Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 310



Đen thì đen, Mạnh Lâm Thanh phát hiện nam nhân này đen mặt rất nhanh, dường như đã thành thói quen, nàng hiện tại cũng không đến mức vì hắn đen mặt mà sợ hãi.

“Trẫm biết rồi.” Sở Nam Phong không cam lòng nhưng cũng không thể ở lại.

Lúc rời đi, hắn lần đầu tiên cảm thấy bản thân làm Hoàng thượng thật là thảm, còn có thể bị Hoàng hậu đuổi ra ngoài, không cho ngủ lại?

Cũng không biết tại sao mình cứ phải tự tìm khổ sở mà đến đây.

Còn có thể vì sao nữa, ai bảo hắn động lòng với Mạnh Lâm Thanh chứ?

Mạnh Lâm Thanh vốn dĩ không có gì d.a.o động, nhưng nhìn thấy Sở Nam Phong bỏ đi với vẻ mặt ấm ức như vậy, thật sự nhịn không được, không chút khách khí bật cười.

Đúng vậy, có thể khiến Sở Nam Phong ấm ức như vậy mà không nói được gì, sao có thể không phải là một loại “báo thù” theo nghĩa khác chứ?

Vui vẻ xong, Mạnh Lâm Thanh đi rửa mặt.

Đến lúc này, nàng phải thừa nhận, hồi cung cũng không phải là không có chỗ nào tốt.

Ví như có thể ăn ngon mặc đẹp mà không cần tự bỏ tiền, ví như nơi ở tốt như vậy cũng không cần tự bỏ tiền, mức sống này quả thực là tăng vọt.

Nếu như Sở Nam Phong có thể không ở trước mặt nàng chắn mắt, vậy quả thực là một trạng thái sinh hoạt hoàn mỹ.

Tắm rửa thơm tho xong, Mạnh Lâm Thanh cũng lên giường.

Cái giường này đủ lớn, cho dù trên đó có nằm ba tiểu tử nằm ngổn ngang, cũng vẫn còn dư chỗ cho Mạnh Lâm Thanh nằm xuống cho thoải mái.

Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Sở Nam Phong, trong lòng nàng vẫn còn đang vui sướng.

“Đại Bảo, Nhị Bảo.” Mạnh Lâm Thanh đột nhiên bò dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của hai đứa con trai, dặn dò bọn chúng đang ngủ say: “Các ngươi lớn lên sau này, ngàn vạn lần đừng biến thành tên ngốc như cha các ngươi đấy.”

“Bị người ta lừa cho xoay vòng vòng, thật là đáng thương.”

Than thở xong, Mạnh Lâm Thanh trở mình nằm xuống, hôm nay nàng cũng đủ mệt mỏi rồi. Ước chừng sau này những ngày tháng ở trong cung, đều sẽ mệt tim, điều này so với mệt nhọc về thể xác cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào.

Không hề mất ngủ, Mạnh Lâm Thanh rất nhanh đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Đêm nay, nàng ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, rửa mặt xong, dùng qua bữa sáng, Mạnh Lâm Thanh vẫn còn đang lên kế hoạch. Trong lòng nghĩ trước khi miếng cao da chó Sở Nam Phong dính lấy, nàng phải làm chút gì đó để hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh tạm thời hiện tại.

Kết quả còn chưa nghĩ ra, ma ma bên cạnh đã nhắc nhở nàng.

“Nương nương, nên đi thỉnh an Thái hậu rồi ạ.”

Về sau có muốn mỗi ngày đều đi thỉnh an hay không, có thể bàn bạc lại, nhưng dù sao đây cũng là Mạnh Lâm Thanh vừa mới hồi cung, theo lễ nghi mà nói là nhất định phải đi thỉnh an Thái hậu.

Đặt trên người phi tần khác muốn lấy lòng Thái hậu, căn bản không cần phải nhắc nhở.

Thế nhưng đối với Mạnh Lâm Thanh, nàng căn bản không muốn lấy lòng bất kỳ ai.

“Không cần thiết đâu…” Mạnh Lâm Thanh có chút không tình nguyện nói, nàng cảm thấy những chuyện rườm rà này, có thể bớt thì nên bớt, nếu không sau này chẳng phải mệt c.h.ế.t sao?

Thế nhưng lời nàng còn chưa nói xong, bên ngoài đã có người thông truyền, nói là Thái hậu triệu kiến.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Thôi, trốn cũng không thoát được.

Nàng có thể không chủ động đi thỉnh an, nhưng người ta triệu kiến tận nơi, nàng lại giả ngu nữa thì không ổn.

“Biết rồi.” Mạnh Lâm Thanh bực bội nói.

Thu dọn xong, mang theo ba đứa nhỏ, Mạnh Lâm Thanh liền được ma ma dẫn đường đi đến chỗ Thái hậu thỉnh an.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 311



Nàng đã nghĩ kỹ rồi, lát nữa có thể thong dong hay không, toàn bộ dựa vào ba tiểu tử này.

Dựa vào bọn chúng thu hút sự chú ý của Thái hậu, sau đó nàng có thể lười biếng thả lỏng.

Có người ôm Đại Bảo bọn họ, Mạnh Lâm Thanh ở bên cạnh dặn dò: “Các ngươi lát nữa phải ngoan ngoãn trước mặt nãi nãi, đừng để bà ấy cứ giữ nương nói chuyện mãi, hiểu chưa?”

Còn cung nhân bên cạnh nghe được lời này sẽ có suy nghĩ gì, Mạnh Lâm Thanh cũng không có tâm tư nào để ý đến.

Nói đến, thái độ của Thái hậu trước kia đối với Mạnh Lâm Thanh coi như không tệ.

Dù sao ban đầu trong lòng Thái hậu, người được chọn làm Hoàng hậu vốn dĩ có Mạnh Lâm Thanh, trong lòng bà ấy duy nhất cảm thấy không thích hợp chính là vết bớt trên mặt Mạnh Lâm Thanh.

Mà hiện tại, vấn đề vết bớt hiển nhiên đã không còn tồn tại.

