Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hủ Tục

Hủ Tục
Chương 20: Chương 20



Chỉ vài câu nói đơn giản, lại quét sạch mọi mệt mỏi của tôi trong một ngày dài.

Tôi vui mừng khi chị ấy đã thực sự bước ra khỏi địa ngục.

"Chị cứ đến đi, theo em học làm nail, em sẽ trả lương cho chị."

Tam tỷ rất khéo tay.

Hồi nhỏ, chị ấy có thể vẽ nhân vật hoạt hình vô cùng sống động trên giấy.

Nhưng rồi, tất cả những bức vẽ ấy đều bị Chu Phú Dân thô bạo nhét vào bếp lò, dùng để nhóm lửa.

Bành Bành ở lại Châu Thành học nội trú cấp ba, Tam tỷ một mình đến Thượng Hải.

Chị ấy có năng khiếu, lại chăm chỉ.

Chỉ năm tháng ngắn ngủi, chị đã có thể tự đón khách, nhận đơn.

Nhưng cũng từ đây, một vấn đề bắt đầu lộ rõ.

Phong cách thẩm mỹ của Tam tỷ đã lỗi thời.

Nếu khách hàng có mẫu sẵn để làm theo thì không sao.

Nhưng nếu yêu cầu chị sáng tạo tự do, kết quả luôn không được như mong đợi.

Thời gian đó, tiệm nhận rất nhiều đánh giá tiêu cực.

Tất cả đều chê bai tác phẩm của Tam tỷ "quê mùa, đậm chất thị trấn nhỏ".

"Thật tuyệt! Ở Thượng Hải mà vẫn có thể trải nghiệm phong cách làm móng thị trấn nhỏ. Cảm giác như về quê ăn Tết, bước vào một tiệm nail ven đường giá 19.9 tệ."

"Mẫu này đẹp đấy, mẹ tôi chắc chắn sẽ thích, đúng chuẩn 'mẫu đơn phú quý'."

Tôi nhìn chằm chằm vào bình luận này thật lâu.

Sau đó, tôi đưa ra một quyết định.

Tam tỷ nên trở về Châu Thành.

Chị ấy có kỹ thuật, nhưng vấn đề nằm ở tư duy thẩm mỹ.

Chị ấy không thể bắt kịp phong cách cá tính, thời thượng của giới trẻ.

Ở Thượng Hải, chị ấy lạc lõng.

Nhưng ở các thị trấn nhỏ, đó lại là phong cách "được ưa chuộng".

Vừa hay, trường cấp ba của Bành Bành cũng nằm trong huyện thành.

Tam tỷ có thể mở tiệm gần đó, vừa kinh doanh, vừa tiện chăm sóc con trai.

Tôi đưa cho chị 50.000 tệ để làm vốn khởi nghiệp.

Điều duy nhất tôi lo lắng, là vụ ly hôn của chị vẫn chưa được xử lý xong.

Tôi sợ Lạc Quân sẽ tìm đến chị ấy gây rối.

Nhưng Tam tỷ trấn an tôi:

"Về đó chị sẽ thi bằng lái xe, mua khóa mật mã tốt nhất, lắp camera giám sát."

"Ra đường đi ô tô, về nhà khóa chặt cửa. Trừ khi hắn có thể xuyên tường, bằng không hắn làm được gì chị?"

Có lẽ tôi đã đánh giá quá cao Lạc Quân.

Bởi vì sau khi Tam tỷ mở tiệm, kinh doanh dần ổn định, hắn ta vẫn không hề xuất hiện.

Thời gian trôi qua, còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học của Bành Bành.

Chỉ cần Bành Bành thi đậu đại học ở thành phố khác, Tam tỷ sẽ thực sự thoát khỏi những ngày tháng tăm tối.

Công việc kinh doanh của chị ấy cũng dần khởi sắc.

Lượng đánh giá tích cực tăng lên, dần dần lấn át hết những bình luận tiêu cực trước đây.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Không lâu sau đó, trên các trang đánh giá, lại xuất hiện hàng loạt bình luận xấu.

Lần này, không phải nhằm vào dịch vụ hay kỹ thuật của cửa hàng.

Mà là nhằm vào tôi.

【Tiệm này là của một kẻ rác rưởi, nên sớm đóng cửa đi! Bất cứ ai đến đây cũng đều tiếp tay cho kẻ ác!】

【Bà chủ làm tôi buồn nôn.】

【Không hiếu thuận với cha mẹ, nhưng lại coi khách hàng như bố mẹ mà cung phụng, thật rẻ mạt!】

【Cảnh báo!! Chủ quán có nhân phẩm đáng lo ngại!!】



Chẳng bao lâu, tất cả các tài khoản quảng bá cửa hàng trên mạng xã hội cũng bị tấn công.

Gốc rễ của mọi chuyện cũng dần lộ ra.

Lạc Quân và Chu Phú Dân đã bắt tay nhau, quay một đoạn video.

Trong đó, chúng tố cáo tôi đã "xúi giục chị ruột ly hôn" và "từ chối phụng dưỡng cha mẹ".

Công việc kinh doanh của tôi tại Thượng Hải chịu cú sốc nặng nề.

Thậm chí cả Phương tỷ ở Châu Thành cũng bị vạ lây.

Có người đào ra chuyện tôi từng làm việc ở tiệm chị ấy khi còn học đại học.

Phương tỷ lại không hề đề cập đến chuyện này.

Nếu không phải Tôn Tú Tú nói lại, tôi cũng không biết ảnh hưởng của vụ việc lan xa đến vậy.

Tôi vội vàng liên lạc với Phương tỷ, muốn xin lỗi chị ấy.

Nhưng chị lại ngược lại, an ủi tôi:

"Em sợ cái gì chứ? Ở khu đại học này, còn tiệm nào có kỹ thuật tốt mà giá lại ưu đãi như của bọn mình không?"

"Cơn bão này qua đi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường."

"Đây cũng chẳng phải chuyện xấu, ngày nào chị cũng bận tối mắt tối mũi, nhân dịp này nghỉ ngơi một chút cũng tốt!"

