Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 80: Chương 80: Ngoại truyện 1



1.

"Cô nãi nãi ta cứ đứng canh ở đây, không có lệnh của lão gia, ai cũng không được vào!"

Cô nương nói chuyện tràn đầy khí lực, hai tay chống nạnh, đứng chắn ngay cửa, ra vẻ muốn đuổi người đi lắm. Chỉ là đôi mắt to tròn lại chớp chớp, lộ ra vài phần chột dạ.

Mấy tiểu thái giám khiêng rương gỗ đựng gấm vóc quan, người này nhìn người kia, đều là vẻ ngơ ngác.

Lẽ ra, Lý công công vừa xây nhà mới, Thái tử góp vui ban thưởng. Ai to gan lớn mật dám đuổi người ta ra ngoài?

Nhưng Lý công công quả thật là người tâm phúc trước mặt Thái tử, vị cô nương này lại trông lạ hoắc, không biết lai lịch thế nào, mạo muội đắc tội cũng không hay.

Đám người trong cung này không vào được sân, lại không thể về bẩm báo, trời nóng như đổ lửa, ai nấy đều bực bội.

Viên thái giám dẫn đầu lau mồ hôi, định bụng nói năng tử tế giải thích, chợt thấy một người từ xa chạy tới.

"Tô công công!" Người nọ bước chân nhẹ nhàng, mặt mày tươi cười, "Đến mà không báo trước một tiếng, ta tới giờ mới biết tin."

Người đến là một tiểu thái giám dáng người không cao, mặt mày trắng trẻo, trông lanh lợi hoạt bát.

"Ôi chao, đây chẳng phải là Triệu công công sao." Tô công công khiêng rương hòm rất quen biết người trước mặt, hơi có chút bất mãn nói: "Ngài xem, bọn ta vất vả cả buổi, cô nương đây lại không cho vào nhà, chẳng phải để người khác chê cười sao."

Triệu Thường mặt mày tươi cười theo, liên tục chắp tay xin lỗi.

Lại nhìn kỹ cô nương đang đứng ở cửa, khuôn mặt xinh xắn, hai tay chống nạnh, dữ dằn như sư tử Hà Đông. Chắc là nha đầu mới được lão gia nhặt về, tên là Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc nghe thấy lời của thái giám khiêng rương thì bất mãn nói: "Lão gia đã dặn, ngài ấy không có ở nhà, không ai được vào."

Lý Chuẩn trước khi đi, quả thật có dặn một câu "Canh giữ viện cẩn thận, đừng để người không phận sự vào." Chỉ là thuận miệng nói vậy, có lẽ bản thân cũng quên rồi, kết quả vị này lại bảo thủ, coi như thánh chỉ.

Hồng Ngọc nói xong, đắc ý quay sang Triệu Thường. Nàng ấy gặp Triệu Thường hai lần rồi, biết hắn ta là người đi theo Lý Chuẩn. Tuy chưa nói chuyện bao giờ, nhưng trong lòng cảm thấy là người nhà: "Ê, ta làm có đúng hay không?"

Đúng, đúng quá đi chứ.

Triệu Thường thầm phàn nàn ở trong lòng.

Hắn ta có chút đau đầu với sở thích nhặt mót của Lý Chuẩn. Nhưng biết làm sao? Chẳng lẽ lại đi nói xấu chủ tử trước mặt người ngoài, bảo Lý Chuẩn nhặt về một con ngốc nghếch thật thà hay sao?

Hắn ta đành "bốp" một tiếng, quen tay tự tát vào mặt mình một cái. Tát xong, hắn ta móc từ trong n.g.ự.c ra mấy đồng bạc vụn: "Xin lỗi, xin lỗi, là ta hồ đồ. Thế này nhé, cái rương này ta sẽ khiêng vào. Mấy vị cũng vất vả rồi, chút tiền lẻ này, trên đường về mua chén trà uống, giải nhiệt."

