Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hồng Tụ Trùng Phùng

Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 10: Chương 10



8

Từ hôm đó trở đi, ta và Cố Hành Uyên thật sự sống như một đôi phu thê bình thường.

Ban ngày, chàng vào triều, ta bận rộn chuyện của mình.

Ban đêm, hai người cùng nhau đọc sách, chơi cờ, yên ổn mà ấm áp.

Chẳng mấy chốc, năm mới đã đến.

Ta ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ khắp trời, lòng lại bâng khuâng.

Không biết ở Ninh Cổ Tháp, cha mẹ ta đón Tết thế nào.

Những ngày qua, ta đã lần mò ra vài đầu mối.

Những người từng đứng ra làm chứng buộc tội phụ thân dường như đều có quan hệ mờ ám với một kỹ viện.

Nhưng cụ thể là quan hệ gì, ta vẫn chưa tìm ra.

Thời gian chỉ còn lại một năm.

Ta siết chặt tay, tự nhủ: nếu không thể rửa sạch nỗi oan, thì dù có phải làm kẻ ngoài vòng pháp luật, ta cũng sẽ liều mạng cứu cha mẹ ra ngoài!

"Từ Doanh, nàng đang nghĩ gì vậy?"

Giọng Cố Hành Uyên bỗng vang lên sau lưng khiến ta giật mình.

"Không có gì đâu."

Ta che giấu cảm xúc, lảng tránh.

Ta vẫn chưa nói chuyện điều tra án với chàng.

Chuyện này quá nguy hiểm, ta không muốn để chàng bị cuốn vào.

Nhưng chàng dường như đoán được điều gì, nhẹ giọng hỏi:

"Phải chăng nàng đang nghĩ đến cha mẹ?"

"Hở? Sao chàng biết?"

Chàng nhìn ta, ánh mắt hơi xao động, rồi quay đi như không có gì:

"Ta đoán thôi.

Yên tâm đi, ta đã nhờ người lén ghé thăm họ ở Ninh Cổ Tháp rồi. Mọi chuyện vẫn ổn."

"Vậy thì tốt. Cảm ơn chàng."

Ta cười, lòng nhẹ đi đôi chút.

Chàng không nói gì thêm. Bầu không khí có chút ngượng ngập.

Ta ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bầu trời xa xăm:

"Pháo hoa đẹp thật. Chàng xem kìa."

Chàng khẽ cười:

"Nàng muốn b.ắ.n pháo không?"

"Muốn thì có ích gì, thứ đó đâu phải dân thường như ta muốn là được."

"Chờ ta. Ta đi một lát rồi về."

"Hả?" Ta vội kéo tay chàng.

"Chàng định đi đâu? Tết nhất, hàng quán đều đóng cửa rồi còn đâu!"

"Chờ ta là được. Nhớ khóa kỹ cửa. Mấy ngày Tết hay có kẻ gian."

Chàng vỗ vỗ tay ta, rồi gọi Bình An cùng rời đi.

Ta ở nhà chờ. Chưa tới một nén nhang, đã có tiếng gõ cửa.

"Đến rồi đến rồi! Sao nhanh thế?"

Ta vui mừng chạy trước cả Xuân Hỉ ra mở cửa.

Kết quả… người đứng trước mặt lại là Thẩm Nhất Mưu.

Hắn mặc áo khoác đen, che kín từ đầu tới chân, chỉ lộ ra đôi mắt dài hẹp như hồ ly, thần thần bí bí, cứ như sợ bị ai nhận ra.

"Ngươi tới đây làm gì?" Ta cau mày hỏi.

"Bái niên. Lễ qua lễ lại mà."

Hắn thản nhiên đáp.

Thật hiếm thấy.

Ta nghi ngờ nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn đảo qua đảo lại, cố ngó vào sân:

"Cố Hành Uyên có ở nhà không?"

Ta khẽ hừ một tiếng:

"Ngươi hỏi làm gì? Bái niên chứ có phải lén lút vụng trộm đâu."

"Hừ, th* t*c."

Ta nghẹn họng. Một lúc sau mới miễn cưỡng tránh sang một bên:

"Vào nhà uống tách trà đi."

Hắn như thể chỉ chờ ta mời, lập tức bước vào:

"Vậy thì không khách sáo nữa."
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 11: Chương 11



Đúng là cái người đáng ghét.

Nghĩ lại chẳng hiểu nổi năm xưa ta từng thích hắn chỗ nào.

Tức quá, ta đá cho hắn một cái từ phía sau.

Hắn chẳng buồn quay đầu:

"Ta thấy rồi. Trẻ con. Gả rồi mà vẫn không lớn hơn chút nào."

Hắn đứng giữa sân, tháo mũ choàng, đánh giá khắp lượt. Cuối cùng, lạnh nhạt buông một câu:

"Đường đường là thám hoa lang, nhà cửa lại nghèo nàn thế này."

Ta lạnh lùng đáp:

"Chàng ấy không giống ngươi.

Ngươi là con nhà thế tộc, muốn gì có nấy.

Còn chàng ấy—cưới ta xong thì bị cắt đường thăng tiến."

"Chính vì thế mới ngu xuẩn."

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?

Nhà ta nghèo thì liên quan gì tới ngươi?"

"Chỉ là cảm thán.

Xem ra… cuối cùng ngươi cũng học được cách chịu khổ."

"Ta không thấy khổ. Chàng ấy đối tốt với ta. Có chàng là đủ."

Hắn bị nghẹn lời, mặt càng thêm âm trầm.

Ta lười tranh cãi với hắn, quay người nói:

"Vào ngồi một lát đi."

"Không cần."

Hắn lạnh lùng đưa ra một gói đồ:

"Tết vui vẻ."

"Gì thế này? Nhẹ hều à nha. Ta mua quà cho ngươi đắt lắm đấy!"

Ta lẩm bẩm rồi mở ra xem—sững người.

Là bản sao hồ sơ vụ án.

"Thẩm Nhất Mưu, ngươi…"

Ta xúc động đến rưng rưng, không biết nên nói gì.

Hắn chẳng thèm nhìn ta:

"Muốn xem thì tranh thủ. Xong thì trả lại."

