Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Huấn Văn] [Edit] Chí Giản

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,223
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
317204741-256-k531329.jpg

[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Tác giả: nanhitsmee
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.

Khí tiết, sứ mệnh, tín nhiệm, đảm đương, thiếu một thứ cũng không được, em hiểu chưa?"

Bộ thứ ba trong hệ liệt "A Đại tam bộ khúc", nói về giáo viên đại học Cao An và đại đệ tử của anh - Mông Giản.

Huấn văn sư đồ hiện đại.

Ấm áp.

Tác giả: Hoa Tiêu Nhất Tửu Hồ
Editor: nanh
Chính văn 32 chương + phiên ngoại
Nguồn raw : Lofter tác giả (chưa xin phép)
Nguồn QT: chị @HoaNang931 tài trợ Tags: hiendaihuanhuanvansudo​
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Gia phả sư môn


Hôm nay không up chương mới, nhưng mình vừa làm xong gia phả để mọi người hiểu hơn về sư môn, mọi người xem thử có thắc mắc chỗ nào cứ nhắn hỏi nhaaa.

Các bộ truyện của Hồ ca và nhân vật chính:* A Đại tam bộ khúc:
- Thư Sinh: Quý Thư - Tiều Thanh
- Trác Phác: Cao An - Tề Thời Sâm
- Chí Giản: Cao An - Mông Giản*Truyện khác:
- Dễ Thuỷ: Thẩm Thanh Thành - Thuỷ Dịch
- Vòng Tùng Sam: Lạc Tự - Phương Quân Duy (Thầy trò nhà này không ở cùng sư môn mà Lạc Tự là bạn của Ôn Cảnh Thước - đồ đệ sau này của Mông Giản)
- Sơ trưởng thành: toàn bộ nhân vật phía trên =)))) đây là tuyển tập phiên ngoại của tác giả, hiện đã ra được 11 truyện ngắn với nhiều bối cảnh khá hay.

Note nhỏ:

- Nguyên nhánh đồ đệ, đồ tôn của Ông Cần Nguyên tiên sinh học đại học, thi nghiên cứu sinh, học lên thạc sĩ, tiến sĩ hay sau này đi dạy đều ở Đại học A —> A đại tam bộ khúc toàn bộ lấy bối cảnh đại học A (trừ bạn Tiều Thanh bỏ chạy đi học đại học Z rồi mới về A đại thi nghiên cứu sinh).

- Nhánh của Lê Tùng Tắc tiên sinh ở thành phố J, học Đại học J.

- Các nhân vật ở cùng hàng ngang có cùng bối phận, thứ tự từ trái sang là nhập môn sớm hơn/là sư huynh (chỉ tính sư huynh đệ cùng 1 thầy).

Ngoài ra tác giả còn viết rất nhiều phiên ngoại hay về từng nhân vật, mọi người hứng thú với ai thì mình tìm làm cho kekekee.

Làm gia phả xong thấy nhân vật toàn ở tuổi chú tuổi ông của mình, mình thì cứ "bạn" mà triển thôi =)))))))))))))))
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 1 (1)


Mặt trời rực sáng trên cao.Mùa tựu trường đúng là cuối hè, bây giờ lại là giữa trưa, Mông Giản xách theo hành lí đi quanh vườn trường một vòng, cả người đều đã ướt đẫm mồ hôi.Vừa ẩm ướt vừa bết dính, cậu chỉ hận không có đôi cánh đại bàng để bay thẳng đến ký túc xá sắp xếp đồ đạc, tắm rửa sạch sẽ.Chết thật, ký túc xá của nghiên cứu sinh sao lại xa như thế!Cậu băng qua hồ nước lớn dập dìu sóng vỗ, lại ngang qua vườn thông cao vút quá đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa lớn tòa nhà ký túc xá hiện ra.Ba người bạn cùng phòng, có hai người đã đến, trong đó Mông Giản nhận ra một người, là bạn cùng khóa lớp bên cạnh khi cậu còn học chính quy, thế nên cậu chủ động chào hỏi một chút."

Khuông Kính, thật trùng hợp."

Cậu bạn vừa được gọi tên kia ngẩng đầu, trong một chớp mắt nhìn thấy Mông Giản thì nở nụ cười thân thiện: "Thật trùng hợp nha."

Ngay sau đó lại hỏi: "Ngày mốt khai giảng rồi, chiều nay cậu muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Mông Giản đang trải ga giường, tùy ý quay đầu, khẽ cười uyển chuyển từ chối: "Tôi không đi đâu, buổi chiều phải đến văn phòng thầy báo cáo một chút."

Khuông Kính ngẩn người, "Không phải cậu còn cả ngày mai để đi báo danh à?"

"Không phải thế.

Nhà tôi không phải ở thành phố A, thầy chắc chắn sẽ có ấn tượng, ổn định xong thì đến báo một tiếng cho thầy yên tâm."

Mông Giản đã trải xong ga giường, vừa gấp quần áo vừa nói."

Nhà tôi cũng không ở đây.

Nhưng mà giáo viên hướng dẫn trăm công ngàn việc, đâu có thời gian nhớ từng học sinh?

Thầy hướng dẫn của cậu là ai?"

"Giáo sư Cao."

Trong giọng nói của Khuông Kính tràn đầy kinh ngạc: "Viện chúng ta có giáo sư nào họ Cao à?"

Mông Giản hơi nhíu mày, quay đầu nhìn cậu ta, cũng không biết gương mặt hoài nghi kia có phải giả vờ hay không, kiềm xuống buồn bực trong lòng, giải thích: "Cao An, giáo sư Cao."

"Là người đó."

Khuông Kính giật mình, giọng nói chuyển từ kinh ngạc sang khinh miệt: "Vậy thầy ấy chắc không có thời gian quan tâm hành trình của cậu đâu."

Mông Giản yên lặng quay đầu tỏ ý xem thường.Hai bạn cùng phòng còn lại đều tốt nghiệp trường khác rồi mới thi nghiên cứu sinh vào đại học A, cũng không hiểu mấy lời chứa đầy hàm ý này, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ lại tràn ngập tò mò."

Khuông Kính, giáo viên hướng dẫn của cậu là ai?"

Khuông Kính cong cong khóe mắt, thẳng lưng lên, "Minh Dĩ Thăng, Minh tiên sinh."

Mông Giản liếc thấy cái bộ dáng cong đuôi vẫy vẫy "Trời thứ nhất, đất thứ hai, ta thứ ba" của Khuông Kính, chỉ thấy buồn cười, cũng không đáp lời, để mặc cho ba người còn lại thảo luận hết một vòng về các giáo viên hướng dẫn trong viện."

Tôi nói này, Mông Giản, cậu về nói với người nhà một tiếng, tìm ít mối quan hệ, đổi giáo viên hướng dẫn đi.

Cao An kia tôi biết, năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi, lại là năm đầu tiên hướng dẫn luận văn, trong tay anh ta có thể nắm được đề tài gì?

