Long năm nay hai mươi sáu tuổi.
Ở cái tuổi mà người ta đã yên bề gia thất, công việc ổn định, thì hắn vẫn loay hoay như kẻ lạc đường trong chính cuộc đời mình.
Tốt nghiệp đại học loại trung bình, đi làm vài công việc vặt vãnh, cuối cùng thất nghiệp triền miên.
Gia đình nghèo khó, cha mẹ đã mất sớm, chẳng để lại gì ngoài căn nhà cũ ở ngoại ô Hà Nội.
Bạn bè cùng trang lứa nhìn hắn bằng ánh mắt nửa thương hại, nửa khinh bỉ.Có lúc Long tự hỏi: Mình sống để làm gì?Ngày giỗ Tổ Hùng Vương năm ấy, trong lòng buồn chán, hắn quyết định lên Phú Thọ, coi như đi vãn cảnh, thắp nén nhang cầu may.
Người đông nườm nượp, cờ hoa rực rỡ, nhưng trái tim Long lại nặng như chì.
Hắn chẳng cầu công danh, chẳng cầu tiền bạc, chỉ thầm nghĩ: Giá như có thể bắt đầu lại, ở một nơi nào khác, thì tốt biết mấy.Khi đám đông đã thưa bớt, Long một mình lững thững bước sâu vào khu đền thượng.
Nơi đó có một phòng trưng bày cổ vật ít người lui tới.
Trong ánh đèn vàng vọt, hắn dừng chân trước một thanh gươm cũ kỹ đặt trong lồng kính.
Thanh gươm dài hơn một mét, thân đã xỉn màu, nhưng dọc sống kiếm khắc hoa văn trống đồng mờ mờ như còn tỏa khí thiêng.
Biển chú thích đề:“Thanh Gươm Tổ Hồn Việt – truyền thuyết lưu truyền từ thời Hùng Vương, được coi là vật tượng trưng cho quốc hồn quốc túy.”
Long nhìn nó, bỗng nhiên trong tim dâng lên một cảm giác khó tả: vừa quen thuộc, vừa thiêng liêng, như có sợi dây vô hình nối liền với hắn.“Ước gì… ta có thể làm lại, có thể thoát khỏi kiếp sống tầm thường này.”
Hắn khẽ thì thầm.Ngay khoảnh khắc đó, ánh đèn vụt tắt.
Một luồng gió lạnh quét qua gian phòng.
Lồng kính rung lên kèn kẹt, rồi vỡ tung trong tiếng nổ chát chúa.Thanh gươm bật dậy, lơ lửng giữa không trung, ánh sáng vàng kim bùng tỏa.
Tiếng trống đồng dồn dập vang lên như từ ngàn năm vọng về.“Cái quái gì thế…?!”
Long chưa kịp hiểu, đã bị một luồng lực hút kinh khủng kéo thẳng vào thanh gươm.Mắt hoa, tai ù, trước mặt hắn là một dòng xoáy xoắn ốc vô tận, nuốt chửng tất cả.…Long tỉnh dậy trong cơn choáng váng.
Toàn thân đau nhức như vừa bị xe tải cán qua.Hắn mở mắt: trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ, gió mang mùi hương cỏ lạ.
Xung quanh không phải đền đài, không phải phố phường, mà là một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, cổ thụ cao chọc trời, dây leo chằng chịt.
Xa xa vang lên tiếng chim lạ, nhưng ẩn chứa trong đó là sự âm u khó tả.“Đây là đâu…?”
Long thì thào.Hắn đứng dậy, run rẩy.
Nhưng ngay tức thì, ngực đau nhói, khí huyết đảo loạn, chân tay mềm nhũn.Trong đầu vang lên giọng nói kỳ lạ, uy nghiêm mà mơ hồ:“Ngươi… mang huyết mạch Việt, lại có tâm chí bất khuất…
Được chọn làm chủ nhân… của Gươm Tổ Hồn Việt…”
Ánh sáng vàng lóe lên trong tay Long.
Thanh gươm cổ từ đền Hùng, nay hiện hữu thật sự trước mặt hắn.
Nhưng nó khác hẳn: thân kiếm sáng lấp lánh, hoa văn trống đồng tỏa khí thiêng.
Hắn nắm lấy, lập tức cảm giác như máu huyết sôi trào, nhưng rồi chợt nghẹn tắc.Một dòng chữ hiện trong ý thức:“Kinh mạch đứt đoạn – tu vi: phế.”
Long sững sờ.
Phế tu vi?
Nghĩa là sao?Ngay khoảnh khắc đó, trong bụi rậm vang lên tiếng động.
Từ sâu trong rừng, một con thú dị bước ra: hình dáng như hổ, nhưng trên đầu mọc sừng, lưng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt Long.Hắn run rẩy, nhưng không kịp nghĩ nhiều.
Con quái lao tới!Theo bản năng, Long giơ gươm chém.
Lưỡi kiếm lóe sáng, âm thanh như trống trận dội vang.
Con quái gầm rú, thân thể bị chém rạch một vết sâu, máu xanh bắn tung tóe.Nó lăn lộn gầm gừ, cuối cùng bỏ chạy vào rừng sâu.Long ngẩn người, tim đập thình thịch.Ta… ta vừa chém trúng một con quái vật?
