Wattpad  [Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.

[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 10: Mất nhẫn.


Thoáng chốc, tờ giấy thông báo lịch thi cũng xuất hiện, hai tuần cực hình đối với Dương Hy đã đến.

Dương Hy nằm bò lên bàn trong thư phòng chán nản, nhìn từng cuốn sách cần phải học để thi đầu óc cậu muốn đình chỉ hoạt động.

Bản thân được Lăng Sở dạy kèm, thành tích cũng không đến nỗi tệ nhưng để lọt vào top năm trăm chính là không có khả năng.

"Đừng ủ rũ nữa, nếu em vào top năm trăm anh sẽ có phần thưởng dành cho em."

Lăng Sở đặt tờ giấy thông báo lịch thi xuống, bắt đầu hình thức treo thưởng các giáo viên hay làm để tăng ý chí học tập của học sinh.

"Quà gì vậy anh?

Có thể tiết lộ một chút cho em biết không?"

Nghe đến sau khi thi xong hắn sẽ có quà cho cậu cơ thể lập tức ngồi dậy, gương mặt tươi tỉnh hỏi thăm.

"Phần thưởng biết trước sẽ không còn thú vị nữa.

Nghiêm túc ôn bài đi, từ giờ cho đến khi thi xong em không được đi chơi nữa."

"Hả ~ Anh thật tàn nhẫn mà, hai tuần em không đi chơi sẽ mốc meo lên mất."

Tiếng than ai oán của Dương Hy sau khi nghe lời nghiêm cấm khiến môi hắn câu lên, tay hắn đặt xuống mông cậu vỗ nhẹ.

"Đi chơi về thì cởi quần, nằm sấp lên giường chờ anh."

"Anh quá tàn ác, chỉ biết bắt nạt em thôi.

Em không chơi với anh nữa."

Dương Hy phụng phịu ngồi ngay ngắn lại, cầm sách bắt đầu học.

Ban đầu cậu còn lo lắng làm sao để vào top năm trăm nhưng bây giờ thì cảm thấy háo hức phần quà sau khi cậu làm được là gì.

Phần thưởng sẽ làm gia tăng ý chí con người, mỗi ngày Dương Hy đều chăm chỉ học bài mà không cần hắn nhắc nhở.

Hai tuần nhanh chóng qua đi, ngày thi đầu tiên mở đầu bằng một cơn mưa rào.

"Nhận đề phải lập tức ghi tên.

Làm bài cẩn thận, câu nào khó đánh dấu lại, sau khi làm xong còn thời gian mới qua lại làm tiếp."

Lăng Sở nhu nhu tóc Dương Hy, cậu nói làm vậy để lấy vía học bá của hắn.

Sống chung với hắn, cậu có rất nhiều lần đầu tiên, như bây giờ vậy.

Có người chở cậu đi thi, dặn dò các thứ rồi mới cho cậu xuống xe.

Trường Liên Hoa đã thi xong vài ngày, hiện tại chỉ cần chấm điểm rồi vào sổ là xong nên hắn mới có thời gian rảnh cùng cậu đi thi.

Lăng Sở ngồi trong xe nhìn về phía cổng, ngày xưa hắn là anh hai chở hắn đi thi.

Mỗi lần thi xong, hắn chạy vèo ra trường đều nhìn thấy anh trai.

Bây giờ đến lượt mình dẫn người đi thi, không biết cảm xúc của anh hai lúc đó có giống hắn hiện tại không?

Lăng Sở cũng đã lâu chưa gọi cho Lăng Nguyên nên cầm điện thoại lên nhấn mấy cái.

Sinh viên cùng thi tập trung với nhau, hàng ngang dọc đều có giảng viên đi lại kiểm tra.

Bầu không khí yên lặng chỉ nghe tiếng bước chân, sau khi Dương Hy nhận đề đầu tiên là điền tên rồi mới đọc đề.

Thời gian trôi qua từng phút, tiếng báo hiệu kết thúc ngày thi đầu tiên vang lên toàn sinh viên đều thở phào nhẹ nhõm.

Dương Hy đeo cặp đi ra ngoài cổng trường liền nhìn thấy xe Lăng Sở đậu ở chỗ cũ, trong lòng dâng lên cảm xúc vui vẻ, nhanh chóng chạy lại xe hắn.

"Trưa nay em muốn ăn ngoài hay ăn ở nhà?"

Cánh cửa phó lái mở ra, Lăng Sở quay đầu nhìn cậu, mới thi xong ngày đầu tiên hắn sẽ không hỏi cậu làm bài được hay không.

Thi cũng đã thi rồi, tiếp tục bồi bổ sức khỏe để thi ngày thứ hai chứ.

"Em ăn ở nhà, anh đợi em từ sáng đến giờ luôn sao?"

Hai mắt Dương Hy đầy hạnh phúc, nhìn hắn chờ câu trả lời.

"Sợ em ra khỏi trường không nhìn thấy xe nhà sẽ tủi thân nên anh đợi ở đây, cũng không lâu lắm."

Lăng Sở khởi động xe quay đầu về nhà, trên đường đi cậu líu ríu kể lại quá trình làm bài.

Từ khi nhận đề đến khi nộp cậu nói không xót một chi tiết cho hắn nghe, trong phòng thi ai bị bắt phao cậu cũng kể còn thêm vài lời đánh giá.

Mấy ngày thi cử áp lực nhanh chóng qua đi, Dương Hy được nghỉ một tuần trước khi bắt đầu học kì mới cậu lập tức lên hẹn đi chơi từ sáng đến tối.

"Dương Hy, tụi mày dùng đường đua lâu rồi, dám thi đấu một trận với tụi tao không?

Ai thua phải rời đi."

Cậu ngồi trên ghế nghỉ ngơi uống nước thì vài người xuất hiện trước mặt cậu, lời nói không chút khách khí còn rất kiêu ngạo hất cằm với cậu.

"Được chứ, trước khi rời đi còn phải trả tiền sân cho đội thắng."

Chai nước được Dương Hy uống cạn ném đi, tay cậu ôm nón nhận thách đấu tiến về phía xe đua.

Sau khi lái xuất phát cậu đã nhanh chóng bỏ xa đối thủ với vài thao tác mạo hiểm, cầm phần thắng trong tay cậu vui vẻ chơi đến tối mới về nhà.

Lăng Sở dọn đồ ăn ra bàn nhìn cậu từ trên lầu đi xuống, trên người mặc bộ đồ hoa lá cộng thêm mái tóc cột kiểu cây dừa khiến môi hắn cong lên"Hôm nay anh có làm tôm nướng phô mai cho em không?"

Dương Hy vui vẻ đi đến bên bàn, nhìn khay tôm trên bàn nước miếng không ngăn được nuốt ực.

"Anh làm rất nhiều, cứ từ từ ăn."

Hai tay Lăng Sở cầm thêm ra hai chai RIO vị việt quất, ăn hải sản phải uống cái này mới đúng vị.

Dương Hy sung sướng cầm con tôm thưởng thức, đậm đà, chắc thịt quả là tôm ngon.

Hắn nhìn cậu ăn thỏa mãn như vậy cũng cảm thấy vui vẻ, cả hai cùng nhau ăn, lâu lâu lại nói vài chuyện vui trong ngày.

"Nhẫn của em đâu rồi?"

Dương Hy với tay lấy khăn giấy, hắn vô tình nhìn xuống đụng phải bàn tay trống trơn của cậu liền lên tiếng hỏi.

Cậu bất ngờ kiểm tra hai tay mình đúng thật là không thấy nhẫn đính hôn đâu nữa, gương mặt lo lắng của cậu nhanh chóng biến thành vui vẻ.

"Em nhớ rồi, ban nãy gội đầu cảm thấy hơi vướng nên em gỡ ra bỏ lên kệ nhà tắm."

Sắc thái trên gương mặt cậu đều được Lăng Sở thu vào mắt, nhận được câu trả lời hắn cũng không hỏi nữa chỉ nhắc nhở."

Lát nữa lấy nhẫn đeo vào, vất lung tung rất dễ mất."

"Dạ, em biết rồi."

Sau khi ăn uống dọn dẹp xong cậu nhanh chóng về phòng, đeo nhẫn nhiều cậu đã quen với nó khi Lăng Sở hỏi cậu mới biết đã làm mất nhẫn rồi.

Cậu tìm mọi góc gách trong phòng một lúc cũng không thấy nhẫn, ngồi trên giường cố gắng nhớ lại chiếc nhẫn đã biến mất từ khi nào.

Cậu nhắn tin cho tất cả bạn bè mấy ngày nay cùng đi chơi, bắt tụi nó tìm khắp nhà xem có thấy nhẫn mình không.

Đúng là bất cẩn mà, thứ quan trọng như thế cũng để mất cho được.

Bạn bè nhanh chóng trả lời cậu tìm không thấy, Dương Hy lo lắng đến sáng hôm sau chưa ăn sáng đã ra khỏi nhà tìm nhẫn.

Lăng Sở đã bắt đầu dạy kì mới, giọng nói trầm ổn cùng lời dạy ngắn gọn nên tiết hắn dạy sinh viên học đông đầy lớp.

Liếc nhìn màn hình điện thoại báo tin nhắn hắn cũng không quan tâm, sau khi kết thúc buổi dạy mới mở lên kiểm tra. *Hình ảnh**Video*"Nhìn rất giống nhẫn đính hôn của em."

Lăng Sở đọc tin nhắn Lăng Nguyên gửi hai hàng lông mày thẳng tắp liền nhíu lại, phóng to hình ảnh ra kiểm tra sau đó mở clip xem chiếc nhẫn được quay dưới mọi góc gách.

Cuối cùng, hắn khẳng định đây chính là nhẫn đính hôn của hắn, do được thiết kế độc quyền nên trên thế giới chỉ có một cặp duy nhất.

Trên tay hắn đã có một chiếc rồi vậy chiếc này là của Dương Hy."

Anh lấy được nhẫn ở đâu vậy?"

"Sáng nay cùng đối tác đến đường đua thấy quản lí đặt nhẫn lên kệ đồ thất lạc nên tới xem thử, ai ngờ càng nhìn lại càng giống của em nên mới làm giấy tờ nhận về."

"Nhẫn của Dương Hy, lát dạy xong em qua anh lấy."

"Ừ, anh ở công ty."

Lăng Nguyên trả lời tin nhắn em trai, nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay.

Em dâu thật bất cẩn, đồ giá trị thế này lại dễ dàng làm rớt như vậy.

Sau khi nhắn với Lăng Nguyên xong, sắc mặt Lăng Sở đầy hắc tuyến, xung quanh tỏa ra hàn khí người chết cấm lại gần.

Hắn tức giận vì Dương Hy lại dám nói dối càng tệ hơn chính là nhóc con đó lại chơi đua xe.

Cơn giận được kìm nén chưa được bộc phát chính là đáng sợ nhất.

Lớp học hắn dạy kế tiếp cũng bị luyên lụy, vừa bắt đầu học kì mới chính là kiểm tra nhanh bằng giấy đầu giờ.

"Haiz~.

Đã tìm khắp nơi rồi cũng không thấy đâu.

Dương Hy ơi là Dương Hy, sao mày lại bất cẩn làm mất vật quan trọng như thế chứ?"

Cả ngày Dương Hy tìm khắp nơi vẫn không thấy nhẫn đâu, cậu ủ rũ đứng trước cửa nhà.

Lỡ hôm nay ăn cơm hắn tiếp tục hỏi sao chưa đeo nhẫn cậu phải trả lời như thế nào?

Tiếp tục nói dối hay kể ra sự thật.

Dương Hy phiền não đẩy cửa vào nhà thì thấy hắn đang ngồi trên sopha, chân vắt chéo lên nhau, hai tay khoanh lại, gương mặt không chút biểu cảm.

Trong giây lát, mắt cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, sau lưng cậu đột nhiên nổi da gà.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 11: Nhận phạt.


Dương Hy đóng cửa tiến vào nhà, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi chiếc nhẫn trên bàn cùng cây roi mây nằm.

Hôm qua cậu nói tháo nhẫn để trong phòng tắm, bây giờ lại thấy nó nằm trong tay Lăng Sở, bên cạnh còn có roi mây.

"Anh... anh thấy nhẫn ở đâu vậy?"

Dương Hy gượng cười, giọng nói hơi run dò hỏi.

Cậu mong hắn thật sự tìm thấy nhẫn trong nhà nhưng nếu nhẫn được tìm ra ở trong nhà thì sẽ không đi kèm với roi mây."

Em thử nói xem anh thấy nhẫn ở chỗ nào?"

Lời nói bí hiểm của Lăng Sở khiến cậu hơi do dự không dám trả lời.

Cả ngày nay cậu đã đi tìm khắp nơi đều không thấy, chỉ riêng đường đua là chưa tới cậu đoán khả năng cao là bị rơi ở đây.

Nhưng nơi này rất rộng còn nhiều người qua lại, tính bụng ngày mai tới tìm thử xem có may mắn thấy nhẫn không ai ngờ nó đã nằm ở nhà.Lăng Sở hỏi cậu như vậy là đã biết tất cả mới hỏi xem cậu có nói sự thật không hay là chỉ tỏ ra nguy hiểm để cậu sợ mà nói ra sự thật.Đường nào cũng chết cả, Dương Hy suy nghĩ thật lâu mới mở miệng, giọng nói đề phòng nhìn hắn.

"Ở đường đua hả anh?"

"Nói đúng rồi.

Em có thể cho anh biết em đến đó ĐỂ LÀM GÌ KHÔNG?"

Đầu Lăng Sở gật nhẹ biểu thị xác nhận, hắn cho cậu thêm câu hỏi nữa còn nhất rất mạnh mấy từ cuối.

Tiêu rồi tiêu rồi, lần này cậu thảm rồi, hắn đã biết chuyện cậu đua xe rồi.

"Em sai rồi, em không nên đi đua xe nguy hiểm còn nói dối anh về chuyện mất nhẫn.

Em xin lỗi anh nhiều, anh tha lỗi cho em đi."

Sau bao lần bị đòn Dương Hy đã khôn ra rất nhiều nhanh chóng nhận lỗi hắn sẽ nhẹ tay còn ngoan cố chống cự sẽ thảm hại trên giường.

"Nhận sai cũng nhanh quá nhỉ?"

Lăng Sở nhỏ giọng đứng dậy, lời nói của hắn giống như bình yên trước giông bão vậy.

Yên lặng, bình tĩnh đến sóng gió cuồn cuộn, tràn đầy tức giận.

"EM BIẾT ĐUA XE NGUY HIỂM NHƯ THẾ NÀO KHÔNG?

ĐÓ LÀ CHƠI ĐÙA VỚI TÍNH MẠNG CHỨ KHÔNG PHẢI ĐỂ GIẢI TRÍ NỮA.

TÔI ĐÃ DẶN EM PHẢI CHÚ Ý AN TOÀN CỦA BẢN THÂN, LỜI NÓI CỦA TÔI ĐỐI VỚI EM KHÔNG ĐÁNG MỘT PHÂN LƯỢNG NÀO HẾT ĐÚNG KHÔNG HẢ?"

"CÓ BAO NHIÊU NGƯỜI CHẾT VÌ ĐUA XE?

HỌ MAY MẮN THOÁT CHẾT CŨNG BẠI LIỆT TOÀN THÂN.

EM NĂM NAY BAO NHIÊU TUỔI MÀ DÁM CHƠI TRÒ ĐÓ, CẢM THẤY BẢN THÂN SỐNG QUÁ DAI MUỐN CHẾT SỚM ĐÚNG KHÔNG?"

