"..."
Ở ngọn núi phía sau trường có một hồn ma, người ta nói chỉ cần gọi tên hắn ta ba lần là hắn sẽ xuất hiện.
Dẫu không tin vào điều đó, nhưng Hajime vẫn đến, với một tia hy vọng nhỏ nhoi."
Jujiro Akase, Jujiro Akase.."
Cậu nói hai lần, không có động tĩnh."
Jujiro Akase.
Làm ơn hãy hiện ra và trả lời câu hỏi của tôi."
Vẫn im lìm.
Cậu thở dài, mọi mong chờ biến đi hết, chỉ còn lại một sự thất vọng khẽ đi qua.Bỗng một làn gió mạnh thổi qua, lá rụng bay lên theo bụi làm cậu phải vội che mắt lại."
Là Jujiro Akaase mới đúng."
Hajime giật mình vì một giọng nói xa lạ vang lên bên trên, khi ngước lên, trên cây là một chàng trai trông có vẻ hơn tuổi cậu đôi chút, với mái tóc vàng nổi bật bay trong gió."
Nào, đọc lại đi.
Jujiro Akaase."
"Anh là ai?..."
Dường như vì quá bất ngờ, Hajime lỡ lời hỏi một câu ngớ ngẩn.
Hắn đơ ra vài giây rồi bật cười:"Câu đó là anh hỏi cậu mới đúng chứ.
Cậu tên gì hả?
Nhóc?"
"Anh đi xuống trước đã, đồ lập dị.
Ngồi trên đó làm tôi mỏi cổ sắp chết rồi."
Cậu khó chịu, đưa tay lên xoa xoa cổ.Rõ ràng đến đây gặp hồn ma sau trường, thế mà lại gặp một thằng cha lập dị, coi có tức không chứ.Hắn nghe cậu phàn nàn như vậy cũng miễn cưỡng đi xuống mặt đối mặt."
Rồi!
Đọc lại tên cho đúng và trả lời câu hỏi của anh đi!"
"Anh là kẻ lập dị giả ma à?"
"Hở?
Tất nhiên không.
Anh là ma hàng thật giá thật đó."
Hắn cười ngờ nghệch, tự chỉ tay vào mình như thể hắn thật sự là ma."
Không tin""Không tin sao?"
Akaase nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng chỉnh sao cho ra kiểu tay mắt cáo, rồi nhẹ nhàng để tay cậu lên mắt, lùi lại.Trong khoảng trống giữa các ngón tay, hắn vẫn cười nụ cười ấy.
Nhưng xung quanh hoang tàn, và linh hồn hắn trông đầy hỗn loạn, thậm chí còn nghe tiếng thứ gì đó cứ cuồn cuộng, như đang gào thét."
Sao?
Nhóc tin rồi chứ?
Giờ thì đọc lại tên anh đây và cho anh biết tên cậu được chưa?"
Hắn ngồi thụp xuống đất, cậu cũng thấy hơi mỏi chân nên ngồi theo."
Tin rồi.
Đọc lại tên sao?
Ừm...Hình như là Jujiro Akaase đúng không?"
"Đúng rồi.
Vậy tên nhóc?"
"Tên tôi là Hajime, Hajime Endou."
"Tên nhóc là Endou hay là Hajime vậy?"
Hắn tò mò hỏi, dường như bị rối một chút.
"Tên là Hajime."
Cậu thản nhiên đáp, song vẫn có chút e dè khi nghĩ đến việc nói tên cho ma.
Chắc vì cậu nghe quá nhiều truyện ma chăng?
"Đặc biệt ghê."
Hắn cảm thán nhìn cậu."
Là sao?"
Hajime không hiểu lắm, tại sao hắn lại bảo cậu đặc biệt?"
Tại bình thường Hajime là họ mà, lần đầu anh gặp có người tên là Hajime đấy."
"Là họ của cha và mẹ tôi gộp lại thành tên."
Cậu bất ngờ vì bản thân có thể bình tĩnh đến vậy.
Cứ nghĩ gặp ma sẽ đáng sợ lắm, ai ngờ gặp rồi mới thấy rằng ma quỷ cũng chỉ như người sống thôi."
Vậy là tên nhóc toàn họ trong đó?
Thế thì khác gì không có tên riêng chứ."
"Cứ gọi là Kaise."
"Kaise?
Nhóc thích tên đó à?
Nghe cứ ngang ngang sao ấy."
"Kệ tôi."
"Thôi mà, đùa chút thôi!