Mình… mạnh thế sao?Nhưng ngay sau đó, toàn thân hắn rã rời, khí huyết nghịch loạn, ngã gục xuống gốc cây.Thanh gươm khẽ rung, phát ra tiếng ngân trầm đục, như đang an ủi hắn.Long nhắm mắt, hít sâu.
Một ý niệm chợt lóe lên: Có lẽ… ta đã không còn ở thế giới cũ.
Đây… là một nơi khác.
Và thanh gươm này… chính là cơ duyên của ta.Xa xa, vọng lại tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng:“Cứu… với…!”
Long mở choàng mắt.
Dù mệt mỏi, hắn vẫn loạng choạng đứng dậy, ánh mắt hướng về phía âm thanh vọng đến.…
Long năm nay hai mươi sáu tuổi.
Ở cái tuổi mà người ta đã yên bề gia thất, công việc ổn định, thì hắn vẫn loay hoay như kẻ lạc đường trong chính cuộc đời mình.
Tốt nghiệp đại học loại trung bình, đi làm vài công việc vặt vãnh, cuối cùng thất nghiệp triền miên.
Gia đình nghèo khó, cha mẹ đã mất sớm, chẳng để lại gì ngoài căn nhà cũ ở ngoại ô Hà Nội.
Bạn bè cùng trang lứa nhìn hắn bằng ánh mắt nửa thương hại, nửa khinh bỉ.Có lúc Long tự hỏi: Mình sống để làm gì?Ngày giỗ Tổ Hùng Vương năm ấy, trong lòng buồn chán, hắn quyết định lên Phú Thọ, coi như đi vãn cảnh, thắp nén nhang cầu may.
Người đông nườm nượp, cờ hoa rực rỡ, nhưng trái tim Long lại nặng như chì.
Hắn chẳng cầu công danh, chẳng cầu tiền bạc, chỉ thầm nghĩ: Giá như có thể bắt đầu lại, ở một nơi nào khác, thì tốt biết mấy.Khi đám đông đã thưa bớt, Long một mình lững thững bước sâu vào khu đền thượng.
Nơi đó có một phòng trưng bày cổ vật ít người lui tới.
Trong ánh đèn vàng vọt, hắn dừng chân trước một thanh gươm cũ kỹ đặt trong lồng kính.
Thanh gươm dài hơn một mét, thân đã xỉn màu, nhưng dọc sống kiếm khắc hoa văn trống đồng mờ mờ như còn tỏa khí thiêng.
Biển chú thích đề:“Thanh Gươm Tổ Hồn Việt – truyền thuyết lưu truyền từ thời Hùng Vương, được coi là vật tượng trưng cho quốc hồn quốc túy.”
Long nhìn nó, bỗng nhiên trong tim dâng lên một cảm giác khó tả: vừa quen thuộc, vừa thiêng liêng, như có sợi dây vô hình nối liền với hắn.“Ước gì… ta có thể làm lại, có thể thoát khỏi kiếp sống tầm thường này.”
Hắn khẽ thì thầm.Ngay khoảnh khắc đó, ánh đèn vụt tắt.
Một luồng gió lạnh quét qua gian phòng.
Lồng kính rung lên kèn kẹt, rồi vỡ tung trong tiếng nổ chát chúa.Thanh gươm bật dậy, lơ lửng giữa không trung, ánh sáng vàng kim bùng tỏa.
Tiếng trống đồng dồn dập vang lên như từ ngàn năm vọng về.“Cái quái gì thế…?!”
Long chưa kịp hiểu, đã bị một luồng lực hút kinh khủng kéo thẳng vào thanh gươm.Mắt hoa, tai ù, trước mặt hắn là một dòng xoáy xoắn ốc vô tận, nuốt chửng tất cả.…Long tỉnh dậy trong cơn choáng váng.
Toàn thân đau nhức như vừa bị xe tải cán qua.Hắn mở mắt: trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ, gió mang mùi hương cỏ lạ.
Xung quanh không phải đền đài, không phải phố phường, mà là một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, cổ thụ cao chọc trời, dây leo chằng chịt.
Xa xa vang lên tiếng chim lạ, nhưng ẩn chứa trong đó là sự âm u khó tả.“Đây là đâu…?”
Long thì thào.Hắn đứng dậy, run rẩy.
Nhưng ngay tức thì, ngực đau nhói, khí huyết đảo loạn, chân tay mềm nhũn.Trong đầu vang lên giọng nói kỳ lạ, uy nghiêm mà mơ hồ:“Ngươi… mang huyết mạch Việt, lại có tâm chí bất khuất…
Được chọn làm chủ nhân… của Gươm Tổ Hồn Việt…”
Ánh sáng vàng lóe lên trong tay Long.
Thanh gươm cổ từ đền Hùng, nay hiện hữu thật sự trước mặt hắn.
Nhưng nó khác hẳn: thân kiếm sáng lấp lánh, hoa văn trống đồng tỏa khí thiêng.
Hắn nắm lấy, lập tức cảm giác như máu huyết sôi trào, nhưng rồi chợt nghẹn tắc.Một dòng chữ hiện trong ý thức:“Kinh mạch đứt đoạn – tu vi: phế.”
Long sững sờ.
Phế tu vi?
Nghĩa là sao?Ngay khoảnh khắc đó, trong bụi rậm vang lên tiếng động.
