Tâm Linh Hồng Bao

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
339657163-256-k649288.jpg

Hồng Bao
Tác giả: Hoshisora2104
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Liên Chỉ Giao và Lâm Thanh Trúc tình cờ va vào nhau rồi thắt lên sợi tơ ngang trái của cuộc đời.

Liệu người và ma có thể đến với nhau họ sẽ ra sao đây Tags: bachhoptinhyeudonggioitâmlinh​
 
Hồng Bao
Chương 1: cái chết


"tân nương khoác hồng y

nằm trong chiếc hộp lớn

không một kẻ khóc than."

"hồng bao khắc chữ HỈ

ôm trọn tấm thân nàng

nằm ở nơi lạnh lẽo

không kẻ nào quan tâm."

----------------

"Chết trẻ sao, trông tội nghiệp quá".

Ở một khán phòng to lớn và lạnh lẽo, tiếng người với những tiếng xì xào to nhỏ vang vọng."

Ôi ! con tôi sao có thể đi sớm như thế chứ""hức~ hức~".

Một người phụ nữ có thân hình mảnh khảnh, nhìn bề ngoài bà ta cũng ngoài 50 tuổi.

Bà đứng cạnh chiếc hòm lớn mà khóc sướt mướt.

Trong chiếc hộp lớn lạnh lẽo, hình ảnh cô gái với khuôn mặt xanh xao và làn da trắng bệch, thân hình mảnh khảnh của cô nằm gọn trong cỗ quan tài to lớn, cô đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng."

Tôi như vậy chẳng phải do bà " giọng nói nhè nhẹ vang lên.

Cô gái người dính đầy máu ,cùng với nửa người từ phần eo trở xuống nát bét như bị thứ gì đó cán nát nửa người, máu trên người cô cứ thế chảy, trên đỉnh đầu cô lộ rõ lớp xương sọ bị nát.

Mặt cô lạnh tanh nhìn người cô cho là mẹ, người mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày sinh cô ra.

Phải, người phụ nữ đứng kế cỗ quan tài lạnh ngắt kia là mẹ cô đồng thời cũng chính bà đã ban cho cô giấc ngủ ngàn thu ấy.

Bà ta tên Vương Tinh mẹ của Liên Chỉ Giao, cũng chính là cô Liên Chỉ Giao đang nằm trong cỗ quan tài ấy.

Đến hổ mẹ còn không ăn thịt con, ấy mà bà ta lại vì tiền và địa vị ra tay giết chính con gái mình đứt ruột đẻ ra, bà ta xứng đáng làm mẹ sao, giờ đây bà ta còn dùng nước mắt cá sấu trước mặt bao nhiêu người.

Hiện nay cô chỉ là một hồn ma, chỉ có thể nhìn bà mà căm phẫn, hận không thể lao vào đánh người đàn bà mưu mô xảo trá đó.

Liệu với sự chấp niệm về thù hận trong lòng cô có phải lý do cô còn ở lại trần gian này.______"3 tháng trước "______

"Tiểu thư""..."

"Phu nhân có chuyện muốn gặp, người bảo người tối nay đến Deja vu music cafe để ăn tối và nói chuyện với bà".----------------

(Nhà hàng nổi tiếng ở Đài Loan do ca sĩ nổi tiếng Châu Kiệt Luân đồng sở hữu với 2 ảo thuật gia nổi tiếng.Không gian mang đầy chất nghệ sĩ tại đây có thiết kế khá cầu kỳ và tinh tế.Với cây piano lớn được đặt làm riêng, các bức tượng đá và đồ nội thất gỗ tối màu, nhà hàng kiểu Ý này đưa thực khách vào không gian nghệ thuật Gothic đầy chất cổ điển.ĐC: Deja Vu Music Cafe: 100, Taiwan, Taipei City, Zhongzheng District, Section 1, Bade Rd, 1號中4A館)----------------

Cô ngán ngẩm nhìn trợ lý của mình và trả lời: "ukm...Nói lại với bà ta 8h tối tôi sẽ đến""Vâng" trợ lý nói xong rồi rời khỏi phòng, căn phòng trở nên yên ắng như thể rơi một tờ giấy cũng sẽ phát ra một tiếng động vang khắp phòng.

Tiếng "lạch cạch" của bàn phím bắt đầu vang lên không ngừng nghỉ.--------"8h tối"-------

- 20 : 00 tại Deja vu music cafe -

Bản hòa tấu của cây đàn Piano vang lên khắp khán phòng lớn, khi cô bước vào khán phòng rộng lớn đó ai cũng phải nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhan sắc của cô không phải tầm thường, nước da của cô trắng hồng tự nhiên không tì vết , tóc cô đen nhánh và mượt mà.

