Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Huấn Văn] [Edit] Chí Giản

[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 20 (2)


Cao An có tiết, Diệp Hành Duật liền trở về văn phòng của mình, trong phòng chỉ còn lại mỗi Mông Giản.

Cậu lục trong tập luận văn trên bàn thầy, tìm thấy phần bài tập vừa rồi được cả thầy và sư bá hết lời khen ngợi, chỉ nhìn lướt qua trang đầu, thở dài trong lòng.Trước khi vào đại học, cậu vẫn luôn là học sinh 3 tốt trong trường, chăm chỉ đọc sách, nghiêm cẩn cầu học.

Mỗi khi bài kiểm tra của mình được cả khối chuyền tay nhau tham khảo, cũng có vô số thầy cô bạn bè khen cậu chữ viết tinh tế, là một trong những trợ lực vững chắc cho bài thi của cậu.

Vì thế, tuy cậu luôn biết, so với nhiều bạn học khác trong Viện, chữ của cậu không quá ưu tú, nhưng cũng không đến mức nào.

Mà bây giờ nhìn thấy bài luận văn đại học này, cậu mới hiểu được cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.Chỉ ôm một góc trời bé tẹo lại nghĩ mình hiểu được cả thế giới, cậu chính là ếch ngồi đáy giếng.Rút ra một tờ giấy trắng, cẩn thận nghiêm túc mà viết theo hai chữ, đứng dậy nhìn nhìn hai bên, cậu không nghĩ ngợi gì mà vo tròn tờ giấy lại, ném vào thùng rác."

Bắt chước bừa."

Mông Giản thấp giọng tự bình, trả bài luận kia về chỗ cũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, về lại bàn của mình tiếp tục nghiên cứu tài liệu của mình.Có gió thổi qua, tiếng chim hót ríu rít vang trong mùa xuân nở rộ.Áp lực đè nặng suốt mấy ngày, buổi sáng mấy hôm sau, Cao An cuối cùng cũng làm xong công việc, thở ra một hơi, bỗng nhiên lại có chút buồn bực khó chịu.Anh đứng lên, đi về phía cậu học trò đang cúi đầu chuyên tâm học tập ở chiếc bàn còn lại trong phòng.Hồi lâu sau, có vẻ Mông Giản không ý thức được sự tồn tại của người đang đứng dựa cửa nhìn mình, Cao An ho nhẹ một tiếng."

Mông Giản."

Mông Giản hoảng sợ, hoang mang vội đứng dậy, liền nghe thấy nửa câu sau của thầy mình."

Có phải lại bỏ bữa sáng rồi không?"

Gương mặt chàng thanh niên đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi, "Chưa...

Chưa kịp ăn ạ."

"Em làm gì?

Mấy ngày nay bận rộn đến cơm cũng không ăn nổi, còn bận hơn cả thầy."

Cao An nhíu mày nhẹ mắng, khẽ nâng cằm, "Đi, ăn một bữa rồi trở lại."

Mông Giản mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám cãi gì, nhẹ cúi người, lúc đứng dậy bỗng thấy trời đất quay cuồng, dường như bị rút cạn sức lực toàn thân.Khi tỉnh lại, cậu đã nằm trên giường bệnh tại bệnh viện, thầy của cậu một thân tây trang giày da khoanh tay ngồi bên cạnh, gương mặt nghiêm túc, nếu không phải trang phục này không ngăn nổi phong độ trí thức, người ta dường như không thể nghĩ đến đây là một vị giáo sư đại học."

Thầy ơi..."

Nghe được Mông Giản nói chuyện, Cao An cũng không đáp lại, duỗi tay sờ trán cậu rồi đi ra ngoài tìm bác sĩ.Đo nhiệt độ, kiểm tra, dặn dò.

Trong suốt quá trình làm các thủ tục này, Cao An vẫn luôn rất kiệm lời, chỉ khi nào nghe bác sĩ mở lời thì mới đáp lại hai câu."

Thầy..."

Đợi đến khi bác sĩ ra ngoài, Mông Giản lại nhẹ gọi một tiếng, giọng nói mỏng manh, "Em không sao..."

Cao An nhìn cậu một cái, nhàn nhạt hỏi, "Tại sao lại để sốt?"

Câu hỏi thẳng thắn này khiến Mông Giản không khỏi chột dạ, cậu giãy giụa ngồi dậy, quỳ luôn trên giường, thành thật đáp lời, "Hôm qua về muộn, ký túc xá đã ngắt nước nóng, em tắm vội bằng nước lạnh...