"Cảm ơn ngươi."

Ta ôm hồ sơ chạy vào thư phòng, hắn cũng lẳng lặng theo sau.

Ta thắp đèn lật xem, lập tức phát hiện vô số điểm mâu thuẫn.

Nhiều lời khai không khớp nhau, còn cả sai sót sơ đẳng.

Vậy mà họ dựa vào đây để kết tội cha ta?

"Thẩm Nhất Mưu, ngươi xem này—những người này lời trước chẳng ăn khớp với lời sau, rõ ràng là có người xúi giục họ hãm hại cha ta!"

Hắn khoanh tay, quay mặt đi:

"Ta không nghe, đừng nói với ta."



Ta cúi đầu tiếp tục đọc.

Hồ sơ rất dày, không thể xem hết trong chốc lát.

Bỗng có tiếng gõ cửa. Ta giật mình, vội giấu tập hồ sơ đi.

Xuân Hỉ chạy ra mở cửa. Từ xa đã nghe tiếng cười của Bình An:

"Đại nhân, lát nữa để phu nhân chơi xong thì cho tiểu nhân chơi một lúc nhé. Tiểu nhân đội tuyết theo người đi lấy về mà!"

Giọng Cố Hành Uyên vang lên nhẹ nhàng:

"Ngươi đi hỏi phu nhân. Cả hộp ấy đều là của nàng."

"Vâng vâng! Ngay cả đại nhân… cũng là của phu nhân!"

Cố Hành Uyên không đáp, ôm hộp pháo hoa bước vào cửa.

Vừa ngẩng lên liền thấy ta và Thẩm Nhất Mưu bên cạnh.

Chàng khựng lại.

Ánh mắt đang rạng rỡ bỗng vụt tối đi, thay vào đó là vẻ dè chừng không rõ ràng.

Tim ta thắt lại. Không hiểu sao, ta cũng bắt đầu sợ.

Ta chạy tới:

"Phu quân về rồi à? Là pháo hoa sao? Mau đặt xuống đi, nặng thế kia!"

"Để ta, nàng đừng động."

Chàng cúi người đặt hộp xuống. Ta liền nhào vào ôm lấy:

"Phu quân là tuyệt nhất! Tay có lạnh không? Ơ, lạnh thật, để ta hơ cho."

Ta nắm tay chàng, vừa xoa vừa áp lên má mình, nhân tiện hôn nhẹ lên mu bàn tay.

Ngẩng lên, nhìn chàng cười tít mắt.

Ánh mắt chàng dần dịu xuống.

Nhưng rồi quay sang nhìn Thẩm Nhất Mưu.

Ta cũng nhìn theo—mới nhận ra hắn đang đứng dưới mái hiên, mặt đen sì.

Cố Hành Uyên cúi chào nhạt nhẽo:

"Thẩm đại nhân."

Hắn không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn ta:

"Còn muốn xem không? Không thì ta lấy lại."

Hỏng rồi! Hắn không biết ta giấu chuyện này với Cố Hành Uyên!

Không sao lát nữa tìm cách đánh lạc hướng là được.

"Xem chứ. Nhưng hồ sơ này dày quá, ta cần thêm một ngày. Mai ta trả ngươi."

"Ngươi còn muốn giữ thêm?"

Hắn thở dài, nói khẽ:

"Tiết Từ Doanh, nhớ cho kỹ—hồ sơ này là ngươi ăn trộm, không phải ta đưa."

Ta gật đầu:

"Yên tâm. Ta sẽ không kéo ngươi vào."

"Ngươi nói được thì phải làm được."

Hắn hừ một tiếng, choàng lại áo choàng, nhanh chóng rời đi.

Ta thật sự chẳng hiểu nổi hắn.

Rõ ràng sợ bị liên lụy, vậy mà vẫn lặn lội gió tuyết đến đưa hồ sơ cho ta.

Đã đến rồi, lại còn bày ra vẻ khó ưa, như sợ ta mang ơn hắn.

Đúng là ngang ngược, bướng bỉnh đến khó chịu.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 12: Chương 12



9

Thẩm Nhất Mưu vừa đi, Cố Hành Uyên quả nhiên liền hỏi:

"Vừa rồi… là hồ sơ gì vậy?"

"A, không có gì đâu, chỉ là… một quyển truyện kể dân gian thôi.

Chàng chắc chắn không thích đâu."

"Thật vậy sao?"

"Thật mà, thật đấy!"

Ta cười, ngẩng đầu nhìn chàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tâm trí ta bỗng trở nên trống rỗng.

Chàng chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Nhưng trong ánh mắt ấy lại hiện rõ sự thất vọng, một nét buồn sâu lắng, khiến lòng ta nhói lên.

Ta nhớ lại. Khi vừa thành thân, chàng từng cố gắng tiếp cận ta, muốn ta dựa vào chàng, muốn xây dựng sự tin tưởng giữa hai người.

Thế nhưng khi đó, ta chìm đắm trong đau khổ của chính mình, hoàn toàn chán ghét thế gian, lạnh lùng mà đẩy chàng ra từng bước một.

Lâu dần, ánh nhìn của chàng đối với ta cũng thay đổi—trở nên thất vọng, buồn bã, như hiện tại.

Dạo gần đây, dù ta đã cố gắng tốt hơn với chàng, nhưng với chàng mà nói, e rằng vẫn là chưa đủ.

Ta cảm nhận được điều đó, từng chút từng chút, chàng vẫn luôn nhẫn nhịn, dung túng, chờ đợi.

Chờ một điều gì đó mà ta không biết, đến tận bây giờ, ta mới hiểu.

Điều chàng thật sự mong đợi, không phải là vẻ ngoài hạnh phúc giả tạo, mà là sự tín nhiệm.

Chàng muốn một người vợ sẵn lòng tin tưởng chàng, dựa vào chàng, không giấu giếm, không khoảng cách.

Ta đổi ý.

Nắm tay chàng, ta nói khẽ:

"Chàng vào đây với ta."

Ta dẫn chàng vào thư phòng, lấy hồ sơ ra, mở ra trước mặt chàng.

Chàng cúi đầu nhìn ta, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên.

