Tâm Linh Học viện Minh Giới

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
114208298-256-k987456.jpg

Học Viện Minh Giới
Tác giả: Vio_Hyakuya
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Author: V.I.O

Thể loại: nữ phụ văn, viễn tưởng
Rating: 13+ Tags: dịnăngmatthenuphuviễntưởng​
 
Học Viện Minh Giới
Chap 1


_ Hộc!

Hộc!

Hộc!

- Vio vội vã núp sau 1 cái thân cây cổ thụ thở hổn hển, cô len lén đưa mắt nhìn 1 đám người mặt đồ đen cầm theo đèn pin cùng vũ khí lạnh đuổi theo cô.Nếu bạn hỏi cô ấy là ai?

Tôi xin trả lời: cô ấy là Vio Hyakuya, đại tiểu thư của 1 gia tộc lớn nhất nhì đại lục Kurus.Tại sao cô ấy lại bị đuổi bắt?

Đây chính là lí do:Vio Hyakuya - cô là 1 đại tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trong nhung lụa, được nuông chiều hết mực nên từ nhỏ đã điêu ngoa, kiêu kì và không coi ai ra gì, tuy nhiên cô rất thông minh, phải nói cô là 1 thiên tài với chỉ số IQ cao ngất ngưởng cùng khả năng ghi nhớ cực tốt Thành tích học tập của cô vô cùng xuất sắc, tinh thông cầm kì thi hoạ, chính vì thế mà cô rất kiêu ngạo.

Cô là mẫu bạn gái trong mơ của nhiều thằng con trai.

Cô rất đẹp - cô luôn tự tin về nhan sắc của mình.

Cô sở hữu một mái tóc dài thướt tha màu hồng, dài thấu mắt cá chân (Au: đi vệ sinh đỡ tốn giấy :>>) thường được được thắt bím hoặc cột hai bên, đôi mắt to tròn màu hồng nhạt, nước da trắng như da em bé, dáng người chuẩn 90 - 60 - 90.

Chính vì thế mà cô luôn cho rằng đám con trai không ai xứng với cô cả, cô luôn khinh bỉ họ mỗi lần mà họ nhìn cô đầy ham muốn cho đến khi cô gặp vị hôn phu của cô - Nara Akira.Lần đầu tiên cô gặp hắn là ở 1 buổi tiệc, hắn rất đẹp trai: mái tóc xanh biển, khuôn mặt nam tính lạnh lùng , đôi mắt xanh nhạt đầy hờ hững.

Và chính lúc đó, khi nhìn hắn, cô biết mình đã rơi vào lưới tình (Au: tiếng sét ái tình trong truyền thuyết ==).

Cứ ngỡ hắn cũng sẽ thích mình khi mình tiếp cận hắn nhưng không nhờ hắn lại xa lánh cô.

Cô rất tức giận, quyết tâm chiếm bằng được trái tim hắn.

Cô luôn bày trò hãm hại những đứa con gái đến gần hắn bằng thế lực của gia đình cho nên suốt những năm cấp 2, bên cạnh hắn chỉ có một đứa con gái là cô.

Nhưng, kể từ khi lên c3, cô biết hắn thích 1 người con gái khác, cô đã rất tức giận và cho người điều tra con nhỏ đáng ghét dám cướp vị hôn phu của cô, lúc điều tra ra đc, cô đã rất tức giận vì không chỉ có 1 mình vị hôn phu của cô yêu nó mà còn có cả những nam nhân khác nữa, cô ganh ghét, tức giận, với bản tính muốn gì được nấy của cô, cô không cho phép vị hôn phu của mình tơ tưởng và vấn vương người con gái khác.

Kể ra nó cũng đâu có đẹp hơn cô, cũng đâu có giỏi hơn cô, nó chỉ được khuôn mặt đúng chất bạch liên hoa mà thôi!!Vì vậy cô đã bày ra nhiều trò hãm hại con nhỏ đó, nào là cô lập, bắt nạt, vu oan, bắt cóc, đe dọa, hãm hại đời con gái của nó, suýt huỷ dung nó, thậm chí nổi lên sát tâm... ai ngờ lần nào cũng có 1 màn anh hùng cứu mĩ nhân.

Cô không cam lòng, cô dành cả một năm lớp 10 để bày mưu tính kế con nhỏ đó.

Thật không ngờ, ác mộng đã đến với cô khi bọn họ biết người đứng sau các sự việc trên là cô.

Chỉ sau 1 đêm, gia tộc cô bị giết chết ko còn 1 ai, chỉ còn cô trơ trọi, cô bị đuổi bắt, bị đem ra làm chuột bạch...Đến lúc đó cô mới biết, thì ra những việc trên đều do dám nam nhân của cô ta làm, và người giật dây chắc chắn là cô ta vì bộ mặt thật của ả cô đã biết từ lâu, không hề ngây thơ mà vô cùng rắn độc, đê tiện.

Sự kiêu ngạo thường ngày của cô thay thế bằng sự sợ hãi khi mỗi ngày đều bị tra tấn bằng đủ mọi hình thức.

Lúc đó cô nhận ra được, bản thân thật ngu ngốc...Rất ngu ngốc, chỉ vì 1 thằng đàn ông mà giờ đây thân tàn ma dại, gia tộc bị giết hết.

Cô hận bọn họ nhưng càng hận bản thân hơn, cô rất muốn làm lại từ đầu, và trong cô dấy lên 1 suy nghĩ..."

Phải trốn thoát khỏi đây..."

Và cô nhân cơ hội bọn chúng lơ là mà bỏ trốn, cô chạy trốn không được bao lâu thì bị phát hiện và bị rượt theo.

Cô chạy trốn trong 1 cánh rừng rậm rạp gần khu cô bị bọn nam nhân kia bắt nhốt.

Với 1 tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô thì đây là 1 việc quá sức chịu đựng khi cứ liên tục chạy trốn như vậy, nhiều lần vấp té nhưng ý chí sinh tồn lại thúc giục cô đứng lên tiếp tục chạy, cô chạy vào rừng và tìm cách ẩn nấp bọn họ.

Cô sợ hãi...

Rất sợ...Ba ơi, mẹ ơi...Cứu con!!

Nước mắt cô giàn giụa chảy dài trên khuôn mặt vì chịu nhiều hóa chất mà biến dạng trở nên xấu xí, người không ra người, quỷ không ra quỷ , mái tóc dài khi xưa đc cô chăm sóc cẩn thận cũng rối tinh rối mù, đôi mắt xinh đẹp ngày xưa tràn đầy tự tin giờ đây chỉ còn lại bi thương cùng hối hận.

Bỗng..._ Soạt!Nghe tiếng động, cô vội vã sợ hãi quay người lại thì thấy 1 trong những tên áo đen, hắn hét lớn:_ Con nhỏ đó ở đây nè!Rồi quay sang cô, rút 1 con dao ra đe doạ:_ Mày mà bỏ chạy là tao đâm mày đấy, con quỷ xấu xí!Cô thất thần nghĩ..."

Mình...Sẽ phải chết như vậy sao?Thật không cam tâm...Không cam tâm!!!"