Từ khu tắm gội về lại phòng, có đi ngang một khoảng sân, gặp gió.

Sáng nay tỉnh dậy liền thấy đầu nặng chân nhẹ..."

"Sao lại về trễ vậy?"

"Em ngồi ở thư viện đọc tài liệu... không để ý thời gian."

Cao An nhíu mày, "Không ăn cơm, cũng là vì học tập?"

Mông Giản cúi đầu không nói.Cao An nhìn cậu thêm một chút, bỗng nhiên nói, "Mông Giản, có phải em lại vội vàng rồi không?"

Lời này vừa nói ra, Mông Giản cảm nhận được một trận khí lạnh tràn lên từ cột sống, không rảnh lo đến cánh tay còn đang truyền dịch của mình, khẽ chỉnh người quỳ dậy càng thêm đoan chính, "Thầy...

Thầy đừng tức giận, đều là em sai, đợi về lại trường, thầy đánh em thật nặng, sau này em cũng không dám nữa.

Thầy, đợi về đến trường, được không ạ?"

Cao An thần sắc bình tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, là lá, là cành, là những toà nhà cao ốc, nếu có thể càng nhìn xa hơn, là những cành thông bên hồ nước trong đại học A, là toà tháp biểu tượng của học vấn, là bản thân với Mông Giản, cũng là lão sư với chính mình.Thật lâu sau, anh mới mở miệng, lại không phải là lời Mông Giản muốn nghe."

Thầy đã gọi điện cho ba mẹ em, hai người họ đang trên đường."

Mông Giản hoảng sợ, trong một phút một chốc, vừa lo lắng, vừa bất lực, "Thầy...

Thầy gọi ba mẹ em đến làm gì..."

"Thầy rất hà khắc với em, thầy biết."

Cao An nói, ngữ khí cực kì lãnh đạm, "Suốt hơn một năm nay, đánh em nhiều lần như vậy, không lần nào tính là nhẹ.

Sáng nay em xỉu ngay tại văn phòng thầy, lại còn sốt cao, thầy nghĩ rằng cần mời ba mẹ em đến đây một chuyến, bọn họ có quyền biết thầy đã làm gì em."

Mông Giản liên tục lắc đầu, "Thầy...

Thầy đừng nói như vậy, thầy đối xử với em rất tốt."

Cao An nhìn về phía đồng hồ, đứng lên, "Còn chưa hết sốt hoàn toàn, em cứ nằm đi, thầy đi mua cháo cho em."

"Thầy..."

Nhưng Cao An không để ý đến cậu nữa, lập tức ra ngoài, đóng cửa lại.Không còn đường nào xoay chuyển, Mông Giản chỉ đành nằm lại lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà trắng xoá, đôi mắt đỏ lên, hơi cay cay.Từ nhỏ cậu đã nghe lời, ba mẹ cũng cưng chiều, tuy là con trai nhưng chưa từng bị đánh lần nào.

Nếu ba mẹ biết cậu ở chỗ thầy động một chút là phạt quỳ, ăn đánh, vả miệng, chỉ sợ là... cái trần nhà này cũng sẽ bị dỡ ra.Y tá vào phòng đổi thuốc, nhìn thấy ánh mắt mơ màng không chớp của cậu, cũng hoảng sợ.Mông Giản hoàn hồn, chậm rãi quay đầu, "Xin lỗi...

Tôi đang suy nghĩ vài chuyện."

"Người nhà của cậu đâu?"

Mông Giản rũ mí mắt, "Đi mua cháo."

"Đó là anh trai cậu đúng không?"

Động tác trên tay y tá rất lưu loát, thuận tiện cũng nói chuyện phiếm với cậu, "Đối xử với cậu thật tốt.

Cậu phát sốt, cứ làm ầm lên bảo gối quá cứng, gối chăn lại thấy quá mềm, kiểu gì cũng không chịu ngủ cho an ổn.

Cuối cùng vẫn là anh ấy dựa vào đầu giường, để cậu nằm gác lên đùi, cậu mới yên ổn không nháo, anh ấy cứ im lặng ôm cậu như vậy suốt 4-5 tiếng đồng hồ đấy."

