Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ht | Sau Khi Từ B Biến Thành O Thì Phát Hiện Ông Xã Là Kẻ Cuồng Đánh Dấu

Ht | Sau Khi Từ B Biến Thành O Thì Phát Hiện Ông Xã Là Kẻ Cuồng Đánh Dấu
10


Truyện: b变o后发现老公是标记狂

Tác giả: 饭堂热卖小毛毯

(10)

Một lần nằm viện, một chai pheromone hương thảo mộc nhỏ xíu đã đủ khiến niềm tin của cả hai sụp đổ, nghi ngờ lẫn nhau.

.❀。• *₊°。 ❀°。

Vòng tay Alpha ấm áp, chỉ là nồng độ pheromone rất khó chịu – vừa khéo duy trì ở một mức không cao không thấp, đủ để khiến Beta chạm vào là buồn ngủ, nhưng vẫn còn giữ lại chút lý trí.Beta vùi đầu vào vai Alpha hít mạnh, như một người chôn mình vào cái bụng lông xù của một chú mèo lớn.

Nhưng mùi khói thuốc súng ấy dần dần tan đi, nhạt dần, cậu muốn nhiều hơn–– Khụ khụ.Tiếng ho nhẹ cắt ngang cả hai.

Beta quay đầu lại nhìn, thấy vị bác sĩ tóc còn ướt đứng ở cửa phòng khám, xung quanh có các nhân viên y tế không biết đã đứng xem bao lâu.Bề ngoài có vẻ đang làm việc, nhưng Beta nhớ, y tá đang đứng trước máy in kia từ lúc cậu ra cửa đã bắt đầu in, đến bây giờ trong tay chỉ có ba tờ giấy mỏng, vẫn chưa rời đi.Tuy đã tránh được phần lớn bệnh nhân, nhưng hành lang không phải chốn không người, nghĩ đến việc mình không coi ai ra gì mà hít hà ở cửa phòng khám, ngón tay Beta run lên, nhanh chóng rời khỏi Alpha.– Điều này rất bình thường, trong thời gian mang thai đều sẽ có hiện tượng ỷ lại. – Bác sĩ cười giải vây – Dù sao cũng là Omega mà.Câu nói vừa dứt, bầu không khí ở hành lang cũng dịu đi.

Mọi người như đã thấy nhiều kịch bản tương tự, bắt đầu hoạt động trở lại.

Y tá đã đứng thật lâu kia lại bắt đầu in, chỉ sau vài giây, máy in "vù vù" in ra một xấp giấy.Alpha đứng dậy, khẽ ôm lấy Beta, gật đầu cảm ơn bác sĩ, vừa định bước đi thì phát hiện Beta vẫn còn ngẩn người.Alpha thu lại bước chân, bàn tay ôm vai chuyển xuống ôm eo, nhân lúc Beta chưa kịp phản ứng, dẫn cậu rời đi.Mãi đến khi ngồi lên xe, câu nói đó vẫn quanh quẩn trong đầu.– Vì là Omega mà.Beta không nói được cảm giác gì, cậu dần dần có cảm nhận thật sự của việc trở thành O – Đây là một giới tính nhu nhược, yếu ớt, thậm chí tùy ý play trước mặt mọi người cũng không bị chỉ trích.Beta vẫn nhớ trong trang đầu tiên của sách giáo khoa sinh lý hồi cấp hai đã viết "Nếu nhìn thấy một cặp AO ở ngoài, dù cho họ đang làm gì, xin hãy tôn trọng."

Bây giờ cậu đã trở thành một phần của cặp AO đó rồi.Như thể có một cánh cửa mở ra trước mặt Beta, trên biển hiệu ghi: Chúc mừng bạn đã bước vào thế giới AO không giới hạn.– ...

Chuyện này bình thường sao? – Beta không nhịn được hỏi – Ở ngoài hành lang như thế này?

Omega đều như vậy à?– Rất bình thường.- Alpha đáp, hắn để Beta ngồi ghế sau, đang giúp cậu thắt dây an toàn – Kỳ đặc thù của AO khiến bọn họ rất khó kiểm soát bản thân, thế nên mọi người đều quen rồi.Thực tế thì Alpha cũng không thấy hành động vừa rồi của Beta có gì đặc biệt, chỉ là ôm một cái mà thôi – đối với các cặp AO bình thường, chuyện này thậm chí còn không được tính là món khai vị.Bọn họ?

Beta cảm thấy đại từ này hơi kỳ lạ, nhưng có những vấn đề quan trọng hơn đang luẩn quẩn trong lòng cậu.Khi Alpha định đứng dậy, hắn bị Beta kéo tay áo lại.– Bây giờ em là Omega, – Beta nói, có lẽ là vì hành động của Alpha hôm nay đã cho cậu hi vọng, hoặc có lẽ là vì có vài chuyện trốn tránh cũng vô nghĩa, Beta lấy hết can đảm, – Chúng ta... anh, có muốn ly hôn với em không?"

Alpha nghiêng người lại gần, Beta không kịp lùi lại, khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo Alpha.– Không đâu.Hi vọng tựa như dòng nước thấm ướt toàn thân, Beta cắn đầu lưỡi, xác định không phải là mơ.– ...

Tại sao?– Em có thai rồi.Alpha rút tay áo ra.Dòng nước kia tức thì đông lại thành băng....

Quả nhiên là vậy.

Beta có hơi mất mát, rồi lại thấy rất bình thường.

Dù sao từ đầu Alpha cũng đã nói Omega rất phiền phức.Cậu vốn chỉ là người Alpha kết hôn vì tiện, giờ có thể giữ được cuộc hôn nhân này, Beta nghĩ mình nên biết đủ.Xe từ từ lăn bánh, tâm trạng Beta cũng trở nên sa sút.Những tòa nhà bên ngoài cửa sổ liên tục thay đổi, phản chiếu qua cửa kính xe, Beta nhìn thấy mặt mày của mình.Cậu hơi tự giễu kéo khóe miệng.Thật ra vấn đề giữa cậu và Alpha vẫn chưa được giải quyết.

Hiểu lầm lần này chỉ là một điểm nhỏ bé bùng nổ trong cảm xúc nhiều năm qua.

Một lần nằm viện, một chai pheromone hương thảo mộc nhỏ xíu đã đủ khiến niềm tin của cả hai sụp đổ, nghi ngờ lẫn nhau.– Nói cho cùng, cuộc hôn nhân trong ba năm này đã giày vò cả hai người đến mức thương tích khắp người.Beta cúi đầu, cậu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trong chiếc xe khép kín tỏa ra mùi khói thuốc súng nhàn nhạt, từ sau khi kết hôn, cuộc sống của cậu đã bị mắc kẹt trong mùi hương này, từ nhà đến xe, từ chiếc lồng này đến chiếc lồng khác.Nhưng cậu chẳng có quyền từ chối nữa.Beta khổ sở nghĩ.Bơm nhân tạo ở gáy bắt đầu hoạt động, Alpha nhíu mày, nhìn Beta qua gương chiếu hậu.Bơm nhân tạo sẽ căn cứ vào tình hình thực tế mà điều chỉnh nồng độ pheromone, vào lúc này lại tăng tốc độ bơm, chứng minh rằng Beta cần được vỗ về nhiều hơn.Nhưng mà báo cáo kiểm tra sức khỏe đều không có vấn đề gì, nhiệt độ và điều hòa trong xe cũng ở mức Beta thích.Ngón tay nắm vô lăng của Alpha buông ra, định xuống xe đưa Beta đi kiểm tra lại.– Khó chịu à?– ... – Beta nâng khóe miệng, cố gắng nở nụ cười – Có lẽ vì mang thai, tâm trạng hơi không tốt.Alpha thở phào, tay định tháo dây an toàn rút về.Bơm nhân tạo sau gáy vẫn đang hoạt động với tốc độ cao, việc cung cấp pheromone quá tải khiến tuyến phụ của Alpha đau nhói, nhưng Alpha chỉ nghĩ: Nếu như cái máy bơm này hữu dụng hơn, có thể ép ra nhiều pheromone hơn thì tốt quá.Nói đến cùng, là do hắn vô dụng.– Đứa bé này, em có muốn giữ không? – Alpha lên tiếng – Nếu khó chịu quá, thì phá thai đi.

Chúng ta vẫn sống như trước kia.Cơn đau ở gáy bỗng nhiên giảm bớt.Beta bất ngờ bật người dậy từ ghế sau, mắt lóe ánh sáng:– ...

Không có đứa bé, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau sao?Sau khi kết hôn dường như không còn thấy dáng vẻ này của Beta nữa.Alpha không khỏi nhớ đến hồi cả hai mới gặp nhau thời đại học.

Những ngày tháng đó đến giờ vẫn còn sống động trong tâm trí, mỗi lần Alpha nhớ lại đều sẽ tỉ mỉ thưởng thức.Alpha tự cho rằng đây là câu trả lời max điểm.– Dĩ nhiên.– Chúng ta đã ở bên nhau đã lâu rồi.Bao nhiêu năm đồng cam cộng khổ, từ trường học đến hôn nhân, rồi đến việc mang thai hiện giờ.

Dù không có con, hắn cũng muốn sống với Beta cả đời.Đây là cuộc hôn nhân mà hắn đã dốc hết tâm cơ, cố gắng hết sức mới có được....

Nhưng gáy lại đau.Beta cụp mắt xuống.– Đúng là đã rất lâu rồi.Giống như cái cốc dùng quen tay, không thể nói là thích được, chỉ là thói quen thôi.Alpha chẳng hiểu ra sao, định mở miệng bổ sung.Beta lại không muốn tiếp tục chủ đề này, thống khổ lắm, em cứ thể tùy tiện hỏi:– Sao anh biết em mang thai vậy?Mùi khói thuốc súng trong không khí đột nhiên tăng cao, một tiếng "tích" nhỏ đến mức không thể nghe thấy vang lên trong xe.Beta chỉ thấy xung quanh đều bị pheromone của Alpha bao bọc.

