Siêu Nhiên Hồn Và Xác: Mối Liên Kết Bí Ẩn 2

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393340800-256-k393842.jpg

Hồn Và Xác: Mối Liên Kết Bí Ẩn 2
Tác giả: TrcChuu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chuyện kể về một người trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống, vô tình đọc truyện Hình Và Bóng: Mối Liên Kết Bí Ẩn 1, cảm thấy bản thân có phần hơi giống nhân vật chính nên rất đồng cảm.

Một ngày nọ bị người ba cầm dao đuổi giết nên đã cố hết sức chạy khỏi căn nhà đó, ngồi ở một công viên nọ và nhắn tin cho người bạn thân lời tạm biệt cuối cùng.

Nhưng không may bị ba tìm thấy và rượt, cả hai cùng chạy và băng qua đường, thế là cả hai bị xe hơi tông trúng, máu chảy bê bết lênh láng khắp đường.

---Đây là phần 2 của bộ truyện Hình Và Bóng: Mối Liên Kết Bí Ẩn--- Tags: canhsatkinhdiđiềutra​
 
Hồn Và Xác: Mối Liên Kết Bí Ẩn 2
Chương 1: Khởi đầu của một bi kịch hay một sự giải thoát?


"Bà là mẹ mà có lo cho tôi được ngày nào đâu mà bà nói!"

"Trời ơi, ngó xuống mà xem!

Trên đời dưới thế có đứa con nào mất dạy như nó không trời!

Ba mẹ đi làm cực khổ còn nó thì chẳng phụ giúp gì cho cái nhà này hết."

"Không nuôi hả?

Bà làm mẹ, bà phải nuôi tôi chứ.

Ai bắt con mình phải bỏ học từ nhỏ rồi đi làm cực khổ như tôi?

Bà đã bao giờ nghĩ cho tôi chưa?"

"Mày có học đàng hoàng đâu?

Toàn đi ăn chơi lêu lổng với mấy cái thằng bụi đời.

Nhà nghèo thì phải chịu thôi, than vãn cái gì nữa?"

"Không nói nữa!

Chuyển chủ hộ khẩu qua tên tôi!"

"Ba mẹ mày còn sống sờ sờ ra đấy mà mày đòi đứng tên căn nhà hả?

Mốt mày đuổi rồi tụi tao ở đâu?

Mày có lương tâm không?"

"Một là một, hai là hai, không có nói nhiều!

Chuyển ngay đi!"

"Không!

Tao không chuyển đó!"

"Bà tin tôi đập cái nhà này không?"

"Mày đập đi, thách mày đập đó!"

"Bà đừng có thách tôi..."

Những cuộc cãi vã ấy cứ lặp đi lặp lại như một cái đồng hồ định kỳ trong cái chỗ mà tôi gọi là "nhà" – nơi đáng lẽ phải là chỗ an toàn nhất, nhưng lại chính là nơi khiến tôi luôn sống trong nỗi sợ hãi nhiều nhất.

Mỗi khi nghe tiếng xe của ba tôi về, tim tôi lại hẫng một nhịp.

Liệu hôm nay ông ta có say không?

Liệu có cuộc cãi vã nào nữa không?

Hay liệu ông ta sẽ để cho nhà này yên ổn một ngày?Tâm trí tôi luôn tràn ngập những câu hỏi như thế, từng dòng suy nghĩ tiêu cực tuôn ra không ngừng.

Cuộc sống của tôi không có ngày nào là yên bình cả.

Trước mặt mọi người, tôi cố gắng trưng ra một vẻ mặt tươi cười, giả vờ như mọi thứ đều ổn.Bạn bè còn trêu tôi là "mát mát" vì lúc nào cũng thấy tôi cười.

Nhưng có ai biết rằng đằng sau nụ cười đó, là một cơn bão nội tâm, là những vết thương vô hình mà không ai chạm tới được.

Miễn là họ không biết tôi khổ sở thế nào, miễn là mọi người xung quanh tôi cảm thấy thấy vui là được.

Nhiêu đó đủ rồi.Cứ đêm đến, khi căn nhà chìm trong bóng tối thì nỗi sợ hãi lại ập tới.

Tôi mơ thấy những cơn ác mộng về ba tôi, về những trận đòn roi chưa bao giờ xảy ra ngoài đời, nhưng lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi không ngừng.

Cơn ác mộng cứ lặp lại đến mức tôi sợ rằng một ngày nào đó nó sẽ trở thành hiện thực.

Tôi tỉnh dậy trong nước mắt giàn giụa cùng một nỗi lo sợ mơ hồ đang đè nặng, quấn chặt lấy tôi.Nếu tôi than với mọi người rằng cuộc sống của tôi quá đau khổ thì mọi người sẽ nói rằng tôi cứ làm quá mọi chuyện lên.

Họ không sống cuộc đời tôi, nên họ sẽ chẳng hiểu.

Nỗi sợ về tinh thần nó cũng đớn không khác gì nỗi sợ về thể xác, sẽ như thế nào nếu như một đứa trẻ phải chịu cảnh gia đình đổ vỡ từ lúc nhỏ.Từ khi tôi còn nhỏ, tôi đã phải tự chữa lành vết thương lòng mình rất nhiều, tự làm mình vui cũng không ít lần.

Nhưng những vết thương đó chưa bao giờ thực sự lành.

Nhất định sẽ có người hỏi: "Ai đã nuôi mày lớn đến nhường này mà giờ lại oán trách họ?".Nhưng họ có biết đằng sau sự trưởng thành đó là bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu áp lực đè nén trong tôi như thế nào không?

Họ có biết liệu đứa trẻ đó có thực sự muốn sinh ra trong cuộc đời này hay không?

Sâu bên trong đó còn rất nhiều điều mà có lẽ không ai biết và không bao giờ hiểu được.Một buổi chiều nọ, tôi cùng anh bạn thân đi học nhóm ở quán cà phê quen thuộc gần nhà.

Cả hai mải miết trao đổi về bài tập với những cuốn sách vở bày la liệt trên bàn.

Xung quanh là tiếng ồn ào quen thuộc của quán xá – tiếng người gọi đồ uống, tiếng máy xay cà phê, và tiếng nhạc nhẹ nhàng "chill" văng vẳng.

Tất cả tạo nên một không gian bình yên và thân thuộc, ít nhất là vào lúc đó.Chúng tôi đã hứa với nhau sẽ cố gắng cùng nhau vượt qua cuộc sống vất vả này, dù tôi không chia sẻ nhiều về cuộc sống gia đình mình với cậu ấy.

Nhưng những phút giây bình yên đó cũng không kéo dài lâu.Cái cảm giác bình yên ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi tôi nhìn thấy bóng dáng của ba mình xuất hiện ngoài cửa.

Ông bước đi loạng choạng, đôi mắt đỏ ngầu cùng với khuôn mặt cau có, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã thấy ông xộc thẳng vào quán, tiến đến chỗ tôi với vẻ mặt hằn học.- Mày làm cái gì ở đây?!_Giọng ông thét lên khiến cả quán đột ngột im lặng, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía chúng tôi.

Tôi lúng túng đứng dậy, cố giữ bình tĩnh, nhưng tim lại đập loạn xạ trong lồng ngực.

Tôi biết chuyện sẽ không đơn giản dừng lại ở đó.

Ông liếc qua cậu bạn thân của tôi rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy phán xét.- Mày đi chơi với cái thằng này hả?