Một màn này diễn ra tự nhiên thành thục, khiến Hồng Ngọc giật mình. Nàng ấy nghĩ ngợi hồi lâu, Triệu Thường chắc không phải là "người không phận sự", bèn gật đầu đồng ý. Bọn cung nhân thấy Triệu Thường vừa đ.ấ.m vừa xoa, cũng không tiện nói gì thêm, dù sao có tiền cầm mới là quan trọng nhất.

Bên này tiễn bọn thái giám khiêng rương rời đi, rương cũng đã vào chính đường.

Mỗi bước mỗi xa

Tấm gấm kia thêu hình thú quý hiếm, hoa lệ dị thường, lấp lánh sáng ngời. Hồng Ngọc trợn mắt há mồm: "Trời ơi đất hỡi, đây là thêu con hổ sao?"

Triệu Thường nhìn đôi mắt to tròn của nàng ấy, hận không thể rớt vào trong tấm vải, khẽ mỉa mai: "Ngươi còn biết cả hổ cơ đấy."

Hồng Ngọc lúc này mới chuyển mắt sang hắn ta, lòng còn sợ hãi nói: "Ngươi đối với bản thân thật là tàn nhẫn, nói tát là tát ngay."

"Nếu không phải cô nương ngốc nghếch như thế, ta cũng chẳng đến nỗi phải tát mình đâu." Triệu Thường không nhịn được, nói móc vài câu.

Không ngờ vị chủ này lại là một quả pháo, đụng vào là nổ. Hồng Ngọc không thèm nhìn vải nữa, hếch cổ lên: "Ngươi nói ai ngốc nghếch! Ngươi mới đồ dở hơi."

"Ngốc nghếch."

"Đồ dở hơi."

Một tràng "phản đòn", "đánh trả" kiểu lầy lội này, nếu có người thứ ba ở đó, chắc chắn sẽ cười rụng răng.

Triệu công công vốn dĩ là người hòa nhã dễ chịu, vậy mà gặp phải Hồng Ngọc cái đồ pháo nổ này, cứ như kim châm với cọng rơm, thật sự có thể cãi nhau nảy lửa.

Hắn ta còn có việc khác phải làm, lại không nói lại Hồng Ngọc, dứt khoát quay mặt bỏ đi.

"Ê, còn chưa biết ngươi tên gì nữa." Phía sau truyền đến một tiếng hỏi.

Tiểu thái giám không thèm quay đầu lại, thản nhiên bỏ lại hai chữ:

"Triệu Thường."

2.

Triệu Thường gặp lại Hồng Ngọc, đã là mấy tháng sau.

Hắn ta vừa giúp Lý Chuẩn xong việc, chuẩn bị về cung. Lúc đi ngang qua cửa hàng của Vương gia, vô tình liếc mắt, lại phát hiện một người quen cũ.

Hồng Ngọc đang đứng dưới tấm biển hiệu của cửa hàng, một mình ôm một cái bánh bao thịt to bằng cái mặt, ăn đến chảy cả mỡ.

Xem ra vị cô nương này tính tình không tốt, nhưng dạ dày lại không tệ.

Triệu Thường nảy sinh ý trêu đùa, lặng lẽ lẻn ra sau lưng Hồng Ngọc. Nàng ấy đang ăn rất chăm chú, hoàn toàn không phát hiện.

"Ê!" Triệu Thường bất ngờ vỗ vai Hồng Ngọc một cái.

Hồng Ngọc sợ đến nỗi muốn nhảy dựng lên cao cả trượng, theo tiếng "á" kinh hãi, chiếc bánh bao thịt trên tay cũng rơi xuống đất.

Chiếc bánh bao thịt kia lăn lông lốc, lớp vỏ trắng dính đầy bụi.

Triệu Thường không ngờ nàng ấy lại sợ đến vậy, vừa định lên tiếng xin lỗi, Hồng Ngọc đã vèo vèo chạy đi — hóa ra là đuổi theo chiếc bánh bao.

