Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 120



Nói đi cũng phải nói lại, Mạnh Lâm Thanh chung quy là ký chủ nó trói định, nó có thể làm gì đây, chẳng lẽ thật sự đối nghịch với ký chủ, vậy càng không thích hợp.

“Được rồi.” 138 cuối cùng vẫn khuất phục.

Thua bởi mỹ thực cũng không tính là mất mặt.

Mạnh Lâm Thanh đánh một cái búng tay, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, xem ra ngày mai có thể trả lời Tử Ngọc.

“Tốt, vậy chúng ta hiện tại liền thương lượng một chút, về sau ngươi theo ta ở tại sân sau Bình An y quán.”

Trong sân vốn dĩ có phòng trống, chia một gian cho 138, hoàn toàn không thành vấn đề.

“Vậy, ta cũng phải ở chung với mấy người hầu kia sao?”

Lúc ăn lẩu 138 đã gặp qua Trương bà tử ba người, cảm thấy bọn họ cũng là người rất dễ chung sống.

“Đúng, bọn họ đã gặp qua bộ dạng trước kia của ngươi, cho nên ngươi không thể gọi là Tiểu Bát.”

Nhưng mà 138 sau khi thay đổi hình dạng so với trước kia, chỉ là thành thục hơn một chút. Dung mạo biến hóa không tính là lớn, phỏng chừng Trương bà tử bọn họ nhìn thấy, sẽ cho rằng là tỷ tỷ của 138.

“Vậy ngươi dứt khoát hiện tại gọi là Tiểu Tam đi, nói là tỷ tỷ của Tiểu Bát, thế nào?” Mạnh Lâm Thanh không cần suy nghĩ liền nói.

“Không thế nào cả!” 138 lập tức phản bác.

Tiểu Tam?

Có chuyện gì sao, để nó gọi là Tiểu Tam?

138 có một khoảnh khắc hoài nghi Mạnh Lâm Thanh là cố ý, cho đến khi nó nói không thế nào cả, Mạnh Lâm Thanh dừng một chút mới phản ứng lại.

“Xin lỗi, ta không chú ý đến vấn đề này, vậy không gọi là Tiểu Tam nữa, Tiểu Nhất? Không được, Nhất Nhất đi, Nhất Nhất, thế nào?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

138 nghĩ ngợi, Nhất Nhất rất đơn giản nghe cũng không tệ, dù sao cũng hơn cái tên Tiểu Tam đến tám vạn dặm.

Nàng đối với cái tên cũng không có gì cố chấp, Nhất Nhất thì là Nhất Nhất.

“Được, vậy gọi là Nhất Nhất, vậy nên… bây giờ ta cùng ngươi ra ngoài sao?”

138 lúc này đã hoàn toàn chấp nhận số phận bị Mạnh Lâm Thanh sắp đặt.

Cũng may là có lẩu, nàng cũng không đến nỗi quá thê thảm.

“Không cần phải là bây giờ.”

Bây giờ bên ngoài trời đã tối, Mạnh Lâm Thanh giữa đêm khuya dẫn một tiểu đồng y về, chuyện này thật sự là không có cách nào giải thích.

“Sáng mai, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho ngươi xuất hiện.” Xử lý xong, Mạnh Lâm Thanh liền rời khỏi không gian.

Ngày hôm sau, khi mọi người cùng nhau ăn sáng, Mạnh Lâm Thanh liền nói đến chuyện này.

“Trương bà tử, hôm nay bà thu xếp dọn dẹp gian phòng kia ra, nhà chúng ta sắp có thêm người.” Mạnh Lâm Thanh tuyên bố.

Hai mắt Tử Ngọc lập tức sáng rực, dù sao tối qua Mạnh Lâm Thanh đã nói sẽ tìm thêm một đồng y nữa.

“Là đồng y mới đến sao?”

“Đúng vậy, đã nói chuyện xong rồi, ước chừng một lát nữa là đến.”

Vừa dứt lời, cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, Trương bà tử đi mở cửa.

“Tiểu Bát?” Trương bà tử đánh giá cô nương trước cửa, lại lắc đầu, lẩm bẩm: "Không đúng a, mới có bao lâu không gặp, Tiểu Bát lớn vậy rồi?”

Nhất Nhất nói rõ ý định, nói mình là đồng y mới đến, theo Trương bà tử đi vào trong sân.

Nhìn thấy Nhất Nhất khoảnh khắc này, Tử Ngọc và Tuỳ Phong đồng thời đều nghĩ đến Tiểu Bát.

“Ngươi chẳng lẽ là tỷ tỷ của Tiểu Bát?” Tử Ngọc nhìn chằm chằm đối phương, nhìn Mạnh Lâm Thanh, lại nhìn Tuỳ Phong.

“Ta gọi là Nhất Nhất.” Nhất Nhất cũng thông minh, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này.

Mạnh Lâm Thanh tự nhiên cũng sẽ không trả lời.

Tuỳ Phong không nói gì, lại trong lòng suy đoán quan hệ của bọn họ.

Nhất Nhất và Tiểu Bát quả thực giống như hai tỷ muội, nhưng thật sự là hàng xóm sao? Hắn không tin.

Mà thiếu gia tối qua nói muốn tuyển đồng y, sáng nay đã thật sự sắp xếp xong xuôi, thiếu gia vốn dĩ thân phận đặc thù, hắn còn tưởng rằng chuyện tuyển đồng y sẽ không dễ dàng như vậy, chẳng qua…
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 121



Nếu như có phu nhân ở phía sau hỗ trợ, giống như hắn và Tử Ngọc, Trương bà tử, như vậy tốc độ này cũng không khó lý giải.

Rất nhanh, Nhất Nhất liền hoà nhập vào.

Dù sao cũng là hệ thống, năng lực của Nhất Nhất không phải người thường có thể so sánh. Nàng thậm chí không cần Tử Ngọc, Tuỳ Phong phải dạy như thế nào, cực kỳ nhanh chóng đã bắt tay vào làm.

“Ta biết, dựa theo đơn thuốc để bốc thuốc là được rồi, ta nhận biết chữ.” Nhất Nhất ngoan ngoãn nói.

Diễn xuất rất đạt một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi.

Tiếp đó, Tử Ngọc, Tuỳ Phong liền phát hiện, chỉ cần Nhất Nhất tìm được vị trí của vị thuốc này, lần thứ hai nàng có thể nhanh chóng tìm được, giống như căn bản không cần quá trình ghi nhớ và làm quen vị trí.

