Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hồng Tụ Trùng Phùng

Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 20: Chương 20



17

Mãi đến lúc ấy ta mới biết.

Hóa ra sau khi ta bị bắt ở Đông Giác Tự, Cố Hành Uyên và Thẩm Nhất Mưu đã liều mình lẻn vào phủ Hàn Bách, tìm ra được nơi hắn cất giấu cấm vật.

Những ngày ta bị nhốt trong địa lao không thấy ánh sáng, họ đã liên thủ dâng sớ vạch tội Hàn Bách, sau đó còn chạy vạy khắp nơi, thuyết phục các đại thần cùng đứng ra cáo giác.

Trong đó khúc khuỷu ra sao, mấy câu khó lòng kể hết.

Tóm lại là—bây giờ, Hoàng thượng đã hạ chỉ xử lý Hàn Bách rồi.

"Vậy cha mẹ thần nữ thì sao?" Ta hỏi.

Hoàng đế chậm rãi lên tiếng:

"Lúc bắt ngươi, trẫm đã sớm phái người đến đưa họ về.

Giờ đang trên đường hồi kinh."

Thì ra, hôm đó người đã thật sự nghe ta nói.

Người không hề sủng tín Hàn Bách như vẻ ngoài.

Ta như trút được gánh nặng nghìn cân, quỳ sụp dưới đất, thở phào một hơi thật dài.

Nhưng giây sau—giọng lạnh như băng của người đã vang lên:

"Ngươi mạo hiểm tấu trình, có dũng khí.

Nhưng tự ý cải trang trà trộn vào thiền viện, phạm tội khi quân—không c.h.ế.c, sao răn đe được kẻ khác?"

Ta ngẩn người, hồi lâu, chỉ biết cúi đầu, chậm rãi gật nhẹ.

Ta đã sớm chuẩn bị cho cái kết này.

Ngay từ khoảnh khắc quyết định diện thánh, ta đã hiểu rõ—mình có thể không sống sót trở ra.

Hoàng đế từ tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, tiện tay ném đến, rơi vào lòng ta.

"Nể tình ngươi nóng lòng muốn cứu phụ mẫu, trẫm cho ngươi được toàn thây.

Tự mình kết thúc đi."

Ta siết chặt bình ngọc trong tay, cả người run rẩy.

Ta… thật sự sợ.

Người chậm rãi hỏi:

"Có lời nào cuối cùng không?"

Tim thắt lại, dù đã hạ quyết tâm, nhưng cảm giác này vẫn khiến ta đau đớn tận xương.

Giọng ta nghèn nghẹn:

"Chỉ xin Hoàng thượng, đối xử tử tế với cha mẹ thần nữ."

Người khoát tay, lạnh nhạt như nước:

"Không thể. Phụ thân ngươi dù bị vu oan, nhưng đã nhận tội thay người khác, chung quy cũng là lừa gạt trẫm.

Trẫm cho ông ấy hồi kinh, đã là ân sủng lớn rồi."

Ta cắn môi bật máu, nước mắt không ngừng rơi.

Một hồi lâu sau, ta cười khẽ, tiếng cười khô khốc như rỉ máu.

"Vậy… xin Hoàng thượng đừng để phu quân thần nữ thấy được t.h.i t.h.ể này.

Nói với chàng, ta phạm tội khi quân, bị giam vĩnh viễn, không thể gặp lại."

Ta thật sự không muốn để Cố Hành Uyên lại chứng kiến t.h.i t.h.ể của ta một lần nào nữa.

Chàng làm sao chịu nổi?

Kiếp trước, ta đối xử với chàng lạnh nhạt đến thế.

Vậy mà khi ta c.h.ế.c, chàng vẫn đau đến thổ huyết, cả người tiều tụy, bạc đầu chỉ trong một đêm.

Kiếp này, chúng ta rốt cuộc đã thắm thiết gắn bó, hòa thuận ân ái được một đoạn thời gian.

Ngày tháng an yên mới chỉ vừa bắt đầu, chàng sao chịu được nỗi đau lần nữa?

Ta càng nghĩ càng xót, khóc đến không thành tiếng, cả người run rẩy.