Sự tức giận của Lăng Sở nhanh chóng bộc phát, hắn lớn tiếng mắng Dương Hy đến đỏ cả mặt, hai mắt xuất hiện tia máu.

Cả ngày nay chỉ cần nghĩ đến Dương Hy chơi cái trò nguy hiểm đó, lòng hắn nhộn nhào không yên, lỡ may cậu bị gì mà hắn không biết tim hắn như thắt lại.

"Em có mang đồ bảo hộ, hơn nữa đường đua rất an toàn.

Từ trước tới giờ em chạy cũng có bị sao đâu.

Là anh lo lắng thái quá."

Tuy Dương Hy biết bản thân sai nhưng nghe hắn la như vậy trong lòng muốn phản bác, miệng liền nhanh hơn não nói ra.

"Tôi lo lắng thái quá?

TÔI NÓI CHO EM BIẾT, EM ĐUA XE MAY MẮN BÌNH AN VẠN LẦN NHƯNG CHỈ CẦN MỘT LẦN XẢY RA SỰ CỐ.

NHẸ THÌ THƯƠNG TẬT ĐẦY MÌNH, NẶNG THÌ CÁI MẠNG NHỎ CỦA EM CŨNG KHÔNG GIỮ ĐƯỢC."

Nói xong câu cuối cùng Lăng Sở tức giận bỏ về thư phòng, hôm nay là lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh đến như vậy.

Tâm tình hắn không vui bỏ về phòng, bản thân cũng chẳng thể tập trung làm việc.

Dương Hy nhìn hắn bị chọc tức đến bỏ đi không thèm phạt nữa trong lòng cảm thấy tội lỗi, hắn quan tâm nên mới nói như vậy.

Bản thân không ngoan ngoãn nghe lời còn đi cãi lại, làm sai hết thuốc chữa mà. *CỐC...

CỐC...

CỐC*Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Hy nhẹ nhàng cầm nắm tay vặn cửa thư phòng mở ra.

Cậu ngó đầu vào quan sát một vòng căn phòng, thấy hắn đang bận rộn đánh máy mới không để ý đến mình mới luồn người vào.

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới đi đến bên cạnh hắn.

Nãy giờ dưới nhà cậu đã kiểm điểm xong rồi, bản thân sai mười mươi còn đi cãi lại hắn rất đáng nhận phạt.

"Anh ơi, em biết sai thật rồi.

Em không nên nói dối anh việc mất nhẫn, không nên xem thường an toàn của bản thân mà chơi đua xe còn cãi lại anh nữa.

Em đến nhận phạt, anh đánh đi ạ."

Lời nhận sai rõ ràng, thành ý, roi mây cũng được cậu cầm lên để bên cạnh khiến Lăng Sở muốn làm ngơ cũng không được.

Hắn bỏ đi chỉ là sợ bản thân trong lúc trách phạt bị cảm xúc tức giận ảnh hưởng nhiều gây ra điều gì không thể cứu vãn.

Giờ hắn đã bình tĩnh, cậu cũng nhận lỗi cái gì đến sẽ phải đến.

"Lần trước anh đã nói nói dối lần hai sẽ là năm mươi roi mây.

Ba tội anh đánh tròn một trăm roi, leo lên bàn nằm sấp xuống, quần cởi ra."

"Không che, né, xoa mông.

Em vi phạm sẽ đánh ba roi vào tay."

Dương Hy nhanh chóng cởi quần gấp gọn rồi leo lên bàn nằm nghiêm chỉnh.

Lăng Sở lấy thêm mấy cái đệm mông kê dưới bụng cậu khiến mông được nâng lên nhiều hơn. *CHÁT...CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...* "Aaa."

Mưa roi nhanh chóng roi xuống mông cậu như vũ báo mà không báo trước làm cậu giật mình, mỗi roi đánh xuống đau tận tim gan.

Một roi rơi xuống mông liền xuất hiện một lằn đỏ chói nổi bật, nước mắt cậu thay phiên nhau rớt xuống. *CHÁT...CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...* Dương Hy cảm thấy mông đau rát khó chịu, hai tay cậu nắm chặt đến trắng bệch.

Hơn mấy chục roi rơi xuống, mông cậu đã sưng đỏ, roi mới chùng roi cũ đau đến run rẩy.

"Aaa... huhu..."*CHÁT...CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...* Cậu đau lắm nhưng không dám kêu la như những lần trước chỉ nằm yên chịu phạt.

Lăng Sở nhìn cậu ngoan ngoãn chịu hơn hai chục roi hắn mới dừng lại cho cậu nghỉ lấy hơi vài phút.

Roi mây gây tổn thương nhiều hơn thước gỗ, lằn ngang dọc trên mông cậu sưng cộm. *CHÁT...CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...* "Ưm ~"Roi mây được hắn đánh dời xuống một chút giữa phần mông giao tiếp với đùi làm cậu đau điếng.

"Không được cắn môi, anh không cấm em la."

Mông cậu đã phủ kín lằn roi, nếu hắn tiếp tục đánh sẽ bật máu nên mới dời xuống. *CHÁT...CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...*"AAA... huhu... anh nhẹ... huhu... em biết sai rồi... huhu... tha em."

Dương Hy chịu không nổi nữa thút thít xin hắn, mái tóc ướt át, mắt mũi lẫn khuôn mặt đều là nước mắt.

Vùng giao tiếp mông đùi da tương đối nhạy cảm, đánh xuống đau đớn vô cùng. *CHÁT...CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...* Lăng Sở phạt sẽ rất nghiêm khắc, phần mông tiếp tục nhận roi mây.

Hai tay cậu gồng chặt không dám xoa mông nhưng roi cứ rơi mãi bản năng liền thắng ý chí."

Ngửa tay lên."

Roi mây nhịp nhẹ lên mu bàn tay Dương Hy, cậu bóp mông vài cái cho đỡ đau mới ngửa tay lại. *CHÁT...CHÁT...

CHÁT*Lòng bàn tay nhanh chóng xuất hiện ba lằn đỏ au, cậu nhanh chóng rụt tay về xoa xoa.

Lăng Sở đã đánh ba phần tư số roi rồi, mông cậu đã không còn lằn lặn, mấy chỗ roi chùng nhiều lần đã rướm máu.

"Anh không hy vọng nghe em nói dối một lần nữa cũng muốn em từ nay chấm dứt việc đua xe có được hay không?"

Lăng Sở nhìn cơ thể cậu run rẩy, tiếng khóc nức nở không dừng thì lên tiếng hỏi."

Dạ được... huhu... em không... hức hức... không dám nữa... hức... không đua... hức... nữa đâu anh."

"Nhớ kĩ lời em nói, nói dối cùng đua xe em còn tái phạm mỗi tội anh đánh một trăm roi.

Đánh một ngày không hết thì đánh hai ngày, đến khi nào em bỏ mới tha có nghe rõ không?"

Giọng nói hắn nghiêm khắc cảnh cáo Dương Hy cũng cho cậu biết hậu quả nếu dám tái phạm.

"Dạ nghe... hức hức hức... em không dám nữa."

Cậu đau muốn chết rồi làm sao còn dám tái phạm lần nào nữa.

Lăng Sở buông roi không đánh nữa, tha cậu số roi còn lại.

Hắn đến bên giúp cậu vén tóc sang mang tai dỗ dành.

"Anh xoa cho em đỡ đau nhé."

Tay Lăng Sở vừa chạm vào mông, cậu lập tức giật mình phản kháng.

"Không xoa... huhu...

đau lắm."

Nước mắt cậu vẫn chưa dừng lại, cả người khóc đến run rẩy không cho hắn chạm vào."

Bé Hy nghe lời, anh bế em về phòng thoa thuốc nhé."

Dương Hy khóc đến rối tinh rối mù, hắn muốn bế cậu về nhưng mới chạm nhẹ vào mông cậu đã đau đến né tránh rồi.

Cuối cùng, Lăng Sở đành bế ngang cậu về phòng, đầu cậu nép vào ngực hắn nỉ non.

Sau khi đặt cậu nằm sấp xuống giường, hắn mới đi lấy khăn ấm chườm lên mông cậu.

"Giận anh rồi?"

Lăng Sở thấy cậu nằm im không nói lời nào hắn liền ngồi xuống bên giường, vuốt lưng an ủi cậu.

"Em không giận."

Dương Hy nghẹn giọng trả lời, giọng nói vì khóc nhiều đã khàn đặc.

"Không giận vậy quay đầu qua anh nhìn chút nào."

Hắn dịu dàng dỗ dành cậu mới quay mặt nhìn hắn, hai mắt sưng đỏ hết cả, tiếng nấc còn chưa dứt.

"Ngoan ngoãn, nghe lời như bây giờ thì đâu có bị đánh đau như thế.

Điều anh muốn là em khỏe mạnh, vui vẻ, an toàn.

Sau này trước khi làm điều gì đều phải suy nghĩ thật kĩ, còn không xác định được nó có nguy hiểm hay không thì gọi anh, anh sẽ cho em biết đáp án."

Được hắn yêu thương, quan tâm cậu cảm thấy trong lòng rất ấm áp, tuy bị đánh đau nhưng hắn chưa bao giờ bỏ mặc cậu sau khi trách phạt.

"Em nhớ rồi, cảm ơn anh đã quan tâm đến em."

"Ngốc nghếch, những đều đó anh đều nên làm, không cần phải cảm ơn.

Anh còn muốn cùng em bồi đắp thêm tình cảm."

Lăng Sở vuốt tóc cậu, đặt trên trán cậu một nụ hôn mới lấy thuốc trong tủ thoa cho cậu.

Dương Hy lần đầu tiên nhận được cử chỉ thân mật của một người liền ngại ngùng quay đi.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 12: Phần Thưởng.


Nửa đêm, Lăng Sở sợ cậu ngủ không yên đụng đến vết thương nên qua phòng cậu kiểm tra lần nữa.

Cả người Dương Hy chui hẳn vào trong chăn chỉ để lộ nửa khuôn mặt ra ngoài.

Hơi thở cậu rối loạn, nửa tỉnh nửa mê rên rỉ.

"Em sốt rồi, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Lăng Sở vào phòng tiến đến gần Dương Hy kiểm tra, tay đặt trên trán cảm nhận độ nóng khác thường.

Hắn đo nhiệt độ cho cậu, ba mươi tám độ rưỡi, sốt khá cao rồi.

Cầm thuốc hạ sốt trong hộp y tế đến bên giường, hắn đỡ cậu ngồi tựa vào người mình.

"Mẹ đừng đi... hức.... con đau."

Không biết Dương Hy đã sốt bao lâu, đã rơi vào trạng thái mê man rồi.

Lúc bệnh con người sẽ suy yếu nhất, trong tiềm thức ỷ lại vào một người mà họ tin tưởng nhất.

"Anh không đi, em dậy uống thuốc trước rồi ngủ."

Lăng Sở biết cậu đau mông liền cho cậu ngồi lên đùi, mông được cách một đoạn ra ngoài, hắn nhẹ nhàng xoa mông cho cậu.

Dương Hy mơ màng uống thuốc, cơ thể rời khỏi chăn ấm liền cảm thấy lạnh dính xát vào người hắn hơn.

"Ngủ ngoan ngày mai sẽ bớt đau."

Hắn chỉnh sửa lại giường từ từ đặt cậu xuống nhưng Dương Hy nắm chặt áo hắn không buông, giọng nói ỷ lại nhìn hắn.

"Anh đừng đi."

"Em ngủ đi, anh ở đây."

Người bệnh dễ nhạy cảm nhất, ngày thường Dương Hy không dính hắn như vậy.

Không đặt cậu xuống được hắn đành bế cậu lên mang về phòng.

Một đêm không mộng mị qua đi, sáng hôm sau, Dương Hy ngủ sướng mắt tỉnh dậy thấy trước mắt là thứ gì đó màu đen.

Cậu ngước mắt nhìn thấy Lăng Sở đang đọc sách, thứ màu đen kia chính là bộ đồ hắn mặc.

Tay chân cậu đè lên đùi với chân hắn, nhìn một vòng thì thấy phòng ngủ của mình đã thay đổi.

"Chịu dậy rồi?

Em cầm tinh con bạch tuộc hay sao mà dính người quá vậy."

Lăng Sở buông sách cúi đầu nhìn cậu mới tỉnh dậy, đầu tóc rối mù, hai mắt hôm qua khóc nhiều nên sưng húp.

Gần sáng Dương Hy đã hạ sốt, hắn định dậy sớm hầm cháo nhưng cậu lại quá dính người.

Hắn vừa ngồi dậy chuẩn bị xuống giường cậu đã ầm ờ muốn tỉnh.

Không còn cách nào khác, Lăng Sở dậy sớm đã quen chỉ đành ngồi đọc sách chờ người thức dậy.

"Đây là phòng anh sao?

Hôm qua em còn ngủ trong phòng mà, sao nay đã nằm trên giường anh rồi?"

Sống chung đã lâu nhưng cả hai vẫn giữ sự riêng tư cho đối phương, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng ngủ của Lăng Sở.

Căn phòng ngọn gàng, ngăn nắp nhìn qua liền biết tính cách chủ nhân căn phòng như thế nào.

"Tối qua em phát sốt, nói thế nào cũng không buông áo anh ra nên anh đành ôm em về đây ngủ."

Lăng Sở nhìn áo mình vẫn bị cậu nắm đến nhăn nhúm, hắn không thích ngủ giường lạ nên hai người ngủ chung lần này là chuyện bất đắc dĩ.

"Là do anh đánh em đau đến phát sốt, đáng phải chịu trách nhiệm."

Dương Hy nói xong lại tiếp tục làm tổ trong chăn, mùi hương trên người hắn lúc nào cũng dễ chịu, ngay cả những vật dụng của hắn cũng có mùi này.

Tâm tình cậu sáng ra đã rất tốt, vui vẻ vì tối hôm qua Lăng Sở không ném cậu một mình còn chăm sóc cẩn thận nữa.

Trái tim cậu cảm thấy thật kì lạ, sự ấm áp này đã lâu rồi cậu mới cảm nhận được.

"Thành tích của em đã được Chu Dữ gửi trước cho anh, em có muốn xem thử thứ hạng của mình không?"

Lăng Sở trên cao vỗ đầu cậu, sáng nay kiểm tra điện thoại hắn đã thấy file điểm Chu Dữ gửi tới nhưng vẫn chưa xem.

"Anh đừng xem mà, mông em đau lắm không chịu đánh được nữa đâu."

Cái đầu nhỏ lộ ra khỏi chăn nhìn Lăng Sở, nằm ngủ cậu muốn nghiêng người mông đã đau muốn chết rồi.

"Sao không có niềm tin vào bản thân như vậy chứ?

Dù sao em cũng được anh dạy suốt mấy tháng, năng lực truyền tải kiến thức của anh cũng không tệ mà."

"Vậy sau khi xem xong em không đạt yêu cầu anh đừng đánh có được không?

Mông em đã nở hoa rồi."

Dương Hy tỏ ánh mắt cún con năn nỉ, tay cậu nắm vạt áo hắn vò vò cầu khẩn.

"Không đánh ngay bây giờ, chờ mông em hết đau anh mới phạt."

Hình thức sử phạt của Lăng Sở chưa bao giờ cậu xin xóa nợ được, hai tay cậu ỉu xìu rúc lại vào chăn không thèm nói chuyện với hắn nữa.

