Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,696
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOrYTR8LawD4VG885ZGhqWGf-DsDRoM6-j_4vKlneIjE7MoJBcSylVH1pqfOvuEUW_WbhhlEtVnAgFswi2v_mAX7g7bUYmd_bOxeBwaYA5D7ViVlm6m0Uh8k56ouN_8K-HgORWE5rdv3dUBh-OKVvkt=w215-h322-s-no-gm

Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm ta vừa tròn năm tuổi, A nương dạy ta cùng A tỷ tập thêu.

A tỷ mọi bề đều tốt. Nàng cầm kim thì là kim, cầm chỉ thì là chỉ. Một chiếc khăn tay trong tay nàng, bươm bướm thêu trên ấy tựa hồ muốn vỗ cánh bay ra.

Còn ta, tay cầm kim, chỉ là một khối sắt vụn. Thêu ra cái gì, A nương nhìn nửa ngày, mới hỏi ta:

“Miên nhi, con thêu cái này… có phải là… củ gừng?”

Ta gật đầu. Trong mắt ta, chính là vậy.

A tỷ che miệng cười, khóe mắt cong cong, tựa vầng trăng non nơi trời cao.

A nương khẽ thở dài, xoa đầu ta:

“Miên nhi của ta, sau này chỉ cần không đến nỗi đói chết, ấy đã là phúc rồi.”

Khi ấy, ta liền cảm thấy, A nương thật hiểu ta.

Có thể an an ổn ổn mà chẳng đến nỗi đói, ấy mới chính là điều tốt nhất thiên hạ.

Sau này, ta cùng A tỷ cùng nhau nhập cung.

Thực ra, vốn dĩ không đến lượt ta. A tỷ là đích nữ chính thống của Định Quốc Công phủ, tài mạo song toàn, số mệnh đã định sẽ vào cung rạng rỡ môn hộ.

Còn ta, bất quá chỉ là kẻ đi kèm.

A phụ nói: “Hai tỷ muội cùng vào cung, rốt cuộc cũng có chỗ nương tựa.”

Ta biết, người là sợ A tỷ một mình nơi kia sẽ buồn tẻ.

Hôm nhập cung, bà giáo dưỡng lải nhải nói một tràng quy củ, ta nửa chữ chẳng lọt tai, trong đầu chỉ toàn nghĩ:

Không biết bánh hoa quế trong ngự thiện phòng có ngọt thơm hơn phủ ta không?​
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 1


1

Năm ta vừa tròn năm tuổi, A nương dạy ta cùng A tỷ tập thêu.

A tỷ mọi bề đều tốt. Nàng cầm kim thì là kim, cầm chỉ thì là chỉ. Một chiếc khăn tay trong tay nàng, bươm bướm thêu trên ấy tựa hồ muốn vỗ cánh bay ra.

Còn ta, tay cầm kim, chỉ là một khối sắt vụn. Thêu ra cái gì, A nương nhìn nửa ngày, mới hỏi ta:

“Miên nhi, con thêu cái này… có phải là… củ gừng?”

Ta gật đầu. Trong mắt ta, chính là vậy.

A tỷ che miệng cười, khóe mắt cong cong, tựa vầng trăng non nơi trời cao.

A nương khẽ thở dài, xoa đầu ta:

“Miên nhi của ta, sau này chỉ cần không đến nỗi đói chết, ấy đã là phúc rồi.”

Khi ấy, ta liền cảm thấy, A nương thật hiểu ta.

Có thể an an ổn ổn mà chẳng đến nỗi đói, ấy mới chính là điều tốt nhất thiên hạ.

Sau này, ta cùng A tỷ cùng nhau nhập cung.

Thực ra, vốn dĩ không đến lượt ta. A tỷ là đích nữ chính thống của Định Quốc Công phủ, tài mạo song toàn, số mệnh đã định sẽ vào cung rạng rỡ môn hộ.

Còn ta, bất quá chỉ là kẻ đi kèm.

A phụ nói: “Hai tỷ muội cùng vào cung, rốt cuộc cũng có chỗ nương tựa.”

Ta biết, người là sợ A tỷ một mình nơi kia sẽ buồn tẻ.

Hôm nhập cung, bà giáo dưỡng lải nhải nói một tràng quy củ, ta nửa chữ chẳng lọt tai, trong đầu chỉ toàn nghĩ:

Không biết bánh hoa quế trong ngự thiện phòng có ngọt thơm hơn phủ ta không?

A tỷ len lén nhéo tay ta, ta mới giật mình, mơ mơ màng màng theo mọi người hành lễ.

Đến lúc phân điện, quản sự thái giám giọng the thé đọc tên.

Nghe qua đều là những cung điện danh giá: Thừa Càn cung, Cảnh Nhân cung, Dực Khôn cung…

Đến lượt A tỷ, là Chung Thụy cung. Nghe tên đã biết là nơi sáng sủa.

Tới lượt ta, ta bước lên một bước. “Công công,” ta dằn giọng, cực kỳ thành khẩn, “Không biết có chỗ nào… là góc xó ít người để mắt tới? Càng vắng vẻ, càng yên tĩnh thì càng tốt.”

Quản sự thái giám ngẩn người, ngay cả tiểu thái giám bên cạnh cũng sững sờ. Xưa nay chưa thấy ai tự nguyện ngồi “lạnh ghế dài” như vậy.

“Chỉ là… ta vốn sợ ồn ào, ồn quá sẽ đau đầu.” Ta cố làm vẻ thật thành thực.

Cuối cùng, ta được phân đến Vãn Tình Hiên.

Hề! Chốn ấy ở sát tường phía tây hoàng cung. Trong viện có một cây hợp hoan cổ thụ, mùa hạ tất nhiên mát mẻ.

Ta vui sướng xoa tay liên tục.

Thanh Đài, nha hoàn thân cận của ta, ngó viện trống trải, môi mấp máy như muốn khóc:

“Tiểu chủ, nơi này… cũng quá hẻo lánh rồi.”

“Càng hẻo lánh càng tốt,” ta nằm phịch xuống quý phi tháp trong viện, phơi nắng, “Không ai tới, thì không ai kiếm chuyện. Tự tại biết bao!”

Thanh Đài không nói thêm. Nàng hiểu, nàng khuyên không nổi ta.

Mấy ngày đầu trong cung, ta sống so với phủ nhà còn sung sướng hơn.

Không cần dậy sớm thỉnh an A nương, không bị A phụ kéo ép học chữ.

Mỗi ngày ngủ đến lúc mặt trời lên cao, ăn xong bữa trưa liền nằm dưới gốc hợp hoan mà xem thoại bản, buồn ngủ thì nhắm mắt chợp lát.

Ta ngẫm, hoàng cung này, quả thật ta đến đúng nơi rồi!

Hôm ấy, buổi trưa, ta đang nghĩ bữa tối bảo tiểu phòng bếp nấu món gì mới lạ, khóe mắt chợt thấy ngoài cổng viện có một người đứng đó.

Là một nam nhân.

Y mặc áo thường ngày xanh nhạt, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thân hình thẳng tắp, chỉ là đứng trước cổng, không bước vào, cũng chẳng nhúc nhích.

Tim ta bất giác hẫng một cái.

Xong rồi! Ta ăn không ngồi rồi như vậy, chẳng lẽ bị phát giác nhanh thế? Đây là có người đến giám thị sao?

Ta vội ngồi ngay ngắn, nhét thoại bản ra sau lưng.

Người nọ vẫn bất động.

Ta khẽ liếc Thanh Đài. Thanh Đài liền bước tới, cúi người hành lễ:

“Vị gia này, ngài có chuyện chi?”

Người kia dường như mới bừng tỉnh, khoát tay, xoay người rời đi.

Ta thở phào:

“Hú hồn! Cứ tưởng đến bắt ta lười biếng.”

“Tiểu chủ,” Thanh Đài mặt mày âu sầu, “Người ấy nhìn xa lạ, chẳng giống thị vệ trong cung.”

“Mac kệ hắn, đi rồi thì thôi.”

Ta lại ngả mình, tiếp tục sự nghiệp “dưỡng lão” nơi cung cấm.

Ta tưởng rằng việc ấy, đến đó là hết.

Nào ngờ ngày kế, hắn lại đến.

Vẫn là giờ ấy, chỗ ấy.

