Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,238
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPoNGlow56mz9iPD4x8piLO6cYpGwwcf4v1llRqx6WfYDixHVC-jvZLjlW5FnSGnSG0jQ8AkXsgsn7lcPtEiPbczVvSeeK8xCumlNmJbyTSChc2SzTsBnEqNRORMnQ2OJAUeXJKD3PS9a0Xmc0tgxVe=w215-h322-s-no-gm

Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Tác giả: Lục Trúc Thanh Thanh
Thể loại: Ngôn Tình, Gia Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

"Thôi được, ta gả."

Thánh thượng muốn ban hôn cho Cửu hoàng tử đang hấp hối.

Tỷ muội trong nhà không ai muốn gả, ai nấy đều sợ hãi khóc lóc thảm thiết.

Ta lại mỉm cười --

Trên đời này còn có chuyện gì so với việc bản thân có tiền, có địa vị, lại không có phu quân, tự do tự tại hơn kia chứ?

Nhưng mà, sau khi gả đi, ta đã may sẵn mấy chục bộ thọ y, Cửu hoàng tử lại sống dai như đỉa đói.

Hắn còn mỗi đêm đều mời ta thị tẩm.

Hắn nói: "Phu nhân, ngủ một mình lạnh lắm."​
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 1



"Con gả sao?"

Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi."

Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ.

Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta.

Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta.

Ta bỗng nhiên bật cười.

Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ.

"Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta.

Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa.

Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa.

Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn.

Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng của mình giúp đỡ hắn, trong bát có thêm mấy miếng thịt, cũng sẽ chia cho hắn một nửa.

Phụ thân từng nói, đợi sau khi Tống Nguyên thi đậu, sẽ để hắn đến cầu hôn.

Từ đó về sau, mọi người đều ngầm thừa nhận, ta và Tống Nguyên có hôn ước, bao gồm cả bản thân chúng ta.

Nhưng năm nay lại khác, Tống Nguyên thi đậu bảng vàng, trở thành ngôi sao mới, tiền đồ vô lượng.

Vì vậy, ba vị muội muội đều bắt đầu có ý tứ ra hiệu với hắn.

Ta vốn tưởng rằng, Tống Nguyên đối với ta cho dù không có tình cũng nên có chút cảm ân, nên mới đợi hắn đến cầu hôn.

Cũng không phải ta thích hắn bao nhiêu, ta chỉ đơn thuần muốn rời khỏi nơi này, mà hắn vừa hay phù hợp mà thôi.

Cho đến tối hôm trước, ta nhìn thấy hắn và nhị muội dưới ánh trăng tình chàng ý thiếp, thì thầm tâm sự, ta mới biết được, hắn chê ta thất sủng, không vừa mắt ta.

"Ta và biểu muội chỉ là tình cảm huynh muội, nói đến chuyện hôn nhân đại sự thật sự không thích hợp."Tống Nguyên thản nhiên nói.

Biểu cảm của mọi người đều không hề bất ngờ.

Chắc hẳn, tất cả đều biết chuyện của Tống Nguyên và nhị muội rồi.

Cũng không sao, ta cũng không hề bỏ ra tình cảm gì, nhiều nhất là bảy năm qua, ăn ít đi mấy miếng thịt mà thôi.

"Chuyện hôn nhân là do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lời của bà mối se duyên. Hai đứa chúng nó cái gì cũng không có, lấy đâu ra hôn ước?" Phụ thân không vui, ra ý bảo nãi nương lui xuống.

"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hôm nay ta sẽ vào cung hồi bẩm với Thánh thượng."

Ông ấy trước khi rời đi còn dặn dò Khương phu nhân chuẩn bị đồ cưới cho ta.

Ta chậm rãi đi ra ngoài, phía sau có người gọi ta.

"Du biểu muội, ta có lời muốn nói với muội."

Tống Nguyên đuổi theo ta, trong mắt tràn đầy áy náy.

Ta nhìn hắn, nhướng mày.

"Cữu cữu bảo ta nói như vậy, lời của ông ấy ta không thể không nghe." Hắn cụp mắt xuống, giọng điệu vô cùng vô tội.

"Ừm, ta biết rồi." Ta gật đầu, "Tống công tử nếu không còn chuyện gì khác, vậy cáo từ."

"Bên ngoài đồn đại, Cửu hoàng tử không sống qua được tết Trung thu." Tống Nguyên thấp giọng nói.

"Đến lúc đó ta có thể giúp muội giả c h ế t trốn đến Giang Nam. Rất nhanh nữa ta cũng sẽ được điều đi Giang Nam rèn luyện, có thể chăm sóc cho muội."

Ta phì cười.

"Những lời này, huynh nói với nhị muội ta đi. Huynh và ta không phải người thân, không cần phải bận tâm vì ta."

Tống Nguyên sững sờ, kinh ngạc nhìn ta.

Hắn đại khái không ngờ ta lại biết chuyện.

Ta khoát tay, không muốn nhiều lời nữa.

Hắn lại đuổi theo giải thích: "Muội đừng trách ta, tuy ta có thích muội, nhưng chúng ta ở bên nhau sẽ không có ngày tháng tốt đẹp nào."

"Trên triều đình quan chức cấu kết với nhau, kết bè phái, ta nếu cưới muội, cữu cữu sẽ không giúp ta, mà ta cưới Uyển Nhi biểu muội, cữu cữu sẽ thật tâm bồi dưỡng ta."

Ta nhớ đến năm đầu tiên hắn đến Khương phủ.

Mặc bộ đồ vá víu, ngồi trong sân cùng ăn cơm với hạ nhân, đơn bạc lại hèn mọn.

Ta biết hắn trước tiên là đến lấy lòng mấy vị muội muội khác, cuối cùng mới tìm đến ta.

Ta không chê hắn, đối xử tử tế với hắn.