Thân hình uyển chuyển với khí chất và thần thái ngút trời, ai nấy nhìn đều nể phục cô.

Chân cô sải bước về phía gần cuối khán phòng chiếc bàn tinh tế cùng một người phụ nữ tao nhã dần hiện ra, cô đi thẳng tới đó và ngồi xuống."

Mẹ gọi tôi ra đây làm gì?

""Ta chỉ muốn ăn tối cùng con thôi mà".

Bà cười nhẹ đáp lại cô một cách thảm nhiên và nói tiếp: "Ăn đi con ".

Cô vẫn không hiểu sao người đàn bà này hôm nay sao lạ thế, mọi ngày còn chả quan tâm gì tới cô :"người đàn bà này có âm mưu gì đây" cô nhìn bà ta với ánh mắt hoài nghi nhưng rồi vẫn điềm tĩnh ngồi ăn, dẫu sao sáng giờ cô chưa cho vào bụng thứ gì............Hoàn chương 1...
 
Hồng Bao
Chương 2: nguyên nhân cái chết


[……sau bữa tối……]"nào, con gái của mẹ.... sao trông con buồn thế, hay là mệt rồi?

""không sao""ờ...

ờm..." thấy cô đáp lại như vậy nên bà có chút gượng gạo nhưng vẫn cố nở nụ cười tươi rồi hỏi cô:"con muốn đi dạo với mẹ không?"

"hay con muốn đi Trung tâm thương mại ?

""đi công viên giải trí thì sao?"

"ban đêm ở đó đẹp lắm!"

"tùy" cô nói trống không, thẩm chí còn không thèm nhìn bà."thế thì đi thôi, chúng ta dạo phố trước đi ha"Bà tươi cười kéo tay cô từ trong nhà hàng ra ngoài.

Hai người đi dạo trên vỉa hè không ai nói câu nào, đi được một lúc bà Vương hỏi cô:" con có muốn đi chợ đêm với mẹ không?" cô liền trả lời :" cũng được " rồi cứ thế đi thẳng về phía chợ đêm gần đó.

Vị phu nhân họ Vương kia cũng thuận theo mà đi về phía cô.

Khi bước vào khu chợ, từng tiếng nói của mọi người xung quanh đan xen nhau tạo nên sự ồn ào, náo nhiệt ở đây.Các sạp bán đồ ăn có trái cây dầm,kẹo bông, bắp nướng, khoai nướng hay những món ăn vặt thường được rao bán cũng tập trung ở nơi này.

Ngoài ra còn các sạp trò chơi trúng thưởng, bắn súng, phi tiêu.

Người thì rao bán, ngươi thì xúm lại mua trông nhộn nhịp và vui làm sao.Hai mẹ con vừa vào đc đầu chợ thì thấy trò phi tiêu.

Cô cứ dán mắt vào con thú bông lớn phần thưởng cao nhất của trò chơi, bà thấy vậy mới bảo:" con thích thì sao không nói mẹ, mẹ lấy nó cho con nha?" vừa nói bà đưa tay lên xoa má cô, hơi ấm từ lòng bàn tay bà chạm lên gương mặt cô khiến cho đôi má kia phiếm hồng lên vài vệt.

Cô ngoảnh mặt đi nói :" bà làm gì thì tùy, tôi... tôi không quan tâm." mẹ Vương nhìn cô cười nhẹ rồi quay về phía sạp, mua lấy mười chiếc phi tiêu."

Con xem mẹ trổ tài nè con gái yêu."

"Sến súa""Con phũ quá à!"

Dứt câu, bà ném ba cái phi tiêu cùng lúc trúng hồng tâm, cứ thế một lần ném của bà được ba cái, sau ba lần ném bà còn chiếc phi tiêu cuối cùng thì bà cất tiếng :" cái cuối cùng rồi nè, mẹ sắp lấy được quà cho con rồi nè Tiểu Giao à."

"phập" tiếng phi tiêu bay thẳng vào tấm bia trúng ngay hồng tâm:"xin chúc mừng quý khác đã đạt được phần quà lớn nhất.

Đây là quà của quý khách, chúc cô buổi tối tốt lành." chủ sạp niềm nở nói chuyện với bà." cảm ơn cậu!" sau khi trả lời cậu chủ sạp bà cầm con gấu bông lớn quay về phía cô niềm nở nói:" cho con nè, nó dễ thương lắm đó"

"không cần""lấy đi cho mẹ vui"" tôi nói không cần""lấy đi con, mẹ cố gắng lắm đó""tôi đã bảo là khô...." chưa dứt lời bà nhét luôn con gấu vào tay cô: "đây, con cầm lấy, chúng ta đi tiếp thôi" cô bị bà bất lực nhìn, mà chả nói được gì.

