Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh

Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 10



Tay ta đang rót trà dừng lại, cười hỏi hắn: "Có thể nói lung tung được không?"

Hắn gật đầu, "Chỉ có hai người chúng ta, đương nhiên là được."

Ta mỉm cười nói: "Kỳ thật, theo suy nghĩ của ta, về phần Mã đạo trưởng, kế sách tốt nhất chính là liên quan đến ngài."

"Ừm?" Hắn dừng một chút.

"Ta nghĩ, Mã đạo trưởng và ngài là người quen cũ, ngài đã giăng bẫy để hắn làm quen với Tấn Vương, sau đó, Tấn Vương lại giới thiệu hắn với Thánh thượng."

"Tấn Vương vì thế được sủng ái, như hổ mọc thêm cánh, càng đấu với Thái tử quyết liệt hơn, khó mà phân thắng bại."

Động tác uống trà của Triệu Hoài Cẩn dừng lại, có chút bất ngờ nhìn ta.

"Hai hổ đánh nhau chắc chắn sẽ có một con bị thương, cho dù kết quả như thế nào, đối với ngài mà nói đều có lợi."

Ta nói xong cười nhìn hắn.

"Thú vị." Hắn nhìn sâu vào mắt ta, "Cái lợi này thật sự không nhỏ đâu."

Ta gật đầu.

"Bất quá, ta biết ngài không có tâm trí để làm những chuyện này, cũng không mặn mà với chuyện triều đình. Chẳng qua chúng ta chỉ là đang nói chuyện phiếm, Vương gia cứ coi như là truyện cười mà nghe là được rồi."

"Nàng nghĩ ra những điều này từ bao giờ vậy?" Hắn không những không cảm thấy ta đang nói hươu nói vượn, ngược lại đáy mắt còn lộ ra vẻ thận trọng không che giấu được.

Ta có chút bất ngờ, cũng không khỏi ngượng ngùng.

"Ta nào hiểu gì về chuyện triều đình, chỉ là nghĩ mò thôi."

Triệu Hoài Cẩn cười nhạt, lắc đầu, "Nàng rất có chủ kiến."

Ta sững sờ, trong lòng bỗng dưng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, không biết là gì, nhưng cảm giác đó lại dần dần trở nên rõ ràng.

"Tấn Vương rất tâm đắc với cuộc chơi tranh giành ngôi vị này. Đương nhiên, sự việc đến nước này, cho dù hắn muốn rút lui, thì nhà ngoại và thế lực trên triều đình của hắn cũng sẽ không cho hắn cơ hội đó." Triệu Hoài Cẩn vừa uống trà vừa nói, lông mày khẽ nhíu lại, giọng điệu nhàn nhạt, khiến người ta khó lòng đoán được.

"Ý của ngài là, cho dù hắn giới thiệu Mã đạo trưởng cho Thánh thượng một cách lộ liệu như vậy, hắn cũng không sợ sao?" Ta suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn.

Tấn Vương có đủ thực lực, hoàn toàn không sợ người khác nhìn ra.

Triệu Hoài Cẩn gật nhẹ đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ khen ngợi: "Nương tử quả là thông minh."

Ta lắc đầu cười khổ, "Vương gia khen ta như vậy, khiến ta còn tưởng mình giỏi giang lắm."

Hắn cười mỉm, bỗng dưng cũng tiến lại gần ta, thấp giọng hỏi: "Nếu ta tranh đoạt ngôi vị, nương tử có sợ không?"

Ta sững sờ, tim đập thình thịch, ban đầu còn cho rằng lời hắn nói là thật.

Nhưng sau khi nghĩ lại, mấy tháng nay hắn vẫn luôn ở cùng ta, gần như không tách ra, hắn lấy đâu ra thời gian mà tranh đoạt ngôi vị.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Có gì đáng sợ chứ? Muốn làm thì làm, thắng thì muôn người ngưỡng mộ, thua thì cũng chỉ c h ế t mà thôi."

Triệu Hoài Cẩn chăm chú nhìn ta, bỗng dưng giơ tay lên vuốt tóc ta, ôn hoà nói: "Nương tử thật sự là nữ trung hào kiệt."

Ta ngạc nhiên, cũng theo đó mà cười.

Sống chung vài tháng, ta và Triệu Hoài Cẩn rất hòa thuận, chuyện gia đình, chuyện trang trại cửa hàng, chuyện âm mưu trên triều đình, đều là chủ đề nói chuyện của chúng ta.

Ta thường nghĩ, nếu như thân thể hắn khỏe mạnh, chúng ta cứ như vậy mà sống với nhau, tuy không thể so sánh với sự yên bình thoải mái sau khi làm góa phụ, nhưng cũng rất tốt.

Trên triều đình, chuyện của Mã đạo trưởng diễn biến có khác so với suy nghĩ của ta, nhưng phương hướng phát triển của sự việc lại giống hệt như ta nghĩ.

"Thánh thượng để Tần tướng quân tiếp quản binh quyền Mạc Bắc sao? Hắn ta không phải là cữu cữu của Tấn Vương à?"

Mấy ngày sau, lúc dùng bữa tối, Vương công công nói đến chuyện trên triều đình.

"Đúng vậy." Vương công công phẫn nộ nói, "Thánh thượng bây giờ ngày ngày đều cùng Mã đạo trưởng nghiên cứu thuật trường sinh, đối với Mã đạo trưởng và Tấn Vương có thể nói là sủng nịnh vô bờ bến."

Ta nhướng mày, nhìn sang Triệu Hoài Cẩn.

Triệu Hoài Cẩn múc canh cho ta, mỉm cười nói: "Nương tử muốn nói gì thì cứ việc nói."

"Vương gia, nếu như nhà chúng ta hoàn toàn không tham gia, thì phải luôn giữ lập trường trung lập, tránh cho sau này kẻ chiến thắng lại trả thù." Ta cười nói.

"Nhà chúng ta?" Hắn nhướng mày, nụ cười trong mắt cuồn cuộn hiện ra ở khoé mắt.

Ta không hiểu, hắn đang vui vẻ vì điều gì.

"Được, nghe nương tử." Hắn mỉm cười nói.