Nàng ấy nhặt đồ ăn lên, miệng lẩm bẩm: "Phí phạm lương thực, trời đánh thánh vật."

Triệu Thường có chút áy náy trong lòng, nói: "Cái này bẩn rồi, không ăn được nữa. Ta mua cho ngươi cái khác."

Hồng Ngọc lại cầm chiếc bánh bao thịt lau lau vào người, không chút để ý nhét vào miệng: "Bẩn không sao, ăn vào không bệnh."

Triệu Thường tưởng nàng ấy thế nào cũng phải mắng mình một trận, không ngờ Hồng Ngọc vừa ăn vừa đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới.

Triệu Thường hôm nay ra ngoài cung để che mắt người khác, mặc thường phục, trông thật giống một thư sinh thanh tú.

"Nhìn cũng được đấy chứ." Hồng Ngọc vừa nói, tay còn đưa lên véo má Triệu Thường một cái.

Lời này nghe sao cứ như khách làng chơi vậy?

Triệu Thường chưa từng bị trêu ghẹo như thế bao giờ, mặt đỏ bừng bỏ chạy.

Hồng Ngọc cười ha ha sung sướng, coi như đã trả được mối thù bánh bao rơi xuống đất.

Nhưng sau đó, khi nàng ấy vì cái bánh bao bẩn mà đau bụng đi ngoài đến mềm nhũn cả chân trong nhà xí, trong lòng vẫn rất hối hận: "Sao trời không đánh c.h.ế.t cái tên tiểu thái giám kia đi!"
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 81: Chương 81: Ngoại truyện 2



3.

Tết là một sự kiện trọng đại, trong cung quy củ lại càng nhiều.

Gần đến Tết, cúng tổ tiên, tế trời, cầu phúc, vấn an theo lễ nghi, một loạt bận rộn xong xuôi, người cũng tả tơi. Lý Chuẩn cho hạ nhân hai ngày hưu mộc trước thời hạn, để kịp đến chính lễ, ai nấy đều chỉnh tề, trông rất có tinh thần.

Triệu Thường đột nhiên rảnh rỗi, không hiểu vì sao lại nhớ đến cô nãi nãi kia.

Hắn ta lượn lờ đến ngõ Mễ Thương, giả vờ vô tình hỏi: "Có muốn ra thành dạo chơi không?"

Lão gia mua nhà, nhưng chưa bao giờ về, Hồng Ngọc ngày ngày nhàn rỗi phát chán. Vừa nghe thấy đề nghị này, mắt nàng ấy sáng lên: "Đi chứ!"

Mấy ngày trước vừa có tuyết rơi, trên đường còn những đống tuyết chưa tan hết. Cuối năm, người đi đường vắng hẳn.

Hai người đi trên phố đông nhìn tây ngó. Lúc đi qua sạp hàng bán kẹo hồ lô, Triệu Thường nhớ đến cái bánh bao thịt bẩn kia, nảy sinh ý muốn bù đắp, móc tiền mua một xâu.

Hắn ta dùng giọng kẻ cả nói: "Ta mua nhầm rồi, tưởng là khoai từ. Nếu ngươi không ăn, ta sẽ vứt đi."

Từng quả táo gai đỏ tươi, bọc trong lớp đường vàng óng ánh giòn tan, đỏ đến đáng yêu.

Hồng Ngọc ghét nhất lãng phí đồ ăn, hậm hực nói: "Khoai từ với táo gai ngươi cũng không phân biệt được sao, ngươi đúng là đồ ngốc, mau đưa ta."

Triệu Thường vội vàng đưa cho nàng ấy, nàng ấy cũng không khách khí, nhận lấy ăn ngay, l.i.ế.m láp đầy đường trên mặt.

Triệu Thường cố gắng lắm mới nhịn được khóe miệng đang nhếch lên.

Đột nhiên trên phố náo loạn một trận, hóa ra là mấy đứa trẻ ranh, tay cầm pháo, cười đùa chạy qua.