Con đường phía trước quan trọng..."

Mông Giản vừa sắp xếp xong đồ dùng cá nhân, dùng một tay ôm chậu giặt, cười khẽ: "Không cần.

Thầy Cao có tốt hay không, tôi tự biết."

"Cậu thì biết cái gì!"

Khuông Kính nhìn có vẻ như lo lắng cho Mông Giản, thật ra chỉ là tiện thể khoe khoang: "Học viện chúng ta có rất nhiều vị tiên sinh, thầy giáo tốt.

Không nói đâu xa, Diệp tiên sinh kia cũng không tồi.

Cậu không nên đi theo Cao An, chỉ sợ tương lai phải vất vả mới qua được tốt nghiệp..."

"Sẽ không."

Mông Giản ngắt lời cậu ta, "Tôi thấy thầy Cao rất tốt.

Dù cho có thật sự không tốt nghiệp nổi, tôi cũng vừa lòng."

Vừa dứt lời, Mông Giản đã ôm theo chậu giặt biến mất ngoài cửa.Hành lang rất dài, từng dải ánh sáng len qua khung cửa sổ, nhảy nhót trên mặt tường.Không phải người ta chưa từng nói cậu cố chấp, nhưng Mông Giản vẫn luôn không để ý, càng không vì thế mà thay đổi.

Cuộc đời của cậu vốn đã rất bình thường, lại chỉ nhờ có chút chấp niệm chính trực nơi đáy lòng kia lóe lên thứ ánh sáng màu hy vọng.Nếu như vậy cũng được cho là cố chấp, vậy cảm phiền để cho phần cố chấp này trở thành kim chỉ nam cho cuộc sống của cậu.——Mới đọc hết bộ lúc sáng, hứng lên mở máy edit luôn chương đầu, rất mong mọi người ủng hộ và yêu thíchh.

Truyện này mình làm đến đâu up đến đó nên không chắc sẽ ra được nhanh và dài như bên "Thư Sinh", cả nhà cứ bình tĩnh ngóng nha 😆Về bối phận của sư môn nhà này, mình sẽ vẽ sơ đồ cho các bạn dễ hình dung sau, giờ thì cứ biết Cao An là sư đệ của Diệp Hành Duật, là sư thúc của Quý Thư là được nèee.

Quý Thư sau này học lên tiến sĩ là do Cao An dẫn dắt, hướng dẫn đó!
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 1 (2)


Thời tiết thành phố A vào tháng tám giống như cảm xúc của một đứa trẻ con hay hờn dỗi, hở chút lại thay đổi bất thường.

Chỉ vừa nãy, mặt trời còn chói chang trên đỉnh đầu, thế mà mới quá trưa đã ào ào một trận mưa to.

Tiếng mưa tạt vào khung cửa sắt đôm đốp khiến người ta sợ hãi, ngoài cửa sổ, toàn bộ cảnh sắc bị bao trùm bởi một lớp màng trắng xóa, tựa một bức tranh sơn thủy không màu.Cao An hiếm khi thanh nhàn một chút, ngồi tựa vào cửa sổ, một mình ngắm nhìn mưa rơi đến xuất thần.Ngẫu nhiên lại thấy học sinh mới đến báo danh, tay xách nách mang, ôm theo rất nhiều hành lí lọt vào tầm mắt của anh, khom mình dưới màn mưa, di chuyển đến cực kì gian nan lại cực kì chậm chạp.Không biết đến bao giờ vali có bánh xe mới được phổ cập.Cao An phá lệ mà suy nghĩ cho ngành sản xuất khác, rồi sau đó âm thầm lắc đầu cười.Nếu vị ân sư 'thân thể về hưu, tâm thì không' kia của anh biết mình còn tâm tư lo nghĩ chuyện vụn vặt thế này, chỉ sợ lại giao cho mình thêm rất nhiều việc mới.Tài liệu tham khảo, đề tài nghiên cứu, luận văn,...Năm nay còn có một việc quan trọng: nhận học sinh, hướng dẫn nghiên cứu sinh.Nhớ đến cậu học sinh mới chỉ gặp một lần kia, Cao An có hơi nhức đầu.

Không nói đến thành tích, cậu ta cũng coi như là một đứa nhỏ kiên định, nhưng không hiểu sao lúc nào cũng co rúm như chú gà con, chỉ nói có một câu khóe mắt đã hồng hồng ươn ướt, ai không biết còn tưởng nó bị oan khuất gì to lớn lắm.Thật khó hầu hạ.Vừa nghĩ đến đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Cao An đáp một tiếng mời vào, đã thấy từ sau khe cửa ló ra một người ướt sũng dầm dề.Cao An nhíu mày: "Thấy trời mưa cũng không biết che dù?"

Mông Giản đứng ở cửa không dám vào, lấy tay vuốt vuốt nước mưa còn đọng trên tóc, người run run như một chú chó nhỏ, rũ mắt: "Lúc em đến trường... quên mang dù."

Không nghe được thầy đáp lại, Mông Giản vội vàng ngẩng đầu nhìn Cao An một cái, lại cúi xuống: "Thật xin lỗi..."

Cao An cũng không hiểu chuyện này có gì để xin lỗi."

Vào đi, đóng cửa lại."

Cao An đứng dậy, đưa cho cậu một cái khăn mới để lau tóc, quay đầu đi pha một ly nước đường nóng."

Uống vào."

Anh đặt ly nước đường lên bàn, nói một câu ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, bây giờ mới phát hiện ra Mông Giản vẫn đang ôm trong lòng một cái hộp vuông vức, bị vương một ít nước mưa, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong trận mưa vừa rồi, chiếc hộp này trở thành đồ vật quan trọng được bảo vệ cẩn thận.Có vẻ là muốn giải thích cho thầy, Mông Giản chủ động mở hộp ra đặt trước mặt Cao An, trong hộp là lụa mềm màu đỏ, ở giữa đặt một bộ ấm tử sa* chỉ nhìn lướt qua là biết giá trị không nhỏ.*ấm tử sa: một loại ấm pha trà làm bằng đất nung ở nhiệt độ cao, không tráng men.

Gọi là tử sa vì nó thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng (Giang Tô, Trung Quốc).Cao An liếc cậu một cái, dùng ngón trỏ đẩy chiếc hộp ra, "Có gì cứ nói, đừng bày ra bộ dạng này."

"Không phải...

Thầy, em không phải có ý kia..."

Một tay Mông Giản vẫn còn cầm khăn lông, cậu lo lắng đến nỗi gương mặt đỏ bừng, những lời thoái thác chuẩn bị sẵn trong đầu cũng chẳng thể thốt ra, chỉ liên tục phủ nhận, lại không biết nên giải thích từ đâu.Cao An tâm lạnh, lại hơi có cảm giác ghê tởm, đứng lên, dựa vào bàn làm việc mà nhìn cậu, ánh mắt như có mũi nhọn, gần như đâm thẳng vào nội tâm chàng thanh niên đối diện."