Hôm đó, ta đang chơi cờ với Triệu Hoài Cẩn trong phủ, Thái tử không mời mà đến.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 11



Thái tử nhìn bàn cờ của chúng ta, giọng điệu có chút hâm mộ: "Vẫn là Cửu đệ tự tại, một ván cờ chơi mất một canh giờ."

"Kỳ nghệ của Vương phi không kém ta là bao, ván cờ này đã chơi đến hai canh giờ rồi." Triệu Hoài Cẩn giả vờ như không hiểu ý tứ của Thái tử, ngây thơ hỏi: "Hoàng huynh có cao kiến gì để giải vây cho ta không?"

Thái tử xua tay, cười khổ nói: "Ta không có tâm trạng nhàn nhã như đệ."

"Đệ qua đây, ta có chuyện muốn nói." Thái tử ra hiệu cho Triệu Hoài Cẩn qua chỗ khác nói chuyện.

"Nhưng mà, ván cờ này..." Triệu Hoài Cẩn lộ vẻ mặt khó xử, dáng vẻ không nỡ rời đi, "Hay là nói ở đây đi, Vương phi không phải người ngoài."

Thái tử nhíu mày, liếc nhìn ta một cái, thấy ta không có ý định rời đi, hắn ta chỉ có thể ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây ta thấy sức khỏe của đệ ngày càng tốt hơn, cho nên..."

"Đều là nhờ Vương phi chăm sóc tốt." Triệu Hoài Cẩn nói tiếp nửa câu của Thái tử, thuận miệng khen ta.

Ta đương nhiên hiểu ý của hắn, liền cười nói: "Vương gia quá khen rồi, thiếp chỉ là làm tròn bổn phận của mình thôi."

Lông mày Thái tử nhíu lại càng chặt hơn, "Mạc Bắc đã tuyết rơi liên tục mười ngày, e rằng sẽ xảy ra tuyết lở. Cửu đệ, đây là chuyện lớn, giao người khác ta không yên tâm, hay là đệ đi một chuyến đi."

Triệu Hoài Cẩn chỉ vào quân cờ ta vừa mới đi, "Nương tử, ta muốn đi lại."

Vừa nói, hắn liền cầm một quân cờ lên đi.

Ta đánh vào tay hắn, "Vương gia, đánh cờ làm gì có chuyện đi lại, mau đặt xuống đi."

"Chỉ một nước thôi." Hắn nói.

"Một nước cũng không được." Ta nói.

"Được rồi được rồi, nghe nương tử đấy." Hắn bất đắc dĩ đặt quân cờ xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi Thái tử: "Vừa rồi Hoàng huynh nói gì vậy?"

Thái tử đứng bật dậy, tức giận nói: "Ngươi nhìn lại bản thân mình xem. Trước đây thân thể yếu nhược, đương nhiên phải dưỡng bệnh, nhưng hiện tại thân thể đã khỏe hơn một chút, ngươi lại vẫn không chịu tu dưỡng."

"Người ngoài đều nói ngươi cưới được Vương phi tốt, khiến cho thân thể ngươi dần dần khỏe mạnh, theo ta thấy, ngươi nên bỏ Vương phi đi là vừa."

"Cửu đệ, sắc đẹp làm mất nước nhà, hồng nhan họa thủy!"

Ta nhướng mày, chẳng lẽ trong mắt người ngoài, ta là kẻ dùng sắc đẹp để hại Triệu Hoài Cẩn?

Góc độ này thật mới lạ, ta chưa từng nghe bao giờ.

Ta không có cảm giác gì, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại trầm mặt xuống, nhàn nhạt nói: "Nếu như Hoàng huynh không còn chuyện gì nữa thì mời về cho, thân thể ta không được tốt, không tiễn."

"Ngươi!" Thái tử như thể nhịn đủ rồi, tức giận chỉ tay vào hắn, sau đó lại chỉ tay vào ta, "Ngươi là cái đồ nữ nhân ngu ngốc!"

Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên lật bàn cờ, lạnh lùng nói: "Người đâu, tiễn khách!"

Thái tử đại khái chưa từng thấy Triệu Hoài Cẩn nổi giận bao giờ, thật sự bị dọa cho sững sờ.

Sau khi Thái tử rời đi, Triệu Hoài Cẩn im lặng ngồi đó, trong tay nắm một quân cờ, rất lâu sau cũng không nói lời nào.

Nhưng khắp người hắn toát ra vẻ lạnh lùng mà ta chưa từng thấy bao giờ.

Ta thận trọng gọi hắn: "Vương gia?"

"Ừm." Hắn thu lại khí thế lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn ta, "Đều là những lời vô căn cứ, nương tử đừng để tâm."

Ta không để tâm, nhưng phản ứng vừa rồi của hắn, khiến ta không thể lường trước được.

Vì Thái tử nói ta ngu ngốc, cho nên hắn mới tức giận sao?

Ta có chút bất ngờ, không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Tuy nhiên, ngay lúc nãy, cảm giác mơ hồ ban đầu của ta, lại càng thêm rõ ràng hơn.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 12



Ta nghĩ, Thánh thượng sinh được mười hai người con trai, nhưng chỉ có năm người sống sót, có thể thấy được cuộc đấu tranh trong hậu cung năm đó ác liệt đến mức nào.

Mà năm người còn sống này, Thái tử là con của Hoàng hậu, mẫu phi và nhà ngoại của ba vị Hoàng tử còn lại đều có thế lực rất lớn trong cung và trên triều đình, duy nhất chỉ có Triệu Hoài Cẩn...

Không có mẫu phi che chở, càng không có nhà ngoại giúp đỡ.

Hậu cung đầy rẫy những kẻ như hổ rình mồi, nguy hiểm rình rập khắp nơi, Triệu Hoài Cẩn có thể sống đến ngày hôm nay, thật sự khiến người ta phải thán phục.

Ta chậm rãi nhặt quân cờ, từng chút từng chút một lý giải.

Sau khi Thái tử làm ầm ĩ thì không đến nữa, nhưng Tấn Vương lại đến một lần, kết quả cũng không được vui vẻ cho lắm, hắn ta tức giận bỏ đi.

Hai hổ tranh đấu, Cẩn Vương không quan tâm đến chuyện triều chính, thế mà lại trở thành trọng tâm mà bọn họ tranh giành ủng hộ.

Xem ra, cuộc tranh đoạt này rất nhanh sẽ có kết quả.