Hốc mắt càng lúc càng nóng lên, Mông Giản giơ tay lên quẹt vội đi, thấp giọng nói, "Thầy ấy là... người thầy tốt nhất của tôi."——Mọi người nghỉ lễ thế nào rồi ạaaa?
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 20 (3)


Quê của Mông Giản là một thành phố nhỏ ở phương Bắc.

Nơi ấy cũng không cách thành phố A quá xa, nhưng nếu tính cả thời gian ngồi tàu, chuyển sang xe khách rồi lại bắt taxi đến bệnh viện, ít nhất cũng cần 6-7 tiếng đồng hồ.Ba mẹ của Mông Giản không ngừng vội vàng đẩy nhanh tốc độ, khi đến được bệnh viện, Cao An còn đi mua cháo chưa về.

Đôi vợ chồng trung niên xách theo bao lớn bao nhỏ đặt trên sàn nhà, Mông Giản nhìn nhìn đặc sản quê, đồ rừng chất thành một ngọn núi nhỏ, chớp mắt."

Mẹ...

Đây là phải...

Theo con đi học ạ?"

"Nói bậy."

Mông phu nhân tiến lại gần sờ trán cậu, cẩn thận chỉnh chăn lại cho cậu, bất an xoa xoa tay, "Giáo sư Cao gọi điện thoại cho ba mẹ, vội vội vàng vàng mà đi, cũng không kịp chuẩn bị gì, đành ra chợ huyện mua ít đặc sản, cũng xem như là có tâm ý."

Nghe vậy, Mông Giản khẽ thở dài, "Cũng không cần, thầy con không nhận quà cáp gì, bộ ấm tử sa con mua tặng thầy hôm tốt nghiệp đại học vẫn còn ở trong ngăn tủ ký túc xá con."

Mông phu nhân nhẹ mắng, "Lại nói bậy, giáo sư Cao người ta không nhận là việc của người ta, ba mẹ có tặng hay không là việc của ba mẹ, lễ tiết, không thiếu được."

Mông Giản im lặng không đáp.

Thầy của cậu, cậu hiểu, không nói đến mấy thứ này ba mẹ hẳn phải mang về, xong việc có khi cậu còn sẽ bị thầy xách tai cảnh cáo một trận.Còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng lại mở ra, là thầy xách theo cà mèn quay lại.Cao An trước hết là kinh ngạc với lượng đồ đạc dưới đất, sau đó lập tức cười lịch sự, đặt cà mèn cháo lên bàn, chào hỏi với hai vợ chồng trong phòng, "Xin chào, tôi là Cao An, giáo sư hướng dẫn thạc sĩ của Mông Giản."

"Thầy..."

Mông Giản bỗng nhiên chen lời, ánh mắt ngập tràn khẩn khoản nhìn về phía thầy mình, "Thầy, những chuyện hai ta đã đạt đến nhận thức chung, thầy đừng nói, được không ạ?"

Ba của Mông Giản đột nhiên thấy có gì không đúng...

Đây không phải là vừa mới chào hỏi, còn chưa nói gì à?Nhẹ nhàng nhìn thoáng qua đứa nhỏ từ bé đã không bao giờ nói "không" với trưởng bối nhà mình, Mông Chấn Đông cũng cười lại với Cao An, "Giáo sư Cao vất vả.

Đứa con trai này của chúng tôi, tính tình mềm, không kiên định, làm ngài lo lắng rồi."

Cao An rũ mắt, tự mình kéo ghế qua mời ba mẹ Mông Giản ngồi xuống, tự hỏi hai giây, chậm rãi mở miệng, "Mời hai vị vất vả đến đây một chuyến, thứ nhất là vì sáng nay Mông Giản cảm lạnh phát sốt, ngất xỉu ở phòng tôi, thân làm giáo viên, tôi hẳn là nên thông báo với phụ huynh trong nhà, thứ hai là bởi vì... có một số việc tôi cho rằng nên nói với hai vị."

"Thầy!"

Mông Giản vội vàng ngồi dậy, gọi một tiếng thầy xong lại không biết nên mở miệng tiếp thế nào.Không ai để ý đến cậu.Cao An hơi cúi đầu, ngữ khí bình tĩnh, "Mông Giản là học trò đầu tiên của tôi, tôi rất coi trọng em ấy.

Nhưng đồng thời, tôi là lần đầu tiên nhận học sinh, kinh nghiệm không đủ, tính tình táo bạo, bình thường cũng đánh mắng em ấy không ít, thường xuyên phạt quỳ, đôi khi còn đánh lên mặt em ấy.