Con gái con đứa, ngồi trong quán cà phê với trai thế này có ra thể thống gì không?!Ông không thèm quan tâm chúng tôi chỉ đang học nhóm.

Trong mắt ông, con gái của ông chỉ là một đứa con nít dại dột dễ bị người khác lợi dụng mà thôi.

Ông chửi bới tôi và lăng mạ cả cậu bạn thân của tôi ngay trước quán cà phê, để mọi người xung quanh phải chứng kiến cảnh đó tôi thấy vô cùng xấu hổ.Tôi thấy ánh mắt của những người xung quanh đang chăm chăm nhìn vào chúng tôi, một vài người thì thầm với nhau, vài người tò mò đứng lên dõi theo diễn biến.- Ba, không phải vậy đâu, con chỉ đang học nhóm thôi!_Tôi nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng bàn tay tôi nắm chặt lại vì căng thẳng.Nhưng ông không nghe.

Đôi mắt ông trừng lên đầy phẫn nộ, khuôn mặt đỏ phừng phừng vì men rượu.- Học cái gì?

Tao thấy mày toàn là đi với bọn này!

Mày tưởng mày khôn lắm hả?

Đừng để tao thấy mày chơi với bọn này nữa, nghe chưa?!_Ông quát thẳng vào mặt cậu bạn thân của tôi, rồi quay sang tôi, giọng đanh lại đầy khinh bỉ: "Con gái mà như mày, chỉ giỏi làm mất mặt gia đình!"

Những lời lăng mạ cứ tiếp tục trút xuống như mưa xối xả, mà tôi thì chẳng thể nào phản kháng.

Tôi chỉ muốn biến mất ngay lúc này, thoát khỏi tình huống đầy nhục nhã và đau đớn này.Tôi thấy cậu bạn thân của mình im lặng, mặt cúi xuống, không dám nói gì.

Tôi hiểu cậu ấy không muốn làm tình hình tệ hơn.

Trong đầu tôi vang lên những tiếng thở dài nặng nề, những câu hỏi không ngừng lặp lại: "Tại sao mình phải sống như thế này?

Tại sao mình phải chịu đựng tất cả những điều này?"

Những câu mắng thậm tệ như: "Mẹ mày bỏ đi là tại mày", "sao mày không chết đi cho xong"... khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.

Cùng là người một nhà, máu mủ với nhau lại có thể làm tổn thương nhau bằng những lời nói như muối sát vào vết thương như thế.Càng khó hiểu hơn là sau những lần mắng nhiếc thậm tệ đó ba tôi lại đối xử tốt với tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lúc tôi đang căm phẫn thì ba lại cho tôi cảm giác được yêu thương trở lại, làm tôi một lần nữa xiêu lòng.

Ông chủ động nhận hết lỗi về mình khi làm ba mà không thể lo được cho tôi, thì đúng thật là ông chưa bao giờ quan tâm tôi học chăm như thế nào nhưng ngày sinh của tôi thì ông nhớ rất rõ.Không hiểu sao tôi không còn chán ghét ba tôi nữa, có lẽ trước khi họ trở nên tồi tệ thì họ đã từng rất tử tế với mình.

Không cần biết họ đã đối xử tệ với mình nhiều như thế nào, chỉ cần một hành động tốt của họ thì tôi lại không làm chủ được cảm xúc của mình mà lại cho họ thêm một cơ hội, vì biết đâu họ đã thực sự thay đổi thì sao.Tôi đã từng có suy nghĩ như thế, cho đến một ngày, một ngày đã đưa tôi đến với một thế giới mới.

Một thế giới mà tôi chưa bao giờ nghĩ là mình được trải nghiệm mới lạ đến như vậy.Hôm đó, tôi đọc được một bộ truyện ngắn "Hình và bóng: Mối liên kết bí ẩn" trên một trang web nọ.

Không phải là tôi chủ động đọc truyện đó chỉ vì nó có cái tên bí ẩn gì đó đâu, mà vì tôi nghe được đứa bạn cùng bàn liên tục dụ dỗ tôi đọc.

Nếu không thì nó dọa sẽ cho tôi đi bộ về.

Chỉ là hôm đó không may xe bị hư phải đem đi sửa, nếu không thì có mà mơ tôi đọc truyện cho nó.Đọc bộ truyện, tôi cảm thấy như mình bị hút vào thế giới của nhân vật chính.

Thú vị là tôi thấy nhiều điểm tương đồng giữa tôi và nhân vật ấy.

Từ cái tên đến hoàn cảnh bị người ba đe dọa đều giống y đúc.

Cảm giác như tác giả đã lấy hình mẫu từ chính cuộc sống của tôi vậy.

Nhưng tất nhiên sẽ có điều khác biệt rõ ràng, nhân vật mắc phải vấn đề đa nhân cách, trong khi đó thì tôi hoàn toàn bình thường, nói tôi trầm cảm thì còn được.Tối hôm đó ba tôi vẫn trong cơn say quen thuộc, ông mắng nhiếc tôi thậm tệ.

Tôi ngồi học bài lặng lẽ, đôi mắt chăm chăm nhìn xuống sàn nhà.

Những lời mắng nhiếc của ông đã trở thành thứ âm thanh quen thuộc đến mức chẳng còn khiến tôi cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng.- Mày có làm gì ra hồn không?

Học cho ra học, vừa học vừa nghe nhạc là sao?

Còn nữa, cấm mày giao du với cái thằng đó nghe chưa, có ngày mang cái bầu về nhà là tao đánh gãy giò mày!Áp lực trong tôi đã tích tụ quá lâu, đến mức tôi không thể chịu đựng thêm.

Tôi bật lại ông bằng những lời lẽ mà có lẽ tôi chưa bao giờ dám nói trước đây.- Ba thôi đi, con không thể sống như thế này nữa đâu!

Con không phải là một đứa con bất tài như ba nghĩ, con làm gì thì ba cũng nói cũng cấm cản hết!_Tôi hét lên trong nước mắt.Sự phản kháng của tôi như châm ngòi cho cơn thịnh nộ của ông.

Lời nói của tôi như một cái tát giáng thẳng vào lòng tự trọng của ông.

Ánh mắt ông từ phẫn nộ chuyển sang điên cuồng, thật sự tôi chưa bao giờ dám đứng lên phản kháng như thế này.- Mày nói cái gì?!

Thứ mất dạy!

Nói tiếng nữa tao tán vô mặt!_Ông thét lên rồi loạng choạng lao về phía tôi.- Ba cũng như vậy với bà mà, có hay ho gì đâu mà nói con.Trước khi tôi kịp nhận ra, ông đã đi ra sau nhà lấy con dao trên bàn bếp.

Ánh kim loại phản chiếu qua ánh đèn khiến tôi cảm thấy kinh hãi.

Tôi lùi lại, chân run lên không kiểm soát nổi.Ba tôi hùng hục tiến lại gần tôi nhưng ông bà tôi đã cản lại, cả ba người giằng co qua lại đến nỗi bà tôi bị hất văng ra xa, đầu đập vào cạnh võng bằng sắt.

Tôi nghe được nhưng không thể chạy đến đó vì ba tôi đã đóng cửa phòng và nhốt tôi lại.

Ở bên ngoài vọng vào những tiếng cãi vã của ông và ba:- Mày khùng hả?