Huống chi Mạnh Lâm Thanh lại như vậy, một thai sinh ba, hai hoàng tử một công chúa. Cho dù là nhìn mặt mũi bọn nhỏ, Thái hậu cũng chỉ có thể cảm thấy Mạnh Lâm Thanh càng ngày càng vừa mắt.

“Tham kiến Thái hậu.”

Mạnh Lâm Thanh hành lễ xong, ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên gặp lại sau lần gặp mặt trước ở Bình An y quán.

Lúc này Mạnh Lâm Thanh không còn ngụy trang, khuôn mặt chim sa cá lặn kia xuất hiện trước mặt Thái hậu, tạo cho bà ấy một phen chấn động không nhỏ.

“Khuôn mặt của ngươi…” Thái hậu kinh ngạc.

Sao có thể xinh đẹp như vậy?

“Ồ.” Mạnh Lâm Thanh sờ sờ khuôn mặt trơn bóng của mình, cười giải thích: “Vết bớt đã được xóa bỏ rồi ạ.”

Thái hậu hiểu ý gật đầu, nghĩ danh tiếng y thuật của Mạnh Lâm Thanh giờ đây vang xa, việc xóa bỏ vết sẹo cho mình hẳn là chuyện nhỏ như con kiến.

Nhìn Mạnh Lâm Thanh xinh đẹp, lại là người đã sinh cho mình ba đứa cháu, Thái hậu quả thực hài lòng không gì sánh bằng.

"Thế thì tốt, cũng không làm nhục thân phận Hoàng hậu rồi." Thái hậu nói.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nàng thật sự bội phục, Thái hậu nói chuyện một chút cũng không nể nang gì nàng, trước kia còn chê bai dung mạo của nàng, vậy tại sao còn đồng ý để Sở Nam Phong cưới nàng làm hậu?

Ba đứa trẻ trông vô cùng đáng yêu, lúc này gặp người lạ cũng không hề khóc lóc om sòm mà ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của nhũ mẫu, chỉ là đôi mắt to tròn đều tò mò nhìn xung quanh.

Chúng lập tức thu hút sự chú ý của Thái hậu.

Nhất là khi nhìn chúng xinh xắn lại được dạy dỗ ngoan ngoãn, trong lòng Thái hậu sao có thể không yêu thích? Ngày thường bà chỉ mong Sở Nam Phong sớm ngày để bà được bồng cháu trai, cháu gái.

"Lại đây, lại đây nào." Thái hậu vẫy tay về phía các nhũ mẫu.

Mắt Mạnh Lâm Thanh sáng lên, nghĩ đến việc dùng con cái để chặn miệng Thái hậu, như vậy sẽ không phải nghe những lời khiến nàng cảm thấy khó xử nữa.

"Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, gọi nãi nãi đi." Mạnh Lâm Thanh dạy.

Trong lòng nàng có chút lo lắng, nhớ đến cảnh Sở Nam Phong dạy bọn trẻ gọi phụ thân, cũng không biết ba tiểu tử này hôm nay có nể mặt hay không.

Muốn dỗ dành Thái hậu vui vẻ, chỉ còn trông chờ vào tiếng gọi nãi nãi này.

Kết quả, ba tiểu tử lại bất ngờ phối hợp ăn ý.

"Nãi nãi!" Các tiểu gia hỏa đồng thanh kêu lên.

Tiếng gọi "nãi nãi" non nớt, trực tiếp khiến trái tim Thái hậu tan chảy. Đối mặt với chúng, Thái hậu không còn vẻ mặt khắt khe như khi đối diện với Mạnh Lâm Thanh, dù sao chúng cũng là hoàng tử, hoàng nữ.

"Ôi chao, ngoan quá!" Thái hậu vui mừng khôn xiết, lại hỏi Mạnh Lâm Thanh: "Trông chúng thật kháu khỉnh, ai là lão đại, ai là lão nhị vậy?"
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 312



Lão tam là công chúa, điều này Thái hậu đã biết.

"Đây là Đại Bảo, đây là Nhị Bảo." Mạnh Lâm Thanh giới thiệu, hai đứa nhỏ này rất dễ phân biệt.

"Lại đây, nãi nãi bế nào." Thái hậu mặc y phục trang trọng, không tiện ôm cả hai đứa trẻ cùng lúc, chỉ có thể bế từng đứa một.

Cũng không hề có chuyện trọng nam khinh nữ, bà so với Sở Nam Phong còn bình thường hơn nhiều, ba đứa trẻ đều được bà yêu thương như nhau.

"Gọi nãi nãi thêm lần nữa nào."

"Nãi nãi!"

Mấy tiểu tử tuy có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nghe lời, bảo gọi nãi nãi liền gọi nãi nãi. Ba gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn hướng về phía Thái hậu cười không ngừng, ra sức làm nũng, ai mà chịu nổi chứ?

"Ngoan quá, ngoan quá... Đúng là cháu ngoan của nãi nãi!"

Mạnh Lâm Thanh trong lòng vô cùng hài lòng, cảm thấy chiêu bài dùng con cái để lấy lòng Thái hậu này coi như đã có hiệu quả bước đầu.

"Thu Thiền, lấy lễ vật mà ai gia đã chuẩn bị ra đây." Thái hậu ra hiệu cho cung nữ.

Lần đầu gặp mặt, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật, về mặt lễ nghĩa, Thái hậu chắc chắn sẽ không sơ suất.

Giờ đây lũ trẻ lại lấy lòng Thái hậu như vậy, phần lễ gặp mặt này, bà càng bằng lòng ban tặng, còn muốn tự tay đeo cho chúng.

"Lại đây nào, đây là khóa trường mệnh mà nãi nãi chuẩn bị cho các ngươi."

Đáng lẽ phải được tặng vào lúc mới sinh, giờ đã chậm trễ một năm, ba tiểu tử rốt cuộc cũng được đeo khóa trường mệnh từ nãi nãi.

Khóa trường mệnh tinh xảo, đẹp đẽ, được đeo trên cổ nhỏ mũm mĩm của chúng trông vô cùng đáng yêu, khiến tâm trạng Thái hậu vô cùng tốt.

Bị Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo thu hút sự chú ý, Mạnh Lâm Thanh lúc này đang thả hồn, nghĩ thầm khi nào Thái hậu chơi chán với lũ trẻ, nàng liền có thể dẫn người rút lui.

