Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi
Chương 80: Mèo Con Phá Lệ (Chúc Mừng Chú Mèo Đáng Yêu)


Đêm khuya, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng vàng ấm áp làm không gian thêm phần ấm cúng.

Ôn Thư Bạch tựa vào vai Cố Thư Trì, gối đầu lên cánh tay anh, như hai người cùng quấn quýt ôm lấy nhau sưởi ấm.

Ban đầu, nhà thiết kế định lắp một cái lò sưởi phong cách hiện đại trong phòng Cố Thư Trì, nói là theo kiểu Âu châu, để mùa đông xem cho ấm. Nhưng anh một mực từ chối, bảo rằng thành phố này chẳng bao giờ có tuyết rơi, vậy thì lò sưởi làm gì cho thừa thãi.

Thế là chỗ dự tính đặt lò sưởi để trống, làm một cái giá sách trang trí hơi lạc lõng.

Ôn Thư Bạch nhìn những tập truyện tranh xếp lộn xộn trên giá, bỗng nghiêng đầu hỏi:
“Sau này còn có phần hai của ‘Thiếu Nữ và Mèo’ không? Em thật sự tò mò cái kết thế nào.”

Đó cũng là mong muốn của cô, cũng như nhiều người khác giống cô.

Anh vô tình vuốt tóc cô rơi xuống vai, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Có hoạt động đó mà. Kết của em cũng chính là kết của anh.”

Nói xong, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Kết của anh?”

Cô nhớ mãi cái kết ban đầu mình tưởng tượng liên tục thay đổi. Trước đây cô luôn nghĩ cuốn truyện tranh đó chính là câu chuyện của cô và Đao Đao, đến giờ mọi thứ mới được xác nhận. Nhưng lúc tựa vào lòng anh, tất cả dự định ban đầu đều phải thay đổi.

Câu chuyện cô gái và chú mèo vốn không nên kết thúc buồn.

“Anh vẽ những trang truyện đó khi nào? Sau khi rời khỏi nhà em à?”

“Là lúc ở bên em.”

“Nhưng lúc đó anh là mèo mà?”

“Anh sống về đêm thôi. Ở những lúc em không thấy được, anh vẫn tìm cách vẽ. Bên em luôn là nguồn cảm hứng đặc biệt, như thể mỗi ngày đều có thể vẽ không ngừng.”

Nghe vậy, ánh mắt Ôn Thư Bạch bỗng sáng lên. Cô quay người ôm chặt lấy eo anh, áp sát hơn:
“Sao anh không dạy em vẽ nhỉ?”

“Ừ?”

“Em sẽ giúp anh tìm lại cảm hứng, rồi anh dạy em vẽ.”

Anh hơi gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Đôi mắt cô sáng rực như bầu trời đầy sao miền quê, vừa rực rỡ lại rộng lớn.

“Anh biết mà, bố mẹ em trước kia không cho em học vẽ, tiền thi năng khiếu nghệ thuật cũng là chị gái em đứng ra lo. Học đại học cũng phải vay mượn. Em từng hy vọng có thể bán tranh để sống, nhưng tất cả gửi đi đều không ai nhận. Em chỉ là học sinh bình thường ở trường bình thường, điều kiện cũng chỉ ở mức trung bình.”

Cuối cùng để đủ tiền ăn, cô phải tranh thủ thời gian rảnh làm thêm đủ thứ việc.

Người ta hay nói, lấy chồng thì “nồi nào úp vung nấy”.

Ôn Thư Bạch nghĩ việc học cũng vậy. Năng lực của cô không đủ lớn để theo đuổi hoài bão, lại còn coi thường những người và trường lớp ngang tầm mình.

Sau này cô mới nhận ra, không phải cô ghét ai hay không thích trường mình học.

Chỉ là cô quá chán ghét bản thân hiện tại, mà những người, những thứ đó giống như chiếc gương, lúc nào cũng nhắc cô: “Xem đi, cô chính là người như thế này.”

Bốn năm dài trôi qua toàn là những ngày khổ cực, ngày về nhà cũng chỉ có những dịp lễ Tết.

Nhưng sau 18 tuổi, không còn ai trong họ hàng lì xì cho cô nữa, nhiều khi cô cũng không hiểu, rốt cuộc chuyện gì đã khiến gia đình cô xa lánh đến thế.

Mỗi khi năm mới, cô đều khóa mình trong phòng lén vẽ tranh dù chẳng ai ngắm nhìn.

Nên khi lần đầu đến nhà Cố Thư Trì phỏng vấn, đưa cho anh mấy trang tranh và nhận được lời nhận xét “tạm được”, cô vui đến nhảy cẫng.

Dù anh có hơi kỳ quặc, nhưng về kỹ thuật lẫn gu thẩm mỹ thì chắc chắn là hàng đầu.

“Có thầy như anh em chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh thôi.”

“Ngày đầu năm mới rồi, từ giờ em sẽ là một Ôn Thư Bạch mới.”

Cố Thư Trì ôm cô chặt hơn, trên người tỏa ra mùi bạc hà nhẹ nhàng rất dễ chịu, giọng nói cũng trở nên lười biếng hơn:
“Anh không muốn làm thầy em đâu.”

“Tại sao! Anh coi thường em tay mơ à?”

“Không phải, mà là em mới là người dạy anh.”

Cô ngẩng đầu hỏi: “Tại sao?”

“Vì em không cần anh dạy cũng đã giỏi, còn anh nếu thiếu em thì chẳng thể vẽ nổi bức tranh nào nữa.”

Cô mỉm cười khẽ, biết đó chỉ là lời ngọt ngào anh nói cho cô nghe, cô hiểu rõ mình đang ở mức nào.

Đang định nói vài câu chán nản thì cô bị anh bịt miệng ngay.

“Đừng nói là anh đang an ủi em.”

“Anh nói thật đấy.”

“Từ khi em 14 tuổi, anh đã theo dõi từng nét vẽ của em rồi.”

Ôn Thư Bạch mấp máy môi nhưng không nói gì.

“Em là người rất thông minh mà. Lần đó ở phòng vẽ, anh chỉ vẽ lướt qua mấy nét thôi là em nhanh chóng hiểu ngay, phải không?”

Thực ra cô cũng không nhớ rõ chi tiết đó lắm.

Bởi vì khi đó, mỗi trưa cô đều tranh thủ đến phòng vẽ của Cố Thư Trì để tập viết, tập vẽ. Lúc học đại học, thầy cô bộ môn cũng không quá nghiêm túc, đa số học sinh đến trường cũng chỉ để qua ngày. Cơ hội để cô luyện kỹ năng vẽ là rất ít.

Nhưng cô luôn biết mình không phải người có năng khiếu trời ban giống như Cố Thư Trì.

Nên cô từng tức giận, ghen tỵ, thấy anh phung phí tuổi trẻ và tài năng thật đáng trách. Nhưng cô hiểu rõ hơn hết, bản thân cũng chưa bao giờ là người hoàn toàn trong sạch, không vướng bùn lầy.

Cô quanh mình đều còn dính bùn đất, minh chứng cho những năm tháng vật lộn trong bùn lầy đó.

“Em nhớ được vậy chứng tỏ không phải người bình thường rồi.”

Anh cười nhẹ.

“Vậy những lời anh nói hồi đó còn đúng không?”

“Lời nào?”

Cô thấy Cố Thư Trì như ông già cầm cuốn lịch sử, lật tới một trang nào đó rồi chỉ vào một hàng chữ nhỏ hỏi cô câu này có nghĩa gì, câu kia còn có giá trị không.