Ầm một tiếng, đống tuyết bên đường bị nổ tung lên trời, b.ắ.n tung tóe ra đầy đất những hạt tuyết vụn.

"Có muốn đốt pháo không?" Triệu Thường thấy hay hay, xúi giục.

Hồng Ngọc "rắc" một tiếng, cắn cả đường lẫn thịt quả, ăn hết nửa quả táo gai, bĩu môi nói: "Nổ cái này chán lắm, nổ phân bò mới vui."

Cô nương này, quả thật có chút bưu hãn. Triệu Thường không nhịn được nói: "Ngươi như vậy, sau này làm sao lấy chồng."

"Lấy chồng? Ta mới không muốn lấy chồng." Hồng Ngọc cười nói, "Lúc mẫu thân còn sống, thấy ta khỏe mạnh, ăn nhiều, ngày nào cũng cằn nhằn ta. Bảo ta đầu thai nhầm kiếp, đáng lẽ phải làm hán tử. Nếu cho ta cây trượng dài mười tám thước, biết đâu lại mọc ra cả bộ lông hộ tâm đầy ngực."

Lông hộ tâm...? Cái khẩu vị này cũng nặng quá rồi.

Triệu Thường không nhịn được nhìn theo lời nàng ấy nói, lớp áo dày cũng không che được bộ n.g.ự.c nhô cao của cô nương.

Hắn ta tự thấy thất lễ, vội vàng dời mắt đi. Không hiểu sao, mặt có chút nóng.

Trong kịch trong sách toàn là công chúa giai nhân yểu điệu, kỳ thực một nữ Trương Phi trời sinh thần lực, cũng rất tốt.

4.

Sau này, trong tiệc cưới của Lý Chuẩn, khắp nơi tràn ngập vui vẻ.

Đồng liêu uống say, mượn rượu nói năng lung tung với Triệu Thường: "Chưởng ấn nhà ta cũng cưới vợ rồi, ngươi cũng kiếm một người đi chứ? Theo ta thấy, tiểu nha đầu kia, tên gì ấy nhỉ... à đúng rồi, Hồng Ngọc. Nàng ta cũng không tệ đâu."

Triệu Thường thay đổi sắc mặt: "Lời này chớ nên nói nữa. Hồng Ngọc tốt xấu gì cũng là nha hoàn của phu nhân, nói vậy có tổn hại đến mặt mũi phu nhân."

Tổn hại đến mặt mũi phu nhân, chính là tổn hại đến mặt mũi Lý Chuẩn.

Mọi người đều ngượng ngùng câm miệng.

Triệu Thường cười nói: "Lời ta nói vậy, lại khiến chư vị không thoải mái rồi. Nào, ta tự phạt một chén."

Nói xong, ngửa cổ uống cạn chén rượu. Hắn ta bị cay đến nhíu mắt, ánh mắt thoáng nhìn về phía hậu trạch, trước khi mọi người phát hiện lại nhanh chóng thu về.

5.

Lý Chuẩn bận rộn, Triệu Thường cũng theo đó mà bận rộn. Thánh thượng bệnh nặng, trong cung, ngoài doanh, trong thành ba nơi chạy ngược chạy xuôi, rốt cuộc không được ngơi chân.

Thỉnh thoảng theo lệnh Lý Chuẩn, đưa đồ cho Diệp Diệu An. Phát hiện Hồng Ngọc cầm một cành cây, đang ngồi xổm ở góc tường sân nhỏ, vừa so đo vừa lẩm bẩm gì đó.

Triệu Thường thấy lạ lùng vô cùng, hỏi: "Lẩm bẩm gì vậy?"

Hồng Ngọc giật mình, quay đầu thấy là Triệu Thường, hằn học nói: "Người trong cung các ngươi, không thể đi đứng có chút tiếng động được sao?"

Triệu Thường ghé lại, thấy trên đất vẽ đầy những hình thù kỳ quái, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Hồng Ngọc đắc ý, đuôi cũng muốn vểnh lên trời: "Phu nhân dạy ta viết chữ."

