Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 300



“Phế hậu muốn hồi cung?”

Các vị đại thần đầu tiên biết được tin tức này, tất cả đều kinh ngạc, bởi vì trong nhận thức của bọn họ Mạnh Lâm Thanh đã là người chết.

Đây là sống lại sao?

“Không phải đã c.h.ế.t rồi sao?”

“Nghe nói là kế hoạch của Hoàng thượng và Hoàng hậu, hình như lúc đó Hoàng hậu sắp sinh, kết quả lại bị hãm hại ám sát trong cung, vì để điều tra chân tướng nên đã thuận nước đẩy thuyền giả c.h.ế.t xuất cung.”

“Còn có chuyện này, là ai gan to bằng trời, dám ám hại Hoàng hậu?”

Những vị đại thần này rất biết nhìn sắc mặt, biết được Hoàng thượng muốn đón người hồi cung, vậy thì chứng tỏ Phế hậu không còn “phế” nữa, cho nên cách gọi cũng theo đó mà thay đổi.

“Nghe nói là do Phó thái y và Chu Linh Nhi gây ra chuyện tốt đấy!”

“Cư nhiên là bọn họ!”

Năm xưa Chu Linh Nhi kia vốn dĩ muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, chuyện này e rằng không ít người đều biết rõ.

Chỉ là thắng làm vua thua làm giặc, Chu Linh Nhi tranh giành không lại Mạnh Lâm Thanh, cuối cùng mới phải gả vào Phó gia.

“Thật là cố chấp, không làm được Hoàng hậu vậy mà lại có thể nghĩ ra cách thức mưu hại Hoàng tự, thật sự là phát rồ!”

“Cũng không uổng công nàng ta hiện giờ rơi vào kết cục thê thảm như vậy… coi như là xong đời.”

Cho dù Chu Linh Nhi là người nhà ngoại của Thái hậu, việc hạ độc Sở Nam Phong có thể lấp l.i.ế.m cho qua nhưng việc làm hại hài nhi trong bụng Mạnh Lâm Thanh, chuyện này thế nào cũng không thể bỏ qua được.

Mất đi lớp ô dù che chở đó, kết cục của Chu Linh Nhi chỉ có một chữ chết.

Vừa hay nhân cơ hội này, Sở Nam Phong trực tiếp đẩy hết mọi tội lỗi lên người Chu Linh Nhi, trả lại cho Mạnh Lâm Thanh sự trong sạch.

Trực tiếp giả c.h.ế.t xuất cung, để Mạnh Lâm Thanh trở thành người bị hại hoàn toàn.

Nhất là khi đem Phó thái y và Chu Linh Nhi bị xử trảm thị chúng, tất cả “sự thật” được công khai, bá tánh không chỉ biết được vị Hoàng hậu bị phế kia đã phải chịu biết bao nhiêu uất ức mà còn biết được thân phận thật sự của nàng - Bạch Tử Ngọc của Bình An y quán.

Chuyện này trở thành tin tức chấn động cả kinh thành.

Thậm chí ngay cả các vị đại thần nghe được cũng đều kinh ngạc đến rớt cả quai hàm.

“Hóa ra vị Bạch thần y năm xưa giải quyết dịch bệnh, lại chính là Hoàng hậu nương nương!”

“Không ngờ, không ngờ, Hoàng hậu nương nương lại hiền đức như vậy, có y thuật hơn người, âm thầm làm nhiều việc tốt cho bá tánh như vậy!”

Bá tánh nói chuyện trực tiếp hơn các vị đại thần nhiều, ban đầu bọn họ kinh ngạc Bạch đại phu vậy mà lại là nữ nhân. Sau khi biết Bạch Tử Ngọc chính là vị Hoàng hậu bị phế kia, đều cảm thấy ánh mắt của Hoàng thượng không được tốt lắm.

“Tiểu lão hủ không có ý bất kính với Hoàng thượng, nhưng một người thê tử tốt như vậy, vậy mà có thể bị phế truất, chuyện này sao có thể được chứ?”

“Đúng vậy, nếu ngay cả Bạch đại phu cũng không xứng làm Hoàng hậu, vậy thì ai mới xứng đáng ngồi vào vị trí đó?”

“Không phải sao! Vị trí Hoàng hậu kia vốn dĩ nên thuộc về Bạch đại phu, nói không chừng giờ phút này trong lòng Hoàng thượng đang hối hận lắm đấy!”

Quả thật không sai, Sở Nam Phong đúng là hối hận đến mức ruột gan đều xanh cả rồi.

Vậy thì có cách nào đây, chỉ có thể trước tiên đem người dỗ dành vào cung, ngày sau lại nghĩ cách từ từ hàn gắn lại quan hệ giữa hai người vậy.

Mạnh Lâm Thanh sau khi nghe được những lời đồn đại này, trong lòng cũng đoán được cách xử lý của Sở Nam Phong đối với toàn bộ sự việc, cũng coi như là nằm trong dự liệu của nàng, xem như là tương đối hài lòng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 301



Những kẻ đáng phải trả giá đều đã phải trả giá, thanh danh của nàng cũng đã được tẩy sạch.

Quan trọng nhất chính là, thông qua phương thức công khai như vậy, Mạnh Lâm Thanh cũng không sợ ngày sau Sở Nam Phong sẽ tính sổ chuyện giả c.h.ế.t xuất cung với nàng, coi như là hoàn toàn chấm dứt.

Tiếp theo, chính là hồi cung.

Sở Nam Phong tự mình đến đón.

Tử Ngọc, Tuỳ Phong, Trương bà tử và Nhất Nhất, trước tiên cùng Mạnh Lâm Thanh tiến cung. Về sau muốn làm gì, Mạnh Lâm Thanh sẽ lần lượt hỏi ý kiến của bọn họ.

“Đã nói rõ ràng rồi, chúng ta sẽ ở lãnh cung.” Trên xe ngựa, Mạnh Lâm Thanh nhịn không được nhắc nhở.

Chỉ sợ Sở Nam Phong lại giở trò “tiền trảm hậu tấu” với nàng, đã vào Hoàng cung chính là địa bàn của hắn, Mạnh Lâm Thanh thế nào cũng bị động hơn nhiều.

