Tâm Linh Hồi Trống Âm Linh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398081721-256-k993572.jpg

Hồi Trống Âm Linh
Tác giả: Cirenne04
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hai chị em sinh cùng ngày, nhưng một người mang mệnh âm, một người mang mệnh dương.

Một người được thờ phụng như thần, người kia lại bị nhốt kín trong phòng đầy bùa chú...

Thanh Khê năm Diên Hòa thứ 17 - đêm tế lửa diễn ra, và một người không bao giờ trở lại.

Nhiều năm sau, giữa phố thị hiện đại, một cô gái bắt đầu mơ thấy những cặp mắt cháy đỏ trong khói tro, tiếng chuông cổ vọng về từ tầng sâu nhất của ký ức...

Đôi khi, những gì bị phong ấn không phải để bảo vệ chúng ta - mà để ngăn chúng ta phá bỏ ranh giới cuối cùng Tags: bùachúdangiangiaidohuyềnbíkinhdimanumaquaiphongtụcrùngrợntâmlinhámảnh​
 
Hồi Trống Âm Linh
Chương 1 - Cô Đồng Giáng Thế


Thanh Khê, năm Diên Hòa thứ 17Trên đỉnh núi Cô Vân, nơi mây chẳng chịu rời, dân làng Thanh Khê dựng một miếu nhỏ.

Mỗi tháng, đúng rằm, cả làng lại quỳ lạy trước một thiếu nữ trong bộ y phục đỏ thẫm, cổ tay đeo chuông bạc, mắt nhắm hờ – như đang mượn thân xác để làm lễ cho thần linh.Họ gọi nàng là Cô Đồng, là người được cho là có khả năng kết nối với linh giới, trở thành trung gian giữa thần linh và con người.

Dân gian tin rằng, Cô Đồng là người được "mở mắt âm" sinh vào giờ thiêng, mang mệnh lớn.Cô sinh vào giờ ngọ tháng sáu, nắng chói như thiêu, tiếng khóc vang tận đầu làng cuối ngõ.

Từ ngày đó, ruộng nứt nẻ cũng được mưa rơi, trâu bò ngã bệnh cũng khỏi hẳn, ngay cả cọp núi cũng không còn dám về làng bắt người.Không ai nhớ rõ mẹ cô đã gào thét thế nào trong cơn sinh nở hôm ấy chỉ biết, một đứa trẻ khác cũng chào đời trước đó vài giờ.

Cùng một bụng mẹ, nhưng là hai phận người khác biệt.Đứa đầu lòng sinh vào giờ hợi, ngày trăng khuyết, không chịu khóc lấy một tiếng.

Khi mở mắt, những con mèo trong làng đều chạy tán loạn.Tên nó là Tô Âm.Đứa thứ hai sinh vào lúc trống canh ba, giữa ánh mặt trời đổ qua mái lá, tiếng khóc vang động trời đất.Nó là Tô Linh.Người chị Tô Âm, từ nhỏ đã không được gọi tên.

Người trong làng chỉ thì thầm với nhau:"Đứa đó... là đứa mở mắt không khóc, sinh vào giờ âm, mang điềm gở."

Khi mới lên ba, nàng bị bắt đeo chuỗi bùa chú nặng hơn cả cổ tay.

Mỗi bước đi, bùa kêu leng keng như tiếng xích của quỷ.

Nhà nàng có một căn phòng nhỏ, tường gỗ nứt nẻ, cửa sổ dán kín bằng giấy dầu, trên khung treo đầy bùa vàng chữ đỏ.Đó là nơi nàng sống.Mỗi ngày, bà mẹ đem cơm tới cũng không nói một lời, chỉ lặng lẽ đặt xuống trước cửa rồi vội quay đi.

Nàng từng thử ra khỏi phòng, nhưng vừa ló đầu ra sân, con chó già nhà bên tru lên thảm thiết, gà bay toán loạn, trẻ con ngã lăn ra đất co giật.Từ đó, cửa được khóa bằng dây đỏ trùng tang, chặn hẳn cả lối ra.Năm nàng sáu tuổi, trời nổi giông giữa ngày nắng.

Một cây cổ thụ trước miếu làng bị sét đánh gãy làm đôi, xác một con rắn chín đầu đen sì cuộn bên trong.

Thầy mo nhìn thấy, lập tức phán:"Thiên tượng biến dị, âm khí cực thịnh.

Trong làng có người trái mệnh trời."

