Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hủ Tục

Hủ Tục
Chương 10: Chương 10



Tài khoản ngân hàng của tôi đã có số dư năm con số.

Một con số mà trước đây tôi chưa từng dám mơ đến.

Tiền bạc cho con người ta thêm dũng khí.

Khi có một khoản tiết kiệm, tôi cảm thấy bản thân sống trên đời cũng có chút nền tảng vững chắc hơn.

Những người kia đã cắt đứt liên lạc với tôi từ lâu.

Tôi không rõ họ sống ra sao, cũng không muốn biết.

Yên ổn thế này càng tốt.



Nhưng hôm nay, tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ.

"Tiểu Cửu… là chị, Lục tỷ đây."

Giọng nói trong điện thoại nghe yếu ớt vô cùng.

Chị ấy nói mình đang bệnh nặng, muốn nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi ngẩn người trong giây lát.

Trong số các chị em, Lục tỷ là người đẹp nhất.

Ở làng tôi, ai cũng biết một quy tắc bất thành văn.

Con gái nhà họ Chu, học xong cấp hai thì phải đi làm.

Khi đó, có một người phụ nữ tự xưng là "môi giới", tìm đến cha mẹ tôi, nói rằng Lục tỷ có ngoại hình xinh đẹp, sẽ có tương lai sáng lạn.

Lạ lùng thay, cha mẹ tôi không những không tốn phí trung gian, mà ngược lại, còn được nhận một khoản tiền.

Từ đó, Lục tỷ chỉ gửi tiền về nhà, nhưng chưa bao giờ xuất hiện nữa.

Thoáng cái, cũng đã sáu, bảy năm rồi.

Trong số các chị em, ngoài Tam tỷ, tôi không thực sự thân thiết với ai khác.

Ký ức của tôi về Lục tỷ, chỉ có một chuyện duy nhất khiến tôi không thể quên.

Lúc nhỏ, nhà tôi nghèo đến mức không có cơm ăn, tôi thường khóc vì đói.

Có một lần, chị ấy học theo trên tivi, cắn ngón tay mình, để tôi hút m.á.u cho đỡ đói.

Hành động ấy thực ra chẳng thể giúp gì, nhưng hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí tôi.

Từ ngày chị rời đi, tôi vẫn hay nhớ về chị.

Vì vậy sau khi nghe điện thoại, tôi bảo chị đến Châu Thành gặp tôi.

Sau đó, tôi lại đưa chị đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Lục tỷ vẫn rất đẹp.

Có lẽ vì sống ở thành phố lâu, phong cách ăn mặc của chị cũng rất thời thượng.

Nhưng lời nói và cử chỉ của chị luôn mang theo một sự nịnh nọt, khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Mỗi khi tôi có chút ác cảm, tôi lại nhớ đến chuyện chị từng cho tôi hút máu.

Vậy nên, tôi lại cảm thấy gần gũi hơn một chút.

Nhưng kết quả kiểm tra không tốt chút nào.

Lục tỷ mắc ung thư nội mạc t* c*ng.

Và…

Dương tính với HIV.

Chi phí điều trị rất lớn.

Số tiền hơn mười ngàn tệ tôi có trong tay, chẳng khác nào muối bỏ biển.

Tô Trân Ni nói rằng chị ấy có thể hỗ trợ một phần.

Nhưng phần còn lại, vẫn là một bài toán khó.

Cha mẹ và Đại tỷ chắc chắn sẽ không bỏ ra một xu.

Tam tỷ thì cũng khó khăn, chẳng giúp được bao nhiêu.

Tôi chợt nhớ đến Ngũ tỷ người đã bỏ nhà ra đi từ rất sớm.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Ngũ tỷ đáng lẽ cũng sẽ giống các chị khác, lên thành phố làm công nhân nhà máy.

Nhưng ngay trước khi vào xưởng, chị ấy đã bỏ trốn.

Từ đó, bặt vô âm tín.

Cha mẹ giận đến mức tuyên bố đoạn tuyệt, nói rằng coi như không có đứa con này.

Nhưng…

Sau khi vào đại học, tôi đã tìm thấy manh mối về chị ấy.

Bạn cùng phòng dạy tôi cách sử dụng một phần mềm xã hội, và một ngày nọ, thuật toán đã đề xuất một tài khoản rất đặc biệt.

Chủ tài khoản là một "blogger đoạn tuyệt với gia đình".

Mỗi ngày, cô ấy chia sẻ về cách sống một mình, cách cắt đứt quan hệ với gia đình ruột thịt, cách làm lại cuộc đời từ con số không.

Cô ấy tự lập đến mức có thể một mình nhập viện, tự lo liệu phẫu thuật.

Cô tự nhận mình là kẻ ngoài lề của xã hội.

Người này chưa bao giờ lộ mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra đó chính là Ngũ tỷ.

Trong trang cá nhân của chị ấy, có rất nhiều bài viết chèn quảng cáo.

Bạn cùng phòng bảo tôi rằng, với lượng người theo dõi như vậy, mỗi bài đăng quảng cáo có thể kiếm được vài chục ngàn tệ.

Thấy Ngũ tỷ sống tốt như vậy, tôi thực sự mừng cho chị ấy.

Lúc vừa nhận ra chị, tôi đã thử nhắn tin, nhưng chị không trả lời.

Sau đó, tôi phát hiện không còn nhìn thấy tài khoản của chị ấy nữa.

Chị đã chặn tôi.

Tôi không hề có ý quấy rầy chị.

Nhưng tôi cũng phần nào hiểu được quyết tâm của chị, chị muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.

Trong số các chị em, chị là người can đảm nhất.

Từ đó, tôi chỉ lặng lẽ dõi theo chị từ xa.

Nhưng bây giờ, có lẽ cú sốc từ kết quả chẩn đoán đã giáng đòn quá mạnh lên Lục tỷ.

Bệnh tình chị ấy chuyển biến xấu nhanh chóng.

Có thời điểm, chị thậm chí không thể xuống giường nổi.

Số tiền chúng tôi gom góp, sớm đã cạn sạch.

Khi bệnh viện một lần nữa yêu cầu thanh toán viện phí, tôi đổi sang một tài khoản khác, lại thử nhắn tin cho Ngũ tỷ.

Tôi không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Có lẽ, nếu Ngũ tỷ biết chuyện, chị ấy cũng sẽ muốn giúp một tay.

Lần này, tôi không bị chặn.

Thậm chí, tôi còn có được số điện thoại của chị ấy.
 
Hủ Tục
Chương 11: Chương 11



Vừa bấm gọi, chị đã nói thẳng:

"Chu Lục Phượng không phải người tốt. Cô ta không đáng được cứu. Để cô ta c.h.ế.t đi."

Câu nói làm tôi sững sờ.

Ngũ tỷ nói, khi Lục tỷ lên thành phố, chị ta không làm công việc tử tế.

"Em muốn cứu cô ta? Vậy thì hãy cẩn thận, vì có khi cô ta đang tìm cách hại em đấy!"

Thì ra…

Lý do khiến Ngũ tỷ bỏ trốn không phải vì gia cảnh khốn cùng, cũng không phải vì bị cha mẹ đối xử tệ bạc.

Mà là vì…

Lục tỷ đã từng muốn kéo chị ấy vào con đường đó.

Năm đó, Lục tỷ dùng mọi thủ đoạn, nhất quyết muốn kéo Ngũ tỷ xuống nước.

"Lúc đó em còn nhỏ, chắc không để ý đúng không?”

“Nhưng trong mấy ngày ấy, quanh nhà mình đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ.”

“Nếu chị mà không chạy trốn, thì có lẽ sẽ biến mất không dấu vết. Đến khi tỉnh lại, chắc chắn đã ở địa ngục rồi!"

Ngũ tỷ cực kỳ kích động, nói một tràng dài.

Cuối cùng, chị liên tục nhắc nhở tôi phải đề phòng Lục tỷ.

Cúp máy, tâm trạng tôi rối bời, không thể bình tĩnh lại.

Cảm giác thân thiết khi gặp lại Lục tỷ hoàn toàn biến mất.

Những ký ức đẹp đẽ thời thơ ấu, giờ chỉ còn là ảo ảnh tan vỡ.

Sự thật… còn tồi tệ hơn tôi tưởng.

Mấy ngày trước, Lục tỷ từng nói với tôi.

"Chờ chị khỏe lại, chị sẽ dẫn em đi làm."

