Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 30: Chương 30



"Bản cung tin ngươi." Thái tử nhớ lại chuyện Đại tướng quân, mắt đột nhiên sáng lên, "Mấy ngày nữa mẫu phi sẽ khỏe lại, đúng không?"

Ngày đó Lý Chuẩn vừa mang Đại tướng quân đi, nó liền tắt thở. Hắn nghĩ thầm, lừa một đứa trẻ thì dễ, tìm một con mèo tương tự là xong, nhưng chuyện của Bàng Quý phi đâu có đơn giản như vậy.

Bà ta không thể c.h.ế.t được, ít nhất bây giờ còn chưa thể.

Lý Chuẩn đỡ Thái tử đứng dậy, miệng dịu giọng nói: "Đó là đương nhiên, nương nương là người có thiên tướng, chẳng mấy chốc sẽ khỏi bệnh."

Thái tử đột nhiên ngập ngừng, thấy cung nhân lui ra xa, mới khẽ nói: "Mấy ngày nay người canh giữ trong cung hình như đã đổi, có vài gương mặt lạ ta không quen, Lưu Bảo Thành còn cách ba năm ngày lại đến xem bản cung. Ngươi... có thể đừng đi không?"

Lý Chuẩn không trả lời, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Thái tử hơn.

Cung Từ Khánh rộng lớn như vậy, thân phận tôn quý đến đâu, cũng chỉ nắm giữ được một bàn tay này thôi.

Mỗi bước mỗi xa

Khoảnh khắc ấm áp này không kéo dài được bao lâu, bởi vì trong điện vang lên giọng nói the thé quen thuộc: "Thỉnh an Thái tử điện hạ."

Lưu Bảo Thành khom người bước vào, nhìn thấy Lý Chuẩn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc giả tạo: "Ôi, thật đúng lúc, Lý công công cũng ở đây."

Thái tử nhìn thấy Lưu Bảo Thành, trong lòng không vui, không muốn ở lại lâu, nhấc chân muốn đi: "Ta muốn đi thăm mẫu phi."

Lưu Bảo Thành hời hợt ngăn lại, chậm rãi nói: "Việc này không được, Hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, Bàng Quý phi có lẽ đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, mới phát điên, hiện tại không ai được phép đến thăm."

Nói xong, trên mặt lão ta đầy vẻ tiếc nuối, ngước mắt liếc nhìn Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn nhìn thấy, gật đầu: "Điện hạ vẫn nên nghe lời khuyên của Lưu công công. Dù sao bên cạnh Quý phi nương nương cũng có người chăm sóc, mạo muội đến đó, ngược lại làm phiền ngài ấy dưỡng bệnh."

Thái tử thấy Lý Chuẩn cũng nói vậy, lúc này mới dừng bước.

Lý Chuẩn đỡ Thái tử lên giường nghỉ ngơi, dặn dò cung nhân chăm sóc cẩn thận, rồi cùng Lưu Bảo Thành lui ra khỏi cung Từ Khánh.

"Sư gia vừa rồi biết ta ở cung Từ Khánh, mới đặc biệt đến đây đúng không." Trên đường đi về phía bắc gần đến phòng trực của Ngự Mã Giám, Lý Chuẩn mới nhàn nhạt nói.

Chút tính khí này ngược lại khiến Lưu Bảo Thành có phần yên tâm: "Mấy ngày nay trong cung loạn lắm, tạp gia khó tránh khỏi phải đi tới lui, ngươi không cần nghĩ nhiều."

"Ta không ở trong cung, mọi việc quả thật chậm một bước... còn mong sư gia để tâm nhiều hơn."

Lưu Bảo Thành gật đầu: "Lần này Bàng Quý phi mắc bệnh, quả thật là tạp gia cũng không ngờ tới, bằng không nói gì cũng không thể làm Thái tử điện hạ sợ." Lão ta nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Như vậy đi, tạp gia sẽ phái thêm người, canh giữ cả hai bên, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót nữa."

Vẻ mặt chân thành kia thật không giống giả. Chỉ là những người sống lâu trong cung, cái gì là thật, cái gì là giả, có lẽ chính bọn họ cũng không phân biệt được nữa rồi.

Lý Chuẩn không muốn truy cứu sâu hơn, cung kính nói lời cảm tạ.

Hai người chia tay ở cửa Ngự Mã Giám, Lý Chuẩn cất bước đi vào. Đợi Lưu Bảo Thành đi xa, hắn lại quay người, đi ra khỏi cửa.

Đã có người ra tay trước, vậy thì đừng trách hắn. Chỉ là trước đó, hắn còn có một người muốn gặp.

***

Tiểu viện rủ hoa bìm bìm, trên cây non là bí xanh leo đầy, toát lên một vẻ ẩn dật của chốn thôn quê.

"Thuốc có uống không?" Giọng nam thanh mát vang lên.

"Bẩm sư phụ, mười mấy năm nay vẫn luôn uống."

Trong căn phòng tối tăm như hang động tuyết chỉ có hương an tức tĩnh lặng cháy, lượn lờ quanh quẩn, như lạc vào cõi hư vô.

Hai người ngồi bệt trên sàn, trước mặt là một bàn cờ tinh xảo.

"Cạch," một quân cờ đen rơi xuống: "Như vậy rất tốt, vô dục vô cầu, quả thực là chí cương chí dương."

Lý Chuẩn cầm quân trắng, khẽ nhíu mày, hồi lâu mới đặt một quân cờ xuống: "Sư phụ, con không biết làm như vậy... có chu toàn không."

"Trên đời này nào có kế vạn toàn."

Lúc nói chuyện trong vài nước cờ, quân trắng đã bị vây chặt.

Lý Chuẩn do dự. Kỳ nghệ của hắn không tinh, chinh tử* không có lợi, giờ đã không còn cách nào xoay chuyển, bèn thở dài.

*chinh tử: là một kỹ thuật bắt quân trong cờ vây, trong đó người chơi liên tục đuổi quân đối phương theo một đường zig-zag (thường là đường biên) cho đến khi quân đó hết khí và bị bắt.

Người đối diện mỉm cười, nhận lấy quân cờ trong tay Lý Chuẩn, đặt xuống góc dưới bên phải.

Cục diện bỗng nhiên sáng tỏ, lớp lớp quân trắng vậy mà đột phá vòng vây quân đen, hóa nguy thành an.

Như vậy, liền có thể thành thế "ngàn tầng bảo các".

"Ngàn dặm đê điều, sụp đổ vì hang kiến." Nam nhân chỉ vào nơi vừa đặt quân cờ, ý vị sâu xa.

Lý Chuẩn vẫn còn chút do dự: "Con chỉ không biết mình có làm được không."

"Có biết vì sao ta tìm con hay không? Con không có phụ mẫu, một cánh bèo trôi, ý chí kiên định. Không vướng bận, lục căn thanh tịnh, mới làm nên đại sự."

Lý Chuẩn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thầm nghĩ, sư phụ liệu sự như thần, cũng có lúc đoán không trúng.

Bây giờ hắn đã có người để tâm, cái tên mềm mại kia khẽ lăn trên đầu lưỡi, vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Hắn không còn là kẻ trong lòng không có gì nữa rồi.
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 31: Chương 31



"Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, Ngọc hồ quang chuyển, Nhất dạ ngư long vũ."

Ngòi bút thấm đẫm mực rơi trên trang giấy, vết mực như kinh hồng* vào nước, loang ra, tan đi. Diệp Diệu An cầm bút, xem xét chữ minh vừa viết.

*kinh hồng: có nghĩa là chim nhạn bay lên một cách bất ngờ; dùng để miêu tả dáng vẻ nhẹ nhàng của người đẹp; ám chỉ đến những người, những vật có dáng vẻ thanh thoát

"Phu nhân viết gì vậy? Trông thật đẹp." Hồng Ngọc một chữ bẻ đôi cũng không biết, chẳng qua chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Diệp Diệu An định giải thích với nàng ấy, chợt nhớ đây là câu Lý Chuẩn trước đây đọc cho nàng nghe. Sao lại tùy tiện viết ra câu này? Nàng không khỏi trầm mặc.

Lý Chuẩn đã mấy ngày không về, vốn không phải chuyện lạ. Nhưng lần này không hiểu sao, trong lòng Diệp Diệu An lại có chút lo lắng. Đại khái là vì dáng vẻ hắn lúc đi, giống như con cá nóc vừa vớt lên bờ, phồng mang trợn má.

"Trước đây ngươi nói, ngươi được lão gia nhặt về từ bãi tha ma phải không?"

Trên mặt Hồng Ngọc tràn đầy vẻ đắc ý: "Đúng vậy ạ, lúc đó thật sự không tìm được gì ăn, chỉ có thể lục lọi trên xác chết, xem có gì đáng giá không. Kết quả gặp được lão gia, thấy tay chân nô tỳ nhanh nhẹn, thưởng cho nô tỳ một bữa cơm."

"Hắn đến đó làm gì?" Diệp Diệu An bất ngờ hỏi.

Hồng Ngọc bị hỏi mà ngơ ngác, nàng ấy chưa từng nghĩ đến vấn đề này, gãi đầu: "Đi dạo chăng?"

Đi dạo ở bãi tha ma, thật là khác biệt.

