Dương Hy cưỡi chiếc mô tô phân khối lớn lướt vào hầm xe, thân hình thon gọn trong bộ đồ bó sát tôn lên vóc dáng cân đối cùng khí chất cuốn hút.Bên trong chiếc nón thể thao nổi bật là gương mặt điển trai với ngũ quan sắc nét, mái tóc dài chấm vai càng khiến cậu thêm phần phóng khoáng, lãng tử.Cậu giữ nón bên hông, từng bước thong thả rời khỏi hầm xe, hướng thẳng về phía cửa chính ngôi nhà.Ngôi biệt thự được xây theo phong cách Đông Dương, cổ điển mà tinh tế.
Nhưng càng tiến lại gần, ánh mắt Dương Hy càng trở nên lạnh nhạt, pha lẫn chút chán chường."
Về đến nhà cũng không buồn chào hỏi một câu?"
Giọng đàn ông trung niên vang lên nghiêm khắc.
Dương Cao Diễn, sau nửa tháng công tác, vừa về đến nhà đã thấy đứa con trai mình không ưa nổi, tâm tình lập tức khó chịu."
Chào cha.
Chào dì."
Câu chào của Dương Hy cộc lốc, chân vẫn không dừng lại, cũng chẳng ngoái đầu nhìn lấy một lần.
Với cậu, về nhà là một việc đầy mệt mỏi, cái không khí ngột ngạt ấy khiến người ta muốn nghẹt thở."
Cái thái độ đó là sao hả?
Càng lớn càng mất dạy!
Con nghĩ mình giỏi lắm à?
Đứng lại!
Cha đang nói chuyện với con đấy!"
Tiếng quát giận dữ của Dương Cao Diễn vọng lên từ tầng trệt, nhưng chẳng thể nào níu được bước chân Dương Hy.
Đã quen rồi, lần nào về cũng thế, la mắng, chỉ trích như một vết xước cũ cứ bị cào đi cào lại.Dương Hy vào phòng, đóng sầm cửa như cắt đứt mọi âm thanh bên ngoài.
Cậu vứt chiếc nón lên bàn học, nằm vật xuống giường, chẳng buồn quan tâm."
Bà nhìn nó đi, cái mặt cứ như cả thế giới nợ nó cái gì!
Cũng tại bà chiều chuộng nó quá, giờ nó mới ra cái dạng này."
Dương Cao Diễn gắt gỏng với Triệu Lữ Doanh, vợ kế của ông.
Năm xưa, vì công việc bận rộn, ông hầu như chẳng dành được chút thời gian nào cho đứa con trai đầu.
Tất cả đều để bà ấy dạy dỗ."
Ông đừng nói vậy.
Tiểu Hy mất mẹ từ bé, em là mẹ kế đương nhiên phải yêu thương con nhiều hơn một chút.
Chỉ là... có lẽ con chưa chấp nhận được em nên mới như vậy, ông cố thông cảm cho con."
Triệu Lữ Doanh nhẹ giọng an ủi, dáng vẻ hiền dịu, thấu hiểu.
Là con gái gia đình danh giá, bà luôn biết cách giữ thái độ nhã nhặn dù bị chồng quát nạt."
Đã hơn mười năm rồi còn chưa chấp nhận?
Vậy thì bảo nó dọn khỏi nhà luôn đi!
Càng lớn càng hỗn, không dạy dỗ sớm rồi nó sẽ trèo lên đầu tôi lúc nào không hay!"
Triệu Lữ Doanh chỉ lặng lẽ cúi đầu, lời nói của bà chẳng thể xoa dịu được cơn giận của chồng."
Ông bớt giận đi.
Dạy con cần kiên nhẫn.
Tiểu Hy lớn rồi, ông cứ mắng mãi cũng chẳng giải quyết được gì.
Em còn phải chăm Tiểu Lâm, Tiểu Hân, thật sự không có nhiều thời gian quan tâm đến nó."
So với Dương Cao Diễn, bà trẻ hơn gần mười tuổi, nhan sắc vẫn còn đằm thắm, chỉ là lúc này trong mắt lại mang chút buồn buồn xa xăm."