Hoàng đế có lẽ chán ngán, liền giục:

"Mau lên. Trẫm không có thời gian chờ ngươi."

Ta nhắm mắt, bàn tay run rẩy mở nắp bình.

Cắn răng, ta ngửa đầu, nuốt trọn chất độc trong đó.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 21: Chương 21



18

Khi ta tỉnh lại, đã nằm trong lòng Cố Hành Uyên, trên xe ngựa trở về phủ.

Đối diện là Thẩm Nhất Mưu, hắn gầy đi rất nhiều.

Vừa thấy ta mở mắt, hắn đã không nhịn được mỉa mai:

“Tỉnh rồi à? Vào cung một chuyến thấy vui không, Thẩm Doanh Doanh?”

Ta gắng gượng mở miệng:

“Thẩm Doanh Doanh gì cơ?”

Chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm phải gương mặt tiều tụy đến đau lòng của Cố Hành Uyên.

Mắt chàng đỏ ngầu, thần sắc vừa xót xa vừa bất lực.

“Tiết Từ Doanh đã c.h.ế.c vì tội khi quân.

Từ hôm nay, nàng là tiểu muội của Thẩm Nhất Mưu—Thẩm Doanh Doanh.”

...

Ta... chưa c.h.ế.c?

Và... còn bị “gả” vào nhà Thẩm Nhất Mưu nữa?

Cố Hành Uyên siết chặt ta vào lòng, cằm dịu dàng dụi lên trán ta.

“Từ Doanh, sau này đừng làm mấy chuyện liều mạng như thế nữa…

Đừng khiến ta sợ đến mất hồn như vậy, được không?”

Chàng nhất định đã lo đến phát điên khi ta mất tích.

Trái tim ta nhói lên, đau đến không chịu nổi.

Ta ôm chặt lấy chàng, khẽ gật đầu:

“Ừ. Sau này, chúng ta mãi mãi không rời nhau nữa.”

Đúng lúc đó, Thẩm Nhất Mưu lạnh giọng chen ngang:

“C.h.ế.c rồi mà còn Từ Doanh gì nữa?

Người ngươi ôm trong lòng là tiểu muội ta, Thẩm Doanh Doanh đấy.”

Cố Hành Uyên ngẩng đầu nhìn hắn, gật gù:

“Vâng, huynh trưởng.”

Thẩm Nhất Mưu sững người, mặt tái đến mức trắng bệch:

“Ngươi có biết xấu hổ không?!”

...

Ta ho nhẹ một tiếng, vội chuyển chủ đề:

“Phải rồi, sao các chàng tìm ra được nơi Hàn Bách cất giấu cấm vật vậy?”

Cố Hành Uyên cười khẽ:

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

“Hả?”

Chàng nheo mắt nhìn về phía Thẩm Nhất Mưu:

“Để ‘ca ca’ nàng kể đi.”

Thẩm Nhất Mưu hừ một tiếng, không tình nguyện đáp:

“Ta và hắn đã lẻn vào phủ Hàn nhiều ngày, chẳng thấy gì.

Mãi đến một lần vô tình làm rơi bộ triều phục của Hàn Bách, mới phát hiện mặt ngoài thêu vân hạc, mà mặt trong là long văn.”

Ta há miệng:

“Hắn mơ làm hoàng đế luôn à?!

Hai người cũng lợi hại thật đấy, vậy mà cũng phát hiện được!”

Cố Hành Uyên nhướng mày, nhìn Thẩm Nhất Mưu đầy “vô tội”:

“Ta thì chẳng giỏi giang gì.

Nếu không nhờ huynh đẩy ta một cái, ta cũng chẳng phát hiện được đâu.”

Ta liếc nhìn sắc mặt Thẩm Nhất Mưu đã đen sì như đáy nồi.

Cố Hành Uyên… chàng cố ý đấy phải không?

Giỏi thật đấy, đúng là một đóa sen trắng không vương bùn, mà còn biết nhả gai nữa cơ.

19

Bảy ngày sau khi ta trở về nhà, cha mẹ ta cũng được đón từ Ninh Cổ Tháp hồi kinh.

Hai năm lưu đày, gian khổ bội phần.

