Siêu Nhiên Hư Vô - thức tỉnh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401855571-256-k394755.jpg

Hư Vô - Thức Tỉnh
Tác giả: TNH3393
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hắn chỉ là một kẻ ở tầng thấp, tại sao lại mang thứ sức mạnh hiếm có vậy.

ĐẠO ẤN HƯ VÔ Tags: kairos​
 
Hư Vô - Thức Tỉnh
Chương 1 - Khúc dạo đầu của Tần Lực


Gió buổi sớm trên Tầng Thấp Aetherion lạnh như dao cắt, thổi qua từng mái nhà gỗ tạm bợ và những đường ống năng lượng cũ kỹ kêu rít.

Dưới ánh sáng mờ ảo của những viên tinh thể hắt ra từ nền đất, một chàng trai đang ngồi lặng lẽ trên bậc thang trước căn nhà nhỏ.

Cậu tên Kairos.Kairos mười bảy tuổi, gầy, mái tóc đen xõa xuống trán.

Từ nhỏ cậu đã sống ở vùng rìa Tầng Thấp, nơi những người bị lãng quên của Aetherion trú ngụ.

Người ta kể rằng trên cao là những Tầng Thế Giới rực rỡ – thành phố bay, rừng tinh linh, biển sao vô tận – nhưng với cậu tất cả chỉ là lời đồn xa xỉ.

Cậu chưa từng rời khỏi nơi này, chưa từng chạm tay vào thứ gì gọi là “Tần Lực” ngoài những mảnh vụn năng lượng dùng để sưởi ấm.Cậu tự hỏi: “Phải chăng mình sinh ra chỉ để như thế này?”

Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại trong đầu như tiếng vọng, từ những ngày còn nhỏ đến giờ.

Kairos không có ký ức trước tuổi mười.

Cậu chỉ nhớ mình tỉnh dậy trong một con hẻm, kiệt sức, được một bà lão nhặt về.

Những năm sau đó, cậu lớn lên cùng đủ nghề lặt vặt: gánh hàng, sửa ống dẫn, khuân tinh thể.

Nhưng thỉnh thoảng, những giấc mơ kỳ lạ đến với cậu: một bầu trời nứt vỡ, những biểu tượng xoáy tròn ánh bạc khắc vào tay cậu, và một giọng nói thì thầm: “Đừng quên, Hư Vô không chỉ là bóng tối.”

Sáng nay, khi Kairos vừa định ra chợ, một âm thanh chấn động vang lên từ trung tâm thị trấn.

Đất dưới chân rung chuyển.

Một luồng sáng đỏ rực xé qua bầu trời xám, như một vết nứt.

Tiếng la hét, tiếng kim loại va chạm.

Kairos giật mình ngẩng lên, nhìn thấy những bóng người lạ mặc áo choàng đen, mang theo những lưỡi dao năng lượng – dấu hiệu của Hội Khe Nứt – đang tràn vào.“Chuyện quái gì…?”

Cậu lùi lại, nhưng bản năng lại kéo cậu chạy về phía trung tâm.

Nơi đó, một cô gái đang đối mặt với bốn kẻ áo choàng.

Cô mặc áo giáp nhẹ màu bạc, mái tóc ngắn cắt ngang, ánh mắt sắc như dao.

Cô xoay thanh kiếm dài phát sáng trong tay, mỗi nhát chém kèm theo luồng gió mạnh quất ra.“Tránh xa dân thường!” giọng cô vang lên giữa tiếng gió.

Một kẻ áo choàng cười khẩy, phóng lao năng lượng về phía cô. cô gái xoay người đỡ, luồng gió bật ra, nhưng còn hai kẻ khác lách qua tấn công phía sau.Kairos thấy tim mình đập dồn dập.

Cậu nên chạy, nhưng hai chân không chịu nghe lời.

Thay vào đó, cậu chộp lấy một thanh ống sắt bỏ bên đường, lao tới.

“Này!” cậu hét, ném ống sắt về phía một kẻ áo choàng, làm hắn khựng lại trong tích tắc. cô gái nhân cơ hội xoay người chém gọn một kẻ.

Còn lại hai kẻ lao về phía Kairos.Mọi thứ như chậm lại.

Một hình ảnh chớp lên trong đầu Kairos: một vòng xoáy bạc, một ấn ký sáng trên lòng bàn tay.