Dễ cáu thế."
Hắn giơ hai tay đầu hàng, nhưng mồm thì vẫn cười."
Mà cậu biết gì không?
Rằng chỉ những người muốn chết mới thấy được anh."
Hắn không đùa nữa mà nghiêm túc nhìn cậu, nụ cười xã giao vẫn gắn trên môi.Cậu khựng lại, hắn nói đúng.
Cậu muốn chết, muốn nhảy một cái từ toà nhà cao rồi biến mất khỏi cái cuộc đời khốn khổ này.
Và cậu đến đây với hy vọng được hắn trả lời một câu hỏi."
Vì họ đang ở giữa lằng ranh của sự sống và cái chết.
Mọi thứ sẽ thay đổi chỉ bằng một quyết định của họ."
Hắn nói tiếp, rồi quay sang hỏi cậu: "Nào, nhóc muốn hỏi điều gì?"
"Tôi...Tôi muốn hỏi rằng...
Thế giới trong tầm nhìn của anh như thế nào?"
"Ầy...Câu này thì giới hạn của ngôn từ không thể biểu đạt được.
Nói sao ta...Còn hơn cả hùng vĩ, hơn cả tuyệt vời, nhưng lại chán nản đến mức chỉ muốn bị trừ tà, chết thêm lần nữa cho xong."
"Không hiểu gì sất."
Cậu nhìn hắn bằng nửa con mắt, không tin trên đời lại có thứ tuyệt vời đến mức khiến người ta chán.
Giả sử như nếu rơi một cục vàng từ trên trời xuống, chẳng lẽ lại chán vì tự dưng mình giàu quá chắc?"
Anh không giỏi mấy cái này cho lắm.
Chi bằng tự để cậu trải nghiệm đi?"
"Ý anh là tôi đi chết đi à?"
"Không, chỉ là xuất hồn thôi."
Hắn vội xua tay, giải thích rõ ràng hơn cho cậu hiểu.
Thầm nghĩ "từ nay chắc phải nói rõ chân tơ kẽ tóc, khéo lại mang tội dụ trẻ đi tự sát mất."
Hắn không nói không rằng thọc tay vào người cậu rồi nắm tay hồn cậu kéo ra.
Hajime thấy cái xác mình ngu ngu đần đần mà ớn lạnh luôn."
Hồn cậu đi nhưng cơ quan vẫn hoạt động, chỉ là cá tính của cậu bay mất thôi.
Cùng lắm giống mấy đứa trong trại tâm thần ấy."
"Vậy là kiểu 'còn sống nhưng không ổn lắm' đúng không?
Nhìn mất hình tượng quá..."
"Thôi, đừng nói nhiều nữa.
Đi lẹ rồi về, kẻo hồn đi lâu quá, không vào được xác nữa thì hết cứu luôn đấy" Hắn bế cậu lên rồi bay vút lên trời cao, lúc đầu Hajime còn la hét om sòm, nhưng khi e dè mở mắt ra, trước mắt là một khung cảnh hùng vĩ.Bầu trời trải rộng một màu xanh biếc, nơi những cụm mây trắng nối đuôi nhau trôi chầm chậm như không vội vã điều gì.
Bên dưới là những ngọn đèn đường, những tòa nhà cao tầng chen chúc nhau vươn lên trong một thành phố tưởng như vô tận mà lại mang cảm giác chật chội.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, khiến mái tóc cậu khẽ đung đưa, dịu dàng như một cái chạm.
Đôi mắt màu lam mở to, đón lấy tất cả như thể cậu muốn khắc ghi khoảnh khắc này thật sâu, thật kỹ, vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình."
Đây là góc nhìn của bọn anh đấy."
"Oa...đẹp thật đấy!"
Cậu cảm thán, vẫn ngây người nhìn về phía trước.
"Ở đó là chỗ..."
Hắn vô thức bỏ tay cậu ra để chỉ về nơi hắn muốn, nhưng hắn quên mất rằng nãy giờ cậu đâu phải người."
Thằng cha khốn kiếp nàyy!!"
Cậu khóc thét, rơi xuống, nhanh đến mức giờ Akaase có đuổi theo cũng không kịp.
Rồi khi mặt cậu song song với mặt đất, mắt cậu nhắm nghiền, đón nhận điều sắp đến.
Nhưng cậu cảm giác như mình đang rơi chậm hơn, và khi mở mắt ra..."
Đây là...TRONG LÒNG ĐẤT HẢ??"