Ngay hôm sau, cha nàng lên núi thỉnh bùa, về dán kín cả căn nhà, trộn thêm máu chó đen vào nồi tắm, ép nàng ngâm mình ba ngày để "rửa thân ô uế".Mùa đông năm đó, nàng phát sốt đến mê man.

Tô Linh – em gái nàng, khi ấy đã biết đi, tự tay mang khăn ấm chạy vào.

Nhưng bà mẹ bắt gặp, tát Tô Linh một cái nảy lửa, quát lớn:"Không được gần nó!

Nó là mầm họa của làng này!"

Dù vậy, Tô Linh vẫn lén để lại trong tay chị một chiếc bùa hình cá, do chính tay cô bé nắn đất nặn nên.

Đó là món duy nhất Tô Âm giữ bên mình suốt mười năm sau.Ngược lại, Tô Linh như sinh ra để được thờ phụng.

Từ khi biết nói, cô đã biết đọc tên thần chú trong sách cổ mà chưa ai dạy.

Khi cô đứng giữa đình làng, những nén hương gãy tắt đều tự cháy sáng.

Trẻ bệnh nặng đến chạm tay cô cũng khỏi.Người trong làng dần gọi cô là "cốt ngọc trời ban", rồi sau này, là "Cô Đồng".Mỗi ngày rằm, người già trẻ nhỏ đều đội lễ vật lên núi miếu.

Đám trẻ cùng tuổi, có đứa gọi nàng là "chị tiên", có đứa còn nguyện lớn lên làm người hầu cho nàng.Chỉ có một người... không được phép bước khỏi phòng.Chỉ có một người... nhìn từ khe cửa, thấy em gái mình trong áo đỏ, tóc búi trâm bạc, miệng mỉm cười mà lòng nhức nhối.Tô Âm người duy nhất không được mơ giấc mơ bình thường.Ngày mười lăm tháng bảy, trời vừa rạng, đã nghe tiếng trống từ đình làng vọng khắp sườn núi.Hôm nay là ngày Tô Linh chính thức được phong làm Cô Đồng – nghi thức lớn nhất làng Thanh Khê trong hơn trăm năm qua.Cả làng nghỉ việc, treo vải đỏ trước cửa, bày bánh trái tế thần.

Người người đội lễ vật, tay xách gà sống, tay mang nải chuối, kéo nhau lên núi Cô Vân.Trên đỉnh núi, hương trầm nghi ngút.

Trong miếu, Tô Linh quỳ trước bàn thờ tổ, khoác y phục thêu mây vờn sấm, cổ đeo chuông bạc, trán điểm dấu son.Đến giờ thiêng, thầy tế đọc chú khai nhãn.

Tô Linh ngửa mặt uống ba ngụm rượu ngải, ánh mắt dần mờ đục như mất hồn, tiếng chuông bạc nơi cổ tay ngân lên từng hồi.Không ai thấy, phía sau vạt rèm đỏ, một người con gái đang lặng lẽ đứng nhìn từ xa...Tô Âm.Cô đã cố lén trốn khỏi căn phòng phong ấn.

Lần đầu tiên sau bao năm, cô rón rén đi trên đất làng, đôi chân run rẩy như sắp đổ.Cô không đến gần được miếu.

Chỉ có thể đứng nơi dốc núi, giữa những lùm cỏ lau, nhìn em gái mình giữa lễ rước.Và rồi cô nghe thấy..."

Ôi, phúc đức nhà họ Tô lớn thật!

Sinh ra được Tô Linh là thần nữ chuyển thế, vừa hiền, vừa thiêng, lại cứu được cả làng!"

"Phải đó!

Mà cũng kỳ, hai chị em sinh cùng mẹ mà số khác xa trời vực.

Em thì là Cô Đồng, còn chị thì là cái gì...

à, ma nữ hả?"

"Suỵt!

Nói nhỏ chứ con Tô Âm đó tao nghe còn sống đó nha.

Nhưng sống kiểu gì?

Nhốt trong nhà mười mấy năm, như nuôi quỷ!

Có khi chết đâu rồi cũng nên!"

"Chết thì phúc cho cái làng này biết mấy..."

"Hồi nhỏ tao thấy nó đứng gần sân đình, tự dưng gà nhà tao lăn ra chết.

Còn không phải điềm xấu?"

"Tao mà có đứa con như vậy tao bỏ từ trong bụng!"

"Chị em gì cái loại đó?

Gần gũi nó là rước họa vào thân!"