Nếu cô bảo không nhớ, có lẽ anh lại sẽ ngoảnh đi khoanh tay, huýt sáo rồi giận dỗi.

Anh hạ thấp người, mắt ngang tầm cô, nhìn chăm chú:
“Lời anh nói ‘Anh sẽ luôn là mèo con của em’ ấy.”

Ôn Thư Bạch nhìn sự nghiêm túc trong ánh mắt anh, thấy cũng hơi đáng yêu nên không tự chủ được, đưa tay muốn chạm lên mặt anh.

Cô nghiêm túc nhắc lại:
“Anh mãi mãi là mèo con của em.”

Nói xong, cô nghiêm chỉnh vuốt vuốt đầu anh, trong thoáng chốc như trở về tuổi 14.

Anh như chú mèo mãn nguyện, dù không vẫy đuôi thật nhưng trong mắt cô, một cái đuôi vô hình đang vểnh cao.

“Thế thì hứa nhé, đừng bao giờ bỏ rơi anh.”

Nói xong, anh lại tiến đến gần.

Lần này cô nhẹ nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh, môi như có lông vũ chạm qua, cảm giác nhẹ nhàng, dò dẫm, không còn như trước anh hôn lên cổ cô đầy h.am mu.ốn, như thể giây tiếp theo cô sẽ thoát khỏi tay anh.

Cô hình như cuối cùng đã hiểu anh luôn muốn từ cô, cần ở cô điều gì.

Nụ hôn anh rảo dọc cổ cô rồi đan tay cô trong tay mình, cô đồng ý cho cuộc gặp gỡ thầm kín giữa đêm.

Trong giấc mơ nửa tỉnh nửa mê của đêm tối, cô lại thấy đôi mắt phát sáng đó.

-

Khi tỉnh dậy, Ôn Thư Bạch bị cái bọc lông ấm áp trong lòng làm nóng bừng.

Rèm cửa vẫn chưa kéo lên, phòng vẫn tối om, chỉ có ánh sáng lọt qua khe rèm bên cửa sổ.

Cô không nhớ tối qua ngủ lúc mấy giờ.

Chỉ nhớ lúc tỉnh, cô giật mình vì chú mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng mình.

Cô nghiêng đầu nhìn, thấy chú mèo ngủ rất say.

Chất lượng giấc ngủ của mèo vốn tốt hơn người nhiều, dù cô động chạm nhiều như vậy, chú mèo vẫn không nhúc nhích.

Nhìn sang bên giường trống, cô gọi thử một tiếng:

“Cố Thư Trì?”

Cô nhẹ nhàng đẩy lưng chú mèo, nhưng nó vẫn thở đều, nằm yên một chỗ, ngủ cực kỳ say.

Cô tiến sát lại, nhìn kỹ bộ lông của nó.

Chú mèo xám xịt, trên mặt có vết lông màu như vết sẹo, gương mặt lúc nào cũng cau có.

Cô mỉm cười nhẹ, thấy y hệt như thời xưa.

Nhiều năm trôi qua, Đao Đao vẫn chẳng thay đổi.

Cô định để nó ngủ thêm cho ngon, vì tối qua...

Không biết có phải vì Cố Thư Trì mang trong mình chút tính cách động vật mà sức lực anh khác người, hai người vật lộn bao lâu cô cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ một khi đôi mắt anh đổi màu thì như thể anh lại trở thành người khác.

Giờ nghĩ lại câu anh thách thức cô trong bếp hôm đó hình như chẳng sai một chút nào.

Cô xoay người, thay đồ xong, định đi rửa mặt rửa tay trước.

Nhà Cố Thư Trì lúc nào cũng để sẵn nhiều đồ dùng cá nhân, vốn là bác Phó để tiện cho anh lấy dùng hàng ngày.

Ôn Thư Bạch nhìn vào gương thấy tóc rối bù và những vết hôn còn in trên da, lại thấy chuyện tối qua cứ như không thể tin nổi.

Da cô vốn trắng nên những dấu vết đó giờ lại càng nổi rõ.

Cô thoáng đỏ mặt, vội quay đi để rửa mặt.

Xuống bếp thì thấy nhà vẫn vắng tanh, không biết có phải Cố Thư Trì dặn dò đặc biệt nên sáng nay bác Phó cùng đám đầu bếp đều không đến làm phiền, đồng thời cũng không chuẩn bị bữa sáng.

Ôn Thư Bạch đứng trước đảo bếp, nhìn quanh rồi chần chừ không biết có nên tự làm ăn không.

Xem ra cả hai người cô và anh đều không phải giỏi nấu nướng, nhưng làm chút đồ ăn sáng đơn giản thì chắc không khó.

Cô lục tủ lấy bánh mì nướng, mứt và phô mai, nhà còn có cả máy pha cà phê với máy nướng bánh, đủ đầy tiện nghi, chỉ là anh có thể chưa biết cách sử dụng.

Cố Thư Trì từng sống lâu ở nước ngoài, chắc ăn những món kiểu Tây cũng không khó.

Nghĩ vậy, cô bắt đầu làm.

Đang loay hoay một hồi, cô chợt cảm thấy có một đôi tay vòng lấy eo mình. Cảm giác da chạm da từ phía sau truyền đến, cô tự nhiên quay mặt lại, thấy anh đang thảnh thơi tựa đầu lên vai, chăm chú nhìn chiếc bánh mì trong tay cô.

Người này đi lại đúng kiểu mèo, luôn nhẹ nhàng lặng lẽ.

Dù bếp đã yên tĩnh đến vậy, cô hoàn toàn không hề nghe thấy bước chân anh.

“Em tỉnh rồi à?”

Nhớ lúc nãy anh ngủ say quá, không biết lúc nào đã tỉnh.

Anh lí nhí “ừm” một tiếng rồi hơi nghiêng mặt, giọng khàn khàn hỏi:

“Hôm nay định làm gì, tiểu chủ nhân?”

Ôn Thư Bạch ngẩn người.

Đang phết mứt dừng tay.

Tiểu-chủ nhân?

“Anh... sao gọi em như vậy?”

Nghe thấy trong lòng thấy khó chịu.

“Em không phải là chủ nhân của anh sao?”

......

“Cũng đúng, nhưng em cứ thấy gọi thế sao kỳ kỳ. Ra đường mà cứ hô ‘chủ nhân’ thế thì người ngoài nhìn vào chắc chỉ biết nhíu mày cho là hai đứa bị điên thôi.”

“Thế đổi sang gọi gì cho dễ nghe chút?”

“Gọi... gọi em là ‘bé cưng’? Gọi em là ‘vợ’? Hay gọi em là ‘phu nhân’? Em thấy trên mạng người ta gọi đủ kiểu...”

Nói dở câu, cô liền nhét nửa miếng bánh mì vào miệng anh: “Ăn đồ ăn của anh đi.”

Anh bị cô làm cho ‘ù ù’ một tiếng, rồi thả tay ra đỡ miếng bánh sắp rơi xuống.

“Sao thế, ngại rồi hả?”

Anh nhướn một bên lông mày, cố tình cúi người nghiêng đầu muốn xem biểu cảm cô.

“Sao mặt đỏ thế, tối qua không phải là...”

Lại một miếng bánh mì được nhét vào miệng anh.

Ôn Thư Bạch nhanh chóng rút khỏi tay anh, cầm đĩa, mặt đỏ bừng bước về bàn ăn.