Đương nhiên, hiệu suất của hệ thống là không cần phải bàn cãi.

“Được rồi, đây là thuốc của ngươi, đã bốc xong, hai mươi văn.” Nhất Nhất đối với người bệnh cũng cười tủm tỉm.

Ngay cả Hồng lão bản đến tán gẫu cũng khen Nhất Nhất cô nương mới đến trông thật thanh tú, làm việc lại đặc biệt nhanh nhẹn, đối với người bệnh thái độ còn đặc biệt tốt.

“Bạch đại phu, ngươi ở đâu tìm được cô nương tốt như vậy a?” Hồng lão bản nghĩ đến tên tiểu tử nhà mình thích lười biếng, thật là sầu a.

Mạnh Lâm Thanh rất đắc ý: "Chuyện này có thể nói cho ngươi biết sao?”

Thế là, Tuỳ Phong càng thêm khẳng định, Nhất Nhất và Tiểu Bát chính là người của phu nhân bên kia!

Trong hoàng cung, Thanh Long như thường lệ đến bẩm báo với Sở Nam Phong một số tin tức gần đây.

Trong đó không thể tránh khỏi việc nói đến chuyện xảy ra ở Bình An y quán.

“Dược liệu tăng giá… quả thực là một vấn đề, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, cũng không thể trách các y quán này.” Sở Nam Phong nói.

Hơn nữa, các y quán này tăng giá cũng không quá đáng, đều nằm trong phạm vi hợp lý, hắn không thể ra tay can thiệp vào y quán.

“Chủ tử, còn có một y quán không tăng giá, vẫn như trước.” Thanh Long nói.

“Hả?” Sở Nam Phong nhướn mày, không ngờ lúc này mà vẫn còn y quán không tăng giá.

Chỉ là, trong lòng hắn bỗng dưng có một loại cảm ứng, vô thức nghĩ đến Bạch Tử Ngọc và y quán của y.

“Y quán nào?” Sở Nam Phong hỏi.

“Bình An y quán.”

Quả nhiên là vậy.

“Vì sao bọn họ không tăng giá, tình nguyện tự mình bù tiền mua thuốc cho người bệnh?” Sở Nam Phong không hiểu, tuy đại phu không đồng nghĩa với thương nhân, nhưng y quán cũng không phải nơi làm việc thiện.

Chi tiết trong đó, Thanh Long tự nhiên là đã dò la rõ ràng mới dám đến bẩm báo chủ tử, dù sao chủ tử nhất định sẽ hỏi lý do.

“Nghe nói là trước khi bệnh dịch bùng phát, Bạch đại phu đã tích trữ một lượng lớn dược liệu, cho nên trước khi số dược liệu này dùng hết, Bình An y quán sẽ không tăng giá.”

Nghe xong Thanh Long bẩm báo, Sở Nam Phong càng thêm kinh ngạc.

Một là không ngờ Bạch Tử Ngọc lại có thể thông tuệ như vậy, khi biết có khả năng xảy ra bệnh dịch dám mạnh tay tích trữ thuốc men, việc này cần phải có dũng khí và gan dạ.

Hai là không ngờ Bạch Tử Ngọc còn có tấm lòng như vậy, không nhân cơ hội này để kiếm trác mà lại lấy giá gốc bán cho bá tánh đang cần.

“Bạch Tử Ngọc này, quả thật…”

Quả thật như thế nào, những lời phía sau, Sở Nam Phong không nói ra.

Thanh Long thì trong lòng như bị cào cấu, sau khi biết chủ tử có khả năng có ý với Bạch Tử Ngọc, hắn cùng Bạch Hổ bọn họ liền đặc biệt chú ý đến thái độ của chủ tử.

Rốt cuộc là quả thật cái gì, nói nửa chừng làm người ta c.h.ế.t mất!

Hiện tại đang là thời kỳ đặc thù, tâm tư của Sở Nam Phong đều đặt hết vào việc xử lý bệnh dịch ở biên quan, căn bản không có tâm tư nghĩ đến Bạch Tử Ngọc.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 122



Nhưng mà như vậy cũng tốt, Sở Nam Phong kỳ thật khi đối mặt với Bạch Tử Ngọc tâm tình hơi phức tạp, không muốn nghĩ nhiều nhưng lại thường xuyên suy nghĩ không thông, rất là khó hiểu.

Hiện tại lo lắng chuyện bệnh dịch, ngược lại đỡ phải phiền não chuyện này.

Lúc này, Khoáng đại nhân đang ở lại biên quan chủ trì công tác phòng chống dịch bệnh, cứ cách mấy ngày lại viết thư bẩm báo tình hình cho Hoàng thượng.

Thế nhưng do kỹ thuật hạn chế, thêm vào đó là việc trước đây cố tình che giấu, tình hình ở biên quan rất không tốt, thậm chí còn đang tiếp tục lan rộng.

Gần một tháng sau, bệnh dịch rốt cuộc cũng truyền đến kinh thành.

Cũng may là Sở Nam Phong đã có sự phòng bị từ trước.

“Người đâu, áp giải mấy người này đến khu cách ly.” Ở cổng thành, người canh giữ có đến mấy đợt.

Một khi phát hiện trong kinh thành có người nghi ngờ nhiễm bệnh dịch, liền có quan binh đến trực tiếp áp giải người đó đến căn nhà tạm thời dựng lên ở chỗ không xa ngoài thành, chuyên dùng để an trí người bệnh.

Làm như vậy, chính là vì ngăn chặn tốc độ lây lan của bệnh dịch, giảm thiểu thương vong do bệnh dịch gây ra đến mức thấp nhất.

“Đừng mang cha tôi đi, đừng mà!” Trên đường cái, một cô nương khóc đến ruột gan đứt từng đoạn, cố gắng ngăn cản quan binh mang người đi.

“Cô nương, ngươi phải vì mọi người mà nghĩ, cha ngươi đã bị nhiễm bệnh, nếu tiếp tục ở lại kinh thành sẽ có càng nhiều người bị lây nhiễm!” Quan binh giải thích.

Kỳ thật hai cha con này cũng sẽ không xa cách nhau quá lâu, nói không chừng chỉ vài ngày nữa, cô nương này cũng sẽ xuất hiện triệu chứng của bệnh dịch.

Lời này quá tàn nhẫn, quan binh nhịn xuống không nói ra miệng.