Quá khứ của người này khác xa với những gì nàng biết. Đừng nói mấy năm trước, ngay cả một tháng trước, nàng vẫn còn là thiên kim Diệp phủ, vạn lần đều không ngờ tới sẽ có giao điểm với hắn.

Nàng lại chấm mực, tiếp tục viết: "Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử."*

*Bỗng nhiên quay đầu lại, người ở ngay đó, ở nơi lửa đèn tàn. (Bài thơ Thanh Ngọc Án, bản dịch trên thivien.net)

Viết xong, Diệp Diệu An gọi Hồng Ngọc lấy một cái chậu đến. Nàng cầm một ngọn nến đang chảy sáp, ngồi xổm xuống sân, xé nát những chữ vừa viết, bỏ vào chậu, cẩn thận châm lửa đốt.

Khói nhẹ bốc lên nghi ngút, làm nàng ho không ngừng, nước mắt bị hun cho chảy ra. Nàng dùng tay quạt quạt, lấy ra lá thư của Trương Bỉnh Trung trong túi hương, thừa lúc lửa đang cháy lớn, ném vào. Ngọn lửa trong nháy mắt nuốt chửng nó, giấy cháy cong queo, tí tách, không lâu sau biến thành một cục tro đen nhỏ xíu.

Bao nhiêu mộng phù hoa, thoáng chốc tan thành khoảng không, chẳng qua chỉ là nắm đất khô cằn. Đốt sạch rồi, sẽ không nghĩ nữa.

Hồng Ngọc đứng xa xa nhìn, cũng không dám lại gần, trong lòng thắc mắc: Còn chưa đến tết Trung Nguyên, phu nhân đốt giấy gì vậy?

Diệp Diệu An dùng que cời lay lay đống tro tàn, đảm bảo mọi thứ đã cháy hết. Nàng phủi phủi bụi đất trên váy, lau khô nước mắt bị khói làm cay mắt.

Mỗi bước mỗi xa

Khi đứng dậy lần nữa, trên mặt Diệp Diệu An kiên định, nói với Hồng Ngọc: "Ta viết một phong thư, ngươi đi mời lão gia về đi."

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng: "Không cần mời, ta về rồi."

Tim Diệp Diệu An chợt nảy lên, vội vàng quay đầu lại.

Dưới mái hiên quả nhiên là người mấy ngày chưa gặp đứng đấy, không biết hắn đứng đó nhìn bao lâu rồi.

Diệp Diệu An hoảng hốt vội vàng quay đầu nhìn vào chậu tro. Trong lúc đó, Lý Chuẩn đã đi tới bên cạnh, động tác khẽ khàng mang theo một làn hương hoa mai: "Yên tâm đi, cháy hết rồi."

Diệp Diệu An nhìn Lý Chuẩn, giữa mặt mày của hắn u ám khó dò, là vẻ mặt nàng chưa từng thấy.

"Ta..." Diệp Diệu An vừa định giải thích, đối phương đã cắt lời nàng.

Lý Chuẩn giơ tay, Diệp Diệu An lúc này mới chú ý, trên tay hắn xách một bình rượu.

"Phu nhân có thể thưởng chút thời gian, cùng ta uống vài chén nhỏ không?"

Diệp Diệu An không biết uống rượu. Nhưng chất lỏng trong veo rót vào chén, thoang thoảng mùi trái cây, ngửi thấy ngọt ngào, nàng không khỏi khẽ nhấp một ngụm.

Cảm giác nóng rát như lửa đốt dọc theo đầu lưỡi xộc thẳng lên, khiến nàng hoảng sợ vội vàng đặt chén xuống.

Lý Chuẩn không ép nàng, tự mình uống hai ba chén, đột nhiên nói: "Hôm nay phu nhân đốt tín vật phải không."

Hắn cân nhắc rất lâu, chén rượu cầm lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng mới ấp úng nói mấy chữ: "Nàng... vẫn còn nghĩ đến Trương Bỉnh Trung sao?"

Diệp Diệu An nghe Lý Chuẩn nói vậy, chợt ngẩn người: "Gì cơ?"

"Ta có thể giúp nàng đền bù tâm nguyện." Lý Chuẩn mặt không biểu cảm nói.

Câu nói này ẩn chứa sự dò xét.

Cơn giận dữ khổng lồ như sóng dữ động trời, hết đợt này đến đợt khác, vỗ vào Diệp Diệu An. Nàng một mình cô độc đứng giữa đầu sóng ngọn gió, suýt chút nữa không đứng vững.

Vốn dĩ nàng đã hạ quyết tâm, ở bên Lý Chuẩn, thậm chí bỏ cả sĩ diện mời hắn về, đối phương lại chẳng hiểu vì sao đẩy nàng ra. Chỉ vì nàng khóc một trận trên xe, chỉ vì thấy nàng đốt thư của Trương Bỉnh Trung ư?

Lý Chuẩn coi nàng là gì? Kẻ cướp dâu là hắn, đuổi nàng cho người khác cũng là hắn. Gọi thì đến, đuổi thì đi, coi nàng là chó sao?
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 32: Chương 32



Lý Chuẩn nhìn vẻ giận dữ kìm nén hiện lên trên khuôn mặt thiếu nữ trước mắt, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần chắc chắn, bàn tay nắm chén hơi thả lỏng.

"Vừa rồi là ta uống say nói bậy, toàn bộ đều không tính." Hắn đưa tay ra, muốn lau vết tro trên mặt Diệp Diệu An: "Giống con mèo nhỏ nhem nhuốc."

Diệp Diệu An vội vàng lùi lại, mím chặt môi, khiến tay hắn hụt hẫng. Diệp Diệu An muốn nổi giận, khóc lóc om sòm, mắng hắn cam tâm tình nguyện làm kẻ khốn đội mũ xanh. Nhưng giáo dưỡng không cho phép nàng làm như vậy, cố giữ chút tự trọng đang bên bờ vực vỡ, một chữ cũng không thốt ra.

"Ta..." Lý Chuẩn nói được một nửa, rồi dừng lại.

Thời cuộc có biến, ta sợ không bảo vệ được nàng. Nhưng hắn không muốn để lộ vẻ yếu đuối nhát gan của mình cho Diệp Diệu An thấy, câu nói này cuối cùng vẫn không thốt ra.

Hắn lại mở lời: "Phu nhân thật sự không muốn?"

"Muốn gì?" Trong lời nói của Diệp Diệu An có vài phần đối chọi.

Lý Chuẩn từ khi về nhà, lần đầu tiên giãn mày, hắn đáp lại những lời không liên quan: "Được, một lời đã định."

Diệp Diệu An nào biết trong lòng hắn trăm mối tơ vò, chỉ cảm thấy lời hứa của Lý Chuẩn nực cười đến cực điểm, phiền lòng bực dọc uống liền mấy chén rượu. Đầu óc choáng váng, thế mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Trong mơ, dường như có người nắm lấy tay nàng, khẽ thì thầm bên tai: "Lần này nàng không đi, thì sau này không được phép đi nữa."

***

Cốc, cốc, cốc.

Ba tiếng gõ cửa nhẹ làm cánh cửa gỗ rung khẽ, Vũ Nương vội vàng từ trên giường ngồi dậy, mở cửa sổ ra.

Một thiếu niên gầy gò mặc đồ đi đêm nhanh nhẹn nhảy vào phòng, cười với Vũ Nương: "Xong chưa?"

Vũ Nương gật đầu, né người sang một bên, cả người Tả Hoài Ân nằm vật ra giường, ngáy o o.

Mỗi bước mỗi xa

"Con heo ngu si này." Thiếu niên khinh bỉ dùng mũi chân đá đá Tả Hoài Ân, hắn ta bất động, như một cục thịt chết.

Trào phúng vài câu, thiếu niên lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuộn dây thừng thô và một chiếc túi vải lớn, dang hai tay ra, đo với Tả Hoài Ân. Tên này béo tốt quá, cái túi có vẻ hơi chật. Thiếu niên trước tiên trói hắn ta lại, sau đó tốn không ít sức, mới nhét được hắn ta vào trong túi.

Thiếu niên dùng dây thừng thô buộc chặt miệng túi, đột ngột đứng dậy, thế mà vác cả cái túi cao bằng người lên vai.

"Tước Nhi, hắn là mệnh quan triều đình, đệ muốn mang hắn đi đâu? Đừng có làm ra chuyện mất đầu đó." Vũ Nương vội vàng đuổi theo thiếu niên, tay vặn vẹo vạt áo.

Thấy thiếu niên tên Tước Nhi không hề động lòng, nàng ta lại nói: "Mông hãn dược này không trụ nổi một canh giờ, đệ nhất định phải đi nhanh về nhanh."

Vũ Tước Nhi quay đầu lại, cười xòa với Vũ Nương: "Yên tâm đi a tỷ, đệ biết chừng mực. Xong phi vụ này, đủ tiền chuộc tỷ ra rồi."

Giọng thiếu niên dần trở nên buồn bã, người lại nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ như lúc đến.

Đến như bóng, đi như gió.

Chiếc xe la đợi sẵn bên dưới đón người, bánh xe nhanh chóng lăn bánh, mượn bóng đêm che chở, một đường đi về phía trong thành.