Tôi còn chưa kịp nói gì thêm, chị đã vội chốt lại một câu:

"Được rồi, chị biết em nghĩ gì."

"Không phải là lỗi của em. Chị không mong manh đến thế đâu, lo cho bản thân mình trước đi!"

Rồi chị cúp máy.

Lời của chị khiến tôi nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cũng giúp tôi có thêm dũng khí để đối diện tất cả.

Dù khó khăn, tôi vẫn duy trì tiêu chuẩn cao nhất đối với khách hàng.

Tôi dành thời gian quay video chính thức để lên tiếng phản hồi.

Dù biết không nên rơi vào bẫy tự chứng minh, nhưng tôi cần có trách nhiệm giải thích với những khách hàng đã tin tưởng mình.
 
Hủ Tục
Chương 21: Chương 21



Nhưng bất chấp nỗ lực của tôi, tình hình kinh doanh vẫn lao dốc.

Cuối cùng, tôi bất đắc dĩ phải đóng cửa một số chi nhánh.

Các tài khoản mạng xã hội bị giới hạn mức tiếp cận nghiêm trọng.

Video đính chính của tôi không nhận được bất kỳ lượt quan tâm nào.

Tuy nhiên, vẫn có những khách hàng hiểu rõ tình hình, không bị ảnh hưởng bởi tin đồn, tiếp tục ủng hộ cửa hàng.

Tôi biết, cơn giông bão này rồi cũng sẽ qua.

Lâu lắm không liên lạc, Ngũ tỷ cũng nhắn tin cho tôi:

【Thời đại internet, chỉ cần một chiếc lá cũng có thể che mắt cả khu rừng. Tự chứng minh chỉ vô ích, hãy để thời gian cuốn trôi tất cả. Em làm là kinh doanh thực tế, chỉ cần hết lòng với khách hàng là đủ.】

Ngay khi video bôi nhọ bị tung ra, Trân Ni cũng bay đến Thượng Hải ngay lập tức.

Cô ấy không nói gì nhiều.

Chỉ đơn giản là làm cái đuôi của tôi ăn cùng, ở cùng, đi làm cùng.

Những điều này mang lại cho tôi một sức mạnh to lớn.

Rất nhanh chóng, tôi vực dậy tinh thần, chấn chỉnh lại công việc.

Dù hiện tại mọi thứ vẫn còn tệ hại, nhưng chẳng phải vẫn tốt hơn kiếp trước rất nhiều sao?

Ít nhất là tôi vẫn còn sống.

Chỉ cần còn sống, nghĩa là còn hy vọng.

Hôm nay, một khách hàng thân thiết – Thường tỷ, vừa bước vào tiệm đã giơ điện thoại lên cổ vũ tôi:

"Tiểu Chu, hôm qua chị vừa đăng video lên tiếng ủng hộ em đấy! Chị còn đầu tư hẳn 100.000 đồng Dou+ (quảng bá nội dung), giờ có rất nhiều người đang lên tiếng bênh vực em!"

Tôi sửng sốt, sống mũi cay cay:

"Cảm ơn chị! Chị chi tiêu nhiều quá rồi, từ giờ đến hết năm, móng tay của chị em làm miễn phí!"

Thường tỷ phẩy tay đầy khí thế:

"Ai thèm ba cái lẻ tẻ của em? Đêm qua chị donate cho nam streamer còn hơn số đó."

Bên cạnh, một vị khách đang làm mi nối đột nhiên góp chuyện:

"Hình như tôi cũng thấy có người nổi tiếng lên tiếng cho cô đấy. Một ngôi sao ấy!"

"Hình như tên là…Tống Hỉ Tĩnh? thì phải"

Nói xong, cô ấy lại vỗ trán như sực nhớ ra điều gì:

"Tôi không giỏi làm video, lát nữa cô gửi tôi một bản có sẵn nhé, tôi giúp cô đăng luôn!"

Lòng tôi như được sưởi ấm.

Giữa cơn bão tin đồn, vẫn còn rất nhiều người tin tưởng và giúp đỡ tôi.

Tôi tranh thủ lúc nghỉ ngơi, mở điện thoại lên tìm kiếm tài khoản của Tống Hỉ Tĩnh.

Quả nhiên cô ấy đã đăng một bài viết rất dài, lên tiếng bênh vực tôi.

Tôi rất bất ngờ.

Cô ấy không giống những người nổi tiếng mà tôi tưởng tượng.

Cô ấy là một người rất "lặng".

Hầu như không thấy cô ấy tương tác với các nghệ sĩ khác.

Thậm chí, những ngôi sao từng ghé tiệm tôi làm móng, đều có vẻ dè dặt khi nhắc đến cô ấy.

Cô ấy không tham gia vào các tin đồn thị phi, nhưng lại thường xuyên lên tiếng vạch trần những bất công trong xã hội.

Cô ấy vận động quyên góp cho động vật hoang dã, kêu gọi nhận nuôi thú cưng.

Cô ấy thẳng thắn chỉ trích những hành vi thiếu văn minh nơi công cộng, như hút thuốc ở nơi đông người.

Cô ấy có quan hệ rất tốt với công chúng.

Bài đăng của cô ấy như một tảng đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh gây nên những đợt sóng vô cùng lớn.

Phần bình luận tràn ngập những khách hàng từng đến cửa hàng tôi, tất cả đều lên tiếng bênh vực tôi.

Tôi rất cảm kích, bèn nhắn tin cho cô ấy:

【Hỉ Tĩnh, tôi vừa đọc bài viết của cô. Cảm ơn cô rất nhiều.】

Cô ấy vẫn giữ nguyên sự lãnh đạm như phong cách thường ngày, chỉ trả lời một câu ngắn gọn:

【Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để tâm.】

Tôi ngẩn người nhìn màn hình.

Cô ấy… thật sự là người nổi tiếng ư?

Bộ phim mới của Tống Hỉ Tĩnh sắp ra mắt.

