Tâm Linh Hồn Ma Trong Núi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393800237-256-k147218.jpg

Hồn Ma Trong Núi
Tác giả: Evenn2001
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Một bộ truyện mà tôi khá tâm đắc!

Ừm..hoặc chí ít là với một tác giả vừa vào nghề??​
 
Hồn Ma Trong Núi
Ma.


"..."

Ở ngọn núi phía sau trường có một hồn ma, người ta nói chỉ cần gọi tên hắn ta ba lần là hắn sẽ xuất hiện.

Dẫu không tin vào điều đó, nhưng Hajime vẫn đến, với một tia hy vọng nhỏ nhoi."

Jujiro Akase, Jujiro Akase.."

Cậu nói hai lần, không có động tĩnh."

Jujiro Akase.

Làm ơn hãy hiện ra và trả lời câu hỏi của tôi."

Vẫn im lìm.

Cậu thở dài, mọi mong chờ biến đi hết, chỉ còn lại một sự thất vọng khẽ đi qua.Bỗng một làn gió mạnh thổi qua, lá rụng bay lên theo bụi làm cậu phải vội che mắt lại."

Là Jujiro Akaase mới đúng."

Hajime giật mình vì một giọng nói xa lạ vang lên bên trên, khi ngước lên, trên cây là một chàng trai trông có vẻ hơn tuổi cậu đôi chút, với mái tóc vàng nổi bật bay trong gió."

Nào, đọc lại đi.

Jujiro Akaase."

"Anh là ai?..."

Dường như vì quá bất ngờ, Hajime lỡ lời hỏi một câu ngớ ngẩn.

Hắn đơ ra vài giây rồi bật cười:"Câu đó là anh hỏi cậu mới đúng chứ.

Cậu tên gì hả?

Nhóc?"

"Anh đi xuống trước đã, đồ lập dị.

Ngồi trên đó làm tôi mỏi cổ sắp chết rồi."

Cậu khó chịu, đưa tay lên xoa xoa cổ.Rõ ràng đến đây gặp hồn ma sau trường, thế mà lại gặp một thằng cha lập dị, coi có tức không chứ.Hắn nghe cậu phàn nàn như vậy cũng miễn cưỡng đi xuống mặt đối mặt."

Rồi!

Đọc lại tên cho đúng và trả lời câu hỏi của anh đi!"

"Anh là kẻ lập dị giả ma à?"

"Hở?

Tất nhiên không.

Anh là ma hàng thật giá thật đó."

Hắn cười ngờ nghệch, tự chỉ tay vào mình như thể hắn thật sự là ma."

Không tin""Không tin sao?"

Akaase nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng chỉnh sao cho ra kiểu tay mắt cáo, rồi nhẹ nhàng để tay cậu lên mắt, lùi lại.Trong khoảng trống giữa các ngón tay, hắn vẫn cười nụ cười ấy.

Nhưng xung quanh hoang tàn, và linh hồn hắn trông đầy hỗn loạn, thậm chí còn nghe tiếng thứ gì đó cứ cuồn cuộng, như đang gào thét."

Sao?

Nhóc tin rồi chứ?

Giờ thì đọc lại tên anh đây và cho anh biết tên cậu được chưa?"

Hắn ngồi thụp xuống đất, cậu cũng thấy hơi mỏi chân nên ngồi theo."

Tin rồi.

Đọc lại tên sao?

Ừm...Hình như là Jujiro Akaase đúng không?"

"Đúng rồi.

Vậy tên nhóc?"

"Tên tôi là Hajime, Hajime Endou."

"Tên nhóc là Endou hay là Hajime vậy?"

Hắn tò mò hỏi, dường như bị rối một chút.

"Tên là Hajime."

Cậu thản nhiên đáp, song vẫn có chút e dè khi nghĩ đến việc nói tên cho ma.

Chắc vì cậu nghe quá nhiều truyện ma chăng?

"Đặc biệt ghê."

Hắn cảm thán nhìn cậu."

Là sao?"

Hajime không hiểu lắm, tại sao hắn lại bảo cậu đặc biệt?"

Tại bình thường Hajime là họ mà, lần đầu anh gặp có người tên là Hajime đấy."

"Là họ của cha và mẹ tôi gộp lại thành tên."

Cậu bất ngờ vì bản thân có thể bình tĩnh đến vậy.

Cứ nghĩ gặp ma sẽ đáng sợ lắm, ai ngờ gặp rồi mới thấy rằng ma quỷ cũng chỉ như người sống thôi."

Vậy là tên nhóc toàn họ trong đó?

Thế thì khác gì không có tên riêng chứ."

"Cứ gọi là Kaise."

"Kaise?

Nhóc thích tên đó à?

Nghe cứ ngang ngang sao ấy."

"Kệ tôi."

"Thôi mà, đùa chút thôi!

Dễ cáu thế."

Hắn giơ hai tay đầu hàng, nhưng mồm thì vẫn cười."

Mà cậu biết gì không?

Rằng chỉ những người muốn chết mới thấy được anh."

Hắn không đùa nữa mà nghiêm túc nhìn cậu, nụ cười xã giao vẫn gắn trên môi.Cậu khựng lại, hắn nói đúng.

Cậu muốn chết, muốn nhảy một cái từ toà nhà cao rồi biến mất khỏi cái cuộc đời khốn khổ này.

Và cậu đến đây với hy vọng được hắn trả lời một câu hỏi."

Vì họ đang ở giữa lằng ranh của sự sống và cái chết.

Mọi thứ sẽ thay đổi chỉ bằng một quyết định của họ."

Hắn nói tiếp, rồi quay sang hỏi cậu: "Nào, nhóc muốn hỏi điều gì?"

"Tôi...Tôi muốn hỏi rằng...

Thế giới trong tầm nhìn của anh như thế nào?"

"Ầy...Câu này thì giới hạn của ngôn từ không thể biểu đạt được.

Nói sao ta...Còn hơn cả hùng vĩ, hơn cả tuyệt vời, nhưng lại chán nản đến mức chỉ muốn bị trừ tà, chết thêm lần nữa cho xong."

"Không hiểu gì sất."

Cậu nhìn hắn bằng nửa con mắt, không tin trên đời lại có thứ tuyệt vời đến mức khiến người ta chán.

Giả sử như nếu rơi một cục vàng từ trên trời xuống, chẳng lẽ lại chán vì tự dưng mình giàu quá chắc?"

Anh không giỏi mấy cái này cho lắm.

Chi bằng tự để cậu trải nghiệm đi?"

"Ý anh là tôi đi chết đi à?"

"Không, chỉ là xuất hồn thôi."

Hắn vội xua tay, giải thích rõ ràng hơn cho cậu hiểu.

Thầm nghĩ "từ nay chắc phải nói rõ chân tơ kẽ tóc, khéo lại mang tội dụ trẻ đi tự sát mất."

Hắn không nói không rằng thọc tay vào người cậu rồi nắm tay hồn cậu kéo ra.

Hajime thấy cái xác mình ngu ngu đần đần mà ớn lạnh luôn."

Hồn cậu đi nhưng cơ quan vẫn hoạt động, chỉ là cá tính của cậu bay mất thôi.

Cùng lắm giống mấy đứa trong trại tâm thần ấy."

"Vậy là kiểu 'còn sống nhưng không ổn lắm' đúng không?

Nhìn mất hình tượng quá..."

"Thôi, đừng nói nhiều nữa.

Đi lẹ rồi về, kẻo hồn đi lâu quá, không vào được xác nữa thì hết cứu luôn đấy" Hắn bế cậu lên rồi bay vút lên trời cao, lúc đầu Hajime còn la hét om sòm, nhưng khi e dè mở mắt ra, trước mắt là một khung cảnh hùng vĩ.Bầu trời trải rộng một màu xanh biếc, nơi những cụm mây trắng nối đuôi nhau trôi chầm chậm như không vội vã điều gì.

Bên dưới là những ngọn đèn đường, những tòa nhà cao tầng chen chúc nhau vươn lên trong một thành phố tưởng như vô tận mà lại mang cảm giác chật chội.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, khiến mái tóc cậu khẽ đung đưa, dịu dàng như một cái chạm.

Đôi mắt màu lam mở to, đón lấy tất cả như thể cậu muốn khắc ghi khoảnh khắc này thật sâu, thật kỹ, vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình."

Đây là góc nhìn của bọn anh đấy."

"Oa...đẹp thật đấy!"

Cậu cảm thán, vẫn ngây người nhìn về phía trước.

"Ở đó là chỗ..."

Hắn vô thức bỏ tay cậu ra để chỉ về nơi hắn muốn, nhưng hắn quên mất rằng nãy giờ cậu đâu phải người."

Thằng cha khốn kiếp nàyy!!"

Cậu khóc thét, rơi xuống, nhanh đến mức giờ Akaase có đuổi theo cũng không kịp.

Rồi khi mặt cậu song song với mặt đất, mắt cậu nhắm nghiền, đón nhận điều sắp đến.

Nhưng cậu cảm giác như mình đang rơi chậm hơn, và khi mở mắt ra..."

Đây là...TRONG LÒNG ĐẤT HẢ??"

Cậu nhìn xung quanh, trông giống nước mà cũng không giống nước, cậu không thấy một chút khó thở nào.

Do còn cái hồn thôi mà.Akaase vội vàng nắm tay kéo cậu bay lên khỏi lòng đất, tởn quá nên hắn nắm cậu quăng lại vô xác luôn."

Xin lỗi, xin lỗi nhóc!"

Hắn chắp tay thành khẩn xin lỗi cậu, thiếu điều quỳ rạp luôn."

À...Không có gì, dù gì tôi cũng chưa chết.

Nhưng cảm giác rơi tự do đúng là đáng sợ thật đấy...Trong một khoảng khắc, tôi đã nghĩ kiểu như 'Ê thôi!

Không muốn chết nữa' ấy."

Cậu bất giác nhìn vào tay mình, cảm nhận cách mình đang sống, cách tim mình còn đang đập."

Cậu thấy thế giới qua góc nhìn của chúng tôi đẹp chứ?"

"Tất nhiên là đẹp rồi."

"Nhưng đối với bọn anh thì không.

Từng ngày đều phải vất vưởng, không ai thấy, không ai hay, lúc nào cũng phải bay qua bay lại, nếu không có khi sẽ rơi xuống đất luôn.

Mỗi ngày đều tồn tại nhưng không thể trải nghiệm đồ ăn như lúc còn sống, không cảm nhận được việc sung sướng khi được ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, cũng không có người thân bạn bè hay bồ bịch gì hết, thậm chí tới mấy thằng cùng là ma cũng không thấy mình.