Không lâu sau, đã đến bên tường đỏ. Vũ Tước Nhi nhảy xuống xe, dỡ chiếc túi vải lớn xuống, người đánh xe thúc la nhanh chóng biến mất trong màn sương ẩm ướt của đêm đen.

"Trời hanh vật khô—cẩn thận củi lửa—"

Cách cửa nhỏ, vẫn có thể nghe thấy tiếng hô dài của người đánh mõ canh. Ngay sau đó, là tiếng bước chân đều đặn của nội thị tuần tra.

Vũ Tước Nhi lấy từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, ngậm trong miệng, tay nhanh nhẹn mở miệng túi, lộ ra Tả Hoài Ân đang hôn mê.

Cậu ta lật mũi đao, dùng sức cạy miệng Tả Hoài Ân. Chỉ thấy lưỡi d.a.o trắng lóe lên, m.á.u tươi b.ắ.n ra, cả cái lưỡi của Tả Hoài Ân thế nhưng lại bị cắt đứt!

Cái lưỡi kia bị ném xuống đất, nảy hai cái trong tro, bị con ch.ó hoang trốn ở đó chạy ra ngậm lấy, một bữa no nê.

Chịu nỗi đau xé tim xé gan này, Tả Hoài Ân vậy mà vẫn chưa tỉnh, chỉ rên lên một tiếng đau đớn.

Vũ Tước Nhi thầm nghĩ, thuốc này quả nhiên khác thường. Cậu ta chậm rãi xé một dải vải rách, nhét vào miệng đầy m.á.u của Tả Hoài Ân, rồi lại buộc chặt miệng túi.

Thực ra vừa rồi ở chỗ tỷ tỷ đã có thể ra tay, nhưng cậu ta không muốn để tỷ tỷ thấy máu.

Xong việc, Vũ Tước Nhi chỉnh lại khăn che mặt, chỉ để lộ hai mắt, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 33: Chương 33



Không lâu sau, từ trong thành truyền đến tiếng ầm vang trầm thấp, phía dưới cánh cửa có một khe hở nhỏ vừa đủ một người chui qua.

Vũ Tước Nhi nhanh nhẹn leo vào, sau đó quay người lại, vừa kéo vừa đẩy đưa Tả Hoài Ân vào trong.

Mỗi bước mỗi xa

Hai tiểu hoả giả dường như đã đoán trước, đang đứng chắp tay chờ cậu ta. Thấy Vũ Tước Nhi thu dọn xong, người dẫn đường quay người bỏ đi. Hắn ta thậm chí không cần đèn cung đình, bước chân nhanh như bay, hẳn là thuộc làu mọi ngóc ngách trong cung, đến nỗi đi trong bóng tối cũng dễ dàng như đi trên đất bằng.

Ba người cộng thêm một cái túi vải lặng lẽ đi về phía bắc, cố ý tránh né tuần tra, chẳng mấy chốc đã đến cửa cung Từ Khánh.

Cửa phụ đã khóa, người dẫn đầu gõ cửa, khẽ hỏi: "Ngụy công công có đó không?"

Từ bên trong vọng ra tiếng thái giám trực đêm: "Muộn thế này rồi, có chuyện gì mai nói."

"Lão tổ tông bảo ta mang rượu đến cho ngài. Ngài ấy nói, mấy ngày nay làm phiền ngài rồi, đặc biệt thưởng cho ngài. Uống một chén nhỏ thôi, không sao đâu."

Bên trong có chút do dự, người họ Ngụy thích rượu ngon, biết rõ không nên, nhưng con sâu thèm thuồng vẫn bị khơi dậy.

Một lát sau nghe thấy tiếng sột soạt đi xa rồi lại gần, hẳn là ông ta đã lấy chìa khóa rồi quay lại.

Một lúc sau, cửa hé ra một khe nhỏ, một bàn tay thò ra: "Đưa rượu vào đây đi."

Tiểu hoả giả dẫn đầu ra hiệu dùng tay làm động tác c.ắ.t c.ổ với Vũ Tước Nhi, Vũ Tước Nhi gật đầu hiểu ý, mạnh tay đẩy mạnh cửa ra, một d.a.o đ.â.m vào, m.á.u phun trào, g.i.ế.c c.h.ế.t tên thái giám mở cửa.

……

Trong màn trướng.

Thái tử đang nằm trên giường bất an. Trong mơ hắn ta ôm Đại tướng quân, thỉnh thoảng v**t v* bộ lông. Con mèo lười biếng ngáp một cái, đột nhiên hóa thành hổ dữ, há miệng đầy máu, lao tới.

Thái tử giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm. Hắn ta chỉ thấy khô miệng, lên tiếng: "Mang nước tới cho bản cung."

Bốn phía tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Thái tử ngẩn người, lại gọi một tiếng, vẫn không ai đáp.

Hắn ta nhớ lại giấc mơ vừa rồi, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. Do dự một lát, hắn ta vén chăn, đứng dậy.

Bình ngọc đựng nước ở ngay trên bàn sách, nhưng chỉ vài bước ngắn ngủi, hắn ta càng đi càng sinh nghi.

"Người đâu rồi?" Hắn ta vừa đi vừa nói, "Đi đâu hết rồi?"

Bên cạnh bàn là cửa sổ gỗ chạm khắc, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu qua song cửa xuống đất, rải một vệt sáng lạnh lẽo. Thái tử tự rót nước, vừa bưng lên. Trước mắt đột nhiên bị một bóng đen che khuất, càng ngày càng gần.

Thái tử chậm rãi quay đầu lại, "keng" một tiếng, chiếc chén sứ trắng như ngọc rơi xuống đất, vỡ tan thành tám mảnh.

Chỉ thấy sau lưng một tên đại hán bịt mặt, tay giơ cao cây gậy gỗ, lao thẳng về phía hắn ta!

Thái tử hét lên một tiếng chói tai, sợ hãi nhắm chặt mắt, ôm đầu ngồi xổm xuống.

"Ầm" một tiếng vang lớn, là tiếng gậy gỗ đập vào bàn, quét vỡ đồ đạc. Thái tử không dám nhìn, vội vàng né tránh, không cẩn thận đụng phải chân bàn, mũi ngửi thấy mùi m.á.u tươi.

Hắn ta không kịp lau, liền lăn lộn bò xuống gầm bàn, chỉ chờ đợi một đòn chí mạng giáng xuống, trong lòng thầm nghĩ "xong rồi."

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng quát giận dữ: "Kẻ tặc to gan!" Tiếp theo là một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.

Đoản binh giao chiến trực diện, lách tách rung động.

Thái tử co rúm người lại, lạnh run.

Không biết đã qua bao lâu, một đôi tay ấm áp kéo hắn ta ra.

Thái tử nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cuối cùng cũng yên tâm. Hắn ta nhìn quanh, trong ngoài đại điện đèn đuốc sáng trưng, không còn dấu vết của kẻ hành hung, chỉ còn lại vài vệt m.á.u trên sàn, trong điện ba bốn lớp người vây quanh, đều là những gương mặt quen thuộc dưới trướng Lý Chuẩn.

"Điện hạ bị thương ư?" Vẻ giận dữ vừa rồi trên mặt Lý Chuẩn chưa tan, hiện ra vẻ lo lắng.

Thái tử lúc này mới phát hiện mặt mình ướt át, dùng tay quệt một cái, đúng là một vệt đỏ tươi, vừa rồi hoảng loạn đụng mũi chảy máu. Lý Chuẩn vừa vội vàng gọi người đi truyền thái y, vừa dùng khăn lụa thấm nước ấm nhẹ nhàng lau cho hắn ta.

Hai ngày nay biến cố quá nhiều, Thái tử ngây người hồi lâu, đến khi được đỡ ngồi trở lại bên giường, mới phản ứng lại: "Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Lý Chuẩn vừa gấp khăn xong, đang quỳ xuống giúp Thái tử cởi giày, nghe thấy câu hỏi, ngẩng đầu lên: "Hôm trước chẳng phải điện hạ hỏi tiểu nhân sao trong cung toàn là gương mặt lạ hay sao, bên trong lại có một chút điển cố, lúc đó không tiện nói rõ. Tiểu nhân vốn nghĩ bây giờ mình không thường ở trong cung, lại thêm Quý phi nương nương bị bệnh, sợ có chỗ chăm sóc không chu đáo, liền mời người của Lưu Bảo Thành đến đóng ở cung Từ Khánh, một là ông ta thường ở trong cung, trông coi cẩn thận hơn tiểu nhân, hai là thế lực của ông ta rất lớn, ít nhiều cũng có chút bảo đảm."

Nói xong những lời này, vẻ mặt vốn ôn hòa của Lý Chuẩn trở nên tàn nhẫn, tiếp tục nói: "Ai ngờ, người của Lưu Bảo Thành lại to gan lớn mật đến thế, cấu kết với kẻ gian nội ứng ngoại hợp, dám giúp hắn lẻn vào cung, ý đồ dùng gậy đánh điện hạ! May mắn là trong lòng tiểu nhân lo lắng cho điện hạ, buổi tối trở về trực. Thấy bên ngoài có mấy cung nữ bị hôn mê, vội vàng xông vào. Bằng không suýt chút nữa điện hạ đã trúng kế của kẻ gian rồi, còn mong điện hạ trị tội tiểu nhân!"
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 34: Chương 34



Thái tử nào có tâm trạng trị tội, hắn ta chỉ nghe câu "dùng gậy đánh điện hạ" đã thấy chấn động tận óc, trong lòng như có sấm sét. Thái tử vốn đã hoảng sợ vì Quý phi gặp tà, lại bất mãn với Lưu Bảo Thành vì không cho hắn ta đi thăm, không khỏi mắng to: "Lưu Bảo Thành đáng chết! Kẻ gian kia có bắt được không?"