Suốt khoảng thời gian này, chị ấy liên tục khoe khoang về công việc của mình.

"Vừa kiếm nhiều tiền, vừa sang trọng, người ta tranh nhau xin vào mà không được."

Khi đó, ánh mắt chị ta lấp lóe kỳ lạ…

"Tiểu Cửu, em là sinh viên đại học, rất có giá đấy."

Tôi hỏi Lục tỷ rốt cuộc đang làm nghề gì.

Chị ấy chỉ cười đầy ẩn ý:

"Bán hàng."

Tôi chợt nhớ lại.

Đã vài lần, chị ấy suýt làm trầy da tôi.

Có khi nào…

Chị ta muốn lây bệnh cho tôi?

Những chi tiết nhỏ nhặt, từng cái từng cái kết nối lại với nhau, khiến tôi rùng mình.

Tôi không nói gì với Lục tỷ, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

Thời tiết ấm dần lên, việc làm móng cũng bận rộn hơn bao giờ hết.

Mỗi ngày, tôi chỉ có hai trạng thái hoặc là đang làm móng, hoặc là đang trên đường đi làm móng.

Hôm nay, lịch hẹn chật kín, đến mức Tô Trân Ni cũng phải cúp học chạy từ đầu bên kia thành phố đến giúp.

Ba người bận đến nỗi không có thời gian uống nước, mải miết làm đến tận 11 giờ đêm.

Sau khi đóng cửa tiệm, Trân Ni mời tôi và chị Phương đi ăn đêm.

Do đã quá giờ đóng cổng ký túc xá, tôi và Trân Ni đặt khách sạn ngủ lại một đêm.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ngủ khách sạn.

Rõ ràng rất mệt, nhưng tôi không sao ngủ được.

Tôi nằm im nhìn trần nhà, cảm thấy mọi thứ xảy ra với mình đều thật khó tin.

Tôi bắt đầu nghĩ về cha mẹ, nghĩ về các chị em gái.

Và rồi, tôi nhớ đến Nhị tỷ.

Năm 22 tuổi, chị ấy đã gieo mình xuống sông tự tử.

Khi đó, ba mẹ ép Nhị tỷ phải lấy một người đàn ông què chân.

Nhưng chị ấy đã có người yêu, hai người đã bên nhau hai năm.

Vậy mà mối tình ấy bị tàn nhẫn phá nát.

Ba mẹ tôi xách cả thùng phân, đến trước cửa nhà cậu trai đó, như những kẻ điên, từng gáo, từng gáo hất lên cửa nhà người ta.

Nhà cậu ấy quá nghèo, không thể lo nổi sính lễ.

Thế là họ quyết phải chia rẽ hai người.

Sau một trận quậy phá, cả gia đình cậu ấy lặng lẽ dọn đi trong đêm, không để lại bất kỳ lời nào cho Nhị tỷ.

Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh chị ấy thất thần khi biết tin.

Đêm hôm đó, trong cơn mơ màng, tôi nghe chị thì thầm bên tai:

"Cửu muội, sau này lớn lên… hãy trốn đi."

Rồi chị ấy đẩy cửa bước ra ngoài, không bao giờ quay lại nữa.

Ba ngày sau, người ta vớt được xác chị từ sông làng.

Khi tôi nhìn thấy, chị ấy đã sưng phù, biến dạng, đến mức tôi không dám tin đó là chị mình.

Những người kéo lưới yêu cầu cha mẹ tôi trả tiền vớt xác.

Nhưng họ chỉ mắng nhiếc xối xả:

"Ai bảo các người vớt nó lên?!

"Đồ ăn hại! Đến khi có thể kiếm tiền thì lại đòi chết? Sao lúc mới sinh không c.h.ế.t luôn đi?!

"Nó đã ăn không của nhà này gần hai mươi năm rồi!"

Tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó.

Ba tôi thậm chí còn đá t.h.i t.h.ể chị xuống sông một lần nữa.

Giữa mùa hè nóng bức, nhưng tôi thấy toàn thân lạnh toát.

Cú đá đó, như thể đá bay hết những ảo tưởng của tôi về cuộc đời này.

Mới 9 tuổi, tôi đã nhìn thấu số phận của chính mình.

Giọng nói của Tô Trân Ni cắt ngang dòng ký ức của tôi:

"Hôm đó, chị đến bệnh viện định xem thử tình trạng của Chu Lục Phượng."

"Chị đoán, chắc cô ta nợ không ít viện phí."

"Nhưng em biết không? Cô ta đã tự thanh toán toàn bộ, còn làm thủ tục xuất viện nữa."

"Cô ta có tiền, nhưng còn muốn moi thêm từ chúng ta."

"Đến mức ấy rồi, giữ tiền lại để làm gì chứ?"

Câu hỏi này tạm thời không có lời giải đáp.
 
Hủ Tục
Chương 12: Chương 12



Số tiền bị Lục tỷ rút sạch, lại dần dần tích lũy trở lại, nhờ công việc làm móng ngày càng đắt khách.

Những lúc không có khách, tôi làm thêm móng đeo tháo rời.

Có lẽ vì chịu ảnh hưởng từ Ngũ tỷ, tôi cũng tạo một tài khoản trên mạng xã hội, bắt đầu đăng những mẫu móng tay của mình.

Ban đầu, tôi chỉ định chia sẻ đam mê, nhưng không ngờ có người nhắn tin hỏi giá, muốn đặt hàng.

Từng điểm nhỏ kết nối lại, dần dần mở rộng ra thành cả một mạng lưới.

Tôi nhớ lại trước đây.

Để mua một cây bút, tôi phải chép bài hộ bạn cả tuần.

Chiếc bút chì dùng đến mức chỉ còn bằng ngón tay, tôi vẫn cố dùng giấy cuộn lại thành ống để kéo dài thêm thời gian.

Những ngày đến kỳ, tôi chỉ có thể dùng giấy vệ sinh gấp thật dày để thay thế.

Nhưng bây giờ, tôi đã có thể mua bất cứ văn phòng phẩm nào mình muốn.

Tôi không còn lo nghĩ về băng vệ sinh.

Tôi cứ ngỡ mình đã đạt được sự tự do toàn diện.

Cho đến khi tin tức về Từ Kim Hoa xuất hiện, một lần nữa phá vỡ sự bình yên của tôi.

Lần trước gặp lại bọn họ, tôi đã tự nhủ rằng cả đời này sẽ không bao giờ dính dáng đến họ nữa.

Họ chỉ khiến tôi rơi vào vòng xoáy tự hủy hoại, kéo tôi quay về với những ký ức đau đớn của kiếp trước.

Nhưng hôm nay, Tam tỷ gọi điện, giọng nghẹn ngào:

"Từ Kim Hoa vào ICU rồi, sắp không qua nổi."

Chuyện xảy ra quá đột ngột, đến mức tôi nghi ngờ Tam tỷ đã bị mua chuộc, phối hợp với họ bày trò lừa tôi.

Nhưng khi tôi đến bệnh viện, người phụ nữ nằm trên giường bệnh thực sự đang hấp hối.

Căn bệnh của bà ta đã cắm rễ từ ba mươi lăm năm trước.

Bác sĩ nói rằng bà ta sinh quá nhiều lần, sau mỗi lần không bao giờ kiêng cữ, khoảng cách giữa các lần sinh quá gần nhau, khiến cơ thể không kịp phục hồi.

Sau khi sinh tôi, bà ta còn phá thai hai lần.

Con người không phải sắt đá, làm sao chịu nổi những mài mòn như thế?

Thực tế, cơ thể bà ta đã sớm suy kiệt.

Cuộc phẫu thuật tại phòng khám chui lần trước, đã khiến bà ta nhiễm khuẩn nghiêm trọng.

Bà ta không quan tâm đến những dấu hiệu cảnh báo, đến khi vào viện thì các cơ quan nội tạng đã suy kiệt hoàn toàn, không thể cứu chữa.

Khi tôi và Tô Trân Ni đến nơi, bà ta đã hôn mê.

Đại tỷ và Tam tỷ thay phiên nhau chăm sóc.

Còn Chu Phú Dân thì mất tăm mất dạng.

Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi, bà ta chợt tỉnh lại trong chốc lát.

Nước mắt đọng nơi khóe mắt, ánh mắt tràn đầy nỗi không cam lòng.

Tôi nhìn xuống bà ta, hạ giọng hỏi:

"Đến nước này rồi, bà có hối hận không?"

Bà có hối hận không?

Cả đời dốc cạn sức lực, chỉ để sinh một đứa con trai.