“Cha…”

“Quyên Quyên con đừng lo lắng, cha sẽ không sao đâu!” Người nam nhân trung niên bị mang đi vẫn còn an ủi đứa nữ nhi đang khóc nức nở.

Chuyện có người bị áp giải ra ngoài thành để cách ly như vậy, cơ bản là ngày nào cũng xảy ra.

Mạnh Lâm Thanh đứng ở cửa y quán, nhìn hai cha con bị ép buộc phải chia lìa, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu.

Ai biết được lần chia ly này, có phải sẽ trở thành vĩnh biệt hay không?

Xét cho cùng ở thế giới này, nói là cách ly, nhưng kỳ thật chính là biến tướng mặc kệ người bệnh tự sinh tự diệt.

Đương nhiên, đây cũng không phải là lỗi của ai.

Chỉ vì tất cả đều quá lạc hậu, khoa học kỹ thuật có hạn, khi đối mặt với bệnh dịch dường như chỉ còn lại con đường tự mình chống chọi để vượt qua.

Cho nên, bị đưa đi cách ly quả thật không khác gì chờ chết.

Tất cả đều dựa vào tố chất cơ thể của mỗi người, vượt qua được đó là ông trời phù hộ, không vượt qua được đó chính là số mệnh.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Mạnh Lâm Thanh trở nên đặc biệt nặng nề.

“Ký chủ, người không định ra tay giúp bọn họ sao?” Những lúc không có ai khác, Nhất Nhất vẫn quen gọi Mạnh Lâm Thanh là ký chủ hơn.

138 rất rõ ràng, những người mắc bệnh dịch này, không phải là đã đi vào đường cùng.

Ít nhất nếu Mạnh Lâm Thanh chịu ra tay giúp đỡ, tỷ lệ sống sót của bọn họ sẽ tăng lên theo đường thẳng, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc chờ chết.

Mạnh Lâm Thanh lại lắc đầu, điều này khiến 138 rất bất ngờ.

“Bây giờ ta không giúp được bọn họ.”

Không muốn giúp sao?

Không phải, Mạnh Lâm Thanh đương nhiên muốn giúp, là người làm nghề y làm sao có thể trơ mắt nhìn người bệnh c.h.ế.t đi được?

Nhưng hiện tại, có rất nhiều người chưa bị cách ly cũng cần Mạnh Lâm Thanh.

Điều này dường như đã trở thành một bài toán đẫm máu.

Một bên là một số ít người bệnh dịch bị cách ly, một bên là đại đa số người dân chưa bị lây nhiễm.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 123



Mạnh Lâm Thanh muốn lựa chọn như thế nào, Mạnh Lâm Thanh có thể lựa chọn như thế nào?

Hơn nữa nếu thật sự muốn ra tay giúp đỡ, nhất định phải mượn sức mạnh của quan phủ, thậm chí là sức mạnh của tên cẩu nam nhân kia mới có thể làm tốt việc này.

Trong khoảng thời gian ngắn, Mạnh Lâm Thanh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

“Vậy sau này người sẽ ra tay sao?” Nhất Nhất hỏi, nàng tin tưởng vào phán đoán của ký chủ nhà mình.

“Chuyện sau này, sau này hãy nói.” Mạnh Lâm Thanh thu dọn tâm trạng, tiếp tục khám bệnh cho người bệnh, làm tốt phận sự của mình.

Nhưng những gì hiện tại có thể làm được, Mạnh Lâm Thanh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đầu tiên chính là những người nhà của nàng, nàng nhất định phải bảo vệ bọn họ.

“Trương bà tử, tối nay khi sắc thuốc, nhớ dùng phương thuốc mới.” Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở.

Thang thuốc dự phòng mà Tử Ngọc ba người bọn họ uống hàng ngày, Mạnh Lâm Thanh đã cải tiến phương thuốc, tăng thêm liều lượng thuốc và tăng cường hiệu quả thuốc, hiện tại phòng bệnh là điều cần thiết.

“Ặc… Thang thuốc mới này, uống vào càng muốn nôn hơn.” Tử Ngọc vừa uống xong một bát, suýt chút nữa thì không nhịn được mà nôn ra ngoài.

May mà nhịn được, nếu không uống thêm một lần nữa thì thật là quá đau khổ.

“Đúng vậy, lúc sắc thuốc đã khó ngửi lắm rồi.” Trương bà tử bây giờ cũng chán ghét.

Ba người lần lượt uống xong bát của mình, liền nhìn chằm chằm vào Nhất Nhất không nhúc nhích.

“Nhất Nhất, sao ngươi không uống?” Trương bà tử với tư cách là người từng trải, tốt bụng khuyên nhủ: "Vẫn là nên uống lúc còn nóng đi, thiếu gia nói rồi, uống lúc còn nóng hiệu quả sẽ tốt hơn, quan trọng nhất là đợi thứ này nguội đi mùi vị còn khó chịu hơn!”

“Đúng vậy, Nhất Nhất, ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng uống đi, nếu không lát nữa thiếu gia nhìn thấy ngươi chưa uống nhất định sẽ mắng ngươi!” Tử Ngọc tốt bụng nhắc nhở.

138 uất ức, nàng đường đường là hệ thống, sao có thể bị lây bệnh dịch được?

Nàng là vô địch!

Nhưng mà những lời này lại không có cách nào nói cho bọn họ biết, Tử Ngọc bọn họ đều đã uống rồi, nàng nếu không uống…

Nhìn xem ba người bọn họ nhìn chằm chằm vào nàng như vậy, e rằng nàng không uống hết thì sẽ không đi được.

“Được rồi, bây giờ ta sẽ uống.” Nhất Nhất vẻ mặt bi phẫn nói.

Đáng thương cho nàng, đến đây làm việc không nói, còn chưa được ăn lẩu vậy mà lại phải uống thang thuốc đắng ngắt khó uống như vậy!

Nàng rốt cuộc đã tạo nghiệt gì vậy.

Bên này, Mạnh Lâm Thanh sắp xếp lại đồ dự trữ trong không gian của mình, trong lòng tính toán và phân chia, tính toán xem phải sử dụng quần áo bảo hộ như thế nào để bảo vệ mọi người.

“Từ ngày mai trở đi, ba người các ngươi cũng phải mặc quần áo bảo hộ hàng ngày.” Mạnh Lâm Thanh lôi ra một đống quần áo bảo hộ, đưa cho Tử Ngọc ba người.

