"Reng Reng"
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi cuối cùng cũng vang lên sau bao nhiêu khoảnh khắc mong chờ từ mấy đứa học sinh , ánh mắt tụi nó vẫn dán chặt lên chiếc đồng hồ quen thuộc từ đầu buổi đến cuối tiết như một thói quen khó bỏ , nhất là khi tới tiết cô chủ nhiệm nổi tiếng nghiêm khắc và khó tính , tụi nó càng cảm thấy mọi thứ như ngưng đọng lại , khổ sở đếm từng giây từng phút để được "xổ chuồng" .
Lý Đông Hách với bản tính "ông trời con" cũng không ngoại lệ .
Sau khi giáo viên chủ nhiệm - cô Lâm Diệp Anh dặn dò lớp nhớ ôn bài đầy đủ rồi quay đi , khi nó nghe tiếng cao gót "lộc cộc" đã đi xa thì liền thở phào nhẹ nhõm như vừa trải qua một cuộc chiến khó nhọc nhất cuộc đời , miệng cười toe toét ôm cổ Hoàng Nhân Tuấn mà như muốn cướp luôn mạng sống con nhà người ta , phấn khích reo :
- " DM MÀY ƠI TỤI MÌNH SỐNG RỒI , THIÊN A ~~ HOÀNG NHÂN TUẤN ???
MÀY CÓ NGHE TAO NÓI KHÔNG ?
ALO ALO CÒN SỐNG KHÔNG ???ALO ALO CHIM SẺ GỌI ĐẠI BÀNG !!!".
Hoàng Nhân Tuấn cũng không khá hơn nó là bao , cảm động ôm nó , mặt ngu ngơ , miệng cũng không ngừng lấp bấp :
-" Tao không biết nữa ... hình như linh hồn tao còn kẹt ở slide 13..."
-" Nhân Tuấn à , tao thấy mày lên bảng như bị đưa ra pháp trường , còn tao ngồi dưới mà cảm giác như đang chứng kiến cảnh hành hình bạn thân huhuhu .
Mày mà còn bị gọi thêm lần nữa chắc tao phải thắp nhang cho mày liền tại lớp !!"
-" Thắp nhang còn đỡ ... chứ cái mặt cô Lâm nhìn tao như đang scan não tao để tìm lý do trừ hạnh kiểm".
Tiểu Tuấn khẽ thở dài đầy áp lực , Đông Hách còn kẹp cổ nó không khỏi đồng cảm :
-" Hảo a ~~~ nhìn là thấy muốn khóc rồi , thôi end chuyện ở đây , tao với mày làm chuyến xuống căn tin , nghe nói có hồng trà vị mới , TAO BAO".
Hoàng Nhân Tuấn nghe thế , mắt sáng rỡ , thần sắc như được khôi phục lại , cảm kích nhìn đứa bạn trời đánh , không ngờ nó cũng biết điều chứ bộ , không nói không rằng hai đứa ôm nhau xuống căn tin .
Hai đứa vừa đi vừa cười khằng khặc , tiếng cười vang vọng khắp hành lang phá tan đi không gian nghiêm túc của trường học, cười há há không ai đọ lại , các bạn học đi ngang đều tưởng vừa mới trốn trại mà ra , e dè đứng nép qua một bên .
Mà Lý Đông Hách nào có quan tâm , vì nó đang phấn khích như gái mới lớn , sắp được thấy Lý Minh Hưởng aka anh crush đẹp trai của nó xuống căn tin , tay cầm clipboard hồ sơ học sinh như thường lệ , áo đồng phục được là thẳng thóm tươm tất lại còn phảng phất hương mùi nước xả vải bạc hà , trên ngực là bảng tên màu vàng chói dành riêng cho hội trưởng hội học sinh .
Nghĩ đến thế , nó càng kéo Nhân Tuấn đi nhanh hơn nữa , như sợ mất đi miếng mồi ngon :
-" Nhân Tuấn mày đi chậm vãi , lẹ lên lẹ lên , tao mà không có người yêu là tại mày !!" .Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy thế liền lườm nó cháy mắt , như kiểu vừa bị phản bội :
-" Mày đi xuống căn tin chỉ vì cái ông đó thôi đó hả ???