Đi được một lúc thì bà dừng chân tại sạp chè."con ăn chè không?"

"không""thế thôi vậy""khi nào về nhà?"

"con muốn về sao?

Vậy đi về nhà hàng lấy xe thôi""ừm"Cô đi theo sau bà, đang đi thì bà lên tiếng :"mẹ xin lỗi, mẹ biết con ghét mẹ vì những gì mẹ gây ra nhưng xin con hãy cho mẹ một cơ hội sửa sai, được không?" câu nói vừa dứt cô liền sững người, một người cao ngạo như bà ta vậy mà lại chịu cúi đầu xin lỗi sao.

Cô sững người một lúc thì nghe tiếng bà gọi :" con ơi, nghe mẹ nói chứ" vẻ mặt bà lo lắng khi nhìn cô im lặng ko trả lời.

Bây giờ trong đầu cô trống rỗng, cô không tin người máu lạnh vô tình này đang xin lỗi cô, bà ta thẩm chí còn chính tay giết chết người chồng của mình và gán tội cho con trai khiến cho cậu phải bị luật pháp tử hình.

Những việc làm đó có thể giúp bà ta một tay thâu tóm cả Liên gia.

Liệu bà ta có đáng tin, cô có nên cho bà ấy một cơ hội vì dù gì đó cũng là người đẻ ra cô.Cô lúc đó sững sờ mà nhìn thẳng mặt bà rồi bỗng cất tiếng :" được, con sẽ cho mẹ một cơ hội." bà vui mừng ôm chặt cô.Từ đêm hôm đó bà chăm sóc cô từ A đến Z, cô ăn gì, uống gì đều một tay bà làm.

Có lẽ cô có thể tin tưởng bà một lần.Đến nay thì còn 7ngày nữa là tròn ba tháng bà chăm sóc cô.

Hôm nay bà hẹn cô đi ăn ở một quán bánh ngọt, bà đã gọi cho cô chiếc bánh Socola đen mà cô thích, sau khi hai mẹ con ăn xong thì lại đi Trung Tâm Thương Mại.Đến xế chiều hai người đi dạo phố nhưng có vẻ như đây là lần cuối cô có thể đi trên con đường này."

Đối diện có một quán bánh ngọt con có muốn vào đó không?"

" Dạ được"Bà nhân lúc đèn còn xanh bà chạy qua đường mà mặc kệ cô, khi qua tới đường bà đã vẫy tay gọi cô, cô theo quán tính chạy về phía bà mà không để ý có một chiếc xe đang lao thẳng tới chỗ cô, vì không kịp né nên cô đã bị chiếc xe tông thẳng vào người, chiếc xe cán ngang qua người cô, phần dưới cô nát bét còn phần đầu bị va chạm mạnh đến chảy máu.

Cô thoáng thấy hình bóng mẹ mình, bà đứng đó nhìn cô mà cười ma mị.

Có lẽ chuyện này do bà thuê người làm ra, bà ta cố làm cô mất cảnh giác với bà để có thể dễ dàng ra tay.

Con người bà vốn không thay đổi, từ đầu tới cuối chỉ có cô tự lừa mình dối người mà tin vào lời bà bởi vì chả có ai bỗng nhiên tốt với mình một cách kỳ lạ như vậy.

Ấy thế mà cô vẫn tin bà.

Thật ngu ngốc !-----------Hoàn chương 2--
 
Hồng Bao
Chương 3: kỷ niệm


Sau khi tang lễ của cô hoàn thành, các quan khách tham gia tang lễ của cô dần vơi đi.

Chỉ còn một thân ảnh đứng trước bài vị của cô."

Giao Giao à""mày biết không.... hức... hức ...... mày đã hứa sẽ làm phù dâu cho tao mà, mày là đồ nói dối.... hức...

đồ nói dối...." càng nói người con gái ấy khóc càng to.

Cũng phải thôi, cô và người con gái này coi nhau y như chị em ruột có chuyện gì cũng chia sẻ cho đối phương.Cô gái ấy có mái tóc ngang vai với màu nâu hạt dẻ, gương mặt của cô thanh tú khoác lên về đẹp hồn nhiên nhưng bây giờ trên mặt cô vậy toàn là nước mắt cô khóc cho người cô gọi là gia đình người mà cô luôn yêu thương và dựa dẫm bây giờ đã không còn."thôi nào A Thủy à! cô ấy thấy em khóc sẽ không vui đâu, em hãy có sống thay cho phần của Chỉ Giao nữa, được không."

Cô gật đầu rồi áp sát vào người anh mà cố nén đau thương."

