Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hồng Nhan Tận - Cẩm Chi

Hồng Nhan Tận - Cẩm Chi
Chương 20



38

Nữ nhân câm vốn đang ngơ ngác, khi nghe thấy chữ bệ hạ, phảng phất bỗng nhiên thanh tỉnh.

Nàng ta chật vật bò dậy, khập khiễng chạy ra ngoài điện.

Nhưng chưa kịp đến trước mặt Tống Hoài An, hai thái giám tay chân lưu loát đã đè nàng ta lại.

“Bệ hạ, ngài đã đến rồi!”

Thẩm Uyển nghe động tĩnh bên ngoài điện, nhẹ nhàng kéo Tiểu Như không lên tiếng nữa, nàng cũng muốn nghe xem Tống Hoài An chạy đến nơi như lãnh cung làm gì.

“Nói! Năm đó chuyện bệ hạ ban Bất Sinh đan cho Trầm tướng quân phu nhân, rốt cuộc là sao?”

Giọng nói lanh lảnh của thái giám bên ngoài truyền rõ mồn một.

Thẩm Uyển giật mình, Bất Sinh đan?

Năm đó mẫu thân cũng vì thứ này mà không qua khỏi, sao lại liên quan đến Thục quý phi ở lãnh cung?

“Bệ hạ, chính là nàng ta! Là Thục quý phi, không, là nữ nhân câm này sai nô tỳ làm, nói nô tỳ đổi Bất Sinh đan giả rồi đưa cho Thẩm phu nhân. Nàng ta nói bệ hạ kiêng kị Thẩm gia đã lâu, muốn diệt trừ Thẩm gia, nô tỳ làm chuyện này là đang phân ưu cho bệ hạ!”

Qua khe hở ở cửa điện, Thẩm Uyển nhìn thấy cung nữ Sắt Sắt hầu hạ bên cạnh Thục quý phi đang quỳ dưới đất, tay chỉ vào nữ nhân câm.

Lòng nàng căng thẳng, năm đó thuốc của mẫu thân bị người ta đánh tráo?

“Choang…” Một chiếc bình sứ tinh xảo bị người ta ném mạnh xuống đất.

Giọng của Tống Hoài An vừa tàn nhẫn vừa phẫn nộ, túm lấy cổ áo của nữ nhân câm, nhấc bổng nàng ta lên: “Trẫm đã cảnh cáo ngươi không chỉ một lần, trẫm có thể báo đáp ngươi mọi thứ, ngoại trừ ngôi vị hoàng hậu! Ngươi dám giở trò lá mặt lá trái sau lưng trẫm!”

Nữ nhân câm hoảng sợ quơ hai tay, muốn biểu đạt gì đó nhưng chỉ phát ra những tiếng ú ớ.

Tống Hoài An buông tay, nàng ngã xuống đất như một tấm vải rách.

“Mấy năm nay, ngươi ỷ vào ân cứu mạng mà làm càn, đáng ch*t! Chưa nói đến Thẩm phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của triều đình, chỉ riêng việc bà ấy là mẫu thân của hoàng hậu, ngươi đã không nên động vào rồi!”

Tống Hoài An hiếm khi nổi giận đến vậy, làm mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng.

“Người đâu, mang độc phụ này xuống, đánh ch*t!”

Ngay khi thái giám bên cạnh định dẫn người đi, Thẩm Uyển ở hậu điện nghe hồi lâu mới đi ra.

“Khoan đã.”

Tống Hoài An thấy Thẩm Uyển, sắc mặt mới hòa hoãn một chút: “Sao nàng lại chạy đến nơi này? Nơi này hàn khí nặng, nàng về trước đi.”

Thẩm Uyển toàn thân run rẩy, cũng không biết là phẫn uất hay căm hận.

Nàng như không nghe thấy, chỉ nhìn nữ nhân câm dưới đất: “Mẫu thân ta, thật sự là ngươi dùng kế hại ch*t?”

Nữ nhân câm đầu tiên nhìn Tống Hoài An, sau đó mới nhìn về phía Thẩm Uyển, mặt nở nụ cười điên cuồng đến cực hạn, miệng lắp bắp thốt ra một chữ: “Gi*t! Gi*t…”

Thẩm Uyển nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, đã biết đáp án.