Vừa nãy còn keo kiệt không chịu cho thêm một chút nào, giờ lại đủ để vây cậu trong mùi khói thuốc súng nồng nặc, em không kiềm được ho, nhìn vào gương chiếu hậu.Trên mặt Alpha không biểu cảm:– Em nôn dữ quá, nên anh đoán.Đối lập với điều đó là pheromone trong xe đang tăng mạnh, Beta không thể không mở cửa sổ thông gió, lo lắng nhìn xung quanh xem có xe không.May quá!

Không thì cậu lo có người báo cháy mất.Ánh mắt Alpha quét qua động tác của Beta, nhíu mày nói:– Không lạnh à?

Trong xe đang bật điều hòa.– ... – Beta xoa xoa ấn đường, sự chu đáo nhiều năm qua khiến cậu uyển chuyển nói – Hình như miếng dán ngăn mùi của anh hết tác dụng rồi, hay là đổi cái khác đi nhé.Mùi khói thuốc súng xung quanh lay động, như thể Alpha đã chịu tác động gì đó.Alpha "ừm" một tiếng, tiếp đó, giọng hơi nhẹ:– ...

Mùi của anh, em không thích hả?Không biết vì sao, Beta cảm thấy dáng vẻ hắn trông rất tủi thân....

Mùi nồng như vậy, anh tủi cái gì chứ?Beta cảm thấy mình có hơi muốn nôn rồi.
 
Ht | Sau Khi Từ B Biến Thành O Thì Phát Hiện Ông Xã Là Kẻ Cuồng Đánh Dấu
11


Truyện: b变o后发现老公是标记狂

Tác giả: 饭堂热卖小毛毯

(11)

Chỉ cần không chạm đến giới hạn, cậu lẽ ra nên trả giá nhiều hơn, bao dung nhiều hơn.

.❀。• *₊°。 ❀°。

Tay Tần Trì nắm chặt vô lăng, vô thức ngửi ngửi người mình, nhưng tuyến phụ của hắn đã bị tổn thương từ lâu rồi, chẳng thể ngửi thấy mùi gì hết.Máy bơm nhân tạo ở gáy vừa phát ra tiếng "tích", báo hiệu đã vào trạng thái nghỉ.Hoặc là hết pin, hoặc là đã quá tải nên ngừng hoạt động.

Tần Trì tự nhận là cảm xúc ổn định, không có dao động, không thể nào xuất hiện tình trạng pheromone tăng vọt đến mức khiến máy bơm nhân tạo ngừng hoạt động được....

Chỉ là bị bạn đời chê pheromone, hơi không vui một chút mà thôi.Chất lượng máy bơm nhân tạo kém quá, mới được bao lâu đã hết pin rồi?Liếc nhìn những hàng cây vút qua ngoài cửa sổ, lúc này cách nhà không còn xa, Tần Trì mím môi, đạp ga, chiếc xe phóng đi như bay.Hắn không thể để Beta ở trong môi trường có nồng độ pheromone thấp quá lâu.Đón gió thổi vào từ cửa sổ xe, Beta cuối cùng cũng kiềm chế được cơn buồn nôn, mùi khói thuốc súng bị gió thổi nhạt đi chỉ còn quanh quẩn nơi đầu mũi, khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.Đóng cửa sổ lại, mùi nhạt đi khá nhiều, bấy giờ Beta mới có tâm trạng đáp lại.Beta nghĩ, chỉ là hỏi sao biết mang thai thôi mà... thả ra nhiều pheromone như vậy làm gì?– Không phải là không thích. – Beta đỡ trán, không muốn chọc giận Alpha, lại đổi chủ đề khác – Vậy tối qua anh đến phòng ngủ–Nửa câu đầu vừa thốt ra, mùi khói thuốc súng như cơn mưa bụi nhỏ bắt đầu phun lên người Beta, trong mùi khói thuốc súng ẩn hiện chút mùi cháy, cho thấy chủ nhân đang phấn khích.Nói tiếp nửa câu sau, mùi khói thuốc súng đột ngột ngưng lại, như ngọn lửa đang cháy bỗng đông cứng trong tích tắc.Ngay sau đó, Alpha lên tiếng:– Tối qua là do kỳ động dục– Do bản năng thúc đẩy thôi, anh đã uống thuốc rồi.Hắn nói rất chặt chẽ, bình tĩnh thản nhiên, nhưng mùi khói thuốc súng xung quanh lại tự dưng tĩnh lặng, rõ ràng đang vô cùng căng thẳng.Không hợp lý, mười phần thì có đến mười hai phần không hợp lý rồi.Kết hôn với Tần Trì ba năm, Beta đã nắm rõ thói quen sinh hoạt và hành vi thường ngày của chồng.Kỳ động dục trước của Tần Trì là vào ba tháng trước.

Sau khi sung sướng thỏa thuê, Tần Trì bắt đầu tăng ca liên tục.

Sau khi cưới Alpha vốn đã ít về nhà, vậy mà sau đó thậm chí về nhà cũng phải làm việc, nhiều lần, từ lúc Beta ngủ đến lúc tỉnh dậy, chiếc giường vẫn phẳng phiu gọn gàng, không có chút hơi ấm.Lúc đó Beta chỉ im lặng.Dù sao cậu cũng thật sự nợ Alpha quá nhiều.

Chỉ cần không chạm đến giới hạn, cậu lẽ ra nên trả giá nhiều hơn, bao dung nhiều hơn.Như trước đây, Beta cũng nên tiếp tục im lặng, cậu sẽ không truy cứu những sơ hở trong lời nói của Alpha, sẽ chỉ vờ như vô tri, đóng tốt vai trò người chồng hiền.Nhưng phản ứng của pheromone nơi đầu mũi nói cho Hứa Khinh biết, lời Tần Trì nói không đúng.Với tính cách của Alpha, sao có thể vì thấy mình nôn ọe đã vội vội vàng vàng đưa đi bệnh viện kiểm tra chứ?

Tối hôm qua là kỳ động dục, sau khi mình tỉnh rồi sao Alpha lại không tiếp tục?Còn nữa, nếu nói Alpha thực sự như trong ấn tượng của mình, quanh năm không về nhà, về nhà rồi cũng không ngủ cùng mình, vậy mùi khói thuốc súng nồng nặc trong nhà từ đâu mà ra?

Pheromone không thể lau đi trên quần áo, đồ dùng cá nhân của mình lại từ đâu mà có?Beta xoa xoa giữa mày, không hiểu tại sao Alpha phải nói dối.Rốt cuộc anh ấy đang che giấu điều gì vậy?

Chuyện lớn như mang thai này, tại sao Alpha không muốn nói rõ với mình?Beta tự biết việc giấu giếm giới tính là vì sợ ly hôn, nhưng Alpha cũng có điều gì để sợ ư?Tay cậu mò về phía chiếc ly ở tay vịn giữa.

Beta muốn uống chút nước, vì kiểm tra mà cả sáng chưa ăn uống gì.Còn chưa chạm tới thì Alpha đã rút ly ra đưa cho cậu, ly của hai người là cùng một kiểu, chỉ khác họa tiết, trông giống hệt nhau, đặt cạnh bên nhau.Beta định cầm lấy, nhưng liếc thấy họa tiết, không nhận.– Anh lấy nhầm rồi.Alpha không nói gì, hình như cũng không nhìn qua.– Ly này là nước nóng.Beta nhận lấy, mở nắp ra thổi nhẹ, nước ấm sóng sánh bên trong, anh hơi khó hiểu ngửi một cái, cảm thấy mùi khói thuốc súng trên cái ly này... rất nhạt.Bước đệm nhỏ nhặt này dường như chẳng đáng kể gì so biểu hiện kỳ lạ của Alpha.Cho đến khi về nhà, Beta lại đi rót nước, vừa cầm ly lên, mùi khói thuốc súng nồng nặc đã ập đến.– Thu bớt mùi đi– – Beta theo bản năng nhíu mày, chỉ lại cảm thấy hơi buồn nôn.Mùi khói thuốc súng này thật sự rất đáng ghét, nhạt nhòa thì lại khiến người ta thèm muốn, nồng nặc lại khiến người ta buồn nôn.Nhưng lúc này Beta mới phát hiện, Alpha vẫn chưa vào nhà.– ?Beta cúi đầu, phát hiện nơi mùi hướng phát ra, là từ ly của mình.Cậu đột nhiên nhớ đến chuyện trên xe, phản ứng lại, cầm lấy chiếc ly cùng kiểu với của mình, chiếc thuộc về Alpha.Hai chiếc ly sứ cùng màu, chỉ là tay cầm có đánh dấu, cậu nhíu mày quan sát, xác nhận mình không cầm nhầm.Tiếp đó, Hứa Khinh cầm ly của Tần Trì lên mũi, một mùi khói thuốc súng cũng tỏa ra–Nhưng mà, nồng độ mùi hương này, dường như...– Hứa Khinh?Ngoài cửa, giọng Tần Trì đột nhiên vang lên.– Em đang làm gì vậy?Tay đang cầm ly của Hứa Khinh cứng đờ, dù nhìn thế nào, nghĩ thế nào.Ngửi pheromone còn sót lại trên ly của Alpha...Câu trả lời kiểu này, tuyệt đối không ổn đâu!
 
Ht | Sau Khi Từ B Biến Thành O Thì Phát Hiện Ông Xã Là Kẻ Cuồng Đánh Dấu
12


Truyện: b变o后发现老公是标记狂

Tác giả: 饭堂热卖小毛毯

(12)

Mà càng tệ hơn là, cơ thể hắn đã quen với việc này.

Thuận theo động tác của Hứa Khinh, thành thạo xoay người, như mỗi một lần bước vào cửa trước đây, để Hứa Khinh... hầu hạ.

