Tâm Linh Hồi Ức Quán

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400416943-256-k925422.jpg

Hồi Ức Quán
Tác giả: HitoriLynix
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Giữa thành phố hiện đại với những con đường chằng chịt ánh đèn và tiếng còi xe, có một cửa hàng mà người ta không bao giờ tìm thấy trên bản đồ.

Mỗi đêm thứ Bảy, khi thành phố còn mải mê xoay vòng theo nhịp sống, cửa hàng ấy lặng lẽ biến mất khỏi chỗ cũ, rồi sáng hôm sau lại hiện ra ở một góc phố khác, như thể nó đang lang thang giữa các thời đại.

Nhưng dù đi đến đâu, cửa hàng ấy vẫn nguyên vẹn dáng hình cũ kỹ: mái ngói sẫm màu, bức tường loang rêu, và tấm biển gỗ bạc chữ như chẳng còn muốn gọi tên.

Bước vào trong, người ta như đi vào một thế giới khác.

Cửa hàng nhỏ, nhưng chứa đầy vô số món đồ đến từ những kỷ nguyên xa xôi lẫn thời hiện tại.

Một bình gốm từ thời phong kiến nằm ngay cạnh chiếc radio xước sơn của thế kỷ trước; một thanh kiếm gỉ sét đứng cạnh chiếc máy ảnh phim đã mòn ống kính; một bức tranh sơn dầu sậm màu lại treo cạnh một đôi giày thể thao hiện đại.

Tất cả chung sống trong cùng một không gian, như những mảnh thời gian rời rạc gom lại, trộn lẫn thành một dòng chảy kỳ lạ.

Mỗi món đồ mang theo ký ức của riêng nó-nỗi đau, niềm vui, khát vọng, và cả những giấc mơ chưa kịp trọn vẹn.

Khi ai đó vô tình chạm vào, có thể nghe thấy tiếng thì thầm mơ hồ: tiếng ngựa phi trên đồng cỏ, tiếng cười rộn rã trong buổi hội hè, hay thậm chí là nhịp thở mệt nhoài của một người vừa đặt nó xuống từ thế kỷ trước.

Chủ cửa hàng cũng bí ẩn như chính nơi này.

Có khi là ông lão tóc bạc, giọng trầm đục như vang lên từ lòng đất; có khi lại là một thanh niên với ánh mắt trong trẻo nh Tags: dramaoldstories​
 
Hồi Ức Quán
Chap 1: Chiếc máy ảnh của thời gian


Đêm muộn.

Những dãy phố của thành phố hiện đại ngập ánh đèn neon lạnh lẽo.

Sau một buổi tăng ca mệt mỏi, Tâm – một nhân viên bất động sản vừa kết thúc ca làm dài đằng đẵng – lê bước trên con đường quen thuộc.

Cô đã quen với những ngày sống lặp đi lặp lại: văn phòng, hợp đồng, những nụ cười xã giao, và sự mệt mỏi không tên.

Nhưng tối nay, có gì đó lạ lẫm.Giữa những biển hiệu điện tử chớp tắt, một cửa hàng cũ kỹ bỗng hiện ra.

Cửa gỗ sẫm màu, khung kính mờ phủ bụi, bảng hiệu đã phai chữ.

Tâm khựng lại.

Nơi này... rõ ràng chưa từng xuất hiện ở góc phố này.

Như thể nó bước ra từ một giấc mơ xa xăm.Bị thôi thúc bởi sự tò mò, cô đẩy cửa bước vào.

Một tiếng leng keng khe khẽ vang lên.

Không khí bên trong đặc quánh mùi gỗ cũ và thời gian.

Đèn vàng hắt xuống, chiếu lên hàng trăm món đồ bày biện: những đồng hồ bỏ túi, hộp nhạc, sách đã úa vàng, và khung ảnh bạc màu.Một ông lão với mái tóc bạc hiền hòa – chú Thiện – đang lau chùi một chiếc đồng hồ.

