Lãng Mạn Hợp đồng bạn giường (H+) - Tình văn

Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 76


"Được rồi, sau này làm lại là tốt rồi!"

Mặc dù Phỉ Y Hân không hề cho rằng bản thân đã giúp được người ta nhưng mà vẫn phải nói an ủi một câu.

Dẫu sao một con người làm lại từ đầu, vẫn tốt hơn là ôm hận sống qua ngày mà!

"Cám ơn chị."

"Trời sắp sáng luôn rồi, cô đi ngủ đi!"

"Á...

Tôi quên mất bây giờ khuya lắm rồi, thật xin lỗi chị, phá giấc ngủ chị mất rồi!"

Hoắc Tiểu Đồng là vì Phỉ Y Hân đến nhà mình cho nên mới bồn chồn, muốn đi xin lỗi người ta.

Nhưng đến khi Phỉ Y Hân đi rồi cô ta vẫn không có dũng khí đối diện với cô.

Vả lại đến giờ Hoắc Tiểu Đồng vẫn đang bị giam lỏng trong phòng cho nên muốn ra cũng không được.

Cô ta cứ nằm suy nghĩ mãi, cho đến khi chợp mắt thiếp đi rồi bị cơn ác mộng làm cho tỉnh lại mới hoảng sợ mà tức tốc gọi cho Phỉ Y Hân.

"Không sao, tôi lúc chiều ngủ nhiều rồi, bây giờ không ngủ được."

Một giây sau đó, Phỉ Y Hân liền cảm thấy hối hận với câu nói vừa rồi của mình.

Bởi vì...

"Thật sao, vậy chị có thể nói chuyện với tôi nè!"

Thiệt tình...

Cô không ngủ được cũng đâu phải là muốn có người nói chuyện đâu chứ?

Còn chưa kịp từ chối khéo, Hoắc Tiểu Đồng đã nói huyên thuyên.

Thật sự thì Phỉ Y Hân có muốn cắt ngang cũng là một chuyện khó khăn đấy...

Hoắc Tiểu Đồng nói mọi chuyện trên trời dưới đất, Phỉ Y Hân nghe cái được cái không, nhưng dần dần cũng nhận thấy được một điều, đó là Hoắc Tiểu Đồng thật chất vẫn chỉ là trẻ con mà thôi!

Lúc còn đi với Lan Nhược Tâm, bị ảnh hưởng bởi cô ta cho nên Phỉ Y Hân cảm giác như Hoắc Tiểu Đồng rất trưởng thành, còn không nghĩ cô ta nhỏ tuổi hơn mình đâu, sau đó hỏi anh cô ta mới biết đấy chứ.

Hoắc Tiểu Đồng cứ ríu rít nói, khiến tâm trạng lo lắng của Phỉ Y Hân mới khá lên một chút, nhưng câu tiếp theo của cô ta lại tiếp tục khiến Phỉ Y Hân rơi vào trầm tư: "Chị Y Hân, tại sao chị không chấp nhận anh tôi?"

Phỉ Y Hân im lặng, Hoắc Tiểu Đồng lại càng nôn nóng: "Chị, anh tôi thật sự rất yêu chị, trước đây tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy cả!

Còn mẹ tôi, bà ấy đã hối hận rồi, tính mẹ tôi là ngoài lạnh trong nóng, nếu chị không cứu mẹ tôi thì bà ấy vẫn sẽ từ từ chấp nhận chị mà!"

Phỉ Y Hân vẫn im lặng thật lâu, không đáp lại Hoắc Tiểu Đồng.

"Chị..."

"Tôi biết, có lẽ tôi đã sai khi cố chấp như thế, tôi...

Sau khi Hoắc Đông Thần từ thủ đô trở về, tôi sẽ cân nhắc sống thử với anh ta một thời gian!"

Hoắc Đông Thần yêu cô, cô biết, chỉ là cô không tin tưởng mà thôi...

Đến bây giờ nếu cô còn cố chấp, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa, cô sẽ sống với hắn một thời gian để xác định lại tình cảm của bản thân.

Còn về mẹ hắn, ngày mai cô sẽ nói rõ với bà ấy, bà ấy không cần phải day dứt, vì mọi quyết định của cô hoàn toàn không phụ thuộc vào cách đối xử của bà ấy với cô.

Lúc sáng làm quá lên là vì cô mệt mỏi cùng bực tức, mặc dù hiện tại vẫn canh cánh trong lòng việc cứu bà ấy, nhưng suy nghĩ của cô đã thông suốt hơn rất nhiều rồi!

Hoắc Tiểu Đồng ở đầu dây bên kia nghe như thế thì mừng đến nhảy lên, sau đó liền bị đụng trúng chỗ đau hôm đó, nên rên lên một tiếng: "A...

Hì...

Thật tốt quá!

Tốt quá rồi!

Tôi phải nói ngay với mẹ chuyện này!"

"Này!

Đừng có mà gấp gáp như thế!

Tôi chỉ đang muốn sống thử thôi mà!"

"Được được, tôi biết rồi...

Ha Ha..."

Trời ạ...

Có thật là biết không đấy?---------------------- Hoắc Tiểu Đồng nào có nghe lời như thế chứ!

Cô ta hận không thể đâm sập vào cửa phòng mẹ mình để thông báo tin vui này!

Sống thử cái gì chứ?

Giấy kết hôn cũng đã có rồi kia mà, sống thử chẳng khác nào sống thiệt luôn rồi.

Vả lại với trình độ của anh hai nhất định sẽ khiến chị ấy không còn đường lui luôn chứ đừng nói là sống thử!

Đợi đến sáng cô sẽ gọi điện cho mẹ mình thông báo tin mật.

Ôi...

Anh hai ơi mau mau thả em ra ngoài đi mà...

Phải nói trực tiếp mới hấp dẫn chứ!----------------------- "Thật vậy sao con?

Vậy thì tốt quá!"

Trình Mẫn đang thực sự rất vui vẻ.

Đầu tiên là hôm nay con gái bà được anh nó thả ra, đến Hoắc Tiểu Đồng cũng rất bất ngờ bởi vì cô cũng đâu biết là mình được thả đâu chứ!

Hôm nay lén lút nhìn ra ngoài ai ngờ vệ sĩ thấy cũng làm ngơ, thế là cô mạnh dạn đi ra, ai ngờ họ cũng lơ luôn, thật hạnh phúc quá mà!

Tiếp theo đó Hoắc Tiểu Đồng liền kể lại chuyện tối qua cho bà nghe, vậy là bà lại có con dâu rồi!

Vừa dứt lời, bên ngoài người hầu đã thông báo rằng Phỉ Y Hân đến.

Hai mẹ con nhìn ra ngoài liền thấy Phỉ Y Hân đang đi tới.-------------------- Cố gắng viết tặng mọi người nhân lễ Trung Thu.

Chúc mọi người có một tối Trung Thu thật vui vẻ hạnh phúc bên gia đình và bạn bè nha~❤
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 77


"Tiểu...

Tiểu Hân!"

Trình Mẫn đôi mắt ửng đỏ, nhìn Phỉ Y Hân mà gọi tên, cả Hoắc Tiểu Đồng cũng nhoẻn miệng cười.

Phỉ Y Hân cụp mắt xuống, không biết do ngại ngùng hay hổ thẹn vì hành động hôm qua, mà vành tai đã Phỉ Y Hân đỏ lên: "Chào...

Chào bác, hôm qua tâm trạng tôi không ổn định, có nhiều lời không hay với mọi người..."

"Không sao không sao, cũng là do mẹ quá đáng trước mà!"

Trình Mẫn không nhịn được mà cắt ngang lời cô, còn nhanh chóng bước tới nắm tay Phỉ Y Hân kéo xuống ghế ngồi.

"Ơ..."

Phỉ Y Hân ngớ người, lúc nãy cô gọi là 'bác' mà, sao bà ấy vẫn xưng là 'mẹ' vậy??

"Chị, sao hôm nay chị đến đây thế, bên ngoài trời vẫn còn mưa lớn mà!"

Hoắc Tiểu Đồng từ bếp bưng một chén trà nóng ra, hình như hôm qua tới giờ đang có bão kia mà.

"Tôi ở khách sạn cũng buồn chán, cho nên mới đến đây."

Thật ra là cô muốn nói xin lỗi bà ấy thôi, tính tình cô gấp gáp quen rồi.

"Con cứ dọn đến đây sống cùng chúng ta đi, A Thần đang đi công tác, chờ nó về thì hai con sửa sang lại phòng của mình, không thì cứ chọn phòng khác, ở đây cái không thiếu nhất chính là phòng đấy!"

Thật ra bà định nói là tiền cơ...

Phỉ Y Hân không biết nên nói thế nào với bà ấy cho phải, dẫu sao cô cũng không định ở đây, cô muốn về nước, chuyện của ba mẹ còn chưa nói rõ ràng kia mà.

"Không xong rồi phu nhân, thiếu phu nhân!"

Người hầu hớt ha hớt hải chạy đến, trên gương mặt biểu lộ rõ nét sự sợ hãi.

Phỉ Y Hân trong lòng lại tiếp tục dâng lên điềm báo xấu, từ tối hôm qua đến giờ không lúc nào cô cảm thấy thôi lo lắng hết!

"Có chuyện gì?

Mau nói cho chúng tôi biết!"

Trình Mẫn thấy cô ta hốt hoảng như thế cũng lo lắng, đang yên đang lành lại xảy ra chuyện gì được chứ?

"Dạ...

Thiếu gia...

Thiếu gia..."

"Cô cứ từ từ nói, đừng gấp gáp!"

Phỉ Y Hân nghe đến đây thì càng sốt ruột hơn, khổ nỗi cô người làm này lại nói không ra hơi.

Là chuyện gì mà khẩn trương đến như thế?

"Chiếc phi cơ đưa thiếu gia trở về đã bị rơi rồi!

Hiện tại vẫn đang cho người tìm kiếm!"

"Cô nói cái gì?"

Cả ba người có mặt ở đây đều không tin nổi những gì mình nghe được, làm sao lại có thể...

Phỉ Y Hân cả người căng cứng, ghì chặt hai tay của người làm mà gầm lên: "Không thể có chuyện đó được!

Cô nghe được tin này từ đâu?"

"Là...

Là có người gọi đến nói là... là trời mưa bão nhưng thiếu gia vẫn nhất quyết bay về đây cho nên... cho nên..."

"Cô nói dối!

Không thể được, anh ấy không thể nào xảy ra chuyện được!"

"Y Hân, bình tĩnh lại đi con!"

Phỉ Y Hân quá kích động, cứ lay mạnh người làm khiến cô ta xém chút nữa đã giữ không nổi mà ngã nhào xuống đất, Trình Mẫn và Hoắc Tiểu Đồng cũng sợ hãi bởi tin tức này không kém, nhưng vẫn phải nén nghi ngờ mà can ngăn cô lại.

Phỉ Y Hân bị kéo ra, sau đó cả người liền vô lực ngồi bệt xuống nền đất lạnh, ai nói gì cũng không nghe thấy nữa...

Đau quá...

Tim cô như bị ai đâm vào một nhát vậy, rõ ràng trước đó hắn vẫn nằm bên cạnh cô, dỗ dành cô, nói những lời ngọt ngào với cô kia mà!

Tại sao giờ lại không rõ giống chết?

Cô không tin, cô không muốn tin!

Nhưng mà...

Nếu không tại sao hôm qua đến giờ cô luôn có cảm giác bất an?

Phỉ Y Hân bưng mặt khóc to, khóc như một đứa trẻ, cô không muốn hắn chết, cô không muốn mà!

Cô hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, tại sao bản thân lại cố chấp như thế, tại sao cứ phải nói những lời cay độc với anh ấy như vậy?

Trước lúc anh ấy đi, cô cũng không cho sắc mặt tốt, vẫn là những lời khiến hắn đau lòng!

Hoắc Đông Thần, tôi không cho phép!

Anh mau về đây đi!

Tôi còn chưa nói cho anh biết rằng có lẽ tôi đã yêu anh rồi...

Tôi...

Tôi còn chưa nói cho anh biết chúng ta có tiểu bảo bối mà!

Làm ơn, làm ơn...

Đừng bỏ tôi lại một mình!

"Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

Mau!

Mau Đưa tôi đi tìm anh ấy!"

Phỉ Y Hân bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt dường như không còn tiêu cự, nắm lấy ai đó trong vô thức mà ra lệnh.

Trình Mẫn cùng Hoắc Tiểu Đồng đang khóc cũng ngừng hẳn, Phỉ Y Hân đã quá kích động dọa đến bọn họ.

Bây giờ bên ngoài trời còn mưa, mà đưa cô đi tìm thì có ích gì?

"Y Hân, bình tĩnh lại đi con!

Người đâu, ngăn con bé lại mau!"

Trình Mẫn hét to, vệ sĩ lập tức đưa Phỉ Y Hân trở vào, nhưng cô vẫn không thôi giãy dụa, trong đầu cô lúc này chỉ có suy nghĩ là phải tìm hắn, phải đưa hắn trở về!

Nhưng vào lúc này, bụng cô lại quặn đau dữ dội, Phỉ Y Hân trong nháy mắt đã không còn hơi sức, đau đớn ôm bụng mà kêu lên.

"Y Hân, con làm sao vậy, ráng chịu một chút, bác sĩ sẽ đến ngay!"

"Đau quá...

Bụng tôi...

Con tôi..."

Phỉ Y Hân siết chặt tay bà ấy, Trình Mẫn nghe như thế thì càng căng thẳng, đừng nói là...

Phỉ Y Hân đã có thai!

"Trời ơi, mẹ ơi!

Chị ấy chảy máu, máu nhiều quá!"

Hoắc Tiểu Đồng hoảng sợ thét lên một tiếng.

