Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôn Lễ Đen Tối - Ăn Dưa Hấu Không Nhả Hạt

Hôn Lễ Đen Tối - Ăn Dưa Hấu Không Nhả Hạt
Chương 10



12

Văn phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

Tôi từ tốn uống một ngụm cà phê, đi đến trước mặt anh.

"Đã điều tra ra gì chưa?"

Khác với sự khiêu khích của tôi, Đinh Cảnh đứng bất động, như một bức tượng nặng nề.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh cúi mắt xuống, đường nét xương hàm căng cứng, yết hầu chậm rãi chuyển động, phát ra âm thanh trầm đục và khó hiểu.

Anh hỏi tôi: "Tại sao không nói cho anh biết? Anh sẽ giúp em."

Chắc hẳn anh đã biết được điều gì đó.

"Đinh Cảnh, em không tin tưởng bất kỳ ai."

"Trước lợi ích tuyệt đối, mọi người đều sẽ chọn lợi ích."

Trước đây tôi chia tay anh, vì không muốn kéo anh vào vòng xoáy báo thù.

Sau khi gặp lại, tôi càng không có tư cách để cầu cứu anh, và cũng không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ vì tình yêu hão huyền này mà bất chấp mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Hà để giúp tôi.

Dường như bị sự lạnh lùng trong mắt tôi làm tổn thương, anh đột ngột nắm lấy tay tôi, định kéo tôi vào lòng.

Tôi không kịp tránh, loạng choạng một cái, đẩy anh ngã liên tiếp.

Sau đó, cả hai chúng tôi đều ngã xuống giường.

Anh cố ý làm thế, nhưng tôi không vạch trần anh.

Mùi thuốc khử trùng quen thuộc thoang thoảng làm cay sống mũi tôi.

Tôi nghe thấy nhịp tim của anh, dần hòa nhịp với tôi.

Chúng tôi đều không cử động, như có sự đồng điệu trong tâm hồn, tận hưởng bầu không khí yên bình hiếm có này.

"Xin lỗi, bây giờ mới trở về bên em."

Chỉ một câu nói đó, khiến tôi rơi lệ.

Sau khi ba ra đi, phần lớn thời gian, tôi đều một mình.

Tôi một mình mang nặng quá khứ, gánh vác trách nhiệm chưa hoàn thành.

Không ai để tâm sự, cũng gần như không có ai chiến đấu bên cạnh tôi.

Anh nâng khuôn mặt tôi lên, nghiêm túc đặt một nụ hôn lên trán tôi.

"Cứ làm những gì em muốn, anh luôn ở bên em."

"Ừ."

"Lam Lam, trước đây em tên là Lưu Miểu phải không?"

Tôi bật cười, một lát sau lại cảm thấy đau lòng.

Tội ác mà Hà Tiêu từng gây ra cho chúng tôi, chẳng để lại dấu vết gì trên thế giới này.

Cũng không còn nhiều người nhớ đến người cha quá đỗi lương thiện của tôi.

"Không, em là Dương Dương. Ba em bị Hà Tiêu hại c.h.ế.t bởi một trò đùa ác ý."

Khác với những người khác, cha tôi không c.h.ế.t vì thuốc độc.

Tôi kể cho Đinh Cảnh nghe quá khứ quá đỗi u ám của tôi.

Nghe xong, anh trông còn giận dữ hơn cả tôi.

Tôi an ủi anh: "Em đã làm đến bước này rồi, quả báo sắp đến rồi."

Anh ôm chặt tôi: "Em đã vất vả nhiều rồi."

"Xin lỗi, anh xin lỗi vì những lời đã nói trước đây, anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương em, nhưng anh..."

Anh thở dài: "Là anh quá trẻ con."

Anh không tệ như những gì mình đã nói.

Anh nhận ra điều bất thường, luôn điều tra tôi, nhưng cuối cùng anh không tiết lộ nửa lời nào cho người nhà họ Hà.

Điều quá đáng nhất anh làm, là thốt ra những lời cay nghiệt trước mặt tôi.

