Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào
Chương 100



Lương Tư gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Biết rồi sếp, sếp mau đi nhặt rác đi.” “Không nhặt.” “Vậy anh xuống xe dưới lầu lấy đồ đi, tiện tay vứt luôn cái này.” Thanh Trạch cuối cùng vẫn không thắng nổi sự tò mò, giật cái túi lại, loay hoay vài cái là mở tung ra. Toàn là quần áo cũ của anh để ở chỗ Lương Tư trước đây. Anh lật xem, áo sơ mi, đồ ngủ, khăn tắm, chai nước hoa. Cũng chẳng phải đồ gì quan trọng, giữ được đến giờ anh đã vui lắm rồi, cô muốn vứt thì cứ vứt. Nhưng mà —— “Sao em lại vứt cả Lam Lam đi?” Cái tên gọi ra tự nhiên quá, Lương Tư thoáng chốc còn tưởng mình vừa vứt mất đứa con nít nào. Thanh Trạch túm lấy con cá voi nhỏ, dùng chiều cao áp đảo Lương Tư, dồn cô vào tường đòi giải thích. “Vì tức giận chứ sao.” “Giận thì giận cũng không được vứt nó đi, em để Kình Kình một mình ở Geneva thì sao.” “Kình Kình là miếng dán tủ lạnh, thì kệ nó chứ sao.” “Nhà lại chẳng phải không có tủ lạnh, sao em không kiếm chỗ cho Lam Lam?” “?” Lương Tư nghe nhắc tới công việc là thấy phiền, đẩy nhẹ vào bụng Thanh Trạch, “Đi làm cái gì mà đi làm? Anh có tắm không đây?” Thanh Trạch quay người đi vào bếp, dán cạch một tiếng con cá voi xanh dương bằng bàn tay vào chính giữa cửa tủ lạnh. Rồi anh ngồi xổm xuống trước túi rác. Lấy chiếc khăn tắm từ bên trong ra, anh đóng cửa phòng tắm lại. “Sạch sẽ.” “Ừm.” Lương Tư bóc một bao thuốc, tìm bật lửa và một cái chén nhỏ, cùng đặt lên tủ đầu giường. Cô cởi chiếc áo mặc ở nhà rộng thùng thình, tiện tay ném lên sofa, chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đen đi vào phòng ngủ. Không đầy vài phút, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Thanh Trạch quấn độc một chiếc khăn tắm trắng ngang hông, mái tóc được anh lau đến nửa khô nửa ướt, đen nhánh. Nửa thân trên để trần, cơ bụng rõ nét, còn đọng lại vài giọt nước. Thanh Trạch không đi vào ngay. Những cảnh tượng tương tự thế này, anh đã gặp không biết bao nhiêu lần. Cô nằm, ngồi, bò. Trên giường, trên sofa, bàn ăn và bàn làm việc. Mặc váy ngủ, quần ngủ, nội y, hoặc không mặc gì cả. Màu đen, màu đỏ, màu xanh lục, và màu da của chính cô. Nhưng thật kỳ lạ, đứng trước cửa phòng ngủ xa lạ này, trong đầu anh lại hiện về ngày đầu tiên anh và Lương Tư l*m t*nh. Trong căn phòng chật hẹp, cô mặc bộ nội y đen quyến rũ ngồi trên giường, bên cạnh là ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp. Giống đến lạ kỳ. Lương Tư ngoắc ngón tay với anh. Thanh Trạch bước hai bước thành một, bế bổng cô lên, đè xuống dưới thân, dịu dàng hôn lên cổ cô. Anh liếc mắt qua tủ đầu giường, không tìm thấy thứ cần tìm. “Bảo bối, để đâu rồi…?” Anh ngậm vành tai cô, ánh mắt si mê. Đôi mắt Lương Tư đen trắng rõ ràng, đáp gọn lỏn: “Không có.” Thanh Trạch dừng lại, khó hiểu nhìn cô. “Hôm nay trời đâu có mưa.” Ngón tay Lương Tư lướt theo đường nét cơ bụng của người đàn ông, cô khẽ l**m đầu ngón tay anh, “Nhưng mà, em muốn thử cái này.” Thanh Trạch cười gật đầu, “Được thôi.” Cô liếc bàn tay trái sạch sẽ, thon dài của anh, “Nhẫn đâu rồi?” “Tháo ra lúc anh tắm rồi.” “Vậy anh đi đeo vào đi.” “Vậy em đi thay bộ váy kia đi, được không,” anh đặt một nụ hôn lên vai cô, “Anh mặc giúp em.” Lương Tư quay lưng về phía Thanh Trạch, ngồi trên đùi anh, những sợi dây váy bị một đôi tay kéo nhẹ, đan vào nhau có trật tự sau lưng cô. Như thể quay lại bãi đỗ xe ngầm đêm đó. “Được.” Vừa dứt lời, làn da hơi lạnh sau lưng cô áp vào một lồng ngực ấm áp. Một ngón tay đeo nhẫn bạch kim vòng qua gáy, chuẩn xác luồn vào môi cô. Vành tai bị anh lúc có lúc không mà m*t nhẹ. “Bảo bối, ngay từ cái nhìn đầu tiên ngày đó, anh đã muốn làm thế này rồi.” “Muốn đuổi Louis đi, khóa cửa lại, không cho ai vào hết.” “Rồi cởi bộ vest đó của em ra, xem em mặc chiếc váy này thế nào.” Thanh Trạch hình như đang nghịch một sợi dây, kéo người cô về phía sau, “Phiên dịch Lương à, dây váy có phải bị buộc lung tung rồi không?” Mấy câu nói như cây gậy, khuấy đảo tâm trí Lương Tư đến mơ màng. Cô nói giọng mơ hồ: “Thôi đi,lúc đó anh còn phải lên phát biểu nữa…” “Phát biểu cái gì chứ, nếu không phải vì muốn gặp phiên dịch Lương phiên, anh đã không đi.” Ngón tay dài của Thanh Trạch chậm rãi di chuyển xuống dưới, lòng bàn tay che phủ bụng dưới. Lương Tư mềm nhũn trong lòng anh, vạt váy đen rủ xuống phập phồng, bất lực mắc kẹt g*** h** ch*n. Đến ngón chân cũng tê rần. Cô được Thanh Trạch ôm vào lòng, dần dần hồi sức sau cơn mệt lả, mắt trong veo trở lại. Nhưng Thanh Trạch thì chưa. Cô vòng tay qua cổ anh, “Có muốn không?” “Muốn.” Lương Tư lại từ trên người anh ngồi dậy, ngồi sang một bên chất vấn: “Chuyện nghiện thuốc là sao?” Thanh Trạch vốn đang khó chịu, người trong lòng lại chạy mất, tim cũng thấy hụt hẫng. Anh khó chịu ngồi dậy, kiên nhẫn giải thích: “Không có nghiện, một điếu cũng không hút.” Lương Tư không hài lòng với câu trả lời này, “Nói từ đầu.” “Bắt đầu hút sau khi em rời Paris, hút ba tháng, sau đó cai rồi.” Lương Tư hất cằm về phía tủ đầu giường, “Anh hút một điếu em xem nào.” Thanh Trạch không nhúc nhích, “Cai thật rồi, hai năm nay không đụng đến.” Lương Tư xuống giường, vén rèm đẩy hé một cánh cửa sổ, không khí trong lành se lạnh luồn vào phòng, để lại một lớp run rẩy mỏng manh trên cánh tay trần của cô. Cô tựa người vào cửa sổ nhìn anh. Thanh Trạch khẽ thở dài, ngồi xuống mép giường. Anh cầm lấy hộp thuốc, thành thục gõ ra một điếu, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy, đặt giữa đôi môi. Vẫn bàn tay đó, khều chiếc bật lửa từ tủ đầu giường lại đây. Anh ngậm thuốc, hơi ngẩng đầu, im lặng nhìn Lương Tư. Anh chống bật lửa lên đầu gối, xoay xoay trong tay. Những lúc rảnh rỗi cô cũng hay làm vậy. Cạch. Anh khẽ bật lửa, ngọn lửa bập bùng chiếu lên hai gương mặt lúc tỏ lúc mờ. Anh cúi người châm thuốc, ngay khoảnh khắc điếu thuốc bắt lửa, Lương Tư đã lên tiếng: “Không được hút.” Thanh Trạch dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, hạ xuống. Lương Tư ngồi lên đôi chân đang tách ra của anh, tay v**t v* anh. Giọng Thanh Trạch lập tức thay đổi: “Lê Lê.” Anh dùng bàn tay không cầm thuốc ôm lấy cô, định dụi điếu thuốc vướng víu vào chén. Lương Tư nhẹ nhàng ra lệnh: “Để nguyên.” Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen của người đàn ông, trả lại nguyên vẹn câu nói đó cho anh: “Kẹp đi.” Điếu thuốc giữa ngón tay lụi tàn, tro bụi rơi lả tả. Một lúc lâu sau, Lương Tư mới dừng lại. Thanh Trạch thở hổn hển, vỗ nhẹ lưng cô, vẻ mặt thỏa mãn, “Đi rửa tay đi, bảo bối.” Hai người tự vệ sinh sạch sẽ, ôm nhau nói chuyện phiếm. “Thanh Trạch, mấy tháng sau chia tay, em sợ mình nghiện nên không hút điếu nào.” “Anh lần đầu hút, không biết.” Lương Tư cười khẽ, “Em giờ cũng ít hút lắm, chưa từng hút ở nhà.” “Anh thấy rồi,” Thanh Trạch liếc cái chén nhỏ màu trắng bên cạnh, “Đến cái gạt tàn cũng không có.” “Đúng vậy, chính vì không có nên mới định vứt cái lọ thủy tinh đi để làm gạt tàn đấy.” “Tốt đấy, thứ này không tốt cho sức khỏe.” Thanh Trạch lại dụi vào cằm Lương Tư. Cô bấm điện thoại, “Sắp 12 giờ rồi.” Thanh Trạch chỉ mải cọ dụi, “Ừ.” “Anh về nhà được rồi đấy.” “Hả?” Thanh Trạch chống người dậy, “Gì cơ?” “Em nói, sếp Thanh về nhà được rồi.” “Không muốn về.” “Anh nằm đây em ngủ không được.” “Thế trước kia em vẫn ngủ ngon đấy thôi?” “Trước kia làm xong mệt, mệt quá nên ngủ thiếp đi, hôm nay có làm đâu.” Logic quá kín kẽ. Thanh Trạch im lặng một lát, hỏi: “Bảo bối, có phải em vẫn còn sợ không? Em cứ nói với anh, anh không sao đâu.” “Không phải thật mà,” Lương Tư hôn lên trán anh, “Lái xe cẩn thận, về nhà nhanh đi.” Thanh Trạch vẫn nằm lì trên giường không chịu nhúc nhích. Nếu đã vậy —— “Haiz,” Lương Tư quét mắt từ đầu đến chân anh một lượt, thật lòng cảm thán, “Sao lại có con cún bự thế này nhỉ.” Thanh Trạch bật dậy như lò xo, phấn khích hỏi: “Lại nữa rồi đúng không? Nói ai là cún?” “Cún con là khen đấy chứ, khen anh vừa đáng yêu vừa đẹp trai.” Thanh Trạch nhìn cô chằm chằm hai giây, chấp nhận hết, “Ok.” —— Sinh nhật Lương Tư vào thứ Tư, hôm sau lãnh đạo muốn đến lớp cô dự giờ, tối đó cô ở nhà diễn tập tới lui, chẳng còn tâm trạng đón sinh nhật, thế nên Thanh Trạch hẹn thứ Bảy sẽ bù cho cô. Thanh Trạch vốn chỉ muốn ăn mừng riêng với Lương Tư, nhưng Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An sắp về Pháp, Trịnh Thuật tháng sau cũng về Anh, nhân lúc mọi người còn đông đủ, anh vẫn tự bỏ tiền túi đặt một bàn tiệc. Từ lúc anh và Lương Tư làm lành, anh vẫn chưa chính thức thông báo cho bạn bè. Những người khác thì dễ rồi, tin tức vụn vặt kiểu gì cũng nghe được ít nhiều. Trừ Trịnh Thuật. Thanh Trạch lấy cớ “Tụ tập lần cuối”, gọi Trịnh Thuật đến, chính là để cho anh ta một phen kinh hãi. Để cho anh ta hết cái trò hiểu lầm anh thích Tạ Thiệu, thích cái khỉ ấy. Trong phòng riêng nhà hàng, chủ tiệc còn chưa tới, Trịnh Thuật đã hăm hở hỏi Tạ Thiệu: “Theo đuổi người ta đến đâu rồi?” Tạ Thiệu nghe là hiểu ngay, Thanh Trạch chưa nói gì với anh ta. Anh ậm ờ đáp: “Cũng tàm tạm.” “Vậy cậu phải nắm chắc vào chứ, trước khi tôi về Anh, có thành được không?” “Tôi sẽ cố.” Trịnh Thuật tỏ vẻ muốn nói lại thôi, “Hôm đó cậu với sếp Thanh… nói gì thế?” “Tâm sự chuyện tình cảm với cậu ấy.” “Vãi chưởng,” Trịnh Thuật suýt nhảy dựng khỏi ghế, “Hai người thì có tình cảm gì??” Trịnh Thuật đang hoài nghi nhân sinh, khóe mắt liếc thấy một nam một nữ bước vào cửa. Anh ta tưởng là Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An, thầm nghĩ, Adrian trông cao phết nhỉ. Anh ta nhìn kỹ lại, và chết lặng. Là Lương Tư và Thanh Trạch. Là cô giáo Lương mà Tạ Thiệu đang theo đuổi, và sếp Thanh người thích Tạ Thiệu. Hai người còn đang nắm tay. Trịnh Thuật nhìn hai vị này, lại liếc sang Tạ Thiệu bên cạnh. Tạ Thiệu mặt không biến sắc, còn chủ động chào hỏi: “À, cô Lương, Loch, hai người tới rồi.” Anh ta muốn xỉu. “Trịnh Thuật,” Thanh Trạch nhướng mày cười, biết rõ còn hỏi, “Sao mặt mũi thế kia? Có chuyện gì à?” “… Cậu nói thừa quá đấy?” Thanh Trạch buông tay Lương Tư ra, đi đến bên cạnh anh ta, hạ thấp giọng, cố gắng không để Tạ Thiệu nghe thấy, “Bạn gái cũ của tôi, họ Lương.” Trịnh Thuật: “…???” Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An ngay sau đó cũng tới, Trịnh Thuật một tay kéo Nhậm Bình An lại, xác nhận với anh ta: “Chuyện Lương Tư là bạn gái cũ của Thanh Trạch, cậu biết không?” Nhậm Bình An: “Biết chứ.” “Sao cậu không nói cho tôi??” “Hai người họ không nói, tôi nói làm gì. Với lại, hôm đó Thanh Trạch ám chỉ rõ ràng thế mà cậu không hiểu, hay là do cậu ở Anh lâu quá rồi?” “Cậu ta ám chỉ gì cho tôi đâu?” “Cậu thử động não xem nào, cô giáo Lương có phải từng học ở Paris không, có phải có người bạn chung với Thanh Trạch là tôi đây không, thế thì hai người họ có khả năng quen nhau rồi yêu nhau không??” “Cậu nói đúng hết, nhưng mà, lúc đó Thanh Trạch nói là bạn gái ông ấy còn xinh hơn cả hai cô em gái cơ mà, em gái cậu ấy cậu cũng gặp rồi, công tâm mà nói, cô giáo Lương đúng là khá xinh, nhưng mà so với hai cô em kia thì đâu cùng đẳng cấp??” Trịnh Thuật huých nhẹ vào tay Nhậm Bình An, “Tôi nhớ cậu còn gật đầu lia lịa bảo đúng mà, thế thì làm sao tôi nghĩ họ là một được??” Nhậm Bình An thấy oan quá, “Lúc đó Thanh Trạch đứng ngay cạnh tôi, tôi phản đối được chắc? Với lại, người ta thấy bạn gái mình là đẹp nhất thiên hạ, chẳng phải bình thường sao??” Trịnh Thuật càng nghĩ càng thấy vô lý, càng nghĩ càng tức. Anh ta nhìn quanh bàn một vòng, định thành lập một liên minh những người không biết gì. Anh ta đi hỏi Vương Vũ Vi: “Em biết không?” Vương Vũ Vi: “Biết chứ.” Hỏi Lâm Vãn Anh: “Em biết không?” Lâm Vãn Anh: “Biết.” Hỏi Louis: “Cậu biết không?” Louis: “Biết mà.” Anh ta không bỏ cuộc, hỏi niềm hy vọng cuối cùng duy nhất của mình: “Tạ Thiệu, cậu biết không?” Tạ Thiệu gật đầu, “Biết chứ.” Trịnh Thuật suy sụp “Thế hóa ra chỉ có mình tôi không biết à???”