Cảm giác đó cứ tích từng ngày, chán nản đến mức muốn mình chết thêm lần nữa cho rồi."

"Đến cả kí ức khi còn sống cũng không nhớ được chút nào."

Hắn gãi đầu, cười ngờ ngệch."

Tôi thì lại muốn cái thứ mà anh ghét bỏ đấy."

"Anh nghĩ là lúc còn sống anh cũng đã từng nghĩ như vậy."

Hắn đáp trả ngắn gọn."

Anh thì biết cái gì về tôi chứ...Tôi không phải mấy đứa đi tự sát vì bị mẹ cấm chơi game đâu."...Từ nhỏ, tôi đã được kì vọng rất nhiều."

Hajime học giỏi đấy chứ!

Nhất là môn tiếng anh đấy, toàn điểm 100 không đây này!

Tương lai làm phiên dịch viên được đấy!"

"Nghe cô ba!

Theo ngành thiết kế thời trang được đó con."

"Không đâu, Hajime làm văn hay lắm!

Phải thành nhà văn nổi tiếng, đúng không con?"

"Ưm...

Con muốn làm hoạ sĩ."

"Không được đâu con, hoạ sĩ kiếm ít tiền lắm.

Sống không nỗi đâu."

"Đúng đó, hoạ sĩ đâu có nhiều tiền.

Sao mà sống chứ."

Tôi ghét những câu nói đó.

Lúc đầu, những lời khen có cánh khiến tôi vui thích biết bao, nhưng dần dà nó lại trở thành gánh nặng, rằng tôi phải cố không được làm phụ lòng họ.

Họ thậm chí còn phủ nhận cả ước mơ của tôi, bắt tôi làm theo ý họ, áp đặt suy nghĩ của họ lên tôi một cách vô tư.Họ càng kỳ vọng, tôi càng cố gắng, rồi vì sự cố gắng đó mà sự kỳ vọng đáng ghét ấy lại càng nâng lên.

Nhưng nếu tôi thôi cố gắng, họ sẽ nói tôi như thế này, như thế nọ, rằng tôi sẽ đánh mất tương lai của mình.Những lời nói ấy, tôi đã nghe đến mức mòn cả tai, chai cả mặt.Tôi sống như người mất hồn, cả ngày chỉ có học như điên để đáp ứng kỳ vọng, rồi ăn một ly mì tôm chống đói xong ngủ một mạch tới sáng rồi lại cắp sách đi học.

Căn phòng trọ hôm nào vừa chuyển đến còn sạch sẽ, vậy mà giờ chất đống rác, đến quần áo cũng để cả tuần rồi không giặt, có bộ thì mặc đi mặc lại cả ngàn lần đến mức không thể đếm xuể.Đống màu sáp cũng đóng bụi trong góc nào đó mà đến tôi còn không nhớ, thậm chí có khi nó còn đang ở nhà mẹ chăng?

Tôi chẳng còn biết cái 'tôi' yêu thích việc vẽ tranh lúc trước giờ đang ở đâu trong tiềm thức, ước mơ đã từng rực cháy trong trái tim giờ đây đã đóng băng, không còn dấu hiệu của sự tồn tại nữa.Chẳng biết từ khi nào mà tôi đã không cảm giác được mình đang 'sống', tôi chỉ biết là từ rất lâu về trước, từ một kí ức xa xăm nào đó, lúc đó bản thân đã từng khao khát trở thành hoạ sĩ, được hoà mình trong trí tưởng tượng, hoà mình trong một thế giới của riêng mình, dùng ngôn ngữ riêng mà chỉ tôi có thể hiểu được.Cuộc sống bây giờ của tôi là một màu xám xịt, mỗi ngày đều y chang nhau, sống tạm bợ như con rối, rồi ngủ một mạch để quên đi thực tại.

Như một cuốn băng ghi hình được phát đi phát lại đến mức ngán ngẫm.Tôi bất giác nghĩ "Cứ sống như này thì thà chết có phải tốt hơn không?"

Cũng bởi vậy mà trong tôi có một khát khao, nhưng khát khao ấy lại không phải là ước mơ, mà là khát khao được giải thoát khỏi thế giới này, để linh hồn mình tan vào hư không.

Bởi vậy nên tôi mới tìm đến Akaase, vì tôi muốn biết khi chết sẽ như thế nào.

Thế giới lúc ấy sẽ ra sao?..."

Mọi việc là thế đấy, anh muốn tôi làm sao đây?"

"Nhóc đã làm rất tốt rồi.

Việc nhóc còn nói được thứ này, còn cảm thấy đau, còn nhận ra mình không 'sống', nghĩa là vẫn còn một tia sáng đâu đó trong lòng ngực nhóc.

Một kẻ thực sự tuyệt vọng sẽ không còn buồn nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng.

Nhưng nhóc vẫn có cảm xúc, vẫn nhớ đến giấc mơ làm hoạ sĩ, nghĩa là nó chưa chết hẳn đâu, nó chỉ đang ngủ yên dưới lớp bụi thời gian và áp lực của nhóc thôi."

Hắn nói, lấy tay chỉ vào giữa ngực cậu."

Đừng chết, tuyệt đối đừng chết.

Hãy chết khi nhóc cảm thấy mình đã sống một đời hạnh phúc, chứ không phải chết khi nhóc tuyệt vọng.

Cảm xúc 'tuyệt vọng' là thứ mà ai cũng đã từng trải qua trong đời.

Hãy mạnh mẽ đứng lên, giành lại 'bản thân' thật sự.

Nhóc hãy cố gắng rũ bỏ mọi xiền xích, sống vì chính bản thân nhóc.

Đừng nghe bọn họ, bọn họ không phải nhóc, họ không có quyền quyết định tương lai của nhóc nên nhóc cứ đứng dậy lật bàn rồi làm theo ý mình đi."

Hắn nắm lấy vai cậu mà nói."

Nói thì dễ lắm..."

"Anh tin nhóc sẽ làm được mà, anh tin nhóc mà, Kaise.

Cố gắng nhé?

Đừng gục ngã!"

Ba chữ "anh tin nhóc" như được tua đi tua lại trong đầu cậu.Dù chỉ là ba từ nhỏ nhoi nhưng cậu lại có cảm giác như linh hồn mình vừa được tái sinh trong hy vọng.

Hắn nói đúng, bọn họ không phải cậu, không có quyền quyết định cuộc đời cậu.

Cậu không là Hajime, không là Endou, cậu là Kaise, là chính cậu, không có nghĩa vụ phải làm theo lời ai cả.Ngọn lửa trong tim cậu lại lần nữa được thắp lên dưới lời nói của Akaase, và cũng theo ngọn lửa ấy, Akaase biến mất chỉ trong một cái nhắm mắt.

Nhưng cậu biết, là vì bản thân đã được Akaase hồi sinh, nên cậu mới không thể thấy được Akaase.

Vì cậu đã không còn muốn từ bỏ cuộc sống này nữa rồi."

Jujiro Akaase, cảm ơn anh."

Từ sâu thẳm trong tim, cậu biết Akaase vẫn còn đó, vẫn còn bên cạnh cậu.

Chỉ là cậu không thể thấy thôi............

Vãi nồi chị em ơi, viết xong sao cứ thấy gay gay thế nào ý??

Mình viết Boylove nhiều quá nên bị khùng hả ta??
 
Hồn Ma Trong Núi
Ma. 2


Trên ngọn núi sau trường năm ấy, một bóng hình già lom khom, cực nhọc đi lên nơi mà bản thân đã từng đứng đó, cùng một người nữa.Hajime, hay đúng hơn là Kaise, giờ đã chạm mốc ngoài 70.

Ông đã có gia đình, có con cháu, nhưng trong tim luôn nhớ về cậu trai năm ấy, cậu trai với mái tóc vàng và nụ cười tươi tựa ánh dương."

Jujiro Akaase"Ông gọi một lần, không có động tĩnh.

Rồi lần thứ hai, thứ ba.Một làn gió nổi lên, và khi ông mở mắt, nơi đó, vẫn cái cây đó, vẫn hình dạng đó.

đó là Akaase, người cậu đã luôn nhớ suốt mấy chục năm trên đời."

Nhóc Kaise, vẫn còn nhớ tới anh đấy à?"

Thiếu niên ấy cười tươi, nhìn ông bằng ánh mắt dịu dàng."

Tất nhiên rồi, sao mà em quên được anh chứ!

Anh Akaase."

"Nhóc lại tuyệt vọng rồi sao?"

"Không, lần này là nan y.

Em chỉ còn một tuần để sống thôi, bệnh viện XXX, khi em chết...anh hãy đến đó để gặp em nhé?"

"...A...Nhóc, đừng có nói vậy chứ.

Nhóc sẽ sống mà."

"Em sắp chết mới thấy được anh chứ.

Lúc đầu em chỉ định đến đây gọi thử thôi, ai ngờ..."

Ông nói, giọng nói nhẹ nhàng như đã buông xuôi."...Và anh ơi, em đã sống một cuộc đời mà bản thân có thể tự nói rằng mình đang hạnh phúc."...

Trong bệnh viện XXX có một bệnh nhân nam đã 70 tuổi, ông bị bệnh nan y và người nhà lúc nào cũng túc trực bên cạnh.

Dù cho bản thân chỉ còn một tuần để sống, ông vẫn tươi cười với mọi người, có lúc còn ngân nga mấy bài hát ưa thích.

Ông bắt chuyện với tất cả các bệnh nhân, bắt chuyện với sinh viên, và lúc nào ông cũng có chuyện để nói cả.Chủ nhật, 12:52.

Chuông phòng ông reo lên, sinh viên và điều dưỡng chạy qua, ông đang nằm trên giường.

Cơ thể co giật.

Cả ca trực đến để xử trí, nhưng không kịp.

Trước khi ra đi, ông thấy Akaase hiện ra.Hắn đang khóc, hắn đang ôm ông."

Akaase...đừng khóc.

Em đã ra đi một cách thanh thản mà."

Ông chạm vào má hắn, nở một nụ cười mờ nhạt.

Bệnh nhân đã ngừng hô hấp.Chủ nhật ngày 4 tháng 5 lúc 13:15, bệnh nhân 75 tuổi, Hajime Endou, hay Kaise đã ra đi với một nụ cười trên môi....."

Akaase, Akaase!"

Lại nữa, cứ nằm xuống là hắn lại nhớ về Kaise.

Hắn nhớ cậu thiếu niên năm ấy, nhớ về lần cuối cùng hắn gặp Kaise.

Sau lần đó, mọi đồ đạc của nó không còn trong bệnh viện nữa, trống trãi.

Nó đã không còn, và linh hồn nó đã được siêu thoát.