“Nàng yên tâm, trẫm đảm bảo là lãnh cung mà nàng từng ở.” Sở Nam Phong nói.

Sau đó Mạnh Lâm Thanh không nói gì nữa, tự mình ôm lấy bọn nhỏ, cùng Đại Bảo bọn họ chơi đùa, trực tiếp xem Sở Nam Phong như không khí.

Sở Nam Phong: “…”

Vị trí này thật đáng lo ngại.

Một đường thông suốt, Sở Nam Phong tự mình đưa bọn họ đến lãnh cung.

Đứng trước cung môn vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Mạnh Lâm Thanh cảm khái vạn phần. Lúc trước khi nàng rời đi, thật sự chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ quay trở lại nơi này.

Mọi chuyện đã rồi.

Đã đến rồi, thì cứ an tâm mà ở lại.

“Vào trong thôi.” Mạnh Lâm Thanh đi đầu, dẫn người của mình vào.

Tính ra, nàng rời đi cũng mới chỉ hơn một năm, Mạnh Lâm Thanh tự nhận bản thân chưa quên đi hồi ức năm xưa, nhưng trước mắt... khung cảnh này trông có vẻ không đúng lắm?

Lãnh cung này nào phải lãnh cung năm xưa, có thể nói là một trời một vực, khác biệt hoàn toàn.

Bề ngoài, Mạnh Lâm Thanh chỉ rời đi hơn một năm, nhưng thực tế nàng làm nhiệm vụ ở thế giới khác, đã trải qua rất nhiều kiếp người.

Nhưng nàng nhớ rất rõ, hoàn cảnh lãnh cung trước đây rất tệ, còn hiện tại...

"Tiểu thư." Trương bà tử giờ đã đổi cách gọi: "Đây là lãnh cung mà tiểu thư từng ở sao?"

Mạnh Lâm Thanh còn chưa lên tiếng, Tử Ngọc lại là người đầu tiên tỏ vẻ nghi hoặc.

"Nơi này sao giống lãnh cung được chứ, chẳng phải người ta thường nói lãnh cung rất thê lương sao, vừa lạnh lẽo lại vừa thiếu thốn đủ thứ. Nhưng nơi này người đâu đâu cũng có, đồ đạc nhìn cũng đều mới tinh cả?" Tử Ngọc khó hiểu.

Nếu tiểu thư trước đây ở đây, vậy thì điều kiện cũng không tệ.

Tùy Phong vẫn lạnh nhạt ít nói như trước, nhận xét: "Người nhiều quá."

Người quả thực có hơi nhiều.

Chỉ riêng bên ngoài lãnh cung, đã có một đám cung nữ thái giám ma ma đứng chật kín, ai nấy đều xếp hàng ngay ngắn cung nghênh Mạnh Lâm Thanh hồi cung.

Lãnh cung này từ trong ra ngoài đều được quét dọn sạch sẽ, Trương Đức Thuận đã bỏ tâm tư sắp xếp, lãnh cung hiện tại đâu thể so với trước đây.

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương!" Toàn thể cung nhân đồng thanh, hướng Mạnh Lâm Thanh hành lễ.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Không phải phế hậu sao, giờ lại là Hoàng hậu nương nương rồi?

Nàng nhướng mày nhìn Sở Nam Phong, ánh mắt mang theo dò hỏi.

Sở Nam Phong lại đường hoàng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ nàng không phải sao?"

Mạnh Lâm Thanh không tiếp lời, dời mắt không nhìn hắn nữa.

"Nương nương, để nô tỳ chăm sóc các vị tiểu chủ tử." Vài ma ma bước lên, bế các tiểu chủ tử sang một bên.

Đây là do Sở Nam Phong cố ý sắp xếp, hắn biết chăm hài tử rất mệt, huống hồ còn là chăm ba hài tử, nên đã đặc biệt chọn những ma ma có kinh nghiệm đến hầu hạ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 302



Trương bà tử có chút ngơ ngác, bởi vì bà chưa bao giờ được nhàn nhã như vậy.

"Không sao." Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ tay Trương bà tử, để bà an tâm hưởng thụ sự nhàn nhã hiện tại.

Lãnh cung này chỉ còn cái tên, giờ đã hoàn toàn không giống lãnh cung nữa rồi.

Sở Nam Phong lại dặn dò một phen, căn dặn người trong cung phải nghe theo phân phó của Hoàng hậu nương nương, nếu ai làm không tốt sẽ bị c.h.é.m đầu.

Nói xong, hắn nhìn Mạnh Lâm Thanh với vẻ mặt chờ được khen ngợi.

"Ngươi không có tấu chương gì cần xử lý sao?" Mạnh Lâm Thanh ân cần hỏi.

Ý tứ chính là, ngươi nên đi được rồi đấy.

Sở Nam Phong bị hắt hủi, thầm nghĩ nữ nhân này thật nhẫn tâm, nhưng nàng nói cũng đúng, hắn còn có chính sự phải xử lý.

"Được, vậy nàng nghỉ ngơi trước đi, tối nay trẫm sẽ đến dùng bữa tối cùng nàng." Sở Nam Phong nói.

Mạnh Lâm Thanh nhớ đến lời hứa với 138, liền hỏi một câu: "Bữa tối có thể gọi món không?"

"Có thể, đương nhiên là có thể."

138 ở bên cạnh mừng rỡ, thậm chí còn cảm thấy Sở Nam Phong thuận mắt hơn rất nhiều.

Sau khi Sở Nam Phong rời đi, Mạnh Lâm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, sợi dây thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng.

"Mọi người tự chọn phòng mình thích mà ở đi, ta phải nghỉ ngơi trước đã." Mạnh Lâm Thanh nói, căng thẳng quá mức khiến nàng mệt mỏi, cuộc sống sau này của nàng e rằng sẽ không nhàn nhã hơn so với việc chữa bệnh cứu người là bao.

"Chuyện này... có được không?" Trương bà tử nhìn những người đang hầu hạ xung quanh, cảm thấy gò bó và khó chịu, không được tự nhiên.