"Em phải tin tưởng bản thân sẽ nhận được quà từ anh chứ không phải nhận phạt, xịch lên đây anh mở điểm cùng xem."

Lăng Sở kéo chăn cậu ra, đỡ cậu nằm nghiêng ngả lên người hắn, tư thế thân mặt thế này khiến cậu hơi ngại nhắm mắt giả ngơ.

"Anh mở điểm ra xem đây."

Dương Hy căng thẳng chờ hắn báo thứ hạng nhưng vài giây trôi qua hắn chẳng lên tiếng, hai mắt cậu nhắm nghiền không dám mở nên rất hồi hộp.

"Hạng bao nhiêu vậy anh?

Có thấp quá không?"

"Cũng không tệ, hạng bốn trăn tám bảy vượt chỉ tiêu mười ba hạng.

Em làm rất tốt."

Lời khen truyền xuống từ đỉnh đầu, Dương Hy nhanh chóng mở mắt nhìn bảng điểm.

Thật không ngờ bản thân mình lại giỏi đến như thế, cậu ngắm nghía mãi bảng điểm mới nhớ đền quà của Lăng Sở.

"Quà của em đâu?

Nhanh đưa quà cho em, hì hì, mông không những được thoát nạn còn được nhận quà."

Tâm trạng trẻ con thay đổi nhanh như chóng chóng, vừa nãy còn mặt ủ mày chau bây giờ đã vui vẻ đến cười toe toét.

"Nhà hàng mới mở của đầu bếp Join anh đặt được hai suất phục vụ đặc biệt, tối dẫn em đi ăn."

Dương Hy nhìn hai tấm thiệp sang trọng trong tay Lăng Sở hai mắt trợn lớn muốn rớt ra ngoài.

Đầu bếp Join đó, siêu đầu bếp thế giới, ông vua ẩm thực.

"Quà của anh tuyệt quá...

Moa ~"Hai tay cậu cẩn thận cầm thiệp nâng niu nhìn ngấm chỉ sợ làm hư mất.

Được thưởng thức món ăn do đầu bếp Join là mong ước bấy lâu nay của câu.

Ngoài chi phí cao ra còn phải chờ lịch rất lâu, suất đặc biệt lại càng hiếm, một tháng chỉ có vài suất.

Bởi vì trong suất đặc biết, người ăn sẽ được chính mắt nhìn Join chế biến.

Dương Hy chìm đắm trong hạnh phúc thì Lăng Sở sau khi nhận được nụ hôn trên má đã ngơ ngác cả người.

Ngay lúc cánh môi Dương Hy chạm vào mặt tim hắn bỗng dừng một nhịp, hắn sờ lên má nhìn cậu khóe miệng nhanh chóng câu lên.

Cái mông đang đau nhưng nhìn thấy đồ ăn đã lập tức đỡ đau hẳn, Dương Hy đưa lại thiệp cho Lăng Sở để hắn cất cẩn thận, bản thân nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân.

"La~... la~... la~...

Sắp được ăn món Jo~... in~... nấu rồi~."

Nghe tiếng Dương Hy ca hát vui vẻ trong phòng tắm hắn mới nhớ hình như vừa nãy cậu hôn còn chưa đánh răng.

Buổi tối hai người đến nhà hàng cổ điển pha trộn phong cách Pháp hiện đại.

Dương Hy vừa được ăn ngon vừa được nhìn thần tượng nấu vui sướng như được lên thiên đường.

Những ngày nghỉ còn lại Dương Hy nằm trong nhà dưỡng mông, Lăng Sở tiếp tục dạy cậu học vào mỗi buổi tối.

"Học kì trước em học rất tốt nhưng không được lơ là, phải tiếp tục siêng năng học tập.

Học kì này lọt top 200 nha bé Hy."

"Anh đặt kì vọng quá cao đối với em rồi đó.

Em thật sự không vào được đâu anh."

Dương Hy nghe hắn đặt ra yêu cầu cậu chỉ muốn khóc ròng.

Nói cậu tiếp tục giữ hạng may ra còn có khả năng, tiến thêm ba trăm hạng thì khó hơn lên trời nữa."

Như cũ thôi, dưới hai trăm một hạng một roi, trên hoặc bằng thì nhận thưởng."

Lăng Sở không cho cậu đàm phán, mỗi ngày hắn dạy cậu học nên nắm rõ sức lực của cậu.

Vào top hai trăm hơi khó nhưng không phải không có khả năng, Dương Hy cần phải nỗ lực hơn nữa."

Ba hạng một roi có được không?

Năn nỉ anh đó."

Dương Hy rất thích phần thưởng của Lăng Sở nhưng cậu cũng biết tự lường sức phòng ngừa hậu hoạn.

"Một hạng ba roi."

"Đừng mà, đừng mà.

Giữ như cũ đi anh, em học bài đây."

Đa chẳng giảm được án còn bị tăng Dương Hy muốn khóc thét, không thèm trả giá với hắn nữa quay người làm bài tập.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 13: Đồn cảnh sát.


Sau ngày đi học trở lại, Dương Hy chú tâm, nghiêm túc vào việc học hơn.

Sự tự giác này phần lớn công lao là do Lăng Sở cứng mềm kết hợp dạy dỗ.

"Dương Hy, tụi tao đang chuẩn bị đến Winstore mày đi chung không?"

Vài người bạn thường xuyên cùng cậu đi chơi vui vẻ tiến đến.

"Đi, lâu rồi tao cũng chưa tới đó, tụi mày đi trước đi tao gọi xe theo sau."

"Gọi xe làm gì cho mất công, lên xe."

Dương Hy nhìn xe anh chàng đã chở một người rồi, cậu lên nữa sẽ thành chở ba không an toàn chút nào.

"Thôi, chở ba nguy hiểm mày đi trước tao gọi xe tới nhanh lắm."

"Mày dông dài giống tụi con gái rồi đó, sợ cái gì Winstore gần đây ngồi chưa nóng mông đã tới rồi."

Nghe thằng bạn nói mình dông dài cậu cũng không thèm gọi xe nữa trực tiếp leo lên xe.

Đúng thật cậu ngồi trên xe chưa ấm mông đã phải xuống vì bị mấy chú công an thổi lại.

Tội lái xe chở quá số người quy định và tham gia giao thông không đội nón bảo hiểm.

Lăng Sở vừa kết thúc buổi dạy, đang chuẩn bị ăn trưa cùng các thầy cô khác thì điện thoại reo lên."

Anh nghe đây."

"Chuyện là... giờ em đang ở đồn cảnh sát.

Anh có thể đến đây một chút không?"

"Gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua em."

Lăng Sở nghe cậu kể tóm tắt nguyên nhân sắc mặt nhanh chóng thay đổi, lạnh nhạt trả lời rồi cúp máy.

Dương Hy nhìn màn hình điện thoại đã tối đen tâm trạng liền sa sút.

Sáng nay ra cửa cậu chỉ cầm theo ít tiền đề phòng, bây giờ cần phải nộp phạt không đủ tiền đành phải gọi hắn.

Vài phút trôi qua, Lăng Sở đã xuất hiện trong đồn cảnh sát kí giấy đóng phạt.

Dương Hy đứng bên cạnh hắn không dám nói lời nào, cúi đầu di di mũi chân.

"Em ăn trưa chưa?"

Lăng Sở nhìn cậu yên vị ngồi trong xe, thân hình không chút tổn hại mới nhẹ giọng lên tiếng.

"Dạ chưa."

Tâm tình Lăng Sở đang không vui Dương Hy thức thời ngoan ngoãn.

Sau khi hắn cùng cậu đi ăn thì chở cậu cùng đến trường Liên Hoa.

Hắn dẫn cậu vào phòng giảng viên ngồi, bản thân thì nhanh chóng lấy đồ chuẩn bị lên lớp.

"Anh còn phải dạy một tiết nữa, em ngồi đây chờ, dạy xong anh đưa em về nhà.

Lấy giấy ra viết kiểm điểm một ngàn chữ lát đưa cho anh."

Lăng Sở cầm đồ dặn dò cậu rồi nhanh chóng rời đi.

Còn lại một mình cậu trong phòng cũng không dám đụng bậy bạ, yên lặng lấy giấy viết kiểm điểm.

Qua hồi lâu, trong phòng có vài giảng viên đi vào.

Thấy Dương Hy ngồi bàn làm việc của Lăng Sở thì tiến lại hỏi han.

Lần đầu tiên cậu được nhiều giảng viên thăm hỏi như vậy nên rất ngại ngùng.

Vài sinh viên trong trường đi ngang cũng liếc mắt vào nhìn một chút.

Một tiết dạy nhanh chóng kết thúc, Lăng Sở tới phòng dẫn cậu về.

"Em đứng ở đây đợi anh."

Vào nhà Lăng Sở liền bỏ lại cho cậu một câu rồi quay người lên lầu.

Dương Hy lần này không dám tự ý về phòng nữa, ngoan ngoãn đứng yên dưới nhà chờ hắn.

Lăng Sở nhanh chóng quay lại cùng cây thước gỗ trên tay.

"Đứng vào ô này, kéo quần lên rồi khoanh tay lại."

Hắn kéo ghế ngồi xuống, thước gỗ gõ gõ ô gạch phía trước.

Dương Hy nghe lời tiến vào, cúi người kéo quần sau đó đứng nghiêm túc.

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.Năm roi không lưu tình đánh xuống bắp chân, Dương Hy ăn đau lập tức cúi xuống xoa lấy xoa để, viền mắt ửng đỏ.

"Đứng lên lại, còn xoa nữa roi mây sẽ hầu hạ em."

Lăng Sở không vui nhìn cậu, lời nói lạnh lùng nghiêm khắc.

"Anh dặn em trước khi làm điều gì phải như thế nào?"

"Dạ phải suy nghĩ thật kĩ."

"Trước khi trèo lên xe ngồi có suy nghĩ chút nào không?"

"Dạ có."

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP."

Aaa... huhu."

"Vậy mà còn dám ngồi lên.

Nếu hôm nay trót lọt, không bị cảnh sát bắt lại anh cũng không biết em to gan như vậy."

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP."

Ai dạy em tham gia giao thông không đội nón hả?"

Lăng Sở vừa hỏi tội vừa đánh xuống, hai cậu bắp chân đỏ ửng đau rát.

Nước mắt đua nhau rơi chảy xuống cằm.

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP."

Aaa... huhu... anh ơi đau... huhu... em biết sai rồi."

Bắp chân đau đến run rẩy muốn khuỵu xuống, cậu không chịu nổi nữa rồi.

"Cởi quần ra nằm lên ghế."

Lăng Sở quan sát bắp chân cậu rồi tiến về sopha, Dương Hy nức nở cở quần đi đến ghế nằm xuống."

Anh hy vọng từ nay về sau mọi việc xảy ra em phải suy nghĩ thật kĩ.

Cảm thấy điều đó là sai thì không được làm nghe không?"

Thước gỗ trên tay Lăng Sở nhịp nhịp xuống mông cậu.

"Dạ nghe."

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

Nghe cậu đáp lời thước gỗ nhanh chóng rơi xuống mông.

Lăng Sở những roi đầu đều đánh rải khắp mông sau đó mới quay lại.

Vài thước qua đi, mông trẵng nõn của Dương Hy đã chuyển sang đỏ hồng đau đớn.

"Huhu... anh đánh nhẹ... huhu."

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

"Aaa... huhu... anh nhẹ tay... huhu... mông em đau quá."

Hai tay cậu cấu lấy nệm, nước mắt rơi xuống ướt cả một mảng.

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

Lăng Sở vô tình không để ý đến những gì cậu nói đánh hết ba mươi thước mới ngừng lại.

"

Sau này tham gia giao thông phải như thế nào?"

"Huhu...

Dạ phải đội nón... hức hức... không chở ba... hức."

Dương Hy đời này nhớ kĩ, phải chi lúc đó cậu kiên định hơn tí nữa gọi xe đã không bị hắn đánh rồi.

Dông dài còn đỡ hơn mông, chân gặp nạn, mấy đứa bạn đó chỉ biết xúi bậy từ mai bo xì không chơi với tụi nó nữa.

"Kiểm điểm em viết rất tốt, cứ như lời em viết dám tái phạm sẽ đánh gãy cây."

Lăng Sở đỡ cậu ngồi dậy, rút khăn giấy lau nước mắt, buộc tóc cho cậu.

"Xoa cả chân nữa... hức hức."

Mông nhỏ của Dương Hy được bàn tay to lớn xoa nhẹ dần thoải mái.

Hắn nghe cậu nói liền giúp cậu xoa chân, là vậy đấy đánh người xong sẽ phải dỗ dành bù đắp lại.

"Em muốn ăn mì lạnh."

Cái gì làm nhiều đều sẽ quen thuộc, Dương Hy bị đánh nhiều đã học được cách đòi hỏi.

"Dẫn em lên lầu thoa thuốc rồi anh làm cho ăn."

Đối với những yêu cầu ăn uống nho nhỏ của Dương Hy hắn luôn sẵn sàng đáp ứng.

"Anh thoa nhẹ tay thôi đau lắm."

Thuốc mát lạnh trải đều khắp vùng mông cùng chân cậu.

Trước kia đánh còn đau hơn Lăng Sở thoa thuốc cậu cũng chẳng hó hé gì, giờ biết đày người nhiều hơn rồi."

Nằm yên chơi đợi cho thuốc khô đi, anh xuống nhà nấu ăn."

Trong nhà lúc nào cũng đủ nguyên liệu nấu nướng nên Lăng Sở không cần đi chợ.

Cậu nghe hắn nói muốn để mình trong phòng tự chơi thì không chịu."

Em muốn xuống phụ ăn làm nguyên liệu nhưng mà chân đau quá không đi được."

Dương Hy quỳ trên giường nhìn hắn, một chốc sau Lăng Sở đã bế cậu xuống lầu.

Tất nhiên cách bế nào tránh mông với bắp chân thì dùng thôi.

Mang theo cái mông và chân bị thương tuy không còn cảm giác đau nhưng Lăng Sở không cho cậu vào nhà bếp.

Dương Hy chỉ đành ngồi ghế lót đêm mông đánh quái chờ thức ăn dọn lên."

Ưm ~ Ngon số dách luôn, anh nấu ăn quá đỉnh."

Đồ ăn được nấu xong, Dương Hy gắp một đũa mì bỏ vào miệng, mát mát lạnh lạnh, sợi mì thì dai không bị cứng.

Cậu vui vẻ khen ngợi Lăng Sở rồi tiếp tục cúi đầu ăn.

"Ăn từ từ, anh làm đủ phần cho em ăn mà."

Lăng Sở lấy giấy giúp cậu lau mép miệng dính tương, khuôn mặt hắn phóng lớn trước mắt cậu.

Ngũ quan sắc xảo, đôi mắt to dài, hàng lông mi hơi cong, cánh môi đỏ hồng.

Tim Dương Hy phút chốc đập loạn nhịp, cậu cúi đầu tránh ánh mắt của hắn tiếp tục ăn mì.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 14: Gia hòa vạn sự hưng.


Giây theo đuổi phút, phút chạy theo giờ, ngày nối tiếp nhau kì nghỉ đón năm mới cũng đã đến.

Năm nay là năm đầu tiên Dương Hy đón năm mới cùng gia đình Lăng Sở.