Ta bèn biết khôn, vờ như chẳng thấy. Chỉ cùng Thanh Đài thản nhiên trò chuyện:

“Ê, Thanh Đài, ngươi xem kia áng mây, có giống con thỏ không?”

“Tiểu chủ, nô tỳ thấy giống một cục đường phèn.”

“Vậy ngươi nói đàn kiến kia khiêng ổ, có phải trời sắp mưa không?”

Hắn vẫn đứng đó, như gốc cây khô, chẳng nhúc nhích.

Ước chừng một nén hương, rồi lại tự mình bỏ đi.

Kẻ lạ lùng.

Ngày thứ ba, thứ tư, hắn đều đúng hẹn mà đến.

Ta dần cũng quen. Hắn đến thì cứ đến, ta nằm thì cứ nằm. Hai bên chẳng nói chẳng rằng, dẫu vậy lại tựa hồ hòa hợp kỳ dị.

Ta ngẫm nghĩ, tám phần hắn là tân binh tiểu thị vệ, lạc đường, ngại mở miệng hỏi? Hoặc giả khi trực mệt mỏi, tìm góc vắng mà thở?
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 2


2

Ấy thế thì cùng ta, đồng đạo nhân sinh!

Hôm ấy, hắn chẳng chỉ đứng, mà còn tiến vào, ngồi xuống cái ghế đá đối diện ta.

Động tác ta cắn quả táo liền khựng lại.

Hắn chẳng nhìn ta, chỉ ngồi yên, ngẩng đầu vọng thiên, như hồn phách du nhàn.

Ta ho khẽ một tiếng, thử đẩy đĩa hoa quả về phía hắn.

Hắn cúi mắt liếc qua, rồi khẽ lắc đầu.

Thôi vậy.

Ta tiếp tục cắn táo. Một quả xong, hắn đứng dậy, phủi phủi áo, bỏ đi.

Thanh Đài ghé lại:

“Tiểu chủ, người này rốt cuộc là ai? Ngày ngày đến đây làm gốc gỗ, thật dọa người.”

“Có lẽ…” Ta trầm ngâm hồi lâu, “hắn thấy nơi này phong thủy tốt, hợp để phát ngẩn ngơ?”

Sau đó, A Tỷ đến thăm.

Tỷ ta đã được phong Quý nhân, ở Chung Thụy cung, chẳng xa Càn Thanh cung của Hoàng thượng. Thân khoác cẩm phục lóa mắt, trên đầu châu ngọc leng keng.

Vừa bước vào viện, tỷ đã thấy kẻ ngồi trên ghế đá kia.

Sắc mặt A Tỷ biến đổi, kéo ta vội vào nhà.

Hắn cũng hiểu lễ, đứng lên, thản nhiên bỏ đi.

“Miên Nhi, người ấy là ai?” Tỷ vào nhà liền hỏi, sắc mặt nghiêm nghị.

“Không rõ,” ta thành thật, “đại khái là thị vệ? Ngày ngày đến viện ta ngẩn người nhìn trời.”

“Thị vệ?” Tỷ cau mày chặt chẽ, “cách hắn xa một chút! Trong cung thâm sâu, chớ để kẻ lợi dụng.”

Ta gật đầu, nhưng trong lòng chẳng để tâm.

Người kia, ánh mắt sáng tỏ, chẳng giống hạng xấu xa.

Tỷ đem cho ta nhiều đồ, có ăn có dùng, lại có hai tấm vân cẩm thượng hạng.

“Là Hoàng thượng ban thưởng. Tỷ thấy màu này hợp muội, liền mang đến.”

“Hoàng thượng… người thế nào?” Ta thuận miệng hỏi.

Nhắc đến Hoàng thượng, gương mặt tỷ hơi hồng, cúi đầu đáp:

“Hoàng thượng… rất tốt. Chỉ là ít lời, nhìn có chút lạnh.”

Ta “ồ” một tiếng.

Ít lời, vẻ lạnh. Sao nghe giống hệt tên thị vệ ngẩn ngơ ngoài viện ta vậy?

Tỷ ở lại một chốc rồi cáo từ, nói còn phải đến thỉnh an Hoàng hậu.

Nhìn bóng lưng tỷ, ta cảm thấy trên vai tỷ gánh vác nặng nề. Khác ta, tỷ phải chống đỡ cả một nhà.

Ta đem bánh hoa quế tỷ mang đến đặt lên bàn, tự ăn một miếng, lại đặt một đĩa trên bàn đá ngoài sân.

Thanh Đài ngơ ngác:

“Tiểu chủ, người làm gì vậy?”

“Đợi lát nữa thị vệ ấy tới, cho hắn nếm thử.” Ta nói.

Dẫu A Tỷ bảo tránh xa, ta vẫn nghĩ, trong cung sâu thẳm mà tìm được kẻ cùng nhau ngẩn ngơ, cũng là duyên phận.

Quả nhiên, hắn lại đến.

Thấy bánh hoa quế trên bàn, hắn sững người.

Ta giả vờ đọc sách trong phòng, mắt nghiêng nhìn ra.

Hắn ngồi xuống, chẳng động đũa, chỉ chăm chú nhìn đĩa bánh thật lâu.

Ta có chút mất hứng. Chẳng lẽ không thích ngọt?

Đợi hắn đi, ta ra xem, đĩa bánh đã vơi một miếng.

Không hiểu sao, trong lòng bỗng thấy vui.

Ngày lại ngày, dần trôi.

Chỗ ta, thành nơi hẹn cố định của vị thị vệ câm.

Hắn đến, ngồi một lúc, chẳng nói chẳng rằng, rồi đi. Có khi ăn vụn ít mảnh bánh ta bỏ, có khi chẳng có gì, cũng chẳng bận tâm.

Ta với hắn, ngờ đâu thành một kiểu “bạn đồng bàn” kỳ lạ.

Dần dà, ta ngẫm, hắn chẳng giống thị vệ.

Một lần, ta thấy tận mắt, Lý đại tổng quản coi sóc Lục cung đi ngang. Vừa thoáng thấy bóng hắn, đã vội khom lưng cúi gập, cung kính tột bậc.

Tim ta giật thót.

Người khiến đại tổng quản phải sợ hãi như thế… chẳng lẽ là… đại nhân vật trước ngự tiền?

Ta lập tức bàng hoàng.

Nếu để hắn biết ta ngày ngày ăn không ngồi rồi, lười biếng không cầu tiến, mà đi tâu Hoàng thượng, chẳng phải kế hoạch dưỡng lão của ta tiêu tán?

Không được, nhất định phải kết giao cho khéo!

Hôm sau hắn đến, ta cố ý bảo Thanh Đài pha ấm Long Tỉnh thượng hạng, lại dọn đĩa đào hoa tô mới ra lò.

“Gia, xin mời dùng trà.” Ta cung kính dâng chén.

Hắn ngẩng mắt nhìn ta, thần sắc… có phần lạ. Tựa hồ kinh ngạc, lại như nhịn cười.

Hắn chẳng nhận, chỉ gật đầu.

Ta lúng túng, đành đặt chén xuống.

“Gia hẳn là người hầu cận bên ngự tiền không? Khổ cực, khổ cực!” Ta gắng tìm lời.

Hắn vẫn im, chỉ đưa tay nhón miếng đào hoa tô, chậm rãi ăn.

Ta nhìn hắn ăn, quả thực tao nhã, chẳng phát tiếng động nào, như bước ra từ trong tranh.

Nhìn nhìn một hồi, ta lại thấy an tâm.

“Haiz, trong cung thật buồn chán.

Ngày ngày ngoài thỉnh an, cũng chỉ ngồi không. Đến một người tán gẫu cũng chẳng có. Cái tên cẩu… khụ, cái vị Hoàng thượng ấy, chẳng biết bận rộn điều chi, chẳng chịu bày ít náo nhiệt. Như tụ họp ở Ngự hoa viên nướng củ khoai chẳng hạn…”

Ta nói say sưa, toàn chẳng chú ý hắn đã dừng tay, mắt nhìn chằm chằm ta, hồi lâu không chớp.

Rồi hắn mở miệng:

“Trẫm…… biết rồi.”

“Bộp” một tiếng, miếng đào hoa tô trong tay ta rơi xuống đất.

Óc ta nổ “oong” một tiếng.

Trẫm……

Trẫm!