À, còn nói tìm chút việc gì đó làm cho khuây khỏa thời gian, giờ thì hay rồi, đợi nàng trở về lãnh cung, Sở Nam Phong chắc chắn lại bám lấy nàng.

Thật là không để cho người ta yên ổn mà.

Vừa mới lơ đãng một lúc, Mạnh Lâm Thanh đã bị huých vào cánh tay.

"Nương nương, Thái hậu đang gọi người!" Tiểu cung nữ bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.

Nàng mải nghĩ ngợi đâu đâu, chẳng nghe thấy Thái hậu gọi mình.

Mà Thái hậu hôm nay tâm trạng tốt lắm, tự nhiên cũng chẳng so đo với Mạnh Lâm Thanh chút thất lễ nhỏ nhặt này.

"Mẫu hậu có gì phân phó?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Lúc này nàng mới để ý, ba đứa nhỏ đã được trả về tay v.ú nuôi, chắc là Thái hậu đã chơi chán rồi.

Vậy nàng có thể đi được chưa?

Sợ cái gì, đến cái đó, mong muốn của Mạnh Lâm Thanh ngay sau đó đã tan thành mây khói.

"Lại đây, Hoàng hậu, ngồi cạnh ai gia." Thái hậu vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nàng mang theo nụ cười gượng gạo, bước tới ngồi xuống.

Thái hậu chẳng lẽ muốn tâm sự với nàng?

Không đến mức đó đâu, quan hệ hai người chưa tốt đến mức ấy, vậy chẳng lẽ là muốn cảnh cáo nàng, để nàng ở trong cung cho ngoan ngoãn, tính sổ chuyện nàng giả c.h.ế.t xuất cung?

Chưa để Mạnh Lâm Thanh có bao nhiêu thời gian suy nghĩ lung tung, nàng vừa ngồi xuống, Thái hậu đã ném ra trọng điểm.

"Hoàng hậu à, người hầu hạ trong cung ngươi còn đủ không?" Thái hậu quan tâm hỏi.

Tuy rằng chuyện náo động của Sở Nam Phong, trong cung không ai là không biết, nhưng bề ngoài Thái hậu vẫn phải hỏi một câu người trong cuộc, xem nàng có vừa lòng hay không.

Mạnh Lâm Thanh nhất thời không đoán được Thái hậu rốt cuộc muốn nói gì, nhưng những câu hỏi được hỏi, nàng vẫn thành thật trả lời.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 313



"Đủ rồi, có rất nhiều người hầu hạ." Mạnh Lâm Thanh đáp.

"Ai gia là người từng trải, biết mang thai rất vất vả, ngươi ngày thường cũng đừng tự mình vất vả quá, để đám ma ma chăm sóc hài tử là được rồi." Thái hậu với thân phận người từng trải dặn dò.

"Ta biết." Mạnh Lâm Thanh gật đầu.

Trong lòng nàng lại không đồng ý.

Ném hài tử cho ma ma, bản thân một chút cũng không để tâm?

Được, vậy theo kinh nghiệm của Thái hậu, sau này Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo chẳng phải thành bản sao của Sở Nam Phong, giống hệt hắn tính tình quái gở, Mạnh Lâm Thanh không muốn như vậy đâu.

"Ngươi ấy à, bình thường phải dành nhiều tâm tư vào chuyện phu thê..." Thái hậu ngữ trọng tâm trường nói.

Mạnh Lâm Thanh trong lòng "lộp bộp" một tiếng, xem ra hôm nay triệu kiến nàng, là vì muốn nói chuyện này.

Thái hậu là người thông minh như vậy, sao có thể không nhìn rõ cục diện trước mắt?

Mạnh Lâm Thanh hiện tại, đối với con trai bà đã sớm không còn quan tâm. Một nữ nhân bị bức đến mức phải giả c.h.ế.t xuất cung, vậy tuyệt đối là đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.

Hôm nay nhìn lại, cũng xác minh suy nghĩ của Thái hậu.

Mạnh Lâm Thanh quả thực không còn là nàng của trước khi bị đánh vào lãnh cung nữa.

Mạnh Lâm Thanh trước kia, căn bản không cần Thái hậu ở đây nhắc nhở chuyện phu thê gì, nàng sẽ cố gắng muốn níu giữ trái tim Sở Nam Phong.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh hiện tại, dường như chỉ là vì không muốn kháng chỉ, mới miễn cưỡng tiến cung mà thôi.

Thái hậu dù sao cũng chỉ là một vị mẫu thân, bà nhìn ra tâm tư của Sở Nam Phong, sao có thể không vì nhi tử của mình mà ra sức bày mưu tính kế?

Mạnh Lâm Thanh không tiếp lời Thái hậu, cúi thấp tầm mắt, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Thái hậu không giận, tiếp tục lời nói trước đó, nói tiếp.

"Ai gia biết trước kia ngươi đã chịu không ít uất ức, nhưng Hoàng thượng trong lòng cũng biết, những kẻ đáng phạt đều đã bị phạt một lượt, coi như đã thay ngươi xả giận."

"Giữa phu thê, không có gì là không thể vượt qua, huống chi hai ngươi còn có ba hài tử?"

"Ai gia nhìn ra được, trong lòng Hoàng thượng có ngươi."

"Trăm năm tu luyện mới chung thuyền, ngàn năm tu luyện mới chung chăn gối, phu thê hai người..."

Thái hậu nắm lấy tay Mạnh Lâm Thanh, giống như một vị trưởng bối hiền từ, nói rất nhiều lời. Theo bà xem ra, đã là những lời nói thật lòng.

Mạnh Lâm Thanh trên mặt không có phản ứng gì, cũng không phản bác Thái hậu một câu nào, chỉ là nhàn nhạt đáp lại vài câu "Vâng".

Miệng thì đồng ý, nhưng đây chỉ là Mạnh Lâm Thanh đang có lệ mà thôi.

Muốn nàng cùng Sở Nam Phong bàn chuyện phu thê?

Không cần thiết.