Ngày hai mươi hai âm lịch, Lăng Sở cùng Dương Hy dọn dẹp nhà cửa gọng gàng rồi cả hai chuẩn bị đồ đạc về nhà chính.Giáng sinh năm nay hắn đã cùng cậu đi xem phim, trải nghiệm cuộc sống hai người.

Dịp tết này chính là cơ hội tốt để Dương Hy cảm nhận rõ về sự ấm áp của gia đình.

"Con chào ba, mẹ tụi con về rồi."

"Con chào ba, con chào mẹ."

Cả hai về đến nhà chính trời đã ngả chiều tàn, lần này sẽ ở lâu hơn nên Lăng Sở cùng Dương Hy để vali riêng.

"Hai con về rồi à, mau lại đây ăn bánh nghỉ ngơi đi."

Phương Tử Ngọc vui mừng từ trong bếp đi ra đón Dương Hy, miệng thì nói hai con mà chỉ quan tâm có mỗi một đứa.

Đã nói là tết thì không thể thiếu hình ảnh dọn dẹp nhà cửa, Lăng gia là gia đình có gia thế nhưng vẫn giữ phong tục truyền thống.

Nhà cửa sẽ để người làm dọn dẹp nhưng những mâm cơm cúng đều do chính tay Lăng phu nhân mua về nấu nướng.

"Anh hai với anh Du có nói với ba mẹ khi nào họ về không?"

"Hai mươi chín hai đứa nó mới về, các con ngồi chơi đi, mẹ vào bếp chuẩn bị đồ ngày mai tiễn ông táo nữa."

Lăng ba ba đang ở ngoài vườn kiểm tra thợ tỉa cây cảnh không có trong phòng, Phương Tử Ngọc nói chuyện với Dương Hy một chút cũng đứng lên làm việc.

Trước kia mỗi lần tết đến Dương gia cũng làm này kia nhưng cậu không quan tâm.

Cả ngày đi sớm về trễ, mùng một cũng không có nhà nên nghe đến việc tiễn ông táo qua lời mẹ Lăng cảm thấy rất thú vị.

"Em ăn xong chưa?"

Lăng Sở nhìn chiếc dĩa trống trong tay Dương Hy thì lên tiếng hỏi.

"Em ăn xong rồi.

Nhưng lại muốn ăn thêm nữa."

Bánh ngọt nhà chính thật sự rất ngon, mỗi loại một vị không trùng lặp Dương Hy vẫn còn muốn ăn thêm vài dĩa nữa.

"Bánh ngọt không biết chạy đâu em cứ từ từ ăn, bây giờ anh dẫn em đi trải nghiệm không khí tết."

Nghe câu trả lời của cậu Lăng Sở liền bật cười, hắn đứng lên đỡ cậu dậy kéo ra cửa.

Các anh chị người làm đang bận rộn lau chùi thấy họ đến thì cúi chào rồi tiếp tục làm phận sự của mình.

"Sau một năm sống và làm việc thì cuối năm chúng ta sẽ tổng vệ sinh để ngôi nhà trở nên sạch sẽ, gọn gàng hơn.

Điều này để chào đón thần tài, phước lộc cho gia chủ.

Nào, chỗ này, nhìn các chị làm rồi em làm theo."

Lăng Sở giải thích ý nghĩa việc làm rồi cầm lấy khăn lau đặt vào tay cậu.Dương Hy ngơ ngác nhìn hắn rồi mới từ từ quay qua bắt chước các chị lau đồ, công việc bắt đầu lạ lẫm nhưng vài lần cậu đã thuận tay hơn.

Hắn cùng cậu lau các loại từ trong ra đến cửa nhà, Dương Hy nhanh chóng làm quen với mọi người, nói chuyện vui vẻ, lâu lâu còn lăn ra cười lớn.

"Thiếu gia, chỗ đó để các chị làm cho, em xuống đi trên đó cao nguy hiểm."

Mọi người nhìn Dương Hy đứng trên cầu thang với tay lau đồ tim muốn rớt ra ngoài.

"Em lau sắp sạch rồi, treo lồng đèn nữa là xong."

Trán Dương Hy lấm tấm mồ hôi, trên môi là nụ cười vui vẻ.

Chiếc lồng đèn đỏ với chữ "PHÚC" thật to nên khi treo lên nó hơi chắn tầm mắt, cậu phải nghiêng người để nhìn thấy dây treo.

"Thiết gia đừng treo nữa, để đó lát có người treo lên, em đứng như vậy sẽ té đó.

Nhanh xuống đi, tim chị muốn rớt ra ngoài rồi đây."

"Không sao đâu chị, em treo sắp được rồi...

Xong!"

Sau mấy lần thử lồng đèn đỏ mới móc thành công, Dương Hy phủi phủi tay cảm thấy bản thân thật biết việc.

"Em đang làm gì vậy?"

"AAA..."

Từ ngoài cửa đi vào, Lăng Sở thấy cậu đang đứng nửa chân trên cầu thang, hành động nguy hiểm khiến tim hắn muốn rớt ra ngoài.

Hắn đi đến dưới chân thang lên tiếng, giọng nói đột ngột xuất hiện làm Dương Hy giật mình, mất thăng bằng cả người đổ về sau.

Dương Hy nhắm chặt hai mắt chuẩn bị tâm lí sẽ té xuống nền đất cứng thì Lăng Sở đã chạy qua chụp được cậu.

Cả hai mất thăng bằng té xuống, Dương Hy nằm đè lên hắn, đầu được Lăng Sở ôm chặt ấn vào lòng.

Sự việc diễn ra chớp nhoáng ai cũng bất động nhìn, cậu nhanh chóng hoàn hồn ngồi dậy nhìn người đỡ mình là ai.

"Anh có sao không?

Có bị thương chỗ nào không?"

Dương Hy đỡ hắn ngồi dậy, Lăng Sở nhìn cậu vài giây rồi mạnh tay đè cậu xuống đùi, hai lớp quần trên mông cậu lập tức được kéo xuống, hai trái đào căng tròn lập tức lộ ra.*BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...*Một loạt bạt tay mạnh mẽ đánh xuống, cánh mông cậu nhanh chóng chuyển thành màu hồng.

Nước mắt Dương Hy nhanh chóng chảy xuống, cậu vừa xấu hổ vừa đau, nhiều người đứng đây như vậy ai cũng thấy mông cậu hết rồi.

"TRỜI ĐẤT!

Lăng Sở, con buông em ra."

Phương Tử Ngọc được người thông báo lập tức từ phòng bếp đi ra, gặp phải hình ảnh trước mắt thì vội vã đi đến.

Dương Hy thoát khỏi sự kìm hãm của hắn nhanh chóng kéo quần lên, đứng bên cạnh Phương Tử Ngọc khóc nức nở.

Sau này cậu không dám nhìn mặt những người trong này nữa.

"Sao con hở một chút là động tay đánh em vậy?

Có chuyện gì thì từ từ nói, con đánh em trước nhiều người vậy, sau này làm sao em dám nhìn người."

Lăng phu nhân một tay vỗ về Dương Hy, một mặt quay ra trách cứ hành vi của Lăng Sở.

"Vừa nãy em ấy đứng từ trên cầu thang kia té xuống, may mà con đỡ kịp nếu không cũng chẳng thể đứng đây khóc nữa đâu."

"Em đứng nãy giờ đâu có sao... hức... anh tự nhiên lên tiếng mới khiến em giật mình... hức... trượt chân té chứ bộ."

Dương Hy oan ức nhìn hắn, nước mắt cậu đã ngừng chảy chỉ còn tiếng nấc nhẹ, trên mông cũng đã hết đau rồi.

"Vậy là lỗi do tôi rồi, tôi xin lỗi em, em muốn đứng lên tiếp thì cứ việc."

Ban nãy hoàn hồn, Lăng Sở tức giận đánh cậu trước mặt người làm là không nên nhưng bản thân cậu không biết nhận sai còn trách ngược lại hắn.

Chân vừa nãy đập xuống sàn đau nhói, hắn quay người lên phòng bước đi có hơi khập khiễng.

Cậu nhìn chân hắn bị thương trong lòng lo lắng muốn đến xem nhưng Phương Tử Ngọc giữ cậu lại đưa vào nhà bếp.

Sau một lúc làm việc, Dương Hy đã quên mất chuyện xấu hổ hồi nãy, nhìn món được nấu xong cậu cảm thấy mình thật giỏi.

"Con lên phòng tắm rửa đi, ba xong việc chúng ta cùng ăn cho ngon."

Phương Tử Ngọc nhẹ nhàng dặn dò rồi tiến về phòng, bà cũng làm việc cả ngày nay rồi nên đi tắm thư giãn cơ thể thôi.

Còn lại Dương Hy bước từng bước lên phòng, nhớ đến việc buổi chiều Lăng Sở tức giận rời đi không biết vết thương trên chân của hắn có nặng không?

Dù sao cũng là cả người cậu đè lên người hắn.

Lăng Sở ngồi trên giường đọc sách nghe tiếng mở cửa phòng cũng chẳng buồn ngước đầu lên, đôi mắt tập trung vào cuốn sách trên tay.

"Chân anh sao rồi?

Có bị nặng lắm không?"

Dương Hy đến gần bên giường dò xét xem Lăng Sở có còn giận hay không mới lên tiếng.

Đáp lại câu hỏi của cậu chính là sự im lặng, hắn chỉ chăm chú đọc sách không thèm để ý đến cậu.

Bản thân bị người ta ngó lơ Dương Hy cũng chẳng hỏi nữa.Tưởng sự việc sẽ kết thúc trong ngày nhưng đến ngày hai mươi chín Lăng Nguyên với Doãn Du cùng nhau trở về, hắn vẫn làm lơ cậu.Cả tuần nay Lăng Sở đã không nói lời nào với Dương Hy.

Ngày đầu tiên cậu cảm thấy chẳng vấn đề gì nhưng bây giờ nhìn hắn vui vẻ, nói cười với Lăng Nguyên trong lòng cậu rất khó chịu.

"Em sống chung với Sở đã quen chưa?

Hình như hai đứa đang giận nhau phải không?"

Doãn Du cùng Lăng Nguyên nói chuyện với hắn, thấy cậu đứng dậy rời đi anh cũng đi theo.

"...Anh ấy đánh em trước mặt nhiều người, em giận dỗi một chút ảnh liền không nói chuyện với em suốt một tuần."

Dương Hy kể mọi chuyện cho Doãn Du nghe, từ người anh toát ra vẻ rất dễ gần gũi, tin tưởng.

"Thật ra mọi chuyện cũng không có gì hết đâu.

Sở biết bản thân đánh em trước mặt nhiều người là sai.

Bản thân em cũng biết việc đứng lên cầu thang nguy hiểm thế nào.

Chỉ là hai đứa quá cố chấp, không chịu nhận lỗi lầm của mình."

"Năm mới cả nhà đoàn viên, Sở rất tốt, bản thân em ấy là giảng viên cái tôi có to một chút.

Em lấy lui làm tiến sẽ làm hòa được thôi."

Lời nói của Doãn Du hết sức nhẹ nhàng giống như tiếng nhạc du dương vậy.

Mấy nay Dương Hy cũng muốn làm lành với hắn nhưng mở miệng không biết nói gì, giống như có cục đá chặn trong cổ họng vậy.

Doãn Du nói có mấy câu, cục đá đó đã không cánh mà bay.

Lăng Sở đúng là người rất tốt.

Yêu thương, chăm sóc, bảo vệ, dạy dỗ cậu từ khi đính hôn tới nay.

"Em rõ rồi, cảm ơn anh Du."

"Không có gì cả, những việc này bản thân anh cũng đã từng trải qua rồi.

Nó khiến chúng ta hiểu nhau hơn."

Hai người đi một vòng bên ngoài mới quay về.

Cơm tất niên đã được dọn lên bàn, đợi hai người quay lại một nhà sáu người quây quần bên mâm cơm ấm áp.

"Bé ngoan ăn nhiều vào cho mau lớn."

Phương Tử Ngọc gắp cho cậu con tôm mập mạp, Dương Hy vui vẻ cười tít mắt nhận."

Con cảm ơn mẹ."

"Con cũng ăn nhiều vào, lâu nay thiệt thòi cho con rồi."

Doãn Du ngồi bên cạnh cũng nhận được một con tôm tương tự.

"Con không thiệt thòi chút nào.

Được làm con của ba mẹ con rất vui."

"Mẹ cũng ăn đi."

Màn gắp qua gắp lại bồi dưỡng tình cảm của ba người kết thúc, thì ba cho con Lăng Hạ Vũ cụng ly uống vài ngụm.

Tiệc tất niên diễn ra hết sức ấm áp, tràn ngập không khí gia đình.

Gia hoàn vạn sự hưng, gia bất hòa làm sao hưng được.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 15: Năm mới khởi đầu mới.


Bữa ăn kết thúc cũng đã nửa đêm, ba người đàn ông uống cũng đã ngà ngà say.

Phương Tử Ngọc đưa mỗi người một chén canh giải rượu.

Sau khi xong việc phòng người nào người nấy trở về.

Lăng Sở vào phòng liền lấy bộ đồ mới bước vào nhà tắm.

Tiếng róc rách bên trong phòng tắm truyền ra khiến Dương Hy cảm thấy hồi hộp.

Cảm xúc trong lòng cậu bấn loạn.

Qua một lúc tiếng nước trong phòng dừng lại, Lăng Sở bước ra ngoài với bộ đồ mới.

Hắn tháo đồng hồ đặt trên tủ, rồi lên giường nằm vào chỗ của mình nhắm mắt.

Dương Hy thấy trên người cũng ảm mùi thức ăn nên cũng đi tắm.

Sau đó mới lên giường nằm bên cạnh hắn.

Cậu nhìn đôi mắt Lăng Sở nhắm nghiền, khuôn mặt tĩnh lặng.

"Em biết sai rồi.

Hôm đó em không nên đứng nguy hiểm như vậy.

Anh đừng giận nữa có được không?"

Mấy ngày rồi cậu không nói chuyện với hắn, việc ai người đó làm không phụ giúp cũng chẳng để tâm.

Phải nói làm sao đây?

Cậu nhớ sự quan tâm của Lăng Sở, nhớ đến nụ cười kể cả mấy cái đánh kia nữa.

Những điều đó đều thể hiện việc hắn còn để ý đến cậu.

Một câu nói như vậy lại có hiệu lực vuốt mông hổ rất tốt.

Lăng Sở mở mắt nhìn Dương Hy, ánh mắt thành khẩn xin tha thứ.

"Trước kia đều nhanh chóng nhận lỗi, lần này lại để lâu như vậy.

Có phải dạo này anh nhẹ tay với em quá rồi không?"

Lần nói đầu tiên trong mấy ngày vừa qua, chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã dỗ dành được Lăng Sở.

"Không phải đâu, hôm đó anh đánh đau quá chừng, mông đều đỏ hết lên.

Tối đến anh cũng chẳng thoa thuốc cho em."

Dương Hy tủi thân nhìn hắn, ánh mắt đáng thương lên án hành vi bỏ con giữa chợ kia.

"Hôm đó đánh em trước nhiều người như vậy là anh không đúng.

Lúc đó nhìn em té xuống anh rất hốt hoảng, bắt được em là do mạng em lớn.

Lỡ may anh xẩy tay thì làm sao đây?"

Lăng Sở nằm sát lại gần cậu, tay đưa xuống xoa mông nhỏ bị hắn đánh xong mặc kệ vài vòng.

Dương Hy tiếp xúc gần với hắn, cảm nhận hơi thở của hắn trong lòng sinh ra một cảm xúc rất đặc biệt.