Hiện tại kinh thành đã có người nhiễm bệnh rồi, cường độ phòng hộ nhất định phải tăng cường.

Đối với những người hàng ngày phải tiếp xúc với người bệnh như bọn họ, chỉ có khẩu trang là tuyệt đối không đủ.

Phòng hộ không đến nơi đến chốn, chi bằng không phòng hộ.

“A… Mặc cái này vào nóng quá.” Tử Ngọc chê bai không thôi.

Nàng ta đã từng chứng kiến cảnh tượng thê thảm sau khi thiếu gia cởi bỏ bộ đồ bảo hộ, y phục bên trong bị mồ hôi thấm đẫm, cảm giác đó chắc chắn không dễ chịu chút nào.

“Nóng thì có quạt.” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên nói, cũng không khuyên nhủ, trực tiếp hỏi ngược lại: "Hay là nói, ngươi càng muốn thử xem nhiễm phải ôn dịch sẽ như thế nào?”

Tử Ngọc lập tức nhận thua.

“Ta mặc! Thiếu gia, ta nhất định mặc thật tốt!”

“Không đúng a, thiếu gia, vì sao là ba người chúng ta, Nhất Nhất nàng ấy không cần mặc sao?” Trương bà tử không hiểu, thậm chí ẩn ẩn hoài nghi, thiếu gia có phải là đang nhằm vào Nhất Nhất hay không?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 124



Nhưng nếu Nhất Nhất không phòng hộ tốt, vậy mỗi ngày cùng bọn họ ở chung, bọn họ cũng có nguy hiểm.

Mạnh Lâm Thanh sáng sớm đã cùng bọn họ nói qua ý nghĩa của việc phòng hộ, cho nên ba người bọn họ đều biết. Phòng hộ là một khái niệm lớn, là phải mỗi người đều làm tốt mới có ý nghĩa thực tế.

“Nàng ấy không cần mặc.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Nhất Nhất nhìn về phía Mạnh Lâm Thanh, đoán không ra nàng sẽ như thế nào đem sự đặc thù của mình “hợp lý hóa”.

Phòng hộ phục không giống khẩu trang, thứ này giá thành cao hơn.

Để 138 đeo khẩu trang làm bộ dạng là được rồi, dùng phòng hộ phục? Vậy thuần túy chính là lãng phí tài nguyên.

Mạnh Lâm Thanh lại không phải có núi vàng núi bạc, huống chi lãng phí là một chuyện rất thiếu đức.

“Nhất Nhất nàng ấy thể chất rất đặc thù, các ngươi có thể đơn giản lý giải là, nàng ấy là bách độc bất xâm.” Mạnh Lâm Thanh mặt không đổi sắc tim không nhảy nói.

“...” 138.

Cao minh!

Ký chủ ngươi quả nhiên là ký chủ, lời này bá khí.

Chỉ là hu hu hu ký chủ vì sao không sớm nói, vậy nàng ấy vừa rồi cũng không cần cắn răng uống chén thuốc kia còn đắng hơn cả mạng nàng ấy!

“Ừm, đúng!” Nhất Nhất lập tức cười hướng về phía ba người còn lại gật đầu: "Không sai, thiếu gia nói đúng, ta bách độc bất xâm, hơn nữa ta từ nhỏ đến lớn một lần bệnh cũng chưa từng mắc!”

Tử Ngọc nhìn Nhất Nhất ánh mắt tràn đầy hâm mộ, còn mang theo một tia thương hại, phảng phất đang nhìn một kẻ ngốc.

“Nếu ngươi bách độc bất xâm, vừa rồi vì sao không nói, còn muốn cùng chúng ta uống thuốc?” Tử Ngọc khó hiểu.

“...” 138.

Nàng ấy làm sao có thể nghĩ đến Mạnh Lâm Thanh sẽ nói ra lời này, nàng ấy oan uổng a!

“Được rồi, đều nhanh đi nghỉ ngơi.” Mạnh Lâm Thanh lên tiếng ngắt lời, nàng nhanh chóng trở về phòng, sau đó bắt đầu bận rộn việc khác.

Đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều đi ngủ.

Chỉ là bên ngoài sân mơ hồ truyền đến thanh âm nào đó, có chút kỳ quái, lại rất giống thanh âm của thiếu gia. Mọi người đều quá mệt mỏi, cũng không để ý lắm, dù sao có việc thiếu gia sẽ đến gõ cửa.

Ngày hôm sau, người bệnh đến Bình An y quán, liền phát hiện ngoại trừ Nhất Nhất, những người còn lại đều bao bọc kín mít, chỉ có thể từ chiều cao để phân biệt.

“Người khám bệnh nhất định là Bạch đại phu rồi, điều này còn cần phải nói sao, Nhất Nhất cô nương dễ nhận ra, nhưng ai là Tử Ngọc, ai là Tuỳ Phong?”

“Ngươi bệnh đến hồ đồ rồi! Đương nhiên người cao là Tuỳ Phong, người thấp kia là Tử Ngọc cô nương rồi!”

“Đúng rồi, ngươi nói có lý.”

Tử Ngọc bị nói thành là người thấp kia tương đối bất mãn, chiều cao của nàng ấy ở trong đám nữ tử, tuyệt đối không tính là thấp được không!

“Nhất Nhất, bọn họ sao lại mặc thành như vậy?” Có người bệnh tò mò, liền tiến lên hỏi.

Tử Ngọc và Tuỳ Phong sau khi mặc trang phục bảo hộ, rõ ràng trở nên ít nói hơn.

Bởi vì nói chuyện quá nhiều sẽ khiến bên trong khẩu trang có hơi ẩm, chỉ có bản thân mới biết đó là cảm giác khó chịu như thế nào.

Vì vậy, các người bệnh đều thích túm lấy Nhất Nhất hỏi han không ngừng.

Nhất Nhất làm việc vốn không cần “động não”, ngược lại vui vẻ cùng các người bệnh nói đông nói tây, coi như là g.i.ế.c thời gian.

“Ồ, cái đó gọi là trang phục bảo hộ, bọn họ mặc trang phục bảo hộ là vì để bảo vệ bản thân tốt hơn, ngươi thử nghĩ xem các ngươi nhiều người bệnh như vậy, khó tránh khỏi trong này có người bị lây nhiễm ôn dịch, nhưng chỉ là còn chưa phát tác, không phòng hộ tốt làm sao được?”