Lý Chuẩn gật đầu: "Nói ra cũng kỳ lạ, kẻ gian kia lại là Thiên hộ Cẩm Y Vệ Tả Hoài Ân, chó còn biết trung thành với chủ, hắn nhận hoàng ân mà lòng dạ bất chính, còn không bằng súc sinh. Kẻ tặc này tự biết có tội, lúc bị bắt có lẽ sợ hãi, cắn lưỡi tự vẫn, nhưng không chết. Tiểu nhân đã phái người áp giải hắn đến đại lao Hình Bộ, chờ thẩm vấn."

Thái tử nào biết Tả Hoài Ân là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên do. Hắn ta vốn luôn tin tưởng Lý Chuẩn, đã không nghĩ ra, liền không nghĩ nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Chuẩn: "Ngươi không được đi nữa."

"Đó là đương nhiên, tiểu nhân sẽ luôn ở bên điện hạ."

Không lâu sau, động tĩnh Thái tử bị tập kích đã lan khắp lục cung, đèn đuốc khắp nơi sáng trưng, thái y cũng vội vã chạy đến. May mắn Thái tử chỉ bị kinh hãi, không có gì đáng ngại, uống một thang thuốc liền ngủ.

Lý Chuẩn giữ lời hứa, luôn ở bên cạnh trông nom, vẻ mặt khó dò, dường như đang cân nhắc điều gì đó.

……

"Rầm rầm rầm," nửa đêm canh ba, tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

Người gác cổng không vui vẻ ra mở cửa, miệng đe dọa: "Ngươi có biết đây là phủ của ai không, cũng dám làm càn như vậy!"

Người đến lại không kịp để ý nhiều, hắn ta vẫn mặc nguyên bộ quần áo trong cung chưa kịp thay, giọng the thé kêu lên: "Ta có việc gấp muốn gặp lão tổ tông!"

Lưu Bảo Thành uống thuốc khởi dương kia mấy ngày, quả nhiên có chút hiệu quả, tuy rằng không mọc ra được gì, nhưng mơ hồ có cảm giác. Lão ta tranh thủ lúc khó khăn lắm mới được ra cung, ôm lấy Ngũ phu nhân lăn lộn một trận, giày vò đến kiệt sức, vừa mới ngủ, còn chưa yên giấc.

Lưu Bảo Thành lê đôi giày lụa xanh đến chính đường, thấy người đến, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"

"Không xong rồi, cung Từ Khánh ban đêm có thích khách, vừa hay bị Lý Chuẩn bắt gặp. Hắn mượn cớ này nói chúng ta canh giữ không nghiêm, những người lão tổ tông phái canh giữ ở cung Từ Khánh, một người cũng không sót, đều bị hắn bắt giam hết rồi! Tiểu nhân sợ hắn muốn mượn chuyện này để trị tội lão tổ tông!"

Sét đánh ngang tai cũng không quá như vậy, Lưu Bảo Thành lập tức tỉnh táo, ngã ngồi xuống ghế. Lão ta nhanh chóng đảo qua toàn bộ sự việc trong đầu, rồi nói: "Mau, mau đi tìm Tả Hoài Ân!"

"Lão tổ tông... thích khách chính là Tả Hoài Ân, đã vào đại lao rồi." Tên thái giám đáp lời run rẩy.

Mỗi bước mỗi xa

Lưu Bảo Thành theo bản năng siết chặt hai tay vào nhau, dùng sức quá mạnh, phát ra tiếng răng rắc.

Một lúc sau, lão ta hung tợn thốt ra mấy chữ: "Đi tìm Hứa Chỉ huy sứ."

***

Thành trì to như vậy, đêm dài thăm thẳm, có bao nhiêu đứa trẻ đang ngủ say trong vòng tay mẫu thân, có bao nhiêu học trò cầm cự thức khuya đèn sách, có bao nhiêu người an giấc trên giường gấm, nhưng lại trằn trọc khó ngủ.

Đêm này, còn có một người không ngủ được.

Trời còn chưa sáng, Diệp Diệu An đã bị người lay dậy. Nàng mở mắt, Hồng Ngọc đã thu dọn xong xuôi, tay xách một bọc hành lý, đang hoảng hốt nhìn nàng.

Ký ức của Diệp Diệu An vẫn dừng lại ở lúc tối qua uống đến mất trí nhớ, đầu vì say rượu vẫn còn mơ màng, một lúc lâu sau mới phát hiện Lý Chuẩn không có ở đây, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Hồng Ngọc vừa nhanh như gió thay quần áo cho nàng, vừa nói: "Phu nhân cứ dậy là được."

Diệp Diệu An mơ mơ hồ hồ rửa mặt xong, lại mơ mơ hồ hồ bị đẩy ra ngoài cửa, chỉ thấy một tiểu thái giám mặt mày lanh lợi đi tới, cười tươi rói: "Thỉnh an phu nhân."

"Ngươi là?"

"Tiểu nhân là Triệu Thường, Chưởng ấn đại nhân dặn tiểu nhân một đường hộ tống phu nhân, người có việc gì cứ căn dặn tiểu nhân là được."

Diệp Diệu An nghe thấy ba chữ "một đường này", đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, cơn giận vô cớ hôm qua lại nổi lên, hóa ra nói hết lời với chó rồi, Lý Chuẩn vẫn muốn nàng đi tìm Trương Bỉnh Trung.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, ngồi phịch xuống tảng đá trước sân: "Ta không đi."

Triệu Thường nhìn mà há hốc mồm, Hồng Ngọc chỉ nói vị chủ tử này tính tình tốt, tính tình tốt đấy, kết quả không ngờ lần đầu gặp mặt đã ngang bướng như vậy. Nhưng chuyện này không đến lượt nàng quyết định, Triệu Thường đành cười làm lành nói tiếp: "Chúng ta đi đến một biệt viện cực tốt ở ngoại thành tránh nóng, đợi cái mùa hè phiền lòng này qua đi, rồi quay về kinh, thế nào?"

Diệp Diệu An nghe thấy lời này thì ngẩn ra, không khỏi lặp lại: "Ngoại thành, biệt viện?"

"Đúng vậy đó ạ, lão gia thương phu nhân, đặc biệt chuẩn bị một cái tiểu viện, tiểu nhân đi theo lão gia bao nhiêu năm rồi còn chưa từng đến đó." Triệu Thường tiếp tục dỗ dành, "Nghe nói là một nơi tuyệt diệu, phu nhân không muốn đi, tiểu nhân còn muốn đi đó chứ, cầu xin người thành toàn cho tiểu nhân đi."

Thấy Diệp Diệu An như tượng ngọc đứng nghe, hắn ta nháy mắt ra hiệu cho Hồng Ngọc, Hồng Ngọc hiểu ý, lập tức tiếp lời: "Đúng đó, nghe nói có hoa sen to bằng cái bát, phu nhân chúng ta mau đi thôi, nô tỳ muốn đi xem lắm rồi."

Diệp Diệu An bị hai người này dọa cho ngơ ngác, nhớ đến cảnh đẹp sông Vĩnh Định, cũng động lòng muốn ra ngoài.

Triệu Thường thấy vẻ mặt Diệp Diệu An có chút d.a.o động, miệng nói: "Phu nhân chúng ta mau đi thôi, không đi nữa là không kịp đâu."

Diệp Diệu An lên xe, trong lòng vẫn còn suy nghĩ câu "không đi nữa là không kịp" của Triệu Thường, xe ngựa đã hòa vào dòng người vội vã ra khỏi thành buổi sớm, vượt qua cổng Sùng Văn.

Mặt trời, ngay sau lưng bọn họ đang từ từ dâng lên.
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 35: Chương 35



Nếu nói việc Quý phi trúng tà là chuyện ngoài ý muốn, thì việc Tử Cấm Thành phòng bị nghiêm ngặt, Đông Cung kín như bưng, lại để một thích khách ra vào tự do như chốn không người, tất cả những điều này đủ khiến người trong cung ai nấy đều tự thấy bất an.

Thái tử là đích tử duy nhất còn sống sót của Hiến Tông, ngôi vị Trữ quân là gốc rễ của quốc gia. Kẻ nào muốn lay động gốc rễ này, quả thật là ăn gan hùm mật gấu, dám động vào đầu Thái Tuế. Tin tức động trời này không ai giấu được, trời vừa sáng, đã truyền đến cung Càn Thanh.

"Một lũ vô dụng!" Hiến Tông giận dữ gầm lên, sau khi thất thố thì ho khan dữ dội.

Thuốc của Huyền Cơ tiên sinh chỉ chữa phần ngọn, không trừ được gốc. Dù sao lão cũng đã có thể từ trên giường ngồi dậy, được người dìu đỡ cũng hơi bước ra khỏi noãn các, chỉ là tay vẫn không nhấc lên được.