Máu bắt đầu chảy xuống chân Phỉ Y Hân, sắc mặt cô thì càng lúc càng tái nhợt, sau đó trước mắt đều rơi vào mảng đen u tối...

Bên ngoài trời vẫn mưa không dứt, bầu trời xám xịt đầy âm u lạnh lẽo...
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 78


"Sao rồi?

Có tin tức gì của thiếu gia chưa?"

"Vẫn chưa nữa, mặc dù đã huy động lực lượng tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy.

Xác phi cơ rơi xuống đã cháy đen rồi còn những cái xác thì vẫn chưa xác định là ai với ai cả!"

"Thật tội nghiệp mà...

Thiếu phu nhân còn mang thai nữa, cũng may đứa bé đã ổn rồi, nhưng sau này không có cha thì thế nào đây?"

"Các người đang ở đây bàn tán cái gì, có tin tôi đuổi việc các người hết không?"

Bà quản gia Anna đi ngang qua đây thì nghe được tiếng bàn chuyện của hai người làm, liền tức giận quát lên.

"Xin lỗi quản gia Anna."

Hai người làm liền sợ hãi khép nép xin lỗi.

Bọn họ cũng chỉ là canh chừng thiếu phu nhân, không có việc gì nên mới đâm ra tán gẫu...

"Thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh?"

"Vâng ạ, chúng tôi canh chừng ngoài này, khi nào cô ấy tỉnh sẽ mang thuốc vào."

"Các người đừng trách tôi không báo trước, đây là chuyện tuyệt mật của Hoắc gia, hó hé nửa lời là coi chừng mạng các người!"

"Chúng tôi rõ rồi ạ!"

Quản gia Anna mang theo gương mặt cau có rời đi.

Xem ra dù có huấn luyện họ khắt khe đến đâu cũng chẳng thay đổi được bản tính.

Chuyện của những gia tộc lớn như Hoắc gia có thể tùy tiện nói ra nói vào sao?

Hoắc Đông Thần mặc dù gặp tai nạn, lại là tai nạn máy bay, loại động tĩnh lớn như thế làm sao không kinh động chính phủ và cục an ninh cho được, nhưng mà Hoắc gia đã nhanh chóng liên lạc với họ, giữ kín mọi bí mật.

Cho nên hiện tại bên ngoài chẳng hề có tin tức náo loạn nào.

Sở dĩ chính phủ đồng ý dễ dàng như thế là do Hoắc gia nắm giữ tơ mạch của nền kinh tế, cũng giao kèo với họ không ít thứ, cho nên bọn họ không hề muốn Hoắc gia sụp đổ một chút nào.

Chỉ mong sóng gió nhanh chóng qua đi, nếu không thiếu phu nhân phải làm sao đây?

Họ đã đúng, cô gái này là một người tốt, yêu thiếu gia thật lòng, ngoài mặt thì không quan tâm thiếu gia, nhưng khi ngài ấy gặp nạn thì người sốc nhất chính là cô ấy...------------------ Phỉ Y Hân đã mơ màng tỉnh lại từ lúc cuộc trò chuyện của hai cô người làm kia bắt đầu.

Hoắc Đông Thần vẫn chưa có tin tức gì khiến hy vọng khi mở mắt ra của cô tiêu tan.

Trái tim cô đau nhói, trong đầu vẫn là hình ảnh ngày hôm qua hắn ở bên cô.

Phỉ Y Hân bất giác lại xoa bụng mình.

Thật may con cô không sao hết, nếu không cô biết đối mặt với hắn thế nào đây?

Cô biết bản thân lúc này phải thật bình tĩnh, chưa có tin tức nghĩa là còn cơ hội.

Cô phải cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nếu không sẽ như lúc nãy mà ngất đi, con cô sẽ không khỏe mạnh.

Nhưng mà... cô không thể!

Phỉ Y Hân cố nén nước mắt mình trào ra nhưng không hiểu sao vẫn không kìm lại được.

Cô không tin, cô không muốn tin Hoắc Đông Thần sẽ xảy ra chuyện, nhưng mà cô lo lắm, làm sao đây?

Hoắc Đông Thần?

"Tiểu Hân con đã tỉnh?

Người đâu mau đem thuốc bổ đến đây!"

Trình Mẫn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phỉ Y Hân mà xót xa, bất giác bà cũng muốn khóc, nhưng mà nếu bà như thế thì Phỉ Y Hân sẽ suy sụp mất!

Hoắc Đông Thần là đứa con trai duy nhất của bà, bây giờ sống chết vẫn chưa rõ làm sao bà không lo lắng cho được.

Nếu như không phải Phỉ Y Hân bị ngất xỉu, rồi phát hiện mình có cháu, thì bà đã không còn hy vọng mà ngã quỵ rồi!

"Tiểu Hân, coi kìa, khóc sưng cả mắt rồi, con yên tâm đi, A Thần sẽ không sao đâu!"

"Lúc nãy con quá kích động, cộng với việc dạo này nghỉ ngơi không tốt cho nên mới xuất huyết, từ bây giờ phải để ý kỹ một chút, ăn uống bổ dưỡng vào, có thai ba tháng đầu là rất quan trọng đấy!"

Trình Mẫn nhận lấy chén thuốc của người làm, nhẹ nhàng đút cho Phỉ Y Hân uống.

Cô cảm thấy hơi ngại, đã lâu lắm rồi cô nào còn được đút như thế này chứ, cho nên muốn tự mình uống nhưng bà lại không cho.

"Con cũng thật là, có thai sao không nói cho mẹ biết, để cơ thể tiều tụy thế này đây."

"Con...

Con cũng vừa mới biết đây thôi!"

"Cái thai đã được 1 tháng rưỡi rồi, con không biết sao?

Vậy A Thần có biết không?"

Phỉ Y Hân buồn bã lắc đầu, bàn tay nắm chặt drap giường cũng run run.

Trình Mẫn càng cảm thấy rối bời hơn...

Tại sao ngay lúc gia đình bà sắp có một cuộc sống hạnh phúc thì con bà lại xảy ra chuyện chứ?-------------------- Lúc này, người của Hoắc Đông Thần vẫn đang nỗ lực điều tra mọi việc.

Chiếc phi cơ này là sản phẩm của Hoắc Viễn, lại là sản xuất riêng cho Hoắc Đông Thần, chất lượng cùng tính an toàn đều ở con số khó có sản phẩm nào bì được, đừng nói là trời mưa bão, bão tuyết cũng không thành vấn đề!

Chắc chắn có kẻ đã nhúng tay vào chuyện này, và họ nhất định sẽ không khiến Hoắc Đông Thần thất vọng, nhất định họ sẽ tìm ra chủ mưu!

Một nhóm khác cũng đang tiến hành xét nghiệm các thi thể cháy đen, mặc dù họ không muốn tin nhưng mà có vẻ lành ít dữ nhiều rồi.

Ban đầu trên phi cơ có 9 người, họ vất vả tìm kiếm cũng đã tìm được cả 9 cái xác!"

Đội trưởng, đã có kết quả xét nghiệm rồi...

Tôi...

Tôi thật không dám tin..."

---------------------------Mai sẽ có tiếp, nhưng mà cho Văn hỏi ngu một tý =))Mấy bạn thích SE hay HE?
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 79


Đời nào Văn cho SE chứ mọi người?------------------ "Thế nào?

Cậu mau nói!"

Cả đám người đều rối cả lên, bọn họ đã theo Hoắc Đông Thần nhiều năm, hắn ta đối đãi với mọi người vô cùng công bằng, là một vị sếp tốt, dù là lính mới cũng nguyện trung thành với Hoắc Đông Thần, không ai muốn hắn xảy ra chuyện cả!

"Trong 9 cái xác tìm được, không có ngài Hoắc!"

Nghe đến đây, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không quên trừng mắt với người kia: "Này!

Thế cậu nói không tin là không tin cái gì hả?"

"Đúng đó, đừng nói cho chúng tôi biết là cậu muốn Hoắc tổng chết đấy nhé!"

Cậu thanh niên kia đẩy đẩy gọng kính, vẻ mặt vô tội: "Ý của tôi không phải như vậy mà!

Cái tôi không tin nổi đó là...

Trong 9 cái xác kia, có một cái là của tổng thống!"

"CÁI GÌ???"

Cả đám người còn phản ứng dữ dội hơn cả khi nãy.

"Tổng thống làm sao mà... mà..."

"Ai mà biết được chứ!

Chuyện này nên xử lý ra sao đây?

Có nên báo cho nhà trắng?"

"Nhưng cũng thật may quá!

Vậy có nghĩa là Hoắc tổng đã thoát được rồi!"

"Phải đấy!"

"Thật may quá!"

"Đột nhiên trong đầu tôi nghĩ không biết việc Hoắc tổng mất với tổng thống mất thì tin nào hot hơn?"

Vừa dứt lời, vô số ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào người kia, hắn ta đang hoang mang không biết chạy đường nào thì trên màn hình lại xuất hiện tín hiệu đỏ...

'Beep...

Beep...' "Là tín hiệu cầu cứu!"

"Tín hiệu này có tọa độ gần với nơi xảy ra tai nạn!

Không lẽ là..."

----------------------- "Hic...

Hức...

Hức..."

Hoắc Đông Thần mệt mỏi mở mắt ra do bị tiếng khóc đánh thức.

Cả người hắn đau ê ẩm, nhưng chỉ như thế, còn lại chỉ số khác của cơ thể đều ổn định.

Trên mu bàn tay như có từng giọt nước nóng lăn lên, bàn tay bị cái gì đó mềm mại nắm lấy.

Phỉ Y Hân đang gục đầu lên tay hắn mà nức nở, đôi vai vốn nhỏ gầy nay lại nhìn càng thêm yếu ớt.

Cô gái của hắn kiên cường biết bao nhiêu, nay lại khóc vô cùng đáng thương.

Trái tim Hoắc Đông Thần quặn đau dữ dội, ngón tay đưa lên chạm nhẹ vào mắt cô, muốn thay cô lau đi những giọt nước mắt ấy.

Phỉ Y Hân bất ngờ nhìn ngón tay hắn động đậy, càng nức nở hơn nữa.

Cô nắm bàn tay hắn, áp một bên má mình vào lòng bàn tay hắn để cảm nhận hơi ấm tưởng chừng như có thể mất đi.

"Hân...

Nhi...

Đừng khóc."

Giọng Hoắc Đông Thần khàn đục, nói chuyện có chút khó khăn, hắn đã dầm mưa bên ngoài trời mưa bão một thời gian dài, hiện tại cơ thể có chút nóng, đã phát sốt lên rồi.

Phỉ Y Hân nghe hắn nói mà lắc đầu, cô không thể ngừng khóc được, cô quá vui mừng, cũng quá đau xót cho hắn.

Mặc dù trên người hắn chỉ bầm tím và có những vết thương ngoài da nhưng chỉ như thế cũng đã khiến cô đau lòng không chịu được.

Từ trước đến nay cô nào có nhìn thấy những lúc Hoắc Đông Thần như thế này, lúc nào hắn cũng mạnh mẽ, cao ngạo, trong mắt cô hắn đã trở thành một hình tượng không thể sụp đổ rồi.

Vậy mà lần này hắn đã suýt chết, cô suýt đã mất hắn, bây giờ cô mới càng lo sợ, Hoắc Đông Thần cũng chỉ là một người bình thường, cũng chỉ là người có thể bị thương tổn bất cứ lúc nào mà thôi!

"Đừng khóc, tim anh sẽ đau!"

Hoắc Đông Thần ngay lúc này đây vẫn không thôi dỗ ngọt cô, Phỉ Y Hân vì vậy mà càng khóc to hơn.

"Anh điên hay sao?

Trời bão lớn như thế mà còn muốn bay về đây?

Không cần mạng nữa chứ gì?"

"Anh xin lỗi..."

Đang lúc không biết làm thế nào thì nhìn thấy bên ngoài có mẹ hắn và mấy vị mặc áo blouse trắng tới.

Phỉ Y Hân đành phải nén lại, nhưng vẫn còn nấc nấc vài tiếng trong mắt của Hoắc Đông Thần thì nhìn đáng thương vô cùng.

Cô xoay người muốn tránh mặt một lúc nhưng bàn tay bị Hoắc Đông Thần nắm lấy không cho đi...

Bác sĩ cũng nhanh chóng tiến hành các kiểm tra cơ thể cho hắn, nói vài câu dặn dò rồi đi.

Dẫu sao người nhà, người làm mới là người chăm sóc hắn chứ hắn có tự làm đâu, chủ yếu là họ muốn cho đôi vợ chồng trẻ có thêm thời gian bên nhau.

Trình Mẫn cũng chỉ vào xem con mình thế nào, nói mấy câu dặn dò hai người nghỉ ngơi rồi cũng rời đi.

Hoắc Tiểu Đồng bên ngoài cũng sốt ruột, nhưng ngặt nổi phòng bệnh quá đông rồi, nên cũng không vào.

"Anh nghỉ ngơi đi, vừa mới tỉnh lại thôi..."

Hoắc Đông Thần lắc đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô: "Anh không yếu đến thế...

Coi em kìa, khóc sưng cả mắt!"

Hoắc Đông Thần đau lòng vô cùng.

Hắn vẫn thích những lúc cô kiên cường hơn.

"Tại ai hả?"

Phỉ Y Hân lườm hắn.

Hoắc Đông Thần cười cười: "Đây là lo cho anh?"

Không biết hắn có nên cám ơn vụ tai nạn đó không nhỉ?

Phỉ Y Hân mím môi, sau đó đỏ mặt nói ra một từ: "Ừ!"
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 80


Hoắc Đông Thần kích động ngồi bật khỏi giường.