“Bạch đại phu mỗi ngày tiếp xúc, cho nên nàng ấy là người đầu tiên mặc, hiện tại kinh thành có người nhiễm bệnh, cho nên Tuỳ Phong Tử Ngọc cũng phải mặc!”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 125



“Vậy Nhất Nhất sao ngươi không mặc?” Có người bệnh nghi hoặc.

138 lộ ra biểu tình đắc ý, tuy rằng bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa.

“Bởi vì bản cô nương là thể chất bách độc bất xâm, đừng nói ôn dịch gì đó, cho dù là bệnh đáng sợ hơn nữa cũng sẽ không lây nhiễm cho ta đâu!”

Ôi hóa ra nói chuyện kiểu này lại sướng đến thế sao?

138 Sướng quá đi!

“Nhất Nhất cô nương thật lợi hại!”

“Nhất Nhất cô nương thật là giỏi!”

138 bề ngoài khiêm tốn cười cười, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, nàng như vậy hạ thấp mình xuống, có phải là có chút ý tứ “không biết xấu hổ” rồi không?

Người bệnh lúc đầu chỉ cảm thấy mới lạ, sau đó mới phản ứng lại lời Nhất Nhất vừa nói.

Bạch đại phu cảm thấy nhiều người bệnh như vậy ở trong tình huống rất nguy hiểm, cho nên mới phải phòng hộ, vậy còn bọn họ thì sao!

Bọn họ cũng ở trong gian phòng lớn này, nhưng bọn họ không có phòng hộ, cũng không có khả năng trăm độc bất xâm như Nhất Nhất, vậy chẳng phải bọn họ còn nguy hiểm hơn sao?

“Nhất Nhất, bộ đồ bảo hộ này có bán không? Ta cũng muốn mua một bộ!”

“Đúng, ta cũng muốn mua!”

Nếu mọi người đều có thể có bộ đồ bảo hộ, vậy chẳng phải sẽ không bị lây bệnh dịch sao?

“Cái này… ta không rõ lắm, ta phải đi hỏi Bạch đại phu.”

Nhất Nhất chạy nhỏ đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh, đem lời của người bệnh thuật lại cho nàng, chờ nàng quyết định.

“Không thể bán.” Mạnh Lâm Thanh kiên quyết.

Số lượng bộ đồ bảo hộ không nhiều bằng khẩu trang, hơn nữa mặc vào cũng bất tiện. Cho dù bán cho bá tánh, không sử dụng đúng cách, cũng không có ý nghĩa.

Huống chi thứ này giá thành cao, Mạnh Lâm Thanh không có khả năng bán rẻ, cho nên bá tánh bình thường chưa chắc đã có thể chi trả.

Bộ đồ bảo hộ đều là dùng một lần, muốn mặc thì phải kiên trì mặc, mặc một ngày hai ngày chi bằng không mặc.

Mạnh Lâm Thanh đem lý do giải thích cho người bệnh nghe, nhất là khi biết thứ này nàng cũng không có nhiều liền không cưỡng cầu nữa.

“Nhưng mà Bạch đại phu, chúng ta như vậy ngày ngày chen chen chúc chúc trong y quán, rất nguy hiểm a!”

“Hơn nữa bên ngoài không biết có bao nhiêu người bị lây nhiễm, nhỡ đâu không cẩn thận lướt qua vai ai đó cũng không biết mình có bị lây nhiễm hay không. Đến lúc đó lại lây cho người nhà, vậy thì phiền phức rồi!”

Nỗi lo lắng của bá tánh, không phải là không có lý.

Mạnh Lâm Thanh dừng lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cái loa phóng thanh mà mình bỏ công sức làm tối qua đã đến lúc phải ra sân rồi.

“Như vậy đi, khẩu trang có thể bán, xem các ngươi có nguyện ý mua hay không.” Mạnh Lâm Thanh ra hiệu cho Tử Ngọc.

Mọi người nghĩ có còn hơn không, hơn nữa ngay cả Bạch đại phu cũng dùng để phòng hộ, không cần nghĩ, đó nhất định là đồ tốt.

Bọn họ phải nhanh chóng học theo thôi!

“Tuỳ Phong, ngươi đi ra sau mang một ít khẩu trang đến đây, bán cho mọi người.” Mạnh Lâm Thanh phân phó.

“Mọi người đừng chen lấn, lúc lấy thuốc thì tiện thể mua khẩu trang, ta sẽ dạy mọi người cách dùng thứ này, đều không được ồn ào chen lấn!”

Bá tánh đều biết, Bạch đại phu nói được làm được.

Đã nói là nguyện ý bán cho bọn họ vậy nhất định mọi người đều có phần, cho nên đều rất phối hợp, không xuất hiện hỗn loạn.

“Giống như vậy đeo lên mặt, các ngươi cũng đã thấy chúng ta đeo rồi, rất dễ học.”

“Còn nữa, khẩu trang này là dùng một lần, chỉ có thể sử dụng một lần thôi, sử dụng lặp lại sẽ không còn tác dụng nữa.”

Khẩu trang có rất nhiều, Mạnh Lâm Thanh lấy ra bán cũng không ít, hơn nữa đưa ra mức giá rất rẻ.

Bá tánh suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể tiếp nhận mức giá này, hơn nữa cũng tiếp thu rất nhiều kiến nghị của Bạch đại phu.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 126



Mà “kiến nghị của Bạch đại phu”, không phải là Mạnh Lâm Thanh dặn dò từng người một, mà là nàng tối hôm qua đã ghi âm sẵn vào loa phóng thanh.

“Tuỳ Phong, ngươi treo cái này ở cửa ra vào, treo cao một chút, sau đó ấn nút này, ấn xuống như vậy.” Mạnh Lâm Thanh đơn giản mô tả.

“Vâng.”

Tuỳ Phong lập tức treo loa phóng thanh lên, ấn nút —

“Người đi lại qua đường, xin hãy nghe cho kỹ!”

“Cái gì thế!” Ngay cả người bình tĩnh như Tuỳ Phong, cũng bị âm thanh đột nhiên vang lên dọa cho giật mình.

Âm thanh này rất lớn, Tuỳ Phong ấn nút xong đi ra không kịp, âm thanh liền nổ tung bên tai hắn.

Không đúng… Nghe giống giọng của thiếu gia quá.

Quả thực là âm thanh truyền ra từ thứ này, đây là cái gì?