"Đây là hồ sơ vụ án của phụ thân ta năm xưa.

Ta vẫn luôn muốn điều tra, tìm cách lật lại bản án.

Vì thế ta mới tìm đến Thẩm Nhất Mưu, cầu xin hắn cho ta xem hồ sơ."

Ta dừng một lát, giọng khẽ khàng:

"Xin lỗi, ta sợ liên lụy đến chàng nên vẫn không dám nói thật."

"Ta biết."

Chàng nhìn ta, bỗng mỉm cười, dịu dàng đến lạ.

"Những việc gần đây nàng làm, ta đều biết.

Chẳng qua… ta vẫn muốn chờ nàng tự mình nói ra."

"Giờ nàng chịu nói rồi, ta thật sự rất vui, Từ Doanh."

"Chàng biết hết rồi sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, trong lòng vừa vui vừa hoảng.

Chàng biết, vậy nếu ta tiếp tục điều tra, liệu có khiến chàng gặp họa?

"Nhưng những việc ta làm rất nguy hiểm, Cố Hành Uyên.

Ta không muốn chàng bị cuốn vào.

Giờ chàng biết rồi, hay là… chúng ta hòa ly đi.

Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, ít ra chàng cũng—"

Chưa kịp nói hết câu, ta đã bị chàng kéo mạnh vào lòng.

Chàng cúi đầu hôn ta, dịu dàng nhưng kiên quyết, đến khi ta im lặng, ngừng vùng vẫy.

"Ta không sợ bị liên lụy."

Chàng áp trán vào trán ta, thì thầm:

"Ta chỉ sợ nàng không tin ta."
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 13: Chương 13



10

Ta và Cố Hành Uyên cùng xem hồ sơ suốt một đêm, còn cẩn thận chép lại một bản.

Ta không nhìn ra được bao nhiêu điểm then chốt, nhưng chàng lại khác.

Chàng là người trong quan trường, những điều ẩn giấu sau con chữ, chàng nhìn thấu nhiều hơn ta tưởng.

Chàng như gỡ từng sợi tơ rối rắm, chỉ trong chốc lát đã nắm được đầu mối:

"Trước đây nàng nói phát hiện vài người có liên hệ mật thiết với một kỹ viện, đúng không?

Vậy thì hợp lý rồi."

Chàng chậm rãi nói.

"Chủ kỹ viện đó họ Trang, phía sau còn âm thầm làm ăn với không ít vương công quý tộc.

Mà đường huynh của hắn lại chính là quản sự tâm phúc của quốc cữu Hàn Bách."

"Anh em họ Trang này đều là tay chân của Hàn Bách."

"Cha nàng từng vạch tội Hàn Bách trước triều, người đứng sau ra tay hại ông, đã rõ là ai rồi."

"Hàn Bách… là ca ca ruột của quý phi Hàn thị?"

Tim ta chợt thắt lại.

Cái tên Hàn quý phi, trong kinh ai mà chẳng biết?

Sủng ái ngút trời, có khi còn lấn át cả hoàng hậu.

Mà Hàn Bách—lại là trọng thần một tay che trời, nói một câu có thể định sinh tử kẻ khác.

Ta chưa từng nghĩ rằng, người hãm hại cha ta lại là loại đại nhân vật này.

Chỉ thoáng giây sau, ta đã siết chặt tay:

"Cho dù hắn quyền thế cỡ nào, cha ta bị oan, ta nhất định phải rửa sạch tội cho người!"

"Bình tĩnh, Từ Doanh."

Giọng chàng trầm ổn, có phần nặng nề.

"Hàn Bách thế lực thâm sâu, quyền cao chức trọng, ta và nàng muốn động đến hắn, vô cùng khó khăn.

Cha nàng chẳng lẽ không biết mình bị oan sao? Nhưng vì sao vẫn cúi đầu nhận tội, không hề kêu oan?"

"Bởi vì ông biết, chọc vào Hàn Bách, chỉ có đường c.h.ế.c."

"Cho dù ta và nàng có chứng cứ trong tay, cũng chẳng có ai dám xử lý.

Khắp kinh thành đều là người của hắn, chẳng ai muốn đứng ra chống lại."

Ta lặng im. Những lời chàng nói, từng chữ như đinh đóng xuống lòng.

"Nhưng…"

Chàng dừng lại, ánh mắt nghiêm túc:

"Trên đời này vẫn còn một người có thể làm được."

"Toàn bộ quyền thế và sủng ái mà Hàn Bách có được, đều là do người đó ban cho."

Ta thoáng ngẩn người, rồi phản ứng lại:

"Chàng nói là… hoàng thượng?"

Chàng gật đầu.

"Người đó tự nhận mình thông minh nhất thiên hạ, điều tối kỵ nhất là bị người khác lừa dối.

Hàn Bách là con ch.ó trung thành nhất bên cạnh người ấy, người ấy có thể không quan tâm hắn từng g.i.ế.c người hại mạng, nhưng tuyệt đối không cho phép hắn phản bội."

"Ta từng nghe nói, Hàn Bách sau lưng âm thầm làm không ít chuyện vượt mặt long nhan."

Ta gật đầu:

"Ta hiểu rồi."

Nếu trực tiếp tố cáo Hàn Bách vì hãm hại cha ta, hoàng thượng chưa chắc sẽ đứng về phía ta.

Ngược lại, nếu chọc giận Hàn Bách, hắn có khi sẽ nhân cơ hội mà g.i.ế.c người diệt khẩu.

Nhưng… nếu ta có thể khiến hoàng thượng phát hiện rằng Hàn Bách có hành vi phản bội, giấu giếm, trái với thánh ý…

Thế cục liền thay đổi hoàn toàn.

Muốn cứu cha, việc đầu tiên ta phải làm chính là khiến Hàn Bách mất đi sự sủng tín.

Mà để làm được điều đó… chúng ta cần một thứ: chứng cứ Hàn Bách lừa gạt thiên tử.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 14: Chương 14



11

Sau một đêm cùng chàng bàn bạc kỹ lưỡng, ta đã có một kế hoạch rõ ràng.