"Bà có hối hận không?"

Cùng là phụ nữ, tại sao bà lại coi chín đứa con gái ruột của mình như cỏ rác, muốn xử trí thế nào cũng được?

Giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt bà ta cuối cùng cũng rơi xuống.

Bà ta thều thào:

"Tiểu Cửu… tại sao lại thế này? Đến lượt tôi sinh con trai rồi mà! Đáng lẽ lần này phải là tôi chứ!"

"Tôi c.h.ế.t không nhắm mắt!"

Bà ta khóc nấc:

"Tại sao? Chín đứa con, lại không có lấy một đứa con trai?!"

Tôi không còn gì để nói.

Để lại chút tiền, tôi quay lưng rời đi.

Số tiền này, là khoản mà tôi 'nợ' họ.

Từ Kim Hoa có một quyển sổ, trong đó ghi lại từng đồng mà bà ta đã chi cho chúng tôi.

Mỗi khi một chị gái đến tuổi kiếm tiền, bà ta lại mở sổ ra, bắt đầu bài giảng quen thuộc:

"Đây là số tiền mày nợ tao. Mày phải trả gấp mười, gấp trăm lần! Lãnh lương xong, việc đầu tiên phải làm là hiếu kính cha mẹ!"

Trong số các chị em, tôi là đứa "hao tiền" nhất.

Vì tôi học lên cấp ba.

Tổng cộng, tôi "nợ" bà ta hơn 17.000 tệ.

Nhưng thực tế thì sao?

Trước khi vào cấp ba.

Tôi chưa bao giờ được mặc quần áo mới.

Phí học tạp của tôi chưa từng được đóng, vì gia đình quá nghèo, nên được miễn.

Nếu tôi bệnh, đó lại là tin vui tốt nhất là bệnh đến chết, để bớt một miệng ăn cho gia đình.

Người thành phố gọi con cái mình là "quái thú nuốt vàng".

Nhưng con gái nhà họ Chu thì không.

Chúng tôi chỉ là những hạt giống "đầu tư thấp, lợi nhuận cao".

Những chuyện sau đó, tôi chỉ nghe loáng thoáng qua những cuộc gọi của Tam tỷ.

Chu Phú Dân vẫn không xuất hiện.

Mãi đến một đêm nọ, ông ta mới tìm đến Đại tỷ nói chuyện riêng.

Ông ta nói:

"Đủ rồi đấy, đừng tốn tiền chữa bệnh cho mẹ mày nữa. Không phải là lãng phí sao?"

"Chúng mày có tiền, sao không để tao tiêu? Tao vẫn phải sống mà!"

Ông ta trách móc Từ Kim Hoa thậm tệ.

Ghét bỏ bà ta vô dụng, chỉ sinh được con gái, còn khiến bản thân mang đầy bệnh tật.

Như thể, ông ta mới là người bị hại lớn nhất thế gian này.

Thực tế, ông ta không hề bỏ ra một xu.
 
Hủ Tục
Chương 13: Chương 13



Dù lần này xuất hiện, chẳng qua là để ngăn cản các chị em tiếp tục đóng tiền chữa trị cho mẹ.

Cuối cuộc gọi, Tam tỷ thở dài:

"Sao mẹ lại khổ thế? Sao chúng ta cũng khổ thế?"

Tôi chỉ lạnh lùng nghĩ.

Đây là những gì họ tự chuốc lấy thôi.

Sau đó, Tam tỷ nói với tôi.

Bác sĩ bảo rằng việc điều trị đã vô nghĩa.

Từ Kim Hoa được chuyển vào khu chăm sóc cuối đời.

Đại tỷ và Tam tỷ đã lo xong hậu sự, mua sẵn quần áo tang và quan tài, chỉ còn chờ thần c.h.ế.t đến gõ cửa mà thôi.

Hôm ấy, tôi và Tô Trân Ni đang bận rộn trong tiệm làm móng.

Đột nhiên, cả hai đồng loạt đưa tay ôm ngực.

Cả hai đều ngạc nhiên, vô thức nhìn nhau.

Tôi hỏi:

"Chị cũng thấy đau nhói sao?"

Chị gật đầu.

Một sự trùng hợp kỳ lạ giữa hai chị em sinh đôi.

Chúng tôi bật cười vì sự ăn ý kỳ lạ này.

Đúng lúc đó, điện thoại Tam tỷ gọi đến.

"Tiểu Cửu, mẹ tỉnh lại rồi, nói muốn gặp em."

Thì ra, cơn đau kia chính là điềm báo này.

Tôi biết cái này còn gọi là hồi quang phản chiếu.

Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng trong đời tôi nhìn thấy bà ta.

Tôi và Tô Trân Ni cùng đến bệnh viện.

Khi chúng tôi bước vào, Từ Kim Hoa trông hồng hào khỏe mạnh, ngồi trên giường trò chuyện rôm rả.

Vừa thấy tôi, bà ta liền rạng rỡ, dùng giọng điệu mà tôi chưa từng nghe qua, dịu dàng gọi:

"Cửu nhi à, con gái nhỏ của mẹ, lại đây nào."

"Tối qua mẹ còn mơ thấy con đấy."

"Mẹ mơ thấy hồi con còn bé, ba con đánh mẹ, con còn chưa biết đi vững mà đã lao đến che cho mẹ rồi."

"Mẹ còn mơ thấy năm con sáu tuổi, mẹ sảy thai, đau bụng nằm ở nhà. Con lảo đảo chạy ra ngoài, đi vay đường đỏ về pha nước cho mẹ uống."

Bà ta chỉ kể những chuyện tôi đã đối xử tốt với bà ta.

Nhưng không nói ra được dù chỉ một lần bà ta từng tử tế với tôi.

Tôi nhìn thẳng vào bà ta, không chút biểu cảm:

"Đúng vậy, đã từng có lúc tôi yêu bà vô điều kiện. Còn bà thì sao?"

"Bà đã đích thân đưa tôi vào địa ngục. Còn muốn hại c.h.ế.t tôi."

Nụ cười trên mặt bà ta cứng lại.

Ngón tay siết chặt vạt áo bệnh nhân, ánh mắt hoảng hốt, trốn tránh.

Ánh mắt bà ta đảo khắp phòng, đến khi chạm đến Tô Trân Ni, bỗng sững lại.

Bà ta nhìn chị ấy thật lâu, rồi nhíu mày:

"Cô gái này, mẹ thấy vài lần rồi, nhưng con chưa từng giới thiệu. Rốt cuộc là ai thế?"

"Sao lại giống Tiểu Cửu đến vậy?"

Vừa dứt câu, bà ta đột nhiên khựng lại.

Bàng hoàng.

Như thể có một tia sét đánh vào đầu.

Bà ta há miệng, môi run rẩy, rồi lẩm bẩm như đang mất hồn:

"Con… con là Lão Bát ư?"

Bà ta như bị một cú sốc lớn, không nói được lời nào, rồi đột ngột ngã lại xuống giường.

Bà ta suy sụp thấy rõ.

Giọng nói nghẹn ngào:

"Mẹ có lỗi với các con."

"Mẹ hối hận lắm!"

Từ lúc đó, bà ta chỉ lặp đi lặp lại hai câu này, như một chiếc máy hỏng.

Tôi và Tô Trân Ni không biết phải nói gì, chỉ đành tạm thời rời khỏi phòng bệnh.

Ra đến hành lang, tôi hít sâu một hơi, để mùi nồng nặc của thuốc khử trùng trong bệnh viện làm mình tỉnh táo hơn.

Sau đó, tôi thì thầm:

"Bà ta không thực sự hối hận. Bà ta chỉ sợ mà thôi."

"Sợ rằng lần này… bà ta thực sự sẽ chết."

Lời vừa dứt, liền ứng nghiệm.

Giây tiếp theo, tiếng gào khóc xé lòng của Đại tỷ vang lên từ trong phòng bệnh.

Bà ta đã đi rồi.

Mang theo nỗi tiếc nuối cả đời vì không có con trai.

Không lâu sau, tôi lại nhận được tin dữ từ Tam tỷ Lục tỷ cũng đã chết.

Tôi kinh ngạc vì bệnh tình của chị ấy diễn biến quá nhanh.

Nhưng Tam tỷ nói:

"Lục Phượng không phải c.h.ế.t vì bệnh."

Sau khi biết mình không thể khỏi, chị ấy tự ý dừng điều trị.