Cậu đưa tay ra bản năng, và từ khoảng không trước mặt cậu, một lớp màng mỏng đen như khói bùng ra, nuốt trọn đòn tấn công.

Tiếng nổ nghẹn lại, năng lượng tan biến như chưa từng có.Kẻ áo choàng lùi lại kinh hãi: “Đạo Ấn…

Hư Vô…?

Không thể nào!”

Kairos nhìn bàn tay mình, run rẩy.

Trên đó thoáng hiện một dấu ấn xoáy tròn ánh bạc rồi biến mất.

Cậu không hiểu điều gì vừa xảy ra.cô gái nhảy đến, hạ gục kẻ cuối cùng bằng cú chém ngang.

Gió lặng.

Cô quay phắt sang cậu, ánh mắt vừa nghiêm vừa ngạc nhiên:

“Cậu là ai?

Sao cậu… có thể làm vậy?”

“Tôi… tôi không biết…”

Kairos lắp bắp, tim vẫn đập loạn.Tiếng còi báo động vang lên từ phía trên – lực lượng của Liên Minh Ardan đang đến.

Lyra đưa mắt nhìn lên, rồi nhanh chóng nắm lấy cổ tay Kairos: “Đi với tôi.

Ở đây không còn an toàn nữa.”

“Khoan đã, tôi còn…”

“Muốn chết à?” cô kéo cậu đi trước khi cậu kịp phản đối.

Họ len qua những ngõ nhỏ, rời khỏi trung tâm.

Kairos vừa chạy vừa ngoái lại nhìn cảnh tượng đổ nát: nhà cửa cháy, người dân hoảng loạn.

Cậu cắn môi.

Tại sao cậu lại có sức mạnh ấy?

Và những tên đó có vẻ biết rất rõ về sức mạnh này.Họ dừng lại ở một khu chứa hàng bỏ hoang. cô gái thả tay cậu, thở gấp: “Nghe này, tôi là Lyra của Liên Minh Ardan.

Tôi đến để ngăn Hội Khe Nứt mở cổng ở Tầng Thấp này.

Cậu vừa cứu tôi, nhưng cũng tự làm lộ mình.

Bọn chúng sẽ không tha đâu.”

Kairos dựa vào tường, vẫn chưa hoàn hồn.

“Tôi… không nhớ gì cả.

Tôi chưa từng… có sức mạnh.

Tôi chỉ…”

Lyra nhìn sâu vào mắt cậu, như tìm kiếm sự thật.

“Có lẽ cậu không biết, nhưng vừa rồi cậu dùng một dạng Tần Lực cực kỳ hiếm – Đạo Ấn Hư Vô.

Thứ đó từng biến mất khỏi lịch sử.”

“Hư Vô…?”

Cậu nhắc lại, đầu óc quay cuồng.

Những mảnh ký ức mơ hồ chợt lóe: bầu trời nứt vỡ, giọng nói thì thầm trong mơ.

Lyra hạ giọng: “Nếu cậu muốn sống, và muốn biết mình là ai, hãy theo tôi lên Trạm Tầng của Liên Minh.

Ở đó cậu sẽ an toàn – ít nhất là tạm thời.”

Kairos nhìn tay mình, cảm giác lành lạnh còn đọng lại.

Cậu biết đời mình sẽ không còn như cũ.

Nhưng trong mắt cậu lúc này không chỉ có sợ hãi mà còn có một tia sáng – tia sáng của người lần đầu nhận ra mình không hề tầm thường.Cậu ngẩng lên nhìn Lyra.

“Được.

Tôi sẽ đi.”

Lyra khẽ gật đầu.

“Tốt.

Chúng ta phải rời đi ngay trước khi Hội Khe Nứt quay lại.”

Hai người lao ra khỏi kho, hòa vào bóng tối của con đường dẫn lên các Tầng trên.

Phía sau, luồng sáng đỏ của Cổng Khe Nứt vẫn cháy, nhưng trong lòng Kairos, một thứ khác cũng đang cháy – sự thức tỉnh.
 
Hư Vô - Thức Tỉnh
Chương 2 - Đạo Ấn bí ẩn


Con đường dẫn lên Trạm Tầng không phải là con đường ai cũng có thể đi.