Cái tâm luôn treo lơ lửng suốt bao ngày qua, rốt cuộc cũng có thể buông xuống phần nào.

Sáng mùng Một Tết, ta cải trang thành người thường, len lén ra cửa sau, lặng lẽ tiến vào Thẩm phủ, đem bản gốc hồ sơ trả lại cho Thẩm Nhất Mưu.

Hắn dường như đoán được hôm nay ta sẽ đến, còn cẩn thận sai người ra đón vào.

"Ngươi cũng giữ chữ tín đấy."

Hắn nhận lấy hồ sơ, tiện miệng hỏi:

"Xem ra được gì chưa?"

Ta nheo mắt:

"Hử? Không phải ngươi điếc à?"

Hắn nghẹn lời: "…"

Ta khẽ cười:

"Thôi, không trêu nữa.

Thẩm Nhất Mưu, hồ sơ này rất hữu ích.

Ta và Cố Hành Uyên đã cùng đối chiếu, và nhận định—người đứng sau tất cả khả năng cao là Hàn Bách."

"Hàn Bách?"

Hắn hơi kinh ngạc, nhưng cũng không quá bất ngờ, như thể đã từng đoán được điều gì.

"Hắn là quốc cữu, quyền khuynh thiên hạ.

Dù có chứng cứ, ngươi cũng chẳng tố được hắn.

Cả kinh thành đều là người của hắn, không ai dám động tới."

"Ngươi nói giống hệt Cố Hành Uyên."

Hắn cau mày, ra vẻ chán ghét:

"Đừng lôi ta ra so với hắn."

"Ngươi tự nghĩ ra thôi, ai so ngươi với ai làm gì."

Ta khoanh tay, hừ nhẹ.

Hắn nghiến răng:

"Ngươi về đi cho nhanh!"

"Được rồi, ta đi đây.

Thẩm Nhất Mưu, cảm ơn ngươi đã chịu giúp ta lần này."

"Ta không giúp ngươi gì hết."

"Biết rồi, biết rồi. Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị liên lụy."

Hắn liếc nhìn ta một cái, rồi quay mặt đi, không nói nữa, chỉ im lặng đứng đó.

Ta hướng về phía hắn cúi đầu hành lễ, rồi xoay người rời đi.

Vừa đi được mấy bước, sau lưng lại vang lên giọng nói đầy tức tối của hắn:

"Đi đi, Tiết Từ Doanh! Dù ngươi có gây họa lớn cỡ nào, ta cũng sẽ không giúp nữa!

Ngươi có c.h.ế.c ngoài kia, ta cũng chỉ vỗ tay hả hê thôi!"

Ta khựng lại giây lát, quay đầu cười với hắn:

"Biết rồi, Thẩm đại nhân."

Hắn giận đến đen mặt, "rầm" một tiếng—đóng cửa ngay trước mặt ta.

12

Ta bắt đầu điều tra những bằng chứng chứng minh Hàn Bách dối trên lừa dưới, giở trò quyền mưu.

Có Cố Hành Uyên—một người trong chốn quan trường—trợ giúp, mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều.

Vài ngày sau, kỹ viện vốn có quan hệ thân thiết với Hàn Bách tuyên bố tổ chức yến tiệc Quần Phương.

Ta và chàng quyết định lợi dụng cơ hội đó để lẻn vào điều tra.

Sợ bị nhận ra, cả hai đều cải trang kỹ lưỡng.

"Chàng nhìn mấy người kia xem, có người từng đến nhà ta làm khách nữa kìa.

Lúc ấy ai cũng ra vẻ chính trực, không ngờ cũng là hạng lui tới nơi trụy lạc."

Cố Hành Uyên cười khẽ:

"Người trong quan trường, mấy ai thật lòng thật dạ, có gì phải ngạc nhiên?"

"Vậy còn chàng thì sao?"

Ta liếc chàng.

Chàng mỉm cười nhẹ nhàng:

"Ta à? Tất nhiên là đóa sen trắng tinh khiết, mọc giữa bùn mà chẳng vướng chút bẩn."



Chúng ta vừa bước vào trong chưa được bao xa, chàng đã bị chặn lại.

Một phụ nhân đẫy đà bước đến, mắt cười cong cong, liếc chàng đầy tình ý:

"Ôi chao, công tử lạ mặt quá nha, lần đầu ghé kỹ viện phải không?"

Cùng lúc, mấy nữ nhân khác cũng xúm lại.

"Vị lang quân này đẹp trai quá đi!"

Ta liếc sang, rõ ràng Cố Hành Uyên đã hóa trang đầy râu ria, chỗ nào mà đẹp cho được?

"Lang quân cần người hầu hạ không? Thiếp cũng từng học thi thư lễ nhạc đấy."

Một nàng khác cười dịu dàng nhìn chàng, bộ dạng như chỉ chờ được chàng gật đầu là nhào vào.

Chàng khẽ nghiêng người, mỉm cười nhã nhặn:

"Chưa vội, giờ còn sớm, ta đi dạo một vòng đã."

Thấy vậy, mấy nàng kia cũng không miễn cưỡng, lẩm bẩm rời đi:

"Hừm, ý là không ưa bọn mình chứ gì."

"Thôi đi, rốt cuộc cũng là ta không xứng."

Khi các nàng đi khuất, chàng dắt ta lên lầu, vừa đi vừa âm thầm quan sát.

Ta nhìn những cô gái đang lượn qua lượn lại mời khách dưới lầu mà thất thần.

Cố Hành Uyên thấy vậy, nghiêng đầu hỏi khẽ:

"Sao thế?"

Ta lắc đầu, rồi thở dài:

"Nàng ấy cũng từng học thi thư lễ nhạc, chắc từng là cô gái có học, biết lễ nghi… Vậy mà giờ phải sống nơi này…"

Chàng nhìn theo ánh mắt ta, sắc mặt trầm xuống:

"Có thể là bị bán, cũng có thể là bị bắt.

Hàn Bách để củng cố quyền lực, mở ra nhiều kỹ viện thế này, dùng để chiêu dụ quan lại.

Mà những cô gái bị đưa tới đây, chẳng qua chỉ là vật tế trên con đường lên mây của hắn."