Cố Thư Trì cười khẽ, tay vẫn cầm hai lát bánh mì bị cắn một miếng, theo cô ra rồi ngồi xuống bên cạnh:

“Em chưa nói đó, hôm nay định làm gì?”

Mặt cô vẫn còn hồng nên không nhìn anh mà đáp:

“Dắt anh đi hóng gió.”

“Dắt anh đi hóng gió?”

“Đừng quên, em vẫn là trợ lý của anh, mấy bản thảo đó còn chưa vẽ xong đâu.”

Cố Thư Trì chống một tay lên cằm, tỏ vẻ nghe lời:

“Em nói một, anh không dám nói hai.”

Ôn Thư Bạch liếc anh một cái:

“Anh đổi tính rồi à? Lúc trước ai nói mà...”

“‘Để anh nói trước quy tắc của anh.’”

Cô bắt chước giọng điệu của anh lúc đó:

“Thứ nhất...”

Thứ nhất là gì cô cũng chẳng nhớ nữa.

Cô làm Cố Thư Trì cười khì khì đến nỗi ho sặc sụa.

Khi anh cười đã đủ, kéo ghế sát lại gần cô:

“Từ nay em chính là quy tắc của anh.”

Nói xong, ngoan ngoãn cắn một miếng bánh mì.

“Bánh mì do bé cưng làm là ngon nhất.”

Anh khen bằng giọng nghèn nghẹn, cô mỉm cười méo miệng, có lẽ bị dị ứng với sự lãng mạn, lúc này chỉ thấy nổi da gà rần rần:

“Bình thường chút được không?”

Anh nũng nịu:

“Anh có gì mà không bình thường?! Bình thường lắm đó mà!”
 
Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi
Chương 81: Để Em Dẫn Anh Đi Xem Thế Giới Bình Thường Này Nhé


Ôn Thư Bạch ngồi vào ghế phụ, làm bộ làm tịch lấy ra một cuốn sổ từ trong túi.

Bầu trời nhiều mây ban nãy bỗng hé ra một chút nắng, như thể được viền một lớp ánh kim rực rỡ.

Cố Thư Trì tò mò nghiêng đầu lại gần: “Em định làm gì thế? Ghi chép à?”

“Tất nhiên rồi. Anh chưa nghe câu này à, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.”

“Anh chỉ nghe nói nghệ thuật cao hơn cuộc sống thôi.”

“……”

Cô nhìn anh với bộ dạng như tiên giáng trần, đột nhiên cảm thấy cũng đúng là bình thường khi anh không tìm được cảm hứng sáng tác. Dù sao tuổi tác cũng tăng lên mà anh lại cứ sống ẩn dật nơi ven biển, đóng cửa không ra ngoài thì dù có là họa sĩ tài ba đến mấy, cảm hứng cũng sẽ dần cạn kiệt.

Những năm anh cảm hứng dồi dào nhất chính là khi anh chu du khắp nơi, học hỏi ở nhiều quốc gia khác nhau.

Ôn Thư Bạch đặt sổ xuống, tặc lưỡi hai cái. Dù ngay ngày đầu tiên gặp đã thấy người này đẹp đến quá đáng, giờ nhìn lại góc nghiêng này, rõ ràng chính là kiểu người đi đến đâu là hoa đào nở đến đó.

Cố Thư Trì đang thắt dây an toàn, đột nhiên cảm thấy có ánh nhìn nóng bỏng khác thường, nghi hoặc quay đầu lại: “Em nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt háo sắc đó làm gì?”

“Anh nói cho em biết trước nha Ôn Thư Bạch, anh Cố Thư Trì này chỉ bán nghệ, không bán thân đấy.”

Nói xong, anh còn bắt chước dáng vẻ ngày trước của cô, khoanh tay trước ngực, nháy mắt nhăn mặt với cô.

“……”

Câu nói vừa dứt, anh đã bị cô nhéo cho hét oai oái cầu xin tha thứ.

Hai người lại cười đùa một lúc, Ôn Thư Bạch mới chịu buông tay: “Được rồi, đi thôi. Em dẫn anh đi xem thế giới của em.”

Cố Thư Trì ngả đầu lên vô lăng, nheo một bên mắt: “Thế giới của em? Chẳng phải anh đã từng thấy rồi sao?”

Cô lắc đầu: “Vẫn còn chỗ anh chưa thấy.”

Cố Thư Trì chăm chú nhìn cô một lúc rồi ngồi thẳng dậy: “Vậy em nói đi, đi đâu.”

Ôn Thư Bạch nghĩ ngợi một chút, cầm điện thoại anh lên, mở bản đồ và nhập vào một địa điểm.

Cố Thư Trì nghe hệ thống đọc tên một ngôi trường, có vẻ hơi bất ngờ: “Về trường cũ của em à?”

“Không phải, là em muốn tới một nơi khác. Nhưng không nhớ rõ tên, chỉ nhớ là gần trường em học thôi.”

-

Xe dừng lại trước cổng trường, hai người ngồi trong xe một lát.

Giờ này, cổng Nhị Trung rất yên tĩnh, học sinh đều đang trong lớp.

Khu vực xung quanh trường gồm nhà ở và cửa tiệm nhỏ mọc lên để phục vụ học sinh. Lác đác vài người đi đường, các cô chú chủ tiệm văn phòng phẩm và tiệm ăn vặt thì ngồi ngoài cửa vừa nhặt hạt dưa vừa chuyện trò vì hôm nay hiếm hoi có nắng ấm, ai cũng tranh thủ ra tắm nắng mùa đông.

Ôn Thư Bạch lặng lẽ nhìn cổng trường, ký ức ùa về như thác đổ. Dường như cô nhìn thấy chính mình của mười năm trước, nhỏ bé một mình tới trường báo danh.

Cô cứ nhìn mãi như thế, cho đến khi giọng nói của Cố Thư Trì kéo cô về hiện tại: “Tới rồi à?”

“Xuống xe đi, chắc em sẽ tìm được nơi đó.”

Cố Thư Trì nhướn mày kinh ngạc, vẫn chưa hiểu rốt cuộc cô định dẫn anh đi đâu.

Ôn Thư Bạch nhìn quanh một vòng rồi theo trí nhớ chọn một con đường.

Cố Thư Trì nắm chặt tay cô, cùng đi bên cạnh. Anh cứ ngoái nhìn xung quanh như thể mọi thứ đều mới mẻ. Lúc thì nhìn xe bán xúc xích ven đường, lúc lại ngó các hàng đồ ăn vặt trải dài bên vệ đường.

Chỉ có Ôn Thư Bạch là vừa đi vừa chìm trong ký ức.

Đi dọc theo bức tường trường, quẹo một đoạn, rồi cứ thế đi thẳng. Qua một con đường nữa sẽ thấy một khu thương mại nhỏ.

Nơi này từng là chốn yêu thích của học sinh Nhị Trung năm ấy. Dù chẳng thể sánh với các trung tâm thương mại hiện đại mới xây gần đây nhưng ngày đó nơi đây từng cực kỳ đông vui náo nhiệt.

Nhiều năm trôi qua, nơi này dường như vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, thậm chí không được tu sửa. Nhưng sức sống đã giảm đi nhiều, mang theo chút cảm giác hoang vắng.

Nhiều cửa hàng mặt tiền đã dán biển sang nhượng, khắp nơi đều in dấu thời gian.

Khi đến đây, Ôn Thư Bạch lập tức cảm thấy quen thuộc.

“Em muốn đi dạo hả?”