Ta coi hắn ít nhiều cũng có chút cảm ân, nhưng hiển nhiên, là ta đã đánh giá cao hắn rồi.

"Vậy chúc huynh có thể tiền đồ như gấm, thẳng bước lên mây xanh."
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 2



Thánh thượng nghe nói là ta tự nguyện gả cho Cửu hoàng tử, nhất thời long tâm đại duyệt.

Phụ thân nhận được ban thưởng, vô cùng vui mừng, còn cố ý gọi ta đến, dạy dỗ vài câu.

Ta cung kính nghe xong, đưa danh sách của hồi môn năm đó của mẫu thân cho ông ấy, bảo ông ấy đưa hết cho ta.

Những món đồ đã dùng, cũng phải bổ sung đầy đủ.

Phụ thân tức giận, mắng ta là đồ con gái tham lam, nhưng ông ấy lại không dám không chiều theo ý ta.

Chờ đợi mười bảy năm, cuối cùng ta cũng nhận lại được thứ thuộc về mình.

Ngày xuất giá, Tống Nguyên đứng ở cửa, lẩm bẩm gọi một tiếng Du biểu muội.

Giọng điệu lộ ra vẻ tiếc nuối.

Ta đội khăn voan đỏ, đương nhiên sẽ không để ý đến hắn.

Vừa vào phủ hoàng tử, thánh chỉ cũng theo sau đó mà đến. Cửu hoàng tử Triệu Hoài Cẩn bảy tuổi đã được ban phủ đệ riêng, nay đã hai mươi tuổi, Thánh thượng rốt cuộc cũng phong vương cho hắn.

Phong hiệu "Cẩn", hàm ý như châu như ngọc, trường thịnh không suy.

Song hỷ lâm môn, vương phủ giăng đèn kết hoa, pháo nổ vang trời.

Nhưng tân phòng lại yên tĩnh đến lạ thường, ta tự mình vén khăn voan lên, vừa nhìn liền thấy Triệu Hoài Cẩn đang tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn ta.

Hắn rất gầy, cho nên ngũ quan càng thêm phần rõ nét, ánh mắt thuần tịnh, tóc đen như thác nước, khí chất như ngọc.

Dáng người cao ráo, lúc này mặc một thân hỷ phục, càng tôn lên khí chất ôn nhu của hắn thêm vài phần.

Không thể không nói một câu, dung mạo của Triệu Hoài Cẩn là người xuất sắc nhất trong số những người ta từng gặp qua trong mười bảy năm nay.

Ta rất vừa ý. Dẫu thân thể hắn yếu đuối nhưng gương mặt này lại làm ta vừa lòng.

Hắn khẽ mỉm cười với ta, ân cần hỏi: "Một đường vất vả rồi?"

Giọng nói cũng êm tai, như ngọc châu rơi xuống khay ngọc, lại giống như tiếng đàn khẽ ngân nga, có thể khiến người ta trong nháy mắt bình tĩnh lại.

Ta tự mình tháo phượng quan xuống, ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên giường, "Đều thuận lợi, hôm nay Vương gia mệt mỏi rồi sao?"

Hắn lắc đầu.

"Ta vẫn luôn nằm, sao có thể mệt được." Hắn áy náy nhìn ta, "Vì thân thể của ta, khiến nàng phải chịu uất ức rồi."

Ta không hề uất ức, nhưng lại không ngờ, hắn sẽ nói ra những lời nói đầy thấu hiểu như vậy.

"Vương gia khách sáo rồi, ta đây là gả cao, sao có thể chịu uất ức."

"Khương…" Hắn dừng một chút, "Ta tự Hoài Cẩn, không biết nên xưng hô với nàng như thế nào?"

"Khương Du, không có tự. Vương gia cứ tùy ý là được."

Hắn khẽ gật đầu, im lặng một lúc.

"Khương Du, trong phủ nàng cứ tùy ý đi lại, nếu có chuyện gì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, cũng có thể đi tìm Vương công công."

Ta gật đầu.

Hắn lại tiếp tục nói, giọng điệu ôn hòa, như dòng suối nhỏ chảy róc rách.

"Đương nhiên, nàng là nữ chủ nhân của nơi này, không cần câu nệ, chuyện lớn chuyện nhỏ, nếu nàng nguyện ý, cứ tự mình làm chủ là được."

Dứt lời, hắn ho khan hai tiếng, sắc mặt liền có chút ửng hồng.

Ta rót chén trà ấm đưa cho hắn, hắn ngẩn người nhìn ta, nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn.

Động tác uống trà của hắn rất tao nhã, lúc cụp mắt xuống, hàng mi dài tạo nên bóng râm nhàn nhạt, giống như đồ sứ trắng dễ vỡ…

Như ngọc, như lan, như thần tiên, cũng chỉ đến thế này thôi nhỉ?

"Khương Du." Hắn ngừng lại, tiếp tục nói, "Ta có thể không còn sống được bao lâu nữa, nhưng nàng cũng đừng lo lắng, trước khi c h ế t ta nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng, đảm bảo cho nàng nửa đời sau vô lo vô nghĩ."

Ta mừng rỡ.

Ở Khương phủ ta còn không thể tùy ý đi lại, càng không cần phải nói đến chuyện tự mình làm chủ.

Hắn nói ta là nữ chủ nhân của nơi này, ta đương nhiên không thể coi là thật, nhưng lại không hiểu sao tin tưởng vào sự chân thành của hắn.

Cuộc hôn nhân này nhìn từ góc độ hiện tại, ta cực kỳ hài lòng.

Ta suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Vậy ta có thể làm gì cho Vương gia?"

Hắn là một vị quân tử như vậy, ta không thể đường đường chính chính không làm gì cả, nên làm một số việc trong khả năng của mình cho hắn, coi như là lễ thượng vãng lai, có qua có lại.

"Quản lý việc trong phủ?"

"Chăm lo mọi việc?"