 
Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào
Chương 101



Thanh Trạch yên vị ngồi ở ghế chính, ra vẻ nhàn nhã, như thể không liên quan đến mình. Trong lòng thì đang cười thầm. “Trịnh Thuật,” anh lại gọi anh ta, “Cậu biết hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm vì cái gì không?” Trịnh Thuật nhìn quanh như thể đang nhìn một phòng toàn người xấu, người này không muốn nhìn, người kia không muốn đụng. “Không phải tiễn chúng tôi sao?” “Không phải, là mừng sinh nhật cô giáo Lương,” Thanh Trạch tặc lưỡi hai tiếng, “Có phải cậu đi tay không đến không?” Trịnh Thuật lại ngớ người, bữa cơm này rốt cuộc là thế nào đây, vừa bị lừa, giờ lại xấu hổ, haizz, thà không ăn còn hơn. Lương Tư véo nhẹ Thanh Trạch một cái dưới bàn, nói: “Trịnh Thuật, anh đừng nghe anh ấy nói bậy, hôm nay chính là tiễn mọi người, tiện thể ăn bánh kem thôi, đã nói trước rồi, không cần tặng quà.” Thanh Trạch lật bàn tay lại, bao lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia, “Đúng thế, phản ứng của cậu chính là món quà tốt nhất rồi.” Trịnh Thuật nghẹn lời hai giây, buông lời hăm dọa với Thanh Trạch: “Cậu cứ đợi đấy.” “Lát nữa tôi gọi điện cho Emily, để vợ tôi mắng cậu.” Cả bàn cười rộ lên, chỉ có Vương Vũ Vi ngồi cạnh Lương Tư chú ý đến hành động nhỏ lén lút của hai người. Đôi tay kia như thể chẳng ai chịu thua ai, anh nắm lấy tay cô, cô véo lại tay anh, có lẽ đó là một trò chơi nhỏ chỉ thuộc về riêng họ, chơi mãi không biết chán. Giữa những tiếng cười nói vui vẻ, lần đầu tiên Vương Vũ Vi lại cảm thấy cay cay khóe mắt một cách không hợp thời. Như thể mới hôm qua Lương Tư và Thanh Trạch gặp nhau trong ngôi nhà mới trang hoàng xong của cô, rồi cùng nhau ăn lẩu, xem World Cup. Cũng như hôm qua, cô đến nhà Lương Tư, nhìn người phụ nữ gầy trơ xương cười nói với cô rằng, cô ấy sẽ ổn thôi. Còn có chuyện cô chưa từng kể với Lương Tư, sau khi hai người họ chia tay, trước khi Lương Tư tốt nghiệp, cô đã gặp Thanh Trạch dưới lầu nhà Lương Tư, rất nhiều lần. Cô và Thanh Trạch không thân lắm, Lương Tư cũng ít khi kể chuyện tình cảm với cô, mạng xã hội lại càng biến mất tăm hơi, thế nên cô chưa bao giờ thực sự hiểu hết về họ, chỉ biết họ là một cặp tình nhân yêu nhau rồi sẽ chia tay. Yêu nhau sâu đậm thế nào, không biết. Chia tay ra sao, không rõ. Nhưng dù thế nào đi nữa, hai bàn tay ấy lại nắm lấy nhau, mười ngón tay đan chặt, khi ẩn khi hiện giữa những chiếc ghế, giống như hai đứa trẻ con. Vương Vũ Vi nén lại nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ, cao giọng hô: “Chúng ta nâng ly nào, chúc cô giáo Lương của chúng ta sinh nhật vui vẻ!” Mấy người bạn đồng loạt giơ ly rượu: “Sinh nhật vui vẻ! Mạnh khỏe nhé!” “Vui vẻ phát tài!” “Sớm ngày lấy bằng tiến sĩ!” “Làm viện sĩ!” “Khoa Văn không có viện sĩ.” “Vậy thì chúc Khoa Văn có viện sĩ trước đã!” Lương Tư nghe mà cười khúc khích, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang trắng, “Cảm ơn lời chúc của mọi người.” Vương Vũ Vi vỗ tay bôm bốp, nói tiếp: “Và cảm ơn sếp Thanh đã chiêu đãi nhiệt tình.” “Sếp Thanh, đúng là sếp lớn.” “Các bạn lần sau gặp lại.” “Lần sau gặp ở đâu?” “Thượng Hải, London, Paris, Geneva, tóm được ở đâu thì ở đó thôi.” “Vé máy bay không rẻ đâu.” “Không sao, tôi có sếp mà.” Thanh Trạch cũng cười suốt, cạn ly giống Lương Tư, “Không thành vấn đề, đến lúc đó mua vé máy bay cho mọi người.” Ăn tối xong, Lương Tư và Thanh Trạch đứng trước cửa nhà hàng tiễn từng người bạn. Trước khi lên xe, Vương Vũ Vi đưa cho Lương Tư một chiếc hộp nhỏ màu cam, “Quà sinh nhật.” Lương Tư đoán, bên trong là chiếc lắc tay hôm đó cô đi mua cùng Vương Vũ Vi. “Đã bảo không cần tặng quà mà.” “Tớ thăng chức rồi, có tiền. Với lại năm kia năm trước tớ cũng có tặng đâu, sang năm có tặng không thì chưa biết, năm nay tặng một cái thì sao nào, cậu đeo đẹp lắm.” “Cảm ơn cậu, Vũ Vi,” Lương Tư ôm lấy cô ấy, “Hôm cậu đi,tớ sẽ ra sân bay tiễn.” “Được.” Vương Vũ Vi ôm lại một cái, rồi cùng Nhậm Bình An lên taxi. Xe của Tạ Thiệu đến cuối cùng. Anh nói vài câu đùa với Thanh Trạch, rồi nhìn sang Lương Tư. Tạ Thiệu cười ôn hòa, “Cô giáo Lương, sinh nhật vui vẻ.” Lương Tư gật đầu, “Cảm ơn.” Anh lại liếc nhìn Thanh Trạch, Thanh Trạch ung dung đứng bên cạnh, không có chút vướng mắc nào. Anh nói tiếng “Tạm biệt”, rồi cũng lên xe. Đám đông ồn ào náo nhiệt, trong nháy mắt chỉ còn lại Lương Tư và Thanh Trạch. “Đi đâu?” “Về nhà anh nhé? Anh có chuẩn bị một món quà nhỏ cho chủ nhân bữa tiệc sinh nhật.” “Quà ‘nhỏ’ kiểu nhà gỗ nhỏ à?” “Dù sao thì cũng không lớn.” Lương Tư một mình ngồi trên sofa phòng khách. Đây là lần thứ hai cô đến nhà Thanh Trạch, căn biệt thự nhỏ yên tĩnh giữa phố thị ồn ào vẫn như lần trước, chỉ có hai người họ. Thanh Trạch từ trên lầu đi xuống, tay bưng một chiếc hộp màu đỏ sẫm, đặt lên bàn trà trước mặt cô, “Mở ra xem đi.” Lương Tư mở hai chiếc khóa cài bằng inox, bật nắp hộp. Một dải ánh sao lấp lánh hiện ra. Những viên đá quý nhỏ được chạm khắc tinh xảo đính thành hình gợn sóng nằm ngang, chuyển màu từ cam sang hồng, trên nhạt dưới đậm, một viên kim cương hồng hình tròn treo ở vị trí lệch về bên trái giữa sợi dây, chỉ lớn bằng móng tay út, nhưng màu sắc lại rất rõ ràng. Thanh Trạch ngồi xuống bên cạnh, “Cô giáo Lương thấy sợi dây chuyền này giống cái gì?” Lương Tư đáp: “Giống mặt nước lúc hoàng hôn được nhuộm thành màu hồng phấn.” “Vậy tại sao mặt trời lại ở bên trái?” Cô nói bừa: “Vì cả hai chúng ta đều thuận tay trái.” Thanh Trạch chống tay lên đệm sofa, bật cười. “Không phải,” anh hôn nhẹ Lương Tư một cái, “Nó chính là hoàng hôn, không phải hoàng hôn nào cũng được, mà là hoàng hôn ngày 19 tháng 9 năm 2017, ngày đó mặt trời ở bên trái chúng ta.” Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, “Cô giáo Lương, món quà nhỏ này được chứ?” Lương Tư lại ngắm kỹ sợi dây chuyền. Ánh chiều hồng trên nền trời, mặt trời tròn màu cam treo bên trái tháp Eiffel. Cô bắt chước vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thanh Trạch, “Em thích.” Rất thích. Thanh Trạch mặt mày hớn hở, “Anh đeo cho em.” Lương Tư liếc chiếc áo len dệt kim hở cổ màu vàng nhạt và quần jean xanh đang mặc, “Cũng được.” Có cổ là đeo được. Dưới ánh nhìn dần nóng lên của Thanh Trạch, cô từ từ cởi ba chiếc cúc áo, kéo áo xuống vai. Để lộ vết đỏ sẫm dưới xương quai xanh, minh chứng cho sự phóng túng và cả kìm nén của họ vài giờ trước. Ánh mắt Thanh Trạch lướt qua vết tích đó, không nói gì. Anh đứng sau lưng Lương Tư, đeo dây chuyền cho cô. Ngoài cửa sổ, khu vườn tối đen, Lương Tư đi đến trước cửa kính sát đất soi mình. Cổ lấp lánh ánh châu quang, chiếc áo len hở hang nửa che nửa đậy bờ vai, cách ăn mặc thật sự không thể gọi là thanh lịch. Trong gương kính, cô thấy Thanh Trạch đi về phía mình, ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm tựa l*n đ*nh đầu. “Đẹp lắm, sinh nhật vui vẻ, bảo bối.” Cô nắm lấy mu bàn tay Thanh Trạch, hôn lên đốt ngón tay, hiếm hoi gọi anh: “Cảm ơn