"Đương nhiên là được, Trương bà tử cứ xem như nơi này giống chỗ chúng ta ở trước đây, muốn làm gì thì làm, đừng suy nghĩ nhiều." Mạnh Lâm Thanh nói.

Mặc dù Mạnh Lâm Thanh đã nói vậy, nhưng nàng đoán Trương bà tử và những người khác sẽ phải mất một thời gian để thích nghi.

Mạnh Lâm Thanh đi nghỉ ngơi, lũ trẻ có ma ma và cung nữ chăm sóc, vì vậy Trương bà tử và ba người kia đi chọn phòng.

Trương bà tử vẫn rất dè dặt, Tử Ngọc cũng không còn líu lo như mọi khi, Tùy Phong bề ngoài vẫn ít nói. Chỉ có Nhất Nhất là không khác gì thường ngày, còn khuyên ba người còn lại nên giữ tâm trạng bình thường.

“Các ngươi không nhận ra sao? Hoàng thượng đang muốn lấy lòng tiểu thư, chúng ta đi theo cũng được thơm lây, đừng quá áy náy.” Nhất Nhất nói, trước tiên chọn cho mình một gian phòng ưng ý.

Ba người thấy nàng như vậy, cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.

Mạnh Lâm Thanh không nghỉ ngơi được bao lâu, dù sao hôm nay dọn về cung, toàn bộ đều là do Sở Nam Phong phái người ra tay, nàng cũng không mệt lắm.

Lúc này liền cho v.ú nuôi bế mấy đứa nhỏ tới đây, hiện tại nàng rảnh rỗi vừa hay có thể ở bên cạnh bọn nhỏ nhiều hơn.

“Nào, Tam Bảo, để phụ thân bế nào.” Mạnh Lâm Thanh bế Tam Bảo vào lòng, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng ở bên cạnh nàng.

Nói xong câu đó, nàng mới ý thức được không đúng.

Hình như không thể để mấy đứa nhỏ gọi nàng là phụ thân nữa, một là xưng hô như vậy để người khác trong cung nghe được nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái. Hai là với tính cách nhỏ nhen của Sở Nam Phong, hắn mà nghe được thì chẳng phải sẽ tức c.h.ế.t sao?

Tên kia nhất định sẽ tức giận đến mức mất hết lý trí, nhưng hắn dù sao cũng không đến mức trút giận lên ba hài tử, vậy nên chỉ có thể trút giận lên đầu nàng.

Mạnh Lâm Thanh lúng túng, nói sợ Sở Nam Phong thì đúng là có chút khoa trương.

Nhưng hiện tại nàng đã vào trong cung rồi, ở nhà người ta, sao có thể không cúi đầu?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 303



Cho dù là vì để bản thân sống thoải mái hơn một chút, nàng cũng sẽ không công khai đối đầu với Sở Nam Phong.

“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, sau này các con không được gọi là phụ thân nữa, phải gọi là mẫu thân mới đúng.” Mạnh Lâm Thanh dạy bảo.

“Hi hi…”

Ba tiểu tử cười híp mắt nhìn Mạnh Lâm Thanh, làm nũng với nàng.

“Phụ thân!”

“Phụ thân!”

Nhưng đã gọi phụ thân lâu như vậy rồi, đối với bọn trẻ mà nói, muốn thay đổi là rất khó.

Chúng thậm chí còn không hiểu mẫu thân là gì, dù sao trước giờ chưa từng có mẫu thân, chúng chỉ biết gọi phụ thân.

“Phụ thân!” Tam Bảo cười gọi, trong lòng Mạnh Lâm Thanh lắc lư, đôi mắt to tò mò nhìn xung quanh.

Mạnh Lâm Thanh biết không thể nóng vội, bọn trẻ bây giờ biết nói rất ít, sao có thể mong chúng một đêm liền phân biệt rõ ràng phụ thân và mẫu thân là gì.

“Sao nào, thích nơi này sao?” Mạnh Lâm Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ của Tam Bảo, để nó nhìn xung quanh.

“Nơi này đương nhiên đẹp hơn nhà cũ của chúng ta rồi, đây chính là hoàng cung đấy.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Nói đi cũng phải nói lại, Sở Nam Phong quả thật đã cho người sắp xếp rất tốt.

Lãnh cung lúc này đã hoàn toàn không còn bóng dáng của lãnh cung nữa, còn đẹp và lộng lẫy hơn cả những cung điện khác trong cung.

Nhìn là biết, rất dụng tâm.

Chỉ là, phần dụng tâm này rốt cuộc là dành cho mình, hay là dành cho ba đứa nhỏ, Mạnh Lâm Thanh cũng không dám nhận vơ vào mình.

“Thấy chưa, phụ thân của các con chính là kẻ thực dụng như vậy đấy.” Mạnh Lâm Thanh cũng mặc kệ bọn trẻ có hiểu hay không, liền bắt đầu oán trách với chúng.

“Nếu không phải vì các con, mẫu thân có ở được căn phòng đẹp như vậy sao? Chắc chắn là không thể rồi, đều nói mẫu bằng tử quý, lần này thật sự là được trải nghiệm một phen.” Mạnh Lâm Thanh cảm thán nói.

“Nhờ phúc ba đứa con, để mẫu thân được hưởng phúc rồi.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng niềm vui trên mặt Mạnh Lâm Thanh lại không chạm đến đáy mắt.

“Nào, gọi một tiếng mẫu thân nghe xem, mẫu thân, mẫu thân?” Mạnh Lâm Thanh thử dạy bọn trẻ.

Đại Bảo vui vẻ bò tới bò lui, nghe thấy mẫu thân liền nhìn Mạnh Lâm Thanh cười, nhưng lại không chịu gọi theo.

“Gọi đi!” Mạnh Lâm Thanh cổ vũ.

Nàng nhớ rõ, người đầu tiên học được cách gọi phụ thân chính là Đại Bảo, sau đó Nhị Bảo và Tam Bảo mới bắt chước theo ca ca mà gọi.