Cố Thư Trì đứng cùng cô đợi đèn đỏ, nhìn sang con phố đi bộ cũ kỹ đối diện, tò mò hỏi.

“Em chỉ là... nhớ tới một người.”

“Ai vậy?”

"Hồi đó em muốn tự làm một chiếc nhẫn, nhưng lúc ấy đâu có tiện như bây giờ, không có mạng internet, chỉ có thể xem TV với mấy quyển tạp chí thôi. Mà bố mẹ lại không cho em coi TV nhiều nên em mới nghĩ đến việc đi mấy tiệm trang sức xem thử có mẫu nào thật để tham khảo."

Cố Thư Trì vừa chăm chú nhìn đèn giao thông đang đếm ngược, vừa lặng lẽ nghe Ôn Thư Bạch kể chuyện.

Thế là Ôn Thư Bạch liền kể lại nguyên vẹn câu chuyện năm xưa khi cô và Vân Thanh vào tiệm rồi bị vu oan là ăn cắp.

Vân Thanh từng khuyên cô có những chuyện không cần giữ mãi trong lòng, mấy việc cũ xưa như thế cũng chẳng đáng để bận tâm - huống chi chuyện đó thật ra cũng chẳng có gì tốt đẹp để mà nhớ lại.

"Ý em là… chuyện của cậu bé bị cho là ăn trộm năm đó, có khi nào không đơn giản như vậy?"

Ôn Thư Bạch gật gù, nhưng cô cũng hiểu rõ, chuyện đã qua lâu rồi, giờ có muốn truy cứu cũng không còn thực tế. Cô chỉ muốn… quay lại nhìn nơi đó một lần nữa.

Lúc họ đến nơi thì cũng gần trưa, khu này bây giờ vắng hơn rất nhiều so với năm xưa. Dựa theo trí nhớ, cô lần theo đường cũ tới chỗ tiệm trang sức từng đến, không ngoài dự đoán, tấm bảng hiệu ngày trước đã tháo xuống, thay vào đó là một cửa tiệm tiện lợi bình thường.

Cô dừng lại ngay bậc thềm trước tiệm, nhìn quanh một lượt khu phố vốn đã thay đổi đến mức chẳng còn quen thuộc.

"Tiệm trang sức em nói đâu rồi?"

"Mất rồi."

Ôn Thư Bạch đếm lại số cửa hàng theo trí nhớ, đếm tới ba lần mới chắc chắn đây chính là chỗ đó, bèn đưa tay chỉ cho anh xem.

Chỉ là ngay lúc cô vừa giơ tay lên chỉ vào tiệm thì đúng lúc có một người phụ nữ tóc thắt bím bước ra từ trong đó. Có lẽ vì Ôn Thư Bạch chỉ đúng hướng về phía chị ấy nên người phụ nữ kia cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Ôn Thư Bạch khựng lại.

Người phụ nữ một tay cầm chổi, tay kia cầm cái hốt rác, khó hiểu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tiệm như thể nghi ngờ có gì sai sót.

Chị ấy không nhận ra Ôn Thư Bạch.

Nhưng Ôn Thư Bạch thì nhận ra chị — Trình Quản Nguyệt.

"Là chị ấy."

Ôn Thư Bạch buông tay xuống, đứng yên nhìn Trình Quản Nguyệt không chớp mắt.

Trình Quản Nguyệt dường như cũng cảm thấy bị nhìn chằm chằm hơi kỳ, liền cười cười rồi vẫy tay chào: "Hai em muốn mua gì sao?"

Ôn Thư Bạch nắm tay Cố Thư Trì bước vào tiệm. Tới gần rồi mới thấy, Trình Quản Nguyệt bây giờ trông trưởng thành hơn trước nhiều.

Nhưng có lẽ mấy năm nay chị ấy đã trải qua không ít chuyện, tuy lớn hơn Ôn Thư Bạch không bao nhiêu nhưng giờ lại trông già dặn và phờ phạc hơn hẳn.

Chị ấy vẫn giữ phong cách nhiệt tình như xưa, mãi cho đến khi Ôn Thư Bạch gọi khẽ: "Chị Quản ơi."

Trình Quản Nguyệt lập tức sững người, nụ cười đang nở cũng đông cứng lại.

Ôn Thư Bạch lại gọi thêm một tiếng: "Chị Quản."

Lúc này chị mới đặt cây chổi xuống, chăm chú nhìn kỹ Ôn Thư Bạch.

Chỉ là Ôn Thư Bạch bây giờ đã thay đổi quá nhiều nên chị vẫn không thể nhận ra. Gương mặt chị đầy vẻ bối rối: "Hai em là…?"

Hồi đó trong quán lẩu cay, hai người họ cũng chỉ trò chuyện vài câu mỗi người một tâm sự, chẳng nói chuyện gì sâu sắc cũng không hỏi tên nhau, lại càng không để lại liên lạc. Đến tận hôm nay còn có thể gặp lại Trình Quản Nguyệt, ngay cả bản thân Ôn Thư Bạch cũng thấy khó tin.

"Chị còn nhớ không…? Năm đó có hai cô bé tới đây xem nhẫn."

-

"Không ngờ lại có ngày gặp lại em."

Trình Quản Nguyệt mang từ trong tiệm ra hai cái ghế cho họ. Thỉnh thoảng có vài người đàn ông ghé qua mua rượu thuốc, còn lại phần lớn thời gian, chị ấy ngồi xuống trò chuyện cùng họ.

"Chỗ này là chị mua lại luôn à?"

Ôn Thư Bạch lại nhìn quanh tiệm một lượt, phong cách trang trí mang đậm nét xưa cũ.

Trình Quản Nguyệt thở dài: "Cũng coi như vậy. Mấy năm nay ở khu này buôn bán ế ẩm, tiền thuê mặt bằng cũng giảm nhiều nên chị mới mua lại, tính cứ cầm cự mở tiệm nhỏ sống qua ngày thôi."

"Không ngờ… bao nhiêu năm không gặp mà em lớn thế rồi. Quả thật con gái càng lớn càng xinh, lúc trước nhìn em đã là một cô bé xinh xắn, giờ thì đẹp thật rồi."

Giọng điệu khen ngợi của Trình Quản Nguyệt nghe cũng ra dáng người từng trải, nhưng bao năm nay, hiếm ai khen Ôn Thư Bạch bằng cái cách thẳng thắn và tự nhiên như vậy.

"Chị Quản cũng xinh mà."

Ôn Thư Bạch mỉm cười rồi khẽ vén tóc ra sau tai.

"Chị thì thôi đi… Mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện, già nhanh lắm. Thời gian trôi nhanh quá, nhìn mà xem, em còn có bạn trai rồi kìa."

Nói đoạn, chị ấy liếc mắt nhìn sang Cố Thư Trì đang nắm tay Ôn Thư Bạch, trong ánh mắt thoáng hiện chút ngưỡng mộ.

"Này, mà cái nhẫn hồi đó… em có làm không?"

Ôn Thư Bạch cười gật đầu. Cô vốn định nói không những làm rồi mà còn tặng cho một chú mèo nhỏ - mà giờ chú mèo ấy đang ngồi ngay cạnh cô đây. Chỉ là cô sợ nói ra lại khiến chị ấy khó hiểu hoặc phải giải thích chuyện gene hiếm nọ kia nên định bỏ qua chủ đề này.

Không ngờ, Cố Thư Trì lại từ trong lớp áo móc ra một sợi dây chuyền rồi tự hào giơ lên trước mặt Trình Quản Nguyệt: "Không lẽ là cái nhẫn này hả?"