Làm tao tưởng mày quan tâm tao sợ tao chết trong tiết nên bồi bổ cho tao , ĐỒ ĐẦU HEO MÊ TRAI BỎ BẠN !!".Lý Đông Hách giả điếc , vẫn một mực lôi Nhân Tuấn đi , tốc độ nhanh hơn thấy rõ , nhìn là biết cái tên này thèm nhìn cái hình ảnh anh crush hội trưởng hội học sinh của nó một tay chỉnh gọng kính vàng kim , tay kia lễ phép nhận lấy ly cà phê từ người bán rồi tiêu soái quay lưng bước đi .
Hoàng Nhân Tuấn bất lực , để mặc nó kéo như kéo trâu đi xuống căn tin , bản thân nó quá hiểu cái thằng bạn chí cốt này rồi , không chiều là có chuyện . —Căn tin—"Kìa tiểu Tuấn , mày nhìn kìa , là hoàng tử của lòng tao đó ~~ .
Thiên a ~ mới nghỉ có hai ngày cuối tuần thôi mà tao tưởng cả một thế kỷ , lâu muốn chết !!!" .
Lý Đông Hách thì thầm bán sống bán chết, như sợ bị lộ bí mật cấp quốc gia .
Tình huống dở khóc dở cười khi hai đứa mỗi đứa một ly hồng trà , một đứa khúm núm ngắm crush , một đứa lo hút trân châu rộp rộp .
Hoàng Nhân Tuấn thấy vậy liền khinh bỉ :
-"Mày nhìn ổng như nhìn tượng Phật vậy á , muốn khấn vái thì khấn đại đi , đừng có kéo tao theo làm đồng phạm !!!"
-"Tao khấn kệ tao ???
Ít ra còn có để khấn chứ ai như mày hả ?"
-" Mày nhìn kiểu đó tao tưởng mày sắp cúng cơm cho người ta luôn rồi , lạy mày đó "
-" Cái dm mày !!!
Hắn mà nghe được là tao liệng mày xuống hồ cá ngay đó !
Mày không thấy ánh sáng phát ra từ chân hắn hả ??" .
Lý Đông Hách tức tối nói , mắt vẫn không quên nhìn Lý Minh Hưởng như thể hắn chính là vị thần cứu tinh cuộc đời của nó , giúp nó có động lực đi học để ngắm trai , miệng vẫn bô bô biện minh không ngớt như sợ có ai cướp mất lời .
" Hai cậu ...
đang luyện khẩu ngữ à ?".Một giây , hai giây , ba giây Hoàng Nhân Tuấn nén cười , Lý Đông Hách chết trân , lắp bắp vì không ngờ Lý Minh Hưởng lại tới bắt chuyện :
-" A... em .. em chào ... hội trưởng .. tụi em đang ... tập đọc... tiếng chó ...
à không .. là luyện ngữ pháp , đúng đúng là luyện ngữ pháp để kiểm tra !!!".
Đông Hách vừa ấp úng vừa liếc Nhân Tuấn như ám chỉ "mày mà nói sai một câu là tình anh em chấm dứt" .
Thấy thế , Nhân Tuấn cố nén cười , hùa theo :
-" Đúng đúng , tụi em đang luyện ngữ pháp ấy mà , tại vừa rồi đông hách bạn em bị điểm kém phần đó , mà nết nó thì thích học vậy đó , học vậy mới vô đầu nó được , haha...".
Lý Minh Hưởng nghe thấy cũng hơi lạ nhưng cũng không dám nói :
-" haha.. thú vị ghê , kiểu học mới hay lắm đó hai nhóc ".
Rồi quay sang nhìn Đông Hách , ánh mắt nhẹ nhàng đến nỗi khiến nó xụi lơ , ánh nắng vàng khẽ hắt lên gương mặt điển trai đầy nam tính , khẽ nói :
-" nhóc tên là Lý Đông Hách à ?
Nhóc dễ thương lắm ". ...
...
...
BÙM Lý Đông Hách đớ người , má đỏ ửng , chưa kịp nói gì thì Lý Minh Hưởng nói tiếp :
-" À , anh phải đi lên thư viện rồi , hẹn gặp lại sau nhé , nhiều việc quá—".
- " EM ĐI NỮA " .
Lý Minh Hưởng "..."
-" À ... hihi , ý em là em là dân chuyên thư viện đó , trùm cuối check tài liệu bao uy tín được mọi học sinh tin tưởng , em mà bước vào thư viện một cái ha là sách nó tự bay vô mặt , anh cứ thả nhẹ tên đề tài , em ... em cân hết !!!" .
Lý Đông Hách ánh mắt quyết tâm rực lửa , nó biết đây chính là cơ hội duy nhất để kéo ngắn khoảng cách giữa hai đứa , như sợ chưa thuyết phục , còn lôi Hoàng Nhân Tuấn vào :
-" Nhân Tuấn , hồi sáng mày bảo cần lên thư viện kiếm sách nghiên cứu tài liệu mà ???