Mẫu thân nàng đúng là bị nữ nhân điên này hại ch*t! Mà nàng…

Thẩm Uyển nói không nên lời, chỉ cảm thấy ng*c vô cùng đau đớn, một ngụm máu tươi bất ngờ phun ra, sau đó, trước mắt nàng chỉ còn một màu đen tối.

Như trải qua một giấc mộng dài, trong mộng sương mù dày đặc, trống rỗng không một bóng người.

“Uyển Uyển…”

Trong mộng có người gọi tên nàng, có phụ thân, có mẫu thân, còn có thanh âm huynh trưởng.

Nhưng Thẩm Uyển cố gắng muốn tìm bóng dáng họ, lại không thấy đâu.

Trong màn sương trắng xoá hiện ra một gốc cây đào che trời, dưới tàng cây có người đang múa kiếm, thân ảnh xa lạ mà quen thuộc.

Nàng từng bước tiến lại gần, cho đến khi bóng người dưới tàng cây trở nên rõ ràng.

Tống Hoài An mặc cẩm bào màu trắng, tóc đen buộc cao, đang thu kiếm, ngọc thụ lâm phong.

Hắn nhìn nàng, vươn tay, ngữ khí vô cùng dịu dàng: ” Uyển Nhi, đi theo ta.”

Thẩm Uyển đứng sững tại chỗ, vừa mới giơ tay lên muốn nắm lấy tay hắn, sương mù phía sau tan đi, dần dần đổi thành tường cung trùng trùng điệp điệp, hoàng thành như một con cự thú há miệng to như chậu máu muốn nuốt chửng nàng.

Nàng vô cùng hoảng sợ, đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.

Mở mắt ra, đập vào mắt là rèm giường tơ lụa trên đỉnh đầu, bên tai truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ.

Nàng hơi nghiêng đầu, trong nội điện chỉ còn một ngọn đèn, bấc đèn nổ nhẹ, ánh nến lay động, chiếu vào gương mặt Tống Hoài An.

Hắn nằm nhoài bên giường, ngủ không yên giấc, lông mày nhíu chặt, quầng thâm dưới mắt, cằm lún phún râu, có lẽ đã lâu không được nghỉ ngơi.

Thẩm Uyển cứ lẳng lặng nhìn, nàng đã quên bao lâu rồi không nhìn kỹ người này, hắn nhắm hai mắt, nàng vẫn có thể thấy được dáng vẻ ngây ngô thời niên thiếu của hắn.

Có một khoảnh khắc, nàng nhớ tới quá khứ, khóe miệng khẽ nhếch lên, như thể những năm tháng qua, họ chưa từng chia xa.

“Quán Quán, nàng tỉnh rồi!”

39

Cử động của Thẩm Uyển rất nhỏ đã đánh thức Tống Hoài An, trong mắt hắn tràn đầy vẻ vui mừng xen lẫn mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn.

Thẩm Uyển chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua ngoài điện, trời tối đen như mực, không một ánh trăng.

Nàng uống một ngụm nước ấm Tống Hoài An đưa qua, nhuận giọng nói rồi mới hỏi: “Nàng ta đâu?”

Tống Hoài An biết nàng đang hỏi nữ nhân câm kia, chỉ đắp chăn cho nàng: “Đêm qua, đã ch*t rồi.”

Ngữ khí của hắn quá nhẹ nhàng linh hoạt, giống như đang nói một người không liên quan.

Nhưng khi tỉnh mộng, Thẩm Uyển vẫn nhớ rõ Tống Hoài An trước kia sủng ái nữ nhân câm kia thế nào.

Nàng mệt mỏi tựa vào bên giường, thanh âm rầu rĩ: “Ngươi nỡ sao?”

Động tác trong tay Tống Hoài An khựng lại, cuối cùng thở dài: “Quán Quán, nàng ta đã cứu ta, nhưng không có nghĩa là ta sẽ yêu nàng ta.”

Dưới ánh nến le lói, nàng không tháy rõ vẻ mặt của Tống Hoài An khi nói câu này.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiểu lầm cũng tốt, bỏ qua cũng được, những vết thương lòng lúc này nhìn lại, đã chất chồng thành một vách núi sâu vạn trượng.

