Siêu Nhiên Hololive Apocalypse

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
293140050-256-k160832.jpg

Hololive Apocalypse
Tác giả: DreamingWritters
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là Ame, và đây là cuộc hành trình của Ame.

Viết bởi Asaname Sakiasaki.​
 
Hololive Apocalypse
Chương 1: Thần chết và thời gian


Khởi nguyên của vũ trụ bao gồm thời gian và không gian, và từ đó sinh ra các hành tinh, tiếp theo là sự sống hay nền văn minh.

Những thực thể như hỗn loạn được sinh ra từ mặt tối của vũ trụ.

Và từ đó mà khái niệm đa vũ trụ được hình thành.

Tại vũ trụ 1.772, những vị thần của nơi này đã lập nên một nơi được gọi là hội đồng nằm ở điểm cực hạn của vũ trụ từ khi được sinh ra.

Khái niệm đầu tiên là không gian, và thực thể hóa của nó được tạo nên dưới hình dạng con người là Tsukumo Sana.

Cũng tại thời điểm đó, khái niệm thứ hai thời gian sinh ra với tư cách là Ouro Kronii.

Hai tỉ bốn vạn năm sau, vũ trụ đi vào thời khi sơ khai và khái niệm thứ ba được sinh ra lấy tên Ceres Fauna.

Mười hai triệu năm tiếp theo, sự sống có ý thức bắt đầu hình thành; khái niệm thứ tư-nền văn minh bởi chính sự kết tinh của nhân loại, Nanashi Mumei.

Trong vòng tám nghìn năm, khái niệm cuối cùng là sự hỗn loạn được sinh ra không rõ nguyên do.

Đó là Hakos Baelz.

Những con người sở hữu những khái niệm này đã chu du khắp vũ trụ, kiếm những hành tinh có sự sống để quan sát.

Thiết lập nên một tấm khiên bảo vệ khỏi những tội phạm không gian.

Đến một ngày, người phụ nữ lạ mặt bằng một cách nào đó đã lấy được đồng hồ thời gian của hội đồng và chạy trốn.

Nhưng vụ việc nhanh chóng đi vào quên lãng vì không có cách nào tìm lại được, bởi vì người đó đã lợi dụng sức mạnh Tam hồi kim (kim thứ 3 của đồng hồ: kim giây) để đi vào một dòng thời gian (timeline) khác.

Sự kiện này đã chia vũ trụ làm 2 phần, chia từ một không gian một thời gian ra thành một thời gian nhưng lại có đến 2 chiều không gian.

Vũ trụ 1.772, 6 năm sau-Trên chiến trường đầy khốc liệt, phát lên hơi thở hổn hển yếu đuối:

-Amelia, cậu...dùng nó đi!

Cậu là người duy nhất có thể thay đổi tương lai tàn khốc này...

-Gura!!!!

Đừng nói vậy chứ, tỉnh lại đi mà...GURAA!!!!

-Hãy tập hợp mọi ng...ười lại...nhé...!

Tiếng khóc của Ame cất lên trước một Gura đã không còn có thể cử động và...

Koong!

Koong!1...2.....3!

Cả thế giới dừng lại.

Tiếng chuông nhà thờ của quá khứ vang lên, thời gian lại tiếp tục chuyển động.

Ánh trăng tròn tỏa sáng, một bóng người thấp thoáng trên không trung...và rơi tự do.

Mái tóc vàng lấp lánh, bộ đồ thám tử lưu vong, chiếc mũ bay mất.

Người phụ nữ đó là Amelia Watson, kẻ cướp "thời gian" của hội đồng.

Tại nhà thờ Kirama, Amelia tỉnh lại trong cơn mơ màng:

-Đó là...Kí ức từ tương lai? *hic*

Sau đó Ame nhìn lên chiếc đồng hồ cầm tay, hiện tại là ngày 30/9/1888:

-Ehh?

Sao lại vậy chứ...Thế giới ban đầu là năm 2985 mà!

Cô đứng dậy rồi đi xung quanh nhà thờ, từng chiếc ghế, bức tường, ngọn nến đều làm cô nhớ về một điều gì đó.

Đặc biệt nhất là bức tranh "Đồng nhân cứu thế" gồm ảnh của 5 bức tượng và 1 con quỷ đang phá vỡ nó, bên cạnh là tháp đồng hồ.

Điểm đặc biệt là có 1 bức tượng được làm từ vàng.

Từ từ mở cánh cửa cũ kĩ của nhà thờ, bước ra ngoài là một khu vườn hoa hồng đỏ.

Cảm giác lạnh lẽo bắt đầu bao quanh lấy cô.

Ở phía xa, cô nhìn thấy một thành phố bị bao quanh bởi màn sương mù, có lẽ sự lạnh lẽo phát ra từ hướng đó.

Hướng vào thành phố, ngay lập tức cô nhận ra, đây chính là thành phố London năm 1888-thời kì của Jack The Ripper.

Những dãy nhà cổ kính, những người ăn xin ở khắp các khu đường phố.

Đồng hồ điểm 1 giờ 40 phút đêm, tiếng hét thất thanh của người phụ nữ xấu số vang lên, nỗi ám ảnh lại tràn ngập.

Ame bắt đầu có dự cảm không lành...

Cô nghĩ rằng việc mình được đưa đến thời điểm này phải có liên quan gì đó, thế là lần mò theo dấu vết của âm thanh vào một con hẻm nhỏ.

Nhưng đã không kịp nữa, người phụ nữ đã bị giết, cách thức giết người tàn bạo.

Cô định điều tra thì bỗng nhiên...Tiếng chuông vang lên (điểm 12 giờ)!

Koong!

Koong!1...2.....3!

Cô đã quay lại quãng thời gian trước đó 20 phút:

-Eh!

Chuyện gì vậy, một vòng lặp sao?

Nghĩa là mình phải giải quyết vụ án này?!

Ngay khi đồng hồ chỉ 1 giờ 35 phút, Ame lập tức chạy đến con hẻm và nhìn thấy người phụ nữ đang bị tấn công:

-Dừng lại ngay tên sát nhân kia!

Thời gian: Ngưng đọng!Hình ảnh một chiếc đồng hồ khổng lồ xuất hiện dưới chân cô, sau đó tất cả vật thể trong bán kính đó ngưng chuyển động.

Cô lấy cơ hội để cứu lấy người phụ nữ kia, đưa ra ngoài đường phố để Jack không thể đuổi ra.

Thế nhưng...Tiếng chuông lại vang lên!

Koong!

Koong!1...2.....3!

Ame lại đứng hình, trở về 20 phút trước.

Cô suy nghĩ, vẫn không thể lí giải được nguyên nhân cho đến khi nhớ đến bức tranh tại nhà thờ.

Lúc này Ame mới nhận ra, bức tượng bằng vàng duy nhất kia chính là bản thân và việc cô bị giết dưới tay con quỷ-ngụ ý Jack the ripper chính là chìa khóa.

Lưỡng lự một hồi, quyết định đánh liều và chờ đồng hồ điểm đúng 1 giờ 45 phút.

Ame xông đến, đỡ đòn thay cho cô gái kia.

!Xoẹt!

Màu đỏ chiếm lấy cả thân xác.Cảm giác đau?

Không có, nó gần như ngay tức khắc.

Mọi thứ tối sầm lại, những âm thanh ai oán vang vẳng bên tai.

Tâm thức cô cứ thế trôi mãi trong không gian chỉ toàn một màu đen, rồi tự động nhắm mắt lại.

Sau cùng khi mở mắt ra, đó là một nơi giống như địa ngục, rất nhiều những linh hồn đang trú ngụ tại đây, vài con còn lởn vởn xung quanh.

Dễ thấy nhất là con đường bằng đá nhuốm máu cùng với hồ dung nham, những dãy núi cao không thấy đỉnh và các hố sâu không thấy đáy.

Tính hớn hở và tò mò của cô lại trỗi lên.

-Tuyệt ghê!

Đây là đâu vậy?

Địa ngục sao!

Có thứ gì thú vị ở đây nà—

Một cây lưỡi hái bay ngang qua tóc cô, găm thẳng vào hòn đá phía sau khiến nó vỡ vụn.

-Ai vậy?

Đùa nguy hiểm quá nha!

Từ đâu đi đến, một cô gái mặc trong mình bộ đồ khá giống với những...người xấu?

Trừ việc sở hữu mái tóc màu hồng cùng với hai quả Boing quyến rũ.

Ame ngay lập tức nhận ra:

-Là cậu sao?

Calli!

Một khoảnh khắc lơ là, cây lưỡi hái đã dí sát người cô.

-Cẩn thận cách gọi đi, đừng gọi ta như kiểu thân mật như thế!

Ta là Mori Calliope.

-Dạ! *hic*

Sau đó, Ame cố giải thích với Calli về việc cô đang cố gắng tập hợp mọi người lại để thay đổi tương lai.

Calli đương nhiên không tin với người mới lần đầu gặp mặt, và yêu cầu Ame chứng minh khả năng của mình.

-Vậy Amelia, cô có bằng chứng gì có thể chứng minh cô đã từng quen biết ta không?

-A, cái đó thì đơn giản thôi.

Cậu thích hoa, mũ len, đồ ngọt, búp bê, màu yêu thích là màu đỏ.

Cậu ghét cà phê, bệnh viện và dưa đỏ.

Còn nữa...

-Được rồi được rồi, dừng tại đó thôi!

Nhưng Calli vẫn không chấp nhận đồng ý với lời đề nghị của Ame vì vẫn chưa có đủ lí do để đi cùng với Ame.

Nhiệm vụ của cô là tiễn đưa người chết, không thể cứ bỏ dở công việc tại đây mà theo được.

-Vậy Ame, cô định ra khỏi đây bằng cách nào?

-Hmm, không biết...Cậu chỉ cho tớ đi!

Câu trả lời hồn nhiên của Ame khiến cô phải bật ngửa với sự liều mạng xuống địa ngục của cô.

Tiếp theo đó, Calli chỉ cho Ame về cánh cổng liên kết giữa thiên giới và địa ngục, chỉ cần đi qua cánh cửa là có thể quay về với thế giới cũ của cô.

Nhưng Calli sẽ không giúp cô vượt qua đám quỷ canh gác và con hắc cẩu ba đầu Cerberus canh cửa, bởi vì đó coi như một bài kiểm tra cho Ame để xem cô có đủ mạnh để đưa Calli đi cùng không.

Lời giải thích khá hời hợt nhưng Ame vẫn chấp nhận.

-Đi thôi!!

Cả hai bắt đầu di chuyển đến chỗ cánh cổng cách đó cũng khá xa.

Với năng lực thời gian của Ame, cô dễ dàng hạ hết đám lính quèn, cái khó ở đây là do địa hình nơi Underworld rất hiểm trở.

Trượt chân là có thể rơi xuống những hồ dung nham nằm rải rác, những con đường vách núi hiểm trở có vực sâu không đáy.Hơn một tiếng sau, cả hai mới đến gần được cánh cổng.

Nhưng khó khắn thực sự nằm ở đây, canh gác là một con Hắc cẩu 3 đầu Cerberus.

Nó có thân hình toàn màu đen, to lực lưỡng với tận 3 cái đầu và mỗi cái có một tri giác khác nhau.

Nó sử dụng thể lực và ma thuật ám, hỏa để tấn công.

-Wahh, trông thứ sinh vật kia khủng khiếp ghê!

Cậu không giúp tớ được sao, Calli!

-Đây là lúc cô khẳng định bản thân mình đấy, đi đi!

Cho ta thấy đi Amelia.

Ame từ từ tiến chầm chậm về phía nó, vừa đi vừa nín thở.

Ngay lập tức con quái gầm lên, rồi lao đến.

RẦMMMMM!

Mặt đất vỡ vụn với một cú đạp.

-Thời gian: Ngưng đọng!

Con chó đứng hình lại, cô định dùng thanh kiếm lấy được từ bọn lính đâm vào một cái đầu của nó thì thanh kiếm gãy đôi.

Nhận ra vũ khí bình thường không có tác dụng với màng da cứng cáp của con này.

Nó bắt đầu cử động được, Ame biết rằng nó quá to so với giới hạn của cô.

Liên tục né tránh những đòn tấn công, địa hình xung quanh bị tàn phá càng ngày khiến cho Ame di chuyển khó hơn.

Cô quyết định dùng đến ma pháp khí:

-Nghe theo lệnh của ta, Tam Hồi Kim Siritarous!

Thanh kiếm thứ ba của thời gian!

Ánh sáng tụ tập lại cánh tay của Ame, tạo ra 1 chiếc đồng hồ ma pháp và một thanh kiếm dạng kim giây.

Siritarous có cán kiếm làm từ vàng, lưỡi kiếm mỏng như Katana nhưng lại là trường kiếm, đồng thời có thể gia tốc các đòn đánh, tác động thời gian lên vật nó chém vào.

-Xem đây!!

Với sức mạnh mà thanh kiếm mang lại, Ame dễ dàng đánh văng các đòn đánh ma thuật của con chó.

Tự gia tốc thời gian cho bản thân, nhân lúc nó dùng chân tấn công, cô nhảy lên.

Sau đó, làm chậm con chó lại để cô có thời gian đánh.

-Đa thực thời gian!

Chém bay cái đầu yếu nhất của Cerberus, nó gào thét, những ngọn lửa bắt đầu xuất hiện, tấn công Ame.

Các đòn tấn công vừa liên tục vừa nhanh khiến cô lại rơi vào thế bị động.

Cái đầu ngoài cùng bắt đầu dùng ma thuật ám, tạo ra những cái bóng cản trở chuyển động của cô.

Bắt đầu gặp rắc rối với những cái bóng, dù chém đứt bao nhiêu thì nó vẫn bám lấy.

Bất ngờ một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện lao thẳng đến Ame.

Trong giây lát, Ame dùng thanh kiếm đỡ:

-Kích hoạt khả năng: đưa đến tương lai!

Quả cầu biến mất, cô nhanh chóng phá những cái bóng, rồi lao đến chém đứt một chân.

Mất cân bằng, Cerberus ngã về phía trước, đồng thời quả cầu lửa vừa nãy xuất hiện, trúng vào một đầu của Cerberus.

Nhân cơ hội, cô chém đứt cái đầu thứ 2 của nó.

Lúc này cái đầu cuối mới điên lên, xông thẳng vào Ame khiến cô không chạy kịp.

RẦM!!!!!!!!!!!!

Uỳnh!!!

Cú đâm mạnh khiến một phần hang sập xuống ngay chỗ Ame.

Tưởng như đã thất bại nhưng cô bất ngờ xuất hiện từ trên không trung, dùng toàn lực chém đứt cái đầu cuối cùng của nó.

Cerberus gục ngã.

Amelia đã thành công đánh bại thú gác cổng.

-WAAAAAAH!

Thành công rồi!

Đáng sợ quá~! *hic*

-Sao có thể Amelia, tôi thấy cô đã bị đâm rồi bị đá đè rồi mà?

-Chiêu thức Đa thực thời gian ban nãy không để tấn công, mà để tạo ra một Timepoint tại đó.

Khi người kích hoạt chết, người đó sẽ quay ngược về điểm đánh dấu (timepoint).

Thực ra nó là dạng tạo ra một Ame của dòng thời gian khác.

Tôi hiện tại là của hiện tại, nhưng mà cũng không hẳn.

Calli phải thán phục trước khả năng tính toán thiên tài của Ame.

Cô quyết định sẽ đi cùng, cả hai mở cánh cửa Thiên giới.

Từ từ mở ra, một luồng sáng bao trùm lấy không gian.

Ame tỏ ra hạnh phúc với chiến công mình đạt được, háo hức với những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Lần này, tiếng chuông lần này không vang!

_Ngày 12/9 năm 238 Trước Công Nguyên_

-Hết-
 
Hololive Apocalypse
Chương 2: Atlantis


Nền văn minh Atlantis ra đời vào năm 138 Trước Công Nguyên, là một vùng đất nổi trên mặt nước.