Cố tình giả vờ hỏi vậy.

Ôn Thư Bạch không ngờ anh lại đeo nó theo bên mình suốt như vậy.

Trình Quản Nguyệt không tiện đưa tay ra cầm, bèn ghé mắt lại gần ngắm nghía: "Đẹp đấy chứ, tay nghề cũng ra gì mà!"

"Nhưng mà… hai đứa yêu nhau đến mức nhẫn hồi nhỏ cũng giữ lại đeo luôn ha?"

Ôn Thư Bạch mím môi cười nhẹ.

Chiếc nhẫn ấy giờ cũng chỉ có thể để anh đeo.

Lúc này, cô lại liếc mắt quan sát quanh tiệm một vòng. Trong cửa hàng không có ai khác ngoài Trình Quản Nguyệt nên cô thử dò hỏi: "Chị Quản, tiệm này chỉ có mình chị trông thôi à?"

"Ừ, có mỗi mình chị."

"Chị…"

Cô định hỏi chị ấy đã kết hôn chưa, gia đình dạo này sao rồi, nhưng chợt nhớ ra mình từng quay lại tìm chị ấy. Khi ấy người trong tiệm nói rằng nhà Trình Quản Nguyệt có chuyện, chị đã nghỉ làm từ lâu.

Không ngờ vòng đi vòng lại, chị lại trở về nơi này.

Nhìn dáng vẻ từng trải, có thể đoán được những năm qua chị sống cũng chẳng dễ dàng gì.

"Em muốn hỏi sao chị lại quay về mua lại tiệm này phải không?"

Trình Quản Nguyệt đoán nhầm ý, nhưng Ôn Thư Bạch vẫn gật đầu, nghĩ rằng chị ấy muốn kể gì thì cô cứ lắng nghe là được.

"Thật ra, năm đó chị đã lừa em."

Ôn Thư Bạch không ngờ câu chuyện lại quay trở về chủ đề năm xưa.

"Hồi đó, quản lý tiệm nghi ngờ hai đứa em ăn cắp đúng là vì chị. Bởi vì chính chị đã lừa tụi em - đứa bé từng ăn trộm dây chuyền trước đó… là em trai chị. Ban đầu, chị vốn bị cho nghỉ việc rồi, nhưng quản lý thấy tội nên chị đền tiền xong họ cũng không đuổi nữa."

Năm đó, Ôn Thư Bạch thật ra đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trông Trình Quản Nguyệt thì có vẻ thản nhiên, nhưng thực chất lại như đang giấu rất nhiều chuyện trong lòng. Rõ ràng là quản lý đã hiểu lầm cô và Vân Thanh, vậy mà Trình Quản Nguyệt lại liên tục xin lỗi họ.

“Lúc em nói mình là học sinh trường Nhị Trung, chị đã rất lo sẽ bị em nhận ra. Em biết không, em trai chị hồi đó chắc cũng học cùng khối với em. Chị đã phải van xin người ta rất lâu mới khiến chuyện không bị đưa đến trường. Chị sợ nó vì chuyện này mà bỏ học, càng sợ em biết được chuyện đó vì dù sao hai đứa cũng cùng trường.”

Không chỉ Ôn Thư Bạch mà cả Vân Thanh cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này. Có vẻ như Trình Quản Nguyệt đã thật sự giấu rất kỹ để bảo vệ em trai mình.

“Vậy nên sau đó chị mới nghỉ việc. Chị sợ em sinh nghi rồi tìm đến. Nhưng giờ nghĩ lại, chắc là chị đã lo xa quá rồi. Người đang che giấu chuyện sai trái thường hay tự thấy chột dạ như thế đấy.”

“Đứa trẻ nhân cách như vậy thì học hành có ích gì chứ.”

Cố Thư Trì bỗng lầm bầm một câu bên cạnh. Ôn Thư Bạch liền kéo nhẹ vạt áo anh ra hiệu đừng nói nữa.

Cố Thư Trì vẫn giữ cái tính nói năng không kiêng nể ai, tuy vậy thấy Ôn Thư Bạch liếc mắt cảnh cáo thì cũng ngoan ngoãn im lặng, quay mặt làm bộ nhìn dòng người qua lại trước cửa tiệm.

Trên mặt Trình Quản Nguyệt thoáng hiện lên vẻ lúng túng, nhưng rồi cũng chỉ cười nhạt: “Thật ra thì cậu ấy nói cũng không sai. Hồi đó chị đã dốc hết tâm sức để giấu chuyện cho nó, vậy mà cuối cùng nó vẫn thành ra như vậy.”

Như vậy là sao? Ôn Thư Bạch thật sự rất muốn hỏi tiếp.

Nhưng nhìn gương mặt Trình Quản Nguyệt mang đầy ưu sầu, cô lại không đành lòng tiếp tục đào sâu.

Hồi đó, chị ấy từng cố vẽ ra trước mặt họ một mái nhà êm ấm, chỉ vì muốn em trai mình có thể tiếp tục đi học.

“May mà mấy năm gần đây bố chị đã khoẻ lại, mẹ chị cũng đỡ lo toan hơn. Gia đình cũng trả hết nợ do chữa bệnh, còn dư chút tiền nên chị mua lại cái tiệm này. Kiếm sống qua ngày là đủ rồi.”

“Còn em trai chị…”

Chị ngẩng đầu nhìn lên mảng tường đã bong tróc: “Mấy năm trước gây chuyện rồi bị bắt vào trại. Vào đó lại thấy đỡ, ít ra cũng không phải sống trong cảnh phập phồng lo sợ nữa.”

Không còn cần phải chạy trốn hay giấu giếm vì một bí mật nữa.

“Mọi thứ giờ cũng ổn cả rồi. Em ổn rồi, chị cũng ổn rồi.”

Trình Quản Nguyệt khẽ siết lấy tay Ôn Thư Bạch. Dù thanh xuân chẳng còn nữa, nhưng may mắn là mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua.

“Chủ tiệm ơi, tính tiền giúp tôi với!”

“Dạ dạ, tới liền đây!”

Ôn Thư Bạch vẫn còn ngồi đó như đang đắm chìm trong hồi ức, cho đến khi Cố Thư Trì kéo nhẹ vành nón cô thì cô mới bừng tỉnh.

“Sao vẫn hay ngẩn người thế nhỉ? Người ta bận rộn rồi, bọn mình ngồi đây cũng hơi phiền đó.”

Lúc này Ôn Thư Bạch mới lấy lại tinh thần rồi đứng dậy.

Trình Quản Nguyệt đang ngồi trước quầy bấm máy tính, Ôn Thư Bạch liền bước tới chào tạm biệt. Cô nghĩ tiệm vẫn còn ở đây, món nợ bữa cơm năm nào cũng còn đó, rồi sẽ có lúc trả lại thôi.

Ra đến bên ngoài thì đúng lúc giữa trưa, Ôn Thư Bạch nhìn con phố trước mặt, trong lòng bỗng thấy bâng khuâng vô hạn.

“Giờ muốn đến đâu nữa?”

“Tiểu học.”

“Tiểu học? Em định ôn lại hết hai mươi mấy năm cuộc đời luôn à?”

Ôn Thư Bạch quay lại nhìn anh: “Anh không có chút cảm xúc gì sao? Đây mới chính là cuộc sống bình thường của người dân, tụi em không giống anh.”