Mái đầu bạc trắng, thân hình gầy guộc, như già đi mấy chục tuổi.

Cuối cùng, gia đình ta cũng được đoàn tụ.

Chúng ta ôm lấy nhau, khóc đến không còn hơi sức.

Cố Hành Uyên lặng lẽ đứng bên, yên lặng trông ta rơi lệ.

Khi thấy ta khóc nức nở không thôi, chàng liền đưa ta chiếc khăn tay, dịu dàng:

“Khóc nhiều thế, nước mắt không cạn à?”

Ta kéo chàng lại, dụi dụi mắt rồi cười:

“Chàng cũng đến đây! Mau, cùng khóc đi!”

Ta ôm lấy chàng, để cha mẹ cùng ôm luôn một thể.

Cố Hành Uyên cúi đầu, chỉ khẽ cười, ánh mắt ấm như nắng.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 22: Chương 22



Nửa tháng sau, chàng quay về Yến Môn tiếp tục nhiệm vụ.

Ta tiễn đến tận cổng thành, đứng nhìn bóng lưng chàng và Bình An cưỡi ngựa rời đi, trong lòng tuy không nỡ, nhưng cũng ngọt ngào.

Cố Hành Uyên à, lần này, ở nhà đã có người đợi chàng rồi.

Yêu một người, nhớ một người… thật sự là điều đẹp đẽ nhất trên đời.

Không lâu sau khi chàng đi, Thẩm Nhất Mưu cũng đến phủ chào từ biệt.

Hắn nói ở kinh thành lâu quá, quên mất bên ngoài trông thế nào.

Hắn xin điều chuyển về địa phương mấy năm., coi như đổi gió.”

Hắn đi gấp, ta chẳng kịp chuẩn bị quà gì, có chút luống cuống.

Hắn cười nhạt:

“Thôi khỏi, ngươi tặng gì ta cũng không ưa.”

Ta chỉ biết đứng ngẩn người.

Sau đó, nhìn hắn thật lâu, ta mỉm cười nói:

“Thẩm Nhất Mưu, cảm ơn vì đã giúp ta trong những ngày đó.

Ngươi là người sợ bị liên lụy nhất, mà vẫn chịu ra tay, ta thật không biết nên cảm ơn thế nào.”

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ta:

“Ta không phải sợ bị liên lụy.”

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt sâu như biển:

“Tiết Từ Doanh, ngươi có thể không tin… nhưng thật ra năm xưa, ta đã quyết định sẽ cưới ngươi.

Cho dù phải từ bỏ tiền đồ, cho dù bị đuổi khỏi Thẩm gia… ta cũng sẽ cưới ngươi.”

“Chỉ là ta do dự quá lâu. Đến khi quyết tâm đi tìm ngươi thì… Cố Hành Uyên đã tới cầu hôn rồi.”

Nói xong, nét mặt hắn bỗng nhẹ nhõm như trút được tảng đá đè nặng đã lâu.

Ta lặng người, rất lâu sau mới cất lời:

“Thật sao? Ta cứ tưởng… ngươi ghét ta chứ.”

“Ghét sao được? Người từng đối tốt với ta, ta đều biết cả.

Ta đâu phải lòng dạ sắt đá.”

Rồi hắn quay đầu đi, giọng lại lạnh nhạt như cũ:

“Những gì ta có thể làm, ta đều làm rồi.

Những gì ngươi từng cho ta, ta đã trả hết.

Từ nay về sau… ta không còn nợ gì ngươi nữa.”

Ta không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài trong lòng.

Con người này… thật ra cũng rất tốt. Chỉ là… quá ngang ngược.

“Ừ, biết rồi. Dù sao… cũng cảm ơn ngươi.”

“Không cần cảm ơn.”

Ta nhẹ giọng:

“Vậy… chúc ngươi lên đường thuận lợi.

Tương lai quan vận hanh thông, vinh hiển rạng danh Thẩm tộc.”

Hắn nhướn mày, ngạo nghễ:

“Đó là chuyện tất nhiên.

Ta nhất định sẽ trở thành hiền thần lưu danh sử sách.”

“Được, được.

À—Nam Cảnh phong vị khác kinh thành, nhớ chăm sóc bản thân.