Mông Giản là đứa nhỏ hiểu chuyện, chắc cũng không kể với người nhà.

Nhưng lần này phải vào bệnh viện, chủ yếu là bởi vì do tôi gây áp lực quá lớn cho em ấy, là trách nhiệm của tôi."

"Không phải là trách nhiệm của thầy."

Mông Giản vội vàng chạy xuống giường, đứng trước mặt Cao An, "Là do tự con vội vàng chuyện học, không liên quan đến thầy."

Cao An duỗi tay kéo cậu qua một bên, tiếp tục nói, "Con cái nhà ai mà không phải là bảo bối đặt trong lòng bàn tay?

Lần này mời hai vị đến, cũng là muốn nghe ý kiến từ phía gia đình.

Sau này hoặc là tôi thay đổi, cải tiến phương pháp giáo dục, hoặc là có kiến nghị gì khác, chúng ta bàn bạc với nhau."

Ba mẹ Mông Giản hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mông Chấn Đông mở miệng, "Giáo sư Cao, từ xưa đến nay, người làm thầy đánh học trò dường như đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng mà bây giờ xã hội đã khác, đương nhiên cũng có nhiều thứ thay đổi so với ngày xưa."

Cao An gật đầu, "Anh nói đúng."

"Ba!"

Nghe lời này đi chệch hướng cậu mong muốn, Mông Giản quýnh lên, lại tiến về trước ra vẻ bảo vệ thầy mình, "Mấy lời thầy vừa nói ban nãy con đều không thừa nhận, trên người con cũng không có vết thương gì, dựa vào đâu mà thầy nói thầy đánh con ba mẹ đều tin?"

Cao An sửng sốt, ánh mắt dừng ở thân ảnh cao gầy trước mắt, nhăn mày, "Mông Giản, không được nói chuyện với người lớn như vậy."

"Là em sai.

Nhưng mà thầy ơi, thầy nói với ba mẹ em những điều này nghĩa là thầy không cần em nữa."

Mông Giản xoay người, đỡ lấy đầu gối Cao An, ngồi xổm xuống, nước mắt lưng tròng cực kì đáng thương, "Nếu em không phạm phải sai lầm không thể tha thứ, thầy nói rồi, sẽ không dễ dàng nói câu không cần em.

Thầy rất tốt với em, em biết, ngoại trừ thầy, sẽ không còn vị lão sư nào đối tốt với em như vậy.

Sau này em sẽ không vội vàng, thành thật kiên định học tập, không so bản thân với người khác.

Thầy thấy em làm cái gì không đúng, em sẽ sửa, nhưng những lời thầy vừa nói ra, em một mực không nhận, ai hỏi em cũng sẽ không nhận.

Chỉ cần em không nhận, sẽ không ai có cách nào đẩy những chuyện này lên đầu thầy.

Dù sao... dù sao thầy cũng không được không cần em."

Cao An nhìn cậu một lúc, thở dài, "Sao lại không cần em.

Người lớn nói chuyện, em xen vào làm gì, nằm lại lên giường đi, thầy đi gọi bác sĩ."

"Em không đi."

"Mông Giản."

Mông Chấn Đông đúng lúc đứng dậy, kéo Mông Giản đến trước mặt mình, quan sát kỹ lưỡng trên dưới đứa nhỏ nhà mình, hỏi, "Con nói thật, giáo sư Cao có từng đánh con không?"

"Không có!"

Mông Giản chém đinh chặt sắt."

Nếu đã như thế, giáo sư Cao," Mông Chấn Đông nhìn về phía Cao An, thoáng cúi người, "Chúng tôi một giới thô nhân, dưới gối cũng chỉ có mỗi đứa con trai này, bây giờ là thời đại thái bình, vợ chồng chúng tôi đều muốn cho đứa nhỏ học được chút tri thức.

Chúng tôi cũng biết, người ta không phải tự nhiên mà thành tài.

Thời trước của tôi, muốn học việc vặt sửa xe sửa tàu còn phải chịu đánh mấy năm ở nhà sư phụ, huống gì là việc tu thân, bình học vấn thiên hạ.

Mông Giản có cơ hội được theo thầy học tập, nghiên cứu học thuật, chúng tôi rất vui mừng cảm kích.

Nếu Mông Giản đã nói trước nay chưa từng chịu đánh, vậy mong thầy sau này vẫn dạy dỗ nó như vậy, chuyện đánh phạt... thì không cần, dù gì cũng không phải 5-60 năm trước nữa.