.❀。• *₊°。 ❀°。

Đưa Beta vào cửa nhà, Alpha lại quay trở lại xe.Bơm nhân tạo chỉ có thể sử dụng không quá 8 tiếng mỗi ngày, Alpha tính toán thời gian, gỡ bơm nhân tạo và miếng dán ngăn mùi sau gáy xuống, lại lấy bình pheromone nhân tạo mùi khói thuốc súng phun khắp người mình.Pheromone nhân tạo không thể bắt chước mùi hương của hắn một cách hoàn mỹ được, phun nhiều thì sợ Beta nghiện hơn, phun ít lại không có hiệu quả.

Rất khó để xác định giới hạn này.Suy tư một chốc, Tần Trì đóng bình xịt lại, nghĩ đến bé con chưa chào đời, đã cảm giác được niềm vui sướng khó tả đang nảy sinh từ đáy lòng.Thật lòng mà nói, hắn cũng không thích con nít lắm, cũng không có suy nghĩ nhất định sinh con đẻ cái.

Chỉ là, đây là đứa con của Hắn và Hứa Khinh, nên trong lòng không kìm được kích động.Hôm nay là ngày làm việc, tin nhắn tới lui nườm nượp, hắn bình tĩnh cảm xúc rồi trả lời từng cái một, cuối cùng nói với thư ký ngày mai sẽ đi làm lại.Thư ký đáp vâng, còn nói chúc mừng Boss.Tần Trì cong môi, trả lời: [Sao cậu biết em ấy có thai?]Thư ký: [...

Ý tôi là ký được hợp đồng, chúc mừng, thôi.

Song hỷ lâm môn, Boss.]Cất bình xịt và điện thoại, Tần Trì cầm lấy chiếc ly của Hứa Khinh ở tay vịn giữa, rồi cầm thêm ly của mình ở ghế sau, quay vào nhà.Từ thang máy đến nhà, Alpha theo thói quen mà mở nắp ly của Hứa Khinh, để ý thấy nước bên trong không vơi tí nào, mới nhớ ra hôm nay Hứa Khinh uống ly của hắn.Trước đây Hứa Khinh uống nước lạnh, sau này phải đổi thành nước nóng.Hắn ghi nhớ, không đổi sắc mặt đóng nắp lại, xem như chưa thấy một ly nước đầy ắp, không ngại phiền mà mở ly mình ra.Thấy nước đã vơi đi gần một nửa, mặt Tần Trì không cảm xúc, uống một ngụm nước.Có một bạn đời Beta chậm hiểu là một chuyện phiền lòng, không thể đánh dấu, không thể chiếm hữu, chỉ có thể hao tâm tốn sức để lại chút gì đó của bản thân – Tần Trì tập mãi thành quen, cố ý mua đồ dùng hàng ngày theo bộ cho Hứa Khinh, tiện cho hắn dùng lẫn lộn.Vừa nghĩ đến đây là ly nước mà Hứa Khinh đã uống, tâm trạng lại vui hơn một chút.Bỗng, động tác Tần Trì khựng lại, nhớ đến một chuyện – Hứa Khinh đã biến thành Omega.Một Omega có thể ngửi được pheromone.Tay run rẩy, Tần Trì cầm ly nước, trong đầu xẹt qua chiếc ly trong nhà, quần áo của Hứa Khinh, còn có...Sẽ không có chuyện gì đâu.

Tần Trì trấn định lại, dù sao hương pheromone của hắn rất nhạt–Tay lại run run, nghĩ đến pheromone nhân tạo vừa mới xịt....

Về rửa ly thôi mà.

Tần Trì thả lỏng, hắn cẩn thận hồi tưởng: Cái áo hôm qua cầm lên đã bỏ vào giỏ đồ dơ rồi, cái ly trên bàn đã rửa sạch sẽ, đồ lót của Hứa Khinh cũng đã được thay cái mới rồi.Hứa Khinh sẽ không phát hiện đâu....

Chắc vậy nhỉ.Alpha hiếm khi thấy hơi căng thẳng, cầm ly, chần chừ hồi lâu.

Rồi uống mạnh một hớp.Hơi do dự mở cửa ra, Hứa Khinh lại không đợi ở huyền quan¹.1 – 玄关 (pinyin: xuán guān) dùng để chỉ không gian chuyển tiếp giữa lối vào của nhà và sảnh chính.

Trái tim Alpha treo cao, đang định ho nhẹ như mọi khi, gọi Hứa Khinh lại.

Nhưng nghĩ đến Hứa Khinh đang mang thai, vì ốm nghén mà luôn nôn đến nỗi đáng thương.

Ngay sau đó nhanh chóng thay giày, chưa cởi áo khoác đã vào nhà tìm.Cố tình đến phòng vệ sinh trước, Hứa Khinh không ở đây, bấy giờ mới hơi yên tâm, xoay người đi nơi khác.Phòng khách lẫn nhà bếp đều không có ai, đi vòng qua quầy bar, mới nhìn thấy bóng lưng Hứa Khinh qua tấm kính gân dọc² bán trong suốt.2 - 长虹玻璃 (qt: trương hồng thủy tinh) là một loại kính hoa văn, được sản xuất bằng cách ép cán thủy tinh nóng chảy trong quá trình làm nguội bằng trục lăn có họa tiết dạng sọc dọc.

Mình có search thì thấy bên mình (?) gọi bằng nhiều tên khác như kính sóng hay kính gợn sóng, kính sọc, kính gân sọc,...

Alpha thở phào:- Hứa Khinh?- Em đang làm gì vậy?Đẩy cửa đi vào.Hứa Khinh xoay người, trên tay cầm hai ly sứ, nước ấm sóng sánh trong ly.Beta có hơi ngượng ngùng:- Em đi rót ly nước.Tần Trì thả lỏng, vừa muốn hỏi thì khựng lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy Hứa Khinh đặt ly xuống, đầu cúi thấp, đi lại gần.Tay Hứa Khinh vươn ra, nắm chặt ống tay áo Tần Trì, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay Tần Trì, có hơi lạnh.Trước kia không phải thế này.

Tần Trì hơi đau lòng, cảm thấy mang thai cũng không phải chuyện tốt.Hồi đại học, Hứa Khinh là kiện tướng thường xuyên chiến thắng của hội thao trường.

Khi từ sân thi đấu chạy về phía hắn, cả người cậu nóng hầm hập, hắn cứ thế từng chút rung động với Hứa Khinh, rồi sử dụng thủ đoạn, dần dần trở thành người duy nhất của Hứa Khinh.Mất mấy giây, Tần Trì đã nghĩ xong chuyện sẽ đi thắt ống dẫn tinh.Hứa Khinh bỗng ngước mắt lên, đối mắt với hắn.- Áo khoác.

- Beta nói.Rất tự nhiên định cởi áo khoác giùm Tần Trì.Ngay giây đó, Tần Trì cảm thấy hơi vi diệu.Hắn chỉ muốn hỏi Hứa Khinh có khó chịu không, có cần giúp đỡ không.

Chuyện như mang thai này, hắn không thể làm được gì nhiều, chỉ có thể cố gắng giúp Hứa Khinh làm mấy việc nhỏ nhặt trong khả năng.

Nhưng Hứa Khinh vừa đặt ly nước xuống, phản xạ đầu tiên là giúp hắn cởi áo khoác.Mà càng tệ hơn là, cơ thể hắn đã quen với việc này.

Thuận theo động tác của Hứa Khinh, thành thạo xoay người, như mỗi một lần bước vào cửa trước đây, để Hứa Khinh... hầu hạ.Như có một chậu nước dội thẳng xuống, mặt mày Tần Trì lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay Hứa Khinh.- ...

Em ra ngoài đi.Hứa Khinh gật đầu, xếp gọn áo khoác, cũng không cầm theo ly nước, như một cách tự nhiên, cậu cho rằng Alpha bảo cậu mang áo khoác vào phòng giặt quần áo.Alpha không thả tay ra, mùi khói thuốc súng nồng nặc tỏa ra, so với mùi hương mọi ngày thì...

ôn hòa hơn một chút.Hứa Khinh khó hiểu mà phân biệt ra, nhận ra mùi hương của Alpha không hăng mũi như trước.Dễ chịu hơn nhiều.Giọng nói Alpha trầm xuống:- Em đi nghỉ ngơi đi.Nói rồi cầm lấy áo khoác, đưa ly nước cho Hứa Khinh.Hứa cầm theo ly đi ra ngoài, vẻ mặt bỗng dưng thay đổi.Hứa Khinh cực kì chắc chắn – trong hai chiếc ly sứ, trên chiếc ly thuộc về cậu, mùi khói thuốc súng càng nồng và rõ ràng hơn.Nhìn khắp xung quanh, có lẽ vì cả ngày hôm nay Tần Trì đi ra ngoài kiểm tra với cậu, mùi khói thuốc súng trong phòng đã nhạt đi nhiều.

Nhưng vẫn có vài góc tỏa ra mùi hương không thể xua đi được, như thể đã ngấm vào.Cậu lần theo mùi hương nhìn từng nơi, phòng khách và thư phòng, chỉ có ghế salon mà Tần Trì hay ngồi là còn mùi.Mà nơi nặng mùi nhất – phòng ngủ, vừa mở cửa ra, mùi khói thuốc súng tràn lan ập thẳng tới.Hắc mũi, sặc mùi.Ga giường, ghế sofa, thậm chí cả phòng để quần áo của có thể ngửi được mùi.- ...

- Hứa Khinh bỗng có dự cảm chẳng lành.