Akaase là một linh hồn có ước mơ chữa lành người khác, nên hắn không hề siêu thoát mà đã ở lại.

Đáng lý ra với một con ma tồn tại lâu như Akaase, tình bạn với Kaise phải nên dừng lại ở lưng chừng quyến luyến, nhưng suốt trăm năm qua, hắn vẫn không ngừng nhớ về Kaise."

Không biết hiện tại Kaise đã đầu thai chưa nhỉ?"

Hắn tự hỏi trong đầu, vẫn lơ lửng trên nền cỏ ở chỗ ven sông mà Kaise nói rằng đôi khi nó hay ở đó."

Này này, Chỗ này nhiều đá lắm!

Chúng ta đem về làm sản phẩm đi.

Ông thầy điên kia bắt làm sản phẩm về đá mà."

Một giọng nói chua chua vang lên, rồi một đứa nhóc tầm mười bốn, mười lăm tuổi chạy vèo xuống dưới.

Bằng một cách nào đó, hắn nhận ra nó.Một làn gió thổi qua, mang theo giọng nói của Akaase gọi tên nó.

Nhưng tiếc thay, giờ đây cuộc sống của Kaise là một gam màu tươi đẹp, bởi vậy mà nó không thể thấy hắn nữa, cũng không biết hắn là ai. ....Tối đó, Kaise, giờ đây là Ayase Souta đang ngủ.

Nó mơ thấy mình đang đi trong một không gian kì lạ, một nơi xa xăm.Trông như một ngọn núi, với bốn bề là màu xanh, dù chưa bao giờ đến đây, nó lại thấy một sự quen thuộc kì lạ, như thể mình đã từng đặt chân đến đây.Nó thấy một bóng hình hiện ra, nó xúc động mạnh đến mức nó khóc, dù chẳng biết người đó là ai.Chàng thanh niên với mái tóc vàng nổi bật và đôi mắt màu tím như hoa tử đằng, thân hình gây gò nhưng cao ráo ấy, có cảm giác quen thuộc lạ kì."

Anh là ai?"

"..."

Người đó nở một nụ cười."

Tên anh là Akaase, Jujiro Akaase.
 
Hồn Ma Trong Núi
Ma. 3


Trên ngọn núi sau trường năm ấy, một bóng hình già lom khom, cực nhọc đi lên nơi mà bản thân đã từng đứng đó, cùng một người nữa.Hajime, hay đúng hơn là Kaise, giờ đã chạm mốc ngoài 70.

Ông đã có gia đình, có con cháu, nhưng trong tim luôn nhớ về cậu trai năm ấy, cậu trai với mái tóc vàng và nụ cười tươi tựa ánh dương."

Jujiro Akaase"Ông gọi một lần, không có động tĩnh.

Rồi lần thứ hai, thứ ba.Một làn gió nổi lên, và khi ông mở mắt, nơi đó, vẫn cái cây đó, vẫn hình dạng đó.

đó là Akaase, người cậu đã luôn nhớ suốt mấy chục năm trên đời."

Nhóc Kaise, vẫn còn nhớ tới anh đấy à?"

Thiếu niên ấy cười tươi, nhìn ông bằng ánh mắt dịu dàng."

Tất nhiên rồi, sao mà em quên được anh chứ!

Anh Akaase."

"Nhóc lại tuyệt vọng rồi sao?"

"Không, lần này là nan y.

Em chỉ còn một tuần để sống thôi, bệnh viện XXX, khi em chết...anh hãy đến đó để gặp em nhé?"

"...A...Nhóc, đừng có nói vậy chứ.

Nhóc sẽ sống mà."

"Em sắp chết mới thấy được anh chứ.

Lúc đầu em chỉ định đến đây gọi thử thôi, ai ngờ..."

Ông nói, giọng nói nhẹ nhàng như đã buông xuôi."...Và anh ơi, em đã sống một cuộc đời mà bản thân có thể tự nói rằng mình đang hạnh phúc."...

Trong bệnh viện XXX có một bệnh nhân nam đã 70 tuổi, ông bị bệnh nan y và người nhà lúc nào cũng túc trực bên cạnh.

Dù cho bản thân chỉ còn một tuần để sống, ông vẫn tươi cười với mọi người, có lúc còn ngân nga mấy bài hát ưa thích.Ông bắt chuyện với tất cả các bệnh nhân, bắt chuyện với sinh viên, và lúc nào ông cũng có chuyện để nói cả.Chủ nhật, 12:52.

Chuông phòng ông reo lên, sinh viên và điều dưỡng chạy qua, ông đang nằm trên giường.

Cơ thể co giật.

Cả ca trực đến để xử trí, nhưng không kịp.

Trước khi ra đi, ông thấy Akaase hiện ra.Hắn đang khóc, hắn đang ôm ông."

Akaase...đừng khóc.

Em đã ra đi một cách thanh thản mà."

Ông chạm vào má hắn, nở một nụ cười mờ nhạt.Bệnh nhân đã ngừng hô hấp.Chủ nhật ngày 4 tháng 5 lúc 13:15, bệnh nhân 75 tuổi, Hajime Endou, hay Kaise đã ra đi với một nụ cười trên môi....."

Akaase, Akaase!"

Lại nữa, cứ nằm xuống là hắn lại nhớ về Kaise.

Hắn nhớ cậu thiếu niên năm ấy, nhớ về lần cuối cùng hắn gặp Kaise.Sau lần đó, mọi đồ đạc của nó không còn trong bệnh viện nữa, trống trãi.

Nó đã không còn, và linh hồn nó đã được siêu thoát.Akaase là một linh hồn có ước mơ chữa lành người khác, nên hắn không hề siêu thoát mà đã ở lại.

Đáng lý ra với một con ma tồn tại lâu như Akaase, tình bạn với Kaise phải nên dừng lại ở lưng chừng quyến luyến, nhưng suốt mười năm qua, hắn vẫn không ngừng nhớ về Kaise."

Không biết hiện tại Kaise đã đầu thai chưa nhỉ?"

Hắn tự hỏi trong đầu, vẫn lơ lửng trên nền cỏ ở chỗ ven sông mà Kaise nói rằng đôi khi nó hay ở đó."

Này này, Chỗ này nhiều đá lắm!

Chúng ta đem về làm sản phẩm đi.

Ông thầy điên kia bắt làm sản phẩm về đá mà."

Một giọng nói chua chua vang lên, rồi một đứa nhóc tầm mười bốn, mười lăm tuổi chạy vèo xuống dưới.

Bằng một cách nào đó, hắn nhận ra nó.Một làn gió thổi qua, mang theo giọng nói của Akaase gọi tên nó.

Nhưng tiếc thay, giờ đây cuộc sống của Kaise là một gam màu tươi đẹp, bởi vậy mà nó không thể thấy hắn nữa, cũng không biết hắn là ai.....Tối đó, Kaise, giờ đây là Ayase Souta đang ngủ.

Nó mơ thấy mình đang đi trong một không gian kì lạ, một nơi xa xăm.Trông như một ngọn núi, với bốn bề là màu xanh, dù chưa bao giờ đến đây, nó lại thấy một sự quen thuộc kì lạ, như thể mình đã từng đặt chân đến.Nó thấy một bóng hình hiện ra, nó xúc động mạnh đến mức khóc nấc dù chẳng biết người đó là ai.Chàng thanh niên với mái tóc vàng nổi bật và đôi mắt màu tím như hoa tử đằng, thân hình gây gò nhưng cao ráo ấy, có cảm giác quen thuộc lạ kì."

Anh là ai?"

"..."

Người đó nở một nụ cười."

Tên anh là Akaase, Jujiro Akaase.

-Mở đầu của hồi truyện "Một quý."
 
Hồn Ma Trong Núi
Một quý. 1


"Mie!

Tao về nhé."

Akaase nói trong một nụ cười tươi rói. cũng may là sinh nhật Mie được tổ chức, tối nay có lẽ hắn không cần nấu ăn nữa.

Bụng hắn căng tròn, dường như nếu bắt hắn ăn thêm gì đó thì sẽ nổ bụng thật vậy."

Ờ!

Mai gặp lại!"

Sanju Mie, cô đang kẹt trong đám đông chúc mừng sinh nhật nên chỉ có thể cố nói to vọng ra.

Lòng thầm hận không thể thoát khỏi đám người ấy.Akaase cười nhẹ đáp lại, khiến trái tim cô lại lần nữa thổn thức.

Hắn quay người rời đi.Leo lên con xế yêu của mình, Akaase chạy trên con đường phẳng lặng.

Trời tối mịt, đã gần nửa đêm nên rất ít người qua lại, nhà ai cũng tắt đèn đen thui, không có lấy một bóng người.Hắn thấy ánh sáng phát ra từ một căn nhà nọ, xe cứu hoả chạy vụt qua chiếc xe đạp nhỏ màu tím của hắn.

Linh cảm khiến hắn cũng rẽ qua xem thử có chuyện gì, dù lòng đã thầm hiểu rõ tình trạng đang diễn ra ở con đường ấy.Lửa cháy dữ dội, một người bạn của hắn đang quỳ dưới đất gào thét đến khản cả họng.

Đấy là Naruhaya, người mỗi ngày đều sống trong nụ cười."

Em gái tôi...

Bố mẹ tôi, ông bà tôi...

Họ đều ở trong đó cả!!

Akaase, tôi phải làm gì để cứu họ đây?"

Cậu ấy nói, tiếng khóc ai oán như xé toạc cả màng đêm hôm ấy.Akaase chần chừ một giây, rồi hắn cười rạng rỡ với cậu."

Giữ giùm tớ cái áo khoác, chút tớ ra ngay."

Hắn nhẹ nhàng gỡ chiếc cài hình sao kim, giơ ra trước mặt như hứa với Naruhaya rằng sẽ sống sót trở ra với cậu.

Rồi mặc kệ tiếng ngăn cản của lính cứu hoả ở phía sau, chạy thẳng vào nơi lửa còn đang bùng cháy ấy.Sau trận hoả hoạn, thứ duy nhất còn lại là chiếc cài hình sao kim bị cháy đen.

Hắn đã cứu được năm mạng người còn ở bên trong, nhưng chính bản thân thì đến xương cũng cháy rụi.Cái tên Akaase Jujiro được lên báo đài ngay hôm sau, nhưng hắn lại không còn sống để ăn mừng việc được lên tivi nữa.

Trong ngôi mộ của hắn lại không có xác, chỉ có một chiếc ghim cài đã gần như cháy rụi và chiếc áo khoác màu tím đã sờn màu.

Trên ngôi mộ ghi rõ ngày chết, ngày 12 tháng 8.Hắn tỉnh dậy, đã lâu lắm rồi hắn mới biết mùi của việc "ngủ".

