Ngôn Tình Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
502,861
0
36
AP1GczPe8r63xGDvQ0CJVXme1qiAT2KUqUrqDxLj8yriVq3J5cauDV8jcCl5yRoYx_oo-R9mRWsOW9UVKlROQHdICB4HuvXOapMPpwjPPFHQ3x6DqKKFj3OXSYUpomunxZ6ULOl1gDQZNy9pVO3lUCWzLup0=w215-h322-s-no-gm

Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Tác giả: Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Phụ thân nhận nửa tấm thịt lợn rồi bán ta vào nhà họ Triệu, chỉ vì đệ đệ vô tình buột miệng nói thèm thịt lợn kho.

Nhà họ Triệu có ba người con trai, ta được gả cho người con út.

Hai vị tẩu tẩu thì hung dữ, mẹ chồng lại cay nghiệt chua ngoa.

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những tháng ngày khổ sở.

Nhưng không ngờ, vừa bước chân vào cửa, ta lại được cả nhà họ Triệu nâng niu, chiều chuộng như báu vật.

...​
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 1


Nhà họ Triệu đến nhà ta dạm hỏi, nhưng phụ thân lập tức từ chối.

Cả làng ai mà không biết nhà họ Triệu là hạng người gì. Triệu đại nương dựa vào việc sinh được ba người con trai, cứ thế mà ngang nhiên khệnh khạng trong làng, hống hách chẳng ai sánh bằng.

Con dâu cả vốn là con gái nhà đồ tể, dáng người to lớn khỏe mạnh, vậy mà về nhà họ Triệu lại bị Triệu đại nương trị đến ngoan ngoãn như mèo.

Con dâu thứ lại càng đáng thương hơn, nàng vốn là cô nhi nhà Nhị gia ở đầu làng. Năm xưa, Nhị gia nhặt được một người đàn bà lang thang ngoài đồng, bà sinh ra nàng rồi chẳng bao lâu sau qua đời. Trước khi nhắm mắt, Nhị gia sắp đặt hôn sự, gả nàng vào nhà họ Triệu.

Người ta thường thấy giữa trời hè nóng nực, nàng bị mẹ chồng kéo ra đồng làm việc, mồ hôi chảy đầm đìa làm ướt cả áo trước ngực.

Những gã trai độc thân đi qua, ánh mắt dâm ô nhìn chằm chằm vào vạt áo ướt, không ngừng huýt sáo trêu ghẹo: "Này, thê tử của lão nhị, không bằng theo ta đi, ta đâu nỡ để nàng ra đồng giữa trưa thế này."

Triệu đại nương nhổ toẹt một bãi nước bọt, lớn giọng: "Xì, ngươi còn chẳng bằng ngón chân cái của con trai ta."

Rồi bà đưa tay chọc vào người con dâu thứ, mắng: "Đồ ngốc, người ta nói vậy mà không biết cãi lại sao?"

Con dâu thứ bị bà ta xô lảo đảo, nàng rơm rớm nước mắt nhưng vẫn cố nhịn không để rơi lệ.

Người đến bàn chuyện hôn sự lần này là lão tam Triệu Thanh, con trai út nhà họ Triệu. Hắn có dáng vẻ đoan chính, nhưng khuôn mặt lạnh như Diêm Vương khiến ai cũng sợ. Nghe đâu hắn từng học võ ở một võ quán trong thành, nhưng do mạnh tay lỡ g.i.ế.c người mà phải bỏ nghề về quê trồng trọt.

Hắn còn dẫn về một cô gái thanh tú, nhưng chỉ mấy năm sau, nàng c.h.ế.t không rõ lý do. Từ đó, tiếng tăm của hắn càng bết bát, các gia đình tử tế đều tránh xa, không ai dám gả con gái cho hắn.

Một gia đình như vậy, nếu ta gả vào, họ muốn bóp c.h.ế.t ta chắc còn dễ hơn bóp c.h.ế.t một con kiến.

Ta nghĩ, may mà phụ thân thương ta, sợ ta khổ sở nên mới từ chối.

Nhưng đêm đó, ta nghe được cuộc nói chuyện giữa phụ mẫu:

"Nhà họ Triệu cũng thật không biết điều, chỉ nói suông mà muốn cưới Liễu nha đầu nhà mình, hừ!"

"Đúng vậy, đến cả lão Trương què còn đưa được năm lượng bạc làm lễ cưới, nhà họ Triệu có ba thằng con trai mà lại không đưa nổi một lượng bạc!"

Lòng ta lạnh toát. Lão Trương què kia vì làm việc mà gãy chân, được chủ nhà đền bù cho mười lượng bạc, liền tưởng mình có giá, ngày ngày mơ mộng lấy vợ trẻ.

Đến khi Triệu đại nương mang nửa tấm thịt lợn đến, nghe nói là do bà ép con dâu cả về nhà mẹ đẻ để xin giúp.

Phụ thân ta nhìn tấm thịt lợn, mắt sáng rực.

Mấy hôm trước, đệ đệ ta qua nhà người khác chơi, thấy thịt kho thơm đến mức ch** n**c miếng. Cuối cùng, phụ thân cắn răng: "Nửa tấm thịt này cũng đáng giá đấy, nhận đi. Trước mắt cho thằng bé thỏa cơn thèm, con gái thì sửa soạn đi, gả cho nhà họ Triệu thôi."

Lần này, ta không phản đối, chỉ gật đầu.

Giữa lão Trương què và nhà họ Triệu, dù sao cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.

Mẫu thân đã hầm xong nồi thịt, hương thơm béo ngậy lan tỏa. Đệ đệ ta đang nhét từng miếng vào miệng không ngừng. Bà nhìn thấy ta, liền vội vàng đậy kín nắp nồi.

Ta bị đẩy lên chiếc xe kéo, mặc bộ hỷ phục cũ mà mẫu thân đã chỉnh sửa lại khi bà thành thân, nhăn nhúm chật chội ôm sát lấy người. Triệu Thanh đứng phía trước kéo xe, qua lớp khăn hỷ đỏ thẫm, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng mờ mờ.

Chẳng lẽ nửa đời còn lại của ta thật sự phải rơi vào hang hổ sói này, để mặc cả nhà họ Triệu tùy ý giày vò sao?

Đêm tân hôn, mẹ chồng gọi cả nhà vào chính sảnh để họp.

Trong lòng ta không khỏi thầm than vãn, bà ấy đúng là làm cao quá, một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại còn học đòi nhà giàu tổ chức họp hành. Nhưng ta hiểu rõ, đây là cách để bà đặt ra quy củ với ta.

Triệu Thanh quả thực rất đẹp, lông mày như mực họa, đôi mắt sáng tựa sao trời.

Vẻ tuấn tú trời ban ấy lại pha thêm nét sắc lạnh khó nói thành lời. Nhưng khuôn mặt hắn lạnh lùng, không chút biểu cảm, giống như Tu La đến từ địa ngục.

Hắn vẫy tay ra hiệu ta bước đến, như ra lệnh.

Khi ta tới gần, hắn mở lòng bàn tay, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, đưa một viên đường phèn vào miệng ta.

"Ngậm đi, mẫu thân ta nói chuyện không có điểm dừng đâu."

"Nếu nàng khát hay buồn ngủ, chỉ cần nhìn ta ra hiệu, ta sẽ tìm lý do đưa nàng về."
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 2


Đường phèn tan dần trên đầu lưỡi, vị ngọt ngào lan tỏa. Thì ra, đây chính là vị ngọt mà đệ đệ ta thường được nếm.

Mỗi lần mẫu thân đi chợ về đều mua một ít đường phèn, cất vào chiếc hũ sứ. Đệ đệ ta mỗi khi làm loạn hoặc khóc lóc, mẫu thân liền như làm ảo thuật, lấy ra một viên nhét vào miệng nó, ngay lập tức nó ngừng khóc.

Ta từng lén nhìn những viên đường ấy, trong veo, trắng muốt, long lanh như những viên ngọc quý.

Có lần, tay ta đã thò gần tới hũ, nhưng đột nhiên khựng lại. Không được, mẫu thân luôn đếm kỹ, nếu thiếu một viên bà sẽ đánh c.h.ế.t ta.

Có lần khác, túi áo của đệ đệ bị rách, một viên đường nhỏ rơi xuống đất. Ta len lén nhặt lên, nắm chặt trong tay.

Trong lòng hồi hộp như vừa làm chuyện xấu, tim đập thình thịch mãi. Ta chạy ra tận chân núi mới dám mở bàn tay.

Nhưng viên đường đã tan hết, chỉ còn lại chút dính dấp trong lòng bàn tay. Ta đưa lưỡi l.i.ế.m lấy chút ngọt ngào vụng trộm ấy, cảm giác vừa tham lam vừa thoả mãn.

