Lãng Mạn Hợp đồng bạn giường (H+) - Tình văn

Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Chọn tên cho bé nào!


Chào các bạn, Văn đang chuẩn bị viết tiếp các phiên ngoại cho truyện này.

Và nhìn lại một thời gian đã qua, các bạn đã cho mình động lực rất lớn, nên để đáp lại tình cảm của các bạn, Văn muốn các bạn đặt tên cho các bé cún nhà chúng ta.

Các bé cún...

Đương nhiên là con của Hoắc Đông Thần và Phỉ Y Hân roài, còn có cả con của Trịnh Thiên Dương và Phỉ Đan Thuần nữa!

Còn có một couple mà mọi người mong được ghép nhất: Phó Dĩnh và Hoắc Tiểu Đồng.

Định đợi viết phiên ngoại luôn cho bất ngờ, nhưng thấy các bạn mong chờ quá nên Văn tiết lộ luôn.

Mọi người cứ cmt tên con của 3 cặp này đi, trai lẫn gái luôn cũng được, con ai cũng được hết.

Văn sẽ đọc hết và chọn ra những cái tên thích hợp nhất nha~ Cám ơn các bạn!
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 3: Nhóc con


Buổi tối là khoảng thời gian yên bình của hai vợ chồng, Phỉ Y Hân rất thích những lúc thế này, cô thì dựa vào vai hắn, cùng hắn nói chuyện, không thì nhìn hắn sờ bụng con với vẻ mặt hiền từ của người cha.Hoắc Đông Thần cũng như cô, từ khi cả hai về sống chung hắn cũng cố gắng sắp xếp công việc của mình, tập trung làm việc ở công ty với tần suất cao để đến tối thì ở bên cô.Phỉ Y Hân vì chuyện này mà rất cảm động, phải biết hắn là chủ tịch, phải điều hành một công ty lớn như thế, công việc chồng chất như núi vậy mà vẫn cố gắng ở bên cô thật nhiều.Nghĩ đến là thấy ấm lòng rồi..."

Thần, anh muốn con trai hay con gái?"

Hai vợ chồng đã thống nhất là không đi siêu âm xem giới tính của thai nhi.

Thứ nhất là cả hai đều không có tư tưởng nặng nề về trọng nam khinh nữ như nhiều người khác.

Thứ hai là lo sóng siêu âm sẽ ảnh hưởng không tốt đến con mình.Nhưng thú thật cô rất muốn biết Hoắc Đông Thần thích con trai hay con gái hơn.Hoắc Đông Thần đưa tay sờ bụng cô, dịu dàng nói:"Con gái."

Phỉ Y Hân bất ngờ, cứ nghĩ hắn sẽ nói đều thích hay đại loại như thế..."

Tại sao?"

"Con gái sẽ giống em, tha hồ cưng chiều, còn con trai... sẽ bám em!"

Phỉ Y Hân dở khóc dở cười, nhìn ánh mắt hắn ngay lập tức chuyển sang lãnh khốc khi nhắc đến con trai, Phỉ Y Hân chỉ biết lắc đầu cảm thán.

Xem ra con đầu nên là một bé gái nhỉ?

Sau đó là bé trai.

Nhưng mà cô thích sinh bé trai trước cơ, anh trai bảo vệ em gái, nghĩ đến là thấy vui rồi!Nhưng mà lỡ như hai lần sinh đều là gái hoặc đều là trai thì sao?

Thế là bà mẹ sắp sinh lại có thêm một nỗi lo lắng không đâu khác.Nhưng mà bé con trong bụng cũng không khiến mẹ mình phiền não thêm nữa, trong lúc Phỉ Y Hân vẫn đang suy nghĩ thì một trận co thắt dữ dội truyền đến.Sắc mặt cô ngay lập tức tái xanh, sau đó là trắng bệch, đau đến mức từng giọt mồ hôi thi nhau đổ xuống.Hoắc Đông Thần nhìn liền biết vợ mình trở dạ, vội bế cô lên, lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Trên đường đi còn không ngừng trấn an vợ mình mặc dù bản thân cũng vô cùng lo lắng, khẩn trương.Phỉ Y Hân ngay lập tức được đưa vào phòng sinh.

Cơn đau dữ dội khiến cô không còn biết xung quanh mình đang diễn ra điều gì.

Chỉ duy câu nói của hắn là vẫn quanh quẩn trong đầu cô:"Tôi phải vào với vợ tôi!"

------------------------------"Cho em nhìn con!"

Phỉ Y Hân cất giọng khàn khàn, đây là kết quả của việc la gào trước đóHoắc Đông Thần vuốt trán vợ, đưa muỗng canh gà đến:"Anh đã nói khi nào uống canh xong rồi ngủ một giấc, anh mới bồng nó đến cho em!"

Phỉ Y Hân tức muốn chết!

Nhưng nghĩ lại từ lúc đau trở dạ đến tận giờ hắn vẫn một mực lo lắng cho cô nên có chút cảm động.

Vả lại cô cũng biết nguyên nhân vì sao rồi:"Em sinh con trai hả?"

Hoắc Đông Thần nhéo mũi cô một cái:"Đúng vậy!"

"Cho nên anh mới không chịu bồng con đến cho em xem?"

Hoắc Đông Thần nhíu mày:"Anh đã nói hiện tại sức khỏe em còn yếu, cần nghỉ ngơi trước đã!

Vã lại thằng nhóc đang ngủ."

"Hừ!

Có người cha nào như anh không chứ?

Thần, em khỏe rồi, em thật sự muốn nhìn con mà!

Dù con đang ngủ cũng được!"

Hoắc Đông Thần cố gắng tránh nhìn vào đôi mắt ươn ướt của vợ, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, hôn mạnh lên môi cô một cái liền đi đến phòng kế bên.Nhóc con đang ngủ, nhưng ba vị phụ huynh cũng không ngại mà ở bên cạnh nhìn.

Đối với họ mà nói thì nhìn cháu trai ngủ cũng đã mãn nguyện lắm rồi.Hoắc Đông Thần đã cố sức bế nhóc con hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn làm nhóc con thức, tuy nhiên chỉ cục cựa một chút chứ không khóc nháo lên.Mẹ Phỉ một bên tấm tắc:"Tiểu bảo bối ngoan quá!

Bị đánh thức cũng không khóc nháo, Y Hân dù lúc mới sinh hay đầy tháng rồi thì khi bị đánh thức luôn khóc ré lên!"

Mẹ Hoắc cười tươi khen ngợi:"Đúng đấy."

Hoắc Đông Thần nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hỏn, an tĩnh nằm trong vòng tay hắn, lòng bỗng chốc mềm ra, đây là kết tinh tình yêu của hắn và cô...Phỉ Y Hân chờ đến sót ruộc, tâm trạng bắt đầu buồn bực thì thấy Hoắc Đông Thần đang bồng một cục đỏ hỏn đi vào.Hai mắt Phỉ Y Hân liền cay xè, gấp gáp đưa hai tay ra muốn bồng cục cưng.Hoắc Đông Thần khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng đặt nhóc con vào lòng cô.Phỉ Y Hân thỏa mãn nhìn cục cưng của mình, nước mắt đang đọng ngay khóe mắt.Ngón tay cô lướt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của con mình, mỉm cười nói với Hoắc Đông Thần:"Cục cưng thật giống em!"

Vẻ mặt còn đắc ý vô cùng.Hoắc Đông Thần nhếch mép cười, nụ cười rõ ràng là đang chế giễu vợ mình:"Dù em có tưởng tượng thế nào cũng không thay đổi được việc nhóc con này hoàn toàn giống anh!"

Phỉ Y Hân bĩu môi, liếc xéo Hoắc Đông Thần một cái khiến hắn cười vui vẻ.Phỉ Y Hân vì chuyện này mà phiền não không thôi, tại sao cục cưng lại không có điểm nào giống cô như thế?A...

Không đúng, cục cưng có hàng lông mi giống cô!