Nghe nói bên đó nhiều mỹ nhân lắm, biết đâu ngươi sẽ gặp được người định mệnh của mình.”

“Việc đó liên quan gì đến ngươi? Ta đi đây.”

Hắn cười khẩy một tiếng, quay người lên ngựa, phi đi không ngoảnh lại.

Một làn bụi tung lên, khi tan hết, trên đường chỉ còn mấy dấu móng ngựa thưa thớt, bị người qua lại giẫm đạp, mờ dần rồi biến mất.



Cuộc sống của ta dần trở nên bình lặng.

Mỗi ngày đều quẩn quanh bên cha mẹ, may cho Cố Hành Uyên vài món áo, giày, khăn…

Người ta có thê tử may áo riêng, chàng nhà ta cũng phải có.

Ngày xưa ở khuê phòng, ta từng nổi danh khéo tay, nữ công tinh xảo đến mức thợ thêu trong hoàng thành cũng phải nhường.

Cố Hành Uyên vẫn đều đặn gửi thư về, kể chuyện Yến Môn.

Có lúc còn kẹp cả vài nhánh hoa cỏ khô trong thư.

Ta đáp thư chậm, viết chẳng được mấy lời, khiến chàng giận không biết bao nhiêu lần.

Hai năm sau, chàng mãn nhiệm, được điều về kinh.

Tháng đầu tiên chàng về, ta đi đường còn chẳng đứng nổi.

Về kinh lâu rồi, ngày nào cũng dính lấy nhau, chàng vẫn không quên nhắc mãi chuyện cũ:

“Lúc ta ở Yến Môn, nàng gửi được mấy bức thư? Nàng có nhớ ta không hả?”

Rồi đêm nào cũng đòi “trả nợ thư từ”.

Có lần nửa đêm, chàng giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đẫm lưng, ôm lấy ta run rẩy:

“Từ Doanh, nàng còn sống… thật tốt.

Ta cứ tưởng… không bao giờ gặp lại nàng nữa.”

Ta dụi mắt, nghiêng người hỏi khẽ:

“Chàng mơ thấy gì thế?”

Chàng run run ôm mặt ta, đau đớn:

“Ta mơ thấy nàng chán ghét ta, chẳng buồn liếc mắt nhìn.

Dù ta viết bao nhiêu thư cũng chẳng được hồi âm…

Cuối cùng, nàng lặng lẽ uống thuốc độc… không cho ta gặp lần cuối.”

Ta lặng người.

Đó chính là… kiếp trước của chúng ta.

Chẳng biết duyên phận thế nào, đoạn quá khứ ấy lại đi vào giấc mộng của chàng.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt ấy, từng lời kiên định:

“Phu quân, chàng xem, ta vẫn sống khỏe mạnh đây thôi.

Chúng ta đang ở bên nhau, rất hạnh phúc.

Ta sẽ sống thật lâu, cả đời không rời xa chàng.

Dù chàng có đuổi… ta cũng không đi.”

Chàng nhìn ta, ánh mắt từng chút dịu lại.

Rồi khẽ tựa vào vai ta, cười như trút được gánh nặng:

“Ta làm gì dám đuổi nàng…”

“Biết chàng không dám mà.”

Chuyện của kiếp trước, sẽ không bao giờ lặp lại nữa.



Về kinh chưa bao lâu, Cố Hành Uyên đã liên tục thăng chức.

Hai năm sau, Hoàng thượng ban cho chàng một phủ đệ mới, rộng lớn, nguy nga.

Hôm dọn vào, chàng bế ta bước qua ngưỡng cửa, cười dịu dàng bên tai:

“Từ Doanh, ta đã nói sẽ cho nàng một đời bình yên, ta tuyệt đối không nuốt lời.

Chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc.”

Ta lắc đầu, mỉm cười:

“Với ta, chỉ cần cả nhà sum vầy mỗi ngày, chính là hạnh phúc rồi.”

Ngoài hiên, đàn yến ríu rít không dứt.

Như thể đang thì thầm rằng: mỗi ngày về sau, đều là ngày tốt lành.

(Hết)
 
Back
Top Bottom