Triệu Thường ngẩng đầu nhìn lên trời, kinh ngạc nói: "Chưa đến tết Trung Nguyện, sao lại có ma quỷ thế này?"

Mỗi bước mỗi xa

Hồng Ngọc đứng dậy, đẩy hắn ta một cái: "Ngươi biết cái gì, đây đều là những bài thơ nổi tiếng đấy."

"Ta không biết chữ, ngươi đọc cho ta nghe xem."

Hồng Ngọc quả nhiên ra vẻ đọc lên: "Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm... bất phụ cái gì cái gì ý. Ái da, quên mất rồi."

Chữ mình viết, mình còn không nhớ hết nhận ra hết được.

Thấy nụ cười xấu xa đang nhịn trên mặt Triệu Thường, Hồng Ngọc tức giận dậm chân: "Ngươi cũng không hiểu, không nói với ngươi nữa!"

Nói xong, quay mặt vào nhà.

Lá cây bị gió thổi xào xạc. Triệu Thường đứng dưới gốc cây một lát rồi mới quay người rời đi.

6.

Một ngày làm Hòa thượng, một ngày phải đánh chuông. Ra sức hầu hạ cho chủ tử, lẽ ra phải tận trung với cương vị, đạo lý chính là như vậy.

Cho nên ngày tiểu viện bị công phá, Triệu Thường có thể chạy, nhưng hắn ta không chạy. Chỉ rút kiếm đ.â.m mạnh, khi binh khí giao nhau, vang lên tiếng leng keng.

Hắn ta trợn mắt há mồm, vẻ mặt gắng sức, gân xanh nổi rõ, gào lên: "Ngươi đi mau!"

Câu nói này, lại không biết là nói với ai.

Khi lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua n.g.ự.c hắn ta, điều Triệu Thường hối hận nhất là chưa kịp chuộc lại căn nguyên. Đều nói Thái giám thiếu mất thứ đó, kiếp sau không thể đầu thai thành người, chỉ có thể vào đường súc sinh.

Trước mặt sau lưng của hắn ta đều bị địch bao vây, đã cố hết sức, binh khí trong tay cuối cùng vẫn trơn tuột ra.

Nếu có thể chống đỡ thêm một chút, dù chỉ một chút thôi, thì tốt rồi.

Kiếm của địch đ.â.m vào, m.á.u của hắn ta phun ra. Lại đâm, lại phun.

Một vào một ra, cuộc mua bán công bằng nhất trên đời.

Triệu Thường ngã xuống, mơ mơ màng màng nghĩ: Không biết nàng ấy đã chạy thoát chưa.

Nếu có, thì tốt quá. Nếu không, kiếp sau nàng ấy đầu thai làm một Trương Phi dũng mãnh, mình đầu thai vào đường súc sinh, làm trâu ngựa chở hàng cho nàng ấy, có thể thường xuyên ở bên cạnh, cũng tốt.

Máu chảy nhiều quá, người thật lạnh.

Câu thơ kia nói gì ấy nhỉ? Kỳ thật nghe hay vô cùng.

Triệu Thường nghĩ, ý thức dần tan đi.

"Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý*."

*Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau. (Bài Bốc toán tử, Lý Chi Nghi - Bản dịch trên thivien.net)

Lời của tác giả:

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói rõ trước về Triệu Thường và Hồng Ngọc, trong truyện chính hai người đáng thương này không được miêu tả nhiều, lại ra đi thảm thương, trong lòng không đành. Vậy nên trước khổ sau ngọt vậy, phiên ngoại thứ hai viết về cuộc sống sau hôn nhân của Lý Chuẩn và Diệp Diệu An.
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 82: Chương 82: Ngoại truyện 3 (Hoàn toàn văn)



Thị trấn Bạch Thủy có một đôi phu thê đến ở.