Thật vui quá đi! =='Tuy nhiên không chỉ có gương mặt bé là giống Hoắc Đông Thần, tính cách xem ra cũng giống hắn nốt!Nhóc con rất yên tĩnh, không quấy khóc tý nào, nếu đói thì chỉ 'ư ư' mấy tiếng, hoặc là nhăn mặt một chút.Người lớn trong nhà cứ khen bé ngoan mãi, nhưng Phỉ Y Hân lại cảm thấy đó là do tính cách của bé.Nói lại cho Hoắc Đông Thần nghe thì hắn liền cười chọc cô:"Nếu đúng như em nói thì con chúng ta đúng là thiên tài.

Chưa đầy tháng đã bộc lộ tính cách!"

"Hừ!

Anh nói sao cũng được!

Em đã định được tên của cục cưng rồi!"

Ba vị phụ huynh thì không ai chịu đặt tên, họ nói tên do chính ba mẹ của trẻ đặt sẽ khiến trẻ càng cảm nhận được tình thương của ba mẹ hơn.Hoắc Đông Thần thì giao cho cô quyết định, bởi vì vợ là trên hết mà, toàn quyền đều thuộc về cô!"

Tên gì?"

Phỉ Y Hân mỉm cười, hôn lên má con mình một cái thật kêu:"Hoắc Tĩnh!"

Có lẽ khi đặt tên này, Phỉ Y Hân cũng không ngờ sau này con mình cũng như tên, một mặt điềm tĩnh, tính tình trầm mặc, so với ba mình còn lãnh khốc hơn rất nhiều lần...-----------------------Rất cám ơn các bạn đã nhiệt tình giúp Văn đặt tên cho các bé cún.

Mình đã đọc và chọn ra được những cái tên như sau:Hoắc Tĩnh do bạn minmin0412 đặtHoắc Tịch Diệp do bạn Maihunh474 đặt.Trịnh Hạo Triệu cũng do bạn Maihunh474 đặt.Trịnh Đan Khiết của bạn Kimkhanh2810 (Phỉ Đan Thuần, chữ thuần và chữ Khiết đều thể hiện sự ngây thơ trong sáng, mình thấy rất hay)Phó Hiểu Phàm bạn -_-Artemis-_- đặt.Và Phó Tư Tịch do bạn ChanHunBaek929492 đặt.Rất cám ơn các bạn đã nhiệt tình giúp đỡ.---------------------Văn không có kiểm tra cmt của các truyện thường được, nên bạn nào có thắc mắc hay góp ý bất cứ thứ gì thì cứ inbox trược tiếp cho Văn trên wattpad hoặc trên bảng tin đều được nha!
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
THÔNG BÁO COMEBACK


Hello các bạn, mình là Tình Văn đây, sau nhiều năm vắng mặt trên mọi mặt trận thì nay mình đã trở lại rồi đây.

Từ giờ mình sẽ viết tiếp bộ truyện này nhé, và sẽ chỉnh sửa lại một số chi tiết và câu văn của bộ cho chỉn chu hơn, mong các bạn ủng hộ nhé!!!
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Lời tự kiểm điểm


Hiện tại mình đang đọc lại hết các bộ truyện để rà soát các lỗi hoặc các chi tiết ngôn từ phi logic.

Thú thật mình càng đọc càng cảm thấy nhiều tình tiết cục ngủn, phi logic của các bộ truyện, đặc biệt là nhiều chi tiết trong 'Hợp đồng bạn giường' này.

Thật sự rất muốn xóa và viết lại ngay lập tức, nhưng như vậy thì cốt truyện sẽ bị thay đổi toàn bộ =(( Nên hiện tại mình chỉ có thể cố gắng sửa ngôn từ ổn đến đâu thì hay đến đó và viết thêm các phiên ngoại để hoàn thành bộ truyện.Hứa với mọi người các tác phẩm sau sẽ không còn tình tiết phi logic như kiểu 'Vừa gặp đã yêu', 'Cô gái này thật thú vị' nữa =)).

Trong số các tác phẩm thì hiện nay bộ truyện "Ngang tàng chiếm đoạt: Em đừng hòng thoát" thì đang dang dở nhất, mình sẽ cố gắng viết thật hay bộ truyện này, mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé =)) ~ love.
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 4: Phó Dĩnh & Hoắc Tiểu Đồng (1)


Tại một quán cà phê yên tĩnh của thành phố, Phó Dĩnh mang trên mình chiếc kính gọng vàng, trước mặt anh là một xấp văn kiện về vụ án gần đây mình tiếp nhận, đôi tay chuyên chú đánh máy nhanh trên laptop.

Phó Dĩnh nhấp một ngụm cà phê, tách cà phê nóng bây giờ đã nguội lạnh mới khiến cho Phó Dĩnh nhận ra mình đã làm việc ở đây một thời gian dài.

Nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen, hắn gỡ mắt kính ra, xoa xoa đôi mắt hơi mỏi vì chuyên chú dùng máy tính, quyết định sắp xếp văn kiện một lần nữa rồi ra về.

Cũng đã được vài tháng kể từ khi hắn và Phỉ Y Hân thổ lộ tâm tư của nhau, mặc dù hắn đã nhầm lẫn tình cảm của mình một thời gian dài nhưng đó cũng là khoảng thời gian đáng nhớ.

Đặc biệt là từ khi trở về nước, đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Nhớ lại từng khoảng khắc, trong đầu Phó Dĩnh chợt dừng lại hình ảnh gương mặt của một cô gái nhỏ đang buồn rầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Sao hắn lại nghĩ về cô nhỉ?

Cô gái đó tên Hoắc Tiểu Đồng, hắn còn nhớ rõ thái độ lần đầu gặp mặt cũng như lần gần đây nhất với cô, cứ như là hai người hoàn toàn khác.

Đúng là trong cuộc sống phải trải qua nhiều biến cố thì mới trưởng thành được.

Lúc đầu cô bé là một người hơi nóng tỉnh, cư xử cũng không quá chừng mực, nhưng sau sự việc với Phỉ Y Hân có vẻ cô cũng đã thay đổi, hiểu chuyện và trưởng thành hơn.

Đây là một tín hiệu tốt, thông thường những người sinh ra đã ở vạch đích, được gia đình chiều chuộng nếu không có sự cố gắng của bản thân và sự khó khăn của cuộc sống hun đút sẽ dễ lầm đường lạc lối.

Phó Dĩnh lái chiếc xe hơi trắng của mình ngang qua khu phố sầm uất, xe dừng lại nơi đèn đỏ, bỗng hắn nhìn thấy cô gái mà mình vừa nhớ đến - Hoắc Tiểu Đồng.

Nơi cô tiến vào là một quán bar đang mở nhạc inh ỏi...

Phó Dĩnh nhìn cô nhíu mày, bởi vì anh phát hiện dường như tâm trạng của Hoắc Tiểu Đồng không tốt lắm.

Lại nói đến Hoắc Tiểu Đồng, đúng là tâm trạng cô hiện tại không tốt thật.

Mấy tháng nay hầu như lúc nào cô cũng ray rứt vì sai lầm trong quá khứ, đôi lúc nó còn xuất hiện trong giấc mơ của cô làm tinh thần cô khó mà yên bình được.

Mặc dù trong tiệc đám cưới của anh mình, cô gặp lại người mình yêu thích - Phó Dĩnh, cũng được anh an ủi động viên nhưng như vậy cũng không khiến cô dễ chịu hơn.

Cô biết Phó Dĩnh không thích cô, đó chỉ là lời an ủi của một người đàn ông lịch thiệp, làm sao anh có thể yêu thích mình trong khi đã thấy những hành động sai lầm của mình trong quá khứ?

Nghĩ đến đây càng khiến cô đau đớn, nhưng cô không muốn nhốt mình trong phòng nữa, khó khăn lắm quan hệ giữa mẹ và anh hai mới hòa hợp được, cô không nên làm hỏng bầu không khí của họ, cho nên hôm nay cô quyết định đi chơi để giải khuây.

Hoắc Tiểu Đồng đã lâu lắm rồi không đi quán bar, lúc ở nước ngoài hầu như mỗi tuần cô đều đi đến đây một lần, mỗi lần đến là một lần vui vẻ, cô có thể tự do hát và nhảy theo điệu nhạc hiện đại để giải tỏa căng thẳng.