Ta… ta ta ta vừa nói chi? Ta gọi Hoàng thượng là… cẩu?

Còn khuyên, đến Ngự hoa viên nướng khoai?

Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng cả rồi!

Mắt hoa lên, ta chỉ thấy tiền dưỡng lão, cùng cả cái mạng nhỏ, đều tiêu tan.

Muốn quỳ xuống, mà chân run, chẳng đứng dậy nổi.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 3


3

Hắn liếc ta.

Hình như… khóe miệng hắn, hơi nhếch lên?

Chẳng nói gì thêm, liền quay lưng bỏ đi.

Ta ngồi phịch xuống ghế, nửa ngày mới hoàn hồn.

Thanh Đài hốt hoảng, gần như khóc:

“Tiểu chủ! Người… người sao vậy? Vị ấy……”

“Thanh Đài,”

“Ngươi mau cấu ta một cái, bảo ta, vừa rồi là mộng!”

Thanh Đài lí nhí:

“Tiểu chủ… nô tỳ… dường như nghe thấy vị ấy xưng… xưng ‘Trẫm’……”

Trước mắt ta lại tối sầm.

Ngày hôm sau, ta cáo bệnh, chẳng dám đi thỉnh an.

Ta tự cuộn mình trong chăn nệm.

Trong lòng chỉ nghĩ, chẳng biết là sẽ bị ban cho dải lụa trắng, hay chén rượu độc, hoặc dứt khoát kéo ra ngoài đánh chết bằng loạn côn?

Ta đã mắng Hoàng thượng là chó, sao Người có thể dễ dàng tha cho ta?

Ta nằm suốt một ngày, kết quả — chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ ba, ta vẫn không dám ra khỏi cửa.

Thanh Đài bưng bữa sớm vào, mặt mày lộ vẻ do dự.

“Làm sao thế?” — ta uể oải hỏi.

“Tiểu chủ… Nội vụ phủ… vừa mới đưa đồ tới.”

“Đưa cái gì? Chẳng lẽ là dải lụa trắng?”

“Không phải…”

Sắc mặt Thanh Đài càng kỳ quái hơn.”Nói… nói là đưa tới một giỏ khoai lang tươi, lại còn thêm một cái lò nhỏ… bảo là Hoàng thượng ban.”

“……”

Ta bật người khỏi giường như bị lửa đốt.

Chỉ thấy giữa sân, đặt một cái lò nhỏ, bên cạnh là một giỏ khoai lang mập mạp, rửa sạch bong.

Ta ngửa đầu nhìn trời.

Mặt trời mọc từ phương tây sao?

Hay đây là hình phạt kiểu mới? Muốn ta tự nướng mình mà chết ư?

Ta không dám động tới đống đó. Run rẩy qua tới tận chiều.

Bóng người kia, lại hiện ra ở cửa sân.

Ta sợ đến mức run lên.

Hắn ngồi xuống tảng đá đối diện, đưa mắt liếc qua lò lửa và giỏ khoai.

“Không nướng sao?”

Ta nhìn hắn, đầu óc ù đặc.

Người hỏi ta, có nướng hay không?

Ta biết đáp thế nào?

Nói: bệ hạ thứ tội, thần thiếp không dám?

Hay nói: bệ hạ, khoai này là định nướng thiếp, hay thực sự cho thiếp ăn?

Ta ngồi cứng đờ.

Hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Ta lấy hết dũng khí: “Cái… cái thứ này, thần thiếp không biết dùng.”

Đó quả là lời thật. Khi còn ở phủ, nương chẳng bao giờ cho ta vào bếp, bảo tay chân vụng về, sợ ta thiêu mất cả nhà.

Nghe ta nói thế, hắn đứng lên.

Ta hoảng hốt lùi lại.

Hắn bước tới bên lò, xắn tay áo, bắt đầu… nhóm lửa.

Động tác còn hơi vụng, nhưng có trật tự. Nhặt vài cành khô, xếp lại, rút hỏa trích tử ra, hà hơi mấy lần.

Khói xanh bốc lên, theo đó là một đốm lửa nhỏ.

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn bận rộn.

Chẳng mấy chốc, hương thơm ngọt ngào của khoai nướng đã lan khắp viện.

Bụng ta không chịu nổi, “ục” một tiếng vang dội.

Ta chỉ hận không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ.

Hắn làm như không nghe thấy, vẫn chăm chú lật khoai.

Một lát sau, hắn dùng kẹp gắp ra một củ khoai, đặt lên phiến đá cho nguội.

Rồi hắn ngẩng đầu, cằm khẽ hất về phía khoai.

Ý tứ rõ ràng.

Ta ngần ngừ, cuối cùng cũng rụt rè bước tới.

Đem khoai cầm trong tay, nóng quá cứ trở qua trở lại. Bóc lớp vỏ cháy xém, vàng ươm bên trong lộ ra, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

Ta cắn một miếng.

Ôi, ngọt quá!”

Ấy là củ khoai nướng ngon nhất đời ta từng ăn.

Ta ăn rất chậm. Một nửa vì nóng miệng, một nửa… vì chột dạ.

Một vị Hoàng đế, đích thân nướng khoai cho ta.

Nếu chuyện này truyền ra, cả hoàng cung ắt náo loạn.

Ăn quá nửa, ta no rồi, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ta đưa nốt phần còn lại ra trước mặt hắn. “…Ngài, cũng nếm thử?”

Hắn nghiêng đầu, mắt rơi xuống củ khoai thiếu một góc.

Rồi khẽ lắc đầu.

Ngay khi ta còn đang nghĩ có nên vứt đi, hay ráng nuốt nốt, thì hắn lại cất lời.

“Phần còn lại, đều thuộc về nàng.”

Nói đoạn, liền bỏ đi.

Thanh Đài thấy ta một mình chạy ra từ trong phòng, liền hoảng hốt: “Tiểu chủ… Người… Người thật sự để Hoàng thượng nướng khoai cho sao?”

“Ta không có!” Ta vội phủi sạch. “Là Người tự mình đòi nướng!”

“Thế… Hoàng thượng còn để người ăn trước?”

“Là Người tự không chịu ăn mà!”

Thanh Đài nhìn ta, như nhìn thần tiên hạ phàm.

Nàng lẩm bẩm: “Tiểu chủ, người quả thật… âm thầm làm nên đại sự a.”

“……”

Ta thực sự chẳng hề muốn làm đại sự! Ta chỉ muốn làm một con tôm nhỏ không ai để ý thôi! Nhưng việc này, nó cứ thế mà thành.

Từ ngày đó, viện Vãn Tình Hiên của ta liền thay đổi.

Trước kia, hắn tới là để ngẩng đầu nhìn trời. Nay, hắn tới là… tìm việc mà làm.

Hôm nay thấy hoa cỏ trong viện héo, hắn xách bình tưới.

Ngày mai thấy lồng đèn dưới mái nghiêng, hắn tự vác thang lên chỉnh.

Mỗi khi hắn làm việc ở viện ta, cứ như hắn chẳng phải đế vương, mà là một trượng phu nhà hàng xóm sang giúp tay.

Còn ta, từ “viện trưởng dưỡng lão” thảnh thơi, biến thành “giám công” run rẩy.

Ta chẳng dám nằm phè nữa. Hắn đang bận rộn, ta đâu thể vắt chân nằm gặm hạt dưa?

Đành phải dời một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh. Hắn tưới nước, ta đưa khăn.

Hắn leo thang, ta giữ chân thang.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 4


4

Một hôm, hắn thấy bàn đá trong viện dường như chưa sạch, liền tự cầm giẻ, chầm chậm lau từng chút một.

Ta thực sự nhìn không nổi nữa. “Bệ hạ…” ta lí nhí, “việc này… để bọn hạ nhân làm cũng được mà?”

Động tác hắn khựng lại, ngẩng mắt nhìn ta.

“Họ…” Hắn ngừng chốc lát, mới chậm rãi thốt, “không lau sạch.”

Ta á khẩu.

Cả Vãn Tình Hiên, cung nhân đều bị hắn dọa vỡ mật.

Mỗi lần hắn xuất hiện, ai nấy như chuột gặp mèo, nín thở chẳng dám ho he.

Chỉ còn ta, khổ sở đứng chôn chân bên cạnh.

Ta cảm thấy cuộc sống “dưỡng lão” của ta, kể như tiêu tan hết.