Từ sâu trong rừng, một con thú dị bước ra: hình dáng như hổ, nhưng trên đầu mọc sừng, lưng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt Long.Hắn run rẩy, nhưng không kịp nghĩ nhiều.
Con quái lao tới!Theo bản năng, Long giơ gươm chém.
Lưỡi kiếm lóe sáng, âm thanh như trống trận dội vang.
Con quái gầm rú, thân thể bị chém rạch một vết sâu, máu xanh bắn tung tóe.Nó lăn lộn gầm gừ, cuối cùng bỏ chạy vào rừng sâu.Long ngẩn người, tim đập thình thịch.Ta… ta vừa chém trúng một con quái vật?
Mình… mạnh thế sao?Nhưng ngay sau đó, toàn thân hắn rã rời, khí huyết nghịch loạn, ngã gục xuống gốc cây.Thanh gươm khẽ rung, phát ra tiếng ngân trầm đục, như đang an ủi hắn.Long nhắm mắt, hít sâu.
Một ý niệm chợt lóe lên: Có lẽ… ta đã không còn ở thế giới cũ.
Đây… là một nơi khác.
Và thanh gươm này… chính là cơ duyên của ta.Xa xa, vọng lại tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng:“Cứu… với…!”
Long mở choàng mắt.
Dù mệt mỏi, hắn vẫn loạng choạng đứng dậy, ánh mắt hướng về phía âm thanh vọng đến.…Âm thanh kêu cứu như mũi kim đâm thẳng vào tâm trí Long.
Giữa khu rừng rậm đầy hiểm nguy này, một tiếng người vang vọng đã đủ kỳ lạ, huống chi là tiếng nữ tử thống khổ run rẩy.Long cắn răng, mồ hôi ròng ròng, thân thể mệt lả nhưng vẫn loạng choạng bước theo hướng phát ra âm thanh.
Thanh gươm trong tay run nhẹ, phát ra tiếng ngân như thúc giục.Chỉ sau vài trăm bước, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngẩn người.Dưới gốc cổ thụ đại thụ, một nữ tử y phục lam lụa rách tả tơi, mái tóc dài rối bời, cả người run lẩy bẩy.
Sắc mặt nàng đỏ bừng khác thường, hơi thở gấp gáp, đôi mắt mơ màng như say, từng giọt mồ hôi long lanh trên vầng trán trắng muốt.Nàng đẹp đến nghẹt thở.
Dù y phục xộc xệch, nhưng chính vì thế lại lộ ra da thịt trắng hồng nõn nà, đường cong mềm mại khiến Long ngây dại.
Hắn lập tức nhận ra — nữ tử này không phải phàm nhân.
Giữa ngực nàng phát sáng một vòng linh ấn mờ ảo, chứng tỏ là tu sĩ.“Ngươi… cứu ta…” – giọng nàng yếu ớt nhưng quyến rũ lạ thường, như tiếng đàn ngân trong đêm.Long còn chưa kịp phản ứng, từ phía rừng sau lưng đã vang lên tiếng xôn xao:“Con tiện nhân này chạy không thoát đâu!”
“Xuân Dược Vạn Hồn đã hạ, không quá một khắc sẽ hóa điên, đến lúc đó xem ai dám tranh với chúng ta!”
Bốn, năm bóng người áo đen lao vụt ra, trên tay cầm pháp khí sáng loáng.
Sát khí ngùn ngụt.Long chấn động: Hóa ra nàng bị truy sát!
Lại còn trúng xuân dược?Ánh mắt hắn quét qua nữ tử.
Nàng cắn môi, run rẩy, rõ ràng không thể vận công chống cự.
Nếu để mặc, chỉ sợ hậu quả bi thảm.Trong phút chốc, lý trí Long giằng xé.
Hắn chỉ là một phế tu, cơ thể vừa gắng gượng chém được một con quái nhờ gươm tổ, đâu thể đối đầu bọn tu sĩ này?
Nhưng nếu bỏ mặc… hắn không thể.Nữ tử kia, dù xa lạ, nhưng ánh mắt van nài trong phút sinh tử khiến lòng hắn chấn động dữ dội.“Ngươi…
đừng để bọn chúng bắt… làm ơn…” – nàng thì thầm, hơi thở phả nóng rực bên tai khi hắn cúi xuống đỡ.Long nghiến răng.
Hắn đặt nữ tử tựa vào thân cây, quay người đối diện đám áo đen, tay siết chặt chuôi gươm tổ.Một kẻ áo đen cười khẩy:
“Ồ?
Một phế vật nhân tộc?
Ngươi cũng dám xen vào chuyện của bọn ta?”
Long không đáp, nhưng thanh gươm trong tay rung lên bần bật.
Hoa văn trống đồng sáng rực, tiếng trống trận thùng… thùng… vọng vang khắp khu rừng.Bọn áo đen biến sắc.
“Không thể nào… là Gươm Tổ?!”
Chưa kịp định thần, Long hét lên, vung gươm chém mạnh.
Một luồng sáng vàng như lưỡi chớp xé ngang.ẦM!Hai tên áo đen đi đầu hộc máu, văng ngược ra xa, ngã vật xuống đất, thân thể nứt nẻ như bị hàng nghìn búa đồng giáng trúng.Long thở hổn hển.
Đòn này gần như rút cạn sức hắn, toàn thân rệu rã.