Thống trị bởi Savaga, mệnh danh là thần chiến tranh tại thời điểm đó khi ông đã một mình đẩy lùi 400 ngàn quân xâm lược.

Và cũng như vị thần hộ mệnh của Atlantis....

Nhưng trong một lần xuất trận, ông đã hi sinh; việc thiếu đi vị vua đã khiến cho Atlantis rơi vào tình trạng nguy hiểm và chuyện gì cũng sẽ đến.

Tà thần Cthulhu đã tấn công Atlantis, mang đến thiệt hại nặng nề.

Chiến đấu không ngừng nghĩ qua từng ngày, Atlantis đã thành công phong ấn Cthulhu.

Điều đó đã mang đến hiểm họa thực sự cho vùng đất, do chịu ảnh hưởng khủng khiếp từ lời nguyền Cthulhu.

Atlantis đã sụp đổ, bị nhấn chìm vào biển cả cùng với toàn bộ nền văn minh.

Ngày 12/9 năm 238 Trước Công Nguyên.

Calli và Ame sau khi vượt qua địa ngục, đã được đưa đến một hòn đảo hoang.

Trùng hợp, khung cảnh này giống với lần mà Ame đã gặp Gura.

Bãi biển có bờ cát vàng-vàng thật, nước của biển màu xanh như ngọc và luôn phát sáng nhẹ bất kì sáng-tối.

-Đây là...nơi gặp Gura!

-Gura?

Là ai thế, một người bạn của cô à!

-Ừm, cũng là một người trong nhóm của chúng ta.

Ame kể cho Calli về cuộc gặp gỡ Gura tại bãi biển này, nói rằng cô đi thám hiểm ở dưới đáy biển và thấy Gura bị mắc kẹt đuôi tại một tảng đá.

Ame đã giúp Gura di chuyển hòn đá, và sau đó thì ngất đi.

Ame đã đưa Gura lên hòn đảo này để hồi sức.

Lúc đó, cánh rừng nơi đây không xanh tốt như hiện tại.

Sau đó, 2 người đi xung quanh hòn đảo để xem xét và nhận ra cả 2 đang bị mắc kẹt tại đây.

Với khả năng của một thám tử, cô dễ dàng hòa nhập với môi trường ở đây, bước đầu dựng một căn lều nhỏ rồi đến tạo lửa.

-Này Ame, cô làm gì vậy?

Đừng nói là...

-Ừm!

Chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi, dựng lều thôi! *hic*

-Chờ đã nào, bị đưa đến đây cũng phải có lí do gì đó chứ??

-Bình tĩnh đi Calli, cứ thư giãn thôi!

Lí do cứ để tìm sau đi.

Và thế là...họ bắt đầu cuộc sống trên đảo hoang, Calli dùng lưỡi hái của mình để bắt cá, Ame làm chỗ ở.

Khu rừng mà họ nghỉ là một khu rừng đủ các loại hệ sinh thái, từ loài cây chỉ có ở bắc cực cho đến các loài cây thuốc hiếm cũng có ở đây.

-Ghê chưa này Calli, cả một vườn hoa Saussurea involucrata luôn này!

Khí hậu ở nơi này kì diệu thật đấy! (Tuyệt vời, mình chưa bao giờ thấy một nơi như là giới thần tiên như thế này!)Mắt cô sáng lên, sự hào hứng này khiến Calli phải ghen tị.

-Ừ...ờ Sausu inlca gì cơ?

-Wah, Carthamus tinctorius!

Loài này có hoa 9 năm nở một lần, rất hiếm luôn đấy!

Còn cây này nữa, đây nữa!

Saffron! *hic*Dường như, Ame rất hứng thú với hòn đảo kì lạ này, còn Calli thì chỉ biết đứng nhìn.

Tối đến, 2 người ngồi bên ngọn lửa trại, cùng nhau trò chuyện về những thứ đã xảy ra ở tương lai.

Tại đó, năm 2990, con người bị tấn công bởi một giáo phái tên là Khải Huyền đến từ thế giới khác, chúng đã thay nhau càn quét hết gần như ¼ dân số thế giới.

Ame đã không thuyết phục được hội đồng tham gia, nên nhóm của họ đã chiến đấu cùng với những người dân khác.

Cuối cùng, họ đã thất bại hoàn toàn trước một đội quân hùng hậu của kẻ địch.

Ame để cứu lấy tương lai đã du hành thời gian, trở về 5 năm trước đó nhưng thời gian đã bị nhiễu loạn khiến cô bị đưa về London 1888.

Cái giá phải trả mà cô đã gặp khi đi qua vùng thời gian lỗi đó chính là, Ame sẽ không bao giờ lớn lên được từ bây giờ, đồng nghĩa với ma thuật của cô sẽ không bao giờ tăng lên.

-Này Amelia, ta có một thắc mắc, tại sao người đã từng trải qua một quãng thời gian trên chiến trường khá lâu rồi mà lại phải chật vật khi đánh với con Cerberus thế?

-Chuyện đó...thực ra, không phải tớ du hành thời gian, mà là ký ức của tương lai đột nhiên được đưa vào cơ thể tớ.

Lúc tỉnh dậy, bản thân đã bị đưa về năm 1888 rồi.

-Vậy sao...Amelia, ta hỏi một điều nữa, cô và ta đã gặp nhau như thế nào ở thời gian trước vậy?

-Hình như là tại một con hẻm nhỏ, khi cậu đang định lấy mạng một người nào đó, tớ đã xông ra đứng trước cây lưỡi hái để ngăn chặn.

Lúc đó, thay vì sợ hãi, tớ lại hào hứng đến lạ thường.

Và sau đó, ngày nào tớ cũng đến gặp cậu và hai ta thành bạn thân lúc nào không hay! *hic*

-Vậy sao...có vẻ như tôi ở thời điểm đó dễ dãi quá nhỉ?

Tiếp theo đó, cả hai kể về khả năng của bản thân.

Calli là thần chết nên có thể chém linh hồn của người khác, chém chết hoặc chém cho linh hồn tách ra khỏi cơ thể.

Cây lưỡi hái phá hủy ma thuật, đồng thời tự quay trở lại khi bị ném xa 1 khoảng cách nhất định.

Nguyên tố của Calli là bóng tối.

Ngoài ra, Calli còn có khả năng mượn hồn, dịch chuyển (theo lưỡi hái), hắc thuật, tạo kết giới, hấp thụ linh hồn...

Ame là ma thuật thời gian, nhưng chỉ những người ở trong vùng thời gian của Ame mới chịu ảnh hưởng, đi ra xa sẽ không sao (vùng thời gian dựa theo độ lớn của chiếc đồng hồ tạo ra).

Cô có thể tác động lên thể trạng, dừng thời gian, giảm tốc, gia tốc.

Tam hồi kim có khả năng can thiệp vào những dòng thời gian nhưng rủi ro rất cao, thực thể hóa là thanh kiếm Siritarous.

Chưa khám phá hết nhưng biết được 2 ma thuật, một là tác động lên thời gian của vật thể (thời gian tác động phụ thuộc vào Ame nhìn thấy nó trước đó như thế nào), hai là chém đến tương lai, quá khứ.

Hai người cứ thế nói chuyện với nhau rồi thân lúc nào không hay.

Bầu trời đêm lấp lánh cứ thế trôi qua...

Sáng hôm sau, Ame đi vào rừng từ sớm để tìm manh mối về dòng thời gian, phát hiện một tảng đá hình vuông kì lạ.

4 mặt đều nhẵn bóng nên có thể biết đây là do con người, bên mặt trên có ghi: Tứ Trụ Hành Ngự Lăng Thành Quang Khai Hải Môn.

Linh Sơn Thiên Khai Hồn Liên Sinh, Tử Tuyết Nữ

-Calli!

Lại xem tớ tìm được thứ gì thú vị lắm này!

Sau đó, bọn họ bắt đầu điều tra xung quanh.

Ame một hồi phân tích nói rằng 2 câu đầu nói phải thắp sáng 4 cái trụ ở hòn đảo này, và nó đang ở đâu đó xung quanh một lăng mộ nào đó.

Dễ dàng, Calli và Ame đã tìm được đủ 4 cái trụ xung quanh tảng đá.

Niên đại chắc đã trải qua hàng ngàn trăm năm vì nó đã mọc rêu, vài cái còn gần như bị phá hủy.

Ame tạo lửa từ gỗ, rồi thắp sáng ở ngọn của từng cái, nhưng kì lạ là chả có gì xảy ra.

-Eh?

Có vẻ không đơn giản rồi?

-Vậy hai câu sau có nghĩa là gì?

-Tớ nghĩ là nó đang nói đến một vật gì đó, và có thể nó là vật dùng để 'thắp sáng' chăng? *hic*

Bắt đầu bằng việc dịch nghĩ các từ, bài thơ được viết bằng tiếng Nhật.

Linh (物体) có nghĩa là vật; sơn và thiên (空-山) là núi, trời; Khai Hồn có lẽ là sinh ra.

Sinh (生oまれ) dịch sát nghĩa là sự sống (生活), còn liên thì Ame vẫn chưa thể dịch ra là gì, tử (死)là chết.

-Vậy, chúng có liên quan gì đến nhau?

-Hừm, tớ nghĩ ý nghĩ của nó là gợi ý về vật để thắp sáng.

Sinh ra từ núi, còn thiên ở đây là trời, nhưng mà còn có thể liên tưởng đến nơi cao nhất.

Bởi vì chữ Thiên đi sau chữ Sơn (trong tiếng nhật tính từ đi sau danh từ).

-Ừ...ừm, đầu óc cậu ghê thật đấy.

-Tiếp ở câu cuối, lặp lại việc sinh ra.

Tớ nghĩ là nó có liên quan đến một truyền thuyết về núi Iztaccihuatl, về một thiếu nữ đã chết khi đợi người về núi.

Tại chỗ cô chết, kết hợp với cái lạnh, tại đó sinh ra một bông hoa sen. *hic*

-Kinh, quả là có bộ não thiên tài!

Sao cậu có thể liên tưởng đến mấy cái thứ đó vậy.

Calli biểu hiện rõ sự ngạc nhiên với tài năng suy luận của Ame, nếu là cô thì chắc chắn sẽ mặc kẹt tại đây mãi rồi.

Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên bầu trời bị mây đen che phủ, các bông hoa trong rừng đột nhiên phát sáng.

Kể cả cánh hoa của loài sen trong túi áo cô, Ame lập tức nhận ra:

-A!

Đáp án là Saussurea Involucrata! *hic*

-Hả?

Hmm...là gì?

-Loài hoa mà tớ đưa cho cậu lúc mới vào rừng ấy, thuộc họ Snow Lotus.

Một loài hoa sen chỉ nở ở trên những đỉnh núi tuyết cao hàng ngàn mét.

Những gợi ý ở câu cuối chắc để ám chỉ đến tuyết và truyền thuyết về cây sen.

Nhưng mà tớ vẫn không biết tại sao loài này có thể sinh trưởng ở đây.

Giải được câu đố, Ame lấy 4 bông hoa đặt tại đỉnh của các trụ.

Mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội, ngọn núi ở giữa hòn đảo đột nhiên tách ra làm đôi.

Và bên trong nó là một cánh cổng khổng lồ, cao hàng trăm mét.

Những vụn đá bắt đầu tác ra, để lộ phần viền với những kí tự kì lạ, phần vỏ ngoài được làm bằng đá xanh ngọc bích tuyệt đẹp.

-Này...Ame, có vẻ ta đã tìm thấy một thứ khá khủng đây!

Một cánh cổng đồ sộ suất hiện trước mắt, hai người vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Nó sáng lên, rồi 2 cánh cửa chầm chậm mở ra tạo nên âm thanh vang vọng cả vùng biển.

Rầm rầm rầm!

Tiến gần đến cánh cổng, và ở phía sau 2 cái cửa khổng lồ là một thành phố:

-Đây chính là ATLANTIS!

Không thể nhầm được!

Calli, chúng ta có thể gặp Gura tại đây đấy!

-Vậy cánh cổng này là cổng dịch chuyển sao?

-Đi thôi Calli!

Vừa bước qua, nó lập tức biến mất.

Hai người đã đặt chân đến Atlantis, vùng đất có người sống nổi trên biển đầu tiên trên thế giới.

Một nửa được bao bọc bởi dãy núi hùng vĩ, nửa kia đón lấy ánh sáng mặt trời.

Những ngôi nhà đủ kiểu hình dạng xếp theo nhau thành hình xoắn ốc, ở giữa là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ.

Và thứ nổi bật nhất là bức tượng làm hoàn toàn từ vàng khắc hình vị vua của Atlantis-Savaga.

-Tuyệt quá, đây là lần đầu tiên tớ được nhìn thấy nó đấy!

-Không thể phủ nhận nơi này đang phát triển vượt thời đại!

Hai người đang gần một thành phố, chưa kịp đi vào thăm quan thì một toán lính xuất hiện và bao vây hai người.

Một trong số đó đi lên trước:

-Hai người là ai?

Theo cách ăn mặc thì không phải thần dân Atlantis.

-Ừm thì...khách đến thăm!

-Quân xâm nhập bất hợp pháp, bắt lại!

-Chờ đã nào...chạy thôi Calli.

Vậy là cả hai phải chạy chốn khỏi sự truy bắt của lính cảnh vệ.

Dù đã gia tốc để nhanh hơn nhưng lính càng ngày càng đông, nhanh chóng bị dồn ép đến quảng trường.

Hết đường chạy, hai người phải chọn chiến đấu.

-Chúng tôi không đến để làm hại ai đâu, xin các anh tha cho!

-Vậy thì khi nào đến gặp nhà vua rồi nói.

Dù bị dồn, nhưng hai người dễ dàng đánh gục lũ lính quèn này.

Kĩ thuật dùng lưỡi hái của Calli nhanh chóng đánh bại một toán quân, lần này đến Ame phải kinh ngạc trước khả dùng thượng thừa của Calli.

Đột nhiên, một vòng tròn ma pháp màu xanh xuất hiện trên trời, tạo ra một tia nước đánh bay lưỡi hái của Calli.

Một người đàn ông xuất hiện từ trên mái nhà, khiến cho đám lính phải quỳ xuống.

-Ngài Kirima, duyên cớ gì ngài lại xuất hiện ở nơi này ạ?

-Ái chà, ta chỉ đi loanh quanh kiếm chút việc để làm thôi!

May thay lại có mấy kẻ xâm nhập ở đây!

Chưa để Ame kịp phản ứng, hắn xuất hiện ngay đằng sau cô.

-Nhanh quá...Thời gian: Ngư----

Một cái đập mạnh, Ame bất tỉnh.

-Ame, có sao không?—

-Để ý đi đâu thế?

Ngay lập tức, tên đó lao nhanh về phía Calli.

Dòng nước không biết từ đâu đến, bao quanh lấy tay tạo thành một thanh kiếm bao lấy tay.

Keng!

Keng!

Keng!

Calli dễ dàng bị áp đảo, liên tục đỡ những đòn tấn công nhanh như vũ bão.

Từng đường kiếm như dòng nước, nhanh chóng lướt qua khiến cô phải chịu những vết thương liên tục.

-(Với tốc độ này?

Hắn ta đang nhường sao?)

Biết không thể trụ được, Calli ném cây lưới hái đến chỗ Ame, dịch chuyển theo rồi bế Ame lên chạy thoát, tạo kết giới ngăn chặn.

-Chà chà, sao đang đấu lại chạy thế?

Thủy kích: Đa trọng Tiêu!

Hơn chục tia nước nhỏ xuất hiện, đâm xuyên cả kết giới phóng về phía Calli.

Đòn tấn công khiến cho Calli lại tiếp tục bị ngáng chân, những vết thương cũng ngày càng nặng.

Phá tan nát các mái nhà lân cận.

Cô vung lưỡi hái lên:

-Hắc ma pháp: Ám Thụ Hành!

Bóng tối xuất hiện, bao trùm lấy Calli để bảo vệ, đồng thời hấp thụ một phần các tia nước.