Hôm ấy, A tỷ lại tới thăm ta.

Vừa bước vào sân, liền trông thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Lần này, hắn không bận việc. Chỉ ngồi trên tảng đá, lật xem quyển thoại bản ta để trên bàn.

Bước chân A tỷ khựng lại, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Ta vội vàng bước ra nghênh đón, kéo nàng vào trong phòng.

Sau khi hai ta vào phòng, bóng lưng kia cũng lặng lẽ rời đi, chẳng gây tiếng động.

“Miên nhi, ngươi……” A tỷ nắm lấy tay ta, lòng bàn tay lạnh buốt, “Ngươi cùng bệ hạ…… làm sao lại……”

Nàng hẳn muốn hỏi, vì cớ chi ta cùng bệ hạ lại thân quen đến thế.

Ta thở dài, đem chuyện mấy ngày qua, có chỗ lược bớt, có chỗ kể ra.

Đương nhiên, chuyện ta mắng hắn là cẩu hoàng đế, dù có chết cũng chẳng thể nói.

Ta chỉ bảo, chẳng hiểu sao bệ hạ ưa thanh tịnh nơi viện ta, ba ngày hai lượt liền đến ngồi một chốc.

A tỷ nghe xong, thật lâu chẳng mở miệng.

Nàng nhìn ta, trong mắt vừa xót thương, vừa lo lắng, lại còn chút tình ý phức tạp mà ta chẳng hiểu nổi.

“Miên nhi,” Nàng ôm ta, dặn đi dặn lại,

“Nhớ kỹ, chớ động tâm. Vạn lần, chớ động tâm.”

Ta đáp khẽ một tiếng “Ừm”。

Ta sao có thể động tâm?

Ta chỉ muốn ngày tháng bình ổn, lặng lẽ qua thôi.

Nhưng cớ sao nơi ngực lại chua xót, dở dang khó nói?

A tỷ đi rồi, ta ngồi một mình ngoài viện rất lâu.

Trông bàn đá hắn lau đến sáng bóng, trông hoa cỏ hắn tưới đến rạng rỡ, trông đèn lồng hắn sửa cho thẳng ngay.

Khắp tiểu viện, đâu đâu cũng vương dấu vết của hắn.

Ta bỗng cảm thấy, chốn này, dường chẳng còn riêng của ta nữa.

Đêm đó, ta nằm mộng.

Mộng thấy khi ta mới năm tuổi. A nương cầm con rối “Tướng quân gừng” ta may, than thở nói:

“Nhà ta Miên nhi, chỉ mong chẳng đến nỗi đói chết là phúc rồi.”

Nhưng trong mộng, ta lại lắc đầu. Ta bảo:

“A nương, ta còn muốn có người…… có thể bầu bạn cùng ta ngẩn ngơ, có thể cho ta nướng khoai mà ăn。”

Tỉnh dậy, ngoài trời hãy còn tăm tối. Ta đưa tay chạm mặt, đầy là nước mắt lạnh buốt.

Cuộn mình trong chăn, nơi ngực nghẹn lại. Giang Miên ơi Giang Miên, ngươi thật là chẳng ra gì。

A tỷ vừa căn dặn, ngươi liền mộng mị như thế. Ngươi quên rồi sao? Hắn là Hoàng đế.

Cái tốt của hắn, chia được cho khắp thiên hạ. Ấm áp nơi hắn, nào phải chỉ dành cho một người.

Ngươi, bất quá chỉ là một vật mới mẻ, lúc hắn buồn chán tình cờ trông thấy, liền thuận tay giữ lại mà thôi.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng ta đỡ nặng nề đôi chút.

Ngày kế, ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

Ấy là lần đầu tiên kể từ khi nhập cung, ta chủ động bước ra khỏi Vãn Tình Hiên, dự “náo nhiệt sự”.

Thanh Đài vô cùng kinh hãi, hỏi mãi sao ta bỗng nghĩ thông.

Ta nghĩ thông chưa? Ta cũng chẳng biết. Chỉ thấy, chẳng thể cứ vậy mãi.

Chẳng thể khiến hắn cho rằng, Giang Miên ta, chỉ biết ru rú trong tiểu viện, ngóng trông hắn tới.

Ta phải để hắn hiểu, ta cũng có ngày tháng của riêng mình. Không có hắn, ta vẫn sống được!

Hoàng hậu nương nương tính tình nhu hòa, trông chừng cùng tuổi với A tỷ. Thấy ta, thoáng ngạc nhiên, song vẫn mỉm cười bảo ta ngồi.

“Giang tài nhân thân thể khá hơn rồi sao?” nàng ôn tồn hỏi.

Ta vừa nhập cung liền được phong tài nhân, chỉ là vẫn ẩn mình ở Vãn Tình Hiên, người trong cung gần như quên bẵng, coi ta như kẻ “dưỡng bệnh” lâu năm.

“Đa tạ nương nương quan tâm, nay đã khỏe hẳn rồi。” Ta thành thật đáp.

Các cung nương nương, tiểu chủ tề tụ đông đủ, xiêm y rực rỡ, hoa lệ vô song.

A tỷ cũng đến. Nàng thấy ta, khẽ cười, nhưng trong mắt lại mang một tia lo lắng.

Ta ngồi nơi cuối, lặng lẽ nghe họ tán chuyện. Họ nói về y phục mới may, về vải vóc mới được, về hoa cỏ trong cung ai nở rộ hơn ai.

Thi thoảng, cũng dè dặt nhắc một câu về Hoàng thượng.

“Nghe nói bệ hạ tối qua đến Chung Thúy cung, cùng Triệu quý nhân dùng bữa……” Một tiểu chủ mặc áo hồng, lời nói đầy chua xót.

Tay ta khựng lại trên chén trà. Chung Thúy cung, chính là chỗ ở của A tỷ.

Ta nhìn sang nàng. Má nàng thoáng ửng đỏ, cúi đầu, chẳng nói một lời.

Trong lòng ta, như có con trùng nhỏ khẽ chích。

Không đau, chỉ là tê dại khó chịu.

Nguyên lai, khi hắn không đến chỗ ta, thì đi đến chỗ A tỷ.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 5


5

Nguyên lai, hắn chẳng chỉ biết lặng lẽ làm việc, cũng có thể cùng người ăn cơm, cùng người chuyện trò.

Hóa ra, là ta nghĩ sai rồi.

Sau khi thỉnh an xong, ta lén bỏ đi đầu tiên.

A tỷ đuổi theo。 “Miên nhi, sao vậy?Sắc mặt khó coi thế。”

“Không sao。” “Ngồi lâu, có hơi ngột ngạt。”

“Ngươi…… ai。” “Đừng nghĩ nhiều. Bệ hạ hắn…… chỉ là đến ngồi một lát。”

Ta nhìn nàng, bỗng thấy buồn cười. Nàng bảo ta chớ nghĩ nhiều, mà bản thân nàng, há chẳng phải cũng đang nghĩ sao。

“A tỷ,”

“Thật không sao. Ngươi mau quay lại, kẻo để Hoàng hậu nương nương chờ。”

Ta về lại tiểu viện. Hắn cũng ở đó.

Trong tay cầm một quyển sách, ngồi trên chỗ ngồi của ta, lặng lẽ xem.

Nghe tiếng chân ta, hắn khẽ nói: “Về rồi?”

Thanh âm kia, như gia chủ đang chờ thê tử đi muộn trở về.

Trong lòng ta, ủy khuất dâng đầy.

Dựa vào đâu?

Dựa vào đâu hắn có thể ở chỗ ta mà làm thần hộ mệnh câm lặng, rồi xoay người lại hóa thành quân vương ôn nhu ở chỗ người khác?

Ta lướt qua hắn, xông thẳng vào trong phòng, “oành” một tiếng, cửa đóng sập lại.

Ta nghe ngoài viện, hắn đặt sách xuống。 Kế đó, tiếng ghế dịch chuyển。 Lại nữa, là tiếng bước chân, ngày càng gần。

Hắn dừng trước cửa phòng ta. Chỉ tách một cánh cửa, hai ta lặng im.

Không biết qua bao lâu, ta nghe hắn thở dài một tiếng. Rồi tiếng bước chân xa dần.

Ta ngồi bệt xuống đất, cuối cùng không nén nổi mà òa khóc.