Phỉ Y Hân vừa định bảo hắn nằm xuống thì cả người đã bị một lực mạnh kéo đi.

Hoắc Đông Thần bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, ôm mạnh vô cùng khiến Phỉ Y Hân có chút khó thở: "Anh đang làm cái gì?

Coi chừng vết thương!"

"Tại sao lại lo cho anh?"

Hoắc Đông Thần không màng đến lời của cô, chỉ tham lam ngửi mùi hương tưởng như đã lâu lắm rồi mới gặp lại, hôn lên cổ cô, ôm chặt cô...

Phỉ Y Hân đỏ mặt, muốn đẩy hắn ra lại không xong, sau một lúc, mặt cô càng nóng càng đỏ hơn nữa, ngại ngùng thật lâu trong sự mong chờ của Hoắc Đông Thần mà nói ra suy nghĩ tận sâu trong tim của mình: "Em yêu anh, Hoắc Đông Thần!"

Nói xong câu này, thân thể Phỉ Y Hân càng bị siết chặt hơn, một bên mặt lại không ngừng được Hoắc Đông Thần hôn.

Phỉ Y Hân dở khóc dở cười, nhưng trong lòng ấm áp đến lạ, hoàn toàn không chán ghét bị Hoắc Đông Thần ôm.

Sau đó đôi môi bỗng nhiên ẩm ướt, rồi bị mút mạnh...

Hoắc Đông Thần đang hôn cô!

Vẫn là nụ hôn cuồng nhiệt đầy sự chiếm lĩnh bá đạo, nhưng chưa lúc nào Phỉ Y Hân cảm thấy thích nụ hôn của hắn như thế.

Hoắc Đông Thần đang rất vui, cô có thể cảm nhận được điều đó, và cô... cũng đang rất hạnh phúc!

"Anh đã nói mà, em không yêu anh còn có thể yêu ai?"

Hoắc Đông Thần hôn xong liền cười nói, ngón tay cái còn lướt nhẹ qua đôi môi cô.

Phỉ Y Hân ngượng ngùng, muốn đẩy hắn về lại giường: "Hừ..

Anh đừng có tự luyến!

Mau nằm xuống nghỉ đi!"

"Không thích!"

"Hôm nay sao anh trẻ con vậy?"

"Vì anh đang rất vui!"

Chỉ một câu này của Hoắc Đông Thần hoàn toàn khiến phòng tuyến của Phỉ Y Hân sụp đổ.

Cô quá ngại ngùng, liền không chịu ở lại với hắn nữa, nói là đi làm chút đồ ăn cho hắn.

Hoắc Đông Thần vừa tỉnh dậy, thân thể có chút không chống cự được, muốn đuổi theo cô nhưng đành thôi.

Ở lại phòng với tâm trạng phơi phới, đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc mãnh liệt như thế!

Đợi đến lúc Phỉ Y Hân đem chút thức ăn lên cho Hoắc Đông Thần đã thấy hắn yên tĩnh mà ngủ say, có lẽ thuốc vẫn còn tác dụng nên mới khiến hắn thiếp đi.

Phỉ Y Hân đặt thức ăn lên bàn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ngắm hắn.

Chỉ mới mấy tiếng trước cô đã nghĩ mình không thể thấy được khuôn mặt tuấn tú mà nghiêm nghị này.

Thật tốt vì bây giờ hắn đang ở đây, hắn không đi mất...

Ngày hôm qua tâm trạng cô vẫn rất sa sút, cô không thể tưởng tượng nổi nếu hắn về trễ thêm chút nữa, cô sẽ thành cái dạng gì.

Người của Hoắc Đông Thần tìm được hắn lúc hắn đang mắc kẹt trong rừng rậm, khắp người đều trầy trụa, xem ra là bị lăn xuống núi.

Hoắc Đông Thần lúc đó đã nhanh chóng nhảy dù xuống cho nên mới thoát được, nhưng những người kia thì lại không may mắn như thế, đều không qua khỏi.

Lúc hắn nhảy xuống, do trời vẫn còn mưa và gió lớn nên bị thổi tạt sang hướng khác.

Nhờ hắn bình tĩnh và có kỹ thuật tốt nên chỉ bị xay xát ngoài da.

Trời thì mưa lớn, cộng thêm vết thương nên hắn đi lại vô cùng khó khăn, các thiết bị mang theo lại không bắt sóng được.

Vậy là Hoắc Đông Thần đành phải đi một đoạn đường dài, vừa đi vừa dò sóng.

Lúc mà hắn đã sắp ngất đi do kiệt sức, cũng là lúc tín hiệu cầu cứu được gửi đi.

Người của hắn tìm thấy hắn trong sụ vui mừng, sau đó liền đưa về Hoắc gia một cách nhanh nhất.

Lúc nhìn thấy người ta đưa hắn về, Phỉ Y Hân còn không dám tin, chỉ sợ mình nhìn lầm, sau đó sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là ảo mộng!

Rồi lại phải trở về hiện thực rằng hắn không ở đây...

Thật cám ơn Chúa...

Cám ơn người đã bảo vệ anh ấy...

Phỉ Y Hân quá vui mừng quá hạnh phúc vì hắn tỉnh lại, rồi bị hắn hỏi này nọ liền quên mất một điều...

Đó là nói cho hắn biết trong bụng cô còn có một 'quả trứng nhỏ'!

Không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào khi biết mình sắp được làm ba?

Có phải sẽ ôm chặt cô rồi không ngừng ngại mà hôn cô như khi nãy?

Phỉ Y Hân đang rất chờ mong hắn thức dậy...

Chưa bao giờ cô bằng lòng với cuộc sống của mình như vậy.

Chỉ là có Hoắc Đông Thần ở bên, chỉ là có tiểu bảo bối trong bụng, bọn họ đều bình an là cô đã mãn nguyện rồi...
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 81


Hoắc Đông Thần chỉ ngủ dậy sau một giấc nhưng sức lực đã lấy lại được đến 8 phần.

Bên cạnh vẫn là cô vợ nhỏ đang gối đầu ở một bên trông chừng hắn.

Trời mới biết lúc này hắn muốn 'giày vò' cô thế nào, nhưng nhìn lại sắc mặt không được hồng hào của cô thì lại thôi.

Với cả chắc chắn cô không cho!

Hoắc Đông Thần nhẹ nhàng bước xuống giường, muốn bồng cô lên giường nghỉ ngơi đàng hoàng thì cô đã tỉnh dậy.

Phỉ Y Hân dụi dụi mắt, không thấy người nằm trước giường đâu, liền nổi lên một trận lo lắng.

Định thần lại một chút mới biết hắn đang đứng bên cạnh mình, trên mặt đều là nét cười thường thấy!

"Sao anh thức rồi mà không gọi em?

Để em đi làm nóng lại thức...

Ọe..."

Phỉ Y Hân nói được một nửa thì bụm miệng không kịp, chạy vội vào phòng tắm.

Bữa ăn bị Trình Mẫn bắt ép ăn một chút nay lại nôn ra hết cả, lúc tưởng như đã ổn thì lại tiếp tục nôn ra.

Hoắc Đông Thần lo lắng đến xanh mặt, cũng chạy vào xem cô thế nào.

Nhìn cô nôn đến gương mặt xanh đỏ, đau lòng sốt ruột liền muốn tông thẳng cửa mà chạy đi kêu bác sĩ!

Cũng may Phỉ Y Hân gắng gượng được một chút, gọi với hắn lại.

"Em bị làm sao?

Sao lại nôn đến thế này!"

Hắn nhíu mày khó chịu, đưa tay vuốt vuốt lưng cô như muốn khiến cô dễ chịu hơn.

Đợi sắp xếp mọi việc ổn thỏa hắn sẽ bổ túc thêm một khóa y khoa!

Phỉ Y Hân cố gắng thở đều đặn, được Hoắc Đông Thần từng bước dìu ra ngoài.

Vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Em không sao, mang thai ai cũng vậy mà!"

"Em...

Vừa mới nói cái gì?"

Hoắc Đông Thần tim đập nhanh bất thường, rõ ràng tố chất tâm lý thuộc hàng ưu việt vậy mà ngay hôm nay lại nhiều lần bị đả kích thế này đây....

Phỉ Y Hân nhìn vẻ mặt ngốc ngốc cùng chờ mong hiếm lắm mới bắt gặp được của hắn mà trong lòng thấy thoả mãn.

Cô giả vờ không thèm để ý đến hắn, cứ thế mà bước đến giường.

Hoắc Đông Thần ở bên cạnh cứ quấn quýt lấy cô, nài nỉ hỏi: "Hân nhi...

Mau nói rõ ra nào!"

"Mới vừa rồi anh nghe không rõ!"

"Bà xã..."

"Anh thật phiền mà!

Em mà khó chịu là con anh cũng khó chịu đấy!"

Phỉ Y Hân vuốt vuốt bụng mình, giả vờ nhăn nhó.

Hoắc Đông Thần vẫn nhìn cô chằm chằm, miệng thì mấp máy muốn nói gì đó.

Phỉ Y Hân cứ tưởng hắn còn đang ngốc, nào ngờ chưa kịp mở miệng nói thêm câu nào đã bị hắn bế bổng lên quay vài vòng trên trời...

"Á...

Anh điên à....

Mau bỏ em xuống!"

"Ha Ha...

Anh được làm cha?

Thật như vậy?"

Hoắc Đông Thần hết ôm lại hôn cô, nụ cười trên môi không cách nào dập tắt được.

Phỉ Y Hân cũng rất hạnh phúc khi thấy hắn vui mừng như vậy, nhưng mà không thể để hắn quay mình mãi được!

"Hoắc Đông Thần!

Mau bỏ em xuống!

Làm con sợ bây giờ!"

Câu nói này có sức nặng hơn bao giờ hết.

Hoắc Đông Thần lập tức ôm cô về giường nằm, đặt cô gối đầu lên tay mình, bàn tay còn lại thì tìm đến bụng cô mà xoa xoa...

Phỉ Y Hân hôn một cái lên chóp mũi hắn liền bị hắn cưỡng chế lại, hôn sâu cuồng nhiệt.

"Thật giỏi, còn giúp anh được thăng chức!"

"Thế không có con thì em không giỏi à?"

Phỉ Y Hân hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là không rồi!"

Hoắc Đông Thần nhíu mày lấy lòng cô.

Không ngờ chỉ một ngày mà có đến hai niềm vui cực lớn này!

"Đúng rồi, lúc nãy nôn dữ dội như thế không sao chứ?

Không được, anh phải gọi bác sĩ!"

Hoắc Đông Thần gấp gáp, bị Phỉ Y Hân nắm tay lại: "Không sao thật mà!

Người có vấn đề là anh đấy, anh phải ăn chút gì đó đi!"

"Anh muốn ăn em có được không?"

Phỉ Y Hân phì cười, vỗ nhẹ lên mặt hắn: "Nếu anh không muốn làm cha nữa thì cứ việc!"

Hoắc Đông Thần khó hiểu, nắm lấy bàn tay cô xoa xoa: "Em đang nói bậy gì vậy?"

Phỉ Y Hân cười cười, không biết nói nhỏ gì bên tai hắn mà Hoắc Đông Thần liền sầu não không thôi.

Đột nhiên có cảm giác không cần bảo bối nữa rồi!------------------------ Tin tức Tổng Thống qua đời trở thành cơn chấn động của thế giới.

Nước M là trụ cột của thế giới, biết bao nhiêu việc sẽ bị xáo trộn nếu Tổng Thống qua đời.

Nguyên nhân cái chết của ông được công bố là vì gặp tai nạn máy bay đáng tiếc.

Nhưng chỉ dừng lại ở đó, các thông tin khác đều được giữ kín.

Không cần phải Hoắc gia vào cuộc, chính phủ đã cho người điều tra ngọn ngành mọi việc.

Thú thật đôi lúc Hoắc Đông Thần rất muốn đào mộ ông ta lên lại, cớ gì mà làm liên lụy đến hắn chứ?

Liên lụy hắn không sao, còn khiến vợ hắn bị xuất huyết!

Phỉ Y Hân thật không cách nào diễn tả lại vẻ mặt đáng sợ kia của Hoắc Đông Thần khi cô kể lại sự việc hôm đó, nếu Tổng Thống chưa chết chắc chắn cũng sẽ bị hắn bóp chết!

Kẻ hãm hại là nhóm gián điệp của tổ chức khủng bố, bọn họ biết được sau khi Hoắc Đông Thần đến thủ đô thì Tổng Thống sẽ cùng hắn trở về thành phố này cho nên mới làm trò trên phi cơ của hắn.

Hiện tại băng nhóm ấy đều đã bị bắt, và mức hình phạt chính là tử hình và tước đi quốc tịch.

Nhìn có vẻ nhẹ đấy, nhưng tước đi quốc tích là điều đau đớn đến cỡ nào, đến khi chết đi cũng chẳng được ai thừa nhận, không vùng đất nào chấp nhận xác của họ!

Thôi, đừng nói những chuyện không vui nữa, bây giờ trở lại với các nhân vật chính của chúng ta nào...

"Nè Hoắc Đông Thần, tại sao khi đó anh lại đến thủ đô vậy?"

Cô nhớ là hắn đâu có lịch trình ở đó đâu chứ?
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 82


Hoắc Đông Thần vuốt vuốt mũi, đôi mắt đảo đi hướng khác: "Thì anh có công việc ở đó mà!"

Phỉ Y Hân híp hai mắt lại, gương mặt từ từ sát lại gần hắn.

Hoắc Đông Thần nhìn mà ngứa ngáy tay chân, thật muốn cắn một cái quá...

"Anh nói dối!

Lúc nãy em đã quan sát rất kỹ anh khi anh trả lời rồi!

Rõ ràng là anh đang gạt em!"

