Tiếng chuông báo thức ở Trạm Tầng vang lên vào lúc bình minh.
Ánh sáng xanh bạc từ lõi năng lượng rọi qua cửa sổ phòng Kairos, đánh thức cậu.
Cậu mở mắt, thoáng ngơ ngác khi nhớ ra mình không còn ở Tầng Thấp nữa.
Không còn mái nhà gỗ ọp ẹp, không còn những đường ống rỉ sét; thay vào đó là tường kim loại nhẵn, cửa sổ mở ra biển sao vô tận.Kairos ngồi dậy, nhìn xuống lòng bàn tay.
Vẫn trống trơn, không dấu ấn, nhưng trong ngực cậu có một luồng khí âm ỉ như than hồng.
“Mình thực sự đã bước vào một thế giới khác…” cậu nghĩ.
Bất chợt cậu mỉm cười,đã lâu rồi cậu mới có cảm giác này.
Một cảm giác mà khó có thể diễn tả thành lời.Bỗng cửa mở ra .
Lyra bước vào, mặc đồng phục huấn luyện màu xám, tóc buộc gọn.
“Dậy rồi à?
Tốt.
Hôm nay chúng ta bắt đầu.
Hãy xách cái mông dậy mà chuẩn bị cho buổi huấn luyện đi.”
Kairos gãi đầu.
“Huấn luyện cái gì?”
“Đi theo tôi rồi cậu sẽ biết.”
Cô chỉ tay ra ngoài.Khu huấn luyện của Trạm Tầng rộng như một sân vận động, nhưng không phải đất cỏ mà là các sàn năng lượng trôi nổi, ghép thành từng mô-đun thay đổi hình dạng được.
Hàng chục học viên đang luyện tập, mỗi người sử dụng Đạo Ấn của mình: lửa phun thành cầu, gió tạo vòng xoáy, đá hóa thành tường.
Tiếng hô, tiếng nổ, tiếng máy quét Tần Lực hòa lẫn.Kairos choáng ngợp.
“Mình chưa từng thấy…”
“Đây là trung tâm huấn luyện sơ cấp,” Lyra nói.
“Ai muốn trở thành chiến sĩ Ardan đều phải qua đây.”
Cô đưa cho cậu một thiết bị đeo tay nhỏ, khung bạc có tinh thể sáng.
“Đeo cái này.
Nó sẽ đo và ổn định Tần Lực của cậu.”
Kairos đeo vào.
Thiết bị kêu “bíp” một tiếng, màn hình hiện các đường sóng năng lượng nhưng lộn xộn như mưa rơi.
Lyra nhíu mày: “Quả thật không giống ai…”
“ Có gì không ổn à?”
Kairos lo lắng.
“Không.
Chỉ là… chưa từng thấy.
Nhưng như thế thì càng lý do để huấn luyện.”
Cô dẫn cậu đến một sàn riêng.
“Đầu tiên, cậu phải học cảm nhận Tần Lực.”
Lyra đứng đối diện, giơ tay ra.
“Nhắm mắt lại.
Tập trung vào hơi thở.
Tần Lực là phản ánh của ý chí.
Đạo Ấn không phải phép thuật; nó là phần sâu nhất của cậu, hãy cảm nhận nó - cảm nhận thứ nằm sâu nhất bên trong lin hồn của cậu, và... khắc nó ra."
Kairos nhắm mắt, hít thở.
Trong bóng tối, cậu nghe tiếng gió thổi, tiếng nhịp tim.
Lúc đầu chỉ thấy trống rỗng, rồi một xoáy bạc mỏng hiện ra ở góc tâm trí, như một vết nứt.
Cậu đưa tay về phía đó.
Làn khí lạnh chạy dọc tay.
Trên da cậu, trong một khoảnh khắc, dấu xoáy sáng hiện ra rồi lại tắt đi.“Đúng rồi, tiếp tục đi!”
Lyra khuyến khích.
Nhưng cậu vừa cố thêm thì luồng khí bùng nổ, đẩy cậu văng ra sau .
Cậu lăn trên sàn, thở dốc.
“Khó hơn tôi nghĩ…”
Lyra chạy tới đỡ cậu.
“Bình tĩnh.
Cậu đang chạm vào thứ lớn hơn cậu nghĩ.
Đừng cố ép nó, hãy chấp nhận nó.”
Kairos gật đầu, lau mồ hôi.
Cậu thấy xấu hổ nhưng cũng thấy kỳ lạ: bên dưới thất bại ấy là một cảm giác phấn khích, như đứng trước cánh cửa đang mở ra một thế giới rộng lớn vậy.Buổi chiều, Lyra đưa Kairos đến phòng chiến lược của Ezren.
Bản đồ năng lượng ba chiều lơ lửng trên không, các điểm sáng hiện lên như sao.
Ezren nhìn họ, mỉm cười: “Ngày đầu sao rồi?”
“Cậu ấy có tiềm năng,” Lyra đáp.
“Nhưng cần thời gian kiểm soát.”
Ezren gật.
“Chúng ta không có nhiều thời gian.
Tin tức tình báo mới cho biết Hội Khe Nứt đã mở một điểm nứt ở Tầng Rừng Cổ Đại.
Nếu không ngăn chặn, chúng sẽ khai thác tinh thể tâm linh ở đó để mở rộng Cổng Vô Cực.”
Anh nhìn Kairos: “Tôi biết cậu còn chưa sẵn sàng, nhưng tôi muốn cậu tham gia cùng chúng tôi.
Đây là cơ hội để thực chiến và cũng để chúng tôi bảo vệ cậu.