Cô muốn tìm lại cảm giác đó ở quán bar này!

Quán bar này theo đánh giá của cô cũng vô cùng hiện đại không thua những nơi cô từng hay đi.

Cô diện bộ váy đen ngắn với hai dây mỏng buộc quanh cổ, phía sau lưng hở ra, mái tóc nâu dài được búi lên để lộ đường cong sống lưng và xương cánh bướm gợi cảm.

Thú thật cô mặc như thế này không thể coi là quá hở so với những cô gái ở đây, nhưng nửa kín nửa hở như vậy càng quyến rũ hơn.

Da cô rất trắng, kết hợp với ánh đèn nhấp nháy của bar càng nổi bật lên vẻ yêu kiều.

Từ lúc cô bước vào đã thu hút nhiều ánh nhìn nhưng cô coi như không có gì, đến quầy bar gọi cho mình một ly cocktail.

Cô nhìn xung quanh một lượt, dần dần cũng hòa trong điệu nhạc nơi đây.

"Em gái, đi một mình sao?"

Hai người đàn ông bước đến ngồi cạnh cô, một trong số đó cười nói với cô, bọn hắn đã nhìn thấy cô từ nãy rồi, quả thật cô gái này xinh đẹp vô cùng.

"Tôi muốn ở một mình, mong các anh thông cảm."

Hoắc Tiểu Đồng lạnh nhạt lên tiếng, nếu là lúc trước cô sẽ cùng các bạn mình nhảy nhót vui thích với người khác, nhưng hiện tại cô không có hứng thú.

"Gì chứ?

Vào quán bar mà muốn ở một mình sao?

Cô em đến đây chắc cũng là đi tìm niềm vui thôi.

Anh nói có đúng không?"

Gã đàn ông còn lại bật cười nham nhở, đôi mắt không kiêng dè mà lướt từ trên xuống dưới cô một lượt.

Hoắc Tiểu Đồng khó chịu với ánh mắt của hắn ta: "Muốn chơi thì tìm người khác mà chơi đi, tôi không có hứng thú.

Cút!"

"Gì vậy cô em, đến đây mà gắt gỏng vậy cưng."

Hắn cười cười đưa tay lên sờ lên bả vai trần của cô.

Hoắc Tiểu Đồng run rẩy một cái, khó chịu quay phắt ra hất tay hắn: "Đừng có quá đáng nhé!"

Hoắc Tiểu Đồng không chú ý đến, khi cô quay người qua hướng khác, tên còn lại đã nhanh chóng vươn tay ra bỏ thuốc bột màu trắng vào trong ly cocktail của cô.

Thứ bột này vừa gặp nước liền tan ra nhanh chóng thậm chí không để lại chút màu sắc nào.

"Cô em đừng nóng, coi như anh mời em một ly này, uống xong tụi anh sẽ đi có được không?

Hoắc Tiểu Đồng đang định đi chỗ khác thì bị tên đó nắm chặt lấy tay không buông.

"Anh có thôi đi không?

Tôi la lên bây giờ đó!"

Hoắc Tiểu Đồng tức giận vùng vẫy nhưng hai tên này không mảy may để ý còn cười cợt cô.

"Buông tay cô ấy ra!"
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 4: Phó Dĩnh & Hoắc Tiểu Đồng (2)


"Buông tay cô ấy ra!"

Hai tên đàn ông nghe vậy thì khựng người lại, Hoắc Tiểu Đồng cũng nhìn sang hướng phát ra tiếng nói.

"Anh Phó Dĩnh!"

Phó Dĩnh gật đầu với cô, nhíu mày nói với hai tên đàn ông kia: "Còn không buông tay ra, có tin tôi báo cảnh sát không?"

"Gì vậy người anh em, đi chơi mà gắt quá.

Buông thì buông."

Hai tên đàn ông cười cợt nhã.

Bọn hắn lườm lườm Phó Dĩnh, thấy anh cao to, mang một dáng vẻ nghiêm nghị thì thu tay lại, nhưng trước khi đi còn không quên nói: "Coi chừng tụi tao đó!"

Phó Dĩnh không để tâm, anh quay sang nhìn Hoắc Tiểu Đồng, dáng vẻ có chút lo lắng hỏi cô: "Em không sao chứ?"

Hoắc Tiểu Đồng lúc này mới hoàn hồn lại, cũng may có anh Phó Dĩnh nếu không cô cũng không biết giải quyết tình huống này như thế nào.

Trước đây cô cũng từng gặp nhiều gã đàn ông đến bắt chuyện trong quán bar, nhưng dai dẳng và nham nhở thế này là lần đầu tiên.

"Cám ơn anh, anh Phó Dĩnh, em không sao, may mà có anh."

"Tại sao em lại ở đây, nơi đây hạng người nào cũng có."

Hoắc Tiểu Đồng ngập ngừng: "Nhiều ngày nay em cảm thấy tâm trạng không tốt nên mới đến đây giải khuây, không ngờ vừa ngồi một lúc lại gặp hai tên đó."

"Tâm trạng không tốt?

Có phải là vì đoạn chuyện cũ kia hay không?"

Phó Dĩnh nhíu mày suy nghĩ, thật hết cách, cô bé này vẫn chưa quên được chuyện cũ.

"Hì...

Đừng nói chuyện này nữa, đã đến đây rồi anh cũng ngồi với em một lúc đi, em mời anh nước nhé?"

Nói rồi cô nâng ly cocktail mình lên, làm tư thế mời Phó Dĩnh rồi nhấp một ngụm.

Trời ơi, tim cô đập nhanh quá, có phải anh Phó Dĩnh đang quan tâm cô hay không?

Phó Dĩnh lắc đầu, cười nói: "Anh không uống đâu, lát nước còn phải lái xe nữa."

Thấy cô gật đầu không nói gì, Phó Dĩnh suy nghĩ một lúc lại mở lời khuyên cô: "Em hãy suy nghĩ thoáng lên một chút, chuyện đã qua cũng không ai muốn, huống hồ em đã biết sai và tự dằn vặt mình rất nhiều.

Chỉ cần biết hối hận và sửa đổi đã là một điều đáng tuyên dương rồi."

Ánh mắt Hoắc Tiểu Đồng đượm buồn, lại nhấp một ngụm cocktail mới khàn giọng nói: "Em cũng biết là vậy, nhưng không hiểu sao em luôn cảm thấy buồn rầu hối hận, mặc dù chuyện đã qua, chị dâu cũng đã tha thứ cho em nhưng em biết chị ấy sẽ không quên được những việc xấu xa mà em đã làm."

Phó Dĩnh cười xoa đầu cô: "Em thật ngốc, em chỉ biết nghĩ rằng Y Hân không quên được những chuyện trong quá khứ, thế em có nghĩ rằng cô ấy cũng đã nhìn thấy sự cố gắng sửa sai của em, cũng cảm nhận được sự hối hận của em hay không?

Chuyện đã qua là sự thật, không thể thay đổi được, nhưng những nỗ lực và sự thay đổi của em hiện tại mọi người đều nhận thấy."

"Có...

Có thật không anh?"

Hoắc Tiểu Đồng rướm nước mắt, ngước nhìn Phó Dĩnh hỏi.

"Anh chắc chắn điều đó."

Chùi nước mắt cho cô, Phó Dĩnh lại nói:

"Tiểu Đồng, cũng không còn sớm nữa, để anh đưa em về có được không?"

Mắt cô mơ hồ ánh nước, trái tim không hiểu sao lại đập rộn ràng lên, cả người cũng có chút nóng cho nên liền gật đầu.

Hai người không chú ý lúc rời khỏi, những gã đàn ông khi nãy cũng nhanh chóng bước theo...

Ra đến bãi đỗ xe, bước chân của Hoắc Tiểu Đồng bắt đầu loạn choạng...

"Em không sao chứ Tiểu Đồng?"

Phó Dĩnh nhanh chóng đỡ cô, tránh cho cô ngã xuống.