Cậu mở cửa phòng quần áo ra, tầm mắt đảo qua hai tủ quần áo riêng biệt của hai người họ.Hai bên một trái một phái, mùi khói thuốc súng nồng nặc của Tần Trì... chiếm đóng cả căn phòng.Bao gồm cả tủ đồ của Hứa Khinh.Mới đầu Hứa Khinh hãy còn thôi miên bản thân: Có lẽ là do phân tử chuyển động, khiến mùi của Tần Trì bay sang tủ quần áo cậu, ừ, chắc chắn là vậy rồi.Tiếp đó, vừa mở tủ quần áo ra, Hứa Khinh phát hiện mùi hương trong tủ còn nồng hơn cả bên ngoài.- ...

- Hứa Khinh lẳng lặng mở cửa tủ để thông gió, cậu không nghĩ ra được nguyên do, sao Tần Trì cứ như đang đánh dấu, điên cuồng để lại pheromone lên đồ của cậu vậy?Từ một đống đồ ngủ trông như mặc mừng lễ chọn ra một bộ còn nhẹ mùi, Hứa Khinh cầm theo vào phòng tắm.Lúc thay quần áo, cậu chợt phát hiện đồ dơ trong giỏ cũng có mùi.Sáng nay cậu lo nôn, cũng không ngửi thấy gì.Cậu ngồi xuống, nhận ra cái có mùi nặng nhất là cái áo ngủ hôm qua cậu đã thay.Không chịu cho cậu chút pheromone dư thừa, thà dán miếng ngăn mùi.

Nhưng đồ đạc trong nhà chỗ nào cũng có thể ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng nặc...Hứa Khinh nhíu mày cầm áo lên, mùi hương nồng nặc nơi đầu mùi.

Cậu hơi khựng lại, vùi đầu...Tự mình vùi vào trong hít hà.Mùi khói thuốc súng rất gắt mũi, nhưng tốt hơn nhiều so với mùi hương kém chất lượng của Alpha hiện giờ.Đây là hiện tượng ỷ lại bình thường, cực kì bình thường.Beta tự lừa gạt mình, hít đủ rồi, mới chui ra từ áo ngủ ra, đầu tóc cọ xát rối bù.Một lần nữa xếp gọn quần áo bỏ vào giỏ đồ dơ, Beta hãy còn đang tự kiểm điểm.Chỉ lần này, chỉ một lần này thôi... hít quần áo mình có hơi biến thái, nhưng chẳng còn cách nào mà...Cũng vào lúc này, Beta nhận ra điều bất hợp lý.Quần áo cậu bỏ vào giỏ đồ luôn sẽ xếp gọn lại.Nhưng mới nãy khi cầm áo trong giỏ ra, cái áo ngủ này đang xổ ra.Cũng không hẳn là xổ ra nữa, nhưng cách xếp rất cẩu thả, chỉ cần cầm lên đã rối thành một cục.Trong nhà chỉ có hai người.

Chỉ có thể là Tần Trì làm.Sau khi qua hỏi han nửa đêm hôm qua, Tần Trì lấy đồ cậu làm gì?...

Đặc biệt là còn giấu đầu lòi đuôi, như sợ bị phát hiện, xếp quần áo trả về chỗ cũ nữa.Beta nghĩ: "Chẳng lẽ giống mình à, anh ấy cũng nghiện pheromone, cần phải ngửi hả?"
 
Ht | Sau Khi Từ B Biến Thành O Thì Phát Hiện Ông Xã Là Kẻ Cuồng Đánh Dấu
13


Truyện: b变o后发现老公是标记狂

Tác giả: 饭堂热卖小毛毯

(13)

"Dù có biết, anh cũng sẽ không chia tay."

.❀。• *₊°。 ❀°。

Alpha đang rửa ly ở quầy bar, mấy cái ly được rửa đi rửa lại, nắp ly cũng được lau chùi mấy lần.Hơi thất thần, tay cầm ly, tâm trí lại bay về quá khứ.Tần Trì không sao hiểu được, tại sao lại phát triển thành như bây giờ.Hồi đại học, Tần Trì và Hứa Khinh là bạn cùng phòng.

Như hình với bóng, sớm chiều bên nhau.

Tình bạn cùng trường dần dần biến chất sau khi Tần Trì phân hóa, không rõ là sau tiết học nào đã vô thức nắm tay nhau, cũng không rõ sau trận bóng nào uống nhầm nước của đối phương.

Tóm lại, tình cảm của bọn họ bắt đầu từ những khoảnh khắc bé nhỏ, lại như tia lửa rơi lên đống củi, vừa xảy ra đã không thể ngăn cản.Từ bạn cùng phòng đến bạn bè, rồi từ bạn bè thành người yêu.Tiếc rằng quen nhau chẳng được bao lâu, Tần Trì bắt đầu bồn chồn, bất an.Hứa Khinh là Beta, không thể nào đánh dấu, không thể chiếm hữu.

Trên sân đấu cậu tựa một ngôi sao sáng, hấp dẫn ánh mắt của nhiều người đến thế.Mùi khói thuốc súng mà Tần Trì khó khăn bao phủ đã phiêu tán theo làn gió trên sân vận động.Rất nhiều rất nhiều lần, Tần Trì ghen ghét nhìn người yêu và đồng đội ôm nhau, vỗ tay ăn mừng.

Hắn nghĩ, tại sao Hứa Khinh không phải Omega, thế thì hắn có thể tuyên bố với tất cả mọi người, hắn và Hứa Khinh gắn bó chặt chẽ không thể tách rời.Hồi ấy, Tần Trì rất ngây ngô, cũng cực kì vô tri, hắn xung động khống chế các mối quan hệ xã hội và cuộc sống của Hứa Khinh, gần như trói chặt chính mình trên người Hứa Khinh.Cái giá phải trả là suýt chia tay.Vậy nên sau đó, Tần Trì đã biết, tình yêu của hắn bệnh hoạn và không bình thường, người yêu bình thường sẽ chẳng giống hắn, lúc nào cũng cần phải dính lấy Hứa Khinh, lúc nào cũng phải nhìn thấy Hứa Khinh.Hắn biết mình sai, nhưng hắn không thay đổi được.Hắn biến sự khống chế này thành nghe lén và theo dõi kín đáo hơn, biến sự trói buộc thành theo dõi trong bóng tối.

Hắn giấu dục vọng chiếm hữu của mình trong lớp vỏ bọc "bình thường" giả tạo, ngoài mặt cư xử như chẳng có ham muốn với Hứa Khinh, thực tế hận không thể nuốt Hứa Khinh vào bụng.Một lần duy nhất suýt nữa bại lộ là vào năm ấy khi vừa tốt nghiệp, mẹ của Hứa Khinh bị bệnh.Tần Trì đang công tác ở nơi xa, vừa nghe được tin đã chạy đến không chút do dự, ở cửa bệnh viện ôm chầm lấy Hứa Khinh.Hắn nói:- Hứa Khinh, tôi cho em tiền, chúng ta kết hôn đi.Hắn còn muốn nói, bốn năm đại học anh vẫn luôn nhìn em, anh đến xem mỗi một trận đấu của em, anh tặng em vô số hoa, anh không muốn chỉ làm một đôi thời đại học với em, anh không muốn tốt nghiệp thì chia tay với em.Nhưng hắn nhịn được, bởi vì hắn là một người... bình thường muốn được Hứa Khinh thích.Dường như Hứa Khinh cũng không nghĩ tới hắn sẽ đến, ngơ ngác nhìn hắn, có một thoáng, Tần Trì còn nghĩ là cậu phát hiện rồi.Dù sao thì Hứa Khinh vốn dĩ không liên lạc với hắn.Nhưng Hứa Khinh chỉ nói là:- ...

Vì sao không tìm Omega?

Chúng ta cũng đã...Tần Trì muốn nói Omega thì làm gì chứ?

Anh thích em, chỉ muốn ở bên em.Nhưng như thế liệu có khiến Hứa Khinh sợ không?Tần Trì bắt chước Alpha bình thường nói:- Omega yếu đuối, phải tốn công tốn sức chăm sóc.

- Ngừng một chút - Không tiện bằng Beta.Khoảnh khắc đó, có lẽ là trên trời có linh, Tần Trì thấy Hứa Khinh nhắm mắt lại, sau đó gật đầu.Hắn nghĩ, quả nhiên, Hứa Khinh thích một Alpha bình thường..Tháng ngày ngọt ngào sau khi cưới hệt như cảnh trong mơ.

Nhưng, vì duy trì dáng vẻ một người bình thường, cũng là vì "một lần ngã là một lần bớt dại"¹.1 - 吃一堑长一智 (qt: cật nhất tiệm trường nhất trí), nghĩa là vấp ngã một lần thì khôn hơn một chút.

Đồng nghĩa với "đi một ngày đàng, học một sàng khôn", ở đây mình chọn edit thành "một lần ngã là một lần bớt dại", là một câu thơ trong bài Dậy mà đi! của nhà thơ Tố Hữu, cũng có nghĩa tương tự.

Tần Trì cố gắng làm một người bình thường.Dậy sớm vài phút, có thể thỏa thích ôm lấy Hứa Khinh hãy còn ngủ mơ; ngủ muộn nửa tiếng, có thể vùi vào lòng Hứa Khinh say ngủ.Hắn có thêm càng nhiều bí mật và phương pháp an toàn để thân mật với Hứa Khinh.Nhưng dường như dục vọng chiếm hữu của hắn sẽ không ngừng lại.Hứa Khinh khi ngủ say sẽ không đáp lời, không nói chuyện, ngoan ngoãn, muốn làm gì thì làm.

Nhưng Tần Trì lại càng ngày càng muốn nhiều hơn nữa.Tần Trì chỉ có thể khát khao hết lần này đến lần khác, lần lượt tìm kiếm cơ hội thân mật với Hứa Khinh.Một lần mưa lớn, Hứa Khinh đi lại huyền quan giúp hắn cởi áo khoác đã ướt đẫm, ngón tay luồn qua cổ tay áo, nhiệt độ cơ thể Hứa Khinh lan tỏa sang cơ thể hắn.Hứa Khinh nhíu mày, giọng nói hiếm khi có chút trách móc:- Sao không để em đến đón anh?Khoảnh khắc ấy, Tần Trì bất ngờ nhận ra–So với việc đụng chạm không giới hạn lúc say ngủ, chút ít hơi ấm trên đầu ngón tay Hứa Khinh thế mà càng khiến hắn mê mẩn hơn.Tần Trì nghĩ, hắn cần nhiều hơn nữa.Hắn muốn được Hứa Khinh chạm vào nhiều hơn, muốn được nghe giọng Hứa Khinh nhiều hơn.