Lại qua bảy, tám ngày, Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên hỏi ta: "Mấy hôm nữa Phụ hoàng sẽ đến Nam Sơn săn bắn, nàng có muốn đi xem không?"

Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, quan sát biểu cảm trên mặt hắn, sau đó gật đầu, "Chắc hẳn rất thú vị đúng không? Vậy đi xem một chút."

"Được." Hắn nói.

Nhưng trước ngày xuất phát, bệnh tình của Triệu Hoài Cẩn lại trở nặng, hắn ho suốt mấy đêm, liều thuốc cũng tăng lên một chút.

Thuốc uống trước khi đi ngủ, Vương công công nhất định phải để ta đem đến.

Trong tay ta vẫn còn rất nhiều việc, liền có chút do dự.

"Hay là để nãi nương đem đến cho ngài ấy được không? Cũng chỉ là đem thuốc đến thôi mà, cũng không có gì quan trọng nhỉ?"

"Như vậy không được, lão nhân gia tuổi đã cao, tay chân không còn lanh lợi, lỡ như làm đổ thuốc thì phải làm sao?" Vương công công nghiêm túc nói với ta, "Mỗi vị thuốc này đều cực kỳ quý hiếm, vẫn là Vương phi đem đến thích hợp hơn."

Lời này ta không thể nào tin được, nãi nương không được, trong phòng ta còn có nha hoàn trẻ tuổi mà.

Đem thuốc đến mà cũng phải nhất thiết là ta sao?

"Hơn nữa, chuyện thuốc bị hạ độc lần trước, Vương phi không nhớ nữa sao?" Vương công công nói.

"Được rồi, được rồi, ta đem đến là được chứ gì." Ta thở dài một tiếng, nghĩ thầm, ông đứng ở đây nói với ta lâu như vậy, xem ra là rất rảnh rỗi, nếu như ông muốn đem đến, thì đừng nói là thư phòng, cho dù có vào trong cung thì cũng đã trở về từ lâu rồi.

Ta gõ cửa, Triệu Hoài Cẩn đang ngồi khắc một con dấu ở trên bàn, thấy ta đến liền mỉm cười nói: "Sao nàng lại đến đây?"

Ta không muốn đến, nhưng không chịu nổi Vương công công nói những lời đáng sợ như vậy.

"Thuốc đây, Vương gia uống lúc còn nóng nhé?"

Hắn ừ một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Tay ta bẩn, nàng để ở bên cạnh trước đi."

Ta nhíu mày, "Bụi đá trên bàn đang bay tùm lum kìa, rơi vào thuốc thì bẩn mất."

"Cái này..." Hắn khó xử nhìn ta.

Ta do dự hỏi hắn: "Hay là, ngài đi rửa tay đi?"

Hắn lắc đầu, "Con dấu này chưa khắc xong, không thể chạm nước được."

"Một viên đá, tại sao lại không thể chạm nước?" Ta cũng không hiểu, không dám nói bừa, "Vậy... để ta đút ngài uống?"

Chắc là hắn sẽ không để ta dút uống đâu nhỉ?

"Vậy phiền nàng rồi." Hắn quay người lại đối diện với ta, ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 13



Ta đứng im, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Luôn cảm thấy Triệu Hoài Cẩn dần dần trở nên kỳ lạ.

Ta đưa một thìa thuốc lên, hắn ngoan ngoãn uống xong, sau đó cười với ta.

"Thuốc có ngọt không?" Ta hỏi hắn, sao lại cười vui vẻ như vậy.

"Ngọt."

Mắt hắn cong cong, hiển nhiên là rất vui vẻ.

Ta không hiểu, uống thuốc mà cũng có thể vui vẻ sao.

"Vương gia uống thuốc xong rồi thì đi ngủ sớm đi."

Hắn có vẻ không có tâm trạng cho lắm, ừ một tiếng, miệng ngậm thuốc chỉ vào con dấu, "Nương tử có thích viên đá này không?"

Ta nhìn lướt qua, không có cảm giác gì, nhưng vẫn nói theo lời hắn: "Thích."

Hắn lại vui vẻ, đợi sau khi ta đặt bát thuốc xuống chuẩn bị rời đi, hắn vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, "Nương tử ngồi đây đi, giúp ta lấy đồ, ta đang bận không rảnh tay."

Chuyện của ta vẫn chưa làm xong.

Đồ đạc đều ở ngay bên cạnh hắn, sao lại không rảnh tay được.

"Ồ." Ta ngồi xuống bên cạnh hắn ngẩn người.

Triệu Hoài Cẩn dù làm bất cứ chuyện gì, cũng đều rất thuần thục uyển chuyển, khiến người ta nhìn mà thấy thích mắt.

Hắn vẫn luôn là một quân tử ôn nhu lễ độ.

Nhưng mà, quân tử thật sự nói rất nhiều.

Bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Thế mà ta lại không hề nhận ra, hôm nay mới thâm thúy cảm nhận được.

...........................................................

Săn b.ắ.n là hoạt động diễn ra hàng năm, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại là lần đầu tiên tham gia.

Khu vực săn b.ắ.n ở Nam Sơn không xa, đi đường một ngày là tới.

Hành cung không lớn, sau khi đến nơi ta liền gặp rắc rối, bởi vì sân được sắp xếp cho chúng ta rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ đúng nghĩa.

Ta ngủ trên trường kỷ.

Ban đêm, hành cung rất náo nhiệt, chúng ta dùng bữa tối cùng Thánh thượng, còn xem ca múa, lúc trở về đã gần giờ Hợi.

Triệu Hoài Cẩn cuộn tròn trong chăn, hắt xì liên tục hai cái.

"Vương gia lạnh à?" Ta ngồi dậy nhìn hắn.

"Nương tử không lạnh sao?"

Hắn nhíu mày, hiển nhiên là lạnh đến mức không chịu nổi nữa rồi.

Ta muốn nói là không lạnh, nhưng với sự hiểu biết của ta với Triệu Hoài Cẩn, hắn nhất định sẽ còn nói tiếp.

Quả nhiên, hắn nói: "Nếu như nương tử không ngại, chúng ta ghép hai chiếc chăn lại đắp chung đi, có lẽ sẽ ấm hơn một chút."

"Khụ khụ... chỉ sợ lạnh một đêm, ngày mai bệnh tình của ta lại trở nặng hơn."