"Em không biết nữa, đột nhiên cơ thể em nóng quá, khó chịu quá..."

Hoắc Tiểu Đồng mơ màng nhìn Phó Dĩnh, chưa kịp nói dứt câu đã sợ hãi mà trừng lớn mắt.

"Anh Dĩnh coi chừng!"

Phó Dĩnh chưa kịp định thần thì đã bị kẻ phía sau đâm kim tiêm vào sau gáy, rồi một kẻ khác đá mạnh vào bụng anh.

"Hự...

Các người..."

"Anh Phó Dĩnh!...

Á" Hoắc Tiểu Đồng chưa kịp nói hết đã bị một trong hai gã đàn ông ôm vào lòng.

"Cô em nên lo cho bản thân mình trước đi, he he."

Gã đàn ông nhanh chóng muốn kéo cô đi, Phó Dĩnh thì gian nan đánh trả tên còn lại.

Hoắc Tiểu Đồng hoảng loạn cầu cứu, nhưng làm sao đây, nơi đỗ xe này vắng người quá, mà cơ thể cô thì không có sức lực chống trả!

Đang lúc tuyệt vọng, chợt có hai ba ánh đèn pin rọi thẳng vào người họ.

"Các người đang làm gì vậy!"

Thật may quá, đồng phục đó là bảo vệ của quán bar, có tận ba người đi tới, bọn cô được cứu rồi!

"Chết tiệt là tụi bảo vệ.

Má, cá đến tay mà còn để lọt lướt!"

Tên còn lại thì bình tĩnh hơn, nhanh chóng kéo nhau chạy:

"Chạy đi, tụi bảo vệ này có vũ khí, không dễ ăn đâu, xem ra quán bar này bảo vệ nghiêm ngặt thật!"

Các bảo vệ vội vàng chạy tới đỡ hai người dậy: "Hai cô cậu không sao chứ?

Lúc nãy nhìn thấy hai tên này lấm lét đi theo sau người, tôi thấy có điều khả nghi nên gọi thêm bảo vệ đi cùng xem sao, may mà đến kịp lúc!"

"Tiểu Đồng em không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

Phó Dĩnh lo lắng hỏi, mặc kệ vết thương trên người của mình.

"Em không sao, anh ổn chứ, lúc nãy bọn họ còn đâm kim tiêm vào người anh nữa, phải làm sao đây anh."

Bảo vệ nghe vậy thì lập tức tối mặt: "Nếu vậy thì chuyện nghiêm trọng rồi, hai người mau đến bệnh viện kiểm tra xem, có thể chạy xe không, có cần chúng tôi gọi xe giúp không vậy?"

Phó Dĩnh lắc đầu: "Không sao đâu, tôi vẫn có thể chạy xe được, hôm nay rất cám ơn các anh đã giúp đỡ."

Nói rồi anh dìu Hoắc Tiểu Đồng lên xe, mình thì chậm rãi ngồi vào ghế lái, các bảo vệ thấy anh không sao cũng rời đi.

Ở trên xe không khí càng lúc càng nóng, Phó Dĩnh nói sẽ đến bệnh viện kiểm tra trước, nhưng mà Hoắc Tiểu Đồng không chắc mình có thể chịu được đến lúc đó hay không.

"Anh, em nóng quá, khó chịu quá, em bị làm sao vậy?"

Hoắc Tiểu Đồng có hơi hoảng sợ, cơ thể cô nóng không chịu được, đặc biệt là nơi tư mật kia, nóng và ngứa quá...

Phó Dĩnh cũng không hiểu sao cơ thể mình lại nóng như vậy, không lẽ là do mũi tiêm lúc nãy?

Bọn khốn đó đã tiêm gì vào người hắn vậy?

Chậm rãi đậu xe vào một bãi đất trống bên đường, Phó Dĩnh thấp giọng thở gấp, chợt nhận thấy bên dưới mình có phản ứng, hắn chửi thầm một câu: "Chết tiệt!"

Không lẽ đây là thuốc kích dục sao?

Thầm nghĩ không ổn, hắn liền muốn lấy điện thoại ra gọi cấp cứu thì cô gái bên cạnh đã yêu kiều ôm lấy hắn, làm chiếc điện thoại rơi xuống xe.

"Anh Dĩnh, em khó chịu quá, mau giúp em..."
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 4: Phó Dĩnh & Hoắc Tiểu Đồng (3)


"Anh Dĩnh, người anh thật mát quá..."

Hoắc Tiểu Đồng mê mang ôm lấy Phó Dĩnh, lúc này cô không còn biết gì nữa, chỉ biết là người trước mặt này rất mát, có thể hạ nhiệt giúp cô.

Phó Dĩnh hoang mang, cảm thấy không ổn, muốn dùng sức đẩy cô ra trước khi mọi chuyện tệ hơn, vậy mà vừa đẩy ra cô lại tiếp tục ôm hắn.

Trời ơi, không lẽ cô cũng bị trúng thuốc của bọn họ hay sao.

Hoắc Tiểu Đồng cảm thấy khắp người mình nóng ran, cả khoang miệng cũng nóng, vì vậy đôi môi đỏ mọng bắt đầu tìm tới môi anh, vừa chạm đến cô đã đưa lưỡi vào trong hòng khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.

Lý trí Phó Dĩnh muốn đẩy cô ra, nhưng cơ thể lại chậm chạp không hành động, hắn cũng cảm thấy khắp người nóng bừng, đặc biệt là cự long phía dưới đang bành trước như muốn thoát khỏi đũng quần hắn vậy.

Nụ hôn của Hoắc Tiểu Đồng tới đúng lúc như một món ăn giải nhiệt, Phó Dĩnh nháy mắt cũng bị cuốn theo, đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô mà hôn mút.

Đến khi nhận ra thì đôi tay đã cởi váy của cô xuống từ khi nào.

Phó Dĩnh vỗ vỗ đầu mình hòng khiến bản thân tỉnh táo lại, hắn đẩy cô ra, khàn khàn nói: "Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, tỉnh táo lại một chút, anh đưa em đến bệnh viện..."

"Không muốn, nữa đi Phó Dĩnh, sờ soạng em đi, em nóng quá."

Trời đất, cô đã ngồi lên người hắn luôn rồi!

Cự long thô to đang đặt ngay tư mật của cô như muốn thoát ra ngoài mà đâm xuyên qua người cô vậy.

Phó Dĩnh khó khăn kéo dậy lý trí của mình, nhưng bàn tay mềm mại của Hoắc Tiểu Đồng lại muốn cởi áo sơ mi của hắn ra, bầu ngực cô ép sát ngực hắn như muốn ma sát với nhau, hai hạt đậu nhỏ cọ vào ngực hắn càng nhạy cảm hơn bao giờ hết.

Trời ơi thật mềm mại!

Hoắc Tiểu Đồng lôi kéo tay hắn dán lên ngực cô hòng muốn hắn xoa nắn nó.

Đôi mắt hắn tối sầm, cọng dây lý trí còn xót lại như đã đứt, chất thuốc kích dục trong người như thét gào.

Hắn xoa nắn đôi gò bồng của cô, chậm rãi cúi xuống mà ngậm lấy nụ hồng đang nhô lên.

"Ưm..."

Hoắc Tiểu Đồng khẽ rên rỉ như càng mời gọi hắn.

Phó Dĩnh lúc này như không muốn kiềm chế bản thân nữa, một tay hắn đặt sau gáy cô, một tay luồng vào trong chiếc quần con, sờ nắn cặp mông căng tròn, rồi càng ngày càng tiến gần hơn về nơi tư mật phía sau cô...

Ngón tay thon dài ngay lập tức chạm đến một vùng nước xuân khiến Phó Dĩnh càng hưng phấn hơn, hắn ra sức mút lấy ngực cô, ngón tay phía dưới lại không kiêng dè mà chơi đùa hạt đậu nhỏ.

"Aa.. nữa đi anh."

Hoắc Tiểu Đồng thoải mái rên khẽ, cả người càng ép sát Phó Dĩnh hơn.