Nàng nhìn ngọn nến sắp tàn trong điện, cười tự giễu: “Vô nghĩa thôi, ngươi biết đấy, ta cùng lắm chỉ có thể đi với ngươi qua mùa thu này.”

Tống Hoài An nắm chặt chân nàng, tiết lộ nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng hắn.

Hắn không dám nói, cũng không dám nhắc tới, cho rằng như vậy hắn có thể vờ như không biết chuyện gì.

Nhưng khi Thẩm Uyển thản nhiên nói đến cái ch*t của nàng, hắn giống như bị người ta dìm trong nước ch*t đuối, ngay cả hô hấp cũng thấy đau đớn.

Hắn gian nan ngẩng đầu nhìn Thẩm Uyển, rõ ràng đang cười nhưng vành mắt đã bắt đầu đỏ hoe.

Hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, nghẹn ngào nói: “Quán Quán, rốt cuộc tại sao chúng ta đi đến bước này?”

Thẩm Uyển mỉm cười với hắn, đưa tay v**t v* khuôn mày hắn, chậm rãi nói: “Cái ch*t của ta là hình phạt cuối cùng ta dành cho ngươi. Cho nên, Bình An, quãng đời còn lại hãy làm hoàng đế tốt, kiếp sau, ta làm con dân của ngươi.”

Nói xong, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, không còn sức lực để nói nhiều nữa, cũng không muốn nhìn thấy sự hối hận và thống khổ trong mắt Tống Hoài An.

Một lúc lâu sau, ngọn nến trong điện cuối cùng cũng cháy hết, trong phòng chỉ còn lại màn đêm tối đen như mực, ánh sáng le lói từ phía chân trời xuyên qua cửa sổ, hắt lên thành ánh sáng mờ mờ.

Thẩm Uyển nghe Tống Hoài An chậm rãi đứng dậy, từng bước ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa điện mở ra, Thẩm Uyển bỗng gọi hắn.

“Bình An.”

Tống Hoài An dừng bước, tìm kiếm bóng dáng nàng trong bóng tối.

Thẩm Uyển dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói ra bí mật tàn nhẫn nhất mà nàng đã giữ kín nhiều năm qua.

Nàng nói: “Trận Trường Lĩnh, người cứu ngươi là Thẩm Uyển của ngươi, nàng cứu ngươi khỏi vòng vây quân địch trên chiến trường, dụ truy binh rời đi, nàng rơi xuống vách núi mất trí nhớ, ngươi đã gi*t nàng, trên đời này không còn Thẩm Uyển yêu ngươi như vậy nữa.”

Con dao dịu dàng luôn tàn nhẫn nhất, những lời của nàng bất ngờ đâm thẳng vào trái tim Tống Hoài An.

Trong bóng đêm, Thẩm Uyển nghe hắn cười, tiếng cười bi thương khó tả, cuối cùng tiếng cười biến thành nghẹn ngào khóc ròng, tuyệt vọng bất lực.

“Thẩm Uyển!”

Nàng lặng lẽ nằm trên giường, nghe tiếng hắn ở ngoài cửa gọi tên nàng trong đau đớn tột cùng.

Sau đó, im lặng hồi lâu, cửa điện cuối cùng nhẹ nhàng đóng lại.

Thẩm Uyển trở mình nằm xuống, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, nàng đã lệ rơi đầy mặt.

Không thể quay lại nữa rồi, thiếu niên lúc trước và Thẩm Uyển của hắn, đã không còn nữa.

“Nương nương, ngài uống thuốc này đi, sau khi bệ hạ tảo triều chắc chắn sẽ tới Trường Xuân cung thăm ngài, nếu ngài không uống, sợ là bệ hạ lại lo lắng.” Tiểu Như không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, chỉ tận tình khuyên nhủ.

Thẩm Uyển nằm trên trường kỷ trong viện, ánh mắt vô hồn nhìn cây đào xanh mướt trong sân: “Không cần, ngươi nói với hắn, ta không muốn gặp hắn nữa, nếu hắn cứ khăng khăng muốn xông vào, ta sẽ không uống thuốc này nữa.”