Nơi này gần biên ải, thương nhân qua lại tấp nập, vốn không phải chuyện hiếm lạ gì. Nhưng đôi phu thê này chuyển đến, vẫn khiến hàng xóm bàn tán xôn xao.

Không phải vì gì khác, mà vì hai người quá đỗi gây ấn tượng.

Nam giỏi sử dụng hỏa khí, làm nghề áp tiêu. Nữ hiểu biết chữ nghĩa, thỉnh thoảng dạy lũ trẻ trong trấn học hành.

***

"A Bảo, lại đi đến chỗ của Diệp tiên sinh à?" Đại thẩm ở tiệm may vừa đứng bên đường tưới nước, thấy A Bảo xách cái gói nhỏ đi về phía tây thôn trấn, cười hỏi.

A Bảo đắc ý gật đầu: "Dạ."

"Hồi trước Trịnh lão tiên sinh dạy học, không thấy ngươi chăm chỉ như vậy."

A Bảo kéo dài giọng nói: "Con thích Diệp tiên sinh nhất —"

A Bảo quả thật thích Diệp tiên sinh nhất. Nàng không giống ông lão râu tóc bạc phơ dạy học trước đây, ngày nào cũng ôm mấy quyển sách dày cộp, bắt cậ uta lắc lư đầu học thuộc lòng "Hiếu Kinh", "Tam Tự Kinh", khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Diệp tiên sinh đã đi qua nhiều nơi, thấy nhiều chuyện đời, luôn có rất nhiều phong tục tập quán, đạo lý ở đời để kể, thú vị vô cùng.

Mỗi bước mỗi xa

Trong lòng A Bảo, Diệp tiên sinh là người hiểu biết nhiều nhất trên đời — nàng còn từng đến cả đất Ô Tư Tạng. Ngay cả những gã lái buôn ở trấn Bạch Thủy này, cũng chẳng mấy ai từng đặt chân đến đó.

"Nghe a ma nói, người Ô Tư rất xấu." A Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên, rụt rè hỏi.

Diệp tiên sinh mỉm cười, đặt bàn tay ấm áp lên đầu cậu ta: "Ở đâu cũng có người tốt, ở đâu cũng có người xấu. Chúng ta không lấy xuất thân để đánh giá anh hùng, A Bảo nói có đúng không?"

A Bảo không hiểu "không lấy xuất thân để đánh giá anh hùng" là gì, nhưng lúc Diệp tiên sinh nói câu này đã ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy mình là một người lớn thực thụ.

Thế là cậu ta trịnh trọng gật đầu, ghi nhớ câu nói này vào lòng.

Sau này có người đến gây rối ở cửa nhà Diệp tiên sinh, nói nàng là phận nữ tử mà lại xuất đầu lộ diện, làm bại hoại phong tục, xấu xa tột độ, A Bảo đã hét lên câu nói này, cũng thật sự khiến đám người kia chấn kinh.

Đương nhiên cũng có thể là vì phụ thân của A Bảo đến giúp đỡ, nắm đ.ấ.m của ông còn cứng hơn đám người gây rối kia nhiều.

Phụ thân của A Bảo làm thợ rèn cả đời, không nói được đạo lý lớn lao gì, chỉ biết vung chiếc kìm sắt, chửi ầm lên: "Đây không phải Trung Nguyên, không nói những cái quy củ vớ vẩn đó, cút đi hết cho ta."

Sấm to mưa nhỏ, đám người kia bị đánh cho một trận, không dám đến nữa.

Nhìn thấy tiểu viện của Diệp tiên sinh ngay trước mắt rồi. Lúc này, chính là thời điểm hiếm có tốt đẹp của trấn Bạch Thủy, chim hót hoa nở, khiến lòng người ngứa ngáy.

Giữa sân có một cây đào già chẳng bao giờ kết trái, một đám trẻ con vây quanh ngồi dưới gốc cây, chăm chú nghe xong một tiết học. Diệp tiên sinh mặc chiếc váy dài màu nhạt, mái tóc đen búi cao, cài một chiếc trâm gỗ. Đầu trâm là một đóa mai làm bằng ngọc Hòa Điền, trắng muốt đáng yêu, tựa như một bông tuyết đọng trên cành.