"Hay là, sinh cho ngài một đứa con?"

Ta nghiêm túc hỏi hắn.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, mặt đột nhiên đỏ bừng.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 3



Hắn nói không cần.

Ta khó hiểu nhìn hắn, muốn biết hắn đang từ chối điều nào.

"Khụ khụ," Hắn lấy tay che miệng, từ mặt đến tai đều đỏ ửng, thấp giọng nói, "Mệnh ta chẳng còn được bao lâu nữa, để lại đứa nhỏ chỉ khiến chúng sống trong khổ sở mà thôi."

Hắn dừng một chút, dần dần bình tĩnh lại, sau đó nâng mắt yên lặng nhìn ta.

"Khương Du, ta cũng không muốn liên lụy đến nàng."

Ta muốn nói cho hắn biết, ta đã chuẩn bị tâm lý làm quả phụ rồi, càng sẽ không tái giá.

Cho nên nửa đời sau, nếu có đứa con bầu bạn, ta rất vui lòng.

Nhưng hiển nhiên hắn không muốn.

Hắn đại khái là cảm thấy áy náy, lại bổ sung thêm: "Nếu không, giao việc trong phủ cho nàng quản lý được không? Chỉ là sẽ hơi vất vả một chút."

Ta mỉm cười lắc đầu.

"Vương gia tin tưởng ta là được rồi."

Hắn nói một tiếng được, liền lập tức cho người gọi quản gia đến, hẹn ba ngày sau để ta tiếp quản.

Nói chuyện hồi lâu, hắn không chống đỡ nổi nữa, liền thiếp đi.

Ta trở về phòng riêng của mình, lúc này mới biết được, Triệu Hoài Cẩn ngay từ đầu đã không có ý định viên phòng với ta.

"Bệnh của hắn quả thực rất nghiêm trọng." Ta tìm tấm vải trắng giấu dưới đáy rương ra, vừa cắt may quần áo vừa nói.

Nãi nương đoán Triệu Hoài Cẩn có thể là vì thân thể, cho nên không thể viên phòng.

"Không cần phải suy đoán, là không được hay là không muốn, đều không quan trọng."

Nãi nương lại khuyên ta thử lại xem sao, dù sao cũng phải để lại một đứa con nối dõi.

Ta ngáp một cái.

Ban đầu còn tưởng rằng, đêm nay ta sẽ không tài nào ngủ được, nhưng sau khi nằm xuống, được bao bọc bởi tấm nệm êm ái, chăn gấm thơm tho, ta liền ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc đến tận sáng, không nóng không lạnh, ấm áp dễ chịu, cũng không còn sợ nửa đêm trời mưa, nước mưa lẫn theo bùn đất ngói vỡ rơi xuống đập vào người ta tỉnh giấc nữa.

Buổi sáng chúng ta vào cung, Thánh thượng đang bận, chỉ có Hoàng hậu gặp ta, qua loa ban thưởng cho ta một chiếc vòng ngọc.

Lúc rời đi, ta nghe thấy các tiểu thái giám nhỏ giọng trò chuyện.

"Thánh thượng và Hoàng hậu lạnh nhạt như vậy, còn tưởng rằng Cẩn vương phi sẽ làm ầm ĩ, không ngờ cũng là người nhu nhược."

"Muốn làm ầm ĩ cũng phải có chỗ dựa đã. Cái danh hiệu Cẩn vương phi này, cũng chỉ là hư danh mà thôi."

Vương công công tức giận muốn quay lại mắng chửi người, ta ngăn ông ấy lại.

"Bọn họ nói cũng không sai, công công đừng tức giận." Ta thản nhiên nói.

Triệu Hoài Cẩn lại gật đầu phụ họa: "Đích thực là như vậy."

Vương công công nhìn chúng ta, nhất thời dở khóc dở cười.

Ta và Triệu Hoài Cẩn nhìn nhau, thế mà lại cùng nhau bật cười.

Ai mà không biết làm ầm ĩ lên chứ, nhưng phải biết được là làm ầm ĩ lên có thể nhận được chỗ tốt gì hay không đã, nếu không, chẳng phải là uổng công vô ích sao?

"Ra chiêu tàn nhẫn là điều cần thiết, nhưng chính xác, còn quan trọng hơn."

Triệu Hoài Cẩn nhìn ta, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ngày hôm sau lại mặt càng tùy ý hơn, ta vốn không muốn để Triệu Hoài Cẩn đi c*̀ng mệt mỏi, nhưng hắn lại khăng khăng muốn cho ta nở mày nở mặt.

Vừa vào Khương phủ, tỷ muội thân thích đều đang đợi, bọn họ nhìn thấy Triệu Hoài Cẩn, đều lộ ra vẻ mặt kinh diễm như nhìn thấy tiên nhân.

Nhìn bọn họ quỳ rạp xuống đất hành lễ, tâm trạng của ta càng thêm phần thoải mái.

"Làm phiền Vương gia rồi." Ta đỡ hắn lên xe, thân thể hắn cứng đờ, ngay sau đó lại thả lỏng, "Là bổn phận ta nên làm, không cần phải khách sáo với ta."

Vẫn là phải cám ơn, dù sao, dựa vào chính bản thân ta, cho dù có cố gắng thế nào, cũng không thể nào khiến phụ thân ta phải quỳ xuống trước mặt ta được.

Điểm này, Triệu Hoài Cẩn chiếm ưu thế hơn hẳn.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 4



Việc quản lý trong phủ còn nhiều việc hơn ta tưởng, tạm thời không đề cập đến những mối quan hệ xã giao bên ngoài, chỉ riêng sổ sách của từng nơi trong phủ, cũng đủ để ta bận rộn một thời gian rồi.

"Sổ sách này nhìn thì có vẻ rõ ràng, nhưng chỉ cần kiểm tra kỹ một chút, đều là một mớ hỗn độn." Ta xem xong sổ sách, nói với Vương công công.