Trở về lãnh cung, Mạnh Lâm Thanh vẫn giữ nếp sống như cũ, vẫn cứ đối đãi với Sở Nam Phong như trước.

Cố ý lấy lòng ư? Đó là điều tuyệt đối không thể.

Hiện tại, hai người họ nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như là sống chung một nhà. Nếu như có ngày Sở Nam Phong có thể nghĩ thông suốt mà buông tha cho nàng, Mạnh Lâm Thanh phỏng chừng trong lòng có thể sinh ra hai phần cảm kích đối với hắn.

Chuyện Thái hậu khuyên nhủ Mạnh Lâm Thanh, Sở Nam Phong hoàn toàn không hay biết.

Hắn chỉ biết Thái hậu triệu kiến, nhưng đây là chuyện thường tình trong cung, cũng không nghĩ nhiều.

Hôm nay hắn lại đến lãnh cung, liền hỏi nàng.

"Nghe nói sáng nay mẫu hậu triệu kiến nàng, hai người nói chuyện gì vậy?" Sở Nam Phong hỏi.

"Không có gì, chỉ là ban thưởng trường mệnh khóa cho mấy đứa nhỏ thôi." Mạnh Lâm Thanh đáp, nàng không cho rằng lời khuyên nhủ của Thái hậu là do Sở Nam Phong bày mưu đặt kế.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 314



Xét cho cùng, với sự hiểu biết của nàng về Sở Nam Phong, nam nhân này không thể nào hạ mình làm chuyện như vậy.

Không đúng, từ bao giờ nàng lại hiểu Sở Nam Phong như vậy?

Mạnh Lâm Thanh lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

Từ khi bị Sở Nam Phong vạch trần thân phận, yêu cầu Mạnh Lâm Thanh hồi cung cho đến khi nàng thật sự được đón về, trong khoảng thời gian đó Mạnh Lâm Thanh chưa từng liên lạc với Bạch Y Nhu.

Vì vậy, chuyện Mạnh Lâm Thanh hồi cung, Bạch Y Nhu vẫn là nghe Mạnh Nguyệt Sinh nói mới biết được.

"Cái gì, Thanh Thanh không chết, nó còn được đón về cung rồi sao?" Bạch Y Nhu vô cùng kinh ngạc.

Đều là hồ ly ngàn năm, đến nước này rồi, còn giả bộ cái gì nữa?

"Bạch Y Nhu, chuyện lớn như vậy, ngươi vậy mà dám giấu ta?" Mạnh Nguyệt Sinh hung hăng vỗ bàn, sắc mặt vô cùng khó coi: "Bạch Tử Ngọc chính là Mạnh Lâm Thanh, ngươi còn giả vờ với ta?"

Nói đến mức này, Bạch Y Nhu quả thực không giả bộ được nữa, nhưng bà cũng chẳng buồn đôi co với Mạnh Nguyệt Sinh, hiện tại bà càng quan tâm đến tình hình của nữ nhi hơn.

"Ngươi đã biết rồi, vậy thì mau nói đi, Thanh nhi rốt cuộc có nguy hiểm gì không, Hoàng thượng đón nó hồi cung có trách tội nó không?"

"Hừ!" Mạnh Nguyệt Sinh cười lạnh, bây giờ mới biết lo lắng sao.

Nhưng mà may là Hoàng thượng chỉ đón Mạnh Lâm Thanh hồi cung, chuyện trách tội hoàn toàn không nhắc đến, thậm chí còn nghiêm trị Phó thái y và Chu Linh Nhi.

Có thể thấy, đây là Hoàng thượng đang minh oan cho Mạnh Lâm Thanh.

Biết được tình hình, Bạch Y Nhu rốt cuộc cũng không còn lo lắng như vậy nữa, nhưng bà vẫn phải vào cung một chuyến, tận mắt nhìn thấy nữ nhi mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Vào cung gặp Mạnh Lâm Thanh rất thuận lợi, nhưng Bạch Y Nhu lại buồn bực, vì sao nữ nhi bà vẫn còn ở lãnh cung.

"Không phải nói Hoàng thượng đã nghiêm trị những kẻ kia rồi sao, Thanh nhi, sao ngươi còn ở lãnh cung, rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì?" Bạch Y Nhu lo lắng hỏi.

"Ở lãnh cung, là ý của ta." Mạnh Lâm Thanh đáp.

"Cái gì?" Bạch Y Nhu không hiểu, nhưng dù sao cũng là mẫu thân, làm sao có thể không hiểu tâm tư của nữ nhi mình?

Chắc hẳn là Mạnh Lâm Thanh đã bị Sở Nam Phong làm tổn thương sâu sắc, cho dù hiện tại đã hồi cung cũng chỉ là vì hài tử mà thôi, căn bản không phải là nàng còn lưu luyến gì Hoàng thượng.

Nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng, không phải người bình thường, nếu là vậy Bạch Y Nhu còn có thể ủng hộ nữ nhi đi hòa ly, nhưng……

"Thanh nhi, vậy rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào? Ở trong cung, không bằng ở ngoài cung tự do, còn có Thái hậu bên kia, cũng mặc kệ ngươi ở lãnh cung sao?" Trong lòng Bạch Y Nhu tràn đầy nghi hoặc.

"Ta còn có thể nghĩ như thế nào, sống tạm bợ thôi."

Nhìn tình hình hiện tại, Sở Nam Phong tạm thời vẫn chưa có ý định buông tay, Mạnh Lâm Thanh chỉ có thể tiếp tục dây dưa với hắn.

"Thái hậu có khuyên nhủ ta, để ta dành nhiều tâm tư cho Hoàng thượng hơn, nhưng mà... ta cảm thấy không cần thiết." Mạnh Lâm Thanh nói thẳng.

Bạch Y Nhu gật đầu, bà hiểu cách làm của nữ nhi, chỉ là thân là mẫu thân không khỏi lo lắng cho tương lai của nàng.

"Thanh Thanh, hiện tại ngươi đã hồi cung, nương muốn gặp ngươi càng thêm bất tiện. Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân và bọn nhỏ, đừng chịu uất ức. Gặp chuyện gì thì bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng xung đột với Hoàng thượng!" Bạch Y Nhu dặn dò.