"Hôm nay đến đây thôi nhé." Diệp Diệu An đứng dậy, phủi phủi đất trên người, nói với bọn trẻ, "Trên đường về nhớ cẩn thận."

Con chó A Hoàng nằm bên cạnh lười biếng bò dậy, theo sau chủ nhân, vẫy đuôi tiễn khách.

Diệp Diệu An như chợt nhớ ra điều gì, gọi bọn trẻ lại: "Ta làm một ít bánh đậu đỏ, các con có thể lấy một ít mang về." Nói xong, quay người vào phòng bên.

Lúc trở ra, sân đã náo loạn cả lên.

Trên cây đào kia, cứ như có Tôn Hầu Tử vậy, ba bốn đứa trẻ leo trèo.

A Bảo sốt ruột dậm chân dưới gốc cây: "Nhị Cẩu, Thiết Đản, các ngươi mau xuống cho ta! Tiên sinh mà thấy là giận đấy."

Mấy đứa trẻ nghịch ngợm kia nào thèm nghe lời cậu ta, trên cây vừa cười vừa la hét, ra sức lắc lư, một lát sau lá rụng đầy đất.

"Xuống mau, nguy hiểm!" Diệp Diệu An vội vàng gọi chúng, nàng muốn tiến lên, nhưng lại ôm bụng, như cố kỵ gì đó.

Chợt nghe thấy tiếng cửa viện "kẽo kẹt" một tiếng, bị đẩy ra. Nam nhân bước vào dáng người khá cao, đi đứng nhẹ nhàng mạnh mẽ.

Hắn liếc mắt một cái đã hiểu ra chuyện gì, xắn tay áo lên, nhảy lên cây đào. Hắn leo rất nhanh, vài ba cái đã tóm được bọn trẻ, một tay một đứa, xách hết bọn chúng xuống đất, mặt mày đứa nào cũng lấm lem.

Nam nhân trầm giọng: "Còn nghịch nữa, sẽ đánh vào m.ô.n.g các ngươi."

Diệp Diệu An nhìn nam nhân đang nói, nhịn cười, nói với bọn trẻ: "Nghe thấy chưa?"

Một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm kia thua cuộc như gà chọi, gật gật đầu, mặt mày ủ rũ chuồn đi.

A Bảo đi sau cùng, lén lút đến gần Diệp Diệu An, khẽ nói: "Tiên sinh, con vừa nhặt được cái này."

Trong lòng bàn tay nhỏ bé của cậu ta, đặt một chiếc túi thơm rất quen mắt.

Diệp Diệu An ngẩn người, biển m.á.u ngập trời ở chiếu ngục — tất cả đều ùa về.

Nàng có chút khó khăn hỏi: "Con... con nhặt được cái này ở đâu?"

"Chắc là lúc ta leo cây bị rơi đấy." Lý Chuẩn cười cười, từ phía sau bước tới, cầm lấy túi hương, nói với A Bảo: "Cảm ơn."

A Bảo đỏ mặt lên, trong lòng dâng lên niềm vui thuần khiết, tay cầm miếng bánh đậu đỏ, vừa nhảy chân sáo vừa đi.

Nhìn khuôn mặt nghi hoặc của Diệp Diệu An, Lý Chuẩn khẽ nói: "Ta bảo Hứa Bân tìm cho. Dù sao cũng là do nàng thêu, không thể tùy tiện vứt đi được. Chỉ là đôi khi nghĩ đến chuyện năm xưa phu nhân còn tặng chiếc túi hương này cho Trương Bỉnh Trung, trong lòng ta... ừm."

Lời còn chưa dứt, Diệp Diệu An đã đưa tay bịt miệng hắn lại, đồng thời liếc hắn một cái: "Đủ rồi đấy."