Từ ngày đó, đã nhiều hôm hắn chẳng đến nữa. Vãn Tình Hiên của ta, lại trở về vẻ tịch mịch thuở trước.

Thanh Đài nhìn ta, rón rén, chẳng dám nhiều lời.

Trong lòng ta, trống trải vô cùng.

Lúc đầu, ta thấy nhẹ nhõm.

Hắn rốt cuộc không còn đến quấy rầy “cuộc sống dưỡng lão” của ta.

Ta lại có thể nằm trên quý phi tháp, đọc thoại bản, gặm hạt dưa.

Nhưng, thoại bản nhìn không còn thú vị, hạt dưa cũng chẳng còn thơm giòn.

Ánh mắt ta, bất giác luôn liếc về phía cổng viện.

Mong cái bóng xanh kia, có thể như xưa, lặng lẽ hiện ra.

Thế nhưng, một lần cũng không.

Ta bắt đầu mất ngủ.

Chỉ cần khép mắt, lại thấy dáng hắn nướng khoai, thấy hắn tưới hoa, thấy hắn ngẩng đầu hỏi ta: “Về rồi?”

Ta chợt giật mình mà nhận ra, thì ra trong khi ta còn chẳng hay biết, hắn đã chiếm lấy trong lòng ta một chỗ cực lớn.

Lớn đến nỗi, chỉ cần hắn rời đi, thế giới của ta liền khuyết mất một góc.

Lời A Tỷ nói, quả nhiên không sai.

Ta, không nên động tâm.

Hôm ấy, cung trung truyền đến tin tức.

Thánh thượng muốn mở yến tại Ngự Hoa Viên, mừng biên quan thắng trận.

Chư vị nương nương, tiểu chủ đều phải đến.

Ta, trốn không thoát.

Thanh Đài chọn cho ta một thân cung trang sắc lam nhạt, thanh khiết, không gây chú ý.

Ta soi gương, nhìn dung nhan tiều tụy, sắc mặt tro tàn, đến nỗi chính mình cũng thấy lạ lẫm.

Mới bấy lâu thôi, đã bị giày vò thành thế này.

Trong yến hội, ta như cũ, co mình nơi góc vắng.

Hắn ngồi trên cao, thân khoác hoàng bào rực rỡ, uy nghiêm, xa vời.

Tựa hồ kẻ từng ngồi trong viện ta mà nhóm lửa kia, chỉ là một giấc mộng giữa ban ngày.

Hắn nâng chén nối tiếp, từng ly từng ly rót xuống, mặt mày chẳng lộ sắc thái gì.

Yến tiệc có vũ cơ vung tay áo, có nhạc sư tấu khúc ngân nga.

A Tỷ ngồi chẳng xa sau lưng hắn, đôi lúc nghiêng người nói đôi câu.

Hắn hoặc khẽ gật đầu, hoặc ngửa đầu uống cạn.

Ánh mắt ta như bị ghim vào thân hắn, dẫu thế nào cũng chẳng dời nổi.

Ta thấy tân phong Lâm Quý Nhân, bưng chén rượu đến trước hắn, dịu dàng dâng lời cát tường.

Hắn chẳng từ chối, ngửa cổ mà uống.

Ta thấy Hoàng hậu nương nương mỉm cười ôn nhu, gắp món đưa đến trước hắn.

Hắn cũng ăn.

Hắn tựa hồ đối với ai, cũng đều như một.

Đón nhận như một, chẳng mấy khi thật lòng.

Trong lòng ta, bất giác nhẹ nhõm vài phần.

Có lẽ, hắn đối với ta, cùng đối với các nàng, vốn chẳng khác biệt.

Hắn đến viện ta, có lẽ thật chỉ vì chốn ấy thanh tĩnh.

Hắn nướng khoai cho ta, tám phần cũng chỉ là ngẫu hứng mà thôi.

Tất cả, đều do ta tự mình đa tình, ngu ngốc suy tưởng.

Ta bưng chén quả tửu trước mặt, một hơi uống cạn.

Rượu vị ngọt, song rót xuống bụng lại hóa thành một mảnh bỏng rát.

Yến tiệc ồn ã, giữa chừng ta lấy cớ hồi trang, lặng lẽ thoái lui.

Đêm Ngự Hoa Viên quả thực mỹ lệ.

Gió thổi qua mặt, mát lạnh, khiến ta dần tỉnh táo.

Ta bước đi vô định, vòng vo, bất giác đến sau một dãy giả sơn.

Nơi này vắng lặng, tiếng nhạc tiệc xa xa còn vẳng đến, song tựa hồ đã cách hẳn một thế giới.

Ta dựa mình vào tảng đá, ngẩng đầu nhìn nguyệt quang trên trời.

Đêm nay, trăng thật tròn.

“Ngươi một mình nơi này, chẳng sợ lạnh sao?”

Một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau.

Ta giật mình.

Là hắn. Không biết từ bao giờ, cũng theo ra đây.

“……hoàng thượng.” Ta cúi đầu, hành lễ.

“Ừm.” Hắn đi đến bên cạnh ta.

“Còn giận ư?” hắn bỗng hỏi.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 6


6

Ta sững lại, hồi lâu mới phản ứng, hắn nói đến việc ta từng đóng cửa, để hắn đứng ngoài.

Ta khẽ lắc đầu.

Ta giận, vốn chẳng phải hắn. Là ta, giận chính mình.

“Vậy cớ gì……” “Những ngày qua, chẳng thấy ngươi cười?”

“……Thần thiếp nào có không cười.” Ta đáp.

Hắn khẽ bật cười. “Giang Miên, ngươi có biết không? Mỗi khi ngươi nói dối, ánh mắt luôn lệch sang trái.”

Tim ta bỗng chốc trĩu nặng.

Hắn, sao lại biết?

Ngay cả thói quen nhỏ nhoi ấy của ta, hắn cũng biết?

Trong mắt hắn, phản chiếu ánh trăng, cũng phản chiếu bóng dáng luống cuống của ta.

Ta hé miệng, song chẳng thốt nổi một lời.

Ta nên nói gì đây?

Nói rằng, Thánh thượng, thần thiếp chẳng hề giận, mà chỉ là đau khổ, đau vì người khuấy loạn ao xuân trong lòng ta, lại dường như chẳng hề hay biết?

Hay nên nói, Thánh thượng, xin người cách xa ta, để ta an phận sống nốt những ngày an tĩnh?

Nhưng ta chẳng thể nói ra.

E rằng vừa mở lời, tất cả tâm tư chẳng dám đối diện, sẽ phơi bày hết dưới ánh mắt hắn.

Thấy ta trầm mặc, hắn cũng chẳng truy vấn thêm.

Hắn tiến một bước, chắn trước mặt ta, thay ta ngăn ngọn gió đêm luồn qua kẽ đá.

“Ngày ấy…… là trẫm thất lễ.” Hắn thấp giọng nói.

Ta ngẩng lên, hơi ngẩn ngơ. Thất lễ?

Hắn là chỉ điều gì? Là lúc tự xưng “Trẫm” mà dọa đến ta, hay là…… những ngày sau đó, mọi hành động tại viện ta?

“Trẫm không nên……” “Không nên ở trước mặt ngươi, không nên vượt quá giới hạn.”

Vượt quá giới hạn. Bốn chữ ấy, thật chuẩn xác.

Nó như một mũi kim nhỏ, không sai lệch, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim ta.

Phải.

Hắn là quân, ta là thần.

Hắn quên đi nửa phần khuôn phép, ta liền loạn mất trăm phần tâm tư.

“Thánh thượng nói quá lời.” Ta cúi đầu.

“Là thần thiếp…… thất lễ.”

Chỉ vì ta chẳng thủ được tâm mình, mới nghĩ rằng từng cử chỉ của hắn đều mang ý khác.

Chỉ là ta, quá tham lam.

Hắn im lặng. Chúng ta, cứ thế đứng yên, một trước một sau.

“Về sau,” “Trẫm sẽ không đến nữa.”

Tim ta chợt siết chặt.

“Vãn Tình Hiên quá hẻo lánh,” “Ngươi một thân nữ tử, chẳng an toàn.”

Lý do này…… thật nực cười.

Đây là hoàng cung.

Nơi an toàn nhất thiên hạ, cũng là nơi nguy hiểm nhất.

Vãn Tình Hiên của ta dẫu hẻo lánh, nhưng chính bởi hẻo lánh, nên chẳng ai dòm ngó, mới chính là an ổn nhất.