Cũng may còn có hôn ước ông nội để lại với Lăng gia.
Tiểu Hy hai mươi tuổi rồi, sớm tiếp xúc với chồng tương lai, gần gũi để vun đắp tình cảm.
Cứ để người ta dạy lại cho ngoan!"
Dương Cao Diễn hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi lên lầu.
Mấy tiếng bay đường dài khiến ông cũng mệt mỏi chẳng buồn nói thêm.Nhìn theo bóng lưng chồng khuất dần trên cầu thang, Triệu Lữ Doanh khẽ nhấc tách trà hoa nhài nhấp một ngụm, khóe môi cong nhẹ thành một nụ cười khó đoán.
Mùi trà thanh nhã lan tỏa, dịu dàng như lời nói của bà — nhưng không phải lúc nào dịu dàng cũng là vô hại...Giọng nói trầm ổn, đều đều, không mang chút cảm xúc nào.
Bên dưới, sinh viên bắt đầu rục rịch thu dọn sách vở, tiếng than vãn chuyện đại học học hành quá tải vang lên lẫn trong tiếng ghế xê dịch.
Lăng Sở chẳng mấy để tâm."
Hôm nay đến đây thôi.
Buổi sau kiểm tra nhanh đầu giờ."
Hắn cầm laptop, rời khỏi lớp học cuối cùng trong ngày.
Vừa rồi ba mẹ có gọi điện, thông báo tối nay có bữa ăn gia đình — chủ yếu là để bàn về hôn ước mà ông nội để lại.Lăng Sở từ nhỏ đã sống rất lý trí, chín chắn, gần như không có khái niệm "nổi loạn" tuổi trẻ.
Hắn thích đọc sách, không thích giao thiệp nhiều, cũng chưa từng nghĩ nhiều về chuyện kết hôn.
Cái gọi là "hôn ước" kia, đối với hắn, thành hay không cũng chẳng mấy ảnh hưởng.Buổi tối, hai gia đình gặp mặt tại một nhà hàng Đông Âu cao cấp.
Không gian riêng tư, ánh đèn vàng ấm áp hòa cùng phong cách cổ điển mang lại cảm giác trang trọng nhưng cũng có phần ngột ngạt."
Tiểu Hy nhà tôi năm nay mới hai mươi, kết hôn lúc này có phần vội vàng.
Tôi nghĩ...
để hai đứa đính hôn trước, có thời gian gần gũi sẽ dễ phát triển tình cảm hơn."
Dương Cao Diễn mở lời, giọng điệu khách khí nhưng cứng nhắc.
Ông mặc bộ comple chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm nghị.
Bên cạnh là Triệu Lữ Doanh, vợ kế của ông — nhẹ nhàng, khéo léo, ánh mắt không giấu được vẻ hài lòng.Triệu Lữ Doanh không ngừng gắp thức ăn cho Dương Hy.
Nhưng vừa đặt vào chén, cậu đã thản nhiên gắp trả lại vào đĩa, ánh mắt lười biếng như thể đang tham gia một buổi tiệc thừa thãi.Dương Hy bị ép đến đây.
Ban chiều cậu vừa định ra ngoài thì bị cha kéo thẳng tới nhà hàng.
Không hỏi han cũng không có sự lựa chọn như một con rối mặc người khác điều khiển.Ngồi đối diện là Lăng Sở, chồng sắp cưới mà cậu chỉ nghe danh chứ chưa từng thật sự trò chuyện.
Hắn lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Dương Hy — một gương mặt thanh tú, thần thái lười biếng nhưng lại toát lên vẻ ngỗ nghịch, bất cần.Lăng Sở không nói gì.
Hắn vốn ít lời, lại càng chẳng có hứng phát biểu trong một cuộc gặp mặt mang tính sắp đặt như thế này.Hai bên gia trưởng thảo luận một lúc thì quyết định: ba ngày sau tổ chức tiệc đính hôn, sau đó Dương Hy sẽ dọn đến sống cùng Lăng Sở — hắn hiện tại đã ra ở riêng."