Muốn được gần gũi với Lăng Sở hơn, được hắn chăm sóc quan tâm.

Trái tim nhỏ bé của Dương Hy đập nhanh đến mức cậu cảm thấy nó sắp rơi ra ngoài.

"Anh Sở, hình như em thích anh mất rồi.

Là kiểu thích muốn tiến đến hôn nhân ấy."

Lời tỏ tình đột xuất khiến Lăng Sở đơ người vài giây.

Dương Hy yên lặng lắnh nghe một lúc thấy hắn không chút biểu tình, tâm trạng liền hồi hộp.

Có phải cậu đã quá vội vàng rồi không?

Lỡ may Lăng Sở không thích cậu thì phải làm sao?

Dương Hy lo lắng cúi thấp đầu không dám nhìn hắn.

"Thật trùng hợp..."

Lăng Sở luồn tay nắm cằm cậu ngược lên, mắt đối mắt, mặt đối mặt.

"Anh cũng thích em, là kiểu thích muốn cùng em đi đến trọn đời."

Lời hắn nói vừa dứt, cánh môi cậu nhận được một nụ hôn nhẹ.

Đôi mắt long lanh của Dương Hy mở lớn, cậu đơ mất mấy giây mới hạnh phúcbật cười ôm hắn.

"Thích em anh cần suy nghĩ lâu vậy sao?

Làm em tưởng anh có cảm xúc với em mấy ngày nay còn lơ em lâu như vậy.

Thật ghét anh!"

Dương Hy cắn nhẹ vai hắn day day để trả thù mấy ngày vừa qua.

Lăng Sở vòng tay ôm eo cậu không phản kháng.

Hắn vốn dĩ còn muốn đợi thêm một thời gian nữa mới nói ra nhưng không ngờ Dương Hy lại thẳng thắn như vậy.

Năm mới khởi đầu mới.

Sáng ngày ba mươi, theo truyền thống gia đình, Lăng Hạ Vũ xuống bếp gói bánh chưng.

Món này là do ông nội Lăng Hạ Vũ học được từ bên ngoài, ngụ ý thể hiện lòng biết ơn của con cháu đối với đất nước, tổ tiên.

Ngày nhỏ Lăng Hạ Vũ phụ ông với ba xếp bánh, đến đời ba thì quấn dây.

Hiện tại, ông là người gói chính đổ gạo thêm thịt chỉ lại cho các con.

"...Gói bánh quan trọng là buộc dây khi luộc nước mới không vào bánh..."

Xung quanh là các con đang ngồi nghiêm túc nghe, nhìn nhất là Dương Hy, cậu rất thích thú với việc gói bánh này.

Phương Tử Ngọc ngồi một bên thấy chồng và các con hòa thuận tâm trạng rất hạnh phúc, quay người chụp một tấm đăng lên nhóm gia tộc.

"Năm nay được thêm hai đứa con trai dễ thương quá đi à!"

Vai vế trong gia tộc Lăng Hạ Vũ là anh cả nên mùng một hàng năm trong nhà đều có người đến chúc tết.

Mỗi lần tới đều dẫn theo con dâu khoe khoang làm Phương Tử Ngọc ngưỡng mộ quá trời.

"Gói tốt lắm."

Doãn Du thử làm cái đầu tiên, anh làm bác sĩ nên tính cẩn thận rất cao.

Cầm thành phẩm đầu tiên khoe Lăng Nguyên thì nghe được Lăng Hạ Vũ khen.

"Con cảm ơn ba."

Anh vui vẻ đặt bánh qua một bên, xếp lá vào khung chuẩn bị gói thêm cái nữa.

"Anh Sở, anh Sở mau cứu em, gạo lại rớt ra ngoài rồi."

Dương Hy mặt mày nhăn nhó gọi Lăng Sở, bánh hắn gói vuông vức đẹp đẽ đã xong cái thứ hai rồi mà cậu vẫn loay hoay với cái đầu tiên.

"Em quên để lá ở bốn góc rồi, để anh làm bước cái này cho, em cột dây đi."

Lăng Sở đưa bánh hắn đang buộc dở cho Dương Hy.

Sau một lúc hì hục cuối cùng cậu cũng gói xong một cái bánh.

"Ba mẹ thấy bánh con gói đẹp không?"

Cậu vui vẻ mang bánh tác phẩm đầu tay đi khoe cho mọi người.

Gói bánh xong chính là nấu bánh, điều quan trọng khi làm bước này chính là canh lửa với nước.

Lửa không cần quá lớn vừa vừa là được, nước cạn thì phải thêm vào như vậy bánh mới chín đều.

Thời gian nấu mười hai tiếng, tiết mục kế tiếp không thể thiếu trong mùa tết.

"Thập Tam Thái Bảo.

Con ù rồi, hihi."..."

XÌ BÀN.

Con xin tiền ạ" Miệng Dương Hy cười đến mang tai, hí hửng nhìn phụ huynh lấy, không quên gom tiền từ chỗ các anh...."

BA TIÊN.

Con lại thắng rồi." ...

Năm nay Dương Hy tình đỏ bạc càng đỏ hơn, nụ cười từ đầu đến giờ vẫn chưa ngừng.

Lăng Sở nhìn cậu vui vẻ như thế tâm trạng hắn cũng cảm thấy vui vẻ.

"Bé ngoan ăn hết cả nhà rồi, tối nay chắc phải trừ tiền năm mới của con bù vào thôi."

Phương Tử Ngọc chung tiền cho Dương Hy cưng chiều đe dọa.

"Thôi mà mẹ, con đặt cho mẹ một ván nha."

Cả nhà chơi qua trưa một chút mới giải tán nghỉ ngơi tối đón giao thừa, nồi bánh để lại cho người làm canh chừng.

"Chưa bao giờ em lời nhiều như hôm nay luôn đó.

Một, hai, ba..."

Dương Hy cùng hắn vào phòng liền nhảy thẳng lên giường đếm tiền.

Hắn đứng nhìn cái tay thoăn thoắt thì đi đến."

Kỹ thuật chơi điêu luyện như vậy, chắc em cũng thường xuyên chơi lắm nhỉ?"

"Em đâu có, lâu lâu mới đụng tới thôi à.

Hôm nay là may mắn cả đó, em không biết chơi lắm đâu."

Tay Dương Hy đếm tiền dở nghe hắn nói liền ngừng lại, ngước mắt lên cười lấy lòng."

Mong là như lời em nói, để anh biết em ham mê mấy thứ này mông sẽ bị đánh nát nghe chưa?"

Lăng Sở niết niết cằm cậu, lời nói hơi nghiêm lại làm cậu đưa tay che mông trong vô thức.

"Không mê không mê, anh dữ quá à.

Sắp năm mới rồi em kiếm thêm vài đồng để lo cho tương lai hai ta mà."

Dương Hy cầm lấy tay hắn vuốt ve, cũng may trước kia cậu chơi có chừng mực từ khi đính hôn cũng không chơi nhiều nữa.

"Anh không thiếu tiền để nuôi em, ngoan ngoãn học hành làm tốt công việc của em là được rồi.

Việc kiếm tiền cứ để anh."

Lăng Sở dắt cậu đi cất tiền rồi rửa tay rồi mới nằm lên giường nghỉ ngơi một chút.

Tối đến, mọi người đều mặc bộ quần áo mới đón chờ thời khắc chuyển gia giữa năm cũ và năm mới.

"3""2""1" "Chúc Mừng Năm Mới!"

Dương Hy nhìn đồng hồ rồi đếm ngược đến khi kim phút lẫn kim giờ hội tụ tại một điểm thì nhìn hắn hô lớn.

"Năm mới vui vẻ, chúc bé Hy tuổi mới ngoan hơn, học giỏi, bớt gây họa để khỏi bị đánh nhé."

Lăng Sở vòng eo, hôn lên môi cậu một cái rồi vui vẻ chúc mừng.

Một túi lì xì nhỏ được hắn nhét vào túi áo.

"Keo kiệt!

Năm mới lì xì vợ tương lai mà mỏng như thế."

Hai má Dương Hy phồng lên nhìn vào túi, hắn nhéo hai má cậu cưng chiều.

"Cái gì của anh cũng là của em, lì xì chỉ là hình thức mà thôi."

"Sở, bé ngoan thủ thỉ đủ rồi qua đây bái thiên địa, lạy tổ tiên đi."

Phương Tử Ngọc nhìn hai đứa con thân mật tâm trạng hết sức vui vẻ.

May mà vừa nãy chụp lại được cảnh đó phải gửi lên nhóm cho bọn họ lé mắt chơi.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 16: Về Dương gia.


Qua ba mùng thì kì nghỉ tết cũng đến ngày kết thúc, Doãn Du đã cùng Lăng Nguyên trở về từ hôm qua vì anh phải đi làm.

Dương Hy đang ngồi trong phòng thu dọn quần áo, mùa tết năm nay cậu thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.

Chỉ riêng hắn thôi cậu đã thành đại gia chính hiệu.

Bao lì xì của hắn nhỏ còn mỏng vì trong đó là chiếc thẻ đen quyền lực.

Dương Hy nhìn tấm thẻ trong tay vui vẻ cười rồi cất kĩ vào trong túi, lần này về nhiều đồ hơn nên cậu phải dùng ké vali của hắn.

Từ ngoài cửa đi vào, Lăng Sở thấy cậu đang xếp đồ liền ngồi xuống bên cạnh giúp cậu."

Bé Hy, ba em vừa gọi cho anh nói lâu ngày chưa gặp nên rất nhớ em, muốn ngày mai chúng ta về nhà ăn cơm gia đình."

Nghe đến việc phải về nhà động tác Dương Hy dừng lại, trong lòng nhanh chóng không vui.

"Em không về đâu, ông ấy muốn em đi ra khỏi nhà càng sớm càng tốt còn lâu mới nhớ em.

Thêm bà dì với hai đứa con của bả lúc nào cũng giả bộ đáng thương, em chẳng muốn gặp họ."

Lời nói Dương Hy lập túc khó chịu khi nhắc đến ba mẹ con Triệu Lữ Doanh.

Những ngày còn bé, nàng chỉ quan tâm đến con nàng còn cậu dù bị sốt cao nàng cũng không chăm lo, cầu cho cậu ốm hư đầu óc cũng được nữa.

Vì tài sản trong nhà hai đứa em cùng cha khác mẹ lúc nào cũng cùng nhau bắt nạt, giành đồ chơi của cậu. *BỐP...

BỐP...

BỐP*Tiếng đánh vang dội trong căn phòng, Lăng Sở nghe xong lời nói thì đè cậu xuống vỗ vào mông mấy cái.

"Dù sao ba với dì cũng là người lớn, em không thích họ cũng không được nói vô lễ như vậy nghe chưa?"

Dương Hy nằm lên đùi hắn, sau mông ăn đau tuy không bằng mọi khi nhưng nước mắt cậu lại không kiềm được mà rơi xuống."

Huhu... hức hức."

Nghe tiếng nức nở từ dưới truyền lên, Lăng Sở nhíu mày đỡ Dương Hy ngồi dậy đặt lên đùi, một tay xoa mông tay kia lau nước mắt cho cậu.

"Sao em lại khóc?

Anh đánh đâu có đau lắm đâu."

Vốn dĩ Lăng Sở chỉ muốn cảnh cáo Dương Hy nên ra tay cũng vừa phải, không nghĩ đến cậu lại khóc sướt mướt như vậy."

Huhu... hức... huhhhu."

Càng được Lăng Sở dỗ nước mắt cậu càng rơi dữ dội hơn, hắn chỉ đành ôm cậu vào lòng vuốt lưng, khóc thoải mái một trận rồi trả lời hắn sau cũng chưa muộn.

Dương Hy tủi thân khóc thật lâu mới dừng lại, áo hắn đã ướt một mảng lớn.

"Em không thích gặp mấy người đó."

Dương Hy ngồi trong lòng hắn thút thít, trước kia đã không cần cậu bây giờ lại muốn gặp để làm gì nữa cơ chứ.

"Kể cho anh nghe lý do tại sao em không muốn gặp được không?"

Hắn từng được học môn tâm lý trước khi làm giảng viên, trường hợp như cậu hắn cũng từng có mấy học sinh như vậy, chủ yếu thiếu sự quan tâm của bố mẹ mà gây ra.

Dương Hy từ từ kể từng chuyện cho Lăng Sở nghe, từ việc trong đồ ăn có dán đến việc cậu ốm nhập viện không bỏ qua một chuyện nào.

Lăng Sở nghe cậu nói cũng không trả lời lại chỉ im lặng lắng nghe.

"Bé Hy đã rất kiên cường vượt qua tất cả để gặp được anh có đúng không nào?

Mọi việc trước kia anh biết em đã chịu rất nhiều ủy khuất, bây giờ có anh ở đây rồi, để anh thương em."

Lăng Sở vuốt má cậu, lời nói trầm ấm đầy ngọt ngào dỗ dành trái tim tổn thương của Dương Hy, cậu đã rất dũng cảm khi để hắn thấy những vết thương tâm hồn kia.

"Ba em như thế đối với em rất không tốt nhưng dù sao ông ấy cũng là ba của em, điều này không gì thay đổi được.

Điều em cần làm chính là tôn trọng và biết ơn ông ấy vì có ba mới có em ngày hôm nay."

"Về phần dì với hai người em kia em không phải quan tâm đến họ, cái gì của em vẫn sẽ là của em ai cũng không giành được.

Sáng mai, chúng ta sẽ cùng nhau đến ăn cơm cùng ba rồi anh dẫn em trở về nhà."

Đôi khi việc dạy dỗ không nhất thiết phải đánh thật nhiều, Lăng Sở vuốt lưng cậu an ủi rồi dạy cậu nên làm thế nào cho đúng.

Trong muôn vàn cái tội, bất hiếu là lớn nhất.

Các tội khác có thể tha thứ nhưng tội này thì không, hắn không muốn Dương Hy phạm phải điều này.

"Dạ."

Dương Hy biết bản thân không có cơ hội từ chối nữa nên nhỏ giọng đáp lời, cậu khóc một trận lớn cũng thấm mệt ngồi một lúc đã ngủ luôn trong lòng hắn.

Lăng Sở ôm cậu đặt lên giường, kéo chăn đắp nửa người cho cậu rồi mới đi dọn đồ các thứ.

Sáng hôm sau, hai người ăn sáng xong mới rời đi, Triệu Lữ Doanh dặn dò Dương Hy các thứ mới cho cậu lên xe.

Lăng Sở lái xe đến thẳng Dương gia gần một tiếng, trên đường có dừng lại mua quà mới đi tiếp.

"Dương thiếu gia, Lăng thiếu gia hai cậu đã tới.

Ông chủ từ sáng đã đợi các cậu về, đặc biệt là Dương thiếu gia, lão gia rất nhớ cậu."

Quản gia Tô thấy Lăng Sở cùng cậu xuống xe thì tới dẫn đường, dọc đường đi vẫn không quên nói lời hay ý tốt cho Dương Cao Diễn.

"Hai con về rồi, mau lại đây ngồi để dì gọi người bưng trà bánh lên."

Triệu Lữ Doanh thấy hắn nắm tay Dương Hy cùng nhau vào nhà thì cong môi cười hiền từ.

Hôm nay nàng mặc bộ váy nhẹ nhàng cùng hoa văn mẫu đơn tinh tế càng tôn lên vẻ đẹp vốn có của nàng.

"Ba, dì năm mới vui vẻ."