Bất chợt, Triệu Thanh chủ động nắm lấy tay ta. Trái tim ta như dậy sóng, tựa như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ yên ả, tạo nên từng vòng sóng lan xa.

Những cô gái có tâm hồn cằn cỗi thường dễ dàng rung động bởi một chút dịu dàng. Lúc này, ta rốt cuộc cũng dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, trong lòng không khỏi nghĩ: Hắn tốt, ít nhất tốt hơn những gì ta từng tưởng tượng.

Mẹ chồng ngồi nghiêm trang bên mép giường đất, rõ ràng không hài lòng với việc ta đến chậm, bà chỉ đích danh ta:

"Con dâu út, con vừa mới vào nhà chúng ta, chưa quen phép tắc. Sau này nếu nói họp mặt, phải nhanh chân hơn một chút."

Nhị tẩu e dè lên tiếng giúp ta: "Do nàng bận rộn cả ngày nên đến muộn một chút, mẫu thân đừng trách nàng nữa."

Đại tẩu liếc nhị tẩu một cái, mỉa mai: "Chỉ có ngươi là biết làm người tốt, nhưng đừng quên, tam đệ cưới vợ, từ sửa sang nhà cửa đến mở tiệc đều là tiền từ hai nhà chúng ta bỏ ra."

Mẹ chồng khẽ ho một tiếng, cả hai lập tức im lặng.

"Bần không vì ăn, hàn không vì mặc, nghèo là vì không biết tính toán. Nhà này bây giờ thêm người, vẫn phải như trước, mỗi tháng từng nhà đưa một khoản tiền cho ta giữ, vừa là để dưỡng già cho chúng ta, vừa làm quỹ dự phòng cho cả nhà. Còn con dâu út, đừng làm bộ dáng dâu mới nữa, mai bắt đầu xuống ruộng làm việc với ta."

"Trong sổ này, từng khoản chi tiêu đều rõ ràng minh bạch. Tiền cưới vợ cho nhà lão tam đã dùng đến quỹ chung, nhưng vẫn không đủ, hai tẩu tẩu của các ngươi phải góp thêm. Sau này, các ngươi nhớ trả lại."

Mẹ chồng không biết chữ, vậy mà còn lôi ra cả sổ ghi chép.

Ta liếc qua, thấy trên sổ ngoài vài con số, còn có những vòng tròn, dấu chấm, con chim có cánh, đầu heo méo mó và cả rau củ có lá.

Hóa ra mẹ chồng không biết viết, liền dùng tranh vẽ để ghi lại.

Mẫu thân ta thì chẳng bao giờ tính toán gì.

Mỗi lần phụ thân ta đi làm về đưa tiền, bà cầm mấy chục đồng mà tỏ ra khí thế như mấy chục lượng bạc.

Bánh bao thịt, kẹo hồ lô, bánh nếp, bánh đường, thịt hấp, bánh mè… Chợ phiên có gì bà đều dẫn đệ đệ ta đi ăn thử.

Tiền tiêu gần hết, cả nhà chỉ còn cách ngồi xì xụp bát cháo loãng với mấy hạt gạo lơ lửng, mặt mày ủ dột.

Có lần, ta đi nhặt củi về.

Một gánh củi đầy đè nặng đến mức không đứng thẳng nổi, tay chân chi chít vết xước của cành cây, rát buốt vô cùng.

Mẫu thân ta đang chờ để nhóm bếp nấu cơm. Bà mở hũ gạo ra, bên trong chỉ còn chút gạo, lại đang bị chuột gặm dở.

Mẫu thân ta lập tức nổi trận lôi đình, cầm bát sứ trong tay ném thẳng vào đầu ta, mắng:

"Trời tối mịt mới vác mặt về, không biết còn tưởng ngươi ra ngoài tằng tịu với ai!”

“Có đứa con gái vô dụng như ngươi, ngoài việc thêm một miệng ăn, còn làm được tích sự gì!"

Chiếc bát vỡ tung trên đầu ta, m.á.u rỉ ra từng dòng.

Ta đưa tay ôm trán, ánh mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm mũi chân mình, thở dài một tiếng.

Việc trong nhà đều do ta làm, đồ ăn ngon đều dành cho đệ đệ, nhưng dù vậy cũng chẳng đổi lại được chút thiện cảm nào từ mẫu thân.

Nhìn ta cứ chăm chăm vào cuốn sổ, mẹ chồng ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói:

"Nhà chúng ta từ trước đến nay đều trọng nam khinh nữ, làm dâu rồi, cũng phải ghi nhớ điều đó."

Ta ngây người.

Triệu Thanh khẽ chạm vào cánh tay ta, nói:

"Trọng nam khinh nữ nghĩa là việc nặng đàn ông làm, việc nhẹ để phụ nữ làm."

Đây là lần đầu ta nghe được cách giải thích này. Dù vẫn chưa hiểu tường tận, nhưng cách nhìn về mẹ chồng trong lòng ta đã thay đổi đôi chút.

Khi chúng ta trở về phòng, trời đã khuya.
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 3


Ta ngồi thẳng trên mép giường, không biết phải làm gì, bỗng có cơn gió mạnh thổi qua, cánh cửa sổ kêu "két" một tiếng mở toang.

Gió lùa vào, làm tóc ta khẽ bay. Triệu Thanh vội vàng đứng dậy, kéo chặt cửa sổ rồi ngồi xuống bên cạnh ta.

"Nàng có nóng không?"

Hắn nhìn thấy trên thái dương ta lấm tấm mồ hôi.

Sau đó, như chợt hiểu ra điều gì, hắn đưa tay ôm lấy vai ta, khẽ an ủi: "Đừng sợ, ta không ăn thịt nàng đâu."

Nhưng trong ánh mắt hắn rõ ràng lóe lên một thứ khát khao mãnh liệt, như con thú nhỏ đầy ngông cuồng.

"Để ta tắt đèn đi." Ta xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể thì thầm.

Hắn vặn bấc nến của đôi nến long phụng: "Không được. Đôi nến này phải cháy đến sáng mai, như vậy chúng ta mới có thể yêu thương nhau đến bạc đầu."

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó chịu, nghĩ thầm: Đúng là có kinh nghiệm!

Ánh trăng thu ngoài cửa sổ, nến long phụng vẫn cháy, chiếc áo bị cởi bỏ trong yên lặng.

Ngoài trời, sương lạnh mờ ảo phủ lên những dãy núi xa, ánh trăng dịu dàng như dòng nước, len lỏi xóa đi cái rét của đêm đen.

Trên giường, tựa gió xuân quấn quýt, lúc như dây leo cuộn chặt, lúc như sương mù mịt mờ giao hòa.

Mệt, thật sự là rất mệt...

Sáng sớm hôm sau, mỗi khi cử động, toàn thân ta đều ê ẩm, đau nhức.

Mẹ chồng đứng ngoài đập cửa rầm rầm, lớn tiếng gọi: "Con dâu út, dậy thôi, xuống ruộng làm việc!"

"Bình thường thì mới cưới không nên gọi sớm như vậy, nhưng nhà chúng ta làm ruộng, một ngày không xuống ruộng thì không có cơm ăn. Mau sửa soạn rồi theo ta ra đồng."

Ta nhìn quanh, Triệu Thanh đã sớm ra đồng cùng phụ thân và các huynh trưởng. Nghĩ đến đêm qua, mặt ta bất giác đỏ bừng.

Ta theo mẹ chồng và nhị tẩu xuống đồng, đại tẩu ở nhà lo việc bếp núc.

Ba chúng ta, mỗi người một luống, đi giật lùi, khom người cấy từng cây mạ xuống ruộng. Từ nhỏ ta đã quen làm mấy việc này, nên không thấy quá vất vả.

Chẳng mấy chốc ta đã bỏ xa nhị tẩu một đoạn, nhưng dù cố thế nào cũng không thể theo kịp tốc độ của mẹ chồng.

Nhị tẩu trượt chân ngã xuống ruộng, quần áo dính đầy bùn. Ta vội chạy tới đỡ nàng dậy, thấp giọng lẩm bẩm:

"Mẫu thân thật thiên vị, để đại tẩu ở nhà làm bếp, còn nhị tẩu phải làm việc nặng nhọc thế này."

Nhị tẩu ngăn ta nói tiếp: "Là do thân thể ta yếu, không trách mẫu thân được."

Nhị tẩu được phép về nhà sớm vì trượt ngã, nhưng mẹ chồng vẫn không quên dặn: "Về nhà thì giặt đồ sạch sẽ, rồi giúp đỡ đại tẩu một chút."