Chợt cô cảm thấy phía dưới như có cự vật đang trồi lên, bất tri bất giác cô kéo khóa quần của Phó Dĩnh xuống, cự long như được giải thoát mà hùng vĩ đứng thắng trước mắt Hoắc Tiểu Đồng.

Cô mới lạ cầm thứ nóng bỏng trong tay, bên tai là tiếng rên của Phó Dĩnh như đang cổ vũ cô.

Bất giác cô mới nhận ra đây là gì, nhưng cô không muốn buông tay, trái lại nắm lấy cực vật thô to mà di chuyển tay lên xuống, nghe tiếng rên hừ hừ của Phó Dĩnh cô càng cảm thấy phấn khích mà làm động tác nhanh hơn.

Phó Dĩnh đưa tay hạ ghế xuống, tay còn lại giựt phăng chiếc quần nhỏ của cô xuống, nơi tư mật ướt sũng liền hiện ngay trước mắt hắn.

Phó Dĩnh vội vàng xoay người đè cô xuống dưới thân, ép hai chân cô đưa lên cao, từ từ đưa lưỡi liếm mút hoa huyệt đang động tình.

"Aa...

Dĩnh... thoải mái quá..."

Hoắc Tiểu Đồng có thể cảm nhận rõ ràng một trận nóng ẩm nơi hoa huyệt của mình, khoái cảm dâng trào khiến cô sung sướng, cô ôm lấy đầu Phó Dĩnh như muốn cổ vũ anh.

Phó Dĩnh nhận được sự cổ động của cô, khoang miệng càng ra sức mút mát khiến nhụy hoa càng chảy nhiều mật dịch hơn nữa...

Cự long thô to dường như không chịu được nữa, Phó Dĩnh cầm lấy nó mà vuốt ve, chốc lát lại trượt nhẹ phía ngoài hoa huyệt.

"Tiểu Đồng...

Cho anh."

Nói xong không chờ cô đáp lời hắn đã đẩy hông khiến cho cự vật vọt thẳng vào hoa tâm.

"Á..."

Cơn đau như xé toạc khiến Hoắc Tiểu Đồng tỉnh táo đôi chút, nước mắt cô bất chợt rơi xuống lúc nào không hay, cảm nhận được côn khúc thô to của anh, vừa khiến cô như được lấp đầy, vừa khiến cô khó chịu mà vùng vẫy.

Cơn đau khiến cô nhận rõ người trước mặt này là Phó Dĩnh, cô không chống cự nữa, mà đôi chân vòng qua hông anh như chấp nhận.

Nếu là Phó Dĩnh thì cô nguyện trao cho anh tấm thân này.

Nhận được tín hiệu của cô, Phó Dĩnh đẩy hông càng mạnh hơn, mỗi cú thúc đều đụng thẳng đến hoa tâm.

Vách tưởng thịt bao lấy nhục bổng của hắn khiến hắn thoải mái mà rên rỉ.

Hoắc Tiểu Đồng sau cơn đau đớn qua đi chỉ còn lại kích tình của thuốc, cũng bắt đầu rên rỉ theo từng nhịp nhấp đầy nội lực của anh.

"Um...

Aa..."

'Phạch phạch...' Tiếng luật động của hai người càng kích thích thêm bầu không khí.

Phó Dĩnh không nhìn được vừa dùng tay chơi với hạt nhỏ bên dưới của cô, tay còn lại thì bắt lấy gò bồng cô mà xoa nắn.

"Tiểu Đồng...

Tiểu Đồng, thật sướng quá."

Cự vật không ngừng ra vào, nhụy hoa không ngừng co bóp khiến cả hai sướng rơn.

Bỗng Phó Dĩnh nhấp càng nhanh hơn, Hoắc Tiểu Đồng không chịu nổi rên càng vui thích.

"Hừ thật thoải mái."

Phó Dĩnh phóng thích toàn bộ tinh dịch vào trong cô, thoải mái nhắm mắt lại.

Đợi một lúc nhục bổng lại thức tỉnh, hắn không rút ra mà xoay người cô lại thành tư thế sau lưng, tiếp tục rong ruổi trong cơ thể cô.

Hoắc Tiểu Đồng vô thức ưỡn mông theo từng nhịp nhấp của hắn, tiếng rên phát ra càng yêu kiều hơn.

Nơi tư mật của hai người đều ẩm ướt, dính chất lỏng màu trắng đục càng khiến trận hoan ái kích tình hơn bao giờ hết.

Phó Dĩnh cúi người hôn tấm lưng cô, bên dưới thì không ngừng thúc vào nơi nhạy cảm nhất của cô, cứ thế một lần lại một lần chìm trong hoan ái....
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 4: Phó Dĩnh & Hoắc Tiểu Đồng (4)


Đêm đen khiến các ngã đường của thành phố này yên tĩnh đến lạ.

Phó Dĩnh ngồi trước đầu xe hơi của mình, tay cầm điếu thuốc lá hút, dưới chân anh còn có thêm ba bốn đầu thuốc vừa tắt.

Gió đêm thổi vào mặt càng khiến hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Hắn xoay người nhìn người con gái đang say ngủ bên trong xe, trái tim chợt đập loạn xạ.

Hắn đã làm cái gì vậy?

Buông thả cho dục vọng mà hành động không bằng cầm thú, nhìn những dấu vết xanh đỏ trên người Hoắc Tiểu Đồng, hắn càng cảm thấy mình đáng chết.

Càng chết tiệt hơn nữa là dư vị hoan ái vừa rồi hắn vẫn còn nhớ như in, khoái cảm như trên thiên đàng đó hiện tại khoáy đảo đầu óc hắn như mất hết lý trí.

Tiếng loạt xoạt phát ra từ trong xe báo hiệu người ngủ say đã tỉnh lại.

Phó Dĩnh vội vàng dập thuốc lá mở cửa xe ngồi vào trong, lo lắng hỏi Hoắc Tiểu Đồng: "Tiểu Đồng, em không sao chứ, cơ thể có chỗ nào không thoái mái hay không?"

Hoắc Tiểu Đồng đỏ mặt lắc đầu, vội vàng mặc quần áo của mình, Phó Dĩnh cũng đỏ mặt, không lên tiếng, chỉ im lặng quay đầu đi chỗ khác.

Mặc dù đã thấy hết của nhau nhưng không có nghĩa hắn có thể tiếp tục không có liêm sỉ mà nhìn cô mặc quần áo.

Đầu óc Hoắc Tiểu Đồng lúc này cũng loạn hết cả lên, mặc kệ thân thể đau nhức của mình, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh mây mưa cùng những tiếng rên khó tả lúc không tỉnh táo của cả hai.

Trời ơi!

Cô đã gây ra nghiệt gì vậy nè!

Làm sao cô dám đối mặt với anh sau sự kiện vừa rồi chứ!

Sau khi đã mặc xong quần áo, Hoắc Tiểu Đồng khuôn mặt vẫn đỏ như tôm luộc mà cuối gầm mặt xuống.

Phó Dĩnh 'khụ khụ' hai tiếng phá đi sự trầm mặc của hai người.

"Em có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không...

Không có ạ."

"Chúng ta bị bọn kia bỏ thuốc."

Phó Dĩnh lúng túng nói.

Hoắc Tiểu Đồng đau nhói, đúng vậy, là do bị bỏ thuốc nếu không đời nào Phó Dĩnh lại xảy ra quan hệ với cô kia chứ.

"Anh Dĩnh, em thật sự rất xin lỗi anh, đều là lỗi do em, nếu không phải hôm nay em đi quán bar thì chúng ra đã không xảy ra tình trạng này."

Phó Dĩnh không lên tiếng, Hoắc Tiểu Đồng nghĩ anh tức giận liền tiếp tục xin lỗi.

"Em biết hiện tại xin anh tha thứ là không thể nhưng... nhưng mà...

Em thành thật xin lỗi, anh cứ coi như đêm nay chưa có chuyện gì xảy ra đi.

Hu Hu" "Tiểu Đồng em bình tĩnh lại, đây không phải lỗi của em."

Thấy cô khóc, Phó Dĩnh liền an ủi, sau đó ngại ngùng nói.