Cớ sự hắn đưa ra, vụng về đến mức khiến ta thấy buồn cười.

Song trong lòng ta, tựa như bị một tảng đá lớn chặn kín.

Thì ra, hắn là đang cùng ta vạch ranh giới.

Trong mắt hắn, việc đến viện ta, bầu bạn với một tiểu tài nhân vô danh, chỉ là một việc…… thất thân phận, lại chẳng chút ý nghĩa.

“……Tuân chỉ。”

“Thần thiếp đã rõ.”

Từ nay, chẳng còn cớ gì mà mong chờ.

Sẽ chẳng còn người ấy, từng vì ta mà nướng khoai, từng vì ta mà tưới hoa.

Cuộc sống an nhàn tuổi xế chiều của ta, rốt cục, cũng nên trở lại.

Chỉ là– Lòng ta, lại chẳng hề có chút vui mừng.

Ngài tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì.

Song cuối cùng, cũng chỉ hóa thành một tiếng than khe khẽ, nhẹ đến nỗi gần như chẳng nghe thấy.

“Hồi cung đi,” “Đêm đã sâu, cẩn thận nhiễm lạnh.”

Nói đoạn, liền xoay người.

Dáng ngài dần hòa vào trong bóng tối đêm trường.

Ta một mình, đứng lặng chốn ấy thật lâu, thật lâu.

Mãi cho đến khi Thanh Đài nâng đèn lồng tìm đến.

“Tiểu chủ, sao người lại đứng đây một mình? Nô tỳ tìm khắp nơi.”

Trên đường trở về, ta chợt trông thấy A Tỷ.

Nàng hẳn cũng ra hóng gió, đứng dưới một cội quế, bên cạnh còn có một vị phi tần khác.

Khoảng cách xa, ta chẳng nghe rõ các nàng đối thoại điều gì.

Chỉ thấy, trên gương mặt A Tỷ, nở một nụ cười, là nụ cười mà ta chưa từng gặp qua.

Khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhiên minh bạch.

Thì ra, đêm nay ngài tìm đến, cùng ta nói những lời kia, có lẽ, chẳng phải do ngài tự mình nghĩ thông.

Mà là… bởi vì A Tỷ.

A Tỷ là đích nữ phủ Định Quốc Công, là lựa chọn hợp lòng người để trở thành sủng phi.

Mà ta, chỉ là một kẻ vô danh, chẳng đáng để cân nhắc.

Ngài có thể đối với ta một thoáng nổi hứng, Nhưng cuối cùng, ngài phải cố kỵ chính là A Tỷ, là phủ Định Quốc Công, là sự cân bằng thế lực triều chính.

Một quân cờ nhỏ bé, không mảy may trọng lượng như ta, há có thể ngăn cản được bàn tay vận cục ấy sao?

Ta thật hồ đồ.

Hồ đồ đến đáng thương.

Trở lại Vãn Tình Hiên, ta khép chặt cửa phòng, cả đêm trằn trọc không yên giấc.

Đến khi trời vừa rạng, ta mở cửa, liền thấy cội hợp hoan trong sân, sau một đêm đã rụng hoa đầy đất.

Những cánh hoa phấn hồng, tựa như một lời cáo biệt lặng im.

Từ ấy, ngài quả nhiên không bao giờ đến nữa.

Vãn Tình Hiên của ta, lại trở về dáng vẻ tịch mịch thuở ban sơ.

Ta lại bắt đầu những ngày tháng, ngủ đến khi trời sáng, ăn xong bữa thì ngồi nằm đọc thoại bản.

Chỉ là– Mọi thứ dường như đã chẳng còn như trước.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 7


7

Thoại bản đầy trang tài tử giai nhân, khiến ta xem vào mà lòng thêm phiền muộn.

Cao điểm ngự thiện phòng đưa tới, ăn mãi cũng thành ngán ngẩm.

Thanh Đài nhìn ta ngày một gầy yếu, thở than không ngớt, bèn tìm đủ cách làm đồ ăn ngon cho ta.

“Tiểu chủ, mời người nếm thử chè hạt sen này, nô tỳ đã dặn tiểu phòng bếp cho thêm đường hoa quế.”

Ta nếm một muỗng, rồi khẽ lắc đầu.

Không phải mùi vị ấy.

Dù hoa quế có ngọt đến đâu, cũng chẳng bằng củ khoai ngài từng nướng hôm ấy.

Ngày nối ngày, cứ thế nhạt nhẽo trôi qua.

Đến khi thu khí dần nồng, cung trung bỗng có đại sự.

Hoàng hậu nương nương, lâm bệnh.

Nghe nói bệnh tình nghiêm trọng, ngự y liên tục ra vào.

Đèn đuốc tại Càn Thanh cung, mấy ngày liền chẳng hề tắt.

Với ta mà nói, hoàng hậu nương nương vốn chẳng có gì liên can.

Chỉ là, ta ngẫu nhiên nghĩ đến– Ngài hẳn giờ đây rất bận rộn.

Triều chính, gia sự, đều đè nặng trên vai một mình ngài.

Ngài còn có khi nào, được phép thẫn thờ một chốc?

Liệu có từng nhớ đến một tiểu tiểu Vãn Tình Hiên, nơi từng có thể để ngài tạm trú ẩn?

Rất nhanh, ta lắc đầu, xua đi những ý niệm buồn cười ấy.

Giờ phút này, bên ngài còn có A Tỷ, có Lâm Quý Nhân, có biết bao mỹ nhân dịu dàng bầu bạn.

Đâu còn đến phiên ta.

Mỗi ngày ta đều đến thỉnh an A Tỷ.

Ấy là đường duy nhất để ta nghe ngóng tin tức về ngài.

A Tỷ được phong làm Quý phi, chuyển vào cung điện rộng rãi hơn, lại gần ngài thêm một bước.

Nàng trông có phần tiều tụy, nhưng trong nét mày, vẫn ánh lên một niềm thỏa mãn vì được trọng dụng.

“Thân thể hoàng hậu nương nương ngày một sa sút, nhiều việc cung vụ đều chất chồng. Bệ hạ cho bản cung tạm thời đồng quản.”

Nàng vừa nhấp trà, vừa thản nhiên nói.

Ta ngồi ở hàng dưới, lặng lẽ lắng nghe.

“Bệ hạ dạo này cũng cực khổ. Triều sự nhiều, về còn phải chăm sóc bệnh tình nương nương. Người gầy đi không ít.”

Khi nàng nói đến đây, ánh mắt không che giấu được sự đau lòng.

Ngón tay ta siết chặt lấy chén trà.

Thì ra, nàng cũng biết thương xót ngài.

Thì ra, giữa họ, đã đến mức có thể nương tựa, cùng chia hoạn nạn.

Còn ta– Chỉ có thể gom nhặt từng mảnh vụn về ngài, từ đôi lời rải rác nàng buột thốt ra.

“Miên nhi, ngươi cũng vậy, Đừng cứ mãi u uất nơi phòng ốc. Cũng nên bước ra ngoài đi dạo. Ngươi xem, ngươi gầy đến độ nào rồi.”

“Thần thiếp không sao, A Tỷ.” Ta mỉm cười.

“Nếu ngươi ở Vãn Tình Hiên thấy không yên, ta sẽ nói với bệ hạ, đổi cho ngươi chỗ khác.”

“Không cần đâu,” ta vội vàng cự tuyệt, “Vãn Tình Hiên rất tốt, thần thiếp đã quen ở rồi.”

Sao lại không yên chứ?

Mỗi cây cỏ, mỗi bàn ghế nơi ấy, đều là dáng vẻ thân thuộc nhất.

Nơi đó, từng có quãng thời gian an tĩnh nhất của ta, cũng từng là– giấc mộng ngắn ngủi nhất của ta.

Ta không nỡ rời.

Chỉ tiếc, bệnh tình hoàng hậu nương nương, cuối cùng không cách nào hồi phục.

Một sáng cuối thu, tiếng chuông tang ngân vang khắp Tử Cấm Thành.

Quốc tang.

Cả hoàng cung chìm trong màu trắng thê lương.

Khi ta đến Chung Thụy cung, thấy ngài. Ngài vận một thân hiếu phục trắng tinh, đứng trước linh đường.

