Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 130



“Nó không cần gảy cũng có thể phát ra âm thanh.”

“Không cần gảy?”

Vấn đề loa lớn không thể nào giải thích rõ ràng được, nhưng đó không phải là trọng điểm!

“Chủ tử, điều quan trọng không phải là loa lớn, mà là nội dung loa lớn phát ra!” Thanh Long nhịn không được, sao cứ hễ gặp chuyện liên quan đến Bạch đại phu, chủ tử lại trở nên kỳ quái như vậy?

“Ngươi nói tiếp đi.” Sở Nam Phong tạm thời từ bỏ việc tìm hiểu loa lớn là gì.

“Bạch đại phu nói với bá tánh, nếu đã tiếp xúc với người bệnh dịch bệnh chính là người tiếp xúc gần, người tiếp xúc gần tốt nhất không nên ra ngoài, mọi người đều giảm bớt tụ tập, đối với việc khử trùng hàng ngày trong nhà…”

Nói đến đây, có chút xu hướng không dừng lại được.

Sở Nam Phong lúc đầu vẻ mặt còn rất ung dung, nhưng nghe đến đây lông mày nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Những gì Bạch Tử Ngọc làm quả thực là ý tưởng rất mới lạ, hắn làm sao nghĩ ra được những điều này và kêu gọi bá tánh thực hiện?

Ngoài loa lớn lúc đầu, Sở Nam Phong còn nghe thấy gì mà khẩu trang, bình xịt khử trùng, quần áo bảo hộ, tóm lại đều là những thứ Thanh Long không thể giải thích được. Hắn cũng chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua.

Lời miêu tả của Thanh Long, hoàn toàn khơi dậy sự tò mò của Sở Nam Phong.

“Thật muốn được tận mắt nhìn thấy.” Sở Nam Phong nói.

“Chủ tử xin hãy thận trọng, hiện nay trong kinh thành không an toàn. Tuy tốc độ lây lan dịch bệnh đã chậm lại nhưng vẫn chưa kết thúc, người mắc dịch bệnh cũng chưa có ai thực sự được chữa khỏi, vạn lần không thể lơ là.” Thanh Long khuyên nhủ.

Sở Nam Phong đương nhiên phân biệt được nặng nhẹ, bèn dặn dò: “Nếu đã có những thứ tốt như vậy, vậy trẫm nhất định phải xem qua. Ngươi phái người đi mua vào cung, nhất định phải đảm bảo mọi thứ trong hoàng cung diễn ra bình thường.”

“Vâng.” Thanh Long lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở Nam Phong sau khi nghe nói, liền luôn suy nghĩ về vấn đề của Bạch Tử Ngọc.

Bạch Tử Ngọc là đại phu, hiểu được cách tự bảo vệ mình để tránh bị lây nhiễm dịch bệnh, điều này hắn có thể hiểu được, dù sao cũng là sở trường của người ta.

Mặc dù nhìn Bạch Tử Ngọc có vẻ lợi hại hơn so với những thái y được phái đi biên quan, nhưng điều này cũng không phải là không thể, người tài giỏi còn rất nhiều.

Vấn đề là những thứ như loa lớn, khẩu trang, Bạch Tử Ngọc rốt cuộc lấy từ đâu ra?

Cho dù là những thứ kỳ quái này, hay là bản thân Bạch Tử Ngọc đều khiến Sở Nam Phong không thể nhìn thấu, rất thu hút hắn.

Bên phía Bình An y quán, từ sau khi Mạnh Lâm Thanh đồng ý bán đồ, mỗi ngày người đến mua khẩu trang và vật dụng khử trùng vượt xa số lượng người đến khám bệnh mua thuốc.

Trước đây khi xuyên qua các thế giới làm nhiệm vụ, Mạnh Lâm Thanh từng gặp phải một trận dịch bệnh quy mô lớn ở một thế giới.

Khoa học kỹ thuật của thế giới đó đã rất phát triển, nhưng khi dịch bệnh bùng phát vẫn rất thảm khốc.

Vì vậy Mạnh Lâm Thanh đã tích trữ một lượng lớn vật tư liên quan, phòng ngừa sau này gặp phải tình huống tương tự.

Cho nên hiện tại, mặc dù đã mở bán, Mạnh Lâm Thanh cũng hoàn toàn không sợ hãi.

Những ngọn núi đồ tích trữ trong không gian của nàng, chính là tự tin không sợ hãi của nàng.

Không chỉ có thể bán, mà còn có thể bán với giá rất rẻ.

Bởi vì mục đích tích trữ những vật dụng này không phải là để kiếm tiền, mà là để vượt qua khó khăn vào thời khắc quan trọng.

“Nhất Nhất này, những thứ y quán bán rẻ thật đấy, Bạch đại phu kiếm đâu ra vậy?” Có người bệnh tò mò hỏi.

Xét cho cùng những thứ này đều là độc nhất vô nhị, không thể có tiệm thứ hai nào bán, cho nên Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn có vốn liếng để mà “chảnh” như vậy.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 131



Nhưng những người khác cũng tò mò và đỏ mắt, rẻ thì rẻ thật nhưng bán được rất nhiều, ai mà chẳng thèm muốn lượng khách như vậy?

“Đúng vậy, trước đây chúng ta chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa những tiệm khác cũng không có bán, vậy Bạch đại phu biết những thứ này bằng cách nào?”

Ban đầu, Tuỳ Phong Tử Ngọc từng lấy cớ “thân thích ngoại bang” tặng để qua mặt.

Nhưng bây giờ số lượng lớn như vậy, không thể nào dùng một câu nói qua loa như vậy được nữa.

Đặc biệt là vì bệnh dịch, các thành trấn với nhau, nếu không có giấy tờ đặc biệt, căn bản không được qua lại.

Người dân chưa từng thấy ai đến Bình An y quán giao hàng bao giờ.

Thực ra Tuỳ Phong Tử Ngọc cũng rất tò mò, hai người liền vểnh tai lên, định nghe xem Nhất Nhất sẽ trả lời như thế nào.

Đi theo Mạnh Lâm Thanh lâu như vậy, Nhất Nhất sớm đã học được cách ứng phó với loại tình huống nhỏ này.