Nó là một chuỗi cầu năng lượng treo lơ lửng giữa không trung, được dựng từ những tinh thể cổ đại hút ánh sáng từ lõi Aetherion.

Đối với người dân Tầng Thấp, những cây cầu ấy chỉ là những vệt sáng xa xăm trên bầu trời xám – nơi dành cho kẻ khác, không phải cho họ.

Vậy mà giờ đây, Kairos đang bước chân lên một trong những vệt sáng ấy.Cậu và Lyra di chuyển nhanh, tránh những trạm kiểm soát bỏ hoang.

Trên không trung, từng khối đá lơ lửng rải rác như những hòn đảo, ánh lên những đốm sáng nhấp nháy.

Kairos nửa tò mò nửa choáng ngợp.

Mỗi bước chân lên nền cầu trong suốt là một cảm giác lạ lẫm – như bước trên nước nhưng cứng hơn, nghe tiếng rung nhẹ của năng lượng.“Cẩn thận, đừng nhìn xuống lâu,” Lyra nói, vẫn không quay đầu.

“Tôi không sợ độ cao…”

Kairos lẩm bẩm, nhưng rồi khi nhìn xuống thực sự, cậu thấy Tầng Thấp chỉ còn là những mảng tối nhỏ xíu dưới chân, gió lạnh thốc vào mặt.

Tim cậu thót lên.Trong đầu cậu, câu nói “Đạo Ấn Hư Vô” của kẻ áo choàng vẫn vang lại.

Cậu muốn hỏi Lyra, nhưng cô đang tập trung.

Mãi đến khi họ dừng ở một trạm nghỉ nhỏ – một bệ đá khắc ký hiệu lạ – Kairos mới mở miệng:“Cái… ‘Đạo Ấn’ mà cô nói lúc nãy… thật ra là gì?”

Lyra tháo chiếc găng tay ra, để lộ trên mu bàn tay phải một hình trăng khuyết lồng vào ngọn gió khắc sâu vào da như một hình xăm sống.

Khi cô kích hoạt, hình đó tỏa sáng xanh nhạt, một luồng gió nhẹ xoay quanh.

“Đây là Đạo Ấn của tôi – Phong Nguyệt Kiếm.

Nó cho phép tôi điều khiển gió thành lưỡi kiếm.

Đạo Ấn là dấu khắc của Tần Lực, biểu hiện linh hồn và ý chí của mỗi người.

Nó không thể giả mạo.”

“Còn tôi…?”

Kairos nhìn bàn tay mình, nơi ký hiệu xoáy bạc đã biến mất.

Chỉ còn da trơn bình thường.“Cậu chưa thức tỉnh hoàn toàn,” Lyra đáp.

“Có thể lần trước chỉ là phản ứng bản năng.

Nhưng loại cậu vừa dùng… tôi chưa từng thấy.

Chỉ có nghe trong sử sách về ‘Hư Vô’, thứ năng lượng không thuộc bất kỳ tầng nào.

Nó đã biến mất từ lâu, cùng với cuộc chiến Vô Cực.”

“Cuộc chiến Vô Cực?”

Kairos cau mày.

Lyra hơi ngập ngừng.

“Chuyện đó… sau này sẽ có người giải thích cho cậu.

Giờ điều quan trọng là Hội Khe Nứt sẽ không bỏ qua.

Chúng tin rằng Đạo Ấn Hư Vô là chìa khóa mở cổng giữa các tầng.

Chúng sẽ săn cậu bằng mọi giá.”

Nghe đến đó, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Kairos.

Cậu nhớ những giấc mơ, những xoáy bạc, giọng nói trong đầu.

“Nếu tôi là chìa khóa…

Rốt cuộc thì tôi là ai?” cậu thầm nghĩ.

kairos cố nhớ lại những kí ức từ trước năm mười tuổi nhưng nó chỉ là những khoảng không trống rỗng như thế có ai đó xóa sạch nó ra khỏi đầu cậu vậy.Câu ta cậu mày, ngoảnh mặt sáng bên phải với vẻ buồn bã và chán nản, rồi quay mặt về phía trước cố bước đến để bắt kịp lyra.Đường đi càng lên cao càng khó.

Gió thổi mạnh hơn, bầu trời xám chuyển sang xanh tím, những vì sao lấp lánh như gần trong tầm tay.