Làm cái gì vậy?

Nó là con mày đó!- Kệ mẹ nó, thứ con mất dạy đó tôi không có cần, đẻ được thì giết được.

Ba mà cản tôi là tôi cũng không có nương tay đâu.~~~Tôi không chịu đựng được những tiếng cãi vã nào, tôi luôn ám ảnh về những âm thanh như thế.

Bị nhốt trong căn phòng chật hẹp và nghẹt thở, không còn cách nào ngoài việc đeo tai nghe để nghe nhạc, tôi mở âm lượng hết mức để không cho bất kì âm thanh nào lọt vào được.Vừa lo sợ vừa tò mò không biết động tĩnh bên ngoài ra sao, tôi tháo chiếc tai nghe và mở cửa bước ra khỏi căn phòng đó.

Tim tôi đập một cách liên hồi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu bê bết nhầy nhụa.

Nhưng ông bà đâu thì tôi không thấy, căn nhà trống hoắc.

Không có dấu hiệu của bất kì cuộc chiến hay xô xát nào, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và những dấu máu kỳ lạ.Tôi nghe thấy âm thanh dưới bếp khá kỳ lạ, một tiếng động sắc nhọn như tiếng dao rạch vào thịt khiến tôi phải hốt hoảng bỏ chạy khỏi nhà, nước mắt nhòa cả con đường.Tôi chạy thẳng ra công viên gần nhà, mong rằng ông sẽ không đuổi theo.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo mặc cho những giọt nước mắt cứ lăn dài không ngừng.

Tôi vội vàng cầm điện thoại nhắn cho anh bạn thân của mình, tôi nhắn rất nhiều, nhưng chẳng có hồi âm nào hết.Bình thường cậu ấy trả lời rất nhanh, mà hôm nay đã hơn mười phút rồi vẫn chẳng có một tín hiệu nào cả.

Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu xâm chiếm tâm trí tôi, từng câu hỏi cứ nhói lên trong lồng ngực: "Tại sao ai cũng bỏ rơi mình?

Tại sao không một ai quan tâm mình, dù chỉ là một chút...?"

Từng giây từng phút trôi qua trong sự tuyệt vọng.

Cảm giác lạc lõng dâng tràn, khiến suy nghĩ của tôi càng lúc càng tối tăm.

Như một hố sâu không đáy, tôi chìm dần vào những nỗi đau mà không thể nào thoát ra được.

Tiếng bước chân nặng nề, loạng choạng vang lên từ phía sau.Tôi không cần quay lại cũng có thể cảm nhận rõ ông đang đến gần.

Trong ánh đèn mờ của đêm khuya, tôi không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ác mộng.Tôi chạy vào con đường vắng, mong tìm được nơi nào đó an toàn.

Nhưng khi vừa lao ra đường thì bất chợt một ánh đèn pha xe ô tô lóe sáng lên.

Tôi không kịp phản ứng gì, chỉ biết rằng cơ thể mình bị hất văng lên không trung, sau đó tất cả chìm vào bóng tối.

Trong khoảnh khắc cuối cùng đó, tôi đã ước mình có thể sống một cuộc đời khác.
 
Hồn Và Xác: Mối Liên Kết Bí Ẩn 2
Chương 2: Cái chết trên sofa


Căn nhà cấp bốn hiện đại với gia thế giàu có, nằm lẻ loi cuối con hẻm tối om, nơi ánh đèn đường chỉ đủ soi mờ một góc tường ẩm mốc.Bên ngoài, căn nhà trông bình thường như bao ngôi nhà khác, nhưng bên trong lại ẩn chứa những bí mật đen tối ít ai biết.Một gia đình sống chung với nhau nhưng có vẻ cuộc sống của họ không hề cảm nhận được trong đó tình thương của một gia đình đúng nghĩa.Một người ba gia trưởng lúc nào cũng cho rằng mình đúng, luôn ép buộc cả nhà phải phục tùng mình.Một người mẹ nhu nhược lúc nào cũng răm rắp nghe theo người chồng độc tài ấy, mắt lúc nào cũng đỏ hoe vì những trận cãi vã nảy lửa.Còn đứa con trai duy nhất thì lại gồng mình chịu đựng những trận đòn roi từ người cha, chỉ vì cậu quá thương mẹ mình, mặc cho người ba xấu tính ấy đánh đập mình một cách dã man.Mỗi lần cậu có ý định chống trả, ông ta sẽ thì thầm vào tai cậu với biểu cảm đầy đe dọa:"Nếu mày dám phản kháng thì tao sẽ không tha cho mẹ của mày đâu!"

Vì thế người con ấy đã phải chịu cảnh trút cơn giận của ông ba mỗi khi ông ta có chuyện không vừa ý.Cơ thể của cậu ta trầy trụa do những trận đòn roi từ sợi dây xích chó bị rỉ sét lâu ngày, những vết bầm thâm tím phủ đầy cơ thể cùng những cú đấm đau đớn vào mặt đã để lại cho cậu một nỗi đau không từ nào có thể diễn tả được.Dù vậy cậu vẫn không khóc, vì nước mắt cậu đã khô cạn từ lâu rồi.Chuyện đó đã không diễn ra cũng khá nhiều tuần liền, cứ nghĩ người ba đã thay đổi suy nghĩ của mình nhưng thật ra là không...- Tao có để mẹ con mày thiếu thốn cái gì không mà mày phải đi làm thêm hả?

Mày muốn làm nhục tao à?_Ông ta gầm lên, giọng lè nhè.Cậu tiến đến tủ lạnh, rót một cốc nước lạnh để hạ nhiệt cơn giận.

Nhưng người ba đã lao đến túm cổ áo cậu, quăng mạnh xuống sàn.- Mày câm à?

Có cái miệng không?

Tao hỏi mà mày không trả lời à?Người con nén giận, đáp lại bằng giọng rắn rỏi:- Tôi làm gì là chuyện của tôi, không cần ông quản!- Mày nói cái gì?

Hôm nay mày dám lên giọng với tao à?

Ai dạy mày nói chuyện như thế với ba mày hả?_Ông ta vung tay, định đánh tiếpNhưng lần này, người con không còn nhẫn nhịn nữa.

Cậu nhìn thẳng vào mắt ông ta, đầy phẫn nộ trong lòng mình cậu dồn nén từ lâu:- Ba?

Trước giờ ông có coi tôi là con đâu.

Ông không có xứng đáng với hai chữ "ba" đó.Gương mặt người cha đột nhiên biến sắc.

Ông ta cười gằn giọng một cách biến thái:- Thằng mất dạy.

Mày chờ đó đi, tao sẽ dạy dỗ mẹ mày để mày biết thân biết phận.- Tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu.Dứt lời, chàng trai nắm chặt tay thành nắm đấm bước ra sau nhà, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.

Có thể cậu đã chịu đựng quá đủ rồi.Vài phút sau...Tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng khách: "Á...

Á!!!"

Người mẹ hớt hải chạy vào, mặt tái mét:- Trời ơi, ông...

ông ơi...

ông bị làm sao thế này?

Ông ơi...

ông tỉnh lại đi!- Mẹ?

Có chuyện gì xảy ra ạ?_Người con từ trong phòng bước ra với vẻ mặt đầy tò mò.Người mẹ run rẩy, chỉ tay vào người cha đang nằm bất động trên ghế, máu chảy loang lổ từ cổ ông ta.- Con ơi...