Tôi liên hệ rạp chiếu phim gần đó, đặt trước nguyên một suất chiếu cả ngày.

Dư luận xoay vần, cửa hàng làm móng của tôi cũng dần khởi sắc.

Tôi lại như trở về vạch xuất phát, từng chút một mở rộng quy mô.

Hôm ấy, Trân Ni gửi tôi một đường link.

Tôi bấm vào xem, phát hiện đó là một tài khoản ẩn danh đang phơi bày toàn bộ sự thật về gia đình tôi.

Bài đăng chỉ ra tất cả:

Từ Hoa sinh chín đứa con, còn từng hai lần phá thai.

Bà ấy rõ ràng nhỏ hơn Chu Phú Dân năm tuổi, nhưng trông lại già hơn ông ta cả chục tuổi.

Nhà cũ của chúng tôi cũng bị lộ ra.

Trong ảnh, nơi chúng tôi từng ở chỉ là một căn phòng chật hẹp, chưa đầy 20 mét vuông.

Chị em tôi phải chen chúc nhau ngủ chung trên một tấm nệm mỏng.

Mãi đến khi các chị lần lượt đi làm, lấy chồng, điều kiện mới khá hơn đôi chút.

Nhưng chỉ cách một bức tường, lại là một căn phòng rộng rãi sáng sủa, được lát gạch bóng loáng như trong thành phố.

Đó là nơi Chu Phú Dân sống.

Sau khi Đại tỷ rời đi, Từ Hoa cũng bị đuổi ra khỏi phòng, bắt qua ngủ chung với chị em chúng tôi.

Bài đăng này còn có sức ảnh hưởng mạnh hơn cả video thanh minh của tôi.
 
Hủ Tục
Chương 22: Chương 22



Nó đ.â.m thẳng vào điểm mấu chốt, khắc họa sống động hình ảnh một Chu Phú Dân ích kỷ, coi phụ nữ như công cụ sinh sản.

Tôi liếc nhìn địa chỉ IP của tài khoản.

Rồi bật cười.

Quả nhiên, đây là tác phẩm của Ngũ tỷ.

Dư luận hoàn toàn đảo chiều.

Mọi người bàn tán quá sôi nổi, thậm chí câu chuyện còn lan rộng vượt xa khỏi mâu thuẫn ban đầu.

Không lâu sau, toàn bộ nội dung liên quan đều bị gỡ bỏ.

Khi tôi tưởng rằng mọi thứ sắp quay về quỹ đạo bình thường.

Một cuộc gọi lạ đột nhiên gọi đến.

Vừa nhấc máy, tiếng Chu Phú Dân gào lên chửi bới:

"Mày có phải muốn tao c.h.ế.t phải không hả?!"

Thì ra, mỗi ngày đều có người mò đến quê tôi tìm ông ta.

Chửi rủa, quay video, rồi đăng lên mạng câu view.

Tôi không kìm nổi, phá lên cười ngay trong điện thoại, cười đến ch** n**c mắt.

"Đây là báo ứng của ông."

"Ông đã khiến chị em chúng tôi khổ sở đến mức nào, giờ chẳng qua chỉ là nghiệp quật ngược lại mà thôi!"

Ông ta vẫn đang gào thét điên cuồng bên kia đầu dây.

Tôi dứt khoát cúp máy.

Tối hôm đó, thuật toán thần kỳ của mạng xã hội liền đề xuất cho tôi một video.

Là một tài khoản chuyên săn tin đến tận quê tôi, quay lén Chu Phú Dân.

Trùng hợp thay, họ còn quay được cảnh ông ta gọi điện chửi mắng tôi.

Chỉ thấy ông ta giận dữ, mặt mày méo mó, vừa giậm chân vừa hét vào điện thoại như phát điên.

Dòng caption của video:

【Lão già này lại gọi điện quấy rối con gái ruột. Nhìn cái điệu bộ mà xem, trông có đáng sợ không cơ chứ.】

Bình luận bên dưới dày đặc:

"Lão ta chắc chắn là con nghiện rượu. Trông mặt giống hệt lão bố khốn nạn của tôi, ngày nào cũng uống đến bất tỉnh nhân sự, da dẻ đỏ tím bầm dập. Cơ mà lão già nhà tôi c.h.ế.t rồi."

"Tai họa kéo dài trăm năm. Nghe bảo lão ta ở làng không có cơm ăn, có tí tiền là đi đánh bạc, uống rượu. Toàn bụng rỗng mà nốc rượu, thế mà vẫn sống nhăn răng."

"Xuống dưới mà bầu bạn với vợ đi, đồ cặn bã."

Nhìn thấy làn sóng mắng chửi ngày càng dữ dội, tôi chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.

Vừa định khóa màn hình đi ngủ thì tin nhắn của Tam tỷ đột nhiên đến:

【Tiểu Cửu, chị ly hôn rồi!!】

Khi Tam tỷ quyết tâm ly hôn, chị ấy từng đến đơn vị làm việc của Lạc Quân để tố cáo.

Hắn ta, dù ở nhà là kẻ vũ phu tàn bạo, nhưng ra ngoài lại mang bộ mặt "người chồng tốt" hiền lành, hòa nhã, biết cách nịnh bợ lãnh đạo.

Vì thế, đơn tố cáo của Tam tỷ bị chìm xuống.

Nhưng hắn tự chuốc họa vào thân.

Khi cư dân mạng đổ xô chỉ trích Chu Phú Dân, họ cũng không bỏ qua Lạc Quân.

Rất nhanh, nơi làm việc của hắn bị truy ra.

Một nhóm phụ nữ từng là nạn nhân của bạo lực gia đình đã tự nguyện tụ họp, kéo đến công ty Lạc Quân.

Họ yêu cầu ban lãnh đạo gây áp lực buộc hắn ta phải đồng ý ly hôn.

Tam tỷ gọi điện cho tôi, cười như được mùa:

"Tiểu Cửu, em không biết đâu, bình thường hắn nói chuyện với chị cứ như hoàng đế sai bảo nô tài vậy."