Việc một hồn ma có thể ngủ cứ như quà tặng từ thượng đế vậy.

Vì đa phần sẽ lang thang trên trốn trần gian, chán nản sống qua từng ngày, nhìn người mình yêu quý ra đi.

Có thể nói, cái chết là thứ kinh khủng nhất.Cái cảm giác chán nản, không có nơi nương tựa, cũng không được trải qua thăng trầm cuộc sống như người còn thở trên đời, nó cứ đau đớn, âm ỉ trong tận sâu tâm hồn.

Chỉ muốn chết, để kết thúc mọi thứ, nhưng lại không thể chết lần hai.

Đầu thai thì lại không biết cách.Nhưng không phải tự nhiên mà hắn được "ngủ", mà là do hắn bị gọi hồn nhập vào xác người hắn đã theo suốt bấy lâu.

Không ai khác ngoài Ayase Souta, hay nói cách khác là Jujiro Akaase."

Ngươi tại sao lại ám theo cậu nhóc này?

Có âm mưu gì?"

Thầy pháp nói và nhìn hắn, gương mặt nghiêm nghị.Nhưng Akaase lại không được nghiêm túc như vậy, hắn gãi đầu gãi tai, chẳng biết nói sao."

Dạ thưa thầy, kiếp trước Souta có thấy được ma, cậu ấy kết bạn với con, lần đầu tiên có người nói chuyện với con từ khi thành ma nên...

Kiểu như, kiếp này con tìm được Souta, con muốn theo bảo vệ cậu ấy.

Mặc dù kiếp này cậu ấy không thấy được con nữa nhưng con vui lắm vì mình được dõi theo cậu ấy á.

Thầy pháp, thầy đừng động thái gì nhé?

Kiểu như...

đuổi con ra xa khỏi cậu ấy.

Con không làm gì cậu ấy hết, con chỉ bên cạnh cậu ấy thôi là được rồi."

"Vậy nhà ngươi đi theo vị muốn bảo vệ cậu nhóc?

Tin mừng cho ngươi là mỗi lần ta gọi vong lên nhập xác, người ấy sẽ thấy được hồn ma trong vòng 3 tháng trước khi lấy lại 3 vía đã mất, nói cách khác, ngươi có một quý để giao tiếp với cậu nhóc.

Nam nhân bảy vía, bất ba vía, nửa âm nửa dương trong vòng một quý.

Tùy ngươi hành xử, nhưng nếu có động thái gì quá đáng, bị thằng bé nói với ta, e rằng ta sẽ không nương tay."

"Nhưng tại sao cậu ấy lại mất ba vía ạ?"

"là ngươi lấy.

Không phải cố tình mà là bản năng của ma quỷ, chúng cướp lấy vía của con người với ước muốn được sống lại.

Dù sao thì trong 3 tháng này cứ tùy ngươi xử lý."

"Con cảm ơn thầy!!

Thật sự...

Cảm ơn thầy!!"
 
Hồn Ma Trong Núi
Một Quý. 2


Souta tỉnh dậy sau khi ngất, cậu chỉ vừa mở mắt ra đã thấy một anh chàng trông lạ hoắc ngồi cạnh mình.

Thầy pháp nói một tràng dài nhưng cậu chỉ hiểu được sơ sơ rằng đó là con ma ám theo cậu và cậu có duyên tiền kiếp với hắn.Akaase chỉ ngồi đó, tay đặt lên đầu gối ,không dám hó hé một câu vì sợ chỉ vừa mở mồm ra đã bị thanh tẩy.

Hắn có mái tóc vàng, như tất cả điều tích cực trên thế giới đều dồn vào đó khiến nó toát nên một màu vàng rực rỡ, toả sáng như ánh ban mai.

Đôi mắt màu hoa tử đằng dịu dàng, gần như đối lập với màu vàng của mái tóc, ánh mắt ấy không kìm được mà nhìn trái ngó phải, như một đứa nhóc hiếu động được thả ra ngoài sau một thời gian bị cấm túc."

Vong hồn này không có ý định hại người, là đi theo để bảo vệ cháu.

Thôi thì cứ để nó đi theo trong một khoảng thời gian xem sao."

Nghe thầy nói vậy, Souta cũng yên tâm chở theo con vong không biết từ đâu ra này về nhà.

Akaase cũng khá ngoan ngoãn, không quấy phá gì.

Chắc do lâu lắm mới gặp lại Kaise nên hắn hồi hộp đến quên cả cách nói tiếng Nhật rồi, bởi nếu thật sự là hắn lúc bình thường thì nãy giờ đã mồm miệng lia lịa rồi.Bước vào trong căn nhà mà Souta thuê được, cả hai ngồi đối diện nhau, bối rối chẳng biết nói gì.

Souta thì không biết nên nói thế nào với vong, còn Akaase lại hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Không khí căng thăng đến mức người ngoài nhìn vào cũng bức bối hộ người trong cuộc.Được một lúc, Souta quyết định mở lời trước:"Ờm...

Anh tên gì?"

Chỉ sau một giây, Souta liền hối hận vì nhận ra Akaase đã nói tên trong giấc mơ rồi."

À không...

Ý tôi là anh thích ăn cơm với rau hay thịt hơn?"

Souta cố gắng chữa cháy, kết quả lại càng khiến không khí thêm xấu hổ.

Lời cậu vừa thở ra khỏi miệng cứ như mấy thằng nhóc chưa lớn đi tập tành tán gái vậy."

Cơm...

Cơm với cà ri."

Akaase trả lời trật lất.

Càng khiến cả hai đã quê lại càng quê hơn.

Chính họ cũng chẳng biết mình đang nói cái quái gì nữa."

Còn cậu?"

Akaase nói, hai tay nắm chặt vào quần như níu kéo cho tâm trí mình bớt hỗn loạn, mặc dù nó không hề có chút tác dụng nào."

À...

Tôi là Ayase Souta.

Thích ăn cơm với...

Với...

Cá trích lên men?

À không, ý tôi là ăn với cá thường, cá trích thường thôi."

"À...

Ý cậu là cái món hay ăn vào mùa thu?

Nghe nói nướng cá trích rồi ăn với cơm trắng kèm củ cải ngâm được ưa chuộng lắm."

Akaase nắm bắt cơ hội, làm không khí bớt căn thẳng hơn một chút.

Souta cũng thuận theo:"Ừ đúng đúng, mùa thu là lúc cá trích ngon nhất mà.

Ài, nhất là ở Okinawa đó, ở đó nhiều cá trích nhất cái Nhật Bản này rồi."

Cậu nói, nở một nụ cười gượng gạo.

Thật ra cậu còn không biết món đó là món quái quỷ gì, hiển nhiên có biết nhưng chẳng biết hình thù nó ra sao.

Chỉ bảo nó có nhiều ở Okinawa vì bạn cậu từng nói đã ăn cá trích ở Okinawa."

Ừ nhỉ, đúng là ở Okinawa nhiều cá trích lắm luôn."

Akaase hùa theo, dù trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Cá trích ít phổ biến nhất là ở Kyushu và Okinawa cơ mà?

Chẳng lẽ kiến thức địa lý suốt trăm năm nay của mình bị vấn đề hả ta?"

Akaase uống một ngụm trà, trong đầu cứ băng khoăn mãi về câu nói của Souta.(Cá trích ít phổ biến nhất ở Kyushu và Okinawa vì khẩu vị vùng miền và điều kiện tự nhiên ở đó.

Sẵn đây tui báo luôn cho mọi người là ở truyện của tui thì từ lúc Akaase chết tới bây giờ là hơn trăm năm vẫn không có thay đổi gì nha, xin lỗi vì sự vô lý này.)
 
Hồn Ma Trong Núi
Một Quý. 3


Hôm nay cậu và hắn vẫn không biết làm gì.

Suốt mấy chục năm rong ruổi trên Trái Đất dưới dạng hồn phách, hắn luôn muốn được gặp lại cậu, nhưng khi gặp được rồi, nói chuyện với nhau được rồi, hắn lại không biết nói gì với Souta"Kaise này."

Akaase nói, trong mồm vẫn nhai bách snack dù chỉ cảm nhận được mùi vị, còn đồ ăn thì y xì đúc hồi vừa mở ra."

Kaise là ai vậy?"

Cậu đang làm bài tập về nhà cũng tò mò hỏi vài câu, trong khi ánh mắt vẫn cứ dán vào bài tập."

Bây giờ anh tiếp xúc được với nhóc rồi, hay là bọn mình đi chơi đi."

Hắn nói, trong đầu đã liên tưởng đến vài nơi thú vị sẵn, chỉ cần cậu bảo đi là hắn vác hồn đi ngay lập tức."

Gì vậy ông tướng?

Khác gì bảo tôi làm ra dáng vẻ của thằng tâm thần trong ba tháng đâu."

Cậu cười bất lực, nhìn hắn bằng nửa con mắt."

Ý em là sao?"

Hắn vẫn khá ngu ngơ, hỏi lại cậu."

Anh nghĩ việc một thằng nhóc 19 tuổi nói với không khí là bình thường hả?"

Câu hỏi của hắn đã thành công góp phần khiến cậu chắc nịch rằng hắn là một thằng ngu chính hiệu, không những thế còn có lỗ tai 80 tuổi."...Ừ nhỉ."

Hắn nhìn cậu một lúc như đang nghỉ ngợi, rồi bỏ thêm một miếng bánh vào miệng, vừa nhai rộp rộp vừa trả lời hời hợt cho qua chuyện."

Mà này, sao tới giờ anh chưa đầu thai?"

Cậu vô tình hỏi một chủ đề khá nhạy cảm, nhất là với người chết như Akaase.

Dẫu vậy, hắn vẫn bình tĩnh trả lời, thay đổi dáng nằm cho thoải mái hơn:"Anh không biết, chắc do anh muốn ở lại đấy."

Hắn nói, ăn xong miếng bánh cuối cùng trong bịch, mắt hắn hướng về một nơi xa xôi bên ngoài cửa sổ."

Ý anh là sao khi dùng 'chắc'?

Đừng nói là anh không nhớ lý do đó nha..."

Cậu khó hiểu hỏi lại, hắn đã thành công khơi dậy sự tò mò của cậu."

Ừ, anh chẳng nhớ được gì kể từ khi thành hồn ma."

Akaase nằm ngửa, nhắm mắt lại, nhưng hắn không thể ngủ, hiển nhiên vì 'vong hồn' không có khái niệm đó."...Tôi hỏi vài câu tế nhị nhé?"

Souta rời khỏi bàn học, ngồi sát bên hắn, ánh mắt nghiêm túc như thật sự muốn tìm hiểu thêm về 'con vong' này.Dù sao cũng là duyên tiền kiếp, rồi ma quỷ nữa, thành thật mà nói thì trong đầu cậu đã soạn ra 50 câu hỏi luôn rồi.