"Con chào ba, con chào dì."

Lăng Sở cùng chào hỏi phụ huynh, Dương Cao Diễn lần đầu nghe con trai chào hỏi nghiêm túc như thế cũng có phần ngạc nhiên.

Quyết định giao cậu cho hắn dạy thật đúng đắn mà, mới mấy tháng đã ngoan như vậy rồi.

Quà Lăng Sở mang đến được đặt lên kệ, hắn cùng cậu ngồi bên ghế dài gần Dương Cao Diễn.

Trước khi vào nhà hắn đã dặn cậu nếu không muốn nói gì thì chào hỏi xong cứ để hắn trò chuyện, ngồi một lúc thì lên phòng là được.

Dương Cao Diễn đầu tiên hỏi tình hình học tập của Dương Hy rồi tiếp tục trò chuyện với Lăng Sở, Triệu Lữ Doanh ngồi bên cạnh cũng không nói gì nhiều lâu lâu thêm vào một hai câu.

"Tiểu Hy, ba có chuyện muốn nói với Sở trong thư phòng, con ngồi chơi hay ra vườn đợi chút.

Lát xong việc cả nhà ta cùng nhau ăn cơm."

Dương Cao Diễn nhẹ giọng nhìn Dương Hy, cậu không quan tâm lời nói của ông ấy mà đưa mắt xem ý của hắn.

"Em tự chơi một lúc rồi anh xuống, có gì thì gọi cho anh."

Lăng Sở cong môi nói chuyện với cậu, Dương Cao Diễn nhìn cảnh này trong lòng liền khó chịu, lời nói của ông đứa con trai này một chút cũng không để tâm.

Hai người cùng nhau vào thư phòng Dương Hy cũng không ngồi lại nữa, cậu có mang theo máy chơi game phiên bản mới, vào phòng chơi đợi hắn đến tìm là được rồi.

Sau khi vào thư phòng, Dương Cao Diễn không dài dòng nhiều liền đưa cho Lăng Sở bộ tài liệu nói hắn mở ra xem."

Dự án này ba đã để ý từ nhiều năm trước, mảnh đất này ba thấy trong tương lai sẽ có tiềm năng rất lớn.

Chúng ta có thể kiếm rất nhiều lợi nhận sau khi xây dựng thành công khu đất này."

Lăng Sở lật xem từng tờ giấy, biểu cảm không chút thay đổi vẫn giữ điềm tĩnh như thường.

Đến cả Dương Cao Diễn làm nhiều năm trong nghề cũng không đoán được hắn có thích dự án này hay không, nên ông đành ra sức nói về điểm nổi bật, lợi nhuận sau khi dự án thành công.

Hắn từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì, lật xem hết dự án mới đặt tài liệu xuống bàn hơi cong môi nhìn Dương Cao Diễn.

Ông thấy biểu hiện biến đổi trên gương mặt hắn thì vui mừng, hiện tại ông đang không đủ nguồn vốn để thu mua mảnh đất này nên phải kêu gọi nguồn vốn.Lăng gia cũng sở hữu tập đoàn lớn không khác Dương gia, nếu có thêm sự đầu tư của Lăng gia, mảnh đất này chắc chắn sẽ về hay ông.

"Thật ra..."

Lăng Sở mở miệng định nói chuyện thì nghe tiếng hét của Triệu Lữ Doanh từ dưới nhà truyền lên.

Dương Cao Diễn khó chịu nhíu mày, đúng là đàn bà phá việc, ông cũng nghe được tiếng la lớn đành gác lại chuyện dự án cùng hắn ra ngoài xem tình hình.

"Ôi con tôi, con tôi.

Dương Hy muốn giết con tôi."

Dương Hy nhìn Triệu Lữ Doanh ngồi dưới đất ôm Dương Cao Lâm khóc om sòm, bên cái đau rát không biết nên làm gì."

Xảy ra chuyện gì?"

Lời nói uy nghiêm của Dương Cao Diễn từ sau truyền đến, sau lưng Dương Hy lập tức có hơi ấm, vòng eo được người ôm lấy kéo về sau.

"Đứa con ngoan của ông muốn hại tiểu Lâm của tôi, nó đính hôn trước sau gì cũng phải kết hôn sau này là người Lăng gia nên tôi sửa sang lại phòng nó cho tiểu Lâm ở.

Không ngờ nó lên thấy thằng bé nằm trong phòng liền ra tay đánh người, ông nhìn người tiểu Lâm toàn máu thế này dù sao cũng là người một nhà cần gì phải ra tay tàn nhẫn như thế."

Triệu Lữ Doanh khóc lóc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Hy trách móc.

Dương Cao Diễn thấy đứa con trai trong lòng nàng máu chảy ướt áo trong lòng nổi giận quay người nhìn Dương Hy.

"Trước tiên gọi bác sĩ đến xem cho Lâm công tử rồi tính tiếp, chảy không ít máu thế này chắc vết thương không nhẹ."

Lăng Sở ôm cậu trong lòng bảo vệ, Dương Cao Diễn muốn nổi giận đánh cậu một trận nhưng có hắn ở đây ông không muốn làm mất thể diện liền nghe theo.

Ông nhanh chóng sai người đỡ Dương Cao Lâm nằm dưới đất vào phòng, sai quản gia gọi bác sĩ, hắn cũng lấy máy gọi điện thoại.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 17: Halloween.


Triệu Lữ Doanh sau khi thấy con trai nằm trên giường đắp chăn, muốn mời mọi người xuống phòng khách chờ đợi bác sĩ tới khám rồi thông báo sau nhưng Lăng Sở không chịu, hắn muốn tận mắt nhìn người khám cho Dương Cao Lâm.

Trong phòng Dương Cao Lâm hiện tại Dương Hy ngồi rúc trong lòng hắn không chịu ló mặt ra, Dương Cao Diễn cùng Triệu Lữ Doanh ngồi đối diện chờ đợi.

Bác sĩ nhanh chóng được gọi tới không nhưng một mà là hai người."

Ông chủ, người này tới cùng lúc với bác sĩ Giang nói là được Lăng thiếu gia gọi đến khám bệnh cho Dương thiếu gia."

Quản gia Tô cúi người báo lại cho Dương Cao Diễn về sự xuất hiện của vị bác sĩ trẻ bên cạnh, ông thắc mắt quay người nhìn hắn.

"Anh Du đúng là được con gọi đến, anh ấy từng làm viện trưởng nhiều năm ở nước ngoài kinh nghiệm phong phú nên con mới gọi anh ấy tới đây xem tình hình cho Dương công tử."

Doãn Du nhìn em dâu ngồi trong lòng em trai, bầu không khí có mùi máu hai mày khẽ nhíu lại rồi nhanh chóng cong môi cười."

Là bác sĩ Doãn sao?

Thật không ngờ đến đây lại có cơ hội được gặp cậu, đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi đây hôm nay cũng muốn học hỏi từ cậu,"Bác sĩ Giang đứng bên cạnh nhìn Doãn Du hết sức ngạc nhiên, anh đã từng nghe nhiều về vị bác sĩ trẻ tuổi này lần đầu tiên gặp mặt thần thái danh xưng như thật.

"Bác sĩ Giang quá khen, không biết bệnh nhân đâu rồi?"

Doãn Du quan sát một vòng quanh phòng thấy Dương Cao Lâm nằm trên giường thì nhấc chân đi tới.

Triệu Lữ Doanh nhìn hai người bác sĩ đến gần con mình hai tay bấu vào nhau lo lắng.

"Dì yên tâm, y thuật của anh Du rất giỏi, sẽ kiểm tra thật kĩ cho Dương công tử thôi."

Lăng Sở từ đầu vẫn quan sát Triệu Lữ Doanh, mọi biểu hiện của bà đều được anh thu vào trong mắt.

Qua một lúc, trên giường truyền đến tiếng la, mọi người quay qua nhìn về phía giường thì thấy Dương Cao Lâm đã ngồi dậy, lấy chăn che người.Doãn Du cầm bịch máu cạn trong tay quay người lại, ánh mắt thích thú lên tiếng.

"Vết thương trên người Dương công tử chỉ là vết thương nhỏ không đáng gì, nghỉ ngơi thoa thuốc vài hôm là khỏi.

Nguyên nhân dẫn đến việc chảy nhiều máu như thế chính là thứ này bị bể, đã qua halloween từ lâu Dương công tử vẫn còn chơi trò này thật khiến người khác đau tim mà."

Dương Cao Diễn nhìn thứ trong tay Doãn Du, ánh mắt không vui lườm Dương Cao Lâm trên giường.

Mọi việc đã được biết rõ nguyên nhân cũng như giải thích rõ ràng Lăng Sở không muốn ở lại đây nữa.

Hắn đặt tay Dương Hy vòng qua cổ mình, đỡ mông cậu bế lên.

"Mọi việc đã có lời giải đáp, dì à lần sau muốn chửi người khác cũng nên tìm hiểu cho kĩ, tội giết người là tội lớn nhưng tội vu khống cũng không kém đâu."

"Việc ba nói với con trong thư phòng con không thể làm chủ được.

Công ty là do anh con tiếp quản, ba muốn hợp tác thì tìm anh ấy nói chuyện con không tiện nhúng tay."

"Bé Hy bị dọa sợ, con đưa em ấy về trước, bữa ăn hôm nay để lần sau vậy.

Chào ba, chào dì con về."

Lăng Sở nhìn từng người lên tiếng, lời nói sắc bén lạnh nhạt.

Hắn nói xong cũng không ở lại lâu quay người bế cậu xuống nhà, Doãn Du thấy hắn rời đi cũng theo đó ra về.

"Anh Du, làm phiền anh làm việc rồi."

Hắn cong môi nhìn Doãn Du, hôm nay hắn đúng là dùng dao mổ trâu đi cắt cổ gà nhưng nếu không làm như vậy chắc chắn người thiệt chính là Dương Hy"Không vấn đề gì, em lo cho Hy đi, anh trở lại bệnh viện."

"Anh chạy cẩn thận, ăn uống điều độ đừng bỏ bữa nếu không anh em lại nói."

Doãn Du mỉm cười tạm biệt Lăng Sở mới lái xe rời đi, hắn dõi theo xe anh đi xa mới vào xe lái về nhà.

Dương Cao Diễn nhìn hai mẹ con Triệu Lữ Doanh phá chuyện tốt của mình liền nổi giận, không tiện tay là có ý gì?

Nghĩa là có thể quyết định nhưng không muốn.

Ông vung tay tát Triệu Lữ Doanh một cái rồi tiến tới đánh Cao Dương Lâm một trận, miếng thịt ngon đến miệng lại còn làm rớt.

Mọi chuyện diễn ra tại Dương gia hắn cũng không để ý lái xe về đến nhà, trên đường hắn có ghé mua đồ ăn về nấu.

Suốt dọc đường Dương Hy ngồi yên trên xe im lặng không nói lời nào.

Về nhà, Lăng Sở bế cậu lên phòng tắm rửa, trên người cậu cũng có mùi máu, hắn muốn kiểm tra xem cậu có bị thương không."

Anh ra ngoài đi, em tự tắm được."

Dương Hy nhìn hắn lấy đồ giúp mình rồi cùng vào phòng tắm sắc mặt cậu hỏi đỏ, nhỏ giọng lên tiếng.

"Anh muốn xem em có bị thương chỗ nào không?"

"Em không sao, không có bị thương chỗ nào hết."

Dù cậu đã cho Lăng Sở xem mông nhưng lõa thể trước mặt hắn lại là chuyện khác, hắn cũng không làm khó cậu nhanh chóng rời đi.

Trong phòng tắm từ từ truyền ra tiếng nước chảy, hắn cũng về phòng vệ sinh cơ thể rồi xuống nhà nấu ăn.

Sau khi tắm xong Dương Hy sấy khô tóc ra ngoài không thấy hắn liền mở cửa đi tìm.

Tiếng động phát ra từ dưới nhà cậu nhanh chân chạy xuống.

"Hấp tấp cái gì?

Đi cầu thang mà chạy như vậy té thì sao?"

Lăng Sở nghe thấy tiếng từ trên lầu truyền xuống thì ngước mắt nhìn, mày lập tức nhăn lại không vừa ý.

"Em tắm xong không thấy anh đâu cả, tưởng anh không cần em nữa."

Dương Hy nhìn thấy hắn trái tim được ổn định lại, cậu đi đến gần ôm lấy hắn nhỏ giọng lên án.

"Có ngốc không?

Sao anh lại không cần em được?"

Tay hắn nhuần nhuyễn nấu ăn mặc dù sau lưng xuất hiện thêm bé Koala dính người, món ăn từ từ được trang trí ra dĩa vừa thơm vừa đẹp mắt.

Cả hai cùng nhau dùng bữa trưa, dọn dẹp xong mới đi về phòng.

Lăng Sở đi qua phòng Dương Hy cậu cũng không để ý đi tiếp đến phòng hắn.

"Em muốn dùng chung phòng với anh."

Dương Hy thấp hơn so với Lăng Sở nên mỗi khi đứng nói chuyện đầu đều phải ngẩng lên, hắn nghe câu nói này của cậu không giống như câu xin phép mà là câu trả lời.

Lần đầu tiên cậu vào nhà hắn đã hỏi:"Em muốn dùng chung phòng với anh hay ở phòng riêng?"

"Được thôi, mời em vào phòng."

Lăng Sở mở cửa làm động tác mời vào, cậu nhìn hắn trong lòng vui vẻ môi câu lên bước vào.

Những vật thuộc sở hữu của Lăng Sở đều có mùi hương hắn lưu lại, giống như căn phòng này vậy vừa bước vào cậu đã ngửi thấy mùi rất thơm.

"Sao phòng anh lúc nào cũng thơm như vậy chứ?"

Cậu quay đầu nhìn hắn, từ khi bước vào phòng cậu đã cảm thấy cơ thể rất dễ chịu, tinh thần thoải mái.

"Anh đốt chút đàn hương thông phòng, em đứng giúp anh thay bộ ga giường mới rồi chúng ta nghỉ buổi trưa."

Từ trong tủ Lăng Sở lấy ra bộ chăn ga mới, cậu tháo vỏ gối cũ ra giúp hắn thay, đồ cũ được để trong sọt bên góc phòng.

Lăng Sở cùng cậu nằm trên giường, hai người nằm nghiêng đưa mặt về phía nhau, không gian bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.

"Anh ôm em được không?"

Dương Hy nhỏ giọng đưa ra yêu cầu, từ sau khi việc kia xảy ra thần kinh cậu luôn trong trạng thái căng thẳng, tâm tình hết sức nhạy cảm.

"Lại gần đây nào."

Hắn vung chăn lên để cậu tiến lại gần, đầu cậu gối lên tay hắn, vòng eo được tay hắn ôm trọn.

Dương Hy nằm một lúc hắn tưởng cậu đã ngủ thì người trong lòng nhỏ giọng nói.

"Sáng nay em muốn về phòng chờ anh khi mở cửa lại thấy Dương Cao Lâm đang nằm trên giường.

Cậu ta nói phòng đã được dì thu dọn cho hắn vào ở, em đã đính hôn không còn là người Dương gia nữa nên không cần để phòng.

Cậu ta còn nói em là đồ phiền phức vì chán ghét em nên mẹ không cần em mà chết sớm, ba cũng không cần em."

Giọt nước mắt ấm nóng trong khóe mắt Dương Hy thấm vào áo hắn, Lăng Sở yên lặng nghe cậu giải bày, bàn tay vuốt ve sống lưng cậu vỗ về.