Ta theo bản năng đưa tay lên xoa xoa giữa hai hàng lông mày, ôm chăn đi qua.

Triệu Hoài Cẩn ngày càng kỳ lạ.

Nằm song song với nhau, người bên cạnh rất ấm áp, đêm đã khuya lắm rồi, chỉ còn lại tiếng hơi thở nhẹ nhàng của hắn ngay bên tai.

Ta quay người lại, quay lưng về phía hắn.

"Nương tử có cảm thấy ấm hơn một chút nào không?" Hắn nhẹ giọng hỏi ta.

Ta lại không hề cảm thấy lạnh.

Ta hỏi lại hắn: "Vương gia thấy sao?"

"Ấm hơn nhiều rồi." Hắn nhẹ giọng nói, "May mà có nương tử ở đây."

Ta lại xoa xoa giữa hai hàng lông mày.

"Vương gia." Ta không nhịn được nữa, quay người lại nhìn hắn, "Vương gia muốn ta sinh con cho ngài sao?"

Thành hôn năm tháng, lòng ta vẫn không thay đổi.

Chỉ cần hắn đồng ý, ta sẵn sàng sinh con cho hắn.

Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta, rất lâu sau hắn mới ho khan hai tiếng, "Nếu như ta có thể sống đến mùa hè năm sau, chúng ta lại thảo luận chuyện này được không?"

Mùa hè năm sau? Vậy thì còn bảy tháng nữa.

Ta gật đầu, đồng ý.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 14



Nhưng mà, hắn không muốn ta sinh con, tại sao lại còn làm những chuyện kỳ lạ như vậy?

"Ngủ đi." Hắn vỗ vỗ lưng ta, ta sững sờ, mãi mới nhận ra tay hắn không biết từ lúc nào đã luồn ra ngoài chăn, ôm ta vào lòng.

"Như vậy sẽ ấm hơn một chút." Hắn nhàn nhạt nói xong, nhắm mắt lại, "Nương tử ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Ta nhíu mày, nhắm mắt lại ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, ta đang ở trong lòng hắn.

Lúc ta rửa mặt chải đầu xong, hắn đã tỉnh, nhìn ta cười nói: "Nương tử tỉnh lúc nào thế, ngủ có ngon không?"

"Ta ngủ rất ngon, Vương gia thì sao, có quen không?" Ta hỏi hắn.

"Rất quen. Ta ngủ rất say." Hắn nói.

Ta nhìn quầng thâm mờ mờ dưới mắt hắn, nhướng mày.

Buổi sáng, mọi người di chuyển đến khu vực săn bắn.

Các vị Vương gia Quận vương trong hoàng thất tề tựu đông đủ, một tiếng oong vang lên, Thái tử và Tấn Vương mỗi người dẫn đầu một đội, hai đội chia nhau tiến vào khu vực săn bắn.

Ta ngồi trong lều uống trà, Triệu Hoài Cẩn có vẻ rất hứng thú, đang nướng hạt dẻ cho ta.

Ta vừa mới ăn một viên hạt dẻ, bên ngoài bỗng nhiên có người gọi hắn.

Ngay sau đó, rèm cửa được vén lên, một nữ tử xinh đẹp tươi tắn bước vào.

Nữ tử khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ rực, tóc búi cao, trong tay cầm roi ngựa, lúc đi vào giống như một đóa hoa rực rỡ nở rộ.

"Cửu ca." Nàng ta vừa lắc lắc roi ngựa, vừa thẳng thừng ngồi xuống đối diện với chúng ta, nhướng mày, lúc nói chuyện lông mày nhảy múa, rất sinh động.

"Ta lại đến rồi đây."

Triệu Hoài Cẩn nhìn nàng ta, khẽ mỉm cười.

Nữ tử kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Triệu Hoài Cẩn, ôm lấy cánh tay hắn.

"Huynh không c h ế t thật sự là quá tốt rồi. Lần này ta trở về đem theo nhân sâm ngàn năm cho huynh đây, đại phu nói huynh ăn vào là tốt nhất."

Triệu Hoài Cẩn âm thầm gỡ tay nàng ta ra, sau đó quay sang giới thiệu với ta: "Vương phi, vị này là Trường Ý Quận chúa của Hoài Nam Vương phủ."

Thì ra nàng ta chính là Tống Tiêu Tiêu.

Hoài Nam Vương từng lập đại công dưới thời trị vì của Đức Tông hoàng đế, được phong vương, đến đời này đã là đời thứ ba.

Tống Tiêu Tiêu từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, rất thân thiết với mấy vị Hoàng tử, trước kia còn có người nói đùa, nói rằng sau này nàng ta có thể sẽ làm Thụy Vương phi hoặc là Ninh Vương phi.

Chưa từng nghe nói nàng ta có quan hệ tốt với Triệu Hoài Cẩn.

Giới thiệu xong, Tống Tiêu Tiêu đánh giá ta, nhướng đôi lông mày thanh tú hơi ngang ngược của mình lên.

"Là ngươi?" Nàng ta như thể nghĩ đến điều gì đó, chỉ tay vào ta hỏi Triệu Hoài Cẩn, "Đây không phải là người đã mắng chửi phương trượng ở chùa Pháp Hoa hôm đó sao?"

Triệu Hoài Cẩn thấp giọng nói: "Không phải, ngươi nhớ nhầm rồi."

Ta có chút bất ngờ, hôm đó ta thật sự đã mắng người ở chùa Pháp Hoa.

Sau Tết Nguyên Tiêu năm nay, ta đến chùa thêm dầu cho đèn cầu phúc cho mẫu thân, không ngờ đèn lại bị người ta dập tắt, lúc đó ta tức giận, chỉ vào mặt phương trượng mắng một trận.

Cuối cùng phương trượng cũng phải xin lỗi ta, nhưng ta không thêm dầu nữa.

Chẳng lẽ hôm đó còn có người khác trong chùa sao?

"Ta nhớ nhầm sao?" Tống Tiêu Tiêu cũng không chắc chắn, nàng ta không nhắc đến chuyện này nữa, lại tiếp tục ôm lấy cánh tay Triệu Hoài Cẩn, "Cửu ca, chúng ta đi săn b.ắ.n đi."