Và như có một sức mạnh thôi thúc, cô liều mạng xô mạnh tên kia, giựt lấy con dao trên tay hắn và đâm 1 nhát vào cổ hắn.

Hắn trợn to mắt nhìn cô ú ớ rồi tắt thở.

Cô nhìn hắn, đôi tay run rẩy đầy sợ hãi...Cô...giết người...???

Không để cô kịp suy nghĩ gì nhiều thì sau lưng cô đã có tiếng người, cô sợ hãi bỏ chạy, trong đầu hiện ra 1 ý nghĩ..."

Giá như...Mình có thể...mạnh hơn..."

Cô chạy mãi chạy mãi...Chạy vào một đám sương mù dày đặc, cô bắt đầu kiệt sức, vừa đói vừa khát, xung quanh cô tối mịt mù, đầy âm u.

Cô cứ chạy, cô không muốn bị bắt, cô muốn sống!!

Muốn sống để trả thù tất cả bọn chúng!!!_ Hình như...Đằng kia có...ánh sáng?!Như vớ được chiếc phao, cô dùng hết sức lực còn lại chạy tới đó, mắt cô mờ dần...mờ dần, đôi chân trần đầy vết thương bắt đầu loạng choạng, cô chạy chậm dần nhưng vẫn không bỏ cuộc, cố gắng chạy tới nơi có ánh sáng, sau lưng là tiếng đuổi bắt của lũ người kia, cho đến khi đã kiệt sức hoàn toàn, cô ngã xuống, miệng thì thầm:_ Cứu...với...

- Rồi cô mất đi ý thức.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 1~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Mị biết văn phong mị còn lủng củng cho nên đừng ném gạch mị T_T, thay vào đó nhận xét giùm mị nha, cảm ơn ^^~
 
Học Viện Minh Giới
Chap 2


Lúc Vio tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm trên giường, cô ngạc nhiên định ngồi dậy xem thử mình đang ở đâu nhưng lại phát hiện ra cả cơ thể cô bị quấn đầy băng trắng như xác ướp, rất khó cử động thân thể.

Đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng nói trong trẻo lạnh nhạt:

_ Đã tỉnh?

Vio giật mình nhìn qua thì thấy không thể tin được, trước mắt cô là 1 tiểu tiên rất xinh đẹp.

Không giống như những tiẻu tiên mà hồi nhỏ cô thường thấy trên TV - những tiểu tiên xinh xắn đáng yêu luôn luôn nhí nhảnh, tiểu tiên trước mắt cô hòan tòan khác, khí chất rất lạnh nhạt, quyến rũ và hơi hướng trầm tĩnh.

_ O.O Cô là...??

- Vio tò mò.

_ Tôi là Linax, tiên hướng dẫn của cô.- Linax lạnh nhạt nói.

_ Tiên hướng dẫn???

Là sao??

Còn nữa, đây là đâu???

- Vio ngạc nhiên.

_ Phòng y tế của học viện Minh Giới.

- Linax đáp - Cô hỏi nhiều thế.

- Linax nhăn mi tỏ vẻ không vui.

_ Ách...Xin lỗi, mà tại sao tôi lại ở đây??

Tôi nhớ mình đang chạy trốn trong rừng cơ mà?

Linax nhìn cô khắp người đều quấn băng trắng, nói:

_ Muốn biết thì mai tôi sẽ giải thích, hiện tại cô nên nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi lấy đồ ăn cho cô.

_ Nhắc mới nhớ, tôi cũng đói bụng quá, phiền cô rồi.

- Vio cười trừ, Linax không nói gì, vỗ cánh bay đi với tốc độ chóng mặt.

_ Bay nhanh ghê.

- Vio lẩm bẩm rồi nhìn trần nhà với hàng chục câu hỏi trong đầu.

Một lát sau, Linax quay lại với 1 khay thức ăn bay theo.

Khay thức ăn đáp xuống 1 chiếc bàn nhỏ được đặt kế bên giường.

_ Tôi giúp cô ngồi dậy.

- Linax nói rồi cầm lấy tay Vio kéo cô ngồi dậy, cô cũng ráng hết sức để dựa vào thành giường.

Sau khi giúp cô xong, Linax lại quay sang đút cô ăn vì hiện tại kắp người cô quấn toàn băng, khó cử động.

_ Thật ngại quá, cảm ơn cô đã giúp tôi.

- Vio ngại ngùng nói.

_ Tôi là tiên hướng dẫn của cô, đương nhiên là có trách nhiệm với cô rồi.

- Linax bình thản nói.

_ Tiên hướng dẫn là sao??

- Vio thắc mắc hỏi.

_ Là những người sẽ giải thích cho những người mới vào đây như cô về học viện này, đại khái là giống như hướng dẫn viên ấy, cô cứ hiểu như vậy là được tôi không giỏi giải thích cho lắm.

- Linax lạnh nhạt nói.

Vio vừa ăn vừa nhìn quanh căn phòng đánh giá, cơ mà...hồi nãy Linax nói đây là phòng y tế hả?

Giống bệnh viện thì đúng hơn =_=.

Khó trách Vio suy nghĩ như vậy vì phòng y tế rất rộng và có rất niều người cũng đang ở đây cùng với tiên hướng dẫn của họ.

Phòng y tế ở đây thật khác xa với những học viện và trường học khác, nơi này hầu như tất cả mọi thứ đều mang màu trắng, khong có mùi ête khó chịu mà mang 1 mùi hương thiên nhiên dịu nhẹ rất thoải mái.

Chậc, thật tò mò, phòng y tế như thế này thì không biết học viện này trông như thế nào nhỉ?

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô run rẩy hỏi Linax:

_ N...nè, hồi nã cô nói tên học viện là gì??

_ Học viện Minh Giới, sao?

Có chuyện gì à??

_ Minh Giới????

Chẳng phải là địa ngục sao???

Không lẽ tôi đã chết rồi ư????

- Cô hốt hoảng.

Trời ơi, cô còn chưa trả được thù cho gia tộc nữa mà T_T.

_ Cô bị ngốc hả ==??

Nếu cô chết rồi cần gì phải quấn băng chữa trị vết thương, cần gì phải ăn.

- Linax khinh bỉ nói.

_ Ờ ha!

Sorry, tại tôi thấy tên trường đặt u ám quá ấy mà.

- Vio cười trừ.

_ Tuy nhiên...

- Linax nói - Nơi đây được xây dựng bởi Minh Vương, chủ nhân của Minh Giới.

_ O.O Hả???

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 2~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
Học Viện Minh Giới
Chap 3


_ Có cần ngạc nhiên như vậy không, nghe tên học viện cũng đủ hiểu rồi mà =_= - Linax khinh bỉ nhìn cô

_ A...ha ha, tại bất ngờ quá ấy mà.

- Vio cười nhạt nhẽo.

Thật không thể tin được là nơi này do Minh Vương xây dựng, ai nói vs cô đây là mơ đi @@. (Au: rất tiếc nhưng đây là sự thật con ạ 🙂)

_ Thôi, tôi về đây, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, mai tôi sẽ dẫn co đi tham quan học viện.