Cậu có sẵn sàng không?”
Kairos khựng.
“Tôi… chỉ là dân thường…”
“Không,” Ezren cắt ngang, giọng chắc nịch.
“Cậu không còn là dân thường.
Cậu là người duy nhất sở hữu Hư Vô.
Và chúng đang săn cậu.
Ở đây cậu có đồng đội.
Ngoài kia cậu chỉ có một mình.”
Kairos nhìn xuống bàn tay.
Những năm qua cậu từng mơ về một cuộc sống khác, thoát khỏi tầng thấp.
Giờ nó ở ngay trước mặt, nhưng kèm theo đó là sự nguy hiểm chết người.
Cậu hít sâu.
“Tôi sẽ đi.”
Một tia hài lòng thoáng qua trong mắt Ezren.
“Tốt.
Lyra sẽ là đội trưởng của cậu.
Raven – người từng thuộc Hội Khe Nứt – sẽ dẫn đường ở Tầng Rừng Cổ Đại.
Chúng ta khởi hành sáng mai.”
“Raven?”
Kairos ngạc nhiên.
Lyra giải thích: “Raven là một pháp sư lang thang.
Anh ta từng ở phe địch nhưng đã bỏ trốn.
Nếu ai hiểu chúng nhất, thì chỉ có thể là anh ta mà thôi.”
Ezren gõ nhẹ lên bàn, bản đồ co lại.
“Chuẩn bị đi.
Đây chỉ là nhiệm vụ trinh sát, nhưng có thể biến thành một trận chiến bất cứ lúc nào.
Đừng coi thường.”
Kairos nuốt nước bọt.
Cậu chưa từng rời khỏi Tầng Thấp, chưa từng chiến đấu thật sự.
Nhưng trong lòng cậu lại có một ngọn lửa – hay đúng hơn, là một xoáy bạc – đang thôi thúc.
Cậu muốn biết mình là ai, và tại sao sức mạnh này lại ở trong cậu, do đó cậu nhất định phải đi, vì đây có thể là một cơ hội giúp cậu phát triển và tìm hiểu sâu hơn về năng lực của mình.Đêm xuống.
Trạm Tầng chìm trong ánh đèn xanh nhạt.
Kairos ngồi bên cửa sổ phòng, nhìn biển sao.
Bên cạnh là một cuốn sổ nhỏ Ezren đưa – sổ ghi chép về Tần Lực.
Cậu mở ra, đọc: “Đạo Ấn là linh hồn khắc ra ngoài.
Đây không phải sức mạnh được ban cho, mà là bản chất của chính người sử dụng.”
Cậu nhớ lại ngày hôm qua ở Tầng Thấp: cậu chỉ là một thằng gánh hàng, không ai biết đến.
Hôm nay cậu đứng giữa trung tâm sức mạnh của Liên Minh Ardan, được mời gọi vào cuộc chiến định hình số phận thế giới.
Cậu mỉm cười chua chát.
“Mọi thứ thay đổi nhanh thật…”.
Đối với cậu, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.Từ đâu đó trong đầu, giọng nói mơ hồ lại vang: “Đừng sợ.
Hư Vô không phải kết thúc, mà là khởi đầu.”
Cậu nắm chặt cuốn sổ.
“Khởi đầu ừ… vậy hãy để nó bắt đầu đi.”
Ngoài cửa, Lyra đang đứng dựa tường, nhìn vào phòng qua khe cửa khép hờ.
Cô thấy ánh mắt Kairos – ánh mắt không còn của một cậu bé tầng thấp, mà của người sắp bước vào số phận lớn hơn.
Cô thở ra nhẹ, thì thầm: “Hi vọng cậu sẽ trụ được…”
Rồi cô bước đi nhẹ nhàng trên hành lang tối.Lyra đến phòng chiến lược, trong phòng đèn vẫn còn sáng.
Có lẽ Ezren vẫn còn làm việc.
Cô chuẩn bị gõ cửa."
Vào đi."
Tiếng của Ezren từ trong phòng vọng ra.
Lyra mở cửa vào,"sao ngài biết tôi ở ngoài." cô hỏi với vẻ bất ngờ."
Tôi đã đoán được rằng cô sẽ đến, và cũng như câu hỏi của cô rồi."
Ezren đáp với vẻ bình thản."vậy... tại sao ngài..."
"Vì tôi chưa hoàn toàn tin tưởng cậu ta."
Ezren nói tiếp với gọi nghiêm túc:"Đây... là một cơ hội để có thể thử, và cũng như để huấn luyện thực chiến cho cậu ta."
"Nhưng nó rất nguy hiểm!"
"Tôi biết, nhưng vẫn còn cô mà."
Ánh mắt của Ezren trở nên sắc lạnh."
Nếu cậu ta bị bắt hàng có biểu hiện gì đáng ngờ thì... hãy giết cậu ta ngay lập tức!"
"Nhưng..."
"Đây là mệnh lệnh!
Mong cô chấp hành!"
"R...õ...Rõ!"
Tay Lyra siết chặt, mặt tỏ đầy vẻ bất mãn.
Cô quay đi, bước đi thật nhanh ra.
Ezren im lặng, anh thở dài "Haiz!
Có vẻ đây là một quyết định khó khăn đối với cô."
Ở một nơi khác, sâu trong bóng tối của hang động Hội Khe Nứt, Aurelia đang nhìn quả cầu đỏ nhấp nháy.
Bóng dáng một chàng trai hiện trong đó – Kairos trên cầu năng lượng.
“Hư Vô…”
Bà mỉm cười.
“Mọi thứ đang trở lại đúng vị trí của nó .”