Nhưng ánh mắt hắn kiên định, cố chống thanh gươm, che chắn nữ tử sau lưng.“Các ngươi muốn giết nàng, trước hết phải bước qua xác ta.”
Ba tên áo đen còn lại gầm lên, đồng loạt lao đến.Đúng lúc đó, nữ tử phía sau đột nhiên ôm chặt lấy Long từ phía sau lưng.
Thân thể nàng mềm mại nóng hổi, hương thơm mê hoặc, hơi thở gấp gáp phả lên cổ hắn.“Xin…
đừng rời ta… ta không chịu nổi nữa…” – giọng nàng run rẩy, ẩn chứa dục hỏa không kìm được.Long chết lặng.
Xuân dược trong cơ thể nàng đang phát tác kịch liệt, khiến nàng mất kiểm soát, vô thức dính sát vào hắn.Trong phút nguy cấp ấy, Long vừa phải chống địch, vừa phải kiềm chế thân thể run rẩy vì tiếp xúc nóng bỏng ngoài ý muốn.Tiếng gươm trống lại nổ vang.
Một luồng sáng thứ hai bùng phát, đẩy lùi kẻ áo đen thứ ba.Nhưng sức lực Long cạn kiệt.
Hắn quỳ khuỵu xuống, cả người mồ hôi nhễ nhại.Nữ tử phía sau ôm siết chặt, cơ thể run rẩy, đôi môi đỏ mọng vô thức khẽ chạm vào cổ hắn.
Hơi thở thơm nồng khiến Long bừng cả đầu óc.Chết tiệt… nếu cứ thế này… ta chịu không nổi…Trong lúc hỗn loạn, thanh gươm tổ trong tay Long đột nhiên phát sáng chói lòa, như cảm ứng được nghịch cảnh.
Một luồng lực thần bí lan tỏa, bao phủ cả hai người.Ba tên áo đen trợn mắt, hãi hùng lùi lại.
“Không xong, gươm tổ tự mở thần uy!”
Chúng bỏ chạy tán loạn, biến mất vào bóng rừng.Long gục xuống, toàn thân kiệt sức.
Nữ tử trong vòng tay hắn khẽ rên rỉ, gương mặt ửng hồng, đôi mắt mơ màng như van cầu, như quyến rũ.Trong giây phút mơ hồ ấy, Long chỉ biết một điều: từ giây phút này, số phận hắn đã gắn chặt với nữ tử kỳ lạ này, cùng với vận mệnh thần bí của Đại Việt Cổ Giới.…Tiếng kêu cứu vang vọng trong rừng cổ, mỏng manh nhưng thấm vào tận xương tủy.Long khựng lại, lắng tai nghe.
Giữa bóng tối rậm rạp của khu rừng nguyên sơ, tiếng gió rít qua tán lá tựa như tiếng gầm của mãnh thú, nhưng ẩn trong đó là một giọng nữ nhân run rẩy:“Cứu… cứu ta…”
Trái tim hắn đập mạnh.
Ở cái thế giới xa lạ này, hắn chẳng biết đâu là lành, đâu là dữ.
Nhưng tiếng kêu kia lại khiến tâm can hắn run rẩy.
Trong vô thức, bước chân hắn hướng theo âm thanh, từng nhịp thận trọng dẫm trên lớp lá khô mục nát.Đi được một quãng, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững người.Một nữ tử ngã quỵ bên gốc cổ thụ, sắc y tím nhạt đã rách bươm, lộ ra làn da trắng ngần phản chiếu ánh trăng.
Mái tóc dài rối loạn, ánh mắt nàng vẩn đục, hơi thở dồn dập.
Cơ thể run rẩy bất thường, đôi má đỏ ửng như lửa thiêu.Ngay bên cạnh nàng là ba bóng đen đang tiến lại, từng kẻ to lớn với móng vuốt sắc nhọn, mặt mày méo mó như thú dữ.
Khí tức từ bọn chúng nồng nặc tà khí, vừa nhìn đã biết không phải hạng thiện lương.“Yêu quái…”
Long thầm rùng mình, tim đập dồn dập.Cơ thể hắn vốn là phế tu, kinh mạch chẳng khác nào bùn nhão, chút sức lực thường nhân còn không bằng, huống hồ đối đầu với mấy con yêu tà.
Hắn muốn bỏ chạy, lý trí gào thét: “Đừng xen vào, mày không làm nổi gì đâu, Long ơi!”
Nhưng ánh mắt mờ mịt của nữ tử kia, yếu ớt van nài, lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim hắn.“Khốn kiếp… chẳng lẽ mình lại quay lưng?”
Long siết chặt nắm đấm, trong lòng cuộn trào cảm giác mâu thuẫn.Ngay khoảnh khắc đó, nơi hông hắn bỗng lóe sáng — Thanh Gươm Tổ Hồn Việt hiện hình, phát ra tiếng ngân trầm hùng như nhịp trống đồng ngàn xưa.
Một luồng khí huyết nóng bỏng chảy tràn trong cơ thể Long, tạm thời nối lại những đoạn kinh mạch tưởng như đã chết.“Ầm!”
Một luồng sức mạnh khẽ nổ trong lồng ngực, khiến đôi mắt Long sáng bừng.“Được!
Chết thì chết, ông đây cũng không bỏ mặc nữ nhân trước mặt!”
Hắn nhặt thanh gươm, sải bước lao ra.Ba tên yêu tà ngạc nhiên khi thấy một phàm nhân xông vào.