Cố Thư Trì bóp nhẹ má cô: “Em lại định than thở anh sống như thần tiên à? Nói thật, nếu được sống lại từ đầu, anh thà chọn cuộc đời bình dị thế này còn hơn mang trên người cả đống bí mật.”

“Ai mà chẳng có bí mật.”

“Em còn bí mật gì mà anh chưa biết à?”

Lông mi Ôn Thư Bạch khẽ run lên, rồi cô nhẹ nhàng gật đầu.

Những nỗi niềm cô chôn giấu sâu trong tim, làm sao cô có thể mang ra kể hết với anh đây? Chỉ một câu anh vô tình nói về bố cô cũng đủ làm cô nhói lòng suốt thời gian dài, vậy thì cô phải làm sao để đem hết mọi thứ ra ánh sáng?

Cô mỉm cười rồi đưa tay ra: “Đi thôi, sắp đến trạm cuối rồi.”

Là anh đã bước vào điểm kết thúc của quá khứ cô, nhưng đồng thời cũng là nơi bắt đầu cho cuộc đời mới của cô.
 
Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi
Chương 82: Mọi Cuộc Gặp Gỡ Đều Có Ý Nghĩa [Hoàn chính văn]


Sau bữa trưa, họ thong thả đi bộ tới trường tiểu học của Ôn Thư Bạch.

Vì trường Nhị Trung vốn là trường cấp hai liên thông với tiểu học ấy nên khoảng cách giữa hai nơi cũng không quá xa.

“Không lẽ ở trường tiểu học em cũng có bí mật gì? Đừng nói là đã bắt đầu thầm thích bạn trai từ hồi đó nha?”

“….”

Ôn Thư Bạch liếc anh một cái, tức thì giơ tay đấm cho một cú.

Cố Thư Trì lại càng phấn khích: “Đừng nói là anh đoán trúng rồi đấy?”

“Nếu người đó không đẹp trai bằng anh thì anh sẽ buồn lắm đấy, vì từ nhỏ anh đã vừa bảnh trai lại vừa đáng yêu rồi.”

Thêm một cú đấm nữa.

“Đồ tự luyến. Mặt trắng như ma cà rồng.”

Ôn Thư Bạch lẩm bẩm, nhìn làn da trắng bóc của anh mà thật sự không tìm ra từ nào khác để miêu tả.

Nói rồi cô hất tay anh ra, giả vờ giận dỗi mà bước nhanh về phía trước.

Cố Thư Trì chỉ cần vài bước đã đuổi kịp, vẫn cười hề hề rồi lại nắm lấy tay cô: “Đừng đi nhanh thế chứ, chân anh ngắn không theo kịp đâu.”

Ôn Thư Bạch nghe vậy thì bật cười, định quay lại lườm anh một cái nhưng thấy gương mặt ngốc nghếch đang chờ mình nguôi giận thì lại chẳng nỡ.

Thế là họ tiếp tục nắm tay nhau, đi dọc theo con đường lát đá xưa cũ.

“Em nhớ anh từng nói hồi nhỏ rất được mèo yêu quý.”

“Không lẽ sau lưng em còn nuôi con mèo nào khác nữa hả?”

“Không có, chỉ có mình anh là mèo của em.”

“Vậy thì tốt.”

Nghe có vẻ trẻ con thật, nhưng Ôn Thư Bạch vẫn chiều theo cuộc nói chuyện của anh.

Cô dắt anh đi đến cổng trường. Trường tiểu học này nhỏ hơn trường Nhị Trung một chút. Là trường trong khu dân cư nên toàn dựa vào ngân sách nhà nước, vì vậy cơ sở vật chất cũng chẳng có gì gọi là khang trang. Dù vậy, tường ngoài trông có vẻ đã được sơn sửa lại, cả sân chơi từng lồi lõm giờ cũng thay bằng cỏ nhân tạo và đường chạy mới tinh.

Người ta vẫn nói: “Trường học cứ đợi học sinh tốt nghiệp là được tu sửa”, quả không sai.

Bảo vệ ngồi gật gù buồn ngủ ở cổng, còn cánh cửa xếp thì ngăn họ ở bên ngoài.

Ôn Thư Bạch không lưu số điện thoại của thầy cô nào nên cũng chẳng có ai để nhờ vào cho họ vào trong.

Nhưng trường nhỏ nên chỉ đứng từ ngoài cổng thôi cũng có thể nhìn thấy lũ học trò đang reo hò chạy nhảy trong giờ thể dục.

“Thật ganh tỵ, tụi nhỏ nhìn ai cũng trẻ trung quá.”

Cố Thư Trì nhìn những bóng dáng kia mà buột miệng cảm thán.

“Em thì không ganh tỵ. Em thích bản thân mình của hiện tại hơn.”

Dù cuộc sống bây giờ chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng ít ra cô không còn phải đối mặt với tuổi thơ luôn chìm trong mưa gió ấy nữa.

“Hồi đó bố mẹ em chẳng mấy quan tâm, chưa từng đi họp phụ huynh lần nào. Trong lớp có đứa lên tiếng bảo em là đứa không cha không mẹ, giống trẻ mồ côi.”

“Ban đầu em vốn không phải người nhút nhát hay sợ phiền phức nên đã cãi tay đôi với cậu ta, còn làm ầm đến tai cô chủ nhiệm.”

“Em cứ nghĩ mấy bạn trong lớp sẽ bênh em, ai ngờ không chỉ họ bênh cậu ta mà cả cô chủ nhiệm cũng đứng về phía cậu ta. Cô gọi em vào văn phòng chỉ để yêu cầu em nhẫn nhịn bỏ qua.”

Cô thấy chuyện đó thật nực cười, nhưng hồi ấy mãi vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Mãi cho đến một ngày nọ, cô thấy một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng trường. Đứng trước cửa xe là một người đàn ông và một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, họ đang nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm.

Cửa sau xe mở toang, bên trong có người đang ngồi.

Cô tò mò bước lại gần xem thì phát hiện người đó chính là thằng bé đã lan truyền tin đồn về cô. Cùng lúc ấy, cậu ta cũng vừa ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ ánh mắt đó.

Cái kiểu nhìn khinh khỉnh, lạnh lùng và đầy miệt thị ấy… lại xuất hiện trên gương mặt của một đứa bé chỉ mới mười tuổi.

Ngay khoảnh khắc ấy, cô sợ hãi đến mức quay đầu bỏ chạy, cứ thế chạy mãi.

Cô chạy đến khi nghĩ rằng chắc đã thoát khỏi ánh mắt đáng sợ ấy, nhưng rồi bên tai lại vang lên tiếng ai đó gọi tên cô.

Cô hoảng hốt quay đầu lại thì thấy chiếc xe hơi ban nãy chạy ngang qua. Cửa kính sau hạ xuống một nửa, thằng bé ngồi trong xe mỉm cười khinh bỉ rồi gọi tên cô.

Lúc đó gió rất lớn, đến mức cô chẳng nghe rõ cậu ta nói gì, nhưng ngay khoảnh khắc xe chạy lướt qua, cô lại nhìn rất rõ khẩu hình miệng của cậu ta:

“Mồ-côi-”

“Tôi không phải là trẻ mồ côi!”

Cô gần như hét lên bằng tất cả sức lực gào về phía cậu ta.

Nhưng tất cả những gì còn lại chỉ là bụi đất tung lên dưới bánh xe.

Chân người thì sao có thể chạy nhanh hơn xe hơi được chứ?

“Em không muốn quay lại nữa. Em không muốn bị gọi là đứa mồ côi thêm lần nào.”