Ta và mẹ chồng tiếp tục làm việc từ sáng đến tận khi mặt trời lặn. Đói bụng, chúng ta chỉ ăn vài miếng bánh bao khô và uống nước lã.

Ban đầu, mẹ chồng còn không hài lòng vì ta làm chậm, nhưng dần dần ta theo kịp tốc độ của bà, bà bắt đầu có chút hài lòng, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi:

"Nhìn con gầy gò thế này, không ngờ làm việc cũng có sức đấy."

"Người có tay có chân, chỉ cần chịu khó, nhà này sẽ không c.h.ế.t đói."

Trên đường về, chúng ta gặp lão Trương què. Lão buông lời giễu cợt:

"Ơ kìa, chẳng phải nha đầu nhà họ Liễu đây sao? Nếu trước đây ngươi chịu gả cho ta, chẳng phải giờ được ăn ngon mặc đẹp, cần gì phải vất vả thế này? Đúng là không có mắt nhìn người!"

Ta không muốn đôi co, chỉ cúi người né tránh ánh mắt chế giễu của lão.

Nhưng mẹ chồng thì không nhịn được, xắn tay áo định lao lên cào cấu lão. Ta vội kéo bà lại, nhặt một nắm bùn từ ống quần, vo tròn rồi ném thẳng vào miệng lão Trương què.

"Để xem lão còn nói bậy được nữa không! Tự soi gương mà xem, cái mặt như cóc ghẻ mà còn dám mơ mộng hão huyền!"

Khi về đến nhà, ta mới biết công việc của đại tẩu cũng chẳng hề nhàn nhã.

Một sân đầy quần áo được phơi ngay ngắn, ngay cả quần áo lót của ta thay ra, đại tẩu cũng đã giặt sạch sẽ.

Hai sọt bánh bao làm từ bột ngô trộn bột mì, chắc hẳn phải bắt đầu nhào bột từ sáng sớm. Một đĩa lớn rau xanh đã được xào sẵn, nồi canh gà vàng óng trên bếp vẫn còn sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút.

Ta bất giác đỏ mặt vì chút ý nghĩ thiển cận trước đó của mình.

Tưởng rằng ở nhà là việc nhẹ nhàng, nhưng thật ra chẳng kém gì việc ra đồng.

Cha chồng và đại ca làm công bốc vác ở bến tàu, nhị ca giúp dân làng cày thuê kiếm tiền, còn Triệu Thanh sau vài năm cày ruộng cảm thấy nhàm chán, đã lên thành nhận một thợ xây làm sư phụ. Hiện tại, hắn cũng đã học được chút nghề, thậm chí có thể xây tường cho những gia đình giàu có.

Hắn là người về muộn nhất.

Chúng ta đợi hắn trở về mới chính thức bắt đầu bữa cơm.
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 4


Mẹ chồng múc cho mỗi người đàn ông một bát canh gà, trong đó chỉ có vài miếng thịt nhỏ, còn lại phần lớn là đậu phụ. Sau cùng, bà đặt hai chiếc đùi gà vào bát của ta và nhị tẩu.

"Đùi gà để các con bồi bổ một chút."

Đại tẩu cất giọng nửa thật nửa đùa: "Có công thì được bồi bổ, đúng là xứng đáng."

Thấy vậy, ta lập tức gắp đùi gà sang bát của đại tẩu: "Đại tẩu cũng vất vả, tẩu ăn đi."

Mẹ chồng liếc nàng một cái, mắng: "Ta quên con sao? Hai cái cánh gà mà con thích nhất đã để riêng trong nồi rồi, còn tranh đùi gà của em dâu, thật là không biết xấu hổ."

Đại tẩu cười khúc khích, trả lại đùi gà cho ta, rồi vui vẻ chạy đi mở nắp nồi: "Ta làm sao thật sự tranh của các ngươi được, chỉ là đùa một chút thôi mà."

Ta cắn một miếng đùi gà, vị ngọt mềm đậm đà tràn ngập đầu lưỡi. Ta chưa kịp nếm kỹ, đã vội nuốt xuống bụng.

Trước kia ở nhà, ta chưa từng được ăn thứ ngon như vậy. Mỗi lần mẫu thân nấu thịt, đều lén lút dành chút nước thịt dưới đáy nồi, dùng bánh mì lau sạch rồi đưa cho ta, coi như là một ân huệ lớn.

Bữa cơm này ấm cúng, khiến ta lần đầu tiên hiểu được cảm giác được gia đình yêu thương là như thế nào.

Ăn xong, Triệu Thanh mượn ánh trăng, lấy ra một con d.a.o ngắn, bắt đầu mài.

Lưỡi d.a.o sắc bén ánh lên dưới ánh trăng, khiến ta không khỏi giật mình.

Ta nhanh chân chạy tới, ngăn hắn lại: "Chàng định làm gì vậy?"

"Mài dao, để mai đem đi làm việc."

"Đi làm việc mang theo d.a.o để làm gì?"

Giọng ta vừa gấp vừa giận, còn hắn thì nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ta, đột nhiên bật cười. Nụ cười ấy dưới ánh trăng rõ ràng đến mức đôi môi đỏ thắm và hàm răng trắng sáng của hắn đều trở nên nổi bật.

"Ta… ta muốn làm cho nàng một chiếc trâm gỗ đào."

"Ta năn nỉ mãi, sư phụ mới chịu dạy cho ta, sư phụ của ta là thợ mộc đấy. Ông ấy bảo: "Muốn làm việc tốt, trước tiên phải mài công cụ thật sắc." Ông ấy bảo ta mài d.a.o cho bén, ngày mai sẽ dạy ta cách khắc."

Sự căng thẳng trong lòng ta cuối cùng cũng dịu xuống, mặt ửng hồng, khẽ lẩm bẩm: "Ai thèm trâm gỗ đào của chàng chứ!"

Hắn bất ngờ bế bổng ta lên, xoay mấy vòng, cười rạng rỡ: "Nàng tạm cài trâm gỗ này trước, sau này ta có tiền, sẽ đổi cho nàng trâm vàng."

Nửa tháng sau, hắn thực sự nâng niu trong tay một chiếc trâm gỗ đào mang đến cho ta.

Đầu trâm được khắc họa tiết mây ngũ sắc, trên thân còn tỉ mỉ khắc tên ta bằng những nét chữ nhỏ xíu.

Ta không thể tưởng tượng được đôi bàn tay thô ráp của hắn đã bỏ bao nhiêu công sức để làm ra món đồ tinh xảo như vậy. Trong lòng ta, chiếc trâm này còn quý hơn cả vàng ngọc.

Hắn tự tay cài trâm lên tóc ta. Ta dựa vào n.g.ự.c hắn, khẽ nói: "Chúng ta đều phải sống thật tốt nhé."

Hắn hiểu ý ta, siết chặt vòng tay ôm ta hơn nữa.

Ở quê, công việc đồng áng chẳng bao giờ hết. Mùa xuân trồng khoai lang, đậu phộng, ngô, cấy lúa. Mùa hè thì cắt cỏ lợn, nhổ cỏ, phun thuốc. Nhờ mẹ chồng rất chú tâm vào ruộng đồng, nên nhà ta mùa nào cũng thu hoạch tốt hơn nhà khác.

Mùa thu bận rộn nhất với việc thu hoạch. Thường thì lúc này nhị tẩu sẽ thay đại tẩu lo việc bếp núc, vì đại tẩu có sức vóc, chuyên làm các việc gặt hái, tuốt vỏ, còn những việc đòi hỏi tỉ mỉ như cấy mạ, nàng lại không giỏi.

Nhưng gần đây, đại tẩu có vẻ rất khác lạ. Mỗi lần bảo bà đổi việc với nhị tẩu để ra đồng, nàng đều ấp úng, miễn cưỡng.

Làm gì cũng uể oải, cơm ăn chẳng còn ngon miệng như trước.

Đã mấy lần nàng lơ đễnh đến mức khi nhóm lửa suýt làm cháy cả tóc, cả sân lúc nào cũng vương vấn mùi khét lạ lùng.

Có một lần, ta tình cờ nghe thấy Nhị thẩm nhà bên đang bàn tán với mấy người phụ nữ, họ nói đại tẩu ra ngoài lăng nhăng.

Họ bảo, mỗi sáng, đúng giờ Thìn, đại tẩu đều rời nhà, trùm khăn kín đầu, đến nhà một người đàn ông họ Trương ở làng bên, ở đó khoảng một canh giờ. Mà giờ đó, đại ca không có ở nhà.

Có lần, phụ thân của Nhị Ngưu đi vào thành, tình cờ nhìn thấy người đàn ông kia bế ngang đại tẩu bước thẳng vào nhà.