Chúng nhe răng cười gằn:“Ha!
Một thằng rác rưởi cũng dám can thiệp?”
“Xử nó luôn, rồi lấy nữ nhân kia tế huyết!”
Bóng móng vuốt vung xuống.Long gần như theo bản năng chém một nhát.
Thanh gươm phát sáng, ánh kiếm vút lên giữa rừng đêm, kèm theo tiếng trống đồng vọng vang trong hư không.
Một tên yêu tà gào rú, cánh tay bị chém đứt lìa, máu đen phụt ra.“Cái gì!?
Thanh kiếm này…”
Hai tên còn lại chấn động, ánh mắt nhìn Long tràn đầy kiêng kỵ.Long cũng ngỡ ngàng.
Hắn đâu biết tu luyện, đâu biết kiếm pháp.
Vậy mà khi cầm thanh gươm này, thân thể hắn tựa như có ai đó dẫn dắt, mỗi động tác đều mượn thế núi sông, mượn hồn dân tộc mà thành.Nhưng sức mạnh ấy chỉ thoáng chốc.
Một cơn đau nhói dội về từ kinh mạch, Long lảo đảo, suýt gục.“Không ổn, nếu cứ thế này… mình sẽ tan xác!”
Ánh mắt hắn liếc sang nữ tử kia.
Nàng run rẩy, môi khẽ mấp máy:“Xin… cứu ta… ta trúng xuân độc… nếu… không giải… sẽ bạo thể mà chết…”
Long chết lặng.
Xuân độc?
Cái thứ nghe như trong tiểu thuyết, giờ lại hiển hiện trước mắt.Hắn nuốt khan, vừa tránh móng vuốt yêu tà, vừa nghĩ: “Chẳng lẽ… cái tình huống cẩu huyết trong truyện… giờ tới lượt mình thật sao?”
Ánh mắt nàng đỏ ngầu, ngấn lệ, gương mặt tuyệt sắc tái nhợt mà quyến rũ đến nghẹt thở.Long cắn răng.
Một bên là tử chiến với yêu tà.
Một bên là nữ nhân trúng xuân độc, nếu bỏ mặc nàng sẽ chết ngay trước mắt.“Ông trời ơi, mày chơi tao vậy hả!?”
Hắn hét lên, vung gươm che chắn trước mặt nàng.
Ánh kiếm lại lóe sáng, chặn một đòn chí tử.
Sau lưng, hơi thở gấp gáp của nữ tử dồn dập, cơ thể nàng run lên như sắp nổ tung.Trong phút sinh tử, Long chỉ còn một lựa chọn duy nhất…Hơi thở gấp gáp của nữ tử ép sát lưng, từng nhịp run rẩy nóng bỏng như lửa thiêu truyền sang người Long.
Toàn thân nàng như ngọn đuốc sống, hơi thở thơm nồng mang mùi hương kỳ lạ khiến tâm thần hắn chao đảo.“Xuân độc này… quá lợi hại.”
Long nghiến răng, trong lòng như có trăm mối loạn.“Muốn giải… chỉ có…”
Nàng run rẩy, đôi môi tái nhợt nhưng vẫn thốt ra vài chữ ngắt quãng:“Song… tu…”
Long chết lặng.
Câu trả lời hắn đoán mò nay được xác thực.
Không song tu, nàng sẽ nổ tung mà chết.
Nhưng…
đây là lần đầu tiên hắn đối diện tình cảnh như vậy, trái tim đập loạn, máu nóng trào lên tận óc.“Khốn khiếp… tình huống chó má gì đây!?”
Nhưng tiếng gầm của yêu tà lại kéo hắn về thực tại.
Hai tên quái vật còn lại đang vây chặt, móng vuốt lóe sáng như dao bén, muốn xé xác cả hai ngay tại chỗ.“Không còn thời gian nữa…”
Long cắn răng, mắt đỏ ngầu.
Hắn xoay người, đỡ lấy nữ tử đang run rẩy.
Trong đôi mắt mờ mịt của nàng thoáng lóe lên tia hy vọng mong manh.“Được rồi… coi như ta liều!”
Hắn đặt nàng nằm xuống, ôm chặt lấy, khẽ gầm lên:“Nếu ông trời đã an bài, vậy ta nghịch thiên mà sống!”
Thanh Gươm Tổ trong tay rung mạnh, ngân lên tiếng như sấm, trống đồng vọng vang.
Một luồng sáng bao phủ lấy cả hai, hình thành một kết giới mỏng ngăn chặn yêu tà lao vào.Ngay lúc đó, Long cúi xuống…Ánh trăng lọt qua kẽ lá, chiếu rọi cảnh tượng vừa dữ dội vừa hỗn loạn.
Cả khu rừng nguyên sơ dường như cũng rung động theo từng hơi thở gấp gáp.Khi xuân độc trong cơ thể nữ tử bị dẫn dắt, từng tia hắc khí mỏng manh thoát ra ngoài, hòa tan trong ánh sáng của Thanh Gươm Tổ.
Khí tức nàng dần ổn định, gương mặt đang đỏ ửng cũng dịu lại, hơi thở trở nên đều hơn.Long thì toàn thân như sắp vỡ tung.