Hắn vắt hết đầu óc, một mặt thì duy trì chiếc mặt nạ người bình thường, một mặt ở khắp mọi nơi, cố gắng tạo ra cơ hội ở cạnh Hứa Khinh.Dần dà, nhu cầu này đã thay đổi.Trong lúc chính Tần Trì cũng chẳng để ý, những sự đòi hỏi kia đã biến thành... những quy tắc vô cùng khắt khe với Hứa Khinh.Mãi đến khi mới nãy nhìn thấy Hứa Khinh để ly xuống, còn muốn cởi áo khoác giùm hắn, Tần Trì mới phát giác điều bất thường.Không thể tiếp tục như vậy nữa.

Bây giờ vẫn chưa muộn, nhân lúc đang trong thời gian mang thai, hắn làm nhiều việc nhà hơn, kiên nhẫn nhiều hơn, để Hứa Khinh biết hắn không cố ý...Tần Trì thầm nghĩ, rồi lấy máy bơm nhân từ túi ra, lại gắn lên.Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy pheromone nhân tạo không đáng tin lắm.

Chỉ là tối nay sử dụng quá thời gian một chút thôi, không có vấn đề gì quá lớn.Lại bưng nước ấm rót cho Hứa Khinh, Tần Trì gõ cửa phòng ngủ.Không có ai trả lời, bên trong cũng chẳng có tiếng động gì.Sắc mặt Tần Trì thay đổi, xoay tay nắm cửa, thấy cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.Hứa Khinh đang tắm.Tần Trì thở phào.Cửa sổ phòng ngủ đang mở, nhưng trong phòng lại mơ hồ có thể cảm nhận được hơi nước.

Tần Trì không nghĩ quá nhiều, chỉ đặt ly nước lên ở đầu giường, rồi lại sờ lên gáy mình.Lúc máy bơm nhân tạo đang hoạt động sẽ mang lại cảm giác đau, nhưng giờ phút này đau đớn ấy dường như có hơi nặng nề.Khiến cho tuyến phụ cũng nảy lên thình thịch, cứ như tuyến phụ bị tổn thương từ nhiều năm trước bắt đầu kích động, thoáng chốc, Alpha thậm chí đau đến nỗi đầu ngón tay cũng run rẩy.Càng nguy hiểm hơn là, kỳ động dục lại quay lại, nỗi bi thương khó tả trào dâng trong lòng, Alpha hít sâu, thử điều chỉnh tâm trạng mình.Nhưng chẳng hề có tác dụng.Hắn lập tức đứng dậy, lảo đảo đi về phía phòng quần áo–Vừa khéo, cửa tủ quần áo của Hứa Khinh đang mở.Hắn ngã vào trong, tùy tiện vùi vào trong những bộ quần áo được xếp gọn, móc treo lắc lư hỗn loạn, quần áo được treo gọn gàng rớt xuống, bị hắn ôm trong lòng.Tần Trì tựa như chú chim đang xây tổ, gom quần áo xung quanh mình, đầu mũi không ngửi thấy chút mùi hương nào cả, nhưng cơ thể chìm trong đồ đạc thuộc về Beta, vậy mà lại làm hắn cảm giác được sự an lòng khó tả.Nước mắt không ngừng rơi xuống, Tần Trì cuộn mình ôm chặt từng món quần áo, trong chốc lát hắn lại cảm nhận được hơi nước bốc lên khắp nơi, bao bọc hắn, hấp dẫn hắn.

Cơn đau sau gáy không ngừng gia tăng, bi thương trong lòng càng ngày càng nhiều, hắn nắm chặt tay, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.Chỉ có thể đợi thêm vài phút nữa, hắn không thể để Hứa Khinh phát hiện... hắn là một Alpha không bình thường.Ngoài phòng quần áo, chẳng biết từ lúc nào, tiếng nước đã ngừng.Tần Trì mặt mày tái nhợt đứng dậy, xếp lại từng bộ quần áo, đầu óc đang không ngừng nghĩ cách làm sao để giải quyết mớ bòng bong này–Trên người hắn có mùi không?

Thời gian lưu mùi của pheromone nhân tạo rất ngắn, nhưng để an toàn, có thể lấy mấy pheromone mùi thảo mộc dư thừa kia, dù sao chất làm sạch không khí trong nhà cũng có mùi thực vật.Nước đã nguội rồi phải không?

Hắn còn phải nói với Hứa Khinh vài lời, không thể để Hứa Khinh làm việc nhà tiếp nữa, tiếp đó còn phải nói với thư ký sẽ không tiếp tục tăng ca nữa...Đau quá.

Tần Trì không nhịn được cúi đầu, vùi đầu mình vào bộ đồ vừa xếp xong.

Bản năng hắn đang gào thét hít hà, nhưng lí trí lại nói với hắn: Điều này là không bình thường.Alpha nào sẽ bệnh hoạn mà lại ỷ lại vào bạn đời mình như vậy chứ?Nhưng hắn nhịn không nổi.Dường như có tiếng "tích" nhỏ từ nơi nào đó truyền đến, càng lúc càng dồn dập, nhưng Tần Trì đã đau đến mức nghĩ rằng là ảo giác của mình.- Tần Trì?Động tác của Tần Trì đột nhiên ngừng lại.Đau đớn khó chịu, chẳng rõ là đến từ cơ thể hay trái tim.

Trong một thoáng, Tần Trì thà rằng bản thân nghe nhầm.Tại sao vào lúc như thế này... khi hắn đau đớn đến khó suy nghĩ, khi hắn hãy còn nhiều chuyện chưa làm, khi hắn vừa nghĩ ra cách...Hắn như lừa mình dối người², mắt nhìn xuống, nhìn thấy sau lưng, một cái bóng dài dần dần tiến lại gần hắn.2 - 掩耳盗铃 (bịt tai trộm chuông) có nghĩa ám chỉ tự lừa dối mình, không lừa dối được người.

Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng.

Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.

- Anh–Giọng nói Tần Trì khàn khàn, lẽ ra hắn nên có thật nhiều cái cơ, thật nhiều lý do, nhưng đau đớn khó chịu, đầu óc hắn gần như không có cách nào để suy nghĩ.Mà Hứa Khinh đã lại gần rồi.Hứa Khinh vươn tay, ngồi xuống, ngón tay vuốt ve gáy của Alpha.Trước khi Alpha kịp mở miệng, cậu đã tháo miếng dán ngăn mùi xuống.– Bơm nhân tạo gắn trên gáy Alpha, kêu "tích tích" vang dội.Hứa Khinh trầm mặc.Hồi lâu, Hứa Khinh nói:- Em biết cả rồi, Tần Trì.Hứa Khinh nhìn máy bơm nhân tạo, trong lòng hiểu rõ ràng: Tuyến pheromone của Tần Trì có vấn đề, nên mới không ngửi được mùi, mới đánh dấu lên khắp nơi, thậm chí còn dùng đến bơm nhân tạo để khống chế...- Em biết cái gì rồi?

- Alpha lại bỗng dưng ngoảnh đầu lại.Trong chốc lát, trời đất quay cuồng, Hứa Khinh mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã bị Alpha đè xuống.- Em đã biết là nửa đêm anh luôn... hay biết anh đã gắn máy định vị trên người em, hay là lần nào đó anh lấy quần áo của em...Hứa Khinh:- ...?Đau đớn ngày càng nghiêm trọng, mùi khói thuốc súng khắp bốn phía nhưng bị đè nén đến một hạn mức nào đó.

Gò má Alpha không ngừng tuôn mồ hôi, giọng điệu vì đau đớn mà hơi run rẩy.- Không quan trọng nữa.Thấy Hứa Khinh mở to đôi mắt, trong cơn hoảng hốt như thể nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc và sợ hãi của Hứa Khinh khi chia tay.Tần Trì cúi người:- Dù có biết, anh cũng sẽ không chia tay.Trong mùi khói thuốc súng bùng nổ, Hứa Khinh thấy chả hiểu gì sất, cậu chống người dậy định đẩy vòng tay của Alpha ra.- Nổi điên gì thế?!

Tần Trì, bơm nhân tạo của anh sắp– ưm!Vị rỉ sắt lan tràn trong miệng.Cổ tay Hứa Khinh bị kiềm chế, sự giãy giụa cũng bị đè xuống.Một giây sau đó, bơm nhân tạo phát ra tiếng rít bén nhọn.Tần Trì chỉ cảm thấy đau đớn sau gáy lập tức biến mất, nhưng một dòng chảy mạnh mẽ chảy ra từ tuyến phụ, trải rộng cả người.Trước mắt một màu đen kịt.- Thời gian sử dụng máy bơm nhân tạo không thể vượt quá 8 tiếng– Vì tuyến phụ bị ép quá lâu, sẽ dẫn đến mức hormone bất thường.- Mà một khi mức hormone vượt khỏi phạm vi nào đó, bơm nhân tạo sẽ tự động phóng ra một dòng điện, khiến người sử dụng hôn mê, tránh tổn hại tuyến phụ.Ba tiếng sau, Hứa Khinh đưa Tần Trì vào phòng bệnh đã nghe được đoạn này.
 
Ht | Sau Khi Từ B Biến Thành O Thì Phát Hiện Ông Xã Là Kẻ Cuồng Đánh Dấu
14


Truyện: b变o后发现老公是标记狂

Tác giả: 饭堂热卖小毛毯

(14)

"Để mẹ chết đi."