Ta siết tay:

"Thật khốn nạn."

Chàng khẽ siết tay ta đáp lại:

"Rồi sẽ có ngày lật lại vụ án. Kẻ ác sẽ đền tội. Thế gian này sẽ lại có công bằng."

Ta khẽ gật đầu, ánh mắt chợt lóe sáng:

"Cố Hành Uyên! Chàng nhìn kìa!"

Là chủ kỹ viện—Trang Hàn.

Hắn vừa bước vào đã vội vàng lên lầu, sắc mặt trông có vẻ gấp gáp.

Ta và chàng liếc nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu ý.

Chúng ta len lén đi theo hắn.

Trang Hàn vào một gian phòng trên tầng cao nhất.

Hồi lâu sau mới ra ngoài, thần sắc lại như thường, bắt đầu ra đại sảnh tiếp khách.

Gian phòng kia… nhất định có điều mờ ám.

Chúng ta giả vờ dạo chơi thong thả, đi lên tầng.

Ngay đầu cầu thang đã có một gã lực lưỡng đứng canh.

Cố Hành Uyên tiến đến hỏi hắn nhà xí ở đâu, thừa dịp hắn lơ là liền ra tay điểm huyệt, lôi hắn vào phòng trống khóa lại.

Sau đó, chàng kéo ta vào gian phòng mà Trang Hàn vừa rời đi.

Sau một hồi tìm kiếm, quả nhiên, sau giá sách có cơ quan ẩn.

Bên trong, ta và chàng phát hiện một chồng thư từ qua lại giữa Trang Hàn và Hàn Bách.

Những thứ như vậy, lẽ ra nên bị tiêu hủy.

Chắc hẳn Trang Hàn muốn giữ lại để phòng thân, nên mới giấu đi.

Thế nhưng—khi ta và chàng còn đang đọc, thì…

Rầm!

Cửa phòng đột ngột bị đạp mở!
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 15: Chương 15



Trang Hàn không biết vì sao lại quay lại, dẫn theo một đám người xông vào.

Bà chủ kỹ viện cũng đứng sau hắn, chống nạnh mắng lớn:

"Ta biết ngay hai người các ngươi không bình thường mà!"

Hỏng rồi!

Một đám người cầm gậy lao đến.

Cố Hành Uyên đá đổ bàn, cản chúng lại, rồi ôm ta phá cửa sổ nhảy xuống hành lang tầng dưới.

Chưa kịp hoàn hồn, phía sau đã có người châm lửa, khói bốc lên ngùn ngụt.

Cả kỹ viện náo loạn, khách khứa thi nhau tháo chạy.

Ta và chàng bị đuổi tới ngõ cụt.

Trang Hàn đuổi tới, cầm đao cười lạnh:

"Xem các ngươi còn chạy đi đâu?"

Chàng che chắn phía trước, ta nép sau lưng, tay chân lạnh ngắt.

Nhiều người như thế, chúng ta e là khó thoát được.

"Xin lỗi… là ta liên lụy chàng."

Ta nghẹn ngào.

Chàng lại bật cười:

"Nói gì ngốc vậy? Năm ấy ở quan đạo, nàng cứu ta một mạng… từ khoảnh khắc đó, ta đã nguyện sống vì nàng rồi."

"Ta từng cứu chàng?"

Ta sững lại. Một đoạn ký ức chợt ùa về.

Năm đó, cha đưa ta đi du ngoạn vùng ngoại ô kinh thành.

Trên đường về, ta thấy một người ngã gục bên vệ đường, thương xót nên cầu xin cha ra tay cứu giúp.

Lúc đó trời tối, ta ở trong xe, không nhìn rõ mặt người nọ.

Hóa ra là chàng?

Ta cười khổ.

Chỉ là một việc nhỏ… chàng lại xem như ân tình cả đời?

Trang Hàn giơ đao lao đến, Cố Hành Uyên ôm chặt lấy ta, sẵn sàng liều mạng.

Nhưng đúng lúc ấy—vút!

Một phi tiêu lao đến, đánh rơi thanh đao khỏi tay hắn.

"Đứng lại!"

Một tiếng quát vang lên.

Vô số quan binh ào ào xông vào.

Trang Hàn ôm tay, giận dữ gào lên:

"Kẻ nào dám quản chuyện của ta?"

Một giọng cười khẽ vang lên—một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Hắn mặc quan bào, tay ôm đao, ngạo nghễ bước vào:

"Bổn quan, là Đại Lý Tự thiếu khanh, kiêm Phó đô úy kinh thành—do chính Hoàng thượng sắc phong.

Ngươi nói xem, bổn quan có được phép quản hay không?"

Thẩm Nhất Mưu.

Ta sững sờ. Không ngờ hắn sẽ xuất hiện vào lúc này.

Trang Hàn nhíu mày:

"Ngươi đến đây làm gì?"

Hắn liếc ta và Cố Hành Uyên một cái, lạnh nhạt đáp:

"Có người tố cáo kỹ viện các ngươi giam giữ, ngược đãi lương dân nữ tử. Bổn quan phụng mệnh tới điều tra."

Trang Hàn phá lên cười, bước tới đầy kiêu ngạo:

"Ngươi biết kỹ viện này là của ai không?

Một chức thiếu khanh nho nhỏ, dám đến đây làm càn?"

Tội ác của Vạn Hoa Lầu vốn đã lan truyền khắp nơi, chỉ là có Hàn Bách chống lưng nên không ai dám động đến.

Bởi thế, Trang Hàn mới ngang ngược như vậy.

Thẩm Nhất Mưu cười lạnh, ánh mắt lóe sáng—rút đao, c.h.é.m xuống.

Phập.

Trang Hàn chưa kịp kêu lên, đầu đã lìa khỏi cổ.

"Đại ca!"

Đám lâu la hét lớn, định xông lên.

Thẩm Nhất Mưu chẳng hề lay động, ánh mắt sắc lạnh:

"Các ngươi thử xem, ta — quan nhỏ Đại Lý tự Thiếu Khanh— có dám c.h.é.m thêm mấy cái đầu nữa hay không?"

Đám người kia bị khí thế chấn nhiếp, sợ hãi đứng yên.