“Những thứ mà các người không biết, không có nghĩa là người khác không biết, hỏi ta nhiều như vậy là muốn dò la xem lấy từ đâu ra khẩu trang những thứ này, ghen tị với công việc làm ăn của Bình An y quán sao?” Nhất Nhất không chút lưu tình vạch trần tâm tư của một số người.

“Bạch đại phu có thể chọn bán, cũng có thể chọn không bán, thật sự cho rằng bán với giá này Bạch đại phu kiếm được nhiều bạc sao?”

Vừa đe vừa dỗ, chiêu này bất kể lúc nào cũng đều hữu dụng.

Mọi người nghe Nhất Nhất nói vậy, cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của nàng, nghĩ thầm nhỡ Bạch đại phu thật sự không muốn bán những thứ này nữa vậy người chịu thiệt thòi chẳng phải là bọn họ sao?

“Nhất Nhất cô nương nói vậy không đúng, chúng ta cũng chỉ là hỏi thăm vu vơ thôi, nếu Bạch đại phu không vui chúng ta không hỏi nữa là được.”

“Đúng vậy, chúng ta không hỏi nữa. Mặc kệ lấy từ đâu ra, Bạch đại phu đã nói đủ rồi, chúng ta có thể mua là được.”

Nhất thời, những người dân đang dò hỏi đều đồng loạt đổi giọng.

Nhất Nhất đối với điều này vô cùng hài lòng.

Có những vật dụng phòng hộ này, có nội dung được phát đi lặp đi lặp lại trong loa phóng thanh. Chỉ cần người dân chịu nghe theo, tuy không thể tránh khỏi hoàn toàn, nhưng cũng thật sự khiến tốc độ lây lan của dịch bệnh trong kinh thành giảm xuống.

Hôm nay, có người đến Bình An y quán.

“Ta muốn mua một ít khẩu trang, bình xịt cồn…”

Nghe đối phương nói rõ mục đích đến, Tử Ngọc định như mọi khi, gói ghém đồ đạc cho người dân đến mua vật dụng phòng hộ, nhưng nghe xong lời hắn nói lại sững sờ.

“Ngươi muốn bao nhiêu phần?” Tử Ngọc không dám tin: "Nói lại lần nữa.”

Người đến vẫn thản nhiên lặp lại.

Tử Ngọc dừng động tác, lắc đầu, trực tiếp từ chối.

“Thiếu gia nhà ta đã nói, có thể bán cho mọi người, nhưng số lượng lớn như vậy chúng ta sẽ không bán.”

“Ta có thể nói chuyện với thiếu gia nhà ngươi được không?” Đối phương vẫn rất điềm tĩnh, dường như không hề tức giận vì bị Tử Ngọc từ chối.

Tử Ngọc thấy đối phương khí chất hơn người, thái độ cũng rất khiêm nhường, không giống loại người mua đi bán lại liền nói có thể báo cáo chuyện này cho thiếu gia.

“Ngươi đợi ở đây một lát.”

Tử Ngọc đem chuyện người đến nói cho Mạnh Lâm Thanh, quyết định của Mạnh Lâm Thanh cũng giống như Tử Ngọc, muốn nói rõ ràng với đối phương, nàng liền đi ra.

“Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi.” Mạnh Lâm Thanh vừa đến đã từ chối, căn bản không cho đối phương cơ hội lên tiếng.

“Nếu ngươi muốn mua số lượng lớn với giá thấp từ chúng ta, sau đó nghĩ cách vận chuyển đến thành trấn khác để bán ra với giá cao, ta khuyên ngươi nên bỏ đi ý định này, ta sẽ không bán đâu.”

“Bây giờ dịch bệnh hoành hành, điều mà mọi người nghĩ đến là đồng lòng vượt qua tai ương này, khuyên ngươi một câu đừng nhân cơ hội đất nước gặp nạn mà phát tài.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 132



Mạnh Lâm Thanh nói rất thẳng thắn, đây cũng là lời cảnh cáo của nàng.

Xét cho cùng, những người muốn phát quốc nạn như vậy, đi đến đâu cũng đều là đối tượng bị người người nguyền rủa.

“Bạch đại phu, ta hiểu ý của ngươi, đối với tấm lòng của ngươi tại hạ vô cùng bội phục.” Người đến vội lên tiếng, ngăn Mạnh Lâm Thanh vừa nói xong đã định bỏ đi.

Quả nhiên, Mạnh Lâm Thanh dừng lại, định xem thử rốt cuộc đối phương muốn làm gì.

“Chỉ là…” Đối phương đột nhiên hạ thấp giọng, tiến lên một bước, ghé sát tai Mạnh Lâm Thanh: "Tại hạ không phải muốn nhân cơ hội đất nước gặp nạn phát tài, cũng tuyệt đối không có ý đó, là vì trong cung có nhu cầu.”

Trong cung có nhu cầu?

Mạnh Lâm Thanh ngước mắt, cẩn thận đánh giá đối phương.

Quả thực như Tử Ngọc từng nói, người tới trông khí độ bất phàm, thật sự không giống phường buôn bán đổi chác.

Nếu nói hắn là người trong cung, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy vẫn có thể tin tưởng.

Bên cạnh tên cẩu nam nhân kia rốt cuộc có bao nhiêu người, trong tối ngoài sáng những người Mạnh Lâm Thanh từng gặp căn bản không tính là nhiều, người nam nhân trước mắt này, có lẽ thật sự là người của Sở Nam Phong.

“Ngươi chắc chắn là trong cung cần?” Mạnh Lâm Thanh cẩn thận hỏi, nàng cần xác nhận thân phận của đối phương.

Không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài, liền tin lời hắn nói.

Đối phương lấy ra lệnh bài, thần thần bí bí cho Mạnh Lâm Thanh liếc mắt một cái, lại nhanh chóng cất vào trong ngực.

Mạnh Lâm Thanh xác định, đối phương là người trong cung.

“Được, ta có thể bán.”

Mạnh Lâm Thanh đồng ý rất nhanh, khiến người tới cũng khá bất ngờ, hắn ta từng chứng kiến thái độ của Bạch đại phu đối với đương kim Thánh thượng.

“Như vậy đa tạ Bạch đại phu, số lượng quả thực rất lớn, ta sẽ phái người tới vận chuyển.” Đối phương nói.

Cuộc nói chuyện không vì thế mà kết thúc, Mạnh Lâm Thanh học theo dáng vẻ của đối phương, tiến lên một bước hạ thấp giọng.