Không chỉ là Tuỳ Phong, toàn bộ người bệnh trong phòng đều im lặng, nhìn chằm chằm vào cái loa phóng thanh đang nói, như gặp quỷ.

“……” 138.

Lũ người trần mắt thịt chưa nhìn thấy bao giờ.

“Cái thứ quỷ quái gì thế này?”

Tất cả mọi người đều đang nghi hoặc, còn cái loa to kia thì chẳng cần biết ai với ai, cứ thế tiếp tục công việc của mình, đều đều phát ra âm thanh.

“Rửa tay thường xuyên, thoáng khí thường xuyên, không tụ tập đông người!”

“Nếu có triệu chứng bất thường, hãy đến ngay Bình An y quán tìm Bạch đại phu!”

“Làm tốt công tác phòng chống, cùng nhau vượt qua thời khắc khó khăn!”

Tất cả mọi người nghe mà ngơ ngác, dần dần họ mới phản ứng lại, đây là giọng nói của Bạch đại phu,. Còn nội dung là về việc làm thế nào để bảo vệ bản thân và gia đình trong thời kỳ dịch bệnh, cách tự bảo vệ bản thân.

“Bạch đại phu, cái thứ này rốt cuộc là cái gì vậy, nó, nó sao lại có thể nói chuyện được?”

Ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về phía Mạnh Lâm Thanh, nàng lười giải thích bèn đẩy 138 ra.

“Nhất Nhất, muội nói cho mọi người nghe đi.”

“…” 138.

Được rồi, nó thừa nhận, mặc dù nó thực sự có chút thích thú với việc phổ cập khoa học cho người khác nhưng mà ký chủ rõ ràng là đang coi nó như công cụ mà!

Còn có thể nào rõ ràng hơn được nữa không?

Mạnh Lâm Thanh nhướng mày, đương nhiên là có thể.

“Mọi người nghe ta nói này, cái thứ biết nói này gọi là loa phóng thanh, âm thanh mà các ngươi nghe được chính là do Bạch đại phu sớm ghi âm lại cho mọi người đấy.”

“Mọi người nhất định phải nghe cho kỹ, phải ghi nhớ thật kỹ, còn phải nói cho người bên cạnh biết để mọi người cùng làm theo. Bởi vì như vậy có thể bảo vệ tốt cho mỗi người chúng ta, không thể phụ lòng tốt của Bạch đại phu được!”

“Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể vượt qua trận dịch bệnh này!”

Mạnh Lâm Thanh đợi đến khi 138 giải thích gần xong, mới đứng ra bổ sung.

“Từ hôm nay trở đi, Bình An y quán ngoài bán khẩu trang, còn bán thêm cồn xịt khuẩn và ngải cứu.”

Mọi người ban đầu đều rất nghi hoặc, nhưng nghe thấy trong loa đang giới thiệu cồn xịt khuẩn là thứ gì, còn có cách xông ngải cứu như thế nào, cùng với các lưu ý khử trùng, kỹ thuật phòng hộ đều mơ hồ hiểu được đôi chút.

“Đây chính là cồn xịt khuẩn sao? Ta muốn mua, còn có ngải cứu ta cũng muốn! Khẩu trang ta cũng muốn, cái gì cũng muốn!”

Bạch đại phu là ai chứ?

Đó là vị đại phu từng băng bó cho đương kim Hoàng Thượng đấy!

Còn chữa khỏi cho cả sản phụ khó sinh nữa!

Hắnnói làm như vậy có thể bảo vệ bản thân tốt hơn trong lúc dịch bệnh hoành hành, ai mà không tin tưởng chứ?

Hơn nữa, Bình An y quán bán cái gì cũng rẻ, dược liệu cũng không tăng giá, điều đó chứng tỏ Bạch đại phu không phải vì muốn kiếm bạc!

“Ta cũng muốn mua!”

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi gọi lão Trương bọn họ đến nghe cái loa to này dạy cách phòng hộ đi. Bạch đại phu đã nói rồi, mọi người tự bảo vệ tốt chính là tốt nhất!”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 127



“Đúng đúng đúng, quảng bá cho Bình An y quán của chúng ta nào!”

Căn bản không cần Mạnh Lâm Thanh phải nói gì thêm, người tự nguyện quảng cáo chẳng phải đã có rồi sao?

Bất kể là đến Bình An y quán để khám bệnh, lấy thuốc, hay chỉ là đi ngang qua đều có thể nghe thấy tiếng loa phóng thanh đang không ngừng phát đi phát lại. Nội dung giảng giải đều là những thứ mà họ có thể lập tức thực hiện, hơn nữa còn rất hữu dụng.

Thậm chí có người không cần khám bệnh, cố ý nghe nói rồi đến đây để nghe.

Cũng có người đến để xem loa phóng thanh là cái gì, cồn xịt khuẩn là cái gì, khẩu trang là cái gì, đồ bảo hộ là cái gì.

Không chỉ có dân chúng bình thường, mà những người ở các y quán khác nghe nói, cũng đều chạy đến để mở mang tầm mắt.

Trong chốc lát, Bình An y quán càng thêm đông đúc.

Thậm chí thỉnh thoảng trên đường còn có thể nghe thấy trẻ con đọc theo.

“Rửa tay thường xuyên, thoáng khí thường xuyên, không tụ tập đông người!”

“Làm tốt công tác phòng chống, cùng nhau vượt qua thời khắc khó khăn!”

“Có việc thì tìm Bạch đại phu!”

Tử Ngọc và Tuỳ Phong đều cảm thấy rất kỳ lạ, ngay từ đầu, từ lúc Mạnh Lâm Thanh lấy ra chai cồn xịt khuẩn đó trong lòng bọn họ đã gieo xuống hạt giống nghi hoặc.

Thứ này, những thứ này, rốt cuộc thiếu gia lấy từ đâu ra vậy?

Nếu như ban đầu chỉ là cảm thấy những thứ này mới lạ, thì sau đó khi Tuỳ Phong đến kho lấy dược liệu, phát hiện bên trong còn cất giữ một lượng lớn cồn xịt và khẩu trang, hạt giống nghi hoặc liền nảy mầm.

“Không phải thiếu gia nói những thứ này rất khan hiếm sao?” Tuỳ Phong gọi Tử Ngọc đến, hai người cùng nhìn kho hàng đầy ắp mà ngẩn người.

“Trời ơi, sao có thể nhiều như vậy?” Tử Ngọc kinh ngạc.