“Nương, người cứ yên tâm, ta tự có chừng mực.”

Hai mẹ con trò chuyện hồi lâu, Bạch di nương lại thăm nom ba đứa cháu trai cháu gái, mãi đến khi trời tối mới rời đi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 315



Mà cách thức ở chung giữa Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ là Sở Nam Phong mỗi ngày đều phải đến lãnh cung thăm nom bọn trẻ.

Chỉ cần vừa xử lý xong việc triều chính, có chút thời gian rảnh rỗi, người kia tất sẽ ở trong lãnh cung.

Lãnh cung, nghe tên đã biết, không phải nơi tốt đẹp gì, tự nhiên là cách xa nơi ở tốt nhất hoàng cung, tẩm cung của hoàng đế rất xa.

Chạy đi chạy lại nhiều lần, Sở Nam Phong liền cảm thấy nơi này không ổn. Cho dù hắn đã cố ý cho người ta bài trí rất tốt, nhưng khoảng cách thực sự quá xa xôi hẻo lánh.

“Ở đây đã lâu như vậy, nàng thấy thế nào?” Sở Nam Phong thăm dò.

Mạnh Lâm Thanh vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, chẳng lẽ là muốn nàng đánh giá một chút? Nhưng lãnh cung này có gì đáng để đánh giá đâu.

Thấy nàng không nói, Sở Nam Phong sờ sờ chóp mũi, có chút không được tự nhiên hỏi dồn: “Chẳng lẽ nàng không cảm thấy lãnh cung này quá xa sao?”

Giọng điệu đó, còn mang theo vài phần ấm ức.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

“Hay là, nàng vẫn nên dẫn bọn nhỏ dọn ra ngoài, chuyển đến cung điện gần ta nhất?”

Sở Nam Phong hận không thể Mạnh Lâm Thanh dọn đến ở cùng hắn, nhưng lời này hắn thực sự không dám nói ra khỏi miệng, sợ Mạnh Lâm Thanh trở mặt với hắn.

Lời đề nghị hiện tại, đã là hắn lấy hết can đảm nói ra.

Sao Mạnh Lâm Thanh có thể đồng ý?

Ở trong cung này, ở cung điện nào đối với nàng mà nói đều không có gì khác biệt, chi bằng cách xa Sở Nam Phong một chút, nàng cảm thấy “an toàn”.

“Không cần phiền phức như vậy.” Mạnh Lâm Thanh giả vờ khách sáo, kỳ thực là kiên quyết từ chối: "Ta cảm thấy ở đây rất gần gũi, ta cũng ở quen rồi.”

Lần này đến lượt Sở Nam Phong không nói gì, hắn luôn cảm thấy Mạnh Lâm Thanh lời nói có ẩn ý.

Một lúc lâu sau, Sở Nam Phong nhịn không được, vẫn hỏi ra miệng.

“Nàng có phải vẫn còn đang giận ta?” Khi hỏi, Sở Nam Phong thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Mạnh Lâm Thanh.

Hắn sợ nhìn thấy oán hận trong mắt nàng, càng sợ trong đôi mắt đó không có chút cảm xúc nào, còn gì đáng sợ hơn việc thờ ơ chứ?

Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Sở Nam Phong, hỏi ngược lại: “Ta giận chuyện gì?”

“Chính là… giận ta lúc trước không điều tra rõ ràng, trực tiếp giam cầm nàng vào lãnh cung?” Sở Nam Phong nói xong, cố lấy dũng khí nhìn thẳng đối phương.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Đây là đang lật lại chuyện cũ sao?

Mạnh Lâm Thanh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Sở Nam Phong, liền đoán được hắn là cảm thấy nàng đối với chuyện năm đó không thể nào quên cho nên mới cố ý nói lãnh cung ở rất gần gũi.

Giải thích thì có thể giải thích, nhưng Mạnh Lâm Thanh cảm thấy không cần thiết.

Nàng cố ý không nói gì, để mặc Sở Nam Phong tự mình suy nghĩ, nỗi dày vò do suy nghĩ miên man lúc này chính là cái giá mà Sở Nam Phong nên gánh chịu.

Mạnh Lâm Thanh như vậy, Sở Nam Phong tự nhiên cảm thấy chắc chắn là đang giận.

Không còn cách nào khác, chuyện lúc trước xảy ra với ai cũng sẽ tức giận. Dù sao Mạnh Lâm Thanh không làm gì cả, thậm chí còn kịp thời xuất hiện làm “thuốc giải” cho hắn, cuối cùng lại bị vô cớ giam vào lãnh cung, thật oan uổng!

Sở Nam Phong chột dạ, không dám biện minh cho bản thân.

Chuyện cũ đã qua không thể thay đổi, hắn có thể làm chính là bù đắp cho Mạnh Lâm Thanh hết sức có thể, coi như là xin lỗi vì chuyện lúc trước.

Vì vậy, từ ngày hôm đó trở đi, hễ có được thứ gì tốt hắn liền vui vẻ mang đến lãnh cung.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 316



Cho dù là cống phẩm các nước khác dâng lên, hay là đồ vật mới lạ mà Thanh Long tìm được từ đâu đó, tóm lại nơi đến cuối cùng đều là lãnh cung.

“Nương nương, hoàng thượng lại sai người đưa đến mấy chục súc gấm, người có muốn xem qua không?” Cung nữ hỏi.

Mạnh Lâm Thanh ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, lần trước đã đưa đến không ít, lần này lại đưa thêm mấy chục súc, đừng nói là nàng, cho dù là ba đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn cũng không mặc hết được.

“Tìm chỗ cất đi.” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên nói, vẻ mặt không mấy hứng thú.

Các cung nữ thì thầm to nhỏ với nhau, nói Hoàng hậu nương nương quả nhiên là khuê nữ của thừa tướng, từng trải qua biết bao nhiêu là cảnh tượng lớn lao và đồ vật quý giá. Ngay cả khi Hoàng thượng liên tiếp ban thưởng, người vẫn có thể giữ được thái độ điềm nhiên như không.

Tử Ngọc lại rất thích những tấm gấm được đưa đến, nàng cứ mân mê không thôi.