Tặng quà đều là muốn được lợi, nói đi, cậu muốn thứ gì."

Cao An vẫn chăm chú nhìn cậu, hỏi: "Muốn mấy năm tới dễ sống một chút, tốt nhất là tôi đưa cậu luôn hai bài luận văn?

Muốn tôi dẫn cậu tham gia thêm mấy hạng mục?

Hay là muốn, dứt khoát đổi giáo viên hướng dẫn?"

Mông Giản vội vàng lắc đầu, "Không phải!"

"Không phải?"

Cao An cười nhạt, nụ cười tràn đầy châm chọc: "Không muốn đổi giáo viên?"

Mông Giản luống cuống rồi, cậu chỉ muốn tặng thầy bộ ấm, đâu có nghĩ đến nhiều chuyện loanh quanh đến vậy!

Sự việc không phát triển theo những gì cậu tưởng, đành phải hỏi gì đáp nấy."

Không muốn đổi, một khi thầy không đổi ý, em sẽ luôn đi theo thầy."

Lại là cái bộ dạng sắp khóc kia.Cao An nhìn đôi mắt đã hồng hào rưng rức của cậu đã thấy phiền, dời ánh nhìn đi, cười lạnh một tiếng, "Vậy cậu đang làm cái gì?"

"Em..."

"Quỳ xuống nói.

Lần trước gặp mặt, lời nói của tôi chắc cậu còn nhớ được hai câu."

Cao An không lưu tình chút nào ngắt lời, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, chỉ xuống phía dưới, vẫn không cho cậu một ánh mắt, "Nếu không muốn đổi giáo viên, vậy một khi đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi, đừng nghĩ đến chuyện đứng đáp lời."——Thầy Cao nghiêm quá sợ quáaaaaaa.
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 1 (3)


Mông Giản khụt khịt mũi, lui về sau nửa bước, quỳ xuống.Mặt sàn còn vương vài giọt mưa, hẳn là rơi ra từ trên người cậu, bây giờ quỳ xuống cũng không dám cố tình tránh né, mép quần của cậu vốn đã ướt, bây giờ lại càng đẫm thêm, cái lạnh lẽo của nước mưa theo đầu gối mà ngấm vào tận xương tủy, Mông Giản không tự chủ được mà run người một cái.Cao An đứng một bên nhìn thấy tất cả, khẽ nhướng mày.Thế mà lại ngoan hơn nhiều so với anh tưởng tượng.Lời nói ra vì thế nên bớt vài phần nghiêm khắc, tuy rằng Mông Giản cũng nghe không ra."

Nói đi, muốn làm gì."

Mông Giản lại khụt khịt mũi, giọng điệu nức nở, "Kỳ nghỉ vừa rồi em ra ngoài chơi, lúc đi ngang qua vùng Nghi Hưng thì nhìn thấy.

Em nhớ đến bộ ấm tử sa trong phòng thầy đã hơi cũ, thế nên muốn mua bộ mới mang qua cho thầy.

Em không có ý gì khác..."

Cao An không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu.Nước mắt đọng nơi khóe mi đột nhiên trào ra, giàn giụa trên gương mặt chàng thanh niên trẻ, Mông Giản nâng cánh tay cố gắng lau đi, cắn môi dưới cố nhịn không khóc."

Uất ức à?"

Cao An lạnh lùng hỏi.Mông Giản lắc đầu, âm thanh nghèn nghẹn run run rẩy rẩy: "Không có uất ức."

Cao An cười lạnh một tiếng, gõ gõ mặt bàn: "Lấy về đi, tôi không cần đồ của cậu."

"Quà tặng đã đưa ra, em sẽ không lấy về."

Cao An kinh ngạc nhìn cậu.

Rõ ràng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn vượt sức tưởng tượng của mình, lại dám cãi lời chỉ vì một bộ ly, còn dùng điệu bộ ngẩng đầu ưỡn ngực như thế này.Cao An tức giận đến phát ngốc, đập tay lên bàn, mạnh đến mức cây bút máy vốn nằm ngay ngắn trong góc cũng nảy lên hai lần."

Làm càn!"

Mông Giản sợ tới mức run lên, nước mắt lại theo quán tính rơi xuống.

Cậu cũng không hiểu tại sao hôm nay lại dễ khóc như vậy, nhưng lại thật sự khống chế không được bản thân.

Ngẩng đầu, cậu dùng đôi mắt đã hơi sưng đỏ nhìn Cao An đến chăm chú, thái độ nhu thuận đến không thể nhu thuận hơn."

Thầy... xem như quà em tặng thầy ngày Nhà giáo, được không?"

"Còn tận một tháng mới đến ngày nhà giáo*!"*Ngày Nhà giáo ở Trung Quốc là ngày 10/9"Vậy..."

Tình thế cấp bách, cũng không biết Mông Giản đụng trúng sợi dây nào, còn dám ngẩng đầu nhìn Cao An đang nổi nóng, "Vậy là quà bái sư của em."

Cao An nghĩ cũng không cần nghĩ: "Tôi chưa từng nói muốn nhận cậu."

Lời nói vừa lọt ra khỏi môi, Cao An mới phản ứng được mình vừa nghe thấy cái gì, ánh mắt lập tức trở nên càng thâm trầm."

Mông Giản."

Anh cảnh cáo, "Có một vài lời không nên nói bậy."

"Em không có nói bậy."

Có lẽ là chính bản thân cũng thấy ngữ khí trong câu vừa rồi cực kì không thích hợp, Mông Giản lại bổ sung: "Em thật sự không có nói bậy.

Em đã từng đi học tiết của thầy, em biết học thức của thầy, cũng hiểu nhân phẩm của thầy.

Trước đây, đến cả làm học sinh của thầy em cũng không dám xa cầu, lại càng không dám ước mộng chuyện khác.

Nhưng mà, nếu em thật sự có phần may mắn này, chắc chắn em sẽ không chỉ muốn làm một trong những người học sinh bình thường."

"Cậu biết tôi là người thế nào?"

Cao An trầm mặc trong một chớp mắt, tiến về trước vài bước, đứng ở bên cạnh cửa sổ ngắm mưa rơi, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng cong khóe môi, đương nhiên là quay lưng về phía Mông Giản, "Cậu không biết."

Xoay người, ngữ khí Cao An nặng nề, lại không hề có tức giận, chỉ dư nghiêm túc: "Cậu sinh năm 76, tôi thì 69.

Tôi vẫn chưa đón sinh nhật hai mươi tám tuổi, vậy nên tính kĩ một chút, tôi chỉ lớn hơn cậu sáu tuổi rưỡi."

"Mười bốn tuổi, tôi vào đại học, hai mươi tư tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, bắt đầu dạy học, hai mươi bảy tuổi đã làm phó giáo sư, suốt con đường này, tất nhiên có vài phần vất vả người ngoài không rõ.