Trước đây, Lý Chuẩn thích nhất dùng chuyện này để trêu chọc nàng. Trong lòng nàng cảm thấy áy náy, liền mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Qua lại mấy lần, mấy ngày trước nàng đã có thai. Nghe nhiều lời chua chát, Diệp Diệu An cũng nếm ra mùi vị, không còn tác dụng nữa.

Diệp Diệu An còn muốn trách móc hắn vài câu, dạ dày lại cồn cào, vội vàng buông tay ra. Nàng nôn khan một hồi, lúc này mới hậm hực nói: "Đều tại chàng."

"Phải, đều tại ta, phu nhân dạy chí phải." Lý Chuẩn vội vàng nói, dỗ dành nàng vào nhà, "Ngoài trời nắng lắm, vào nhà nghỉ ngơi đi."

Diệp Diệu An có thai, Lý Chuẩn mừng rỡ khôn xiết, nâng niu nàng như cung phụng Bồ Tát. Hắn cũng không đi áp tiêu nữa, ngày ngày ở nhà, như gà mái ấp trứng, che chở cho gà con.

Bên này uống nước, ăn bánh xong, Diệp Diệu An như nhớ ra điều gì, nói: "Đúng rồi, hôm đó ta dọn dẹp ngăn tủ..."

"Ừ?" Lý Chuẩn ngẩng đầu lên.

Diệp Diệu An vốn định nói, sáng nay, nàng thu dọn được một chồng giấy, chắc là thư Lý Chuẩn viết cho Trình Hiệu. Chữ trên đó bay bổng như rồng lượn, mạnh mẽ rắn rỏi, nhìn quen mắt lạ thường. Nàng nghĩ ngợi một lát, liền nhớ ra tờ giấy bị nàng đốt đi, vốn tưởng là Trương Bỉnh Trung viết cho nàng.

"Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết" — nét chữ giống hệt chữ trên thư của Lý Chuẩn. Vậy nên, từ đầu đến cuối, cọng rơm cứu mạng kia, đều là do hắn đưa cho nàng.

Lý Chuẩn thấy Diệp Diệu An im lặng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Ánh nắng ấm áp ban mai chiếu vào cửa sổ, vẽ lên khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn một đường viền vàng.

Giờ khắc này ý xuân nồng nàn, mọi thứ đều tường hòa, yên bình, vui vẻ.

Diệp Diệu An đột nhiên cảm thấy, có những chuyện Lý Chuẩn không muốn nói, vậy thì không hỏi, cũng chẳng sao.

Lý Chuẩn nhìn nàng quay đầu đi, khóe miệng mỉm cười, đoán người này chắc là đang giở trò xấu, thế là cũng không chịu thua kém nói: "Thật ra ta cũng phát hiện ra vài thứ trong ngăn tủ."

Diệp Diệu An quả nhiên bị khơi dậy hứng thú: "Phát hiện ra cái gì?"

Trong tủ đặt một chiếc túi hương Diệp Diệu An mới thêu được một nửa. Chắc là không muốn bị người khác phát hiện, nên lấy lớp lớp vải che lại.

Lý Chuẩn không biết mình sinh vào ngày nào, liền lấy ngày trùng phùng với Diệp Diệu An làm sinh nhật. Nghĩ đến ngày đó sắp đến, Diệp tiên sinh đã bí mật chuẩn bị một tay.

"Không nói cho nàng biết, nàng cũng đừng nói cho ta biết." Lý Chuẩn tinh nghịch nói.

Hai người nhìn nhau cười, trao nhau một nụ hôn nồng thắm. Giờ phút này chính là tâm ý tương thông, tâm linh tương khế.

A Hoàng nhìn hai người đánh đố, thật sự không hiểu chuyện gì, buồn bã lững thững đi ra ngoài.

Bát cơm chó này quả thật quá ngọt ngào, vẫn là đi đánh nhau một trận với con mèo trắng to bên cạnh cho thực tế hơn.
 
Back
Top Bottom