Đã thoát khỏi thế khó, nhưng lại không biết chạy đi đâu, cô đành dùng một ma pháp diện rộng để cản mắt tên kia, phá tan những ngôi nhà xung quanh.

-Có vẻ như ta đang hơi xem thường người thì phải?

Thôi thì kết thúc tại đây!

Thánh ma pháp: Thủy Tâm Trọng-Thuận Tiễn!

Một cột nước khổng lồ bao lấy chỗ của Calli, sau đó tạo thành 1 ngọn xoáy nước.

Cột nước còn to hơn cả lâu đài đối diện, lực nước mạnh đến nỗi những gì cuốn vào đều thành vụn, đến ma thuật cũng bị phân tán.

Calli và Ame đã bị vào đến tâm của xoáy nước, không thể nào thoát ra nổi.

-Chết tiệt!

Ma pháp của tên này khủng khiếp quá!

-Tạm biệt!

Tâm Trọng-Nghịch Ti--

-DỪNG LẠI NGAY!

KIRIMA KOUSHIKI !!

Một tiếng hét quen thuộc vang lên.

-Công chúa?

Sao người lại ở đây?

-Ta nhận được thông tin từ đội cảnh vệ!

Và ta ở đây để yêu cầu ngươi dừng tay lại!

-Rõ!

Tâm Trọng-Vô!

Xoáy nước tan biến, tất cả những vật bị nó cuốn rơi hết xuống.

Calli và Ame đã được một dòng nước đỡ lấy trong tình trạng cả 2 bị trọng thương.

Và đã được đưa về lâu đài.

Vài phút sau, Calli vì quá sức đã bất tỉnh, còn Ame bây giờ mới dậy.

Cả hai đang được điều trị ở trong một căn phòng toàn những bong bóng lấp lánh, chúng đang hồi phục cho cô.

Công chúa từ cửa bước vào, một bóng người quen thuộc.

Khi nhìn thấy, cô không kìm nổi nước mắt nhưng vẫn giữ được nụ cười hạnh phúc trên mặt.

-Là cậu đấy sao?

Gura!!!!! *hic*

-Sharkkkkkkkkk!

Ame!!

Calli!!!!

-Hết-
 
Hololive Apocalypse
Chương 3: Ánh sáng tuyệt vọng!


Phượng Hoàng-The Phoenix, một trong ba loài sinh vật thượng cổ của thế giới, được coi là vua của bầu trời sau các vị thần.

Sở hữu quyền năng Lửa của thần, ngọn lửa từng được ví là mặt trời sống bay khắp hạ giới.

Ngoài ra, nó còn nắm sức mạnh đại diện cho Ngũ Hành Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ, căn nguyên trạng thái nguyên tố vạn vật.

Là hiện thân của tính bất tử và sinh bất diệt (toàn thân bao bọc bởi lửa, tự thiêu), hiện thân của sự ban phước từ các vị thần.

-----------------Trong ánh lửa bập bùng từ tro tàn còn lại trên chiến trường, hình bóng của cô gái tóc vàng đang đứng thẫn thờ trước khung cảnh ma thần Typhon đang điên cuồng hủy diệt vùng đất, mọi thứ nó đi qua.

-Đừng làm vậy!

-Nhưng mà tớ không còn cách nào khác, tất cả đã không còn có thể thay đổi rồi.

-Đừng...đừng...đừng mà!

Hãy ở lại với bọn tớ đi, đừng...đi...Cô chỉ mỉm cười rồi giơ chiếc thương lên.

Nó tỏa sáng tạo ra hàng trăm vòng tròn ma pháp, bao phủ cả một vùng trời.

Ánh sáng bắt đầu bừng lên từ mọi hướng, Typhon bị khắc chế bất động.

Rồi...-----------------Amelia tỉnh dậy, nhìn thấy công chúa từ cửa bước vào.-Vậy ra, công chúa là cậu đấy sao?

Gura...! *hic*

-Ameeee!

Calliiii!

Cả hai gặp lại nhau mừng rỡ, ôm lấy nhau.

Không gian xung quanh trở nên tràn ngập niềm hạnh phúc.

-Đã 3 năm rồi, cuối cùng tớ có thể gặp lại cậu rồi, Ame!

-Eh?

Vậy là sao?

Gura khóc nức nở, giải thích với Ame.

-Cậu biết đấy, ma pháp thời gian của cậu là dạng khu vực.

Khi cậu dùng để đưa quá khứ về, tớ lúc đó đang hấp hối ngay dưới cậu, và cũng vì thế kí ức bị đưa theo...Nhưng...có vẻ đã đưa tớ về khác thời điểm với cậu và...cậu thấy đấy.

-Gura....

Vậy là ngoài Ame, Gura cũng có được kí ức của bản thân ở dòng thời gian trước nhưng được đưa về trước Ame vài năm (2 dòng thời gian tồn tại độc lập nên 1 phút ở thời gian Ame bằng 1 ngày ở chỗ của Gura là điều bình thường).

Sau đó, Ame kể cho Gura về những chuyện đã xảy ra và về chuyện của Calli, cùng nhau đi dạo tại vườn thủy sinh.

Lúc này, cô biết được rằng đây là khoảng thời gian sau khi tà thần Cthulhu tấn công.

Atlantis đang trong tình trạng bị tàn phá khá nặng nề, đi một vòng lâu đài và nhìn xung quanh.

Có thể thấy, thành phố đang sửa chữa, nơi còn bị quét sạch chỉ thấy những lỗ đất đá.

-Khủng khiếp thật đấy!

Cuộc tấn công hẳn phải khó khăn lắm nhỉ?

-Ừm!

Nhờ sự hi sinh của hàng ngàn người và cả vị vua đương thời nên Atlantis mới dành được chiến thắng này...

Im lặng một hồi, Gura dẫn Ame đến một hồ nước ở rìa Atlantis để thư giãn.

Được coi là nơi linh thiêng nhất, được bao phủ bởi rừng cây Thiên Kim (cây của trời, luôn phát ra ánh sáng xanh từ thân gỗ và hoa có màu vàng ánh).

Nước của hồ đồn rằng sẽ phản ứng với người được chọn.

-Lại đây này Ame!

Đây là hồ Soraito!

Theo lời đồn, nước hồ sẽ phát lên ánh sáng tượng trưng cho người chạm vào nếu được chọn đấy, cậu thử xem!

Ame đặt tay xuống nước, ngay lập tức luồng sáng vàng lóe lên khắp cánh rừng.

-Eh?!

Thật này?

-Ame là người được chọn sao, tuyệt quá!

Từ bên dưới, một người phụ nữ khoác một chiếc khăn trắng hiện liên.

-Gì vậy, gì vậy?

Nữ thần giáng trần ư!

-Hỡi kẻ được chọn bởi thần linh, Amelia Watson!

-Nữ thần thật kìa Ame, cô ta còn biết nói nữa!

-Ừm, nữ thần nào chả biết nói.

-Hỡi kẻ du hành thời gian lạc lối, hãy theo sự chỉ dẫn của thần linh, đi tìm những kẻ được chọn khác!

Những người đó sẽ đồng hành cùng ngươi thay đổi tương lai.

Cả hai thẫn thờ trước sự xuất hiện bất ngờ của một vì thần từ dưới hồ.

-Tôi phải đi tìm những ai?

-Thuyền trưởng của đại dương nơi ánh sáng bắt đầu.

Gặp được người đó, sợi dây định mệnh giữa tất cả sẽ được kết nối với nhau.

Sau đó, nữ thần xòe bàn tay ra và 1 thanh kiếm cũ kĩ, rỉ sét hiện lên, đưa nó cho Ame.

-Hãy cầm lấy thứ này, đây là sức mạnh mà ta ban cho ngươi.

-Eh?

Nhưng mà thưa nữ thần, thanh kiếm...

-Ta trông chờ ở ngươi đấy!

Hỡi vị lãng khách du hành thời gian!Nói xong, nữ thần biến mất vào hư không, nước trong hồ cũng tan biến theo.

Hai người đang ngạc nhiên về chuyện vừa xảy ra thì...bất chợt một tiếng nổ lớn phát ra từ phía thành phố.

Đùng!!!!!

Một tòa nhà đổ sập, trong đống đổ nát, một con quái vật từ từ đứng lên.

-Chuyện gì vậy?

-Đó là gì thế...Am...m...me!?-----------------Vài phút sau khi Gura đi cùng Ame đến vườn thủy sinh, Calli tỉnh dậy.

-Đây...là đâu?

Vết thương được chữa lành rồi!

Đi ra khỏi giường và lấy lưỡi hái chạy ra khỏi phòng.

Bên ngoài là một dãy hành lang, vừa định bước thì có tiếng người vọng đến.

Calli vội quay lại vào phòng.

-Rất cảm ơn cô đã đến đây!

Nữ tư tế Ina!

-Ina-sama, mời ngài đi hướng này!

(thì thầm: Hm?

Ina, hình như Ame từng nói đến đúng không nhỉ?)

Đợi toán người đi qua, Calli đi theo sau.

Qua hành lang dài như không có hồi kết, cứ thế mười phút trôi qua và dừng lại tại một hang động bên dưới lâu đài.

Ở trong đó là hình ảnh của một con quái vật to gần bằng cả ngọn núi đang bị xích lại trong tình trạng bất tỉnh.

Trên người đầy xúc tu, đôi cánh to hơn cả người.

Đơn giản là gớm giếc.

-Cái gì thế này?

Tại sao bên dưới Atlantis lại giam giữ một con quái vật thế này chứ?

Nhớ không nhầm...đây là...hmmm...

Đám người đi đến gần chỗ giam giữ nó, còn Calli thì chỉ đứng ở cửa hang quan sát.

Nữ tư tế lại gần sát con quái vật, rồi lấy một quyển sách ra và bắt đầu niệm chú.

-Tà thần không nơi cư ngụ, một sinh vật đáng thương.

Ta, tư tế Ninomae Ina'is muốn ngươi phải phục tùng mệnh lệnh.

Cơ thể, linh hồn, sức mạnh, ý thức, toàn bộ sẽ được nhập thể với cuốn ma đạo thư trong tay ta.

Hãy thức tỉnh đi Cthulhu, Nguyền Phục ma pháp: Linh Đạo Thư-Chiêu Hồn!

Từng lời nói của Ina khiến cho không gian xung quanh ngày càng nhuốm màu đen trừu tượng.

Các sợi ma thuật từ trong quyển sách trên tay Ina đang cuồn lấy giống như đang cố kéo con quái vật vào.

Lúc này Calli chợt nhớ ra, liền xông vào và kêu Ina dừng tay.

-Đừng làm thế!

Cô không thể phong ấn Cthulhu vào một cuốn ma đạo thư đâu!

-Cái gì?

Có kẻ đột nhập!

Bắt lại!

-nhà vua hét lên ra lệnh cho quân lính.

-Ina!

Tà thần Cthulhu thực chất là quái vật được triệu hồi từ quỷ thư tên Necromicon, cô khôn----

Đã quá muộn, một dòng ma pháp hắc ám bao lấy Ina.

Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể chống lại sức ép của Necromicon bên trong Cthulhu.

Sau cùng, linh hồn cô bị chiếm hữu, hợp nhất giữa Acient Ones và Necromicon, những xúc tu mọc ra từ đằng sau Ina, trên tay là cuốn quỷ thư.

-Không ổn rồi!

Chạy đến nơi an toàn đi!

Nhà vua và hai tên hầu cận chạy đi trước.

Còn Calli xông đến chố Ina, những xúc tu đang đên cuồng đập phá.

Xoẹt!

Xoẹt!

Dễ dàng chém đứt lìa những cái xúc tu đang lao đến.

-Hắc ma pháp: Định Hành Môn-Khiển!

16 chiếc cột màu đen từ từ xuất hiện trên bầy trời, phi thẳng đến chỗ Ina.

Những xúc tu bị ngăn chặn, những chiếc cột đè vào Ina.

Nhưng chỉ một khắc, cô biến mất, hất tung hết cột, áp sát Calli.

-Nghịch đảo-Ma Hỗn Táng!

Một luồng sáng lóe lên từ tay Ina.

Đùng!!!!

Rầm-Rầm-Rầm!!!

Nguồn ma thuật chiếu thẳng lên trời, đâm thủng lòng đất.

Phá hủy hết những thứ phía trên hang động.

Sau đó, cô triệu hồi Cthulhu trong trạng thái hợp nhất với Acient Ones.

Con quái vật từ từ ngoi lên từ đống đổ nát, sự hiện diện của nó như tạo ra một áp lực khổng lồ lên toàn Atlantis.

Sấm chớp đùng đùng, mây đen tràn ngập mảnh đất.

SỰ TUYỆT VỌNG------------------Đó là gì thế...Am...m...me!?

-Tớ không rõ nữa!

Chúng ta phải quay lại lâu đài.

Hai người chạy hết sức về trong khi con quái vật đang đập phá thành phố.

Lại gần hơn, Gura mới nhận ra:

-Nhớ rồi!

Đó...đó là tà thần Cthulhu, tại sao...nó đã bị đánh bại rồi mà?

Quay lại được lâu đài, Ame gặp được nhà vua đang hối hả chuẩn bị quân lính.

Dân đang được di tản đến dãy núi phía sau Atlantis.

Nhưng tình hình ngày càng xấu đi, quân lính bị càn quét một cách dễ dàng chỉ bởi một cú đập tay từ Cthulhu.

Bỗng nhiên, một tảng đá không biết từ đâu bay thẳng đến lâu đài chỗ Ame đang đứng.

-Cẩn thận Ame!

-Ha?!

Ah!

Xoẹt!

Một cây lưỡi hái bay đến xẻ đôi tảng đá.

-Calli!

May quá cậu không sao?

Calli đi đến, gõ đầu Ame một cái.

-Này, không biết nguy hiểm là gì à?

-Xin lỗi! *hic*

-Chúng ta phải làm sao đây?

Nhà vua đi đến phòng ngai vàng, lấy cây đinh ba giao chiến với con quái vật.

Những ngọn nước không lồ, những tia nước ồ ạt tấn công.

Nhưng không làm xao động được nó, 3 người cũng chiến đấu.

-Thời gian ma pháp: Gia Tốc Lục Phân! (tăng gấp 6 lần) Triệu hồi: Siritarous!

-Thủy ma pháp: Đa Trọng Kình!

-Hắc ma pháp: Ám Nguyệt Thiểm!

Ám Thụ Hành!

Chỉ riêng đòn đánh của Ame từ thanh Siritarous là có tác dụng, còn lại cứ làm nó bị thương là ngay lập tức hồi phục.

Tuy vậy, đòn đánh của Ame gây sát thương quá nhỏ so với cơ thể đồ sộ của Cthulhu.

-Tớ nghĩ chúng ta phải đánh bại Ina thay vì tập trung vào con tà thần.

Calli cậu tiếp cận Ina đi.

Cậu ta đang đứng yên kìa!

-Không thể được, nó bảo vệ quá cẩn thận, đồng thời đến Ina cũng có sức mạnh nữa.

Từng đợt lính bị đánh bại, sau đó còn hứng chịu đòn công kích ma thuật từ Cthulhu, lâu đài bị phá hủy một nửa, dãy núi đằng sau cũng phải hứng chịu.

Bao nhiêu thương vong lại càng thêm, nhà vua cũng đã sắp chống cự không nổi.

Thời khắc tuyệt vọng...

-Mất vị đương thời, chúng ta không thể chống lại sức mạnh áp đảo của tà thần, nó còn được thêm Acient One nữa!

Kết thúc rồi!

-Gì nhanh vậy Calli, đừng bỏ cuộc thế chứ!

Nhưng tình hình như không thể cứu vãn nổi...Từ trên trời xuất hiện chùm sáng hình ngôi sao bốn cánh, một vòng tròn ma pháp khổng lồ xuất hiện:

-CHƯA KẾT THÚC ĐÂU!

THÁNH PHÁP: QUANG TỊNH-THIÊU LIÊM VŨ!

Ngọn lửa khổng lồ tích tụ lại, nhắm thẳng vào Cthulhu, phá hủy một nửa cơ thể.