- Linax nói rồi bay vèo đi, mang theo mâm đồ ăn đã bị Vio chén sạch mà không kịp để cô ú ớ thêm tiếng nào.

_ Chậc, với bộ dạng này thì đi tham quan bằng niềm tin à =_=''' - Vio ngao ngán nhìn bộ dạng xác ướp của mình.

Cô nhàm chán nhìn quanh thì thấy có nhiều người đang nói chuyện với tiên hướng dẫn của họ.

Nhìn quanh nhìn quất nhìn qua nhìn về, cô chán quá chả biết làm gì nên quyết định nằm xuống nghỉ ngơi.

~*~*~*~*~*~*

Ngày hôm sau...

Cô vừa mới ngủ dậy thì đã thấy băng quấn trên người mình được tháo ra hết, cô nhìn quanh cũng thấy tòan bộ những người ở đây cũng đã đc tháo băng.

Đang không biết nên làm gì tiếp theo thì bên tai cô lại vang lên tiếng nói:

_ Chào, sáng an.

_ A!

Chào Linax, cô làm tôi giật cả mình, sáng an.

- Vio giật mình quay sang chào hỏi.

Linax nhìn cô từ trên xuống rồi gật đầu nói:

_ Hừm, cũng xinh đẹp đấy chứ.

_ Xinh đẹp?

Tôi á?

Cô cứ đùa.

- Vio cười chua xót không tin bởi vì khuôn mặt cô đã bị biến dạng trở nên xấu xí do cơ thể bị tiêm chích nhiều loại hoá chất.

Linax ko nói gì, chỉ đưa cho 1 cái gương ý bảo cô tự xem, cô run run cầm chiếc gương trên tay, cô sợ...cô sợ phải nhìn thấy khuôn mặt xấu xí đầy thê lương của cô.

Và thật bất ngờ, nó đã trở lại như xưa.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô...Nó...nó đã trở lại!

Đôi mắt xinh đẹp của cô rơi lệ, là cô quá mừng hay là vì điều gì khác?

_ Khuôn mặt tôi...

_ Các dược sư ở đây đã loại bỏ hết các chất độc trong cơ thể cô nên cô yên tâm, bây giờ tính mạng cô rất an toàn.

Ngoài ra, cơ thể cô bây giờ gần như là bách độc bất xâm, xem ra trong cái rủi cũng có cái may, nhỉ?

- Linax cười nhẹ - Nhưng mà bị nhiều chất độc trong cơ thể như vậy mà chưa chết xem ra mạng cô cũng lớn lắm.

_ Haha, không phải đâu, bọn hắn chưa muốn cho tôi chết vội, bọn hắn là muốn hành hạ thể xác lẫn tâm hồn tôi.

- Vio cười buồn.

Linax nhìn cô rồi nhìn ra ngoài, nói:

_ Được rồi, cô đói bụng chưa?

Chúng ta ra nhà ăn ăn sáng rồi đi tham quan học viện.

_ Umk, tôi cũng đói rồi.

- Vio xoa bụng rồi leo xuống giường đi theo Linax.

_ Khoan, đợi tôi 1 chút.

- Linax nói, trên tay cô ấy xuất hiện 1 quả cầu tuyết sáng lấp lánh và đột ngột ném vào cô.

Quả cầu tuyết đó vừa chạm vào cô liền tản ra vây xung quang cô, cơ thể cô từ từ bay lên, cô ngạc nhiên:

_ Bụi tiên sao???

_ Cứ cho là vậy, có cái này cô không cần đi chỉ cần bay nhưng là sẽ bay theo tôi, cô không cần điều khiển.

Được rồi, đi thôi.

- nói xong Linax vỗ cánh bay đi, kéo theo cô với tốc độ chóng mặt tới nhà ăn.

_ OMG!!!

Sao giống Harry Potter vậy O.O??

- Vio nhìn nhà ăn không khỏi há hốc mồm.

_ Khép miệng lại và theo tôi.

- Linax liếc khinh bỉ nhìn cô.

Vio gãi đầu cười trừ, gì chứ, cô chỉ là ngạc nhiên thôi mà ==

Cả hai tìm chỗ ngồi và ngồi xuống, cô nhìn lên trần nhà thấy có hàng trăm cây nến dang lơ lửng trên không, nhìn xuống bàn ăn thì thức ăn tự xuất hiện không cần phải gọi.

Cái này thì quá giống trong Harry Potter rồi, có khi nào bà tác giả cũng là học viên của nơi này không. (Au: Đúng hơn là mị mượn ý tưởng từ đó .-.)

_ Ăn đi, vừa ăn tôi sẽ giới thiệu sơ bộ về học viện.

Nghe cho kĩ, tôi không nhắc lại lần 2 đâu.

- Linax nghiêm túc nói.

_ Ừm, mà cô không ăn à?

- Cô gật đầu, hỏi, miệng thì bắt đầu ăn.

_Tôi ăn rồi - Linax trả lời - Được rồi, nghe đây, học viện Minh Giới là học viện được xây dựng bởi Minh vương đời thứ nhất, chuyên đào tạo về sát thủ, dược sư, chiến binh, xạ thủ và thuật sĩ.

Học viện được xây dựng biệt lập ở 1 không gian kết nối với hàng trăm tỷ không gian khác và cứ 5 năm không gian này sẽ mở ra để tuyển học viên.

Những người vào được không gian này thường là những người gặp biến cố lớn và khát cầu được thay đổi bản thân mình.

Tuy nhiên cũng phải có cái gọi là cơ duyên để đem họ tới đây vì vậy số học viện vào được đây cũng không nhiều lắm, thường chỉ có khoảng 1 đến 2 tỷ người và đặt biệt là ở độ tuổi từ 16 - 18 tuổi.

Chỉ có điều đến tuổi 25 mà vẫn chưa tốt nghiệp thì sẽ bị đá ra khỏi không gian và vĩnh viễn không thể trở lại đây được.

Học viện gồm 5 chức nghiệp là chiến binh, thuật sĩ, xạ thủ, dược sư và sát thủ.

Mỗi người khi vào đây đều thông qua 1 lò đào tạo gồm tẩy tuỷ, lọc máu và đánh thức.

Tẩy tuỷ nghĩ là tẩy kinh phạt tuỷ, loại bỏ các chất thải trong cơ thể.

Lọc máu tức là máu cô sẽ được sành lọc để đánh thức dòng máu thật sự của cô, nếu dòng máu cô mang dòng yêu quái, yêu tinh, vampire hay demon, cô sẽ trở thành chúng, tuy nhiên cô chỉ mang sức mạnh thôi chứ không thật sự trở thành nó.

Cuối cùng là đánh thức, là đánh thức sức mạnh nguyên tố.

Sức mạnh nguyên tố bao gồm: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, lôi, băng, phong, quang, ám.

Tuy nhiên, khi chọn làm thuật sĩ thì sẽ được dạy điều khiển cả 5 nguyên tố cơ bản là kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, cách sử dụng nhuần nhuyễn ma lực vv...vv...