Tính tình của tôi lãnh đạm lại táo bạo, không biết thương xót, bất cận nhân tình, càng chưa từng săn sóc yêu thương người nào.

Ở chỗ của tôi, một là một hai là hai, không có mềm lòng, càng không có nhẫn nại.

Vậy nên loại quan hệ mà cậu nhắc đến, loại ấm áp mà cậu mong cầu...

Tôi tuyệt đối không cho cậu được."

"Vẫn là câu nói đó," anh lại quay trở về trước bàn, tự mình sửa sang lại hộp quà, đưa về phía Mông Giản, "Tôi không cần đồ của cậu."——Tác giả tách chương sẵn nên mình làm theo ý tác giả nhaa, nhưng sau này nếu thấy phần nào ngắn quá mình sẽ gộp lại cho đầy đặn một tí xíu hénn 🥹
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 2 (1)


Bên tai Mông Giản vẫn đều đều vang lên tiếng nói réo rắt của giáo sư trên bục giảng, nhưng khắp đầu óc cậu đều là chuyện bộ ly không được thu nhận kia.

Tiếng từ chối trong văn phòng đã mấy ngày rồi vẫn như còn bên tai, hoàn toàn không cho cậu chút không gian nào để kháng cự.Vậy nên cậu đành phải tránh nhắc đến dù chỉ một chữ, lui về vị trí của một học sinh bình thường, lại cứ tùy hứng mà làm những chuyện mà chỉ đệ tử mới có thể làm.Cậu chờ mong, có lẽ sẽ có một ngày Cao An dần quen với chuyện cậu làm những việc này, rồi cậu sẽ thuận lý thành chương mà thay đổi thân phận.Ngẩng đầu mà nhìn, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, nhẹ nhàng chiếu lên Cao An đang đứng trên bục giảng.

Mông Giản nhìn thấy cả người anh phủ một sắc nắng rực rỡ, ngón tay viết lên bảng đen lại gọn gàng sạch sẽ, như gió xuân tháng ba khiến người khác cảm thấy tinh thần an ổn.Cái gì gọi là "chữ như người", đến chữ viết lại còn ấm áp hiền hòa như thế, lẽ nào lại là do một người không hiểu nhân tình viết được ra?

Huống chi, người ấy còn mang một thân khí phách quân tử khó lòng bỏ qua như vậy.Đang thơ thẩn, Khuông Kính ở bên cạnh mò qua, nói nhỏ bên tai cậu, "Mông Giản, cậu nghe hiểu ông ấy nói cái gì không?"

Mông Giản hoàn hồn, gật đầu, "Hiểu."

"Ghê gớm!"

Mông Giản nhớ kỹ nội dung ghi chép, nhẹ nhàng liếc sang Khuông Kính một cái, trầm giọng nhắc nhở: "Nghe giảng đàng hoàng đi, thầy giảng giải rất rõ ràng."

An tĩnh còn chưa được hai giây, Khuông Kính lại mò qua, biểu tình chẳng vui vẻ gì: "Theo tôi thấy, mấy thầy giáo trẻ tuổi như vậy dạy sinh viên chính quy năm nhất là được, có đến nghe giảng hay không cũng không sao.

Viện nghiên cứu này của chúng ta còn biết bao giáo sư tốt hơn chứ?

Thời buổi này có thể có được mấy người dạy được nghiên cứu sinh nữa."

Lời này thật sự nghe không xuôi tai, giọng điệu trả lời của Mông Giản cũng không tính là tốt, "Đừng chỉ xem tuổi, trẻ tuổi mà có thể đứng trên bục giảng hệ tiếng Trung của đại học A, đây mới thực sự là bản lĩnh."

Tiếng thở hắt đầy khinh thường bên tai còn chưa nghe rõ, một viên phấn đã rơi xuống chỗ hai người.

Mông Giản cảm thấy không ổn, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của thầy từ trên bục giảng.

"Hai người các cậu còn biết mình đang ở trên lớp không?"

Mông Giản đứng dậy, cúi đầu khom lưng: "Em xin lỗi thầy."

Cao An thuận tay nhặt nửa viên phấn trên bàn, chỉ về Khuông Kính, "Ra phía sau đứng."

"Còn cậu," Bây giờ lại chỉ Mông Giản, hướng tay về một góc cạnh bục giảng, "Ra phía trước đứng."

Đợi hai người đến đúng vị trí của mình, Cao An thu hồi cảm xúc, nhìn đám học trò há hốc kinh ngạc bên dưới, nhẹ giọng nói, "Quy tắc của tôi là như vậy, đừng bắt tôi ngày ngày phải như giáo viên tiểu học, duy trì trật tự lớp học cho mọi người.

Học tiếp!"

Chuông tan học vang vọng khắp sân trường, Cao An buông phấn, đáp lễ mấy học sinh đang khom lưng chào, nói một câu thầy vất vả.

Bên cạnh lập tức xuất hiện một bóng người, vươn tay cầm lấy giáo án của anh.

Cao An giương mắt nhìn qua, Mông Giản hơi hơi nhỏ giọng, hướng về phía anh khom lưng: "Thầy vất vả rồi."

Cao An không nói một lời, nhấc chân trực tiếp từ lớp học trở về văn phòng.

Cửa văn phòng đóng lại sau lưng anh, cậu thiếu niên kia gấp gáp đi theo, đặt sách giáo khoa lên bàn, sau đó chủ động lui đến giữa phòng, uốn gối quỳ xuống, dùng hai tay đặt sách giáo khoa của mình lên đỉnh đầu.

Lửa giận ngập trời của Cao An cứ như thế mà giảm đi một nửa.Trừng mắt nhìn Mông Giản đang quỳ, anh tự mình pha trà, trở lại bàn ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Chuông vào học lại vang lên, Mông Giản đã quỳ suốt hai mươi phút.

Cao An rốt cuộc cử động, mở mắt, xoay lại hướng về phía Mông Giản, "Tiết sau không học à?"

Âm thanh của Mông Giản rõ ràng lại cung kính, "Không có, hôm nay em chỉ còn một tiết cuối buổi chiều."

Cao An nghe vậy, cười lạnh một tiếng, ngữ khí mang đầy ý châm chọc: "Khai giảng mười ngày, thời gian cậu quỳ ở văn phòng tôi chiếm khoảng hơn phân nửa.

Hôm nay lại làm ra chuyện gì?"

Mông Giản đến lông mi cũng khẽ rung lên "Không nên không nghiêm túc học tập, em chấp nhận bị phạt."

"Gấp cái gì."

Tuy nói gấp cái gì, nhưng Cao An lại cầm thước đến, một tay lấy sách trên đầu cậu xuống, tay còn lại cầm thước gõ gõ đùi cậu- "Hai người các cậu nói những chuyện gì?"