bảo bối.” Thanh Trạch nhìn hình ảnh phản chiếu của Lương Tư, giọng nói trang trọng, “Lương Tư, anh vốn định dùng sợi dây chuyền này để tỏ tình với em. Anh muốn nói với em, anh đã mang hoàng hôn ngày đó về đây, cho nên những lời anh nói với em ngày đó, vẫn luôn còn hiệu lực.” “Từ ngày đó đến hôm nay, không có ngày nào anh không yêu em. Anh sẽ cố hết sức mình để làm một người bạn đời tốt, khiến em vừa tự do vừa vui vẻ.” “Cảm ơn em, đã đồng ý lần thứ hai ở bên anh” Một dòng nước ấm chảy qua tim Lương Tư, nhưng cũng có chút gì đó chua xót quanh quẩn. Cô xoay người, dang tay ôm lấy Thanh Trạch, má áp vào áo sơ mi anh, cảm nhận hơi ấm từ anh. “Em cũng vậy.” Những lời nói và chữ viết ngày đó, vẫn luôn còn hiệu lực. “Muốn mở nhạc.” Lương Tư chợt nảy ra ý nghĩ. Thanh Trạch thuận thế đặt một nụ hôn lên môi cô, “Được.” Cô bấm vài cái, ném điện thoại lên sofa. Loa vang lên vài tiếng Bass trầm rõ rệt. [Starry eyes How can I get to you My truly little] (Tạm dịch: Đôi mắt tựa ngàn sao / Làm sao anh đến được với em /cô gái bé nhỏ của anh) Lương Tư và Thanh Trạch đứng giữa phòng khách, ôm nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp, khẽ đung đưa cơ thể theo tiếng nhạc du dương mê hoặc. Những viên kim cương nhỏ đủ màu sắc đã nằm dưới lòng đất cả tỷ năm, trong đêm bình thường này lại phản chiếu thứ ánh sáng nhỏ bé mà chói mắt. Ánh mắt người yêu và ánh sao đan xen, soi chiếu lẫn nhau, lấp lánh không ngừng. Cộp, cộp. Giày gõ nhịp tùy ý trên sàn. “Muốn nhảy Disco quá…” “Vậy anh lắp cái bạt nhún trong nhà, hai đứa mình nhảy.” [but knowing you’re the one to greet me and meet me Two alone in the dark may it be] (Tạm dịch: nhưng biết rằng em là người duy nhất / chào anh và gặp gỡ anh / Dù cho chỉ hai ta đơn độc trong bóng tối) Lương Tư vòng tay qua cổ Thanh Trạch, ngẩng cằm, hôn lên đôi môi định mệnh kia. Cánh tay ôm sau lưng cô càng siết chặt, bao phủ bờ vai trần bằng lòng bàn tay nóng rực. Bước chân lỡ nhịp, sàn nhà dần im tiếng. “Thanh Trạch, anh biết không? Dự báo thời tiết nói, đến cuối tháng này Thượng Hải đều không mưa.” “Ừ, vậy đợi tháng sau.” “Không muốn đợi nữa……” Thanh Trạch trực tiếp bế ngang cô lên. [Starry eyes forever shall be mine] (Tạm dịch: Đôi mắt tựa ngàn sao mãi mãi là của anh) Lương Tư nằm trên giường, được Thanh Trạch hôn từ đầu đến chân, như mỗi lần họ xa cách ngắn ngủi rồi gặp lại. Lần này rất thuận lợi, so với buổi chiều và tối hôm đó bốn năm trước, họ đã tiết kiệm được rất nhiều mồ hôi và thời gian. Cả hai bất giác cùng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt đều ánh lên chữ “May quá”. Họ cười rồi trao nhau một nụ hôn, chúc mừng cơ thể họ vẫn hòa hợp như xưa. “Anh yêu em.” “Em cũng yêu anh.” Thanh Trạch vẫn dịu dàng như trước, rất nhanh sau đó, Lương Tư lại cuộn tròn run rẩy trong lòng anh, bên môi bật ra vài tiếng rên khe khẽ không giống cô thường ngày. Chỉ Thanh Trạch biết, đó là giọng của cô. Đó là âm thanh anh đã nhớ không biết bao lần trong đầu mà chẳng thể tìm lại được. Anh như nghe chưa đủ, cắn nhẹ tai cô cầu khẩn: “Lê Lê, nói lại lần nữa đi.” Lương Tư lười biếng mở mắt, nhìn anh, miệng gần như không mở, đầu lưỡi khẽ cong chạm vòm họng, “Thanh Trạch.” Ba mươi mốt năm giáo dưỡng của Thanh Trạch chỉ đủ để anh duy trì sự dịu dàng đến đây. Lần thứ hai, tàn nhẫn đến mức muốn mạng. Bàn tay anh khóa chặt mắt cá chân Lương Tư, cơ thể như muốn phá tan chiếc khóa vô hình, xông vào linh hồn không người của cô. Nhưng linh hồn cô sớm đã có anh. Từ khoảnh khắc mất anh, từng chút một về anh đã bắt đầu hội tụ trong linh hồn cô, biến thành anh, cũng biến thành chính cô. Thanh Trạch cúi xuống, “Bảo bối, em còn chịu được không?” Lương Tư nắm chặt ga giường, “Ừm” một tiếng. Đầu óc cô nhẹ bẫng, mọi tri giác đều tập trung về một điểm, chỉ có âm thanh vang vọng bên tai, trong trẻo, kịch liệt, đã tai. Trước mắt là gương mặt quyến rũ của Thanh Trạch, lúc xa lúc gần. Cô nhớ lại những giấc mộng thật thật giả giả mình từng mơ. Trong mơ, cô chưa bao giờ được thỏa mãn. Không giống bây giờ. Hai luồng hơi thở gấp gáp không biết mệt mỏi quấn lấy nhau trong phòng. Thanh Trạch gần như nói mê: “Lê Lê, có phải anh làm em đau không?” “Không có,” Lương Tư chậm rãi vuốt tóc anh, “Thích.” “Anh biết.” Lương Tư giơ chân đá anh, tiếc là động tác mềm oặt, chẳng có chút uy h**p nào. Thanh Trạch dựa vào đầu giường, khàn giọng cười hai tiếng. Anh cũng nhặt một sợi tóc của cô trên ga giường, dùng lòng bàn tay vuốt đi vuốt lại. Hai người nằm trên giường trò chuyện về mấy năm qua, chẳng hiểu sao lại quấn lấy nhau lần nữa. Lương Tư liếc nhìn nửa dưới của Thanh Trạch, “Sếp Thanh nghỉ ngơi đủ chưa ạ?” Thanh Trạch không nhúc nhích, nằm đó đùa giỡn với cô, “Lương Tư, mới bắt đầu em đã định vắt kiệt anh rồi đúng không? Năm nay dù gì cũng 31 rồi, đâu phải mới hai mươi mấy.” “? 31 đã thế này, đến 41 thì làm sao đây? Bộ dạng này của anh, đừng mong về hưu mà vẫn ‘làm’ nhé?” Thanh Trạch nghe xong, mặt không giận không bực, vỗ nhẹ một cái vào eo cô, “Nằm yên nào, bảo bối.” Lương Tư cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, con cún này lại bắt đầu giở trò. Anh đè Lương Tư xuống dưới, nheo mắt nhìn cô, “Cô Lương, tính sổ nào.” Lương Tư vừa bị anh hành cho thất điên bát đảo, “Tính gì cơ…?” “Cô Lương chưa từng nghe qua Tô pô đại số, không biết nó là gì, đúng không?” “…?” “Không sao, tuy anh giờ không làm nghiên cứu nữa, nhưng dù gì cũng là tiến sĩ toán học, giải thích sơ qua cho cô Lương vẫn không thành vấn đề.” Lương Tư bị anh hỏi đến vừa mê man vừa tỉnh táo, “… Thanh Trạch, anh làm gì vậy?” Thanh Trạch hôn cô một cái, đưa hai tay cô lên quá đầu, ấn xuống giường. “Nào, chúng ta bắt đầu từ đầu. Cô Lương, từ gốc của topology là gì?” Quá hoang đường. Lương Tư hừ một tiếng, tay nắm chặt ga giường, “… Không biết.” Ngón tay Thanh Trạch khẽ cong, Lương Tư bị anh trêu chọc đến lửng lơ, cắn môi không nói. “Thật sự không biết?” Anh hỏi lại. Quá khó chấp nhận. Lương Tư vùi mặt vào chăn, nghiến răng nói ra một câu: “…topos.” “Ừm,” Thanh Trạch thỏa mãn cô một chút, “Vậy topology nghiên cứu cái gì?” “Không gian tô pô…” “Tiếng Anh gọi là gì?” “topological… spaces…” “Vậy phương pháp chủ yếu của Tô pô đại số là gì?” “homotopy… homology…” Thanh Trạch l**m đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Lương Tư, ghé vào tai cô hỏi: “Cô giáo Lương nhớ rõ ràng thế này cơ mà? Sao hôm đó lại bảo không biết?” Lương Tư nhằm thẳng cổ anh mà cắn một cái, Thanh Trạch cũng không rên tiếng nào, mặc cho cô cắn. Khóe miệng anh cong lên nụ cười xấu xa như ý muốn, “Còn dám nói không có anh được nữa không?” “Thanh Trạch,” Lương Tư dùng ngón trỏ ấn vào trán anh, “Anh tin không, nếu anh còn hỏi nữa, ba tháng tới anh đừng hòng lên giường.” Thanh Trạch hôn lên môi cô, “Anh tin.” “Ba năm còn không lên được, ba tháng thì có gì mà anh không tin chứ.” Miệng thì nói vậy, nhưng khí thế kiêu ngạo lại tan biến trong khoảnh khắc, việc cần làm vẫn cứ làm.