Họ nói rất rành mạch, cứ như tận mắt chứng kiến. Mãi đến khi ta khẽ ho một tiếng, cả đám người mới lúng túng tản đi.

Lòng ta trĩu nặng, biết rằng những gì họ nói không phải hoàn toàn vô căn cứ. Ta đã mấy lần nghe thấy tiếng cửa lạch cạch vào sáng sớm và từng phát hiện bã thuốc đã nấu bỏ lại sau nhà.

Chẳng lẽ… đại tẩu định như Phan Kim Liên, hại c.h.ế.t đại ca sao?

Chuyện này thực sự làm khó ta.

Nếu kể lại với người nhà chồng, nhất định sẽ khiến đại ca tức giận, thậm chí trong cơn nóng giận, không chừng đại tẩu bị đánh đến mất mạng.

Nhưng nếu không nói, mà lỡ như lời Nhị thẩm truyền tai là thật, thì thể diện của đại ca biết để đâu?
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 5


Khi ta còn đang tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào, thì có người chạy đến nhà hét lớn: "Không xong rồi, không xong rồi! Đại tẩu nhà ngươi nhảy sông tự vẫn rồi!"

Ta chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng gọi nhị tẩu đi tìm đại ca, còn mình thì chạy như bay ra bờ sông.

Trên đường, trong đầu ta liên tục hiện lên những ngày tháng ta cùng đại tẩu chung sống. Nàng ấy phúc hậu, không có nhiều tâm cơ, nói năng bộc trực, nhưng nếu đã đối tốt với ai thì thật lòng thật dạ.

Ta đúng là đáng chết! Chắc chắn đại tẩu đã gặp phải chuyện gì khó xử lắm!

Khi đến bờ sông, đám đông đã cứu được đại tẩu lên bờ. Toàn thân nàng ướt sũng, quần áo bó chặt vào người. Những gã đàn ông không đứng đắn đã bắt đầu nhìn chòng chọc vào n.g.ự.c nàng với ánh mắt đầy d*c v*ng.

Ta không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, phủ lên người nàng.

Ta đưa tay thăm dò hơi thở của nàng, thì thấy rất yếu ớt.

Ta cũng không biết mình làm có đúng hay không, chỉ đành dùng cả hai tay ấn mạnh lên n.g.ự.c nàng, mong có thể ép nước trong bụng nàng ra ngoài.

Không biết đã ấn bao lâu, cuối cùng nàng cũng nôn ra một bụng nước đục.

Lúc đó, đại ca và những người khác cũng kịp chạy đến. Chúng ta cùng nhau đưa đại tẩu về nhà.

Trời đã gần tối, đại tẩu mới từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt, nàng đã rơi nước mắt.

"Ta thật vô dụng, ta không còn mặt mũi nào để sống nữa…"

Thì ra, đại tẩu và đại ca thành thân nhiều năm mà chưa sinh được con. Gần đây, nàng lại hay bị đau nhói ở ngực, nghe nói trong làng có một thầy thuốc già từ kinh thành về ẩn cư, nàng liền tự mình đi bốc thuốc điều dưỡng.

Kết quả, thầy thuốc chẩn đoán nàng mắc bệnh tim, dẫn đến thiếu máu, rất khó mang thai.

Đại tẩu không hiểu những thuật ngữ rắc rối này, chỉ nghĩ rằng bệnh tim là tử bệnh. Trước đây, trong họ hàng nhà nàng cũng có một người mắc bệnh tim, đột ngột ngã xuống rồi qua đời.

Nàng lo lắng khôn nguôi, ngày ngày sống trong sợ hãi, chỉ biết dùng nước mắt chan cơm. Vốn đã nặng lòng, lại thêm cơ thể không khỏe, hôm đi gặp thầy thuốc thì nàng ngất xỉu tại chỗ.

May mà có người đàn ông họ Trương ở gần đó nhận ra nàng, đã cõng nàng về nhà mình và gọi thầy thuốc đến chữa trị.

Cứ thế, những lời đồn đại bất ngờ lan ra. Không biết người khác có tin hay không, nhưng với đại tẩu, sự xấu hổ đã đè nặng đến mức nàng không chịu nổi, mới nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết.

Đại ca không giỏi nói lời ngọt ngào, chỉ ngồi ngây ngốc bên cạnh nàng, lặp đi lặp lại: "Sao nàng lại ngốc thế này chứ?"

"Sao bệnh nặng như vậy mà không nói một lời?"

"Ta cần con cái làm gì, nàng mới là quan trọng nhất."

Mẹ chồng không nói gì, giận dỗi đi thẳng ra ngoài.

Ta bất chợt nhớ lại lần ta bị ốm trước đây…

Hồi còn ở nhà, có lần ta sốt cao, mẫu thân sợ chữa bệnh sẽ tốn rất nhiều tiền. Giữa ngày đông giá rét, bà đẩy ta ra ngoài sân phủ đầy tuyết, bảo ta tự xoay xở.

"Sốt thì có c.h.ế.t được đâu, chờ khỏe lại hãy vào, đỡ lây bệnh cho đệ đệ ngươi."

Ta đi không vững, mí mắt nặng trĩu, chỉ có thể rên khe khẽ, nhưng tiếng kêu ấy nhanh chóng bị gió tuyết nuốt mất.

Mỗi khi há miệng, cơn gió lạnh thổi vào khiến cổ họng đau rát, như có d.a.o cứa. Cả người ta vừa như bị đốt cháy, vừa khô khốc, rát bỏng đến khó chịu.

Không biết bao lâu sau, ta mơ màng thiếp đi. Trong mơ, ta như đang nằm trên một mặt băng, lạnh buốt đến nỗi răng va vào nhau lập cập.

Khi tỉnh lại, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời ló dạng. Ta cố xoay người, tìm chút ánh nắng ấm áp để sưởi.

May thay, mạng ta lớn, không bị sốt chết. Ta siết chặt chiếc áo bông rách nát trên người, run rẩy lê từng bước về nhà.

Trong nhà nông, việc khám bệnh bốc thuốc luôn là chuyện tốn kém. Mẹ chồng ta nhất định là tiếc tiền.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bà quay lại.

Bà đẩy đám đông sang một bên, bước đến gần đại tẩu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ấy. Bà nói nhanh, giọng giống như tiếng hạt bàn tính rơi lạch cạch trên sàn:

"Ta đã xem lại gạo thóc trong nhà, trừ đi phần để ăn, còn lại đều bán hết lấy tiền chữa bệnh cho con."

"Khóc lóc gì chứ? Sống mới là cách đấu tranh, c.h.ế.t rồi chỉ quấn chiếu chôn xuống đất, chẳng còn biết gì, thế mà gọi là tranh đấu sao?"

Mẹ chồng ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt dò hỏi ý kiến của mọi người.

Cha chồng ta, vì gánh hàng nhiều năm mà lưng đã còng, dù ngồi thẳng nhưng vẫn có vẻ khòm khòm. Ông gắng gượng ưỡn lưng, nói: "Ta nghe theo mẫu thân của các con."

Nhị ca lập tức đáp chắc nịch: "Phải chữa bệnh. Có bán hết nồi niêu xoong chảo cũng phải chữa cho đại tẩu."

Triệu Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói khẽ: "Sợ gì? Trời sập đã có đàn ông gánh."

Đại tẩu nghe vậy, lại òa khóc to hơn.
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 6


Thấy thế, ta vội chạy về phòng, lấy ra chiếc hộp đựng tiền của mình.

Từ lúc thành thân, số tiền Triệu Thanh đưa cho ta, ta đều cẩn thận giữ lại, chưa dám tiêu, định để mua cho hắn một chiếc mũ lông hồ ly tốt và đôi ủng bảo vệ chân. Nhưng bây giờ, đại tẩu cần tiền hơn ta.

Ta vừa nghĩ, vừa chạy ra, vô tình đụng phải nhị tẩu ở cửa.

Ta thấy trong tay nhị tẩu cũng ôm một túi tiền, bên trong căng phồng, rõ ràng là nhiều hơn số tiền của ta rất nhiều.

Nhị tẩu mím môi cười, nhẹ nhàng nói: "Xem ra đệ muội nghĩ giống ta. Đi, chúng ta cùng đem đến cho đại tẩu."

Sau bữa tối, mẹ chồng lại lấy cuốn sổ ra, cẩn thận vẽ một chiếc bình thuốc lớn lên đó, rồi ghi thêm một khoản chi nặng nề.

Đến mùa đông, cuộc sống của người nghèo khổ thường rất chật vật. Mùa mà cỏ cây chẳng mọc nổi, ngay cả cỏ dại cũng chẳng có mấy sợi.