“Nếu đã là người trong cung, không biết… có thể nói chuyện được với đương kim Thánh thượng không?” Mạnh Lâm Thanh thành khẩn hỏi.

Hiện giờ có thể làm trước ở kinh thành, Mạnh Lâm Thanh đã dốc hết sức lực để làm.

Bây giờ đã có cơ hội, gặp được người trong cung này có lẽ là một cơ hội tốt, để nàng có thể làm được nhiều hơn, giúp đỡ nhiều người hơn.

Lần này người tới là Thanh Long, nghe được lời của Bạch đại phu hắn càng thêm bất ngờ, nhướng mày nhìn đối phương.

“Đương nhiên có thể, chỉ là… Bạch đại phu có gì muốn nói với Thánh thượng?” Thanh Long hỏi.

Hơn nữa là vì tò mò, Thanh Long từng chứng kiến thái độ của Bạch Tử Ngọc đối với chủ tử, nhưng hiện tại Bạch Tử Ngọc lại chủ động như vậy khiến hắn rất khó không tò mò.

“Ta muốn nhờ các hạ chuyển một phong thư cho đương kim Thánh thượng.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng giải thích mình là một đại phu, và có một số suy nghĩ về bệnh dịch đang hoành hành.

“Làm như vậy chưa chắc đã có thể ngăn chặn hoàn toàn dịch bệnh, nhưng áp dụng biện pháp thích hợp, nhất định là bước đầu tiên để giải quyết dịch bệnh. Điều này không chỉ cần tất cả bá tánh cùng chung tay nỗ lực, mà còn cần mượn sức mạnh của Thánh thượng.”

Mạnh Lâm Thanh nói rất chân thành.

Tuy Sở Nam Phong người này về mặt tình cảm không đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận hắn là vua của một nước. Chuyện lớn như dịch bệnh, muốn giải quyết nhất định phải dựa vào sức mạnh của hắn mới có thể thành công.

“Chuyện này vô cùng quan trọng, mong các hạ giúp đỡ.”

Thanh Long không có lý do gì để từ chối.

“Bạch đại phu nói rất đúng, nếu đã có cách, tại hạ rất sẵn lòng giúp Bạch đại phu chuyển phong thư này.” Thanh Long nói.

“Vậy ngươi đợi một chút, ta đi viết thư ngay.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 133



Mạnh Lâm Thanh bảo người bệnh đang khám bệnh đợi một lát, nàng nhanh chóng bắt đầu viết thư, khi đặt bút xuống hơi sững người, sau đó khi đặt bút xuống liền cố ý thay đổi chữ viết của mình.

Tuyệt đối không thể để tên cẩu nam nhân c.h.ế.t tiệt kia nhận ra.

Một bức thư dài dòng, Mạnh Lâm Thanh viết rất lâu, cũng viết rất nghiêm túc cẩn thận.

Đầu tiên, Mạnh Lâm Thanh thuật lại từ đầu đến cuối cách sử dụng các vật dụng phòng hộ như khẩu trang, bình xịt khử trùng.

Tiếp theo, ngày thường nên khử trùng như thế nào, cũng như cần chuẩn bị những gì trước để ngăn chặn dịch bệnh, phân bổ nguồn lực và nhân lực.

Cuối cùng, nếu ngày thường xuất hiện các triệu chứng liên quan, phải cấp cứu như thế nào.

Mạnh Lâm Thanh không hề giấu diếm, tất cả những gì nàng có thể nghĩ ra, có thể giúp đỡ, đều được ghi rõ ràng trên giấy.

Còn Thanh Long thì rất kiên nhẫn chờ đợi, không hề tỏ ra khó chịu. Hắn thậm chí còn nhân cơ hội này quang minh chính đại đánh giá Bình An y quán và ba người Tử Ngọc, Tùy Phong đang làm việc.

Hai người Tử Ngọc và Tuỳ Phong, Thanh Long đã biết từ lâu, cũng âm thầm quan sát bấy lâu nay.

Nhưng Nhất Nhất lại là một gương mặt mới, tiểu cô nương trông rất lanh lợi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng làm việc không hề thua kém Tuỳ Phong và Tử Ngọc.

Bá tánh đến y quán mua thuốc, cũng có thể nhận thấy họ rất tin tưởng y quán.

Mà sự tin tưởng này, chắc chắn không thể thiếu y thuật tinh diệu của Bạch Tử Ngọc, cũng như nhân cách của hắn.

Khó trách ngay cả chủ tử cũng đối xử với Bạch Tử Ngọc này rất khác biệt...

Đang trong lúc suy nghĩ miên man, Mạnh Lâm Thanh mặc đồ bảo hộ đã đi tới trước mặt Thanh Long, đem bức thư vừa viết xong giao cho hắn.

"Làm phiền các hạ rồi, bức thư này xin nhất định phải đưa đến tay Thánh thượng, bên trong ghi chép nội dung rất quan trọng." Mạnh Lâm Thanh lần nữa nhấn mạnh.

Thanh Long biết Bạch Tử Ngọc rất lợi hại, đối với lời hắn nói không chút hoài nghi, liền cất bức thư vào trong ngực.

"Bạch đại phu cứ yên tâm, thư nhất định sẽ đưa đến tay Thánh thượng."

Bàn bạc xong cách thức vận chuyển số vật tư này, Thanh Long liền rời khỏi y quán, lập tức chạy về hoàng cung.

"Chủ tử, đây là thư Bạch đại phu nhờ thuộc hạ đưa cho ngài."

"Ồ?"

Sở Nam Phong kinh ngạc vô cùng, vị tiểu đại phu kia căn bản không nhớ mình, lần này lại nhờ Thanh Long đặc biệt đưa thư cho hắn?

Thanh Long nhìn biểu cảm của chủ tử, không nói gì.

Sở Nam Phong mở phong thư, bắt đầu đọc nội dung bên trong. Ban đầu đọc qua loa, nhưng càng về sau, biểu cảm của hắn cũng dần trở nên ngưng trọng.

Đến cuối cùng, Sở Nam Phong thậm chí còn có chút vui mừng lộ ra ngoài.

Phải biết rằng hắn gần như không bao giờ biểu lộ rõ ràng bất kỳ cảm xúc nào của mình, điều này ngay cả Thanh Long cũng cảm thấy bất ngờ.