 
Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào
Chương 102



Hai người quấn quýt đến 3 giờ sáng, nhất trí quyết định “chuyện ấy” hôm nay tạm dừng ở đây. Tương lai của họ còn dài. Chiếc váy ngủ của Lương Tư trơn tuột, người cô cũng trơn tuột, Thanh Trạch dùng tứ chi thu gọn cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên trán cô. “Ngủ ngon, bảo bối.” Lương Tư hôn đáp lại lên khóe mắt anh, “Ngủ ngon.” Đèn tắt. Một giấc ngủ đến mười giờ rưỡi. Lương Tư trở mình, cảm giác rã rời kéo đến hai chân, cô buộc phải từ từ tỉnh lại —— Một cái đầu đang canh giữ trước mặt cô, mắt đen sáng long lanh, không chớp lấy một cái. Thanh Trạch nằm nghiêng bên cạnh, tay chống đầu, “Ngủ ngon không?” “Rất ngon,” Tay Lương Tư luồn dưới chăn, móc lấy ngón tay anh đang đặt bên hông cô, “Anh thì sao?” “Ngon đến mức không nỡ ngủ.” Giọng nói của cả hai vẫn còn vương lại dấu vết ướt át của đêm qua. Cô nhìn anh, trần thuật sự thật không chút che giấu: “Thanh Trạch, em thích làm t.ình với anh.” Thanh Trạch lười biếng dựa vào gối, “Anh cũng thích làm t.ình với em, Lê Lê.” “Rõ ràng quá rồi.” “Quá rõ ràng.” Cả hai cùng bật cười, quấn lấy nhau chặt hơn dưới lớp chăn. Lương Tư khẽ hắng giọng, giọng nói trong trẻo hơn nhiều. Cô bày tỏ cảm nghĩ khó hiểu của mình với anh, “Thanh Trạch, ngôn ngữ của loài người khá nghèo nàn.” “Tiến sĩ Lương triển khai xem nào?” “Em cảm thấy tình cảm con người có rất nhiều loại, có những loại căn bản không có từ ngữ tương ứng để diễn đạt. Lúc em và anh chia tay, không chỉ là ‘đau lòng buồn bã’, lúc ở bên nhau, cũng không chỉ là ‘vui vẻ hạnh phúc’, cũng không phải bất kỳ từ đồng nghĩa nào khác.” “Mối quan hệ giữa người với người, em thấy cũng có rất nhiều loại, có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu loại quan hệ, nhưng cuối cùng quy về ngôn ngữ thì có lẽ chỉ có vài trăm, vài nghìn loại. Giống như, em và anh, Vũ Vi và Nhậm Bình An, còn có mọi cặp đôi trên thế giới này, quan hệ của mọi người đều không giống nhau. ‘Người yêu’, ‘bạn trai bạn gái’, ‘tri kỷ tâm giao’, những từ đó chỉ thể hiện được điểm chung, nhưng điểm chung đó trong mối quan hệ của chúng ta chỉ chiếm một phần rất nhỏ, chúng không thể mô tả chính xác mối quan hệ giữa em và anh.” Thanh Trạch ôm lấy cô, gật gật đầu, “Ừm, cũng có thể dùng toán học để lý giải.” Anh chợt nhớ đến màn ép buộc dạy học tối qua, dừng lại một chút, cẩn thận dò hỏi: “Bảo bối, anh giảng được không?” Lương Tư mím môi cười, “Được.” “Được,” Thanh Trạch nói tiếp, “Trên một trục số thực có số vô tỉ và số hữu tỉ. Theo cách nói thông thường hàng ngày, số hữu tỉ có vẻ phổ biến hơn, còn căn bậc hai của 2, e, pi, những số này rất khó gặp. Nhưng thực tế thì sao, xét về mặt xác suất, việc tùy ý chọn ra một số hữu tỉ trên trục số thực, xác suất này bằng 0.” “Cho nên chúng ta có thể xem ‘vui vẻ hạnh phúc’, ‘bạn trai bạn gái’, ‘tri kỷ tâm giao’ là những số hữu tỉ, thuận tiện cho biểu đạt hàng ngày, còn những tình cảm và mối quan hệ chưa được đặt tên còn lại chính là số vô tỉ. Không được đặt tên không có nghĩa là không tồn tại.” Lương Tư phân tích kỹ càng, bắt bẻ bình luận: “Cách phân loại này hơi khó hiểu, nếu viết vào luận văn, sẽ bị giáo sư hướng dẫn của em khoanh tròn, vẽ một dấu hỏi to đùng.” Thanh Trạch: “Bởi vì đây là toán học.” Lương Tư cười khúc khích, “Nhưng cũng có lý.” Thanh Trạch nhìn cô, đáy mắt lấp lánh ý cười, “Cho nên, hai đứa mình có thể lười biếng một chút, dùng cách của toán học để đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta.” Lương Tư hỏi: “Vậy tên người trong các định lý toán học được sắp xếp thế nào?” “Có thể là theo trình tự thời gian? Ví dụ như bất đẳng thức Cauchy, tên đầy đủ là,” Thanh Trạch nhớ lại vài giây về trò đùa mà giáo sư hay kể, “Bất đẳng thức Cauchy–Bunyakovsky–Schwarz, anh nhớ là Cauchy công bố trước, hai vị sau phát triển thêm một chút.” Lương Tư quyết định luôn, “Vậy hai đứa mình gọi là ‘Mối quan hệ Lương Tư – Thanh Trạch’.” Anh hôn cô, “Được.” Ngay khoảnh khắc sắp “lau súng cướp cò”, ngoài cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng gõ cửa “cốc cốc” một cách kỳ quái. Hai người trên giường dừng động tác, Lương Tư tập trung cao độ, miệng không dám r*n r*. Hai người đối thoại bằng khẩu hình: – Là dì giúp việc sao? – Dì hôm nay nghỉ. – Bố mẹ anh? – Tuần sau họ mới đến. Cốc cốc. Lại hai tiếng nữa. “Anh ơi, anh dậy chưa?” Giọng một cô gái hỏi vọng vào. Lương Tư và Thanh Trạch đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Tay anh vỗ về sau lưng Lương Tư, cất giọng đáp: “Sao vậy?” “Trên sofa có cái điện thoại rung hai lần, là của chị Lương Tư phải không ạ? Em mang lên cho hai người.” “Vào đi.” Thanh Trạch xuống giường, khoác áo choàng tắm, mở cửa phòng ngủ. Lương Tư kéo lại chiếc váy ngủ nửa cởi, trong ánh sáng hắt ra từ khe cửa, cô thấy Thanh Thành Thiên đã lâu không gặp. Thanh Trạch che Lương Tư đang trên giường ở phía sau, nhận điện thoại từ tay Thanh Thành Thiên. “Sao em lại ở đây? Không phải nói thứ Sáu mới qua sao?” “Trốn người ta chứ sao, em có làm phiền hai người không? Xin lỗi nha, hai người tiếp tục đi.” Thanh Trạch lại đóng cửa lại. Lương Tư liếc nhìn điện thoại, mẹ cô gọi hai cuộc, gửi bốn tin nhắn WeChat. “Chúng ta dậy chưa?” “Dậy thôi, bữa sáng muốn ăn gì?” “Gì cũng được.” Cô trả lời: [Lúc nãy con không nghe máy, có chuyện gì thế mẹ?] Hai người rửa mặt sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, nối đuôi nhau đi vào bếp. Thanh Thành Thiên đang ngồi ở quầy bar uống yến mạch, thấy hai người, biểu cảm có chút thay đổi. “Chào em.” Lương Tư chào hỏi. Thanh Thành Thiên cười cười, “Chị Lương Tư, lâu rồi không gặp.” Thanh Trạch: “Em đến lúc mấy giờ? Sao không thấy em?” Thanh Thành Thiên ngáp một cái, “Hơn hai giờ sáng ạ, đi bar về.” Lương Tư và Thanh Trạch giật mình. Hơn hai giờ sáng, hai người họ vẫn còn đang… Ánh mắt Thanh Thành Thiên trở nên mờ ám, trêu chọc: “Hai người, thể lực tốt thật đấy, em ba giờ hơn mới ngủ. Nói trước là em không cố ý nghe đâu, nhưng em ngủ ngay phòng bên cạnh, nhà này không cách âm lắm.” Mặt Lương Tư lập tức ửng đỏ. Thanh Trạch ôm vai cô, nhíu mày, “Vậy em ngủ ở đây làm gì?” “Say quá, leo nhầm thêm một tầng lầu.” Thanh Thành Thiên nuốt nốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt hai người. Cô cười tủm tỉm nói: “Người ta ‘role play’ là chơi cho vui, hai người ‘role play’ là học thật luôn.” Bốp. Lương Tư tát mạnh một cái vào cánh tay Thanh Trạch. Thanh Trạch “Ui” một tiếng, nhưng mặt lại không hề tỏ ra đau đớn, anh vội đuổi người: “Thanh Thành Thiên, hôm nay em có kế hoạch gì?” “Không ở nhà đâu, em đi ăn cơm với bạn,” Thanh Thành Thiên chỉ một vòng phòng khách, “Tất cả là của hai người, tùy ý.” Trước khi ra cửa, Thanh Thành Thiên tặng Lương Tư một món quà sinh nhật, là một hộp giấy màu trắng được gói kỹ càng, cầm lên không nặng lắm. Thanh Thành Thiên thần bí dặn dò cô: “Chị Lương Tư, đây là quà em tặng chị, chị tuyệt đối đừng mở trước mặt anh trai em nhé.” Lương Tư nói “Được”. Thanh Trạch đặt đồ ăn ngoài, mua hai cái bánh sừng bò và hai phần sandwich gà. Anh và Lương Tư cùng nép mình trên sofa, xem bộ phim “Shoplifters” mà hôm đó họ chưa xem được. Trên TV, bà lão tóc hoa râm ngồi dệt áo len trong căn phòng bừa bộn, cô gái đã trưởng thành dựa vào lòng bà, đắp chăn trên người, ấm áp và bình yên. Lương Tư đặt ly cà phê xuống, nói: “Bà lão này rất giống bà ngoại em, lớn tuổi nhưng tinh thần minh mẫn.” “Cô Lương cũng thích ôm bà ngoại như vậy sao?” “Cũng không hẳn, bà ngoại em hơi giống em, không thích gần gũi người khác lắm.” Thanh Trạch dùng giấy ăn lau miệng, hôn lên má cô một cái. “…Hôm nay em về nhà ngủ, ngày mai muốn ở nhà xem lại luận văn.” “Ừm.” Reng reng… Điện thoại Lương Tư lại rung trên bàn trà, là cuộc gọi video từ mẹ cô. Thanh Trạch cũng liếc thấy chữ “Bà Lương” trên màn hình, ý tứ đứng dậy, “Em nghe đi, anh đi rót ly nước.” Lương Tư giữ tay anh lại. Cô ngước mắt lên, kiểm tra một lượt quần áo bề ngoài của anh. Rất đẹp trai, rất sạch sẽ, rất chỉn chu. Rất “mang ra ngoài được”. Lương Tư lắc lắc cánh tay Thanh Trạch, “Ngồi xuống đi.” Thanh Trạch ngoan ngoãn ngồi xuống. Lương Tư dọa anh: “Chuẩn bị đi, bà Lương Tiểu Phượng khó đối phó hơn em gấp trăm lần đấy.” Thanh Trạch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cong mắt cười, gật đầu lia lịa. Lương Tư ngồi bên cạnh anh, nhận cuộc gọi, camera chỉ có mình cô và nửa bờ vai của Thanh Trạch. Mẹ Lương trên màn hình cũng đang ngồi trên sofa nhà bà, vẻ mặt lo lắng, “Ối, dọa chết mẹ rồi, mẹ cứ tưởng con có chuyện gì, sao không nghe điện thoại thế?” Lương Tư chỉ cười, không trả lời. Mẹ Lương cũng vui lây, “Chuyện gì thế? Sao cười vui vậy? Được thưởng à?” Chưa đầy ba giây, đôi mắt tinh như cú của Lương Tiểu Phượng đã phát hiện ra điểm bất thường, “Lê Lê, con ở một mình à…? Sao mẹ cứ thấy bên cạnh còn có người thế?” Thanh Trạch đã sớm chuẩn bị sẵn sàng vào vị trí, khóe môi nở nụ cười tiêu chuẩn, tư thế còn trịnh trọng hơn cả lúc anh gặp khách hàng quan trọng. Lương Tư vẫn cười, “Giới thiệu với mẹ một người.” Giọng mẹ Lương lộ rõ vẻ vui mừng không kìm nén được, “Có bạn trai rồi à??” “Vâng,” cô di chuyển camera sang trái rồi lại sang trái, cho đến khi khuôn mặt tươi cười của Thanh Trạch xuất hiện, “Mẹ, đây là bạn trai con.” Mẹ Lương mắt sáng rỡ, vừa mừng vừa sốc, “Ối giời ơi… thằng bé này sao mà đẹp trai thế??” Mẹ Lương thoáng sắp xếp lại ngôn từ, nhiệt tình hết mức, “Chào cháu, dì là mẹ của Lương Tư, cháu là Tạ Thiệu đúng không?” “Ha ha ha ha.” Lương Tư không nể nang mà cười phá lên. Thanh Trạch duy trì nụ cười ôn hòa lịch sự, thản nhiên mở miệng, “Chào dì ạ, cháu là Thanh Trạch.” Tay anh thì đang véo mạnh vào phần eo mềm của Lương Tư. “A?” Mẹ Lương ngớ người. “Mẹ, Tạ Thiệu là đồng nghiệp của con, không phải bạn trai,” Lương Tư chọc chọc vào cánh tay cứng rắn của Thanh Trạch, “Đây mới là bạn trai.” “Ồ ——” Mẹ Lương cười xin lỗi, “Ngại quá ngại quá, cô nhận nhầm người, Thanh Trạch đúng không? Chào cháu chào cháu.” “Không sao ạ, cô, coi như lần đầu gặp mặt, cháu xin tự giới thiệu một chút ạ.” Thanh Trạch cầm điện thoại nói một tràng dài. “Cháu và Lương Tư bằng tuổi, năm nay 31 ạ.” Mẹ Lương thấy: Được. “Cao 1 mét 88.” Lại không được. “Bố mẹ khỏe mạnh, chưa đến 60, không cần lo dưỡng lão. Nhà có hai em gái, hai mươi mấy tuổi, đều có việc làm.” Được. “Tiểu học trong nước, trung học ở Thụy Sĩ, cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ khoa Toán Cambridge.” Quá được! “Hiện tại làm việc ở công ty gia đình ạ.” Lại không ổn lắm. “Có nhà có xe.” Cũng tàm tạm. Bà Lương Tiểu Phượng nghe mà ngẩn người, tâm trạng lên xuống thất thường. Nhìn chung, rất ổn. Ngoại hình tuấn tú lịch sự, học vấn tốt, đối với bà là đạt chuẩn rồi, những cái khác có thể bàn sau. Lương Tư nãy giờ vẫn nghe bên cạnh, lúc này giật lại điện thoại từ tay Thanh Trạch, hỏi: “Bà Lương à, bạn trai con tìm được cũng không tệ chứ?” Mẹ Lương gật đầu, “Mẹ thấy rất tốt, đợi hôm nào Thanh Trạch không bận, mẹ lại nói chuyện với nó.” Thanh Trạch ở bên cạnh gọi: “Vâng ạ Dì!” Mẹ Lương bật cười, “Được! Đứa nhỏ này cũng dễ thương ghê.” “Vô cùng đáng yêu,” Lương Tư gác chân lên đùi Thanh Trạch, mắt nhìn anh, “Vậy Tết này con đưa anh ấy về nhà nhé?” Mẹ Lương cười thở dài, “Con bé này, sao cũng không nói trước với bố mẹ một tiếng?” “Còn chưa đủ trước à? Còn hai tháng nữa mới Tết mà.” “Được rồi được rồi, vậy bố mẹ ở nhà chờ hai đứa.” Thanh Trạch ở ngay trước mặt, mẹ Lương cũng không tiện nói chuyện khác với Lương Tư, hai mẹ con nói vài câu chuyện phiếm rồi kết thúc cuộc gọi. Lương Tư không nói lời nào nhìn Thanh Trạch. Thanh Trạch trong lòng vui như nở hoa. Anh đè Lương Tư xuống sofa, ôm lấy cổ và cằm cô hôn tới tấp, “Bảo bối.” “Anh có phải nên đặt khách sạn trước không nhỉ? Thanh Đảo mùa đông có lạnh không?” Anh lại nghĩ đến món nợ cũ, “Cô giáo Lương đi mua sắm quần áo với anh đi.” “Còn mua hả, tủ quần áo sắp không chứa nổi rồi,” cô hỏi chuyện chính, “Anh định nói với ba mẹ em thế nào?” “Cô Lương muốn nói thế nào? Hai đứa mình thống nhất đáp án.” “Em muốn nói thẳng.” “Anh cũng nghĩ vậy.” Lương Tư cầm lấy điều khiển từ xa, bấm “Tiếp tục phát”. Hai người ngồi quanh bàn vuông nhỏ ăn mì lạnh, người phụ nữ mặc váy ngủ ren trắng, người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng, mồ hôi mỏng mùa hè phản chiếu ánh sáng màu đồng trên da thịt họ. Mưa lớn bất chợt ập đến. Lương Tư dựa vào vai Thanh Trạch, “Họ sắp l*m t*nh rồi, em đoán thế.” Thanh Trạch khẽ “Ừm” một tiếng. Lời còn chưa dứt, người phụ nữ buông đũa, hôn lên môi người đàn ông. Ngoài phòng tiếng mưa rơi rả rích. Bộ phim cuối cùng vẫn không xem xong. Buổi tối về đến nhà, Lương Tư mở món quà sinh nhật Thanh Thành Thiên tặng, xé nhẹ phần băng dính niêm phong, lấy ra một xấp giấy vẽ. Trên cùng dán một tờ giấy nhớ màu xanh lá, viết: “Đây là em trộm từ nhà anh em, đừng để anh ấy biết.” Lương Tư ngồi xuống sàn nhà ở huyền quan, xem từng tờ một. Cầu Porto Louis, cầu Nghệ thuật Paris, cầu sắt vượt biển đặc biệt ở Rome. Bánh tart trứng, bánh cuộn quế, bánh sừng bò và bánh quẩy. Con cá voi nhỏ nhảy lên trên mặt biển. Mái nhà Ottoman đối diện ban công, cặp kính gọng vàng và bật lửa trên bàn sách. Chiếc váy ngủ màu xanh biển vắt trên đầu giường. Có bức đã tô màu, có bức chỉ là phác thảo qua loa, góc dưới bên trái mỗi bức đều ghi “Q.Z.”