"Kỹ thuật cưỡi ngựa của ta không tốt lắm." Triệu Hoài Cẩn đứng dậy, rót cho nàng ta một ly trà.

Ta muốn cười, bèn cúi đầu ăn hạt dẻ.

"Kỹ thuật của ta tốt mà. Huynh ngồi phía trước ta là được." Tống Tiêu Tiêu muốn nắm tay Triệu Hoài Cẩn, nhưng trong tay hắn lại cầm ly trà, chỉ có thể bỏ cuộc.

"Bây giờ kỹ thuật b.ắ.n cung của ta cũng tiến bộ hơn rất nhiều rồi, hay là huynh đến xem thử một chút đi."

Triệu Hoài Cẩn nhìn sang ta.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 15



"Quận chúa đã có lòng như vậy rồi, Vương gia cứ đi đi." Ta mỉm cười nói.

Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên nghiêng người lại gần, thì thầm bên tai ta: "Hôm nay gió lớn, ta lại đang bị bệnh, sao nàng có thể để ta đi được?"

Ta nhìn hắn, hắn nghiêm túc gật đầu với ta.

Ta bật cười, khoảnh khắc này hắn giống như một đứa trẻ, không muốn ra ngoài, còn muốn ta từ chối giúp hắn.

Ta đành phải nói với Tống Tiêu Tiêu: "Đa tạ Quận chúa có lòng, Vương gia nhà ta đang bị bệnh, không nên ra ngoài hóng gió. Hay là để ngày khác đi?"

Tống Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn Triệu Hoài Cẩn, "Cửu ca, huynh..."

"Ta nghe lời Vương phi nhà ta." Triệu Hoài Cẩn mỉm cười nói.

Có vẻ như hắn rất hưởng thụ việc bị ta "quản thúc".

"Cửu ca, sao sau khi thành thân huynh lại trở nên khác vậy?" Tống Tiêu Tiêu nhíu mày, "Trước đây huynh đâu có như vậy."

Triệu Hoài Cẩn ra vẻ như không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng ta, còn truyền thụ kinh nghiệm cho Tống Tiêu Tiêu.

"Ngươi cũng nên thành thân sớm một chút đi, sau khi thành thân sẽ khác ngay thôi."

Tống Tiêu Tiêu nhìn ta, lại nhìn Triệu Hoài Cẩn, sau đó đặt ly trà xuống rồi bỏ đi.

Ta vừa cắn hạt dẻ, vừa nhìn Triệu Hoài Cẩn, khẽ cười.

"Vương gia không cần phải như vậy đâu."

"Cưỡi ngựa b.ắ.n cung có gì hay ho chứ." Triệu Hoài Cẩn thản nhiên nói, "Vẫn là ở đây cùng Vương phi hưởng thụ ấm áp thoải mái hơn."

Ta mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn vừa chọc lửa trong lò, vừa nói, giọng nói như vang lên từ chốn xa xôi, mang theo chút mơ hồ và lạc lõng: "Nương tử, sao nàng lại đồng ý dễ dàng như vậy?"

Chẳng lẽ ta không nên đồng ý sao?

"Ta biết rồi, sau này ta sẽ biết phải làm như thế nào."

Hắn nhìn sâu vào mắt ta một cái, thở dài.

Hình như lại không vui nữa rồi.

"Vương gia." Vương công công đi vào, hạ giọng nói, "Bên phía Thái tử thiếu hai người, Thánh thượng muốn ngài qua đó để thay thế."

Ta sững sờ, kinh ngạc nói: "Để Vương gia đi sao?"

Vương công công nghiêm mặt gật đầu.

"Đã là lệnh của Phụ hoàng, vậy ta đi một chuyến." Triệu Hoài Cẩn đưa cho ta một viên hạt dẻ nóng hổi, "Nương tử không cần phải lo lắng, ta sẽ nhanh chóng quay lại."

Ta vẫn lo lắng, hắn nói kỹ thuật cưỡi ngựa b.ắ.n cung của hắn không tốt.

Rừng rậm mênh m.ô.n.g kia, tuyết đọng trắng xoá, nguy hiểm rình rập khắp nơi.

"Nương tử đang lo lắng cho ta sao?" Hắn đột nhiên hỏi.

Đương nhiên là ta lo lắng cho hắn rồi, câu này hỏi thật kỳ lạ.

Hắn bật cười.

"Vậy ngài mang theo nhiều người một chút." Ta dặn dò.

Hắn gật đầu, quay đầu nhìn ta một cái rồi xoay người rời đi.

Triệu Hoài Cẩn đi từ giờ Thìn, bây giờ đã qua ba canh giờ rồi.

Trời dần dần tối.

Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, là Tấn Vương và những người khác trở về.

"Thái tử và Vương gia vẫn chưa trở về sao?" Ta hỏi Vương công công, "Đã cho người đi tìm chưa?"

Vương công công nhìn thời tiết, hạ giọng nói: "Đã cho người đi tìm rồi. Xem ra, lát nữa sẽ có bão tuyết."

Nửa canh giờ sau, bọn họ vẫn chưa trở về, mà tuyết lại càng lúc càng lớn.

Tuyết bay mù mịt che khuất tầm nhìn, trời đất như bị che phủ bởi một tấm màn dày đặc.

Người đi tìm trở về một chuyến, sau đó lại mang theo nhiều người hơn rời đi.

Tống Tiêu Tiêu đến một chuyến, chất vấn ta: "Sao ngươi không ngăn cản hắn?"

"Thánh mệnh khó cãi." Ta đáp.

"Ngươi thật là... Nếu như huynh ấy gặp chuyện bất trắc, ngươi cứ làm góa phụ cả đời đi." Tống Tiêu Tiêu dậm chân, "Ta đi tìm huynh ấy, ngươi có đi không?"

Ta lắc đầu.

Ta đi cũng vô ích, nếu như bị lạc trong rừng, càng thêm phiền phức hơn.

Nhưng trong lòng ta vẫn có chút hối hận, vừa rồi nên ngăn cản mới phải.

Thánh thượng cũng kỳ lạ, tại sao lại để Triệu Hoài Cẩn đi?

Chẳng lẽ Thánh thượng cũng muốn nhân cơ hội này để cho các hoàng tử gắn kết với nhau, để Triệu Hoài Cẩn giúp Thái tử đè bẹp Tấn Vương?