Chắc hẳn bức thư của Bạch Tử Ngọc này rất quan trọng, xem ra những gì hắn nói ở y quán, không phải là nói suông.

"Tốt!" Sở Nam Phong vỗ đùi, không nhịn được nói: "Tốt, thật sự là quá tốt!"

Bức thư này như một cơn mưa đúng lúc, vào lúc Sở Nam Phong cần nhất đã được đưa đến bên cạnh hắn.

Mặc dù dịch bệnh ở kinh thành không lây lan nghiêm trọng, nhưng biên quan bên kia cùng với mấy tòa thành trấn gần biên quan, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Mà hiện tại có nội dung trong bức thư này, Sở Nam Phong nhất thời không còn mê man, rất rõ ràng muốn giải quyết tình cảnh khó khăn, mỗi bước tiếp theo phải làm như thế nào.

"Những gì Bạch đại phu viết trong thư, tuy đều là..." Sở Nam Phong nhíu mày, dường như đang suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào cho chính xác hơn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 134



"Một số biện pháp rất kỳ lạ, nhưng nếu thực hiện, nhất định có thể giúp giải quyết dịch bệnh lần này!" Sở Nam Phong vô cùng tự tin.

Đặc biệt là còn có tin tức tình báo nhận được trước đó làm bằng chứng, sự tự tin này càng thêm mãnh liệt.

"Nếu quả thật như vậy, đó đúng là phúc của bá tánh." Thanh Long nói.

"Bạch Tử Ngọc này là một nhân tài, nếu chiêu mộ hắn vào hoàng cung nhậm chức thái y, có lẽ có thể phát huy tác dụng lớn hơn." Sở Nam Phong nảy ra ý nghĩ này, liền nói ra.

Mặc dù mở y quán ở kinh thành, có thể giúp đỡ rất nhiều bá tánh.

Nhưng nếu có thể làm thái y, vậy bá tánh có thể giúp đỡ nhất định sẽ càng nhiều hơn, cũng càng thể hiện giá trị của bản thân Bạch Tử Ngọc.

Suy nghĩ của Sở Nam Phong rất đơn thuần, hắn chỉ cảm thấy Bạch Tử Ngọc là một nhân tài.

Nào ngờ người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Mà người nghe này lại là Thanh Long, hắn vốn dĩ vẫn luôn hoài nghi dụng tâm của chủ tử nhà mình đối với Bạch Tử Ngọc.

"Chủ tử..." Thanh Long nhìn ánh mắt của chủ tử, hoàn toàn thay đổi.

Sở Nam Phong nhíu mày, hắn sao lại cảm thấy ánh mắt của Thanh Long kỳ quái như vậy? Rất không đúng, rõ ràng là đang hoài nghi lời hắn vừa nói.

Hắn vừa nói gì?

Sở Nam Phong phản ứng lại, lập tức thẹn quá hóa giận.

"Ánh mắt ngươi là có ý gì?" Sở Nam Phong không chỉ muốn chất vấn, còn muốn uy h**p: "Lại dùng ánh mắt đó nhìn trẫm, tin hay không trẫm móc mắt ngươi ra?"

Thanh Long: “…”

Oa, chủ tử thật hung dữ, thật… chột dạ!

“Chủ tử, người nhìn nhầm rồi, ánh mắt ta rất bình thường, vô cùng bình thường, quá đỗi bình thường. Người cứ từ từ đọc thư, ta còn có việc khác, phải đi giám sát việc vận chuyển vật tư ở y quán, cáo lui!”

Nói xong, Thanh Long vội vàng chuồn mất, không dám nán lại thêm một khắc nào nữa.

Ai biết được chủ tử bị vạch trần tâm tư có thật sự móc mắt hắn ra hay không?

Chủ tử nhà hắn nói nghe thật đường hoàng, cái gì mà chiêu vào cung làm thái y, tưởng hắn không nhìn ra sao, chủ tử rõ ràng là muốn gần quan được ban lộc!

Đem Bạch đại phu đến trước mắt để giám sát, chẳng phải là chủ tử muốn chiếm tiện nghi của người ta thế nào thì chiếm thế nấy sao.

Chậc chậc… Chủ tử cũng không giấu giếm tâm tư gì cả, hắn phải nhanh chóng báo tin này cho Bạch Hổ bọn họ mới được.

Sau khi Thanh Long rời đi, Sở Nam Phong lại xem bức thư này thêm vài lần, sau đó mới cất đi.

“Trương Đức Thuận!”

Trương Đức Thuận vẫn luôn hầu ở ngoài cửa, nghe tiếng liền lập tức đi vào.

“Hoàng thượng, có gì phân phó?”

Sở Nam Phong lập tức sai Trương Đức Thuận đi gọi người, mời rất nhiều đại thần vào cung để thương nghị. Về chuyện dịch bệnh hắn phải lập tức tuyên bố một số động thái lớn, đều là lấy cảm hứng từ bức thư của Bạch Tử Ngọc.

Huyền Vũ tự nhiên cũng được gọi vào cung.

Những thông tin này phải được truyền bá càng sớm càng tốt, những gì cần thực hiện cũng phải được thực hiện từng bước một.

Cuộc thảo luận này kéo dài từ chiều đến tận đêm khuya.

Trong kinh thành, cách làm của Mạnh Lâm Thanh đã được lan truyền rộng rãi. Đặc biệt là hai ngày sau, nha môn tuyên bố cho phép tất cả bá tánh phối hợp, điều này đại diện cho ý của Hoàng thượng.

Vì vậy không chỉ bá tánh, mà ngay cả các y quán khác cũng bắt đầu làm theo.

Tình hình dịch bệnh trong thành đã được kiểm soát thực sự, mỗi ngày số người bệnh dịch mới ngày càng ít đi và số lượng rất ổn định.

Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.

Đến nước này, Mạnh Lâm Thanh chắc chắn rằng bức thư của mình đã được tên cẩu nam nhân kia nhìn thấy. Hơn nữa còn coi như hắn ta biết hàng, biết ngay lập tức thực hiện.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 135



Vì vậy bây giờ, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy có thể bắt đầu hành động tiếp theo của mình.

Xét cho cùng từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ những bá tánh đã nhiễm dịch, chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp.

Và giờ, thời cơ đã đến.