"Ngươi thích sao?" Mạnh Lâm Thanh nhìn thấy liền hỏi.

Tử Ngọc gật đầu lia lịa.

Hiếm khi thấy nha đầu này thích thứ gì, Mạnh Lâm Thanh bèn quyết định cho nàng: "Ngươi muốn lấy làm gì thì cứ làm."

"Thật sao?" Đôi mắt Tử Ngọc sáng rực lên: "Vậy nô tỳ lấy may y phục được không?"

Mạnh Lâm Thanh mỉm cười gật đầu, Tử Ngọc ôm lấy gấm vóc vui vẻ chạy đi.

Chứng kiến cảnh này, các cung nữ khác đều ghen tị đến đỏ mắt. Họ không ngờ Hoàng hậu nương nương lại hào phóng như vậy, trực tiếp ban thưởng gấm vóc cho Tử Ngọc cô nương.

Đáng lẽ ra, những thứ được đưa đến lãnh cung quá nhiều và lộn xộn, Sở Nam Phong không thể nào nhớ hết được.

Ai ngờ Tử Ngọc lại có con mắt tinh tường, nàng ta chọn trúng một tấm gấm là vật phẩm cống nạp, Sở Nam Phong đã từng nhìn qua một lần có chút ấn tượng mơ hồ.

Bởi vậy, khi Tử Ngọc mặc y phục mới may lướt qua trước mặt Sở Nam Phong, hắn lập tức trừng mắt nhìn Mạnh Lâm Thanh.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Lại làm sao nữa?

"Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?" Mạnh Lâm Thanh vẻ mặt khó hiểu, nàng rõ ràng luôn ngoan ngoãn ở lãnh cung, không tin có thể chọc giận hắn ở đâu được.

Chẳng lẽ là xử lý chính sự không thuận lợi, muốn trút giận lên đầu nàng?

Vậy thì nàng sẽ không đồng ý.

"Nàng không thích gấm vóc đó sao?" Sở Nam Phong vẫn hỏi ra miệng.

Hắn cảm thấy mình phải tìm hiểu rõ ràng, như vậy sau này mới có thể dễ dàng lấy lòng nàng.

Nếu không, ban thưởng nhiều như vậy, mà không có thứ nào lọt vào mắt Mạnh Lâm Thanh, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?

Mạnh Lâm Thanh đầu tiên là đầy đầu nghi hoặc, sau đó lóe lên hình ảnh Tử Ngọc rời đi lúc nãy, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.

Không ngờ Sở Nam Phong lại có trí nhớ tốt như vậy.

"Ngươi thật là nhỏ mọn." Mạnh Lâm Thanh khinh thường nói.

Một đại nam nhân, lại vì một tấm gấm, hơn nữa còn là gấm đã ban thưởng cho nàng mà so đo tính toán, thật là chẳng có chút phong độ nào.

Sở Nam Phong: "..."

Sao lại thành ra hắn nhỏ mọn rồi?

"Gì mà ta nhỏ mọn, ta chỉ là muốn biết, có phải nàng không thích tấm gấm đó hay không?" Sở Nam Phong nhấn mạnh.

Hắn phải giải thích rõ ràng, nhỡ đâu bị gán cho cái mác nhỏ mọn, vậy thì khó mà gỡ bỏ được.

"Ồ!" Mạnh Lâm Thanh vẫn lạnh nhạt đáp, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không phải là thích, cũng không phải là không thích."

Đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một tấm vải thượng hạng mà thôi.

Sở Nam Phong giống như đ.ấ.m một quyền vào bông, cảm thấy bất lực vô cùng. Quan trọng hơn là, hắn phát hiện ra thái độ của Mạnh Lâm Thanh như vậy, khiến hắn muốn lấy lòng cũng không biết phải làm sao.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 317



Mặc dù vậy, đủ loại đồ tốt vẫn được đưa đến lãnh cung không ngớt.

Sở Nam Phong giống như đang so kè vậy, quyết tâm phải tìm được thứ mà Mạnh Lâm Thanh thích.

Bởi vì thường xuyên xuất hiện ở lãnh cung, bầu bạn cùng ba hài tử, mà hài tử đặc biệt nhạy cảm với sự đồng hành của đại nhân, cho nên ba đứa nhỏ hiện tại rất gần gũi với Sở Nam Phong.

Chỉ cần hắn vừa đến, ba đứa nhỏ sẽ chạy đến quấn lấy hắn.

Mặc dù ban đầu cũng có vài lần xảy ra chuyện cười ôm Sở Nam Phong gọi là nương, nhưng sau hai tháng chung sống, bọn trẻ đã hoàn toàn có thể phân biệt được sự khác nhau giữa cha và nương.

Sở Nam Phong là cha, còn vị phụ thân trước kia là mẫu thân của chúng.

Đối với kết quả này, Sở Nam Phong cảm thấy vô cùng hài lòng.

Hắn cảm thấy đây là thành quả của việc mình đồng hành cùng bọn trẻ, ít nhất hiện tại ba hài tử đã nhận ra hắn, cũng đủ gần gũi với hắn.

Duy chỉ có Mạnh Lâm Thanh, sự lấy lòng của hắn dường như vẫn chưa thể thay đổi được gì.

Sở Nam Phong mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, để có thể dành nhiều thời gian ở lãnh cung hơn, hắn luôn xử lý chính sự với tốc độ nhanh nhất.

Ngoài việc bầu bạn cùng lũ trẻ, hắn còn phải bỏ công sức dỗ dành Mạnh Lâm Thanh.

Đúng vậy, thứ gọi là tặng quà cáp, trong mắt Sở Nam Phong chẳng khác nào đang dỗ dành Mạnh Lâm Thanh.

Chỉ là đã tặng nhiều thứ như vậy, sao chẳng có chút hiệu quả nào?

Sở Nam Phong không phải là tiếc của, hắn chỉ là cảm thấy phiền não, vì sao lũ trẻ đều dần dần tiếp nhận hắn mà Mạnh Lâm Thanh lại có thể không hề lay động?

Về phần những tâm tư nho nhỏ này của hắn, Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không hay biết.