Dòng khí nóng bỏng tràn khắp kinh mạch đã mục nát, nhưng kỳ lạ thay, dưới sự dẫn dắt của gươm tổ và luồng năng lượng song tu, từng đoạn kinh mạch như được vá lại, máu huyết cuộn trào như lửa hừng.“Ầm!”
Trong ngực Long vang lên một tiếng nổ nhỏ.
Một tia sáng xanh lam bùng lên trong đan điền, như giọt lửa khởi nguyên.“Đây… là linh lực!?”
Long trợn mắt.Từ phế nhân, hắn cảm nhận được luồng linh lực đầu tiên nảy sinh trong cơ thể.
Dù nhỏ bé, nhưng nó sáng rực như hạt mầm phá đất, mở ra con đường mới.Trong lúc Long còn kinh hãi, hai tên yêu tà gầm rú, nện mạnh vào kết giới ánh sáng.“ẦM!
ẦM!”
Kết giới rung lắc dữ dội, vết nứt lan ra.Long siết chặt nữ tử trong tay, đôi mắt rực lửa.
“Không được… mình phải đứng dậy!”
Hắn rút gươm, gầm lên một tiếng, mượn dòng linh lực vừa hình thành, chém thẳng ra ngoài.
Ánh kiếm như sét đánh, mang theo uy áp cổ xưa, dội thẳng vào hai yêu tà.“AAAAARGH!”
Cả hai gào rú, thân thể cháy xém, ngã lăn ra đất, hóa thành làn khói đen rồi tan biến.Cả khu rừng lại chìm vào tĩnh lặng.Long thở hổn hển, toàn thân mồ hôi đẫm ướt.
Nữ tử trong tay đã ngủ mê, hơi thở ổn định, gương mặt thanh lệ dịu đi nhưng vẫn mang nét đỏ hồng vương vấn.Ánh trăng rọi xuống, chiếu vào thân hình mềm mại trong vòng tay hắn.
Long ngẩn người, tâm thần vừa hoảng hốt vừa xao động.“Chết tiệt… mới tới thế giới này mà đã… làm chuyện điên rồ thế này.”
Nhưng hắn hiểu, nếu không làm vậy, cả nàng lẫn hắn đều sẽ chết.Hắn siết chặt Thanh Gươm Tổ, lòng thầm nghĩ:“Được rồi…
đây là bước đầu tiên.
Từ nay, ta không còn là phế nhân nữa.
Cho dù con đường phía trước đầy máu và hiểm họa… ta cũng phải bước tới cùng!”.....Sau khi hai yêu tà hóa khói đen tan biến, cả khu rừng lại chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng gió rít qua lá cây, tiếng côn trùng rả rích, và tiếng thở dốc nặng nề của Long.Hắn cố lê bước, ôm chặt nữ tử đã ngất lịm.
Dù nàng trông mảnh mai, nhưng đối với thân thể vừa hồi phục một chút linh lực của hắn, việc bế đi cả một quãng đường cũng khiến mồ hôi ướt đẫm lưng áo.Cuối cùng, Long tìm được một hang đá nhỏ ẩn sau rừng cây.
Hắn đặt nàng nằm xuống tấm rêu xanh mềm mại, thở hổn hển ngồi dựa vách đá.“Thế giới quái quỷ gì thế này…”
Hắn ngửa mặt nhìn trần hang, miệng cười khổ.
“Xuyên không thì cũng được đi, nhưng vừa tới đã phế tu, vừa tới đã đánh nhau với yêu quái, vừa tới đã… làm chuyện mà mình còn chưa kịp mơ tới…”
Hắn ngừng lại, liếc sang nữ tử đang ngủ.Trong ánh trăng, dung nhan nàng càng thêm động lòng người.
Hàng mi cong khẽ run, môi anh đào hé mở, làn da trắng mịn như sứ, vương chút hồng nhạt quyến rũ.
Dù y phục rách nát sau trận chiến, nhưng khí chất cao quý toát ra khiến Long có cảm giác như nhìn thấy một tiên nữ lạc chốn trần gian.Long nuốt khan, quay ngoắt sang chỗ khác.
“Bình tĩnh, Long ơi… bình tĩnh.
Đây là thế giới tiên hiệp, con gái ở đây không dễ động vào đâu.
Ông mà có ý nghĩ bậy, chắc ngày mai thành hồn ma cho xem.”
Một lúc sau, nàng khẽ rên, đôi mắt từ từ mở ra.
Ánh mắt trong veo nhưng còn vương chút mơ màng, rơi vào bóng dáng Long đang ngồi dựa vách.“…Ngươi…”
Giọng nàng khàn khàn nhưng vẫn dịu dàng, mang âm sắc dễ nghe lạ thường.Long giật mình, quay lại.
“Cô… cô tỉnh rồi à?”
Nàng ngồi dậy, nhưng vừa động liền khẽ nhăn mặt, thân thể run lên.
Long vội bước tới, định đỡ nàng thì lại khựng lại, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, mặt thoáng đỏ bừng.Ánh mắt nàng lóe sáng, phức tạp nhìn hắn.
“Ngươi…
đã cứu ta?”
Long gãi đầu.
“Ờ… cũng… cũng có thể nói vậy.
Cơ mà thật ra là… gươm này cứu nhiều hơn.”
Hắn giơ Thanh Gươm Tổ ra, như muốn đẩy công lao cho vật chết.Nữ tử chăm chú nhìn thanh kiếm.