Mỗi bước mỗi xa

Thánh thể không khỏe, long nhan đại nộ, trong ngoài quỳ rạp một mảnh, chỉ thấy những cái đầu đen nghịt, giống như con vẹt học nói: "Xin Thánh thượng bảo trọng long thể!"

Hiến Tông bị cấp hỏa công tâm, thấy sắp không nói nên lời. Nội thị vội vàng dâng miếng nhân sâm lâu năm, lão ngậm dưới lưỡi hồi lâu mới đỡ hơn: "Tra, đều tra hết cho trẫm. Dù phải đào quật ba thước đất, cũng phải moi ra cho trẫm!"

Lão thở dài một hơi, đôi mắt đục ngầu đảo quanh, bắt được bóng dáng Lý Chuẩn đang quỳ, gọi hắn tiến lên: "Lần này ngươi hộ chủ có công, muốn ban thưởng gì?"

Lý Chuẩn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào thánh nhan: "Tiểu nhân chẳng qua tận trung với cương vị, không dám nhận thưởng, chỉ mong Thánh thượng long thể ngự kiện, Quý phi nương nương sớm ngày bình phục."

Câu nói này ngược lại khiến Thánh thượng ngạc nhiên: "Ái phi làm sao vậy?"

Lão đang chữa bệnh, không gần nữ sắc, đã có mấy ngày không gặp Bàng Quý phi.

"Mấy ngày trước Quý phi nương nương không biết sao lại trúng tà, may mà Hoàng hậu nương nương thiện tâm, mời người đến niệm kinh Phật cho Quý phi, hiện tại không ai có thể vào được cung Thừa Càn nữa."

Tiểu tử Lý Chuẩn này lá gan không nhỏ, cậy có công lần này, lại dám tâu một bản về vị ở Trung Cung kia.

Hiến Tông đã không còn sức để nổi giận, có chút mệt mỏi hỏi: "Sao trẫm lại không biết?"

Nội thị bên cạnh vội nói: "Hoàng hậu nương nương sợ làm lỡ việc Thánh thượng an tâm dưỡng bệnh, nên không dám để người bên ngoài nói cho Thánh thượng biết. Dù sao có nương nương quản, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Thánh thượng thở dài, những người bên cạnh ai cũng có tâm tư riêng, lão đã thật sự mệt mỏi: "Thôi vậy, Lý Chuẩn, ngươi thay trẫm đi xem ái phi thế nào rồi, về bẩm báo lại chi tiết."

"Thần tuân chỉ." Lý Chuẩn dập đầu.

Hiến Tông được người đỡ nằm xuống, chiếc chăn dày lại được đắp lên, khép mắt lại.

...…

Một giọt nước bọt của Thánh thượng rơi xuống, cũng giống như cái kích ngàn cân, có thể đè c.h.ế.t người.

Hình Bộ Thượng Thư Thường Huệ Viễn tuổi gần thất tuần, vốn chẳng bao lâu nữa là có thể cáo lão về quê, phút cuối lại xảy ra chuyện này, sáng sớm đã như lửa cháy sém, đích thân đến thẩm vấn phạm nhân. Chẳng mấy chốc, mấy tên thái giám ở cung Từ Khánh đã lần lượt bị áp giải đến.

Lời khai của bọn chúng đại khái giống nhau, đều nói là đêm qua mới thấy bóng người, liền mơ mơ hồ hồ bị mê man bất tỉnh. Tỉnh lại thì đã đại loạn, những chuyện khác đều không biết. Mấy tên nhát gan này chịu mấy phen tra tấn bằng nước muối, bôi mật, đứa nào đứa nấy đều tè dầm ỉa đùn, chỉ cầu mau chết, đến một tiếng rắm cũng không dám đánh.

Thẩm vấn cả buổi sáng, Thường Huệ Viễn đang có chút mệt mỏi, sứt đầu mẻ trán, Hình Bộ Thị Lang đến báo: "Đại nhân, từ trên người Tả Hoài Ân tìm thấy cái này."

Một cái ống trúc nhỏ không lớn, rút ra xem, bên trong là một cuộn giấy mỏng, trên đó dùng bút chu sa viết một câu:

"Buổi trưa, g.i.ế.c Thái tử."

Người viết chữ hẳn là không học hành nhiều, lại bị kích động, nét chữ xiêu vẹo như gà bới. Chữ "tru" còn viết sai, thiếu một nét ngang.

Thường Huệ Viễn vốn muốn moi vài lời từ miệng đám thái giám kia, rồi mới thẩm vấn Tả Hoài Ân. Nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác, ông ấy cầm cái ống trúc trong tay, trầm giọng nói: "Mang Tả Hoài Ân lên."

Chỉ mới qua một đêm, Tả Hoài Ân đã thay đổi hình dạng. Bởi vì bị tra tấn, trông như một cái hồ hô máu. Quần áo của hắn ta rách rưới tả tơi, thân mang gông xiềng, khuôn mặt béo phì bị siết đến tím tái, hai tay vặn vẹo một cách kỳ dị. Nếu không có lao ngục tới đỡ, đã sớm bị trượt xuống đất rồi.

Thường Huệ Viễn quát lớn: "Gian thần to gan, những tội ác của ngươi, đều khai rõ ra hết đi!"

Miệng Tả Hoài Ân "ư ư" không rõ, dường như muốn kêu gào môt trận, nhưng không phát ra tiếng.

Mọi người nhìn nhau, hóa ra Thường đại nhân đã lẩm cẩm rồi, cả buổi sáng rồi mà vẫn chưa hiểu ra. Cuối cùng vẫn là Hình Bộ Thị Lang mở lời: "Đại nhân, lưỡi hắn bị cắt rồi."

Thường Huệ Viễn không ngờ đến chuyện này: "Các ngươi dám cắt lưỡi hắn?"

"Hắn sợ tội, tự cắn đứt."

"Đi lấy bút đến, để hắn viết."

"Tay hắn cũng gãy rồi... lúc đưa vào ngục đã gãy rồi, nói là lúc bắt giữ dùng sức quá mạnh."

Nói cũng không nói được, viết cũng không viết ra, còn thẩm vấn cái rắm gì nữa.

Thường Huệ Viễn hiểu, đây là có người cố ý không cho ông ấy tra nữa.
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 36: Chương 36



Hình Bộ Thị Lang tiến lên một bước, khẽ nói: "Đại nhân, mấy tên thái giám vừa rồi đều là người làm việc ở Ti Lễ Giám, mấy ngày trước mới đến Đông Cung. Vị ở Ti Lễ Giám kia quả thật không biết nhiều chữ, cũng có tin đồn nói là xưa nay có chút xích mích nhỏ với Bàng Quý phi và Thái tử điện hạ. Nếu ghép với chuyện Tả Hoài Ân là Thiên hộ Cẩm Y Vệ nầy, thì cũng nói được thông. Ngài nói, có nên..."

Câu này chưa nói hết, nhưng Thường Huệ Viễn đã hiểu.

Có nên thẩm vấn Lưu Bảo Thành hay không.

Thường Huệ Viễn có chút do dự, Lưu Bảo Thành lăn lộn trong cung nhiều năm, mạo muội đụng vào, dễ rước họa vào thân. Nhưng vụ án Thái tử, mọi chứng cứ đều chỉ thẳng vào lão ta, bất kể có người cố ý hãm hại hay không, mình hoàn toàn làm ngơ cũng không được.

Thường Huệ Viễn đang do dự, thì có người đến báo. Ông ấy ghé tai nghe, không khỏi ngẩn người: Lưu Bảo Thành tự mình đến, đang đợi ở thiên điện.

Thật là kỳ lạ, còn chưa đi bắt, người đã tự tìm đến.

Thường Huệ Viễn dặn dò vài câu, rồi đi đến thiên điện. Lưu Bảo Thành quả nhiên ở đó, thấy ông ấy vào, đặt chén trà xuống, ung dung đứng lên hàn huyên với ông ấy.

Nói vài câu, Thường Huệ Viễn mất kiên nhẫn, đang định mở miệng hỏi, Lưu Bảo Thành tự mình chuyển sang chủ đề chính: "Vụ án Thái tử, tạp gia thật sự bị oan. Kẻ đứng sau giật dây, ta biết là kẻ phương nào—"

"Ai?" Thường Huệ Viễn quả nhiên bị khơi dậy hứng thú.

"Lý Chuẩn."

Thường Huệ Viễn thầm nghĩ trong lòng, hoạn quan một màn chó cắn chó, một kẻ xuống nước còn muốn kéo theo kẻ khác, không biết có mấy phần thật giả.

"Hắn làm chuyện không thể để người biết, lại bị tạp gia biết được, liền chó cùng rứt giậu vu oan giá họa. Nhưng không vội, đại nhân cứ cùng tạp gia uống một chén trà, lát nữa Hứa Chỉ huy sứ sẽ mang chứng cứ đến."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chén trà uống cạn rồi lại được rót đầy. Trà nguội rồi lại được hâm nóng, nhưng Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hứa Bân vẫn không đến.

Trên mặt Lưu Bảo Thành dần rịn mồ hôi.

Mỗi bước mỗi xa

Thường Huệ Viễn nói: "Lão hủ đợi được, Thánh thượng bên kia e là không đợi được. Hay là Lưu Chưởng ấn bớt chút thời gian, cùng lão hủ ra công đường một chuyến đi."