Vậy nên bây giờ mục tiêu công phá chủ yếu của nàng chính là Đại Bảo.

“Đại Bảo, gọi mẫu thân!”

“Mẫu thân!”

Đại Bảo như đứa ngốc, tự mình bò vui vẻ, còn thở hổn hển kéo Nhị Bảo, muốn Nhị Bảo bò cùng mình.

“Muội muội, cũng bò.” Đại Bảo khó khăn lắm mới nói được một câu mà Mạnh Lâm Thanh có thể hiểu được, nhưng lại không phải là hai tiếng mẫu thân mà nàng muốn nghe nhất.

"Ôi..." Mạnh Lâm Thanh thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy bất an.

"Ba đứa bây, gọi một tiếng nương khó khăn đến vậy sao?"

Chắc là không chạy thoát được rồi, cũng không biết lúc Sở Nam Phong nghe thấy lũ trẻ gọi mình là cha sẽ có thái độ gì.

Mạnh Lâm Thanh thầm cầu nguyện, mong rằng lúc đó hắn đừng quá tức giận.

Sở Nam Phong trước đó rời khỏi lãnh cung, liền lập tức đi thẳng đến ngự thư phòng, đem tất cả tấu chương ra xem.

Hắn xử lý chính sự luôn luôn rất hiệu quả, nhưng hôm nay lại càng thêm nhanh chóng, chỉ vì đang nhẫn nhịn một hơi. Muốn nhanh chóng xử lý xong, đến lãnh cung bầu bạn với thê tử và hài tử.

Giữa chừng, Trương Đức Thuận đi vào, muốn thêm trà cho Sở Nam Phong đều bị hắn đuổi đi.

"Đừng làm phiền trẫm." Sở Nam Phong đầu cũng không ngẩng lên nói, phê duyệt tấu chương, bút lông bay nhanh.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 304



Trương Đức Thuận nhìn thấy Hoàng thượng như vậy siêng năng chính sự, cảm thấy đây là phúc của bá tánh.

Cuối cùng cũng xong việc, trên mặt Sở Nam Phong là nụ cười nôn nóng, vội vàng đi về phía lãnh cung.

Trương Đức Thuận đi theo phía sau, trong lòng biết rõ lần này Hoàng hậu nương nương tiến cung, mọi chuyện thật sự đã khác xưa, cái gọi là thay đổi trời đất chính là như thế này.

"Tam Bảo, phụ thân đến rồi!" Sở Nam Phong vui vẻ nói.

Trước kia ở Bình An y quán chăm sóc hài tử, đó là đang tranh giành hài tử.

Hiện tại thì khác, hắn là phụ thân danh chính ngôn thuận, Sở Nam Phong cảm thấy bản thân nói ra câu này cũng đặc biệt thoải mái.

"Lại đây, để phụ thân ôm một cái." Sở Nam Phong không dám biểu hiện quá thân mật với Mạnh Lâm Thanh, vì vậy chỉ có thể trút hết tâm tình lên người Tam Bảo.

Còn về phần hai tên ngốc tử Đại Bảo, Nhị Bảo, hắn chỉ liếc mắt nhìn mỗi đứa một cái cho có lệ.

Nhi tử nào có nữ nhi đáng yêu?

"Phụ thân chơi với ngươi." Sở Nam Phong chuẩn bị rất nhiều đồ chơi nhỏ, ôm Tam Bảo vào lòng, từng cái từng cái giơ lên trước mặt nàng khoe khoang.

"Cái này có thích không? Hay là cái này? Tam Bảo thích cái nào?" Sở Nam Phong lúc này không còn vẻ mặt lạnh lùng khi xử lý chính sự, đối với nữ nhi cười đến mức không còn chút giá trị nào.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nàng coi như đã nhìn ra, Sở Nam Phong là một kẻ cuồng nữ nhi.

Vừa vào đã tranh giành Tam Bảo với nàng, kết quả lại chẳng thèm để ý đến Đại Bảo và Nhị Bảo, là loại phụ thân gì vậy!

"Có phải ngươi cũng nên chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo một chút không?" Mạnh Lâm Thanh nhịn không được lên tiếng thay nhi tử.

"Chúng nó không phải đang chơi vui vẻ sao?" Sở Nam Phong ngẩng đầu lên, không hiểu Mạnh Lâm Thanh tại sao lại nói như vậy.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Thôi vậy, nàng không nên lãng phí lời nói!

Tam Bảo vốn dĩ đã thích Sở Nam Phong, cho nên đối với việc hắn chơi cùng mình Tam Bảo rất nể mặt, luôn cười híp mí.

Chỉ có nụ cười của nữ nhi thì sao đủ, trong lòng Sở Nam Phong thèm thuồng, hiện tại hắn chỉ muốn nghe nữ nhi gọi một tiếng phụ thân!

"Tam Bảo, gọi phụ thân nào?"

Sở Nam Phong đỡ nách Tam Bảo, bế nàng lên, để nàng có thể nhìn thẳng vào mình.

Tam Bảo vẻ mặt nghi hoặc, phụ thân?

Phụ thân không phải ở đằng kia sao?

Người đang ôm nàng là thúc thúc đẹp trai kia mà, không phải phụ thân.

"Phụ thân!" Tam Bảo quả thực đã gọi, nhưng lại là quay đầu, hướng về phía Mạnh Lâm Thanh mà gọi, nàng còn dang rộng tay: "Phụ thân, ôm!"

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Xong rồi xong rồi, cảnh tượng xấu hổ mà nàng dự đoán không ngờ lại đến nhanh như vậy, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.

Nhìn thấy sắc mặt Sở Nam Phong tối sầm lại, Mạnh Lâm Thanh muốn chuồn mất.

"Đứng lại." Sở Nam Phong lạnh lùng nói.

Nữ nhân này, dạy hư hài tử xong, liền muốn chạy?

Mạnh Lâm Thanh lập tức không chạy nữa, đối mặt với Sở Nam Phong cười gượng gạo, trong lòng lại đang suy nghĩ làm sao để đảo khách thành chủ.

