Siêu Nhiên [HOMICIPHERXYOU] GÓC KHUẤT

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
385413671-256-k352285.jpg

[Homicipherxyou] Góc Khuất
Tác giả: avocado_frmexico
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thật sự mình đã tưởng tượng rất nhiều câu chuyện xoay quanh các nhân vật, từ MC hay Mr.

Scarletella, hay Mr.

Crawling... lý do tại sao lại có họ, tại sao họ lại biến đổi như vậy, trước kia họ là ai, có phải cũng từng là con người không?​
 
[Homicipherxyou] Góc Khuất
#1. Bất hạnh


P/s: không giống như cốt truyện của game 100% nên mọi người đọc hoan hỉ giúp mình nhé!!!-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------_ Còn sống không mày?_Nó nằm lặng luôn rồi kìa, haha, chúng mày hơi quá rồi đó._Tẻ nhạt thật chứ, thôi vô lớp đi, mặc xác nó.Tiếng ríu rít của bọn bắt nạt tôi dần nhỏ lại, có vẻ bọn chúng đi xa rồi.

Không biết tôi có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Phải chăng tôi đã quá hèn nhát, khát khao được sống như một người bình thường nhưng lại không dám đứng dậy mà đấu tranh.

Càng muốn chết đi thì bản thân lại không đủ can đảm.

Tôi, phải làm sao để thoát khỏi đây, tôi thật sự muốn biết, muốn có ai đó giúp đỡ, nhưng liệu ai có thể giúp đỡ một đứa như tôi...Tôi cũng giống như bao đứa trẻ khác, từng có một gia đình trọn vẹn.

Tuy không giàu có, nhưng gia đình tôi rất hạnh phúc bên nhau.

Khốn khổ thay, kẻ sống hiền lành chẳng bao giờ có cái kết tốt đẹp, bố mẹ tôi bị chính dì ruột của tôi hãm hại.

Bà buôn bán chất cấm và đổ tội lên đầu cho bố mẹ tôi.

Vì bố mẹ tôi không biết rằng bà gửi đồ ở nhà tôi, đó chính là chất cấm.

Bố mẹ tôi bị kết án tử hình.

Ngày hành quyết, tôi vẫn không quên đôi mắt ủ rũ của bố, và giọt nước mắt đau khổ lăn dài trên má mẹ. _Con ơi, con phải sống thật tốt nhé, hãy sống thay phần bố mẹ, đừng trả thù, nghiệp ai người nấy trả, nhớ nha, phải đi thật xa rời khỏi nơi này, nhé con, bố mẹ thương con lắm..._Đã tới giờ hành quyết!_Bố, mẹ, các người làm ơn, tha cho bố mẹ tôi đi, bố mẹ tôi bị người khác hãm hại mà, tôi xin các người..._Lôi con bé này xuống nhanh lên, đừng để nó làm trễ thời gian.Bạn chỉ biết mặc xác bị tách khỏi bố mẹ, đầm đìa nước mắt, cảm giác bất lực khốn khổ đến tột cùng._Chẳng lẽ thế giới này không có sự công bằng sao?Không biết đã ngủ thiếp bao lâu, tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc lạnh lẽo, nhìn trên trần nhà tôi vắt tay lên trán, tôi sống làm gì nữa, người thân duy nhất của tôi đã đi hết rồi.

Tôi ngồi dậy tiến vào phòng bố mẹ, chỉ còn người những thứ này là tồn tại.

Còn bố mẹ mãi mãi đi xa rồi.

Nhìn từng món đồ trong phòng, cảm giác trái tim bị bóp nghẹt đến khó thở khiến đôi mắt tôi ngấn lệ. _Bố, mẹ, con nhớ hai người, con phải làm gì đây...Nước mắt cứ thế tuôn rơi cùng tiếng nấc nghẹn ngào, khi đã quá mệt, tôi nằm thiếp đi.

Lại là giấc mơ đó, người đàn ông với giao diện màu đỏ tươi cứ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, hắn cứ liên tục bảo rằng hắn có thể giúp tôi, ban cho tôi sức mạnh để tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn._Có, thể, giúp, em._Em, cần, sức mạnh?_Em, cho, tên, em, cho, tôi._Cho, tên.Hắn ta cứ liên tục giục tôi cho tên, hắn nói bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó mà tôi chưa từng biết qua.

Nhưng lạ thay tôi có thể hiểu được.

Dần dần, tần suất hắn xuất hiện trong giấc ngủ của tôi một nhiều, mỗi lần hắn xuất hiện thì khoảng cách tôi có thể thấy hắn ngày một gần hơn.

Cứ như báo trước rằng tôi sẽ gặp hắn ở đâu đó thời gian nào đó trong tương lai...
 
[Homicipherxyou] Góc Khuất
#2. WHO ARE YOU?


_Nhanh lên, đừng để nó chạy!_Má nó con ranh này ăn gan hùm à, nay dám phản kháng._Haha, nó chạy vào ngõ cụt rồi kìa._Mày chạy nữa đi con chó này.Tôi cố hết sức bình sinh để chạy thoát khỏi bọn chúng- bọn đã bắt nạt tôi sau khi bố mẹ tôi mất.

Hiện tôi có hai lựa chọn, một là ở lại và chịu trận, hai là cố gắng trèo tường chạy qua phía bên kìa bờ tường.