Cô thật sự không chịu nổi cái cảm giác bị bỏ rơi, bị cả thế giới quay lưng ấy nữa.

Nhưng rồi khi lớn lên, cô lại nhận ra cuộc sống của mình… có khác gì trẻ mồ côi đâu? Không cha đoái hoài, không mẹ yêu thương.

Cố Thư Trì liền vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt tóc phía sau đầu cô: “Em không phải. Em không phải mà.”

“Sau này em sẽ không còn một mình nữa.”

Như vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng kéo dài, Ôn Thư Bạch gục vào lòng anh, th* d*c từng hơi từng hơi.

Một lúc sau, Cố Thư Trì khẽ hỏi: “Vậy còn chị gái em thì sao? Anh nhớ em từng nói chị ấy lấy chồng rồi sang nước ngoài sống?”

Ôn Thư Bạch khẽ động đậy trong lòng anh, rồi ngẩng đầu lên: “Thật ra, tụi em đã nhiều năm không gặp nhau rồi. Lúc đó chị ấy giúp em trả tiền, nhưng chưa bao giờ đòi lại. Bao năm nay chị gần như không về nhà, em thậm chí còn không biết phải liên lạc với chị ấy bằng cách nào.”

Gần như là không có người chị ấy tồn tại vậy.

“Nhưng em không trách chị ấy đâu.”

“Em vẫn nhớ hồi đó lúc chị ấy đang kéo hành lý ra khỏi nhà, lại trùng hợp gặp em đang từ ngoài vào. Chị kéo em ra một góc rồi nói vài câu.”

“Chị nói, nếu có thể đi xa thì hãy đi cho thật xa.”

“Bởi vì bố mẹ em muốn sinh con trai, nhưng kết quả lại sinh ra hai đứa con gái. Ban đầu còn định đem cho người ta, sau đó bị trả về.”

Hồi đó, Ôn Thư Bạch còn ngơ ngác. Chị cô nói sắp phải đi sân bay, không có nhiều thời gian để nói thêm, chỉ bảo rằng mình sẽ đến một nước tên là Bỉ.

“Chị ấy nhét cho em một mảnh giấy, trên đó có mấy dòng tiếng Anh dài loằng ngoằng với một dãy số điện thoại. Em còn chẳng biết Bỉ là nước nào, nhưng vì chị đã nói thế nên em cố ghi nhớ. Vậy nên hôm đó thấy anh cầm chai bia kia, em mới nhận ra chữ tiếng Anh đó.”

“Mảnh giấy đó đã bị bố mẹ em vứt từ lâu rồi. Thành ra bao nhiêu năm nay em cũng không liên lạc được với chị ấy. Cũng không biết chị giờ sống sao. Nhưng bỏ được một cái gánh nặng lớn như tụi em chắc là tự do lắm.”

Cô từng rất khao khát cái nơi đó, cứ nghĩ nơi mà chị gái đã chọn để đi hẳn là tốt lắm. Nếu không thì sao chị ấy lại lấy một người đàn ông nước ngoài tóc vàng, râu rậm?

Chỉ là cô không có bản lĩnh đó nên mới phải đi vòng vòng, tìm cách tránh xa chính gia đình của mình.

Biết bao chiếc ly, chai bia, khung ảnh bị đập vỡ suốt những năm qua, tất cả đều có liên quan đến hai chị em.

Nhưng đến hôm nay, cô không còn muốn truy cứu gì nữa. Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua. Cô cũng đã bước ra khỏi nó rồi.

“Ở cái trường tiểu học này cũng có không ít chuyện từng xảy ra.”

Ngoài những chuyện đó ra, còn có chuyện đàn mèo hoang từng bị đuổi sạch mà cô đã kể.

Trên thế giới này có quá nhiều sinh linh vô tội đáng thương, nhiều đến mức đôi khi cô không biết là do mình quá đa sầu đa cảm hay thực sự quá nhiều lòng trắc ẩn.

Quá nhiều con người bình thường sống cuộc đời như cỏ rác, vô giá trị trước quyền lực, giống như những con mèo hoang ấy, chỉ có thể mặc cho người ta quyết định số phận.

Chỉ vì một cái vung tay của kẻ có thế, sinh mạng của chúng nhẹ như lông hồng.

Giống như cô và Trình Quản Nguyệt.

Có những chuyện do số phận sắp đặt, nhưng đôi khi còn không bằng một câu nói của người có địa vị.

Ví dụ như Chu Chính Dương, người đến giờ vẫn bặt vô âm tín.

Trên đường về, trong xe bỗng chốc trở nên im lặng, Cố Thư Trì trở nên nghiêm túc lạ thường.

“Anh thấy em thật sự là một người rất phi thường.”

Ôn Thư Bạch quay đầu lại nhìn, trời đông đã sớm tối, nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối.

“Em có thể lớn lên an toàn trong hoàn cảnh như vậy, thật sự rất đáng khâm phục.”

“Nhưng đến giờ em chẳng làm được gì cả. Em đâu có giỏi giang như anh, trẻ tuổi mà đã có bao nhiêu thành tựu…”

Nói đến đây, cô lại nhớ tới những năm tháng không mấy sáng sủa của anh.

Thật ra, anh cũng chẳng dễ dàng gì hơn cô.

Cô đành quay lại nói chuyện của mình: “Nếu lúc đó em không gặp được anh, chắc giờ em cũng chẳng biết phải ăn gió Tây ở đâu rồi.”

Cố Thư Trì bật cười: “Không có thành tựu thì sao? Sống khỏe mạnh, sống được đến bây giờ đã là một điều tuyệt vời rồi. Em còn trẻ mà, còn cả một tương lai dài phía trước.”

“Không nghe chị Quản nói sao? Chị ấy đã ổn hơn, em cũng vậy, sau này sẽ càng tốt hơn nữa, đừng lo.”

“Mấy chuyện đó cũng không phải là chuyện gì to tát cả.”

Lúc này Ôn Thư Bạch thấy mắt mình hơi nhòe. Những lời này mà phát ra từ miệng anh đúng là một điều kỳ diệu.

Đời người trải qua bao giông tố, biết kể sao cho hết bằng đôi ba câu?

Nhưng đến lúc mọi chuyện thực sự trôi qua, quay đầu nhìn lại có lẽ chỉ cần vài lời là đủ.

Cũng không phải chuyện gì to tát cả.

Có lẽ trước đây, cô và anh đứng trước những thử thách của cuộc đời, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày có thể nhẹ nhàng nói ra như thế.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Dù tương lai vẫn còn nhiều gian nan nhưng không sao cả.

Ít nhất từ giây phút này, tay họ đã nắm chặt lấy nhau, đủ để trao cho nhau dũng khí, cùng nhau bước đến ngày mai, rồi cả những ngày mai sau nữa.

Anh xoay vô lăng, quẹo một khúc cua, rồi đổi chủ đề khác:

“Hôm đó mình đi chùa thắp nhang, anh có nghe một câu thấy rất có lý.”

Cố Thư Trì nghiêm túc kể chuyện cho cô nghe.

Năm đó, Cố Thư Trì hai mươi tuổi, một mình sang Đông Nam Á du lịch chỉ để tìm một nơi thư giãn, tĩnh tâm lại.

Ở đó, anh thuê một người bản xứ biết tiếng Anh làm hướng dẫn viên.

Người này không có tên tiếng Anh, vậy nên Cố Thư Trì căn cứ vào cách phát âm tên của anh ta mà gọi là Lin.