Còn các chức nghiệp còn lại ngoại trừ dược sư ra sẽ không dạy bất cứ điều gì liên quan tới ma thuật, đòi hỏi bọn họ tự thân vận động tìm hiểu nếu muốn sử dụng sức mạnh của mình.

Trong các chức nghiệp, sát thủ là chức nghiệp dễ chết nhất, vì các chức nghiệp khác khi làm bài tập giáo viên đưa ra thì nặng lắm là nằm liệt giường còn sát thủ thì có thể chết.

Vì vậy cũng không có nhiều người chọn làm sát thủ.

Bù lại sát thủ được sử dụng tất cả các loại vũ khí.

Thuật sĩ chỉ sử dụng quyền trượng hoặc sách ma thuật, chiến binh thì không sử dụng vũ khí tầm xa, xạ thủ thì chỉ sử dụng vũ khí tầm xa, dược sư thì chỉ có chế thuốc, luyện đan và học các ma thuật tự vệ.

Về nội quy của học viện cũng không có gì nhiều, nội quy như sau:

1.Không được đưa người ngoài vào học viện.

2.Không được tiết lộ cho người ngoài biết về học viện.

3.Không được war trong sân trường, nếu muốn war hãy vào khu vực dành riêng cho việc war.

4.Không được mở cổng không gian trước mặt người ngoài.

5.Tuyệt đối không được làm trái ý của Minh Vương.

6.Không được phép bỏ giờ học, dù đang làm nhiệm vụ, trừ khi bị bệnh hoặc bị thương nặng.

_ Wào, đầu tôi xoay mòng mòng rồi @@.

- Vio cảm thán khi nghe một đống thông tin từ Linax.

_ Cô đã nhớ hết chưa vậy?

- Linax nhìn cô hỏi.

_ Rồi rồi.

- Đối với một người có khả năng ghi nhớ tốt như cô, việc nhớ hết đống kia không đến nỗi khó khăn lắm.

- Uống miếng nước đi, chắc nói nãy giờ khát khô họng rồi.

- Vio nói, đưa ly nước cho Linax.

_ Cảm ơn, tôi không khát.

- Linax từ chối - Cô ăn xong chưa?

_ Rồi, đi thôi.

- Vio đứng dậy nói, từ tốn lấy khăn giấy lau miệng.

_ Đi!

- Vù 1 phát, cô bị Linax kéo đi, bay ra khỏi nhà ăn với tốc độ chóng mặt.

Thật tình, người nhỏ xíu vậy mà bay nhanh kinh =_=.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 3~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
Học Viện Minh Giới
Chap 4


Linax kéo Vio bay lên cao để cô có thể nhìn ngắm toàn bộ không gian nơi này.

Đập vào mắt Vio đầu tiên là 1 toà tháp to, tráng lệ nằm giữa sân học viện, sau lưng toà tháp đó là toà tháp đôi lấy toà tháp to kia làm tâm xếp theo hình vòng cung.

Linax giải thích:

_ Toà tháp ở giữa là trung tâm học viện.

Toà trung tâm gồm 6 tầng, tầng một là nơi tiếp đón học viên mới và cũng là nơi nhận, trả nhiệm vụ.

Cụ thể sau này nếu cô trở thành học viên của học viện được, cô sẽ biết.

Tầng hai là là phòng ăn, nơi chúng ta vừa mới ăn sáng đấy.

Tầng 3 là hội trường.

Tầng 4 là lò tẩy luyện.

Tầng 5 là khu vực pk.

Tầng 6 là tầng cấm

_ Wào O.O - Vio cảm thán, sau đó như phát hiện ra điều gì đó, cô quay sang hỏi:

_ Trở thành học viên của học viện là sao?

Chẳng lẽ bây giờ tôi vẫn chưa là học viên sao?

Linax nghe vậy cười khinh bỉ:

_ Ha!

Cô tưởng chỉ cần tới được đây sẽ được trở thành học viên chính thức liền sao?

Nực cười thật, nếu như chỉ nhờ có cơ duyên đưa được tới đây thì đa phần học viên ở đây đều là phế vật hết rồi, mà nếu không phải là phế vật thì không gian này cũng sẽ nổ tung vì số lượng người quá đông.

Đương nhiên người có được cơ duyên vào đây rất hiếm vì nó cần nhiều chất xúc tác để có được.

Tuy nhiên không gian này là nơi kết nối vs tất cả các không gian khác nên số lượng người mỗi lần tuyển sinh vào đây lên đến mấy tỉ người trong hàng ngàn tỉ không gian nên cái việc hiếm người đó trở nên ko hề hiếm.

Nên muốn trở thành học viên chính thức, tất cả những người mới phải vượt qua được đợt kiểm tra của học viện, nếu vượt qua được, tương lai chắc chắn sẽ trở thành kẻ mạnh, nếu không, họ sẽ bị đá ra khỏi không gian, mọi kí ức của họ về nơi này sẽ bị xoá sạch.

_ Ra là vậy.

- Vio cười nhạt, cô đúng là ngây thơ thật.

Chắc có lẽ do cô qua hưng phấn về nơi này mà cô quên mất 1 quy luật tự nhiên không bao giờ thay đổi: cái gì cũng có cái giá của nó.

Chậc, xem ra con đường báo thù cho gia tộc của cô sẽ gian nan lắm đây.

_ Thôi, dẹp chuyện đó sang một bên đi, chúng ta tiếp tục.

- Linax lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô - Sau lưng toà trung tâm chính là 5 toà tháp đôi đại diện cho 5 chức nghiệp.

Toà đôi màu đỏ ngoài cùng bên tay phải là toà chiến binh, tiếp theo toà màu trắng là toà pháp sư , màu tím đen là toà sát thủ, màu xanh là toà xạ thủ và toà màu lục là toà dược sư.

_Sao lại là tháp đôi?

- Vio thắc mắc.

_À, tức là 1 toà dùng để học tập còn 1 toà là ktx.

- Linax giải thích, sau đó kéo cô lui ra sau 5 toà tháp, tới 1 cánh rừng - Đây là sâm lâm Minh Giới, nơi này có rất nhiều thú sống ở đây, sâm lâm này chủ yếu dùng để các giáo viên giao nhiệm vụ cho học viên luyện tập hoặc các học viên tự vào đây tìm thú khế ước, nâng cao thực lực, tìm đồ rèn vũ khí, may trang phục bla...bla...Ngoài ra nơi này ở phía đông có toà tháp thư viện, còn sâu trong sâm lâm có 1 nơi gọi là Death Tower-nơi dùng để giam giữ những người làm trái với quy luật của học viện.

- Giọng của Linax khi nói về Death Tower bỗng nhiên trầm đi làm da gà da vịt của cô nổi lên rần rần.

Sau đó đột nhiên thay đổi 180 độ nói - để tôi dẫn cô đi tham quan thư viện.

- Rồi kéo cô đi, có vẻ như Death Tower là khu vực cấm nên Linax không nói quá nhiều, vội vội vàng vàng kéo cô đi tới thư viện.