“Khoảng thời gian tới ta phải rời đi, y quán tạm thời không tiếp nhận người bệnh, nhưng vẫn có thể tiếp tục bán vật dụng phòng hộ.”

Buổi tối, Mạnh Lâm Thanh đặc biệt họp mọi người ở nhà, dặn dò những việc nàng định làm tiếp theo.

“Thiếu gia, ý người là sao?” Tử Ngọc lo lắng nhìn nàng.

“Ta phải đi ngoại thành một chuyến, ở đó còn rất nhiều người bệnh dịch bị cách ly.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Nhất Nhất không hề bất ngờ, từ đầu nàng ta đã biết Mạnh Lâm Thanh nhất định sẽ làm gì đó.

Ký chủ lúc đó nói thời cơ chưa đến, mà hiện tại dịch bệnh trong kinh thành đã được khống chế, đó chính là lúc giải quyết những người bệnh đã bị lây nhiễm.

“Nhưng…” Tử Ngọc rất lo lắng, dù sao thiếu gia cũng phải mặc đồ bảo hộ, chứng tỏ nàng không có bản lĩnh trăm độc bất xâm như Nhất Nhất: "Lỡ như thiếu gia cũng bị lây bệnh thì phải làm sao?”

“Đúng vậy, thiếu gia, hay là chuyện này chúng ta bàn bạc lại?” Trương bà tử cũng không yên tâm.

Đi ngoại thành, đồng nghĩa với việc phải chung đụng với một đám đông người bệnh dịch, đây không phải là chuyện đùa!

“Ta đã quyết định rồi, các ngươi yên tâm, ta không đánh trận nào mà không chuẩn bị, đã quyết định đi thì tự nhiên có bản lĩnh toàn thân trở lui.” Mạnh Lâm Thanh tự tin nói, nàng không phải đang khoác lác, mà là thể hiện thực lực.

Mấy người Tử Ngọc vẫn rất lo lắng, ngược lại Nhất Nhất, lập tức bày tỏ sẽ ủng hộ ký chủ.

“Thiếu gia người cứ làm đi, nếu cần ta giúp, ta cũng có thể đi cùng người.” Nhất Nhất chủ động nói.

Với thể chất của Nhất Nhất, nàng ta đi giúp quả thực là ứng cử viên sáng giá, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn từ chối.

“Không cần đâu, ta tự mình đi được rồi, mọi người cứ ở nhà. Y quán dạo này tuy không tiếp chẩn nhưng bán đồ phòng hộ cũng rất bận, còn phải sắc thuốc, mọi người cũng không rảnh đâu.”

Chuyện đã quyết định, công việc nghiêm túc đã bàn giao xong, cũng không còn gì để nói nữa.

Duy chỉ còn một điều, chính là ba đứa nhỏ.

Chúng cũng là một trong những nguyên nhân khiến Mạnh Lâm Thanh quyết tâm ra tay.

Dù sao lũ trẻ còn nhỏ như vậy, đừng nói là uống thuốc, ngay cả bản thân Mạnh Lâm Thanh cũng chưa từng được uống một ngụm thuốc nào vì phải cho chúng uống sữa.

Nếu không thể giải quyết triệt để dịch bệnh, Mạnh Lâm Thanh làm sao yên tâm để lũ trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy?

“Thiếu gia, vậy mấy đứa nhỏ thì sao ạ?" Trương bà tử phụ trách chăm sóc lũ trẻ, cho nên người lo lắng cho chúng nhất chính là bà.

“Người đi bao lâu cũng không biết, tuy có thể vắt sữa trữ lại nhưng cũng không thể dùng được lâu, đến lúc đó mấy đứa nhỏ ăn gì?" Trương bà tử hỏi.

Lũ trẻ bây giờ ngoài việc được Mạnh Lâm Thanh cho b.ú trực tiếp, còn chưa ăn bất kỳ thứ gì khác.

Đây cũng là lý do Mạnh Lâm Thanh muốn Nhất Nhất ở lại.

“Chuyện này ta đã suy nghĩ kỹ rồi, trước khi đi ta sẽ để lại một ít sữa, còn có sữa bột, Nhất Nhất sẽ giúp ngươi. Trương bà tử đừng quá lo lắng, để lũ trẻ bây giờ cũng có thể thử uống sữa bột." Mạnh Lâm Thanh nói.

“Sữa bột?" Trương bà tử nào biết đó là thứ gì.

“Ta không biết cách pha, thiếu gia, nhỡ mà…”

Trương bà tử có chút không yên tâm, đoán chừng cái thứ sữa bột kia chắc cũng giống như mấy thứ mới lạ mà thiếu gia hay lấy ra, là thứ mà bà chưa từng thấy qua.

“Trương bà tử, người đừng sợ, ta biết cách pha, đến lúc đó ta sẽ cùng người chăm sóc mấy đứa nhỏ." Nhất Nhất gật đầu với Mạnh Lâm Thanh, trong chớp mắt đã hiểu được thâm ý mà nàng để mình ở lại.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 136



“Vậy cứ quyết định như thế đi, nếu trong nhà có chuyện gì xảy ra, mọi người không biết cách giải quyết như thế nào có thể đến ngoại thành tìm ta, quan binh ở đó sẽ giúp liên lạc với ta." Mạnh Lâm Thanh dặn dò cuối cùng.

Hôm sau Mạnh Lâm Thanh mang theo hành lý đơn giản, từ biệt Tử Ngọc và những người khác ở cửa y quán, một mình đến cổng thành.

“Xin hỏi hiện tại ai là người phụ trách nơi này?" Mạnh Lâm Thanh lớn tiếng hỏi.

Quan binh trên thành lâu nhìn thấy Mạnh Lâm Thanh, lập tức quát lớn.

“Người rảnh rỗi mau rời khỏi đây.”

Kinh thành hiện tại đã phong tỏa, nếu là đội ngũ vận chuyển vật tư sẽ có văn thư đặc biệt, tuyệt đối không thể là một người đơn độc như Mạnh Lâm Thanh.

“Đi nhanh đi, ở lâu ở đây lỡ nhiễm dịch bệnh đến lúc đó muốn đi cũng không đi được đâu!”

Quan binh trên thành lâu tốt bụng nhắc nhở, bọn họ cũng không muốn có thêm một người bệnh dịch bệnh đáng thương nào nữa.