Lin là một người đàn ông da ngăm, tóc xoăn, khuôn mặt hiền hòa, cách ăn nói rất có giáo dưỡng. Dù tiếng Anh của anh mang chút giọng địa phương nhưng không hề gây trở ngại khi giao tiếp với Cố Thư Trì.

Vốn dĩ Thư Trì cũng không quá hứng thú với những gì Lin giới thiệu, anh chỉ loanh quanh tự khám phá. Gặp chỗ nào không hiểu thì mới quay sang hỏi Lin. Những phần giới thiệu về văn hóa cổ hay tôn giáo thì anh lại càng không mấy quan tâm.

Ban đầu, anh chẳng tin vào Phật pháp. Nhưng Lin nói ở đây có một ngôi chùa rất linh thiêng, suốt dọc đường cứ kiên nhẫn khuyên anh ghé thăm.

Anh nói rằng bất cứ ai đến đó cũng có thể tìm ra lời giải cho những vướng mắc trong cuộc sống.

Bị Lin thuyết phục mãi, Cố Thư Trì vốn định ra biển lên tàu du ngoạn nhưng rồi đổi kế hoạch, rẽ hướng đến ngôi chùa kia.

Chùa rất rộng, khách đến lễ bái nối đuôi nhau không dứt. Lin mua vài nén hương và vài cây nến, bảo anh vào khấn lễ một chút cũng được.

Nhưng lúc đó anh thật sự không hứng thú với mấy chuyện tâm linh, liền tìm cớ từ chối, để Lin thay anh dâng hương.

Lin là người rất sùng đạo, vậy nên còn bỏ thêm tiền mua nhiều hương hơn, từ tượng Phật ở chính điện bắt đầu quỳ xuống, vái lạy từng bàn một, định lễ hết cả chùa.

Còn Cố Thư Trì thì tự mình đi dạo quanh xem thử.

Lúc đi đến một khu vực, anh bất chợt nghe thấy vài câu tiếng Trung, rồi là tiếng bàn tán râm ran.

Anh theo phản xạ quay đầu lại, thấy đó là một đoàn du lịch. Dẫn đầu là một cô gái trẻ nói tiếng Trung rõ ràng.

Khi ấy cô vừa vẫy lá cờ nhỏ trên tay, vừa dẫn mọi người đi ra cửa, vừa tổng kết lại chuyến tham quan ngôi chùa này.

Chính lúc đó, Cố Thư Trì nghe thấy cô ấy nói một câu như thế này:

“Đức Phật Thích Ca từng nói: Dù bạn gặp ai, đó cũng đều là người bạn cần gặp trong cuộc đời này. Không phải ngẫu nhiên đâu, họ chắc chắn sẽ dạy cho bạn điều gì đó.”

Lúc ấy, anh không mấy để tâm.

Sau đó, vì đợi Lin dâng hương nên anh lỡ mất chuyến tàu theo đúng lịch trình, Cố Thư Trì đành mua lại vé cho ngày hôm sau.

Tối hôm đó, khi vừa quay về khách sạn, anh bất ngờ nhận được tin nhắn từ giáo sư hướng dẫn. Ông rất lo lắng hỏi anh có sao không.

Anh ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, vừa định nhắn lại bảo mình vẫn ổn thì giáo sư liền gửi ngay cho anh một bản tin - tin về một vụ tàu du lịch chìm, xảy ra đúng thành phố nơi anh đang ở.

Anh sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi lôi vé tàu đã mua từ sáng ra, đối chiếu từng con số.

Anh không tin vào mắt mình, phải nhìn đi nhìn lại đến ba lần, đối chiếu từng chữ cái, từng số.

Mọi thông tin trên vé trùng khớp hoàn toàn với chiếc tàu gặp nạn trong bản tin.

Bản tin viết rằng: Có hai hành khách may mắn thoát chết vì chưa kịp lên tàu. Còn những người khác thì người chết, người mất tích.

Anh rùng mình, nhớ lại suốt dọc đường Lin đã ra sức khuyên anh đổi kế hoạch.

Sáng hôm sau, anh nhận được một khoản hoàn tiền.

Bên công ty thông báo rằng vì sự cố nghiêm trọng, toàn bộ khu vực đã bị phong tỏa, hai vé anh mua cũng được hoàn lại.

Lin gọi điện đúng giờ hẹn, hỏi anh đã thức chưa, giọng vẫn bình thản như không hề biết chuyện gì.

Cố Thư Trì lập tức chạy ra khỏi khách sạn, nắm chặt lấy tay Lin, liên tục hỏi anh ta có biết hai người may mắn sống sót chính là họ hay không.

Khi ấy Lin chỉ nhẹ nhàng đáp bảo rằng mình đã biết từ lúc xem tin tức ngày hôm qua.

Vì thế, anh quay lại ngôi chùa, thức trắng cả đêm bên trong để tạ ơn Trời Phật đã cứu sống họ.

Cũng vào ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời Cố Thư Trì chủ động mua cả bó hương lớn, trở lại trước chính điện cúi đầu bái lạy.

Lin lại cùng anh lễ đủ cả các bàn thờ.

Nói rằng: Phải cảm ơn vì đã vượt qua kiếp nạn, tránh được một lần sinh tử.

Hôm rời đi, Lin tiễn anh ra sân bay.

Trên đường, Cố Thư Trì bỗng nhớ đến câu nói hôm trước nghe trong chùa, liền dịch sang tiếng Anh rồi hỏi Lin có tin vào điều đó không.

Lin suy nghĩ rất lâu, lâu đến nỗi khiến Thư Trì tưởng mình dịch sai hoặc anh ta không hiểu.

Cho đến khi gần bước qua cổng an ninh ở sân bay, Lin mới trả lời:

“Tôi luôn tin rằng mọi cuộc gặp gỡ trên đời đều có ý nghĩa. Dù lúc đó bạn chưa hiểu người kia đã dạy bạn điều gì thì rồi một ngày nào đó bạn cũng sẽ nhận ra.”



Giờ đây, Cố Thư Trì lặp lại nguyên vẹn câu nói đó, kể lại với Ôn Thư Bạch:

“Hôm đó ở chùa, anh nghe được một câu mà anh thấy rất có lý. Cô gái kia nói: Đức Phật Thích Ca từng nói, dù em gặp ai thì người đó cũng là người em nên gặp trong cuộc đời này. Không phải ngẫu nhiên đâu - họ sẽ dạy cho em một điều gì đó.”

“Cho nên đừng nói mấy câu như ‘là vì em gặp anh nên em mới thế này thế kia’.”

“Vì nếu năm ấy không gặp em thì cũng sẽ chẳng có anh của ngày hôm nay và em của bây giờ.”

Cuộc đời cùng lắm cũng chỉ là hành trình để hai con người cùng nhau trưởng thành.

May mà sau những đoạn ký ức tăm tối ấy, họ lại một lần nữa gặp lại nhau dưới ánh mặt trời.

Anh dừng xe trước căn biệt thự, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:

“Mọi cuộc gặp gỡ đều có ý nghĩa.”

“Câu đó lần này đến lượt anh nói.”

Trong những nơi mà họ chẳng thể nhìn thấy, vận mệnh vẫn đang lặng lẽ sắp đặt để họ có thể gặp lại. Mỗi cuộc hội ngộ trong đời đều là một lời chúc phúc đã được chuẩn bị từ rất lâu.

Anh nâng tay cô lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay lạnh giá kia:

“Là anh phải nói... may mắn vì đã gặp được em.”

(Hoàn chính văn)
 
Back
Top Bottom