Đẩy lùi được nó ra biển, xẻ đôi cả một vùng nước xung quanh.

Trời tan hết mây, ánh sáng chiếu lên Atlantis.

Hình ảnh một con phượng hoàng hùng vĩ xuất hiện trên bầu trời rực lửa.

-Cậu ta đấy sao...

-Kiaraaaa!

Nó từ từ tan biến, rồi Kiara đáp xuống.

-Đông đủ cả rồi nhỉ?

Kikkerikiii!

-Hết-
 
Hololive Apocalypse
Chương 4: Kẻ ngoài cuộc chiến


-Kiaraaaa!

Hình ảnh con phượng hoàng từ từ tan biến, Kiara nhẹ nhàng đáp xuống.

-Kikkerikiii!

-Tuyệt vời!

Pha vừa nãy ngầu thật đấy!

Con phượng hoàng xuất hiện rồi bùm!

Đánh bay cả Cthulhu.

-Yah!

Đừng khen tớ như vậy, ngại lắm!

Sau đó, một cuộc đoàn tụ nho nhỏ đã diễn ra, biết được Kiara cũng chịu ảnh hưởng từ ma pháp thời gian của Ame nên vẫn còn kí ức.

Riêng cô thì được đưa về muộn hơn Ame thay vì sớm như Gura.

-Ngay sau khi được đưa về quá khứ là tớ khởi hành luôn đến Atlantis đấy, vì có dự cảm nào đó chăng?

Mà công nhận tớ của mấy ngàn năm trước vẫn mạnh thật ha!

Nhưng cuộc vui chưa được bao lâu, những chiếc xúc tu khổng lồ từ dưới biển nhô lên, đâm vào lòng đất của Atlantis, có cái thì quấn chặt lấy những đỉnh núi.

Cthulhu với nửa cơ thể đã hồi phục hoàn toàn nổi dậy, lúc này nó còn to hơn trước.

-Khiếp, to dữ thần!

Cứ như chỉ cần nó ngã một phát thôi là Atlantis thành bình địa ấy!

-Kiara à, đừng nói xui thế chứ!

-Không ổn rồi đây...

Tiếng hú của nó vang vọng, rung chuyển cả vùng đất.

Hàng ngàn tia nước xối xả xuống thành phố, từng ngôi nhà đổ vỡ chỉ trong nháy mắt, có nơi còn sụp cả nền đất.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm! (>300)

Hơn nữa, những xúc tu càn quét khiến cho Atlantis một lần nữa rơi vào tình trạng nặng nề, nay còn khủng khiếp hơn.

-Ta sẽ không để ngươi làm càn nữa đâu!

Thánh pháp: Quang Tịnh-Hỏa Ngục Lưỡng Xích!

-Lên thôi nào Gura, Calli!

Một cột lửa bao lấy toàn cơ thể Cthulhu, nhanh chóng rực sáng.

Nhưng thay vì thiêu cháy nó nhưng lần này, ma pháp lại dễ dàng bị đẩy lùi.

Những quả cầu nước lơ lửng trên bầu trời đã hấp thụ toàn bộ lửa của Kiara.

-Ehhh!

Mới nãy còn có tác dụng cơ mà?

Kya!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Lần này, Kiara lại rơi vào thể khó trước làn nước đủ để dập tắt lửa của cô.

Ame phải ra hỗ trợ.

-Gia tốc lục phân!

Keng keng!

Xoẹt!

Ame đánh bay những ngọn nước, chỉ không ngờ rằng từ đâu có xúc tu lao tới.

-Cẩn thận Ame!

Hỏa ma pháp: Viêm Trường!

Ha---

Đột nhiên có những tia nước từ đâu xuất hiện, phá tan lớp tường lửa Kiara vừa tạo ra, ngăn cản đường chạy của Ame.

Chiếc xúc tu đánh cả hai bay xa trăm mét, đâm xuyên qua lâu đài.

Lúc này, phía Calli đang tiếp cận đến chỗ Ina.

Với cây lưỡi hái chém đứt được ma thuật, Calli dễ dàng tiếp cận đến phần dướt của nó.

-Gura, đến lượt cô đấy...

-Thủy sinh: Lãnh Ngư!

Gura triệu hồi một con cá kiếm bằng nước, lướt đến giúp Calli có thể lên cao tiếp cận.

-Tà pháp: Định Vực-Ám Thực Liềm!

Lưỡi hái của Calli mở rộng tầm đánh (bao phủ bởi hắc ám), bất kì thứ gì cô chém trúng đều tan biến.

Bằng cách này liên tục lia những đòn tầm trung đẩy lùi những cái xúc tu.

-Đến rồi!

Thành công tiếp cận Ina, nhưng mà mọi chuyện không dễ như vậy.

Ba chiếc vòng tròn ma thuật xuất hiện trước mắt.

-Lần này sẽ không bị thổi bay như lần trước đâu INA!

Tử thần ma pháp: Linh Hữu!

Một tử thần bằng xương cầm hai cây lưỡi hái xuất hiện đằng sau cô, ngăn chặn trọn đòn tấn công.

-Ngây thơ quá!

Ngay cả một tử thần như ngươi cũng thế sao?Ina nghiêng mặt về phía Calli, ngay lập tức một chiếc xúc tu với tốc độ quá nhanh khiến Calli còn chưa cảm nhận được đã bị đánh văng xuống dưới.

-Cái...gì?

Vừa định ném lưỡi hái lên để dịch chuyển liền bị hàng đống vòng tròn ma pháp xuất hiện.

Tiếp đó, những chiếc xúc tu cuộn lại với nhau, liên hoàn đánh vào thẳng Calli.

-Khốn kiếp, đây là ma thuật của The Acient One sao, khó chịu thật đấy!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầmmmmmmmmmmmmm!

Mặt đất xung quanh nơi Calli như thành một lòng chảo khổng lồ sâu trăm mét trước đợt tấn công khủng khiếp của Cthulhu và ma pháp của Acient One.

Phía Gura đang ngày càng thất thế, việc không có đinh ba khiến cho cô đã mất đi sức mạnh vốn có.

Dễ dàng, Gura bị hạ gục, đánh ngã xuống dưới.

-Kết thúc rồi sao...chỉ đến vậy thôi sao...Ame...

Lại một lần nữa, một con phượng hoàng bay đến, đỡ lấy Gura sau đó lượn xuống chỗ Calli.

-Lên đi!

-K..i...a...r...

Calli bất tỉnh vì bị chấn động quá mạnh.

Bây giờ, cả 4 người đang ở trên con phượng hoàng của Kiara.

-Làm sao đây?

Nó quá mạnh để có thể tiếp cận, thậm chí là tấn công.

Ame, cậu có ý nào không?

-Hm...để tớ suy nghĩ.

Những chiếc xúc tu cùng ma thuật vươn đến tấn công, Kiara đang sắp trụ không nổi.

-Ahhh!

Khó chịu kinh đấy, Hỏa ma pháp: Viêm Xạ Tiễn!

Vù!

Vù!

Đùng...

-Nhanh lên Ame!!!

Á!

-A!

Tớ có ý tưởng này, hãy bay đến nơi cao nhất tại đây, đỉnh của lâu đài!

Con phượng hoàng chuyển hướng, vừa đến thì cũng hết hiệu lực tan biến.

-Ui da!

-Chúng ta sẽ phối hợp ma pháp lại với nhau!

Gura, hãy dùng toàn bộ ma thuật của cậu để thực hiện một ma pháp duy nhất đi!

Quyết định của Ame là một ván cược, chỉ có thể làm một lần duy nhất.

Bởi khi hết ma thuật trong cơ thể, người sử dụng sẽ lập tức bị liệt toàn thân cho đến khi hồi phục hoàn toàn.

-Hiểu rồi!

Thủy ma pháp: Tất sát-Lưu Triều Hạ Suất!

Một dòng nước mạnh tụ lại, sau đó phóng đi với áp lực và áp suất cực lớn.

Và đúng theo như tính toán của Ame từ trước, the Acient One đã đáp lại bằng một đòn tấn công dạng ma thuật ngang ngửa.

Vào lúc hai đòn chạm nhau:

-Ngay lúc này Kiara, dùng Ngũ Hành ma pháp rồi chạm vào tay Gura đi, sau đó giải phóng dưới dạng sấm sét!

- Hả...ừm!

Ngũ Hành ma pháp: Nghịch Hoán Kim-Tương Sinh!

Ngay lập tức, đòn tấn công của Gura và The Acient One được hấp thụ hoàn toàn bởi tay trái Kiara.

Tay phải tụ lại nó dưới dạng sấm sét.

-Khiếp, ma thuật hấp thụ lớn quá Ame!

Tớ sắp...

-Cố chịu đi!

Siritarous, ta ra lệnh cho ngươi: Hữu Hình Hóa Ma Thuật!Ame triệu hồi thanh kiếm, rồi đâm thẳng vào tay phải của Kiara.

Sau đó, thanh kiếm biến thành những bụi sáng và hòa với ma thuật.

Lúc này, ma thuật lôi tại đó đã nóng đến hơn 9000 độ C.

-Được rồi Kiara!

-Giải phóng Kim Ngũ Hành!

Toàn bộ lượng ma thuật khổng lồ hấp thụ được và ma thuật của Kiara được giải phóng với tốc độ sấm sét, đánh thẳng vào Cthulhu, lan rộng khắp cơ thể.

Ánh sáng từ đón tấn công sáng đến nỗi biến cả vùng biến Atlantis trở thành 1 màu sáng chói.

Chỉ trong một khoảnh khắc, nhiệt độ của khu vực xung quanh tăng lên đến 1000 độ C, làm bốc hơi toàn bộ nước biển xung quanh, đốt cháy cả không khí tại đó.

Rung chuyển cả địa mạch.-Thành công...chưa...vậy?...---

Vài giây sau, ánh sáng tan biến, để hiện ra thân xác khổng lồ của Cthulhu đã bị phá hủy đến 9 phần và Ina đang nằm bất tỉnh tại đó.

-Được rồi!

Ta l...---

Ame khựng lại khi thấy từ trong cái xác của con quái vật, cuốn quỷ thư tự động dùng ma pháp.

Triệu hồi nguyên một con Cthulhu khác trong sự ngỡ ngàng của cả những người dân Atlantis.

-Gì vậy chứ?

Đùa sao...đùa đấy à...Nó triệu hồi một con khác như chưa có chuyện gì ư...?

Lúc này, Atlantis đã không thể chịu được áp lực do trận đấu gây ra, mặt đất rung chấn dữ dội.

Những ngọn sóng bắt đầu tràn vào Atlantis, các khu vực bắt đầu đổ sụp.

-Lần này...còn gì có thể cứu được nữa chứ?

Kết thúc rồi!

Ame ôm lấy Gura đang nằm liệt trên đất.

-Đừng khóc mà Ame...

Tà thần lại tiếp tục phá hủy, đưa hàng chục chiếc xúc tu hướng về phía 4 người lúc này đã cạn toàn bộ ma thuật.

Chỉ còn có thể tuyệt vọng......?

-Không gian ma pháp:

KHẮC(振る) TRẢM(切る) ĐIỆP CHẤN NGỤC HOÀNH

Một đường kiếm lướt qua, xé toạc những chiếc xúc tu, cắm thẳng xuống mặt đất.

Tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau Ame.

Hình dáng một người mặc chiếc áo choàng đen hoa văn chữ thập màu đỏ.

-Hết bất ngờ này cô lại cho tôi thấy bất ngờ khác đấy Ame!

Pha kết hợp rất đẹp mắt, lợi dung khả năng của thời gian để gây sát thương và sức hủy diệt của ma thuật hấp thụ chuyển hóa thành sấm sét để tăng phạm vi ảnh hưởng lên mục tiêu, tôi có lời khen!

-A...anh là...

-Cậu đã ở đâu suốt cả...cuộc chiến...vậy?

Kirima...

-Ái chà!

Tôi phải đi giải quyết một số chuyện ấy mà...và tranh thủ xem trận chiến.

Nói xong, cậu ngửa hai bàn tay và giơ lên trời giống như động tác nâng một thứ gì đó.

-Không gian ma pháp: Định Địa Trường!

Ngay lập tức, toàn bộ Atlantis ngừng động đất và từ từ sát nhập những phần lớn bị tách ra lại với nhau.

Chỉ sau một vài phút, vùng đất nổi đã hồi phục hình dạng đất nền.

Sau đó, Kirima rút thanh kiếm ra và cười về phía Cthulhu.

-Giờ thì giờ thì!

Kết thúc tại đây thôi, đến phiên của tôi rồi!Không một chút chần chừ, cậu lao thẳng đến hướng của nó.

Và Ame không thể theo kịp một chút nào trước đường kiếm nhanh đến mức vô hình, những chiếc xúc tu bị cắt như giấy.

Sau đó, cậu dừng lại tung một đòn chém cách xa Cthulhu trăm mét.

- Hư Trảm-Tịnh đao!

Một nhát kiếm màu đỏ xuất hiện lập tức cắt đứt hết số xúc tu bên phải.

Rồi lại di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhìn từ phía Ame chả khác gì đang dịch chuyển liên tục xung quanh con Cthulhu cả.

-Haha!

Không gian ma pháp: Ma Thực Không Cầu!

Hàng trăm tia nước của Cthulhu dễ dàng bị cậu ta vô hiệu dễ dàng chỉ bằng một chiêu duy nhất.

Sau đó lại di chuyển đến phần trước của nó.

-Đỡ lấy này!

Cánh tay sáng lên, tạo ra những ánh sáng màu xanh.

Cậu đấm về phía tà thần, ngay lập tức con tà thần lùi về sau, bật xa cả trăm mét suýt rơi xuống biển.

-Sức mạnh gì thế này?!

-Haha!

Giờ thì, tôi sẽ cho cô thấy sức mạnh của lôi thuật!

Lôi pháp: Lôi Kiếm!

Những tia sét bao lấy Kirima và chưa kịp để Ame phản ứng cậu ta đã xuất hiện ngay bên dưới tà thần.

Nén áp lực vào lòng bàn tay rồi giải phóng, đánh thẳng tà thần lên không trung mặc cho cơ thể đồ sộ của nó.

-Lôi kiếm: Tất Sát-Vô Tĩnh Kim!

Sấm từ trên trời từ đâu đồng loạt hội tụ về điểm thanh kiếm, tiếng sấm rền vang khắp cả vùng đất.

Một đòn chém nữa tung ra từ một khoảng cách xa, tạo ra một luồng sét chạy qua xé toạc Cthulhu làm đôi.

Đâm xuống đất và xẻ đôi cả Atlantis trong nháy mắt, đòn chém tạo ra âm thanh rung chấn đến nỗi nếu không có cậu kìm hãm, toàn bộ những người trong bán kính 90km sẽ điếc hoàn toàn.

Không những bị xé đôi, Cthulhu còn bị áp lực của đòn tấn công làm bay phân nửa cơ thể.

-Xem nào!

Kết thúc ở đây thôi, tôi mất hơi nhiều thời gian chơi đùa rồi!

Thần pháp: Tất sát-Thành Chi Nộ!

Bầu trời tối sầm lại, mây mù giăng phủ tạo nên một cột sét khổng lồ, to hơn cả cơ thể của Cthulhu.

Sấm sét bao quanh lại, tạo ra rung chấn còn mạnh hơn cả trận lúc trước.

Một khoảnh khắc sau đó, tất cả mọi thứ như dừng lại trước dòng điện.

Rồi ánh sáng chói lên, hủy diệt tà thần không còn một hạt cát.

Xóa xổ 50% diện tích của Atlantis chỉ còn lại nham thạch nóng chảy, luồng sáng chiếu thẳng lên trời và xé toạc bầu khí quyển.

Đến cả không gian mà vụ nổ đi qua cũng đã hóa gần như thành chân không.

-Rốt cuộc, anh là ai vậy?

-À quên chưa giới thiệu, tôi là Kirima Koushiki!

Chỉ vậy thôi!

Sau đó, phần bị phá hủy bởi đòn tấn công được phục hồi lại, chiến thắng đã nghiêng về Atlantis.