Mông Giản khẽ ngần ngừ, hiếm khi nói dối thầy, "Cậu ấy hỏi em vì sao sắp đến tiết xử thử* mà còn nóng như vậy?"*Tiết xử thử: một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên, thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hoặc 24 tháng 8 dương lịch, khi Mặt Trời ở vị trí xích kinh 150°.Sắc mặt Cao An đột nhiên trầm xuống.——Trân trọng giới thiệu chị HidekoTo sẽ đồng hành với mình trên chặng đường sau này với thầy Cao và bạn Mông Giản.

Tung bôngg 🎊
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 2 (2)


Cho dù đến sau này, Cao An như cậu mong muốn, xem cậu là "Đệ tử khai sơn, môn sinh đắc ý", Mông Giản cũng không nghĩ ra lời nói dối hôm nay có chỗ nào không hợp lý.

Cậu chỉ nhớ rõ, lúc mới học nghiên cứu sinh được mười ngày, cậu vì những lời này bị đánh hai cái tát thật nặng.

Hai bàn tay kia đánh xuống khiến đầu óc cậu mơ hồ, trong lúc mờ mịt vẫn còn đủ thời gian để tự hỏi, tâm sự chuyện thời tiết không phải rất bình thường sao?Nhưng cậu có ngốc đến đâu cũng không dám nói ra những lời này, sau khi lấy lại được tỉnh táo, lại càng thêm kính cẩn: "Xin thầy bớt giận."

Đáp lại câu chỉ có tiếng cười lạnh."

Thầy, thật xin lỗi, là em nói dối."

Một lát sau, cuối cùng vẫn là Mông Giản không chịu nổi, chủ động thẳng thắn nhận sai, "Cậu ấy nói rất nhỏ, em không nghe rõ, có lẽ là than phiền nghe giảng không hiểu gì đó, em không muốn đang trong lớp lại phải giải thích tới lui, cũng chỉ bảo cậu ấy nghiêm túc nghe đã, đừng nói gì thêm."

Lần này tuy không phải nói dối, nhưng vẫn là tránh nặng tìm nhẹ.

Mông Giản quả thực không có cách nào một năm một mười thẳng thắn kể lại những lời nói bừa bãi của Khuông Kính cho thầy mình nghe, cậu tình nguyện quỳ ở đây hai tiếng, thậm chí tình nguyện nhận thêm một trận đòn, cũng không muốn thầy mình biết có học trò chửi bới ngài ấy như vậy.

Cũng may Cao An chấp nhận lời giải thích này, giọng nói lãnh đạm, "Tại sao lại nói dối?"

Mông Giản chớp mắt, dùng một lời nói dối khác để lấp liếm, "Em sợ thầy biết có học sinh không hiểu bài thầy giảng sẽ không vui."

Vừa dứt lời, trên má lại chịu một cái tát."

Vớ vẩn!"

Cao An giận mắng.Mông Giản có chút uất ức, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, vẫn cúi đầu nhận sai, "Em sai rồi, thầy đừng tức giận."

"Mới mười ngày," Cao An gõ gõ thước lên người cậu, giọng nói bình tĩnh, "Chính cậu nói xem, mười ngày nay đã ăn bao nhiêu trận đòn rồi?"

Ăn bao nhiêu trận đòn?

Làm sao cậu nhớ nổi.Chỉ một chút sai sót đã phải lập tức quỳ xuống cởi quần ăn mười mấy, thậm chí mấy chục thước, mỗi ngày bị đánh hai ba lần là chuyện bình thường.

Có lẽ từ lúc cậu đến đây, da thịt dưới lớp vải quần vẫn luôn trong trạng thái sưng đỏ.

Nhưng cái gọi là động một chút là phạm lỗi, từ lần đầu gặp thầy lúc quyết định học nghiên cứu sinh, thầy cũng đã nói cho cậu biết, cho cậu đủ thời gian và cơ hội để đổi ý, là chính cậu chọn lấy con đường khó khăn.

Là lựa chọn mà cậu cam tâm tình nguyện, hơn nữa cũng tuyệt không một chút hối hận nào.

Vì thế cậu vẫn kính cẩn, "Là em quá ngu dốt, vất vả cho thầy."

Cao An giật mình.Từ lúc bái sư năm 17 tuổi, Cao An trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thành tựu hôm nay, anh biết rõ thế nào gọi là "nghiệp tinh vu cần*".

Sau này khi làm giáo sư, học sinh ghét anh cổ hủ, đố kỵ có, chửi bới có, chỉ trích cũng có, bằng mặt không bằng lòng càng nhiều vô số kể. *Nghiệp tinh vu cần: muốn tinh thông chuyện gì thì phải cần cù luyện rèn chuyện ấy.Chỉ là, chưa từng có học sinh nào xuất phát từ nội tâm chân chính muốn đi theo anh.

Lửa giận lại giảm đi một chút, bỏ thước xuống, "Đứng lên đi."

Mông Giản nhìn về phía thầy mình."

Hít đất 300 cái, nhảy ếch 200 cái, phạt chạy 5km, ngày mai nộp cho tôi một tờ kiểm điểm mà cậu cảm thấy có thể khiến tôi hài lòng."

Cao An quay người, nhìn cậu quy củ quỳ thẳng không khỏi nhíu mày, "Nếu tôi không vừa ý, từ hít đất đến phạt chạy, ngày mai làm lại một lần."

Lời này đối với Mông Giản như sét đánh ngang tai, cậu ngây ngốc quỳ ở đó, sắc mặt trắng bệch."

Thầy..."

Một tiếng thầy vừa gọi ra miệng, sau lưng đã vang lên âm thanh gõ cửa."

Hít đất thì cứ làm ở văn phòng tôi, để tôi giám sát, còn lại cậu ra sân điền kinh đi, dám lười biếng thì quay về thành thật ăn đòn.

Bây giờ bắt đầu."

Cao An nói thêm một câu, mới lớn tiếng hỏi vọng ra, "Vị nào?"

Ngoài cửa truyền đến một âm thanh trầm thấp, lại mang theo chút ý cười, "Là anh."

Cao An tự mình ra mở cửa, đợi người tiến vào rồi đóng cửa khom lưng, "Sư huynh."

Diệp Hành Duật đỡ anh, quay đầu nhìn cậu thiếu niên nằm sấp lung lay hít đất, âm thầm thở dài, "Sao cậu lại hành hạ đứa nhỏ này rồi?"

Cao An đỡ sư huynh ngồi xuống, phụng trà, hừ lạnh, "Cả ngày phạm một đống chuyện sai, em cũng không thể phụ lòng nó."

"Đứa nhỏ vừa đến, biết quy định thế nào được.

Cậu từ từ dạy không được à?"

"Dạy được sao?"

Cao An cười cười, "Sư huynh có gì căn dặn?"

"Ừ, có căn dặn."