Một mình tôi làm sao đấu lại bọn chúng, khác nào lấy trứng chọi đá.

Vì thế tôi cố gắng hết sức leo qua tường trước sự ngỡ ngàng của bọn chúng. _Nó leo tường rồi, tụi bay chia ra đi, ba đứa leo tường, còn ba đứa đi đường vòng chặn đầu nó._Con ranh, bố mày mà bắt được mày thì mày tới nái với tao.Tôi nhắm mắt, ngậm chặt môi chạy lấy chạy để.

Không cần biết là chạy đến đâu, tôi cứ thế mà chạy chỉ mong thoát khỏi bọn chúng.

Tôi vô thức cầu nguyện mong ai đó đến giúp tôi, là người hay là ma, hay là quỷ đều được.

Lúc tôi mở mắt ra, tôi thấy có một tòa nhà đồ sộ hơi cũ kỹ, trông không được an toàn lắm.

Nhưng với tư duy ngược thì nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Tôi mặc kệ mà chạy vào trong đó, tìm kiếm chỗ núp.

Bọn chúng thấy vậy liền khựng lại nói với nhau cái gì đó.

Có vẻ bọn chúng do dự vì trông tòa nhà có vẻ gì đó rất u ám chăng?Tôi ngồi gục xuống, dùng tay bịt chặt miệng vì sợ chỉ cần tiếng thở nhẹ thì bọn chúng sẽ phát hiện ra tôi.

Phía trước mặt tôi là bên trong tòa nhà, cũ kỹ, rách nát, tối om như cuộc đời bất hạnh của tôi vậy.

Khát khao được bắt đầu cuộc đời mới, mong muốn được thấy ánh sáng của tương lai tươi đẹp.

Tôi nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Dần dần cảm giác sợ hãi, bất an dâng trào trong lòng tôi._Bọn chúng đi chưa nhỉ...hức!_Bingo, tìm ra mày rồi!Tôi quay lại, chưa kịp phản ứng thì một đứa trong số chúng túm lấy tóc tôi và lôi tôi ra giữa sảnh.

Tôi đau đớn kêu gào tha mạng.

Chúng thì tàn nhẫn kéo lê tôi dưới mặt đất.

Một trong số chúng dẫm lên đầu tôi và bảo:_Ê, ai cho mày cái lá gan chạy trốn vậy?

Làm tao hơi mất nhiều thời gian đó, cứ như mọi hôm nằm chịu trận không phải tốt hơn à?_Tìm con khốn này mệt thật chứ, hôm nay tao cho mày khỏi thấy mặt trời luôn!Bọn chúng cười khúc khích như vừa tìm thấy con mồi ngon.

Tôi biết rằng mình sắp phải chịu một trận nát xương.

Tôi chỉ muốn ai đó giết quách bọn chúng đi, muốn bọn chúng biến mất, tôi thật sự không muốn chịu đựng bọn chúng nữa.

Mùi máu tanh trong miệng sộc lên tận não.

Bọn chúng đánh đập, giẫm đạp lên tôi, vừa đánh vừa cười.

Trông tôi thảm hại như một con chuột nhắt hèn nhát.

Khi tôi dần mất đi ý thức, tiếng gọi của người đàn ông đó lại xuất hiện văng vẳng trong đầu.

Hắn liên tục bảo tôi cho tên, hỏi tôi cần sức mạnh?_Em, không an toàn._Em, cho, tên!_Dạy, ta, tên, em!_Cho, ta, tên, em!Tôi không biết hắn ta đòi tên tôi để làm gì, tiếng nói ấy cứ vang vọng trong đầu.

Tôi vô thức đưa cặp mắt mờ ảo của mình nhìn vào phía bên trong tối om của tòa nhà.

Là ai vậy?

Ai đang đứng đó và cầm chiếc dù màu đỏ.

Người này di chuyển không giống như người bình thường, cứ chớp ẩn chớp hiện.

Mỗi lần ẩn xong hiện lên thì khoảng cách lại một gần hơn.

À, là hắn, người đàn ông cầm dù với giao diện màu đỏ.

Hắn ở đây làm gì, hắn đang đến để giúp mình sao!Tôi bắt đầu cảm thấy ý thức mơ hồ cho đến khi chẳng còn sức để mở mắt thêm.

Bọn chúng vẫn còn đánh đập tôi và cười hả hê.

Tôi chỉ biết nằm đó chịu trận luôn không ngừng cầu nguyện mong có người tới cứu tôi.

Bỗng dưng tôi nghe tiếng la hét thất thanh, tiếng gãy của xương cổ, tiếng người kêu cứu thảm thiết._A, cứu, đừng giết tôi!

Tôi sai rồi..._Ma...aaa, cứu với, cứu tôi với!_Ư...ư...đừng giết tôi mà làm ơn* rắc* Tôi thực sự muốn biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng có lẽ là vì cơ thể tôi đã chịu quá nhiều tổn thương.

Tôi cần phải nghỉ ngơi, tôi muốn một giấc ngủ ngon.

Sao cơ thể tôi nhẹ nhàng vậy nhỉ, cứ như không còn một vết thương nào trên người nữa.

Hay là tôi đã chết nên không cảm thấy đau nhỉ?

Nếu thế thì tốt thật, dù sao thì tôi cũng muốn chết mà...
 
Back
Top Bottom