.❀。• *₊°。 ❀°。

Khi Tần Trì tỉnh dậy, phát hiện xung quanh trống trải.Trong phòng bệnh chỉ có thể nghe thấy tiếng máy móc kêu "tích tích", cơn đau sau gáy đã biến mất, ánh mắt Tần Trì đảo một vòng quanh phòng, nhìn thấy Hứa Khinh ở bên giường.Trong phút chốc, ký ức ùa về.

Tần Trì nhớ ra hành động của mình: Y hệt gã điên giam giữ Hứa Khinh trong phòng quần áo, không màng sự phản kháng của Hứa Khinh mà định...

Cuối cùng, tầm mắt của hắn tối sầm–Đầu ngón tay Tần Trì run lên, muốn lên tiếng, giọng nói khàn khàn lại có hơi run rẩy, hắn ho nhẹ, vội vàng nắm lấy ngón tay Hứa Khinh.Hứa Khinh cúi đầu, đang đọc báo cáo kiểm tra trong tay.

Mấy chữ "tuyến phụ bị tổn thương" viết trên tờ giấy mỏng không ngừng nhấp nháy trước mắt.Bỗng nhiên, một bàn tay run rẩy thăm dò vươn tới, hơi lành lạnh, gian nan nắm lấy đầu ngón tay Hứa Khinh.Hứa Khinh ngẩng đầu, trông thấy Tần Trì đã mở mắt.Tần Trì vẫn còn rất yếu ớt, kỳ động dục và tiêu hao pheromone quá mức tạo thành gánh nặng cho cơ thể hắn.

Lẽ ra hiện tại đến cả thở hắn cũng cảm thấy khó khăn, nhưng lại vươn bàn tay đang truyền dịch của mình, khiến chai thuốc treo trên cao cũng đung đưa theo.Tần Trì mở to miệng, hình như là nói gì đó, nhưng tiếng quá nhỏ, Hứa Khinh nghe không rõ.Hắn nói:- Đừng ly hôn.Ngón tay Hứa Khinh run lên, nơi bị Alpha nắm lấy như bị một ngọn lửa nóng bỏng thiêu cháy, nóng đến mức cậu muốn chạy trốn ngay lập tức, lại cảm thấy hơi nóng ở chỗ bị bỏng lan ra khắp nơi.Trong lúc nhất thời, thế mà Hứa Khinh không thể nào lên tiếng đáp lại.

Cậu cảm thấy Tần Trì điên rồi, nào có ai sau khi hôn mê tỉnh dậy câu đầu tiên nói là cầu xin đừng ly hôn?

Nào có ai lạnh nhạt với bạn đời ba năm, lại vào lúc yếu ớt nhất nói không muốn chia tay?Máy móc trong phòng bệnh cứ kêu "tích tích", trong phòng tựa như bao phủ một lớp sương mờ.

Hồi lâu sau, Hứa Khinh cúi đầu xuống.Đầu ngón tay cũng rút ra khỏi lòng bàn tay Tần Trì.Trái tim của Tần Trì cũng theo cái rút tay kia mà lạnh dần từng chút một.Giọng Hứa Khinh trở nên thật xa vời, dưới ánh mắt khẩn cầu của Tần Trì, cậu chầm chậm lên tiếng:- Anh thật kỳ lạ, Tần Trì.Cả người Tần Trì cứng đờ.Lưỡi dao trên đầu cuối cùng đã rơi xuống, chế giễu lớp ngụy trang của Tần Trì suốt mấy năm qua.

Dục vọng chiếm hữu và cố chấp hắn trăm phương ngàn kế che giấu kỹ càng bị phơi bạch, điều tiếp theo chờ đợi hắn chỉ là thông báo ly hôn.Nhưng ngay sau đó, Hứa Khinh nói:- ...

Em không đoán được anh muốn làm cái gì, Tần Trì.- Em không biết phải đoán đến mức nào, mới có thể hiểu được anh.Giọng Hứa Khinh hòa vào ký ức trong quá khứ:- Tỏ tình phải đoán, làm lành phải đoán, lý do kết hôn cũng phải đoán.

Mỗi một ngày sau khi cưới, mỗi một hành động của anh, em đều phải liên tục suy đoán lý do...

Tần Trì, em hơi mệt rồi.Ánh mắt cậu nhìn về phía Tần Trì, ký ức bay tán loạn, gương mặt Tần Trì hòa lẫn với nhiều năm trước.Trong hồi ức của Hứa Khinh, Tần Trì là một anh bạn trai cũ kỳ lạ.Năm nhất đại học ấy, hai người được phân vào cùng một phòng ký túc xá.

Chẳng nhớ rõ vào lần say rượu nào, hoặc có lẽ là một lần liên hoan nào đó, tay hai người vô thức chạm vào nhau.Hứa Khinh uống quá nhiều, hoặc có lẽ vẫn còn tỉnh táo, cậu nhìn bàn tay hai người không tách rời, đoán già đoán non, nói đùa:- Tần Trì, không buông ra à?Tần Trì chẳng nói chẳng rằng, chỉ là bàn tay kia nắm lại, siết chặt năm ngón tay Hứa Khinh.Đám đông ồn ào, trên bàn là những đĩa thức ăn, ly rượu bừa bộn, dưới bàn là ngón tay cả hai đan vào nhau,Nhịp tim Hứa Khinh dần dần tăng lên trong tiếng người huyên náo, như thể xung quanh bỗng chốc yên lặng, mọi thứ trống không, chỉ còn làn da chạm nhau trong kẽ tay giữa Tần Trì và cậu.Chẳng có lời tỏ tình, cũng chẳng có một nghi thức, dường như tự nhiên mà lại hợp lí, hai người bắt đầu như hình với bóng.

Hứa Khinh sẽ nhìn thấy bóng dáng Tần Trì sau trận đấu, cũng sẽ tự động giữ chỗ ngồi bên cạnh cho Tần Trì lúc liên hoan.Thật ra, có đôi khi Hứa Khinh lại nghĩ, phải chăng cậu tự mình đa tình?

Tần Trì chưa bao giờ nói thích, hoặc có lẽ hai người họ như thế chỉ là một loại mập mờ.Dục vọng chiếm hữu của Tần Trì rất mạnh, gần như hơi bệnh hoạn.

Chẳng biết là lần thức mấy, cãi nhau với Tần Trì vì những chuyện nhỏ nhặt, quan hệ của cả hai đi đến hồi kết.Hứa Khinh hi vọng Tần Trì bình thường hơn chút, đừng cứ luôn quấy rầy các đồng đội vô tội, đừng luôn theo dõi hành động của cậu, giữa họ nên giữ lại chút không gian riêng tư.Tần Trì nghe xong, giữ im lặng, liên tục mấy ngày không về phòng ký túc xá.Hứa Khinh trằn trọc nhiều đêm, liên tục suy đoán suy nghĩ của Tần Trì.

Cậu có hơi hối hận, thật ra cậu cũng không ghét lòng chiếm hữu, cố chấp của Tần Trì, chỉ cần Tần Trì đừng làm ảnh hưởng đến thi đấu, vậy bên cạnh cậu bị Tần Trì chiếm lấy cũng không sao...Tần Trì như biến thành ngọn núi cao vời khó có thể với đến.

Những lời Hứa Khinh đã chuẩn bị sẵn vỡ vụn tan tành trước phản ứng lạnh lùng của đối phương, nói được một nửa, Hứa Khinh run rẩy mở miệng:- ...

Tần Trì, chúng ta cứ thế này sao?Cứ thế không rõ không ràng mà chia tay sao?

Cứ thế đến cả lời tỏ tình cũng chẳng có mà xa cách sao?Dưới ánh mắt tuyệt vọng của cậu, Tần Trì không chút do dự gật đầu.Đây là mối quan hệ hỗn loạn và khó hiểu nhất mà Hứa Khinh từng trải qua.Cậu đoán động thái của Tần Trì, đoán lời nói của Tần Trì, đoán đằng sau hành động của Tần Trì, cụ thể có ý nghĩa gì.

Đoán Tần Trì muốn hẹn hò, đoán Tần Trì muốn chia tay...

Cậu muốn đường đường chính chính chất vấn Tần Trì đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì vậy.Nhưng mà ngay từ ban đầu, mối tình này hệt như vở độc diễn của Hứa Khinh.

Cậu tự cho rằng hai người rất thân mật, cho rằng hai người yêu nhau, nhưng mãi đến cuối cùng mới nhận ra, Tần Trì chẳng cho cậu bất cứ lời hứa hẹn nào.Cậu còn có tư cách gì đi chất vấn đoạn tình cảm từ lúc bắt đầu đã không có căn cứ này đây.Chút tình cảm này lẽ ra nên giống như tất cả các mối tình học đường khác, tan biến như bụi trong góc ký ức.

Ấn tượng của Hứa Khinh về anh bạn trai cũ này theo thời gian trôi qua ngày càng mờ nhạt, mãi đến đại học năm tư tốt nghiệp, mẹ bị bệnh.Hứa Khinh đã chẳng nhớ rõ số lần tế bào ung thư của mẹ di căn, cậu chỉ biết thông báo bệnh tình nguy kịch liên tục đưa đến, mà tay cậu ký tên từ run rẩy dần trở nên vững vàng đến chết lặng.Tiền tiết kiệm trong nhà giảm dần theo mỗi nét bút, trở thành từ tờ giấy nợ; nhà đã bán đi, biến thành những mũi tiêm và vô số lọ thuốc chống ung thư cho mẹ.Mấy lần gây quỹ, mấy lần quyên góp, nhưng bệnh tình của mẹ không chuyển biến tốt hơn.