Bao ngày không gặp, ngài dường như gầy hẳn, đường nét cằm càng thêm sắc lạnh.

Trên khuôn diện, vẫn là vẻ vô cảm, như thể người đi chính là kẻ chẳng mảy may liên hệ.

Nhưng ta thấy, bàn tay ngài nắm chặt bên thân, gân xanh nổi hằn, run run như cố kìm nén.

Ta biết, ngài không phải vô tình.

Ngài chỉ là, đã quen đem hết thảy tình cảm, chôn giấu tận đáy sâu.

Giống như ngày ấy, ngài lặng lẽ đến, rồi cũng lặng lẽ đi.

Chưa từng giải thích, cũng chưa từng, cho ta bất kỳ cơ hội nào để nhìn thấu tâm tư.

Sau tang lễ, trong cung có một đợt phong tước.

A Tỷ được sắc phong làm Hoàng Quý phi, thống lĩnh lục cung.

Lâm Quý Nhân tấn phong thành Lâm Tần.

Còn mấy vị thường ngày có chút thể diện, cũng đều được thăng vị.

Duy chỉ ta, vẫn là một tài nhân nhỏ bé, chẳng ai để tâm. Như thể bị bỏ quên nơi góc tối.

Thanh Đài thay ta bất bình: “Tiểu chủ, người dẫu sao cũng là Nhị tiểu thư phủ Định Quốc Công, sao có thể–“

“Suỵt.” Ta ngăn nàng lại.

Thế này, mới là tốt nhất.

Mọi người đều quên ta, ta mới có thể yên ổn, mà sống những ngày tháng của riêng mình.

Từ đó, ta bắt đầu học cách, tìm cho bản thân một việc để làm.

Ta sai Thanh Đài tìm về muôn hạt giống hoa cỏ, lại khai một khoảnh đất nhỏ nơi viện.

Cùng nàng xới đất,gieo hạt,tưới nước.

Bao tâm tư trong lòng, đều gửi cả vào cỏ cây hoa lá ấy.

Thấy chúng từng chút nảy mầm, đâm lá, trổ hoa, khoảng trống nơi tâm khảm ta, dường như cũng dần dần được lấp đầy.

Ta trồng một cây hợp hoan, ngay bên cạnh gốc hợp hoan đại thụ.

Lại trồng thêm nhiều hoa hướng dương, chỉ vì thấy chúng ngẩng đầu hướng nhật, thật có sinh khí.

Từ đó, Vãn Tình Hiên chẳng còn tịch liêu.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 8


8

Trong viện hoa nở rực rỡ, ong bướm dập dìu, tựa như một thảo nguyên đào nguyên nhỏ bé, rộn ràng mà thanh thú.

Đôi khi, có phi tần quen biết, ghé đến ngồi chơi, ngắm hoa, trò chuyện.

Các nàng đều ngưỡng mộ sự thanh nhàn nơi đây của ta.

“Vẫn là Giang tài nhân biết hưởng ngày tháng,” Liễu tiệp dư cầm khăn, cười nói:

“Chẳng như bọn ta, ngày ngày chẳng phải nghĩ cách tranh sủng, thì cũng lo bị người tính kế, tâm mệt thân nhọc lắm thay.”

Mỗi lần nghe, ta chỉ khẽ cười.

Nào có cái gọi là biết sống? Chẳng qua cầu mà không được, đành đổi một lối sống khác mà thôi.

Hôm ấy, ta đang tưới nước cho hướng dương, thì ngoài cổng viện vang lên một trận ồn ào.

Ngẩng đầu nhìn ra — là A tỷ đến.

Nàng mặc triều phục Hoàng Quý phi, phía sau theo cả đoàn cung nhân, chậm rãi tiến vào.

Vừa bước chân vào viện, thấy một vườn hoa cỏ sum suê, nàng sững người giây lát.

“Nơi ngươi, cũng náo nhiệt đấy.”

“Rảnh rỗi vô sự, chỉ để giết thì giờ thôi.” Ta buông bình tưới, hành lễ với nàng.

Nàng kéo tay ta, ngồi xuống bên bàn đá.

“Miên nhi,”

“Ngươi cứ như thế mãi, cũng chẳng phải kế lâu dài.”

“Vậy A tỷ cho rằng, ta nên thế nào?” ta hỏi.

“Ngươi nên, đi tranh một phen.” Nàng đáp. “Ngươi là ái nữ phủ Định Quốc công, lại có ta chống lưng, ngươi còn sợ chi?”

Ta nhìn nàng, khẽ nói: “A… tỉ, người hẳn là hiểu ta nhất.

Ta vốn chẳng phải hạng người ấy. Ta chỉ mong sống yên ổn mà thôi.”

“Yên ổn?”

“Trong hậu cung này, há có thực sự an bình? Ngươi hôm nay không tranh, há chẳng có kẻ khác đến gây khó? Ngươi nghĩ rằng trốn mãi trong Vãn Tình Hiên, là có thể cao đầu ngủ mà không cần lo nắng ư?”

Lời nàng đầy kích động, khác hẳn hình tượng đoan trang bình tĩnh mà ta nhớ về A tỷ ngày trước.

“Bệ hạ hắn……”

“Trong lòng Bệ hạ, có ngươi đấy.”

Tim ta chợt khựng lại.

“A tỷ nói đùa thôi.”

“Ta chẳng hề nói đùa!” A tỷ nắm lấy tay ta, “Ngươi đừng tưởng ta không biết! Khi ấy, ngày nào hắn cũng tới chỗ ngươi! Hắn từng đối ai khác mà dụng tâm như vậy chưa?”

“Đó… đã là quá khứ rồi.”

“Nay chẳng phải hắn không tới nữa sao?”

“Ấy là vì……” Nàng ngập ngừng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

“Miên nhi, nghe lời A tỷ. Hãy đến gặp Bệ hạ, mềm mỏng một chút. Giữa các ngươi, vốn chẳng nên thế này.”

Ta lặng im.

Mềm mỏng ư? Ta có gì để mà mềm?

Từ đầu đến cuối, chỉ là một vở độc diễn của ta.

Hắn đến, ta loạn tâm trận cước.

Hắn đi, ta u sầu khôn xiết.

Mà hắn, e sớm đã quên ta tận chín tầng mây xa.

Thấy ta chẳng đáp, A tỷ lại nói:

“Vài ngày nữa, đến Đông chí. Trong cung sẽ thiết yến. Khi ấy, ngươi hãy ăn vận xinh đẹp, chủ động đến gần Bệ hạ, nói đôi lời.”

Nàng từ tay áo lấy ra một hộp gấm, đẩy về phía ta.

“Trong này là Đông châu tiến cống năm nay. Ngươi mang, ắt sẽ hợp lắm.”

“A tỷ,” ta nhìn nàng, “cớ sao nhất định phải đẩy ta vào tranh chấp?”

Ngươi chẳng phải, cũng thích hắn sao?

Ngươi chẳng phải, cũng thương hắn sao?

Cớ sao, lại đưa ta tới trước mặt hắn?

A tỷ bị ta hỏi, chợt ngẩn người.

Nàng lặng nhìn ta, rất lâu sau mới nói: “Bởi vì… ta chẳng muốn thấy ngươi thế này nữa. Chúng ta là tỷ muội, ta mong ngươi được tốt.”

Thực sự thế không? Hay là, so với việc ta làm bóng mờ trong lòng hắn, chi bằng để ta quang minh chính đại xuất hiện trước mặt hắn?

Thành, ta sẽ là quân cờ củng cố sủng ái của ngươi. Bại, ta vĩnh viễn chẳng còn là mối uy h**p đối với ngươi nữa.

Từng chút, từng chút, lòng ta nguội lạnh.

Hóa ra, trong thâm cung, quả thật chẳng có thân tình.

Dẫu là A tỷ đã cùng ta lớn lên từ thuở nhỏ, đến trước quyền lực và vinh sủng, cũng trở nên xa lạ, khác hẳn ngày xưa.

“Ý tốt của A tỷ, ta xin nhận. Nhưng Đông châu quá đỗi trân quý, thân phận ta thấp kém, mang nó cũng chẳng hợp lễ.”

Ấy là lần đầu tiên, ta rõ ràng từ chối nàng.

Sắc mặt A tỷ chợt trắng bệch.

Nàng đứng lên, chẳng nói lấy một câu, mang theo người hầu, xoay lưng rời đi.