"Em tức giận đánh hắn liên tục, em đánh rất nhiều đến khi dì đi lên hét em mới ngừng tay.

Cả người cậu ta chảy rất nhiều máu, dì luôn miệng nói em đã giết người.

Em rất sợ."

Tinh thần của Dương Hy đã phải chịu tổn thương nên từ Dương gia về nhà cậu luôn giữ im lặng giống như tự phong bế bản thân.

Hiện tại cậu run rẩy khóc trong lòng hắn như gỡ bỏ lớp phong bế, điều này rất tốt nếu còn tiếp tục giữ trong lòng sẽ nhanh chóng dẫn đến trầm cảm.

"Bé Hy ngoan, em đã làm rất tốt, cậu ta quả thật rất đáng đánh.

Anh Du đã đến khám cho cậu ta rồi, rồi thương không nặng lắm.

Nguyên nhân khiến cậu ta chảy nhiều máu chính là bịch máu giả nhét trong người bị bể."

Lăng Sở vỗ lưng trấn an cậu, sau khi hắn đến nơi cậu đã đứng yên bất động.

Doãn Du tới cậu cũng chỉ rúc trong lòng hắn rất có thể mọi việc xảy ra sau đó cậu cũng không tiếp nhận, hắn đành kể lại cho cậu.

"Bịch máu giả sao?"

Đôi mắt Dương Hy đỏ hoe ngước đầu hỏi lại Lăng Sở, hắn gật đầu khẳng định rồi nói rõ nhưng điều xảy ra cho cậu kể cả chuyện trong thư phòng.

Nói cho cậu nghe suy đoán của bản thân lúc đó Dương Hy mới hiểu được.

"Tên nhóc con đó đúng là ác độc, nếu lúc đó không có anh em có trăm cái miệng cũng không giải oan được cho bản thân.

Cảm ơn anh đã tin tưởng và bảo vệ em."

Trước kia ở Dương gia cậu thật sự vì Dương Cao Lâm mà bị đánh oan mấy lần nhưng đều là việc nhỏ, cậu lười giải thích.

Không ngờ cậu ta mới bây lớn mà tâm tư lại sâu đến như vậy, thật đáng sợ.

"Không cần nói cảm ơn với anh, điều anh nên làm mà thôi.

Ngược lại bé Hy hình như rất hay quên lời anh dặn."
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 18: Đau lòng.


Lời nói Lăng Sở âm hiểu, bàn tay dời xuống vỗ nhẹ mông Dương Hy mấy cái.

Cậu nhìn hắn đang an ủi mình tự dưng chuyển sang đe dọa thì giả ngơ chôn mặt vào lòng hắn.

"Anh từng dặn em chịu thiệt thòi thì phải làm thế nào?"

Cậu trốn trong lòng hắn không ló mặt ra nhưng mông nhỏ vẫn đang còn nằm trong tay người ta không thể không trả lời.

"Chịu thiệt thòi gì phải nói với anh.

Ưu tiên an toàn, không làm chuyện nguy hiểm."

"Nhớ rõ ràng như vậy rồi khi gặp vấn đề sao không thấy em gọi anh?"*BỐP*"Ưm ~ Đau."

Lăng Sở nghe cậu nói rành mạch thì vung tay đánh một cái không lưu tình lên mông nhỏ của cậu.

Dương Hy ăn đau khẽ rên, không phải là cậu quên nhưng mà lúc đó cơn giận đã đến đầu rồi tay nhanh hơn não.

"Tội này phải xử mấy roi đây?"

Bàn tay hắn xoa xoa mông cậu, giọng nói hơi nâng cao giả vờ nghiêm túc."

Đừng đánh mà anh, lần sau gặp chuyện em sẽ gọi anh trước, phải để em tập làm quen vài lần chứ."

Lăng Sở nghe xong tâm trạng liền vui vẻ cũng không thật sự muốn đánh cậu nên đồng ý với lý do trốn tội này.

"Vậy tạm thời cho nợ, lần sau tái phạm tính thêm tội này đánh gấp đôi."

"Hở... anh thật độc ác mà."

Dương Hy dài miệng than thở, được người quan tâm chăm sóc đúng là rất tốt nhưng mông nhỏ lúc nào cũng có án treo cũng hơi sợ.

"Ngủ chút đi, tối nay bắt đầu ôn lại bài, đi học lại sẽ nhanh chóng thi một tiết đó."

Hắn nhắc nhở cậu rồi vỗ lưng người trong lòng, cả hai chốc lát đã đi gặp chu công nói chuyện mặc kệ sự đời.

Lăng Sở trước nay sống đơn giản đồ đạc cũng không nhiều, hắn thu dọn một bên tủ quần áo cho Dương Hy để.

Đồ của cậu tương đối nhiều nên chỉ mang quần áo qua phòng hắn thôi, mọi món khác thì để lại phòng cũ.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong kì nghỉ tết, ngày mai Dương Hy sẽ bắt đầu đi học lại nhưng Lăng Sở phải đi họp giảng viên nên cậu phải ở nhà một mình.

"Đồ ăn anh nấu dưới nhà, trưa nhớ hâm lại rồi ăn.

Em muốn chơi thì qua phòng cũ chơi, không được bày bừa trong phòng anh."

Lăng Sở đứng sắn tay áo, chỉnh trang phục trước gương đằng sau là Dương Hy dính người đang ôm hắn không buông.

"Anh đi khi nào về?"

Mới thức dậy nên Dương Hy hơi nhõng nhẽo không muốn hắn đi chút nào.

"Chiều là anh về rồi, ở nhà ngoan tối anh nấu món ngon cho ăn."

Lăng Sở quay người ôm cậu xoa đầu, dụ dỗ người yêu bé nhỏ cách nhanh nhất chính là ăn uống, với niềm đam mê vô bờ đối với món ngon cậu liền đáp ứng thả hắn đi.

Đứng nhìn xe hắn từ từ nhỏ dần rồi biến mất cậu mới đóng cửa về phòng cũ lấy đồ chơi.

"Của anh cũng là của em, phòng của anh cũng thế thôi, em thích chơi trong phòng anh thì sao nào?

La~ la~ la~..."

Dương Hy ôm một đống đồ chơi vào phòng Lăng Sở, tiếp tục đi thêm một vòng lấy đồ ăn vặt mang qua.

Sau khi kết nối tivi với máy chơi game, cậu nhảy ào lên giường, đổ đầy đồ ăn ra bắt đầu tận hưởng.

"...Ngày tọa đàm cùng giảng viên sẽ do thầy Lăng cùng cô Dĩnh đại diện nhà trường tham dự.

Buổi họp hôm nay kết thúc tại đây, cảm ơn các thầy cô đã có mặt."

Lăng Sở đóng cuốn sổ lại liếc nhìn đồng hồ đã năm giờ chiều rồi liền đứng lên rời khỏi phòng họp, đi ngang qua ngã rẽ hắn đụng mặt với Dĩnh Dư.

"Chào đàn anh, từ nay chúng ta là đồng nghiệp rồi, mong anh giúp đỡ em nhiều như khi còn ở đại học nhé."

Dĩnh Dư mặc bộ váy trắng kín đáo, ánh mắt toát lên niềm vui nhìn Lăng Sở.

Cô là học muội cùng trường với hắn, trước kia cô rất ngưỡng mộ học thức của hắn, bây giờ gặp lại chỉ hơn chứ không giảm.

"Anh cũng đã ra trường vài năm rồi không thích hợp gọi đàn anh nữa, cứ gọi tên là được rồi."

Lăng Sở có ấn tượng khá tốt đối với Dĩnh Dư, khi hắn còn làm hội trưởng hội học sinh, đàn em này lúc nào cũng đi theo hắn hỏi bài.

Tính tình cô hoạt bát, chu đáo lại rất chăm chỉ, những ngày còn đi học hắn làm gia sư miễn phí cho cô suốt mấy năm liền.

"Dạ được, vậy em gọi anh là anh Sở nhé.

Ngày tọa đàm em có thể đi cùng anh không?

Lần đầu tiên đến đó em hơi lo lắng, sợ sẽ phạm sai lầm."

"Được chứ, em đợi anh ở trường rồi cùng nhau đi."

Dĩnh Dư nghe hắn đáp ứng, trên môi nở nụ cười thật tươi, cả hai cùng nhau đi tới nhà xe.

Dọc đường cô cùng hắn trao đổi một chút kiến thức cô học được ở nước ngoài rồi mới tách ra.

Trên đường về nhà, Lăng Sở vẫn không quên mua bánh Tiraminsu cho Dương Hy.

Hắn vào nhà đặt bánh lên bàn, nhìn một lượt đồ ăn hắn nấu không có dấu hiệu vơi bớt ngược lại còn nguyên vẹn chưa ai đụng hai mày hắn nhíu lại.

Sau khi xếp sáu chiếc bánh vào ngăn mát tủ lạnh Lăng Sở quay người lên lầu, từ ngoài cửa phòng hắn đã nghe thấy tiếng đánh quái mà Dương Hy hay chơi. *CẠCH*Dương Hy cong chân nằm sấp trên giường, hai tay cậu cầm bộ điều khiển chăm chú nhìn màn hình tivi, tiếng mở cửa đột ngột vang lên khiến cậu giật mình.

Sau khi mở cửa, đập vào mắt Lăng Sở chính là căn phòng bừa bộn, chăn gối rớt xuống sàn, đồ chơi vất lay lốc khắp phòng.

Mặt hắn trầm xuống tiến vào, mùi đồ ăn tràn ngập trong phòng, vỏ bánh kẹo vất tứ tung trên giường.

Dạo gần đây Dương Hy thích nằm trong phòng ăn, chơi.

Hắn đã nhắc nhở mấy lần không được ăn trong phòng.

Đồ chơi phải đặt gọn gàng nhưng hình như nói miệng đối với cậu là vô dụng.

"Anh... anh về sớm vậy?"

Dương Hy chột dạ ngồi dậy, ánh mắt di chuyển qua đồng hồ trên tường.

Chết rồi!

Chơi không để ý giờ mất rồi.

Cậu định bụng sau khi bày sẽ dọn sạch trước khi hắn về nhưng người tính không bằng trời tính mà.

"Trước khi quay lại, anh muốn căn phòng phải được dọn sạch, để anh ngửi thấy còn mùi đồ ăn trong phòng mông em chắc chắn sẽ thảm."

Giọng nói Lăng Sở nghiêm túc, sắc mặt không vui nhìn cậu rồi rời khỏi căn phòng.

Nghe hắn nói Dương Hy lập tức xuống giường dọn dẹp, chỉ mới nghe thôi mông cậu đã ẩn ẩn đau rồi.

Tốc độ dọn dẹp của Dương Hy thần tốc trong chợp nhoáng căn phòng đã trở về hình dạng vốn có, hắn cầm thước gỗ vào phòng ưng ý hài lòng."

Cần anh phải nói em tiếp theo phải làm gì sao?"

Dương Hy thấy cây thước gỗ xuất hiện cơ thể lập tức xìu xuống, ủ rũ đi đến bên giường cởi quần nằm sấp xuống. *BỐP*"Aaa."

Một roi không lưu tình nhanh chóng rơi xuống mông căng tròn của Dương Hy khiến cậu giật mình la lên, đôi mắt cậu chuyển hồng, trên mông xuất hiện thêm lằn đỏ chói lọi.

"Anh đã dặn em bao nhiêu lần không được mang đồ ăn vào phòng rồi?"

Lăng Sở nghiêm giọng hỏi Dương Hy, thước gỗ vẫn nằm trên mông cậu chưa nhấc xuống.

"Dạ nhiều lần rồi."*BỐP...

BỐP...

BỐP*Ba thước dứt khoát rơi xuống vị trí ban đầu, vệt hồng trên mông cậu chuyển thành đỏ hồng, nước mắt Dương Hy cũng được đánh rơi.

"Em đã ăn trưa chưa?"

Dương Hy lấy tay quẹt nước mắt nằm yên, nghe hắn hỏi cậu mới nhớ ra mê chơi quá quên ăn mất rồi.

"Dạ chưa."*BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP*"Aaa... huhu...

đau anh ơi."

"Giỏi nhỉ, ăn vặt trừ bữa luôn đúng không?

Mấy ngày anh thương không đánh nên chẳng cần để ý lời anh nói nữa phải không?"*BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP*Mông Dương Hy nhận thêm mấy thước đỏ hết lên không chỗ nào lằn lặn, hai tay cậu ôm gối rơi nước mắt không ngừng.

"Không phải đâu anh ơi... huhu... em quên mất."

"Quên thì anh đánh cho nhớ, hai mươi roi đếm nghiêm túc cho anh, roi nào không đếm anh không tính."

Lăng Sở nghe câu trả lời của cậu không hài lòng, sức khỏe của bản thân không quan tâm bỏ bữa rồi đau bao tử, thước gỗ tăng thêm một phần lực được đánh xuống. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP*"Huhu...

Một...

Hai... hức hức...

Ba...

Bốn...

Năm."

Hắn đánh liền một mạch cậu đếm theo không kịp mới từ từ đếm bù, nước mắt xướt mướt chảy xuống không ngừng, mông đau đến tê rần.*BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP*"Anh nhẹ... huhu...

Sáu...

Bảy... hức...

Tám...

Chín... hức...

Mười."

Hai chân cậu căng cứng, mông đau rát như thiêu cháy, hai tay cậu ôm gối mấy lần muốn đưa xuống che mông nhưng cậu sợ hắn giận đánh thêm nữa.Lăng Sở nhìn cậu khóc thảm, giọng nói run rẩy đếm hắn đau lòng không muốn đánh xuống nữa.

Đợi cậu đếm xong thước gỗ không còn rơi xuống mông thay vào đó là bàn tay mát lạnh xoa mông.

"Nhóc con nhà em chỉ biết làm anh đau lòng, không nỡ đánh em thêm.

Nghiêm túc ăn uống lại cho anh, phải quan tâm sức khỏe không được mê chơi nếu không anh vứt đồ chơi của em vào sọt rác nhớ không?"

Mông đau được Lăng Sở xoa dịu, nghe hắn dọa vứt đồ chơi cậu nhanh chóng đảm bảo sẽ ăn uống đàng hoàng.

Dương Hy được hắn bế ngồi trên đùi, khuôn mặt đã thành mèo mướp ướt nhẹp.

Hắn rút giấy lau cho cậu rồi buộc tóc gọn gàng mới ôm người xuống nhà ăn cơm.

"Anh không được vứt... hức...

đồ chơi của em.

Em thấy mất một món... hức... sẽ khóc một ngày, cho anh đau lòng chết luôn."

Dương Hy vòng tay ôm cổ, đặt đầu lên vai hắn để người bế xuống nhà, giọng nói nấc nhẹ muốn nghe hắn đảm bảo còn buông thêm lời uy hiếp.

"Bé Hy thật tàn nhẫn mà, anh chết rồi em phải làm sao?"

Lăng Sở cong môi cười, người yêu hắn đúng thật trẻ con mà đã hai mươi rồi mà vì đồ chơi ăn vạ.

"Em sẽ đi tìm người khác thay thế anh, đến trước mộ anh nắm tay, ôm hôn người đó."

Giọng nói Dương Hy đắc ý thủ thỉ bên tai hắn, hai chân đung đưa vui vẻ không để ý sắc mặt Lăng Sở đã tối sầm xuống.

"A... mông em còn đau đó..."