"Chuyện đã như vậy, em... em có muốn làm bạn gái của anh không?"

Câu nói quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng.

Anh vừa nói cái gì?

Bạn gái?

Phó Dĩnh vẫn nghiêm túc nhìn cô, chờ câu trả lời.

Hoắc Tiểu Đồng lẳng lặng nhìn anh, sau đó chợt bật cười: "Anh Dĩnh, anh không cần phải làm như vậy, hai chúng ta đều là người lớn rồi, anh không cần phải chịu trách nhiệm với em."

"Tiểu Đồng...

Em nói vậy là thế nào, anh thật sự muốn em làm bạn gái anh."

"Phó Dĩnh, em biết anh là người tốt, nhưng như vậy thì không cần thiết, em biết anh không yêu em, người anh yêu là chị Y Hân , anh muốn em làm bạn gái cũng vì thấy ray rứt vì chuyện vừa rồi mà thôi."

"Tiểu Đồng em hiểu lầm rồi, anh không yêu Y Hân."

Hoắc Tiểu Đồng đau đớn cắt ngang: "Được rồi anh à, cứ cho là anh không thích chị ấy, vậy thì anh có cảm giác yêu mến em thực sự không?"

Cô nhìn thẳng vào mắt anh khiến anh hơi ngập ngừng không biết trả lời thế nào.

Thú thật lúc nãy hắn đột ngột nói cô làm bạn gái cũng là ý tưởng chợt lóe lên, hiện tại cô kiên định mà hỏi hắn thật kiến hắn không biết làm sao.

Hoắc Tiểu Đồng nhìn sâu vào đôi mắt Phó Dĩnh, cũng hiểu được tất cả.

Hoắc Tiểu Đồng này đã làm sai một lần rồi, sẽ không thể lại làm sai một lần nữa.

Đừng ngộ nhận sự quan tâm và tội lỗi của anh ấy là sự yêu mến mày nữa.

Đừng tự dát vàng lên mặt của mình.

"Anh không cần phải nói gì nữa, em hiểu mà.

Nếu anh muốn suy nghĩ cho em thì đưa em về nhà nhé."

Hoắc Tiểu Đồng cố cười với anh.

Phó Dĩnh máy móc gật đầu rồi điều khiển xe lăn bánh.

Khi xe dừng lại trước biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc Tiểu Đồng bình tĩnh nhìn anh lần nữa: "Tạm biệt anh Dĩnh, anh cũng về nhà đi, nghe em nhé, cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra nhé anh."

Phó Dĩnh không trả lời, Hoắc Tiểu Đồng cũng không chờ lời đáp của anh mà mở cửa xe, chậm rãi đi vào biệt thự.

Phó Dĩnh nhìn bóng lưng cô biến mất hồi lâu, tâm trạng buồn bực khó tả mà đập tay vào tay lái.
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 4: Phó Dĩnh & Hoắc Tiểu Đồng (5)


"Tiểu Đồng à, con không sao chứ, tại sao ngày càng buồn rầu vậy con?"

Trình Mẫn lo lắng hỏi Hoắc Tiểu Đồng.

Hoắc Tiểu Đồng nhìn mẹ mình cười cười, cố giấu nước mắt vào trong lòng: "Bộ nhìn con buồn lắm hả mẹ?

Con đâu có buồn gì đâu?"

"Con là con của mẹ không lẽ mẹ còn không nhận ra con mình buồn hay không buồn hay sao?"

Trình Mẫn đau lòng nhìn cô Hoắc Tiểu Đồng cảm tưởng như ngay lập tức nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống, cô rất sợ, sợ một giây sau mình sẽ không nhịn được mà khóc trong lòng mẹ, nói hết tất cả tâm sự trong lòng mình ra.

Cô nhẫn nhịn quay đầu đi chỗ khác, không nhìn mẹ mình nữa, có như vậy cô mới kiên cường hơn một chút được: "Không có gì thật mà mẹ, có thể là trong nước không có bạn bè gì nên con hơi buồn bực thôi ấy mà.

Hì, con thấy hơi buồn ngủ, vào phòng ngủ nha mẹ."

Nói rồi cô chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại, để lại mẹ mình nhìn bóng lưng mà lắc đầu.

Hoắc Tiểu Đồng không kiềm được nước mắt mà khóc òa lên.

Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô, tại sao lại là Phó Dĩnh, tại sao cô chỉ muốn được làm bạn bình thường với anh ấy, mà hiện tại ước muốn nhỏ nhoi này cũng không thực hiện được?

Từ ngày hôm đó cô luôn nhớ da diết anh, nhớ giọng nói ấm áp của anh, nhớ lúc anh động viên an ủi cô, nhớ cả lúc anh nói muốn cô làm bạn gái mình.

Dù biết đó là một câu chịu trách nhiệm nhưng cô vẫn rất vui.

Cô phải làm gì đây?

Phải làm sao mới thôi nhớ anh nữa?

Phải rồi, phải rồi, cô phải đi, cô phải trở về, cô không muốn ở lại đây nữa, nơi đây từ khi đến chỉ toàn những điều hối hận và tội lỗi, cô muốn được giải thoát....---------------------- "Anh Dĩnh, anh Dĩnh."

Cô thư ký gọi anh.

Phó Dĩnh giật mình đáp lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Mấy hôm nay anh cứ thẫn thờ mãi, không tập trung được vào công việc, có chuyện gì hả anh?"

"Không, không có gì đâu, chỉ là mấy hôm nay theo dõi vụ kiện này khiến anh hơi mệt mỏi."

Phó Dĩnh cười cười, đáp qua loa.

Thật ra anh biết vấn đề của mình nằm ở đâu nhưng mà anh chưa biết cách để giải quyết nó.

"Vậy à, hôm nay nếu được anh về sớm nghỉ ngơi đi, sắp phải ra tòa để biện hộ cho thân chủ rồi, với tinh thần này của anh thì không được đâu đấy."

Cô thư ký nói xong thì ra ngoài, để lại Phó Dĩnh ngồi thở dài trên ghế.

Hoắc Tiểu Đồng, Hoắc Tiểu Đồng...

Cái tên này cùng hình ảnh gương mặt cô đẫm lệ nhìn anh cứ xuất hiện trong tâm trí anh, mỗi lần như thế khiến tim anh đau nhói từng đợt.

'Anh có cảm giác yêu mến em không?' Câu hỏi của Hoắc Tiểu Đồng cứ vang lên bên tai, anh không biết mình có yêu Hoắc Tiểu Đồng hay không nhưng nhìn bóng lưng cô độc đi trong đêm cùng đôi mắt mệt mỏi tuyệt vọng của cô ngày ấy khiến tim anh như thắt lại.

Phó Dĩnh lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hoắc Tiểu Đồng chợt nhớ mình không có số điện thoại của cô vì vậy liền chuyển máy gọi cho Phỉ Y Hân.

"Phó Dĩnh, có chuyện gì vậy?"

"Y Hân, em có số Tiểu Đồng hay không?

Có thể cho anh số của em ấy được không em?"

Phỉ Y Hân ở đầu dây bên kia lấy làm khó hiểu, Phó Dĩnh cùng Tiểu Đồng, hai người này quen thân nhau từ khi nào vậy?

"Có chuyện gì hả anh?"

"Không có gì, anh với Tiểu Đồng có chút chuyện cần giải quyết."

Phỉ Y Hân hơi bất ngờ: "Nếu vậy sao bây giờ anh mới gọi cho em?

Lát nữa Tiểu Đồng lên máy bay rồi còn đâu?"

"Cái gì?

Lên máy bay?

Là chuyện gì xảy ra?

Cô ấy ra nước ngoài à?"

Phó Dĩnh gấp gáp hỏi.

"Đúng vậy, hôm nay em ấy trở về nước M rồi, em ấy nói ở trong nước quá buồn, trở về gặp bạn bè của mình nhưng không muốn ai ra tiễn hết."

Gì chứ, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong mà em lại muốn trốn tránh tôi mà ra nước ngoài sao?