Tô Âm bước đi trên con đường đá vắng người, tiếng trống lễ từ xa đã tắt hẳn.Không ai biết rằng cô từng có mặt.Không ai hay rằng cô đã chứng kiến cả một buổi lễ phong cô đồng – thứ lẽ ra, theo một cách rất khác, có thể đã là của mình... nếu số phận không nhúng tay vào.Gió đêm buốt lạnh, xuyên qua lớp áo mỏng rách vai.Căn phòng cũ kỹ nằm khuất sau vườn, cửa gỗ tróc sơn, tường loang ẩm mốc, vẫn treo chi chít bùa chú màu vàng bạc – tróc mép, nhăn nhúm theo thời gian.Tô Âm mở cửa.Bên trong, mùi tro nhang, mùi ẩm mốc, và cả mùi cô độc hòa quyện, nghẹn ngào như bóp nghẹt cổ họng.Cô bước vào, khép cửa lại.Gió lùa qua khe cửa, làm một lá bùa rơi xuống, đáp ngay trước chân.Tô Âm ngồi bệt xuống đất.Trên đầu là những bức tường dán đầy phù chú, những đạo văn trấn tà, phong quỷ, ép chặt cuộc đời cô như một bản án không thể kháng cáo.Cô chắp tay, ngẩng đầu nhìn lên trần, nơi có một tấm gương bát quái treo chéo – đúng vị trí phong ấn."

Thần linh..."

Giọng cô khản đặc như cát sỏi."

Người ban cho Tô Linh năng lực cầu phúc, mang ánh sáng cho thiên hạ..."

"...Còn con thì sao?

Sao lại cho con cái mệnh khiến người ta bệnh tật, đau ốm, ác mộng?"

Ngực cô phập phồng, nước mắt không rơi, nhưng lòng như rách toạc."

Người tạo ra con để làm gì?"

"Để sống như một bóng ma bị giam cầm?"

"Hay chỉ để làm nền cho một vị Cô Đồng được tung hô?"

Cô ngẩng lên, cười nhạt nụ cười méo mó như bị bóp nghẹt giữa hai bàn tay vô hình."

Nếu đã định sẵn số kiếp là tai họa..."

"...thì sao không cho con chết từ trong bụng mẹ?"

Gió thổi mạnh, làm một góc trần nhà lộ ra lớp bụi đen xám.Đèn dầu chớp lóe, rồi tắt ngấm.Căn phòng chìm vào bóng tối.Chỉ còn tiếng thở của Tô Âm vang lên nhè nhẹ như tiếng ai oán giữa đêm rằm.Sau đêm lễ phong, miếu trên đỉnh Cô Vân sáng đèn suốt ba ngày ba đêm.Hương khói chưa từng tắt, người đến cầu khấn nối dài xuống tận chân núi.Họ quỳ dưới chân Tô Linh, gọi cô là "Thánh nữ", là "Cô Đồng mở mắt âm", là "người được thầnlinh chọn".Nhưng chỉ có Tô Linh biết......kể từ hôm ấy, cô không còn là chính mình nữa.Trước khi mặt trời mọc, Tô Linh đã bị đánh thức bởi tiếng chuông gõ nhịp.Một bà cụ tóc trắng – trưởng tộc bên nhánh thờ thần núi – nhẹ nhàng nhắc:"Cô Đồng phải thanh tịnh trước khi thần nhập, không được mộng mị, không được buồn giận."

Giữa làn khói mờ mịt, Tô Linh chỉ biết gật đầu.Cô không được phép phản bác.Ngày nối ngày, tháng nối tháng, lễ nối lễ.Từ những lễ cầu mưa cho mùa vụ, đến lễ trừ tà cho người bệnh, lễ gọi hồn cho kẻ mất tích...Cô ngồi giữa điện thờ, cổ đeo chuỗi bạc, tay buộc dây đỏ, lưng thẳng như gỗ.Mắt nhắm lại, môi niệm chú.Xung quanh là tiếng người khóc, tiếng gõ mõ, tiếng cầu xin không dứt.Không ai cho cô nghỉ.Không ai hỏi cô có mệt không.Khi đêm xuống, người hầu đưa cô về phòng sau miếu.Một căn phòng nhỏ chỉ có tấm đệm rơm, một chậu nước và một bức tượng thần đặt ngay đầugiường.Cô không được ra ngoài.Không được gặp ai.Không được nhớ về người chị.Một đêm nọ, gió núi thổi qua khe cửa, làm tàn nhang rơi xuống chậu tro.Tô Linh ngồi đó, tay ôm đầu gối, ánh mắt vô hồn."

Ta là Cô Đồng... phải cứu dân, giúp làng, ban phúc, trừ tà..."