Diệp Hành Duật nhấp một ngụm trà, thu lại biểu tình, sau đó nhìn Cao An lúc này đã đứng rất thẳng thớm, "Giới thiệu cho cậu một cô gái tốt, nên đi gặp thử một lần."

"Ầm!"

Một tiếng vang lớn.Diệp Hành Duật và Cao An cùng lúc nhìn qua, chỉ thấy Mông Giản đã nằm kềnh trên mặt sàn, dường như đã tự ngã bẹp như một tờ giấy dán tường. ——Bên Thư Sinh còn trục trặc một xíu về tiến độ ra chương nên mọi người cứ gặp bạn học tiểu Mông trước nha 🥰
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 2 (3)


Nhiều người vẫn tiếp tục sống, còn cậu thì xem như đã chết rồi đi.

Nếu không thì cũng cứ đắp cho cậu một chiếc chiếu kéo ra ngoài chôn là được.

Mông Giản bi thương nghĩ thầm.

Tia lý trí cuối cùng nhắc nhở rằng cậu không thể cứ mãi nằm bò như vậy, ngọ nguậy quỳ lên, mặt đỏ rần."

Thầy, em xin lỗi... em không phải cố ý."

Cao An căn bản không tin.

Theo bản năng muốn trực tiếp ấn cậu xuống đánh cho một trận, lại nhớ đến sư huynh vẫn còn ngồi bên cạnh.

Thôi bỏ đi, dù gì đứa nhỏ này cũng vô cùng nghe lời, cho nó một chút mặt mũi cũng được.Cao An nghĩ vậy, tự cho mình vô cùng khoan dung mà nói, "Đi phạt chạy trước đi."

Môn Giản nghĩ đến khoảng cách 5000m kia liền cảm thấy tuyệt vọng, không khỏi run sợ, trộm nhìn thoáng qua thầy mình, thấy anh bộ dáng đường hoàng như cũ, cậu dù có mượn gan trời cũng không dám xin tha, nản lòng đứng lên khom lưng ra ngoài.Cao An lại ngồi xuống, có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Sư huynh..."

Diệp Hành Duật nghe hiểu Cao An đang ám chỉ mình tiếp tục nói, cũng không biết nó thẹn thùng cái gì, liền cười, "Cậu đã bao lớn rồi?"

Cao An bĩu môi, bộ dáng e dè vừa rồi trong phút chốc biến mất, khôi phục dáng vẻ bình ổn như cũ, "Em muốn chuẩn bị tài liệu thi lên hàm giáo sư, rất bận rộn, anh không vội giúp em, em còn phải làm chuyện nghiêm túc đó."

"Chuyện gì nghiêm túc?

Chuyện cưới gả một đời chính là chuyện nghiêm túc!"

Diệp Hành Duật không đồng ý, phản bác anh, sau đó nhích gần một chút, thấp giọng nói, "Nhưng mà anh lén nói cho cậu tin tức này, mấy năm nay cậu có khả năng được đặc cách đề bạt lên hàm giáo sư, nên những hạng mục luận văn sắp tới cậu càng không được phân tâm."

Cao An sửng sốt, "Anh nghe lời đồn từ đâu?

Thầy Lưu cùng dạy lớp sáng với em, hiện tại còn chưa phong phó giáo sư, em sao có thể thăng làm giáo sư nhanh như vậy được?

Em còn chuẩn bị nhờ anh hướng dẫn Mông Giản học tiến sĩ đó."

"Hửm?"

Một tiếng hửm này muốn bao nhiêu bực bội có bấy nhiêu bực bội, Cao An nghe thấy, cả người đều khó chịu.

Liền nghe Diệp Hành Duật tiếp tục nói, "Loại chuyện này cũng không phải tính tuổi nghề, là xét bản lĩnh.

Lưu Hữu Thuật ấy cậu cũng biết, uổng cho một thân nhiệt tình, trình độ học thuật lại không theo kịp.

Thầy của cậu ấy - Minh tiên sinh không phải là người mà anh và cậu có thể nghị luận, tự mình biết rõ ràng là đủ rồi.

Ngược lại là cậu, muốn thái độ có thái độ, muốn năng lực có năng lực, ai nấy đều rõ ràng.

Mà cậu cũng đã có vài bài nghiên cứu khoa học được đánh giá tốt, chuyện này theo anh thấy là trừ cậu ra chẳng còn ai hợp hơn nữa."

Cao An lại tiếp tục im lặng."

Đứa nhỏ tên Mông Giản này, cậu xem trọng rồi?"

Nhìn vẻ mặt cao thâm khó đoán của Diệp Hành Duật, Cao An bất đắc dĩ cười, "Cái gì mà xem trọng hay không, thằng nhóc đó quả thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Tuy thành tích có thể vẫn chưa đủ tiêu chuẩn của anh, nhưng nó nghe lời, hiểu chuyện lại còn rất nỗ lực, hơn nữa, khó có nhất là tâm tư đơn thuần, tâm thái bình thản, em thấy anh có thể nhìn trúng nó đấy."

"Đứa nhỏ tốt như vậy, tự mình dạy đi."

Không chờ Cao An tiếp tục nói, Diệp Hành Duật vỗ vỗ vai anh, tận chức trách hoàn thành nhiệm vụ mình đặt ra, "Nói chuyện nghiêm túc đi.

Có một cô bé rất tốt, nhỏ hơn cậu một tuổi, làm phiên dịch viên, vô cùng ưu tú.

Người ta cũng bằng lòng gặp cậu, cậu gật đầu, anh cho cậu phương thức liên lạc."

Cao An người xứng với tên, an an tĩnh tĩnh ngồi một bên, rũ mắt không nói gì, Diệp Hành Duật dùng vai húc lấy anh, "Nhanh lên một chút, gật đầu đi, gật đầu xong anh sẽ nói cho cậu ám hiệu gặp mặt."

Sao lại còn có ám hiệu gặp mặt.Cao An bị lay lay nhưng không nóng giận, thấp giọng giải thích, "Em không phải không đồng ý.

Chỉ là đang nghĩ, người con gái tốt như vậy, sao lại chịu cùng em gặp mặt?

Em diện mạo bình thường, năng lực cũng bình thường..."

"Cao An," Diệp Hành Duật nhìn tiểu sư đệ vô cùng anh tuấn của mình, phá lệ gọi đầy đủ tên họ nó, "Cậu sao lại không hiểu gì về mình vậy?"

Vừa dứt lời, liền mười phần hận sắt không thành thép ấn đầu Cao An xuống, buộc anh gật đầu."

Tốt rồi, gật đầu rồi.

Ngày mai 5 giờ chiều, số 88 phố Khê Nam, quán trà phố Khánh Bắc."