Vốn tưởng rằng Sở Nam Phong sẽ nổi trận lôi đình, hoặc ít nhất cũng sẽ nói ra mấy câu châm chọc, nhưng lại không hề.

Hắn chỉ biết trừng mắt nhìn Mạnh Lâm Thanh một cái đầy phẫn nộ, rồi lại dồn hết sự chú ý về phía Tam Bảo.

“Không đúng, Tam Bảo, nàng ấy là nương, ta mới là phụ thân, ta là phụ thân, con hiểu chưa?" Sở Nam Phong kiên nhẫn nói.

Mạnh Lâm Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng không nói gì về phản ứng của Sở Nam Phong, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 305



Hắn thay đổi tính tình rồi sao?

“Tam Bảo, nghe phụ thân dạy này, nàng ấy là nương,” Sở Nam Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của Tam Bảo, chỉ vào Mạnh Lâm Thanh giới thiệu, rồi lại chỉ vào chính mình: "Ta là phụ thân.”

Tam Bảo nhìn Mạnh Lâm Thanh lại nhìn Sở Nam Phong, trên mặt không còn nụ cười, thay vào đó là vẻ mặt khó hiểu.

Thúc thúc đẹp trai rốt cuộc đang nói gì vậy?

Phụ thân? Đại Bảo nhìn về phía Mạnh Lâm Thanh.

Còn có một… nương?

Vừa rồi cha cũng dạy muội ấy gọi nương, Tam Bảo há miệng, thử gọi: “Nương.”

Chỉ là, tiếng gọi nương đầu tiên của Tam Bảo không phải hướng về phía Mạnh Lâm Thanh, mà là gọi Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong: “…”

Sắc mặt càng thêm u ám!

Mạnh Lâm Thanh ở bên cạnh cũng không ngờ tới lại có bước ngoặt này, thật tốt, nàng vừa dạy dỗ nửa ngày một chút tác dụng cũng không có. Kết quả Sở Nam Phong dạy hai lần, hây, Tam Bảo biết gọi rồi, tuy rằng gọi nhầm người.

Mạnh Lâm Thanh nhịn cười đến mức vô cùng vất vả, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt u ám của Sở Nam Phong, bộ dạng ủy khuất lại không biết phải giải thích với hài tử thế nào, thật sự quá buồn cười.

Không không không, nàng tuyệt đối không thể cười trước mặt Sở Nam Phong, trừ phi không nhịn được nữa…

Khó chịu quá, Mạnh Lâm Thanh vội vàng quay đầu đi.

Không cười trước mặt Sở Nam Phong, đã là giới hạn cuối cùng của nàng rồi.

Nhận thấy động tác nhỏ của Mạnh Lâm Thanh, Sở Nam Phong tức đến mức muốn ói máu.

Nàng ta còn dám cười?

Tam Bảo hiện tại không phân biệt được cha mẹ, chẳng phải là công lao của nàng ta sao?

“Không, được, phép, cười.” Sở Nam Phong gằn từng chữ, rõ ràng là đang uy h**p: "Đều là chuyện tốt do nàng làm đấy, dạy hư hài tử, nàng còn dám cười?”

Ý tứ chính là trách Mạnh Lâm Thanh không có lương tâm.

“Ta không cười.” Mạnh Lâm Thanh vẻ mặt nghiêm túc, nàng nhịn đến mức khó chịu, cắn chặt vào bên trong môi dưới để ngăn nụ cười: "Thật sự không có.”

Sở Nam Phong oán hận liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục so đo với Tam Bảo.

“Tam Bảo ngoan, Tam Bảo nghe lời nhất, nhìn bên này, ta mới là phụ thân, gọi phụ thân?”

“Bên này là mẫu thân, bên này là phụ thân, hiểu chưa?”

Đôi mắt to tròn của Tam Bảo tràn đầy vẻ khó hiểu, không hiểu.

Tại sao phải làm khó một tiểu hài tử như muội ấy?

“Phụ thân.” Tam Bảo lại hướng Mạnh Lâm Thanh gọi.

Mạnh Lâm Thanh vội vàng quay đầu đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kỳ thực nếu Sở Nam Phong có thể sửa lại cách gọi cha mẹ của hài tử, cũng coi như là một chuyện tốt, dù sao nàng đích thực là nương.

Đối với việc “phụ thân” quay đầu đi, Tam Bảo vô cùng khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy có chút tổn thương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, uất ức bĩu môi.

Sở Nam Phong vừa nhìn thấy biểu cảm này của con bé lập tức có chút mềm lòng.

Nhưng hắn tự nhủ tuyệt đối không thể mềm lòng, càng sớm sửa lại càng tốt, nếu không sẽ khiến cho quan niệm sai lầm này ăn sâu vào trong lòng Tam Bảo.

“Tam Bảo, ta mới là phụ thân, khi gọi phụ thân phải nhìn ta.” Sở Nam Phong đặc biệt kiên nhẫn, lúc hắn nói chuyện chưa bao giờ dịu dàng đến vậy.

Sở Nam Phong phát hiện ra vấn đề rồi, Tam Bảo không phải là không biết gọi nương, chỉ là nhận định Mạnh Lâm Thanh là phụ thân.

Cho nên, trọng điểm là phải sửa lại điểm này.

“Này, ta là phụ thân.” Sở Nam Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của Tam Bảo, chỉ vào chính mình: "Ta mới là phụ thân.”

Sở Nam Phong dỗ dành Tam Bảo, kiên nhẫn không ngừng dạy con bé, hết lần này đến lần khác không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 306



Dạy dỗ hồi lâu, chẳng biết Tam Bảo là mệt mỏi buồn ngủ hay là bị câu "phụ thân" của Sở Nam Phong lặp đi lặp lại đến mê muội, cuối cùng lại thành công thật.

"Phụ thân!" Lần này, Tam Bảo là hướng Sở Nam Phong mà gọi.

Sở Nam Phong một phen chua xót, đáng lẽ đây là khoảnh khắc đáng được ghi nhớ, có lẽ là do bản thân hắn đã gọi "phụ thân" rất nhiều lần, bây giờ nghe Tam Bảo gọi lại có chút tê dại...