“Các vị quan sai, tại hạ là Bạch Tử Ngọc, thầy thuốc của Bình An y quán ở kinh thành. Lần này đến đây là muốn tìm người phụ trách đóng giữ, có việc quan trọng muốn thương lượng." Mạnh Lâm Thanh cũng lớn tiếng đáp.

“Bạch Tử Ngọc?”

“Vị đại phu tài giỏi kia? Hắn đến đây làm gì, chẳng lẽ là đến để chữa bệnh cho những người mắc dịch bệnh?”

Nói thật, hoàng thượng cũng từng phái thái y đến ngoại thành để xem bệnh cho những người này, đã thử qua không ít cách.

Thế nhưng cho đến nay, vẫn chưa có một người bệnh dịch bệnh nào khỏi bệnh, cho nên bây giờ nghe nói có đại phu đến, những quan sai này cũng không còn kích động nữa.

“Thái y còn không chữa được, chẳng lẽ Bạch Tử Ngọc này có cách?”

“Ngươi đừng có xem thường người khác, Bạch Tử Ngọc ta từng nghe nói qua, rất lợi hại, nhỡ đâu hắn thật sự có cách? Ta vẫn nên đi tìm Trần đại nhân đến đây thì hơn!"

“Được, ngươi mau đi đi!”

Mấy quan sai nhỏ giọng bàn bạc xong, Mạnh Lâm Thanh liền thấy một quan sai chạy đi, những người còn lại thì lớn tiếng đáp lại nàng.

“Bạch đại phu, xin chờ một lát, chúng ta đi tìm Trần đại nhân đến nói chuyện với ngài.”

“Được!”

Trần đại nhân, người phụ trách trú phòng nghe được tin này, lập tức đeo khăn che mặt chạy đến. Hắn ta đứng ở cổng thành, cách Bạch Tử Ngọc một khoảng không nhỏ.

Dù sao hiện tại ai cũng tự lo cho bản thân, giữ khoảng cách an toàn là hợp lý.

“Bạch đại phu, ta biết y thuật của ngươi rất cao minh, sớm đã nghe danh.” Vị Trần đại nhân này ngược lại rất khách khí.

Chỉ là sau khi Mạnh Lâm Thanh nói rõ ý định đến, hắn cũng không lập tức đồng ý.

“Nhưng tình hình trước mắt không mấy khả quan, nếu ta đồng ý để ngươi ra khỏi thành chữa trị cho người bệnh dịch bệnh, trừ phi thật sự chữa khỏi bệnh nếu không ngươi không thể nào vào thành được nữa.”

Lễ trước ngữ sau, lời khó nghe phải nói trước.

Dù sao Bạch đại phu cũng là tự mình đến giúp đỡ, Trần đại nhân cũng phải nói rõ những điều lợi hại.

Điều này, Mạnh Lâm Thanh sớm đã biết, là chuyện hiển nhiên.

“Trần đại nhân cứ yên tâm, ta đã dám đến thì có bản lĩnh để bản thân quay về, ngươi không cần lo lắng.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Ngữ khí thật bá đạo khiến Trần đại nhân phải nhìn Bạch Tử Ngọc bằng con mắt khác, nếu hắn thật sự có thể bá khí như lời mình nói, đối với những người bệnh dịch bệnh kia mà nói chính là vận may lớn lao.

“Tốt, đã vậy ý ngươi đã quyết, ta liền cho người mở cửa thành.” Trần đại nhân sảng khoái nói.

Quan sai ở một bên nghe vậy, lập tức gọi những người khác mở cửa thành.

“Trần đại nhân, vậy hiện tại chúng ta coi như là quan hệ hợp tác?” Mạnh Lâm Thanh lại không động.

Nàng tuy là tự mình đến giúp đỡ, nhưng trước đó cũng phải nói rõ điều kiện.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 137



Chữa bệnh không phải là chuyện của một mình nàng, nàng cần có người phối hợp, bất kể là người bệnh được chữa trị hay là những quan sai này.

“Bạch đại phu cứ nói đừng ngại.”

“Đến lúc đó có thể cần Trần đại nhân bảo những quan sai này phối hợp, giúp đỡ chạy việc vặt.”

Ý tứ chính là, chuyện đi Bình An y quán lấy thuốc, vẫn phải do bọn họ làm mới được.

Đối với Mạnh Lâm Thanh mà nói, hành động đã bị hạn chế, đây là chuyện Trần đại nhân bên này nhất định phải phối hợp với nàng.

“Bạch đại phu yên tâm, tất cả những yêu cầu hợp lý vì chữa trị dịch bệnh, ta đều sẽ phối hợp với ngươi.” Trần đại nhân cũng sảng khoái.

Dù sao nếu có thể giải quyết dịch bệnh lần này, hắn cũng coi như là có công lao, đến lúc đó còn có thể về nhà gặp thê tử hài nhi.

Cứ mãi mắc kẹt ở đây, ai mà không muốn rời đi?

“Như vậy thì tốt.”

Cửa thành mở ra, chỉ thấy Mạnh Lâm Thanh không chút do dự, hướng ra ngoài thành.

Chuyện trong nhà đều đã sắp xếp ổn thỏa, lương thực của ba đứa nhỏ cũng đã chuẩn bị xong, Mạnh Lâm Thanh không còn bất kỳ lo lắng gì nữa, có thể toàn tâm toàn ý giải quyết dịch bệnh ở đây.

Tuy rất nguy hiểm nhưng nàng vẫn có lòng tin, sẽ giải quyết triệt để dịch bệnh.

Mạnh Lâm Thanh mặc toàn thân đồ bảo hộ, nhìn từ bên ngoài vào, căn bản không nhìn rõ dung mạo của nàng, chỉ có lúc mở miệng mới có thể phán đoán là nam nhân.

Lúc này khu cách ly ngoài thành, đã là một mảnh đen kịt người.

Mặc dù hiện tại những người mới nhiễm bệnh đã được khống chế, nhưng vẫn đang tăng lên đều đặn mỗi ngày.

Rất hỗn loạn.

Mạnh Lâm Thanh khẽ nhíu mày, xem ra muốn hoàn thành ý định của mình cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Mọi người hãy nghe ta nói…”

Mạnh Lâm Thanh đơn giản giải thích thân phận của mình, sau đó liền sắp xếp.