"Có chỗ nào cần kiêng kỵ hay không? Nếu không có, ta có thể bắt tay vào làm luôn được không?"

Vương công công kinh ngạc nhìn ta, đại khái là tò mò xem ta muốn ra tay như thế nào.

Ông ấy nói không có gì cần kiêng kỵ, để ta tự mình làm chủ.

Vì vậy, ta cũng không khách khí, ngày hôm sau liền cầm sổ sách đi gặp từng quản sự một.

"Việc mua sắm của ngoại viện ta đã xem xét kỹ lưỡng, mỗi tháng đều tăng thêm mười lượng, ngươi làm thế nào vậy?"

Loại thủ đoạn nhỏ nhặt này, cũng chỉ có vương phủ không có nữ nhân quản lý, cho nên bọn họ mới có thể ngang nhiên giở trò.

Đối phương không thừa nhận, nói nhăng nói cuội: "Vương phi không nhúng tay vào cho nên không hiểu, đồ đạc bên ngoài, tháng nào cũng tăng giá."

"Vậy sao?" Ta ném bảng giá ta nhận được cho hắn ta, "Ta mua một cân thịt là bốn mươi văn, ngươi mua bốn mươi cân lại là năm mươi văn một cân, tăng giá kiểu gì vậy?"

"Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi đi đòi lại công bằng."

Hôm nay vương phủ rất náo nhiệt, tiếng đánh đòn vang lên không ngớt.

Lúc dùng bữa tối, ta đem chuyện này kể cho Triệu Hoài Cẩn nghe, hắn thế mà lại bật cười.

"Có hiệu quả không?" Hắn hỏi ta.

"Đương nhiên là có rồi." Ta nhích lại gần hắn, thấp giọng nói, "Ta không phải là một đao cắt đứt, mà là dựa theo số tiền tham ô và thái độ của bọn họ để quyết định."

Triệu Hoài Cẩn tán thành gật đầu, "Thưởng phạt phân minh, có lệ có theo, làm như vậy bọn họ sẽ không oán hận nàng, cũng nắm rõ quy củ của nàng, sau này làm việc sẽ theo đúng quy củ mà làm, rất tốt."

"Đa tạ Vương gia khẳng định." Ta cụng chén với hắn.

Hắn khẽ cười, "Nàng vất vả rồi."

"Là bổn phận ta nên làm." Ta mỉm cười nói.

Nửa tháng sau, việc quản lý trong phủ hoàn toàn nằm trong tay ta.

Tháng tám, Triệu Hoài Cẩn đích thân giao cả việc quản lý bên ngoài phủ cho ta. Các cửa hàng, trang trại, vườn trà, vườn trái cây dưới danh nghĩa của hắn, linh linh to to nhỏ nhỏ tuy không nhiều lắm nhưng cũng không ít.

"Vương gia tin tưởng người như vậy, nhưng người cũng đừng quá vất vả, có một số việc không cần phải quá mức so đo tính toán như thế." Nãi nương đau lòng thay ta.

"Giúp người khác làm việc, làm sao có thể lười biếng được." Ta vừa gõ bàn tính, vừa nói mà đầu cũng không ngẩng lên, "Chuyện này giống như chưởng quầy, đầu bếp trong quán ăn vậy, nhận bổng lộc của chủ quán, thì phải làm tốt việc trong tay mình."

Ta ở đây có được cuộc sống như ý muốn, ta đương nhiên phải ra sức báo đáp hắn.

Nãi nương đẩy đẩy ta, vội vàng hô lên với người ở cửa: "Vương gia."

Ta ra tận cửa nghênh đón, dìu lấy cánh tay hắn, "Sao ngài lại dậy rồi, có phải có việc gì muốn sai bảo ta không?"

Hắn yên lặng nhìn sâu vào mắt ta một lúc, sau đó mới dịu dàng nói: "Thập đệ nhà ta tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai, mời chúng ta đến dự tiệc, cũng không có gì, một mình ta đi cũng được."

"Ta có thể đi, một mình ngài đi ta không yên tâm." Ta đỡ hắn ngồi xuống, "Có cần chuẩn bị lễ vật gì không?"

Hắn cầm lấy quyển sổ sách ta đang ghi chép xem, sau đó lại kinh ngạc nhìn ta, "Hả?"

"Cần phải chuẩn bị lễ vật gì không?" Ta hỏi lại lần nữa.

Hắn gật đầu, khách sáo nói: "Vậy làm phiền nàng rồi."
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 5



Thụy vương nhỏ hơn Triệu Hoài Cẩn một tuổi, nhưng mười một tuổi mở phủ đã được phong vương.

Thụy vương phủ nguy nga lộng lẫy, so với Cẩn vương phủ chúng ta thì đúng là nhà giàu nứt vách.

Đứa trẻ đầy tháng rất đáng yêu, ta đánh giá vài lần, trò chuyện với các vị phu nhân khác, bỗng nhiên nghe thấy bên phía đình nghỉ mát, mấy vị vương gia đang nói cười.

Nghe loáng thoáng, hình như bọn họ đang lấy Triệu Hoài Cẩn ra để trêu chọc.

Triệu Hoài Cẩn cũng không tức giận, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ung dung đáp lại, không buồn không vui.

Ta đi về phía bên đó, thì nghe thấy Thụy vương đang nói về chuyện thuốc men, "Thuốc đó rất hiệu quả, đảm bảo huynh một đêm bảy lần không phải là chuyện nói suông đâu."

Mấy huynh đệ khác cười ầm lên.

Biểu cảm của Triệu Hoài Cẩn vốn dĩ không có gì, nhưng nhìn thấy ta đi vào, sắc mặt hắn trầm xuống, nói với Thụy vương: "Đừng có nói bậy."

Thụy vương lại được nước tiến thêm.