Đi đi , một công đôi chuyện , vừa giúp học trưởng vừa giúp được mày , quá được a ~~~" .
Hoàng Nhân Tuấn nằm không cũng dính đạn , mắt liếc nó kiểu như muốn nói "dm tao nói hồi nào ?" nhưng khi bắt gặp ánh mắt cầu xin từ cái người kia thì quyết định làm người tốt , quay qua cười cười với Lý Minh Hưởng :
-"Dạ dạ đúng rồi , một công đôi chuyện " .
- " Trời ơi , vậy tốt quá , Đông Hách giúp anh lần này nhé ".
Minh Hưởng mừng rỡ nói
- " Hảo hảo ~~ mình đi lẹ đi anh , tiểu Tuấn , đi đi không hết giờ bây giờ !!!!
" . — Thư viện — Hoàng Nhân Tuấn nghiến răng nghiến lợi , giọng nhỏ nhưng đầy sát khí nhìn đôi uyên ương đằng xa đang cười nói với nhau , cảm thấy như bóng đèn chính hiệu :
-" Con quỷ háo sắc , nó bỏ tao ở đây một cách vô nhân tính , chạy theo crush như chó nhìn thấy xương bò Kobe ".
Vừa nói vừa hút một ngụm to hồng trà để hạ hoả, tiểu Tuấn tức tối nói tiếp :
-" Đồ máu chó mê chim , mới thấy cái mặt đẹp trai là não mày auto format , quên luôn người từng chia sẻ 3 bịch bánh tráng trong giờ Sinh với mày !!!".
Hoàng Nhân Tuấn không quên lôi điện thoại ra , ghi note như ghi giấy kiện Lý Đông Hách :
— "Note : Hẹn học nhóm , tưởng học chăm , ai ngờ nó học cách làm tim trai thăng trầm ".
Nó vừa ghi vừa nghĩ thầm " Tao ở đây như hồn ma học tập lang thang không ai thắp nhang , còn mày trên kia như nữ chính ngôn tình đang cosplay hỉnh viên phụ tá !!!
Tức chết mà !!!!"nhưng tay vẫn không quên highlight dòng cuối cùng , như giấy báo tử cho Lý Đông Hách :
— "Note cuối cùng : Tình bạn giờ giống thịt xiên nướng ngoài chợ - thấy ngon nhưng ăn phát biết ngay bị lừa".
Vừa ghi xong dòng cuối , Hoàng Nhân Tuấn quyết tâm không care nữa , xách đít đi kiếm sách .
Nghĩ là làm , liền rẽ qua khu sách cũ tìm thứ gì đọc cho đỡ chán Hoàng Nhân Tuấn loay hoay tìm một quyển đúng ý mình , tay lướt qua hàng chục cuốn sách , mỗi lần lấy ra đều tưởng như đã tìm thấy chân ái xoa dịu con tim lẻ loi , ai dè lại toàn mấy cái xàm xàm khiến nó đóng lại trả lên kệ ngay lập tức:
-" Ủa cuốn này nhìn được phết , trái tim tao đang tìm cái gì đó ngầu ngầu để thả trôi dòng đời " .
- " À thôi , bìa đẹp mà nội dung trẩu quá .."
Tiểu Tuấn loay hoay gần 15 phút cũng chưa tìm thấy cuốn ưng ý , định bụng quay lưng bỏ đi về lớp thì đột nhiên , có một quyển sách rớt ngay dưới chân mình .
"Ủa???".
Nhân Tuấn bất ngờ , cầm quyển sách định để lại lên kệ , nhưng thứ thu hút nó lại chính là diện mạo của quyển sách .
Cũ , vàng ố , sần sùi, khác hẳn với những quyển trong thư viện .
Một dòng chữ mực đỏ được viết tay lên góc sách , loằng ngoằng, nghệch ngoạc như được viết bằng móng tay cào vào giấy , hình như là ngày tháng năm , nhưng không rõ vì vết mực đã loang mờ theo thời gian . — Bộp — bỗng một mảnh giấy thò ra giữa trang , dính như bị dán keo máu .
Một tấm ảnh mờ , trong ảnh là một nam sinh đứng ở hành lang thư viện .
Kỳ lạ là ... người đó không có mặt , như bị xóa đi .
" La Tại Dân ..?".
________________________
Còn tiếp