Thẩm Nhất Mưu vung tay.

Binh lính phía sau lập tức xông lên, bắt giữ toàn bộ đám người.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 16: Chương 16



13

Vạn Hoa Lầu chẳng mấy chốc đã bị lửa thiêu rụi.

Xà nhà đen kịt nghiêng ngả, gỗ cháy khét đổ nghiêng, khói vẫn còn cuộn lên từng đợt.

Ta và Cố Hành Uyên lánh vào một tửu lâu gần đó, đứng trên tầng cao nhìn xuống.

Bên dưới, quan binh đang hối hả dập lửa, từng thùng nước được chuyền tay, gió thổi hun khói mù mịt.

Cố Hành Uyên nắm tay ta, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Nhất Mưu, chắp tay hành lễ:

"Đa tạ Thẩm đại nhân tương trợ."

Thẩm Nhất Mưu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không chút dễ chịu:

"Đa tạ gì? Đa tạ ngươi mạng lớn thì có."

Hắn vẫn thẳng tính như xưa, chẳng buồn cho lời tử tế.

Ta nhìn mà chỉ biết cười khổ, rồi hỏi hắn:

"Sao ngươi lại đến được đúng lúc thế?"

Hắn liếc ta một cái, hừ khẽ:

"Thuộc hạ của ta đi ngang, tình cờ thấy hai người các ngươi bị vây, liền về báo tin."

Nhưng rõ ràng ta và chàng đều cải trang, đến Xuân Hỉ còn chẳng nhận ra.

Nếu không phải có người bám theo từ đầu, sao lại nhận được?

Ta không vạch trần, chỉ cười lảng:

"Thật trùng hợp nhỉ? Thuộc hạ ngươi mắt tinh thật đấy."

Hắn bị nghẹn, không nói lại được, quay mặt đi tránh né.

Ta lại hỏi:

"Ngươi g.i.ế.c người của Hàn Bách, tính sao đây?

Có nghĩ đến hậu quả chưa?"

Hắn nhìn ta, giọng lạnh như băng:

"Ngươi nói bậy gì đó? Ta phụng mệnh điều tra vụ giam giữ lương dân nữ tử, kẻ cản trở, dĩ nhiên phải xử lý.

Ai bảo ta đến vì ngươi? Ai nói ta vì cứu các ngươi mà g.i.ế.c người?"

"Chuyện ta làm là công vụ!

Hàn Bách dù có thế lực, cũng không thể vì chuyện này mà động đến nhà họ Thẩm."

Hóa ra… từ đầu hắn đã nghĩ sẵn đường lui.

Chẳng trách được. Là Thẩm Nhất Mưu thì nhất định sẽ không để bản thân dính líu.

Thế mới nói, hắn luôn biết cách bảo vệ mình—dù làm việc nghĩa cũng không quên phòng bị.

"Phải rồi."

Hắn như sực nhớ ra điều gì:

"Hai người vào tận Vạn Hoa Lầu, không phải tay trắng ra về đấy chứ?"

"Đương nhiên là không."

Ta mỉm cười, lấy từ trong n.g.ự.c áo ra xấp thư mà vừa nãy lúc hỗn loạn đã kịp thu lại.

Cố Hành Uyên nhìn ta một cái, cũng cười khẽ, rồi lấy thêm một xấp thư khác từ trong áo ra.

Không hổ là phu quân của ta!

Thẩm Nhất Mưu nhìn hai ta, ánh mắt như vừa ghen tị vừa bất mãn, nghiến răng lẩm bẩm:

"Đúng là… phu thê phối hợp ăn ý thật."

14

Trước khi rời đi, Thẩm Nhất Mưu lại lặng lẽ tiết lộ thêm một tin tức.

Hắn nói:

“Hàn Bách từng vì dã tâm quá lớn mà bí mật sai người chế tạo một lô ‘cấm vật’.

Sau khi hoàn tất, toàn bộ nhóm thợ rèn đó đều ‘bốc hơi’, chẳng để lại tung tích.

Nhưng những cấm vật đó hiện đang ở đâu—ngay cả mật thám Đại Lý Tự cũng không tra được.”

“Nếu tìm ra được, việc lật đổ Hàn Bách sẽ thêm phần chắc chắn.”

Nói xong, hắn còn không quên bổ sung bằng một câu lạnh nhạt:

“Nhưng mấy lời này ta chỉ tùy tiện nói ra thôi. Ngươi muốn tìm thì tự đi mà tìm, đừng mong ta giúp.”

Cố Hành Uyên mỉm cười điềm tĩnh:

“Chỉ cần thật sự tồn tại, ta nhất định sẽ tìm được.”

“Hừ.”

Thẩm Nhất Mưu không nói thêm gì nữa, ôm đao rời đi.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 17: Chương 17



Về đến phủ, ta và chàng lập tức bắt tay vào sắp xếp, đối chiếu lại toàn bộ chứng cứ.

Lòng tin vốn chỉ năm sáu phần, giờ đã tăng lên bảy tám phần.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, chúng ta sẽ tìm được nơi Hàn Bách cất giấu cấm vật, rồi trực tiếp dâng sớ lên ngự tiền, cáo giác hắn tội lớn.

Nhưng chuyện đời nào dễ như tính toán trên giấy.

Biến cố, rốt cuộc đã đến.

Sáng mồng năm Tết, đúng lúc Cố Hành Uyên ra ngoài theo dõi Hàn Bách, thì Thẩm Nhất Mưu bất ngờ đến phủ.

Chưa kịp mở miệng, hắn đã nắm tay ta kéo đi:

“Tiết Từ Doanh, đi với ta.”

“Gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Ta thấy vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm trọng, tim lập tức đập dồn dập, linh cảm chẳng lành trỗi dậy.

Thẩm Nhất Mưu hít sâu một hơi, từng chữ rơi xuống tai ta như sét nổ ngang trời:

“Hôm nay, mật thám Đại Lý Tự đã chặn được một bồ câu đưa thư từ phủ Hàn Bách bay ra.

Trong thư hắn lệnh cho người ở Ninh Cổ Tháp lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t bá phụ và bá mẫu.”