Hoắc Đông Thần thở dài, xoa xoa tóc cô đến rối cả lên: "Làm gì có chứ!"

"Hoắc Đông Thần!

Hiện tại quan hệ chúng ta là gì?"

Nhắc tới vấn đề này thì Hoắc Đông Thần không hề chần chừ chỉ hận không thể nhanh nhanh công bố cho cả thế giới này biết!

"Chúng ta đương nhiên là quan hệ vợ chồng rồi!"

"Vậy sao anh còn không chịu nói thật?"

"À phải...

Nhắc mới nhớ.

Gọi một tiếng 'chồng ơi' xem nào!"

Hoắc Đông Thần cười đểu, thành công khiến Phỉ Y Hân đỏ mặt lúng túng: "Gì chứ...

Em..."

"Mau lên, không cho chạy trốn."

"Anh không thấy mình ấu trĩ sao hả?"

"Đương nhiên là không!

Mau nói cho anh nghe!"

Phỉ Y Hân đỏ mặt, nhéo nhéo eo hắn: "Kỳ cục lắm!"

"Từ khi nào lại hay đỏ mặt như thế hả?

Phải chụp hình lại!"

"Này, Đừng chụp!"

"Vậy mau kêu một tiếng..."

Phỉ Y Hân mặt đã đỏ đến tận hai tai cũng đỏ theo, cô cụp mặt xuống, nói giọng thủ thỉ: "Chồng...

Chồng ơi..."

Hoắc Đông Thần cảm thấy đây là câu vui tai nhất từ trước tới giờ, liền khuyến khích cô gọi thêm: "Thêm lần nữa!"

"Chồng ơi."

"Thêm lần nữa đi!"

Phỉ Y Hân nóng máu, nắm cổ áo hắn giật giật: "Nè!

Đừng có mà được voi đòi tiên!

Bây giờ đến lượt anh nói đấy!"

"Được, anh nói!"

Phỉ Y Hân cứ tưởng hắn sẽ nói thật ai dè: "Vợ ơi..."

"Anh muốn tôi tức chết đúng không?"

Hắn thấy cô thật sự hết nhịn nổi rồi, sợ rằng sẽ khiến cơ thể cô không khỏe, liền kéo cô ngồi xuống bên mình, chậm rãi dỗ ngọt cô: "Đừng tức giận, anh đến đó thật sự là có việc.

Anh...

Đang kết toán lại hết tài sản nhà họ Hoắc!"

"Để làm gì vậy?"

Hoắc Đông Thần chần chừ một lúc mới mở miệng nói: "Anh định sẽ giải thể công ty!"

"CÁI GÌ?"

Phỉ Y Hân ngồi bật dậy, khó hiểu nhìn hắn: "Anh bị làm sao vậy?

Tại sao lại muốn như thế?"

Hoắc Viễn là tâm huyết cả đời của hắn, muốn giải thể là giải thể sao?

Hoắc Đông Thần lại kéo cô vào lòng, dịu dàng nhìn cô: "Em muốn chúng ta có cuộc sống bình thường kia mà.

Anh đã nói chỉ cần em muốn, anh đều đáp ứng tất cả..."

Phỉ Y Hân nghe xong liền bật khóc, cô thật sự không thể ngăn nước mắt chảy ra được.

Cô vừa thương vừa đau, hắn thật ngốc, hắn điên rồi, chỉ vì cô mà hắn lại hy sinh đến mức đó sao?

Cô tin rồi, thật sự từ lâu cô đã tin tưởng hắn, chỉ là cố chấp không nghe theo trái tim mà thôi.

Phải làm sao đây?

Cô đã khiến hắn đau lòng thật nhiều...

"Tiểu Hân đừng khóc, em khóc lòng anh rất đau!"

Phỉ Y Hân vẫn cứ khóc, cứ chuyện nào có liên quan đến hắn là cô lại không kìm lòng được...

"Anh tại sao lại hồ đồ như vậy?

Chỉ vì em?

Đáng không?"

"Đáng chứ, rất đáng!"

Phỉ Y Hân đau lòng nhìn hắn, sau đó quệt nước mắt, cười lên một nụ cười thật tươi: "Hoắc Đông Thần em yêu anh!"

Hoắc Đông Thần cũng cười, hắn cầm tay cô, hôn một nụ hôn lên đó, rồi nói: "Bà Hoắc, anh cũng yêu em!"

-------------------------------- "Thế bây giờ có giải thể nữa không?"

Phỉ Y Hân ôm cổ hắn hỏi.

"Em muốn sao?"

"Đồ ngốc này!

Bây giờ em là bà Hoắc rồi, tất cả đồ của anh đều là của em!

Em ra lệnh cho anh phải kiếm thêm thật nhiều tiền về đây!"

Phỉ Y Hân hung hăng trừng mắt ra lệnh.

Hoắc Đông Thần không nhịn được cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn: "Tuân lệnh bà xã!"

----------------------- "Chị phải về nước thật sao?"

Hoắc Tiểu Đồng thở dài nắm lấy tay Phỉ Y Hân.

Tại sao lúc trước cô lại không biết Phỉ Y Hân hợp với mình như vậy?

Bây giờ mới bên nhau được mấy hôm là phải đi rồi...

"Phải đấy Tiểu Hân, con ở lại đây đi, rồi mẹ cho người đi đón ông bà thông gia qua đây được không?"

Trình Mẫn thật không muốn để con dâu bay đường dài tý nào, con bé chỉ vừa mới được bà bổi bổ cho béo lên một tý thôi, lỡ về bên kia thân thể không khỏe thì biết làm sao?

"Không được đâu mẹ, con phải về rồi, trong nước con còn nhiều việc phải sắp xếp lắm!"

Cho cô xin đi, mấy hôm này cô bị hai mẹ này giày vò chưa đủ sao?

Hoắc Tiểu Đồng thì cứ quấn lấy cô nói chuyện, ừ, chỉ là nói chuyện thôi đấy!

Lấy đâu ra chuyện để mà nói mãi vậy nhỉ?

Làm cho Hoắc Đông Thần lúc nào cũng tối mặt lại, cưỡng chế tách hai người ra.

Thế mà con bé này có nghe lời đâu, còn nói là: 'Anh em lúc nào mà chả làm mặt mo như thế?

Thú thật chỉ đối với chị là anh ấy dịu dàng và có đa dạng biểu cảm thôi!' Nghĩ lại thấy cũng đúng nhỉ?

Còn mẹ hắn thì suốt ngày tối mặt tối mũi ở trong bếp đấy, biết làm gì không?

Là nấu đồ bổ dưỡng cho cô đấy!

Cô ăn không nổi, thật sự không nổi mà!

Đưa mắt cầu cứu Hoắc Đông Thần bao nhiêu lần thì đổi lại chỉ là sự khuyến khích của hắn bởi vì hắn cũng có cũng suy nghĩ là: Cô cần phải được bồi bổ!

Bổ, bổ, phải bồi bổ!

Còn Trình Mẫn thấy lần đầu con trai nghe theo mình cũng vô cùng vui, thế là lại tiếp tục phát huy...

Hiện tại về nước chính là một sự giải thoát đấy!
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 83


Nếu lúc đi Phỉ Y Hân mang tâm trạng buồn bực không thể tả, thì lúc quay về cô lại vô cùng vui vẻ hạnh phúc.

Người đàn ông cô yêu đang ở bên cạnh cô, dùng vai mình để cô gối đầu lên, chỉ như vậy đã khiến trái tim côvô cùng ấm áp.

Đây chính là cuộc sống mà cô muốn, một cuộc sống không bộn bề lo toan quá nhiều việc, chỉ cần ở bên người yêu mình là đủ rồi...

Sau khi máy bay đáp xuống, hai người liền trở về nhà của Phỉ Y Hân, cùng nắm tay tiến vào cửa lớn Phỉ gia.

Sau đó vẫn như cách cũ, Hoắc Đông Thần vô cùng tự nhiên mà đưa ra hai cuốn sổ đỏ yêu quý của mình đến trước mặt ba mẹ Phỉ Y Hân, tuyên bố dõng dạc: "Ba, mẹ, con gái hai người là của con rồi!"

Mẹ Phỉ chết trân nhìn hai cuốn sổ trước mặt, tâm trạng vừa vui vừa kích động khôn siết, không biết phải nói gì với con rể.

Còn ba Phỉ thì tức muốn hộc máu, cướp con gái ông mà còn ăn nói ngang cua thế này!

Ngay lúc ông ấy sắp mất khống chế, Hoắc Đông Thần lại đưa thêm một thứ nữa cho ông ấy xem.

Ba Phỉ xem xong trực tiếp ngất xỉu.

Thứ kia chính là kết quả siêu âm đứa con mới 2 tháng của họ...------------------------ Hoắc Đông Thần vẫn mặt dày ở lại nhà cô bởi vì cô nói không muốn về nhà anh, thế là hắn nhất quyết ở lại, còn chui vào phòng ngủ cùng cô luôn.

Ba cô vẫn chưa cho Hoắc Đông Thần sắc mặt tốt, nhưng mà mặt dày như hắn thì sợ ai?

Có điều...

"Mẹ!

Con không uống canh nữa đâu!"

"Không được, phải bồi bổ!"

Phải bồi bổ?

Lại là bồi bổ?

Sao cô thấy cảnh này quen thuộc vậy nhỉ?

Phỉ Y Hân càng lúc càng buồn chán bởi vì Hoắc Đông Thần không cho cô đi làm nữa, bắt cô phải ở nhà dưỡng thai, muốn gì thì qua tháng thứ ba rồi tính.

Không có việc gì làm nên cô cưỡng chế bắt ép Hoắc Đông Thần cho Phỉ Đan Thuần nghỉ phép luôn, để cô có người giải khuây.

Sau khi giải quyết vụ việc của Lan Vân Thiên xong, Phỉ Đan Thuần cũng đã cố gắng thi vào Hoắc Viễn, hiện tại đang làm vị trí của cô trước kia, lúc mà cô chưa làm thư ký cho Hoắc Đông Thần.

Hoắc Đông Thần đương nhiên không từ chối, cảm thấy ý này rất hay liền vung tay viết cho Phỉ Đan Thuần nghỉ phép 1 tháng.

Thật ra thì Hoắc Đông Thần định cho con bé nghỉ đến 1 năm luôn, đợi cô sinh xong rồi ở cữ mới được phép đi làm lại, nhưng Phỉ Y Hân lập tức bác bỏ, còn bảo là hắn điên rồi!

Lúc này hắn mới chịu thôi.

Ngoài Phỉ Y Hân ra còn có một người không mong Phỉ Đan Thuần nghỉ phép nhiều như thế, đó là Trịnh Thiên Dương.

Nói đến đây thì hiểu rồi, tên ngốc này chắc chắn có ý đồ với con gái nhà người ta đây mà.

Hôm trước còn bảo Hoắc Đông Thần phê duyệt cho Phỉ Đan Thuần trở thành thư ký riêng của hắn, Hoắc Đông Thần là ai chứ?

Trịnh Thiên Dương bảo là hắn phải nghe sao?

Thế là trực tiếp ngó lơ luôn! [Tội Dương =))]--------------------- "Chị à, chị thật sự là với Hoắc tổng sao?"

Phỉ Đan Thuần vẫn không tin được, cứ như là chuyện cổ tích ấy!

"Sổ cũng đã đưa cho em coi luôn rồi, còn chưa chịu tin sao?"

Phỉ Y Hân đang ăn trái cây, nhịn không được mà cảm thán.

"Hì Hì...

Nhưng mà..."

"Chuyện gì?"

"Không biết có nên nói cho chị nghe chuyện này không nữa!"

Phỉ Đan Thuần gãi gãi đầu khó xử.

Phỉ Y Hân trực tiếp ra lệnh: "Có chuyện gì?

Mau nói nhanh!"

Phỉ Đan Thuần vẫn nghẹo đầu suy nghĩ, thật sự có nên nói không ta?

Chị Y Hân là một người có suy nghĩ, có lý lẽ, lại kiên cường mạnh mẽ, nếu nói ra cũng không phải là chuyện gì xấu.

Nhiều khi còn giải quyết ổn thoả nữa!

"Chuyện này có liên quan đến Phó Dĩnh!"

"Có chuyện gì với anh ấy?"

Phỉ Đan Thuần thở dài, nói nhỏ bên tai của Phỉ Y Hân: "Phó Dĩnh thích chị!"

"Cái gì?"

Làm sao có thể chứ?

Sao cô không cảm thấy như vậy nhỉ?

"Thật mà, lúc chị đi qua nước M mà không chịu nói tiếng nào với ai, anh ấy cứ kiếm chị suốt, lúc đó em có biết chị tới nước M đâu, nên nói không biết, nhà chị thì anh ấy lại không dám tới, quá lộ liễu!"

Phỉ Đan Thuần nói một hơi thì dừng lại, Phỉ Y Hân sốt ruột muốn chết: "Này này, đừng có mà nói một nửa thì dừng lại chứ?"

"À quên...

Rồi em hỏi anh ấy có phải thích chị không, sau đó anh ấy đỏ mặt thẹn thùng một chút rồi mới gật gật đầu."

Phỉ Y Hân ngoài mặt không tin nổi thì còn có một điều khiến cô chú ý nữa: Thẹn thùng...

Con bé này là hủ nữ sao?

Dùng từ hay thật đấy!-------------------- "Phó Dĩnh, anh rảnh không?

Em muốn nói chuyện với anh."

Gặp mặt nói chuyện rõ ràng là ổn chứ gì!
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 84


Phỉ Y Hân hẹn Phó Dĩnh ở quán cà phê thường đến, cô cố ý đến sớm một chút để khỏi gấp gáp, tiện thể làm mới tâm trạng mình.