Giọng cô như lặp lại lời người khác, không mang chút hơi ấm nào.Cô nhắc đi nhắc lại... như để thuyết phục bản thân rằng: đây là sứ mệnh.Nhưng trong lòng cô, có điều gì đó trống rỗng dần...Không còn Tô Linh – cô gái thích hái hoa dại, thích cười khúc khích bên chị gái.Chỉ còn lại một cái xác được thần linh mượn tạm.Một "vật chứa mệnh dương", không được phép có cảm xúc riêng.Thanh Khê, năm Diên Hòa thứ 19Đêm trăng tròn thứ chín kể từ ngày Tô Linh trở thành Cô Đồng.Trong làng rộ lên lời đồn:Ngày Rằm tháng Bảy – lúc dương khí dồi dào nhất, cũng là thời khắc duy nhất trong năm có thể"diệt tận gốc" tà ma trú ngụ lâu năm.Dân làng thì thào với nhau, ánh mắt lấm lét nhìn về căn phòng dán đầy bùa chú cuối con ngõ.Nơi đó – là chốn Tô Âm bị nhốt suốt mười tám năm qua."

Thần linh mách bảo..."

"Giết nó đi... kẻ mang mệnh âm chính là gốc rễ của mọi nỗi ác."

"Phải thiêu xác nó vào đúng giờ dương thịnh, thì tà ma mới bị xóa sạch."

Cả làng đồng lòng.Bí mật.Cẩn trọng.Không cho phép Tô Linh – vị Cô Đồng họ tôn sùng – hay biết gì.Từ sáng sớm, Tô Linh đã được dẫn đi lên núi Cô Vân, làm lễ lớn nhất trong năm:Lễ Diệt Tà.Cô được cho dùng thuốc "thanh tâm trừ vọng" để giữ tâm trí không bị vẩn đục, mắt bị xức dầuhương khiến mờ đi, lòng người thì vây quanh bằng tiếng tụng niệm rền rĩ.Cô không biết, dưới chân núi – giữa rừng tre mục – cả làng đang tụ họp như chuẩn bị hiến tế.Tô Âm bị lôi ra khỏi căn phòng.Không một lời giải thích.Không ai cho cô cơ hội hỏi "vì sao".Họ trói cô bằng dây gai, ấn xuống một khúc gỗ tế nặng trịch, cột tay chân bằng đinh sắt rỉ máu.Khắp người là những mảnh bùa cháy dở, miệng cô bị nhét giẻ rách, mắt mở trừng trừng.Máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay.Chảy từng giọt trên nền đất nứt nẻ.Rơi thẳng lên đống rơm chất đầy dưới chân.Một bà lão già nhất làng, run rẩy đọc:"Đốt nó đi...Để tà khí theo tro tàn mà tan biến khỏi làng ta mãi mãi..."

Tô Âm ngửa cổ gào thét, nhưng không ai nghe thấy.Trong ánh mắt cô – là sự tuyệt vọng trọn vẹn.Là lòng thù hận nghẹn lại, đè nén suốt mười tám năm sống như cái bóng.Là lời nguyền rủa không thốt nên lời.Và... là ánh nhìn nguội lạnh khi thấy bóng dáng Tô Linh từ xa – trong y phục Cô Đồng.Cô tưởng...Người em ấy đã biết.Đã đồng thuận.Đã bỏ rơi cô – như tất cả mọi người."

Tô Linh... cũng phản bội ta rồi sao...?"

Ý nghĩ đó găm vào tim cô như trăm nghìn mũi kim.Lửa bén vào rơm.Rơm cháy bùng lên.Tiếng gió hú như tiếng gào xé rách lòng người.Màu lửa không đỏ – mà đen kịt như tro nguội.Khói bốc lên đặc quánh, như bị thứ gì đó đè nén.Không ai dám lại gần.

Không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Âm khi bị thiêu sống.Ngay khoảnh khắc ngọn lửa bùng cao nhất...Tô Âm mở mắt trừng trừng, khạc ra máu đen, miệng lẩm nhẩm lời nguyền:"Nếu đây là ý trời......thì ta – sẽ khiến trời cũng không yên."

"Dân làng Thanh Khê......các người sẽ không ai được chết yên thân."

Rồi ngọn lửa bỗng hóa thành sắc đen tuyền.Rực rỡ như hắc diễm từ địa ngục.Thiêu rụi tất cả...Đến khi chỉ còn tro tàn và mùi thịt cháy lan trong gió.Trên đỉnh núi, Tô Linh đột ngột mở mắt.Tim cô đập mạnh như bị xé toạc.Một cơn gió lạnh lẽo lùa vào miếu thờ, làm cả đàn chuông bạc đeo trên cổ tay cô rung lên khôngngớt.Cô cảm thấy...Có điều gì đó...Đã sai hoàn toàn.
 