"Bây giờ mới biết mọi chuyện, có muộn không?"

Anh thận trọng nhìn tôi, trong mắt anh lấp lánh ánh sao, không khác gì sáu năm trước.

Tôi bật cười lắc đầu.

Vẻ mặt này trông không giống anh chút nào.

Rồi anh cứ đứng nhìn tôi, ánh mắt kiên định và đầy yêu thương.

Tình cảm bị kìm nén bấy lâu như thủy triều, dâng trào mãnh liệt, gần như lấn át tôi.

Chúng tôi càng ngày càng gần nhau.

Đó là một nụ hôn sau nhiều năm xa cách.

Lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa: "Nói chuyện xong chưa? Nếu không kết thúc, người nhà họ Hà sẽ đến đòi người đấy."

Đinh Cảnh nhíu mày, buông tôi ra.

Đợi tôi chỉnh sửa lại trang phục xong, anh mới nói: "Vào đi."

Đinh Hành Nhất nhìn căn phòng nghỉ ngơi bừa bộn, im lặng một lúc, bật cười khẽ: "Hai người chọn chỗ thật hay."

Mặt tôi đỏ bừng: "Tôi xin phép đi trước."

"Khoan đã."

Đinh Cảnh lại gần tôi, hàng mi khẽ rung, đầu ngón tay xoa nhẹ khóe môi tôi: "Son môi bị lem rồi."

Ánh mắt trêu chọc của Đinh Hành Nhất rơi trên người chúng tôi.

Tôi ho khẽ, vội vàng rời đi.

13

Trở về nhà họ Hà, tôi buộc phải giả vờ như đang lo lắng.

Hà Tiêu mặt đầy giận dữ, có lẽ lại bị ai đó từ chối ở đâu đó.

"A Tiêu, cha mẹ em có vài mối quan hệ ở Úc, để em thử xem họ có sẵn lòng giúp đỡ không."

Sắc mặt anh mới dịu đi đôi chút: "Ừ, vậy em đi tìm họ đi."

Giọng điệu ra lệnh.

Nhưng tôi không giận, dù sao, anh cũng chẳng còn được vui vẻ bao lâu nữa.
 
Hôn Lễ Đen Tối - Ăn Dưa Hấu Không Nhả Hạt
Chương 11



Chào hỏi xong với người nhà họ Hà, ngày hôm sau tôi đã lên máy bay.

Ban đầu, mỗi ngày tôi gọi điện cho Hà Tiêu để báo cáo tình hình.

Anh cũng kể lể với tôi rằng hôm nay lại bị từ chối thế nào.

"Đinh Hành Nhất đúng là tên chó chết, còn đòi lại cổ phần bệnh viện!"

Anh mắng chửi, cắn chặt không chịu nhả mấy phần cổ phần này.

Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Không sao, anh ta không muốn, chúng ta tìm cách khác."

Không còn cách nào khác, nhà họ Hà trước đây đã làm nhiều chuyện thất đức, ai cũng biết.

Ngay cả nhà họ Đinh luôn thân thiết với nhà họ Hà cũng đứng ngoài, những người khác tự nhiên cũng không muốn dính vào vũng nước đục này.

Sau đó, tôi gọi điện cho anh ba ngày một lần, rồi ba ngày thành năm ngày.

Tôi thích thú tận hưởng sự lo lắng và bất lực trong giọng điệu của anh ta.

"A Tiêu, chúng ta sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này, đừng lo."

Nhưng hạn trả nợ càng ngày càng gần, làm sao anh có thể không lo lắng?

"Bên đó em thế nào rồi?"

"Em đang thăm bạn cũ của ba, ông ấy nói có thể cho em mượn bốn triệu."

"Bấy nhiêu tiền thì làm được gì!"

Tôi kiên nhẫn an ủi anh: "Chúng ta từ từ gom góp, sẽ xoay xở được mà."

"Từ từ? Em muốn anh từ từ? Nếu không nộp đủ tiền, anh sẽ phải ngồi tù đấy!"