-Thật là một trận đấu dài và khủng khiếp!

Tớ không thể di chuyển nữa rồi!

Wahh!

-Những trận chiến thực sự đương nhiên phải như thế này rồi, cô mới một trận đã như thế này rồi thì tương lai ra sao đây haha!

-Phải rồi Ina, cậu ta như thế nào rồi?

-Yên tâm đi, tôi đã đưa cô ấy an toàn rồi, đang bất tỉnh ở đằng kia kìa.

Ame, Gura chạy đến chỗ Ina.

-Ina!

Ina!

Ina!

Cô mơ màng tỉnh dậy.

-Mmm...Ai vậy?

-May quá, cậu ta không sao!

-Eh?

Cũng như Calli, Ame kể lại toàn bộ những gì cô nhớ cho Ina.

Đương nhiên, Ina không tin.

-Chà...Giải thích như thế thì không giải quyết vẫn đề gì đâu!

Ame, cứ để tôi!

-Eh?

Anh định làm cách nào?

-Enamy, cô có ở đây không?

Vừa gọi xong, một người con gái đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt Ame.

Cô ta đi đến rồi sờ vào trán của Ina.

-Vận mệnh ma pháp: Sát Nhập!

Ina sau đó gục xuống, ôm đầu la hét.

-Aaaaaaaaa!

Đầu tôi...những thứ gì đây...

-Ina!?

Cậu sao vậy...Ina?

Này cô đã làm gì cậu ấy thế?

-Chỉ là kí ức đang tràn vào quá nhiều thôi, đừng hỏi.

Một lúc sau, Ina đã dừng lại, cô đã thực sự lấy lại được kí ức của dòng thời gian trước.

-Ame!

-Tuyệt thật đấy!

Tớ có thể nhờ cậu chữa cho Calli luôn được không?

-Không được...tôi đã từng thử trên cô ấy bất tỉnh lúc trong lâu đài rồi nên....đừng hỏi.

Sau đó, Gura hỏi.

-Rốt cuộc hai người là ai thế?

-Thành viên tổ chức sos, cấp A hạng 7.

Tên Kirima Enamy, đang tro---Kirima bịt miêng cô lại.

-Ái chà...cứ quên những gì con nhỏ này vừa nói đi nhé!

Hahaha!

Bọn tôi chỉ là những du khách ghé thăm Atlantis thôi!

-Vậy là hai người không phải dân Atlantis sao?

Tối hôm đó, cả 5 người đã có một buổi tiệc vui vẻ cùng với nhau, đánh dấu kết thúc cho việc tập hợp lại của Ame dù vẫn còn một người là Calli chưa có được kí ức.

Nhà vua định vinh danh treo thưởng cho người đã đánh bại Tà thần, nhưng Kirima đã đi đâu mất.

Có lẽ, đây là điều hạnh phúc nhất mà nhóm bạn đã trải qua.

Sáng hôm sau, cả nhóm lên đường rời khỏi Atlantis trước sự tạm biệt của tất cả người dân Atlantis.

Tiến đến hội đồng nhằm thuyết phục về tương lai thảm kịch mà trái đất phải chịu.

Liệu, còn điều gì chờ đón bọn họ trong tương lai, liệu lời tiên tri về Ame có ý nghĩa gì?

-Hết-
 
Hololive Apocalypse
Chương 5: Thử thách của khái niệm!


Ngày 14/9 năm 238 Trước Công Nguyên.

Sáng hôm sau, đoàn hộ tống của vị vua Atlantis đã đưa hội Myth đến hòn đảo Inasamia.

-Đây là...hòn đảo lần trước?

Sao chúng ta lại đến đây Ame?

-A!

Đây là nơi lần đầu tiên cậu gặp tớ này Ame!

-Tớ cũng không biết nữa!

Kirima hẹn gặp tại đây tối hôm trước buổi tiệc.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn chưa thấy ai đến.

Calli và Ame định đi vào rừng tìm thì vừa được một bước, âm thanh quen thuộc xuất hiện trong đầu...

Tiếng chuông đồng hồ vang lên.

Kong!

Kong!

Kong!

Kong!

1...

..2.

..3

Bỗng nhiên hòn đảo rung lắc mạnh, sau đó ánh sáng chiếm lấy xung quanh.

Khung cảnh xung quanh rạn nứt ra rồi hóa thành một màu trắng.

-Eh?

Chuyện gì xảy ra vậy, không gian đang...

-Cẩn thận đấy!

Một âm thanh khủng khiếp vang lên.

Rồi năm người lập tức mất chỗ đứng, rơi tự do với tốc độ cực nhanh xuống khoảng không, ngay tại nơi họ sắp rơi đến xuất hiện một cánh cổng.

Rầm!

Rầm!

-Ui da...?

Đây là đâu?

Vừa kịp nhận ra, họ đã được đưa đến một thành phố lạ, xung quanh không một bóng người.

Từ trong màn đêm, một người mặc áo choàng đen trông có vẻ tàn tạ bước đến.

-Ai đó?

-Xin chào!

Cho hỏi quý cô đây có phải Amelia Watson không?

-Hm?

Là anh sao Kirima?

-Ái chà!

Cô biết tôi từ trước cơ đấy!

-Ý của anh là gì?

-Chờ đã!

Hmm, Amelia, hôm nay là ngày 14/9/2989.

-Một năm trước khi thảm họa xảy ra ư?

-Đi theo tôi rồi chúng ta nói chuyện.

Nơi đây là Launceston, nằm tại bang Tasmania nước Úc và nơi sống của Kirima.

Đồng thời, người đã đặt cổng để đón nhóm Ame cũng là cậu.

Bọn họ nghỉ chân tại một ngôi nhà trong hang động.

Nơi được bao quanh bởi rừng và núi, thuận tiện cho việc ở ẩn, nó cũng đã trông cũ kĩ được vài năm.

-Sao trông anh tàn tạ thế Kirima?

-Bỏ qua việc đấy đi!

Cô là người đến từ năm 2985, sau đó thì quay về 1888 rồi đến 238 TCN.

Tại đó cô gặp tà thần Cthulhu, rồi tôi đến ứng cứu?

-Ừm!

-Hm?

Tà thần Cthulhu yếu đến thế sao?

Mà kệ đi, tôi nắm được tình hình rồi!

Kirima liếc Ame một ánh nhìn rồi sau đó hỏi tiếp.

-Sao cô không giới thiệu về nhóm của mình nhỉ?

Nên nhớ tôi là một Kirima ở dòng thời gian khác với người mà cô gặp đấy!

-A!

Tôi là Amelia Watson!

Người có cái đuôi cá mập hiếu động đằng kia là Gawr Gura!

Mori Calliope, một thần chết!

Nữ tu tế của Acient One, Ninomae Ina'is và cuối cùng là...một con gà tây hình người, Takanashi Kiara!

-Tớ là phượng hoàng nha, không phải là gà tây!

Phũ thế~~~

-Haha!

Rất vui được gặp mọi người!

Kirima Koushiki!

-Vậy nghĩa Kirima này là một người khác với người chúng ta đã gặp tại Atlantis sao Ame?

-Tớ cũng chả rõ nữa...Có lẽ là vậy!

Sau đó, Kirima đề nghị rằng hội Myth phải nghỉ ngơi hai ba ngày trước khi lên đường.

Cậu đã giao lại cho Enamy chăm sóc, đưa tất cả đến một bãi biển bằng cổng dịch chuyển.

------------Tối đó, Kirima bỏ đi đến một đỉnh núi, gặp một người phụ nữ có mái tóc xám và hai chiếc tai mèo, mặc chiếc áo choàng tương tự.

-Yo!

Lại đứng đây hóng gió à?

-Koushiki-san?

Cậu ngồi xuống bên cạnh, những ngọn gió u sầu nổi lên.

-Vậy, cô không ra với con của mình đi à?

-Tôi không có đủ dũng cảm để làm việc này...nhìn bọn trẻ đang vui đùa, tôi không nỡ phá hủy bầu không khí!

-Hahaha!

Quan tâm gì chứ?

Cô đúng là toàn lo mấy chuyện không đâu!

Nét mặt của cậu ngay lập tức trầm xuống.

-Ngày kia là họ đi rồi đấy!

Nếu cô không gặp bây giờ thì tương lai sẽ khó còn cơ hội...

Nghe đến đây, cô gái kia bật khóc, hai dòng nước mắt khẽ tuôn rơi.

-Nhưng mà...tôi đã bỏ mặc nó suốt hàng ngàn năm...không thể cứ thản nhiên đi gặp được...sợ rằng nó sẽ không tha thứ cho tôi!

-Bình tĩnh nào!

Cô đã phải tìm con gái mình trong khoảng thời gian qua, nỗi đau giờ cần phải bù đắp lại!

Cậu đặt hai tay lên vai đối diện.

-Tự tin lên nào, cô là Amashiro Natsuki mà!

-...

-Thôi, tôi chỉ đến nhắc nhở cô tí thôi, giờ thì lại xuống chơi tiếp đây!

Na-cho-ne-ko-san!

-Đã bảo cậu đừng gọi tôi với biệt danh vậy rồi mà~~!

Kirima đưa cho cô một chai rượu xong rời đi.

Natsuki khẽ cười, rồi lại nhìn với ánh mắt buồn rầu xuống nơi bãi biển và nhóm Ame đang chơi đùa.

-----------Chúng ta xả hơi như thế này có ổn không Ame?

Với cả còn đang giữa đêm...

-Cứ thư giãn đi Calli, Kirima cũng bảo nên nghỉ ngơi, và nữa bãi biển này là tư nhân, không sao?

Yaaaaaa!

Yaaaaa!

-Ơ ừm! (Nhưng mà mình nhớ ở Launceston làm gì có bãi biển nào nhỉ?)

Vậy là bọn họ bắt đầu thư giãn, chơi đùa với nhau.

Và cũng là khoảng thời gian hiếm hoi mà họ có tạo những kỉ niệm khó quên...

Cứ thế ba ngày trôi qua, mặt trời vừa ló dạng.

Cậu liền tập hợp 5 người lại, rồi chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Chiếu theo lời của Kirima-người đã từng đến hội đồng hai lần, cậu nói rằng muốn gặp được phải vượt qua năm thử thách của năm người: Không gian, thời gian, thiên nhiên, nền văn minh và cuối cùng là sự hỗn loạn.

Tùy vào mỗi người mà thử thách sẽ khác nhau, nên không thể đoán trước được.

-Vậy chúng ta đi thôi, tôi sẽ đưa các cô đến hội đồng.

Còn lại thì tùy thuộc vào năng lực của các cô.

Tôi chỉ có thể giúp được đến đấy thôi!

-Anh không đi cùng sao?

-Haha!

Tôi còn nhiệm vụ khẩn phải giải quyết...hơn nữa, thử thách như vậy mà không vượt qua được nữa thì làm sao mà thay đổi được tương lai chứ!

Vừa nói xong, Koushiki vỗ tay.

Khung cảnh xung quanh nhà ngay lập tức bị nhiễu loạn rồi chuyển thành một hang đá cằn cỗi, cánh cửa thì thành tảng đá có nhiều văn tự.

-Xong!

Đến nơi rồi đấy!

- Heh?

Cậu vừa...dịch chuyển sao Kirima?

-Ờ, hiện tại chúng ta đang ở phía tây sa mạc Sahara, thuộc Châu Phi.

Đây là hang động và cũng như cánh cổng duy nhất để gặp được hội đồng.

-Cách nửa vòng trái đất ư?

Chỉ với một cái vỗ tay?!

-Tớ không bất ngờ nổi nữa rồi...phá hủy một nửa Atlantis rồi hồi phục lại như chưa có chuyện gì xảy ra, còn gì có thể nói!-Cậu nói đúng ha Calli!

-Là sao?

Các cô đề cập đến gì thế?

Sau đó, Koushiki chỉ cho Ame cách để kích hoạt phiến đá.

Điều kiện chỉ với những người thực sự có mục đích đến hội đồng, đặt tay lên phiến đá.

Nó sẽ phản ứng với ánh sáng xanh, rồi đưa đến thử thách.

Không một ai ở vũ trụ này có thể tác động vào bên trong và ngược lại.

-Hiểu rồi!

Vậy...đến đây là được rồi, cảm ơn anh vì đã giúp!

-Trước khi đi thì...

Cậu đặt chiếc móc chìa khóa hình cây kiếm và khiên lên tay Kiara.

-Hm?

Gì đây gì đây?

-Cứ coi như nó là bùa hộ mệnh, vậy thôi!

Tạm biệt, bình an vô sự!Năm người đặt tay lên tảng đá, một luồng sáng mạnh chiếu từ trên trời xuyên qua cả tầng đá bên trên.

-Chúng ta đi thôi!

-Tiến lên! *đồng thanh*

Ánh sáng biến mất, hội Myth đã thành công kích hoạt được cánh cổng dễ dành, để lại nơi đấy chỉ còn cát bụi.

Trùm sáng phóng lên trời, rồi tách ra thành năm và biến mất trên các hướng khác nhau.

-Họ đi rồi nhỉ?

Cuối cùng cô vẫn không chịu ra gặp con mình sao Natsuki?

Từ trong góc khuất đi ra, Natsuki đến gần đấm nhẹ vào người cậu.-Im...đi, cậu cũng vậy mà!

Gặp lại cô ấy sau một năm vắng bóng nhưng cậu có nói sự thật đâu?

Amelia...ấy!

-Chà!

Cô biết sao?

Tuy nhiên, nó chỉ là cảm giác nhất thời thôi.

Vả lại tôi cũng không phải người của thế giới này nên nó ra sao tôi chả thiết.

-Chỉ được cái ra vẻ thôi!

Koushiki, đợi tôi với~!---------Calli tỉnh dậy.

-Eh?

Sao mình lại bất tỉnh chứ?

Đây là...

Xung quanh cô là hàng ngàn chiếc cột đá đan xen nhau, bầu trời đầy sao, lúc thì xanh lúc thì tím.

Calli đứng dậy và đi thám thính, nhưng ở đây không có bất cứ một thứ gì.

-Nơi quái quỷ nào đây?

Này....có ai ở đây không?!

-Có tôi!

-Hả?

Một người phụ nữ bước xuống từ khoảng không, trên tay có một chiếc vòng tròn màu vàng...cùng với con giun màu cam bên trong?

-Eh?

Lại thêm một thứ quái quỷ nữa à?

-Vô ý thế!

Tôi là Diễn giả của Không Gian, Tsukumo Sana đấy!

-Ờ...ừm!

Vậy thử thách của tôi đây sao?

-Đúng vậy!

Thử thách chính là tôi, điều kiện để vượt qua: Ai làm người kia bị thương trước sẽ thắng!

Calli giơ cao lưỡi hái lên.

-Chiến!

Vừa nói xong, một luồng sóng xung kích lướt thẳng đến chỗ Calli.

Khu đất tại đó sụp đổ, mảnh vỡ bay tứ tung.

Rầm!

Rầm!-----------Đồng hồ?

Nhà thờ?

Ame ngồi dậy tại một băng ghế dài.

Cô được đưa đến một nhà thờ theo phong cách phương Tây, nhưng ngoài cửa sổ chỉ là ánh sáng.-Thử thách sao?

Đưa mắt nhìn lên Tòa giảng, có cô gái đã đứng ở đấy sẵn.

Tiếng chuông vang lên được một hồi, rồi Ame mới cất tiếng hỏi.

-Cô là ai?

-...Người cai quản của Thời Gian, Ouro Kronii.

Chuyển bị tiếp nhận thử thách.

-Chờ đã!

Gì mà nha...

Kronii lấy ra vũ khí có hình chiếc kim đồng hồ nhọn hoắt, kiếm cách hình trái tim.

Sau đó, hướng về phía Ame.

-Thử thách của thời gian, điều kiện: Mỗi người có một chiếc đồng hồ cát đằng sau lưng, chỉ cần phá hủy nó sẽ chiến thắng.

Với mỗi lần dùng ma pháp thời gian, đồng hồ sẽ một lượng cát tương tự, và khi hết cát sẽ ngay lập tức thua.