Một đêm mưa tĩnh lặng, mẹ giữ chặt tay Hứa Khinh, môi khô nứt nẻ hé mở, phát ra tiếng mê sảng gian nan.Chẳng biết vì sao, Hứa Khinh lại nghe thấy rất rõ ràng.Mẹ nói:- Để mẹ chết đi.Trong một thoáng, dường như trời long đất lở, lại tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hứa Khinh trầm mặc đứng dậy, muốn nói cái gì đó.Nhưng rồi cuối cùng chỉ trầm mặc đẩy cửa ra, ngồi xổm ở hàng lang.Hành lang đèn đuốc sáng choang, y tá và bác sĩ đi qua đi lại, vô số bệnh nhân và người nhà đi ngang qua Hứa Khinh.

Có người gào khóc, có người quỳ xuống khấn thần, có người quỳ dập đầu với bác sĩ, nỗi đau khổ của Hứa Khinh ở giữa đám người này trông thật nhẹ nhàng, thật tầm thường, thật không đáng để ý.Nhưng lại thật đớn đau.Hứa Khinh hít sâu mấy lần, muốn giữ biểu cảm như bình thường.

Nhưng mà vừa muốn đẩy cửa đi vào, y tá rút kim cho mẹ đi ngang qua.

Cô ấy có một gương mặt tròn trịa, nụ cười ân cần.Cô gái rất tùy ý và nhẹ nhàng nói:- Hứa Khinh, ngày mai cần phải đóng viện phí rồi.Tâm trạng Hứa Khinh bỗng chốc suy sụp.

Tấm lưng của cậu thiếu niên ấy đã bị mài mòn trong vô số lần vay mượn, lòng tự tôn và thanh xuân của cậu đã bị áp lực cuộc sống vắt kiệt.Bệnh tật của mẹ trở thành ngọn núi đè lên người Hứa Khinh, việc kết bạn, giải trí, thư giãn của cậu đều trở thành một sự áy náy khó tả nổi, áp lực khó có thể chịu đựng khiến Hứa Khinh cấp thiết cần một lối thoát.Cậu mở điện thoại, cuối cùng, cũng không gọi cho một ai.Hứa Khinh chỉ đứng dậy, đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Rồi cậu đổi thùng đựng nước tiểu cho mẹ, chợp mắt một lúc, sau khi tỉnh lại, Hứa Khinh đi làm như bình thường.Chạng vạng tối, Hứa Khinh xếp hàng ở quầy nộp viện phí, công ty không cho cậu ứng lương.

Cậu cầm 2000 vay được, còn chưa nghĩ ra cách xoay sở tiền thuốc men cho lần tới, y tá lại nói cho cậu biết, viện phí của mẹ đã được thanh toán.Ngay lúc đó, Hứa Khinh như bị choáng váng, cậu không thể tin nổi, thậm chị bị người xếp hàng ở đằng sau đẩy ra cũng chưa phản ứng lại.

Nhưng trên biên lai thanh toán đã viết rõ ràng, cậu nhìn đi nhìn lại nhiều lần, định báo với y tá là máy móc bị lỗi.Lúc quay người đi đến cuối hàng, có người kéo tay Hứa Khinh lại.Quầy nộp phí ở lầu một, đối diện với cửa chính.

Hàng người rất dài, như thể xếp tới tận cửa, Hứa Khinh đang đứng ở cuối hàng người ồn ào, bị Tần Trì giữ chặt.Tựa như chẳng cần phải nói gì, lại như thể cái gì cũng cần phải nói.Tần Trì trả hết tiền thuốc men giúp cậu, trả sạch khoản nợ, yêu cầu duy nhất hắn đưa ra cho Hứa Khinh, là kết hôn.Bạn trai cũ cách biệt ba năm bỗng xuất hiện, nói, có thể đưa tiền, mục đích là muốn kết hôn với Hứa Khinh.Trong số bạn bè thi đấu của Hứa Khinh có không ít Alpha, cậu biết, có vài Alpha sẽ tìm Beta làm bạn đời, vì sẽ không thể mang thai, không cần đánh dấu, muốn dùng lúc nào thì dùng.Rất tiện.Hứa Khinh cảm giác nơi nào đó trên người mình bị đập vỡ, danh dự của cậu lung lay chực đổ trước mặt Tần Trì:- ...

Vì sao không tìm Omega?

Chúng ta cũng đã...Đã chia tay rồi, giọng Hứa Khinh gần như nghẹn ngào.

Một mối tình đến cả bắt đầu còn chẳng có, kết thúc cũng trong mơ hồ thôi mà, vì sao Tần Trì lại muốn chọn cậu?- Omega yếu đuối, phải tốn công tốn sức chăm sóc.

- Tần Trì ngừng một chút - Không tiện bằng Beta.Câu trả lời của Tần Trì không hề bất ngờ chút nào.Vào khoảnh khắc ấy, Hứa Khinh dường như đã hiểu rõ con đường của mình – cậu cần phải trở thành một Beta tiện lợi.Nhưng Hứa Khinh thật sự hết cách rồi, tiền thuốc men của mẹ không ngừng nhấp nháy trước mắt, Alpha đã cho cậu một con người không cách nào chối từ.Hứa Khinh đồng ý.Sự kết hợp giữa AB không hiếm thấy, nhưng cũng không thường gặp.

Tại hôn lễ, Hứa Khinh bắt gặp vô số ánh mắt dò xét, khiến lòng tự trọng lung lay chực đổ của cậu càng vỡ vụn.Người nhà Tần Trì không tham dự, sau khi khách mời nghe thất Hứa Khinh là Beta cũng ngầm hiểu mà thu lại sự tôn trọng.

Ánh mắt bọn họ như gai đâm sau lưng, khiến Hứa Khinh thấy khó thở.Cũng vào lúc ấy, Tần Trì nắm chặt tay Hứa Khinh.Hắn chẳng nói gì cả, chỉ chặn những ánh mắt kia lại.Hứa Khinh không hiểu dụng ý của Tần Trì, Tần Trì quá im lặng, hành động của hắn càng rõ ràng hơn lời nói.

Hứa Khinh ôm chút chờ mong trong lòng, cảm thấy Tần Trì đang bảo vệ mình.Sau khi cưới Hứa Khinh kìm nén tính tình bản thân, cậu trầm mặc hơn, cẩn thận hơn, dùng rất nhiều thời gian để suy đoán hành vi của Alpha.

Đoán buổi sáng hắn dậy sớm mấy phút để làm gì?

Đoán khi hắn không về nhà vào buổi tối, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Đoán tới đoán lui hệt như biến thành thói quen.

Cái gì Tần Trì cũng không nói với Hứa Khinh, Hứa Khinh tự biết mình chẳng có tư cách để hỏi, nên chỉ có thể đoán.Tần Trì khẽ vươn tay, cậu biết phải chuẩn bị áo khoác.

Tần Trì nói tối nay về nhà, dù là đêm khuya cậu cũng sẽ chuẩn bị cơm canh nóng hổi.

Tần Trì muốn cậu làm một người bạn đời tiện lợi, cậu bèn gánh vác mọi chuyện trong nhà.

Chỉ là đã từng thấy sự cố chấp bốc đồng của Tần Trì thời đại học, cậu cũng sẽ tự chế giễu sự lạnh nhạt hiện tại giữa cả hai.Bọn họ kết hôn rồi, nhưng Tần Trì lại chưa từng dẫn Hứa Khinh đi gặp người thân bạn bè, chưa từng nói về công việc của hắn với Hứa Khinh, chưa từng để Hứa Khinh tiếp xúc với cuộc sống của hắn.

Ý nghĩa tồn tại của Hứa Khinh dường như chỉ còn lại việc ở nhà chờ đợi Tần Trì về.- ...

Em đoán mệt lắm rồi, Tần Trì.- Suy đoán như biến thành thói quen của em, thế giới của em chỉ còn lại anh, chuyện này khiến em đặt hết mọi cảm xúc lên người anh, một chút phản ứng của anh cũng khiến em trăn trở, em từng nghĩ vô số lần, có lẽ đây là cái giá phải trả.- Bởi vì em nợ anh.Hứa Khinh nói:- Em nợ anh, nên phải trả.

Em cố gắng làm một bạn đời hoàn hảo, chăm sóc đời sống sinh hoạt của anh, nhưng có đôi khi em sẽ nghĩ...- Có đáng không?
 
Ht | Sau Khi Từ B Biến Thành O Thì Phát Hiện Ông Xã Là Kẻ Cuồng Đánh Dấu
15 (Hết)


Truyện: b变o后发现老公是标记狂

Tác giả: 饭堂热卖小毛毯

(15)

"Nhưng lần này, em cần một câu trả lời."

.❀。• *₊°。 ❀°。

Tần Trì nắm chặt lấy tay Hứa Khinh.Hắn trông thấy nước mắt rơi trên mặt Hứa Khinh, một góc nhìn khác đến từ người yêu đã làm đảo ngược thế giới của Tần Trì.

Hóa ra cùng một câu chuyện nhưng ở trong mắt hai người lại hoàn toàn trái ngược.

Hắn rất muốn kể cho Hứa Khinh nghe câu chuyện của mình, muốn nói ý nghĩ thật sự của hắn, hắn chưa từng biết Hứa Khinh đau khổ đến thế.Ba năm mà hắn tự cho là hạnh phúc ấy, lại được đổi bằng những đêm Hứa Khinh thấp thỏm, trằn trọc không yên.Nhưng ngay từ đầu, hắn chỉ muốn Hứa Khinh được hạnh phúc thôi.Trước giờ hắn chưa từng xem Hứa Khinh như món đồ chơi, trước giờ chưa từng nghĩ Hứa Khinh "tiện lợi".

Hắn không muốn để Hứa Khinh tiếp xúc với vòng xã giao của mình, là vì nghĩ rằng Hứa Khinh không thích giao tiếp với người khác.Hắn có rất nhiều lời muốn nói, muốn giải thích những hiểu lầm bao năm qua.