Chị quay lại thành phố nơi mình từng làm việc, tiếp tục tiếp khách.

Chị ấy muốn trả thù.

Rất nhiều đàn ông bị chị lây bệnh.

Có một kẻ, vì phẫn nộ và nhục nhã, đã tìm đến tận phòng trọ của chị.

Hắn đã đánh chị đến chết.

"Lục Phượng thật đáng thương."

Tam tỷ lặp đi lặp lại câu này qua điện thoại.

Trước đó không lâu, tôi từng nhận được một tin nhắn nặc danh.

Vỏn vẹn sáu chữ khó hiểu:

【TẠI SAO KHÔNG PHẢI LÀ MÀY?】

Tôi đoán, đó là Lục tỷ đã gửi.

Có lẽ, chị muốn hỏi—

Tại sao tôi có thể đi học đại học?

Tại sao tôi không phải chịu cảnh sống nát bươm như chị?

Bên ngoài xã hội, tôi vẫn chỉ là tầng lớp thấp kém, phải cố gắng không ngừng để có thể chật vật sống sót.

Nhưng trong gia đình, tôi lại là kẻ may mắn sống sót, là người có số phận tốt nhất chỉ sau Tô Trân Ni.

Thật nực cười.

Sắp tới, Thượng Hải tổ chức Triển lãm Làm Móng, Tô Trân Ni muốn đưa tôi đi cùng.

Tôi cần xin nghỉ vài ngày.

Khi đến phòng làm việc của cố vấn học tập để viết đơn xin nghỉ, tôi tình cờ gặp Tôn Tú Tú, một bạn cùng chuyên ngành.

Cô ấy đang làm thủ tục bảo lưu.
 
Hủ Tục
Chương 14: Chương 14



Cô ấy cũng đến từ Hương Thị, nhưng khác huyện với tôi.

Chúng tôi không thân, nhưng cũng coi như quen biết.

Cô ấy có thai.

Phải bảo lưu kết quả học tập, về nhà sinh con, rồi kết hôn.

Cố vấn nhìn chằm chằm vào tờ giấy khám thai, cau mày hồi lâu rồi hỏi:

"Em có định quay lại học không?"

Tôn Tú Tú mím môi, không trả lời.

Cố vấn thở dài, ký vào đơn của cô ấy.

Cô ấy vừa đi, cố vấn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi:

"Chu Chu."

Giờ đây, cô ấy cũng gọi tôi theo cách mà các bạn cùng lớp vẫn gọi.

"Những lời này có thể hơi khó nghe, nhưng cô vẫn muốn nói với em."

"Những cô gái từ vùng quê nghèo, nhận thức hạn chế, tuyệt đối đừng kết hôn quá sớm."

"Em đừng đi vào vết xe đổ của Tú Tú."

"Hôn nhân sẽ không phải là chiếc phao cứu sinh của các em đâu!"

Tôi gật đầu, không nói gì.

Lời lẽ có phần thô ráp, nhưng hoàn toàn đúng.

Từ Kim Hoa, các chị gái của tôi, thậm chí cả tôi ở kiếp trước.

Dù là tự nguyện hay bị ép buộc, không một ai thoát khỏi khổ đau trong hôn nhân.

Nửa sau năm học, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi thực tập.

Tôi học chuyên ngành Sư phạm.

Thành tích khá tốt, nhưng sau ba năm rưỡi, tôi nhận ra rằng…

Tôi hoàn toàn không có năng khiếu dạy học.

Tôi không biết làm thế nào để yêu thương, dẫn dắt một đứa trẻ.

Có lẽ bởi vì chính tôi chưa bao giờ được yêu thương, chưa từng được ai hướng dẫn đúng đắn.

Nhưng nếu tôi không làm trong ngành này, chẳng phải bốn năm đại học của tôi sẽ vô nghĩa sao?

Trên chuyến tàu cao tốc đến Thượng Hải, tôi đem sự băn khoăn này tâm sự với Tô Trân Ni.

Chị suy nghĩ một lát, rồi nhàn nhạt đáp:

"Học không phải là chuyện chỉ để mưu sinh."

"Những gì em trải qua trong bốn năm nay, kiến thức em học được, giống như chất dinh dưỡng nuôi dưỡng em vậy."

"Em có thể làm bất cứ công việc gì. Những chất dinh dưỡng đó sẽ giúp em tiến xa hơn."

Một lúc sau, Tô Trân Ni lại nói:

"Chị thấy em có năng khiếu làm nail đấy."

Sự phồn hoa của Thượng Hải một lần nữa vượt xa nhận thức của tôi.

Sau hai ngày đắm mình trong triển lãm làm móng, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ.

Tôi muốn đến Thượng Hải, tiếp tục theo đuổi sự nghiệp làm nail.

Sau khi trở lại Châu Thành, tôi và Tô Trân Ni bắt đầu bàn bạc về việc chuyển nhượng tiệm nail.

Chị Phương đồng ý tiếp quản, sẽ vẫn tiếp tục kinh doanh như cũ.

Chị ấy tuyển thêm hai sinh viên đại học part-time.

Cả hai đều là nữ sinh từ vùng quê nghèo, giống như tôi ngày trước.

Có bằng đại học, lại học thêm một tay nghề, sau này họ sẽ có nhiều lựa chọn hơn.

Bộ dụng cụ làm nail cũ, Tô Trân Ni để lại cho tôi với giá ưu đãi, làm vốn khởi nghiệp ở Thượng Hải.

Tôi lao vào chuẩn bị thủ tục tốt nghiệp, tìm nhà thuê, sắp xếp mọi thứ cho cuộc sống mới.

Hôm ấy, tôi bất ngờ nhận được một thông báo trên WeChat.

Một bình luận xuất hiện dưới bài đăng tuyển nhân viên mà tôi đăng từ lâu.

【Còn tuyển người không?】

Là Tôn Tú Tú.

Cô ấy bình luận vào bài viết tôi đã đăng từ rất lâu, về việc tuyển nhân viên cho tiệm nail.

Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê ngoài khuôn viên trường.

Tôn Tú Tú trông rất yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao.

Tôi nhấp một ngụm flat white, nhẹ nhàng hỏi:

(Flat white: Một loại thức uống giống với Latte và Cappuccino)

"Sao cậu trở lại nhanh vậy?"

Đôi mắt cô ấy lập tức ầng ậng nước.

"Dạo trước, nhà chồng tìm thầy bói xem thai, biết là con gái."

"Họ không cần đứa bé, cũng không cần tớ."

Cô ấy đã phá thai.

Không ở cữ, không nghỉ ngơi, trực tiếp quay lại Châu Thành.

Vậy nên sắc mặt mới kém đến vậy.

Tôi không ngờ hậu quả kết hôn sớm lại đến nhanh như vậy.

Đây là may mắn hay bất hạnh đối với cô ấy đây?

Cô ấy lại nói:

"Thực ra, hôm đó tớ nghe thấy lời của cô cố vấn."

"Lúc đó, tớ còn thấy bà ấy thật xấu xa, nghĩ rằng bà ấy coi thường những đứa sinh viên nông thôn như chúng ta."

"Nhưng không ngờ, chưa đầy mấy tháng đã ứng nghiệm.

"Bà ấy nói đúng."

Tôi nhẹ nhàng thở dài, nói:

"Đừng đau buồn nữa. Đứa bé trong bụng cậu, thực ra là đã bảo vệ cậu đấy."

"Nó đã giúp cậu thoát khỏi địa ngục."

Cô ấy đã xin bảo lưu một năm, ai cũng nghĩ cô về quê lấy chồng sinh con.

Giờ đây bị phản bội, cô ấy không dám về nhà, cũng không biết đi đâu.

Tạm thời, cô ấy muốn tìm một công việc.

Với tôi hiện tại, đây không phải chuyện khó.

Sau khi bàn bạc với Tô Trân Ni và chị Phương, chúng tôi quyết định nhận Tôn Tú Tú vào tiệm nail.

Sau khi ổn định mọi việc ở Châu Thành, tôi lập tức lên đường đến Thượng Hải tìm nhà.

Trong thời gian qua, tôi đã liên hệ trước với vài chủ nhà trên mạng.

Tô Trân Ni cũng sắp trở về Hải Thành.

Cuối cùng, tôi chọn một căn hộ cũ ở khu vực có vị trí tốt, vừa làm studio nail, vừa là nơi ở.
 
Hủ Tục
Chương 15: Chương 15



Nhờ vào tài khoản mạng xã hội đã xây dựng từ trước, tôi nhanh chóng có được những khách hàng đầu tiên.