Không biết thầy có biết không, vài năm trước nhà nước đã ban hành luật giáo dục, quy định rõ ràng: Giáo viên dùng các hình phạt thể chất lên học sinh, dùng lời nói vũ nhục hay khiến học sinh có thương tích, trường học và sở giáo dục sẽ xử phạt hành chính hoặc cho thôi chức, nếu tình tiết nghiêm trọng, cấu thành phạm tội, sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự."

Cao An mắt đối mắt với vợ chồng Mông Chấn Đông hai giây, bỗng nhiên hiểu ra ý tứ trong lời họ, rất phối hợp mà đứng lên, "Tôi hiểu.

Mông tiên sinh nói đúng, sau này tôi sẽ dùng lời nói làm chủ đạo, mong hai vị yên tâm."

"Không phải a..."

Mông Giản ngơ ngác, nhìn ba mình, rồi lại nhìn thầy mình, hình như thấy có gì không đúng lắm, ấp úng, "Làm sao... sao lại không đánh nữa ạ?"

Cao An khôn để ý đến cậu, vươn một bàn tay, "Không biết Mông tiên sinh công tác ở đâu?"

"Từ năm 74 đến bây giờ, tôi đã làm cảnh sát được 26 năm rồi."

Mông Chấn Đông cũng không nhìn Mông Giản, duỗi tay bắt tay với Cao An, cười khẽ, "

Sau này còn khiến giáo sư Cao vất vả nhiều, chúng tôi nhìn ra được Mông Giản dựa dẫm thầy thế nào, tôi và vợ tôi...

đương nhiên cũng tin tưởng thầy."

Cao An liễm mi cười, nói, "Là tôi nên cảm ơn hai vị.

Đúng theo anh nói, bây giờ cũng không phải 5-60 năm trước nữa."——Có ai hiểu được cuộc đối thoại của thầy và cha tiểu Mông hong? =))))))
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 21 (1)


Ánh nắng tháng chín rọi thẳng xuống đỉnh đầu, xuyên vào khung cửa sổ, rải lên sàn nhà, chiếu thẳng lên gò má, khiến người ta khó mở nổi mắt.

Văn phòng của Cao An ba mặt cửa kính, vào những ngày nắng đẹp, trong văn phòng có thể tràn ánh sáng tự nhiên suốt 10 tiếng.Cao An đứng dựa bàn, trên tay cầm chặt hai tờ luận văn Mông Giản vừa nộp, càng nhìn mày càng nhíu chặt, thoáng xốc lại mấy trang giấy, đập cái bốp lên bàn."

Ở phần số 4, 'Vương Xương Linh thể hiện hình tượng tăng tiến, dùng từ điêu luyện, nhịp thơ sinh động'.

Tại sao lại lấy mỗi một ví dụ là 'Phong hỏa thành tây Bách Xích Lâu'?"**Bài thơ Tòng Quân Hành Kỳ 1 - Vương Xương LinhPhong hỏa thành tây Bách Xích Lâu,Hoàng hôn độc thướng hải phong thu.Cánh xuy Khương địch "Quan san nguyệt",Vô ná kim khuê vạn lý sầu.Mông Giản cúi đầu, cực kì kính cẩn, "Tòng Quân Hành từ bối cảnh đến nhân vật, từ hình ảnh đến âm thanh, hình tượng ngày càng tăng tiến, khiến cho..."

"Thầy đang hỏi em cái gì?"

Cao An nhíu mày ngắt lời, lại đập tay lên bàn, trách mắng, "Thầy dặn em những gì, em chỉ nghe được mỗi bề nổi, bảo em phân tích, em lại chỉ đề cập, hai ý rõ ràng 'hình tượng tăng tiến' và 'dùng từ điêu luyện' phải tách nhau ra, em chỉ dùng một ý thơ, phân tích hai phần này cùng nhau.

Em gộp thế này là muốn lừa gạt ai?"

Mông Giản cắn môi dưới, cúi đầu liễm mi nghe mắng."

Ý thầy là gì?

Thầy muốn em tách chúng nó ra, một đoạn viết về hình tượng thơ, một đoạn viết về cách dùng từ, mỗi đoạn đều phải có luận điểm, luận cứ, có vậy thì kết cấu mới hoàn chỉnh, bài luận này của em mới có giá trị, có đầu đuôi mạch lạc."