"Y Hân em có biết khi nào máy bay cất cánh hay không?"

"Chắc còn khoảng gần một tiếng nữa."

"Bây giờ anh không có thời gian nói chuyện với em, em có thể gửi số liên lạc của Tiểu Đồng cho anh được không, giờ anh đến sân bay!"

Nói xong không đợi Phỉ Y Hân trả lời Phó Dĩnh đã tắt máy.

Hắn nhanh chóng đến bãi đỗ xe và chạy nhanh đến sân bay.

Tin nhắn có số điện thoại của Hoắc Tiểu Đồng đã được gửi đến, Phó Dĩnh nhanh chóng bấm nút gọi nhưng không ai trả lời.

Phó Dĩnh gấp gáp, hắn không có cảm giác hối hận khi đã phát sinh quan hệ với cô, hắn chỉ hối hận vì ngày đó đã không giải thích rõ ràng với cô, hiện tại, nếu không đuổi kịp được cô thì hối hận còn có ích gì nữa chứ?

Ở sân bay, Hoắc Tiểu Đồng nhận được số lạ, linh tính mách bảo cô rằng không nên bắt máy.

Cũng đúng, dẫu sao mình cũng sắp rời khỏi đây rồi, dù có bắt máy thì cũng có ích gì đâu?

Sau khi quyết định sẽ về nước M, tâm trạng của cô khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được một chút, có lẽ khi con người ta đã ra quyết định nào đó thì sẽ khiến tâm trạng mình thoải mái hơn chăng?

Đã đến giờ lên máy bay rồi sao?

Thật nhanh, vậy là cô sắp rời khỏi nơi này rồi.

Phó Dĩnh, tạm biệt anh, mong anh sẽ sống tốt ở nơi này.

"Hoắc Tiểu Đồng, em ở đâu?"

Bước chân cô khựng lại, giọng nói này là anh sao?

Tại sao anh lại đến đây?

"Hoắc Tiểu Đồng, anh là Phó Dĩnh, em mau ra gặp anh!"

Phó Dĩnh chạy đến sân bay vừa kịp lúc, nhưng trong biển người anh không thể tìm thấy Hoắc Tiểu Đồng.

Phó Dĩnh gấp gáp, nhìn quanh bốn phía cũng không tìm được cô, mặc kệ những người xung quanh đang bàn tán, hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Hoắc Tiểu Đồng đã nhìn thấy anh rồi, dáng vẻ khẩn trương của anh khiến cô xót xa, nhưng mà... nhưng anh đến đây làm gì, cô đã quyết định từ bỏ rồi kia mà.

Dứt khoát bước đi không quay đầu lại, cô chợt nghe tiếng anh thét lên: "Em không muốn biết câu trả lời sao Hoắc Tiểu Đồng, rằng anh có yêu mến em hay không?"

Cô dừng bước, vô thức quay người lại, trong một khoảng khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau từ phía xa.

Phó Dĩnh mừng rỡ nhanh chóng chạy đến.

Hoắc Tiểu Đồng biết lúc này mình nên đi tiếp nhưng mà đôi chân căng cứng của cô khiến cô khó lòng bước tiếp.

Dường như nhận ra ý đồ của cô, Phó Dĩnh vội vàng nói: "Em đừng hòng chạy trốn nữa!"

Đám đông xung quanh dường như cũng muốn giúp anh, họ tản ra bốn phía, tránh con đường anh đi, nhờ vậy mà giờ đây Phó Dĩnh cách Hoắc Tiểu Đồng rất gần.

Môi cô vô thức run rẩy, lắp bắp hỏi: "Anh...

Dĩnh, sao... sao anh lại ở đây?"

Phó Dĩnh đứng trước mặt cô thở gấp, dường như lại sợ cô chạy trốn, cánh tay thô to của anh bắt lấy bả vai cô gằn từng chữ: "Tôi không ở đây không lẽ để em trốn tránh tôi mà qua nước khác sinh sống sao?

Em muốn mãi không gặp lại tôi hay sao?"

Đôi mắt Hoắc Tiểu Đồng đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.

Phó Dĩnh thấy thế cũng bình tĩnh lại, không tức giận với cô nữa, nhưng người nhân viên sân bay dường như không muốn cho anh cơ hội nói tiếp: "Các cô cậu có vào hay không?"

Trong lúc Hoắc Tiểu Đồng còn đang si ngốc, Phó Dĩnh đã thay cô trả lời: "Không đi nữa, cám ơn."

"Phó Dĩnh, anh..."

Phó Dĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô khiến Hoắc Tiểu Đồng khó nói nên lời, nhưng mà cũng không cần cô nói gì vì hiện tại hắn chỉ muốn nói hết tấm lòng mình với cô mà thôi: "Tiểu Đồng...

Anh không biết mình có yêu em sâu đậm hay không vì anh chưa từng yêu ai bao giờ, nhưng nhiều ngày nay anh luôn nhớ đến em, không phải do tội lỗi về lần quan hệ đó, mà anh chỉ đang nhớ về hình bóng của em.

Ngày hôm đó em khóc thật sự khiến anh rất đau lòng, cảm giác này qua thời gian càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Em nói xem đây có phải là yêu hay không?"

Tim cô đập ngày càng nhanh, nhìn anh cô càng không biết nói gì cho phải, nhưng cảm giác vui mừng khi anh đến tìm cô và nói hết nỗi lòng này là thế nào?

Phó Dĩnh không nhận được câu trả lời cũng không gấp gáp, anh biết bây giờ cô đang rất bối rối, không biết phải làm gì.

Không sao, nếu cô không biết làm gì thì hãy để anh thực hiện thay cô.

Nghĩ như vậy Phó Dĩnh nở một nụ cười ôn nhu: "Tiểu Đồng, em có chấp nhận cho anh một cơ hội để yêu em hay không?"

Nghe vậy, Hoắc Tiểu Đồng như ngừng thở mà nhìn sâu vào đôi mắt anh.

Đôi mắt anh chỉ chứa đựng sự ôn nhu và kiên định, nhưng nó như một liều thuốc khiến tinh thần cô được trấn an hơn.

Cô hít thở sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, gạt đi những giọt lệ nơi khóe mắt và chậm rãi nói: "Được, em chấp nhận."
 
Hợp Đồng Bạn Giường (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 5: Cuộc sống điền viên.


Vào một buổi sáng ngày xuân đầy nắng đẹp, tại biệt thự Hoắc gia, Phỉ Y Hân đang đau đầu giằng co với cậu con của mình.

"Con không mặc!"

Hoắc Tĩnh mặt lạnh nói, hai tay khoanh lại ra dáng một cậu chủ nhỏ khó tính, trên người bé là bộ đồ ngủ màu xanh dương bằng lụa được cắt may khéo léo.

Đối diện cậu là mẹ mình đang giơ bộ đồ mà theo cậu nhóc nhận định đó là bộ đồ 'con chồn hồng ngu ngốc'.

"Tại sao?

Con mới có 3 tuổi, mặc bộ đồ này vào đáng yêu biết dường nào."

Phỉ Y Hân đau đầu hỏi.

Con cô chỉ mới có 3 tuổi mà đã có dáng vẻ trịnh thượng như một ông cụ non rồi.

"Nhìn bộ đồ này thật ngu ngốc, mẹ định biến con trai mình thành đứa ngốc luôn sao?"

"Phì...

Tại sao mặc bồ đồ này thì thành đứa ngốc luôn rồi hả?"

Phỉ Y Hân tức cười nhìn dáng vẻ khoanh tay của con mình.

"Mẹ xem...

Bây giờ bỏ qua màu hồng con gái trên bộ đồ này đi, thế còn cái đuôi sau quần là tính thế nào đây?

Mẹ định biến con thành hồ ly luôn sao?"

Cậu bé giơ tay chỉ chỉ cái đuôi lông xù màu hồng nhạt phía sau chiếc quần ngắn mà mẹ cậu định cho cậu mặc.

"Như thế rõ ràng rất đáng yêu.

Đừng quên lát nữa mình sẽ đến bệnh viện thăm cô Tiểu Đồng và em bé của cô ấy, con mặc như thế này thì em bé mới thích được."