Trước mắt họ là một cánh cổng lớn bằng kim loại đen, khắc những đường vân sáng.

Lyra đặt tay lên, truyền Tần Lực.

Cổng tách ra như mở mắt, để lộ một hành lang rộng dẫn vào Trạm Tầng.Trạm Tầng giống một pháo đài nổi kết hợp với bến cảng không gian.

Nhiều phi thuyền nhỏ ra vào, binh lính mặc giáp bạc đi lại.

Kairos lần đầu thấy một nơi ngăn nắp, đầy sức mạnh và ánh sáng đến vậy.

Mùi kim loại mới, tiếng máy móc, tiếng chân giày nện xuống sàn hòa vào nhau.“Đi theo sát tôi,” Lyra dặn.

“Đừng nói gì với ai cho đến khi tôi giới thiệu.”

Kairos gật, mắt nhìn quanh.

Người ở đây, ai cũng mang trên người những Đạo Ấn khác nhau – lửa, băng, ánh sáng – như những mảnh ghép của một bức tranh khổng lồ.

Cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé.Họ dừng trước một căn phòng kính tròn trên cao – phòng điều hành.

Bên trong, một chàng trai tầm hai mươi, mặc áo choàng chỉ huy màu trắng, đang xem bản đồ năng lượng ba chiều.

Anh ngẩng lên, đôi mắt sắc lạnh, nụ cười nhẹ: “Lyra, cô trở về rồi.

Và đây là…?”

“Người đã cứu tôi ở Tầng Thấp,” Lyra nói.

“Cậu ấy có Đạo Ấn rất đặc biệt.

Tôi nghĩ ngài nên gặp trước.”

Chàng trai gật.

“Tôi là Ezren, chỉ huy trạm.

Còn cậu?”

“Kairos…”

Cậu hơi khựng.

Ezren nhìn cậu từ đầu đến chân, như nhìn một thứ gì đó lạ lẫm.

“Đạo Ấn của cậu đâu?

Tôi không thấy dấu.”

“Tôi… chưa thức tỉnh hoàn toàn,” Kairos thú nhận.

Lyra xen vào: “Nhưng cậu ấy đã vô hiệu hóa đòn tấn công của Hội Khe Nứt theo cách mà tôi chưa từng thấy.

Họ còn gọi tên nó… ‘Hư Vô’.”

Không khí trong phòng như đông lại.

Ezren khép nhẹ bản đồ.

“Hư Vô…”

Anh quay đi, nhìn ra ngoài cửa kính nơi các phi thuyền đang đỗ.

“Nếu điều cô nói là thật, thì chúng ta đang giữ trong tay một mấu chốt quan trọng.

Nhưng cũng là một mối nguy.”

Kairos nắm chặt tay.

“Nguy?

Tôi không yêu cầu điều này.

Tôi chỉ…”

Ezren giơ tay ngăn, giọng dịu hơn: “Tôi hiểu.

Chúng tôi sẽ không ép cậu.

Nhưng cậu cần huấn luyện.

Cậu cần biết sức mạnh của mình trước khi kẻ khác sử dụng nó.

Cậu có sẵn sàng không?”

Kairos im lặng một lúc, rồi gật.

“Tôi muốn biết mình là ai.”

- Cậu hiểu rằng: chỉ có tìm hiểu sức mạnh này thì cậu ta mới biết rốt cuộc bản thân mình là ai.“Được.”

Ezren quay sang Lyra.

“Cô phụ trách cậu ấy.

Bắt đầu chương trình huấn luyện sơ cấp ngay.

Và giữ kín chuyện này.

Hội Khe Nứt đã đánh hơi thấy rồi.”

Lyra gật.

“Rõ.”

Buổi tối hôm đó, Kairos được đưa đến khu ký túc.

Phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, cửa sổ nhìn ra biển sao.

Cậu ngồi trên giường, nhìn bàn tay mình.

Lúc này không còn dấu ấn nào, nhưng cậu vẫn cảm nhận được một làn khí mỏng manh luân chuyển bên trong – lạnh và sâu, như bóng tối nhưng lại sáng bạc.Từ ngoài cửa, Lyra gõ nhẹ.

“Ngày mai bắt đầu huấn luyện.

Nghỉ ngơi đi.

Sẽ không dễ đâu.”

Kairos cười nhạt.