Ta toàn thân run rẩy, lạnh toát từ trong ra ngoài.

Hàn Bách đã phát hiện ra rồi. Hắn muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

“Không được, ta không thể đi!

Vậy còn cha mẹ ta thì sao? Còn Cố Hành Uyên thì sao?”

Ta hốt hoảng.

Hắn cứng giọng đáp:

“Cố Hành Uyên võ công không tệ, lại được lòng dân, tạm thời Hàn Bách chưa động được đến hắn.

Về phần bá phụ bá mẫu, ta đã lập tức cho người đến bảo vệ rồi.”

“Nhưng ngươi mới là người cần phải chạy ngay.

Ngươi là người đang bị nhắm tới!”

“Nhưng nếu ta trốn thì sao? Trốn rồi thì sao nữa?”

Ta cắn răng, đôi môi run run.

“Hắn là quyền thần một tay che trời, chỉ cần ta còn sống, hắn sẽ không buông tha.

Còn cha mẹ ta cũng chẳng thể thoát được.”

Suy nghĩ trong chớp mắt, ta chợt nắm lấy tay hắn:

“Thẩm Nhất Mưu—ta muốn gặp Hoàng thượng.”

Hắn sững người.

Rồi nhanh chóng hiểu được ý đồ của ta.

“Ngươi điên rồi sao?

Ngươi có biết việc này chẳng khác nào lấy mạng ra đánh cược không?

Nếu tên phu quân hiền lành của ngươi biết được, hắn chẳng lột da ta à?”

“Vậy ngươi có cách nào khác không?”

Ta nhìn thẳng vào hắn.

“Trên đời này, ngoài Hoàng thượng, ai có thể vượt qua được Hàn Bách để bảo vệ người thân của ta?

Ngươi thì làm được à?”

Hắn trầm mặc.

Ta thở nhẹ, giọng trầm xuống:

“Thẩm Nhất Mưu… lần này, ta phải đánh cược một lần.”

15

Đêm hôm đó, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Nhất Mưu, ta cải trang thành một đạo cô, lặng lẽ trà trộn vào Đông Giác Tự.

Trong gian điện nhỏ phía tây, Hoàng đế đang nhắm mắt tĩnh tọa, trước mặt là một lư hương đang khẽ tỏa khói.

Nghe nói bao năm nay, Hoàng thượng chuyên tâm tu đạo luyện đan, mỗi dịp đầu xuân đều sẽ đến Đông Giác Tự để bế quan trai giới.

Và chỉ khi ấy, ta mới có cơ hội đứng trước mặt người.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 18: Chương 18



Ta bưng chậu nước tiến đến.

Còn chưa kịp đến gần, Hoàng đế bỗng mở bừng mắt, ánh nhìn sắc bén như xuyên thấu lòng người.

“Bước chân lóng ngóng, không phải người tu hành.”

Thị vệ hai bên lập tức tuốt kiếm ra khỏi vỏ.

Ta vội quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

“Thần nữ xin Hoàng thượng minh xét!”

Ánh mắt Hoàng đế u uẩn mà lạnh lẽo, gương mặt không biểu cảm, nhưng khí thế như núi đè áp đến nỗi khiến lòng người run sợ.

“Nói đi, ngươi đến đây vì mục đích gì?”

Ta siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, ép mình không được run rẩy:

“Thần nữ muốn cáo trạng!”

Hàng chân mày của người hơi động, chậm rãi ngồi thẳng lên, tỏ vẻ hứng thú:

“Ồ? Tội trạng gì? Nói nghe thử xem.”

Hoàng đế là người tự xưng là thiên hạ đệ nhất trí giả, đắc ý nhất chính là: không cần thượng triều quá ba lần một tháng, chỉ cần truyền lời cho vài đại thần thân tín cũng có thể trị quốc an dân.

Thế nhưng, chính vì quá tự phụ, nên người không biết rằng kẻ mà người tin là trung thần tận tụy, cẩn thận khiêm cung, thật ra lại là kẻ mưu quyền kết đảng, sửa ý chỉ, chèn ép trung lương.

Triều đình rối ren, gian thần thao túng, mà kẻ đáng trách nhất, chính là vị quân vương đang ngồi trên cao kia.

Nhưng những lời ấy, ta không thể nói ra.

Người quá tự cao, nếu ta mạo muội bảo rằng người sai, e là người đầu tiên c.h.ế.t sẽ là ta.

Ta ổn định tâm thần, dập đầu thật sâu rồi cất giọng thành kính:

“Kể từ ngày Hoàng thượng đăng cơ, thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc thế ngày càng cường thịnh, khiến tứ phương đều kính sợ.

Công đức ấy, ngàn đời lưu danh, là nhờ Hoàng thượng mưu lược cao minh, biết người biết việc.”

“Thế nhưng…”

Ta hít sâu:

“Thế gian luôn có kẻ lợi dụng tín nhiệm của Hoàng thượng, âm thầm dối trá, bóc lột dân chúng, làm tổn hại danh tiếng bồi đắp bấy lâu nay của bệ hạ.”

“Thần nữ biết Hoàng thượng yêu dân như con, không dung kẻ xấu.

Nhưng lũ gian thần lại bưng bít triều đình, khiến thần nữ không thể kêu oan, bất đắc dĩ mới cải trang trà trộn vào đây, liều mình dâng sớ!”

Hoàng đế không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn ta.

Ánh mắt đó, như đang đánh giá một món đồ thú vị nào đó, sâu hun hút, khiến ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Một lúc sau, người mới lười biếng hỏi:

“Vậy ngươi muốn cáo ai?”

“Thần nữ muốn tố cáo đương kim quốc cữu—Hàn Bách.”

“Ngươi có chứng cứ không?”

“Có.”

Ta lấy hết thư từ và bản chép tay của vụ án cha ra, dâng lên.

“Tội trạng của Hàn Bách, Hoàng thượng chỉ cần liếc mắt là rõ.”

Ta dập đầu, người vẫn rạp sát đất, không dám cử động.

Chính giữa mùa đông mà trán ta lại lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cả điện đường im ắng đến nghẹt thở.