Là A Thủy và cậu Văn à "" cảm ơn hai đứa đã đến tiễn con bé"

Vương Tinh vừa chào tạm biệt khách thì thấy A Thủy đang ôm cậu Văn khóc nấc.Thấy bà cô như phát điên mà lao tới: " là bà, chắc chắn là do bà, chính bà đã hại Chỉ Giao ấy, bà là đồ độc ác, tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy? tại sao? hả?

" cô vừa khóc vừa la.

Cô biết rõ mọi chuyện, trong nhà họ Liên mà có chuyển chắc chắn do bà ta gây ra, để ôm trọn tài sản bà ta chả ngần ngại làm bất kỳ chuyển gì.

Từ việc sát hại chồng rồi tạo dựng mọi thứ gán tội cho con trai mình khiến nó bị xử tử, còn con gái vì quá cảnh giác với bà nên bà ta không ngần ngại làm mọi thứ để có được sử tin tưởng của cô và khiến cô mất cảnh giác với bà rồi ra tay.

Tại sao tạo hóa lại sinh ra một người có tâm địa độc ác như bà ta chứ, bà ta thẩm chí còn thua xa một con cầm thú." bác xin lỗi, rõ ràng bác cũng ở đó mà chẳng cứu được con bé, bác xin lỗi cháu, xin lỗi cháu" vừa nói nước mắt bà vừa chảy."bà còn dám giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi sao, loại người như bà tốt nhất nên đi chết đi" cô càng chửi càng hăng cũng may mà có chồng cô ở đó ngăn nếu không thì bà ta tới số rồi."thôi em, bình tĩnh đi ha, có gì từ từ mình xử lí""được không "Cô vừa khóc vừa gật đầu rồi quay đi.

Trên xe cô nhớ về kỷ niệm của mình cùng cô bạn thân Liên Chỉ Giao.--------21 năm trước--------

Tại trường tiểu học Đài Tây, huyện Vân Lâm, Đài Loan."từ giờ con sẽ học ở đây."

"vâng thưa cha "Cô đi theo cha tới lớp.

Năm nay Chỉ Giao 6 tuổi, năm nay cô học lớp 1.

Cô cùng cha đi nhận lớp.---xoạc---Tiếng cửa lớp được mở ra, một thân hình bé nhỏ bước vào.

Đôi má phúng phính cùng đôi mắt đen huyền đi từng bước lên bục giảng."chào cả lớp""chúng em chào cô ạ""hôm nay lớp ta có học sinh mới. các em giúp đỡ bạn nhé!" cô cười hiền quay qua phía Chỉ Giao nói tiếp :" em hãy giới thiệu bản thân đi "."

Liên Chỉ Giao, hân hạnh được gặp mặt""ể! có thế thôi á, sao chán ngắt vậy.

" cả lớp xôn xao bàn tán."

à...

ừm... em vào chỗ trống kia ngồi nha, chúng ta cùng học bài mới""VÂNG "...giờ giải lao .......Tiếng ồn vang vọng khắp nơi, chỉ có cô là ngồi bơ vơ ở trong lớp, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ bỗng :" bụp!!

" từ xa một trái bóng rổ bay thẳng vào mặt, cô bàng hoàng Không kịp tránh.

Khi cô bừng tỉnh lại thì nhìn thấy một bóng dáng mặc bộ đồ thể thao đi về hướng mình.

Cô bé gương mặt lúng túng chạy lại hỏi cô :" cậu có sao ko?

Tớ thật sự xin lỗi."

Bé gái ấy vội vã xin lỗi cô."xin lỗi, xin lỗi ""thật sự xin lỗi cậu rất nhiều."

"tớ chỉ lỡ tay thôi."

"xin thứ lỗi."

Thấy bé gái như vậy cô cũng lên tiếng đáp :" không sao " --------Hoàn Chương 3-------
 
Hồng Bao
Chương 3: kỷ niệm (p.2)


....."tôi ko sao""cậu chắc chứ? mặt cậu đỏ hết rồi kìa ""không sao""hay mình mua cho cậu chai nước nha, coi như quà tạ lỗi"

"tùy " cô hờ hững đáp lại làm không khí trở nên gượng gạo, được một lúc thì bé gái lên tiếng :" ờm.... cậu... tên gì ?"

"Liên Chỉ Giao ""Nhìn cậu khá lạ, cậu là học sinh sao ?"

"tên?

""gì cơ???

" cô bé mặt đơ ra nhìn Tiểu Giao thản nhiên hỏi lại mình."tên cậu""À à... mình tên Vũ Thiên Thủy, rất vui được gặp mặt cậu ""hân hạnh gặp mặt""...."

A Thủy nghĩ bụng:" sao mà kiệm lời vậy tròi, con người này kỳ lạ ghê!