Tôi luôn nhắc nhở bản thân phải trân trọng từng vị khách.

Dù họ chỉ đến để tháo móng, tôi cũng cẩn thận từng chi tiết, làm thật sạch sẽ, gọn gàng.

Vì giá cả hợp lý, tay nghề ổn định, dần dần tôi tạo được danh tiếng riêng.

Thậm chí, còn có cả khách du lịch nước ngoài tìm đến.

Tôi vẫn chỉ là một sinh vật bé nhỏ trong thành phố rộng lớn này.

Nhưng dù thế nào đi nữa.

Vẫn tốt hơn gấp ngàn vạn lần so với cái làng chật hẹp kia.

Hôm nay, vừa hoàn thành một bộ móng, tôi cầm điện thoại lên, phát hiện có hàng đống tin nhắn chưa đọc.

Phần lớn là yêu cầu kết bạn, trong đó đa số là tin nhắn đặt lịch hẹn.

Sau khi trả lời một vài tin nhắn, tôi không kìm được hỏi một khách hàng:

"Bạn biết đến mình qua đâu vậy?"

Cô ấy gửi thẳng cho tôi một đường link.

Đó là bài đăng review bộ móng của một beauty blogger tên "Tiểu Lộc Giang".

Bài đăng có lượt tương tác cực kỳ cao, có thể xem là một bài viết hot.

Tôi xem một lát, chợt nhớ ra.

Vài ngày trước, có một cô gái rất xinh đẹp, phong cách thời thượng đến tiệm.

Cô ấy có yêu cầu khá đặc biệt.

Chỉ làm đúng một ngón tay, tùy tôi sáng tạo.

Tôi không dám hỏi nhiều, nghĩ rằng chắc hẳn cô ấy có lý do riêng.

Điều khiến tôi ấn tượng nhất ở cô ấy là lớp trang điểm của cô ấy có họa tiết cực kỳ đẹp và đặc biệt.

Thế là, tôi vẽ lại họa tiết đó lên móng tay cái của cô ấy.

Hôm ấy, cô ấy còn nói muốn quay video toàn bộ quá trình, tôi đồng ý ngay.

Tôi luôn đáp ứng tối đa yêu cầu của khách hàng.

Cuối cùng, tôi chỉ tính cô ấy 20 tệ.

Không ngờ rằng, cô ấy chính là một blogger nổi tiếng.

Sau đó, cô ấy đến thêm chín tiệm nail khác, quay lại toàn bộ quá trình rồi cắt ghép thành một video review tổng hợp.

Không ngờ rằng, ngón tay cái tôi vẽ lại họa tiết của cô ấy lại trở thành tác phẩm được yêu thích nhất.

Tiểu Lộc Giang rất tốt bụng, cô ấy gắn thẻ tôi ngay trong phần bình luận.

Thế là một loạt khách hàng trẻ tuổi tìm đến tiệm tôi.

Vậy mà chỉ trong chớp mắt, studio nhỏ của tôi lại trở thành một cửa tiệm hot.

Trước khi đến Thượng Hải, điều ước đầu tiên của tôi là:

"Mong có thể tách biệt chỗ làm việc và nơi ở."

Tôi không ngờ rằng, chỉ sau bảy tháng tha hương, ước mơ này lại được thực hiện theo một cách đầy bất ngờ.

Tôi thuê một mặt bằng nhỏ trong khu thương mại gần đó, chuẩn bị mở một tiệm nail chính thức.

Chụp ảnh lại căn phòng còn trống trơn, tôi gửi cho Tô Trân Ni.

Chị ấy lập tức spam hàng loạt dấu chấm than:

【!!!Cửu Muội, Cửu Muội, em quá giỏi! Em thật xuất sắc!】

"Tất cả là nhờ chị, chị gái của em."

Nói ra cũng thật xấu hổ—

Sau khi trọng sinh, luôn là Trân Ni chăm sóc tôi.

Từ tiền bạc, vật chất, cho đến những cơ hội quan trọng.

Còn tôi, vì bận rộn xây dựng cuộc sống mới nên chưa từng báo đáp chị dù chỉ một chút.

Trước ngày khai trương, tôi tự thưởng cho mình một chiếc vòng tay vàng.

Tôi nghĩ đợi sau khi tiệm đi vào ổn định, tôi sẽ đến Hải Thành thăm chị ấy.

Ngày 20 tháng 7 năm thứ hai sau khi đến Thượng Hải.

Tiệm nail thuộc về riêng tôi, chính thức khai trương.

Ngày cắt băng khai trương, tôi đã mời Tiểu Lộc Giang.

Cô ấy thực sự là một người con gái tốt.

Dù hiểu nhầm rằng tôi muốn nhờ cô ấy quảng cáo miễn phí, cô ấy vẫn ăn diện lộng lẫy đến dự.

Thậm chí, cô ấy còn mang theo rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp, định giúp tôi quay video quảng bá.

Tôi vội vàng giải thích:

"Không phải như vậy đâu!"

"Những gì cậu đã giúp tôi, đã là quá đủ rồi. Mình chỉ muốn cảm ơn cậu thôi."

Sau đó, tôi trao cho cô ấy một tấm thẻ VIP đặc biệt rồi nói:

"Thẻ làm móng trọn đời, miễn phí."

"Mình không dám hứa nhiều, nhưng chỉ cần mình còn theo nghề này, móng tay của cậu… mình bao trọn!"

"Aaa! Gì thế này! Tôi cũng muốn một cái!"

Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ cửa.

Tô Trân Ni đến rồi!

Chị ấy mang theo rất nhiều lọ sơn móng tay của các thương hiệu cao cấp.

Thậm chí, có một số màu sắc là phiên bản giới hạn.

Chị cười, nói đầy thâm ý:

"Muốn làm ăn lớn, thì phải biết đầu tư!"

Sự xuất hiện của chị ấy như một liều thuốc tinh thần, giúp tôi trấn an nỗi bất an khi bước vào một chương mới của cuộc đời.

Ngày khai trương, tôi bận đến tận 1 giờ sáng mới được nằm xuống.

Mở ứng dụng mạng xã hội, tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn dài như bài luận:

【1. Hậu cảnh của ảnh quá lộn xộn, thiếu mỹ quan.】

【2. Tay của khách có thể chỉnh mịn một chút, xóa nếp nhăn ở khớp ngón, trông sẽ đẹp hơn.】

【3. Tiêu đề có thể giật tít hơn, đừng nhàm chán như chính con người em.】

……

Một loạt góp ý, kéo dài cả chục dòng.
 
Hủ Tục
Chương 16: Chương 16



Là Ngũ tỷ.

Với tư cách một người làm truyền thông, chị ấy gửi đến tôi rất nhiều lời khuyên hữu ích.

Đúng là tính cách của chị ấy.

Không thừa lời, không khách sáo.

Tôi không trả lời.

Vì tôi biết.

Chắc chắn chị ấy gửi xong lại rồi lập tức chặn tôi thôi.

Trước đây, tôi từng gọi vào số điện thoại chị cho, muốn hỏi chị ấy sống có tốt không.

Nhưng vừa đổ chuông một tiếng, cuộc gọi lập tức bị từ chối, hệ thống báo số này không thể liên lạc.

Sau đó, tôi đã hiểu.

Đây là cách chị ấy cảm thấy thoải mái nhất—cách để cắt đứt với quá khứ.

Tôi phải tôn trọng điều đó.

Tiệm nail vừa khai trương đã cực kỳ đông khách.

Suốt một tuần liền, tôi bận không ngừng nghỉ, đến mức không có lấy một phút trống.

Tô Trân Ni cũng ở lại Thượng Hải cả tuần, cùng tôi vật lộn với cường độ làm việc quá tải.

Cả hai đứa gầy rộc đi, mặt mũi vàng vọt vì kiệt sức.

"Không được, dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi một hôm!"

"Tiền kiếm không bao giờ hết, nhưng nếu cứ thế này, khai trương chưa lâu đã phải đóng cửa vì kiệt sức đấy!"

Ngày thứ tám sau khai trương, tôi hủy hết lịch hẹn, quyết định dành cả ngày đi chơi với Trân Ni.

Nhưng hôm nay, chị ấy có vẻ lơ đãng, liên tục bật sáng màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó cho đến khi màn hình tự tắt.

Rồi lại bật lên lần nữa.

Cứ lặp lại như thế.