“Thiếu gia rốt cuộc lấy đâu ra những thứ này vậy?”

Người bên cạnh Mạnh Lâm Thanh có thể sai bảo chỉ có ba người bọn họ, Tử Ngọc và Tuỳ Phong có thể chắc chắn Trương bà tử biết còn ít hơn cả bọn họ, vậy còn có thể là ai?

“Chẳng lẽ là Nhất Nhất?” Tử Ngọc phỏng đoán.

“Nhất Nhất đến sau mà?” Tuỳ Phong hỏi ngược lại.

“Đúng rồi, nói thật, ta còn hơi ghen tị đấy! Rõ ràng trước đây làm việc gì, thiếu gia đều gọi ta đi làm, bây giờ ta phát hiện thiếu gia càng thích sai bảo Nhất Nhất hơn!” Tử Ngọc bắt đầu tính toán nhỏ nhặt.

“Chuyện này có gì lạ, người ta Nhất Nhất làm tốt hơn ngươi, không tìm Nhất Nhất chẳng lẽ tìm ngươi?”

“Tuỳ Phong, ngươi có phải muốn ăn đòn không?”

“Nói chính sự, cồn xịt, khẩu trang, quần áo bảo hộ, ta còn có thể hiểu được, cái loa phóng thanh ở cửa kia ngươi có thể hiểu được sao?” Tuỳ Phong hỏi, nhớ đến việc tai mình bị tấn công.

“Ta không hiểu.” Tử Ngọc lắc đầu.

Càng ngày càng nhiều nghi hoặc hiện lên trong lòng Tuỳ Phong và Tử Ngọc, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi nhưng tất cả lại thật sự xảy ra trước mắt bọn họ, không phải giả.

Mặc dù như thế, Tuỳ Phong và Tử Ngọc cũng càng hiểu rõ một chuyện.

Đó chính là đồ của Mạnh Lâm Thanh tuy kỳ lạ nhưng không có thứ nào là dùng để hại người, ngược lại đều là đang giúp đỡ bách tính vượt qua trận dịch bệnh khủng khiếp này.

“Ta tin tưởng thiếu gia, dù sao nàng nói thế nào, ta liền làm như thế đó!” Tử Ngọc kiên định nói.

“Ta cũng không có ý không tin.” Tuỳ Phong lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, đồng thời trong lòng khinh thường hành vi của Tử Ngọc.

Còn ở đây bày tỏ lòng trung thành, thiếu gia lại không có ở đây, bày tỏ cho ai xem? Diễn sâu!

Tóm lại, hai người Tuỳ Phong và Tử Ngọc rất thông minh và ăn ý mà đưa ra quyết định giống nhau.

Đó chính là làm nhiều nói ít.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 128



Bọn họ càng sẽ không ngốc ngốc chạy đến trước mặt Mạnh Lâm Thanh hỏi, có lẽ có một ngày nào đó thiếu gia nguyện ý chủ động nói cho bọn họ nghe, khi đó mới là lúc bọn họ nên biết.

Bây giờ cứ coi như là thời điểm chưa đến.

Người của các y quán khác nghe nói, đều lần lượt đến Bình An y quán, nhìn thấy cồn xịt và khẩu trang cũng theo đó mua.

Mạnh Lâm Thanh cũng không bởi vì bọn họ là “đối thủ cạnh tranh”, mà từ chối bán.

“Hoàng đại phu, đồ bọn họ bán thật sự hữu dụng sao?” Tiểu dược đồng vẫn rất nghi ngờ.

“Bán cũng không đắt, cứ coi như thử một lần, huống chi nhiều bách tính như vậy đều đang mua. Nếu thật sự là lừa người e rằng đã sớm có người đến gây sự, ngươi xem hiện tại có ai gây sự sao?”

Tiểu dược đồng lắc đầu, đi theo sau Hoàng đại phu ôm đồ vừa mới mua được.

Sau khi trở về, liền làm theo cách dùng thử một chút.

Tác dụng của thứ này cũng không phải là thấy hiệu quả ngay lập tức, thậm chí không thể dùng mắt thường để nhìn thấy, rất khó nói rốt cuộc có tác dụng hay không.

Nhưng có một nhà lại khắc cốt ghi tâm thể hội được hiệu quả phòng hộ và khử trùng.

“Cha của Quyên Quyên mới bị đưa đi hai ngày, Quyên Quyên cũng theo đó bị đưa đi, lúc đó ta rất lo lắng!”

Bọn họ là hàng xóm của nhà Quyên Quyên, dựa theo kinh nghiệm của những người bị đưa đi khác, thông thường đều là từ một khu vực lan rộng bùng phát.

Nói cách khác, những nhà gần nhà Quyên Quyên đều rất nguy hiểm.

“Lúc đó vừa nghe nói loa phóng thanh đang nói, ta liền chạy đến nghe. Bạch đại phu nói tình huống của chúng ta gọi là tiếp xúc gần, đặc biệt nguy hiểm! Cho nên ta lập tức mua không ít đồ khử trùng, đem cả nhà đều khử trùng một lượt!”

“Nếu có tình huống tiếp xúc gần cũng không thể chạy lung tung, cả nhà chúng ta đều không dám tùy tiện ra ngoài. Đều là cha đứa nhỏ ra ngoài một chuyến, mua đồ dùng đồ ăn cần dùng trong mấy ngày tích trữ lại!”

“Kết quả ngươi xem, đã năm ngày rồi nhà chúng ta không có chuyện gì, nhà lão Ngô bên cạnh không nghe lời Bạch đại phu, lão Ngô chẳng phải bị đưa đi rồi sao!”

Nhờ kinh nghiệm của nhà kia, mọi người càng thêm tin tưởng vào nội dung phát ra từ chiếc loa phóng thanh.

Nhờ nỗ lực của bá tánh chịu khó thực hiện, tốc độ lây lan của dịch bệnh trong kinh thành đã chậm lại một cách rõ rệt.

“Kỳ lạ, chẳng lẽ vị Bạch đại phu của Bình An y quán kia nói đúng, làm vậy thật sự có thể phòng tránh được sao?”

Ngay cả đám quan binh đóng giữ cũng truyền tai nhau, bởi lẽ bọn họ là người rõ nhất mỗi ngày có bao nhiêu người bị đưa ra ngoài thành cách ly.

Mà hiện tại, số người bị đưa đi quả thực ít hơn nửa tháng trước rất nhiều.