Cao An càng nói càng bực, đơn giản cầm lên một cây bút máy và một quyển sách, quơ quàng trước mặt cậu học trò, "Em đã thấy người ta xây nhà chưa?

Phải dựng được cột trụ vững chãi, đầy đủ bê tông cốt thép, nền móng cơ sở, mới đến được bước gạch ngói đắp lên, nếu không sẽ chẳng khác gì dùng một cây bút chống thăng bằng một quyển sách.

Em có tài này, em làm thử cho thầy xem?"

Mông Giản giương mắt nhìn về phía quyển sách trên tay thầy, là "Mã Thị Văn Thông"*, xuất bản năm 1935, tổng cộng hơn bảy trăm trang.*Quyển Mã Thị Văn Thông của Mã Kiến Trung, viết năm 1898, được xem là cuốn ngữ pháp có tính hệ thống đầu tiên của Trung Quốc.Lại cúi đầu, "Em nhớ lời thầy dạy, sẽ về viết lại phần này."

"Phần này?"

Cao An hừ lạnh một tiếng, nhặt lên mấy trang giấy, "Quỳ xuống."

Mông Giản không nói lời nào, hạ đầu gối, cực kì thuận theo."

Tự em xem mà làm."

Cao An đưa đồ trong tay cho cậu, xoay người cầm thước, lẳng lặng đứng nhìn.Đôi mi Mông Giản run run, mím môi thành thật xé nát tâm huyết suốt hơn một tháng trời, ném vào thùng rác bên cạnh."

Em sẽ viết lại toàn bộ.

Thầy ơi...

Thầy đừng giận, thầy dạy em, em đều nghe."

Lời này dễ nghe, Cao An hạ tầm mắt, thở dài, "Từ khi ba mẹ em đến hồi học kì 1, đây vẫn là lần đầu em phạm sai đi?"

Mông Giản bất an, "Là em sai, thầy ơi..."

Cao An khẽ lắc đầu, "Suốt nửa năm, nghe lời, cần cù, không phạm phải một sai lầm nào cả.

Thật là biểu hiện không tồi."

Không đợi cho Mông Giản kịp thở ra một hơi, Cao An lại đổi tông, đột nhiên cao giọng, "Thầy thấy là bởi vì nửa năm hoà nhã này, em mới dám được một tấc lại tiến một thước, lười biếng lấy lệ!"

Mông Giản sợ đến run lên."

Không chỉ mỗi việc này, em nói cho thầy nghe, nửa năm trước thầy bảo em thường đến thăm sư gia, em có nghe không?"

"...Không ạ."

Mông Giản cúi đầu, "Chỉ đến một lần..."

"Lại còn không biết xấu hổ mà nói!"

Cao An nâng tay cho cậu một cái tát, "Thật là lớn gan, thầy nói cũng không nghe, việc học còn dám làm lấy lệ, em còn gì không dám?

Lúc ấy ba em nói những lời đó, em không biết là có ý gì à?"

Mông Giản ăn đánh, trên mặt đau đớn cũng không dám che lại, thành thật đáp lời, "Em biết.

Trước khi đi, ba em đã dặn kĩ càng, thầy tốt với em, sau này phạm sai lầm phải thành thật chịu thầy phạt, không được xin tha, không được oán trách, cũng không được để cho người khác biết.

Em không dám không nghe lời, cũng không dám cố tình lười biếng, thầy đánh em đi."

Cao An giận đến buồn cười, "Nói còn hay hơn hát, thầy đánh em thật, em còn không oán trách à?"

"Là do em trì hoãn, thầy đánh em lúc nào em cũng sẽ không kháng cự."

Mông Giản ngẩng đầu, đôi mắt long lanh, "Ba em thậm chí còn nói, thầy và ba tâm đầu ý hợp, nếu không phải do thầy trẻ tuổi, chi bằng để thầy nhận em làm con nuôi, ba đánh con mình sẽ không sợ người ta nói ra nói vào."

"Không được đánh trống lảng!"

Cao An dựng lông mày, trách mắng, "Thầy nói với em việc học, em lại vòng vo lung tung sang chuyện khác, thầy bao nhiêu tuổi, em bao nhiêu tuổi, em lại không rõ à?"

Mông Giản lại cúi đầu, "Tập tục chỗ của em, mọi người cũng thích cho con cái nhận ba mẹ nuôi.

Lời này của ba em cũng vốn là nói đùa thôi, thầy đừng để trong lòng."