Cậu nhìn xung quanh, trông giống nước mà cũng không giống nước, cậu không thấy một chút khó thở nào.
Do còn cái hồn thôi mà.Akaase vội vàng nắm tay kéo cậu bay lên khỏi lòng đất, tởn quá nên hắn nắm cậu quăng lại vô xác luôn."
Xin lỗi, xin lỗi nhóc!"
Hắn chắp tay thành khẩn xin lỗi cậu, thiếu điều quỳ rạp luôn."
À...Không có gì, dù gì tôi cũng chưa chết.
Nhưng cảm giác rơi tự do đúng là đáng sợ thật đấy...Trong một khoảng khắc, tôi đã nghĩ kiểu như 'Ê thôi!
Không muốn chết nữa' ấy."
Cậu bất giác nhìn vào tay mình, cảm nhận cách mình đang sống, cách tim mình còn đang đập."
Cậu thấy thế giới qua góc nhìn của chúng tôi đẹp chứ?"
"Tất nhiên là đẹp rồi."
"Nhưng đối với bọn anh thì không.
Từng ngày đều phải vất vưởng, không ai thấy, không ai hay, lúc nào cũng phải bay qua bay lại, nếu không có khi sẽ rơi xuống đất luôn.
Mỗi ngày đều tồn tại nhưng không thể trải nghiệm đồ ăn như lúc còn sống, không cảm nhận được việc sung sướng khi được ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, cũng không có người thân bạn bè hay bồ bịch gì hết, thậm chí tới mấy thằng cùng là ma cũng không thấy mình.
Cảm giác đó cứ tích từng ngày, chán nản đến mức muốn mình chết thêm lần nữa cho rồi."
"Đến cả kí ức khi còn sống cũng không nhớ được chút nào."
Hắn gãi đầu, cười ngờ ngệch."
Tôi thì lại muốn cái thứ mà anh ghét bỏ đấy."
"Anh nghĩ là lúc còn sống anh cũng đã từng nghĩ như vậy."
Hắn đáp trả ngắn gọn."
Anh thì biết cái gì về tôi chứ...Tôi không phải mấy đứa đi tự sát vì bị mẹ cấm chơi game đâu."...Từ nhỏ, tôi đã được kì vọng rất nhiều."
Hajime học giỏi đấy chứ!
Nhất là môn tiếng anh đấy, toàn điểm 100 không đây này!
Tương lai làm phiên dịch viên được đấy!"
"Nghe cô ba!
Theo ngành thiết kế thời trang được đó con."
"Không đâu, Hajime làm văn hay lắm!
Phải thành nhà văn nổi tiếng, đúng không con?"
"Ưm...
Con muốn làm hoạ sĩ."
"Không được đâu con, hoạ sĩ kiếm ít tiền lắm.
Sống không nỗi đâu."
"Đúng đó, hoạ sĩ đâu có nhiều tiền.
Sao mà sống chứ."
Tôi ghét những câu nói đó.
Lúc đầu, những lời khen có cánh khiến tôi vui thích biết bao, nhưng dần dà nó lại trở thành gánh nặng, rằng tôi phải cố không được làm phụ lòng họ.
Họ thậm chí còn phủ nhận cả ước mơ của tôi, bắt tôi làm theo ý họ, áp đặt suy nghĩ của họ lên tôi một cách vô tư.Họ càng kỳ vọng, tôi càng cố gắng, rồi vì sự cố gắng đó mà sự kỳ vọng đáng ghét ấy lại càng nâng lên.
Nhưng nếu tôi thôi cố gắng, họ sẽ nói tôi như thế này, như thế nọ, rằng tôi sẽ đánh mất tương lai của mình.Những lời nói ấy, tôi đã nghe đến mức mòn cả tai, chai cả mặt.Tôi sống như người mất hồn, cả ngày chỉ có học như điên để đáp ứng kỳ vọng, rồi ăn một ly mì tôm chống đói xong ngủ một mạch tới sáng rồi lại cắp sách đi học.
Căn phòng trọ hôm nào vừa chuyển đến còn sạch sẽ, vậy mà giờ chất đống rác, đến quần áo cũng để cả tuần rồi không giặt, có bộ thì mặc đi mặc lại cả ngàn lần đến mức không thể đếm xuể.Đống màu sáp cũng đóng bụi trong góc nào đó mà đến tôi còn không nhớ, thậm chí có khi nó còn đang ở nhà mẹ chăng?