Nhà người khác còn có lương thực dự trữ để qua đông, nhưng nhà chúng ta ngày càng túng thiếu, chẳng biết phải xoay xở thế nào.

Mấy người đàn ông lớn trong nhà ăn khỏe như bò, mỗi ngày khi mẹ chồng nấu cơm đều thở dài, nhìn những hạt gạo ít ỏi trong nồi, đành phải thêm một gáo nước để đủ phần.

Tết sắp đến mà cứ thế này, cả nhà e rằng không thể đón một cái tết ra hồn.

Đại tẩu không chịu nổi nữa, nghĩ cách gửi tin về nhà mẹ đẻ.

Hôm sau, Lưu đồ tể mang hai cái chân giò lợn tới.

Ông nhìn đại tẩu, ánh mắt đầy thương xót, chăm chú nhìn nàng rất lâu.

Ông nói với mẹ chồng, giọng cứng rắn: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không báo sớm cho thông gia?"

Mẹ chồng cứ nghĩ ông tới để trách móc, vội vàng giải thích: "Chúng ta sợ ông lo lắng, định đợi khi đại nương khỏe hẳn rồi mới báo tin."

Lưu đồ tể phất tay, thở dài: "Thông gia hiểu nhầm ý ta rồi. Ý ta là nếu báo sớm, chúng ta còn nghĩ cách cùng nhau, đâu thể để cả nhà phải chịu đói thế này."

Mẹ chồng vốn là người sắc sảo, lúc này lại ngượng ngùng: "Nhà đông miệng ăn, sao dám phiền đến thông gia. Chúng ta tiết kiệm một chút, rồi cũng sẽ qua được thôi."

Trước khi rời đi, Lưu đồ tể để lại một túi tiền, kéo đại tẩu sang một bên nói chuyện hồi lâu.

Có thêm hai cái chân giò, cuối cùng nhà ta cũng có hy vọng đón một cái tết đầy đủ. Ai nấy đều hiện lên nét vui mừng.

Nhưng phụ mẫu ta không biết nghe phong thanh từ đâu, lập tức mò tới.

Phụ thân ta, lần trước ăn trộm lúa mì nhà người ta bị bắt tại trận, bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, giờ vết thương vẫn chưa lành hẳn.

Mẫu thân ta dìu ông, vừa nhìn thấy hai cái chân giò liền trố mắt sáng rực.

"Liễu nhi, tết sắp đến rồi, người ta ai cũng nhớ về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến. Sao ngươi chẳng thấy ló mặt?"

"Con gái với mẫu thân mình là m.á.u mủ tình thâm, đứt xương còn liền gân, ngươi đừng quên ai mới là người thân thiết nhất của ngươi."

"Đúng lúc có hai cái chân giò, chia một cái cho chúng ta đi, coi như quà tết, ta cũng không trách ngươi nữa."

Mẫu thân ta vừa nói, vừa đưa tay định chộp lấy một cái chân giò.

Đại tẩu người cao to như vách đá, lạnh lùng đứng chắn trước mặt bà: "Thẩm thật biết nói đùa. Thịt lợn từ nhà mẫu thân ta gửi tới, từ khi nào lại đến lượt thẩm định đoạt?"

Mẫu thân ta cười giả lả: "Vậy thì cũng phải chia cho Liễu nhi một phần chứ."

Đại ca sợ đại tẩu tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, liền lớn tiếng quát mẹ ta: "Tránh xa thê tử của ta ra!"

Phụ thân ta thấy mẫu thân ta bị bẽ mặt, cơn giận đành trút lên ta. Ông xông tới định túm tóc ta, miệng không ngừng mắng: "Thứ nha đầu vô dụng, đừng tưởng ngươi gả đi rồi thì ta không trị được ngươi."

"Nói cho cùng, ta vẫn là phụ thân của ngươi!"

Triệu Thanh bước lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ thân ta, nói lạnh lùng: "Nếu nhạc phụ muốn nói chuyện tử tế, ta còn có thể mời ngồi uống trà."

"Còn nếu xông vào giành giật, thì đừng trách ta không khách sáo."

"Hôm gả đi, chính nhạc mẫu đã nói, con gái xuất giá như bát nước hắt đi. Giờ lại nói chuyện huyết thống thân tình, ân tình ấy, chúng ta thật sự không cần."

"Liễu nhi bây giờ là thê tử của ta. Ta tuyệt đối không để ai ức h.i.ế.p nàng dù chỉ một chút."

Triệu Thanh bóp c.h.ặ.t t.a.y phụ thân ta, khiến ông đau đến nhảy dựng, chân đau cũng bị kéo theo, biểu cảm méo mó của ông trông đến buồn cười.

Mẫu thân ta thấy thế, chẳng còn tâm trí quan tâm đến phụ thân, lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Cái tên Diêm Vương sống này sao lại có nhà lúc này chứ..."

Trước khi đi, bà còn không quên lườm ta một cái, mắng: "Cười đi! Đợi đến khi hắn đánh c.h.ế.t ngươi thì xem còn cười nổi không!"

Người với người thật sự khác biệt quá lớn. Phụ mẫu người khác luôn tìm cách giúp đỡ con cái, còn họ, chỉ mong lột da ăn thịt của ta mà thôi.

Sao họ lại không chịu nổi việc ta sống tốt như vậy chứ!
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 7


Mẹ chồng chia thịt thành nhiều phần. Những miếng lớn, béo hơn được treo lên hong gió, còn những miếng nhỏ thì băm nhuyễn, trộn với mỡ để làm món thịt xào.

Mùi dầu mỡ từ món thịt xào phảng phất trong không khí khiến ta bất giác buồn nôn.

Mời thầy lang đến khám, ta mới biết mình đã mang thai hơn hai tháng.

Cả nhà ai nấy đều cười tươi, ánh mắt tràn đầy niềm vui nhìn ta, khiến ta xấu hổ vội chạy về phòng.

Mặt ta nóng bừng, tim đập thình thịch, đứng trước gương soi, cảm thấy cả gương mặt đỏ hồng như vừa uống rượu. Trong gương, bóng dáng Triệu Thanh hiện lên.

Ta đưa tay che mặt, khẽ nói: "Chàng sắp làm cha rồi đó!"

Triệu Thanh bước tới, vòng tay ôm lấy ta, râu lởm chởm dưới cằm hắn chạm nhẹ lên trán ta, ngưa ngứa.

Ta đưa tay bám vào cánh tay hắn, bỗng nhận ra hắn khẽ hít một hơi, như đang chịu đau.

"Chàng bị thương sao?"

Hắn lảng tránh, nói không sao cả, chỉ là lúc sửa từ đường cho người ta bị rơi khỏi giàn giáo, bị thép đ.â.m trúng. Giờ cũng gần lành rồi.

Ta không để hắn chống chế, nhất định bắt hắn cởi áo ngoài ra. Nhìn thấy bên cánh tay phải của hắn có một vết thương dài năm tấc, từ khuỷu tay chạy tới vai, khiến ta không khỏi giật mình.

Thời gian qua, vì hắn bận rộn đi làm xa cả chục ngày mới về, ta cũng không chú ý đến hắn, giờ mới nhận ra hắn đã chịu vết thương nặng như vậy.

Hắn lấy từ túi ra một nắm tiền đồng, đưa cho ta: "Tiền này nàng giữ lấy, mua ít đồ cho mẹ con nàng, đừng để bản thân phải chịu thiệt."

Nghĩ đến những ngày qua hắn phải làm việc đến mức bị thương nặng, vẫn cố gắng tiết kiệm để dành cho mẹ con ta, lòng ta quặn đau, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Thấy ta buồn, hắn cố tình trêu đùa: "Nàng đau lòng vì ta sao?"

"Trước đây ta thấy đại ca, nhị ca không bao giờ chịu đi làm xa, ta không hiểu tại sao. Giờ mới biết, khi một ai đó có người để bận lòng, thực sự không muốn rời đi."

"Hiện giờ ta cũng đã có người chiếm trọn cả trái tim. Chờ ta làm xong những việc này, kiếm được chút tiền, chúng ta sẽ cùng nhau sống những tháng ngày thật tốt, ta sẽ không bao giờ rời xa mẹ con nàng nữa."

Trước khi đi, Triệu Thanh đã dặn lần này sẽ ở ngoài lâu, nói rằng Lưu viên ngoại muốn sửa sang một biệt viện có cả hoa viên, chuẩn bị để đón tiểu thiếp vào ở, nên phải hoàn thành thật gấp.

Kể từ lúc hắn rời đi, ta luôn cảm thấy bất an, mí mắt cứ giật liên hồi như có điềm chẳng lành.