Hồi Trống Âm Linh
CHƯƠNG 2 - GIẤC MỘNG KÌ LẠ


Reng...

Reng...

Reng...Tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên inh ỏi, kéo Mộc Như giật mình tỉnh dậy.

Cô bật dậy khỏi giường, người đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp.

Căn phòng trọ chật chội chỉ có ánh sáng yếu ớt rọi qua khe cửa sổ.

Quạt trần quay chậm, cánh lạch cạch như sắp rơi.

Điện thoại vẫn rung bần bật trên bàn học, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.Mộc Như đưa tay lau trán, lòng bàn tay lạnh toát.

Ánh mắt vẫn chưa hết hoảng loạn, cô thì thào, "Lại nữa rồi...

Giấc mơ đó... lần thứ năm trong tháng này..."

Trong giấc mơ, cô luôn thấy một nơi mờ tối, đầy khói nhang và tiếng tụng niệm.

Giữa khung cảnh u ám, có hai cô gái mặc cổ phục - một mặc áo cưới đen trùm đầu, một mặc lễ phục đỏ với khăn che nửa mặt - đứng quay lưng vào nhau.Một người quỳ gối, cổ tay đeo chuông bạc, còn người kia bị thiêu sống giữa đống rơm.Điều khiến Mộc Như hoảng sợ nhất là... gương mặt của cả hai người đó, giống hệt cô.Cô ngồi thừ trên giường, thở dài nặng nề.

Không hiểu sao giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại, rõ ràng đến mức khiến cô cảm giác như từng thật sự trải qua.

Hai cái tên vang lên mơ hồ trong đầu - Tô Âm.

Tô Linh.Cô chưa từng nghe ai nhắc đến những cái tên đó, nhưng mỗi khi tỉnh giấc, những chữ ấy vẫn luôn văng vẳng bên tai.Ngoài phố, tiếng xe cộ bắt đầu rộn ràng.

Một ngày mới đang đến, nhưng trong lòng Mộc Như vẫn ngổn ngang như vừa tỉnh dậy từ một thế giới khác.

Một thế giới xa xăm, nhưng dường như vẫn còn điều gì đó chưa buông tha cô.Nhìn đồng hồ, Mộc Như giật mình."

Trễ rồi!"

- cô bật dậy, lau nhanh mồ hôi trên trán.Vội vàng thay đồ, cô thu dọn sách vở rồi rời khỏi nhà.Ban ngày, Mộc Như là sinh viên.

Buổi tối, cô làm thêm tại một tiệm đồ cổ trong hẻm nhỏ.Cô đã làm ở đó được năm tháng.

Chỉ là công việc part-time để kiếm thêm tiền, nhưng nơi đó luôn khiến cô thấy lạ lùng.Bà chủ tiệm là một người phụ nữ trầm lặng, ít nói.Bà hiếm khi ra ngoài, suốt ngày chỉ ở phía sau, đôi lúc còn đứng lẩm bẩm gì đó trước một chiếc gương cũ.Người dân quanh đó thì hay nói chuyện ma quỷ.Có người bảo:

"Tiệm đó không sạch đâu."

Người khác lại thì thầm:

"Thấy vong theo đấy... nhỏ kia gan thiệt."

Mộc Như không tin mấy chuyện đó.

Nhưng càng ngày, cô càng thấy có gì đó không đúng.Cô thường cảm thấy lạnh sống lưng mỗi lần đóng cửa tiệm lúc khuya.

Như có ai đứng sau lưng... nhìn chằm chằm.Như thường lệ, chiều tan học, Mộc Như ghé tiệm đồ cổ để làm ca tối.Cô bắt đầu làm lúc 7 giờ và sẽ kết thúc vào lúc 12 giờ khuya.Gần đến giờ đóng cửa, tiệm vắng hoe.Mộc Như ngáp dài, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, xếp lại các món cổ vật về đúng vị trí.Cô vừa xoay người thì nghe có tiếng leng keng cửa mở.Một cặp cô - cậu bé bước vào.Da cả hai trắng bệch, gần như không thấy máu.Họ mặc đồ lụa dài, mỏng tang, màu xám tro.Trang phục đó... giống hệt hình nhân giấy người ta hay đốt trong lễ cúng.Mộc Như sững người, nhìn quanh tiệm rồi nhìn hai đứa nhỏ:"Ủa... gần nửa đêm rồi, sao tụi con còn ở đây?