Cao An nhìn cậu, chỉ mũi thước xuống đất, "Đừng nói chuyện khác nữa, chịu phạt thôi, nửa năm rồi không bị đánh, lần này đánh đau một chút bù lại nhé?"

Mông Giản run rẩy đáp một tiếng, xoay người khẽ cắn môi, cởi quần quỳ ổn.Tiếng gió vút lên phía sau, thước không lưu tình đáp xuống da thịt, cậu suýt nữa đã ngã sang một bên."

Quỳ yên!"

Cao An quát lớn một tiếng.

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ trầm đục, sau đó là vị sư huynh cực kì hưng phấn đùng đùng xông vào, dẫn theo một thiếu niên co quắp bối rối phía sau.----
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 21 (2)


Đầu óc Mông Giản ong lên, lần đầu tiên thấy tay chân mau lẹ hơn đầu óc, nhanh chóng kéo quần đứng lên, mặt đỏ tai hồng trốn sang một bên.Cao An trừng mắt nhìn cậu một cái, lại quay đầu nhìn về phía vị sư huynh đang hơi xấu hổ của mình, "Nhận rồi?"

"À, ừ."

Diệp Hành Duật ho khẽ một tiếng, kéo đứa nhỏ đằng sau qua, thúc giục, "Nhanh, gọi sư thúc."

Thiếu niên có hơi lo lắng, giương mắt nhìn Cao An, lại trộm liếc về Mông Giản đang cúi đầu không rõ thần sắc bên kia, khom lưng, "Sư thúc."

Cao An cười ôn hoà, tự tay nâng đứa nhỏ dậy, nói đùa, "Gọi sư thúc làm gì, hôm nào thấy thầy con không đối xử tốt với con, đi qua chỗ ta gọi một tiếng thầy, vốn dĩ cũng là ta xem trọng con trước."

"Không phải em bảo không giành với anh à?"

Diệp Hành Duật trừng mắt gõ đầu Cao An một cái, kéo Trình Tang Hạo ngồi xuống sô pha, lại hừ hai tiếng, "Em đối xử tốt với tụi nhỏ?

Đối xử tốt mà còn có thể đánh tiểu Mông ba ngày thì hết hai ngày không đi đứng bình thường được?"

Nhắc đến đây, Cao An lại lạnh mặt, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mông Giản đứng bên cạnh, "Anh đã nhận Tang Hạo, vậy cũng không phải người ngoài, em không giấu gì nữa.

Thằng nhóc này nếu chịu khiến em yên tâm chút, em sẽ thắp nhang cảm tạ, làm gì có tâm tư đánh nó đâu?"

Cái đầu thấp thấp của Mông Giản đã sắp chạm đến ngực.Cao An càng thêm tức giận, gõ tay hai cái trên bàn, "Còn cần thầy nhắc em?

Ai cho em đứng dậy?

Đến góc tường quỳ đi!"

"Thầy..."

Mông Giản cắn môi, bất động.Nhìn Cao An lại sắp phát hoả, Diệp Hành Duật vội vàng ngăn trở, khuyên, "Em việc gì phải thế?

Có anh ở đây, cũng có Tang Hạo, chừa chút mặt mũi cho thằng bé.

Đợi tụi anh đi rồi, em đóng cửa dạy dỗ thì có làm sao?"

Cao An cười lạnh, "Mặt mũi không phải em giữ cho nó, chính nó phải tự tìm.

Còn 'thằng bé'?

Anh hỏi nó xem nó bao lớn rồi?

Ở đây còn có một đứa nhỏ 19 tuổi, nó 24 rồi, còn tự xem bản thân là con nít à?"

Nghe được nhắc đến, Trình Tang Hạo nào còn dám ngồi, vội vàng đứng dậy lui ra sau lưng thầy mình, không nói lời nào.Cao An dừng lại một chút, phất phất tay, "Tang Hạo ngồi đi, sư thúc không phải nói con."

Trình Tang Hạo nhíu mày, âm thanh nhỏ nhẹ, "Con...

đứng là được, sư thúc."

"Không sao, đừng sợ."

Diệp Hành Duật xoay người vỗ vỗ tay Trình Tang Hạo, trừng mắt về phía Cao An, "Em kiểu gì cũng muốn tạo thế khó này trước mặt anh đúng không?

Bây giờ cũng không phải cái thời mười năm trước, lúc tụi mình tốt nghiệp nữa.