Không gian thoáng mát, bầu trời trong xanh, trước mặt thì có bánh kem và trà tây, còn gì tuyệt hơn thế nữa?

Gần đó còn có vệ sĩ của Hoắc Đông Thần đang canh chừng, hắn không muốn cô gặp bất cứ chuyện không hay cho nên dù cô nài nỉ đủ kiểu cũng không khiến hắn thỏa hiệp.

Thôi đành vậy, chỉ cần họ không làm quá lên, ai cũng mặc vest đen, kính đen, đứng sau lưng cô như khủng bố là được!

Phó Dĩnh luôn là người lịch thiệp, dù Phỉ Y Hân đã cố gắng đến sớm những cũng ngồi chờ không được bao lâu là hắn đã đến Phỉ Y Hân đã quan sát rất kỹ Phó Dĩnh từ khi hắn bước vào, từng cử chỉ nét mặt đều rất bình thường, không có vẻ gì là lúng túng hay thậm chí là khó chịu.

Bởi vì ngày hôm qua cô đã bảo Phỉ Đan Thuần gọi cho Phó Dĩnh, nội dung cũng chỉ là tán gẫu đơn thuần, nhưng sau đó cũng 'đơn thuần' mà nói ra việc cô đã kết hôn với Hoắc Đông Thần.

Phỉ Đan Thuần kể lại rằng hắn còn im lặng rất lâu khi nghe điều đó...

Hôm nay nhìn trông vẫn bình thường lắm.

"Em đến sớm vậy?"

Phó Dĩnh vừa cười vừa kéo ghế ngồi xuống.

Phỉ Y Hân cũng cười đáp trả, hỏi thăm một chút tình hình công việc, cuộc sống của hắn thường ngày.

Đến lúc Phỉ Y Hân chuẩn bị vào vấn đề chính thì Phó Dĩnh lại lôi một vật ra...

"Phỉ Y Hân, đây là quà mừng em đã kết hôn!

Phải sống hạnh phúc đấy!"

Phỉ Y Hân nhìn chằm chằm hộp quà màu đỏ trước mặt, rồi lại nhìn vẻ mặt chân thành của Phó Dĩnh, đột nhiên cảm thấy bản thân bị con bé Phỉ Đan Thuần này lừa rồi...

"Cám ơn anh, Phó Dĩnh."

"Em cũng thật là...

Lại không báo cho anh một tiếng, phải thông qua Tiểu Thuần anh mới biết được chuyện này!"

"Xin lỗi, dạo này bận rộn nhiều việc quá nên em cũng quên mất."

Hai người đột nhiên lại rơi vào khoảng lặng, không ai nói gì nữa.

Vẻ mặt của Phó Dĩnh cũng nghiêm túc lại, môi mấp máy muốn nói điều gì đó....

Mục đích Phỉ Y Hân đến gặp Phó Dĩnh hôm nay là muốn nói rõ cho hắn biết mọi chuyện, giải quyết tình cảm của hắn sau đó hai người vẫn là bạn bè như xưa.

Xem ra lần này là để Phó Dĩnh mở lời trước rồi...

"Anh muốn kể cho em nghe về một việc mà anh đã luôn ngộ nhận..."

Phỉ Y Hân ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt rất điềm nhiên, và Phó Dĩnh cũng thế.

"Thật ra trước đây anh nghĩ anh thích em...

Nhưng bây giờ anh mới biết là không phải!"

Phỉ Y Hân bất ngờ, yên lặng chờ đợi hắn nói tiếp.

Nhưng mà sao hắn vẫn im lặng?

"Nè, mau nói tiếp đi chứ!"

"À..."

Có phải Phó Dĩnh và Phỉ Đan Thuần chơi thân với nhau nhiều năm cho nên bị lây bệnh của nhau luôn rồi không?

Sao cứ thích dừng nói vào lúc quan trọng vậy?

"Sau khi anh nghe Tiểu Thuần nói rằng em đã kết hôn với Hoắc Đông Thần, tâm trạng lúc đó của anh đột nhiên bình lặng đến lạ.

Mà chính anh dường như cũng mong chờ bản thân phản ứng kịch liệt hơn, nhưng không!"

"Ý anh là..."

"Thì ra đó giờ anh vẫn chỉ xem em là em gái mình mà thôi.

Từ lúc quen biết nhau, em luôn là hình mẫu em gái lý tưởng trong lòng anh, vì gia đình anh ít nữ, nên anh luôn muốn có một đứa em gái để cưng chiều và bảo vệ, nhưng không được.

Và cứ thế, đột nhiên anh thấy mình quan tâm thái quá đến em...

Cho nên anh mới nghĩ là anh có tình cảm với em.

Đến khi nghe được tin đó, rồi ngồi suy nghĩ lại anh mới nhận ra, thậm chí anh còn mong muốn em sẽ có một cuộc đời hạnh phúc với Hoắc Đông Thần."

------------------------- Phỉ Y Hân trở về với tâm trạng vừa ấm áp vừa buồn cười.

Ấm áp là vì không ngờ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người anh trai, người anh trai này lại luôn một lòng lo nghĩ cho cô, từ trước đến nay đều vậy.

Buồn cười là Phó Dĩnh nghĩ cô cần được bảo vệ!

Cho xin đi, từ khi hai người quen biết, đã rất nhiều lần cô hại người trước mặt Phó Dĩnh kia mà, và chưa lần nào cô gặp trắc trở gì cả!

Thế mà lại là hình mẫu để anh ấy cưng chiều và bảo vệ đấy.

Thú vị phết!

Phỉ Y Hân đến thẳng Hoắc Viễn để gặp Hoắc Đông Thần luôn, cô thật sự chờ mong phản ứng của hắn khi nghe cô kể lại chuyện này!

Trước khi cô đến gặp Phó Dĩnh thì tâm trạng hắn không hề tốt tý nào, nói chung là chuyện gì liên quan đến Phó Dĩnh hắn cũng không thích hết, bảo hắn ghen đúng không thì hắn không thừa nhận!

Thật đáng yêu mà...

Kết quả sau khi kể lại là...

"Tiểu Hân, chúng ta nên mời anh ấy đến dự tiệc cưới của chúng ta!"

Hắn nói với vẻ mặt hiển nhiên.

Phỉ Y Hân hóa đá trong lòng, chứ đó giờ hắn không định mời Phó Dĩnh sao?

Ai cho hắn có cái quyền đó hả???

Mà khoan đã, cô có muốn đám cưới với hắn đâu chứ?
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
SAVE OUR HOUSE


Biết là lạc đề và có thể ăn gạch nhưng Văn vẫn muốn chia sẻ điều này:

Hãy cho Văn biết bức hình này có ý nghĩa gì, không cần cmt, vote hay gì hết, chỉ cần mọi người hiểu nó là được.

Không tái chế, không phân loại rác, không ngưng dùng túi nilon được... thì điều tối thiểu là ĐỪNG XÃ RÁC nữa!

Không giúp được thì cũng xin đừng hủy hoại.

Làm ơn...
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 85


"Ai bảo em sẽ làm đám cưới với anh chứ?"

Phỉ Y Hân bất chợt nói với Hoắc Đông Thần câu này thành công khiến hắn bật cười to.

Phỉ Y Hân thấy hắn cười thì mặt lập tức nóng lên, có cảm giác như mình vừa nói một câu ngu ngốc lắm vậy, mà cô có đâu chứ?

"Im miệng cho em!

Ai cho anh cười hả?"

Hoắc Đông Thần vẫn tiếp tục cười, Phỉ Y Hân từ khi có thai thì hơi nóng tính, lập tức đi đến cắn một phát mạnh vào tay hắn.

Hoắc Đông Thần lúc này mới chịu thôi, chủ yếu là sợ vợ mình bị đau răng mà thôi...

"Em...

Ha Ha...

Chúng ta giấy kết hôn đã có từ lâu, đến baby cũng có nốt, em lại nói câu này với anh?

Vợ à...

Em thật đáng yêu!"

Phỉ Y Hân mặt đỏ cả lên: "Hừ...Em là không muốn làm đám cưới đấy, sao nào?"

Nghe Phỉ Y Hân nói vậy, Hoắc Đông Thần mới trở về dáng vẻ nghiêm túc thường thấy: "Đừng bướng nữa!

Dẫu sao em cũng là của anh!"

"Hừ!

Nói chung khi nào em vui vẻ thì mới có hôn lễ, không thì thôi nhé!"

Hoắc Đông Thần buồn cười nhìn cô, mấy hôm nay Phỉ Y Hân có chút trẻ con, cứ thích ngang bướng, đày đọa hắn đủ kiểu, nhưng mà không sao, hắn rất thích...

Hoắc Đông Thần hôn lên má cô một cái, sau đó lấy áo khoác mặc cho cô, cả hai vợ chồng cùng đi ăn tối, tâm trạng vui vẻ trở lại, không ai nói về việc này nữa.

Phỉ Y Hân đúng là có giấy hôn thú rồi đấy, baby cũng có luôn, nhưng mà cô không có cảm giác mình đã là vợ hắn cho lắm.

Có lẽ là do thiếu cái hôn lễ này.

Phụ nữ mà, luôn thích cái gì đó trang nghiêm và lãng mạn một chút, như thế mới có ý nghĩa, như thế mới có cảm giác mình đã có một người chồng hết mực thương yêu.

Nhưng hắn đến lời cầu hôn cô cũng không có nữa, thật đáng ghét!

Cứ thế mà có được cô sao?

Đâu dễ thế!

Tóm lại, nếu hắn không tự giác nhận ra, đừng hòng cô đồng ý hôn lễ này!

Mà không có hôn lễ thì sẽ ít người biết cô và hắn là vợ chồng, và điều đó trái với ý muốn của hắn!

Dạo này cô rất thích khiến Hoắc Đông Thần chật vật, coi như lần này là một cơ hội tốt đi!----------------------- "Đi nước Pháp sao?

Tuyệt thật, em chưa bao giờ đến Pháp cả, em muốn đi!"

Hoắc Đông Thần có việc cần xử lý ở nước này, Phỉ Y Hân nghe thế liền thích thú.

Hoắc Đông Thần làm vẻ mặt hiển nhiên: "Đương nhiên, anh ở đâu thì em phải ở đó!"

Phỉ Y Hân thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng cũng mệt mỏi để so đo với hắn quá, gật đầu lấy lệ rồi nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của cả hai.

Hai hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, quên mất luôn chuyện tổ chức hôn lễ, nhưng cô quên thôi, người kia vẫn nhớ đấy...

Đi máy bay được nửa đoạn đường thì Phỉ Y Hân dựa vào người Hoắc Đông Thần mà ngủ thiếp đi.

Dù không buồn ngủ thì hắn cũng sẽ cưỡng chế bắt cô nghỉ ngơi, dẫu sao bây giờ cô còn có baby kia mà.

Có lẽ là do mùi hương trên người Hoắc Đông Thần quá mức dễ chịu, Phỉ Y Hân ngủ rất ngon giấc, máy bay đã đáp xuống cũng không biết, cứ thế mà ngủ vùi trong chăn.

Đợi đến lúc cô tỉnh lại đã không biết là khi nào, nhưng ánh nắng rọi vào phòng thật ấm áp, Phỉ Y Hân rất muốn ra ngoài dạo chơi một lúc.

Phỉ Y Hân nhìn căn phòng có thiết kế mang phong cách châu âu cổ kính mà cảm thán không thôi, thật đẹp quá đi, hơn nữa còn có mùi hương hoa dịu nhẹ, hình như là lavender...

Khi còn nhỏ Phỉ Y Hân rất muốn sống ở những nơi như thế này, cô vốn thích những ngôi nhà cổ kính ở châu âu, lúc đó còn ước bản thân sinh ra ở thời kỳ Phục Hưng nữa, thật nhớ quá...

Nhưng Hoắc Đông Thần đâu rồi?

Hắn đi đâu rồi sao bỏ cô lại đây?

Phỉ Y Hân bước xuống giường thì mới phát hiện mình đang mặc một chiếc váy hoa mềm mại nữ tính vô cùng, thật sự rất hợp với không khí nơi đây.

Nhưng sao tự dưng lại thay đồ cho cô nhỉ?

Phỉ Y Hân tìm mãi vẫn không thấy điện thoại mình đâu, chỉ đành ra ngoài tự tìm hắn.

Ngôi nhà này đẹp thật, khắp nơi đều trang trí hoa với hoa, là loài hoa cô rất thích - Lavender.

Đứng trước cánh cửa dẫn lỗi ra ngoài, bỗng nhiên Phỉ Y Hân cảm thấy hồi hộp vô cùng, có cảm giác phía sau cánh cửa là một điều bất ngờ đang đợi cô...----------------Phía sau cánh cửa là điều gì nhỉ?
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chương 86 - End


Phỉ Y Hân đứng trước cửa, không bước tiếp, chỉ lẳng lặng đứng đó, bỗng dưng mỉm cười...

Đột nhiên cô nhớ lại giây phút đầu tiên mình gặp Hoắc Đông Thần, công nhận lúc ấy hồi hộp thật, bị hắn bắt được, không biết cô bị hành thành cái dạng gì, nhưng mà thật may, hắn bị cô lừa, vẻ mặt ấy có thể coi là si ngốc không ta?

Rồi sau đó là lúc hắn bắt cô trở thành thư ký, khí thế hắn đáng sợ thật, thế là cô hết đường chạy, đồng ý thôi chứ sao nữa?

Rồi càng ngày càng nhiều chuyện xảy ra, tuy rắc rối và mệt mỏi nhưng không sao cả, bởi vì cuối cùng cũng là hắn ở bên cô...

Đôi lúc cô nghĩ nếu lúc ấy không tìm clip trị Dương Mỹ Na, có lẽ cô sẽ không gặp hắn, hai người vẫn ở hai thế giới khác nhau.