Tiểu Như sốt ruột, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Như biết trong lòng nương nương có oán hận, trước đây nương nương đã chịu bao nhiêu khổ cực, Tiểu Như đều biết, nhưng bệ hạ thật lòng yêu nương nương, Trường Xuân cung này, bệ hạ sai người xây dựng lại, nhất định phải xây giống hệt lúc ngài ở.”

“Sau khi xây xong, chỉ có một mình nô tỳ trông coi nơi này, hơn một năm nay, bệ hạ chưa từng đến hậu cung, Tiểu Như luôn thấy bệ hạ đêm khuya uống rượu một mình ở đây, ngẩn người nhìn bức họa của nương nương, ngay cả những cây đào khắp Trường Xuân cung này cũng do bệ hạ tự tay trồng từng cây một.”

“Mùa xuân năm ngoái, cây đào không nở hoa, bệ hạ buồn phiền rất lâu, cho rằng là nương nương đang hận ngài…”

Không đợi Tiểu Như nói hết lời, Thẩm Uyển nhắm mắt lại, đầy tiếc nuối ngắt lời nàng ấy: “Tiểu Như, có yêu cũng vô dụng, có thương cũng vô dụng, hoa đào sẽ không nở, dù có nở, cũng sẽ không có người ngắm.”
 
Hồng Nhan Tận - Cẩm Chi
Chương 21: Hoàn



40

Sau buổi tảo triều, Tống Hoài An vẫn như thường lệ đến Trường Xuân cung, giống như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra.

Nhưng nghe Tiểu Như nói xong, Thẩm Uyển không muốn gặp hắn nữa, bước chân của hắn dừng trước cửa cung, không dám bước thêm một bước.

Họ đi đến ngày hôm nay, dù tiến hay lùi, mỗi bước đều đau tận xương tủy.

Hắn có thể bất chấp bước vào, bởi vì hắn là hoàng đế, là người đứng đầu thiên hạ. Nhưng hắn lại sợ, sợ đối mặt với nụ cười lạnh nhạt của Thẩm Uyển, sợ nàng không màng đến thân thể mình, không chịu uống thuốc, sợ những chuyện cũ máu tươi đầm đìa kia bị nàng khơi lại.

Cả đời này, hắn chưa từng sợ hãi như thế, nói là yếu đuối cũng được, vô năng cũng được, chung quy là tự làm tự chịu.

“Nàng… có uống thuốc đàng hoàng không?”

Trong thư phòng, Tống Hoài An đang vẽ một bức họa, nữ tử trên bức họa còn chưa vẽ mặt mày.

Tiểu Như thi lễ mới đáp: “Nương nương hôm nay uống thuốc đúng giờ, còn khen Bách Hợp Nhưỡng hôm nay không tệ, ăn nhiều hơn mọi khi hai miếng, chỉ là thái y đến bắt mạch, nương nương đã từ chối.”

Tống Hoài An nhíu nhíu mày, càng bất lực hơn: “Ngự thiện phòng có công, ban thưởng. Còn bên thái y, nếu hôm nay nàng không muốn, để thái y ngày mai lại đi xem thử.”

Tiểu Như đáp ứng, lại do dự một lúc mới nói: “Còn có… Nương nương hỏi… Khi nào thì thả tiểu công tử Trấn Bắc vương phủ, nói là… muốn gặp hắn ta.”

Động tác trong tay Tống Hoài An khựng lại, mực trên ngòi bút nhỏ xuống giấy, loang ra thành một vệt, rơi xuống tà váy người trong tranh.

Hắn phiền muộn buông bút xuống, muốn tức giận nhưng lại không tức giận nổi.

“Người đâu!” Hắn gọi thái giám ngoài cửa: “Đến thiên lao truyền chỉ, dẫn Cố Thính Lan đến Trường Xuân cung!”

Xuân đã qua, mấy ngày nay nắng đẹp, hồ sen của Trường Xuân cung đã phủ kín lá sen xanh biếc.

Thẩm Uyển ngồi ở đình nghỉ mát, đang không biết đang suy nghĩ gì thì nghe Cố Thính Lan cách gọi nàng từ xa.

“Thẩm tỷ tỷ!”