“ Cuộc đời tôi chưa bao giờ dễ cả.”

Cửa khép lại, để lại cậu trong ánh sáng mờ.

Cậu nằm xuống, mắt nhìn trần.

Một tiếng thì thầm vang lên trong tâm trí – giọng nói trong mơ: “Hư Vô không chỉ là bóng tối… mà là khởi đầu của tất cả.”

Cậu giật mình ngồi dậy, tim đập mạnh.

“Ai… ai đó?”

Nhưng căn phòng trống trơn.

Chỉ có bầu trời sao ngoài cửa sổ.

Kairos hít sâu, nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, một xoáy bạc mờ hiện ra, rồi tan đi.Ở một nơi khác, rất xa, trong một hang động ngầm, một nhóm áo choàng đen đang quỳ trước một bóng người cao gầy đội mũ trùm – Aurelia, lãnh đạo Hội Khe Nứt.

Giọng bà vang lên trầm khàn nhưng sắc bén: “Đạo Ấn Hư Vô đã xuất hiện.

Mang nó đến cho ta, bằng mọi giá.

Cổng Vô Cực sắp mở.”

Một kẻ áo choàng run rẩy: “Thưa Bà Vô Cực… chúng tôi đã lần theo dấu đến Trạm Tầng…”

Aurelia nhếch môi: “Tốt.

Hãy để họ nghĩ rằng họ an toàn.

Hư Vô sẽ tự tìm đến Vô Cực.”

Ánh sáng đỏ bùng lên trong mắt bà.
 
Hư Vô - Thức Tỉnh
Chương 3 - Lời mời của Liên Minh Ardan


Tiếng chuông báo thức ở Trạm Tầng vang lên vào lúc bình minh.

Ánh sáng xanh bạc từ lõi năng lượng rọi qua cửa sổ phòng Kairos, đánh thức cậu.

Cậu mở mắt, thoáng ngơ ngác khi nhớ ra mình không còn ở Tầng Thấp nữa.

Không còn mái nhà gỗ ọp ẹp, không còn những đường ống rỉ sét; thay vào đó là tường kim loại nhẵn, cửa sổ mở ra biển sao vô tận.Kairos ngồi dậy, nhìn xuống lòng bàn tay.

Vẫn trống trơn, không dấu ấn, nhưng trong ngực cậu có một luồng khí âm ỉ như than hồng.

“Mình thực sự đã bước vào một thế giới khác…” cậu nghĩ.

Bất chợt cậu mỉm cười,đã lâu rồi cậu mới có cảm giác này.

Một cảm giác mà khó có thể diễn tả thành lời.Bỗng cửa mở ra .

Lyra bước vào, mặc đồng phục huấn luyện màu xám, tóc buộc gọn.

“Dậy rồi à?

Tốt.

Hôm nay chúng ta bắt đầu.

Hãy xách cái mông dậy mà chuẩn bị cho buổi huấn luyện đi.”

Kairos gãi đầu.

“Huấn luyện cái gì?”

“Đi theo tôi rồi cậu sẽ biết.”

Cô chỉ tay ra ngoài.Khu huấn luyện của Trạm Tầng rộng như một sân vận động, nhưng không phải đất cỏ mà là các sàn năng lượng trôi nổi, ghép thành từng mô-đun thay đổi hình dạng được.

Hàng chục học viên đang luyện tập, mỗi người sử dụng Đạo Ấn của mình: lửa phun thành cầu, gió tạo vòng xoáy, đá hóa thành tường.

Tiếng hô, tiếng nổ, tiếng máy quét Tần Lực hòa lẫn.Kairos choáng ngợp.

“Mình chưa từng thấy…”

“Đây là trung tâm huấn luyện sơ cấp,” Lyra nói.

“Ai muốn trở thành chiến sĩ Ardan đều phải qua đây.”

Cô đưa cho cậu một thiết bị đeo tay nhỏ, khung bạc có tinh thể sáng.

“Đeo cái này.

Nó sẽ đo và ổn định Tần Lực của cậu.”

Kairos đeo vào.

Thiết bị kêu “bíp” một tiếng, màn hình hiện các đường sóng năng lượng nhưng lộn xộn như mưa rơi.

Lyra nhíu mày: “Quả thật không giống ai…”

“ Có gì không ổn à?”