"Nhưng hôm đó, khi bị sếp ép phải gọi cho chị để đồng ý ly hôn, giọng hắn nhũn như bún, thấp hèn đến mức chị còn không tin nổi!"

Dù vậy, tôi vẫn chưa thể yên tâm.

Vẫn còn một tháng "thời gian suy nghĩ" trước khi ly hôn chính thức.

Tôi sợ vào phút chót, Lạc Quân sẽ giở trò quấy phá.

Vấn đề này, mấy đại tỷ nhiệt huyết kia cũng đã lường trước.

Họ thay phiên nhau túc trực ở tiệm của Tam tỷ, như đi làm theo ca vậy.

Mục đích là để ngăn Lạc Quân đến gây chuyện.

Tam tỷ thì hào phóng tặng họ dịch vụ làm móng, nối mi miễn phí.

Mấy đại tỷ mừng như Tết, quây quần ríu rít cả ngày.

Cuối cùng, thời gian "suy nghĩ" kết thúc.

Tôi đặc biệt bay về Châu Thành.

Tôi phải tận mắt nhìn thấy Tam tỷ nhận được tờ giấy ly hôn, mới có thể an lòng.

Trước cửa Cục Dân Chính

Một nhóm các chị gái sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, đứng dàn hàng như dàn vệ sĩ.

Tam tỷ mặc váy đỏ, rạng rỡ như hoa, được họ vây quanh.

So với mấy ngày trước, sắc mặt chị ấy đã tốt hơn hẳn, còn có da có thịt.

Không xa đó, Lạc Quân trông như một con ch.ó ướt sũng vừa bị vớt từ cống lên.

Hắn ta trừng mắt nhìn bọn tôi, ánh mắt vừa căm hận, vừa dè chừng.

Dưới sự bảo vệ của các đại tỷ, thủ tục ly hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Bước ra khỏi Cục Dân Chính/

Mấy chị gái hùng hổ khuân xuống từ xe mấy cái pháo giấy, rồi "bùm bùm bùm" khai hỏa ngay tại chỗ.

Tiếng pháo nổ rộn ràng,

Lạc Quân sợ đến mức co cẳng chạy mất.

Tam tỷ cười tít mắt, vui đến mức miệng không khép lại được.

Chị ấy bỏ qua cả đám bạn cũ, trực tiếp bước đến trước mặt tôi:

"Tiểu Cửu, chị như được tái sinh rồi."

"Bành Bành cũng vừa thi đại học xong. Sau hè này, hai mẹ con chị sẽ chuyển đến thành phố khác."
 
Hủ Tục
Chương 23: Chương 23



Tôi lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ, nhét vào tay chị ấy.

Là một chiếc dây chuyền vàng hình con bướm.

Tôi đã không ít lần nghe Tam tỷ nói:

"Sau này có tiền, nhất định phải mua cho mình vài món trang sức vàng."

Nhưng từ trước đến nay, thứ trang sức duy nhất của chị ấy, chỉ có một chiếc nhẫn đồng do Lạc Quân tặng lúc Bành Bành ra đời.

Lúc quyết định ly hôn, chị ấy đã ném nó đi không thương tiếc.

Giờ giá vàng tăng vùn vụt, Tam tỷ lại càng tiếc tiền, không dám mua gì cho bản thân.

Mà con bướm, chính là biểu tượng của tự do.

Tôi hy vọng từ nay về sau, chị ấy sẽ tiếp tục tiến về phía trước, mãi mãi không quay đầu lại.

Vừa từ Châu Thành trở về Thượng Hải, tôi liền nhận được điện thoại từ Trân Ni.

Chưa bao giờ tôi nghe thấy giọng cô ấy hoảng loạn đến vậy.

"Tiểu Cửu, làm sao đây? Ba chị muốn nhảy lầu!"

Ba của Trân Ni?

Tôi ngây người vài giây.

Trân Ni từng kể, kiếp trước cha mẹ cô ấy đều làm việc thuận lợi, đến khi về hưu thì hưởng thụ tuổi già bằng khoản lương hưu hậu hĩnh, không có bất kỳ biến cố nào.

Nhưng kiếp này, không biết vì sao, cha cô ấy lại đầu tư vào dự án tài chính của một người bạn.

Kết quả bị gài bẫy, tiền không những bị mắc kẹt, mà còn kéo theo cả họ hàng đầu tư cùng.

Họ hàng vì tin tưởng ông, cũng đem hết tiền dốc vào.

Ngay cả khi bán hết tài sản của nhà họ Tô, thì cũng không đủ để lấp đầy nổi lỗ hổng ấy.

Suốt đời đường hoàng chính trực, chưa từng làm điều khuất tất nên Tô thúc không thể chấp nhận cú sốc này.

Tôi siết chặt điện thoại, giọng gấp gáp:

"Trân Ni, còn thiếu bao nhiêu? Để tôi nghĩ cách tiếp!"

Vừa trấn an cô ấy, tôi vừa nhanh chóng đặt vé máy bay đến Hải Thành.

Đồng thời, tôi bắt đầu tính toán tất cả tài sản hiện có của mình, liệu có đủ để giúp ông ấy vượt qua khủng hoảng này hay không.

Nhưng khi tôi đến nhà họ Tô, tình hình còn tệ hơn tôi tưởng.

Hai người từng là biểu tượng của phong độ và thanh cao nay đầu đã bạc trắng chỉ sau một đêm.

Ánh mắt đờ đẫn, trông như thể đã mất hết hy vọng.

May mắn thay, Tô thúc được phát hiện kịp thời, chưa xảy ra bi kịch.

Tô thẩm và Trân Ni phải túc trực bên ông suốt 24 giờ, sợ ông lại có ý định dại dột.

Tôi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt trước mặt họ.

"Thúc, thẩm, trong này con có 500.000 là toàn bộ tiền mặt con có."

"Con biết nó vẫn chưa đủ, nhưng ít nhất có thể giải quyết tình trạng cấp bách."