Ba mẹ tụi con đâu?"

Hai đứa trẻ im lặng.

Không nhúc nhích.

Không trả lời.Chúng chỉ đứng đó, mắt mở to, dán chặt vào người Mộc Như.Cô bắt đầu thấy lạnh sống lưng.Trong đầu bất giác nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ:

"Gần đây có đoàn kịch nào diễn ở khu phố cũ sao?"

Nhưng không ai đi diễn lúc nửa đêm.Và cũng chẳng ai lại để trẻ con mặc đồ quái dị thế này... rồi vào một tiệm đồ cổ cũ kỹ giữa đêm khuya.

Thấy hai cô cậu bé vẫn đứng đó, im lặng như tượng, Mộc Như hơi bối rối.Cô chợt nhớ ra - trong túi áo khoác có vài viên kẹo còn sót lại từ bữa trước."

À, để chị lấy kẹo cho hai đứa nha."

Cô quay người, loay hoay lục túi.Mất vài giây mới moi ra được một viên kẹo bạc hà.Mộc Như mỉm cười, quay lại:"Đây nè..."

Nhưng...Không còn ai ở đó.Khoảng trống trước quầy trống trơn.Không tiếng động.

Không tiếng chân.

Không tiếng cửa.Cô đứng sững."

Lạ vậy... không lẽ tụi nhỏ thấy người quen rồi chạy ra ngoài?"

Cô bước ra cửa, nhìn trái nhìn phải - không thấy ai.Không khí đêm lạnh lạnh, gió thoảng qua làm vạt áo bay nhẹ.Không một dấu vết nào cho thấy vừa có người đứng đây.Mộc Như khẽ chau mày, nhưng rồi tự trấn an mình:"Chắc chạy nhanh quá, mình không để ý tiếng chân thôi."

Cô quay vào trong, tiếp tục thu dọn.Mười hai giờ khuya, Mộc Như tắt đèn, khóa cửa tiệm lại.Trên đường về, Mộc Như vừa đi vừa duỗi vai, thở dài một hơi.Gió khuya thổi nhẹ, lùa vào cổ áo, khiến cô hơi rùng mình.Phố xá về đêm vắng tanh.Chỉ còn vài ánh đèn vàng leo lét dọc theo con hẻm nhỏ.Bỗng từ phía xa, trong làn gió lạnh, cô nghe thấy tiếng hát vọng lại.Là giọng nam - nữ hòa quyện, nghe như đang song ca một khúc nhạc xưa cũ.Tiếng hát lúc đầu nhẹ bẫng như gió, sau dần rõ hơn...Nhưng càng nghe, Mộc Như lại càng cảm thấy bất an.Tiếng hát không giống người bình thường đang hát.Mà như... tiếng than khóc ai oán.Tiếng gào thét bị bóp nghẹt dưới lớp lụa mỏng của âm điệu.Cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.Xa xa, ở một góc ngã ba, có ánh đèn đỏ lập lòe.Ánh sáng mờ đục như được hắt ra từ đèn lồng giấy đã cũ.Phía dưới ánh đèn, cô thấy thấp thoáng bóng người.Không chỉ một... mà rất nhiều.Họ ngồi xếp hàng ngay ngắn, không nhúc nhích.Tựa như đang lặng lẽ chăm chú nghe một buổi hát.Nhưng không có sân khấu, không có người hát, không có nhạc cụ.Chỉ có ánh đèn đỏ nhòe nhoẹt.Và tiếng hát... vẫn vang lên, réo rắt như gọi hồn.Sự tò mò thôi thúc Mộc Như tiến lại gần.Cô bước từng bước về phía đèn đỏ lập lòe phía ngã ba.Tiếng hát ngày một rõ hơn.Vẫn là giọng ca đôi, nhưng lúc này đã trở nên sắc lạnh, như xuyên vào tận xương tủy.Cô nín thở.

Tim đập thình thịch trong lồng ngực.Đến khi tới gần, cô mới nhìn rõ -Hai người đang đứng giữa ánh đèn là một đôi nam nữ mặc trang phục hí kịch cổ.Mặt họ được vẽ trắng toát, nét kẻ đậm như mặt nạ.Từng động tác, từng cái nghiêng đầu, giơ tay...

đều uyển chuyển, chuẩn xác như diễn viên chuyên nghiệp.Cô đứng sững.