"--------'reeng~reeng~'--------

"ahhh... chưa gì đã reeng chuông rồi"" chào cậu mình vào lớp đây, bai bai " A Thủy chào tạm biệt cô rồi chạy nhanh về lớp của mình."phiền ghê!

" giọng cô nhỏ nhẹ cất tiếng, khuôn mặt cô vẫn bình thản không có chút cảm xúc nào......reeng ~~Tiếng ồn ào của học sinh vang lên trên hành lang.

Đến khi tiếng ồn dần biến mất, cô chuẩn bị đứng dậy đi về thì bỗng thấy một cục bông nhỏ lấp ló gần cửa."ra đây đi""..."

Nghe thấy tiếng cô cục bông đó im bặt ko nói gì.

Chỉ Giao đi dần về phía cửa rồi lướt ngang qua cục bông đó chẳng nói gì." bạn học Liên" cô cất tiếng gọi Chỉ Giao."là mình, A Thủy nè!! cùng mình đi về được không?

Qua nhà mình làm bài tập nha ?

""uk""hi hi ~~""vậy đi thôi"Cả hai đi tới cổng trường thì có tiếng nói vang lên: "tiểu thư sao giờ cô mới ra??"

" ông về đi tôi bận rồi""Nhưng...

""về đi, khi nào tôi gọi rồi đón""..."

"vâng, thưa cô"Người đàn ông đó tuy đứng tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ tranh khiêm, lịch lãm.

Trên người khoác một bộ âu phục đen với đôi găng tay trắng.

Gương mặt điềm tĩnh mang thêm vẻ trang nhã.

Ông ấy, tưởng quản gia nhà họ Liên, tên Lục Thanh."

Tiểu thư đi cẩn thận"Chiếc xe màu đen bắt đầu di chuyển xa dần, từng chút một khuất bóng khỏi tầm mắt cô."

đó là ai vậy bạn học Liên?

Sao ông ấy dùng kính ngữ với bạn vậy?"

"Là quản gia nhà tôi""òm""vậy chúng ta đi thôi, xe nhà tớ tới rồi nè""Uk"****************18h15'"Thưa ba mẹ, A Thủy về rồi ạ" cô bé hí hửng chạy vào nhà, cứ thế phóng tọt lên phòng, để Tiểu Giao ở ngay cửa ngơ ngác."

Xin chào, tiểu thư""Thưa cô, mời cô đi hướng này."

Người phụ nữ này dùng kính ngữ mời cô vào phòng khách.Căn phòng rộng rãi và thoáng mát, trên trần nhà ở tâm điểm là chiếc đền trùm phong cách cổ điển của phương Tây.

Từ cửa lớn, bao quát căn phòng có ba chậu cây lớn ứng ba góc tường.

Một kệ sách đã làm nổi bật ở góc phải căn phòng, với những hoa văn sang trọng cùng đường nét tinh xảo, tạo nên vẻ đẹp cổ điển đơn sơ.

Từ chiếc đèn trùm hướng thẳng xuống trung tâm căn phòng, thấy được bộ bàn ghế mang phong cách cổ điển sang chảnh.

Từ cửa ta nhìn thẳng vào qua bộ bàn ghế rồi đưa mắt lên nhìn đối diện, đó là chiếc lò sưởi với viền gỗ khắc những đường hoa tinh tế.Người phụ nữ trang nghiêm mang áo sơ mi trắng tay phồng phối cùng chiếc váy đen bó chân ngang đùi.

Bà là người dẫn cô đến căn phòng dẹp đẽ này:"mời tiểu thư ngồi đây đợi, một chút nữak cô chủ nhỏ của nhà tôi sẽ xuống." vừa nói bà vừa rót trà.Cô ngồi xuống lễ phép đáp lại lời vị quản gia:" cháu cảm ơn"Có lẽ trời dần chuyển thu nên có chút se lạnh, tay cô bất chợt nâng lên cầm lấy ly trà ấm nóng , hương thơm thảo mộc nhè nhẹ bay lên hòa vào trong không khí ảm đạm.

Hương thơm thảo mộc giản dị, thanh mát và nhẹ nhàng khiến cho cô cảm thấy thoải mái."trà này thơm thật đấy !"

Quản gia cười mỉm nói với cô rằng:"tiểu thư cứ thong thả, ta đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay cô cứ ăn tối ở đây nhé."

"vâng" trong lòng cô lúc này chả muốn nghĩ đến trà nữa mà là :" con bé kia sao còn chưa xuống, cất có cái cặp mà lâu vậy"-- 5 phút sau --" Tiểu Liên ơi "" Con vịt vàng nào đây " cô bàng hoàng nhìn cái cục vàng khè trước mặt."

Khoan, Tiểu Liên gì cơ chứ"

"Dễ thương mà" cô bé cười tươi nói."