"Những người họ hàng kia, chia cho mỗi người 100.000, ít nhất họ có chút hy vọng mà sống tiếp."

"Hiện tại con có 5 cửa hàng, nếu có thể sang nhượng, vấn đề này sẽ được giải quyết."

"Nhưng quá trình chuyển nhượng cần thời gian, mong hai người đừng nôn nóng."

Họ thoáng chùng xuống, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt lại tràn đầy áy náy.

"Mẫn Mẫn à, con đã tự thân lập nghiệp, đi đến được ngày hôm nay đâu có dễ dàng."

"Bán hết cửa hàng đi, chẳng phải là đổ sông đổ bể sao?"

"Đều do thúc cả! Sao lại có thể bị ma quỷ ám ảnh mà làm chuyện hồ đồ thế này!"

"Hơn nữa... hơn nữa... bọn thúc không có tư cách nhận số tiền này."

Giọng của Tô thúc yếu ớt, nhưng ông vẫn cố giữ vẻ chừng mực và thể diện như trước nay.

Nhưng chỉ tôi biết, tôi không làm việc này vì ông.

Mà là vì—Trân Ni, chị em song sinh của tôi.

Tất cả những gì tôi có ngày hôm nay, đều nhờ vào cô ấy.

Cô ấy đã không ít lần nhắc đến rằng, Tô thúc và Tô thẩm đối xử với cô ấy rất tốt.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng m.á.u mủ ruột rà là sợi dây ràng buộc lớn lao đến thế.

Nhưng cô ấy thực sự yêu thương cha mẹ nuôi của mình.

Nếu họ tổn thương, Trân Ni cũng sẽ đau lòng.

Mà tôi,lại không muốn thấy điều đó.

Hơn nữa, tôi không sợ phải bắt đầu lại từ đầu.

Tôi đã làm được một lần, thì sẽ làm được lần nữa.

Chuyện này, không đáng là gì cả.

Nhưng tôi không thể nói hết những điều này.

Tôi chỉ xoay người, nhìn về phía Trân Ni.

"Cậu hiểu mình mà, đúng không?"

Cô ấy gật đầu, sau đó quay sang Tô thúc:

"Ba, chúng ta nhận tiền của Mẫn Mẫn đi, những chuyện khác ba đừng lo nữa."

Nghe Trân Ni nói vậy, Tô thúc cũng chỉ biết gật đầu.

Thấy họ đồng ý, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cũng không cao thượng gì.

Chỉ là một cách ích kỷ nào đó, tôi cảm thấy làm vậy có thể giảm bớt sự áy náy với Trân Ni.

Dùng tiền để bù đắp tội lỗi, nếu tính toán kỹ thì tôi vẫn lời.

Các cửa hàng làm móng của tôi trước giờ làm ăn không tệ.

Vừa đăng tin chuyển nhượng đã có hàng loạt người liên hệ hỏi mua.

Chưa đầy một tháng, tất cả thủ tục gần như đã xong.

Người tiếp nhận hoặc là khách hàng thân thiết, hoặc là nhân viên kỳ cựu đều là người đáng tin.

Tiền chuyển nhượng cũng về tài khoản nhanh chóng và suôn sẻ.
 
Hủ Tục
Chương 24: Chương 24



Sau khi chuyển toàn bộ tiền cho Tô thúc, tôi vẫn còn dư lại hơn 60.000.

Cầm số tiền này, tôi rời khỏi Thượng Hải.

Để bảo vệ quyền lợi của những khách hàng đã tiếp nhận cửa hàng mình, tôi chủ động cam kết sẽ không quay lại ngành nail tại Thượng Hải.

Trân Ni vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

Tôi phải ở bên cạnh cô ấy.

Tôi nghĩ thuê một căn hộ nhỏ tại Hải Thành, bắt đầu lại từ đầu, cũng không tệ.

Vừa chọn xong căn hộ, tôi đang hăng hái đi chọn đồ nội thất.

Giữa trung tâm thương mại đông đúc, tôi nhận được cuộc gọi từ người mà tôi đã cắt đứt liên lạc từ lâu là Đại tỷ.

Tôi đã chặn số của chị ta từ trước.

Nhưng chị ta cố ý dùng một số lạ từ vùng khác để liên lạc với tôi.

"Tiểu Cửu, em có thể giúp chị giống như đã giúp Tam Phượng không?"

Chị ta cũng muốn ly hôn.

Suýt nữa tôi đã bật thốt lên:

"Chị bị kẹt đầu vào cửa à?"

Tôi không liên lạc với Đại tỷ, nhưng Tam tỷ vẫn duy trì liên hệ với chị ta.

Khi Tam tỷ đấu tranh ly hôn với Lạc Quân, chị ấy đã than phiền với tôi không ít lần về Đại tỷ.

Nói rằng chị ta đúng là một hòn đá cản đường.

Thậm chí, Tam tỷ còn chụp màn hình gửi cho tôi một số tin nhắn trò chuyện giữa họ.

Lướt mắt qua, toàn là những lời lẽ ngược đời của Đại tỷ:

【Lạc Quân có động tay động chân là không đúng, nhưng điều đó chứng tỏ anh ta là người đàn ông có khí phách.】

【Giống như lão Trần nhà chị, năm đó cũng từng ngồi tù vì ra mặt giúp huynh đệ. Đây không phải chuyện gì to tát, em đừng có làm lớn chuyện.】

【Em cần phải đề phòng Tiểu Cửu. Nó đã gần 25 tuổi, mà chưa từng yêu ai, chắc chắn là đang ghen tị với chị em mình có gia đình hạnh phúc.】

【Người ta nói ‘Đập mười ngôi chùa, không bằng phá một cuộc hôn nhân’. Em thử nghĩ xem, nó đang giúp em, hay đang hại em?】

Chỉ nhìn mấy câu này thôi, tôi đã cảm thấy trong lòng buồn nôn.

Thi thoảng, giữa những tin nhắn đó còn xen kẽ mấy bài viết "gà độc" từ các tài khoản công khai.