Nhưng, sự phấn khích và xúc động vẫn là có.

"Ừ! Tam Bảo thật ngoan, đúng rồi, chính là như vậy, về sau phải gọi ta là phụ thân." Sở Nam Phong tích cực điều chỉnh tâm trạng của mình.

Nàng là người hắn đã đánh mất rồi lại tìm về, nên trân trọng mới đúng.

"Phụ thân!" Tam Bảo lại gọi một tiếng.

"Ừ!"

Đáng, tất cả đều đáng giá!

Xử lý xong Tam Bảo, Sở Nam Phong cảm thấy nên thừa thắng xông lên, đem vấn đề của Đại Bảo, Nhị Bảo cũng sửa sang lại.

Vì vậy, hắn đem Tam Bảo giao cho Mạnh Lâm Thanh, muốn đem hai đứa con trai còn lại tới dạy dỗ một phen.

Kết quả Tam Bảo vừa đến vòng tay Mạnh Lâm Thanh, lập tức ngọt ngào gọi nàng một tiếng "phụ thân".

Sở Nam Phong: "..."

Cho nên, hắn vừa nãy dạy dỗ nửa ngày, rốt cuộc là thành công hay thất bại?

"Khụ khụ..." Mạnh Lâm Thanh thực sự không nhịn được, lúng túng nói: "Cái kia, ngươi cũng đừng nóng vội, ít nhất hiện tại nó đã biết gọi ngươi là phụ thân rồi, có tiến bộ, có tiến bộ."

Sở Nam Phong không nói gì, ngoại trừ tự an ủi mình như vậy, còn có thể làm sao?

Dạy Đại Bảo, Nhị Bảo lại ngoài ý muốn dễ dàng.

Hai tiểu tử này ngược lại không giống Tam Bảo cố chấp như vậy, Sở Nam Phong vừa dạy bọn chúng gọi "phụ thân", hai đứa liền gọi.

Nhưng quả nhiên là tam bào thai, phạm lỗi cũng phạm lỗi vô cùng chỉnh tề thống nhất.

Hai đứa nó cũng gọi Sở Nam Phong là phụ thân, quay đầu lại gọi Mạnh Lâm Thanh là phụ thân.

Cho nên, ba đứa nhỏ hiện tại có hai phụ thân.

"Thói quen là được." Mạnh Lâm Thanh khuyên nhủ.

Sở Nam Phong còn lựa chọn nào khác sao?

"Hoàng thượng, buổi tối đã chuẩn bị xong, có cần dâng lên không ạ?" Trương Đức Thuận cung kính hỏi, bữa tối đã chờ sẵn bên ngoài, chỉ cần một câu phân phó là có thể lập tức đưa vào.

Sở Nam Phong nhìn Mạnh Lâm Thanh, ý bảo nàng quyết định.

"Bây giờ dùng thiện?"

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy thời gian cũng không còn sớm, chỉ là bọn họ ăn thì được, ba đứa nhỏ kia thì phải làm sao?

"Có thể, nhưng Đại Bảo bọn chúng hiện tại chỉ có thể ăn chút thức ăn dặm, không thể cùng chúng ta ăn." Mạnh Lâm Thanh nói.

Nhũ mẫu chăm sóc hài tử đều có kinh nghiệm phong phú, nhưng về khoản ăn uống, Mạnh Lâm Thanh vẫn dự định dựa theo nhịp độ ban đầu của mình.

Cho con b.ú đã sớm cai sữa, trước kia hài tử uống sữa bột, hiện tại cũng có thể uống.

Ngoài ra, Mạnh Lâm Thanh còn cho thêm thức ăn dặm.

Thức ăn dặm mà các nhũ mẫu cho là, không gì khác ngoài cháo loãng, nhiều nhất là thêm thịt băm nhuyễn.

Cũng may Mạnh Lâm Thanh sớm đã dạy cho Trương bà tử, cho nên trực tiếp bảo Trương bà tử dạy các nhũ mẫu làm như thế nào là được.

"Được, nghe nàng." Sở Nam Phong ngược lại rất hợp tác.

Về phương diện dạy dỗ hài tử, ngoại trừ việc Mạnh Lâm Thanh dạy dỗ lung tung khiến ba đứa trẻ gọi bừa "phụ thân" ra, Sở Nam Phong không có chỗ nào bất mãn.

Ba đứa trẻ khỏe mạnh đáng yêu chính là bằng chứng tốt nhất, Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nuôi dạy chúng rất tốt.

Vào cung, nguyên liệu có thể lựa chọn càng nhiều, cho nên không chỉ ẩm thực của Mạnh Lâm Thanh được cải thiện, mà ẩm thực của Trương bà tử cùng những người khác cũng theo nước lên thuyền, ngay cả thức ăn dặm của ba đứa nhỏ cũng trở nên tinh tế hơn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 307



"Nương nương, hoàng tử, công chúa cứ giao cho nô tỳ là được, không làm chậm trễ người và hoàng thượng dùng thiện." Các nhũ mẫu rất hiểu chuyện, định ôm Đại Bảo bọn nhỏ đi.

Mạnh Lâm Thanh nháy mắt với Trương bà tử, bảo bà nhìn chằm chằm, như vậy nàng mới có thể yên tâm.

Thức ăn dặm tinh xảo, sắc hương vị đều đủ, vừa bưng lên đã thu hút sự chú ý của Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo.

"Ăn…" Nhị Bảo duỗi cánh tay mũm mĩm ra, chỉ vào bát canh cá nhỏ.

Nhũ mẫu lập tức bón cho Nhị Bảo.

Ba tiểu tử mỗi người một sở thích, lại ăn rất khỏe, một lát lại muốn ăn cái này, một lát lại muốn ăn cái kia.

Cũng may là có nhiều nhũ mẫu, mặc kệ ba đứa nháo nhào thế nào, chung quy cũng có người chăm sóc.

Mà Trương bà tử chỉ cần ở bên cạnh trông chừng là được, đây là Mạnh Lâm Thanh đã dặn dò bà, phải học cách buông tay thích hợp nhìn người khác làm việc, bà chỉ cần giám sát là được.