Trong mắt nàng thoáng hiện tia kinh ngạc.
“Đây…
đây là…”
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, nàng đã nuốt xuống, ánh mắt trở nên dè chừng.
Rõ ràng nàng nhận ra thứ gì đó, nhưng không tiện nói.Nàng khẽ cúi đầu, nói nhỏ: “Dù thế nào, ân tình hôm nay… ta không quên.”
Long xua tay lia lịa.
“Đừng khách sáo.
Tôi mà không cứu, chắc tôi cũng chết theo rồi.”
Nghe vậy, nàng khẽ mỉm cười, nụ cười khiến cả hang đá sáng bừng.
“Ngươi thú vị thật.”
Long ngẩn người một thoáng, rồi vội quay đi, giả vờ nghiêm túc.
“À… mà cô tên gì?
Sao lại bị truy sát thế?”
Nàng im lặng giây lát, ánh mắt thoáng ưu sầu.
“Ta… là đệ tử của Thanh Vân Môn.
Lần này xuống núi rèn luyện, không ngờ bị yêu tà mai phục.
Chúng còn giở trò hạ độc… suýt chút nữa…”
Nàng đỏ mặt, không nói hết câu.Long ho khan một tiếng, trong lòng bỗng áy náy.
“Thì ra là thế.
Cũng may tôi tới kịp…”
Nàng gật nhẹ.
“Danh tính ta… là Ngọc Dao.”
“Ngọc Dao…”
Long lẩm bẩm, cái tên như tiếng nhạc ngân trong tâm trí, khó quên vô cùng.Cả hai trò chuyện thêm một lúc.
Long biết được rằng Thanh Vân Môn là một trong những thế lực lớn tại Đại Việt Cổ Giới, đứng ngang hàng cùng vài đại phái trấn giữ phương Nam.
Còn “yêu tà” vừa rồi chỉ là tay sai nhỏ nhoi của một thế lực hắc ám mạnh mẽ hơn nhiều.“Chúng sẽ không bỏ qua dễ dàng…”
Ngọc Dao thì thầm, ánh mắt lo lắng.Ngay khoảnh khắc đó, Thanh Gươm Tổ trong tay Long bỗng phát sáng lần nữa, vang lên tiếng ngân như trống đồng vọng lại.
Ánh sáng bao phủ cả hai, rồi tan biến.Ngọc Dao thoáng biến sắc.
“Thanh kiếm này… dường như đã… nhận ngươi là chủ.”
Long ngẩn người.
“Hả?
Nhận… chủ?”
Hắn không biết, nhưng từ giây phút gươm phát sáng cứu Ngọc Dao, vận mệnh của cả hai đã ràng buộc vào nhau.Trong mắt Ngọc Dao, lóe lên tia phức tạp khó tả.
Nàng ngẩng nhìn Long, môi khẽ mấp máy:
“Có lẽ… gặp ngươi… là số mệnh.”
Đêm ấy, cả hai nương náu trong hang đá.
Long ngồi canh, mắt không dám chợp, một phần vì cảnh giác với nguy hiểm, phần khác vì cứ liếc sang nữ tử đang yên giấc, trong lòng hỗn loạn khó hiểu.“Mới ngày đầu đến thế giới này…
đã gặp chuyện lớn như vậy.
Nhưng… cũng chính nhờ vậy, ta có được tia linh lực đầu tiên.
Có lẽ, đây chính là con đường mà ông trời bắt ta đi.”
Ngoài kia, trăng mờ dần khuất, gió đêm rít lạnh.
Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực lặng lẽ dõi theo hang đá, lóe lên ánh sáng tà dị.Trận chiến… chưa hề kết thúc.Bên ngoài hang đá, gió rít gào, bóng trăng mờ dần sau tầng mây dày.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm, như báo hiệu sóng gió sắp ập đến.Long đang ngồi nhắm mắt, vận dụng luồng linh lực nhỏ bé mới hình thành trong đan điền, cố gắng điều hòa cơ thể.
Kinh mạch hắn tuy đã được vá lại chút ít nhờ ánh sáng gươm tổ, nhưng vẫn còn chằng chịt vết rạn, chỉ cần sơ suất là vỡ toang.“Phế nhân… chỉ mới lóe lên chút linh lực đã kiệt sức thế này.
Nhưng không sao, đây đã là bước đầu.”
Hắn cười khổ, rồi mở mắt nhìn sang Ngọc Dao.Nàng ngồi dựa vách đá, tay kết ấn pháp quyết, mơ hồ vận dụng công pháp để trục độc còn sót lại.
Dù sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi mắt sáng trong, kiên định hơn lúc trước.“Ngươi…”
Long định mở lời thì đột nhiên, một tiếng hú rùng rợn vọng khắp núi rừng.“Uoooooohhh—!”
Cả đất trời rung chuyển, bầy chim đêm kinh hãi bay loạn.
Từ phía xa, hàng chục bóng đen lao vun vút, mắt đỏ rực, khí tức tà dị ngập trời.Ngọc Dao biến sắc.
“Không xong, bọn chúng lần theo dấu vết tới đây rồi!”
Long lập tức siết chặt gươm.
“Nhiều… nhiều vậy sao!?”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, hang đá bị bao vây.