Đi lên phòng thôi, học xong ta ăn cơm nha""uk"----------------

"Tiểu Liên, bài này làm như nào""..."

"Tiểu Liên ơi""..."

"Bài này khó quá"" ..."

----------------"Đã 8 giờ rồi ta đi ăn cơm thôi Tiểu Giao ơi""Uk đi thôi"-------{tua......}------"tôi về đây""bai~~~""đi cẩn thận nha""uk"Chiếc xe xa dần rồi khuất bóng sau màn đêm.----------------Cứ thế ngày qua này tôi và cô ấy dần thân hơn.

Tôi vẫn nhớ lời hứa khi ấy, lời hứa vào ngày kết thúc tuổi học trò:"Tiểu Giao""Hứa với tớ nha, nếu sau này tớ làm cô dâu thì cậu làm phù dâu cho tớ nha."

"Ukm""Tớ hứa với cậu"Nhưng nào ngờ ngày tôi khoác chiếc váy cưới lên người là ngày cô ấy ra đi."

Tiểu Giao, cậu tới chỗ tiệm váy cưới được không, tớ đang chụp ảnh cưới nè""không đc rồi tớ bị bà ta kéo đi mất rồi, có gì cậu gửi ảnh cho tớ nha""uk "Rõ ràng cậu chưa thấy áo cưới tớ mặc mà, lễ đường của tớ ko có cậu ai làm phù dâu cho tớ, sao cậu nỡ bỏ tớ ở lại.

"Cậu tồi lắm Liên Chỉ Giao ""Tôi ghét cậu" nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má ấy, buồn thật đấy tri kỷ của cô đi mất rồi.----------Hoàn chương 4---------
 
Hồng Bao
Chương 4: Chuyển Vận


[Buổi sáng tại Hoa Viên Liên gia]Mộc Lan Viên:Trong khu vườn với những bộng hoa tươi đẹp đã nở rộ, hương hoa ngào ngạt hoa cùng làn gió Xuân ấm áp lượn lờ trong khoảng không của Hoa Viên.

Ngọn gió ấm áp len qua từng kẽ lá, nhảy múa cùng những bông hoa kiều diễm.

Và đâu đó trong khuân viên, chiếc bàn màu trắng với tách trà thảo mộc thơm lừng.

Người phụ nữ với mái tóc xoăn nhẹ có lẻ tẻ sợi bạc đang nhâm nhi tách trà và trò chuyện cùng người đàn ông mặc vest :“Cậu biết ko?, đây là loại trà thảo mộc mà con gái tôi rất thích”“ Các loại hoa trong Hoa Viên này đều một tay nó chăm sóc”“Nếu con bé ngoan ngoãn và nghe lời ta có lẽ sẽ ko thành ra như vậy”“....”

“Người đã được như mong muốn rồi, bây giờ mọi thứ đã là của người”“Nhưng nhất thiết phải ra tay tàn ác như vậy sao, cô ấy cũng là miếng thịt đứt ruột của người mà”“Ông nên biết bản thân muốn có một thứ gì đó thì phải buông bỏ một thứ gì đó”“Thật tàn độc” người đàn ông chỉ nghĩ mà không dám nói, đối diện với người đàn bà máu lạnh này khiến ông run sợ.“Từ giờ ông và cậu con trai là trợ lý con gái tôi sẽ phụ giúp tôi trong công việc của tập đoàn”“Chuyện của Liên Chỉ Giao từ giờ coi như kết thúc”“Bà không sợ cô ấy quay lại sao?”

“Yên tâm, ta chỉ cần chuyển vận cho kẻ khác là được” nụ cười đầy ẩn ý của bà ta khiến ông sởn gai ốc, thật ghê rợn.

___________“Thầy đến trễ quá đó thưa thầy”“Xin thứ lỗi”“Bây giờ nếu bà muốn chuyển vận thì cần tóc của âm hồn.

Bẫy tạo một rối gỗ trầm hương, viết tên của âm hồn bằng máu gà, viết bát tự, rồi thiêu đốt thành tro.

Xong xuôi bà đựng tro vào bao thiệp cưới, âm thầm ném đi cho người nhặt được, nhớ là trong vòng 7 ngày.”

“Vì oan hồn là nữ nếu kết âm hôn sẽ không làm hại bà được, kết âm hôn nam nữ đều được chỉ cần bao được lấy trước 7 ngày.”

“Cảm ơn đạo sĩ, tiền công của ông đây” vừa nói bà vừa đưa cho ông tờ ngân phiếu."

Trước khi đốt rối gỗ lưu ý: phải đóng đinh hướng lần lượt Bắc Nam Tây Đông trấn giữ âm hồn bốn phương.

Hãy nhớ thật kỹ điều này."