"Nếu không được, chúng ta hãy bán cổ phần bệnh viện cho nhà họ Đinh đi."

"Vu Doanh Doanh, đầu em có vấn đề à?"

Tôi cười lạnh một tiếng, cúp máy.

Sau đó, tôi ném chiếc thẻ SIM xuống biển.

Tôi đến Úc là để nghỉ dưỡng.

Thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại, giống như đùa giỡn với Hà Tiêu.

Đây là khoảng thời gian thư thái hiếm có.

Gió biển mặn mà, nắng chan hòa.

Trong lúc Hà Tiêu đường cùng, cuối cùng anh ta đã bán cổ phần bệnh viện.

Sau khi trả hết nợ, khi anh ta tưởng mình đã nhẹ nhõm, công ty dược tổ chức đại hội cổ đông.

Tôi cũng đã về nước.

Dưới ánh mắt của bao người, tôi đẩy cửa phòng họp, tháo kính râm, chào cha con nhà họ Hà: "Lâu quá không gặp."

Hà Tiêu tức giận suýt đập bàn đứng dậy: "Em đã đi đâu vậy?"

"Đi nghỉ mát, nắng Úc gắt quá, làm em bị rám nắng."

Tôi đưa tay ra trước mặt anh ta: "Này, anh nhìn xem."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Hà Phụ trông già đi nhiều: "Doanh Doanh, con…"

Có vẻ như họ vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, họ vẫn nghĩ rằng tôi chỉ đang giận Hà Tiêu mà thôi.

Tôi liếc nhìn Hà Phụ, khẽ gật đầu với Đinh Hành Nhất: "Mọi người đã đến đủ, bắt đầu thôi."

Bầu không khí giữa Đinh Hành Nhất và Hà Tiêu căng thẳng như dây đàn.

Vì sai lầm của Hà Tiêu, việc trốn thuế bị phát hiện, cổ phiếu giảm liên tục, những điều này đã đụng chạm đến lợi ích của các cổ đông.

Họ tự nhiên không hài lòng với Hà Tiêu.

Cộng thêm sự mua chuộc của Đinh Hành Nhất, quả nhiên, các cổ đông đều quay lưng lại.

"Dù các người đều ủng hộ anh ta thì có thể làm gì? Phần cổ phần trong tay tôi…"

Hà Tiêu không nói nữa, anh ta chợt nhớ ra điều gì đó.

Đinh Hành Nhất cười nho nhã, cầm thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần: "Nếu thêm phần này nữa thì sao?"

Hà Phụ nhìn tôi không thể tin được.

Hà Tiêu đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào tôi mắng: "Vu Doanh Doanh! Cô bị điên à?"

Trong mắt họ, tôi là người ngoan ngoãn yếu đuối, là một người vợ và con dâu rất mực nghe lời.

Nhưng lúc này, tôi lại xé bỏ lớp vỏ cừu non, bộc lộ con người thật bên trong.

"Bất ngờ không?"

Tiếp theo đây, còn nhiều điều bất ngờ hơn nữa.

Mắt Hà Tiêu trợn ngược lên, vớ đại một vật gì đó ném về phía tôi: "Đồ phản bội vô liêm sỉ!"

Tôi không né tránh, để mặc điện thoại đập vào trán: "Hành vi bạo lực gia đình của ông Hà mọi người đều thấy rồi đấy."

Tôi mỉm cười bình thản với Hà Tiêu: "Tôi sẽ đưa chứng cứ liên quan cho tòa án. Chúng ta ly hôn đi."

Mạch m.á.u trên trán Hà Tiêu nổi lên, xông về phía tôi, nhưng chưa kịp chạm vào tà áo của tôi, đã bị Đinh Hành Nhất đ.ấ.m ngã xuống đất.

"Đánh phụ nữ thì là cái thá gì?"

Cảnh tượng hỗn loạn, bảo vệ lao đến, tách hai người ra.

Nhìn bộ dạng bầm dập của Hà Tiêu, tôi không nhịn được cười thành tiếng.