ổng... ba mày...- Mẹ tránh xa ổng ra đừng có động vào ông ta.- Giờ phải làm sao đây con?

Mẹ... mẹ...

ông ấy chết rồi à?oOo Tại một Sở Cảnh Sát oOo- Mọi người tập trung lại!

Đây là Nhật Anh, thành viên mới của tổ chúng ta.

Mọi người giúp đỡ cậu ta làm quen với công việc càng sớm càng tốt.Nhật Anh, một thanh niên trẻ tuổi vừa được chuyển từ đội điều tra ma túy, gật đầu chào mọi người.

Cậu ta có dáng vẻ điềm đạm nhưng đôi mắt lại sắc lạnh, tóc mái xoăn che hết cả trán trông có vẻ con người đó ẩn chứa khá nhiều bí ẩn.- Ủa sếp ơi hình như cậu ta ở bên tổ điều tra tội phạm ma túy mà sếp._Ai đó lên tiếng.Người đàn ông chững chạc dõng dạc nói:- Vì một số lí do nên cậu ta sẽ chuyển qua tổ của chúng ta.

Cậu ta từng tốt nghiệp ở Anh, nên trình độ của cậu ấy không chừng hơn các cô cậu luôn đó!- Ơ, tốt nghiệp ở Anh á?

Nhưng chưa thấy thể hiện gì thì làm sao biết có xứng với cái mác "du học sinh" hay không sếp ơi!_Chàng trai đẹp mã nhất tổ không quên chọc ngoáy, khiến mọi người xung quanh nhíu mày.- Cậu ta đùa thôi sếp.

Bọn em sẽ "chăm sóc" cậu Nhật Anh mới tới hết mình mà, sếp cứ yên tâm!_Nhật Thanh, đội trưởng của tổ cười gượng gạo cố gắng dập lửa.- Cậu Đình Phong lúc nào cũng thế nên tôi quá quen rồi.

Quan trọng là tổ của chúng ta được mệnh danh là tổ đoàn kết nhất trong Sở Cảnh Sát này, mong là các cô cậu không quên điều đó.- Rõ!

Sếp đi ạ._Cả tổ đồng thanh.Nhật Thanh nhanh chóng làm quen với người mới:- Để tôi giới thiệu cho cậu biết tổ chúng ta có những ai.

Đây là cậu Đình Phong...- Thôi cậu giới thiệu chi cho dài dòng, cá là cậu ta sẽ không trụ được ở đây quá một tuần đâu.Đình Phong chen ngang, cắt lời Nhật Thanh.

Cô chỉ cần lườm anh ta một cái là anh lập tức nín bặt.- Ơ, bộ định ăn tươi nuốt sống tôi hay sao mà nhìn ghê vậy?Cô nàng đội trưởng lần lượt giới thiệu tên các thành viên cho người mới biết.

Là một tổ "đặc biệt", bởi lẽ những ai được phân công vào đây đều có những cá tính "có một không hai".

Trong tổ của họ tuy chỉ vỏn vẹn có bốn người, với bốn tính cách rất khác biệt nhau nhưng mỗi lần xuất hiện thì họ lại làm việc ăn ý với nhau một cách thần kỳ.Người đứng đầu tổ là Nhật Thanh, cô nàng đội trưởng ấy rất được mọi người tin tưởng.

Một đội trưởng thông minh, quyết đoán.

Đã thế còn sở hữu nhan sắc "hút hồn" nhất cái Sở Cảnh Sát này.Tiếp theo là Đình Phong, nhưng mọi người quen gọi anh là "Phong Sát."

Lý do?

Anh ta là bậc thầy của nghệ thuật mỉa mai, nổi tiếng với những câu nói châm chọc khó đỡ khiến ai cũng phải e dè.

Tuy vậy, khả năng điều tra lý lịch và moi móc bí mật của người khác của anh là vô đối, đặc biệt là khi những người khác đang cố che đậy mọi thứ dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo.Bên cạnh anh ta là một cô gái nhỏ hơn Nhật Thanh 2 tuổi , nhìn cô rất vui vẻ và hòa đồng với mọi người.

Cô ấy là Gia Linh, một chiến thần trong việc giao tiếp với người khác, bất kể là người khó tính nhất chỉ cần cô ra tay là mọi chuyện đều trở nên suôn sẻ.

Hay có thể nói là "dẻo mồm dẻo miệng" không ai sánh bằng.Cuối cùng là Minh Khương, một người khô khan nhất tổ.

Anh ta là bậc thầy thao túng tâm lý tội phạm, đặc biệt ăn ý với Nhật Thanh.

Chỉ cần cô đội trưởng nói một câu, Minh Khương lập tức hiểu ý ngay.

Đến mức có người đồn rằng giữa hai người có một mối quan hệ trên cả mức đồng nghiệp.- Cậu có gì thắc mắc không?- Không.- Kiệm lời thế.

Ai mà làm người yêu của cậu chắc mỗi lần hẹn hò phải đóng hẳn vở kịch câm luôn.Đình Phong buông lời châm chọc, khiến Nhật Anh chỉ biết nhíu mày.- Này, cậu muốn chết hả?- Tiền bối, chị để người đó cho em, em sẽ biến cậu ta từ một người ít nói trở thành một "chuyên gia mỏ hỗn" như tiền bối Đình Phong cho coi.Gia Linh tếu táo chen ngang, khiến cả tổ bật cười.- Con bé này xem phim Hàn ít thôi.

Dạo này hơi lậm phim rồi đấy!- Không phải do cậu làm hư em ấy à?_Nhật Thanh nói.Cứ thế Đình Phong và Gia Linh đấu khẩu qua lại.

Người nói một câu, người đáp trả lại một câu nhưng cả hai trông rất vui vẻ như đây là thói quen thường ngày.Nhật Thanh nhanh chóng chuyển chủ đề, kéo mọi người trở lại với công việc nghiêm túc:- Thôi nào mọi người, tập trung vào việc chính này!

Sáng nay tổ chúng ta nhận được một vụ án đặc biệt.

Nạn nhân là một người đàn ông trung niên, chết ngay tại nhà với vết cắt chí mạng ở động mạch cổ.

Ông ta được phát hiện chết trong tư thế ngồi trên ghế sofa.

Khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân chết trong tình trạng say xỉn, không có dấu hiệu kháng cự.

Căn nhà không hề có dấu vết lục lọi.Nhật Anh, thành viên mới, nhíu mày thắc mắc:- Không có dấu hiệu kháng cự?

Ông ta bị giết ngay trong nhà mình mà không ai nghe thấy gì à?Gia Linh liền chen vào:- Người mẹ khai rằng khi bà về đến nhà thì đã thấy ông ta chết rồi.

Còn người con trai thì lại nói cậu ta chỉ vừa bước ra từ sau nhà nên không hay biết gì.Đình Phong cười nhẹ, không quên giọng điệu mỉa mai quen thuộc:- Một đứa con bị cha hành hạ bao năm, có động cơ quá rõ ràng rồi còn gì.

Nhưng mà... không tìm thấy hung khí sao?

Hay là hồn ma giết người đấy?- Ơ, sợ thế nhỉ.

Phải chăng là hồn ma thật à?_Gia Linh giả vờ rùng mình, trêu đùa theo.Nhật Thanh thở dài, cắt ngang:- Thôi nào không đùa.