“Mọi người cứ rối loạn ở chung một chỗ như vậy là không đúng, tiếp theo ta sẽ bắt mạch cho từng người. Sau đó dựa theo triệu chứng khác nhau phân chia mọi người ra, xin mọi người hãy phối hợp với ta.”

Thế nhưng ngay cả thái y cũng tỏ ý muốn từ bỏ, những người bệnh đáng thương này, lúc này đối với Bạch Tử Ngọc cũng không ôm hy vọng.

“Đừng lăn lộn nữa, dù sao cũng chỉ có chết…”

“Đúng vậy, ta cũng không động đậy được.”

Một số người bệnh tương đối nghiêm trọng, lúc này đã không muốn làm gì nữa, bọn họ ngay cả nằm cũng khó chịu, còn bắt bọn họ di chuyển?

Không động đậy được.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Mạnh Lâm Thanh, nàng biết gặp phải dịch bệnh đả kích lớn như vậy, một số người tâm lý không đủ tốt sẽ sụp đổ và từ bỏ là chuyện rất bình thường.

Lại có thể ngăn cản nàng làm những gì mình muốn làm sao?

“Ta biết hiện giờ các ngươi rất khó chịu, nhưng mắc dịch bệnh không có nghĩa là nhất định sẽ chết. Nếu thật sự không còn cách nào khác, ta có nhất thiết phải biết núi có hổ, lại cố ý đi vào hang cọp sao?”

“Đương nhiên, các ngươi có thể không phối hợp, có thể lựa chọn từ bỏ tính mạng của mình, nhưng các ngươi đã nghĩ đến những đứa trẻ ở đây chưa? Chúng muốn c.h.ế.t sao? Chúng còn chưa lớn, còn chưa trải qua nhiều điều tốt đẹp, đã muốn chúng c.h.ế.t sao?”

“Mỗi người ở đây, đã có cơ hội để các ngươi trở về trong thành, trở về những ngày tháng bình yên giản dị mà hạnh phúc trước đây, tại sao không thử lại một lần nữa?”

“Các ngươi thật sự, định cứ như vậy từ bỏ chính mình sao?”

Lời này của Mạnh Lâm Thanh vừa nói ra, khiến không ít người bệnh không cam lòng động tâm.

Bọn họ không thể từ bỏ!

“Chúng ta không từ bỏ, cho dù không chữa khỏi cho ta, con trai ta mới chín tuổi, nó phải khỏe lại, nó nhất định phải khỏe lại!”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 138



“Đúng vậy, ta còn muốn trở về thành thăm gia đình, gia gia ta còn đang ở nhà đợi ta!”

Càng ngày càng nhiều người thay đổi chủ ý, thậm chí một số người có trạng thái còn tốt, còn nói rằng họ có thể giúp đỡ khiêng những người bệnh không thể di chuyển.

Thấy vậy, trên mặt Mạnh Lâm Thanh rốt cuộc cũng lộ ra chút ý cười.

Nàng nhanh chóng phân chia khu cách ly bên ngoài thành mấy khu vực, đây là phân chia sơ bộ dựa theo suy đoán đại khái của nàng.

Đợi đến khi bắt mạch xong, nàng còn phải phân chia kỹ càng hơn.

“Mọi người hãy xếp hàng ngay ngắn, từng người một, yên tâm, mỗi người ta đều sẽ không bỏ sót.” Mạnh Lâm Thanh lớn tiếng hô.

Sự tình quá nhiều quá tạp, người bệnh dịch bệnh ở đây cũng không ít.

Mạnh Lâm Thanh không mang theo bất kỳ trợ thủ nào, nếu tất cả mọi chuyện đều dựa vào nàng tự mình làm, e rằng tiến độ sẽ rất chậm.

Cho nên, nàng phải lợi dụng hợp lý tất cả tài nguyên.

“Có ai biết viết chữ không?” Mạnh Lâm Thanh hỏi: "Tình trạng cơ thể còn tốt, biết viết chữ, có thể đến giúp ta không?”

“Ta có thể! Bạch đại phu!” Có một nam tử trẻ tuổi chủ động giơ tay.

“Tốt, ngươi đến đây.”

Mạnh Lâm Thanh đơn giản nói qua với hắn, không để hắn viết những thứ quá phức tạp, chỉ cần ghi lại tên của mỗi người bệnh sau đó phân chia số thứ tự cho tốt.

“Như vậy, tờ giấy bên này ghi số một, ta bắt mạch xong cho người bệnh sẽ nói cho ngươi biết số thứ tự của bọn họ. Ngươi lại ghi tên vào tờ giấy tương ứng, tạm thời có bốn số thứ tự là một hai ba bốn.”

Nam tử gật đầu, biểu thị hắn có thể làm được.

Thế là các người bệnh xếp hàng ngay ngắn, lần lượt tiến lên để Mạnh Lâm Thanh bắt mạch cho bọn họ, nam tử tên Điền Hoành thì ở một bên phụ trách ghi chép phân loại.

“Ngươi cảm thấy khó chịu ở đâu?”

“Khó chịu như thế nào, có thể nói rõ ràng là cảm giác gì không?”

“Cổ họng đau như thế nào, giống như bị d.a.o nhỏ cứa hay là nuốt nước miếng cũng đau, há miệng ra cho ta xem có bị sưng không?”

Mỗi một người bệnh đến, ngoài việc bắt mạch, Mạnh Lâm Thanh còn đặc biệt cẩn thận hỏi han bệnh tình.

Không phải vì số lượng người bệnh đông, mà qua loa cho xong chuyện.

Giai đoạn đầu tìm hiểu rõ ràng triệu chứng của người bệnh là một khâu vô cùng quan trọng, trực tiếp ảnh hưởng đến việc Mạnh Lâm Thanh kê đơn thuốc, đưa ra phương án điều trị như thế nào ở giai đoạn sau.

Khu cách ly bên ngoài thành, Mạnh Lâm Thanh đang bận rộn.

Trên thành lâu, từ sau khi Bạch Tử Ngọc đi vào, không ít quan sai canh cổng thành vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên đó.

“Không biết vị Bạch đại phu này có được hay không, vạn nhất không được, chính hắn cũng mất mạng ở trong đó, thật là…” Quan sai lắc đầu.

“Ta thấy hắn như vậy ngược lại giống như có chút bản lĩnh, nói không chừng thật sự có thể được!”