. Lương Tư cẩn thận đặt những bức tranh đó sang một bên, thấy được bức cuối cùng. Một tấm toan trắng lớn, chỉ viết hai dòng chữ nhỏ ở giữa: “Xin lỗi em, bảo bối, chỉ vẽ được một bức này thôi 17.11.2019″ Cô bất giác nín thở, nắm lấy góc tấm toan dày dặn, lật lại. Những mảng lớn màu xanh lục đậm. Bên trái vẽ một người phụ nữ trẻ, cô ngồi bên ngoài cửa sổ sát đất, tay cầm ly cà phê, ngón giữa luồn qua quai cốc. Một vệt nắng rực rỡ đến trắng lóa, đổ dồn hết l*n đ*nh đầu cô. Thế giới như bừng sáng vì cô. Lương Tư dùng ngón tay gạt đi giọt nước mắt dưới mi, khóe miệng nhếch lên. —— Một tuần sau vào Chủ Nhật, Lương Tư được mời đến nhà Thanh Trạch làm khách, ăn một bữa cơm với người nhà anh. Người nhà anh cũng giống hệt Thanh Trạch, thái độ nhiệt tình, lịch sự, không hề có vẻ ta đây của nhà giàu, Lương Tư thoải mái ăn xong bữa trưa. Ngược lại là Thanh Trạch, trước mặt ba mẹ anh, cứ ôm lấy cô không buông. Bên cạnh còn có em gái ngồi, những lời cô từng nghe anh đều chẳng bận tâm. Bà Đường nhìn cậu con trai dính người như kẹo dẻo, nói: “Thanh Trạch, con đi pha trà đi, mẹ nói chuyện với Lương Tư vài câu.” “Vâng.” Thanh Trạch siết nhẹ tay Lương Tư rồi đi. Lương Tư ngồi thẳng trên ghế mây ở sân trước, mỉm cười nhẹ với bà Đường, “Dì ơi, dì cứ nói ạ.” Đôi mắt hoa đào dịu dàng của bà Đường cong lên, “Thanh Trạch nói tên ở nhà của con là ‘Lê Lê’, dì gọi con như vậy được không?” “Dạ được ạ.” “Được, Lê Lê, dì muốn nói với con là, con không cần lo lắng về dì và ba Thanh Trạch, Nhà cô không có suy nghĩ gì đâu. Chắc Thanh Trạch cũng nói với con rồi, Mạch Mạch (Thanh Thành Thiên) là đứa con mà hai chú dì tìm lại được giữa đường. Ba mẹ đã từng mất con, không có yêu cầu gì với con cái cả, chúng nó khỏe mạnh, vui vẻ là đủ rồi. Con và Thanh Trạch thích nhau, ở bên nhau là vui, dì và chú nó nhìn cũng vui lây.” “Còn chuyện kết hôn hay không, sinh con hay không, sau này định cư sinh sống ở đâu, quyền quyết định là ở hai đứa, chỉ cần có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình là được, dì tin hai đứa có năng lực đó.” Lương Tư lắng nghe chăm chú, lại mỉm cười đáp lại, “Cháu cảm ơn dì ạ.” Bà Đường khá xúc động, “Thanh Trạch hồi nhỏ, ai gặp nó cũng phải nói một câu, lớn lên chắc chắn là công tử đào hoa, ngoại hình thu hút con gái. Nhưng dì và chú nó từng mất một đứa con gái, nghe không nổi chuyện con gái chịu tủi thân, nên đặc biệt lo lắng, vì vậy từ nhỏ đã dạy dỗ nó, dù là con gái hay con trai, đều phải nghiêm túc đối xử. May mắn là nó không hư.” “Chỉ là, có lẽ nó bị hai dì chú dạy dỗ tốt quá, muốn gì cũng đều có được, nên đôi khi lại thích chủ động từ bỏ. Hồi nhỏ nó cứu được một con chim non, thích lắm, tối đến còn đặt con chim cạnh gối đầu, ngủ cùng nó. Đợi chim biết bay, nó lại thả đi.” “Piano cũng vậy, thực ra ban đầu người học piano là Thanh Trạch, Thiên Thiên lúc đó còn nhỏ, chỉ đứng nhìn bên cạnh. Lúc Thiên Thiên ba bốn tuổi tỏ ra hứng thú với piano, khi đó nhà chỉ có một cây, Thanh Trạch liền nói nó không đàn nữa.” Lương Tư cuối cùng cũng hiểu, tại sao Thanh Trạch đôi khi nói cô giống chim non, đôi khi lại nói cô giống cá chạch. Bà Đường nhìn về phía cô, “Thanh Trạch cũng kể với dì chuyện Tạ Thiệu rồi, cậu bạn học này của nó dì vẫn luôn có ấn tượng, con biết tại sao không?” “Cháu không biết ạ.” “Bởi vì cuộc đời cậu ấy chính là cuộc đời mà Thanh Trạch từng nghĩ tới, nhưng vì lý do của dì và chú nó mà nó không thể có được. Nó đã nghiêm túc cân nhắc, liệu con ở bên Tạ Thiệu có tốt hơn ở bên nó không. Lúc nó nói câu này, không hề có ý trách móc chú dì, nhưng làm dì nghe xong, thực sự cảm thấy, rất có lỗi với nó.” Nụ cười của bà Đường ôn hòa, “Cho nên, là dì phải cảm ơn con, cảm ơn con đã ở bên Thanh Trạch.” Lương Tư lắc đầu. Cô suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mời: “Dì, Tết này chú dì có kế hoạch gì chưa ạ? Có muốn đến Thanh Đảo chơi không ạ?” Bà Đường vui vẻ đồng ý. Chạng vạng, Thanh Trạch lái xe đưa Lương Tư về nhà. Lương Tư ngồi ở ghế phụ, hỏi: “Thanh Trạch, tối hôm đó, có phải anh đã suy nghĩ rất lâu mới đến nhà tìm em không?” Thanh Trạch gật đầu thừa nhận. Suy nghĩ rất lâu, rất lâu. “Vậy tại sao anh lại đến tìm em?” Thanh Trạch nhìn cô, “Bởi vì anh muốn tranh thủ một lần, và còn bởi vì, anh không nên tự cho là đúng mà quyết định thay em.” Lương Tư hôn chụt lên môi anh một cái, “Nói đúng.” Cô đặt hai chân lên, ngồi vào lòng Thanh Trạch, hai tay ôm lấy mặt anh. “Thanh Trạch,” cô nói giọng chân thành, “Em là chim non, thì anh cũng là chim non. Em là cá voi, thì anh cũng là cá voi.” Thanh Trạch vẻ mặt xúc động, hùa theo cô: “Anh là cún con, thì em cũng là cún con.” “…” Lương Tư phồng má, hai tay dịch lên, im lặng vò rối tóc anh. Thanh Trạch cười siết chặt cô lại, môi kề môi, ánh mắt quyến luyến. Anh nhìn cô đắm đuối gọi: “Bảo bối, em đẹp quá.” Hừ, Lương Tư thầm nghĩ, thế này còn tạm được. Anh tựa trán vào trán cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm như trút hết tình yêu của mình: “Đẹp như một chú cún con.” !!! Lương Tư nhe răng, cắn vào cái miệng chó của anh. Thanh Trạch báo thù thành công, cười đến rung cả lồng ngực, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp xe. —— Tháng Mười Một đến tháng Một, vừa cuối kỳ vừa cuối năm, Lương Tư và Thanh Trạch bận rộn công việc, quay cuồng như hai con quay vui vẻ, trong lúc đó còn không quên tranh thủ thời gian rảnh, đi sân bay hai lần, tiễn Vương Vũ Vi, Nhậm Bình An và Trịnh Thuật, còn