Hàng xóm khai báo rằng trong lúc bà đi vứt rác trước nhà thì nhìn thấy người mẹ và đứa con đứng cùng nhau và trên ghế sofa là thi thể của ông X.Đình Phong tặc lưỡi:- Người con chắc chắn là nghi phạm chính rồi.

Vậy người mẹ trong thời gian đó đã ở đâu?- Bà ấy nói rằng mình vừa đi công chuyện ở nhà chị về và vô tình chứng kiến cảnh tượng đó.- Điểm mấu chốt là nạn nhân được phát hiện chết trong khoảng từ 8 giờ đến 8 giờ 30.

Thời gian người hàng xóm báo cảnh sát là 8 giờ 30 phút.

Tức là trong khoảng thời gian đó người mẹ có thể đã về rồi và bà ta cũng có khả năng là hung thủ.- Bây giờ cả người mẹ và người con đều ở phòng giam giữ.

Chúng ta sẽ chia làm hai nhóm.

Nhật Anh, cậu cùng tôi thẩm vấn người con.

Gia Linh và Đình Phong, các cậu làm việc với người mẹ.Vụ án bắt đầu, mỗi người đều có một vai trò riêng nhưng đều hướng tới mục tiêu chung: Khám phá sự thật đằng sau cái chết bí ẩn này.
 
Hồn Và Xác: Mối Liên Kết Bí Ẩn 2
Chương 3: Hung khí có phải là dao rọc giấy?


oOo Trong phòng thẩm vấn oOoCăn phòng lạnh lẽo, từng tiếng tích tắc của đồng hồ như đang gõ lên dây thần kinh của Nguyễn Anh Quân.

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào tách trà đã nguội.Người con trai của nạn nhân tên Nguyễn Anh Quân, hiện tại cậu đang là một học sinh lớp 12 của Trường Quốc tế IChoice và cậu chuẩn bị đến với kì thi trung học phổ thông quốc gia.Gia đình cậu cũng thuộc dạng khá giả, ba cậu là một doanh nhân bất động sản và là trụ cột chính trong nhà.

Những người hàng xóm xung quanh đều đồn đại rằng gia đình cậu không hạnh phúc, thường xuyên có những trận cãi vã rất to tiếng nên hàng xóm cũng nhiều lần qua nhà phản ánh vì họ luôn gây mất trật tự trong xóm này.Chàng trai đang ngồi đối diện hai cảnh sát viên.

Bộ đồng phục sạch sẽ nhưng gương mặt thì tái nhợt, rõ ràng là chưa chuẩn bị tinh thần đối diện với một cuộc điều tra đầy căng thẳng này.- Gia đình cậu thường cãi nhau đúng không?_ Nhật Thanh cứ cất giọng đều đều, ánh mắt lạnh tanh xuyên qua từng lời nói của Quân.Quân ngửa ra ghế, nở nụ cười nhếch mép:- Cãi nhau?

Gọi thẳng luôn là ông ấy ghét tôi cho dễ hiểu.

Ông ta thường kiếm chuyện vì việc làm ăn của ông ta không suôn sẻ, ông ta trút hết nỗi căm phẫn của mình lên người tôi.

Chắc sếp không tin chứ ông ấy đánh tôi bằng sợi xích chó.

Đây, coi đi.

Cơ thể tôi vẫn còn in hằn vết thương từ dây xích đây này.Quân vén tay áo lên, để lộ những vết lằn đỏ sẫm chưa phai hết.

Nhật Thanh nhíu mày, nhìn qua Nhật Anh như muốn xác nhận điều gì đó.- Sao cậu không phản kháng?

Cậu là thanh niên 18 tuổi rồi cơ mà?_ Nhật Thanh hỏi tiếp, giọng cố giữ vẻ nhẹ nhàng.- Phản kháng để ông ấy đánh mẹ tôi à?

Nên thôi tôi gáng nhẫn nhục để cho ông ta đánh._ Giọng Quân trầm xuống, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự bất mãn.Nhật Thanh lướt mắt qua những vết bầm tím trên cánh tay của Quân, giọng cô trầm xuống:- Cậu đúng là rất thương mẹ của mình.

Thế hôm nay cậu làm gì ở nhà, không đi học à?- Không, hôm nay trường tôi tổ chức liên hoan gì đó nên các học sinh không cần phải đến trường.- Vậy là cả buổi sáng hôm nay cậu ở nhà?_ Nhật Anh, từ nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng.- Không.

Tôi đi làm thêm.- Nhà giàu vậy mà còn đi làm thêm?

Tính lập nghiệp sớm à?

Hay tiền tiêu vặt không đủ?_Nhật Anh tiếp tục hỏi.Quân hơi khó chịu đáp lại:- Đúng là nhà tôi cũng không thua kém ai cả.

Ông ta thường lên giọng vì ông ta nghĩ nếu không có ông ta thì cái nhà này chết đói từ lâu rồi, thế nên tôi muốn chứng minh tự mình có thể kiếm tiền mà không cần phải dựa dẫm vào ông ta.- Vậy cậu nói xem, cậu đi làm thêm lúc mấy giờ?- Khoảng 7 giờ.- 7 giờ đi làm, nhưng 8 giờ đã về nhà.

Cậu giỡn mặt à?_ Nhật Thanh đập tay xuống bàn.Quân hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:- Tôi không nói dối, tôi có đi làm thật.

Lúc đó tôi ở trong cửa hàng đang bị quản lý nhắc nhở thì không hiểu sao ba tôi lại có mặt ở đó.

Ông ta chửi quản lý của tôi thì thôi đi, lại còn muốn đánh người ta.

Tôi phải cản lại chứ, nên tôi xin phép quản lý về sớm để đưa ba tôi về.

Đó là lí do tại sao tôi có mặt ở nhà.- Thế là về nhà cậu và ba cậu cãi nhau tiếp tục mà còn to hơn nữa, trong lúc cãi nhau cậu đã mất kiểm soát mà giết ba cậu đúng không?_ Nhật Thanh bất ngờ đẩy mạnh câu hỏi, giọng cô sắc lạnh.Quân bật dậy, đập tay xuống bàn, mắt đỏ hoe:- TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ GIẾT ÔNG ẤY!

Lúc về nhà, chúng tôi cãi nhau một trận.

Nhưng tôi không chịu nỗi nên tôi lên phòng dọn đồ định bỏ đi, sau đó thì nghe tiếng hét của mẹ.

Tôi chạy xuống thì thấy ông ấy đã chết rồi.Nhật Anh nheo mắt:- Không lẻ ba cậu ở ngoài bị người ta giết mà cậu không hề hay biết gì à?- Phòng của tôi có cách âm mà, làm sao mà tôi biết được ở ngoài đang xảy ra chuyện gì được chứ.Trong phòng Nguyễn Anh Quân, những cuốn sách giải phẫu và tài liệu y học được xếp ngay ngắn trên giá, thể hiện niềm đam mê rõ ràng với ngành y.

Nhưng sự đam mê này lại trở thành lý do khiến cậu bị nghi ngờ.Cảnh sát không bỏ qua chi tiết nào.

Niềm yêu thích giải phẫu của Quân được đưa ra mổ xẻ như một đầu mối quan trọng.