Nhưng vì trông hắn không tươi tắn lắm nên mới hạn chế lại thành 'vài' câu."

Ờ."

Hắn vẫn nhắm tịt mắt, trả lời cậu với chất giọng chán nản mà ít khi thấy ở Akaase."

Vì sao anh chết?

Và...

Anh có oan ức gì không?"

Cậu hỏi, dù vẫn hơi đắn đo, sợ bản thân đã đặt ra câu hỏi quá tế nhị.

Nhưng Akaase chỉ nhìn cậu và quay đi rồi nói ba từ đã được lặp lại đến lần thứ hai:"Anh không biết."

"Trả lời đàng hoàng đi chứ!"

Không nhận được câu trả lời rõ ràng, Souta có chút bực bội trong lòng.

Dù biết rõ mình không nên ép buộc Akaase nói ra.

Nhưng...Trông hắn không giống nói dối."

Tin anh đi.

Anh chẳng nhớ gì cả, tất cả, quên sạch rồi.

Anh chỉ nhớ là mình từng trong tang lễ của bản thân, và rồi diễn biến sau đó bị ngắt đoạn.

Chắc là có gì đó rất kinh hoàn đã xảy ra nên anh mới tự mình chôn sâu ký ức đó trong thần hồn chăng."

"Anh tự mình chôn ký ức mà lại không biết ký ức đấy là gì à..."

"thì bởi lúc trước làm mà, làm sao anh biết được.

Nó chôn rồi thì sao mà anh biết."

"anh đã nói câu 'anh không biết' tận bốn lần rồi đấy."

Cuộc hội thoại vẫn cứ tiếp diễn.

Nhưng trong Souta lại vô thức bùng nên một sự tò mò dữ dội về Akaase Jujiro, hồn ma trăm năm đang nằm trước mặt mình.

Rằng quá khứ lúc còn sống của hắn thế nào, và hơn trăm ngàn câu hỏi khác.Tò mò quá đi mất.
 
Hồn Ma Trong Núi
Kí Ức Xa Xăm.1


Tối đó, Souta lại nằm mộng thấy vong linh.

Lần này là một linh hồn của thiếu niên, trông chỉ tầm 15,16 tuổi. toàn thân nó phát sáng sắc lục nhẹ nhàng."

A, chào nhá ông anh!

Ông anh là cái người gây ra kẽ hở nhỉ?

Thú vị, thú vị!"

"Kẻ hở?...

Nhưng em là ai?"

Trong mơ, cậu đáp lại.

Lần đầu tiên cậu kiểm soát được vía trong giấc mơ rõ ràng thế này.

Hồn ma đó không cười toe toét nữa, trông có vẻ như nó rất khó hiểu vì câu nói vừa rồi của cậu."

Anh không biết sao?

Về luật lệ giữa Âm và Dương đó.

Anh phá vỡ luật lệ rồi, phá tan tành luôn!

À, sẵn tiện thì tên tôi là Hisui, Hisui Ryoka! cả Hisui và Ryoka đều có nghĩa là 'màu lục', Ryoka còn có thể là cách chơi chữ của từ 'sức mạnh' nữa đó."

Nó ríu ra ríu rít bên cạnh, còn vía của cậu thì đứng yên như tượng, muốn đi cũng chẳng thể đi."

Cái luật đó là gì chứ?"

Cậu nói, khẽ nhướng mày như một thói quen mỗi khi khó hiểu với điều gì đó."

Cứ tỉnh dậy trước đã, tôi sắp bị đánh nát rồi!"

Nó buông một câu kì lạ, và rồi cậu thức dậy vào ba giờ sáng.Trước mặt là Akaase đang đứng hiên ngang, trên tay là cây gậy bóng chày gắn đinh nhọn hoắc.

Hắn đang định ra tay với vong hồn trong mơ của Souta"Ơ?

Tôi tưởng anh không thấy được đồng loại?"

"Vì mấy người lỡ phá vỡ quy luật rồi, đột nhiên âm khí tăng đột biến, giờ thì bọn tôi có thể giao tiếp với nhau.

Cũng may là chỉ có mấy con vong có liên kết với ông anh đầu vàng này mới lọt qua đấy!"

Nhóc linh hồn nọ nói, nhanh chóng chạy ra sau lưng Souta để trốn cây gậy bóng chày đang toả ra sát khí của Akaase, nhưng tiếc thay Souta lại không đứng về phía nó, tàn nhẫn mang nó đặt trước mặt Akaase, còn bản thân thì ngồi khoanh tay nhìn cục xanh lè trước mặt.Nhưng Akaase cũng còn lại chút tình người, hắn đặt cây gậy sang một bên và bắt đầu tra tấn linh hồn bé nhỏ đó bằng đủ loại câu hỏi."

được rồi được rồi, tôi trả lời!

Là vong hồn mà anh chẳng biết cái gì về Luật Giới cả!!"

Linh hồn nói, xua xua tay như ra hiệu cho hai người ngậm mồm vào hết cho đời nó trong.

Rồi nó ngồi đó, nghiêm túc giải thích cho hai kẻ khù khờ nọ, mặt vênh váo như thế đang nắm cả cái nhân loại trong tay:"Âm giới và Dương giới tồn tại song song, nhưng bị ngăn cách bởi Luật Giới, trong đó có 3 luật mà hai người đã phạm phải."

"Luật lệ sao?..."

Souta nhắc lại từng chữ, như thể xác nhận lại thông tin vừa nạp vào đầu."

Một là mạng người dương không được kết duyên với vong hồn người âm."

Nó nói, giơ ngón trỏ ra."

Hai là không được tiếp xúc quá sâu với âm giới như gọi tên hồn ma, thấy được vong linh quá thường xuyên, hoặc trò chuyện dài ngày."

Nó đưa lên ngón thứ hai, nói dõng dạc khi nhìn thẳng vào Souta"Thứ ba là một vong linh lưu lạc quá 100 năm không siêu thoát!"

Nó giơ đến ngón thứ ba, ba ngón chỉ thẳng vào Akaase."

Không ai khác chính là ông anh vàng khè, ổng bắt đầu gây ra “lệch dòng khí”, làm các cánh cổng Âm Dương yếu đi, âm khí tăng vọt khiến một số vong hồn lang thang nằm ngoài vòng tuần hoàn âm và dương lọt qua cõi dương giới, dù đây không phải chuyện nghiêm trọng có thể ảnh hưởng lớn.

Nhưng tóm gọn lại thì mấy người đã vô tình phá vỡ 3 luật lệ đó, làm xáo trộn âm và dương rồi!

Ông anh vàng khè tồn tại quá lâu, anh mái chéo lại nói chuyện quá nhiều, gắn bó với ông anh vàng khè, cả hai người lại là duyên tiền kiếp với nhau, thậm chí còn là duyên âm."

"Vậy bọn anh phải làm sao để đưa chúng về lại chỗ cũ?"

"Phải tìm ra lý do ông anh đầu vàng này không đi đầu thai được, và giúp các yêu ma đã lọt qua dương giới thông qua khe hở được đầu thai!

Các yêu ma lọt qua dương giới đó cũng biết ít nhiều về thông tin ở quá khứ của ông anh đầu vàng đấy."

-Hồi truyện "Kí ức xa xăm" bắt đầu.
 
Hồn Ma Trong Núi
Kí Ức Xa Xăm. 2


Tối tuần sau, ngày 19 tháng 5 lúc 3 giờ 15 phút sáng.

Hisui, Akaase và Souta đi trên đoạn đường mà thường ngày Souta vẫn hay đi học.

Nhưng bây giờ, không khí âm u, tối đen.

Khung cảnh này khiến Souta rợn người, nếu tính cả kiếp trước thì đây là lần thứ hai Souta xuất hồn.

Akaase thấy ánh mắt lo lắng của cậu cũng nắm lấy bàn tay Souta, dẫn cậu đi tìm những vong hồn đã lọt qua dương giới."

Chúng ta không có manh mối thì làm sao biết họ ở đâu?"

"Tôi có nghe được vài tin đồn nhỏ" Hisui nói, vốn là người thuần hướng ngoại, Hisui đã sớm biết rất nhiều tin đồn từ việc bám theo để nghe bọn người sống nói chuyện với nhau."

Có 2 linh hồn lọt qua dương giới.

Một linh hồn ngôi sao điền kinh và một linh hồn huấn luyện viên bóng đá.

Nghe nói linh hồn của cô gái kia hay luẩn quẩn ở sân vận động trường Sakuragaoka."

"Mày biết nhiều thế?

Cơ mà nói 2 nghĩa là có mày trong đó hửm?"

Akaase nói, tay chống hông.

Hơi nghi ngờ về sự hiện diện của Hisui."

Tôi cũng là hồn ma bị vướng lại ở dương giới đấy nhé, chỉ là không nằm trong số 2 hồn ma đấy thôi.

Tôi còn chưa biết tên ông anh mà."

Nghe Hisui nói vậy, dù không muốn nhưng Akaase vẫn tạm tin."

Tao cũng có biết tên mày đâu?"

Akaase chợt nhận ra."

Hisui Ryoka, 15 tuổi."

"Akaase Jujiro, 20."

"Gì?

Thì ra không phải ông anh mà là ông chú hả?"

Hisui nói, đưa tay lên miệng, che như không che.

Nó cười toe toét như vừa phát hiện được một câu chuyện hài cực bựa nào đó."

Mày ngứa đòn rồi đúng không?"

"Đi tìm vong đi kìa, ở đó mà cãi nhau!"

Souta chen vào, kéo hai người đi trên quãng đường tới trường Sakuragaoka.----------------"Ê, kéo tôi lên coi!"

Souta vươn tay ra với hai con ma đang lơ lửng kia, hàng rào của trường quá cao nên cậu không thể trèo qua được.

Nhưng hiển nhiên, hai đứa nó là ma, và ma thì không thể chạm vào con người hay tác dụng lực lên cơ thể người được.

Cũng chính vì điều đó mà Souta đành phải chui lỗ ch.ó.Cậu lết ra khỏi cái lỗ chật hẹp trên tường, hai tên kia biết bay nên ngồi nhìn cậu chui rồi cười hô hố, khiến Souta mặt đỏ tía tai vì nhục."

Cười cái gì?

Không có gì vui hết!

Đi lẹ lên."

Souta cọc cằn lấy tay chọc thẳng vào xương sườn của Akaase, nhưng hiển nhiên không thể chọc vào được vì cách biệt âm và dương.Cả ba rón rén đi tới sân vận động lớn của trường, mỗi bước chân đi đến thì tiếng chân phát ra từ phòng sân vận động càng rõ rệt.