Nàng nhìn về phía xa, có lẽ do tuổi tác tương đồng, nàng thấy được chút hình bóng của Tống Hoài An ngày xưa trên người Cố Thính Lan.

Nàng thấy quần áo hắn ta cũng coi như chỉnh tề, đi lại tự nhiên, đoán chắc những ngày này Tống Hoài An cũng không làm khó hắn ta, nàng mới yên lòng.

Thẩm Uyển bảo đám người lui ra, câu đầu tiên vừa mở miệng đã nói: “Thính Lan, trở về đi, về Lam Châu cũng được, tiểu dược cốc cũng tốt, rời khỏi nơi này đi.”

Cố Thính Lan mới ngồi xuống, còn chưa kịp vui mừng, biểu cảm trên mặt gượng lại.

“Vậy còn tỷ? Tỷ quyết định ở lại chỗ này sao?”

Thẩm Uyển nhìn hắn ta, không trả lời, chỉ nói tiếp: “Chuyện ta khôi phục ký ức ê là có liên quan đến ngươi đúng không, còn có chuyện hôm đó đầu độc, là ngươi âm thầm tiết lộ cho Lý Duy đúng không?”

Thấy Cố Thính Lan ngẩn người, không trả lời, nàng lại nói: “Những việc ngươi làm, ta biết, hắn cũng có thể biết. Thính Lan, ta biết ngươi làm vậy là vì để ta nhận rõ hắn là người thế nào chứ không muốn ta thật sự độc ch*t hắn, tránh liên lụy đến ta, cho nên, ngươi đi đi.”

Cố Thính Lan vốn không có ý phủ nhận, chỉ oán hận nói: “Ta không hối hận vì những chuyện mình đã làm, ta làm vậy là để tỷ rời khỏi hắn, nếu muốn ta đi, ta cũng nhất định phải mang tỷ rời khỏi nơi này. Thẩm tỷ tỷ, tỷ ở lại đây sẽ không vui vẻ!”

Thẩm Uyển khẽ lắc đầu: “Đời này ta không nợ hắn gì cả, dù có đi, cũng không cần lén lút, nếu rời khỏi đây, cũng phải quang minh chính đại mà đi.”

Đêm xuống, Thẩm Uyển khoác áo choàng, xách một ngọn đèn, phía sau chỉ dẫn theo một mình Tiểu Như đi Vô Cực điện, nghe nói Tống Hoài An vẫn còn ở đó xem sổ sách.

Thẩm Uyển bảo tiểu thái giám thông báo một tiếng, nàng tới gặp hắn.

Không đợi tiểu thái giám thông báo đi ra, Tống Hoài An đã vội vàng chạy ra, không có chút dáng vẻ ổn trọng của bậc đế vương.

Không đợi Tống Hoài An mở miệng, Thẩm Uyển đã nói trước: “Đêm nay trăng sáng như gương, đi dạo với ta một lát, sợ sau này, không còn nhìn thấy ánh trăng như vậy nữa.”

Tống Hoài An nhận lấy đèn lồng trong tay nàng, bảo tất cả cung nhân lui ra, một mình dạo bước dưới ánh trăng với nàng.

Thẩm Uyển đi rất chậm, hắn cũng đi rất chậm, cẩn thận thắp đèn cho nàng.

Trên con đường dài trong cung, ánh trăng kéo bóng của hai người ra rất dài.

“Bình An, ta có từng nói với ngươi, ta rất ghét tòa hoàng thành này chưa?” Thẩm Uyển không dừng bước, chậm rãi đi về phía trước.

Tống Hoài An không nói lời nào, dù nàng không nói, hắn cũng biết.

Đúng vậy, ở trong hoàng thành này, nàng chưa bao giờ có một ngày tốt lành.

Thẩm Uyển hiểu được sự im lặng của hắn, lại nói: “Ngươi thả ta đi đi, ta không muốn ch*t ở nơi này thêm lần nữa.”

Tống Hoài An dừng bước, đứng tại chỗ không muốn đi tiếp.

Thẩm Uyển dừng lại, đứng trước mặt hắn, lặp lại rất rõ ràng: “Ta biết ngươi muốn quay lại như xưa nên mới dẫn ta về, nhưng ngươi cũng biết là không thể nào, cho nên thả ta đi đi.”