Cao An nào đó bị bắt gật đầu: "...Cám ơn anh, sư huynh."——Chương này ngắn nên cho lên sàn sớm luôn hehee, tự dưng Cao An cưng xiểuu
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 3 (1)


Lúc Cao An còn niên thiếu, anh cũng đã từng tưởng tượng về nửa kia trong tương lai của mình.Trước năm 18 tuổi, anh đã nhìn quen cái kiểu tình cảm bình bình đạm đạm của ba mẹ, liền tự hứa với mình rằng sau này phải tìm một cô gái hoạt bát phóng khoáng, anh sẽ dùng văn chương cả đời của mình để viết cho cô ấy vô số bản tình ca, sau đó vào mỗi buổi tối, ngồi dưới bầu trời sao sáng rực, anh sẽ ôm một cây đàn guitar chậm rãi hát cho cô ấy nghe.Sau năm 18 tuổi, anh lại cứ chấp nhất tin vào duyên phận trời ban, chuyên tâm học tập, cũng chẳng nghĩ gì nhiều về chuyện gia đình tương lai nữa.Vậy nên khi cô gái tên Ngu Trĩ Ninh mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt ngồi đối diện anh, đầu óc Cao An vẫn là một mảnh trống rỗng.Mọi việc diễn ra quá đột ngột, đến cả Cao An bình tĩnh như thần mà cũng có phần mờ mịt ngây ngốc.Bây giờ anh mới hiểu được bản thân trước năm 18 tuổi ngây thơ đến như thế nào.Người mà anh yêu không chỉ nên là người sẽ nghe anh hát, mà càng nên là người sẽ nắm tay anh đi qua nhân gian ồn ào náo động, từ khi mặt trời còn khuất sau ngọn núi đến lúc ánh trăng đã rọi trên đỉnh đầu.Nhưng mà thế gian này lại có quá nhiều ồn ào náo động, người đến kẻ đi, bao lần hợp tan, chẳng mấy ai có thể mang theo chiếc đèn lồng nhỏ bên mình, tìm kiếm được một người cũng đang ngóng về ánh sáng le lói của đời họ.Nếu không, tại sao qua 28 năm trời, Cao An chỉ gặp được một Ngu Trĩ Ninh, mà Ngu Trĩ Ninh cũng chỉ gặp được một Cao An mà thôi.Chạng vạng, chân trời hoàng hôn ráng đỏ.Cao An tiễn Ngu Trĩ Ninh về nhà, trao đổi phương thức liên lạc, lưu luyến nói câu tạm biệt.Có vẻ anh nên đổi một căn phòng lớn hơn.Lúc đẩy cửa văn phòng ra, Cao An vẫn đang nghĩ như vậy.Nhưng mà trái với dự kiến, Mông Giản vừa thấy anh quay lại, đã nhanh chóng nâng thước quỳ xuống bên chân anh.Tâm tình tốt đẹp của Cao An trong nháy mắt tan thành mây khói, anh nhẫn nại hỏi: "Lại phạm sai lầm gì rồi?"

"Thầy phạt hít đất...

Em chưa làm."

Mông Giản nói.Sắc mặt Cao An trầm xuống.Trong lòng Mông Giản lại càng thấp thỏm, mở miệng định nói gì đó, vừa gọi được tiếng "thầy" đã bắt đầu ho khục khặc, giọng nói khản đặc, lại như mắc nghẹn cái gì, nhổ ra không được, nuốt xuống không trôi , dù cậu đã ho đến đỏ bừng đôi mắt lại vẫn khó chịu như cũ."

Bị cảm à?"

Cao An hỏi.Cậu vẫn ho, ho hết một trận, Mông Giản mới ngừng lại được, thoáng cười cười, âm thanh nghẹn ngào, "Em bị viêm họng thôi, không sao ạ."

"Vào mùa khô rồi, uống nhiều nước một chút.

Đã bao nhiêu tuổi rồi còn viêm họng."

Cao An lướt qua cậu, ngồi lên sô pha, vẫy vẫy tay hai cái, "Lại đây."

Mông Giản đứng dậy đi qua, lại quỳ xuống bên chân thầy, rũ mắt, "Em đã phạm sai lầm còn trốn tránh trừng phạt, hẳn nên phạt nặng hơn."

Cao An nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu nhóc, mái tóc hợp quy củ cắt không dài không ngắn, có một xoáy tóc tròn tròn.Quả là ngoan ngoãn thật sự."

Tại sao lại không làm?"

Mông Giản trầm mặc hai giây, mỗi lần mở miệng là một lần ho đến tê tâm liệt phế, thước trên tay cũng không cầm vững, cong lưng ho khan đến muốn chui vào lòng thầy.

Cao An nhăn mày, vươn tay vỗ vỗ lưng thuận khí cho cậu."

Đã uống thuốc chưa?"

Mông Giản vừa ho vừa lắc đầu, "Vẫn chưa ạ...

Không sao, để một thời gian là ổn thôi thầy."

"Em vội vàng cầu đánh như vậy, chỉ đơn giản là không muốn hít đất thôi, đúng không?"

Cứ như vậy bị thầy dùng một lời nói hết ra, Mông Giản không khỏi run người, khụt khịt mũi, không biết làm sao mà âm thanh lại trở nên nức nở: "Dạ...

Em sai rồi thầy."

Cao An không nói gì nữa, tiếng nói nghẹn ngào như vậy và bệnh viêm họng nặng lên trông thấy chỉ sau một đêm của Mông Giản khiến anh không thể không hoài nghi liệu có phải liên quan đến việc phạt chạy hôm qua không.Suy đoán như thế, Cao An đột nhiên nhớ đến bản thân mình của vài năm trước.Lúc đó anh vừa lên thạc sĩ năm hai, hình như có một phần báo cáo nộp chậm hơn so với yêu cầu của thầy, bị thầy đánh cho một trận đau đớn cực kỳ, lại phạt quỳ.

Ai ngờ được qua ngày hôm sau anh sốt rất cao, lại càng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc đó thầy không biết nội tình, chỉ mắng anh ngạo mạn không biết hối cải, bắt anh quỳ dưới đất đánh đủ một trăm roi mới tha cho."

Chuyện làm thầy này, hẳn là nên bảo vệ trước, giáo dục sau."

Sau lần đó, Cao An tự định ra cho mình quy củ như vậy.Dù cho bệnh của Mông Giản có liên quan đến hình phạt hôm qua hay không, bây giờ trạng thái của nó như thế, mình không nên, cũng không có đủ nhẫn tâm để gia tăng hình phạt, trách móc nặng nề."

Không chỉ có hít đất không được, chắc là chạy bộ cũng không được, thế nên mới bị viêm họng thế này, đúng không?"——Mấy hôm nay tui tập trung làm bên nhà Đức Vân quá nên hơi bỏ bê bạn học Mông Giản 🥹, nay up bù nèee
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 3 (2)


Đây đã là câu hỏi thứ sáu của Cao An từ khi tiến vào văn phòng hôm nay.Mông Giản càng lúc càng run sợ trong lòng.Quả thật, thói quen làm sai bị đánh đã hình thành trong cậu từ lúc theo thầy cầu học, cũng không đến mức phạm sai lầm liền sợ đến chết khiếp như mấy ngày đầu nữa.