“Khó nói, lúc trước ngự y vừa đến chẳng phải cũng trông có vẻ như vậy sao, kết quả thì sao!”

Quan sai bĩu môi chỉ về phía bên kia, dưới một gốc cây đại thụ có mấy người đang nằm, chính là vị ngự y đến đầu tiên cùng với dược đồng của hắn.

Lúc này tất cả đều ngã xuống, đừng nói chữa khỏi cho một người bệnh, ngay cả bản thân cũng tự thân khó bảo toàn.

Chỉ là như vậy từng người một bắt mạch, đã liên tục từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối. Từ đầu đến cuối, Mạnh Lâm Thanh ngay cả vị trí cũng không dịch chuyển một chút nào.

Mà lúc này, thành quả cũng rất rõ ràng.

Khu cách ly vốn hỗn loạn không chịu nổi, hiện tại đã được phân chia thành bốn khu vực lớn, mỗi người đều dựa theo chỉ thị của Mạnh Lâm Thanh ở lại khu vực khác nhau.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 139



“Điền Hoành, ngươi cũng đi nghỉ ngơi trước đi, còn lại ta làm là được.” Mạnh Lâm Thanh nói, nàng cố gắng đứng dậy, kết quả chân sưng phù suýt chút nữa khiến nàng không đứng vững.

“Bạch đại phu, cẩn thận!” Điền Hoành vội vàng đỡ lấy Bạch Tử Ngọc: "Ngài chậm một chút, ngồi như vậy cả ngày, chân hẳn là sưng hết cả rồi.”

Đứng bên cạnh Bạch Tử Ngọc, tận mắt nhìn hắn xem mạch hỏi bệnh cho từng người người bệnh một cách nghiêm túc, lúc này trong lòng Điền Hoành tràn đầy kính nể và tôn trọng đối với hắn.

“Ngài còn muốn làm gì, cứ nói là được, ta có thể giúp ngài chạy việc vặt.”

Mạnh Lâm Thanh mỉm cười, nói: “Ngươi cũng là người bệnh, hiện tại ngươi có thể giúp ta chính là đi nghỉ ngơi cho tốt, ta phải viết đơn thuốc.”

“Đơn thuốc?” Mắt Điền Hoành sáng lên.

Chẳng lẽ vừa mới bắt mạch hỏi bệnh xong, Bạch đại phu đã nghĩ ra cách chữa trị cho mỗi người bọn họ rồi sao?

“Bạch đại phu, ngài đã nghĩ ra cách rồi!” Điền Hoành kích động không thôi.

“Có chút manh mối rồi, nhưng mà bệnh dịch không thể nào uống vài thang thuốc là khỏi được, còn phải liên tục điều chỉnh, hiện tại… coi như là có một khởi đầu tốt.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Kỳ thực lời này của nàng căn bản không hứa hẹn gì, nhưng dùng giọng điệu thản nhiên như mây gió của nàng nói ra giống như bệnh dịch này thật sự không quá đáng sợ.

“Tốt quá! Tốt quá!”

Giúp đỡ cả ngày, Điền Hoành nghe được câu này dường như lại tràn đầy động lực.

Cho người đi nghỉ ngơi, Mạnh Lâm Thanh liền mượn ánh nến, bắt đầu nghiêm túc viết đơn thuốc cho người bệnh trên danh sách số một hai ba bốn.

Trước tiên đại khái chia thành bốn loại, để cho người bệnh trước tiên phân biệt uống thuốc của bốn đơn thuốc này, sau đó sẽ tiếp tục điều chỉnh.

Viết xong đơn thuốc, Mạnh Lâm Thanh đi tới cổng thành.

Thông qua khe hở ở cửa, giao tiếp với quan sai bên trong.

“Ta sẽ ném đơn thuốc vào trong, các ngươi trước tiên dùng bình xịt khử trùng xịt nhiều lần, đợi một lát rồi hãy cầm đơn thuốc lên.”

“Trên đơn thuốc ta có ghi số thứ tự, đến lúc đó đến Bình An y quán nhắn lại để bọn họ theo số thứ tự bốc thuốc, mỗi đơn thuốc cần bao nhiêu thang ta đều ghi chú rõ ràng.”

Cẩn thận dặn dò một hồi lâu, các quan sai đều ghi nhớ kỹ lưỡng.

Mạnh Lâm Thanh lại trở về khu cách ly.

“Ta đã bảo quan sai đi lấy thuốc rồi, hiện tại mọi người an tâm ở yên trong khu vực của mình, tuyệt đối không được tự ý đi lại. Đến lúc đó bản thân cần uống thuốc gì, Điền Hoành cũng sẽ thông báo cho mọi người.”

“Biết rồi, Bạch đại phu!”

“Muộn như vậy rồi, thuốc phải ngày mai mới đưa tới được sao?”

“Sẽ không đợi quá lâu đâu, bên Bình An y quán ta đã bảo bọn họ chờ đợi, quan sai đưa đơn thuốc tới là sẽ bốc thuốc ngay.” Mạnh Lâm Thanh đã sớm sắp xếp ổn thỏa.

Thời gian không đợi người, bọn họ phải nắm chắc từng giây từng phút.

Quả nhiên khi quan sai chạy tới Bình An y quán, bên này vẫn mở cửa, hiển nhiên là đã không còn bán đồ bảo hộ nữa, chính là đang đợi bọn họ.

“Là thiếu gia bảo các ngươi đưa đơn thuốc tới sao?” Tử Ngọc nhìn thấy người, lập tức chạy tới.

“Đúng vậy, đây là đơn thuốc Bạch đại phu viết.”

Tử Ngọc một phát giật lấy đơn thuốc, Tùy Phong và Nhất Nhất đang đợi phía sau cũng đứng dậy, ba người nhanh chóng vào trạng thái.

“Chúng ta mỗi người một phần, còn phần này…”

Tử Ngọc còn chưa phân chia xong, Nhất Nhất đã nhanh chóng nói: “Hai người mỗi người một phần, hai phần này giao cho ta.”

Tử Ngọc và Tùy Phong nhất thời không nói nên lời.

Được rồi, quả thực tốc độ bốc thuốc của Nhất Nhất nhanh hơn hai người bọn họ rất nhiều, trong khoảng thời gian này bọn họ đã chấp nhận hiện thực.
 
Back
Top Bottom