Họ cho rằng với kiến thức này, cậu sẽ biết cách tấn công vào những điểm yếu chí mạng, khiến nạn nhân mất máu nhanh chóng.Dù vậy, Quân không hề nao núng:- Nếu tôi giết ông ta thì tôi nên bỏ trốn chứ sao tôi còn ở trong nhà làm cái gì chứ?_ Quân gằn giọng.Nhật Thanh nhún vai:- Ở lại để làm ra vẻ vô tội, tránh bị nghi ngờ.

Cậu càng bỏ trốn thì điều đó càng chứng tỏ cậu chính xác là hung thủ.Nguyễn Anh Quân bị đẩy vào vòng vây của những ánh mắt nghi ngờ trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp.

Cố gắng đưa ra những lập luận của mình:- Vậy các người có chứng minh được là tôi đã dùng cái gì để giết ông ta hay không?- Tôi cũng đang thắc mắc điều đó, cậu đã sử dụng cái gì nhỉ?- Tôi đã nói là tôi không phải là kẻ giết người, sao các người cứ khẳng định hung thủ là tôi vậy?Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, như thể từng câu hỏi không nhằm tìm kiếm sự thật, mà chỉ để bóp nghẹt Quân vào tội danh mà cậu kiên quyết phủ nhận.Không khí trong phòng thẩm vấn vẫn còn ngột ngạt khi Nhật Anh đứng dậy:- Tôi muốn đến hiện trường._Giọng nói trầm và lạnh lùng của Nhật Anh lên tiếng.- Được thôi, dù gì cậu cũng chưa tận mắt thấy được hiện trường gây án trông như thế nào.Cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra và khi cả nhóm bước ra hành lang, họ bất ngờ chạm mặt nhau.- Hai người có manh mối gì không?_Nhật Thanh hỏi thăm, phá tan bầu không khí im lặng.- Vợ nạn nhân ấy à?

Bà ta cứ khóc lóc suốt.

Hỏi vài câu mà cảm giác như mình đang ngồi nghe bà ấy kể khổ trong show "Tâm sự cuối tuần" chứ không phải đang điều tra vụ án._Đình Phong nhăn mặt, rõ ràng là thất vọng khi người mẹ không chịu hợp tác.Nhật Thanh gật đầu, rồi nhanh chóng lên kế hoạch: "Vậy cậu với Gia Linh tìm hiểu những người từng có xích mích hoặc bạn bè đối tác thân thiết của nạn nhân xem sao.

Tôi và cậu Nhật Anh sẽ đến hiện trường một lần nữa xem có gì lạ không.- Rõ thưa tiền bối!_ Đình Phong nhại lại như cái cách thường nói của Gia Linh.oOo Tại hiện trường oOoPhía trước căn nhà là một cánh cửa lớn, có thể nhìn vào được phòng khách, nơi nạn nhân đã tử vong.

Trước sân là một vườn cây nhỏ trồng các loài hoa.Từ ngoài nhìn vào có vẻ căn nhà hơi nhỏ bé nhưng càng vào sâu bên trong mới thấy nó rộng đến nhường nào.

Phòng bếp rất hiện đại, có tận 5 đến 6 căn phòng và mỗi phòng đều được cách âm rất chắc chắn.Nhật Anh đứng im, mắt dừng lại trên chiếc ghế sofa nơi nạn nhân được phát hiện.

Cậu lẩm bẩm:"Nạn nhân chết trên ghế sofa, có nghĩa là hung thủ đã tấn công từ sau.

Máu bắn lên người, nhưng không thấy trang phục nào dính máu trong nhà hết.

Nếu cậu ta là hung thủ thì cậu ta chắc hẵn phải tốn không ít thời gian để thủ tiêu toàn bộ chứng cứ.

Nhưng phi tang hung khí ở đâu mới được?"_ Câu hỏi vang lên trong đầu, sự tập trung hiện rõ trên gương mặt cậu.Nhật Thanh quay sang, ánh mắt sắc như dao:- Cậu ta và nạn nhân đã rời khỏi cửa hàng vào lúc 7 giờ 53 phút.

Từ đó đi xe về đến nhà cũng phải mất khoảng 5 đến 6 phút tùy vào vận tốc mà cậu ta chạy.

Vậy là còn lại 30 phút để cậu ta cãi nhau với nạn nhân rồi gây án.

Người mẹ lại khai báo rằng khi vừa phát hiện thi thể thì cũng là lúc hàng xóm phát hiện và báo cho cảnh sát.

Nên chắc chắn vẫn còn kịp thời gian để cậu ta thủ tiêu chứng cứ.Nhật Anh đứng yên, ánh mắt đăm chiêu, như đang cố gắng lắp ghép những mảnh ghép rối ren trong đầu.

Cậu gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn không thể giấu được sự căng thẳng:- Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra được hung khí, nhưng có thể khẳng định trước mắt hung khí là một loại dao sắc bén, vết thương lại rất mỏng.

Một chàng trai có niềm đam mê với giải phẫu à...Cậu ta nói tiếp:- Có thể hung khí sẽ nằm trong phạm vi ngôi nhà này.

Nếu cậu ta đi xa hơn để phi tang rồi chạy về nhà thì trong khoảng thời gian cậu ta vắng nhà có thể ai đó sẽ phát hiện ra cậu ta có hành tung kì lạ.

Nếu cậu ta đã có sự chuẩn bị sẵn thì cậu ấy sẽ tìm một chỗ thuận lợi đâu đó trong nhà để phi tang một cách nhanh chóng thay vì phải rườm rà chạy đi đâu xa để phi tang chứng cứ.Nhật Thanh thở dài, thất vọng nhưng không chịu bỏ cuộc:- Nhưng chúng ta đã lục tung mọi ngóc ngách trong căn nhà này rồi, không thấy có bất cứ đường hầm hay vị trí bí mật nào cả.Nhật Anh bỗng lóe lên một ý nghĩ:- Cô đã thử tìm trong thùng rác của nhà hàng xóm chưa?Một lát sau, Nhật Thanh đeo găng tay chạy ra thùng rác nhà hàng xóm.

Quả nhiên trong thùng rác toàn là rác.

Một điều đặc biệt là bên trong một bọc rác có chứa một con dao rọc giấy dính máu.Nhật Anh lặng lẽ ngồi xuống ghế, đúng chỗ nạn nhân đã tử vong.

Cậu không nói gì, chỉ cúi đầu, bàn tay run nhẹ.Nhật Thanh thấy lạ, tiến lại gần:- Này, cậu làm gì ngồi ở đó một mình vậy?Cô nàng định đi vào nhưng cuộc gọi từ Tổ Pháp Chứng gọi đến báo tin cho cô làm cô dừng lại.Trên con dao không có dấu vân tay của bất kì ai nhưng mẫu máu thì thuộc về nạn nhân.

Tưởng chừng đã tìm ra được sự thật nên mọi thứ vẫn quay về vị trí xuất phát.

Hung thủ có thể là người trong gia đình hoặc bất kì ai, nếu hung thủ là một người ngoài thì hắn ta vứt hung khí vào thùng rác nhà hàng xóm để đổ tội cho người khác là điều cũng có thể xảy ra.Cô lập tức vào trong nhà để báo tin cho Nhật Anh.

Cô gọi tên mấy lần nhưng có vẻ như cậu ta không phản hồi lại, nên cô đành phải vỗ vai cậu ấy.

Cậu ta giật mình đứng dậy, trên trán đổ mồ hôi như vừa đến sa mạc.- Sao cậu ngồi ở đấy?