Trước giờ chưa từng có một khoảnh khắc nào khiến Tần Trì nghi ngờ thói quen của mình, lần đầu tiên hắn biết được sức mạnh của ngôn từ lại nặng nề đến thế, việc hắn tự cho rằng hành động lớn hơn lời nói hóa ra lại là sai lầm.Những điều hắn tự cho là bình thường, hóa ra lại lạnh lùng và tổn thương người khác đến vậy.- ...

Anh không biết.

- Giọng Tần Trì nhỏ xíu, chính hắn cũng không biết tại sao người mình run rẩy, nói năng lộn xộn, chỉ theo trí nhớ tìm nguồn cơn mọi chuyện - Chẳng có ai dạy anh nên đối xử với em thế nào cả.

Anh theo bản năng, muốn độc chiếm em, muốn nhốt em lại... nhưng em không thích.Tần Trì đành phải học.

Học theo những Alpha có bạn đời là Beta kia, bắt chước hành vi của họ, hắn nghĩ thế là bình thường.Không có một môn học nào dạy hắn cách xử lý tình cảm cả, giáo dục dành cho Alpha cao cấp bao gồm thiên văn địa lý, nhưng không ai chỉ hắn cách yêu một người.- Nếu...Thế giới quan của Tần Trì sụp đổ trong tích tắc, hắn cảm thấy sự cố gắng nhiều năm của mình biến thành một loại tổn thương khác chồng chất trên người Hứa Khinh.

Thì ra hắn càng muốn có được Hứa Khinh, hắn càng hưởng thụ tình yêu của Hứa Khinh, thì Hứa Khinh càng đau khổ.Cớ sao cả hai lại trở nên như vậy.- Nếu em không thích, vậy chúng ta ly hôn đi.Hắn chỉ mong Hứa Khinh hạnh phúc mà thôi.Hứa Khinh lại rất bình tĩnh, nhìn Tần Trì.Cậu bỗng nói.- Em đoán ý anh đã rất nhiều năm rồi, Tần Trì.

Chuyện này giống như một bài thi không có đáp án, anh chỉ ra đề, lại chẳng nói điểm cho em biết.

Em thấp thỏm trong lòng, cẩn thận từng li từng tí, sợ sai nhiều quá, sẽ mất đi tất cả.- Nhưng lần này, em cần một câu trả lời.- Em đoán, Tần Trì, anh muốn nói, anh yêu em đúng chứ?Hứa Khinh nghĩ đến sau mỗi lần cãi vã, mỗi lần hội thao kết thúc, là những bó hoa không tên được đưa đến.Nghĩ đến chuyện Tần Trì đã lâu không liên lạc, chỉ biết đối phương đang làm ăn ở nước ngoài, nhưng chạng vạng tối hôm đó, Tần Trì phong trần mệt mỏi chạy đến bệnh viện.Mỗi buổi sáng sau khi cưới, rèm cửa sổ chưa bao giờ được kéo ra khi thức dậy, nước lạnh luôn được chuẩn bị sẵn trên xe và trong nhà.Hai người bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều lần, vì Tần Trì không mở lời, vì Hứa Khinh không muốn hỏi.Những yêu thương chưa kịp nảy mầm, chưa kịp nói ra ấy.Ngưng đọng trong mỗi bó hoa không tên sau hội thao, khắc sâu trong từng ánh bình minh bị chặn lại sau rèm cửa trong ba năm hôn nhân.Sau những lần thất vọng, những lần bàng hoàng đều lưu lại những vết tích của tình yêu.Sau những lần Hứa Khinh tự hỏi mình có đáng không, đã đưa ra câu trả lời mơ hồ.Chút tình yêu lưu lại đó, đã để Hứa Khinh nhặt nhạnh từng chút một, cậu như một thám tử bắt lấy từng chút, tìm kiếm từng chút, hỏi đi hỏi lại bản thân, đây là tình yêu phải không?Cuối cùng, ở trước mặt Tần Trì – người ra đề vụng về này, Hứa Khinh viết ra đáp án.Đề bài của Tần Trì, câu trước không khớp câu sau, đầy rẫy sai sót, không có sách tham khảo, không có đề mẫu, giáo viên không mở miệng, câu hỏi không có đáp án, như là đề bài khó của thế giới.Hứa Khinh xem đi xem lại từng câu chữ, tìm tới tìm lui.Cuối cùng, cậu trông thấy Tần Trì nhìn mình, gật đầu.Hứa Khinh rốt cuộc cũng thấy được đáp án của bài thi.Cậu cúi đầu, áp vào trán Tần Trì, như thể từ nhiều năm trước, họ nên làm như thế, nhưng bây giờ làm cũng không muộn.Cậu nói:- Em cũng yêu anh.Một làn hơi nước lan tỏa ra ôm lấy khói thuốc súng, pheromone của cả hai dung hợp với nhau, quấn quýt đan xen.Tình yêu của người khác sôi trào mãnh liệt, như lửa cháy, như biển gầm.Tình yêu của Tần Trì như làn khói nhè nhẹ bay lên, chỉ thấy khói bay, chẳng thấy lửa cháy.Không bắt được, không chạm đến, bay trên không trung, mai danh ẩn tích.Tự cho là đang cháy, nhưng lại phả ra sương khói trắng xóa che đậy, chỉ chờ một cơn mưa rơi xuống, dội ướt làn khói, mới có thể phát hiện khói thuốc súng tan đi, một ngọn lửa nóng bỏng đang bùng cháy rực.Hứa Khinh và Tần Trì quen nhau 7 năm, kết hôn 3 năm, cuối cùng cũng phát hiện ngọn lửa này.Bài thì khiến Hứa Khinh ăn ngủ không yên, trăn trở suốt này, hóa ra cậu chỉ cần viết tên, Tần Trì đã cho điểm tuyệt đối.Còi báo động trêu đầu bỗng réo vang, sau đó tia nước phun xuống, một nhóm nhân viên y tế xông vào phòng bệnh, ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng nặc.Hứa Khinh ôm lấy đầu Tần Trì, trong hơi nước quẩn quanh, hôn ngọn lửa đã ẩn giấu suốt bảy năm qua.Nửa tiếng sau, Hứa Khinh bị bác sĩ gọi vào phòng khám.- Thành thật xin lỗi, - Hứa Khinh xấu hổ cực kì - Lại làm kích hoạt báo cháy rồi, chúng tôi sẽ bồi thường...- Đây quả thật cũng là vấn đề, nhưng trọng điểm không phải chuyện này.Bác sĩ đưa qua một bản báo cáo:- Kết quả kiểm tra của cậu Tần đã có rồi, tuyến thể của cậu ấy đã làm phẫu thuật cắt bỏ từ ba năm trước, đã vỡ nát.- Theo lý thuyết, bây giờ cậu ấy là một Alpha tàn tật, ngay cả việc đánh dấu cũng rất khó khăn.Hứa Khinh nhận báo cáo:- Không sao cả, tôi có thể uống thuốc.Bác sĩ:- ...

Không phải nói chuyện này.- Tuyến phụ của cậu ấy đang hồi phục.Hứa Khinh gật đầu.Bác sĩ chỉ vào hình trên báo cáo:- Độ xứng đôi của hai cậu rất cao, tuyến phụ của cậu ấy nhờ kích thích từ pheromone của cậu mà đang không ngừng sinh trưởng và phục hồi, dù không biết có thể hồi phục được bao nhiêu, nhưng có vẻ tốc độ phục hồi rất nhanh, vả lại hiệu quả khá tốt.- Điều duy nhất cần phải chú ý là...Hứa Khi ngồi nghiêm chỉnh:- Bác sĩ nói đi ạ.- Cậu không thể đánh dấu cậu ấy nữa.Hứa Khinh:- Dạ?Bác sĩ đẩy kính:- Cậu không thể ỷ pheromone mình không màu không mùi mà điên cuồng đánh dấu lên người cậu ấy được.

Theo báo cáo cho thấy, nồng độ pheromone trên người cậu Tần quá cao, vì vậy cậu ấy mới không ngừng giải phóng pheromone để đáp lại cậu.-

Sau này cậu cần kiểm soát nồng độ pheromone của mình, duy trì ổn định, tin rằng cơ thể cậu Tần sẽ ngày càng tốt hơn.Hứa Khinh nhận tờ báo cáo, lại bị quở trách thêm mấy câu, lúc quay lại phòng bệnh, Tần Trì đang đáng thương nằm đó.- Ổn không anh?Hứa Khinh ngồi xuống, thuật lại ngắn gọn lời bác sĩ.Tần Trì trước tiên lắc đầu, sau đó chợt gật đầu.- Anh thấy không khỏe lắm, - hắn nói - Anh cần pheromone của em.Hứa Khinh:- ...

Chuyện đó không ổn lắm đâu.Cậu đang định nói lại chuyện nồng độ pheromone của mình quá cao cho Tần Trì, nhưng đối phương nắm chặt tay cậu, nước mắt lăn dài trên mặt.- Anh muốn pheromone của em.Ngón tay Hứa Khinh run run, hồi lâu, run rẩy nói:- Không được đâu.

Bác sĩ nói...Tần Trì lấy điện thoại ra, không biết lấy đoạn ghi âm từ đâu, rõ ràng phát lại lời bác sĩ....

Cái máy nghe lén đó thật sự tồn tại!

Hứa Khinh nghĩ.Tần Trì:- Anh đã nghe hết rồi, Hứa Khinh, em phải chịu trách nhiệm.Giọng nói Tần Trì bình tĩnh không gợn sóng:- ...

Cho anh pheromone của em đi, Hứa Khinh.Hứa Khinh còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Trì nói tiếp.- Em đã nói, nếu anh muốn gì, thì nên nói với em.

Nói hết ra, không giữ lại gì cả.Tần Trì cúi người, nắm tay Hứa Khinh không cho cậu trốn:- Anh muốn đánh dấu em, không đợi thêm được một giây nào nữa.Hoàn thành, 18:08 22/02/2025
 
Back
Top Bottom