Trước đó bọn họ còn lo lắng, cho rằng chỗ lán trại dựng tạm ngoài kia không đủ dùng, sớm muộn gì cũng phải xây thêm.

“Hỗn xược, ngay cả tình hình dịch bệnh ở kinh thành mà cũng dám giấu giếm sao!” Sở Nam Phong nhìn tấu chương vừa được đưa tới, tức giận ném thẳng xuống đất.

“Hoàng thượng, có gì không ổn sao?” Huyền Vũ lên tiếng hỏi, hắn không rõ nội dung cụ thể trong tấu chương, nhưng biết là do bên trạm gác đưa tới.

Trạm gác phụ trách việc cách ly ở ngoài thành, quan viên phụ trách mỗi ngày đều phải viết tấu chương bẩm báo tình hình.

“Loại dịch bệnh này chỉ cần xuất hiện một người nhiễm bệnh, sẽ nhanh chóng lây lan với tốc độ chóng mặt. Những tấu chương được đệ trình trước đó đều phù hợp với tình hình, nhưng nửa tháng trở lại đây số ca nhiễm mới lại giảm xuống, ngoài việc giả mạo ra còn có thể là gì nữa?!”

Sở Nam Phong càng nói càng tức giận, hắn bây giờ giống như ngòi nổ đang bốc cháy sắp sửa phát nổ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 129



Nếu quan viên phụ trách trạm gác đang ở đây, e rằng đã bị cơn thịnh nộ của Sở Nam Phong thổi bay.

“Hoàng thượng, người của trạm gác hẳn là không có gan lớn như vậy.” Huyền Vũ vẫn còn lý trí.

Đây chính là đất kinh kỳ, chiêu trò trời cao hoàng đế xa kia, ở đây không thể nào thực hiện được.

Còn tình hình khu cách ly ngoài thành, nếu Sở Nam Phong muốn biết chỉ cần phái người đi xem là rõ.

Nói dối một cách trắng trợn như vậy, thật sự không cần thiết.

Sau khi trút giận, Sở Nam Phong cũng bình tĩnh lại, đoán chừng trong chuyện này nhất định có nguyên nhân.

“Trương Đức Thuận, lập tức cho gọi người phụ trách trạm gác vào cung, trực tiếp bẩm báo tình hình lây lan của dịch bệnh mấy ngày gần đây.” Sở Nam Phong ra lệnh.

Trương Đức Thuận đang định đi, Huyền Vũ đã chắn trước mặt ngăn cản.

“Hoàng thượng, làm như vậy không ổn.” Huyền Vũ đánh bạo ngăn cản, giải thích: “Người của trạm gác mỗi ngày đều tiếp xúc với người bệnh dịch bệnh, tuy có khăn che mặt nhưng không phải tuyệt đối an toàn, tuyệt đối không thể để bọn họ mạo muội vào cung diện thánh lúc này.”

Trương Đức Thuận nghe vậy, cũng lập tức hiểu ra.

“Hoàng thượng, Tả Lĩnh Đô đại nhân nói đúng ạ, long thể ngài vạn kim sao có thể tiếp xúc với người có khả năng nhiễm dịch bệnh chứ? Hơn nữa trong cung nhiều quý nhân như vậy, lỡ đụng chạm vào ai thì không ổn!”

“Vậy ngươi lui xuống trước đi.” Sở Nam Phong đuổi Trương Đức Thuận.

Lúc này, bản thân Sở Nam Phong tự ý xuất cung càng không thích hợp, chỉ có thể cho người vào cung.

Đã người của trạm gác không được, vậy chỉ có thể điều động người trong bóng tối.

“Huyền Vũ, ngươi đi thông báo Thanh Long vào cung.”

Chuyện lớn nhỏ trong kinh thành, không có gì mà Thanh Long không biết.

Cho dù hiện tại tình hình đặc thù, Sở Nam Phong tin tưởng Thanh Long nhất định đã nắm rõ mọi việc, hắn nhất định có thể giải đáp nghi hoặc này.

Nhờ Huyền Vũ nhắc nhở, Thanh Long biết được mình cần bẩm báo nội dung gì cho chủ tử, kỳ thực mấy ngày nay hắn cũng đang suy nghĩ có nên chủ động bẩm báo chuyện xảy ra ở Bình An y quán cho chủ tử hay không.

“Bên trạm gác mấy ngày nay tiếp nhận người bệnh dịch bệnh thật sự ít như vậy sao?” Sở Nam Phong nghi ngờ hỏi.

“Chủ tử, tuy thuộc hạ không dám chắc chắn con số cụ thể nhưng quả thực trong khoảng thời gian này, số người bệnh dịch bệnh bị đưa đi càng ngày càng ít, đặc biệt là so với nửa tháng trước, rõ ràng là giảm mạnh.” Thanh Long bẩm báo đúng sự thật.

“Sao có thể như vậy?” Sở Nam Phong truy hỏi.

Tuy rất nghi hoặc nhưng lời xác nhận từ Thanh Long, Sở Nam Phong tuyệt đối tin tưởng, hắn cảm thấy vui mừng trước kết quả này.

Dịch bệnh rốt cuộc đã được khống chế, không gây ra sóng gió gì trong kinh thành, đây quả là một tin vui!

“Ta phái người điều tra tình hình dịch bệnh ở các thị trấn khác, rút ra một kết luận.” Thanh Long nghiêm nghị nói: "Kinh thành có thể lây lan chậm như vậy, rất có thể là công lao của Bạch đại phu.”

“Bạch Tử Ngọc?” Sở Nam Phong kinh ngạc, hắn thật không ngờ, chuyện dịch bệnh lại có liên quan đến Bạch Tử Ngọc.

“Hắn đã làm gì?”

“Hiện nay bá tánh trong kinh thành đều biết, trước cửa Bình An y quán có một cái loa lớn, ban ngày sẽ phát đi phát lại giọng nói của Bạch đại phu, mà nội dung chính là về việc tự bảo vệ mình trong thời điểm dịch bệnh.”

“Loa lớn? Đó là thứ gì?” Sở Nam Phong càng thêm nghi hoặc.

“Ừm… Ta cũng không biết phải nói sao, một thứ có thể phát ra âm thanh.”

“Nhạc cụ sao?” Sở Nam Phong phỏng đoán.

Khổ thân Thanh Long, hắn cũng không biết loa lớn là vật gì, phải giải thích với chủ tử thế nào đây?
 
Back
Top Bottom