Nhờ ánh trăng, Tống Hoài An nhìn rõ ràng ánh mắt của nàng, vẫn như trước, kiên định và ngang bướng.

Trong lòng hắn gào thét không thể nào, hắn tuyệt đối không thể thả nàng rời đi, nhưng lời đến bên miệng, chẳng biết tại sao lại không thể thốt ra được chữ nào.

Thẩm Uyển thấy được giãy dụa trong mắt hắn, cuối cùng nói bằng giọng khẩn cầu: “Xin ngươi.”

Chữ “xin” này thật sự quá nặng, nặng đến mức Tống Hoài An cảm thấy mình không chịu nổi.

Hắn là đế vương, hắn cho rằng thiên hạ đều phải thuận theo hắn, nhưng kỳ thật không phải, trước kia hắn không biết nên làm gì với Thẩm Uyển, hiện tại càng không biết.

Quay đầu nhìn lại những quá khứ, trong hoàng thành này chỉ có máu và nước mắt của nàng, khiến hắn chỉ cần nhớ tới đã cảm thấy đau lòng.

Hắn ch*m r** v**t v* gò má nàng, chạm đến một giọt nước nơi khóe mắt nàng, trái tim hắn nhói đau.

Hắn lau giọt nước mắt kia, vừa nặng nề vừa dịu dàng đáp lại nàng: “Được.”

41

Ngày Thẩm Uyển rời đi, ánh mặt trời rực rỡ vô cùng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một nỗi buồn khó tả.

Tống Hoài An không nói thêm gì, thậm chí còn không đến tiễn biệt nàng.

Hắn chỉ đứng trên hoàng thành, nhìn bóng lưng nàng dần khuất xa biến mất trong tường cung, sau đó, Cố Thính Lan điều khiển xe ngựa, đưa nàng đi xa, hoàn toàn biến mất ở nơi hắn không nhìn thấy.

Thái giám hầu hạ cầm dù khuyên nhủ: “Bệ hạ, người đi xa rồi, hồi cung thôi, sắp vào hè rồi, nắng hơi gắt.”

Tống Hoài An chỉ nhìn về hướng xe ngựa khuất bóng, cười nhạt một tiếng: “Lạnh, mặt trời bên ngoài vĩnh viễn không thể chiếu vào hoàng thành.”

Giống như mặt trời của hắn, cho tới bây giờ chưa bao giờ thuộc về hoàng thành, ngay cả chính hắn, cũng bị tòa thành này trói buộc cả đời.

Nhiều khi, hắn cũng từng nghĩ, nếu biết trước kết cục hôm nay, lúc trước hà tất phải hao tổn tâm trí có được đế vị này.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống đỉnh đầu hắn, hắn chợt nhớ tới dưới ánh trăng mát lạnh đêm đó, Thẩm Uyển dịu dàng cười với hắn, gọi hắn là Bình An.

Hắn không khỏi mắt đỏ hoe, nhìn về phương xa lẩm bẩm: “Kiếp sau, nhất định ta sẽ làm Bình An của nàng.”

Nhưng kiếp này, ta chỉ mong nàng bình an…

Xe ngựa ra khỏi hoàng thành, đi qua con đường đất vàng.

Cố Thính Lan vội vàng đánh xe ngựa, nói với người bên trong: “Thẩm tỷ tỷ, chúng ta đi đâu? Về Lục Châu? Hay là tiểu dược cốc?”

Thẩm Uyển trong xe chậm rãi vén rèm lên, nhìn ngọn núi phía xa, nhưng lại giống nhìn về nơi xa hơn ngọn núi.

“Không về nữa, đi Giang Nam đi, nghe nói mưa bụi Giang Nam là tuyệt sắc nhân gian, đến mùa xuân, hoa đào Giang Nam cũng nở đẹp nhất, mùa xuân năm sau, ta muốn được ngắm một lần.”

Cố Thính Lan không thấy sự tiếc nuối trong giọng của nàng, chỉ vui vẻ đáp: “Được! Đi Giang Nam!”

Hồi lâu, Thẩm Uyển lại nói: “Lát nữa trên đường mua cho ta các loại giấy, bút, và mực, ta muốn gửi thư về nhà.”