Khi đi ngang qua anh ta, tôi khẽ nói một câu: "Đồ đần."

14

Đinh Cảnh đợi tôi dưới lầu, nhìn thấy vết thương trên đầu tôi, anh lập tức muốn lên lầu tìm Hà Tiêu đánh nhau.
 
Hôn Lễ Đen Tối - Ăn Dưa Hấu Không Nhả Hạt
Chương 12



Tôi cản anh lại, nhưng anh quay đầu tìm Đinh Hành Nhất nổi nóng: "Anh, anh làm gì thế? Lam Lam lên đó là giúp anh, không phải để bị đánh. Anh chẳng phải học tán thủ sao? Đánh không nổi Hà Tiêu thì làm đàn ông kiểu gì?"

Càng nói càng quá đáng.

Tôi giật lấy điện thoại của anh, cúp máy.

"Lam Lam, nhà họ Hà không thể quay về nữa, anh đã tìm được nhà rồi. Dạo này em phải cẩn thận một chút, Hà Tiêu và ba anh ta đều nham hiểm, hay là thời gian này anh dọn đến ở chung với em nhé, cũng tiện bảo vệ em."

Tôi nhướng mày: "Em chưa ly hôn."

"Anh không ngại."

"Không được."

Anh cũng không níu kéo chuyện này.

Đến tối, khi tôi ra ngoài đổ rác, vừa vặn gặp anh.

"Bất ngờ chưa!"

Anh vừa tắm xong, khăn tắm chỉ quấn ngang hông, lộ ra tám múi bụng.

Mái tóc ướt dính lên trán, thậm chí ánh mắt cũng như phủ một lớp sương mù.

Anh cố ý, nào có ai tắm xong lại mở cửa nhà chứ.

Tôi nhìn anh từ đầu đến chân: "Phải tập nhiều hơn."

Anh không hài lòng với phản ứng của tôi, bĩu môi, quay người vào nhà.

Anh dọn sang ở đối diện nhà tôi, lấy cớ bảo vệ tôi, thực chất thỉnh thoảng sang nhà ăn uống.

May mà tâm trạng tôi tốt, không thèm chấp nhặt với anh.

15

Chưa kịp để cha con nhà họ Hà lấy lại tinh thần sau cú sốc nặng, họ lại bị cảnh sát bắt đi.

Tại sao ư?

Vì năm xưa, để che giấu sự cố thuốc, họ đã làm nhiều việc phi nhân tính.

Ví dụ như đe dọa gia đình bệnh nhân, thậm chí... g.i.ế.c gia đình bệnh nhân.

Ngày mở phiên tòa, một nhân chứng quan trọng đã xuất hiện.

Đó là Trương Điềm, người đã biến mất kể từ khi Hà Tiêu bị cơ quan thuế vụ bắt đi.

Hà Tiêu à, sự tự dối mình của anh đến đây là chấm dứt rồi.

Hà Mẫu từ hàng ghế khán giả bật dậy: "Cô điên rồi sao? Nó là cha của con cô đấy!"

Trương Điềm nhìn thẳng vào Hà Tiêu, từng lời từng chữ: "Không, anh ta là kẻ thù của tôi."

"Anh còn nhớ tôi không? Cha tôi bị anh đánh c.h.ế.t đấy."

"Các người biết rõ có vấn đề, nhưng không làm gì cả, các người chưa bao giờ nghĩ đến việc khắc phục hậu quả."

"Sau khi mẹ tôi chết, gia đình bệnh nhân tụ tập lại, chúng tôi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề."

"Các người thấy lợi dụng không thành, liền đe dọa cha tôi. Cuối cùng, g.i.ế.c c.h.ế.t ông."

"Tôi nói đúng không, Hà Tiêu."

Đúng vậy, cô ấy mới chính là Lưu Miểu.

Nhà họ Hà giàu có quyền thế, còn lúc đó cô ấy chỉ là một nữ sinh trung học.

Cô không làm được gì.

Chỉ có thể mở to mắt nhìn Hà Tiêu để một tên côn đồ chịu tội thay, còn anh ta thì vẫn sống an nhàn sung sướng.