Souta nắm lấy tay nắm cửa, lặng lẽ mở cửa ra.Trước mắt cậu, một cô gái với mái tóc tím nổi bật, khiến cậu liên tưởng đến mắt của Akaase, đôi mắt cô đỏ rực trong bóng tối, dù mang đôi mắt màu đỏ máu nhưng lại là một ánh mắt buồn thảm, như nói lên câu chuyện của mình chỉ bằng ánh mắt."

Nhưng k..khoang đã!!

Sao mình lại nghĩ đến Akaase chứ?

Tự dưng..."

Cậu đỏ bừng mặt, bối rối.

Akaase bên cạnh thì không hiểu tại sao mặt cậu tự dưng lại đổ như quả cà, còn nghĩ chắc cô là mẫu người lý tưởng của cậu."

Thì ra Souta thích gái năng động..."

Akaase nghĩ, chẳng hiểu sao tim bỗng nhói lên một nỗi buồn man mác đến từ một nơi vô định, một nơi ở sâu trong trái tim hắn."

Người sống?..."

Cô nói, trong đầu thoáng một ý nghĩ mà cô chắc chắn sẽ không thể nhờ cậy Souta.

Cô quay mặt lại, đối diện với Souta, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu."

Chào, người sống.

Cậu có chuyện gì để tới tận đây tìm tôi?"

Cô nói, một nụ cười xã giao nở trên khuôn mặt.

Cô biết rõ, cậu đi với 2 hồn ma bên cạnh thì cá chắc không đến chỉ để "tìm ma" như những người khác.

Và hồn ma đang nắm lấy gấu áo Souta, cô biết hắn là ai, một người mà bản thân ghen tị, ghen tị để trở thành.:::::Tiếp theo sẽ là đoạn về quá khứ của những hồn ma ngoài nhân vật chính:::::              first character: Murasaki Sumire.Hồi quá khứ: Bước chân mang theo sắc tím trong gió thoảng năm xưa.
 
Hồn Ma Trong Núi
Kí Ức Xa Xăm. 3


Souta là người cô muốn gặp nhất, một người có thể lắng nghe lời than vãn của cô."

Tôi muốn biết thêm về vong hồn này!

Tôi muốn giúp cậu ấy đầu thai!"

Cậu tiến đến, cúi gập người.

Akaase được nhắc đến cũng gật nhẹ đầu, ra hiệu là bản thân."

Tôi cũng không biết nhiều về cậu ta đâu, nhưng nếu cậu giúp tôi thực hiện ước vọng thì tôi sẽ nói."

Sumire nói, đưa tay để lên miệng như thói quen lúc suy nghĩ gì đó."

Nguyện vọng sao...

Tất nhiên rồi!"

Souta cười tươi rói, tự tin bản thân có thể thực hiện ước vọng của Sumire dù chưa biết đó là gì."

Để tôi kể cho cậu về quá khứ của tôi...

Dù tôi biết ước vọng của mình sẽ không được thực hiện đâu."

"Tôi nghe với, tôi nghe với!

Lỡ như tôi giúp được gì cho chị thì sao?

Tôi biết nhiều lắm á nha!"

Hisui chen vào, dường như nó đã phải kiềm cái miệng lại quá nhiều trong khoảng thời gian Souta và Sumire nói chuyện với nhau nên nó nói nhiều hơn hẳn."

Ừ.."

Cô nhìn vào hư không một lúc như để ổn định cảm xúc, rồi cô bắt đầu cất tiếng kể về câu chuyện của mình................."

Đúng là thiên tài điền kinh của trường mình mà!

Chạy nhanh quá đi mất!!"

Tôi là một thiên tài, một thiên tài trong môn điền kinh.

Không cần qua đào tạo, tôi vẫn có tốc độ bất ngờ chỉ sau vài bài luyện tập tự thực hành ở nhà.

Năm ấy, tôi được một câu lạc bộ lớn tuyển chọn, thi đấu và nhận tiền.Đây là một cơ hội ngàn năm có một, một cơ hội quyết định cuộc đời của tôi rực rỡ ánh hào quang hay đen tối như vực thẳm.Tôi chạy như điên về để báo với mẹ về việc này.

Mẹ tôi mắc bệnh ung thư, tôi đã quyết sẽ kiếm tiền để chữa bệnh cho bà, dẫu đau đớn từng ngày, bà vẫn luôn dịu dàng với tôi như thể bà hoàn toàn khoẻ mạnh."

Tốt quá rồi nhỉ, Sumire...

Sumire này, mẹ nói nhé?"

Bà nói, trên gương mặt già cỗi vẫn nở một nụ cười hiền dịu.

Tôi cũng gật đầu rồi lắng nghe bà nói."

Mẹ có đi khám, người ta bảo mẹ chỉ sống được thêm khoảng 2 tháng nữa thôi.

Vậy nên con hãy tham gia đội điền kinh, đây là cơ hội nghìn năm có một.

Mẹ muốn con gái mẹ có tương lai sáng lạng, không phải mỗi ngày đều luẩn quanh bên cạnh bà già này mà chôn vùi tài năng của bản thân."

Nụ cười trên môi tôi tắt dần theo cơn sốc.

Chỉ với câu đầu của bà, tôi cảm giác như tất cả dây thần kinh trên người tôi đã tê liệt hết cả.

Tôi không thể cử động, toàn thân tôi cứng đờ như bị dán keo trên chiếc ghế nhôm."

Lúc huấn luyện ít nhất cũng tốn đến 3 tháng, không được, lúc mình mang tiền về thì mẹ đã mất rồi còn đâu?

Không, mình...

Mình phải tự bỏ ước mơ thôi, phải làm việc, phải kiếm tiền nhanh nhất có thể."

Với suy nghĩ non nớt của đứa trẻ 17 tuổi, tôi từ chối cơ hội tham gia vào những cuộc đua điền kinh đầy háo hức mà tôi rất yêu, từ bỏ chính ước mơ mà tôi coi là linh hồn của mình.

Tôi lao vào làm thêm như điên để kiếm tiền, tăng ca triền miên, làm việc hết sức mình, đến mức mặt mày tiều tụy trông chẳng khác một cái xác biết đi là mấy.Tôi đã nói dối là đã chấp nhận yêu cầu của câu lạc bộ với mẹ, và sau lưng mẹ, tôi lại lao đầu vào công việc vì tiền lương.

Tôi phải tích đủ tiền, sau đó phải đưa mẹ đi chữa bệnh.

Chắc chắn sẽ được thôi mà, ít nhất sẽ có nơi nào đó, bệnh viện nào đó chữa được bệnh của mẹ.

Vì bà, có bảo tôi nhảy xuống sông chết để lấy tiền bảo hiểm chữa bệnh tôi cũng nhảy.Khoảng thời gian đó, tôi luôn xem các trận đấu thể thao được đăng trên Youtube.

Và tôi ghen tị với Akaase khi được theo đuổi ước mơ, còn tôi lại phải từ bỏ nó.Lúc tôi quay về với tiền lương đã tích một khoảng lớn sau một tháng rưỡi thì mẹ đã không còn ở đó, bố bảo ông đã đưa mẹ đi nước ngoài điều trị.Và giá như đó là sự thật.Tôi vẫn nhớ như in ngày 17 tháng 8 vào 3 năm sau, sinh nhật tôi.

Ngày tôi dọn phòng của bố, cũng là ngày tôi phát hiện tờ giấy chứng tử đã ám bụi được giấu kĩ càng, kẹp ở một góc nhỏ, nằm trong cuốn sách với tên "Cơn Mưa Mùa Hạ", cũng là quyển sách đã dẫn bố mẹ tôi đến với nhau.Bố tôi không muốn tôi phải đau khổ như ông nên đã lặng lẽ chôn mẹ ở nơi nào đó mà tôi không biết.

Không lâu sau, ông cũng t.ự.t.ử trong phòng riêng, có lẽ cũng như tôi, ông vì tự trách mình không thể làm gì để giúp mẹ.Tim tôi như tan thành trăm nghìn mảnh, cảm giác như từng tế bào đều chết lặng vào khoảng khắc ấy, chẳng còn gì đau khổ bằng việc này cả.

Mẹ tôi không đi nước ngoài, bố tôi đã giấu cái chết của mẹ và rồi t.ự.s.á t vì tự trách mình.

Và lúc đó, cảm xúc của tôi không đơn giản chỉ là "buồn" nó là nỗi đau cứ âm ĩ, âm ĩ, không tài nào quên được, càng không thể giải quyết hết tâm trạng ấy chỉ qua việc "khóc".Không lâu sau đó, tôi cũng tự treo mình đi theo hai người, mang theo ước vọng không thể trở thành hiện thực mà ch.ế.t.Giá như tôi có thể quay lại quá khứ, làm theo lời mẹ nói.

Lúc đó, dù cả hai có mất, tôi ít nhất vẫn có thể làm một đám tang đàng hoàng cho hai người................."

Cậu...

Đã chịu rất nhiều nhỉ?"

Souta nói, vòng tay qua vỗ vai cô như để an ủi dù thực chất là vỗ vào không khí.

Sumire cũng có cảm giác được an ủi hơn, còn Hisui thì thiếu điều nhảy lên người cô ôm luôn rồi."

Vậy...

Uớc vọng của cậu là gì?"

"Tôi..

Uớc vọng của tôi là được quay lại lúc đó, để đi theo ước mơ."

Sumire nói, hai tay đan vào nhau.

Chẳng rõ từ khi nào, nước mắt cô rơi xuống, chạm vào mu bàn tay, truyền một cơn mát đến toàn bộ cơ thể."

Hoặc ít nhất là gặp lại mẹ thôi cũng được..."

Cô đưa tay lên, dụi mắt.

Rồi quay sang cười với Souta và Hisui:"Nhưng làm sao mà được nhỉ?

Mẹ tôi đi đầu thai mất rồi mà.

Cảm ơn vì đã lắng nghe tâm sự của tôi nhé!"

"Tất cả những gì tôi biết về cậu tóc vàng đấy là sinh vào 30 tháng 12 năm 1990.

Hình như là sao trẻ của đội bóng chuyền trường Sakuragaoka vào 80 năm trước."

"Nghĩa là bây giờ cậu ấy đã chết hơn một trăm năm rồi sao?...

Phải gọi bằng cụ à?"

Souta nghĩ thầm rồi tự cười một mình.

Đồng hồ điểm 4 giờ 50, Souta buộc phải về nhà để chuẩn bị đi học, dù trong lòng vẫn còn vướng bận về ước vọng của Sumire."

Sumire đã nói cho mình về Akaase, vậy thì mình cũng phải đáp trả lại thôi...