Như vậy liệu có tốt không?

Câu nói ấy vẫn vang lên trong đầu cô khi cô mở cánh cửa ra...

Ánh mặt trời chiếu thẳng vào khiến cô hơi chói mắt, màu sắc hiện ra đầu tiên chính là một nền màu tím, là gì nhỉ?

Phỉ Y Hân hạ cánh tay đang che mắt mình xuống, nhìn thật kỹ điều đang diễn ra trước mặt...

Hoắc Đông Thần đang mỉm cười rất dịu dàng với cô ở phía xa xa đằng kia, xung quanh hắn là cánh đồng hoa Lavender màu tím đang lung lay trong gió, gió đưa mùi hương hoa đến bên cô, ánh nắng chiếu rọi khắp cánh đồng, chiếu rọi khắp con người hắn...

Dưới chân cô là cỏ xanh mềm mại, nối dài một đường đến chỗ hắn...

'Phạch..

Phạch...'

Cánh chim đang vỗ rất gần cô, Phỉ Y Hân ngước lên thì những cánh hoa tím nhẹ nhàng rơi xuống.

Phỉ Y Hân có cảm giác mình như cô gái nhỏ được thiên nhiên yêu mến vậy.

Từ đâu, trước mặt cô xuất hiện hai chú bồ câu trắng, bọn chúng mang đến cho cô bó hoa lavender vô cùng đẹp mắt, Phỉ Y Hân mỉm cười nhận lấy, khi hai chú chim bay đi cũng là lúc Phỉ Y Hân sải nhanh bước đến chỗ Hoắc Đông Thần.

Cô biết hắn đang làm gì rồi...

Cô vui quá, hạnh phúc quá, cô đang cố ngăn nước mắt mình rơi xuống...

Hoắc Đông Thần cũng sải bước đến chỗ cô, vẫn là một nụ cười khó bắt gặp với kẻ khác.

Hắn chậm rãi quỳ xuống trong sự bất ngờ của Phỉ Y Hân, bàn tay đang đưa lên chiếc hộp trái tim màu tím, bên trong là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được bên trong viên kim cương có khắc chữ: TYH.

Phỉ Y Hân nắm chặt bó hoa trong tay, nín thở nhìn người đàn ông trước mặt.

Hắn cất lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc, còn có một sự tự hào không che giấu: "Phỉ Y Hân, có thể em không tin, nhưng sự thật là ngay từ đầu anh đã nhận định em là của anh rồi, ngay từ đầu gặp anh, em đã bị anh đặt vào trong bẫy...

Từ việc bắt em làm thư ký cho anh, từ cái bản hợp đồng kia, tất cả đều có sự sắp xếp của anh.

Bây giờ và cả sau này nữa, anh cũng không thấy mình có lỗi, bởi vì anh sẽ dành cả cuộc đời mình để mang đến cho em cuộc sống hạnh phúc nhất!!"

Phỉ Y Hân cứ chớp mắt mà nhìn hắn, từng giọt nước mắt cứ rơi, nhưng trên môi luôn là nụ cười ngọt ngào nhất...

Hoắc Đông Thần càng cười tươi hơn, cầm tay cô đeo vào chiếc nhẫn tình yêu của hai người, còn nói rất bá đạo: "Mặc kệ em có đồng ý hay không, em vẫn là vợ anh rồi!"

Phỉ Y Hân bật cười, quỳ xuống mà ôm lấy hắn, thì thào bên tai hắn: "Mặc kệ anh có đồng ý hay không, anh vẫn là của em rồi!"

'Hoắc Đông Thần, nếu không có anh, đời này của em cũng không có ý nghĩa...' Hoắc Đông Thần hôn lên má cô, bế cô xoay vòng dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Phía trên bầu trời đột nhiên có rất nhiều bong bóng bay, theo sau hai người là tiếng cười nói của mọi người, những tiếng chúc mừng, những tiếng reo hò vui tươi------------------------------- "Bên này nè, bên này nè..."

Các cô gái nháo nhào nhìn lên trời, có đoán được là họ đang làm gì không nào?

"A....

Có người bắt được hoa cưới rồi!"

Đúng vậy...

Họ đang mong muốn đám cưới tiếp theo là của mình cho nên muốn bắt được hoa cưới ấy mà...

Hoắc Đông Thần cầu hôn xong đương nhiên là muốn ngay lập tức tổ chức hôn lễ rồi, hắn chờ không nổi a...

Hôn lễ nói chung là không lớn hơn được nữa bởi vì mục đích của hắn là làm cho cả thế giới này biết Phỉ Y Hân là vợ hắn kia mà...

Phỉ Y Hân vẫn còn bị Hoắc Đông Thần 'bỏ bùa' nên không phàn nàn gì, hai người cứ chốc chốc lại khiến cả thế giới ghen tỵ, đặc biệt là Forever Alone...

"Ai bắt được vậy?"

Mọi người nháo nhào cả lên.

"A...

Là em sao Tiểu Thuần?"

Phỉ Y Hân vui vẻ reo lên.

Phỉ Đan Thuần đỏ mặt gật đầu, ai cũng nhìn khiến cô ngại quá đi mất!

Cách đó không xa là Trịnh Thiên Dương với đôi mắt sáng rực...

Mọi người sau những nghi lễ quan trọng đều bắt đầu nhập tiệc, chỉ còn một cô gái vẫn đang ngồi trên xích đu gần đó...

"Sao em ngồi đây một mình buồn vậy?

Lúc nãy cũng không ra bắt hoa cho vui?"

Hoắc Tiều Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Dĩnh thì hơi bối rối: "Em...

Không muốn yêu ai thì bắt làm gì?"

Phó Dĩnh bất ngờ vô cùng, cô gái này tại sao lại có suy nghĩ đó vậy?

"Tại sao?"

"Em...

Em phải trả giá cho những gì mình đã làm..."

Hoắc Tiểu Đồng còn chưa nói hết, Phó Dĩnh đã vỗ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Cô bé ngốc...

Ai cần em làm thế?

Hiện tại có ai trách em chứ?"

Hoắc Tiểu Đồng đôi mắt ửng đỏ nhìn lên, chỉ cảm thấy Phó Dĩnh vẫn như lúc đầu cô gặp gỡ, nước mắt trực trào rơi xuống...

Xa xa nếu ta nhìn vào, họ chẳng khác gì một đôi tình nhân trẻ, cô gái đang buồn bã ngồi khóc, chàng trai thì vụng về dỗ dành..

Cuộc sống dù có khó khăn đến đâu, rắc rối có tìm đến bạn nhiều thế nào, hay thậm chí bạn đã từng làm nhiều việc sai trái nhưng chỉ cần bạn cố gắng, nắm chặt hai tay, niệm một câu thần chú của riêng bạn thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...

Giống như Văn, khi Văn cảm thấy áp lực đến không thở nổi thì Văn sẽ đọc câu thần chú của mình: Đây là một thử thách, và mày chẳng phải rất thích vượt qua thử thách sao?

Vậy thì hãy đi tiếp để vượt qua nó nào... ~Chính Văn Hoàn~ --------------------------- Đoạn cuối cùng vừa là đoạn kết vừa là lời của Văn muốn gửi đến các bạn.

Rất mong các bạn sẽ không bỏ cuộc trên con đường của mình...

Hiện tại chỉ còn phiên ngoại thôi cho nên Văn không ra chương thường nữa nhé...

Cám ơn các bạn nhiều lắm!
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Thật sự rất cám ơn...


Đi đến ngày hôm nay rồi, ngoài cám ơn các bạn ra Văn cũng không biết nói gì hơn.

Thật sự rất cám ơn các bạn đã luôn ủng hộ truyện 'Hợp đồng bạn giường' cũng như ủng hộ Văn.

Rất cám ơn các bạn đã đọc truyện của Văn.

Rất cám ơn các bạn đã theo Văn đến cuối truyện.

Rất cám ơn các bạn đã yêu thích truyện của Văn.

Và...

Rất cám ơn các bạn đã cho Văn thêm động lực để tiếp tục viết...

Trong khi viết, Văn đã rất nhiều lần thay đổi cốt truyện ban đầu, Văn thay đổi để có một bộ truyện tốt, hay hơn, và chính là nhờ các bạn mà Văn mới có can đảm để thay đổi.

Cám ơn các bạn đã chờ Văn, chờ Văn viết đến cuối truyện, thật không ngờ là bộ truyện lại thành công đến thế, và chính các bạn là người đã cho Văn cảm nhận được thành công ấy.

Và nhân đây, dù không liên quan gì đến việc viết hay đọc truyện nhưng Văn vẫn muốn chia sẻ một câu chuyện mà Văn tâm đắc nhất từ một năm trở lại đây.

Văn rất yêu quý các bạn nên mới muốn chia sẻ điều này, có lẽ nó không giúp được các bạn lúc này nhưng cũng sẽ giúp được con bạn, mong các bạn đừng chê...

Một giảng viên của Văn đã kể lại một câu chuyện có thật thế này: Trước đây ở Mỹ cũng như ở những nước phương tây khác, khi vào những cửa hàng thời trang hay công nghệ....

Thì họ thường treo những biển báo thế này: Hàng mua rồi nếu không vừa ý có thể trả lại.

Điều này đã diễn ra rất lâu, và không có bất cứ chuyện đáng tiếc nào xảy ra nếu không có hiện tượng du học sinh Châu Á đến.

Bạn của giảng viên Văn lúc ấy gửi hình chụp ở bên đó về cho cô, cô ấy mới ngạc nhiên hỏi bạn mình: "Hình chụp đẹp quá vậy, sao mày có tiền mà mua máy ảnh chụp đẹp như thế?"

Bạn cô mới nói rằng: "Tao đâu có mua, tụi tao (những bạn du học sinh Châu Á khác) gom tiền lại rồi mua máy này ở một cửa hàng.

Tụi tao chụp đã đời sau đó chỉ cần nói không hài lòng là được trả lại tiền, vừa không tốn tiền, vừa có hình đẹp..."

Cứ thế ngày càng nhiều những việc tương tự xảy ra, từ đó người ta mới thấy không ổn và thay đổi lại chiến dịch của mình.

Họ phát hiện ra rằng, người phương tây không lừa dối về việc này là vì từ nhỏ họ đã được dạy là phải chính trực, trong khi phần lớn người Châu Á lại được dạy là phải thật thà, mà thật thà cũng gần giống như việc có người làm chứng mình không nói dối hoặc không ai thấy mình làm sai, còn chính trực là làm đúng với lương tâm của mình...

Đương nhiên không đánh đồng quan niệm này đúng hay tất cả mọi người phương tây và Châu Á đều như thế, nhưng nhìn một cách khách quan thì ta lại không thể không thừa nhận điều đó.

Có thể với người khác thì cảm thấy câu chuyện này thật nhảm nhí và phi lý, nhưng với Văn nó lại có một ý nghĩa rất sâu sắc!

Bạn đã gặp qua bao nhiêu người có sự chính trực?

Hay toàn gặp người thật thà?

Chỉ riêng việc bỏ rác đúng nơi quy định, mấy ai khẳng định rằng mình sẽ đi nhặt lại mẩu rác mình quăng trật ra ngoài và bỏ đúng lại vào thùng rác?

Và lưu ý rằng khi ấy xung quanh không có người nhé, nếu có người thì không nói làm gì, đương nhiên ta sẽ biết ý thức mà nhặt lại, còn nếu không có người thì sao?

Mấy ai nhặt lại?

Đó là câu chuyện mà Văn muốn chia sẻ, thật cám ơn các bạn một lần nữa vì đã đọc đến tận đây...
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Thông báo


Lời đầu tiên Văn sẽ thông báo về ngoại truyện của bộ này.

Văn sẽ viết ngoại truyện nhưng hiện tại Văn chưa có thời gian cũng như đang bị áp lực nặng từ nhiều phía nên chưa thể viết cho các bạn xem ngay được.

Các bạn thông cảm cho Văn.

Lời thứ hai là nói về nội dung hai chương 61 + 62.

Thú thật ban đầu Văn không định viết Phỉ Y Hân bạo lực như vậy, nhưng không hiểu sao càng viết càng hăng, chắc do Văn coi phim hành động nhiều quá...

Sau khi xem các cmt của các bạn, Văn cũng biết là mình viết sai quá sai rồi, làm hỏng hình tượng nhận vật, thật xin lỗi các bạn nhiều lắm.

Rất có thể một thời gian không lâu sau Văn sẽ viết lại hai chương này (rất có thể thôi nhé).

Xin hứa sau này viết bộ truyện mới nào thì Văn sẽ xây dựng hình tượng nhân vật tốt hơn...

Lời thứ ba là dành cho những web reup truyện của Văn, Văn rất cám ơn các bạn vẫn để nguồn truyện.

Nhưng mong các bạn đăng đầy đủ những lời tâm sự của Văn tới đọc giả, đặc biệt là thông báo này, Văn muốn mọi người biết những thông tin về truyện mà Văn đưa ra.

Rất cám ơn các bạn.

Love you.
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phẫn nộ =))


Đm, méo hiểu sao làm dc vậy nữa, Linh Lâm...

Thật sự cảm thấy bạn này não tàn cô cùng.

Đầu óc chắc thiếu muối thiếu chất xám lắm nên mới ăn cắp thành quả của người khác một cách ngu ngốc như vậy.

Đặc biệt là cái tên =)) Dm muốn ói ngay từ khi đọc.

Vãi thật, ai đó có thể giúp Văn tìm hộ cái bạn não úng này không, tag vô cho Văn chửi với.

Còn cái bạn Trần Ngọc Linh kia nữa, đã biết là truyện này đạo mà vẫn úp, hết cách thiệt...