Hai chiếc xuất hiện tại đầu và cuối của nhà thờ.

Ame chưa kịp suy nghĩ đã thấy Kronii ngay đằng sau lưng, vung kiếm chém đứt đôi đồng hồ của cô.

-Eh?

Chuyện gì...----------Kiara được đưa đến một khu rừng, xung quanh được bao phủ bởi núi.

Chỉ có điều nơi đây thiên nhiên trù phú đến lạ thường, nước trong vắt không một hạt cát, còn có cả những sinh vật đã tuyệt chủng.

-Nơi nào thế này?

Nếu Ame đến đây chắc chắn cậu ta sẽ sung sướng lắm cho xem.

Bỗng nhiên, một ngọn cây khổng lồ từ dưới đất trồi lên, cuộn thành vòng tròn theo hình ghế.

Một người nào đó phía trong bước ra.

-Xin chào!

Tôi là Người nắm giữ Thiên Nhiên, Ceres Fauna!

-Kikerikki!

Cô là người của hội đồng sao?

Vậy thử thách là gì?

-Dễ thôi!

Điều kiện chiến thắng: đánh đến khi kiệt sức, ai trước người đó thua.

-Ec!

Nhìn cô hiền thế mà sao thử thách gì ác dữ vậy!

Fauna đưa cho Kiara một nhánh cây, rồi từ từ tiến xa ra.

-Bắt đầu nhanh thế!

Từ trong lòng đất, những rễ cây khổng lồ cuộn lên, đuổi theo và bám lấy cô.

-Rễ cây không có tác dụng với tôi đâu!

Hỏa ma pháp---

Kiara mắc bẫy, Fauna hất tay sang.

Một dòng điện xuất hiện khiến cho ngọn lửa của Kiara phát nổ dữ dội.

Bùm!!!!!!!!-----------Hỗn Loạn.-Đã ba thử thách đang diễn ra rồi nhỉ?

Cô có muốn bắt đầu luôn không?-Baelz, hiện thân của Hỗn Loạn...thử thách của tôi là gì?

-Hehe!

Sẽ thấy ngay sau đấy thôi...

Mặt đặt xung quanh rung chuyển, sau đó là một đấu trường khủng khiếp được dựng lên.

Gura vừa chớp mắt đã thấy mình đứng ở vị trí bắt đầu.

-Huyết chiến!

Ai chết trước, người đó sẽ thua!

Đương nhiên đấu trường này chỉ là tái tạo ma pháp của một người trong hội đồng nên đừng lo về tính mạng, nhưng mà...cơn đau là thật!

-Vậy...vậy sao?

-Haha!

Phải thế chứ!

Bắt đầu nào!

Baelz vụt đến, tiếp cận Gura và tung một đòn khiến cô bay thẳng vào bờ tường.

Gura tạo ra một con Kình ngư nhưng ngay lập tức, bị luồng ma thuật đen của Baelz áp chế, đánh văng ra.

-Sao thế?

Ma pháp nước yếu ớt gì đây?

-Ma thuật tỏa ra từ người cô ta mạnh tới mức làm phân tán cả ma pháp của mình ư?!?----------Còn phía Ina thì...

-Đây là...thành Roma?

Tại sao nó lại bên cạnh tượng Nữ Thần Tự Do thế này?

-Xin chào Ina!

Tôi là Mumei, Người bảo vệ Nền Văn Minh!

Mumei đột nhiên đứng cạnh và ôm lấy Ina.

-Eh?

Cô từ đâu xuất hiện vậy?

-Sao, cậu thấy thế nào, những công trình của loài người đẹp chứ?

-Eh?

EH?

Chờ đã!

Ina đẩy Mumei ra.

Biểu cảm vẫn chưa hiểu gì xảy ra.

-Chúng ta cùng nhau nói chuyện về lịch sử thế giới nào, có rất nhiều chuyện và sự kiện hào hùng đấy!

-Nhưng mà...

-A!

Cậu đang nói đến thử thách đúng không?

Điều kiện chiến thắng: Nói chuyện với tôi đến khi cơ thể bị tách rời!

-Heh??????

C...cái gì cơ?

-Vậy, bắt đầu nào!

Lịch sử về thành Roma trước tiên!----------Mọi chuyện liệu có ổn không?

Khi mà các thành viên đang bị đối mặt với cường độ quá nhanh của trận đấu? (trừ ai đó ra)
 
Hololive Apocalypse
Chap 6: Thời gian Thập Lục chiến


Thử thách thứ nhất: Đả Thương-Chiến!Calli hô lên, cũng là khoảnh khắc một luồng sóng xung kích lao với tốc độ khiến cô không phản ứng kịp.

Chấn động từ nó làm sụp đổ phần nền xung quanh, nứt quãng rồi cô rơi xuống cái hố được tạo nên.-Cái g....???.....Toàn thân bất động, không gian đen bao trùm nhanh chóng, chỉ còn lại ánh sáng le lói và cơ thể đang rơi chậm.

Calli ngạc nhiên, cố gắng làm gì đó nhưng chỉ vô ích.

Vài giây sau, cô từ từ nứt vỡ thành những hạt bụi, đến cả ý thức cũng bị loạn hết lên.Một lần nữa, khung cảnh trước mắt Calli lại chuyển sang một căn phòng trắng.-Chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra vậy?

Đây lại là đâu thế này?Cô đứng dậy, tiến về phía trước.

Nhưng đi mãi, tất cả vẫn chỉ là một màu trắng xóa.

-Không gian trắng...mình bị nhốt rồi sao?

Cầm lấy chiếc lưỡi hái, vung mạnh xuống nền.

Nó ngay lập tức bị bật ra, tiếp theo đó là những âm thanh vang vọng đến đáng sợ.

Tâm trí của Calli bắt đầu quay cuồng, cử động chao đảo, thở dốc.-Chuyện gì thế...đầu óc...đang....Chậc!Cô gục xuống, hai tay bám trụ lấy chiếc lưỡi hái.

-Không xong rồi...không thể...được nữa...-Sao thế?

Mới chỉ chưa đầy một tiếng rưỡi thôi mà!Một giọng nói cất lên đằng sau lưng.

Calli ngoảnh đầu lại, bất ngờ khi thấy đó là một cô gái y hệt Amelia, chỉ khác cơ thể mờ ảo được tạo nên từ hạt sáng màu vàng.-Ame?

Tại s... *thở dốc-Ya ya, không phải Ame!

Tên tôi là Sazama Kuzuiji!

Họ Sazama nhé!

Hơn hết, tôi là con trai đấyyyy!Nói xong, Kuzuiji đi đến và chạm nhẹ vào Calli.

Như vừa được trút bỏ áp lực nghìn tấn, cô lấy lại thể trạng bình thường.Sau đó, cậu thanh niên nắm lấy vạt áo của Calli, dẫn đi đâu đó trong khoảng không vẫn chỉ toàn màu trắng.-À...ừm!

Sazama-san, đây là đâu?

-Đâu hả?

Đây là nơi dành cho những kẻ thua cuộc, nếu đồng đội của cô không vượt qua thử thách còn lại, tất cả sẽ vĩnh viễn dành cả phần đời tại đây!

Và tôi, người sẽ đi ăn linh hồn bị giam giữ!

Tamasho!-Tamasho...nhà tù linh hồn sao?-Ừm!

Cô là thần chết thì hiểu rõ điều đó mà!

A a a a?!Calli dừng lại, lay người Kuzuiji.-Chờ đã nào!

Tôi thất bại rồi ư?

Chỉ vừa mới bắt đầu...Sắc mặt cậu liền thay đổi, mở nụ cười khiêu khích.-Đúng vậy đấy!

Cô là kẻ bại trận, rồi sẽ bị giam lỏng ở đây cho đến phát điên thôi!Calli bám lấy cổ áo của cậu ta, rồi đẩy ngã.-Haha!

Bạo lực thì giải quyết được gì chứ?

Chấp nhận đi, cô chỉ được sinh ra với mục đích đưa linh hồn qua sông thôi, một công việc tẻ nhạt!

Hahahaha!Tên này như trở thành một con người khác, lúc ăn nói điềm đạm, giờ lại buông lời khiêu khích, hạ thấp cô.

Calli không thể làm gì hơn, vì những đòn đánh đều xuyên qua ngay khi có ý định.

Được một lúc, Kuzuiji dừng lại.

Lúc này, Calli đã gần như mất hết tinh thần, cảm thấy bản thân yếu đuối.-Một thần chết lại cảm thấy tuyệt vọng ư?

Nực cười là phải!Kuzuiji tiếp tục dẫn đường cho Calli, vừa đi vừa lải nhải những thứ trên trời dưới biển.

Cô cố gắng không để tâm đến lời của hắn, nhưng áp lực từ nó vẫn ảnh hưởng.

Thế là cô chỉ im lặng suốt quãng đường.-Này Calli, cô biết người tên Kirima chứ?

Hắn ta mạnh kinh khủng, có lần tôi ngồi hóng trận đấu của bọn họ.

Cô không tưởng tượng được đâu, hắn một mình cân cả năm người của hội đồng.

Đường kiếm với cú chém hủy diệt, rồi bùm...chíu...sau đó là đoàng!Hai tiếng trôi qua, hai người dừng chân vẫn tại một khoảng trắng, nhưng lần này Kuzuiji giơ bàn tay lên và gọi ra những dòng chữ loạn xạ.

Cậu ghép chúng thành một cái màn hình ảo, cảnh trong đó hiện lên trận chiến của Ame.

Tiếp đó lặp lại, tạo thêm ba cái tượng trưng cho ba người còn lại.-Đến rồi!

Việc giờ cô cần làm là xem những người bạn cô thất bại một cách mĩ mãn này!-Tên...khốn!

Đừng đánh giá thấp họ! (chậc, nghe tên này lải nhải suốt hơn hai tiếng và giờ phải đứng nhìn thế ư?)-Haha!

Vậy sao?

Tiếp theo là, thử thách của thời gian nhỉ?[-Thử thách thứ hai: Đồng hồ cát.-]Ame chưa kịp suy nghĩ đã thấy Kronii ngay đằng sau lưng, vung kiếm chém đứt đôi đồng hồ của cô.

Từng mảnh vỡ tung ra trước sự ngỡ ngàng của cô.-Eh?

Nhưng với khả năng phán đoán, cô quay ngược lại, đâm thẳng thanh kiếm vào đồng hồ cái đang vỡ vụn.

Sử dụng khả năng của Siritarous.-Thời gian ma pháp: Thời Chi Đảo!Từng mảnh kính hồi phục, quay trở lại nguyên trạng.

Nhưng lượng cát bên trong đã mất đi khi dùng ma pháp thời gian thì không.

Tất cả xảy ra chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy một giây.Sau đó, cả hai người lao vào đánh kiếm với tốc độ nhanh gấp 16 lần bình thường, cát thì cứ tụt không phanh.

Tuy nhiên, Kronii là người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn Ame, dễ dàng áp đảo và đưa Ame vào thế khó.

Một rồi lại hai, những đường kiếm liên tiếp cắt vào da thịt của Ame.

Keng!

Keng!

Keng!

Keng!...Trụ được vài giây, kiếm của Ame bị đánh bật ra sau.

Kronii không chần chừ, dùng thanh còn lại đâm thẳng một nhát xuyên qua người Ame rồi đạp văng ra xa.

Ame lảo đảo đứng dậy, miệng lẩm bẩm một điều gì đó rồi lại lao vào đánh tiếp mặc cho vết thương.

-Đa thực thời gian!Tiếp tục, Ame lại tiếp tục bị kiếm của Kronii sượt qua vai buộc cô phải lùi về sau.

Cơ thể nhuốm đầy máu, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

Với chỉ một cú nháy mắt, Ame đã ngay lập tức biến mất và xuất hiện sau lưng của Kronii.-Đây...là kế hoạch của tôi!Dù Kronii kịp phản ứng với đòn đánh bất ngờ, nhưng thế trận đã đảo chiều.

Kiếm pháp của Ame đã thay đổi hoàn toàn, từng đường kiếm trở nên vô hình, không một động tác thừa.

Kronii với hai thanh vẫn không thể đỡ hết đòn tấn công, thậm chí còn phải lùi lại. [-Khả năng thứ hai của Tam hồi kim, "Điệp thời" cho phép Ame bắt chước lại những động tác trong kí ức.

Tuy không thể bắt chước hoàn hảo (không thể bắt chước những thứ mình không thể làm) và nó tốn nhiều thời gian cho việc kích hoạt.

Kiếm pháp cô đang sử dụng là "Căn Nguyên Kiếm" của Fubuki-]Ame không những đẩy lùi, mà còn sử dụng chính Kronii để làm bàn đạp tiếp cận đồng hồ cát.

Tưởng như đơn giản nhưng...-Cô không thể...thắng được thời gian!Kronii xuất hiện ngay trước mắt, vung kiếm chém đứt cả hai cánh tay của Ame.

Cô hãi hùng khi thấy cảnh này, ngay lập tức gục xuống.

Máu phun ra, nhuốm đỏ cả bục giảng.-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!Ame hét lên trong đau đớn, toàn thân bắt đầu mất cảm giác.

Khung cảnh trong mắt cô trở nên hỗn độn, ý thức không còn tỉnh táo, thở dốc.

Đến cuối, cô cũng không thể chịu nổi cơn đau và mất quá nhiều máu mà bất tỉnh.Kronii không nói gì, chỉ vẩy máu rồi bước xuống bục, tiến đến chiếc đồng hồ cát của Ame.

Lúc này, nó chỉ còn chưa được một phần ba-sinh mệnh của Ame.

Cô chuẩn bị phá nó thì.[-Đoạn mịch Tà pháp: Kẻ Điều Khiển Rối!-]Thanh Siritarous bay đến, chặn ngang đường kiếm của Kronii.

Cô giật mình, quay lại phía sau.

Cơ thể Ame loạng choạng đứng dậy, cánh tay trái và phải (cùng với thanh kiếm) tự động gắn lại, mắt mở ra vô hồn nhìn sang Kronii.

Một chiếc mặt nạ xuất hiện bên phải Ame, dần dần hiện ra những sợi tơ đỏ mờ nhạt đang kéo cơ thể di chuyển.

Miệng các vết thương cũng đang tự động đóng lại.-Cảm giác này...Đây là ma pháp được can thiệp từ bên ngoài ư?

Sao có thể?Kronii sững sờ vài giây, càng nâng cao cảnh giác hơn.

Ame lao đến giao chiến, những cử động dẻo dai gấp nhiều lần, thậm chí cơ thể còn có thể cong đến gần 90 độ ra sau để tránh đòn tấn công.

Khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm nhau, lực từ đòn đánh của Ame mạnh đến bất thường.

-Theo tiếng gọi của ta, hãy bỏ lớp vỏ vốn có và hiện nguyên hình!

Nhị Hồi Kim: Getsugami!

Tay trái của Ame xuất hiện thanh kiếm mà nữ thần hồ đã đưa tại Atlantis, những mảnh rỉ sét từ từ nứt ra hiện lên một thanh trường kiếm màu vàng.

Đòn đánh từ thanh Getsu chạm xuống đất chém đôi cả nhà thờ.Kronii hoàn toàn bị áp đảo, bởi kĩ năng của cả hai thanh kiếm vô hiệu gần hết các kĩ năng thời gian của cô.-Ngưng đọng!

Cô khiến tôi phải dùng đến thứ này thì xác định đi!Mọi thứ xung quanh ngay lập tức dừng lại, thời gian ngừng trôi.

Tưởng như có thể dừng Ame lại nhưng không, cô vẫn đứng đấy và hướng thanh kiếm về Kronii.

Miệng lẩm bẩm, một sát khí khủng khiếp tập chung lại một chỗ.-Getsugami: Thời diễn![-Khả năng phụ của Getsugami, "thời diễn" cho phép những thứ gì liên kết với thanh kiếm (ma thuật) không bao giờ bị gián đoạn dù với bất kì trói buộc nào của thời gian.