"Thuốc gì vậy?" Ta giả vờ tò mò hỏi.

Triệu Hoài Cẩn sợ ta khó xử, nắm lấy tay ta, lắc đầu bảo ta đừng hỏi.

Thụy vương lại không tha, dù sao hắn từ nhỏ đã quen bắt nạt vị Cửu ca bệnh tật thất sủng này rồi.

"Một đêm bảy lần, thuốc bí truyền để sinh con trai đó, hì hì." Hắn cười cợt nói.

Ta lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, khoác lấy cánh tay Triệu Hoài Cẩn.

"Vương gia, thuốc này chúng ta có thể lấy đấy, người khác nói ta không tin, nhưng Thập đệ đã sinh ba đứa con trai rồi, độ tin cậy rất cao."

Nói xong, ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Triệu Hoài Cẩn.

Ngón tay hắn thon dài, nhưng lại rất lạnh, ta theo bản năng mà ủ ấm cho hắn.

Đôi mắt mang theo ý cười của Triệu Hoài Cẩn, nhìn chăm chú vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của chúng ta.

Trong đình bỗng nhiên im lặng, mặt Thụy vương đỏ bừng, lúng túng nói: "Ta lại không b*nh h**n gì, không cần dùng đến thuốc."

Ta liếc mắt nhìn Thái tử, lại ngây ngô trả lời Thụy vương.

"Thì ra là vậy. Vậy Thập đệ lợi hại thật, đã có ba đứa con trai, tự tin hơn hẳn rồi."

Lời này của ta là nói cho Thái tử nghe.

Thái tử chỉ có một đứa con trai, sao có thể sánh bằng Thụy vương được.

Cho nên, hắn đang uống trà, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Ta nắm tay Triệu Hoài Cẩn đứng dậy, "Gió lớn rồi, Vương gia, chúng ta về nhà thôi."

Không cần thiết phải tham gia loại yến tiệc này.

Triệu Hoài Cẩn mỉm cười nhìn ta, đúng lúc ho khan hai tiếng, gật đầu nói: "Được."

"Cửu ca, lát nữa ta sai người mang thuốc đến cho huynh."

Thụy vương đuổi theo hô: "Còn nữa, Cửu tẩu nhà huynh thật là chua ngoa đanh đá, bỏ quách đi cho xong."

Triệu Hoài Cẩn dừng bước, yên lặng nhìn Thụy vương, không biết tại sao, rõ ràng ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng ta lại trong nháy mắt nhìn thấy một tia lạnh lẽo.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục vẻ ôn hòa, ta nghĩ có lẽ là ta bị ảo giác rồi.

Ta và Triệu Hoài Cẩn cùng nhau trở về vương phủ, trên đường đi hắn không nói lời nào.

Một lúc sau, thuốc thật sự được đưa đến. Một bình thuốc đã được sắc kỹ, đại quản gia thân cận của Thụy vương bưng thuốc đứng đợi Triệu Hoài Cẩn.

Đợi ta trở về phòng, Triệu Hoài Cẩn đã uống xong rồi.

Ta vốn định mắng đại quản gia kia, nhưng ngay sau đó Triệu Hoài Cẩn liền bắt đầu nôn ra máu.

"Có độc!" Vương công công hô lên, lập tức cho người bắt đại quản gia của Thụy vương lại.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 6



Hạ độc Vương gia, đây là chuyện động trời.

Vì vậy, ta không nhịn được nữa, vào cung làm ầm ĩ một trận, sau đó lại đến phủ Thái tử.

"Điện hạ, Cẩn Vương tính tình ôn hòa, trước đây trêu chọc đều là chuyện vô thưởng vô phạt, nhưng lần này là hạ độc, liên quan đến tính mạng con người, nếu như ngài không quản, vậy ta có phải cũng có thể phái người đi g i ế t Thụy Vương hay không?"

Thái tử kinh hãi nhìn ta.

Ta chính là muốn Thái tử phải thể hiện thái độ.

Không có lý nào bốn huynh đệ bọn họ đoàn kết hòa thuận, lại cô lập một mình Triệu Hoài Cẩn.

Nếu đã không tốt đẹp, vậy ai cũng đừng mong sống yên ổn.

Trở về phủ, ngự y đã rời đi, nói độc tính không mạnh, vốn dĩ không đến mức mất mạng, nhưng Triệu Hoài Cẩn thân thể yếu nhược, vẫn rất nguy hiểm.

Triệu Hoài Cẩn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.

Ta trầm giọng nói: "Nếu như ngài xảy ra chuyện gì, mối thù này ta nhất định sẽ báo thù cho ngài."

Dứt lời, ta lại cảm thấy ngón tay của hắn khẽ động, ta gọi hắn mấy tiếng, nhưng hắn lại không có phản ứng gì.

"Không biết vương gia có thể vượt qua kiếp nạn này hay không." Nãi nương vẫn luôn khóc, "Đại tiểu thư, số mệnh của người sao lại khổ sở như vậy."

Ta ngược lại không có cảm xúc như nãi nương, dù sao ta cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý làm quả phụ rồi.

Cố gắng hết sức, còn lại nghe theo số phận.

Triệu Hoài Cẩn hôn mê ba ngày, Thái tử dâng tấu vạch tội Thụy Vương, hắn vừa ra tay, cả triều đình đều là tấu chương vạch tội Thụy Vương.

Thụy Vương bị đánh một trăm roi vì tội mưu hại Cẩn Vương, bị giáng xuống làm Quận vương, bị đày đến đất phong ở Tây Bắc.

Trước khi đi, hắn xông vào Cẩn Vương phủ.

"Có chuyện gì sao?" Ta hỏi hắn.

"Tẩu hãy nói với Cửu ca, hắn chỉ là một kẻ vô dụng, ta g i ế t ai cũng sẽ không g i ế t hắn. Chuyện không có lợi, ta sẽ không làm." Thụy Vương nói.