Tôi vừa nhận cuộc gọi, Tổ Pháp Chứng nói trên con dao không có dấu vân tay của bất kì ai hết.- Vậy à._Cậu lặng im.- Ừm.

Mà này, cậu bị sao thế?

Sắc mặt cậu kì quặc quá!Cô nàng đưa tay lên sờ vào trán của Nhật Anh nhưng ngay lập tức bị cậu ta né tránh.- Tôi ổn.Nhật Thanh nghĩ thầm trong bụng: "Tên này chắc chắn đang giấu gì đó.

Nhưng mà là gì mới được?"
 
Hồn Và Xác: Mối Liên Kết Bí Ẩn 2
Chương 4: Tờ giấy ám hiệu


Trải qua những cuộc điều tra về các mối quan hệ xung quanh nạn nhân, Đình Phong và Gia Linh vẫn chưa có thông tin nào hữu ích.Những người đã tiếp xúc với nạn nhân cũng chỉ là những người bạn xả giao bình thường, không ai có dấu hiệu đáng nghi hay xích mích với nạn nhân.Sau một ngày dài điều tra không có kết quả, Đình Phong và Gia Linh dừng chân tại một cửa hàng tiện lợi gần khu vực xảy ra án mạng để mua nước uống.Gia Linh vừa bước vào thì ánh mắt cô ngay lập tức chú ý đến một chàng trai trẻ đang đứng ở quầy tính tiền.Khi đến quầy thanh toán, Gia Linh tranh thủ hỏi thăm người quản lý đang đứng gần đó:- Cậu nhân viên này làm ca tối à?

Sáng nay tôi không thấy cậu ta ở đây.Người quản lý ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng vẫn trả lời:- À, hôm nay cậu ta có ca sáng nhưng có xin nghỉ vì lý do gia đình.

Sau đó tôi nghe cậu ấy nói chuyện điện thoại, có vẻ rất tức giận.

Tôi không rõ chuyện gì, nhưng cậu ta rời đi rất vội.

Vì thế tôi phải gọi cậu Quân vào thay ca cho cậu ấy.

Nhưng cậu Quân cũng chỉ làm được một tiếng rồi lại xin về.- Quân?

Là cái cậu mà chúng tôi ghé hỏi thăm sáng nay đúng không?_Đình Phong hỏi lại với ánh mắt nghiêm trọng.Người quản lý gật đầu:- Đúng vậy.

Sáng nay tôi phải làm luôn ca của cả hai người.

Đúng là một ngày bận rộn.- Ra là vậy.

Cảm ơn cô.Lời kể của người quản lý khiến Gia Linh càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô quay sang Đình Phong, thì thầm:- Hai người nghỉ cùng lúc.

Kỳ lạ thật.

Anh nghĩ có khi nào họ có liên quan gì với nhau không?Không chần chừ, Đình Phong quay lại quầy thu ngân và bắt đầu đặt câu hỏi cho cậu nhân viên.Cậu nhân viên này làm việc ở đây được một năm, tưởng chừng cậu ta có quen biết với Quân (cậu con trai đang nằm trong diện tình nghi giết ba mình) nhưng cậu ta tỏ ra không quen biết:- Tôi biết cậu ta nhưng nói về thân thiết thì không đúng.

Thỉnh thoảng mới nói chuyện vài câu.Đình Phong nhìn xuống cổ tay của Nam, giọng mỉa mai:- Không thân mà lại đeo vòng tay cặp?

Nếu thân hơn nữa chắc hai người chia sẻ cả nhà cửa luôn nhỉ?Nam lúng túng, vội vàng tháo chiếc vòng tay xuống, tay hơi run:- Không phải.

Quân... nhờ tôi giữ hộ._Cậu nhân viên lúng túng nhưng sự chối bỏ đó khiến lời khai của cậu ta không thuyết phục.Theo trào lưu mới nhất thì đây là chiếc vòng tay tình bạn đang bán chạy ở thị trường gần đây.Nhưng điều đặc biệt là mỗi cặp vòng tay đều có một kí hiệu đặc biệt để không đụng hàng với những cặp bạn bè khác.Đình Phong nhướng mày, giọng châm biếm:- Cậu nói không thân, nhưng lại giữ hộ vòng tay dùm cậu ấy, còn sợ quên đến mức phải đeo lên?

Nghe có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?Điều này khiến cậu nhân viên càng rối hơn, cậu ta lắp bắp và viện cớ qua loa càng làm rõ sự bất thường trong lời nói.Cậu ta phũ nhận như vậy càng làm cho bản thân mình đáng nghi hơn.Nam cố gắng lảng tránh, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hai vị cảnh sát.

Nhưng Gia Linh không buông tha, chỉ tay vào điện thoại của Nam trên quầy thu ngân:- Ảnh nền điện thoại đẹp đó.

Không thân thiết mà lại có ảnh chụp chung, còn để làm ảnh nền?

Cậu có chắc là mình không giấu gì không?- Tôi... _Nam cứng họng, không còn lời nào để biện minh.- Nếu cậu không nói thật, chúng tôi có quyền đưa cậu về đồn để điều tra.

Quyết định là ở cậu.Sự truy hỏi dồn dập đẩy cậu nhân viên vào thế bí.

Không còn cách nào khác, cậu nhân viên này đành phải theo hai cảnh sát về đồn để hỗ trợ điều tra.oOo Trong phòng thẩm vấn oOoTrong phòng thẩm vấn, Gia Linh thay đổi thái độ, cố gắng nhẹ nhàng để Nam không cảm thấy quá áp lực:- Chúng tôi chỉ muốn nghe rõ câu chuyện từ cậu thôi, Nam.

Đừng lo lắng, nếu cậu không làm gì sai thì chẳng ai làm khó cậu đâu.- Tôi đã nói rồi mà, tôi không biết gì cả!

Tôi chỉ giữ hộ vòng tay thôi._ Nam hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh.- Ừ, nhưng cái cách cậu nói chuyện ban đầu có vẻ lạ lắm.

Ban đầu cậu bảo không thân, sau lại bảo giữ hộ vòng tay, rồi còn để ảnh chung làm nền điện thoại.

Cậu thấy lời khai của mình có mâu thuẫn không?Khi Gia Linh hỏi về mối quan hệ giữa Quân và Nam, Nam khai rằng họ là bạn thân từ lâu, nhưng dạo này thấy Quân có hơi khác lạ.

Cậu ta thường lo lắng vì chuyện của ba cậu ấy.

Nam từng bảo Quân tạm thời đi đâu ở đi, nhưng cậu ấy không đồng ý vì thương mẹ của mình.Đình Phong dựa lưng vào ghế, gật gù:- Rồi sao nữa?

Cậu có gặp ba của Quân không?Nam im lặng, nhưng Đình Phong tiếp tục:- Chúng tôi tìm thấy một con dao rọc giấy trong sọt rác nhà hàng xóm.

Mẫu máu thuộc về nạn nhân, còn dấu vân tay thì là của cậu.

Cậu giải thích thế nào đây?Nam tái mặt, lắp bắp:- Sao lại có dấu vân tay được, tôi có đeo bao tay mà...Câu nói vô thức của Nam khiến không khí trong phòng thẩm vấn như chững lại.

Gia Linh khựng lại một giây, sau đó nở nụ cười lạnh lùng:- Ồ, vậy là cậu thừa nhận mình đã cầm con dao rọc giấy và có mặt tại hiện trường?Nam cắn chặt môi, biết mình vừa lỡ lời.