"Sao thế?" Tôi hỏi.

Chị ấy im lặng rất lâu, rồi lẩm bẩm một câu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

"Là hôm nay à…"

Tôi không hiểu, lại hỏi thêm, nhưng chị ấy không chịu nói gì cả.

Chị ấy đột nhiên muốn đi xem phim, còn chỉ định một rạp chiếu cụ thể.

Nơi đó cách chỗ chúng tôi khá xa, lại nằm ngay trung tâm thành phố.

Tôi cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thuận theo ý chị.

So với tất cả những gì chị đã làm cho tôi, nếu chị muốn bay ra nước ngoài chỉ để cho chim bồ câu ăn rồi quay lại, tôi cũng sẵn sàng đi cùng.

Nhưng chị ấy thực sự rất khác thường.

Sau khi chuẩn bị xong, sắp sửa rời đi, chị bỗng nhiên đổi ý:

"Hay là… thôi khỏi đi."

"Rốt cuộc là sao vậy?" Tôi nhíu mày.

Chị lắc đầu, rồi lại như hạ quyết tâm, đeo túi lên vai, mở cửa bước ra ngoài.

Lẩm bẩm một câu nhỏ đến mức gần như không nghe được:

"Kệ mẹ nó đi!"

Tôi lờ mờ đoán ra được gì đó.

Bốn mươi phút sau.

Còn mười phút nữa phim mới chiếu, tôi và Trân Ni đứng trước quầy, đợi nhân viên lấy nước ngọt.

Chị ấy vốn rất nghiêm khắc trong việc kiểm soát lượng đường, nhưng hôm nay lại đặc biệt muốn uống Coca.

Lấy nước xong, tôi nắm tay kéo chị đi vào khu kiểm vé.

Nhưng chị ấy đột nhiên khựng lại, cứ như bị đóng đinh tại chỗ.

Đôi mắt chị bắt đầu đỏ hoe.

Từ nãy đến giờ, tôi đã cảm nhận được rằng chị đang tìm kiếm thứ gì đó.

Giờ đây, chị ấy đã tìm thấy nó.

Tôi nhìn theo ánh mắt chị.

Ở đó, chỉ có một chàng trai cao ráo, ngũ quan sâu sắc, đứng ở quầy bán đồ ăn vặt.

Bên cạnh anh ta, một cô gái ngoan ngoãn, xinh xắn, đang chờ anh thanh toán tiền bỏng ngô, đôi mắt tràn đầy mong đợi.

Tôi quay lại nhìn Trân Ni.

Khóe mắt chị ấy đọng nước, gương mặt tràn đầy ấm ức.

Cảm giác tự trách lan tràn trong tim tôi, bóp chặt nó đến mức vừa hoảng vừa đau.

Tôi thực sự quá chậm hiểu.

Cuộc đời tôi đã thay đổi, đồng nghĩa với việc cuộc đời Trân Ni cũng thay đổi.

Cô ấy gặp gỡ những người mà kiếp trước chưa từng gặp.

Cũng như vậy, cô ấy đánh mất những người mà lẽ ra không nên bỏ lỡ.

Nhưng tôi lại không ngờ rằng.

Trong số những người rời đi, lại có cả người cô ấy yêu.

Lần đầu tiên tôi theo chị về Hải Thành, đêm đó, chị đã kể cho tôi rất nhiều chuyện.

Người được nhắc đến nhiều nhất, là một cái tên.

Trình Dã.

"Tiểu Cửu, dù có sống lại lần nữa, chị vẫn cảm thấy, anh ấy là người đàn ông tốt nhất mà chị từng gặp."

"Không biết kiếp này, bao giờ chị mới gặp lại anh ấy nữa."

Bây giờ nghĩ lại, tôi chợt nhớ ra một chi tiết quan trọng.

Kiếp trước, chị từng kể, chị và Trình Dã gặp nhau ở Thượng Hải.

Hôm đó, Trân Ni gặp nhiều trắc trở trong công việc, một mình đến rạp chiếu phim để giải tỏa tâm trạng.

Chị chọn bừa một bộ phim hài đang hot, định tự xem một mình.

Trước khi vào rạp, chị mua một ly Coca.

Nhưng khi vừa nhận ly nước từ quầy, chị cầm không vững, vô tình đổ hết lên người chàng trai đứng phía sau.

Chàng trai ấy, cũng đi xem phim một mình.

Đó là giây phút bánh xe vận mệnh bắt đầu xoay chuyển.

Nhưng bây giờ… bên cạnh anh ấy lại có người khác.

"Tặng cậu uống đi, dạo này tôi đang giảm cân."

Chị hít sâu một hơi, đưa ly Coca cho một người lạ bên cạnh đang định đặt hàng.

"Trân Ni…"

Tôi khẽ gọi tên chị, cố tìm một câu an ủi, nhưng không biết nói gì cho phải.

"Chuyện này chẳng thể thay đổi được nữa."

Chị cười, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng.
 
Hủ Tục
Chương 17: Chương 17



Đột nhiên, chị như bị giật điện, nhanh chóng cúi thấp đầu, nép sau lưng tôi.

Bởi vì—

Trình Dã và cô gái kia đã mua xong bỏng ngô, đang bước về phía này.

Chẳng lẽ, thực sự không còn cơ hội nào sao?

Một ý nghĩ liều lĩnh xuất hiện trong đầu tôi—

Nếu tôi bước tới, kéo tay cô gái kia lại, rồi nói với cô ấy rằng—

"Xin hãy tránh xa anh ấy, bởi vì anh ấy vốn thuộc về Trân Ni."

Liệu có thay đổi được điều gì không?

Nhưng ý nghĩ điên rồ này nhanh chóng bị phá tan.

Vì ngay lúc đó, cô gái kia nhẹ nhàng nói:

"Cảm ơn anh, Trình Dã ca ca."

Tôi lập tức sững người.

Bởi vì giọng điệu này…

Rõ ràng không giống người yêu.

Giống hơn là…

Em gái.

Cô gái kia vui vẻ nói:

"Cảm ơn anh, Trình Dã ca ca! May mà gặp anh ở đây, em không ngờ bây giờ trong nước tiện lợi thế này, chỉ cần có điện thoại là đủ!"

Nói xong, cô ấy ôm lấy hộp bỏng ngô, cầm hai tấm vé trong tay, nhảy chân sáo đến chỗ một chàng trai ngoại quốc đang đứng ở cổng kiểm vé.

Hai người tay trong tay, ngọt ngào bước vào phòng chiếu.

Nhưng Tô Trân Ni vẫn chìm đắm trong đau buồn và hoang mang.

Có vẻ như chị ấy hoàn toàn không nghe thấy lời cô gái kia vừa nói.

Không thể chờ được nữa.

Nhân lúc Trình Dã không để ý, tôi hất thẳng ly Coca còn lại trong tay lên người anh ta.

Sau đó, tôi nhét chiếc cốc rỗng vào tay Tô Trân Ni.

Cứ thế mà vòng vèo mãi, chẳng phải bây giờ đã đúng như kịch bản ban đầu rồi sao?

Hai người bọn họ đều ngây người ra.

Tôi nhanh chóng nhét luôn tấm vé xem phim của mình vào tay Trình Dã:

"Anh rể… À không, anh đẹp trai này, xin lỗi nhé! Chị tôi mất tập trung quá, lỡ làm đổ nước lên anh rồi!"

"Chị ấy mời anh xem phim bồi tội nhé!"

Nói xong, tôi co giò chạy đi.

Tôi lao thẳng đến một trung tâm mua sắm gần đó, vào cửa hàng mua đồ g.i.ế.c thời gian.

Chưa đầy nửa tiếng sau, tin nhắn của Tô Trân Ni đã gửi đến.

【Cô gái đó là em họ anh ấy.】

【Trước giờ sống ở nước ngoài, sau này định cư luôn bên đó, chị chưa từng gặp cô ấy.】

【Lần này về nước, cô ấy không quen dùng thanh toán điện tử, vừa hẹn hò với bạn trai vừa gặp anh ấy ở đây, nên nhờ anh ấy mua giúp đồ.】

Ối chà, mới đó mà hai người đã tâm sự đến mức này rồi à?

May quá may quá, nếu không tôi đã phạm tội lớn rồi!

Hê hê.

Nửa năm sau khi Từ Kim Hoa qua đời, Chu Phú Dân đã tái hôn.

Chỉ có Đại tỷ ra mặt chứng kiến hôn lễ.