Ta gật đầu.

"Nếu thật sự không phải ngài, vậy người hạ độc chính là muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa đuổi ngài đi, vừa g i ế t c h ế t Cẩn Vương." Ta lạnh lùng nói.

Thụy Vương tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, "Ta biết là ai rồi, ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu."

Hắn tức giận bỏ đi.

Chuyện này, nếu là khổ nhục kế của Triệu Hoài Cẩn thì tốt rồi.

Không cần tự mình ra tay, đã loại bỏ được Thụy Vương, còn tiện thể dựng thêm một kẻ thù cho vị Vương gia khác.

Đáng tiếc, Triệu Hoài Cẩn quá ngây thơ, đôi khi ta còn cảm thấy kỳ lạ, hoàng thất làm sao có thể nuôi dưỡng ra được một vị hoàng tử trong sạch thuần khiết như vậy.

Ta bảo người ta bắt đầu chuẩn bị linh đường, ngự y nói Triệu Hoài Cẩn có thể đi bất cứ lúc nào.

Ban đêm ta cũng không ngủ được, vì vậy ngồi bên giường bầu bạn với hắn.

Mấy ngày nay, thời tiết lại hơi nóng, ta thay một bộ y phục bằng vải bố trắng mỏng.

Chăm sóc hắn hai ngày, Triệu Hoài Cẩn không c h ế t, ta lại không chịu nổi nữa, buổi sáng tỉnh dậy, thế mà lại phát hiện mình đang nằm bên cạnh hắn.

Nhưng ta hoàn toàn không nhớ là mình đã lên giường từ lúc nào.

Đêm thứ hai, ta mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Triệu Hoài Cẩn qua đời, ta lo liệu xong hậu sự cho hắn, dọn ra khỏi Vương phủ, sống trong một tiểu viện yên tĩnh sạch sẽ, phơi nắng đọc sách.

Sự tự do thoải mái dễ chịu đó, khiến ta mỉm cười tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của Triệu Hoài Cẩn.

Hắn gối đầu lên tay, không hề tỏ ra kiêng kỵ hay tức giận vì ta ngủ bên cạnh hắn, ngược lại còn cười hỏi ta: "Nương tử mơ thấy gì mà cười vui vẻ như vậy?"

Ta ngẩn người, có chút chột dạ ho khan một tiếng, "Mơ thấy Vương gia tỉnh lại, cho nên vui mừng."

"Không ngờ ngài thật sự tỉnh lại, đúng là chuyện mừng."
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 7



Hắn lại nhướng mày, ánh mắt rơi vào bộ đồ tang ta vừa mới làm xong, đang đặt trên lưng ghế.

"Rảnh rỗi không có việc gì làm, tiện tay làm thôi." Ta chỉ vào bộ đồ tang giải thích, "Chưa nhuộm màu, ngày mai nhuộm thành màu hồng đào."

Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên bật cười.

"Nương tử mặc gì cũng đẹp." Hắn nói.

Ta lấy cớ đi tìm đại phu, vội vàng xuống giường bỏ đi, vừa ra ngoài liền lập tức bảo người ta dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị cho tang sự.

Đợi sau khi trở về phòng rửa mặt chải đầu xong, ta mới chậm chạp phản ứng lại, hắn không gọi ta là Khương Du, mà là gọi ta là nương tử.

Tại sao lại gọi là nương tử?

"Vương gia tai qua nạn khỏi, thật là phúc lớn mạng lớn." Nãi nương là người vui mừng nhất, bởi vì ta không cần phải làm quả phụ nữa rồi.

Ta có chút khó xử nhìn mười mấy bộ đồ tang.

Xem ra, Triệu Hoài Cẩn đã vượt qua được kiếp nạn này rồi.

Ngay cả ngự y cũng kinh ngạc nói là hắn mạng lớn, không dám nhận công lao lên người mình.

Ta chỉ có thể âm thầm cất số đồ tang kia trở lại đáy rương.

Triệu Hoài Cẩn muốn vào cung tạ ơn, hôm qua ta thấy sắc mặt hắn cũng không tệ lắm, nhưng sáng nay dậy, lại có phần tái nhợt hơn.

"Có thể đi được không?" Ta hỏi hắn.

"Có thể gắng gượng được. Chỉ là, trên đường có lẽ phải làm phiền nương tử, dìu ta một chút." Hắn áy náy nói.

"Không sao, là ta nên làm." Ta dìu hắn lên xe ngựa, đắp chăn cho hắn.

Xe ngựa xóc nảy, hắn có vẻ như sắp ngã đến nơi.

"Nếu như không ngại, dựa vào vai ta cũng được." Ta lo lắng nói.

"Có thể sao?" Hắn hỏi ta.

Ta gật đầu.

Hắn chậm rãi tựa đầu lên vai phải của ta, tay trái ta liền vòng qua đỡ lấy hắn.

"Nương tử có mệt không?" Hắn hỏi ta.

Ta lắc đầu, "Không mệt, là ta nên làm."

Hắn khẽ ừ một tiếng.

Vào cung, Thánh thượng nhìn thấy hắn, còn đích thân gọi ngự y đến hỏi han, mẫu phi của Thụy Vương đến với khí thế hừng hực, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp của Triệu Hoài Cẩn, bà ta lại chùn bước.

Triệu Hoài Cẩn đúng là quá vô hại.

Lần này, Thánh thượng ban thưởng rất nhiều thứ.

Ra khỏi cung thì gặp Thái tử.

"Chuyện của ta đã gây thêm phiền phức cho Thái tử rồi." Triệu Hoài Cẩn nói, "Ta cũng không trách Thập đệ, nó từ nhỏ đã thích làm loạn."

Thái tử khoát tay, "Chính là đệ quá nhân từ, mới khiến cho nó ngày càng ngang ngược."