Ta nhìn bóng lưng nàng, trong lòng rỗng tuếch.

Mùa đông năm ấy, dường như so với những năm trước, càng lạnh hơn nhiều.

Đông chí gia yến, ta vẫn đi.

Ta khoác bộ cung trang giản dị nhất, không son phấn, lẫn trong đám đông, hết sức giảm đi sự tồn tại.

A tỷ thoáng thấy dáng vẻ ta, chỉ lạnh lùng liếc mắt.

Giữa chúng ta, tựa hồ đã có bức tường vô hình ngăn cách.

Trong yến tiệc, hắn vẫn ngồi ở chốn cao nhất.

Mấy tháng chẳng gặp, hình dáng hắn gầy hao hơn trước.

Ta hiểu, chuyện hiệp lý lục cung nghe thì dễ, song rốt cuộc vẫn phải hắn tự quyết. A tỷ, chưa chắc đã có thể thật sự san sẻ ưu phiền cho hắn.

Tiệc ấy, hắn lại uống rất nhiều.

Ta nhìn hắn chén nối chén, dạ dày ta cũng theo đó từng cơn co thắt.

Kết yến, hắn dường như quá chén, khi đứng dậy, thân thể loạng choạng.

Tiểu thái giám cùng A tỷ vội vàng dìu hắn.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 9


9

Ta chỉ nhìn, thấy họ một trái một phải, đỡ hắn rời đi.

Về đến Vãn Tình Hiên, Thanh Đài dâng một bát canh nóng.

“Tiểu chủ, uống chút canh, ấm người. Tối nay người chẳng ăn gì cả.”

“Thanh Đài, ngươi nói, người với người, há chẳng đều là do duyên phận ư?”

“Tất nhiên rồi.” Thanh Đài chẳng chút nghĩ ngợi đáp, “Như nô tỳ có thể hầu hạ tiểu chủ, ấy đã là đại duyên.”

“Nếu như…”

“Duyên phận hết thì sao?”

Thanh Đài ngẩn ra, chẳng biết đáp thế nào.

Phải rồi, duyên tận, thì phải làm sao?

Chính ta cũng muốn biết lời giải ấy.

Đêm đó, ta lại mất ngủ.

Trong cơn mơ hồ, dường như nghe thấy trong viện có tiếng động…

Ta vốn tưởng là tiếng gió, liền trở mình, tiếp tục say ngủ.

Nào ngờ, thanh âm kia lại ngày một rõ ràng.

Tựa như… có người đang quét tuyết.

Ta bước đến bên song cửa, trông ra bên ngoài.

Trong viện, chẳng biết từ lúc nào, đã phủ một tầng tuyết mỏng.

Dưới ánh nguyệt quang, một bóng dáng quen thuộc, tay cầm chổi tre, vụng về quét sạch tuyết đọng.

Là chàng.

Chàng sao lại ở đây?

Chẳng phải… chàng đã uống say rồi ư?

Tim ta, trong khoảnh khắc ấy, bị niềm vui mãnh liệt tràn ngập.

Ta đẩy cửa, muốn chạy ra ngoài.

Nhưng… ta nên lấy thân phận gì, lấy dáng vẻ gì, để đối diện với chàng đây?

Khoảng cách giữa ta và chàng, đã xa đến như vậy rồi.

Ta lặng lẽ ngắm nhìn chàng.

Chàng cẩn trọng quét sạch tuyết quanh những luống hoa ta từng vun trồng.

Từ cửa viện, chàng quét thẳng đến tận cửa phòng ta, tạo nên một lối nhỏ trắng ngần.

Rồi ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ nơi ta đứng.

Ngay giây phút ấy, dường như đất trời chỉ còn lại hai ta.

Gió ngừng thổi, tuyết cũng ngừng rơi.

Chỉ còn ánh mắt chàng, dừng lại nơi tim ta.

Tim ta đập thình thịch, rõ mồn một.

Những tủi hờn, nhớ nhung từng bị ta chèn ép, giờ đây phút chốc cuộn trào, không sao kìm nén.

Vì cớ gì chàng đến?

Là đi nhầm sao? Hay là… trong lòng chàng, rốt cuộc vẫn chẳng thể buông bỏ ta?

Ta không dám nghĩ, cũng không dám hỏi.

Chúng ta chỉ đứng đó, cách nhau một khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn nhau.

Chàng vẫn mặc thường phục khi dự yến, đến áo choàng cũng không khoác lấy một tấm.

Dưới ánh trăng, dung nhan chàng trắng bệch như ngọc, môi cũng đã hơi tái xanh.

Lòng ta thoáng run, theo bản năng muốn gọi chàng vào nhà cho ấm.

Nhưng lời ra đến miệng, lại nuốt trở vào.

Ta lấy gì để mở lời?

Ta nay, chẳng qua chỉ là một tiểu tài nhân nơi hậu cung. Còn chàng, là bậc cửu ngũ chí tôn.

Ngay cả cơ hội mời chàng vào uống chén trà nóng, ta cũng chẳng có.

Tựa hồ chàng đã thấu tỏ do dự cùng giằng xé trong ta.

Chàng lặng lẽ đứng đó một hồi, rồi khẽ cong môi, mỉm cười với ta.

Nụ cười ấy rất nhạt, rất nhẹ, nhưng lại như chiếc lông vũ, khẽ khàng gảy động lòng ta.

Sau đó, chàng men theo con đường nhỏ, rời khỏi viện của ta.

Bóng lưng chàng dưới ánh trăng, mang theo chút cô quạnh hiu hắt.

Ta vẫn nhìn theo, mãi cho đến khi thân ảnh chàng khuất sau góc tường ngoài cửa viện.

Lúc ấy mới phát hiện, không hay không biết, lệ đã đẫm mặt.

Thanh Đài nghe thấy động tĩnh, vội khoác áo bước ra từ nội thất, thấy ta đứng nơi ngưỡng cửa liền hoảng hốt:

“Tiểu chủ, người sao lại chân trần mà ra ngoài thế này? Trời rét lắm!”

Nàng cuống quýt lấy áo choàng khoác lên cho ta, nửa dìu nửa bế đưa ta trở vào phòng.

Nàng nhìn thấy con đường nhỏ trong sân đã được quét sạch.

“Cái này… là ai làm vậy?” – gương mặt đầy kinh ngạc.

Ta khẽ lắc đầu, không nói lời nào.

Ngoài chàng ra, còn ai nữa… còn ai sẽ vì ta, giữa đêm giá rét, làm một việc vô ích nhưng dịu dàng đến vậy?

Đêm ấy, ta ngủ rất ngon.

Tâm can dường như được thứ gì đó lấp đầy, ấm áp an yên.

Sáng sớm hôm sau, trong cung liền truyền đến tin tức.

Hoàng thượng nhiễm phong hàn.

Nghe nói là đêm qua bị nhiễm lạnh, sáng nay không thể lâm triều.

Thái y lui tới tấp nập trong cung Càn Thanh, cảnh tượng rối loạn như nồi canh hầm.

Ta ngồi bên song cửa, ngắm con đường nhỏ kia, trong lòng trăm mối tạp trần.

Quả nhiên, chàng đã nhiễm lạnh.

Chỉ vì muốn quét một con đường vô dụng cho ta.

Lòng ta vừa đau xót, vừa tự trách, lại pha lẫn một chút ngọt ngào khó diễn tả thành lời.

Thì ra, chàng không phải là không để tâm.

Chàng chỉ là… dùng cách riêng của mình, âm thầm bày tỏ sự quan hoài.

Ta sai Thanh Đài đến tiểu trù phòng, hầm một bát canh tuyết lê ngân nhĩ.

“Tiểu chủ, người định…” – Thanh Đài dè dặt hỏi.

“Đem sang cung Càn Thanh.”

Đôi mắt nàng sáng rỡ.

“Tiểu chủ, rốt cuộc người cũng nghĩ thông rồi!”

Ta mỉm cười, không giải thích.

Không phải ta nghĩ thông chuyện tranh sủng.

Chỉ là… chỉ là ta muốn vì chàng làm chút gì đó.

Xem như… đền đáp tấm lòng đêm qua chàng quét tuyết.

Ta không tự mình đưa đi. Thân phận hiện giờ của ta, dù đến cũng không được gặp chàng.
 
Back
Top Bottom