Kairos lo lắng.

“Không.

Chỉ là… chưa từng thấy.

Nhưng như thế thì càng lý do để huấn luyện.”

Cô dẫn cậu đến một sàn riêng.

“Đầu tiên, cậu phải học cảm nhận Tần Lực.”

Lyra đứng đối diện, giơ tay ra.

“Nhắm mắt lại.

Tập trung vào hơi thở.

Tần Lực là phản ánh của ý chí.

Đạo Ấn không phải phép thuật; nó là phần sâu nhất của cậu, hãy cảm nhận nó - cảm nhận thứ nằm sâu nhất bên trong lin hồn của cậu, và... khắc nó ra."

Kairos nhắm mắt, hít thở.

Trong bóng tối, cậu nghe tiếng gió thổi, tiếng nhịp tim.

Lúc đầu chỉ thấy trống rỗng, rồi một xoáy bạc mỏng hiện ra ở góc tâm trí, như một vết nứt.

Cậu đưa tay về phía đó.

Làn khí lạnh chạy dọc tay.

Trên da cậu, trong một khoảnh khắc, dấu xoáy sáng hiện ra rồi lại tắt đi.“Đúng rồi, tiếp tục đi!”

Lyra khuyến khích.

Nhưng cậu vừa cố thêm thì luồng khí bùng nổ, đẩy cậu văng ra sau .

Cậu lăn trên sàn, thở dốc.

“Khó hơn tôi nghĩ…”

Lyra chạy tới đỡ cậu.

“Bình tĩnh.

Cậu đang chạm vào thứ lớn hơn cậu nghĩ.

Đừng cố ép nó, hãy chấp nhận nó.”

Kairos gật đầu, lau mồ hôi.

Cậu thấy xấu hổ nhưng cũng thấy kỳ lạ: bên dưới thất bại ấy là một cảm giác phấn khích, như đứng trước cánh cửa đang mở ra một thế giới rộng lớn vậy.Buổi chiều, Lyra đưa Kairos đến phòng chiến lược của Ezren.

Bản đồ năng lượng ba chiều lơ lửng trên không, các điểm sáng hiện lên như sao.

Ezren nhìn họ, mỉm cười: “Ngày đầu sao rồi?”

“Cậu ấy có tiềm năng,” Lyra đáp.

“Nhưng cần thời gian kiểm soát.”

Ezren gật.

“Chúng ta không có nhiều thời gian.

Tin tức tình báo mới cho biết Hội Khe Nứt đã mở một điểm nứt ở Tầng Rừng Cổ Đại.

Nếu không ngăn chặn, chúng sẽ khai thác tinh thể tâm linh ở đó để mở rộng Cổng Vô Cực.”

Anh nhìn Kairos: “Tôi biết cậu còn chưa sẵn sàng, nhưng tôi muốn cậu tham gia cùng chúng tôi.

Đây là cơ hội để thực chiến và cũng để chúng tôi bảo vệ cậu.

Cậu có sẵn sàng không?”

Kairos khựng.

“Tôi… chỉ là dân thường…”

“Không,” Ezren cắt ngang, giọng chắc nịch.

“Cậu không còn là dân thường.

Cậu là người duy nhất sở hữu Hư Vô.

Và chúng đang săn cậu.

Ở đây cậu có đồng đội.

Ngoài kia cậu chỉ có một mình.”

Kairos nhìn xuống bàn tay.

Những năm qua cậu từng mơ về một cuộc sống khác, thoát khỏi tầng thấp.

Giờ nó ở ngay trước mặt, nhưng kèm theo đó là sự nguy hiểm chết người.

Cậu hít sâu.

“Tôi sẽ đi.”

Một tia hài lòng thoáng qua trong mắt Ezren.

“Tốt.

Lyra sẽ là đội trưởng của cậu.

Raven – người từng thuộc Hội Khe Nứt – sẽ dẫn đường ở Tầng Rừng Cổ Đại.

Chúng ta khởi hành sáng mai.”

“Raven?”

Kairos ngạc nhiên.

Lyra giải thích: “Raven là một pháp sư lang thang.

Anh ta từng ở phe địch nhưng đã bỏ trốn.

Nếu ai hiểu chúng nhất, thì chỉ có thể là anh ta mà thôi.”

Ezren gõ nhẹ lên bàn, bản đồ co lại.