Đang nói, một tiểu hoả giả chạy vội vào, Lưu Bảo Thành không khỏi sáng mắt lên.

Nhưng người kia lại nói: "Chưởng ấn đại nhân, Hứa Chỉ huy sứ nói, hắn đã đi điều tra rồi, chỗ mà ngài nói lúc trước, không có ai cả."

Cũng chẳng trách được Hứa Bân, sáng sớm hắn ta đã dẫn binh lính đến nhà Lý Chuẩn, vốn định xông vào tìm cô nương mà Lưu Bảo Thành nói. Nhưng không ngờ trên đường đi, căn bản không gặp phải bất kỳ sự ngăn cản nào. Trong nhà trống rỗng, người đi nhà trống. Trong nhà chỉ còn hai tên nô câm, khoa tay múa chân nói không rõ. Bên kia đi điều tra đám hầu đi cướp dâu ngày đó, cũng không thu hoạch được gì. Tất cả mọi người đều như bốc hơi khỏi mặt đất, biến mất sạch sẽ.

Bây giờ Lưu Bảo Thành như Bồ Tát đất qua sông, tự thân còn khó giữ, Hứa Bân dám động đến người của Lý Chuẩn mới là không có mắt. Thế là hắn ta xem qua loa, rồi vội vàng dẫn thủ hạ rời đi.

Lưu Bảo Thành chỉ cảm thấy từng tầng da gà nổi lên.

Lão ta lăn lộn ở ngự tiền biết bao nhiêu năm, không ngờ lại lật thuyền ở nơi cống ngầm này. Lúc này lão ta mới hiểu, hóa ra trước đây tưởng nắm được thóp của Lý Chuẩn, căn bản không phải là thóp gì cả. Chuyện sau đó vào ở Đông Cung, hoàn toàn không phải Lý Chuẩn hàng phục, nước chảy thành sông, mà là sớm đã rơi vào bẫy của người ta, lại không tự biết.

Nhưng Lưu Bảo Thành vẫn còn một con cờ bí mật, hôm nay chủ động vào cung, không ngồi ở nhà riêng chờ chết, chính là vì bà ta.

Thường Huệ Viễn bên này đang định gọi người bắt Lưu Bảo Thành, ngoài cửa lại đột nhiên có mấy nội thị đến, mặc áo mạ vàng, hẳn là người hầu cận của nhân vật hậu cung. Hôm nay thật là náo nhiệt phi thường, ngươi hát xong ta lên sân khấu.

Người phụng mệnh kia tiến đến, miệng nói: "Thường đại nhân xin dừng bước, Hoàng hậu nương nương có chỉ, có việc quan trọng mời Lưu Chưởng ấn đến nói chuyện."

***

Vũ Tước Nhi nhấc chân bước vào một tiểu viện tràn đầy niềm vui thú trên đời, vừa vào đã lớn tiếng gọi: "Sư phụ, con về rồi!"

Người bên trong ôn tồn nói: "Vào đi."

Vũ Tước Nhi hớn hở hành lễ, nói: "Sư phụ, đều xong hết rồi."

Nam nhân kia gật đầu: "Sư huynh có tiếp ứng vơi ngươi không?"

"Bên này con vừa rút lui, sư huynh đã dẫn người vào, bắt hết đám người của Lưu Bảo Thành, phải nói là sướng vô cùng!"

Nam nhân khẽ cười, vân vê quân cờ không nói gì.

"Xem ra lần này Lưu Bảo Thành không thoát được rồi, lão ta chắc chắn phải chết." Vũ Tước Nhi nói.

Nam nhân mở lời: "Vậy thì chưa chắc, rết dù có chết, trăm chân vẫn còn ngo ngoe. Nhưng vốn dĩ là để động núi dọa hổ, Lưu Bảo Thành chẳng qua chỉ là thứ yếu mà thôi."

Ông ta biết Vũ Tước Nhi không hiểu hết những khúc mắc bên trong, lời này phần lớn là nói với chính mình. Ông ta nói xong, chỉ vào chiếc hộp trên bàn: "Cầm lấy đi, chuộc thân cho tỷ tỷ ngươi."

Vũ Tước Nhi đi tới, mở ra xem, một mảnh bạc sáng lấp lánh. Đại khái đếm qua, hẳn là đủ, còn dư nữa.

Cậu ta cười nói: "Cảm ơn sư phụ."

Nói xong, liền vội vàng quay người rời đi, lại bị người phía sau gọi lại.

"Trời nóng, ăn quả đào rồi về, cũng không vội nhất thời."

Trên bàn bày mấy quả đào mọng nước, hồng hào đáng yêu, Vũ Tước Nhi lúc vào đã thấy. Cậu ta vốn đã khát khô cả họng, lúc này được ân chuẩn, cười vui sướng hớn hở.

Cầm lấy một quả, cắn một miếng, nước ngọt tràn ra, thơm ngon vô cùng. Vũ Tước Nhi đang định khen vài câu, đột nhiên cổ họng "khục khục" vang lên, hai mắt trợn trắng, không lâu sau, liền co giật ngã xuống đất.

Nam nhân đợi một lát, mới đi tới.

Ông ta dùng chân đá đá t.h.i t.h.ể Vũ Tước Nhi đang dần cứng lại, rồi vẻ mặt lạnh nhạt bỏ đi, như thể không có chuyện gì xảy ra.
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 37: Chương 37



Có khẩu dụ của Thánh thượng, Lý Chuẩn vào cung Thừa Càn lần nữa, tự nhiên là không ai dám ngăn cản.

Trong chiếc lò kim loại chạm trổ tinh xảo đốt thứ hương long diên mà Quý phi ngày thường yêu thích nhất, một mùi thơm nồng nàn bao phủ lấy một người sống dở c.h.ế.t dở đang nằm trên giường.

Thái y viện đã thử không ít phương thuốc, hết chén thuốc này đến chén thuốc khác được rót hết, Bàng Quý phi thì không còn phát điên nữa. Khuôn mặt trắng bệch của bà ta hôn mê, chỉ là không tỉnh lại, lồng n.g.ự.c vẫn còn nhịp thở yếu ớt. Móng tay dài thò ra từ kẽ chăn, trên đó có những vệt đen trắng kỳ lạ xen kẽ nhau.

Lý Chuẩn xem xong, không dám chậm trễ, quay trở về bẩm báo với ngự tiền.

Thánh thượng trách mắng Thái y viện vô dụng một hồi, nhưng không nói gì thêm. Ngược lại, Huyền Cơ tiên sinh đứng bên cạnh cả gan mở lời: "Bệnh tình của Quý phi nương nương, lão hủ nghe qua có chút quen tai, không biết có thể đến xem một chút được không?"

Lý Chuẩn ngẩng đầu, thấy Huyền Cơ tiên sinh tóc bạc trắng nhưng mặt vẫn hồng hào, chòm râu dài đến ngực, mặc áo vải thường, quả là một bộ dáng khí phái tu hành đắc đạo.

Thánh thượng rõ ràng có chút do dự, nhưng tên nội thị bên cạnh nhanh trí, the thé hỏi: "Như vậy liệu có làm lỡ việc chẩn trị của Thánh thượng không?"

"Lão hủ đi rồi về ngay, không lỡ việc đâu."

Nghe thấy lời này, Thánh thượng lúc này mới gọi Huyền Cơ tiên sinh đi xem bệnh cho Quý phi nương nương.

Lý Chuẩn thu hết sự chậm trễ này vào mắt.

Bàng Quý phi dù được sủng ái đến đâu, nếu không phải mẫu bằng tử quý, e rằng cũng không đáng để tốn nhiều tâm tư như vậy. Tình yêu nam nữ trong mắt đế vương, chẳng qua cũng chỉ có thế.

Ra khỏi cung Càn Thanh, Lý Chuẩn đến chỗ Thái tử ngồi một lát, trong lòng bồn chồn lo lắng cho Diệp Diệu An. Sự việc xảy ra đột ngột, không biết nàng có an toàn ra khỏi thành được không? Tuy rằng sư phụ nói trên đời này nào có kế vạn toàn, nhưng để người hắn yêu thương mạo hiểm lớn như vậy, đã là bất đắc dĩ lắm rồi.

Trong lòng nhớ thương, chân đã bước đến Ngự Mã Giám. Lý Chuẩn vừa bước vào, nhìn thấy người đang đứng ở trong sân, không khỏi ngẩn người.

Đó lại là Triệu Thường, người lẽ ra phải đi hộ tống Diệp Diệu An.

Lý Chuẩn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng l*n đ*nh đầu, biết là hỏng rồi.

Triệu Thường "bịch" một tiếng quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy: "Phu nhân... xảy ra chuyện rồi."

***

Mỗi bước mỗi xa

Nửa ngày trước.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt sông hộ thành lấp lánh, tiếng rao hàng của những người bán rong ven sông vang lên không ngớt, hai bên bờ cây cối xanh tươi, tạo nên một khung cảnh hài hòa. Diệp Diệu An ngồi trong xe, lén lút nhìn ra ngoài.

Ánh nắng từ khe hở nhỏ của tấm rèm hắt vào, tùy ý trải đầy khắp khoang xe, mang đến một cảm giác thư thái khác biệt.