_ Thư viện gồm 7 tầng: tầng 1 là tầng tổng hợp, tầng 2 là dành cho học viên chiến binh, tầng 3 xạ thủ, tầng 4 dược sư, tầng 5 pháp sư, tầng 6 sát thủ và tầng bảy là khu vực sách cấm.

- Vừa nói Linax vừa đưa cô đi tham quan mỗi tầng trừ tầng 7.

Tham quan xong, Linax kéo cô ra khỏi đó, bay ra khỏi sâm lâm, bay qua luôn hàng rào chắn của học viện.

_ Bên ngoài học viện là khu chợ.

Nơi đây chủ yếu bán dược, thảo dược, vũ khí, đá rèn...Ngoài ra còn có nơi rèn vũ khí, nơi may trang phục, và nơi trọ cho các du khách, tất nhiên là những người từng là học viên nơi đây và người mới ở thôi.

_ Vậy là tối nay tôi sẽ ở đây sao?

- Vio nhìn khu chợ tấp nập người mua bán, tuy nhiên nhìn họ có phong thái rất khác mà cô không tài nào nghĩ ra được.

Sau đó 2 người họ quay về học viện ăn trưa xong rồi quay lại khu chợ tìm chỗ trọ cho cô.

Tìm được chỗ trọ, cô liền đánh 1 giấc đến tối mịt mới tỉnh dậy tắm rửa rồi ăn đồ ăn Linax để sẵn trên bàn gỗ cho cô.

Ăn xong 2 người lại nói chuyện phiếm 1 chút rồi Linax bay về học viện, trước khi đi không quên nói:

_ Ngày mai sẽ bắt đầu đợt kiểm tra của học viện, dưỡng sức cho tốt mà chiến.

Tôi còn có 1 lời khuyên cuối dành cho cô, hãy xác định lý do cô cần sức mạnh và dựa vào đó mà cố gắng, chúc cô thành công.

Tạm biệt, Vio.

- Nói rồi Linax nở 1 nụ cười nhẹ với cô, nụ cười chân thật đầu tiên kể từ khi 2 người gặp nhau.

Vio cũng cười đáp lại:

_Cảm ơn cô, tạm biệt, Linax, tôi chắc chắn chúng ta sẽ sớm gặp lại.

_Mong là vậy.

- Rồi Linax bay ra khỏi cửa sổ.

Vio nhìn cô tiên bướm xinh đẹp bay đi, miệng lẩm bẩm:

_Lý do cần sức mạnh...Hửm?

- Đôi mắt cô thâm trầm nhìn lên bầu trời - Còn gì ngoài trả thù sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 4~~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
Học Viện Minh Giới
Chap 5


Sáng sớm hôm sau, Vio đang say giấc nồng thì có tiếng chuông vang lên đánh thức mọi người dậy.

Sau tiếng chuông là thanh âm ngọt ngào của một người phụ nữ vang lên:

_ Dậy đi nào những kẻ dự tuyển.

Các ngươi chỉ có 30 phút để tìm bộ đồ thể dục mà tiên hướng dẫn của các ngươi đã giấu đâu đó ở phòng trọ của các ngươi ở, mặc nó vào, vệ sinh cá nhân và chạy đến học viện dự tuyển, nếu các ngươi tới không kịp thì bị loại ngay lập tức.

Thời gian tính từ bây giờ.

Nhớ là phải thật chỉnh tề, nếu không sẽ bị loại.

Sẽ có người kiểm tra tác phong đấy.

Chúc may mắn.

Vio vừa nghe xong liền ngay lập tức tỉnh ngủ, cô hốt hoảng nhảy xuống giường, bắt đầu lục tung căn phòng lên tìm kiếm.

Tủ quần áo: không có

Giường: không có

Bàn trang điểm: không có

Nhà vệ sinh: không có nốt

_Chết tiệt!!

Linax có thể giấu bộ đồ ở đâu cơ chứ!?

- Vio vò đầu muốn nổi điên.

Cô nhìn quanh căn phòng, nhìn xuống sàn nhà suy nghĩ:

"Có lẽ nào..."

Cô đi tới đi lui quanh phòng trọ để kiểm tra sàn nhà xem có chỗ nào khả nghi không.

Không tìm được gì, cô lại kiểm tra bức tường trong phòng.

Bỗng cô nghe tiếng thông báo từ học viện:

_ Còn 10' nữa thôi, nhanh lên nào.

Cô chán nản ngồi bệt xuống sàn:

_ Thiệt tình, tìm khắp rồi vẫn không thấy, Linax có thể giấu ở đâu được cơ chứ, hôm qua mình và cô ấy ngồi nói chuyện với nhau cả buổi, có thấy cô ấy đi đâu đâu.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ mở toang, cô nhíu mày suy nghĩ:

"Hôm qua mình quên đóng cửa sổ thì phải...Khoan đã, Linax...Chả lẽ nào..."

Cô vội chạy ra ngoài cửa sổ, nhìn 2 bên cánh cửa thì thấy 1 cái túi màu trắng treo lủng lẳng bên nắm tay cửa bên trái.

Cô tháo chiếc túi xuống, mở ra thì bên trong có một bộ đồ thể dục màu đen.

Mí mắt giật giật, cô gầm gừ:

_LINAX!!!!Ở nơi nào đó...

_Hắt xì!

Ai nhắc mình thế nhở?

- Linax lẩm bẩm - Không biết cô ta có thấy cái túi không nhỉ?

Hôm qua sực nhớ quên giấu cái túi nên đành treo ngoài cửa sổ, dễ thế chắc là tới trước nhất rồi.Vio nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay quần áo vào, búi mái tóc dài thành một cục trên đầu rồi chạy vội ra khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng thì thấy có đôi giày thể dục màu đen để trước cửa, cô vội vàng mang vào rồi chạy đi.

Trên đường cô cũng bắt gặp nhiều người mặc đồ y chang cô cũng đang hộc tốc chạy.

Cô cố gắng chạy hết tốc lực khi nghe tiếng đếm ngược:

_10...9...8...7...6...5...4...3...2...1.

Hết giờ!!!

Chiếc cổng học viện đóng sầm lại, có nhiều người đang chạy do không kịp phanh nên tông vào cửa.

Sau đó bọn họ biến thành những luồng sáng bay đi, đồng nghĩa với việc họ đã bị tống ra khỏi không gian này.

Còn Vio á, may mà cô ấy tới kịp khi chỉ còn 2 giây.

Vio thở phào nhẹ nhõm.

Cô đưa mắt nhìn quanh thì thấy có rất nhiều người bao quanh nhìn bọn họ.

Bọn họ chỉ ai thì người đó liền biến thành 1 luồng sáng bay đi:

_ Họ đang kiểm tra tác phong ư?

- Vio vội chỉnh sửa lại y phục, cầu mong không bị chỉ điểm tống xuất ra khỏi đây.

_Chào mừng mọi người, vòng loại đầu vui không??

- Thanh âm ngọt ngào ban nãy vang lên, mọi người đều nhìn tòa tháp trung tâm thì thấy một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp mặc bộ y phục cổ đại màu lam đang lơ lửng trên không trung, trên tay cầm quyền trượng.