“Chuẩn bị đi.

Đây chỉ là nhiệm vụ trinh sát, nhưng có thể biến thành một trận chiến bất cứ lúc nào.

Đừng coi thường.”

Kairos nuốt nước bọt.

Cậu chưa từng rời khỏi Tầng Thấp, chưa từng chiến đấu thật sự.

Nhưng trong lòng cậu lại có một ngọn lửa – hay đúng hơn, là một xoáy bạc – đang thôi thúc.

Cậu muốn biết mình là ai, và tại sao sức mạnh này lại ở trong cậu, do đó cậu nhất định phải đi, vì đây có thể là một cơ hội giúp cậu phát triển và tìm hiểu sâu hơn về năng lực của mình.Đêm xuống.

Trạm Tầng chìm trong ánh đèn xanh nhạt.

Kairos ngồi bên cửa sổ phòng, nhìn biển sao.

Bên cạnh là một cuốn sổ nhỏ Ezren đưa – sổ ghi chép về Tần Lực.

Cậu mở ra, đọc: “Đạo Ấn là linh hồn khắc ra ngoài.

Đây không phải sức mạnh được ban cho, mà là bản chất của chính người sử dụng.”

Cậu nhớ lại ngày hôm qua ở Tầng Thấp: cậu chỉ là một thằng gánh hàng, không ai biết đến.

Hôm nay cậu đứng giữa trung tâm sức mạnh của Liên Minh Ardan, được mời gọi vào cuộc chiến định hình số phận thế giới.

Cậu mỉm cười chua chát.

“Mọi thứ thay đổi nhanh thật…”.

Đối với cậu, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.Từ đâu đó trong đầu, giọng nói mơ hồ lại vang: “Đừng sợ.

Hư Vô không phải kết thúc, mà là khởi đầu.”

Cậu nắm chặt cuốn sổ.

“Khởi đầu ừ… vậy hãy để nó bắt đầu đi.”

Ngoài cửa, Lyra đang đứng dựa tường, nhìn vào phòng qua khe cửa khép hờ.

Cô thấy ánh mắt Kairos – ánh mắt không còn của một cậu bé tầng thấp, mà của người sắp bước vào số phận lớn hơn.

Cô thở ra nhẹ, thì thầm: “Hi vọng cậu sẽ trụ được…”

Rồi cô bước đi nhẹ nhàng trên hành lang tối.Lyra đến phòng chiến lược, trong phòng đèn vẫn còn sáng.

Có lẽ Ezren vẫn còn làm việc.

Cô chuẩn bị gõ cửa."

Vào đi."

Tiếng của Ezren từ trong phòng vọng ra.

Lyra mở cửa vào,"sao ngài biết tôi ở ngoài." cô hỏi với vẻ bất ngờ."

Tôi đã đoán được rằng cô sẽ đến, và cũng như câu hỏi của cô rồi."

Ezren đáp với vẻ bình thản."vậy... tại sao ngài..."

"Vì tôi chưa hoàn toàn tin tưởng cậu ta."

Ezren nói tiếp với gọi nghiêm túc:"Đây... là một cơ hội để có thể thử, và cũng như để huấn luyện thực chiến cho cậu ta."

"Nhưng nó rất nguy hiểm!"

"Tôi biết, nhưng vẫn còn cô mà."

Ánh mắt của Ezren trở nên sắc lạnh."

Nếu cậu ta bị bắt hàng có biểu hiện gì đáng ngờ thì... hãy giết cậu ta ngay lập tức!"

"Nhưng..."

"Đây là mệnh lệnh!

Mong cô chấp hành!"

"R...õ...Rõ!"

Tay Lyra siết chặt, mặt tỏ đầy vẻ bất mãn.

Cô quay đi, bước đi thật nhanh ra.

Ezren im lặng, anh thở dài "Haiz!

Có vẻ đây là một quyết định khó khăn đối với cô."

Ở một nơi khác, sâu trong bóng tối của hang động Hội Khe Nứt, Aurelia đang nhìn quả cầu đỏ nhấp nháy.

Bóng dáng một chàng trai hiện trong đó – Kairos trên cầu năng lượng.

“Hư Vô…”

Bà mỉm cười.

“Mọi thứ đang trở lại đúng vị trí của nó .”
 
Back
Top Bottom