Không ngoại lệ, tất cả đều cổ xúy việc phụ nữ phải nhẫn nhịn, hạ mình để giữ gìn hôn nhân.

Vậy nên, tôi thật sự không hiểu tại sao bây giờ chị ta lại đột nhiên muốn ly hôn?

Thậm chí còn muốn tôi giúp?

Chị ta không đáp lại lời châm chọc của tôi, chỉ nghẹn ngào nói:

"Chồng chị có bồ nhí bên ngoài."

"Ừ, chuyện này không phải ai cũng biết rồi sao?"

Tôi vẫn không nhịn được mà mỉa mai.

Ông chồng của Đại tỷ, ăn nhậu, cờ bạc, gái gú, không thiếu món nào.

Nhưng anh ta lại được chị ta chiều chuộng như hoàng đế thời hiện đại.

Trước giờ, chị ta luôn có tư tưởng của một chính thất "chính chuyên", tin rằng:

"Anh ta chơi chán rồi, tự nhiên sẽ quay về."

Vậy mà bây giờ lại không chịu nổi?

Lẽ nào… ly hôn cũng đang trở thành một trào lưu?

Tôi tiện tay mua một gói hạt dưa, đi đến khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống chuẩn bị nghe Đại tỷ lải nhải.

"Anh ta ra ngoài chơi bời, tôi cũng nhịn rồi. Nhưng làm con riêng thì quá đáng quá!"

Hóa ra, chồng của Đại tỷ có một đứa con riêng, năm nay đã 6 tuổi.

Từ trước đến nay vẫn là "hộ khẩu đen" (không có đăng ký hộ khẩu chính thức).

Giờ đến tuổi đi học, hắn muốn nhập khẩu đứa trẻ vào danh nghĩa gia đình họ.

"Chị biết, chị chỉ sinh được ba đứa con gái, là lỗi của chị. Nhưng sao anh ta có thể làm vậy mà không bàn bạc với chị chứ?!"

"Chị phải ly hôn! Chị phải cho anh ta thấy, không có anh ta, chị vẫn sống tốt!"

Nghe đến đây, tôi lập tức cảm thấy hết hứng thú.

Đại tỷ và Tam tỷ có một sự khác biệt căn bản.

Tam tỷ tận sâu trong lòng luôn khinh thường những tư tưởng hủ lậu về hôn nhân và đạo đức.

Chỉ là, do bị tẩy não từ nhỏ, chị ấy bị mắc kẹt giữa hai luồng ý thức đối lập, giằng co trong mơ hồ suốt một thời gian dài.

Nhưng Đại tỷ thì không.

Chị ta tận đáy lòng công nhận những tư tưởng đó, thậm chí còn muốn phát huy nó.

Chị ta không thực sự muốn ly hôn.

Chẳng qua muốn lấy "ly hôn" ra để ép chồng quay lại, bắt hắn phải xuống nước với mình.

Bản chất của vấn đề vẫn là chị ta vẫn quá yêu hắn.

Đây chỉ là một trò khiêu khích, một màn "đỏng đảnh" trong cuộc hôn nhân của họ mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi không còn hứng thú nghe chị ta lải nhải nữa.

Tôi cắt ngang:

"Chuyện của chị rất dễ giải quyết. Hắn là bên có lỗi, chị còn có thể giành được nhiều tài sản hơn."

"Nếu hắn đồng ý ly hôn, thì cùng ra Cục Dân Chính làm thủ tục."

"Nếu không đồng ý, chị kiện ra tòa đi."

"À... dễ ly hôn lắm sao?"

Nghe tôi nói vậy, chị ta dường như còn có chút không vui.

"Ừ, đúng vậy. Chẳng biết nói gì nữa, chúc chị ly hôn suôn sẻ nhé."

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, chặn luôn số này.

Có lẽ, tôi cần phải đi đăng ký một số điện thoại mới thôi.
 
Hủ Tục
Chương 25: Chương 25



Hóa ra chị ta tìm đến tôi chỉ để học cách "nắm thóp" đàn ông.

Tôi không nhịn được mà nghĩ ác ý.

Đại tỷ đúng là hoàn toàn xứng đáng với những khổ đau mà chị ta đang chịu.

Dù sao thì, vẫn có tin tốt.

Tam tỷ đã ổn định ở thành phố mới.

Nhờ có kinh nghiệm, cửa hàng làm móng mới của chị ấy cũng khai trương thuận lợi.

Tôi không nói với chị ấy chuyện nhà Trân Ni.

Nếu biết, chắc chắn chị ấy sẽ muốn vét sạch gia sản để giúp đỡ.

Chị ấy kể, Chu Phú Dân sống rất thảm hại ở quê.

Hắn nợ nần cờ b.ạ.c chồng chất, căn nhà duy nhất cũng bị xiết nợ.

Không còn nơi nào để đi, hắn lang thang đầu đường xó chợ, ăn đồ thừa người ta vứt đi.

Ngày thường, hắn mò lên trấn nhặt rác, bán ve chai lấy tiền, rồi lại ném hết vào sòng bạc.

Còn Đại tỷ thì tự lo cho thân mình còn không xong, đâu có rảnh mà quản hắn.

Hắn, đương nhiên cũng chẳng hối hận gì.

Nghe đâu, hắn suốt ngày chửi bới trong thôn, than rằng nếu có con trai, hắn đã không rơi vào cảnh này.

Tất cả là tại đám con gái vô dụng của hắn, khiến hắn phải chịu cảnh sống thê thảm như vậy.

Tôi chỉ coi như nghe chuyện hài cho vui.

Tam tỷ còn nói đại tỷ thực sự đã ly hôn.

Tôi kinh ngạc:

"Chị ta cũng gan đó chứ, tôi tưởng chị ta sẽ cao thượng mà nhận nuôi luôn đứa con riêng kia chứ."

Tam tỷ khinh miệt hừ một tiếng:

"Chị ta làm màu quá đà thôi. Vốn định quậy một trận để ép chồng phải hối lỗi, quay về bên mình."