Những người dự tuyển: Vui...vui cái con khỉ!

_ Vòng thi vừa rồi chỉ kiểm tra sự quan sát, óc suy luận và độ nhanh nhẹn của các ngươi thôi.

Còn kiểm tra tác phong á hả?

Cái đó là điều đương nhiên khi tới trường đúng không??

- Cô ấy nở nụ cười nhẹ nhàng giải thích - Tuy nhiên, đó mới chỉ là bắt đầu.

Các ngươi còn phải vượt qua một vòng thi nữa, đó là...

_ Minh Vương đến!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 5~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Viết trên đth nên ngắn, thông cảm.
 
Học Viện Minh Giới
Chap 5.1


_Minh Vương đến!

- Một tiếng hô vang lên, cắt ngang lời hướng dẫn của nữ nhân xinh đẹp kia.

Chỉ thấy cô ấy có chút hốt hoảng, vội ra lệnh:

_Tất cả quỳ xuống, không ai được ngẩng mặt lên!

Lập tức, tất cả mọi người đều quỳ xuống, tâm có chút căng thẳng.

Là Minh Vương đó a~ Là người cai quản Minh giới a~ Ai biết được chỉ một chút sơ suất có thể hồn lìa khỏi xác a~

Xung quanh đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đang đều đều tới gần, dựa vào âm thanh có thể đoán được có 3 người đang đi tới.

Khi tiếng chân dừng lại, mọi người đều nghe thấy tiếng gió tốc lên.

Sau đó là giọng nói trầm thấp của một nam nhân vang lên:

_Miễn lễ, tất cả đứng dậy đi.

Mọi người như thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng lên.

Một vài người nhìn xung quanh để tìm bóng dáng vị Minh Vương kia nhưng liền bị nhắc nhở đứng nghiêm chỉnh.

Âm thanh kia lại vang lên:

_Hiira, tiếp tục đi.

_Vâng - Hiira, cũng là nữ nhân xinh đẹp kia khẽ hướng toà tháp chính cung kính trả lời, lấy lại nụ cười thân thiện, hướng bọn họ giải thích tiếp:

_ Vòng thi thứ 2 chính là Sinh tồn.

Ta sẽ giải thích quy tắc một chút:

'Ở vòng thi này, chúng ta sẽ cho các ngươi 1 tiếng để trốn trong sâm lâm Minh Giới, sau một tiếng, chúng ta sẽ thả một đám ma thú ra để chúng săn lùng các ngươi.

Chỉ cần các ngươi sống sót qua 72 tiếng, các ngươi coi như đã vượt qua kì thi tuyển chọn này.

Nói trước, ngoài ma thú chúng ta thả ra, cũng có rất nhiều động vật hoang dã trong sâm lâm và khu vực hoạt động của các ngươi chỉ được giới hạn tới suối Lam Tuyền, vượt qua bên kia coi như các ngươi mất quyền thi đấu, trực tiếp bị người giám sát giết chết.'

Hiira ngừng lại, nhìn xung quanh một lượt liền thấy nhiều khuôn mặt đang hoang mang, sợ hãi và lo lắng.

Vio tâm trạng cũng hoang mang không khác gì, cô tới đây với quyết tâm trả thù, ai ngờ lại có cái cuộc thi sinh tồn này, bản thân lại là tiểu thư từ nhỏ, làm sao có thể vượt qua đây, chỉ sợ thù chưa trả mà đã rơi vào miệng ma thú rồi, à không, chưa nói đến ma thú, chỉ cần đám thú vật hoang dã cũng đủ chết rồi.

Hiira khẽ cười mỉa mai, rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười thân thiện kia của mình, ngọt ngào nói:

_ Tuy nhiên, nếu các cảm thấy hoảng sợ, muốn rút lui thì chúng ta sẽ cho các ngươi một con đường - Hiira ra hiệu cho một đám người đem ra một chiếc gương bằng bạc lớn gấp 5 lần cô.

Hiira đặt tay lên chiếc gương, môi mấp máy như niệm chú, tức thì, mặt gương sáng lên, toả ra bạch quang chói mắt.

Cô cất tiếng:

_Đây chính là cửa thông đạo về thế giới của các ngươi.

Nếu không muốn tham gia, các ngươi chỉ cần bước qua đây, toàn mạng trở về, không cần tham gia cái cuộc thi mà chỉ số sống sót chỉ có 10% a~ Nào các ngươi cân nhắc đi.- Giọng nói hoàn toàn là khinh thường của Hiira khiến một số người bên dưới cảm thấy cực kì khó chịu, tuy nhiên phải công nhận cô ta nói rất có sức thuyết phục.

Nhiều người nghe xong liền chạy tới cái gương, bước qua trở về thế giới của mình.

Vio đang rất bối rối, nếu bây giờ cô trở về, chỉ sợ với năng lực của lũ nam nhân kia, bắt cô về lại hành hạ tiếp là chuyện không khó, nhưng nếu chọn tiếp tục ở lại tham gia vòng thi tiếp theo chỉ sợ cũng sẽ nhanh chóng bỏ mạng.

Cô nhìn chiếc gương, lại nhìn những người xung quanh, họ cũng đều đang hoang mang giống cô, nhiều người cũng đã hạ quyết tâm ở lại đánh cược một trận, khuôn mặt họ trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị.

Lại nhìn những người bỏ cuộc, dù đã bước qua cánh cổng nhưng khuôn mặt họ tràn đầy sự bất lực cùng sợ hãi.

Cứ như vậy chừng 15 phút, số người hiện tại đã giảm đi 1/3.

Vio lúc này cũng đã hạ quyết tâm, cô muốn đánh cược một lần, thà chết trong sâm lâm kia còn hơn trở về tiếp tục chịu đựng nỗi đau bị hành hạ kia.

Khoảng 30' sau, khi không còn thấy ai tiếp tục bước qua cánh cổng nữa, lúc này, cánh cổng vụt tắt ánh sáng, Hiira lại cười, nói:

_Chúc mừng các ngươi đã vượt qua vòng 2: thử thách lòng dũng cảm.
 
Học Viện Minh Giới
Chap 6: Sinh tồn (1)


_Chúc mừng các ngươi đã vượt qua vòng 2: thử thách lòng dũng cảm.- Hiira đột nhiên tuyên bố làm tất cả mọi người chết sững.

Im lặng được 1 vài giây, có một số người nhảy cẫng lên vui mừng.

_Tuy nhiên - Hiira lên tiếng cắt đứt mạch vui mừng của mọi người - Vòng thi tiếp theo, cũng là vòng cuối cùng: "Sinh tồn".

Lại một lần nữa, mọi người đều chết sững trước câu nói của Hiira.

Ai ai cũng tưởng rằng học viện đưa ra bài thi sinh tồn chẳng qua cũng chỉ để hù doạ.

Cảm giác này cứ như vừa mới được lên Thiên đàng lại bị đạp xuống Địa ngục không thương tiếc.