Tam bào thai ăn uống rất vui vẻ, điều duy nhất cần lo lắng chính là sợ bọn chúng ăn ngon miệng quá mà không biết kiềm chế, ăn quá nhiều.

Trương bà tử vẫn luôn nghiêm túc tính toán lượng thức ăn, thấy ba đứa ăn gần hết rồi liền bảo các nhũ mẫu mau chóng dừng lại, không thể tiếp tục cho ăn nữa.

Mà bên kia, Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong cùng ngồi một bàn.

Bữa cơm của Trương bà tử, Tử Ngọc, Tùy Phong, Nhất Nhất đều được tách riêng, không ăn cùng Sở Nam Phong.

Đây là lựa chọn tốt nhất, đỡ phải bọn họ ăn uống không được tự nhiên.

"Oa, ẩm thực trong cung đúng là ngon thật, cá chép om chua ngọt này, chỉ riêng công thôi đã tuyệt rồi..." Nhất Nhất hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực, giống như chuột sa hũ gạo, hạnh phúc đến mức sắp ngất xỉu.

Tùy Phong tuy không nói gì, nhưng tốc độ gắp thức ăn rõ ràng nhanh hơn hẳn ngày thường.

Trương bà tử phải trông chừng các nhũ mẫu, không thể qua đây ăn cùng bọn họ, Tử Ngọc bèn gắp ra một phần để riêng cho bà.

"Đừng động vào, phải gắp phần của Trương bà tử ra để riêng." Tử Ngọc nói.

Tùy Phong và Nhất Nhất liền ngoan ngoãn chờ đợi.

Mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, chỉ có điều bầu không khí bên phía Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong - phải nói thế nào nhỉ, không thể coi là kỳ lạ nhưng lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có phần khác thường.

Mạnh Lâm Thanh cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, coi như Sở Nam Phong bên cạnh không tồn tại, nàng vẫn luôn thực hiện chính sách "ba không": không tương tác, không giao tiếp, không nhìn thẳng, tuyệt đối không chủ động.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 308



Còn về phần Sở Nam Phong muốn hỏi nàng điều gì, nàng đều đáp lại bằng những lời ngắn gọn nhất.

Ai rảnh mà bận tâm đến hắn chứ?

Sở Nam Phong bực bội, bữa cơm này vừa hạnh phúc, vừa có chút ăn không ngon miệng, bản thân hắn cũng không hiểu nổi.

"Nàng cố ý phải không?" Sở Nam Phong nhịn không được hỏi một câu.

Mạnh Lâm Thanh khẽ nhíu mày, suy nghĩ xem mình có nên giả vờ hiểu biết hay không, người trưởng thành nên hiểu ý nhau, Sở Nam Phong hỏi ra như vậy thật không thú vị.

Nhưng hắn đã dám hỏi, nàng cũng không có gì không dám đáp.

"Cái gì?" Mạnh Lâm Thanh giả ngu thử xem sao, có thể lừa được thì cứ lừa.

"Không nói chuyện với ta." Sở Nam Phong nói, vẻ mặt còn có chút ủy khuất, cảm thấy bản thân cũng không làm gì sai sao Mạnh Lâm Thanh lại không nể mặt hắn chút nào.

Thôi được, người ta đã nói rõ ràng rồi, Mạnh Lâm Thanh tự nhiên không thể tiếp tục giả ngu được nữa.

"Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ." Mạnh Lâm Thanh nói, đây là quy củ của tổ tông dạy, nàng nói như vậy chắc chắn không sai.

Sở Nam Phong: "..."

Bị nghẹn lời một hồi, Sở Nam Phong cũng thành thật hơn, thầm nghĩ bản thân còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.

Lần này vào cung, Mạnh Lâm Thanh không đeo mặt nạ da người nữa mà để lộ dung nhan thật sự. Vết bớt trên mặt nàng đã được chữa khỏi từ lâu, giờ đây đã khôi phục lại dung mạo như hoa như ngọc, còn trang điểm lộng lẫy.

Nếu không nói rõ thân phận, căn bản không ai có thể liên hệ nàng bây giờ với vị phế hậu đáng sợ trước kia.

Đây vẫn là lần đầu tiên Sở Nam Phong nhìn thấy nàng như vậy, không khỏi cảm thấy Mạnh Lâm Thanh thật sự rất xinh đẹp.

Rất nhiều lần, hắn gắp thức ăn mà lén nhìn nàng, suýt chút nữa thì đưa thức ăn vào mũi.

Ừm, xem ra ngoài thực bất ngôn tẩm bất ngữ, còn phải thêm một câu là thực bất khả thị.

Mạnh Lâm Thanh vốn đã không ưa gì hắn, nếu còn để nàng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của hắn, chắc chắn trong lòng sẽ càng thêm chán ghét.

Nói ra thì, ngũ quan của Mạnh Lâm Thanh cũng không có gì thay đổi, chỉ là vết bớt đã được xóa đi mà thôi.

Đều tại vết bớt che khuất đi dung mạo xinh đẹp của nàng.

Sở Nam Phong nghĩ, bảo sao Tam Bảo lại là một tiểu oa nhi trắng trẻo mũm mĩm như vậy, chẳng phải là kết hợp giữa dung mạo của hắn và Mạnh Lâm Thanh sao, thật là đáng yêu hết sức.

Mạnh Lâm Thanh cũng không chủ động nói chuyện, chỉ tập trung ăn cơm, tự nhiên ăn rất nhanh.

Nhưng nàng bên này đã gần ăn xong rồi, Sở Nam Phong bên kia... vẫn còn đang chần chừ.

Chắc chắn là cố ý kéo dài thời gian.

"Không ngon miệng sao?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.

"Hả?" Sở Nam Phong kinh ngạc, Mạnh Lâm Thanh vậy mà lại chủ động nói chuyện với mình, nghĩ thầm đây đều là món ăn được chuẩn bị theo khẩu vị của nàng, sao có thể nói là không ngon được: "Ngon, rất hợp khẩu vị của ta."