Lăng Sở bế cậu xuống nhà liền đặt cậu lên bàn một cách vô tính, cậu đau đến nhăn mặt tính oán trách hắn thêm nhưng thấy mặt hắn không vui liền im lặng.

"Nắm tay, ôm hôn người khác?"

Hắn nắm cằm bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình, Dương Hy có phần chột dạ muốn quay đầu né tránh hắn nhưng không thể.

"Em chỉ nói đùa thôi, anh..."

Cậu cười lấy lòng lên tiếng vuốt lông, lời nói chưa kết thúc môi đã bị hắn ngậm lấy.

Nụ hôn Lăng Sở khác hẳn thường ngày, mạnh mẽ xâm chiếm khoang miệng ấm nóng của cậu.

Chiếc lưỡi tinh nghịch cạy mở tiến vào bên trong, đảo một vòng như đang tham quan khám phá điều mới mẻ.Dương Hy muốn lùi ra nhưng tay hắn sau gáy đã đè đầu cậu lại.

Nụ hôn triền miên lâu đến mức cậu cảm thấy sắp ngạt, hai tay nắm lấy bắp tay hắn đẩy ra nhưng đều vô dụng.

Dương Hy được hôn đến xụi lơ cả người hắn mới buông tha, cậu tựa vào lòng hắn gấp gáp hít lấy hít để dưỡng khí, nước mắt sinh lí từ đuôi mắt rơi xuống."

Để anh nghe em nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh hậu quả sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu, nhớ chưa?"

Lăng Sở ôm cậu vào lòng vuốt lưng, lời nói đe dọa, cậu không còn sức trả lời chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lỡ chọc giận hổ dữ hậu quả chỉ có thể bị ăn thịt thôi.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 19: Bốn tháng rưỡi yêu xa.


Sau khi học bài buổi tối xong Dương Hy nằm trên đùi Lăng Sở cùng hắn thư giãn trong phòng trước khi đi ngủ.

Vì cả ngày cậu đã chơi game quá nhiều nên hắn đã hạ lệnh mỗi tối phải đọc sách nửa tiếng, sau đó hắn sẽ hỏi về nội dung cùng suy nghĩ của cậu về những gì đã đọc.

Đối với Lăng Sở việc đọc sách chính là thư giãn cuối ngày nhưng với cậu thì không.

Một cơn ác mộng mang tên đọc sách, dù phản kháng thế nào hắn cũng không thay đổi ý định cậu đành ngậm bồ hòn xem sách.

"Ngày kia anh sẽ đến thành phố A dự buổi tọa đàm giảng viên, ngày hôm sau còn cùng sinh viên hỏi đáp nên phải đi hai ngày."

Lăng Sở đặt sách lên lưng Dương Hy vừa nhìn vừa thông báo cho cậu về việc nhà trường chỉ định hắn đi làm.

Lần này đi trúng vào hai ngày đầu tuần Dương Hy có nhiều lịch học nhất nên hắn không có ý định dẫn cậu theo.

"Anh đi hai ngày lận sao?

Không thể dẫn em theo hả?"

Dương Hy chống tay ngồi dậy, quyển sách trên lưng liền rớt xuống, cậu ngồi lên đùi hắn dùng cặp mắt long lanh chờ câu trả lời.

"Sáng anh đi trưa hôm sau đã về, thời gian chưa tới hai ngày.

Mấy hôm đó lịch học em dày nghỉ lại phải học bù lại, ngoan ngoãn ở nhà học hành chờ anh về là được."

Cả cơ thể cậu như không xương dựa vào người hắn, má áp lên lồng ngực nghe rõ từng nhịp tim đập ủ rũ."

Vậy là chúng ta phải yêu xa rồi, một ngày sẽ dài tựa ba thu nghĩa là ba tháng thêm nửa ngày là tháng rưỡi nữa.

Em nhớ anh thì phải làm sao?"

Từ khi đính hôn cả hai chưa bao giờ xa nhau, lần này phải tách ra hai ngày cậu nghĩ đến thôi đã buồn rồi.

"Em có thể nhắn tin cho anh, những lúc rảnh anh đọc sẽ trả lời, tối đến sẽ gọi cho em."

Lăng Sở ôm cậu vuốt ve, khóe môi cong lên khi nghe lời phân tích của Dương Hy, hắn đưa ra giải pháp cho lần yêu xa "bốn tháng rưỡi" này.

"Em không biết nấu ăn cũng không muốn gọi đồ ăn ngoài."

"Anh nấu để sẵn, mỗi lần ăn em hâm lại là được."

"Tối ngủ không ai ôm em lỡ ông kẹ đến bắt em đi thì sao?"

"Anh gọi điện thoại canh em ngủ."...

"Anh thật sự sẽ không dẫn em theo sao?"

Dù Dương Hy đưa ra bao nhiêu lý do Lăng Sở cũng đưa ra được biện pháp giải quyết, cậu tựa cằm lên ngực nhìn hắn chăm chú.

"Anh sẽ về nhanh thôi, em ngủ một giấc dậy, đi học, về là thấy anh rồi."

Dù có không nỡ tách nhau ra thế nào mọi chuyện Lăng Sở đã quyết định sẽ không thay đổi, cả ngày hôm sau ngoại trừ phải đi học Dương Hy đều sẽ bám lấy hắn.

Sáng hôm hắn đi, cả hai cùng nhau ăn sáng, hắn chở cậu đến trường tạm biệt mới quay xe đến thành phố A.Lăng Sở trước tiên chạy xe đến Thanh Hoa đón Dĩnh Dư rồi tiếp tục hành trình, hắn lái xe chưa được bao lâu điện thoại liền đổ chuông, màn hình hiện tên người gọi "Bé Hy"."

Anh vẫn uống như trước sao?"

Hắn cho xe đậu trước cửa quán cà phê, Dĩnh Dư hiểu ý quay đầu nhìn hắn, suốt mấy năm còn là sinh viên tiền học cô trả hắn chính là ly nước mỗi buổi sáng.

"Capuchino nóng."

Nhận được đáp án, Dĩnh Dư mở cửa đi xuống mua đồ, tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo hắn gạt màn hình bắt máy, gương mặt Dương Hy lập tức xuất hiện trong màn hình.

"Đang trong giờ học sao lại gọi cho anh?"

Lăng Sở nhìn cậu đang nằm trên bàn, hai mày ngướn lên dò hỏi.

"Thầy giáo vẫn chưa tới mà em lại nhớ anh nên gọi.

Anh sắp tới chưa?"...Lăng Sở nói chuyện với cậu một lúc, Dĩnh Dư cũng mua xong đồ uống quay về ngồi vào vị trí.

"Capuchino nóng của anh đây, anh đúng là chung thủy thật đó đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi sở thích."

Từ màn hình, Dương Hy thấy một cánh tay thon nhỏ, trắng hồng đưa ly nước cho hắn.

Từ phương hướng đưa người này đang ngồi bên cạnh hắn, giọng nói rõ ràng là phụ nữ.

Người này là ai vậy?Dương Hy ngồi dậy nhìn màn hình chờ Lăng Sở nói cho cậu biết người cùng hắn đang nói chuyện bên kia là ai."

Anh phải tắt máy để lái xe rồi, em tập trung học anh sẽ về nhanh thôi.

Tạm biệt."

Lăng Sở nhìn cậu nghiêm túc không nói gì tưởng giảng viên đã vào nên cúp máy, lần đầu tiên Dĩnh Dư thấy hắn nói chuyện hòa nhã, vui vẻ như thế.

"Là em trai anh sao?

Trông rất đẹp trai."

"Không, em ấy là vợ tương lai của anh còn đang đi học."

Nhắc đến Dương Hy ánh mắt lẫn lời nói của Lăng Sở liền trở nên dịu dàng, Dĩnh Dư nghe như vậy hai tay khẽ run nắm chặt ly nước trong tay.

Cậu nhìn màn hình đã tắt đen tâm trạng bấn loạn, trong lòng cảm thấy không thoải mái, rất khó chịu.

Du Tư Vũ đi ngoại giao về thấy bạn thân mặt ủ mày chau liền kề vai bá cổ hỏi chuyện.

"Mặt mày sao giống bị cắm sừng giữ vậy?"

Dương Hy im lặng suy nghĩ một chốc mới quay qua nhìn Du Tư Vũ.

"Tao hỏi mày chuyện này, nếu mày lái xe thì ai sẽ được ngồi bên cạnh ghế phụ cùng mày."

"Tất nhiên là người quan trọng rồi như ba, mẹ, vợ, bạn trai."

Du Tư Vũ liệt kê một vài cái tên có thể ngồi vào vị trí phó lái, ánh mắt Dương Hy nhanh chóng tối đi.

Sau khi nói xong anh mới quay qua nhìn cậu thắc mắc, tự dưng hỏi vấn đề này."

Mày hỏi chuyện này để làm gì?"

"Không có gì, mày đi chỗ khác chơi đi, tao buồn ngủ."

Dương Hy nói xong liền úp mặt xuống bàn, Du Tư Vũ bị bạn thân đuổi cũng không nán lại cong chân đi chơi tiếp, dù sao tiết này cũng trống.

Lăng Sở đến thành phố A các thầy cô tiếp đón tường tận dẫn đi nhận biết trường, lớp cùng nơi ở cho buổi tới.

Đến giờ trưa, Lăng Sở cùng Dĩnh Dư ăn cơm cùng mọi người, hắn mở điện thoại lên nhìn, trái với sự mong chờ sẽ thấy thật nhiều tin Dương Hy gửi đến ngược lại không một tin nhắn xuất hiện.

"Em ăn cơm chưa?"

"Buổi chiều anh vào việc sẽ không nhắn tin cho em được, em học xong về cẩn thận.

Tối đến nhớ học bài rồi đọc sách rồi mới được đi ngủ, về nhà anh sẽ kiểm tra."

Lăng Sở nhắn tin gửi cho cậu rồi cất điện thoại vào túi, cùng các giáo viên khác sắp xếp chỗ ngồi.

Buổi tọa đàm kéo dài đến tối mới kết thúc, chờ mọi người bớt dần hắn mới lấy điện thoại ra xem.

Tin nhắn giữa hắn với Dương Hy không thấy hiện lên thông báo mới nhưng với Chu Dữ thì có. *Hình ảnh**Hình ảnh*"Bé vợ nhà cậu té bị thương nè!

Bây giờ cậu chắc ở thành phố A rồi, thật tội cho Dương Hy thoa thuốc đau cũng không kêu la một tiếng, về nhà cũng không có ai chăm sóc."

Lăng Sở nhìn trong bức ảnh chính là đầu gối có vết thương, chảy máu xuống tận mắt cá chân.

Tấm thứ hai chính là chụp toàn cơ thể Dương Hy, quần áo dính bụi, mặt mày nhăn lại nhẫn nhịn, hai tay nắm chặt.Hắn lo lắng gọi điện cho cậu, đầu dây bên kia có tin hiệu nhưng không ai nhấc máy.

Nhóc con này bị thương cũng không gọi cho hắn một tiếng, giờ lại không bắt máy trong lòng hắn càng sốt ruột.

"Anh Sở, chúng ta cùng đi ăn tối không?"

Dĩnh Dư tiến gần đến bên cạnh Lăng Sở, cả ngày hoạt động nhưng tâm trậng của nàng vẫn còn rất tốt không chút mệt mỏi."

Em ăn cùng mọi người đi, anh có việc về phòng trước."

Tâm trạng Lăng Sở hiện tại ngoài Dương Hy ra không thể bận tâm thêm điều gì đành khách sáo từ chối Dĩnh Dư rồi đi về phòng.

Nàng nhìn theo bóng lưng hắn từ từ mờ dần hai mắt hụt hẫng mang theo mất mát.

Gọi mấy lần bên Dương Hy vẫn không bắt máy hắn đành gọi cho Chu Dữ để biết thêm tình hình.

"Cả buổi sáng em ấy không có tập trung học, tiết thể dục buổi chiều khởi động chạy nhanh ba vòng sân thế là bị té, giờ chắc về nhà rồi."

Lăng Sở nắm rõ được tình hình nói thêm vài câu với Chu Dữ thì tắt máy.

Trong nhà hắn không có camera để kiểm tra chỉ có thể mở cái trước cửa nếu cậu về nhà sẽ phải mở cửa lúc đó hắn sẽ biết cậu đã về chưa.

Hắn xem video lưu lại từ sáng đến hiện tại vẫn không thấy Dương Hy xuất hiện có nghĩa là cậu chưa về nhà.

Rớt cuộc là đi đâu rồi, trong người bị thương không gọi cho hắn thì thôi đi.

Hắn gọi cũng không bắt máy, nhà cũng chưa về không biết tung tích của cậu trong lòng hắn nôn nóng như nước sôi sùng sục.

Đợi một lúc Lăng Sở gọi lại cho cậu vẫn là có tín hiệu nhưng không ai bắt máy, hắn suy nghĩ một lúc liền cầm chìa khóa cùng balo nhỏ rời khỏi phòng.

Du Tư Vũ ngồi bên cạnh Dương Hy thấy cậu chán nản uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, điện thoại trong cặp rung rồi lại tắt, tắt rồi lại rung.

Hiện trạng này sao càng giống như thất tình vậy nhỉ?

"Được rồi, được rồi rượu chứ có phải nước lã đâu mà mày uống nhiều vậy.

Mày với Lăng Sở xảy ra chuyện gì rồi à?"

Du Tư Vũ lấy chai rượu trước khi cậu cầm được để sang một bên, ánh mắt tò mò dò xét cậu.

"Mày đưa rượu đây, lâu lâu mới được uống một lần, không say không về."

Dương Hy gà gật với lấy rượu rót tiếp vào ly đưa lên miệng uống, Du Tư Vũ nhìn cậu lắc đầu cảm thán."

Đúng là mấy đứa yêu vào đều trở nên bất thường hết."

Anh cũng không hỏi cậu nữa tiếp tục qua bên kia chơi với mọi người.

Lăng Sở lái xe trên đường lo lắng nhìn điện thoại, hắn đã gọi hơn năm chục cuộc rồi chưa một lần nhấc máy.

Mỗi lần Dương Hy đi chơi hắn cũng không hỏi nhiều nên giờ muốn tìm cậu cũng không biết tìm ở đâu.

Lăng Sở tiếp tục ấn nút gọi sau vài lần cuối cùng cũng bắt máy.

"Em đang ở đâu?"

"Em là bạn của Dương Hy, cậu ấy uống say rồi anh tới đón người về đi, địa chỉ là..."

Du Tư Vũ đỡ con ma men say đến quắc cần câu, đứng không vững.

Từ nãy đến giờ anh vẫn thấy điện thoại cậu rung mấy lần nhắc nhở cậu bảo kệ.

Giờ nhìn gần năm chục cuộc gọi nhỡ đều đến từ một số liền thở dài một hơi.

"Tao thật sự rất thích anh ấy, rất rất thích..."

Dương Hy tựa người vào Du Tư Vũ lẩm bẩm, anh đợi tầm mấy phút sau Lăng Sở đã nhanh chóng lai xe tới, hắn nhìn cậu say đến không biết gì liền đỡ lấy.

"Cảm ơn em, ngày khác mời em đến nhà chơi."

Du Tư Vũ trao người qua cho Lăng Sở, nói lời khách sáo rồi rời đi.

Hắn đúng là rất đẹp trai nhìn qua trông có vẻ rất cấm dục, không phải gu anh.
 
Back
Top