"Hừ, em bé mới sinh mắt còn như mở rõ đâu, làm thế nào mà thích cho được."

Cậu bé trợn to mắt nói với mẹ mình.

Đừng tưởng cậu mới có 3 tuổi mà muốn qua mắt cậu nhé.

Chợt từ trên lầu, Hoắc Đông Thần mặc tây trang đi xuống, cậu bé thấy vậy liền đảo mắt, nói với mẹ mình: "Con muốn mặc giống bố!"

"Sao cơ, ý con là bộ tây trang đen xì này à.

Con mặc nó thì còn gì là dáng vẻ 3 tuổi nữa chứ?"

Thấy vợ yêu và con mình từ sáng đến giờ vẫn tranh chấp chưa xong về vấn đề quần áo.

Hoắc Đông Thần liếc nhìn bộ đồ 'con chồn' kia một cái, môi mỏng khẽ nhếch: "Nếu con đồng ý mặc bộ đồ này, bố sẽ sai người may cho con một bộ tây trang y hệt."

Hoắc Tĩnh nghe vậy thì chớp chớp mắt suy nghĩ, hôm nay chỉ là đến bệnh viện thăm em bé mà thôi, cũng không phải là đến nhà trẻ nên sẽ không có nhiều người nhìn thấy dáng vẻ của bé.

Nhịn nhục một chút là bé sẽ có bộ tây trang mong muốn đã lâu rồi, hình như cũng không chịu thiệt lắm: "Thành giao."

Phỉ Y Hân cười cười, con cô mới tý tuổi mà ranh như quỷ vậy.

Sợ nó đổi ý, cô nhanh chóng mặc cho Hoắc Tĩnh bộ đồ đáng yêu này, sau đó cùng nhau đến bệnh viện.

Đây là đứa bé đầu tiên của Phó Dĩnh và Hoắc Tiểu Đồng, sau khi quyết định tiến tới hôn nhân một năm thì cả hai quyết định có em bé, và hôm qua vừa mới cho ra đời một bé gái.

Nói thật lúc 2 người tiến đến với nhau cô cũng rất là bất ngờ.

Khi đến phòng bệnh, cô phát hiện Phỉ Đan Thuần và Trịnh Thiên Dương đã đến trước từ bao giờ.

Nhóc con 2 tuổi Trịnh Hạo Triệu của họ đang được ba bế mà say mê nhìn em bé trong nôi.

Hoắc Tiểu Đồng đang nằm trên giường cười nhìn Phó Dĩnh đang đút cháo cho mình.

"Mọi người đến sớm thật, nếu không phải A Tĩnh quấy rối thì bọn chị đã đến sớm hơn rồi."

Hoắc Tĩnh xì mũi khinh thường, lễ phép chào các người lớn trong phòng rồi cũng tiến đến bên nôi nhìn em bé.

"Hai người đã đặt tên cho em bé chưa?"

Phỉ Y Hân cũng đến nhìn em bé rồi hỏi.

Hoắc Tiểu Đồng nghe hỏi thì nở một nụ cười hạnh phúc: "Dạ rồi, tên do anh Dĩnh đặt, tên là Phó Tư Tịch."

"Phó Tư Tịch...

Tên nghe rất êm tai nha."

Hoắc Tĩnh bên này sau khi ngắm đủ, cậu bé thở dài kế luận: "Thật xấu!"

Cả đám người phì cười, bé gái mới sinh ngày hôm qua còn chưa nảy nở đương nhiên nhìn vào trong mắt Hoắc Tĩnh sẽ cảm thấy như vậy.

Phỉ Y Hân đỏ mặt, xoa đầu con trai mình: "Em bé mới sinh nên như thế, nhưng rõ ràng nho nhỏ rất đáng yêu nhé!"

Thật bó tay với ông con này.

Hoắc Tiểu Đồng cũng cười cười, nắm cái đuôi nhỏ đằng sau mông của bé: "Đúng nha, nhưng nói về đáng yêu thì ai so được với A Tĩnh của chúng ta chứ?"

Hoắc Tĩnh đỏ mặt, giựt lại cái đuôi trong tay cô mình: "Con không phải là đáng yêu, mà gọi là ưa nhìn."

"Ha ha, được, ưa nhìn."

Hừ, bé mới không thèm để ý đến người lớn nữa.

Xoay đầu nhìn quanh, tầm mắt Hoắc Tinh dừng lại bên người Trịnh Hạo Triệu đang say mê nhìn em bé.

"Hạo Triệu, em cũng thấy em bé thật xấu sao?"

Trịnh Hạo Triệu chớp chớp mắt ngây thơ bập bẹ nói: "Không, nho nhỏ, rất đẹp..."

Hoắc Tĩnh: "..."

------------------------ Thời gian thoi đưa không đợi người, chớp mắt lại qua 3 năm.

Thời gian này không có biến cố thay đổi gì xảy ra, có chăng là tình cảm giữa ba nhà Hoắc Trịnh Phó càng thêm gắn kết.

Hôm nay 3 nhà tập hợp tại biệt thự của Hoắc gia làm tiệc đồ nướng và dẫn theo những đứa nhỏ nhà mình đến chơi đùa cùng nhau.

Nói là chơi đùa cùng nhau nhưng thật ra chỉ có Trịnh Hạo Triệu lẽo đẽo đi theo bé gái nhỏ Phó Tư Tịch mà thôi còn Hoắc Tĩnh đang ngồi đánh cờ cùng với Phó Dĩnh.

Chốc chốc lại nghe tiếng của Trịnh Hạo Triệu gọi với theo Phó Tư Tịch: "A Tịch em chạy chậm thôi, coi chừng té nha~ Tiểu Tịch, sữa nè, uống đi cho mau lớn nha~ Tiểu Tịch Tiểu Tịch, em thích anh hơn hay thích anh A Tĩnh hơn..."

Với những câu nói chuyện của Trịnh Hạo Triệu, cô bé Phó Tư Tich phần lớn là phớt lờ, chỉ khi nghe đến chủ đề về anh họ mình, cô bé mới trả lời cậu bé: "Thích anh Tĩnh Tĩnh hơn nha~" Trái tim nhỏ bé của Trịnh Hạo Triệu như tan nát, cậu bé đỏ mắt nhìn Phó Tư Tịch: "Tại sao chứ?

Rõ ràng anh thương em hơn mà."

Cô bé chớp chớp mắt, ngây thơ nói: "Tại anh Tĩnh Tĩnh đẹp trai hơn nha~" "..."

Trái tim nhỏ bé của Trịnh Hạo Triệu lại tan vỡ lần nữa =)) "Ha ha..."

Phỉ Y Hân ngồi gần đó chứng kiến tất cả, không nhịn được cười nắc nẻ.

Hoắc Đông Thần vừa đi đến thấy cảnh này, sủng nịnh nhìn cô: "Thích trẻ con như vậy chi bằng lại sinh thêm một đứa nữa?"

Phỉ Y Hân lạnh nhạt liếc anh: "Ai thèm sinh con cho anh, nếu lại sinh ra một nhóc mặt lạnh như A Tĩnh chằng phải em lại lỗ vốn sao?"

"Lần này sẽ khác, Hân hân, em còn thiếu anh một cô con gái đáng yêu như Phó Tư Tịch."

Hoắc Đông Thần bế cô ngồi lên đùi mình, dụ dỗ nói bên tai của cô.

Phỉ Y Hân bị nhột, cười khanh khách trong lòng hắn.

Hoắc Tĩnh vừa chơi xong ván cờ đi ra thì thấy cảnh này, lạnh nhạt liếc nhìn nơi khác thì lại thấy tiếp hai đôi tình nhân Trịnh - Phó cũng đang âu yếm nhau.

"..."

Thật hết nói nổi...

Chợt một cơn gió xuân thổi vút qua bọn họ, đưa những cánh hoa bay phấp phới trên bầu trời, tựa như những đôi uyên ương đang tung cánh quấn quýt lấy nhau....TOÀN VĂN HOÀN.
 
Back
Top Bottom