"Vậy sao ngươi còn ăn chậm như vậy?" Mạnh Lâm Thanh hỏi ngược lại.

Sở Nam Phong: "..."

Thôi được, thì ra là chê hắn ăn chậm.

Sở Nam Phong lập tức tăng tốc độ, trong lòng lại cảm thấy rất tiếc nuối, chỉ muốn kéo dài từng khoảnh khắc ở bên cạnh Mạnh Lâm Thanh.

Nhưng dù có kéo dài thế nào, một bữa cơm ăn cũng phải nguội, không thể cứ chần chừ mãi được.

Ăn xong trong chớp mắt, bảo cung nhân nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ.

Mạnh Lâm Thanh trực tiếp đi theo bọn trẻ, Sở Nam Phong im lặng đi theo sau.

Tuy rằng ghét bỏ mấy nhi tử, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, Sở Nam Phong ngoài việc yêu thương Tam Bảo, cuối cùng cũng chịu dành cho chúng vài ánh mắt.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 309



Có bọn trẻ ở đây, bầu không khí cuối cùng cũng hòa hợp hơn một chút.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng lại nghe thấy bọn trẻ gọi Mạnh Lâm Thanh là cha, khiến Sở Nam Phong cảm thấy hơi đau lòng.

Ôi, cũng không biết khi nào mới có thể sửa lại hoàn toàn đây.

Trời dần tối, cũng đến giờ bọn trẻ phải đi nghỉ ngơi.

Các ma ma hầu hạ bọn trẻ rửa mặt, từng đứa một trắng trẻo sạch sẽ nằm trên giường.

"Được rồi, tối nay chúng ta kể chuyện xưa nào đây?" Mạnh Lâm Thanh nằm bên cạnh, tự nói với chính mình.

Đại Bảo và hai đứa kia nào có hiểu hết lời Mạnh Lâm Thanh, nàng bèn nhớ lại mấy câu chuyện cổ tích được nghe khi làm nhiệm vụ ở thế giới khác, lần lượt kể cho chúng nghe.

Có lẽ ban ngày đã quậy phá đủ rồi, đến tối, ba đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn.

Mạnh Lâm Thanh kể xong hai câu chuyện nhỏ, lũ trẻ đều đã ngủ say.

“Được rồi, cuối cùng cũng ngủ rồi.”

Mạnh Lâm Thanh đứng dậy, duỗi lưng một cái.

Nàng lúc nãy vì dỗ dành lũ trẻ, tư thế nằm không được thoải mái, giờ hoạt động hoạt động eo lưng, cũng nên đi rửa mặt mũi chân tay.

Lúc nàng kể chuyện, Sở Nam Phong vẫn luôn không rời đi, cứ ngồi bên cạnh uống trà.

Những câu chuyện Mạnh Lâm Thanh kể thật mới mẻ, hắn đọc nhiều sách vở, thoại bản nhàn rỗi cũng từng xem qua một số nhưng đều không thú vị bằng Mạnh Lâm Thanh kể.

Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã nghe đến say mê.

Lúc này thấy Mạnh Lâm Thanh hoạt động eo lưng, biết nàng nhất định là nằm đến không thoải mái.

“Để ta xoa bóp cho nàng.” Sở Nam Phong cảm thấy đây là một cơ hội tốt để lấy lòng, còn có thể tăng thêm cơ hội thân mật giữa hai người, sao có thể bỏ lỡ.

Chỉ tiếc là, lần đầu tiên Hoàng thượng tự mình giúp người ta xoa bóp, đã xuất sư bất lợi.

Lúc tay Sở Nam Phong chạm vào vai Mạnh Lâm Thanh, nàng nhanh nhẹn né người, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí xa cách.

“Không dám làm phiền Hoàng thượng.”

Tay Sở Nam Phong liền lúng túng dừng lại giữa không trung.

Mạnh Lâm Thanh muốn đi rửa mặt, cảm thấy Sở Nam Phong cũng nên đi rồi, dù sao ban nãy bọn họ đã nói rõ ràng, Sở Nam Phong không thể ngủ lại lãnh cung.

“Đêm đã khuya rồi, Hoàng thượng còn chưa nghỉ ngơi sao?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Nàng không nói thẳng lời đuổi người, chỉ mong hắn tự hiểu. Lấy đầu óc của Sở Nam Phong hẳn là hiểu được

Sở Nam Phong đương nhiên hiểu, nhưng không ngại giả ngu.

“Cũng nên nghỉ ngơi rồi, vậy trẫm đi rửa mặt trước.” Sở Nam Phong nói, chuẩn bị thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp ở lại lãnh cung rửa mặt.

Đợi hắn rửa mặt xong, lại lấy cớ ngại di chuyển, trực tiếp thuận thế ở lại.

Há chẳng phải rất tuyệt sao?

Thế nhưng còn chưa kịp mơ mộng xong, đã bị Mạnh Lâm Thanh vạch trần ý đồ.

Sao có thể để hắn được như ý?

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy không thể trách nàng được, là Sở Nam Phong ép nàng phải nói thẳng lời đuổi người.

“Chậm đã.” Mạnh Lâm Thanh gọi Sở Nam Phong đang định đi rửa mặt lại, tốt bụng nhắc nhở: "Hoàng thượng, chẳng phải người nên về tẩm cung của mình rửa mặt sao?”

“Lãnh cung nhỏ hẹp, điều kiện lại kém, để Hoàng thượng nghỉ ngơi không tốt chẳng phải thành tội của ta sao?”

“Nếu muốn ở cùng lũ trẻ, Hoàng thượng có thể đợi ngày mai xong việc rồi hãy đến.”

Mạnh Lâm Thanh căn bản không cho Sở Nam Phong cơ hội phản bác, trực tiếp chặn hết mọi đường lui của hắn, sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn.

Rõ ràng là muốn tiễn hắn rời đi.

Sở Nam Phong nào đã từng bị người ta đuổi đi như vậy?

Nhất là bị vạch trần tâm tư, không còn chút mặt mũi nào, sắc mặt hắn lập tức đen lại.
 
Back
Top Bottom