Đầu xuân, mẹ chồng khai khẩn hai mẫu ruộng hoang, gieo đậu, đám cây non mọc lên xanh tốt. Nhưng Lưu quả phụ đỏ mắt ganh ghét, nhà bà ta ở gần đó, cứ khăng khăng nói mảnh đất ấy vốn là của bà ta và đòi chia một nửa số đậu khi thu hoạch.

Mẹ chồng dĩ nhiên không đồng ý.

Ban đêm, Lưu quả phụ lén lút đổ nước tiểu vào ruộng, làm hỏng hết đám mầm đậu.

Mẹ chồng giận không nuốt nổi cơn tức, chống nạnh mắng bà ta suốt nửa canh giờ, từ chuyện hồi trẻ trộm dưa leo, đậu đũa của nhà người khác, đến việc sau này cướp chồng của người khác, khiến bà ấy nghe mà tức chết.

Có lẽ những lời mắng ấy chạm vào nỗi đau của Lưu quả phụ, bà ta như chó điên, đuổi theo mẹ chồng mà cắn xé:

"Triệu đại nương, đừng tưởng ngươi sinh được ba đứa con trai mà lên mặt hống hách! Ba thằng con của ngươi, cho không ta còn chê!"

"Đứa lớn thì ngốc nghếch, cưới về một con gà mái không biết đẻ!"

"Đứa thứ hai thì như cái cọc gỗ, gõ cũng chẳng ra một câu, rụt cổ rụt đầu, đi đ.â.m vào tường cũng chẳng biết ngẩng lên, đúng là đồ vô dụng!"

"Còn đứa út của ngươi, đã bị người ta đánh gần c.h.ế.t rồi! Có người tận mắt thấy hắn bị khiêng vào nha môn, chắc chắn làm chuyện mờ ám, thật đáng xấu hổ!"

Lời nói của bà ta như tiếng sấm nổ bên tai mẹ chồng, bà không kìm được, xông lên bịt miệng bà ta: "Ngươi nói láo!"

Mẹ chồng bị bà ta cào rách trán, m.á.u rỉ ra không ngừng, nhưng vẫn vội vã chạy về nhà.

Vừa vào đến nơi, lại gặp phụ mẫu ta đến gây chuyện, đòi đưa ta về.

Phụ thân ta sống c.h.ế.t đòi kéo ta đi:

"Thằng Triệu Thanh kia c.h.ế.t không rõ ràng ngoài đó rồi, ngươi không theo ta về, chẳng lẽ định ở đây làm quả phụ cả đời?"

"Phá bỏ cái thai đi, rồi gả cho lão Trương què, ít ra hắn không chê ngươi là thân tàn ma dại."

"Từ nay trở đi, ngươi với nhà họ Triệu không còn chút quan hệ nào nữa."

Ta bám chặt khung cửa, cứng đầu cứng cổ đáp: "Ta không đi! Ai nói Triệu Thanh chết? Ta không tin!"

"Các người mà ép ta thêm, ta đập đầu c.h.ế.t ngay trước mặt các người!"

Mẹ chồng tức đến đỏ cả mắt, cầm cây chổi đuổi phụ mẫu ta ra khỏi nhà.
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 8


Bà ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi thở dài: "Chắc chắn là Lưu quả phụ bịa đặt. Liễu nhi, dạo này Triệu Thanh có gửi tin tức gì về cho con không?"

Ta tuyệt vọng lắc đầu. Bình thường, dù có đi lâu, hắn cũng sẽ nhờ người bán hàng rong gửi thư về.

Nhưng lần này, cứ như hắn bốc hơi khỏi nhân gian, không hề có chút tin tức nào.

Ta cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Mẫu thân, con phải vào thành tìm chàng. Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác. Bất kể thế nào, con cũng phải đưa chàng về."

Mẹ chồng dù đang hoang mang, nhưng là người từng trải, nhanh chóng trấn tĩnh lại. Bà bắt đầu chuẩn bị hành lý và lương thực một cách chu đáo.

Cha chồng lo lắng đường xá xa xôi, một mình ta không chống đỡ nổi, liền quyết định đi cùng.

Nhị tẩu thì sợ ta và cha chồng chỉ có hai người, đường xá xa xôi, ta thì lại đang mang thai sẽ rất bất tiện, nên cũng xin đi theo để chăm sóc ta.

Nhị ca lại lo nhị tẩu vất vả, thế là đoàn người chúng ta từ một người biến thành bốn người.

Trên đường đi, chẳng ai nói một lời, chỉ có tiếng vó ngựa đều đều vang lên trong không gian nặng nề. Ta hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ khi ở bên Triệu Thanh, lòng trào dâng cảm giác khác lạ.

Ta nghiêm túc hỏi cha chồng: "Phụ thân, người hãy thành thật nói cho con biết, Triệu Thanh rốt cuộc làm công việc gì?"

Cha chồng ngẩn người, lắp bắp: "Nó... nó chỉ là một thợ xây thôi mà!"

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của ông, không giống đang nói dối, ta lại hỏi tiếp: "Vậy trước đây Triệu Thanh có phải từng có một người thê tử không?"

"Thê tử gì mà thê tử? Đó là một cô gái do nó nhặt được từ bên ngoài mang về. Hai đứa còn chưa cưới xin hay bái đường gì cả. Triệu Thanh thậm chí còn chưa từng chạm vào nàng ta, đừng nghe người ta nói bậy."

"Vậy sao nàng ta lại chết?" ta truy hỏi.

Cha chồng gãi đầu, cố nhớ: "Hình như nàng ta mắc bệnh gì đó, một ngày nọ đột ngột qua đời. Triệu Thanh đã tìm một chỗ để chôn cất nàng ấy."

Nói đến đây, ông như sực tỉnh: "Ý con là, chuyện xảy ra với Triệu Thanh hôm nay có liên quan đến cô gái đó sao?"

Những suy nghĩ rối ren cứ quấn lấy tâm trí ta, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, không cách nào cắt nghĩa được.

Cuối cùng, chúng ta cũng đến thành. Thành lớn quá, đủ loại hàng hóa bày bán dọc đường, người người rao hàng náo nhiệt, nhưng lòng ai cũng nặng trĩu, chẳng ai buồn dừng chân ngắm nghía.

Chúng ta hỏi thăm tìm đến nhà Lưu viên ngoại, nhưng phát hiện chẳng hề có chuyện tu sửa biệt viện nào cả, cũng không có nhóm thợ làm việc mà Triệu Thanh từng nhắc đến.

Tiếp đó, chúng ta đến nha môn, nhưng những lính gác ở đó giữ mồm giữ miệng rất chặt, dù chúng ta đợi hai đêm cũng không moi được thông tin gì.

Sáng ngày thứ ba, khi đang ăn mì vằn thắn ở một quán nhỏ ven đường, ta vô tình nghe được vài thực khách đang bàn tán về một vụ xử án gần đây.

Họ nói, một người đàn ông ở thôn Thanh Thủy đã hành hạ một cô gái trong sạch đến chết, bị người ta tố cáo lên nha môn. Vị quan lớn ở đây thẩm vấn cặn kẽ, cuối cùng ra phán quyết nhanh chóng, đã xử trảm kẻ đó.

Chiếc thìa trong tay ta rơi xuống đất, ta lao đến chỗ họ, hỏi dồn dập: "Người đâu? Người bị xử trảm đó hiện ở đâu?"

Mọi người nhìn ta như nhìn kẻ điên. Ai đó buông một câu: "Sớm bị đưa ra bãi tha ma rồi."

Ta phát điên, lao thẳng đến bãi tha ma, lửa hận trong lòng bốc lên cuồn cuộn. Triệu Thanh, ngươi là đồ không ra gì, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, giấu ta, giấu cả nhà đến mức này sao?

Ngươi cứ thế mà c.h.ế.t không minh bạch, còn gì là đàn ông? Ngươi có xứng với ta và con không?

Càng đến gần bãi tha ma, ta càng thấy nghẹt thở, như có sợi dây vô hình siết chặt cổ họng, càng vùng vẫy, cảm giác nghẹt thở càng đè nặng.

Bãi tha ma là nơi xử lý t.h.i t.h.ể phạm nhân, có người chịu đủ các loại hình phạt, c.h.ế.t thảm đến mức không nỡ nhìn. Ta lần lượt lật từng t.h.i t.h.ể để nhận dạng.

Không biết qua bao nhiêu người, cuối cùng, ta thấy một khuôn mặt bị hủy hoại đến không nhận ra nổi. Trên người hắn, m.á.u đã nhuốm đẫm quần áo, không còn nhìn ra màu gốc. Nhưng cái túi thắt lưng bên hông, ta nhận ra, đó là do chính tay ta làm.