Những thứ được đưa đến đều được cất giữ trong một gian phòng nào đó ở lãnh cung, Mạnh Lâm Thanh chỉ khi nào cung nữ hết lời nhắc nhở mới liếc mắt một cái tỏ vẻ mình đã biết, trên thực tế trong lòng nàng đối với những thứ này đều không vừa mắt.

Nàng biết những thứ này đều là đồ tốt, nhưng nàng không thích.

Mạnh Lâm Thanh càng thích xem sách y dược hơn, nàng cảm thấy bản thân có tài năng như vậy, ở trong hậu cung căn bản là không có đất dụng võ, thật sự là đáng tiếc.

Trước kia ở Bình An y quán, dù sao cũng có thể giúp bá tánh xem bệnh, thay bọn họ giải trừ bệnh tật coi như cũng là tích đức một chút, còn kiếm tiền… đó đều chỉ là chuyện phụ mà thôi.

Trong lúc Mạnh Lâm Thanh nhàn rỗi đến phát chán, Sở Nam Phong cũng có phiền não của riêng mình.

Phiền não của hắn chính là, sao Mạnh Lâm Thanh lại khó dỗ dành như vậy?

Vắt óc suy nghĩ rất nhiều cách, cũng đã thử qua, nhưng hiện tại xem ra vẫn là không có chút hiệu quả nào.

Sở Nam Phong thật sự là chịu đủ loại cảm giác này rồi, hắn lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ cần phải tìm người cầu cứu.

Với tính cách của hắn, chuyện riêng tư như vậy mà phải mở miệng với người ngoài, quả thực là đã ép hắn đến mức đường cùng.

Suy đi tính lại, hắn cảm thấy cũng không phải ai cũng có thể tìm, vẫn là phải tìm người mình tin tưởng nhất.

Hôm nay, Sở Nam Phong rảnh rỗi, không đến lãnh cung báo danh mà là một lần nữa tập hợp tứ đại tâm phúc lại.

“Lại có nhiệm vụ mới gì sao? Thật hiếm khi thấy chủ tử gọi cả bốn người chúng ta đến.” Bạch Hổ lên tiếng, hắn đã rất lâu rồi không có việc gì làm.

Nghĩ đến việc có nhiệm vụ mới, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử.

Trái lại Chu Tước lại cảm thấy có chút lo lắng, nhiệm vụ lớn lần trước đã khiến Bạch Hổ gặp bất trắc, nàng đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 318



Loại trải nghiệm đó nàng tuyệt đối không muốn thử lại lần thứ hai.

Nếu như lại đi làm nhiệm vụ, nàng phải thử xem có thể khiến chủ tử đồng ý cho nàng cùng Bạch Hổ đi chấp hành hay không, ít nhất thêm một người có thể thêm một phần chăm sóc lẫn nhau.

“Chưa chắc đã là nhiệm vụ.” Huyền Vũ thần thần bí bí nói.

“Ngươi biết cái gì?” Ba người còn lại nhìn về phía hắn.

Huyền Vũ ra vẻ mặt khó nói nên lời, bốn người rất nhanh đã đi đến tẩm cung của Sở Nam Phong.

Nhìn thấy chủ tử, sắc mặt hắn trầm trọng.

“Chủ tử, gọi chúng thuộc hạ đến có gì phân phó?” Thanh Long, người đứng đầu bốn người, hỏi.

Sở Nam Phong: “…”

Thật sự là không dễ mở miệng.

Thấy hắn như vậy, bốn người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến chủ tử phải xoắn xuýt như vậy?

Sau một hồi im lặng, Sở Nam Phong vẫn quyết định lên tiếng.

Nếu không thì những ngày tháng này không thể nào sống nổi nữa, hắn luôn không thể lấy lòng được đúng chỗ, chẳng lẽ quan hệ giữa hắn và Mạnh Lâm Thanh cứ mãi dừng lại ở mức không mặn không nhạt như vậy sao?

“Có một việc, muốn hỏi các ngươi xem có ý kiến gì không.” Sở Nam Phong lên tiếng.

Bốn người lập tức tập trung tinh thần, biết trọng điểm đã đến.

“Nữ nhân, phải làm sao mới có thể dỗ nàng vui vẻ?” Sở Nam Phong hỏi.

Cằm của bốn người suýt chút nữa thì rớt xuống đất.

Lúc này, Chu Tước, nữ nhân duy nhất trong bốn người, vinh dự được điểm danh.

“Chu Tước, ngươi nói xem.”

Chu Tước: “…”

Cái này… phải làm sao mới có thể dỗ nàng vui vẻ?

Thật sự là quá khó trả lời.

Trước tiên, phải xem người dỗ nàng là ai đã, nếu là Bạch Hổ đến dỗ nàng, phỏng chừng cái gì cũng không cần làm, nói vài câu dễ nghe nàng ấy sẽ rất vui vẻ. Nhưng nếu đổi lại là nam nhân khác, vậy thì làm gì cũng vô dụng.

“Chủ tử, phương diện này, thuộc hạ thật sự là không có kinh nghiệm.” Chu Tước ngượng ngùng trả lời, nói xong còn len lén liếc mắt nhìn Bạch Hổ một cái.

Không phải nàng không muốn giúp chủ tử, chỉ là nàng thật sự lực bất tòng tâm.

Sở Nam Phong lại đưa mắt nhìn ba người còn lại: "Các ngươi nghĩ thế nào?"

Thanh Long và Huyền Vũ đều là kẻ cơ trí, còn Bạch Hổ là kẻ thẳng tính nhất, hắn không chút suy nghĩ, hỏi thẳng: "Chủ tử, nữ nhân mà người nói là ai?"

Thanh Long, Huyền Vũ: "..."

Hai người bọn hắn thật sự bội phục, lần này ngay cả Chu Tước cũng á khẩu không nói nên lời.

Còn có thể là nữ nhân nào nữa?

Bạch Tử Ngọc, không, phải nói chính xác là Mạnh Lâm Thanh đã được đón về hậu cung rồi, nữ nhân mà chủ tử nói còn có thể là ai?

Chỉ là bọn hắn cũng không ngờ, chủ tử đã đón người về cung lâu như vậy, giờ nghe ra, dường như vẫn chưa hoà hoãn quan hệ với Mạnh Lâm Thanh.