Miễn là chủ nhân của nó còn sống và cảm nhận được xung quanh.

Đây là kĩ năng do Natsurio Matsuri (tương lai) phát hiện ra và cũng là người duy nhất sử dụng nó cho đến hiện tại-]Xoẹt!

Keng!

Keng!

Keng!

Keng!

Keng!Trận chiến đã ngã ngũ, Kronii đã dùng hết toàn bộ thời gian, đồng thời đồng hồ cũng bị phá hủy trước thế nghiêng về Ame.

Không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, hai người cũng tan biến.

Kết quả: Người chiến thắng Amelia Watson!-------------Này, cậu có muốn đi với tôi không?Hình bóng cô gái bé nhỏ hiện lên khi đang đứng trước một vực đá dung nham, xung quanh là khung cảnh hoang tàn của trận đại chiến Apocalypse.-Matsuri?

Là cậu phải không?

Tại sao...Cô gái ấy chỉ cười nhẹ, rồi gieo mình xuống lòng sông dung nham phía dưới.-MATSURI!

Không...dừng lại đi!-Cậu đã thất bại?Sau lời nói đó, không gian xung quanh Ame trở nên tối đen, mờ mịt.

Những giọng nói than khóc từ đâu mà ra, xuất hiện chằng chịt trong đầu Ame--------------Ame!

Ame!

Amelia!

Cậu không sao chứ?Cô mơ màng, loáng thoáng nhìn thấy Calli đang quỳ gối bên cạnh.-Calli?

-May quá!

Cậu không sao!Ame bừng tỉnh, hoảng hốt rồi thở dài vì khung cảnh đó chỉ là một giấc mơ.

Calli ôm chầm lấy, không ngừng nói "May quá" vì Ame đã chiến thắng.

Kuzuiji ở đó cũng đi đến, chạm vào như đã làm với Calli.-Eh?

Tớ chiến thắng sao?

Tớ chỉ nhớ rằng mình đã bất tỉnh sau khi bị chém đứt hai cánh tay.

Nó liền lại rồi này?-Cô đã bị tác động bởi một ma pháp từ bên ngoài, theo góc nhìn của tôi là vậy.

Kẻ nào có khả năng can thiệp vào đây chứ?-Người này là...?-Rất vui được gặp!

Tôi là Sazama Kuzuiji!

Người canh giữ của Tamasho nơi đây!Kuzuiji giải thích cho Ame về tình hình hiện tại, cô đã chiến thắng được thử thách thứ hai.

Và việc cần làm giờ chỉ là ngồi xem trận đấu tiếp theo thôi.

Nói xong, những dòng chữ loạn xạ lại xuất hiện, ghép lại thành một màn hình lớn.-Bắt đầu rồi!

Thử thách thứ ba: Thiên Nhiên!-Đây là... thử thách của Kiara!

-Hết-
 
Hololive Apocalypse
Chap 7: Prism of Reality-Lăng Kính Thực Tại!


Chap 7: Prism of Reality-Lăng Kính Thực Tại!Ngày 15 tháng 9 năm 2989.____...Tích tắc...tích tắc... ... ...Tích tắc tích tắc...

Khung cảnh một cuộc tàn sát đẫm máu hiện lên.

Tất cả những gì còn sót lại, chỉ có xác người chất thành đống và hình ảnh của tên sát nhân đứng đó. ...Tích tắc tích tắc...

Kirima Koushiki...là ai? ...Tích tắc tích tắc...

Nghi lễ...Thời gian...Lời tiên tri, Đài thiên không, Người được chọn--- Những ký ức rời rạc hỗn loạn ấy xuất hiện ngày càng nhiều, và dường như, tất cả chúng đều là của cô.

Chúng đang tự sắp xếp lại, tự mình tìm lấy vị trí của chúng trong những khoảng trống ký ức của cô. ...Tích tắc tích tắc...TẠCH... __ Ame giật mình choàng tỉnh, những thứ đó vẫn cứ hỗn loạn lên trong đầu cô.

-Sao thế Ame?

Cậu vừa đột nhiên ngất lịm đi ngay lúc trận đấu của Kiara bắt đầu đấy!

-Ey?

Tớ ngất đi ư?

Ame lảo đảo đứng dậy, và chợt nhận ra điều gì đó cần làm.

Quay sang nói với Calli, vẻ mặt nghiêm trọng.

-Calli, không biết vì lí do gì và như thế nào nhưng có vẻ tớ vừa lấy lại được kí ức từ những lần du hành trước đó.

-Ý cậu là sao?

-Không có thời gian giải thích đâu, chúng ta phải làm gì đó trước khi- Đùng!!!!

Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp không gian, và một vết nứt xuất hiện trên khoảng không trắng.

Từ phía bên kia, Kirima bước ra với thanh Katana trên vai.-Không kịp rồi...Anh ta đã đến!

Kirima hạ thanh kiếm xuống, rồi nở một nụ cười lạnh gáy.

Sự áp lực bỗng dưng đè nén lên hai người.

-Yo Amelia, Calli, khoẻ chứ.

Mà thôi, tôi biết chắc có người ở đây biết lí do tôi xuất hiện mà.

Ame run người, hơi thở trở nên nặng nề.

Vẫn cố bình tĩnh nói chuyện, trái ngược với Calli vẫn đang chưa hiểu gì.

-Anh...anh đến đây để giết bọn tôi?-Không hổ danh Amelia ha!

Mà chắc tôi lại phải thất hứa với ai đó rồi...Nào, giờ tôi cho hai cô năm giây để chạy!Kirima vừa dứt lời, Ame đã nắm lấy tay Calli rồi dùng gia tốc chạy đi.

Không quên nhờ sự trợ giúp từ Kuzuiji trước đó.-Này Sazama!

Anh là chủ nhân của Tamasho đúng không, cậu ta đang xâm nhập đến lãnh địa đấy, làm gì đi chứ!5...Kuzuiji trở nên bối rối, rồi sau đó cũng nhận lời.-Được...được rồi, nhưng tôi không chắc là đánh được bao lâu với con quái vật trước mặt đâu!4...-GIA TỐC CỰC HẠN!(Gia tốc: ma pháp dùng để tăng chuyển động và trạng thái của một vùng cơ động, tối đa Ame có thể làm là gia tốc lên 16 lần.)3...-Này Ame, cậu giải thích cho tớ chuyện gì đang xảy ra đi chứ!?!2...-Kirima, anh ta cũng nhận được lời tiên tri giống tớ như hồi trước đã kể.

Nhưng anh ta đã nhận được nó từ vài nghìn năm trước và đã đi giết tất cả những người được chọn!

-Hả??

Tại sao anh ta phải làm thế chứ?1...-Những người được chọn sau khi chết sẽ truyền lại cho một người khác!

Và đ—Một đường kiếm chém từ phía sau phóng thẳng đến, chém đứt cả không gian trắng Tamasho.

Khiến sàn bên dưới tác thành những khối vuông và sụp đổ, hiện lên phần phía dưới là khu rừng nơi chiến trường của Kiara.Ame và Calli trực tiếp rơi xuống từ độ cao gần vài nghìn mét cách mặt đất.

Khi nhìn lên có thể thấy giống như một vết rạch khủng khiếp trên bầu trời do đòn tấn công đó gây nên, cùng những mảnh vỡ đang rơi xuống.-Cái gì thế này?

Đừng nói là cậu ta chém một đường từ chỗ đó đấy nhé?-Ôi không!

Rơi từ độ cao này xuống là chắc chắn nát xác đấy Calli, phải nghĩ ra cách gì đó đi!Một tiếng gọi vang lên từ phía dưới mặt đất.

-Calliiiiiiiiii!Những ngọn lửa hợp vào nhau rồi hóa thành phượng hoàng, bay đến đỡ lấy cả hai đáp đất an toàn.-Kiara!

May mà có cậu...mà chẳng nhẽ...đây là nơi cậu đang thực hiện thử thách sao?-What?

Hai cậu lại ở đâ---Ù ù!

Một mảnh vỡ rơi đang rơi thẳng xuống chỗ ba người.

Và Calli lập tức xẻ đôi nó ra hai bên.-Nguy hiểm quá!

Lại ơn cậu rồi Calli!-Đây không phải lúc nói chuyện đâu!

Những mảnh vỡ mới đáng lo kìa.-À ừm!

Hỏa pháp: Trùng Viêm Tiêu! (Hàng ngàn ngọn lửa hướng về đích)-Hắc ma pháp: Định Hành Môn-Nghịch! (Những cánh cổng dưới dạng lưỡi kiếm)Kiara dùng lửa, Calli dùng bóng tối. hai người họ thay phiên nhau lần lượt tung ra các đòn tấn công diện rộng thổi bay những mảnh vụn rơi ra từ Tamasho.

Với khả năng của loài phượng hoàng đại diện cho hỏa nguyên tố và thần chết đại diện cho bóng tối cùng cực thì mấy cái mảnh vụn này chả thể nào đe dọa được họ.

Tuy nhiên, ngay lúc mà Ame thở phào thì bất ngờ, một bàn tay đặt lên vai cô.-Chán quá ta!

Tôi nghĩ cú đó phải cắt hai cô làm đôi rồi cơ chứ!

Coi bộ số các người cũng may mắn phết ấy nhỉ!

-Cái...!

Giật thót người, Ame dần dần quay đầu lại.

Ngay cái lúc cô nhìn thấy khuôn mặt của Kirima, cô cảm nhận được rõ ràng trái tim mình đột ngột co rút lại, nhịp thở trở nên hỗn loạn tưởng chừng như có thể tắt ngúm bất kì lúc nào.

Chả thể hiểu nổi Kirima đã từng mang đến cho cô nỗi ám ảnh lớn đến nhường nào mà khi đối mặt trực diện với anh, cô lại phản ứng một cách cực đoan như vậy.-Sao phải căng thẳng thế Amelia-san?

Những lời nói của Kirima như ngắt đứt nốt sợi dây đang căng cứng chống đỡ cơ thể Ame.

Cô khuỵu người xuống đất, ánh mắt kinh hoàng nhìn lên Kirima.-Haha, cô biết dù có tỏ ra đáng thương thì tôi cũng sẽ không tha cho cô mà.

Phải không?

Mà, chắc tôi nên dừng trò chơi đuổi bắt này ở đây thôi.

Kirima giương cao thanh kiếm, nhắm thẳng vào Ame đang tạm thời mất đi khả năng tự vệ chém thẳng xuống.

Ngay lúc thanh kiếm gần như chạm vào cổ Ame thì...-Dừng lại!

Keng!

Calli lao thẳng đến, triệu hồi lưỡi hái chém thẳng vào thanh kiếm của Kirima, cứu Ame thoát khỏi cái chết trong gang tấc.

Tuy nhiên, dù cứu được Ame nhưng thực chất ngay lúc lưỡi hái của cô chạm vào thanh kiếm, phản chấn gây ra bởi đường kiếm nhìn như bình thường của Kirima đã thổi bay cả hai và cũng chính nó là thứ đã cứu Ame thoát chết.

Nhận ra điều đó, Calli không hề cảm thấy may mắn vì thoát chết mà càng trở nên tuyệt vọng trước thứ sức mạnh không thể chống lại của Kirima. (Anh ta...còn là con người sao!?) -Ngươi đang định làm gì thế!?

Nếu đây là một trò đùa thì nó đã đi quá xa rồi đấy!

-Haha!

Tính cô nghiêm túc mà cũng thích đùa quá đấy nhỉ?

Từ dưới đất, những chiếc rễ cây mọc lên, trói chặt lấy Ame và Calli khi chưa kịp phản kháng.

Fauna từ phía xa tiến lại gần.

-Đủ rồi đấy!

Các người nghĩ mình đang ở đâu thế?

Còn phá hết cả rừng cây nữa!

-Ồ!

Còn một quý cô nữa ở đây à?

Xin lỗi nha, có vẻ như sự tồn tại của cô quá nhạt nhòa để nhậ...hự!

Fauna siết chặt nhánh cây.

-Gì căng thế!

Đùa thôi mà!

-Ngươi là...Kirima?

Trong lúc hai người kia đang trò truyện, Ame đã lấy lại được ý thức.

Suy nghĩ trong chỉ một thoáng rồi cô lấy hết sức, đứng dậy và chạy về phía Kiara, bỏ qua cả lời nói của Fauna.

-Haha!

Ame à, có nhờ sự trợ giúp của Kiara cũng như không thôi.

-...Tôi biết chứ...Kirima!

Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội nhé!

-Hả?

Cơ hội?

Cô giơ tay ra trước người Kiara.

Khoảnh khắc đó, như đã nhận ra ‎ý định của Ame, Kirima ngay lập tức dịch chuyển thẳng đến nhưng không kịp.

-Eh?

Cậu làm gì thế A—-Nhân danh người được chọn, đến đây: Prism of Reality!

Ame đưa tay vào trong người Kiara, những luồng ánh sáng chiếu ra.

Cơ thể bắt đầu bị nứt vỡ thành những tấm giương.

Sau cùng, Ame lôi ra một lăng kính từ Kiara.

Cô quay về phía Kirima, cũng là lúc đường kiếm của cậu đang nhắm vào lăng kính.

-Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu!!!

Không gian trảm!

-Prism of Reality: HOÀN NGUYÊN VŨ TRỤ! (đưa vũ trụ về không)Ame đã kích hoạt lăng kính ngay lúc đòn tấn công của Kirima chạm đến, hai luồng ma thuật không thời gian giao nhau tại đó.

Lăng kính sáng lên, nó ngày càng mạnh, đến nỗi làm rung chuyển cả mặt đất xung quanh.

Và cuối cùng, cả không gian trở nên tràn ngập ánh sáng, chiếu đến từng ngóc ngách, xuyên cả núi.

Ma thuật cũng tỏa ra tạo nên sức nặng lên toàn bộ người ở đó._____Vụt!

Đột nhiên, cơ thể của Ame trở nên nhẹ bẫng.

Cô mở mắt ra sau khi đã cảm nhận rằng ánh sáng đã vụt tắt.-...eh?

EHHHHHH?!'Trước mắt cô giờ là một khung cảnh hoàn toàn khác, những cơn gió trải dài trên vùng đồng bằng rộng lớn.

Càng ngạc nhiên hơn nữa khi vũ trụ không hề được đưa về thời kì ban đầu, mà chính cô đã bị đưa đến nơi xa lạ.-Chẳng nhẽ...lăng kính bị vấn đề gì sao?Khi cô nhìn xuống tay mình, lăng kính vẫn ở đó.

Dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô thở phào nhẹ nhõm rồi nằm lăn ra trên bãi cỏ.-Phù...Mọi chuyện suýt soát quá!

Không biết Calli với Kiara bị dịch chuyển đến đâu nhỉ?Ame đứng dậy, dù đã thoát chết nhưng giờ cô lại không biết phải làm gì và đi đâu.

Đang mải suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ từ đâu đó.

Quay người lại và phát hiện ra có một thanh kiếm khổng lồ ở ngay phía sau mình mà không nhận ra.-To dữ...Thanh kiếm như được ai đó cắm xuống mặt đất, nó cảm giác còn to hơn cả một tòa nhà.

Phần đỉnh chuôi kiếm thì luôn phát ra thứ ánh sáng mê hoặc.

Ame đứng hình một hồi lâu bởi nó.-Wa, đẹp ghê!...Mà, hình như có ai đó đang ngồi ở trên thanh kiếm?Nhìn kĩ mới phát hiện ra, đó là một cô gái đang ngồi đung đưa chân của mình trên phần cách kiếm (phần ngăn cách giữa thân và cán kiếm).

Ánh mắt hai người chạm nhau, Ame chưa kịp mở lời thì cô gái ấy đã làm trước tiên.-La...la!

Người thiếu nữ phù thủy xinh đẹp, mái tóc màu tro tàn tung bay trong gió, tỏa lên nét đẹp lẫn tài năng rạng rỡ, đôi mắt lung linh phản chiếu ánh mặt trời của buổi chiều tà, là ai vậy nhỉ?...Cô gái vừa nói bay xuống từ trên thanh kiếm, chạy lại chỗ Ame và tự giới thiệu.-Phải, chính là tôi!