Trong khi mọi người đang còn bàng hoàng thì Hiira lại tiếp tục lên tiếng:

_Các ngươi có 1 tiếng đồng hồ để bỏ trốn vào sâm lâm.

Sau 1 tiếng đó thì phải dựa vào thực lực của các ngươi để sống sót sau 72 tiếng.

Đương nhiên chúng ta cũng không tàn nhẫn đến mức để các ngươi đi tay không chiến đấu với tử thần như vậy - Hiira vẫy tay cho những người giám sát đám tuyển sinh phát cho mỗi người một chiếc balo màu đen.

Hiira giải thích:

_Bên trong balo có 1 ổ bánh mì (dạng mì sanwich), 1 con dao, một khẩu súng lục, 3 băng đạn, 1 hộp diêm,1 chiếc đồng hồ quả quýt và 1 quyển sách nói về công dụng của các loại thảo dược.

1 ổ bánh mì đó đủ để các ngươi sống qua 3 ngày.

Nước các ngươi có thể tự tìm trong sâm lâm.

Súng và dao có thể cứu các ngươi nếu gặp phải thú dữ, với ma thú thì không có tác dụng mấy đâu.Cái đồng hồ và hộp diêm chắc cũng không cần phải giải thích.

Còn về phần quyển sách, nó cũng có thể cứu sống các ngươi bằng việc cung cấp 1 số loại thảo dược để cầm máu hay trị vết thương...v...v, nhưng có tìm được loại thảo dược đó không thì phải dựa vào may mắn của các ngươi rồi.

- Hiira nghiêng đầu cười - Những gì cần nói ta đã nói hết.

Còn bây giờ thì...

1 tiếng trước khi bị săn, bắt đầu!

Vừa nghe hiệu lệnh, tất cả mọi người đều ùa về Minh giới sâm lâm.

Tuy nhiên, khoảng cách từ toà tháp chính tới sâm lâm khá xa, lại phải vòng qua 5 toà tháp kia nữa khiến đoạn đường tới sâm lâm lại xa hơn nữa.

Vio gắng sức chạy thật nhanh, cô không muốn lãng phí 1 tiếng đồng hồ cho việc chạy tới sâm lâm, nhưng dần dần cô bắt đầu kiệt sức.

Việc cô có thể chạy trốn mấy tên nam nhân kia là vì lúc đó cô mang tâm lí sợ hãi cùng ý chí mạnh mẽ muốn thoát khỏi bọn hắn nên đã bộc phát hết sức lực của mình mà chạy.

Nhưng bây giờ, dù sau 1 tiếng này, tính mạng của cô có thể ngàn cân treo sợi tóc nhưng tại thời điểm này, thâm tâm cô biết bản thân mình vẫn còn an toàn nên với sức lực yếu đuối của cô, việc kiệt sức là hoàn toàn bình thường.

Chạy được 1 quãng kha khá, cô dừng lại thở dốc:

_Hộc... hộc...- Khẽ lau mồ hôi trên trán, cô lẩm bẩm - Không xong, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ ngất trước khi tới được sâm lâm mất - Vio hít thở thật sâu, tỏ vẻ quyết tâm - có coi đây là bài tập thể dục chạy bộ vậy, dù hơi mất thời gian nhưng ít ra đỡ mất sức hơn nhiều.

Nói rồi Vio lại tiếp tục chạy nhưng lần này cô vừa chạy vừa hít thở, chừng 15' sau, cô đã tới được bìa rừng của sâm lâm.

Cô tiếp tục chạy vào sâm lâm, cứ đâm thẳng mà chạy, vừa chạy vừa quan sát xung quanh.

Nơi đây khác so với cô tưởng tượng, nó không mang dáng vẻ âm u mà giống như 1 khu rừng của thần tiên.

Xung quanh là cây mọc xanh rì xen kẽ là những bông hoa đầy màu sắc, còn có những đốm sáng nhỏ li ti hơi mờ mờ bay lơ lửng.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá càng làm cho sâm lâm trở nên xinh đẹp, khiến nhiều người khi tiến vào đây đều sững sờ.

Cô cũng không khác gì nhưng cô biết, đằng sau vẻ đẹp thơ mộng này là mối nguy hiểm có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào.

Cô dù sao cũng từng là 1 tiểu thư của đại gia tộc lớn, dù không biết nhiều nhưng cô biết được, những loại hoa xung quanh đây đều có độc.

Nếu vì thấy đẹp mà hái, hoa sẽ toả ra mùi hương thơm kì lạ, khiến người hít phải sẽ bị trúng độc.

Tùy loại hoa, có loại sẽ khiến chết ngay lập tức , có loại sẽ phá hủy cơ thể dần dần.

Như một minh chứng cho suy nghĩ của cô, một số người đã chết trước khi vào vòng thi chính thức, mà đa phần những người chết đều là con gái.

Cũng không khó hiểu vì con gái đa phần ai cũng thích hoa.

Vio chạy được một lúc rồi dừng lại chuyển sang đi bộ.

Cô vừa đi vừa cảnh giác xung quanh, lấy con dao trong balo ra thủ thế đồng thời cũng nhặt củi xung quanh để đốt lửa nếu tìm được nơi trú.

Nhìn đồng hồ còn 30 phút, Vio càng khẩn trương tìm kiếm nơi để trốn.

Loanh hoanh được một lúc, cô tìm được một cái hang khá lớn.

Hang này có vẻ như không có động vật ở vì trong đây toàn rong rêu, dưới chân cũng mọc đầy rêu.

Nếu có động vật ở thì đám rêu cũng không sinh sôi được như vậy.

Mệt mỏi ngồi xuống, cô rút quyển sách ra để đọc, điều cô cần bây giờ là chuẩn bị tất cả cho mọi tình huống có thể để bảo toàn mạng sống.

Trên đường đi cô cũng có hái được kha khá vài loại cỏ mà cô cho là có thể là thảo dược.

Kết quả, 2/4 trong đó là độc dược, 1/4 số đó là cây cỏ bình thường, còn lại đúng là thảo dược.

Vio thầm thở dài:

_Số mình chả may mắn lên nổi.

Ngày lúc đó, tiếng đồng hồ quả quýt kêu lên tít tít, báo hiệu cuộc thi chính thức được bắt đầu.

~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 6~~~~~~~~~~~~~~~~~

Au: truyện toàn chữ và chữ 😑😑😑
 
Học Viện Minh Giới
Chap 7: Sinh tồn (2)


Tiếng đồng hồ vừa kêu lên, Vio liền nghe thấy tiếng gầm của ma thú vang vọng tới.

Cả cơ thể cô đột nhiên run rẩy, tay chân như muốn rụng rời.

Hiện tại bây giờ cô có thể nghe được tiếng tim đập của mình, hơi thở dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cô sợ...

Cô sợ lũ ma thú kia, sợ bọn chúng bắt được mình, sợ phải đối mặt với chúng...và quan trọng hơn cả, cô sợ chết.