Tất cả oán giận trong ta phút chốc tan biến, chỉ còn những giọt nước mắt rơi xuống.

Ta muốn trách hắn, muốn đánh hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn nằm đó, cô độc giữa vũng máu, ta chỉ cảm thấy đau lòng.

Cuối cùng, đến khóc ta cũng chẳng khóc nổi, chỉ nôn khan, như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài.

Nhị tẩu bên cạnh khóc đỏ cả mắt, nhưng không biết nói gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng ta để an ủi.

Bỗng nhiên, đám đông nhốn nháo, lính gác xuất hiện để kiểm tra và điểm danh, vây quanh một vị quan mặc hoa phục sang trọng.

Họ gọi ông ta là Thường đại nhân. Trong lòng ta lập tức hiểu ra, đây chính là Thường Diệp, Đại Lý Tự Thiếu Khanh nổi danh công chính liêm minh mà mọi người vẫn thường nhắc đến.
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 9


Trong lòng ta lóe lên một tia hy vọng, lập tức quỳ xuống trước ông, khẩn cầu: "Dân phụ cầu xin đại nhân điều tra lại vụ án của Triệu Thanh, hắn bị oan!"

Ông cúi xuống nhìn ta, hỏi lạnh lùng: "Ngươi là gì của hắn?"

"Dân nữ là thê tử của hắn."

Ông ta hừ mũi một tiếng, rồi quay người dẫn đám người rời đi, không ngoảnh lại lấy một lần.

Hừ! Quan tốt gì chứ? Ta thấy chỉ là đồ vô dụng!

Đêm ấy, mấy người chúng ta như bị rút cạn linh hồn, nghỉ tạm trong một quán trọ nhỏ.

Vào lúc canh ba, tiểu nhị đến báo có người tìm gặp. Cha chồng và nhị ca đi trước để thăm dò.

Trước cửa quán trọ là một chiếc xe ngựa bọc vải xanh giản dị, người đánh xe cung kính hỏi: "Đại nhân chúng ta có lời mời, mong Triệu phu nhân theo chúng ta đi một chuyến."

Cha chồng không kìm được thắc mắc: "Đại nhân các ngươi là ai?"

"Thường Diệp, Thường đại nhân."

Nhị ca có chút lo lắng nhìn ta: "Liễu nhi, liệu có phải cái bẫy không?"

Ta cười chua chát: "Đến bước này rồi, còn sợ bẫy gì nữa?"

Thấy ta quyết tâm, cả hai đồng thanh: "Được, vậy đi. Chúng ta sẽ đi cùng muội."

Chiếc xe ngựa lắc lư qua bao ngõ ngách không rõ bao lâu, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà biệt lập ở ngoại thành.

Chúng ta được dẫn vào trong, nơi ánh nến mờ nhạt chiếu lên bóng dáng của Thường đại nhân đang ngồi bên giường. Trên giường, Triệu Thanh nằm thoi thóp, hơi thở yếu ớt.

Những điều còn mơ hồ trong đầu ta dần trở nên rõ ràng.

Thường đại nhân nhường lại chỗ: "Ta biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi, nhưng hãy gác lại, nói chuyện với hắn trước đã."

"Nhìn thấy ngươi khóc lóc đau đớn ở bãi tha ma hôm nay, ta mới biết, cái tên mà Triệu Thanh lẩm bẩm gọi trong giấc mơ, chắc chắn chính là ngươi."

Cánh tay của Triệu Thanh còn chưa lành, n.g.ự.c lại không biết bị vật gì sắc nhọn đ.â.m trúng, băng gạc trên người hắn nhuốm đỏ máu.

Đôi môi hắn khô nứt, gương mặt từng anh tuấn giờ không còn chút sức sống, mắt nhắm nghiền, trán chi chít những vết thương nhỏ.

Những cảm xúc đau đớn, phẫn uất trước đó của ta như bị đè xuống, tựa như nuốt phải một quả chua chát, chỉ thấy lòng tràn đầy nỗi xót xa.

Ta đưa tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt hắn. Hắn thỉnh thoảng nhíu mày, chắc chắn những vết thương này rất đau đớn.

Hắn cũng chỉ là người đàn ông cao lớn hơn người một chút, đâu phải kẻ mình đồng da sắt, làm gì có thân thể nào chịu nổi đao thương chồng chất như thế.

Nhiều ngày sau, Triệu Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại. Khi nhìn thấy chúng ta, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ ngạc nhiên, như gợn sóng lan tỏa.

"Phụ thân, nhị ca, nhị tẩu, đã làm mọi người lo lắng rồi."

Ánh mắt hắn chuyển sang nhìn ta, khi thấy bụng ta hơi nhô lên, hắn mỉm cười yếu ớt, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ mỏi mệt, như ánh nắng ấm áp len lỏi trong gió lạnh đầu xuân.

"Liễu nhi, nàng cũng đến đây sao."

"Nàng và con... có khỏe không?"

Dù trong lòng ngập tràn cảm xúc, tất cả lúc này chỉ hóa thành nước mắt. Ta vừa gật đầu vừa lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Không khỏe chút nào cả, chờ chàng lành hẳn rồi ta tính sổ với chàng sau."

Những ngày qua, chúng ta đã nghe rõ toàn bộ câu chuyện từ miệng Thường đại nhân.

Hóa ra, Triệu Thanh vốn là một trong những ảnh vệ đầu tiên được Thường đại nhân dày công bồi dưỡng. Mấy năm trước, cô gái mà hắn đưa về thôn chính là gián điệp do đối thủ cài vào bên cạnh Thường đại nhân trong một vụ án lớn.

Nàng ta không thể đụng vào, cũng không thể giữ lại. Vì thế, Thường đại nhân lấy cớ rằng Triệu Thanh nảy sinh tình cảm, để hắn đưa nàng về làng. Nhưng nàng ta không chịu yên phận. Sau khi phát hiện ra thân phận của Triệu Thanh, nàng định dùng phụ mẫu hắn để uy h**p, ép hắn phản bội.

Triệu Thanh dĩ nhiên không chịu, liền âm thầm ra tay với thức ăn của nàng ta, lặng lẽ giải quyết vấn đề.

Mọi chuyện tưởng đã chìm vào dĩ vãng, nhưng không hiểu sao lại có người khơi lại chuyện cũ, viết đơn tố cáo lên nha môn, vu cáo rằng Triệu Thanh ngược đãi một cô gái đến chết.

Nếu lật lại vụ án năm xưa, những gì bị lôi ra sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Đúng lúc Triệu Thanh tham gia nhiệm vụ trấn áp một băng cướp lớn và bị thương nặng, Thường đại nhân nhân cơ hội đó bày ra kế "Kim thiền thoát xác" (ve sầu lột xác), vừa khép lại vụ án cũ, vừa bảo toàn tính mạng cho Triệu Thanh.

Thường đại nhân nói: "Triệu Thanh bảo rằng, hắn đã có thê tử, đã có người để bận lòng, không muốn làm công việc nguy hiểm như thế nữa."

"Vậy nên ta nhân cơ hội này đổi cho hắn một thân phận khác, để hắn có thể sống cuộc đời trong sạch từ nay về sau."

Dù phần lớn bí ẩn đã được sáng tỏ, trong lòng ta vẫn còn một thắc mắc. Ta hỏi Thường đại nhân: "Đại nhân có biết ai là người đã gửi đơn kiện không?"

Thường đại nhân trầm ngâm một lát rồi đáp: "Là một ông lão què."
 
Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 10: Hết


Lời này vừa dứt, từng mảnh ghép trong tâm trí ta đột nhiên liên kết lại như chuỗi hạt đứt dây được xâu lại.

Không trách được tại sao phụ mẫu ta lại nhanh chóng biết tin để đến nhà đòi người.

Không trách được tại sao họ đã sớm chuẩn bị một nơi khác cho ta.

Rõ ràng đây là âm mưu mà họ cùng lão què họ Trương đã bàn bạc từ trước!

Thường đại nhân đã sắp xếp cho Triệu Thanh một thân phận mới, đặt tên là Tiền Phong.

Bên ngoài, chỉ nói rằng vì Tiền Phong và Triệu Thanh có ngoại hình tương tự, nên được cha chồng nhận làm con nuôi.

Về phía trưởng thôn, Thường đại nhân đã lo liệu ổn thỏa, ai mà dám hé nửa lời, tính mạng khó mà giữ nổi.

Sau khi dưỡng thương ổn định, Triệu Thanh chính thức từ biệt Thường đại nhân.