Những chuyện vặt vãnh như thế, thỉnh thoảng Tam tỷ lại kể cho tôi nghe.

Nhưng đối với tôi, tất cả đều như những chuyện ở một thế giới xa xôi.

Hôm đó, Tam tỷ lại gọi điện cho tôi.

Giọng chị ấy đầy kinh ngạc:

"Em biết không? Cái bà vợ mới của ông ta ấy, cuỗm sạch tiền rồi chạy mất rồi!"

Từ lâu, chúng tôi không còn gọi ông ta là "ba".

Chỉ đơn giản gọi là "ông ta" hoặc "hắn".

Tôi nghe xong, vẫn không mấy bận tâm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã trở về quê một chuyến.

Làm một việc vô cùng quan trọng—

Tôi đổi tên.

Từ nay, tôi không còn là Chu Đình Nữ nữa.

Tôi bây giờ là Chu Mẫn.

Tôi muốn bản thân mãi mãi nhạy bén, linh hoạt, sắc sảo.

Không bao giờ để bản thân trở nên tê liệt, bị động.

Nếu không chỉ cần một sai lầm nhỏ, cuộc đời tôi sẽ tua ngược về bi kịch ngày trước.

Trong lần trở về đó, tôi đụng mặt Chu Phú Dân.

Ông ta ôm một đứa trẻ trên tay, một đứa được buộc trên lưng, lưng còng xuống vì nặng nề.

Trước mặt ông ta, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang tay không đi phía trước, kiêu ngạo như thể làm vua thiên hạ.

Tôi lập tức đoán ra được thân phận của hắn…Là con riêng của vợ mới ông ta.

Tam tỷ từng kể, ngày Chu Phú Dân tái hôn, ông ta rất đắc ý.

Ông ta tuyên bố với cả làng rằng cuối cùng mình cũng có con trai.

Dù đó không phải con ruột.

Tôi nghĩ, chắc đầu óc ông ta có vấn đề rồi.

Nhiều năm trước, trong làng có một gia đình mang thai ba.

Bác sĩ khuyên nên giảm bớt thai nhi, để các bé còn lại phát triển tốt hơn.

Nhưng họ không nghe, nhất quyết giữ cả ba đứa con.

Kết quả là—

Ba đứa trẻ đều là con trai.

Nhưng mà…

Một đứa bị bại não.

Một đứa bị tim bẩm sinh.

Đứa còn lại, tuy hơi ốm yếu, nhưng nhìn chung là bình thường.

Nhưng đến hơn hai mươi tuổi, cậu ta gặp tai nạn xe hơi, qua đời.

Thế mới thấy, có con trai hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Dù như vậy, Chu Phú Dân vẫn ghen tị đến phát điên với gia đình nọ.

Mỗi khi nhìn thấy hai anh em tàn tật vẫn còn sống sót, ông ta lại chằm chằm mà than thở:

"Sao nhà họ có số tốt thế, toàn là con trai."

"Giá mà tao có một đứa con trai, dù là thằng liệt hay thằng ngốc cũng cam tâm tình nguyện!"

Giờ thì ông ta toại nguyện rồi.
 
Hủ Tục
Chương 18: Chương 18



Tam tỷ từng gửi ảnh chụp màn hình cho tôi xem.

Hôm Chu Phú Dân tái hôn, ông ta còn đăng một bài trên mạng xã hội.

Là một bức ảnh chụp chung với vợ mới, con riêng của vợ, cùng cháu trai.

Kèm theo dòng trạng thái đầy đắc ý:

【Không ngờ đến năm 59 tuổi, cuối cùng tôi cũng có con trai. Không phải ruột thịt, nhưng còn hơn cả ruột thịt.】

Nhưng đáng tiếc, niềm vui chẳng kéo dài lâu.

Chưa đầy một năm sau khi kết hôn, bà vợ mới của ông ta ôm tiền bỏ trốn.

Thực ra, Chu Phú Dân vẫn còn giữ một khoản tiền riêng.

Là di sản mà ông bà nội để lại.

Nhưng ông ta luôn giữ khư khư, không cho ai đụng vào.

Sau này, ông ta lén mua bảo hiểm cho Từ Kim Hoa, người thụ hưởng là chính mình.

Sau khi bà ta qua đời, ông ta lại nhận thêm được một khoản tiền bồi thường không nhỏ.

Chuyện này không ai biết.

Là chính ông ta, trong một lần say rượu, vô tình nói ra với hàng xóm.

Ông ta đắc ý khoe khoang:

"Người ta đâu phải trâu ngựa, đẻ nhiều thế sống chẳng được bao lâu."

"Tao phải lo cho bản thân chứ!"

"Cả đời tao chẳng giỏi gì, nhưng riêng chuyện này, đúng là tao có tầm nhìn xa ha ha!"

Đến mức cả hàng xóm cũng thấy ông ta không còn chút nhân tính nào.

Sau đó, họ lén nói với Tam tỷ, dặn chị ấy khuyên các chị em đừng bao giờ đưa tiền cho ông ta nữa.

Là một cái hố không đáy, không đáng.

Cũng may, ác giả ác báo.

Người vợ thứ hai vốn chưa từng đồng ý kết hôn hợp pháp với ông ta.

Chỉ là ở chung như bạn già, nhưng ông ta tự hiểu nhầm thành tình yêu đích thực.

Sau bao năm toan tính lừa lọc, cuối cùng ông ta cũng bị lừa sạch sẽ.

Tôi không có bất kỳ cảm xúc nào.

Ông ta sống hay chết, chẳng liên quan gì đến tôi.

Nhưng không ngờ rằng, ngay khi vừa biết được tình cảnh hiện tại của ông ta,

Tôi lại nhận được một lá thư từ luật sư gửi đến trường.

Chu Phú Dân… định kiện tôi.

Ông ta kiện để đòi tiền phụng dưỡng.

Cùng nhận được thư kiện, ngoài tôi còn có Đại tỷ và Tam tỷ.

Tam tỷ hốt hoảng, gọi điện hỏi tôi xem phải làm thế nào.

Tôi thản nhiên đáp:

"Đốt tờ giấy đó đi là xong."

Tôi thầm nghĩ giống như cách ông ta từng đốt thư trúng tuyển đại học của mình vậy.

"Cứ để ông ta kiện đi."

"Nếu ông ta thắng kiện, có phán quyết chính thức, em sẽ làm theo."

"Chị sợ gì chứ?"

"Chia ra mỗi người chẳng phải cũng chỉ mất vài trăm tệ thôi sao?"

Kiện tụng vừa tốn thời gian lại vừa tốn tiền.

Thời gian thì ông ta có thừa, nhưng tiền thì… còn gì để mà chi theo?"

Toàn là trò hù dọa rỗng tuếch.

Dù nói thế, nhưng sau khi cúp máy, tôi vẫn thấy hơi bực mình.

Ông ta lấy đâu ra dũng khí mà dám lăn tăn như vậy chứ?

Tôi lật tìm số điện thoại kia, số mà tôi vẫn chưa xóa, thử xem nó còn dùng được không.

"A lô, xin hỏi, anh còn nhớ Lưu Phú Quý không?"

May quá, hắn vẫn còn trong nghề.

Cũng vẫn nhớ "Lưu Phú Quý" từng nợ hàng chục vạn nhân dân tệ.

Tôi nhắn địa chỉ nhà cũ của ông ta qua tin nhắn.

Và rồi, chuyện kiện tụng đòi trợ cấp dưỡng lão.

Bỗng nhiên im hơi lặng tiếng.

Nghe nói, mỗi tháng Đại tỷ vẫn lén lấy vài trăm tệ từ quỹ riêng để đưa cho Chu Phú Dân.

Tam tỷ gọi điện than phiền với tôi:

"Em biết không? Ông ta cầm tiền suốt ngày nhậu nhẹt, cờ bạc, chẳng làm việc gì tử tế cả!"

"Ông ta còn bảo, muốn đi tìm con mụ vợ trước nữa chứ!"

Tôi chẳng lo ông ta gây chuyện, chỉ sợ ông ta thật sự làm được chuyện gì nghiêm túc.

Cứ tưởng cuộc gọi hôm trước không có tác dụng gì.

Nhưng rồi quê nhà truyền đến một tin tức vô cùng tốt đẹp.

Chu Phú Dân bị đánh cho thành đầu heo.

Hình ảnh lan truyền khắp nhóm chat trong làng.

Đám chủ nợ lần mò tìm đến ông ta.