Nếu không phải dùng nick ẩn danh của Văn thì không kiếm ra được group này thì Văn đã bay vào kêu gỡ bài rồi.

Mong các bạn có thấy mấy bài viết kiểu này thì bảo gỡ xuống giúp Văn với.

Văn cho các bạn reup nhưng là có xin phép và giữ nguyên nội dung.

Dm còn bạn Linh Lâm này, vãi thật, méo thấy hổ thẹn lương tâm sao?

Mong các bạn giúp mình tìm bạn Linh Lâm thông minh này rồi tag vô cmt giúp mình.

Cám ơn rất nhiều.
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Đã xong =))


Mình đã tìm thấy được bạn đạo truyện của mình, bạn ấy mới đạo một chương thôi =)) cũng đã xin lỗi rồi

Thôi thì lần đầu và bạn ấy cũng chủ động xin lỗi nên Văn bỏ qua.

Nhân đây mình cũng nói rõ với các bạn có ý đồ bất chính với truyện của mình và những người khác, hãy ngưng ngay hành động đạo văn!

Để đánh giá đạo đức của con người thì qua hành động này đã đủ thấy rõ rồi.

Văn chỉ nói nhiêu đó thôi, không muốn nói nặng thêm nữa, làm ơn hãy tự hiểu đi.
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 1: Nhật ký mang thai.


"Thần....

Chân em bị tê nữa nè..."

Phỉ Y Hân nằm dựa trên chiếc sofa dài, khuôn mặt nhăn nhó đến thảm thương.

Từ khi cô mang thai đến nay đã tháng thứ 7 rồi, các tình trạng của thai phụ cũng rõ rệt hơn, ví như hiện tại, mặc dù không đứng lâu, hay ngồi lâu thì chân cô cũng bị tê cứng cả lên.

Thế là....

"Để anh."

Hoắc Đông Thần đúng là ông chồng mẫu mực, từ khi Phỉ Y Hân mang thai trải qua những khó khăn gì hắn đều chứng kiến hết cả, thấy cô khó chịu đương nhiên hắn cũng chẳng khá hơn, vậy là tình nguyện xoa bóp chân giúp vợ mình.

Tuy nhiên Phỉ Y Hân lại không thấy thương cho hắn, ngược lại còn cảm thấy như vậy là quá nhẹ!

Có lẽ là do mang thai nên tâm trạng thay đổi thất thường vô cùng, đặc biệt là hay bày trò khiến Hoắc Đông Thần lao đao một phen!

Mặc dù yêu hắn nhưng ghi hận thì vẫn phải ghi hận, dựa vào đâu mà hắn dám qua mặt cô đi làm giấy hôn thú cho hai người chứ?

Đúng là xem thường người khác quá mức!

Cho nên nhân cơ hội mang thai này phải hành hạ hắn nhiều thật nhiều vào!

Hiện tại cả hai vẫn sống trong ngôi biệt thực nhỏ của mình, không có sự can thiệp của ba mẹ hai bên.

Nhưng để hắn yên tâm làm việc thì buổi sáng cô sẽ đến nhà ba mẹ mình hoặc nhà của mẹ hắn, có gì thì cũng có người giúp đỡ.

Trình Mẫn cũng đã dọn về nước, biệt thự nước kia quá lớn nên cũng quá buồn chán, thế là trở về để chăm sóc con dâu cũng tiện.

Cho nên buổi sáng thì Hoắc Đông Thần được yên ổn, nhưng đến chiều tối thì chưa chắc...

Ví như hiện tại cô tê chân, hắn sẽ xoa bóp, nhưng cô vốn đã hết tê chân được một lúc rồi, nhưng vẫn cố ý để hắn tiếp tục, hắn rảnh quá để làm gì chứ?

Không biết Hoắc Đông Thần có biết chiêu trò của vợ mình hay không mà vẫn rất hăng hái xoa bóp, lực đạo xem ra còn tốt hơn khi nãy!

Rồi đến lúc ăn tối, Phỉ Y Hân rất hay bắt hắn làm bữa tối cho mình.

Ông chồng mẫu mực đương nhiên không từ chối, có điều làm xong hết rồi thì cô nói một câu: "Em không thèm ăn món này nữa, em muốn ăn sườn xào chua ngọt lần trước anh làm cơ!"

Hoắc Đông Thần nhìn vợ đang vắt vẻo chân trên ghế, rồi lại nhìn hai dĩa thức ăn vừa làm xong....

Nụ cười trên môi có vẻ cứng hơn thường ngày, bởi vì đây không phải lần đầu tiên, mà cả mấy ngày hôm trước cô cũng thế!

Xem ra là vợ nhỏ cố ý...

"Sao?

Anh không muốn làm cho em ăn hả?"

Phỉ Y Hân làm vẻ mặt vừa ủy khuất vừa tức giận với hắn.

Đây không phải là diễn kịch, mà cô thật sự vừa ủy khuất vừa tức giận, mang thai mà, tố chất tâm lý chẳng vững vàng nổi...

"Làm gì có chứ vợ?

Đợi một lát anh đi làm lại, giờ em uống một chút sữa đi, kẻo đói!"

Thế là Hoắc Đông Thần nhanh chóng tuân theo ý vợ, chỉ vừa thấy ánh mắt hơi ngấn lệ đó là hắn đã đau lòng muốn chết rồi, mặc kệ là cố ý hay cố tình, hắn chiều hết!

Đến khuya....

"Anh...

Em đói..."

Phỉ Y Hân nằm bên cạnh đánh thức hắn.

Hoắc Đông Thần luôn ngủ không sâu, để cô có chuyện gì thì cũng có hắn nhanh chóng giải quyết: "Được, em muốn ăn gì?

Anh làm."

"Em muốn ăn cháo ở quán XX ấy!"

Quán đó ở rất xa nơi này nha...

"Ừm, đợi anh ở nhà, anh đi mua."

Nhưng đợi đến khi hắn đem cháo nóng hổi về nhà thì....

Phỉ Y Hân đã ôm gối hắn mà ngủ ngon lành!

Nhìn cô ngủ thật sự rất ngon, nhưng để bụng đói thì cũng không tốt, thế là đau lòng kêu vợ dạy.

Phỉ Y Hân nhìn tô cháo trước mặt, quăng cho Hoắc Đông Thần một câu rồi tiếp tục ôm gối: "Em hết đói rồi....

Anh ăn luôn đi..."

Hoắc Đông Thần dở khóc dở cười, xử lý xong tô cháo liền ôm vợ ngủ tiếp.----------------------- "Anh thương em hay thương cục cưng hả?"

Đã có kinh nghiệm từ những lần 'vấn đáp' trước, Hoắc Đông Thần liền trả lời một cách chắc chắn: "Đương nhiên là anh thương cả hai người rồi!"

"Thế anh thương ai hơn?"

"Đều là báu vật của anh, mỗi người có một cách thương khác nhau..."

Phỉ Y Hân chưa tìm ra sơ hở của hắn để náo loạn lên thì không vừa lòng, thế là chất vấn: "Anh thấy em còn xinh đẹp không?"

Nói tới phương diện này thì còn phải bàn sao?

Hoắc tổng nhanh chóng hôn lên chóp mũi của vợ, yêu chiều nói: "Đương nhiên em là xinh đẹp nhất!"

"Nói xạo, em bây giờ béo lên thấy rõ, đâu có xinh đẹp như trước nữa!"

Hoắc Đông Thần cốc nhẹ trán cô: "Anh vốn là muốn em béo lên, xem anh chăm em tốt cỡ nào, không béo lên thì coi chừng mông nhỏ của em!"

Phỉ Y Hân mắng nhỏ hắn là đồ không đứng đắn, sau đó lại hỏi tiếp: "Thế anh thích em bây giờ hơn hay là lúc trước hơn?"

Vợ à...

Câu này tuần trước em hỏi rồi mà, anh không có như lần trước mà dính bẫy nữa đâu nhé...

"Đều thích hết!

Chỉ cần là em thì đều thích!"

Phỉ Y Hân bực dọc lườm hắn, thiệt là... chẳng có cớ để gây sự gì hết!--------------------- "Mẹ..."

Phỉ Y Hân chống cằm chán nản.

"Chuyện gì vậy hả con gái?"

"Mẹ...

Dạo này hết cớ để quậy anh ấy rồi..."

Ba mẹ Phỉ nghe xong đều lắc đầu thở dài.

Thật sự tội nghiệp cho thằng rể nhà mình, vốn con họ đã vô cùng lanh lợi, nó nói là hết cớ để quậy, thế những cái cớ trước chắc cũng có sức sát thương không nhỏ đâu...

"Mẹ, mẹ có kế nào tốt hay không?

Sao con thấy anh ấy dạo này vẫn còn khỏe chán!"

Ba Phỉ: "..."

Mẹ Phỉ: "..."

Con gái à... là do con rể chúng ta nó tài giỏi hơn người nên mới có thể vẫn nhìn ra hình người, nếu là kẻ khác thử xem...

Ôi...

Thật không dám nghĩ nữa...------------------- "Không đi đâu!

Em mệt lắm rồi!"

Phỉ Y Hân một tay chống lưng, một tay vuốt bụng mình, còn quay sang cầu cứu Hoắc Đông Thần nữa.

Phụ nữ có thai đi đứng nhiều mới tốt, nhưng khổ là bụng cô quá lớn rồi, đi lại đúng là một chuyện khó khăn hết sức, vậy mà còn muốn đi nhiều nữa???

"Không được!

Phải đi nhiều thì lúc sinh nở mới dễ dàng được!"

Phỉ Y Hân nhăn mặt, xoa xoa bàn tay của Hoắc Đông Thần, vô cùng ủy khuất mà nhìn hắn.

Hoắc Đông Thần vốn ban đầu còn ủng hộ mẹ vợ, nhưng mà nhìn cô khó chịu như thế thì càng ngày càng không nỡ...

"Thôi đi mẹ, có gì thì sinh mổ, tụi con không ngại gì hết."

Vừa nói hắn còn vừa xoa đầu cô.

Phỉ Y Hân nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đúng là chỉ có hắn mới thương cô...

Đột nhiên cảm thấy có lỗi khi hành hạ hắn quá đi...

Thấy có lỗi là vậy thôi, chứ tối đó có người vì quá đau lưng nên vẫn tiếp tục hành hạ ông chồng mình lên bờ xuống ruộng....
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 2: Trịnh Thiên Dương và Phỉ Đan Thuần (1)


Câu chuyện bắt đầu từ khi Trịnh Thiên Dương được cử đi giải quyết chuyện của Lan Vân Thiên.

Phỉ Đan Thuần trong mắt của Trịnh Thiên Dương lúc ấy cứ như một đứa trẻ mới lớn.

Làn da mịn lại trắng nõn, đôi mắt to trong suốt, thật sự chẳng nhiễm bụi trần.

Thật khó hiểu, cô bé này đã hai mươi mấy tuổi rồi, cũng đã đi làm mấy năm, vậy mà trong mắt lại chẳng có một chút gợn đục.

Là do cô bé được bảo hộ quá tốt từ gia đình, hay trong mắt cô mọi thứ đều rất đơn giản.

"Em hãy thi vào Hoắc Viễn đi."

Sau khi giải quyết xong mọi việc theo cách mà 'sếp lớn' muốn, Trịnh Thiên Dương mới ngỏ lời nói với Phỉ Đan Thuần.

Thật sự là hắn bị thu hút, hắn không rõ là vì cái gì nhưng ở bên cạnh cô bé này hắn rất thoải mái.

Cũng muốn thử tiến tới bước nữa thử xem, nhưng khổ nỗi... quá ngây thơ!

Tới mức hắn gần như nói huỵch toẹt ra hết rồi mà cô vẫn chẳng ừ hử gì.

Thôi thì đưa đến bên cạnh, từ từ bồi dưỡng vậy...

Phỉ Đan Thuần nghe Trịnh Thiên Dương nói thì bất ngờ nhìn qua, mím môi suy nghĩ một chút sau đó mới gật đầu: "Cũng được, em sẽ thử xem sao!"

Thế là từ hôm đó hai người không gặp nhau nữa, Phỉ Đan Thuần thì trong thời gian này đã thi và cũng nhận được mail thông báo rằng mình đủ tiêu chuẩn để làm nhân viên của Hoắc Viễn.

Trịnh Thiên Dương đương nhiên cũng biết, hắn là người đầu tiên xem danh sách trúng tuyển kia mà.

Thế là hắn đợi, đợi cho Phỉ Đan Thuần gọi cho mình báo tin vui.

Ấy vậy mà...

Mẹ kiếp!

Đúng là cô gái vô tâm!

Vậy mà đã hai ngày rồi vẫn chẳng thèm gọi cho hắn!

Sau chuyện này hắn cảm thấy bản thân đúng thật là kém sức hút, nếu không tại sao cô lại không nhớ đến một người hoàn mỹ như hắn chứ?

Cho nên hắn càng quyết tâm phải thu hút được sự chú ý của Phỉ Đan Thuần, ban đầu chỉ có thế, nhưng dần dần chính hắn mới là kẻ bị thu hút lúc nào không hay...

Thật ra Phỉ Đan Thuần đã gọi hẳn cho Phó Dĩnh và Phỉ Y Hân luôn rồi, nhưng chẳng nhớ đến Trịnh Thiên Dương mà báo.

Mà có nhớ đi nữa cô cũng không gọi, cô cảm thấy người ta cũng chẳng là gì với mình mà, gọi chi nhỉ?----------------------- Một tuần sau khi nhận được mail từ Hoắc Viễn, Phỉ Đan Thuần đã quen được với công việc mới của mình.

Nói chung môi trường làm việc rất tốt, Phỉ Đan Thuần rất thích, nhưng mà hôm nay thì khác, có chuyện nổi bật...