Nhưng phải làm sao để hiện thực hoá ước vọng của Sumire đây?"

_____________________________

Hồi quá khứ: Bước chân mang theo sắc tím trong gió thoảng năm xưa.

Phần 1.
 
Hồn Ma Trong Núi
Kí Ức Xa Xăm. 4


Tối thứ ba, Souta lại lên đồ đi tới chỗ Sumire.

Khác ở lần trước là lần này cậu đã xuất hồn.

Lần đầu xuất hôn có cảm giác như toàn thân lên mây vậy, nhưng nhìn bản thân ngơ ngơ ngáo ngáo vẫn là một thứ gì đó rất kinh dị với Souta."

Sao hôm nay lại tới nữa rồi?

Tôi nói hết rồi mà."

Sumire nhìn Souta, gương mặt cô như đang nói lên bao câu hỏi trong lòng."

Tôi phải thực hiện ước nguyện của cậu chứ!

Nào!

đưa tôi đi tới nhà bố cậu."

"Cũng chẳng làm được gì đâu mà.

Với cả điều tôi nói cũng đâu có tác dụng gì để giúp tóc vàng đầu thai, không cần giúp tôi lại đâu."

Cô nói, vốn đã xác định rõ ràng rằng không có vụ gặp lại được bố mẹ rồi.

Hiện tại có lẽ họ đang ở kiếp sống khác, một vòng tuần hoàn khác, một cơ thể khác, mà cô có tìm đến mức nào cũng không thể được."

Nói lời phải giữ lấy lời.

Bọn tôi đã nói thì sẽ làm."

Akaase tiến đến, khoang hai tay trước ngực.

Lần đầu tiên Souta thấy hắn nghiêm túc đến thế, tim bỗng hẫng một nhịp, cứ như...

đã phải lòng năng lượng của hắn rồi vậy.----------------Đi xuyên qua cánh cửa gỗ cũ kĩ của căn nhà gần vùng ngoại ô thành phố, Sumire đã lâu rồi không về lại căng nhà này, nơi cô từng ở năm xưa, cũng là nơi mẹ cô từ trần trong thầm lặng."

Làm gì thì làm đi.

Cứ coi như đi chơi nhà bạn cũng được."

Sumire nói, Souta với tinh thần nhiệt huyết ngay lập tức vào công cuộc tìm kiếm manh mối.

Còn Sumire lại chỉ đứng đó, dạo quanh căn nhà như để ôn lại chuyện từ một thời xưa cũ.Sau hơn 1 tiếng 30 phút, Souta vẫn chưa tìm được gì dù có lợi thế là chạm vào đồ vật ở dương thế được. (bọn kia chỉ có 1 vía vì là vong, còn Souta thì có 4 vía trong người nên khác bọn còn lại)Căn phòng cuối cùng là một nơi giống như phòng làm việc, có vẻ như là phòng của bố Sumire lúc còn sống.Chiếc tủ chật kín những quyển sách hiếm mà hiện tại không còn xuất bản, khắp nơi bụi bặm vì lâu không ai dọn dẹp, giấy tờ trên bàn từ trăm năm trước vẫn còn nguyên vẹn, duy mấy cuốn sách thì bị gặm nát bươm bởi mấy con răng dài mà ai cũng biết.

Máu khô vẫn còn vương vãi trên nền gạch ám bụi, như cho thấy nơi đây đã từng xảy ra một điều đau đớn, một điều mà Sumire trải qua.Chiếc tủ gỗ cũ kỹ ôm chặt những quyển sách quý hiếm nay đã vĩnh viễn không còn được tái bản, lặng lẽ đứng đó như một nhân chứng câm lặng của thời gian.

Lớp bụi mỏng phủ khắp gian phòng, dịu dàng mà u buồn, như thể nơi đây đã từ lâu chẳng còn ai ghé lại.Trên mặt bàn, những trang giấy ố vàng vẫn nằm yên, vẹn nguyên qua bao mùa gió, chỉ riêng vài cuốn sách bị cắn xé tả tơi bởi loài sinh vật răng dài quen thuộc mà dường như ai cũng biết.Dưới nền gạch phủ bụi là những vệt máu khô sẫm màu, lặng lẽ vương lại như thể kể ra một điều gì đó đã từng xảy ra nơi này, một ký ức buốt lạnh mà chỉ riêng Sumire mang theo trong suốt khoảng thời gian tồn tại trên dương thế, một sự thật đau lòng, tàn nhẫn biết bao.Souta cúi xuống lục tìm một lúc thì thấy một thứ cực kì quan trọng, chìa khoá dẫn đến ước vọng của Sumire được hiện thực hoá.

Đó là nhật ký của bố cô, nhật ký từ ngày cô sinh ra cho tới ngày bố cô tự sát."

Ngày 20 tháng 4, con bé đã rời đi được hơn 1 tháng rồi.

Cô ấy nói rằng Sumire đã chấp nhận đi theo một câu lạc bộ điền kinh đang chiêu mộ nhân tài.

Nhưng mình biết rằng, thật ra con bé không đi theo câu lạc bộ nào cả, mà là đi theo làm nô lệ của công việc.

Nhưng con bé không còn ở đây để mình khuyên nhủ nữa rồi, mà cho dù có ở đây, mình nói được gì với con bé bướng bỉnh ấy chứ?

Con bé chẳng bao giờ nghe mình, tất cả là vì mình quá nghiêm khắc với nó từ lúc sinh ra."

"ngày 5 tháng 5, Hinata chết rồi.

Lúc mình quay lại, mình không thấy cô ấy thở nữa, cô ấy lạnh lẽo như một tảng đá phơi giữa trời đông vậy.

Mình đã không chấp nhận điều này, nhưng rồi vẫn phải đối mặt với sự thật rằng mặt trời của mình đã chết rồi.

Cô ấy không còn trên đời nữa, mình sẽ không thể được nghe những câu nũng nịu đáng yêu của cô ấy, mình sẽ không còn được cô ấy bảo rằng dễ thương hay gì khác nữa.

Cô ấy không còn trên đời, đã chết rồi.

Mình đưa cô ấy đến một nơi, nơi mình và cô ấy gặp nhau làn đầu.

Đó là..."

Đoạn kế tiếp đã bị gặm nham nhở.

Souta cạn lời, lòng như bị ai bóp nghẹt.

Lẽ ra chỉ cần một dòng nữa thôi là đủ.

Cậu siết chặt cuốn sổ, thầm rủa lũ chuột bằng tất cả những lời lẽ mà một người tử tế như cậu không bao giờ nói ra miệng."

Hinata chết rồi" Được lặp lại tận 5 lần, cứ như bố của Sumire, người đàn ông ấy đang tự buộc mình phải chấp nhận sự thật vậy.Souta ra ngoài, bỗng cậu đạp phải gì đó.

Một bức ảnh đã phai màu, một người thanh niên trẻ và một cô gái đang chụp ảnh cùng nhau ở một nơi được bao phủ bởi cây và hoa.

Vết mực còn đọng lại những dòng chữ đã tồn tại theo tháng năm:"Có một nơi bí mật sau trường Sakuragaoka là nơi chỉ mình và cô ấy biết, rằng sau dãy phòng học bỏ hoang to ấy có tồn tại một chốn thần tiên, một nơi mà bọn mình gọi thiên đàng trên dương giới, và nó cũng là nơi mình gặp Hinata.

Nghe nói học sinh những năm trước đã bí mật xây dựng chốn thần tiên này."

Manh mối cuối cùng đã được phát hiện, Souta ngay lập tức cầm theo bức ảnh chạy ra ngoài.

Nói lớn với Sumire, Akaase và Hisui còn đang làm việc riêng:"Chúng ta đến dãy phòng học bỏ hoang ở trường Sakuragaoka!

Nhanh lên!

Tôi biết cách để thực hiện ước vọng của Murasaki rồi!"

----------------Hồi quá khứ: Bước Chân Mang Theo Sắc Tím Trong Gió Thoảng Năm Xưa.

Phần 2
 
Hồn Ma Trong Núi
Kí Ức Xa Xăm. 5


Sumire và 2 người còn lại vội chạy theo Souta.

Cả bốn người đặt chân đến dãy phòng học cũ bị bỏ hoang của trường học, Souta đột nhiên chạy thẳng vào:"Khoan đã!

Chỗ này bỏ hoang rồi, còn gì để tìm nữa chứ?"

Sumire cản lại, gương mặt hơi khó hiều."

Có một thứ rất tuyệt vời!"

Souta đáp, lật tay lại nắm tay Sumire kéo đi.

Akaase thấy thế chạy theo, còn Hisui thì không thích một mình nên chạy vào trước luôn."

Ê!

Trong này đẹp quá nè!!"

Hisui hét lớn, còn phấn khích hơn cả Souta.Trước mặt Sumire là một khu vườn nhỏ với cỏ cây hoa lá được giấu kĩ càng sau dãy phòng học đồ sộ.

Thậm chí còn có ghế ngồi.

Có vẻ như người đi trước đã được trường cho phép làm điều này, hoặc họ lén làm?

Cô không rõ nữa, chỉ biết rằng đây rõ ràng chính là chốn thần tiên của học sinh.Chiếc bảng đuợc để trước đồng có hoa ấy ghi dòng chữ: "Vườn Hoa Của Lớp 3-A" Là lớp của bố mẹ cô học lúc trước.

Và giữa cánh đồng ấy, có một ngôi mộ nằm yên lặng, tồn tại lặng lẽ ở đó mà sẽ không ai hay biết trừ hiệu trưởng và bố cô.Hinata Koharu21/8/19903/3/2030Dòng chữ trên bia mộ ấy là tên mẹ cô.

Hinata Koharu, đó có nghĩa là mùa xuân nhỏ có nắng.

Ngày 20 tháng 4 là mùa xuân, và vào ngày 5 tháng 5, chỉ vừa bước qua mùa hạ, bà cũng đã theo mùa xuân rời đi mà không một lời thông báo được đưa đến Sumire."

Thế này cũng xem như là gặp được mẹ rồi nhỉ!

Murasaki!"

Souta đẩy nhẹ Sumire đến gần bia mộ "Murasaki...

Tới đó với mẹ đi nào!"

Sumire tay run run chạm vào bia mộ, cô cảm nhận được mẹ đang ở dưới đây, đã lạnh lẽo biết bao rồi.

Cô ngã khụyu xuống, ôm lấy bia mộ mà khóc nấc lên.

Cuối cùng sau bao năm, cô đã được ở bên cạnh mẹ lần nữa.

Sumire nói, giọng cô hoà vào trong tiếng nức nở:"Mẹ ơi!

Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ...

Con...