Trước mặt Long và Ngọc Dao là gần hai chục yêu tà, hình dạng méo mó: kẻ như hổ lưng cánh dơi, kẻ như rắn đội đầu người, kẻ thì toàn thân đen kịt như bóng ma.Dẫn đầu là một kẻ khổng lồ cao hơn hai trượng, mặt gớm ghiếc, sừng dài như trâu, đôi mắt đỏ lòm.
Khí tức từ hắn nặng nề như núi đổ.“Con mồi của ta… dám để các ngươi giết mất?”
Hắn gầm lên, giọng như sấm, khiến vách hang rung chuyển.Ngọc Dao tái mặt.
“Là…
Ma Ngưu Tướng!
Một trong những tướng lĩnh dưới trướng Hắc Thủy Lão Quỷ!”
Long nuốt khan.
“Tên đó chắc không phải hạng dễ chơi…”
“Giết tên nam nhân!
Nữ nhân bắt sống!”
Ma Ngưu Tướng vung tay ra lệnh.Đám yêu tà gào rú, lao vào như sóng dữ.Long hét lớn, gươm tổ trong tay phát sáng, ánh kiếm chém ra từng nhát, đẩy lùi vài tên yêu nhỏ.
Nhưng trước số đông áp đảo, hắn nhanh chóng lâm vào thế hiểm.Một vuốt quỷ sượt qua vai, máu phun đỏ.
Long nghiến răng, tay run lên nhưng không buông kiếm.Ngọc Dao thấy vậy liền vung tay, bắn ra vài luồng quang hoa tím, hạ gục mấy con yêu nhỏ.
Nhưng nàng chưa hồi phục hoàn toàn, pháp lực vừa tung ra đã khiến sắc mặt nhợt nhạt, thân thể lảo đảo.“Tệ rồi…”
Long nghiến răng.
“Nếu cứ thế này… cả hai chúng ta đều toi mạng!”
Ngay lúc ấy, Ma Ngưu Tướng gầm lớn, vung chùy sắt to như cột đình, nện thẳng xuống.“ẦM!!!”
Mặt đất nứt toác, sóng khí tràn ra, đá vụn bay tung tóe.
Long bị chấn động hất ngược, va vào vách hang, máu trào ra miệng.Ngọc Dao hoảng hốt kêu lên: “Long!”
Trong khoảnh khắc sinh tử, khi chùy sắt lại giáng xuống, Long bất giác ôm chặt lấy gươm tổ, gào lên từ tận đáy lòng:“Nếu ngươi thực sự là gươm tổ của dân tộc này… thì hãy cho ta sức mạnh!!!”
Thanh gươm rung lên bần bật, phát ra ánh sáng chói lòa.
Tiếng trống đồng vọng khắp trời, dội ra ngoài rừng sâu.Trong mắt Long, một ảo ảnh hiện ra: hàng vạn binh sĩ áo giáp đồng xếp hàng, trống trận vang rền, hồn khí đất Việt hội tụ.
Một bàn tay khổng lồ, mờ ảo nhưng uy nghiêm, đặt lên vai hắn.“Con cháu Lạc Hồng…
đã đến lúc bước đi trên con đường nghịch thiên.”
Một luồng lực lượng khủng khiếp tràn vào cơ thể Long, khiến hắn gào lên, toàn thân sáng rực.Hắn bật dậy, tung một nhát chém.“ẦM!!!”
Ánh kiếm dài mấy chục trượng xé toang bóng đêm, chém ngang Ma Ngưu Tướng.
Gã trâu quỷ gào rú, cánh tay bị cắt lìa, máu đen phụt ra như suối.Đám yêu tà xung quanh khiếp sợ, lùi lại liên tục.Ngọc Dao nhìn cảnh ấy, mắt mở to kinh ngạc.
“Sức mạnh này… không lẽ… hắn…”
Long thở dốc, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn gầm lên:
“Cút hết cho ta!!!”
Ánh gươm lại lóe, cả bầy yêu tà bị dồn lùi, gào rú rồi tan biến vào màn đêm, chỉ còn Ma Ngưu Tướng ôm mỏm cụt, thét lớn:“Được lắm, nhân loại!
Ta nhớ mặt ngươi rồi!
Hắc Thủy Lão Quỷ… sẽ nghiền nát ngươi!!!”
Nói rồi, hắn hóa thành bóng đen, bỏ chạy theo bầy lũ.Cả khu rừng yên lặng trở lại.Long gục xuống, gươm cắm phập vào đất, hơi thở hổn hển.
Luồng sức mạnh vừa rồi nhanh chóng biến mất, để lại cơ thể mệt lả, kinh mạch đau nhức khôn xiết.Ngọc Dao chạy lại, đỡ hắn.
Ánh mắt nàng vừa cảm kích, vừa nghi hoặc, vừa mang một tia kính sợ.“Ngươi… rốt cuộc là ai?” nàng khẽ hỏi.Long mỉm cười khổ, lau vết máu trên môi.
“Tôi… chỉ là một kẻ phế nhân, chẳng qua… may mắn có được thanh gươm này thôi.”
Ngọc Dao nhìn hắn chăm chú, rồi khẽ nói:
“Không… ngươi không phải phế nhân.
Ngươi… là người mang mệnh số lớn.
Có lẽ… trời đã định.”
Long ngẩng nhìn bầu trời đang dần sáng, ánh mắt lóe lên tia kiên định.“Trời đã định ư?
Vậy ta sẽ… nghịch thiên!”