"Trời ơi...

Là Trịnh Thiên Dương!"

Các nhân viên nữ trong phòng nháo nhào cả lên.

Trịnh Thiên Dương luôn là tâm điểm của các cô gái, bình thường ít khi xuất hiện ở các phòng ban, hôm nay không hiểu ai đem gió xuân tới đây nữa.

Trịnh Thiên Dương nở một nụ cười xã giao với các cô gái, sau đó đi thẳng đến chỗ của Phỉ Đan Thuần.

Hiện là giờ nghỉ trưa, Phỉ Đan Thuần vừa cầm miếng bánh mì sữa ăn, vừa xem phim trên điện thoại, vô tư không màng đến có người đang chăm chú nhìn mình nãy giờ.

Đến khi phát hiện thì không biết Trịnh Thiên Dương đã ngồi cạnh mình từ khi nào.

Phỉ Đan Thuần ngơ ngác, trong miệng còn một họng bánh chưa nuốt, nhìn đặc biệt đáng yêu.

Trịnh Thiên Dương nhịn không được liền đưa tay bẹo má cô một cái.

Trái tim các cô gái gào thét, nhân viên mới được Trịnh Thiên Dương bẹo má!!!

Má ơi!

Lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Thiên Dương hành động kỳ lạ như vậy, lại còn với nhân viên mới!

Phỉ Đan Thuần nghẹn họng, vội vàng uống một cốc nước đầy, sau đó mới hỏi hắn: "Sao anh lại ở đây?"

"Ha...

Em được nhận vào Hoắc Viên cũng không nói cho anh biết một tiếng!"

Phỉ Đan Thuần gãi gãi đầu: "Em quên mất tiêu..."

Trịnh Thiên Dương như bị một cú sốc nặng, vậy mà lại quên thật!

"Bây giờ đã quen với công việc chưa?"

Chưa quen thì tới đây anh giúp này - Trịnh Thiên Dương nói thầm trong lòng.

"Quen rồi, mọi người ở đây tốt lắm, có việc nào em không hiểu bọn họ liền giúp em."

Nói với nhau thêm vài câu, Phỉ Đan Thuần mới vô ý hỏi: "Thế anh không bận việc sao?

Đến đây làm gì thế?"

Trịnh Thiên Dương lập tức sụp đổ, rất muốn nghiến răng nhưng mà phải dằn lại, không sẽ dọa người ta sợ.

Thật muốn giết người, cố ý, chắc chắn là con nhóc này cố ý!
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 2: Trịnh Thiên Dương và Phỉ Đan Thuần (2)


Trịnh Thiên Dương gắng nở thêm một nụ cười, sau đó liền nói tạm biệt.

Ở chung với cô nhóc này thêm một chút nữa hắn sẽ bị trụy tim mất!

Phỉ Đan Thuần thấy hắn đi cũng không lấy làm lạ, chắc là hắn có việc.

Thật là, nếu cô mà không nhắc chắc anh ấy quên luôn...

"Tiểu Thuần...

Trịnh Tổng là gì với em vậy?

Hai người thân thiết ghê."

Phỉ Đan Thuần chớp chớp mắt.

Trong đầu bắt đầu suy nghĩ...

Chị Y Hân từng nói đừng để đồng nghiệp biết mình có quan hệ không rõ ràng với sếp lớn.

Tình huống của cô và Trịnh Thiên Dương cũng không rõ ràng là mấy...

Nhìn lại mới thấy các những người ở đây đều đang chăm chú đợi câu trả lời, ánh mắt vô cùng là...

"Dạ.

Em là em họ của anh ấy!"

Cứ vậy đi, nhìn họ đáng sợ quá đi mất!

"À...

Ra là em họ!"

Phỉ Đan Thuần thề rằng khi nãy cô chắc chắn nghe được tiếng thở nhẹ nhõm của họ!

May thật...

"Thế...

Bọn chị có thể nhờ em một việc được không?"

"Là việc gì ạ?"

"Thật ra thì chị em chúng ta ai mà chẳng ái mộ mấy vị boss lớn như Trịnh Tổng chứ, cho nên bọn chị muốn nhờ em đưa một vài món quà cho Trịnh Tổng."

Hoắc Tổng thì cao cao tại thượng, lạnh lùng hắc ám, bọn họ cảm thấy không đủ dũng khí đâu, nên lúc nào cũng chuyển hướng sang Trịnh Thiên Dương, tiếc là cũng ít khi nào gặp hắn ta lắm, cho nên đây là một dịp tốt nha!

"Ha?"

Có phải Phỉ Đan Thuần cô đã tự lấy đá đập vào chân rồi không?------------------------ Thế là mỗi khi mà Trịnh Thiên Dương gặp Phỉ Đan Thuần thì đều nhận được vài thứ.

Sở dĩ nhiều như thế là do có những cô ở phòng ban khác đến nhờ vả nữa...

Ban đầu Trịnh Thiên Dương nhận được món quà còn tưởng Phỉ Đan Thuần là muốn tặng quà cho mình, thú thật khuôn mặt hắn lúc đó vui vẻ hẳn lên.

Đến khi biết được là của người khác thì hắn chỉ muốn ném kẻ đó đến Nam Cực thôi!

Cứ tưởng vậy rồi thôi, nào ngờ lúc nào hắn tìm Phỉ Đan Thuần thì cô cũng đưa cho hắn thêm vài món...

Sầu não thật chứ!

Tuy nhiên có điều khiến hắn vui vẻ là dạo này Phỉ Đan Thuần có vẻ vui khi gặp hắn.

Hắn đã bảo mà, làm sao cô có thể không động lòng được kia chứ!

Nhưng Trịnh Thiên Dương đã lầm, lầm to.

Phỉ Đan Thuần vui vẻ là vì cô không tìm Trịnh Thiên Dương, hắn đã tự đến tìm cô.

Chứ nếu không thì cô làm sao với đống quà đó bây giờ?

Có lẽ anh ta cũng muốn nhận quà nên mới đến tìm cô.

Tới một đoạn thời gian sau, Trịnh Thiên Dương có tự phụ tới mấy cũng nhận ra là Phỉ Đan Thuần hoàn toàn chẳng để ý gì tới hắn hết!

Hắn thật sự điên rồi mới muốn đi theo đuổi một cô nhóc mới lớn!

Bỏ đi!

Dẹp!

Không theo đuổi cái quái gì nữa hết!

Lòng tự tin của hắn đã bị tổn thương quá nặng nề a~ Nhưng mà chỉ được vài hôm, hắn phát hiện, hắn là không bỏ được!

Không nhìn thấy cô ngốc ấy thì có cảm giác ngứa ngáy thiếu thiếu cái gì đó!

Thế là lại lôi hình chụp Phỉ Đan Thuần ra xem, xem xong tự nhủ là sẽ không bao giờ để ý đến người ta nữa.

Ấy thế mà năm phút sau lại tiếp tục mở hình ra xem! =)) Chán nản hết sức, nên đành tiếp tục đi tìm Phỉ Đan Thuần để đánh bay chán nản...

May quá, Phỉ Đan Thuần vẫn như trước, không giận hắn vì mấy ngày hôm nay không đến tìm cô!

"Anh không thích nhận mấy món quà của người khác, trước đây không thích và bây giờ, cả sau này nữa cũng không thích!"

Phỉ Đan Thuần ngạc nhiên: "Ơ?

Thế anh đến gặp em để làm gì?"

Không muốn nhận quà mà cứ tới gặp cô là sao?

"Thì...

Anh tới để gặp em, chứ...

Đâu có muốn nhận quà!"

Nói xong câu này thì đôi tai của Trịnh Thiên Dương đã đỏ lên.

Bây giờ Phỉ Đan Thuần có ngốc cách mấy cũng không thể nào không nhận ra lời nói của hắn có ý gì.

Nhưng mà...

Cô...

Cô không biết phải làm sao hết!

Phỉ Đan Thuần ngoài mặt thì không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ nhìn trân trân Trịnh Thiên Dương, khiến hắn gắp muốn chết.

Phỉ Đan Thuần không biết làm sao, đành nói lắp bắp một câu: "Vậy...

Vậy nghĩa là anh muốn nhận quà rồi còn gì!

Còn...

Còn chối?

Chứ em có gì ngoài quà của...

Của mấy chị kia đâu chứ!"

Trịnh Thiên Dương: "..."
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 2: Trịnh Thiên Dương và Phỉ Đan Thuần (3)


Sau bao cú sốc tinh thần không mong muốn, Trịnh Thiên Dương quyết định đưa người về bên mình, sau đó từ từ ta tính sau.

Thế là Trịnh Thiên Dương ngay lập tức yêu cầu Hoắc Đông Thần duyệt Phỉ Đan Thuần trở thành thư ký của hắn.

Ấy thế mà tên khốn đó không cho!

Hắn thật muốn gào ghét!

Tên khốn đó muốn một cái là Phỉ Y Hân liền thành thư ký riếng của hắn, hay rồi, ngày nào chả ôm người đẹp, bây giờ còn có con nữa!

Không cho cũng thôi đi, vài hôm sau hắn lại nghe tin Phỉ Đan Thuần được nghỉ phép một tháng với lý do: Làm bạn tâm sự khi bà Hoắc mang thai!

Khốn nạn, đúng là khốn nạn thật mà!

Sau khi Phỉ Đan Thuần được nghỉ phép, Trịnh Thiên Dương mong nhớ vô cùng.

Thế là mặt dày mặt dạn qua thẳng nhà Phỉ Đan Thuần luôn!

"Sao...

Sao anh lại ở đây?"

Phỉ Đan Thuần bất ngờ nhìn người vừa bấm chuông cửa nhà mình.

Mấy hôm nay cô cũng mừng là mình không đi làm, chứ nếu không cô sẽ lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi gặp Trịnh Thiên Dương.

Từ sau hôm biết được tình cảm của hắn, Phỉ Đan Thuần chốc chốc lại suy nghĩ về những lần gặp hắn, hắn có một nét gì đó rất hài hước, nhưng cũng rất...

ấm áp.

Hiện tại thấy hắn cười ngốc ở đó, nhìn rất đẹp trai!

"Không mời anh vào nhà sao?"

"À, mời anh vào nhà!"

Không phải cô nhìn lầm chứ?

Lúc nãy vẻ mặt hắn như... như cún con vậy!

Rất đáng yêu!

Nếu lúc nãy cô không cho hắn vào hắn có khóc không nhỉ?

"Chào bác trai, bác gái.

Cháu là Trịnh Thiên Dương, là...

Là...

Là..."

Thật muốn nói là bạn trai quá đi mất!

Ba của Phỉ Đan Thuần đập bàn: "Là bạn trai chứ gì?

Hay thật!

Dám dụ dỗ con gái tôi sao?"

"Ơ???"

Mọi người đồng thanh.

Phỉ Đan Thuần rối tung cả lên, còn Trịnh Thiên Dương thì mỉm cười vui vẻ.

Không sao, để ba vợ nói thay cũng được!

"Ba, không phải đâu, anh ấy là sếp ở công ty con mà!"

"Mày sợ ba mày tức giận nên mới nói thế chứ gì?

Được rồi, đã đến thì ngồi xuống mà nói chuyện đàng hoàng!"

Phỉ Đan Thuần cứ ngỡ hắn sẽ chối bỏ, nào ngờ: "Vâng!"

Phỉ Đan Thuần: "..."

------------------------- Phỉ Đan Thuần cũng không nhớ ba cô đã hỏi hắn những gì và hắn trả lời ra sao, chỉ nhớ được một câu cuối cùng của hắn: "Hai bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, sẽ không khiến Tiểu Thuần đau lòng."

Lúc đó hắn còn nắm chặt tay cô, bàn tay cô vẫn còn hơi ấm của hắn...

"Sao...

Sao anh lại nói như vậy?"

Trong lúc ra tiễn hắn, Phỉ Đan Thuần mới e dè hỏi.

Trịnh Thiên Dương vuốt mặt, ngửa đầu lên trời thầm than, sau đó mới cúi xuống cốc đầu cô: "Em đúng là đồ đại ngốc!

Tại sao tôi lại thích một đồ ngốc như em chứ?"

Phỉ Đan Thuần đỏ mặt, cụp đầu xuống...

Cuối cùng cũng nói ra rồi...

"Anh vốn đã mấp mé nói với em nhiều lần rồi mà sao em vẫn không hiểu?"

"Anh...

Anh biết em ngốc rồi thì phải nói thẳng với em chứ!"

Phỉ Đan Thuần bĩu môi nói.

Trịnh Thiên Dương hết cách với dáng vẻ này, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, rồi nói bằng giọng trầm ấm: "Thế bây giờ hiểu chưa?"

"Hiểu...

Hiểu rồi."

"Thế chúng ta xác định quan hệ được chưa?"

Phỉ Đan Thuần mặt càng đỏ hơn, gật gật đầu...--------------------------- "Lát nữa phải bắt được hoa cưới đấy!"

Trịnh Thiên Dương kéo cô qua một góc, nhỏ giọng nói.

Phỉ Đan Thuần ngờ nghệch: "Chi vậy?"

Trịnh Thiên Dương lại cốc đầu cô: "Ngốc ơi, bắt hoa cưới để đến phiên em và anh tổ chức một tiệc cưới như thế này nữa chứ!"

"Không đứng đắn!"

"Làm gì mà không đứng đắn chứ!

Đây là nhu cầu!

Nhu cầu đấy!

Này...

Em đứng lại, anh chưa nói xong mà!"

Phỉ Đan Thuần mà đợi hắn nói xong chắc mặt cô sẽ đỏ như tôm luộc luôn.

Thôi thì chuẩn bị bắt hoa cưới vậy.

Theo ý muốn của hắn...
 
Back
Top Bottom