Năm đó, tuyết đầu mùa rơi xuống hoàng thành rất sớm, chỉ trong một đêm, tuyết trắng phủ kín cả hoàng thành.

Tống Hoài An mơ một giấc mơ, trong mơ, Thẩm Uyển đứng trong mưa bụi Giang Nam tạm biệt hắn.

Nàng nói, hoa đào của Trường Xuân cung sang năm sẽ nở rất đẹp, đẹp như hoa Giang Nam.

Sau đó, nàng không nói gì nữa, từ từ đi vào rừng hoa đào, rừng hoa mờ ảo sương khói, Tống Hoài An có đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, cho đến khi bóng hình Thẩm Uyển biến mất.

Hắn kinh hãi ngồi bật dậy khỏi giấc mộng.

Ngoài cửa có người vội vàng chạy đến: “Bệ hạ, lại có thư của Giang Nam, theo như lời ngài dặn, ngựa không dừng vó đưa tới, không chậm trễ một khắc!”

Tống Hoài An ngay cả giày cũng không kịp mang, nhận thư liền đọc ngay.

Thái giám hầu hạ cầm đèn cho hắn, thấy hắn đọc hồi lâu, không nói gì.

“Sao vậy bệ hạ? Thẩm cô nương gửi thư, ngài không vui sao?”

Không ai phát hiện tay cầm thư của hắn đang run rẩy, trên mặt vẫn là nụ cười đau khổ: “Vui chứ, nàng nói nàng thấy hoa đào nở ở Giang Nam, rất đẹp, rừng đào ở đó rất lớn, đến mùa còn kết rất nhiều quả, nàng rất vui, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều.”

Thái giám không nhận ra điều gì khác thường, cũng cười đáp: “Vậy thì tốt, mỗi lần Thẩm cô nương gửi thư đều nói thân thể càng ngày càng tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ trở về thì sao?”

Không biết câu nào chạm vào nỗi đau Tống Hoài An, bức thư trong tay hắn rơi xuống đất, cười chua xót: “Không về được nữa, không về được nữa!”

Thái giám không hiểu, cũng không dám nhiều lời, im lặng lui ra.

Sắc trời tờ mờ sáng, Tống Hoài An lấy hết thư từ trong hộp ra, mở từng bức một.

Tuy những bức thư không phải dùng cùng một loại giấy, nhưng lại được viết bằng cùng một loại bút, nét chữ thanh mảnh như nhau, thoạt nhìn đã biết được viết khi người viết đang ốm yếu.

Hắn biết, thư đúng là do nàng viết, nhưng chưa chắc là viết mấy ngày gần đây.

Hoa đào Giang Nam chưa nở, phong thư này không nên gửi vào lúc này, cuối cùng nàng đã dùng một lời nói dối đẹp nhất để an ủi hắn.

Rất nhiều năm sau đó, Tống Hoài An tiếp tục nhận được rất nhiều thư từ Giang Nam, đôi khi là vài tờ giấy viết đầy, đôi khi chỉ là vài dòng ngắn ngủi.

Mãi đến một ngày, hắn bừng tỉnh phát hiện phương xa không còn cố nhân gửi thư.

Hai mươi năm, cung điện đế vương trống trải nửa đời, dưới gối chỉ có một nhi tử, tên Thừa Tự, là Ninh Gia hoàng hậu sinh ra.

Đêm khuya năm ấy, Tống Hoài An tóc đã bạc trắng, hắn một mình bước vào Ngự sử đài tịch mịch, lật sách sử đương thời.

Về Ninh Gia hoàng hậu, Ngự sử liệt truyền, chỉ có một câu: “Ninh Gia hoàng hậu, đế cả đời làm ác, năm thứ hai, qua đời tại mùa thu.”

Hắn khẽ v**t v* câu nói này, nước mắt lưng tròng.

Thật lâu sau, hắn mới nâng bút, xoá câu này đi, tự tay viết lại.

“Ninh Gia hoàng hậu, đế cả đời yêu nhất, lưu trưởng tử thừa tự, viên mãn trăm năm.”

Mà về ngày ch*t của Ninh Gia hoàng hậu, cả đời không nhắc tới một chữ.

HOÀN
 
Back
Top Bottom