Không thể rời mắt.Nhưng điều khiến Mộc Như lạnh gáy...Là đoàn người đang ngồi ngay ngắn phía dưới.Họ ngồi xếp thành từng hàng, lưng thẳng, tay đặt trên đùi.Không ai cử động.

Không ai quay đầu.Tất cả đều chăm chú nhìn lên sân khấu.Họ mặc những bộ trang phục cũ kỹ, màu sắc nhạt phai theo năm tháng.Áo trường sam, áo mãng bào, váy yếm, búi tóc...Tất cả đều là y phục thời Mãn Thanh.Cảnh tượng trước mắt giống như một buổi hát cổ xưa, được giữ nguyên vẹn giữa lòng hiện đại.Chỉ có điều... buổi diễn này đang xảy ra vào lúc nửa đêm, giữa một con phố không ai lui tới.Mộc Như đứng chăm chú nhìn.Cô chưa từng thấy ai diễn hí kịch hay đến vậy.Từng bước di chuyển, từng động tác phất tay, đảo mắt...

đều toát lên vẻ ma mị khó tả.Không có âm nhạc, không có tiếng trống chiêng, nhưng không khí lại căng như dây đàn.Cô như bị kéo vào một thế giới khác.Một lúc sau, khi vở diễn đang đến cao trào -Đột nhiên, cả hai nhân vật trên sân khấu khựng lại.Im lặng.

Không nhúc nhích.Mộc Như cảm thấy lồng ngực mình lạnh buốt.Gió vừa lặng xuống.

Không khí trở nên đặc quánh.Rồi... hai người diễn hí kịch cùng lúc quay đầu, nhìn thẳng về phía cô.Cặp mắt tô đen đậm bên dưới lớp phấn trắng bệch như xuyên qua màn đêm, đâm thẳng vào cô.Mộc Như đứng chết trân.Ngay lúc đó, một âm thanh rợn người vang lên."

Cạch."

"Cạch."

Tiếng xương cổ quay.Toàn bộ những người đang ngồi xem kịch đồng loạt quay ngoắt đầu về phía cô.Từng cái đầu xoay như máy, không cần chuyển động thân thể.Ánh mắt họ đen ngòm, sâu hút.Miệng nở nụ cười méo mó - cười mà không hề có sự sống.Lạnh toát.

Tê dại.Mộc Như hoảng loạn, lùi lại mấy bước.Chân cô vấp phải thứ gì đó mềm mềm phía sau.Cô quay lại.Là hai đứa trẻ ban nãy.Vẫn bộ đồ xám tro như hình nhân giấy.Vẫn đôi mắt vô hồn, trắng bệch như sáp nến.Chúng đứng sát sau lưng cô tự lúc nào.Không tiếng bước chân.

Không tiếng thở.Chỉ có Mộc Như - giữa màn đêm, đứng giữa một buổi hát hồn phách, lọt thỏm trong ánh đèn đỏ máu lập lòe.Mộc Như giật mình quay ngoắt lại phía trước.Toàn bộ đoàn người xem kịch đã đứng dậy.Không một tiếng động.Họ đứng thẳng, ngay ngắn như thể đang đợi lệnh gì đó.Cô không dám nhìn thêm.Hoảng loạn, cô xoay người bỏ chạy.Tiếng bước chân dội vang trên nền đường vắng.Tay nắm chặt quai túi, tim đập thình thịch.Cô cứ chạy, vừa chạy vừa ngoái đầu lại.Không thấy ai đuổi theo.

Nhưng cảm giác... như có hàng trăm ánh mắt vẫn dõi theo cô từ sau lưng.Gió thổi vù vù qua tai.Càng chạy càng xa khỏi khu phố cổ, cuối cùng cô cũng về tới tòa chung cư nơi mình trọ.Một tòa nhà cũ kỹ, rêu phong bám đầy tường, hành lang thường xuyên chập chờn ánh đèn.Cô thuê nơi này vì rẻ.

Nhưng ban ngày đã thấy âm u, ban đêm lại càng rợn người hơn.Cả khu xung quanh tối đen.

Không một bóng người.Mộc Như thở gấp, tim đập loạn, lập tức chạy vào sảnh.Cô lao tới chỗ thang máy, bấm nút liên tục."

Ting...

Ting...

Ting..."

Không có gì xảy ra.Đèn không sáng.

Cửa không mở.Không khí trong sảnh như đông cứng lại.Im lặng.

Lạnh lẽo.Cô nuốt khan.

Cúi sát nhìn bảng điều khiển...Vẫn còn điện.