Bây giờ lời anh nói em cũng không thèm nghe chứ gì?"

Diệp Hành Duật đã lâu không nói như vậy với Cao An, anh đứng dậy, thẳng lưng, cúi đầu về phía Diệp Hành Duật nói một câu "Không dám", lại quay về phía Mông Giản, thấp giọng trách mắng, "Thầy quản em không được đúng không?

Càng ngày càng kì cục, còn không bằng một học sinh năm hai."

Không có lời đáp nào.Sự tức giận vừa bị kiềm chế lại ầm ầm dâng lên, Cao An nhìn Mông Giản, răng hàm cạ vào nhau phát ra tiếng ken két khó chịu, "Bản lĩnh không lớn, tính tình lại không nhỏ!

Em ở đây đứng phạt một tiếng, hôm nay nếu thầy tha nhẹ cho em, hai chữ Cao An này, thầy viết ngược lại!"

Mông Giản run rẩy cả người, lại vẫn im lặng không nói.Chỉ xem là cậu sợ hãi, Cao An ngập tràn lửa giận đành hoà hoãn lại một chút, hừ ra một tiếng, "Đứng yên, tự mình nghĩ lại đi."

Anh mới tránh ra một bước, đã thoáng thấy Mông Giản khom lưng cúi đầu một cái thật sâu, đi về bàn mình cầm sách vở, hướng về phía cửa mà đi.Cao An nhíu mày, gọi với theo, "Em làm gì đó?"

Mông Giản còn không quay đầu, bước chân nhanh hơn hai nhịp.Cuối cùng cũng thấy có gì không đúng, Cao An càng không ngăn được lửa giận, cầm lấy ghế của Mông Giản, đập xuống đất, "Hôm nay em dám bước ra khỏi cửa thử xem?"

Đáp lại anh chỉ có tiếng đóng cửa.Cao An lảo đảo, liên tục lùi về sau mấy bước, dựa tường đứng vững, chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một hơi."

Em đó."

Diệp Hành Duật đi đến, kéo tay bảo anh ngồi xuống, "Lời nói bao giờ cũng tàn nhẫn khắc nghiệt nhất, đến cùng không phải đều là chính mình chịu?"

Cao An cong lưng, lắc đầu, "Là em quản không được nó.

Nói cũng không nói được, còn dám đập cửa bỏ đi."

Diệp Hành Duật nhìn Trình Tang Hạo một cái, ý bảo đứa nhỏ đi ra ngoài, đến khi trong phòng chỉ còn mình và Cao An, mới nhẹ nhàng vỗ vai anh, "Đây cũng không phải là thời hai ta cầu học nữa."

Cao An trầm mặc, sau một lúc lâu, gật đầu, "Em biết."

Mối quan hệ thầy trò ngày càng đạm mạc, đúng là không còn như ngày xưa nữa.

Anh đã gặp qua một thời học trò hận người làm thầy thế nào, cũng thấy qua người thầy khi ấy bị người chà đạp, sống không bằng chết ra sao."

Nhưng Mông Giản sẽ không."

Anh lại nói, cực kì chắc chắn, "Mông Giản rất tốt, em ấy sẽ không như thế."

"Đương nhiên anh biết tiểu Mông là đứa nhỏ ngoan."

Diệp Hành Duật đẩy một ly trà về phía Cao An, nhẹ giọng khuyên bảo, "Em bình tĩnh lại một chút, đi tìm đứa nhỏ, từ từ nói.

Tiểu Mông là thằng bé ngoan, sẽ hiểu được em đều là muốn tốt cho nó."

Nói đến đây, Cao An lại ngồi thẳng dậy, sắc mặt lãnh đạm, "Không đi."

"Em..."

"Nó phải chủ động về đây, quỳ xuống nhận sai với em.

Không có người thầy nào nói nặng vài câu liền phải đi tìm dỗ dành xin lỗi học trò, xưa nay chưa từng có đạo lí này."

Cao An ngẩng đầu nhìn sư huynh sắc mặt phức tạp, "Hoa Kiên sẽ sập cửa với anh nếu anh trách cứ nó sao?"

Diệp Hành Duật tức đến giậm chân, "Em so gì với Hoa Kiên, trên đời này có thể có bao nhiêu Hoa Kiên chứ?"

Cao An lắc đầu, "Trong hôm nay, Mông Giản phải về đây, nói với em nó sai rồi."

----
 
Back
Top Bottom