Tiểu Hy tính tình có hơi bướng, nhưng thật ra rất ngoan.
Sau này nhờ con chăm sóc, uốn nắn thêm cho em nó."
Dương Cao Diễn quay sang dặn dò Lăng Sở, ánh mắt như thể đang "giao" một món trách nhiệm.
Ông không quan tâm con trai nghĩ gì, chỉ cần cuộc hôn nhân này êm đẹp, là đủ.Lăng Sở thoáng nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
Trong lòng hắn khẽ nghĩ: người cha này, xem ra chẳng có mấy tình cảm với con trai mình.Nhưng thôi, một khi đã là hôn nhân sắp đặt, hắn không ngại dạy dỗ đối phương sao cho phù hợp để sống chung.
Tính hắn vốn trầm, sống cùng ai cũng được, chỉ cần người đó không quá ồn ào.Dương Hy không nói một lời suốt buổi tiệc, ngoài việc chuyên tâm vào bữa ăn.
Đến khi rời đi, cậu chỉ liếc Lăng Sở một cái — ánh mắt đó, lạnh nhạt mà kín đáo đánh giá.Cậu đã biết về hôn ước này từ khi học cấp hai.
Nhưng lý do khiến cậu chẳng phản đối lại đơn giản đến đáng ngạc nhiên: cậu thích đàn ông, và Lăng Sở... chính là hình mẫu lý tưởng.Ngoại hình đẹp, dáng người cao ráo, công việc ổn định, tính cách điềm đạm.
Như vậy đã quá đủ.Gả thì gả thôi.
Sống được thì tốt, không sống được thì ly hôn.
Từ nhỏ đến giờ, cậu đã quen sống một mình rồi.Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Ngoài thời gian lên lớp, Dương Hy đều ở trong phòng thu xếp đồ đạc.
Cậu đã quyết, sau lễ đính hôn, sẽ rời khỏi căn nhà này.Dù cho sau này có chia tay với Lăng Sở, cậu cũng sẽ sống một mình không bao giờ quay về nữa.Ngôi nhà này, từ khi mẹ mất, chưa từng là "nhà" đối với cậu.Hồi bé, thỉnh thoảng cha còn ghé hỏi han vài câu.
Nhưng từ khi Triệu Lữ Doanh sinh thêm hai đứa con, Dương Hy như bị gạt hẳn ra khỏi quỹ đạo cuộc sống của ông.Ngày thi vào cấp ba, bạn bè có ba mẹ đưa đón, còn cậu thì cắm cúi đi bộ một mình dưới nắng hè oi ả.
Từ đó, cậu quen dần với việc tự lo liệu, tự chịu đựng, và cũng dần thôi hy vọng vào bất kỳ ai.Tiền học mỗi tháng Triệu Lữ Doanh chuyển cho cậu tự đi đóng.
Lúc tốt nghiệp cấp ba hay khi vào đại học, cũng chỉ có một mình cậu lặng lẽ đi không người chúc mừng, không lời động viên.
Bị ốm cũng chỉ tự pha thuốc, nằm co ro đến khi đỡ mới gượng dậy.Nghĩ ngợi một hồi, hốc mắt Dương Hy khẽ đỏ lên.
Cảm giác tủi thân quen thuộc ùa về, nhưng chỉ thoáng qua.
Cậu lau mặt, hít sâu một hơi rồi tiếp tục sắp xếp hành lý.
Đa phần đồ đạc trong phòng cậu đều mang đi, khiến đống vali, túi xách chất đống đến mức gần kín sàn."
Nhiều thế này... không biết nhà Lăng Sở có đủ chỗ không nữa."
Cậu tự lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua từng kiện hành lý với cảm xúc khó tả.
Sau khi đóng gói xong, cậu gọi người đến chuyển đồ sang trước, còn mình thì đi tắm, thay đồ để chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn.Lăng Sở đứng trong sân nhà, nhìn người vận chuyển khuân từng thùng đồ của Dương Hy xuống mà im lặng vài giây."...Thật sự chuyển nguyên cả gia tài sang sống chung với mình luôn à?"