Lợi hại a, Mạnh Lâm Thanh so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn biết cách nắm giữ chủ tử hơn.

Sở Nam Phong trừng mắt nhìn Bạch Hổ, không muốn trả lời.

"Khụ khụ…" Nhìn thấy trên mặt Bạch Hổ sắp bị trừng ra một lỗ, Huyền Vũ rốt cục đứng ra giải vây cho hắn: "Cái kia, chủ tử, kỳ thật thuộc hạ có một ý kiến không biết nên nói hay không?"

"Huyền Vũ, đều lúc nào rồi, ngươi đừng có lề mà lề mề, nói thẳng trọng điểm!" Thanh Long biết rõ tính tình chủ tử nhà mình, có thể hỏi ra miệng đã là cực hạn, nào còn có thể nói nhảm nhiều như vậy.

"Chủ tử, người và Hoàng hậu nương nương, đó dù sao cũng là phu thê, phu thê nào có thù qua đêm?" Huyền Vũ nói.

Sở Nam Phong im lặng nghe, nghĩ thầm hắn và Mạnh Lâm Thanh đâu chỉ là thù qua đêm, mà là thù qua rất nhiều đêm, chẳng phải càng khó hóa giải sao?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 319



"Nói trọng điểm." Sở Nam Phong thúc giục.

"Phu thê chi đạo a, giống như đánh nhau đầu giường làm hòa cuối giường, không có mâu thuẫn gì là không thể giải quyết trên giường!" Huyền Vũ ra vẻ từng trải nói.

Mấy người còn lại, bao gồm cả Sở Nam Phong, đồng thời dùng một loại ánh mắt vừa ái muội vừa khó hiểu nhìn chằm chằm Huyền Vũ.

"Sao, sao vậy?" Huyền Vũ hiếm khi ấp úng.

Nghĩ đến lúc hắn ở trên triều đường khẩu chiến quần nho, cùng đám lão ngoan cố kia đối chửi, cũng chưa từng ấp úng nửa câu.

"Ngươi hiểu phu thê chi đạo?" Thanh Long không chút khách khí nghi ngờ.

Huyền Vũ lập tức đổi sang vẻ mặt ngươi thì biết cái gì, lão thần đắc ý phản bác: "Trong sách tự có nhan sắc tựa ngọc, ngươi cho rằng nhiều sách như vậy ta xem không công sao? Ta là không hiểu, nhưng sách hiểu a, sách viết chẳng lẽ còn sai?"

"Sách đứng đắn nào viết cái này?" Chu Tước vạch trần hắn.

"Chu Tước, ta đã nói ngươi ngày thường chỉ lo nghiên cứu cách thu thập người khác, như vậy khẳng định không được a, chính là ngươi đối với Bạch…" Huyền Vũ miệng rộng, chính muốn nói bậy đã bị Bạch Hổ cắt ngang.

"Vậy nếu như không giải quyết được thì sao?" Bạch Hổ nghiêm túc hỏi.

"Cái gì?" Huyền Vũ khó hiểu.

"Chẳng phải ngươi nói đánh nhau đầu giường làm hòa cuối giường, vậy nếu trên giường không giải quyết được thì phải làm sao?" Bạch Hổ nghiêm túc như đang nghiên cứu làm thế nào để thực hiện nhiệm vụ một cách hiệu quả nhất.

Sở Nam Phong im lặng dựng thẳng lỗ tai.

"Vậy thì làm nhiều lần một chút!" Huyền Vũ đắc ý nói.

"Phu thê chi gian, không có chuyện gì là không thể giải quyết trên giường, nếu có vậy thì chứng tỏ số lần chưa đủ." Huyền Vũ vẻ mặt thề son sắt, giơ tay lên trời: "Ta thề, những điều này thật sự đều là viết trong sách."

Thanh Long nhìn chằm chằm Huyền Vũ hồi lâu, nói: "Mượn ta nghiên cứu một chút số sách mà ngươi thường xem."

"Cũng cho ta nghiên cứu một chút." Bạch Hổ tiếp lời.

Chu Tước: "..."

Đám người này, e là ngày sau ngay cả Bạch Hổ cũng sẽ bị hắn dạy hư!

Nàng cảm thấy mình có cần thiết phải đề phòng trước một chút.

Huyền Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, thật sự là lừa gạt được Sở Nam Phong, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn giữa hắn và Mạnh Lâm Thanh trên giường.

"Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi." Sở Nam Phong phất tay đuổi người.

"Chủ tử, tin tưởng ta, tuyệt đối hữu dụng." Huyền Vũ cổ vũ nói.

Bốn người rời đi, Sở Nam Phong vẫn còn suy tính tính khả thi của việc này, với tính tình của Mạnh Lâm Thanh, nếu hắn cưỡng ép lên giường…

Liệu có bị nàng một cước đạp xuống không?

Vậy thì mất mặt quá, nếu để người khác biết được, hắn đường đường là hoàng đế còn ra thể thống gì nữa?

Không đúng, chuyện giường chiếu này, ngoài hắn và Mạnh Lâm Thanh ra cũng không nên có người thứ ba nào biết mới phải.

Nếu bị đạp xuống giường, mất mặt thì vẫn là mất mặt nhưng sẽ không bị người khác nhìn thấy, điều này khiến Sở Nam Phong có chút động lòng, dù sao cũng coi như là một biện pháp giải quyết hoàn toàn mới.

Có nên thử một chút hay không?

Sở Nam Phong động lòng, nhưng trong lòng vẫn còn một tia do dự, bởi vì hắn nghe nói y độc không phân gia.

Bị đạp xuống giường là chuyện nhỏ, cùng lắm là mất mặt, nhưng nếu Mạnh Lâm Thanh tức giận trực tiếp dùng độc với hắn… hắn không chút nghi ngờ, trên người Mạnh Lâm Thanh tám chín phần mười là có độc.

Nếu náo loạn đến mức đó, Sở Nam Phong thật sự không tự tin, không dám chắc Mạnh Lâm Thanh có trực tiếp xuống tay hay không.
 
Back
Top Bottom