Nhưng điều mà cậu đã quen là thầy trực tiếp lấy thước đánh cậu, chứ không phải để cậu nâng thước hỏi chuyện nhiều đến thế.Mông Giản cẩn thận nuốt nước miếng, trong yết hầu lại đau như cắt."

Thầy..."

"Tôi đang hỏi em."

Cao An có hơi mất kiên nhẫn, nhìn thấy đôi tay đang run rẩy không ngừng của cậu, nhân từ duỗi tay cầm lấy thước.Mông Giản hiểu sai ý thầy, lại nâng tay lại cho chính mình hai cái tát, âm thanh vang dội."

Thưa thầy, em chỉ là......

Thể lực không tốt lắm."

"Không tốt đến mức nào?"

Mông Giản ước lượng một chút, ăn ngay nói thật: "Sau khi lên cấp ba, em chưa từng động vào bài chạy nào quá 1000m.

Lúc học đại học, nhiều lần không đạt thể dục, lên năm tư thậm chí còn..."

Nhìn thấy vẻ mặt co rúm không dám nói thêm lời nào của cậu, lửa giận của Cao An lại tăng cao, tâm tình kiềm chế từ lúc vào cửa đột ngột bùng nổ: "Lúc không ho khan cũng sẽ không biết nói chuyện?!"

Mông Giản bị dọa đến gần như không thở nổi, hầu kết vừa động, cục đờm trong họng lại tìm được cảm giác tồn tại của nó, cậu ho một trận đến nghẹn ngào.Ho xong một lúc lâu, cậu mới cố nén lại ngứa ngáy trong yết hầu, tiếp tục kể với thầy chuyện lúc xưa cậu thiếu đánh đến cỡ nào."

Năm tư em không cách nào hoàn thành bài thi thể dục, nhất thời hồ đồ nên... thuê người khác chạy thay."

Cao An hung dữ liếc qua cậu một cái."

Chuyện quá khứ tôi tạm thời không so đo, tại sao không chạy được, ngày hôm qua lại không nói cho tôi?"

Mông Giản rầm rì, "Em đã phạm sai lầm, thầy có phạt như thế nào em cũng chấp nhận, không dám trả giá tới lui."

Bình thường cậu nhóc này thích nói chuyện lí nhí trong miệng, tựa như một chú heo con, khi tâm tình Cao An vui vẻ còn sẽ cảm thấy có chút đáng yêu.

Nhưng mà cái kiểu thì thầm như hôm nay khiến Cao An cảm thấy bên cạnh mình có một con ngỗng lớn."

Không được làm mấy cái âm thanh kì quái đó nữa!"

Cao An mắng, "Bảo em viết kiểm điểm, em viết chưa?"

"Dạ rồi, ở trên bàn thầy."

Cao An đứng dậy cầm lấy, lật qua xem xét, cả thảy sáu trang, từng nét bút đều rất nghiêm túc, hừ một tiếng, "Nể tình em viết kiểm điểm không tồi, lần này tôi tha cho.

Còn dám có lần sau, tôi nhất định sẽ đánh đến em chỉ muốn quay lại hít đất, hiểu chưa?"

Mông Giản ngoài ý muốn mà được bỏ qua, ngây người trong một chớp mắt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu bảo đảm: "Dạ hiểu, cảm ơn thầy khoan thứ."

Cao An vừa lòng liếc cậu một cái, "Đứng lên, đi làm chuyện của em, tôi ra ngoài một chuyến, trước khi tôi về, em ở yên đây cho tôi."

Mông Giản đứng dậy, cung kính đáp một tiếng "Dạ", lại bước về sau bàn của mình, chăm chú làm bài tập, nhưng chỉ nửa phút sau lại ho một trận tê tâm liệt phế.Lúc Cao An về lại văn phòng, trăng đã treo trên đầu ngọn liễu, trong tay anh xách theo một cái túi và một hộp giữ ấm thức ăn."

Ăn cơm chưa?"

Mông Giản vừa kịp kiềm lại trận ho khan, lắc lắc đầu, thì thào gần như sắp mất giọng, "Vẫn chưa ạ."

Cao An ngồi bên ghế sô pha, mở hộp giữ ấm ra, gọi đứa nhóc còn ở bên bàn qua, "Tôi có nấu cho em một ít cháo, vẫn còn nóng hổi.

Cũng không biết khẩu vị em thế nào, tôi làm hẳn 3 loại, đều rất thanh đạm dễ ăn.

Bên này là món lê hầm kiểu Tứ Xuyên, còn mua cho em một hộp siro ho nữa.

Nhanh, lại đây ăn."

"Thầy..."

Mông Giản đứng bên cạnh bàn trà, nhìn thức ăn được nấu riêng cho bệnh nhân đã được sắp ra đầy bàn, trong lòng đã thật cảm động, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cao An, "Em ôm thầy một cái được không ạ?"

Cao An vốn không quen mấy chuyện chăm sóc người khác, riêng việc nấu cháo lại còn tự tay mang đến cho cậu ăn đã khiến anh rất căng thẳng, nghe được cái thỉnh cầu này của cậu, khắp người anh đột nhiên nổi da gà.Vì thế Cao An lại dùng một sắc mặt âm trầm nhìn về phía cậu, "Nếu ngứa da cầu đánh, cứ trực tiếp mang thước qua đây."

Mông Giản đâu dám ngứa da, có chút thất vọng ngồi xuống, ăn một ngụm cháo gắp một chút đồ ăn, ánh mắt trong phút chốc sáng ngời."

Thầy, món này ăn ngon!"

Mông Giản ngẩng đầu vui vẻ đánh giá.Cháo gạo kê được nấu rất mềm, đồ ăn cũng phá lệ thanh đạm mềm nhừ, cứ vậy trôi xuống yết hầu, lại chẳng đau chút nào, sạch sẽ hơn nhà ăn bệnh viện, lại ngon hơn thức ăn ngoài hàng nhiều.Cao An nghe xong lời khen, khuôn mặt vẫn không chút gợn sóng, ôm quyển sách ngồi đối diện, đợi lúc cậu nhóc cúi đầu húp cháo mới hơi giương khóe miệng."

Máy ngày này không cần đến nhà ăn, tôi mang cơm cho em, vậy thì cổ họng mới nhanh khỏe được.

Nếu không em sẽ làm lỡ việc học."

Đôi đũa trong tay Mông Giản cứng đờ giữa không trung, lại còn có loại chuyện tốt này ư?——
Phần này của tác giả nha mọi người =))))[Quải Quải: Trẫm lãnh khốc lại vô tình.Cũng là Quải Quải: Tôi mang cơm cho em ~Bạn Mông nào đó: Thật thơm nha!

Ý em là đồ ăn.]
 
Back
Top Bottom