"Ai ngờ, Chồng chị ta không nói hai lời, lập tức đồng ý ly hôn, xong xuôi liền dắt mẹ con tiểu tam về nhà, vui vẻ sống chung."

Điều ngu ngốc nhất là chị ta lại chủ động ra đi tay trắng, tưởng rằng có thể khiến trời đất cảm động.

Chị ta còn muốn mang theo ba đứa con gái, nghĩ rằng chồng cũ sẽ níu kéo, van xin chị ta ở lại.

Kết quả thì sao?

Một người phụ nữ chưa từng có công việc ổn định, giờ đây phải một thân một mình, không một xu dính túi, tự mình nuôi ba đứa trẻ.

Nghe nói bây giờ chị ta đang diễn trò "khổ nhục kế", cầu xin được tái hôn.

Thậm chí còn chấp nhận sống chung với tiểu tam và con riêng, muốn hai vợ cùng hầu một chồng.

Chúng tôi đều im lặng, chỉ có thể cảm thấy bất lực trước lựa chọn của Đại tỷ.

Nhưng lúc này, không ai muốn đưa tay kéo chị ta lên.

Bởi vì chị ta như một hồn ma c.h.ế.t đuối, chỉ biết kéo cả chúng tôi chìm theo.

Cuối cuộc trò chuyện, Tam tỷ bỗng trầm giọng nói:

"Hôm nay là ngày giỗ của Nhị tỷ."

Tôi sững lại, tim như bị ai bóp nghẹt.

Nhị tỷ đã mất bao nhiêu năm, tôi vẫn chưa từng thắp cho chị ấy một nén nhang.

Thậm chí, ngay cả mộ chị ấy ở đâu, tôi cũng không biết.

Tôi chỉ nhớ rằng, ở quê có một phong tục.

Phụ nữ c.h.ế.t trẻ là điềm xấu, không được thờ cúng.

Hơn nữa, Nhị tỷ tự tử.

Năm đó, Chu Phú Dân và Từ Kim Hoa không muốn xử lý t.h.i t.h.ể của chị ấy.

Hình như cán bộ thôn chỉ đào đại một cái hố ở bãi tha ma rồi chôn xuống.

Chắc là, ngay cả một tấm bia mộ đàng hoàng cũng không có.

Nghĩ đến việc trước khi chết, chị ấy còn khuyên tôi rằng lớn lên hãy bỏ trốn.

Vậy mà tôi lại nhẫn tâm quên mất chị ấy…

Lòng tôi trào dâng nỗi ân hận sâu sắc.

Tam tỷ nói:

"Lúc đó em còn nhỏ."

"Năm đó, chị lén đi theo cán bộ thôn. Chị biết mộ chị ấy ở đâu."

"Năm nào chị cũng đến thăm, còn dựng cho chị ấy một tấm bia nhỏ."

"Nhưng dạo này tiệm quá bận, chị không về được. Em thay chị đến thăm Nhị Phượng nhé."

Hai tiếng sau, có một chuyến bay về Hương Thị.

Tôi gần như chạy thục mạng ra sân bay, không mang theo bất cứ hành lý gì.

Khi hạ cánh thì trời đã tối.

Vừa hay gần đây Tôn Tú Tú cũng đang ở Hương Thị.

Em trai cô ấy lái xe đi cùng, hai người đón tôi ở sân bay rồi chở thẳng về quê.

Thực ra tôi định tự đi một mình, nhưng cô ấy nhất quyết đi theo.

"Nửa đêm nửa hôm, em lại nói muốn đi viếng mộ. Em đúng là quen sống ở thành phố rồi, quên mất buổi tối ở nông thôn nguy hiểm thế nào sao?"

Ba người chúng tôi dò dẫm từng bước một leo lên núi.

Trong lòng tôi có một nỗi chấp niệm khó nói thành lời.

Tối nay, nhất định tôi phải thắp một nén nhang cho Nhị tỷ.

Lúc đi ngang qua con sông của làng, bỗng vang lên một tiếng "bõm" rất lớn.

"Chắc ai đó lại quăng rác xuống sông đấy."

Tôn Tú Tú cũng nghe thấy.

Chúng tôi không bận tâm, tiếp tục leo lên núi.

Cuối cùng, trước khi trời sáng, tôi cũng kịp viếng Nhị tỷ.

Lúc quay đầu xuống núi, lòng tôi bỗng có một cảm giác an yên khó tả.

Trong làng không có chỗ nghỉ, chúng tôi lại lái xe suốt đêm đến nhà khách ở trấn trên.

Trời còn chưa sáng, điện thoại của Tam tỷ đã gọi tới.

"Em vẫn còn ở quê à?"

Tôi vẫn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở trả lời:

"Em đang ở nhà khách trên trấn, sao thế ạ?"

Chị ấy hạ giọng nói:

"Hắn c.h.ế.t rồi."
 
Hủ Tục
Chương 26: Chương 26 (Hoàn)



"Cán bộ thôn vừa gọi cho chị, sáng nay vớt được hắn lên từ sông làng."

"Chắc là đêm qua uống nhiều quá, trượt chân ngã xuống nước c.h.ế.t đuối."

Tôi lập tức nhớ lại tiếng động lớn mà chúng tôi nghe thấy tối qua.

Chẳng lẽ… đó là Chu Phú Dân?

Tam tỷ lại nói:

"Em nói xem, có phải Nhị tỷ đã dẫn hắn đi rồi không?"

Tôi vốn không tin vào ma quỷ hay chuyện kỳ bí.

Nhưng lần này, phản ứng đầu tiên của tôi lại giống hệt chị ấy.

Không một ai tình nguyện lo hậu sự cho hắn.

Cán bộ thôn đành phải chôn hắn ở bãi tha ma.

Số phận của hắn và Nhị tỷ, đến thời khắc này, đã tạo thành một vòng khép kín.

Tôi gửi tin tức về cái c.h.ế.t của hắn cho Ngũ tỷ qua tin nhắn riêng.