"Yên tâm"

__________Sau khi rời đi bà làm theo như lời ông nói.

Đặc biệt ông có dặn nhỏ một điều phải đốt bao vào 3 giờ tối như vậy mới linh nghiệm."

Xin lỗi con nhé, trời hè nóng bức như này mà con của mẹ phải

_________Sau khi mọi chuyện xong xuôi, chỉ cần bà đưa cho ai đó phong bao này là được, chứ ném giữa đường ai mà nhặt cơ chứ.

Để đảm bảo chuyện này tuyệt mật bà đã tự mình làm.

Trên con đường mà Liên Chỉ Giao bị tông trước đó hiện giờ rất đông đúc, bà len qua từng người trên đường, tay nà cứ thế quẳng chiếc bao vào túi sách một cô gái.

"Xin lỗi cô gái nhỏ, chúc may mắn!" nở nụ cười ma mị rồi xoay gót bước đi, khuôn mặt không thôi biểu lộ cảm xúc sung sướng của bà ta bây giờ.

Giữa thành thị đông đúc bà nở nụ cười của kẻ chiến thắng.

Bây giờ, bà có thể làm chủ được mọi thứ và không một ai có thể đánh bại.

_________

[Sân ga xxxx ]

Giờ là cuối mùa Xuân thời tiết khá oi bức, nên việc đứng đợi tàu cũng khá bực.

" 7h30 rồi sao tàu chưa tới, mình trễ chuyến tới Nam Đầu mất."

'Xin thông báo, do tuyến đường sắt đến địa điểm Ngư Trì, Nam Đầu gặp sự cố, mong quý hành khách thông cảm'

'Chuyến tàu đến Nam đầu sẽ được lùi lại vào 20h15 3 ngày sau, quý hành khách có thể đổi vé để được hoàn 5% giá vé bồi thường, xin cảm ơn.'

"....."

"Vui cười lên, vui cười lên"

"Ôi mẹ kiếp!!!

Mình vội vàng bắt xe tới để nghe thứ này à!!!!"

"May mà được bồi thường, nếu không ta kiện cái ga này" giọng điệu của cô bực tức mang thêm phần cam chịu vì đằng nào cô cũng được bồi thường.

au khi bực tức phàn nàn, cô hậm hực đi qua khu kiểm soát vé để đổi vé."

Giờ phải tìm khách sạn thuê phòng để qua 3 ngày tiếp theo đã""Nếu thuê đâu đó gần đây chắc sẽ đỡ phiền hơn"

__________[Khách sạn xx]"Chị ơi, cho em thuê một phòng đơn nha""Em thuê trong bao lâu""Em thuê 3 ngày, thanh toán luôn nha chị" "Em cho chị xem thẻ Căn Cước nha""Vâng""......."

"Thủ tục xong rồi, mời cô Lâm Thanh Trúc đi theo người hướng dẫn""......."

__________"Ahhhh !!!!

Mệt quá, ngủ một giấc vậy."

[20h30]

*RẦMMM*

Thanh Trúc giật mình mở mắt, cô ngó chung quanh căn phòng đang lập lòe ánh sáng từ ánh trăng ngoài cửa.

Tiếng động lớn có lẽ là nguyên nhân cô giật mình tỉnh giấc.

*lạch cạch* cô theo phản xả quay đầu về hướng nghe thấy tiếng động, thấy được chiếc ly bị ngã trên bàn:

"Qu...quái lạ, cái ly sao lại bị đổ, còn cái tiếng hồi này đánh thức mình la...là gì??" cô đứng dậy ra phía cửa sổ, vừa xuống giường cô thấy bình hoa bị vỡ gần cửa sổ.

*kẹtttttt*

Cô một lần nữa giật mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt của Lâm Thanh Trúc hướng dần lên phía cửa sổ.

Cánh cửa bị chốt lúc chiều bỗng hé dần rồi mở toang ra đập mạnh vào mặt tường *RẦM* cơn gió lớn cứ thế dồn dập thổi về phía cô không ngừng nghỉ...

"Cái quái gì đang xảy ra vậy"

.........

........Hoàn chương 4........
 
Hồng Bao
Chương 5: Chiếc bóng


>

Gió cứ thế lùa từng cơn đập mạnh vào phòng, cơn gió dữ dội thôi rèm cửa bay phấp phới.

Cô cố gắng ngước đầu lên nhìn, loáng thoáng một hình bóng lập lờ lướt qua cửa sổ.

Hình bóng lập lòe dưới ánh trăng cứ chớp nhoáng rồi lại hiện lên.