Nhưng thang máy không hoạt động.Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống lưng cô.Cô siết chặt túi xách, không dám quay đầu.Thang máy không mở.Không chần chừ, Mộc Như quay đầu lao về phía thang bộ.Đèn cầu thang chập chờn.

Tường ẩm mốc lốm đốm vết loang.Tay vịn lạnh toát, dường như hơi ẩm từ trong tường đang thấm vào lòng bàn tay cô.Cô vừa chạy, vừa đếm bậc thang trong đầu.Một tầng... hai tầng... ba tầng...Cô thở gấp, tim đập loạn.Bốn tầng.Cô dừng lại, nhìn quanh.Biển số tầng trước mặt ghi rõ ràng:

Tầng 4.Cô cau mày.Lẽ ra đây phải là tầng 5.Cô tiếp tục chạy.Lên nữa.

Vẫn là tầng 4.Cô chạy nữa.Tầng 4.Lần thứ ba, lần thứ tư... vẫn là tầng 4.Cô như kẹt trong một vòng lặp vô hình.Mộc Như thở hổn hển, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.Cô nhìn chằm chằm vào bảng số tầng.Đôi chân bắt đầu run rẩy.Một ý nghĩ khủng khiếp chợt lóe lên trong đầu -Chung cư này... làm gì có tầng 4.Cô nhớ rất rõ.Khi xem nhà thuê, bà chủ còn nói rõ:

"Ở đây không có tầng 4 đâu cháu, người ta kiêng số đó.

Mình ghi là 3A thôi."

Tầng 4 không tồn tại.Vậy thứ cô đang đứng ở đây là đâu?Cô lùi lại một bước, va vào vách tường lạnh ngắt.Không gian như co rút lại.Không tiếng người.

Không gió.Chỉ có tiếng tim đập trong tai - thình thịch, thình thịch - như trống đưa linh hồn về âm giới.Cô lùi lại.Mắt vẫn không rời khỏi tấm biển "Tầng 4" trước mặt.Một lúc sau, ánh đèn trên trần bất chợt lóe lên."

Tách."

Ánh sáng rọi xuống, chiếu vào một cánh cửa gỗ cũ kỹ cuối hành lang.Cánh cửa ấy... trước đó chưa từng thấy.Trên cửa dán một tấm bùa giấy bạc đã ố màu, nét mực đen vẽ hình bát quái, nhưng lại bị xé rách một góc.Ngay dưới tay nắm cửa, có khắc một dòng chữ nhỏ bằng Hán cổ:

"Chỉ người mang nợ âm mới được bước vào."

Mộc Như tim đập mạnh.Cô không hiểu hết nghĩa câu đó, nhưng trực giác mách bảo: nơi này có liên quan đến những điều cô đã thấy... và những điều sắp tới.Ngay lúc ấy, trên bức tường bên cạnh cánh cửa, từng nét chữ bắt đầu hiện lên như được viết bởi bàn tay vô hình:"Một bước sai, muôn kiếp lạc.

Tìm được ngọc, mở được sinh.

Bóng không đầu, tiếng không thân

Giải điều đó, mở lối linh."

Từng chữ như in vào óc, lạnh toát.Cô đưa tay chạm thử lên tường - mặt tường lạnh ngắt như đá mộ.Đột nhiên, cạch một tiếng.Cánh cửa gỗ cuối hành lang tự động mở ra, hé một khe nhỏ tối om.Một làn khói mỏng lùa ra ngoài, có mùi như tro lạnh lẫn với mùi hương tàn.Cô do dự vài giây rồi chậm rãi bước vào.Bên trong là một căn phòng vuông, tường bằng gạch đất nung, trần thấp và không có cửa sổ.Ở giữa phòng là một bàn đá, bên trên bày ba vật:

Một chiếc đèn lồng đỏ, đang cháy leo lét.Một hộp gỗ nhỏ chạm khắc hình sen.Một chiếc gương đồng cũ, mặt gương xỉn màu không soi thấy gì.Bên cạnh bàn, treo một tấm lụa dài.

Trên đó viết:"Đèn chiếu bóng, gương thấy linh,

Hộp giữ hồn, ngọc ẩn hình.

Chọn sai vật, lối tan tành.

Chọn đúng đường, mở tử sinh."

Mộc Như nuốt khan.Cô hiểu rằng mình phải chọn một món.Một vật dẫn đường, hoặc một vật...

đưa cô tới chỗ không quay về.Liệu cô sẽ tìm được lối về hay vĩnh viễn lưu lạc âm giới....
 
Back
Top Bottom