Cô ấy nhanh chóng trả lời:

【Chị cảm thấy như cuối cùng mình cũng có thể hít thở thoải mái trên thế giới này.】

【Không cần vắt óc ẩn danh, không cần lo lắng một ngày nào đó mở cửa ra, họ sẽ đứng ở đó và nói muốn đưa em về nhà gả chồng.】

【Thật tốt quá, Tiểu Cửu, cuối cùng chúng ta cũng có thể sống thật tốt.】

Tiệm làm móng của Tam tỷ cũng kinh doanh rất phát đạt, khách cũ rất nhiều, chị ấy còn thuê một cô gái trẻ làm trợ lý.

"Tiểu Cửu, cô bé này đặc biệt giống em hồi mới vào đại học, kiên cường, không chịu thua."

"Chúng ta phải giúp đỡ nhiều cô gái như thế này."

Và ông trời vẫn tiếp tục hào phóng với tôi.

Việc kinh doanh tiệm làm móng đang phát triển nhanh chóng, đi theo đúng quỹ đạo trước đây.

Mặc dù đã rời xa Thượng Hải, vẫn có rất nhiều khách hàng tìm đến tôi.

Cảm giác bắt đầu lại từ đầu này, không hiểu sao, lại khiến tôi vô cùng tận hưởng.

Tam tỷ nói, cuối cùng thì Đại tỷ và chồng cũ của chị ấy vẫn "nửa tái hợp".

Chị ấy chuyển về nhà chồng, nhưng hai người không tái đăng ký kết hôn.

Chị ấy và người phụ nữ chen vào cuộc hôn nhân của mình gọi nhau là "chị em".

Chị ấy giống như một bà giúp việc, hầu hạ cả nhà từ ăn uống đến sinh hoạt, nhưng không mong cầu bất kỳ sự hồi đáp nào.

Có lẽ trong lòng, Đại tỷ luôn coi mình là chủ mẫu của gia đình, dùng sự nhẫn nhịn của bản thân để duy trì cái thể diện mục nát của một gia đình đổ nát.

Tam tỷ tức giận đến mức không thể chịu nổi, nói rằng chị ấy quá ngoan cố.

"Đây chính là số phận của chị ấy." Tôi đáp.

Còn Trân Ni, chị ấy sắp kết hôn, tôi sẽ làm phù dâu cho chị ấy.

Trình Dã thực sự là một người tốt, sau khi biết chuyện nợ nần của bác Tô, anh ấy không hề oán trách, còn dốc hết số tiền tiết kiệm của mình để giúp đỡ.

Trân Ni muốn trả lại số tiền mà tôi đã giúp, nhưng tôi từ chối.

Rồi chị ấy lại cầm số tiền đó, đưa cho Trình Dã, như một khoản vốn khởi đầu cho gia đình nhỏ của họ.

Tôi cũng báo tin về đám cưới của Trân Ni cho Ngũ tỷ.

Cô ấy vẫn bí ẩn như mọi khi, nhưng vài ngày sau khi nhận được tin, vẫn gửi một món quà đến.

Đêm trước ngày cưới, tôi và Trân Ni nằm chung một giường, tâm sự suốt đêm.

Chị ấy vui đến nỗi không ngủ được, không chỉ vì chuyện đại hỷ sắp đến, mà còn vì cuối cùng chúng tôi cũng đã xoay chuyển được số phận.

Điều kỳ diệu là, bao nhiêu năm trôi qua, dung mạo của tôi dần thay đổi, càng ngày càng giống Trân Ni hơn.

"Chị chưa từng nghĩ rằng, kiếp này lại có em song sinh đi cùng trong ngày xuất giá."

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y chị ấy trong bóng tối, thầm cảm thán may mà cuối cùng người ở bên cạnh chị ấy vẫn là Trình Dã.

Nếu không, tôi thật sự mang tội lớn mất rồi.

Lạy trời, cảm ơn người!

Tôi hỏi chị ấy:

"Kiếp này, chị vẫn còn yêu anh ấy nhiều chứ?"

Chị ấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nghiêm túc "Ừm" một tiếng.

Vậy là tốt rồi.

Một lúc sau, lâu đến mức tôi tưởng Trân Ni đã ngủ, chị ấy bỗng nhiên hỏi tôi:

"Tiểu Cửu, em thì sao? Có ai phù hợp không?"

"Đương nhiên, chị đừng hiểu lầm, chị không phải đang thúc giục em yêu đương kết hôn đâu."

Tôi biết, chị ấy lo cho tôi.

Chị ấy sợ tôi cũng khao khát tình yêu, nhưng lại không dám sở hữu nó.

Nhưng không phải vậy.

Tôi còn có những việc quan trọng hơn cả tình yêu.

Tôi trở mình, mở điện thoại, nhìn lại tin nhắn vừa nhận được:

"Chào chị Tiểu Mẫn, em đã nhận được khoản trợ cấp tháng này. Kỳ thi tháng này em đứng nhất lớp. Cảm ơn chị!

Tính đến nay, chị đã giúp đỡ em tổng cộng 21,475 tệ, chị hãy kiểm tra lại nhé!"

Là một cô bé ở vùng núi xa xôi.

Tôi đã tài trợ cho em ấy hơn hai năm, năm sau em ấy sẽ thi đại học.

Mỗi lần nhận được tiền, em đều ghi lại tỉ mỉ từng đồng, từng cắc.

Em chưa từng nói tại sao làm vậy, nhưng tôi nghĩ, em đang chuẩn bị để trả lại tôi.

Những cô bé như em, tôi đã giúp đỡ rất nhiều.

Các em giống tôi ngày xưa bị xem nhẹ, bị ép nhường cơ hội cho anh em trai trong nhà.

Học xong cấp hai, có lẽ các em sẽ phải đi làm, thậm chí là lấy chồng, rồi sống như vậy cả đời.

Chỉ mong chút giúp đỡ nhỏ bé của tôi có thể khiến thế giới này bớt đi một Chu Đình Nữ, và có thêm một Chu Mẫn.

— Hoàn —
 
Back
Top Bottom