Gió ngày càng mạnh, chăn gối bay tú tung, cô cố gắng đứng dậy đi về phía cửa sổ.Hình bóng đó dần hiện rõ trước mắt cô, hình bóng của một người phụ nữ hiện rõ trước mặt cô, nhưng cô không thể nhìn rõ được mặt của người phụ nữ đó.Cơn gió bỗng trở nên mạnh hơn, chiếc rèm cửa đập thẳng vào mặt cô.

Ngay khi cô tháo được tấm rèm xuống, hình bóng kia bỗng biến mất để lại khoảng không ở đấy."

Mà khoan, đây là tầng 5 mà""Cái bóng hồi nãy nó ở ngoài cửa sổ, còn bay lơ lửng.

Nó cũng không có chân"" N...

Nó không c... có chân"" Nó cò...còn bay lơ lửng""Ôi mẹ ơiiiiii !!!

CÓ MAAAAAA"Dứt câu, tiểu cô nương kia đã ngất đi trên nền đất lạnh lẽo."

Có lẽ mình nên cho cô gái này vài bất ngờ ."

--- Sáng hôm sau ---[8h30]Từng tia nắng từ cửa sổ rọi soi vào căn phòng màu trắng tinh khôi.

Thân ảnh cô gái nằm dưới nền đất."ummm..."

"Sao mình nằm ở dưới đất nhỉ" Thanh Trúc từ từ ngồi dậy, cô đi về phía chiếc giường và ngồi lên đấy.Nhớ về ký ức của tối hôm qua mà rùng mình, cô nghĩ rằng đó là mơ.

Vì cửa sổ vẫn còn chốt khóa, chiếc ly thủy tinh vẫn còn nguyên vẹn.

"Giấc mơ ấy..."

Thật đáng sợ ""Có lẽ nên ngủ một lúc nữa""Ôi một đêm thật tệ hại " giọng điệu của cô ấy khá là mệt mỏi, có lẽ vì nằm ở nền đất lạnh và cứng như thế khiến cô ngủ không được ngon cho lắm. [14h 20]Cô gái dần mở mắt ra nhưng lại bị khựng lại vì không cử động được, cô cố gắng co chân để xoay người thì cảm giác bản thân đang bị đè xuống mạnh hơn.Cô nghĩ bụng :"chả nhẽ mình bị bóng đè, mà con ma này bị mất chân hả ta???

Sao không đè cả người nhỉ???"

Nghĩ bụng một hồi, cô liền cố gắng thả lỏng hết mức có thể.Khoảng năm phút sau, cơ thể cô không còn cảm giác bị đè nặng nữa.

Cô ngồi dậy với tấm thân đầy nhức mỏi, rồi lết xác vào nhà tắm để tắm rửa:

"Đi tắm thôi nào, sau đó ta đi ăn, còn ma quỷ thì tính sau"

"Có thực mới vực được đạo mà"

[Một lúc sau]

"Tắm xong mát mẻ ghê !!!

""Bây giờ ta chuẩn bị đi ăn nào""Chọn đồ trước nhỉ?"

"......."

"Giờ ta trang điểm thui"Cô đi lại lấy chiếc túi trên giường, vừa mở ra cô thấy chiếc hồng bao nhỏ trong túi của mình, đã thế còn có chữ song hỉ trên đấy.

Thanh Trúc mở chiếc túi ra xem thử thì cô liền giật mình.

Trong đấy là một đống bột gì đấy màu đen và một nhúm tóc dài được quấn lại.

Vì quá sốc khi thấy nó nên cô đứng hình một lúc mới hoàn hồn lại được.

Khi bình tĩnh lại cô liền cầm cái bao đấy và ném vào bồn cầu rồi xả nước. ( không nên làm theo)

Cô biết mình bị người ta hại rồi, cô bắt đầu hoang mang.

Cô nhanh chóng sắp xếp đồ đạc và đi ra khỏi phòng.

Hình bóng cô dần khuất đi thì ở cửa phòng xuất hiện một cô gái mặt trắng bệch, dính đầy máu trên người và hơn hết cô ta không có chân.

[Sảnh khách sạn]

"Chị ơi em xin phép trả phòng ạ!"

"Có chuyện sao em ?

"

"Dạ!

Em muốn trả phòng ạ"

"Chỉ vậy thôi nên chị nhanh giúp em, em có vc gấp"

"Vậy em đưa thẻ phòng cho chị nha"

"......."

"Xong rồi, đây là tiền dư đặt cọc"

"Em cảm ơn" nhận thẻ xong cô chạy ngay đi bắt xe, cô nghĩ rằng phải rời khỏi đâu ngay lập tức.

__________

"Muốn đi đâu cơ chứ, sẽ không bao giờ thoát được đâu" cô gái ấy đang ôm chặt nóc xe không buông với nụ cười đầy quái dị.

_____Kết Chương 5_____
 
Back
Top Bottom