Không biết bao lâu sau, Hoàng đế mới ném tập hồ sơ xuống, trầm giọng:

“Ngẩng đầu lên.”

Ta cẩn trọng ngước nhìn, chạm ngay vào ánh mắt như lưỡi d.a.o mỏng manh kia.

Người nhìn ta một lúc lâu, bỗng cất tiếng:

“Chả trách trẫm thấy ngươi quen mắt.

Ngươi là con gái của nguyên Lễ bộ Thị lang Tiết Thiệu, đúng không?

Ngươi tên Tiết Từ Doanh?”

“Là thần nữ.”

“Ừm, năm ngươi sáu tuổi, trẫm từng gặp qua.”

Ta cúi đầu, răng cắn chặt môi dưới.

Quả nhiên là vị minh quân được người đời ca tụng—trí nhớ đáng sợ như quỷ thần.

Có lẽ, chính vì như thế mà dù mỗi năm đều bế quan tu đạo, người vẫn nắm quyền thiên hạ chặt chẽ không ai lay chuyển.

“Hoàng thượng…”

Ta nghẹn giọng:

“Phụ thân thần nữ là bị vu oan! Vì muốn bảo toàn tính mạng cho ta, người mới nhận tội thay.

Nay người cùng mẫu thân thần nữ đã bị đày đến Ninh Cổ Tháp, vậy mà Hàn Bách còn ra lệnh g.i.ế.c người diệt khẩu… xin Hoàng thượng cứu họ!”

Ta dập đầu lạy tạ, nhưng Hoàng đế vẫn im lặng.

Hồi lâu sau, người khẽ bật cười:

“Tiết Từ Doanh, ngươi thật khéo ăn khéo nói.

Nhưng… Hàn ái khanh là cánh tay phải của trẫm. Ngươi nghĩ trẫm sẽ vì lời một tội nữ như ngươi mà nghi kỵ hắn sao?”

Ta ngẩng đầu, c.h.ế.t lặng.

“Hoàng thượng! Hàn Bách làm trái thánh chỉ, bằng chứng rành rành…”

“Đủ rồi. Người đâu, nhốt lại.”

“Hoàng thượng!”

Ta còn chưa kịp cầu xin gì thêm, đã bị thị vệ kéo mạnh ra ngoài.

Cánh cửa điện đóng sầm lại, ánh sáng vụt tắt.

Ta bị lôi vào bóng tối, tim như chìm xuống vực.

Không ngờ… niềm hy vọng cuối cùng của ta—lại đặt nhầm người.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 19: Chương 19



16

Ta không biết mình bị giam ở đâu.

Hôm đó tại Đông Giác Tự, ban đầu ta bị trói trong một gian thiền phòng.

Sau đó, có người trùm bao lên đầu, đánh cho bất tỉnh, rồi đưa đi nơi khác.

Lúc ta tỉnh lại, thì đã bị nhốt trong một địa lao tối tăm, không thấy ánh mặt trời.

Chỉ có một ngọn đèn dầu mờ mờ treo trên vách tường đối diện, tựa hồ chẳng bao giờ cạn cháy.

Cả nhà lao, chỉ có một mình ta. Không cửa sổ, không gió trời, cũng không ai lên tiếng.

Thứ duy nhất để ta đoán thời gian trôi qua, chính là lúc có người mang cơm.

Nhưng ngay cả thế cũng không chính xác.

Có những lần, ta đói đến mức đứng không vững, mới có người đem chút thức ăn thiu lạnh tới.

Ngày lại qua ngày, thân thể ta dần yếu đi, gầy mòn và uể oải.

Ta bắt đầu sợ.

Sợ mình đã làm hỏng chuyện.

Sợ rằng lần này, ta vẫn chẳng thể cứu được cha mẹ.

Và càng sợ hơn là nếu một ngày Cố Hành Uyên tìm đến, thì người chờ chàng chỉ là một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.

Ta không thể quên hình ảnh ở kiếp trước, lúc chàng ôm ta, đau đớn đến mức thổ huyết—tim ta đau như d.a.o cắt.

Ta muốn sống.

Ta không muốn chàng lại một lần nữa vì ta mà tuyệt vọng.

Chí ít… ta muốn được gặp chàng thêm một lần.

Ta co ro trong đống rơm mục, không dám nhắm mắt.

Mỗi lần mí mắt nặng trĩu, ta lại cắn răng, tự cấu vào mình để giữ tỉnh táo.

Ta sợ, sợ rằng chỉ cần ta ngủ một giấc sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Trong cơn mê man mơ hồ, đột nhiên có tiếng “kẹt” nặng nề vang lên—cánh cửa địa lao được đẩy ra.

Ánh sáng bên ngoài rọi vào, chói lòa đến mức khiến ta không tài nào mở mắt.

Phải rất lâu sau, ta mới dần thích ứng được.

Trước mắt, là bóng dáng lười biếng tựa bên khung cửa—Hoàng đế.

Người đứng đó, ánh mắt nhàn nhạt, chậm rãi cất lời:

“Tiết Từ Doanh, vận khí của ngươi không tệ. Ngươi có một phu quân tốt, lại có một bằng hữu tốt.”

Là có ý gì?

Ta gầy gò đến nỗi chẳng thể đứng dậy nổi.

Hai tên thị vệ xốc nách ta kéo đi.

Mãi đến khi bước ra khỏi địa lao, ta mới bàng hoàng phát hiện, nơi ta bị nhốt bấy lâu nằm ngay dưới điện Dưỡng Tâm.

Trong đại điện, một nữ tử áo mũ lộng lẫy đang khóc đến lê hoa đái vũ:

“Hoàng thượng, xin Người tha cho ca ca thần thiếp!

Ca ca thần thiếp vô tội, người nhát gan, sao có gan tạo phản được chứ?”

Hoàng đế không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu ra hiệu.

Một thị vệ phía sau liền tiến lên, vặn gãy cổ nàng ta.

"Khụp"—một tiếng khô khốc.

Sau đó, người chậm rãi xoay lại, ánh mắt như băng như tuyết, rơi thẳng lên thân ảnh rách rưới của ta đang quỳ dưới nền gạch.
 
Back
Top Bottom