Hồng Ngọc phấn khích bám vào cửa sổ, không quên chỉ trỏ, kể cho Diệp Diệu An nghe những chuyện mắt thấy tai nghe trên phố: "Phu nhân xem kìa, vừa qua chỗ kia, có một cửa hàng của Vương gia, bán bánh bao thịt to hơn cả mặt của nô tỳ. Lúc mới ra lò bẻ ra, mỡ chảy ra ngoài, cái mùi thơm ấy—"

Diệp Diệu An "phụt" một tiếng bật cười, nỗi khó chịu trong lòng trước đó tan biến hết.

Đi chưa đến nửa canh giờ, cảnh tượng phồn hoa trước mắt dần lùi lại, đây là đã lên quan đạo. Chẳng mấy chốc, Triệu Thường vốn đi sau xe đột nhiên thúc ngựa lên, ghé vào tai mã phu nói nhỏ vài câu.

Mã phu nhận lệnh, lập tức vung roi. "Bốp bốp" mấy tiếng quất xuống, ngựa bị đau, lập tức bốn vó tung hoành chạy như điên.

Xe vốn dĩ đã đi không chậm, bây giờ đột nhiên tăng tốc, làm Diệp Diệu An và Hồng Ngọc đều giật mình, tấm rèm vốn có khe hở lập tức bay phấp phới, gió rít mạnh tát ào ào vào mặt đau rát.

Hồng Ngọc cố gắng giữ thăng bằng trong cơn xóc nảy dữ dội, ra sức kéo chặt tấm rèm, miệng vẫn đùa: "Cái đồ ngốc Triệu Thường này, nóng vội quá. Chắc là mong đến nơi sớm, nghỉ chân uống trà đây mà."

Lời còn chưa dứt, đầu xe đột nhiên quay ngoặt, thế mà từ quan đạo lao xuống, đi thẳng vào con đường mòn đầy cỏ dại. Đường hẹp, toàn là đất đá lởm chởm không bằng phẳng, xóc đến nỗi người ta hận không thể nôn cả bữa tối hôm qua ra.

Diệp Diệu An dù ngốc cũng biết, chuyện này chẳng liên quan gì đến việc Triệu Thường có vội hay không. Từ việc Lý Chuẩn trước đó vô cớ đuổi nàng đi, đến việc trời chưa sáng đã bị người gọi dậy vội vã đi xem hoa sen ở cái biệt viện nào đó, rồi đến việc hiện tại vội vã đi vòng vo, tất cả mọi chuyện đều lộ ra sự kỳ quái.

Rõ ràng nơi đi đến nơi càng lúc càng khuất, nhưng bên ngoài lại càng lúc càng ồn ào, một loạt tiếng vó ngựa phi nhanh qua, tiếng đá sỏi b.ắ.n tung tóe, dường như có người quyết tâm cưỡi ngựa điên cuồng đuổi theo phía sau. Diệp Diệu An trải qua chuyện cướp dâu lần trước, không thể không nghĩ nhiều, tay lạnh toát, trong lòng thầm niệm: Nhanh lên, nhanh nữa lên, bất kể là ai, cũng đừng để bọn họ đuổi kịp.
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 38: Chương 38



Chỉ là ngựa kéo xe cuối cùng vẫn không chạy nhanh bằng ngựa chở người.

Qua một nén hương, ngựa hí lên, hóa ra đã kiệt sức, không chạy nổi nữa. Xe của Diệp Diệu An cuối cùng bất đắc dĩ dừng lại.

Diệp Diệu An nín thở, kéo chặt chiếc mũ chóp, lén nhìn ra bên ngoài.

Triệu Thường xuống ngựa, vẻ mặt cung kính chờ người đến, xem ra đối phương có lai lịch không nhỏ.

Bốn năm con tuấn mã cao lớn trong nháy mắt đã đến trước xe, người trên ngựa ghìm cương mạnh, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, mới vừa vặn dừng lại được.

Ngựa đã chạy mệt, không kiên nhẫn mũi phì phì, thở ra mùi tanh hôi. Người đến thấy Triệu Thường hành lễ với mình, cũng xuống ngựa. Lễ nghĩa đã đủ, lời nói lại không cho cự tuyệt: "Mời cô nương xuống xe."

"Trương đại nhân, trong xe là phu nhân của Lý Chưởng ấn, ngài chặn xe như vậy, không ổn lắm đâu." Triệu Thường mặt vẫn tươi cười, người lại tiến lên một bước, chắn trước xe.

Diệp Diệu An nghe thấy lời này, trong lòng kinh hãi, nhìn kỹ lại, người đến dáng người cao lớn, bụi đường không làm giảm đi vẻ tuấn tú, quả nhiên là Trương Bỉnh Trung.

Hồng Ngọc thấy dáng vẻ nàng căng thẳng, tò mò cũng muốn nhìn ra ngoài rèm. Diệp Diệu An đột nhiên đứng dậy, túm chặt vạt áo sau của nàng ấy, kéo nàng ấy trở lại, cả hai cùng co rúm vào góc sát ván xe. Hồng Ngọc nghi hoặc, vừa định mở miệng, lại thấy Diệp Diệu An vội vàng ra hiệu im lặng, bèn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trương Bỉnh Trung cưỡi ngựa ra một đầu mồ hôi, không kịp lau, đưa dây cương cho gã sai vặt, nhanh bước tới.

Triệu Thường còn muốn ngăn cản, lại bị Trương Bỉnh Trung đẩy mạnh ra: "Tránh ra!"

Một câu của Trương Bỉnh Trung dường như đã nắm chắc mười phần, thẳng tay vén rèm lên.

Người đẹp trong xe, cứ thế mà mặt đối mặt với hắn ta.

Diệp Diệu An cảm thấy cơ thể mình từng tấc từng tấc hóa đá, nhìn thấy công tử tuấn tú, giống như gặp phải quỷ.

Nhưng Trương Bỉnh Trung không nhận ra, dù cách chiếc mũ chóp không nhìn rõ mặt, chỉ cần nhìn dáng người thướt tha này, hắn ta cũng có thể xác định, đây chính là Diệp nhị cô nương.

Hắn ta cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, dịu giọng nói: "Cô nương chịu khổ rồi, hãy theo ta đi thôi." Nói xong, vươn tay ra.

Diệp Diệu An biết rõ giả vờ không quen biết đã không còn tác dụng, chỉ có thể lắc đầu.

Trương Bỉnh Trung đã trăm ngàn lần tưởng tượng cảnh gặp lại Diệp Diệu An: nàng có lẽ sẽ vui mừng lao vào vòng tay hắn ta, oán trách hắn ta sao lại đến muộn như vậy. Không đúng, Diệp nhị cô nương là người cao quý, hẳn là không tiện thể hiện ra, có lẽ chỉ e lệ nhìn hắn ta, đợi hắn ta tiến lên.

Nhưng trong bức tranh anh hùng cứu mỹ nhân này, không có một cảnh nào là bộ dáng đối phương bất động, lắc đầu từ chối.

Trương Bỉnh Trung hơi suy tư một chút, cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt của vấn đề, thế là không rụt tay về, tiếp tục nói: "Cô nương đừng sợ, có ta ở đây, mấy tên thái giám này không làm gì được nàng đâu."

"Có thể đi đâu chứ? Về nhà... chẳng qua cũng chỉ thêm phiền phức thôi." Giọng điệu của Diệp Diệu An không vui không buồn.

Trương Bỉnh Trung nào nghĩ đến việc đưa nàng về nhà, với thân phận của Diệp Diệu An, về nhà là không thể. Trên đường đến hắn ta đã nghĩ kỹ, cái biệt viện ngoài cổng Sùng Văn kia, dùng để kim ốc tàng kiều quả là thích hợp nhất.

Triệu Thường nhanh chân bước hai bước đến trước mặt, đang định ngăn cản Trương Bỉnh Trung, gia đinh Trương gia rút vũ khí ra, mấy người lên giữ chặt Triệu Thường lại. Lý Chuẩn vốn sợ lộ tin tức, nhiều người đi theo quá phô trương, nên chỉ gọi người thân cận đi cùng, bây giờ ngược lại chịu thiệt về số lượng.

Diệp Diệu An thấy vậy, vội nói: "Trương đại nhân đây là làm gì, hà tất làm khó người khác. Phu quân đối xử với ta cực tốt, ta không đi đâu cả."

Trong lòng Trương Bỉnh Trung sinh nghi, vì sao Diệp Diệu An lại nghe theo Lý Chuẩn răm rắp như vậy, chẳng lẽ đã bị hắn làm nhục rồi? Hắn ta biết hoạn quan tuy không có đồ tra tấn người, nhưng lại có vô vàn thủ đoạn tra tấn.

Nhưng dù thế nào, hôm nay tuyệt đối không thể tay không trở về. Xem ra mềm không được, chỉ còn cách dùng cứng.

Hắn ta vừa ra hiệu cho gia đinh giữ chặt người lại, vừa nói: "Cô nương bị kẻ gian giam giữ, hẳn là không biết, mẫu thân của nàng... đã bệnh nặng rồi."

Diệp Diệu An sửng sốt: "Đại nhân nói gì?"