đến bệnh viện làm một cuộc phẫu thuật. Lương Tư nghỉ đông từ nửa tháng trước, vẫn luôn ở lại Thượng Hải viết tài liệu xin quỹ. Chiều hôm qua vừa viết xong, Thanh Trạch liền phá cửa vào nhà cô. Làm đến hai giờ sáng. Cô mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thời gian trên điện thoại: 27 tháng 1 năm 2022, thứ Năm, 10:06. Trên eo có thêm một bàn tay. Thanh Trạch nhắm mắt, xoay Lương Tư đang quay lưng lại phía mình, mấp máy môi: “Chào buổi sáng, bảo bối.” “Chào buổi sáng,” Lương Tư đưa ngón tay ra, vu vơ miêu tả đường nét gương mặt anh, “Cảm giác tuổi 32 thế nào?” Thanh Trạch lười biếng nhấc mí mắt, thấy được gương mặt buổi sớm của người yêu, hơi nhập nhèm dưới ánh nắng thanh đạm. Anh cười đáp: “Tốt hơn tuổi hai tám.” Lương Tư rúc vào lòng anh, “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm, sau đó thì sao?” “Có thể đi dạo đường Ngu Viên, đi nốt nửa con đường còn lại, tiện thể uống cà phê, buổi tối dọn dẹp hành lý.” Lương Tư ngày mai về Thanh Đảo, Thanh Trạch và bố mẹ anh ngày kia đi. “Được,” Lương Tư chớp mắt, con ngươi linh động, “Em đặt hoa cho người sinh nhật rồi đấy, anh đoán xem hoa gì?” “Hoa hồng? Cát tường? Tulip?” “Ừm, đặt một bó Tulip trắng.” Tulip ưa lạnh không ưa nóng, cô vừa hay trả lại anh một bó vào tháng Một. “Cảm ơn cô giáo Lương của anh.” Lương Tư khơi lại chuyện cũ: “Bó Tulip đó từ đâu mà có?” “Mua ở California, bên đó bốn mùa đều có.” “Bó to như vậy.” “Tiến sĩ Lương tốt nghiệp, anh không tặng bó to một chút sao được, với lại,” Thanh Trạch hơi không vui, “Lâu như vậy không gặp, tặng bó nhỏ, lỡ tiến sĩ Lương quên anh thì sao.” Lương Tư chẳng buồn để ý đến anh, chỉ mải tiếc nuối lễ tốt nghiệp đã bị ném xuống sông của mình. “Thanh Trạch, em lớn từng này rồi, chưa tham gia lễ tốt nghiệp nào cả. Lễ tốt nghiệp cấp ba hôm đó em bị sốt, không đi được. Lễ tốt nghiệp đại học thì em ở Pháp, cũng không đi được. Thạc sĩ không có lễ tốt nghiệp, vất vả lắm mới học xong tiến sĩ, cứ nghĩ bụng, cuối cùng cũng kịp một lần, hừ, lại thành trực tuyến.” Thanh Trạch vuốt tóc an ủi cô, nghĩ ra cách giải quyết: “Vậy hai đứa mình cùng làm một cái, lúc anh tốt nghiệp tiến sĩ cũng không đi dự lễ tốt nghiệp.” “Làm thế nào?” “Muốn làm thế nào thì làm thế đó, địa điểm hai đứa mình chọn, thích phong cách nào thì làm phong cách đó, thế nào?” Lương Tư suy nghĩ một lúc, “Vậy thì muốn hoàng hôn ở Batu Ferringhi, bày đầy Tulip, sau đó em muốn lên sân khấu đọc lời cảm ơn trong luận văn của em trước mặt mọi người, song ngữ Trung-Pháp. Buổi tối cùng bạn bè nhảy Disco, muốn cái sàn nhà có độ đàn hồi ấy.” “Không thành vấn đề,” Thanh Trạch cũng bắt đầu hình dung, “Mời cả hai giáo sư hướng dẫn đến, bạn bè thân thiết muốn mời ai thì mời người đó.” Anh bật cười, “Bắt họ đi tiền mừng.” Lương Tư lại thấy ý này rất hay. Cô tính toán, bật cười, “Vậy sau khi em nghỉ hưu muốn học thêm một bằng tiến sĩ nữa, người ta đều có hai lần tiền mừng, ở chỗ em một lần cũng không thể thiếu.” Thanh Trạch cũng cười theo, “Vậy tiến sĩ Lương định học chuyên ngành gì?” “Triết học.” Lương Tư đã để ý triết học từ lâu, câu trả lời tự nhiên bật ra. Thanh Trạch hôn cô một cái, “Anh cũng thế, hai đứa mình cùng học.” Lương Tư đã chuẩn bị cho bằng tiến sĩ ba mươi năm sau, “Vậy em muốn đi học tiếng Đức, nhân lúc trí nhớ còn tốt.” “Vậy lát nữa anh liên hệ giáo viên ngay,” Thanh Trạch vớ lấy điện thoại, “Hay là mùng hai Tết bắt đầu học luôn nhé, bên tiến sĩ Lương có vấn đề gì không?” Lương Tư khẽ nguýt, “Anh còn biết né ngày sinh nhật của mình ra cơ đấy.” “Còn không phải sao, đón sinh nhật âm lịch cùng cô giáo Lương chính là ước nguyện sinh nhật của anh mà.” “Nhưng bên anh có vấn đề đấy.” Lương Tư hắng giọng, cao giọng nói: “Anh không phải bảo em không cho anh gặp họ hàng bạn bè trong nước của em sao? Lần này cho anh gặp đủ. Trước mùng bốn chắc đều ăn cơm với người nhà, mùng năm dẫn anh đi gặp bạn cấp ba của em, Triệu Hợp Hợp, còn có hai bạn cấp ba khác nữa, chưa liên lạc, chắc gặp vào khoảng… mùng bảy.” Thanh Trạch rụt rè, “… Không phải, bảo bối, gặp một hai người là được rồi, hôm đó cãi nhau, anh toàn nói lời tức giận thôi.” Anh lại bắt đầu giở thói ỷ thế bắt nạt, “Lương Tư, anh là CEO, thời gian vô cùng quý giá, đều tính bằng giây đấy.” “À, không đúng,” Lương Tư lại nhớ ra, “Mấy người dì của em có thể sẽ mời riêng anh ăn cơm đấy, chắc phải Rằm tháng Giêng mới xong việc.” Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn cô chằm chằm, “Lời nói hôm chia tay tính hết đúng không? Được. Anh nói cho em biết Lương Tư, hôm đó có một câu em nói rất đúng, em chính là nên tìm mọi cách lấy lòng anh, dỗ dành anh suốt đời ấy.” Thanh Trạch lên giọng, “Nhanh lên, đưa tay đây cho anh hôn trước đã.” Lương Tư không nói gì. Thanh Trạch nở nụ cười đắc ý, “Sớm biết thế hôm đó cãi nhau thêm lúc nữa, hai đứa mình còn nói gì nữa nhỉ?” Lương Tư ngoan ngoãn đưa tay đến bên miệng anh —— Bốp, một cái tát vào miệng. Hai người nằm trên giường cười không ngớt. Ăn sáng xong, Lương Tư lôi từ trong tủ ra món quà sinh nhật cô đã chuẩn bị từ lâu, đựng trong túi giấy màu xanh lam, đưa cho Thanh Trạch. Thanh Trạch cúi đầu nhìn, “Đây là món quà cô giáo Lương làm phiên dịch mua cho anh à?” Cô gật gật đầu. Anh khẽ thở dài, hôn lên má cô một cái, “Cảm ơn bảo bối.” Anh lại lấy ra một quyển sổ, bìa ghi “Cẩm Nang Nguôi Giận”. Đó là điều anh và Lương Tư đã hẹn trước, lúc anh đón sinh nhật phải cho anh xem. Thanh Trạch hỏi: “Cô Lương, ngoài quyển sổ này ra, em có nhớ em còn hứa với anh chuyện gì không?” Lương Tư: “Không nhớ.” “Lại giả vờ với anh.” Lương Tư cười một tiếng, liếc nhìn quyển “Cẩm Nang Nguôi Giận” trên tay anh, “Anh mở ra trước đi.” Dưới sự thúc giục của cô, Thanh Trạch nhẹ nhàng mở bìa sổ. Thấy một tấm ảnh. Trong ảnh, anh mặc áo hoodie trắng ngồi dưới đất vẽ tranh, trước mặt là bức tranh màu sắc rực rỡ “Chân dung hai người với ly rượu và bó hoa”. “22.04.2017” Anh nhìn rất lâu, lại lật một trang, giấy khẽ sột soạt. “19.09.2017”. Dưới ngày tháng là một đoạn chữ viết tay, trôi chảy như nước, phóng khoáng như khói:“Rien ni personne n’est comparable

Au Paris doré au crépuscule

Ici et maintenant

Cloche sonnant ciel rosissant

Je suis sur le toit de Paris

En espérant

Qu’il pleuvra aujourd’hui
 
Back
Top Bottom