Thấy Tâm, ông mỉm cười:

"Cửa hàng này chỉ mở với những ai cần tìm thấy nó.

Chào mừng cháu đến với Hồi ức quán."

Không hiểu sao, câu nói ấy khiến Tâm rùng mình.

Sau đôi lời trò chuyện, cô lững thững đi quanh.

Ánh mắt bất chợt dừng lại trên một chiếc máy ảnh cũ, phủ bụi thời gian.

Cô cầm nó lên, và trong khoảnh khắc ấy – một dòng ký ức tràn vào tâm trí.Mọi thứ xung quanh tan biến.Cô thấy mình đứng trong ánh sáng chói chang của một buổi chiều xa lạ.

Trước mắt là một chàng trai trẻ người Pháp – Charles O' Henry – đôi mắt sáng rực như ngọn lửa, tay cầm chiếc máy ảnh ấy.

Cô chứng kiến tuổi trẻ rực cháy của anh, từng khung hình, từng cú bấm máy như khắc cả thế giới vào cuộn phim.Rồi những biến cố kéo đến.

Tại Việt Nam, anh gặp một cô gái tên Chi – mồ côi, lặng lẽ nhưng ấm áp.

Cô cho anh nương nhờ khi anh chẳng còn gì ngoài chiếc máy ảnh.

Hai tháng trôi qua, từ xa lạ thành thân thuộc, từ bạn thành người thương.

Tình yêu bén rễ trong căn nhà nhỏ, giản dị mà đủ đầy.

Charles bỏ lại ánh hào quang của nhiếp ảnh, chọn làm một người chồng, người cha.Tâm thấy họ sống qua từng mùa: những ngày mưa dột, những đêm cả nhà quây quần bên ngọn đèn dầu.

Tiếng cười của hai đứa trẻ, bữa cơm nghèo mà ấm, cái siết tay của vợ chồng già khi tóc đã bạc.

Và cuối cùng, bức ảnh cuối cùng – một bức chân dung gia đình.

Charles bấm máy lần cuối, rồi đặt chiếc máy ảnh xuống như khép lại một đời.Ký ức tắt đi.

Tâm bàng hoàng.

Nước mắt không hay chảy xuống má.

Trong lòng cô, một thứ gì đó lay động: hóa ra cuộc đời không chỉ là những bản hợp đồng, những nỗi lo cơm áo.

Có những ký ức, những tình yêu, những lựa chọn giản đơn... nhưng đủ để một đời gọi là trọn vẹn.Khi Tâm ngẩng lên, trên kệ, ngay cạnh chiếc máy ảnh, là chính bức ảnh gia đình ấy – cũ kỹ, khung gỗ xước xát nhưng rạng ngời hạnh phúc.

Như bằng chứng rằng mọi điều cô vừa thấy không phải ảo ảnh.

Cô mua lại chiếc máy ảnh.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Tâm thấy trái tim mình ấm lên.

Như thể cô vừa mượn được từ Charles một ngọn lửa nhỏ để soi sáng con đường riêng.Trước khi rời khỏi quán, chú Thiện tiến lại gần, mỉm cười hiền hậu:

"Chào mừng cháu đến với Hồi ức quán... nơi những ký ức cũ tìm được người lắng nghe, và cũng là nơi con người tìm lại chính mình."

Tâm lặng lẽ rời đi cùng với nụ cười nhẹ.Khi bước ra khỏi cửa hàng, cô quay đầu lại.

Nhưng nơi đó chỉ còn là một góc phố trống trải, ánh đèn đường vàng vọt.

Cửa hàng – cùng chú Thiện – biến mất lặng lẽ, như chưa từng tồn tại.Tâm đứng đó rất lâu, tay ôm chặt chiếc máy ảnh cũ.

Thành phố vẫn ồn ào, nhưng trong lòng cô, có một cánh cửa đã mở – một cánh cửa dẫn về những ký ức xa xăm và cũng dẫn cô đến với chính mình.
 
Back
Top Bottom