Tôi chẳng còn biết cái 'tôi' yêu thích việc vẽ tranh lúc trước giờ đang ở đâu trong tiềm thức, ước mơ đã từng rực cháy trong trái tim giờ đây đã đóng băng, không còn dấu hiệu của sự tồn tại nữa.Chẳng biết từ khi nào mà tôi đã không cảm giác được mình đang 'sống', tôi chỉ biết là từ rất lâu về trước, từ một kí ức xa xăm nào đó, lúc đó bản thân đã từng khao khát trở thành hoạ sĩ, được hoà mình trong trí tưởng tượng, hoà mình trong một thế giới của riêng mình, dùng ngôn ngữ riêng mà chỉ tôi có thể hiểu được.Cuộc sống bây giờ của tôi là một màu xám xịt, mỗi ngày đều y chang nhau, sống tạm bợ như con rối, rồi ngủ một mạch để quên đi thực tại.
Như một cuốn băng ghi hình được phát đi phát lại đến mức ngán ngẫm.Tôi bất giác nghĩ "Cứ sống như này thì thà chết có phải tốt hơn không?"
Cũng bởi vậy mà trong tôi có một khát khao, nhưng khát khao ấy lại không phải là ước mơ, mà là khát khao được giải thoát khỏi thế giới này, để linh hồn mình tan vào hư không.
Bởi vậy nên tôi mới tìm đến Akaase, vì tôi muốn biết khi chết sẽ như thế nào.
Thế giới lúc ấy sẽ ra sao?..."
Mọi việc là thế đấy, anh muốn tôi làm sao đây?"
"Nhóc đã làm rất tốt rồi.
Việc nhóc còn nói được thứ này, còn cảm thấy đau, còn nhận ra mình không 'sống', nghĩa là vẫn còn một tia sáng đâu đó trong lòng ngực nhóc.
Một kẻ thực sự tuyệt vọng sẽ không còn buồn nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng.
Nhưng nhóc vẫn có cảm xúc, vẫn nhớ đến giấc mơ làm hoạ sĩ, nghĩa là nó chưa chết hẳn đâu, nó chỉ đang ngủ yên dưới lớp bụi thời gian và áp lực của nhóc thôi."
Hắn nói, lấy tay chỉ vào giữa ngực cậu."
Đừng chết, tuyệt đối đừng chết.
Hãy chết khi nhóc cảm thấy mình đã sống một đời hạnh phúc, chứ không phải chết khi nhóc tuyệt vọng.
Cảm xúc 'tuyệt vọng' là thứ mà ai cũng đã từng trải qua trong đời.
Hãy mạnh mẽ đứng lên, giành lại 'bản thân' thật sự.
Nhóc hãy cố gắng rũ bỏ mọi xiền xích, sống vì chính bản thân nhóc.
Đừng nghe bọn họ, bọn họ không phải nhóc, họ không có quyền quyết định tương lai của nhóc nên nhóc cứ đứng dậy lật bàn rồi làm theo ý mình đi."
Hắn nắm lấy vai cậu mà nói."
Nói thì dễ lắm..."
"Anh tin nhóc sẽ làm được mà, anh tin nhóc mà, Kaise.
Cố gắng nhé?
Đừng gục ngã!"
Ba chữ "anh tin nhóc" như được tua đi tua lại trong đầu cậu.Dù chỉ là ba từ nhỏ nhoi nhưng cậu lại có cảm giác như linh hồn mình vừa được tái sinh trong hy vọng.
Hắn nói đúng, bọn họ không phải cậu, không có quyền quyết định cuộc đời cậu.
Cậu không là Hajime, không là Endou, cậu là Kaise, là chính cậu, không có nghĩa vụ phải làm theo lời ai cả.Ngọn lửa trong tim cậu lại lần nữa được thắp lên dưới lời nói của Akaase, và cũng theo ngọn lửa ấy, Akaase biến mất chỉ trong một cái nhắm mắt.
Nhưng cậu biết, là vì bản thân đã được Akaase hồi sinh, nên cậu mới không thể thấy được Akaase.
Vì cậu đã không còn muốn từ bỏ cuộc sống này nữa rồi."
Jujiro Akaase, cảm ơn anh."
Từ sâu thẳm trong tim, cậu biết Akaase vẫn còn đó, vẫn còn bên cạnh cậu.
Chỉ là cậu không thể thấy thôi............
Vãi nồi chị em ơi, viết xong sao cứ thấy gay gay thế nào ý??
Mình viết Boylove nhiều quá nên bị khùng hả ta??