Trước khi đi, Thường đại nhân không tổ chức tiễn đưa rình rang, chỉ lặng lẽ nhét vào tay áo hắn một xấp ngân phiếu.

Chúng ta lên đường về nhà bằng xe ngựa.

Giữa đường, chúng ta tình cờ gặp mẫu thân ta và tiểu đệ, bà đi chân thấp chân cao, một chiếc giày đã rơi mất, trông vô cùng nhếch nhác.

Vừa nhìn thấy ta, bà như thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới khóc lóc: "Liễu nhi, cứu mẫu thân với! Phu thân con định bán cả mẫu thân và đệ đệ của con đấy!"

Phụ thân ta chẳng biết từ khi nào đã lao vào cờ bạc. Nhà đã nghèo xác xơ, nay lại dấn thân vào con đường bế tắc ấy, chẳng phải sớm muộn gì cũng đến bước đường cùng, phải bán cả vợ lẫn con để gán nợ sao?

Ta không cần nghĩ cũng biết, chính mẫu thân ta là người xúi giục phụ thân làm chuyện này.

Bà đã bày mưu tính kế từ trước, bảo rằng chỉ cần tìm cách g.i.ế.c Triệu Thanh, sau đó để lão què họ Trương cưới ta, là có thể nhận được món sính lễ béo bở.

Phụ thân ta vốn nhát gan nhưng lại dễ nghe lời, vô tình để lộ chuyện này cho lão Trương què.

Lão Trương què là loại người thiếu mưu trí nhưng thừa kiêu ngạo, nghe xong liền tức tối, lập tức tố cáo Triệu Thanh lên nha môn.

Triệu Thanh bất ngờ bước ra khỏi xe ngựa, đối diện trực tiếp với mẫu thân ta.

Nhìn thấy hắn, bà như gặp ma, hét toáng lên rồi quay đầu bỏ chạy.

Triệu Thanh không muốn để lại hậu họa, quyết định đến nhà lão Trương què. Khi đến nơi, hắn phát hiện lão đã treo cổ tự tử trên xà nhà, dưới chân lão còn có một cánh tay bị chặt đứt. Đó là tay của phụ thân ta.

Phụ thân ta đã bị lão què g.i.ế.c chết.

Nhìn t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của phụ thân, ta không cảm thấy đau lòng, chỉ thấy tràn ngập sự bi ai.

Ta không nhịn được mà hỏi Triệu Thanh: "Tại sao phụ mẫu ta lại không thể chịu được việc ta sống tốt? Tại sao họ cứ phải vắt kiệt ta để thỏa mãn chút tự tôn đáng thương của mình?"

Triệu Thanh trả lời: "Vì họ nghĩ rằng vắt kiệt nàng là cách nhanh nhất để đạt được thứ họ muốn. Họ sống không tốt, cũng không muốn nhìn thấy nàng sống tốt hơn họ."

Ta thở dài: "Họ không xứng đáng làm phụ mẫu."

Triệu Thanh đưa tay v**t v* bụng ta, nhẹ nhàng nói: "Vậy chúng ta hãy học cách trở thành những người phụ mẫu thật tốt, được không?"

Cuối cùng hắn cũng có cơ hội nói thật với ta: "Liễu nhi, nàng có trách ta vì đã giấu nàng không?"

Ta gật đầu thật mạnh: "Có trách. Ở bãi tha ma hôm đó, ta tức giận đến phát điên, lúc thì thấy mình bị phản bội, lúc lại cảm thấy bị lừa dối, đầu óc cứ rối tung lên."

"Nhưng khi nhìn thấy túi thắt lưng bên hông của chàng, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ta là: Hay là ta mang theo con cùng đi theo chàng, để chàng không còn cô đơn nữa."

Triệu Thanh tràn ngập hối hận: "Chuyện này không chỉ giấu nàng, mà còn giấu cả phụ mẫu nhiều năm. Thường đại nhân nói, thân phận như ta thì làm việc mới thuận lợi. Nhưng từ khi có nàng, ta mới nhận ra, ta thực sự sợ. Ta sợ liên lụy đến mọi người, sợ mất mọi người."

"Vậy chàng hứa với ta, từ nay về sau có chuyện gì cũng phải nói với ta."

"Được, nhất định."

Triệu Thanh trở về nhà, quỳ xuống trước mẹ chồng dập ba cái đầu vang dội: "Con trai bất hiếu, mang danh nghĩa của kẻ khác mà đến bái kiến phụ mẫu."

Mẹ chồng xúc động rơi nước mắt: "Nói gì vậy, tên gọi chẳng qua chỉ là hư danh, con mang tên gì thì cũng là con trai ta."

Đại tẩu sắc mặt đã hồng hào hơn, bước đến kéo tay ta, xoay người nhìn kỹ: "Muội không bị thương chứ? Đứa bé vẫn ổn chứ? Tẩu lo muốn c.h.ế.t luôn đấy."

Ta vừa quay đầu, thấy trên giường có một đứa trẻ đang say ngủ.

"Đại tẩu, đây là..."

Đại tẩu vội ôm lấy đứa trẻ, đưa đến trước mặt ta: "Ngày nào mẫu thân cũng lên miếu Quan Âm thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ cho lão tam, cho đứa trẻ trong bụng muội, cho tất cả những người trong nhà mình đang ở bên ngoài."

"Hôm đó, mẫu thân đến miếu thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Đi vòng ra sau núi, bà phát hiện một bé gái bị bọc trong tã, nằm cô độc giữa trời."

"Mẫu thân đợi đến tối, chẳng thấy ai đến tìm, thế là mang về. Tẩu nghĩ đây chắc chắn là ý trời. Ông trời thấy tẩu không có con, liền tặng tẩu một đứa con gái."

Ta nhìn đứa trẻ đang ngủ say, tay không kìm được chạm nhẹ lên má nó. Bé con bật cười khúc khích, đôi môi nhỏ nhắn cong lên hết sức đáng yêu.

Mấy tháng sau, ta sinh hạ một bé trai bình an. Ngày sinh, suýt chút nữa ta mất mạng.

Triệu Thanh, người đàn ông cao lớn cỡ ấy, mắt cũng đỏ hoe: "Không sinh nữa, Liễu nhi, chúng ta không sinh nữa."

Nhị tẩu sau đó cũng phát hiện có thai, đại phu bắt mạch nói là song thai. Điều này làm nhị ca sợ đến mức ngày nào cũng lẩm bẩm: "Nhị tẩu các ngươi người nhỏ nhắn thế này, làm sao sinh được hai đứa cùng lúc đây..."

Ấy vậy mà, nhị tẩu lại sinh nở vô cùng thuận lợi. Một năm sau, nhà ta chào đón thêm một cặp long phụng.

Gia đình mạnh mẽ như thế, ban đầu ta cứ nghĩ không dễ gì hòa hợp. Vậy mà giờ đây, chuyện giặt tã lại thành nhiệm vụ của đấng đàn ông. Bên bờ sông nhỏ của làng, thường xuyên thấy ba người đàn ông nhà ta thi nhau xem ai giặt tã sạch hơn.

À, đúng rồi, con gái nhà đại ca đã không còn dùng tã từ lâu. Nhưng vì nhị ca có hai đứa con, nên chia bớt một đứa cho đại ca phụ chăm.

Mẹ chồng thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện chia nhà: "Mấy đứa nhỏ lớn hết rồi, cũng đến lúc tách ra sống riêng, các con tự lo liệu việc nhà mình."

Đại tẩu liền gạt đi: "Không chia, không chia, con không tính nổi sổ sách đâu."

Nhị tẩu cũng lên tiếng: "Không chia, không chia, đám trẻ này một mình con chẳng trông xuể đâu."

Còn ta? Ta càng không muốn chia. Cuối cùng ta mới hiểu được thế nào là nhà, thế nào là người thân, để ta tận hưởng thêm vài năm đã rồi hãy tính.

Triệu Thanh đang dựng bếp, đại ca và nhị ca nhóm lửa.

Cha chồng mài hai khúc gỗ hoa tiêu để làm đồ gặm nướu cho lũ trẻ.

Mẹ chồng chuẩn bị một bàn đầy thịt và rau, định ăn lẩu.

Đại tẩu ôm con gái trên ghế bập bênh, cưng nựng trò chuyện.

Ta và nhị tẩu đang thì thầm những câu chuyện vụn vặt thường ngày.

Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi.

Có thể, ngày mai sẽ là một ngày lạnh lẽo với nhiều thử thách đang chờ chúng ta.

Nhưng không sao cả.

Lúc này, cả căn nhà đang rộn rã trong làn hơi ấm lan tỏa khắp nơi.

Hết.
 
Back
Top Bottom