Triệu Hoài Cẩn lộ ra vẻ mặt lúng túng, cười cười.

Thái tử nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi.

Ta nắm tay Triệu Hoài Cẩn, nửa dìu hắn, quay đầu lại nhìn Thái tử.

Thánh thượng sinh được mười sáu người con trai, nhưng sống đến tuổi trưởng thành chỉ có năm người.

Thái tử là đích trưởng tử, sau hắn là Tấn Vương hàng thứ ba, Ninh Vương hàng thứ sáu, tiếp đến là Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử.

Thụy Vương nghi ngờ người hạ độc Triệu Hoài Cẩn là Ninh Vương.

Trên xe ngựa trở về đã được trải thêm nệm, Triệu Hoài Cẩn cố gắng không nằm xuống, ta dìu hắn nói: "Bị xóc nảy như vậy không được thoải mái lắm, ngài ngả đầu lên chân ta cũng được."

"Có thể sao?" Hắn hỏi.

"Không sao, là ta nên làm." Ta nói.

Hắn đại khái là thật sự không chịu đựng nổi nữa, cũng không khách sáo, nhưng lúc đầu hắn thật sự gối lên chân ta, không khí trong xe ngựa bỗng nhiên trở nên có chút kỳ lạ.

Tâm trạng của ta cũng theo đó mà trở nên phức tạp.

"Nương tử." Hắn bỗng nhiên lên tiếng.

Ta đáp lại rồi hỏi: "Sao vậy, là chỗ nào không thoải mái sao?"

Hắn ngẩng mắt nhìn ta, ta cũng cúi đầu nhìn hắn.

"Nương tử thích gì?"

Ta ngẩn người, "Sở thích sao?"

"Màu sắc, đồ trang sức, khẩu vị..." Hắn liệt kê rất nhiều thứ.

Ta đối với đồ vật bên ngoài không có yêu cầu cao, thuận miệng nói: "Thích màu nhạt, đồ trang sức thì không sao cả, ngày thường cũng không đeo nhiều lắm. Còn về khẩu vị, ta không kén ăn."

Lúc ta nói chuyện hắn vẫn luôn nhìn ta, rất chăm chú lắng nghe.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 8



Ánh mắt nhìn người của hắn vô cùng chăm chú, nếu như bị hút vào đó, sẽ có một loại ảo giác, trong mắt hắn chỉ có mình ta.

Vì vậy ta lảng tránh ánh mắt của hắn.

"Màu nhạt," Hắn lặp lại một lần, như có điều suy nghĩ, "Ta nhớ trong kho có vải vóc từ Giang Nam chuyển đến, nương tử nhất định sẽ thích."

Ta không khách khí cảm ơn hắn.

Hắn nói rất thờ ơ, ta còn tưởng chỉ là loại vải vóc bình thường, dù sao trong hơn mười năm qua phủ hắn không có nữ nhân.

Nhưng lúc đồ được đưa đến, ta thật sự giật mình.

Mười hai thước vải, các loại màu sắc nhạt khác nhau và đều rất quý giá, đồ trang sức từ vàng đến ngọc, từ kiểu dáng phức tạp sang trọng đến thanh lịch tinh xảo, chất đầy một chiếc giường lớn.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

"Khụ khụ," Đáy mắt hắn hiện lên ý cười, "Cất giữ đã lâu, may mà có nàng, chúng mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời."

Ta dở khóc dở cười.

Ta còn tưởng rằng Triệu Hoài Cẩn không giàu có, dù sao hắn thất sủng lại không nhậm chức, chỉ dựa vào thu nhập từ sản nghiệp trong phủ, chắc hẳn chỉ có thể đủ sống qua ngày.

Bây giờ xem ra, cuộc sống của hắn cũng không đến nỗi túng quẫn.

Trước khi đi ngủ, ta tìm trong hòm đồ hồi môn của mình ra một thước vải dành cho nam nhân, muốn may cho hắn một chiếc áo dài mặc vào mùa thu.

Liền bưng thước vải đó đi tìm hắn.

Vừa ra khỏi sân, liền nghe thấy Vương công công đang trách mắng ai đó ở bên kia bức tường.

"Đi truyền lời rõ ràng đi, mười hai thước vải và đồ trang sức Vương phi nhận được vào buổi chiều, cửa hàng không được phép bán nữa, nếu như để Vương phi biết được là mới mua thì ta xong đời."

"Bận quá nên quên mất, bây giờ sẽ đi ngay. Vương phi không ra khỏi cửa, nhất định sẽ không biết được đâu."

Vương công công không đáp lại, dừng một chút lại mắng: "Làm việc nhanh nhẹn một chút, nếu như lão mà bị đánh đòn, lão sẽ cho ngươi nếm mùi đau đớn."

Tên tiểu thái giám cười hì hì, nói xin sư phụ bớt giận, hai người dần dần đi xa.

Ta cố gắng suy nghĩ, tại sao Triệu Hoài Cẩn lại phải mua đồ cho ta.

Là bởi vì áy náy sao?

Nhất định là vậy rồi.

Thân thể hắn không tốt, lại không thể sinh con cho ta, hắn là người tốt, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với ta.

Nhưng ta muốn nói cho hắn biết, hắn không nợ ta gì cả.

Tình cảm giữa người với người là thứ khó nói trước nhất. Cho nên, không bỏ ra thì sẽ không thất vọng, không đòi hỏi thì sẽ không phải áy náy.

Nhưng ta vẫn đứng trong sân hồi lâu.

Không biết tại sao.

Rất lâu sau, ta thở dài một tiếng, vẫn là đi tìm hắn.

"Màu xanh như thế này, không biết Vương gia có thích không."

Hắn vốn dĩ đang nằm, lúc này ngồi dậy, nhìn thước vải nhướng mày, "Cho ta?"