Vẻ mặt Trương Bỉnh Trung đau buồn nói: "Cô nương không muốn về nhà, chẳng lẽ không muốn gặp lão mẫu đang chịu đựng đau khổ bệnh tật hay sao?"

Diệp Diệu An như tượng gỗ, dường như đang tiêu hóa tin tức này. Hồi lâu sau, đầu nàng khẽ động.

Hồng Ngọc không biết đầu đuôi câu chuyện này, nhưng nàng ấy cảm nhận được sự d.a.o động của Diệp Diệu An, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Phu nhân đừng đi, lão gia tuyệt đối không thể hại người, người đừng nghe hắn nói bậy! Đợi chúng ta đến nơi, lão gia nhất định giúp mẫu thân của người đòi lại công đạo!"

Trong lúc nói chuyện, phía sau vang lên tiếng bánh xe nghiến trên đường, Trương Bỉnh Trung quay đầu lại nhìn, là chiếc xe ngựa hắn ta đã sắp xếp trước đó, đuổi theo cuối cùng cũng đã đến.

Diệp Diệu An nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hồng Ngọc, không nói gì.

Những ngày này Hồng Ngọc đi theo Diệp Diệu An, biết tính tình nàng, chuyện đã quyết, khuyên cũng vô ích. Mắt Hồng Ngọc đỏ hoe, tuyệt vọng buông tay, nhìn Diệp Diệu An chỉnh lại vạt áo, lẳng lặng xuống xe.

Lúc đi, Diệp Diệu An quay đầu lại, khẽ an ủi nàng ấy: "Đừng khóc. Ta đi rồi, ngươi nhớ cùng Triệu Thường đi ăn cái bánh bao thịt kia nhé, coi như thay ta nếm thử."

Nàng bước về phía xe của Trương Bỉnh Trung, tấm sa trên mũ chóp bị gió thổi nhẹ nhàng lay động, mềm mại như sóng nước.

Triệu Thường sốt ruột kêu lên: "Trương đại nhân! Chuyện này nếu bị Chưởng ấn đại nhân nhà ta biết..."

Trương Bỉnh Trung đã nhanh nhẹn leo lên ngựa, mặt đầy vẻ khinh miệt: "Lý Chuẩn nếu có gan, cứ tìm ta là được."

Mỗi bước mỗi xa

Chiếc xe ngựa phi nhanh khuất dạng, cuốn theo một làn bụi mù mịt, làm cay xè mắt người.
 
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?
Chương 39: Chương 39



Biệt viện mà Trương Bỉnh Trung dùng để kim ốc tàng kiều cách đó không xa, chưa đến một canh giờ đã tới nơi.

Diệp Diệu An xuống xe, bước vào khu vườn mát mẻ kia, người còn chưa đứng vững, đã thấy một bóng người từ xa chạy tới.

"Cô nương!" Tiếng kêu này như khóc như than, réo rắt ai oán thê lương.

Diệp Diệu An ngẩn người, rất nhanh nhận ra người trước mắt, là nha hoàn thân cận của nàng khi còn ở Diệp phủ. Giọng nàng cũng run rẩy, hốc mắt hơi ướt: "Xuân Lan."

Trương Bỉnh Trung theo sau, thấy cảnh chủ tớ gặp lại này, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý nhàn nhạt. Có một chuyện thế này, Diệp Diệu An hẳn là sẽ nhớ đến cái tốt của hắn ta.

"Nô tỳ cứ tưởng cô nương đã c.h.ế.t rồi... May mà có đại ân đại đức của Trương đại nhân, đã cứu được người!" Xuân Lan vừa nói, thói quen hầu hạ từ xưa lại trỗi dậy, "Cô nương nhất định đã chịu không ít kinh hãi, trông gầy đi nhiều rồi, mau để Xuân Lan bồi bổ cho người đi."

Diệp Diệu An theo Xuân Lan đi về phía sương phòng, người cũng dần bình tĩnh lại sau niềm vui gặp lại, ôn tồn hỏi: "Trước tiên không vội thu dọn. Di nương đâu? Sức khỏe của ngài ấy thế nào rồi, ta muốn đi thăm ngài ấy."

Xuân Lan khựng bước, khẽ nói: "Di nương vẫn còn ở Diệp phủ, chưa đến đây."

Nghi hoặc dần dần kết thành một nắm trong lòng Diệp Diệu An: Tống di nương không ở đây, Xuân Lan làm sao đến được?

Nàng trầm ngâm nhìn Xuân Lan và Trương Bỉnh Trung, một người trên mặt là một vệt ửng hồng xấu hổ, một người lộ ra vẻ quẫn bách không được tự nhiên. Nhìn lại Xuân Lan, mặt tươi rói, mặc áo cánh tay hẹp màu xanh non thêu cành hoa, đúng là một thiếu nữ xinh đẹp mới gả.

Diệp Diệu An nghĩ ngợi trong lòng, đoán được tám chín phần. Hẳn là Trương Bỉnh Trung mượn chuyện thành thân này, xin Xuân Lan từ Diệp phủ.

Nếu có thể khiến phu quân thu tâm, bán một ân tình có sẵn, một nha đầu thông phòng quả thật chẳng là gì. Huống chi Xuân Lan là người trong nhà biết rõ gốc gác, dù sao cũng hơn đám người ngoài đường ngoài chợ một chút.

Diệp Diệu Uyển từ khi sinh ra đã là số mệnh làm chính phòng, nàng ta có lẽ không bao dung được Diệp Diệu An, nhưng lòng dạ bao dung một nha đầu thì nàng ta vẫn có.

Danh sĩ phong lưu, có một hai người tình, chẳng có gì lạ, ngay cả Lưu Bảo Thành loại người không làm được trò trống gì, cũng hận không thể cưới mấy phòng thê thiếp. Người như Lý Chuẩn thân cư địa vị cao, không gần nữ sắc, ngược lại là hiếm thấy.

Trương Bỉnh Trung sợ nàng nhìn ra manh mối, sẽ ghen tuông, vội nói: "Cô nương hẳn là mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, bên phía di nương, ta nhất định sẽ nghĩ cách..."

Diệp Diệu An nhìn khuôn mặt quý phái bức người của hắn ta lộ ra vẻ vội vàng, nhàn nhạt gật đầu. Nàng cũng thầm kinh ngạc về sự trấn tĩnh của mình, nếu là trước đây, làm sao cũng phải rơi vài giọt lệ, chôn cất đóa hoa một lần, mới không phụ tấm chân tình của mình. Nhưng bây giờ, nàng không hận Trương Bỉnh Trung, cũng không trách Xuân Lan.

Xem ra cái chậu lửa đốt lá thư kia, cũng đã đốt c.h.ế.t trái tim thiếu nữ đang hoài xuân của nàng rồi.

Trong lòng Xuân Lan áy náy, càng thêm ân cần. Diệp Diệu An không từ chối, theo nàng ấy vào nhà, ngồi xuống bên giường.

Trương Bỉnh Trung đứng ở cửa, không tiện vào, chỉ đứng từ xa nhìn, ánh nắng chiếu lên người hắn ta vẽ ra một đường viền vàng phù phiếm.

Căn phòng ngủ nhỏ bé này, cấu tạo vuông vắn, đồ đạc bày biện lại có vài phần giống với khuê phòng của nàng ở Diệp phủ.

Nhìn vẻ mặt trầm tư của Diệp Diệu An, Xuân Lan cố gắng cười: "Là nô tỳ bày biện đấy ạ, đồ đạc đều sắp xếp y như cũ, mong cô nương ở đây được thoải mái hơn."

Diệp Diệu An gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Xuân Lan, khẽ nói: "Ngươi là người có lòng. Ta có vài lời muốn nói với Trương đại nhân, ngươi có ngại không?"

Một câu này khiến Xuân Lan cúi đầu ngượng ngùng. Nàng ấy vội vàng đứng dậy, bước qua ngưỡng cửa, thậm chí không dám liếc nhìn Trương Bỉnh Trung một cái.

Trương Bỉnh Trung vốn muốn cho Diệp Diệu An chút thời gian tiêu hóa, không nghĩ rằng hôm nay đã có thể âu yếm. Bây giờ Diệp Diệu An đã đánh vỡ chuyện bí mật của hắn ta và nha hoàn thông phòng, lại không nói gì, thậm chí còn bảo hắn ta ở lại, không khỏi khiến hắn ta sinh ra vài ảo tưởng lâng lâng.

Trương Bỉnh Trung nhấc đôi giày lụa thêu gấm, đang hừng hực gấp rút bước vào phòng, Diệp Diệu An lại giơ tay ngăn hắn ta lại: "Đại nhân xin dừng bước. Tình ngay lý gian, vẫn nên tránh để người khác dị nghị."

Mỗi bước mỗi xa

"Diệu An..." Trương Bỉnh Trung ngập ngừng, câu này thế mà lược bỏ cả họ, trực tiếp gọi khuê danh.

"Trương đại nhân, ta đối với ngài vẫn luôn là sự ngưỡng mộ như núi cao. Tam hoạn ngũ sỉ*, là điều tối kỵ của quân tử, ngài đọc đủ thứ thi thư, hẳn là không thể không biết."

*Tam hoạn ngũ sỉ: là tiêu chuẩn đạo đức và định hướng giá trị của Nho giáo về "quân tử".
 
Back
Top Bottom