Leina Kyogi!-A...xin chào!(wah, lại gặp phải người kì quặc sao?)Ame ngay lập tức nhận ra, người đó mặc một chiếc áo choàng y hệt của Kirima._________________________Hết_____________________________Sazama: Hic...Cả Ame lẫn Kiara đều quên mất sự tồn tại của tôi luôn rồi:_) Tôi đã bị chém đến mức hồn bay phách lạc để giữ chân cho Ame đấy...trong 3 giây...
 
Hololive Apocalypse
Chương 8: Chiêu Hồn Thuật Sư-Necromancer!


-La...la!

Người thiếu nữ phù thủy xinh đẹp, mái tóc màu tro tàn tung bay trong gió, tỏa lên nét đẹp lẫn tài năng rạng rỡ, đôi mắt lung linh phản chiếu ánh mặt trời của buổi chiều tà, là ai vậy nhỉ?...

Cô gái vừa nói từ từ bay xuống khỏi thanh kiếm khổng lồ, bước lại chỗ của Ame.-Tôi là Leina Kyogi!-A...xin chào!

Một cô gái với mái tóc trắng xám như màu của tro tàn, đeo trên người chiếc mặt nạ hình cáo che đi khuôn mặt.

Và không lẫn đi đâu được khi Leina đang khoác chiếc áo y hệt của Kirima với chữ thập nền đen, ngoài ra thì còn một chiếc nón phù thủy khá to.-Nè, cô làm gì mà cứ đứng đờ ra thế?-...A...xin lỗi...Tại chiếc áo cô đang mặc giống với người quen, à không kẻ thù của tôi.

Leina suy nghĩ một lúc, cười rồi chỉ tay vào cằm của Ame giống như đã đoán ra điều gì đó.-Có phải...cô đang gặp rắc rối với anh chàng tên Kirima phải không?

Ame giật mình, lập tức lùi lại với tư thế cảnh giác.

Thế nhưng đáp lại thì Leina chỉ nhẹ nhàng bước đến rồi giải thích với cô.-Khiến cô hiểu lầm rồi, tên đó làm sao biến thành người xinh đẹp như tôi được chứ!-Vậy...?-Chắc cậu ta chưa tiết lộ nhỉ?

Mà...cô chỉ cần biết rằng tôi quen cậu ta thôi.

Leina khẳng định bản thân không có ý định xấu hay mục đích như Kirima, mà còn muốn đi cùng với Ame đi tìm những người được chọn khác.

Sau đó, Leina chỉ tay đến một thành phố gần đó.-Đó là một phần của "The Alternative", tôi nghĩ ở đó sẽ có thứ cô cần đấy!-Tôi sẽ đến đó xem sao, dù gì tôi vẫn chưa có ý định nào!("The Alternative" sao?

Nó làm mình liên tưởng đến Prism of Reality.) Ame lên đường tiến đến thành phố đó, nhìn từ xa thì là một vùng đất được bao quanh hoàn toàn bởi một bức tường màu trắng che khuất toàn bộ bên trong.

Trên trời là những hòn đảo bay thơ mộng cùng một chiếc vòng với quả cầu màu trắng đang lơ lửng ngay chính giữa thành phố.

Nếu đây là một bức ảnh thì nó sẽ như được vẽ ra vậy, hẳn là Ame cũng nghĩ thế.

-Này cô gái, sao cô lại ở đây thế?

Đột nhiên xuất hiện ngay dưới chỗ tôi?

Là do cái lăng kính đó à?

Leina tò mò về lí do Ame đi được đến đây, và một phần vì cô nghĩ liên quan đến Kirima khi nhắc đến "Lăng Kính".-Leina-san cũng biết đến sự tồn tại của lăng kính ư?

Tôi bị đưa đến là do ma pháp của lăng kính đã trộn lẫn với không gian thuật của Kirima...

Sự trộn lẫn xảy ra khi hai ma pháp có đặc tính giống nhau hoặc một luồng ma pháp mạnh hơn luồng còn lại va vào nhau.

Tính chất sẽ được chuyển đổi thành ma pháp lớn hơn và triệt tiêu luồng nhỏ hơn.

-...Vậy nên ma pháp không gian của Kirima đã chuyển hóa ma thuật của lăng kính và gây xáo trộn không gian (dịch chuyển) thay vì đưa toàn bộ vũ trụ về số 0.-Thế sao Kirima lại muốn giết những người được chọn?-Đó là một câu chuyện dài...theo kí ức của tôi._________ Ngày trăng máu năm 2600, một cuộc tàn sát đẫm máu đang diễn ra dưới sự chứng kiến của Ame (Ame#2290) Nơi này là một nhà thờ nằm sâu trong rừng, nơi những người sở hữu Prism of Reality tập hợp lại để ngăn chặn thảm họa Apocalypse dựa trên lời tiên tri của Họa Lăng thần Anoversa.-AAAAAAAAAA!

-Ng...ngươi là a- Xoẹt!

Xoẹt!

Từng người một nằm xuống trước thanh kiếm của Kirima, máu loang lổ, tạo nên mặt đất chỉ tràn ngập một màu đỏ.

Dưới góc nhìn của Ame, cô đang ngồi hấp hối với một cánh tay bị chém đứt và anh ta đang tiến đến ngày một gần.-M...mục đích của ngươi là gì?

-Là gì sao?

Đương nhiên là "ngăn chặn" Apocalypse rồi!

Anoversa đã tạo ra những lăng kính PoR (Prism of Reality) để trao cho con người vũ khí chống lại Apocalypse ư?

Thiển cận, tên thần đó tạo ra những lăng kính làm tiền đề cho sự lợi dụng loài người thôi.-Ồ, ngươi có vẻ ung dung với trí tưởng tượng phong phú của mình nhỉ?

Kirima chỉ cười lên một tiếng, sau đó kề thanh kiếm vào cổ Ame.-Ừ, và ta sẽ dùng cái ngươi gọi là trí tưởng tượng đó để ngăn chặn Apocalypse.

Xoẹt!

Thanh kiếm đưa ngang qua đầu của cô.

_______-Vậy sao?

Tính ra cậu ta cũng giết lắm người ghê ha!

Nói chuyện được một hồi, hai người đi đến qua một vườn cà rốt lớn ở gần vương quốc và gặp một cô gái đang cố gắng kéo chiếc thùng xe gỗ chứa một củ cà rốt khổng lồ.-Nè nè hai cô gì đó!

Hai cô có thể giúp tôi kéo chiếc xe này về cổng thành được chứ peko!-Hm?

Hình như cô gái đó đang nhờ tôi phải không?

Ame dừng lại và đi đến chỗ của cô gái đó.

-Xin chào!

Có vẻ như cô đang gặp rắc rối với củ cà rốt này à?-Đúng đấy!

Tôi là Usada Pekora, rất vui được gặp mặt peko!-Amelia Watson, cô gái đeo mặt nạ đằng kia là Leina!

Ame vốn dĩ tự tin với sức lực của mình như vậy nhưng khi kéo mới thấy củ cà rốt bất thường này vô cùng nặng, phải nhờ Leina cùng kéo mới có thể di chuyển chiếc xe.

Một lúc sau, cả ba đã thành công đến được trước cổng thành.

Nó là một phần nhô lên khá cao so với tường thành, thiết kế khá cổ kính và đậm chất fantasy.

Phía trên là biểu tượng với ba hình tam giác xoáy đều với hình tròn màu xanh ở giữa.-Cảm ơn hai người nhiều nhé!

Pekora dừng chiếc xe lại ở chỗ những người thương nhân gần đó, rồi đi ra đằng sau lấy ra bốn củ cà rốt đem đến cho Ame.-Cho tôi sao?-Ưm, cà rốt tôi trồng ngon lắm đó peko!

Coi như trả công!

Nhận túi cà rốt trước nụ cười tươi rói của Pekora, Ame cũng chả thể từ chối mà cầm lấy.

Sau đó hai người cũng chào tạm biệt nàng thỏ để tiến vào trong thành phố.-Nếu thấy ngon thì cứ đến vườn cà rốt ủng hộ tôi nhé pekoo!

Pekora từ đằng xa vẫy tay hét lớn.

Ame cũng vẫy tay chào lại rồi quay người đi.-Cô gái đó dễ thương nhỉ?

Thêm cả hai chiếc tai thỏ trên đầu nữa.-Pekora có tặng chúng ta mấy củ cà rốt này, ăn không Leina-san?

Cô cũng góp công mà!-Xin kiếu!

Tôi ghét nấm với cà rốt lắm!

Ngay khi bước vào thành, điểm đặc biệt nhất tại nơi đây chính là công nghệ khoa học tại đây vô cùng phát triển.

Những quán hàng, tòa nhà, giao thông đều giống như một xã hội hiện đại so với khung cảnh cổ tích khi nhìn từ ngoài vào.

Chỉ duy nhất một con đường lớn và nó kéo thành một vòng tròn xung quanh vùng đất, đại loại như một dãy phố kéo dài vô tận nếu cứ tiếp tục đi, mấy chốc sẽ về lại chỗ cũ.

-Cái gì thế này?

Một khung cảnh hoàn toàn khác!-Ừm, do ảnh hưởng của "The Alternative" đã khiến cho công nghệ phát triển được đến mức này!

Leina cũng không cảm thấy kì lạ với sự hứng khởi của Ame, cô dẫn Ame đến một khách sạn gần đó để nghỉ chân.

-Tạm thời chúng ta cứ nghỉ chân ở đây đã, tôi đãi.

Dù gì cô cũng không mang tiền phải không?-C...cảm ơn Leina-san!

Tiền của tôi để quên mất ở Los Angeles rồi!

Mọi chuyện đột ngột quá!

Khách sạn này tên là Kaiyo Hoteru, nó thuộc sở hữu bởi một người quen của Leina.

Mang một phong cách đậm chất Fantasy, cùng hương vị của biển với thiết kế cổ kính, trang trí những sản vật đại dương.

Leina dẫn Ame lên phòng của mình.

-Cô cứ thoải mái ở đây nhé!

Dù gì thì--- Cô gái ấy đột nhiên sững người lại một hồi rồi trở lại bình thường.-Leina-san, sao thế?-À, không có gì đâu!

Tôi có việc cần phải đi, nếu cô muốn đi ra ngoài thì nhớ cầm lấy chiếc chìa khóa này nhé!

Ame nhận lấy hai chiếc chìa khóa được đưa cho rồi trong chớp mắt cơ thể Leina sáng lên và ngay lập tức biến mất.-Đi mất rồi...

Cô thờ thẫn rồi ra ngoài cửa sổ, lúc này mới thấy gần như toàn cảnh thành phố trong tầm mắt.

Nhưng tâm trạng của Ame vẫn không trở nên tốt hơn, cô suy nghĩ về tình trạng của những người bạn kia.

-Không biết giờ họ ra sao rồi nhỉ?

Ngắm nhìn khung cảnh thành phố lung linh bởi những ánh đèn và ánh nắng phản chiếu, cô tự khắc muốn lấy lại tinh thần, nhắc nhở bản thân "có ủ rũ cũng không giải quyết được vẫn đề gì".

Ame đi ra khỏi khách sạn với mục đích thăm quan thành phố.

-Quả nhiên là đi tìm hiểu vẫn giúp ích hơn!

Đi một vòng quanh thành phố, cô mới biết rằng nơi đây không hề dùng đến một dạng máy móc nào.

Những bảng hiệu đèn sắc màu, những chiếc điện thoại đều nhờ ma thuật.

Đó là pha lê thiết lập, một loại đá trong suốt, có khả năng hiển thị hoạt ảnh, tái hiện và mang tất cả khả năng mà một chiếc smartphone có ngoại trừ game (vì có vẻ nó khó để làm ra).

Rất fantasy!

Vụt!

Một cảm giác quen thuộc ánh lên khi có một con bướm màu xanh ngọc bay qua vai của Ame.

Cô quay ngược lại và đuổi theo nó đến một chiếc nhà kính màu đen khá to, nơi những con bướm khác cũng bay đến và bay đi.

Nhẹ nhàng bước đến, cô đẩy nhẹ cánh cửa kính và đi vào.

Bên trong là cả một khu vườn sinh thái như bước vào thế giới khác so với ngoài kia.

Dù trời đang là buổi chiều, nhưng không gian ở đây như một màn đêm bao phủ với ánh trăng từ mái vòm tạo nên sự bình yên lạ thường.-Đẹp ghê!

Ame tiến sâu vào và thấy một nơi khá thoáng cây, một người phụ nữ nhỏ đang nhảy múa dưới ánh trăng, điệu múa lung linh cùng với đàn bướm màu xanh lấp lánh.

Màn biểu diễn kết thúc cũng là lúc Ame vô thức nói ra "thật tuyệt".-Linh thuật: Linh Chuỗi!

Khi Ame vẫn đang đăm chiêu vào điệu múa, những dây xich từ dưới long đất trồi lên và chói chặt lấy tay chân của cô.-Hả?

Gì thế?

Ame cố gắng vùng vẫy, trở nên căng thẳng vì dường như những sợi xích đang khiến cho cô dần mất nhận thức.

Còn cô nàng kia thì vẫn đang quỳ xuống và ôm mặt.

-Làm sao đây!

Cô ấy vừa nhìn mình múa đó sao?

Xấu hổ quá!

Cô nàng đỏ mặt lên sau đó nhìn về phía Ame và nhận ra sự "không ổn" của Ame liền thả cô ra.-Ehh?

Cậu có sao không?

-Ui da!

Ai mà lại đi trói người khác ngay lần đầu gặp mặt thế!

Suýt thì chết!-Xin lỗi!

Anou, tôi là Rushia, Uruha Rushia, cậu cần gì sao?

Rushia bối rối rồi đỡ Ame đứng dậy, cô nói rằng bản thân đã nhầm Ame với những con ma nên đã xảy ra cơ sự này.

-Xin lỗi vì đã nhầm!

Tại gần đây chỉ có mấy con ma đến thôi à!-À ừ thì không sao đâu!

Cậu bình tĩnh đi!

Ame cũng tự giới thiệu lại bản thân là Amelia Watson.

Rushia đã mời cô đến một bàn uống trà gần đó, nhưng lại chỉ có duy nhất một chiếc ghế.

Và cứ thế ngồi xuống mà quên mất Ame đang ở bên cạnh.-Rushia-san?

Cô còn ghế không?-Cậu có thể ng— Dường như lại nhận ra nhầm lẫn của mình, Rushia lại xin lỗi rối rít rồi mang đến một chiếc ghế gỗ đặt đối diện.-Xin lỗi!

Tại vì ma không cần ngồi nên tôi...Xin lỗi!-Ừm!

Mà tại sao ma lại không cần ngồi?!

Sau khi xử lí xong, Rushia chắp hai tay lại như đang hứng lấy, tạo ra những luồng sáng nhỏ từ giữa tay.

Từ đó hiện lên một lăng kính hình tam giác nhỏ, nó xoay liên tục và biến ánh sáng thành những sợi dây chỉ.-Đó là...-Construc: Hồng trà!

Những sợi chỉ bắt đầu đan vào vào nhau, từ từ tạo ra lần lượt ấm trà, tách trà và cả những chiếc thìa.

Ame đang ngồi phải bật dậy vì ngạc nhiên, ánh mắt cô sáng lên vì đã tìm thấy thứ mình cần.

Cô chạy đến và để tay vào vai Rushia.-Prism of Reality!

Là nó sao?

-Vậy nó tên là PoR sao?

Tôi đã tìm thấy nó trong linh hồn của ai đó!-Linh hồn sao?

Rốt cuộc cô là ai thế?

Rushia hạ thấp người xuống, hai tay cầm lấy chiếc váy, những con bướm màu xanh ngọc cũng bay đến như đang chào đón.-Xin giới thiệu lại!

Tôi là Uruha Rushia, chiêu hồn thuật sự mạnh nhất của vùng đất này!

-Hết-
 
Back
Top Bottom