Hắn khẽ thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười.Buổi tiệc đính hôn bắt đầu lúc tám giờ tối, tổ chức đơn giản nhưng trang trọng, phần lớn là người thân hai bên gia đình.Hai vị trưởng bối lập nên hôn ước đã quy tiên.
Giờ đây, dưới suối vàng, có lẽ họ cũng yên lòng.Mọi thủ tục, từ trao nhẫn đến cắt bánh kem diễn ra suôn sẻ.
Dương Hy nhìn chiếc nhẫn sáng bóng nằm gọn trên ngón giữa, cảm giác vừa xa lạ vừa thật vi diệu.
Như một dấu mốc, một bước ngoặt... mà cậu chẳng biết nên mong chờ hay dè chừng."
Em ăn chút gì lấy sức, lát nữa anh dẫn đi chào họ hàng.
Xong rồi anh chở em về nhà.
Chỗ này để ba lo."
Giọng nói ấm, trầm nhưng nhẹ nhàng vang lên phía sau.
Dương Hy quay lại, bắt gặp ánh mắt Lăng Sở bình tĩnh, chu đáo, không mang theo bất kỳ cảm xúc áp đặt nào.Cậu khẽ gật đầu.
Từ chiều đến giờ lo dọn đồ, chạy tới chạy lui, giờ cũng thấy hơi đói.Dưới sự hướng dẫn của Lăng Sở, cậu lần lượt chào hỏi họ hàng bên nhà chồng.
May mắn thay, không khí không quá rườm rà hay nặng nề, mọi người đều khá thân thiện.
Gặp khoảng hơn năm mươi người, cả hai xin phép rời tiệc sớm.
Ngày mai cả hai đều phải đến trường, không thể thức khuya.Trên xe, Dương Hy ngồi ghế phụ, thỉnh thoảng liếc nhìn Lăng Sở đang lái.
Hắn không nói gì, ánh mắt chuyên chú phía trước, bầu không khí im lặng nhưng không đến mức gượng gạo.
Cậu cảm nhận được một điều, hắn là người điềm tĩnh, nhưng không vô cảm.Xe dừng lại trước một căn nhà một tầng hiện đại, thiết kế tối giản nhưng tinh tế.
Lăng Sở mở khóa cửa bằng mật khẩu và cố tình nhấn chậm, để cậu có thể nhìn rõ."
Từ nay, nơi này là nhà của em," hắn nói."
Em muốn dùng chung phòng với anh hay ngủ riêng?"
Lăng Sở cúi người đặt giày của Dương Hy lên kệ, quay đầu hỏi như thể đang bàn bạc một chuyện rất đỗi bình thường."
Phòng riêng đi, em quen ngủ một mình rồi."
Dương Hy đáp thản nhiên, không lưỡng lự.
Lăng Sở gật đầu, dẫn cậu đến căn phòng trống duy nhất trong nhà.
Trước đây là phòng cho khách, nhưng mấy hôm trước hắn đã cho sửa lại đầy đủ tiện nghi.Nếu Dương Hy thay đổi ý, muốn ngủ chung, căn phòng này sẽ thành nơi để đồ.
Còn nếu vẫn giữ khoảng cách như bây giờ, cũng không sao."
Mai em có lịch học buổi chiều không?"
Lăng Sở đứng ở cửa, ánh mắt bình thản nhìn cậu xoay người kiểm tra căn phòng mới."
Không, học sáng xong là về rồi."
Cậu thản nhiên đáp, cả người thì nằm duỗi người tận hưởng trên chiếc giường êm ái với mùi hương nhàn nhạt dễ chịu.Lăng Sở khẽ trầm ngâm khi nghe câu trả lời rồi mới lên tiếng."
Vậy chiều mai anh về rồi mình nói chuyện một chút.
Em tắm rửa, nghỉ sớm đi, cũng khuya rồi."
"Được."
Lăng Sở gật đầu, lịch sự khép cửa lại.
Bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa.Cuộc sống chung chính thức bắt đầu.
Mọi thứ còn mới, còn lạ, ả hai đã ở chung thì có vài chuyện cũng nên thống nhất với nhau, như vậy mới dễ hòa thuận.