Đứa con gái này thậm chí thể lo được cho mẹ một đám tang đàng hoàng.

Mẹ ơi, hức..."

Linh hồn cô bắt đầu tan biến, Akaase đã thấy thứ này lần thứ hai rồi, đó khiến tim Akaase nhói lên khi nghĩ đến kiếp trước của Souta đã rời bỏ mình thế nào, nước mắt cũng vô thức chảy dọc theo gò má hắn.Khoảng khác linh hồn cô tan biến vào hư không, sắp đòn chờ một kiếp người mới, một ánh nắng hiện lên, ôm Sumire vào lòng.Mái tóc dài bay phấp phới trong gió, ánh mắt vẫn dịu dàng như ngày nào, cả nụ cười mà Sumire không thế nào quên.

Dáng hình mà Sumire đã nhớ nhung suốt bao năm vương vấn ở trần gian, dáng hình mà cô cho rằng mình đã mắc tội.

Hinata Koharu, ánh nắng mùa xuân đã tắt từ lâu, giờ đây đã quay lại với Sumire."

Cuối cùng mẹ cũng đợi được Sumire đầu thai chung với mẹ rồi.

Kiếp sau, mong rằng chúng ta vẫn sẽ bên nhau nhé, Sumire."

Linh hồn cả hai được giải thoát, chỉ còn lại những tia sáng lập loè chưa tan biến hết trong gió, như còn vấn vương để ở lại với nhau thêm chút nữa."

Điều kiện đã được hoàn thành."

Souta nói, đưa tay gạt đi nước mắt, giọng cậu run run, Hisui thì đứng đơ ra một lúc, giọt lệ cũng đã chảy thành dòng tới cổ nó từ khi nào.

Chỉ duy Akaase đã bỏ đi, tìm một góc không người để khóc thật to, để cố không nhớ về Souta kiếp trước.______________Tui viết xong hồi quá khứ của Sumire mà cũng khóc theo cổ mấy người ạ, thương Sumire quá trời ơi...

Nhưng phải rèn cho mình trái tim sắc thôi🙁 Còn một chặng đường ngắn nữa để end bộ "Hồn Ma Trong Núi".

Truyện kết xong chắc mấy bồ chưa lụy mà tui lụy trướcUpdate: tui viết xong rồi mới biết mình viết sai chính tảHồi quá khứ: Bước Chân Mang Theo Sắc Tím Trong Gió Thoảng Năm Xưa.

Phần cuối.
 
Hồn Ma Trong Núi
Kí Ức Xa Xăm. 6


Souta nằm trên giường, tâm trí cậu nghĩ ngợi về Hisui.

Cậu vừa hoàn thành xong việc đầu thai cho vong hồn thứ hai, nhưng thông tin mà cả hai vong hồn cậu đã giúp đầu thai đều không liên quan gì đến cái chết của Akaase.Cậu quyết định tới gặp Hisui, chỉ có cậu và Hisui thôi.

Nhưng khi đến chỗ Hisui thì Akaase đã ở đó từ trước rồi."

Hisui, thật ra mày mới là người biết tất cả về cái chết của tao đúng không?"

Akaase nói, Souta vừa bước vào cũng căng thẳng theo.

Hisui đứng quay lưng về phía hai người, nó cất tiếng:"Ghét ghê, chưa gì đã lộ tẩy mất tiêu."

Tiếng nói của nó không như mọi ngày, hôm nay nó bình tĩnh đến lạ, không còn sự năng động như thường ngày nữa.

Nó quay lại, nở một nụ cười."

Akaase, tôi nói thật nhé.

Đáng lý ra người chết trong vụ hoả hoạn đó là tôi.

Năm ấy, tôi là đứa gan to nhất trong xóm, lại là đứa giỏi luồn lách.

Rồi khi tôi gặp vụ hoả hoạn ấy, tôi lại không đủ dũng cảm để lao vào cứu người dù biết rằng mình dư sức làm điều đó."

Nó nắm chặt tay đến mức móng tay cắm vào da thịt."

Anh đã lao vào đám cháy, để cứu người nhà của bạn học, dù ai cũng được cứu, nhưng duy chỉ có anh..."

Giọng nó run run, cảm giác tội lỗi lấp đầy trong trái tim nó.

Nước mắt nó rơi xuống đất, để lại vệt ước vô hình trên nền gạch lạnh."

Tôi đã tự trách mình suốt nhiều năm.

Lúc thấy một đám cháy nhưng không có người bên trong, tôi đã ảo giác rằng đó là đám cháy năm ấy, rồi lao vào chết trong đó.

Tới tận lúc chỉ còn là một vong hồn, tôi mới biết đó không phải đám cháy mà anh đã chết.

Tới tận lúc này, tôi vẫn hận bản thân vì đã không mạnh mẽ hơn vào lúc đó."

Hisui nói, đưa tay nắm chặt lấy tóc mình, gần như là giật tóc bản thân.

Nước mắt nó tuôn trào, cảm giác tội lỗi bào mòn tâm hồn nó."

Thì ra thứ trong giấc mơ lúc đó là thật sao...

Tao cứ nghĩ đó là kí ức của Akaase về một bộ phim nào đó chứ."

Akaase nói, đưa tay lên gãi đầu bối rối."

Nghe này, không có lý do gì mà mày phải cảm thấy tội lỗi vì cái chết của tao cả!

Đồ ngu này!

Mày vui vẻ lắm cơ mà!

Đừng có chỉ vì cái chết của tao mà suy sụp!

Cảm xúc sợ hãi cái chết là bình thường, mày không phải thứ phải hy sinh đời mình vì người khác!"

Akaase nói, mắt hắn cũng rưng rưng theo Hisui dù không rõ lý do tại sao."

Đấy là điều tao muốn, tao không bị ép, nên đừng có mà đau khổ chỉ vì mấy thứ đó.

Tao chọn, tao chịu, chẳng có lý do gì để mày phải dằn vặt bản thân cả!

Đừng có dằn vặt nữa, tao là chính chủ còn chưa trách mày, tới lượt mày tự ảo mộng rồi đi viết sớ hối hận à?!

Dù lúc đó mày có tông vào thì tao cũng đá này ra để tự tao làm thôi!!"

Akaase nắm cổ áo Hisui kéo lên, quát to, lần đầu tiên hắn cáu khi người khác tâm sự.Hắn cáu không phải vì phiền, vì mệt hay bất kì thứ gì khác.

Mà hắn cáu vì nó để mình mất mạng chỉ vì tự trách do cái chết của hắn, hắn vừa giận cậu vừa giận chính mình không thể an ủi cho đàng hoàng, chỉ mong nó nghe hiểu được chút.Hisui trợn trừng mắt bất ngờ, nó nhìn Akaase đang khóc trước mặt nhưng vẫn mạnh mồm quát vào mặt nó.

Sau bao năm, tảng đá đè nặng tâm can nó biến mất, Hisui cảm thấy nhẹ nhõm.

Nó nhận ra có lẽ bản thân phải tự học cách tha thứ cho chính mình, và trong vụ việc cái chết của Akaase, nó chẳng có lỗi gì cả.Vào khoảng khắc cuối cùng của nó, hình dạng thật được lộ diện.

Ẩn sau ánh sáng xanh bao trùm là một cậu thiếu niên với mái tóc xanh lá nổi bật và đôi mắt hồn, khiến người ta liên tưởng đến hoa Tulip hồng, loài hoa còn có ý nghĩa là "lời xin lỗi nhẹ nhàng", và có lẽ lời xin lỗi ấy không cho ai khác, mà là cho chính bản thân Hisui."

Akaase, anh Souta, cảm ơn nhé! hai người đã cho tôi một khoảng thời gian đẹp đẽ."

Nó nói, nở một nụ cười tươi rói rồi tan đi theo những tàn lửa xanh chập chờn trong gióAkaase quay lại, dối diện với người Souta.

Lần đầu tiên hắn chấp nhận thứ tình cảm đáng lý không nên có của mình, thứ tình cảm mà hai người đàn ông đáng lý không nên có với nhau."

Souta, anh biết lý do mình chết rồi...

Nhưng vẫn chưa đầu thai như Hisui, em đoán xem tại sao anh chưa đi?"

Akaase cố tình đặt câu hỏi, nở nụ cười như thường ngày, nhìn Souta, chờ đợi câu trả lời của nó."

Không biết."

Souta trả lời thật lòng, khó hiểu nhìn Akaase.

Akaase chửi bằng mắt "Kaise à..

Nhóc đúng là một đứa chậm hiểu trong chuyện tình yêu từ lúc lọt lòng mà."

Akaase quay lại, đi thẳng về phía Souta.

Hai tay đưa lên ôm lấy hai bên gò má Souta để cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn lấy hết dũng khí, nói to và dõng dạc:"Anh yêu em!

Dẫu từ kiếp trước hay kiếp này, anh nhận ra rằng trái tim mình đều đập như thằng khùng mỗi khi thấy em.

Anh biết em sẽ không đồng ý, nhưng cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh anh tới tận lúc này!"

Akaase nói, mặt hắn đỏ lựng lên vì ngại.

Còn Souta thì không khỏi mắc cười vì cách diễn đạt của Akaase.Souta nhận ra rằng, thứ cảm xúc mình có với Akaase cũng giống như Akaase đối với cậu.

Và trong khoảng khắc Akaase tan biến, Souta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn."

Akaase.

Anh không nhận ra rằng em cũng yêu anh sao?

Đồ ngốc đầu vàng này."

Akaase nhìn Souta ngỡ ngàng, rồi kéo cậu vào một cái ôm chặt trước khi bản thân biến mất chỉ trong chớp mắt.

Souta chỉ còn một mình, với ước vọng rằng ở kiếp tiếp theo, cả hai lại có thể bên nhau.----------------"Saro có thấy cái giá vẽ của em đâu không?"

"Lúc nãy thấy Vanilla bưng đi cho học sinh mượn mà?

Với cả Saro là người mẫu, đâu có động chạm gì tới cái giá vẽ của Vanilla."

"Ừ ha...

Mà xưng anh-em đi, đừng có xưng bằng tên, nghe dị quá đó."

"Ngài hoạ sĩ người ngoại quốc, như thế thì lại quá vô vị đi?

Chi bằng gọi bằng...

'vợ yêu'?"

"Thôi xưng tên đi..."

Có lẽ ước vọng của Souta đã thành hiện thực, vì cuối cùng sau hai kiếp người, giờ đây cả hai đã lại gặp nhau, và yêu nhau thêm lần nữa.----------------End.----------------Vanilla Karen là kiếp thứ 3 của Souta và Kaise nhé.Saro Iyakawa là kiếp thứ hai của Akaase
 
Back
Top Bottom