Nhưng khi đến nơi, chúng phát hiện ông ta đã chẳng còn xu dính túi.

Chẳng còn cách nào khác, chỉ đành đánh cho ông ta một trận nhừ tử.

Nghe nói, ban đầu bọn chúng định bắt ông ta đi.

Hoặc gửi thẳng đến Tam Giác Vàng, hoặc rao bán trên dark web làm bia tập bắn.

Nhưng Chu Phú Dân đã khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha mạng:

"Tôi có tiền! Tiền của tôi ở chỗ vợ tôi!"

Ông ta may mắn giữ được một mạng.

Việc tốt nhất ông ta nên làm bây giờ là tìm thấy người đàn bà đó.

Bởi vì bà ta đã quay lại với chồng cũ, hơn nữa còn mua được nhà trong thành phố.

Mà số tiền mua nhà kia, rất có thể chính là tiền của ông ta.



Công việc kinh doanh của tôi bây giờ vô cùng thuận lợi.

Tại Thượng Hải, tôi đã mở thêm nhiều chi nhánh.

Ngoài ra, tôi còn tích cực kết nối với các cô gái nghèo vùng sâu vùng xa, hỗ trợ họ tiếp tục việc học.

Mỗi ngày vừa mở mắt ra, tôi đã quay cuồng như một con vụ.

(Con Vụ: Một món đồ chơi trẻ em hình tròn. Khi chơi thì đánh cho quay tít)

Tiểu Lộc Giang lại giới thiệu thêm nhiều KOL nổi tiếng đến ủng hộ.
 
Hủ Tục
Chương 19: Chương 19



Khách hàng hài lòng với dịch vụ, nhiều người còn chủ động giúp tôi quảng bá.

Trong giới làm nail chuyên nghiệp, tôi dần có chút danh tiếng.

Gần đây, thậm chí cả các ngôi sao cũng tìm đến cửa hàng.

Chưa đầy một năm, tôi lại tiếp tục mở rộng chuỗi cửa hàng.

Tôi tuyển thêm nhiều thợ làm móng chuyên nghiệp.

Đồng thời, bổ sung thêm các dịch vụ làm đẹp khác như nối mi, phun xăm thẩm mỹ, v.v…

Con đường phía trước ngày càng rộng mở.

Nghe nói, Chu Phú Dân thực sự đã đi tìm được vợ cũ.

Nhưng bị chồng cũ của bà ta đánh cho tơi bời, đuổi ra ngoài.

Hết cách, ông ta đành cắn răng đem căn nhà duy nhất thế chấp cho chủ nợ.

Sau đó, bị đưa đến một lò gạch ở Từ Thành, làm lao động khổ sai để trừ nợ.

Tôi vốn nghĩ, kiếp này ông ta sẽ bị giam chặt ở Từ Thành.

Nhưng không ngờ, ông ta lại chạy về quê.

Nhóm chủ nợ kia bị cảnh sát tóm gọn.

Nhưng sau một loạt biến cố, Chu Phú Dân hoàn toàn suy sụp, mỗi ngày lang thang khắp làng trong cơn say khướt.

Đến mức cán bộ thôn cũng phải gọi điện cho tôi, bảo mấy chị em quay về lo liệu, để tránh xảy ra chuyện.

Tôi lại còn sợ chẳng có chuyện gì xảy ra.



Hiện tại, tôi hầu như không trực tiếp làm nail nữa, trừ một số khách hàng quan trọng đặt lịch trước.

Thay vào đó, tôi bắt đầu quay video hướng dẫn, livestream dạy làm nail, đồng thời bán các khóa học.

Những nữ sinh nghèo có thể học miễn phí.

Bây giờ, chỉ với thu nhập một tháng, tôi có thể làm mười lần thụ tinh nhân tạo.

Hôm ấy, điện thoại tôi lại hiện lên số của Tam tỷ.

Nhưng khi bắt máy, người ở đầu dây bên kia không phải chị ấy.

"Dì Tiểu Cửu ! Mẹ con sắp c.h.ế.t rồi, dì cứu mẹ với!"

Là Bành Bành.

Thằng bé nói, gần đây Lạc Quân như phát điên, thường xuyên ra tay đánh đập Tam tỷ.

Lần gần nhất, hắn đánh chị ấy đến mức phải nhập viện.

Tôi sững sờ.

Mới vài ngày trước, tôi vẫn còn gọi điện cho Tam tỷ.

Chị ấy không hề để lộ bất cứ dấu hiệu nào.

Tôi tự trách bản thân vì đã quá sơ ý.

Tôi quyết định gác lại tất cả công việc, lập tức trở về Châu Thành.

Suốt chặng đường đi, lòng tôi đầy bồn chồn.

Từ rất lâu trước đây, tôi đã khuyên Tam tỷ nên ly hôn.

Nhưng lần đầu tiên nghe tôi nói vậy, chị ấy nổi giận với tôi.

"Em học cao quá rồi bị hư đầu óc à?! Ra thành phố là học được cái tư tưởng xấu xa ấy sao?!"

"Dám khuyên chị ly hôn? Em muốn chị mất hết thể diện sao?!"

Lần tranh cãi đó khiến tôi vô cùng thất vọng.

Tôi nhận ra rằng trừ khi chị ấy tự dám bước ra, nếu không dù tôi có cố gắng kéo thế nào, cũng chỉ vô ích.

Bùn lầy sẽ lại nhấn chìm chị ấy xuống.

Nhưng giờ đây, khi thấy Tam tỷ toàn thân tím bầm, xương gãy nhiều chỗ, nằm bất động trên giường bệnh…

Lớp ngụy trang lạnh lùng và dứt khoát của tôi vỡ vụn hoàn toàn.

Chỉ còn lại nỗi đau xót, nước mắt không ngừng rơi.

"Tiểu Cửu, em nghe chị nói."

"Tỷ phu em uống rượu, nhất thời không kiểm soát được. Khi tỉnh lại, anh ấy đã xin lỗi chị rồi."

"Anh ấy chỉ là, chỉ là…"

Nói đến đây, chị không thể tiếp tục, bắt đầu khóc nức nở:

"Hắn ta đúng là đồ khốn mà, sao có thể đối xử với chị như vậy chứ?!"

"Say rượu mất kiểm soát?"

Đó không phải là lý do.

Đó là mỹ hóa hành vi bạo lực.

Kiếp trước, tôi cũng bị Triệu Hữu Hải đánh đến c.h.ế.t sau một cơn say.

Khoảng cách giữa Tam tỷ và kết cục đó, chỉ còn cách một bước.

Trùng hợp là, gần đây vừa có một bộ phim mới ra mắt, tên là "Quyết Tâm Rời Đi".

Chờ Tam tỷ có thể ra khỏi giường, tôi dẫn chị ấy đi xem.

Một bộ phim tất nhiên không thể thay đổi chị ấy ngay lập tức.

Nhưng sau mười năm bị hành hạ dày vò, trong lòng chị ấy sớm đã nhen nhóm một ý định.

Chỉ là chị chưa thể nói ra, chưa thể nhìn rõ con đường đó thôi.

Nghệ thuật điện ảnh, có lẽ có thể giúp chị ấy định hình được suy nghĩ của mình.

Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở Châu Thành, để chị và Bành Bành có nơi tá túc trước mắt.

"Chị à, chỉ cần chị dám bước ra bước đầu tiên, những bước sau em sẽ đẩy chị đi tiếp."

"Bây giờ em chưa đủ khả năng mua nhà cho chị, nhưng căn hộ này, em sẽ thuê dài hạn."

"Dù chị quyết định quay về nhà cũ, ít nhất cũng có một nơi để trốn."

Sau đó, tôi tạm gác lại chuyện của chị, trở lại Thượng Hải tiếp tục công việc.

Tôi không hỏi thêm về tình hình của chị.

Bởi vì nếu chị đã quyết, chị sẽ tự tìm tôi.

Khoảng một tháng sau, chủ nhà bên Châu Thành gọi điện cho tôi, nói rằng Tam tỷ muốn trả phòng.

Nhưng chị ấy không hề nói gì với tôi.

Tôi gọi điện ngay.

Tam tỷ có vẻ ngại ngùng:

"Chị định xử lý xong mọi chuyện rồi mới báo em."

"Tiểu Cửu, chị quyết định ly hôn rồi."

"Chị có thể đến Thượng Hải tìm em không? Chị có thể quét dọn, nấu ăn cho em."
 
Back
Top Bottom