Vì vậy cô ấy lẩn trốn trong đám đông, phẫu thuật thẩm mỹ đổi tên, dùng thân phận hoàn toàn mới để tiếp cận Hà Tiêu.

Cô ấy không giống tôi, cô ấy dùng tình cảm làm vũ khí, có thể khiến Hà Tiêu tổn thương sâu sắc hơn.

"Những năm qua, chúng tôi, những gia đình bệnh nhân, sống trong tội lỗi và sợ hãi, cuối cùng các người đã sụp đổ. Chúng tôi mới dám đứng ra, nói cho thế giới biết các người đã làm những gì!"

Hà Tiêu run rẩy dữ dội, mắt đỏ lên.

Anh ta không dám nhìn cô ấy.

Chậc chậc chậc, Hà Tiêu cũng như cha mình, cũng là một kẻ si tình.

"Xin lỗi." Anh nói với Trương Điềm như vậy.

Cô đáp lại anh: "Anh hãy chấp nhận sự trừng phạt đi, đồ chó chết."

Thật mạnh mẽ.

Tôi giơ ngón tay cái về phía cô ấy.

Sau khi phiên tòa kết thúc, chúng tôi cùng nhau đi ăn một bữa.

Tôi nâng ly trước: "Chúc mừng cô."

Cô mỉm cười với tôi: "Cũng chúc mừng cô."

Chúng tôi đã quen biết nhau khá lâu rồi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Chuyện của ba tôi, không để lại chứng cứ gì.

Muốn Hà Tiêu chịu sự trừng phạt của pháp luật, phải tìm được những chứng cứ phạm tội khác.

Tính cách kiêu ngạo ngang ngược của anh ta, không phải một sớm một chiều mà có, tự nhiên cũng không thể một sớm một chiều mà mất đi.

Quả nhiên, từ nạn nhân của vụ thuốc, tôi phát hiện ra manh mối.

Lưu Miểu đã biến mất.

Người nhà họ Hà bận rộn trăm công ngàn việc, có ba mươi gia đình chờ họ xử lý, làm sao phòng bị được một nữ sinh trung học nhỏ bé chứ?

Tôi tìm suốt năm năm, mới tìm được Lưu Miểu.

Lúc đó cô ấy đổi tên thành Trương Điềm, là một trong số nhiều tình nhân của Hà Tiêu.

Nhưng cô ấy mang thai, không muốn cho Hà Tiêu biết.

Vì vậy tôi đưa cô ấy sang Úc.
 
Hôn Lễ Đen Tối - Ăn Dưa Hấu Không Nhả Hạt
Chương 13: Hoàn



Trong vô số đêm đen, chúng tôi nương tựa vào nhau, tính toán đối phó cha con nhà họ Hà thế nào.

Trong những chứng cứ tôi nộp, tờ hóa đơn quan trọng nhất, là do cô ấy chụp gửi cho tôi.

Hà Tiêu tin cô ấy hơn nhiều so với tin tôi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ngay từ đầu, đây là cái bẫy ngọt ngào dành cho họ.

Trương Điềm đối phó Hà Tiêu, tôi đối phó Hà Phụ.

Chúng tôi đã thành công.

16

Sau khi cha con nhà họ Hà vào tù, tôi và Trương Điềm đưa Hiển Hiển đến thăm họ.

Chỉ có Hà Tiêu xuất hiện trong phòng gặp mặt.

Anh ta gầy đi nhiều, trông có vẻ không sống tốt.

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt chế giễu, như đang nhìn một đống rác.

"Hiển Hiển, con đến thăm ba sao?"

Hiển Hiển lùi lại một bước.

Thằng bé năm tuổi rồi, nhớ lời mẹ dặn rằng người đàn ông trước mắt không phải là người tốt.

"Hiển Hiển, ba là ba con đây, đến gần để ba xem nào."

Hiển Hiển không động đậy.

Ánh mắt cầu xin của anh ta chuyển sang Trương Điềm.