Cậu cúi gằm mặt, giọng run rẩy:- Đúng... tôi có đến nhà ông ấy.

Nhưng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi!

Tôi không hề có ý định làm ông ấy bị thương...- Nói chuyện?

Nói chuyện kiểu gì mà để ông ấy chảy máu?Nam bối rối, nói rằng bản thân chỉ hơi mất bình tĩnh.

Cậu nói rằng ông ấy không nên đối xử tệ với Quân, rằng ông ấy phải xin lỗi bạn của cậu ấy.

Nhưng ông ta đẩy Nam một cái và Nam ngã vào bàn.Trong lúc giằng co, cậu ta đã cầm con dao rọc giấy để hù dọa nhưng không ngờ nạn nhân lại xông tới, tình thế ấy vô tình làm cho nạn nhân bị con dao làm xước ngay cổ.- Tôi sợ quá nên xin lỗi rồi rời đi ngay.

Lúc đó ông ấy vẫn còn sống, tôi thề!- Cậu nói ông ấy còn sống, nhưng khi cậu rời đi thì ai là người giết ông ấy?

Hay cậu muốn chúng tôi nghĩ rằng có một thế lực vô hình nào đó xuất hiện ngay sau cậu?Không có nhân chứng chứng minh Nam rời khỏi hiện trường vào khoảng thời gian đúng như lời cậu ta nói.

Kể cả chứng cứ ngoại phạm cũng không có, hiện tại cậu ta nằm trong diện tình nghi hung thủ tiếp theo nên cảnh sát có đủ cơ sở tạm giữ Nam trong 3 ngày để tìm thêm bằng chứng.Ngày hôm sau...Nhật Anh đi làm sớm hơn các cảnh sát khác trong tổ, căn phòng làm việc trống toát không một bóng người.

Giữa căn phòng có một chiếc bàn lớn, đập vào mắt ngay là một tờ giấy màu đen kì lạ.Nội dung được viết bằng mực đỏ, nét chữ run rẩy, tạo cảm giác người viết đang sợ hãi hoặc viết trong tình huống gấp gáp.Nhật Anh cầm lấy và nhìn vào nội dung được viết trên tờ giấy:[Trên nóc nhà của nạn nhân giấu một thứ có liên quan đến hung thủ!]Đọc xong Nhật Anh không nói gì, chỉ để tờ giấy lại vị trí cũ rồi lặng lẽ làm việc.

Không lâu sau thì các cảnh sát khác cũng đi vào, mọi người cười đùa với nhau như thể người một nhà.Họ cũng lập tức nhận ra ngay tờ giấy bí ẩn đó và báo cáo cho đội trưởng Nhật Thanh.

Cảm thấy nghi ngờ về tờ giấy bí ẩn đó, cô nhanh chóng cử một người đi cùng cô đến hiện trường vụ án một lần nữa, Gia Linh xung phong để được đi nhưng đã bị từ chối.Gia Linh cũng khá tiếc nuối vì đây là lần đầu có kẻ ẩn danh gửi thông tin bổ ích về vụ án như thế.

Cô là một cô nàng vô cùng thích thú với những điều bí ẩn và độc lạ nên điều này làm cho cô khá hụt hẫng.Nhật Thanh cùng Nhật Anh đến hiện trường vụ án bằng chiếc xe hơi của cô, không khí trong xe kì lạ như có gì đó sắp được tiết lộ.

Cả hai từ lúc lên xe cho đến bây giờ hầu như chưa nói gì với nhau.- Cậu là người viết tờ giấy đó đúng không?_Nhật Thanh hỏi với bộ mặt nghiêm trọng.- Không!_Nhật Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng.- Sao lại không.

Không phải cậu thì làm gì còn ai khác nữa._ Nhật Thanh liếc nhìn cậu, thái độ không mảy may thay đổi.Nhật Anh hơi nhướng mày nhưng vẫn im lặng, không chịu thừa nhận gì thêm.

Nhật Thanh lại tiếp tục:- Thứ nhất, hôm qua cậu là người về sau cùng và hôm nay cậu lại đến sớm hơn tất cả mọi người nên cậu là người duy nhất có khả năng để lại tờ giấy đó.

Thứ hai, tờ giấy màu đen nằm trên bàn kì lạ như vậy không lẽ cậu không nhìn thấy.

Nếu cậu nhìn thấy thì cậu sẽ nói ngay cho mọi người biết thay vì cậu ngồi im đó quan sát mọi người.

Thứ ba, không có lí do gì mà các thành viên khác lại viết tờ giấy như thế rồi đặt lên bàn để cho mọi người phải đoán, nếu họ biết gì đó thì chắc chắn họ sẽ nói cho mọi người nghe.

Cuối cùng, dù mới được điều vào tổ nhưng hôm qua cậu rất nhiệt tình với vụ án, nhất quyết đòi đến hiện trường.

Hôm nay lúc phân công tôi không còn thấy cậu nhiệt huyết như hôm qua nữa.

Và điều đặc biệt, vị trí của hung khí cũng là do cậu gợi ý cho tôi.Nhật Anh không thay đổi sắc mặt, vẫn giữ vẻ thờ ơ, đáp lại một cách bình thản, dù trong lòng đang có chút căng thẳng:- Có thể là nhân chứng viết thì sao?

Họ sợ lộ thân phận nên phải làm thế.- Không có nhân chứng nào sợ lộ thân phận mà lại phải lén lút vào Sở Cảnh Sát rồi để lại tờ giấy chứa đựng thông tin quan trọng đến như vậy.

Sở Cảnh Sát này có cả trăm tổ, sao người đó biết được tổ nào đang điều tra vụ án này.

Nếu có thật đi, thì họ có thể trốn khỏi camera sao?- Thế vì sao tôi phải làm như vậy?- Cái đó chỉ có cậu mới biết được.

Chắc hẵn có lí do gì đó mà cậu không thể kể cho chúng tôi nghe nên phải dùng cách gợi ý gián tiếp này.Nhật Anh quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại nữa.- Trí tưởng tượng của cô phong phú quá rồi.Sau một hồi im lặng, Nhật Thanh nói chuyện đầy ẩn ý:- Cậu đã không muốn lộ thân phận thì tôi sẽ tôn trọng cậu, sẽ không kể với ai cả.

Nếu cậu muốn kể thì tôi sẵn sàng nghe.Nhật Anh không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ.

Vẫn là dáng vẻ lạnh như băng đó, không ai đoán được suy nghĩ của cậu ta là gì.Khi cả hai lại một lần nữa đến hiện trường gây án, Nhật Anh dùng thang để leo lên nóc nhà tìm thứ liên quan đến hung thủ.

Trong khi Nhật Thanh đứng bên dưới, mắt không rời khỏi cậu ta.- Có gì đó ở đây..._ Cậu thò tay, kéo ra một bọc nilon màu đen.Nhật Anh ném cái bọc xuống, Nhật Thanh nhanh tay chụp lấy.

Trong bọc có một cái bao tay màu đen và một con dao phẫu thuật dính đầy máu...Nhật Thanh lặng người nhìn vào những vật chứng trong tay, mắt cô hẹp lại, như thể tất cả những chi tiết trong vụ án đều đang dần khớp lại với nhau.
 
Back
Top Bottom