Điều này quá phi lý.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 16



"Huynh ấy đối xử tốt với ngươi như vậy đúng là uổng công." Tống Tiêu Tiêu vung roi ngựa, tức giận cưỡi ngựa đi vào rừng.

Một canh giờ sau, nàng ta bị người ta khiêng trở về, người đầy máu.

Nàng ta gặp phải gấu trong rừng, bị nó tát một cái vào lưng, nghe nói thịt nát bầy nhầy. Nếu như không phải bị đội người đi tìm gặp được, e rằng mạng cũng không giữ nổi.

Ta cầm ô đứng bên ngoài lều, rừng rậm âm u, không có một tiếng động.

Trời lạnh như vậy, cho dù không làm gì cả chỉ đứng đợi, cũng đã rất khó chịu rồi.

Thời gian càng lúc càng muộn, vẫn chưa tìm thấy người.

Phủ Thái tử điều động rất nhiều người, ngay cả Tấn Vương cũng dẫn người đi tìm lần nữa.

Thánh thượng giận dữ, nói muốn điều động binh mã đi tìm.

"Chúng ta có người để dùng không?" Ta hỏi Vương công công.

"Không có, Vương phi muốn đi sao?" Vương công công hỏi ta.

"Thôi bỏ đi." Ta nhíu mày nói, "Ta sẽ ở đây chờ."

Vương công công thất vọng gật đầu.

Đêm đó, ta cuộn tròn bên cạnh lò sưởi, lúc nửa đêm ta mơ một giấc mơ.

Trong mơ, ta tìm thấy Triệu Hoài Cẩn trong tuyết, hắn toàn thân đầy máu, mỉm cười xin lỗi ta.

Cảnh tượng chuyển đổi, ta đã trở thành góa phụ, vẫn ngồi trong tiểu viện yên tĩnh, nhưng lần này không có nắng, tuyết lại rơi không ngừng.

Lúc tỉnh lại trời đã sáng.

Trong lòng ta càng thêm bất an.

Vương công công gió lạnh đi vào, ta đứng dậy, "Tìm thấy rồi sao?"

Sắc mặt ông ấy âm trầm gật đầu.

"Sao vậy?" Ta dựa tay vào lưng ghế, Vương công công thấp giọng nói, "Thái tử đã băng hà."

Đầu ta ong ong, "Vậy Vương gia thì sao?"

"Vương gia được người ta khiêng trở về, vẫn còn thoi thóp." Vương công công khóc nói, "Ngự y đang khám bệnh cho ngài ấy."

Ta chạy sang phòng bên cạnh.

Bên trong có rất nhiều ngự y, Thánh thượng giống như một con sư tử già nua, đang lo lắng đi qua đi lại, mái tóc hôm qua còn đen nhánh, hôm nay đã bạc trắng.

Bọn họ đang dốc hết sức cứu chữa cho Triệu Hoài Cẩn.

Thái tử đã c h ế t, mười chín người đi cùng Thái tử, ngoại trừ Triệu Hoài Cẩn, tất cả đều đã c h ế t.

"Thế nào rồi?" Thánh thượng gầm lên.

Viện chính Thái y viện quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy, "Thân thể Vương gia vốn đã yếu nhược, bây giờ lại bị hai vết thương do kiếm chém, còn bị lạnh suốt một đêm, e rằng..."

"E rằng rất khó vượt qua kiếp nạn này."

Tim ta chìm xuống.

Ngày hôm sau, Thánh thượng hồi cung, đi cùng là linh cữu của Thái tử và Cẩn Vương đang hôn mê bất tỉnh.

Bọn họ đang điều tra xem rốt cuộc là ai đã ra tay với Thái tử và Cẩn Vương.

Ta không quan tâm đến những chuyện này, ngày nào cũng có ngự y ra vào, ta bèn chuyển tất cả mọi việc vào phòng hắn làm, cho dù kết quả như thế nào, ta cũng phải giúp hắn giữ gìn Vương phủ.

Nhà cửa không thể rối loạn được.

"Vương phi." Vương công công thấp giọng nói, "Khương đại nhân đến."

Phụ thân?

Ta đi gặp phụ thân, ông ấy mặt mày lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ uy nghiêm.

Bên cạnh phụ thân, Tống Nguyên mặc quan phục đang chăm chú nhìn ta.

Phụ thân hỏi ta tình hình của Triệu Hoài Cẩn thế nào, ta thành thật trả lời.

"Hôm nay ta đến, là có chuyện muốn con đi làm." Phụ thân ra hiệu cho Tống Nguyên ra ngoài canh cửa.

Ta nhàn nhạt đáp lại.

Phụ thân đi thẳng vào vấn đề: "Con có biết, Thái tử vừa mới băng hà, tình hình trên triều đình liền thay đổi long trời lở đất hay không?"

Ta không nói gì, bởi vì biết ông ấy không cần ta trả lời.

"Bây giờ rất nhiều người đang nghi ngờ Tấn Vương là kẻ hại c h ế t Thái tử." Phụ thân thấp giọng nói, "Nhưng chuyện này không phải do Tấn Vương làm."

Ta khó hiểu nhìn phụ thân, hỏi: "Cho nên?"

"Bây giờ có một chuyện muốn con đi làm. Sau khi hoàn thành, ta sẽ tự mình đưa con đến Giang Nam."

"Nhà ngoại của con từ lâu đã chuyển đến đó rồi, con đến đó, có ngoại tổ mẫu và cữu cữu che chở, nhất định sẽ sống thoải mái hơn so với ở kinh thành."

Thì ra nhà ngoại đã chuyển đến Giang Nam, bao nhiêu năm nay ông ấy không hề tiết lộ nửa lời.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 17



Ta vẫn nhớ lúc năm, sáu tuổi, từng gặp cữu cữu, ông ấy ôm ta khóc rất lâu. Trước khi rời đi, ông ấy lén lút đưa cho ta năm trăm lượng bạc, dặn dò ta giấu trong quần áo.

Số tiền đó, đã giúp ta và nãi nương vượt qua năm này qua năm khác, không bị c h ế t đói.

Nếu trên đời này còn ai khiến ta phải bận tâm, thì chỉ có ngoại tổ mẫu và cữu cữu mà thôi.

"Phụ thân muốn con làm gì?" Ta hỏi ông ấy.