Trương Điềm cũng nhìn anh ta như nhìn một đống rác.

Ngược lại, tôi mở lời: "Hà Tiêu, tôi đến để mang đến cho anh một bất ngờ."

"Đây là lần cuối cùng Hiển Hiển đến thăm anh, vì anh không phải là cha của thằng bé."

Cơn giận của anh ta nhanh chóng bùng lên.

Hiển Hiển là điểm yếu của anh ta.

"Cô đang nói linh tinh gì đấy?"

"Anh nhìn kỹ xem, đây là gì?"

Tôi ném kết quả giám định huyết thống cho anh ta, trên đó viết rằng, hai người bọn họ không có quan hệ cha con nào cả.

"Lần đầu anh thấy tờ giấy đó, là do tôi làm giả. Còn tờ này mới là thật."

Tại sao Trương Điềm phải ra đi nơi khác? Vì đứa bé cô ấy mang không phải con của Hà Tiêu.

Tôi đã nói từ trước, đây là một ván cờ lớn.

Tôi cố ý dẫn đứa trẻ đến buổi dạ tiệc từ thiện, để nó xuất hiện trước mặt mọi người.

Hà Phụ không phải sĩ diện lắm sao? Hà Tiêu không phải thương đứa bé này lắm sao?

Vậy tôi cứ phải nói cho họ biết, đứa bé này, là giả.

Nó và họ, không có chút quan hệ nào cả!

Không chỉ vậy, tôi còn cho mọi người biết, nhà họ Hà ngu ngốc đến mức coi một đứa trẻ không có quan hệ m.á.u mủ gì với họ là báu vật.

Hà Tiêu sững sờ một lúc lâu.

"Trương Điềm, không phải như thế này, em nói với anh, không phải như thế này!"

Anh ta như một con thú dữ rơi vào bẫy, gào thét, r*n r*.

Thì ra anh ta cũng biết đau đớn.

"Vu Doanh Doanh! Tôi chưa từng đắc tội với cô!"

Trương Điềm mở miệng nói câu đầu tiên từ khi đến đây: "Anh thậm chí không biết mình đã phạm tội gì, sao anh không c.h.ế.t sớm đi? Loại người như anh, sống trên thế giới chỉ tổ tốn không khí!"

"Anh căn bản không xứng làm người, xuống địa ngục đi!"

Tôi cười: "Đúng vậy, anh cũng không nghĩ xem, loại người như anh, làm sao xứng có con được?"

"Hà Tiêu, còn lâu mới đến ngày tử hình, anh sẽ nhớ lại thôi."

Hà Tiêu run lên vì tức giận, nắm đ.ấ.m liên tục đập vào kính.

Nhưng tôi không còn là đứa trẻ bị người ta thao túng ngày xưa nữa.

"Giấy thỏa thuận ly hôn, mong anh sớm ký, nếu không, tôi không đảm bảo mẹ anh sẽ bình an vô sự."

Anh ta bị cảnh sát dẫn đi.

Niềm vui lan tỏa trong lồng ngực, tôi gần như bật khóc vì vui mừng.

Ba ơi, ba thấy không, con đã làm được rồi.

"Mẹ đỡ đầu, đừng khóc nữa."

Hiển Hiển không biết từ khi nào đã trèo lên ghế, dùng đôi tay nhỏ bé lau nước mắt cho tôi.

"Mẹ đỡ đầu đừng buồn, sau này Hiển Hiển sẽ bảo vệ mẹ."

Tôi hôn lên má cậu bé một cái: "Mẹ đỡ đầu không buồn, sau này khi con lớn lên sẽ biết, khi người ta vui nhất, sẽ khóc."

Cậu bé như hiểu như không gật đầu, rồi giơ tay về phía tôi: "Hiển Hiển đói rồi, muốn đi ăn cơm."

Cậu nhảy xuống khỏi ghế.

Tôi và Trương Điềm nhìn nhau cười, mỗi người nắm một tay Hiển Hiển, chạy về tương lai thuộc về chúng tôi.

–Hết–
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back