"Ừm." Ta không nhắc đến chuyện vừa rồi, coi như không biết, "Nếu Vương gia không chê, ta muốn may cho ngài một bộ y phục."

"Tự tay làm sao?" Hắn hỏi.

Ta gật đầu.

Tay nghề may vá của ta cũng không tệ, những năm trước ta thường cùng nãi nương nhận việc từ tiệm may về làm, kiếm thêm ít tiền tiêu vặt.

"Không chê." Hắn xuống giường, đứng trước mặt ta, hai má hơi ửng đỏ, "Cần đo kích cỡ không?"

Ta ngẩn người, kỳ thật không cần đo kích cỡ, ta chỉ cần đến chỗ thợ thêu trong phủ lấy là được.

"Vậy ngài đợi một chút, ta trở về lấy thước đây."

Hắn mỉm cười, "Làm phiền nàng rồi."
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 9



Lúc ta quay lại, hắn đã cởi áo khoác bên ngoài ra, chỉ mặc một lớp áo mỏng đang chăm chú nhìn thước vải.

Dáng người hắn rất đẹp, tuy gầy nhưng nhìn không yếu ớt, rất thẳng tắp oai hùng.

Ta thu hồi ánh mắt, bắt đầu đo kích cỡ cho hắn.

"Vương gia đang nghĩ gì vậy?" Ta dừng lại hỏi hắn.

"Mùa thu đến rồi sao?" Giọng điệu của hắn có chút ngậm ngùi.

Ta nhón chân lên đo vai cho hắn, thuận miệng trả lời: "Ừm. Tết Trung thu còn chưa đến, ban đêm đã cảm nhận được mùi vị se lạnh rồi."

Hắn ừ một tiếng, "Không trách được ban đêm lại cảm thấy lạnh."

"Lạnh sao?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Hay là thêm chăn cho ngài nhé?"

Hắn lắc đầu.

"Chăn đã rất dày rồi, thêm nữa sẽ nặng nề khó chịu." Hắn nhíu mày, bất đắc dĩ nói, "Thôi bỏ đi."

Ta nhìn lướt qua giường của hắn, mấy ngày trước ta ngủ, cũng không cảm thấy chăn mỏng, có lẽ do thân thể hắn kém, cho nên cảm nhận khác với ta.

"Vấn đề gì cũng phải giải quyết, nếu như không muốn đắp dày, vậy thêm một lớp nệm được không?" Ta hỏi hắn.

Ta vòng tay qua eo hắn, đang cúi người xuống nhìn con số, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của hắn, tim ta đập lỡ một nhịp.

Hắn đang mỉm cười nhìn ta.

Ta cảm thấy nụ cười của hắn, hình như có ẩn ý gì đó, liền lùi về phía sau vài bước.

Hắn dường như không nhận ra phản ứng của ta, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Y phục của nương tử mấy ngày nữa mới làm xong?"

Là ta tưởng bậy rồi. Ta đáp: "Ba ngày được không?"

Hắn mỉm cười gật đầu, "Được."

"Vậy ta trở về đây, ngài nghỉ ngơi sớm một chút." Ta bưng thước vải đi ra ngoài, hắn tiễn ta ra đến ngoài cửa, ánh trăng sáng trong như tấm lưới bạc rải xuống, rất đẹp.

Hắn cùng ta đi ra ngoài.

"Bên ngoài lạnh."

"Không sao, ta tiễn nàng trở về sân rồi quay lại ngay, sẽ không bị ốm đâu."

Bước chân của hắn không nhanh, đoạn đường chỉ mười mấy bước chân, chúng ta lại mất gấp ba lần thời gian so với ngày thường, đợi ta đến nơi, lại không yên tâm để hắn một mình trở về, lại phải tiễn hắn.

Lúc trở về, ta bỗng nhiên cười.

Cảm thấy việc hai người lần lượt tiễn nhau như vậy, có chút trẻ con, mà ta, thế mà phải đến bây giờ mới nhận ra.

Y phục làm xong, Triệu Hoài Cẩn liền mặc vào.

"Hôm nay có vẻ hơi nóng, có muốn thay bộ mỏng hơn một chút không?"

"Ta sợ lạnh, độ dày này vừa vặn." Hắn vuốt vuốt vạt áo, rất hài lòng đứng trước gương, "Nương tử thật khéo tay."

Ta nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

"Sao vậy?" Hắn khẽ cúi người xuống, để ánh mắt song song với ta, "Thân thể không thoải mái sao?"

Ta lắc đầu, rót trà cho hắn, nhân tiện chuyển sang chuyện khác.

"Ta nghe nói Thánh thượng gặp được một vị phương sĩ, có thể xem bói toán mệnh, còn luyện được tiên đan?"

"Ừm. Họ Mã. Tự xưng là khách đến từ ngoài biển xa xôi, bản lĩnh cao cường thế nào ta cũng chưa được tận mắt nhìn thấy." Hắn thuận miệng đáp.

Ta cảm thấy những kẻ như phương sĩ, có chút huyền bí.

Thánh thượng năm nay mới bốn mươi sáu tuổi, đã bắt đầu tu tiên tu đạo rồi sao?

Ngày Tết Trung thu, Triệu Hoài Cẩn vẫn mặc bộ y phục mà ta may.

Chúng ta vào cung trước, Thái tử không có ở đó, Thánh thượng đang được Tấn Vương và Mã đạo trưởng bầu bạn nói chuyện.

Tấn Vương là người rất nghi ngờ, nói chuyện với hắn phải nói vòng vo.

"Mã đạo trưởng là do Tấn Vương giới thiệu sao?" Trên đường trở về, ta nhíu mày nói, "Vậy thì hắn làm quá lộ liễu rồi."

Không kiêng nể Thái tử sao?

Chuyện này, Tấn Vương làm không được cao tay cho lắm.

Ta vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại rất hứng thú.

"Sao lại nói vậy?"
 
Back
Top Bottom