"Cái này cho con." Ông ấy đưa cho ta một bức thư, "Con vào cung giao nó cho Thánh thượng, nói là tìm thấy ở trong thư phòng của Vương gia, xin Thánh thượng làm chủ cho Vương gia."

Bức thư này, ta không cần phải mở ra xem, cũng biết bên trong viết gì.

Chắc hẳn là có người giả mạo chữ viết của Ninh Vương, viết thư cho Triệu Hoài Cẩn, bàn bạc chuyện mưu hại Thái tử trong lúc đi săn bắn.

Tóm lại, ông ấy muốn ta dùng bức thư này để chỉ ra Ninh Vương là hung thủ.

"Thì ra phụ thân ủng hộ Tấn Vương." Ta dừng một chút, "Trước kia phụ thân không phải đối với Thái tử..."

Phụ thân ngắt lời ta, "Thái tử đã băng hà rồi, con người ta luôn phải biết thích ứng với hoàn cảnh."

Thích ứng với hoàn cảnh sao.

"Để con suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ trả lời phụ thân." Ta thấp giọng nói.

Phụ thân trầm mặt: "Cữu cữu của con bị cách chức hai mươi năm, nếu như con giúp đỡ Tấn Vương, hắn sẽ giúp cữu cữu con phục chức. Nhưng nếu như con cứ cố chấp, sẽ không có ai giúp đỡ con đâu."

Phụ thân bày ra vẻ mặt dạy dỗ.

Phụ thân rời đi, Tống Nguyên lùi về phía sau vài bước.

Hắn thở dài, hạ giọng nói: "Du biểu muội, muội nghe lời Cữu cữu đi, ông ấy sẽ không hại muội đâu."

"Đến Giang Nam, còn có ta ở đó."

Ta giơ tay lên ngắt lời hắn, tiễn khách.

Hắn vội vàng nói: "Vương gia sống c h ế t cũng chỉ là chuyện trong vài ngày nữa thôi, muội nhất định phải chuẩn bị từ trước."

"Chim khôn chọn cành tốt mà đậu, muội là người thông minh, muội hiểu mà."

Đúng vậy, Tống Nguyên biết, ta vẫn luôn muốn đi tìm cữu cữu.

Ta khoát tay, ra hiệu cho hắn rời đi.

Ta biết mình đang phải đối mặt với điều gì. Nếu như Triệu Hoài Cẩn không qua khỏi, cái c h ế t của Thái tử sẽ trở thành vụ án không đầu mối.

Cho dù thế lực của Thái tử có làm ầm ĩ thế nào, không có chứng cứ rõ ràng, Thánh thượng sẽ không nỡ g i ế t thêm một người con trai nữa.

Kết quả cuối cùng nhất định là Tấn Vương và Ninh Vương đấu đá với nhau.

Ninh Vương có thể có năng lực, nhưng hắn ta nhất định không thể nào đấu lại Tấn Vương.

Mà ta, lại từ chối giúp đỡ Tấn Vương, đợi sau khi Triệu Hoài Cẩn qua đời, hắn ta nhất định sẽ trả thù.

Nếu như ta dâng bức thư này lên, giúp Tấn Vương hạ bệ Ninh Vương.

Ta sẽ có được cuộc sống mà mình hằng mong ước.

Ta trở về phòng, Triệu Hoài Cẩn vẫn chưa tỉnh.

Ta lại lôi bộ đồ tang ra, tiếp tục may nốt phần tay áo chưa làm xong lần trước.

Vương công công đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta một cái.

Một đêm trôi qua trong im lặng, ngày hôm sau Thánh thượng truyền ta vào cung.

Hoàng hậu gầy đi rất nhiều, không còn phong thái như xưa, bà nhìn ta chăm chú, hỏi: "Có người nói, trong tay ngươi có một bức thư?"

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ta.

Thánh thượng, Hoàng hậu, Tấn Vương, Ninh Vương, còn có rất nhiều đại thần mà ta không nhận ra.

Ta biết chỉ cần ta lấy bức thư này ra, Ninh Vương chắc chắn sẽ c h ế t.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 18



Còn về phần Triệu Hoài Cẩn, dù sao hắn cũng sắp c h ế t rồi, là đồng lõa hay là bị liên luỵ vô tội, đối với hắn mà nói đều không có ảnh hưởng gì.

Ta nhìn lướt qua những người có thần sắc khác nhau này, lạnh lùng nói: "Thư gì? Ta không có thư."

Nói xong câu này, ta nhìn thấy chân Ninh Vương run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất.

Tấn Vương trợn mắt, cố nén giận.

Còn Thánh thượng thì nhíu mày, biểu cảm của Hoàng hậu lại rất đáng suy ngẫm, nhìn sâu vào mắt ta một cái.

Trở về phủ, Vương công công ra đón ta, ông ấy cười toe toét không ngớt, "Vương phi trở về rồi, có đói không, có lạnh không?"

"Không đói cũng không lạnh. Ông đóng cửa phủ lại đi, từ bây giờ trở đi, ngoại trừ ngự y, bất cứ ai cũng không được phép vào trong." Ta nói.

"Vâng, vâng!" Vương công công liên tiếp đáp lại.

Ta nhìn Triệu Hoài Cẩn đang hôn mê, thở dài một tiếng, bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Thế mà ta lại không còn mong đợi cuộc sống góa phụ nữa rồi?

Ước mơ ấp ủ trong lòng mười mấy năm khi đã nằm trong tầm tay, ta lại không còn cảm thấy rung động.

Ban đêm, ta dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn ta.

Ta giật mình mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt quen thuộc của Triệu Hoài Cẩn.

"Nương tử." Hắn vén một góc chăn lên vỗ vỗ, "Ta lạnh, ngủ cùng ta đi?"

Nghe thấy giọng nói của hắn, mũi ta cay cay, vội vàng đứng dậy thắp đèn, cũng nhân cơ hội này để xua tan nỗi buồn trong lòng.

"Vương gia, không cần gọi ngự y đến sao?" Ta cười hỏi hắn.

Hắn mím môi cười, thấp giọng nói: "Có nương tử ở đây rồi, không cần ai khác cả."

Hắn là bệnh nhân, hắn nói cái gì thì là cái đó, ta chỉ có thể chui vào trong chăn của hắn, hắn nằm nghiêng nhìn ta, trong mắt toát ra vẻ vui sướng không che giấu được.