Dù đã biết trước phần trăm sống sót của mình rất nhỏ, nhưng cô vẫn muốn sống, cô muốn sống để mạnh hơn, sống để trả thù cho gia tộc cô, trả thù lũ nam nhân kia, và trên hết, trả thù kẻ mà cô hận nhất-Lise.

Vio ổn định lại tinh thần của mình, tự an ủi bản thân rằng nơi đây nằm khá sâu trong khu rừng nên giờ cô tạm thời an toàn.

Cô tiếp tục đọc quyển sách thảo dược, tra xét xem mớ thảo dược cô hái được có thể dùng để làm gì.

Đọc một lúc gần hết quyển sách, cô mới thở dài, số thảo dược cô hái được chỉ có thể dùng làm thuốc cầm máu.

Tuy nhiên với số độc dược, cô có thể làm được thuốc xua đuổi động vật.

Với ma thú chắc không có tác dụng nhưng đối với lũ động vật hoang dã trong khu rừng này, chắc sẽ ổn.

Cách làm lại vô cùng đơn giản, chỉ việc nghiền chúng ra, sau đó đun lên lấy nước rải xung quanh là được.

Không chần chờ lâu, Với liền đứng dậy tìm 1 phiến đá to, để số độc dược lên, sau đó dùng 1 viên đá đập đập nghiền nghiền nó ra.

Được một lúc, đống thảo dược kia trở thành 1 đống bầy nhầy nhão nhoét.

Lúc này cô mới phát hiện việc quan trọng, cô không có đồ để đun, cô nổi điên vò đầu:

_Gashhh!!!

Sao mình lại quên mất việc này chứ!

Giờ kiếm gì đun đây?!?Cô nhìn ra ngoài, trong lòng hơi do dự rồi bước ra khỏi hang, trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh vì sợ con ma thú từ chỗ nào đó vồ ra chụp chết cô, chợt cô nhìn thấy gần đó có 1 khóm trúc liền vui mừng xách dao ra chặt 1 đoạn.

Dao găm rất sắc nên việc chặt khá dễ dàng.

Lấy một đốt trúc, cô bỏ cái hỗn hợp bầy nhầy kia vào rồi gom củi lại, đánh lửa đun ống trúc kia.

Trong từng đốt trúc có nước nên cô dùng để đun đống kia chắt lấy nước, sau đó tìm 1 chiếc lá nút chặt lại ống trúc rồi đun lên chừng 15', mùi hỗn hợp độc dược từ ống trúc tỏa ra làm cô gay mũi phải chà xát liên tục khiến nó đỏ lên, có dấu hiệu sưng tấy, cô dùng áo che mũi lại rồi mở nút đậy, 1 làn khói xanh bay lên mang theo mùi hôi thối khó chịu lần toả khắp hang động khiến cô phải nín thở cầm ống trúc chạy ra ngoài để hít thở.

_Thật hôi chết đi đc, mũi mình cảm giác sắp hỏng đến nơi.- Vio nhăn mày đem thứ dung dịch xanh đen trong ống rải xung quanh khu vực hang động.

Còn xác độc dược, cô đang suy nghĩ xem có nên bôi lên người hay không nhưng nhìn cái mũi đỏ ửng của mình, cô liền dẹp ngay cái suy nghĩ đó mà vứt nó đi.

Số trúc còn lại cô giữ lại để lấy nước, khá là may mắn vì cô không cần phải ra ngoài để lấy nước, như vậy cô cũng không cần phải mạo hiểm đi tới suối lấy nước, tính mạng cũng có chút đảm bảo.

Cô ngây thơ nghĩ chỉ cần cô trốn ở đây cầm cự hết ba ngày là có thể yên yên ổn ổn vượt qua vòng ba một cách dễ dàng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 7~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

P/s: ngâm lâu quá giờ mới đăng, thông cảm.

Mong ủng hộ, cảm ơn
 
Học Viện Minh Giới
Chap 8: Giấc mơ


Một màu đỏ thẫm lênh láng xung quanh...

Là máu...

Khắp nơi đều là máu...

Những tiếng kêu đau đớn vọng lại...

Xác người rải rác xung quanh...

Một cảnh tượng vừa ghê rợn và bi thương hiện lên trước mắt cô...

_Tại mày, đều tại mày mà tao phải chết, trả mạng lại cho tao!!

_Trả mạng lại cho tao!!

_Trả lại cho tao!!

Những tiếng gào thét ai oán từ những xác người vang lên bên tai cô, họ bám lấy cô gào lên.

Vio hoảng sợ cố gắng tránh né, lại vô tình nhìn thấy xác ba mẹ cô nằm cạnh nhau, bên cạnh họ là 1 đứa bé mới sinh, họ căm phẫn nhìn cô:

_ Mày là thứ nghiệt chủng!

Tại mày mà tụi tao phải chết, em mày mới sinh cũng bồi mạng theo mày!!

Đáng lẽ tao không nên sinh ra đứa như mày!!

Nghiệt chủng!!!

_Tại mày mà gia tộc bị tiêu diệt!!

_Nghiệt chủng!!

Nghiệt chủng!!

Những tiếng gào căm phẫn xung quanh khiến cô vừa sợ hãi vừa đau khổ, nước mắt rơi lã chã:

_Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin lỗi, tôi sai rồi...

Nhưng tiếng gào lên án của bọn họ vẫn cứ vang lên bên tai cô, không buông tha...

~~~~~~~~

_A!

- Vio giật mình tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt là nước mắt cùng mồ hôi trộn lại nhớp nháp.

Cô uể oải ngồi dậy, xoa cái cổ mỏi nhừ của mình, .

Những giấc mơ như đêm qua luôn hành hạ cô mỗi lúc cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Nó luôn chân thật đến đáng sợ, cứ như nhắc nhở cô về những mạng người vô tội bị cô liên lụy vì những hành động ngu ngốc của mình, khiến cả một gia tộc hùng mạnh chỉ trong một đêm bị xoá sổ hoàn toàn.

Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô tiểu thư bị chiều chuộng hư, làm việc không nghĩ tới hậu quả, để rồi cái giá phải trả lại quá đắt như vậy.

Cô thở dài, không ngờ trong khi bản thân đang ở cái nơi nguy hiểm ngập tràn thế này mà cô vẫn có thể ngủ được, không những thế mà còn là ngủ sâu nữa.

_Haha, có khi mình chết lúc nào không hay.

Cô cười mỉa mai bản thân rồi đứng dậy chỉnh chu lại bản thân, lấy nước trong ống trúc rửa mặt qua loa rồi lại ngồi xuống nhóm lửa lên nướng bánh mì.

_Ô, ở đây có người sao?
 
Học Viện Minh Giới
Tự kỉ lảm nhảm


Tự cảm thấy bản thân viết truyện quá mức thất bại nên gần như mất động lực để có thể tiếp tục.

Thật sự bản thân lại rất thích viết truyện nhưng ngôn từ và ý tưởng không được tốt cho lắm, hoặc không phù hợp.

Có lẽ mình sẽ cố viết tiếp dù không ai đọc nhưng thôi kệ, bản thân đọc cũng được, coi như có một cái kỉ niệm vậy 🙂)
 
Back
Top Bottom