"Vương gia đang vui vì tai qua nạn khỏi sao?" Ta hỏi hắn.

"Không phải." Hắn ôn hoà nói, "Ta vui vì, lúc tỉnh lại thấy đèn đầu giường vẫn sáng, trong phòng có nàng."

Ta cứng họng.

"Gần đây nàng vất vả rồi." Hắn giơ tay lên sửa lại chăn cho ta, ánh mắt lại rơi vào bộ đồ tang đã được ta may xong gấp gọn gàng.

"Không vất vả, không phải mặc đến bộ y phục này, mọi thứ đều xứng đáng."

Ta nghĩ, những bộ y phục này thật sự có thể lấy ra nhuộm màu rồi.

Dù sao Triệu Hoài Cẩn cũng là người phúc lớn mạng lớn.

Hắn chỉ nhìn ta, khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Kỳ thực ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, ví dụ như đêm hôm đó ở khu vực săn b.ắ.n rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày mai vào cung cần phải chú ý điều gì.

Nhưng không biết tại sao, thế mà ta lại ngủ thiếp đi.

Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá ôn nhu, hoặc có lẽ là do trong chăn quá ấm áp.

"Ngủ đi." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ ta, đây là giọng nói cuối cùng văng vẳng bên tai ta.

Ta ngủ say sưa, không mơ thấy gì cả.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 19



Triệu Hoài Cẩn vào cung từ sáng sớm, lần này hắn không cho ta đi cùng.

Ta không biết hắn đã nói gì, nhưng vụ án Thái tử bị hại đã trở thành vụ án không đầu mối.

Điều khiến ta kinh ngạc hơn nữa là, Hoàng hậu thế mà lại ôm Triệu Hoài Cẩn mà khóc.

Phải biết rằng, trong hai mươi năm qua, Hoàng hậu chưa từng bộc lộ tình cảm yêu thương đối với Triệu Hoài Cẩn.

Sau bữa trưa, Triệu Hoài Cẩn ngồi kiệu trở về.

Còn mang theo rất nhiều đồ thưởng và thuốc men quý hiếm.

Đóng cửa lại, ta hỏi hắn: "Hoàng hậu đã mất đi Thái tử, là định bồi dưỡng ngài sao?"

Nếu như thật sự muốn tranh giành ngôi vị, theo phe của Hoàng hậu đương nhiên là có khả năng chiến thắng cao hơn.

Nhưng sau này lại có hậu hoạn vô cùng.

Quan trọng nhất là, ta cho rằng bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất.

Nên để cho Tấn Vương và Ninh Vương phân thắng bại trước đã, hơn nữa, ở xa kia còn có một Thụy Vương đang rình rập chờ cơ hội.

Triệu Hoài Cẩn đặt ly trà xuống, quay đầu lại nhìn ta.

"Đó là ý nghĩ của bà ấy, không liên quan gì đến ta. Thân thể ta không tốt, chỉ muốn ở nhà bầu bạn với nương tử nhiều hơn thôi." Hắn nói với vẻ mặt chân thành.

Ta chỉ vào những bộ y phục đã được nhuộm màu vào buổi sáng.

"Vương gia có thích những màu sắc này không?"

Ta đem tất cả đồ tang nhuộm thành các loại màu sắc khác nhau, đang phơi ở trong sân, đủ các loại màu sắc rực rỡ, tràn đầy sức sống.

Biểu cảm trên mặt Triệu Hoài Cẩn dần dần trở nên kinh ngạc, sau đó bật cười.

"Đẹp, nhưng lại khiến nương tử uổng phí không ít công sức."

"Đa tạ Vương gia, đã ban cho ta những bộ y phục đẹp mắt này." Ta trầm mặt, cố nén cười.

Triệu Hoài Cẩn cười càng thêm sảng khoái.

Buổi chiều, phụ thân đến tìm ta, ta không gặp.

Một ngày sau, trong nhà gửi thư đến, nói rằng Khương phu nhân bị bệnh, bảo ta trở về.

"Vương gia cũng đang bị bệnh, ta không thể rời đi được." Ta đưa cho quản gia hai cân bánh hoa quế mua ở ngoài tiệm, "Giúp ta hỏi thăm phu nhân."

Sắc mặt quản gia liền thay đổi mấy lần, sau đó bực bội rời đi.

Triệu Hoài Cẩn nắm tay ta, ủ ấm cho ta, "Tại sao nương tử không trở về?"

"Không đáng." Ta nhàn nhạt nói.

Triệu Hoài Cẩn ngẩn người, thì thầm bên tai ta: "Nói như vậy, nghĩa là ta đáng sao?"

Ta liếc nhìn hắn một cái.

Không sinh con cho ta, nhưng lại dần dần trở nên thân thiết và quan tâm ta, ta không hiểu ý của hắn cho lắm.

Chẳng lẽ thật sự là do thân thể không được?

Nhưng vấn đề sinh con này, ta quyết định sẽ không hỏi lần thứ ba nữa.

"Nương tử có muốn đi Giang Nam không?" Lúc dùng bữa tối, Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên hỏi.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

"Ta biết nhà ngoại của nàng ở đó." Triệu Hoài Cẩn nghiêm túc nói, "Nếu như nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng."

Ta không hỏi hắn biết chuyện ta muốn tìm cữu cữu từ đâu, chỉ nắm chặt đôi đũa, rất nghiêm túc hỏi hắn: "Vương gia không phải đang nói đùa đấy chứ?"

"Chuyện của nương tử, làm sao ta có thể nói đùa được."

Ta mím môi, gật đầu, "Muốn đi."

Hắn xoa xoa đầu ta, ôn hoà nói: "Được. Vậy chúng ta đi Giang Nam. Cũng nên để tên con rể xấu xí là ta này đến ra một chuyến rồi."

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Tháng ba, Ninh Vương và Tấn Vương đấu đá quyết liệt, bất phân thắng bại, Ninh Vương lại được phe của Hoàng hậu giúp đỡ, mấy lần đẩy Tấn Vương vào thế cùng.

Trong lúc bọn họ đang nước sôi lửa bỏng, ta và Triệu Hoài Cẩn ung dung đi Giang Nam.
 
Back
Top Bottom