Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 110



Trương bà tử ba người nhìn thấy, tấm tắc khen kỳ lạ.

“Bình xịt khử trùng?”

Bọn họ không hiểu bình xịt là thứ gì, nhưng hai chữ khử trùng theo nghĩa trên mặt chữ để giải thích là loại bỏ độc tố, nói cách khác thứ này có thể giải độc?

“Thật thần kỳ, thứ này có thể giải độc sao?” Tử Ngọc hỏi, cầm một bình xịt trong tay thử.

Tùy Phong cũng rất chăm chú.

“Giải độc?” Mạnh Lâm Thanh nhíu mày, có thể nói như vậy nhưng cũng không hoàn toàn là ý này, nàng thật sự phải nghĩ xem nên giải thích cho bọn họ sự khác biệt trong đó như thế nào.

“Khác với cách giải độc mà ta từng nói với các ngươi.”

Cuối cùng, Mạnh Lâm Thanh quyết định dùng cách đưa ra ví dụ để minh họa cho tác dụng của bình xịt khử trùng này.

“Ví như dịch bệnh, dịch bệnh kỳ thực là do virus lây lan gây ra, nếu tiếp xúc với người mắc dịch bệnh, người khỏe mạnh sẽ có nguy cơ bị lây nhiễm.”

“Nếu người bệnh dịch hạch đã từng dùng chiếc ghế này, mà chúng ta khử trùng chiếc ghế này trước, chính là phun toàn diện như thế này... Tử Ngọc, ngươi ngồi lên chiếc ghế này nữa sẽ không bị lây nhiễm.”

“Nhưng nếu không xử lý chiếc ghế này, Tử Ngọc ngươi ngồi xuống sẽ bị lây nhiễm dịch bệnh, sau đó mới phun thuốc xịt lên người ngươi thì sẽ không còn tác dụng nữa.”

Ví dụ sinh động hình ảnh, khiến cả Tuỳ Phong và Tử Ngọc đều hiểu được công dụng của bình xịt khử trùng này.

Chỉ là ý nghĩa sâu xa hơn, bọn họ vẫn còn mơ hồ.

“Vậy thiếu gia, ta có thể hiểu là, thứ này có thể ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh?” Tuỳ Phong hỏi.

“Đúng vậy, nhưng chỉ là ngăn chặn ở một mức độ nhất định, không phải là tuyệt đối.”

Giải thích xong, ba người bọn họ đại khái đã hiểu, Mạnh Lâm Thanh yêu cầu bọn họ mỗi ngày sáng trưa tối đều phải dùng bình xịt này để khử trùng.

“Không chỉ là y quán phía trước, còn có cả sân sau của chúng ta, một ngày ba lần tuyệt đối không được thiếu.” Mạnh Lâm Thanh yêu cầu.

“Đã rõ.” Ba người đồng thanh đáp.

Ngoài bình xịt khử trùng, Mạnh Lâm Thanh tiếp tục cho bọn họ xem khẩu trang.

“Thứ này gọi là gì? Dùng như thế nào?” Tử Ngọc cầm một chiếc khẩu trang đặt trên bàn lên, xoay đi xoay lại đánh giá.

“Tay ngươi đừng chạm vào mặt trong.” Mạnh Lâm Thanh vội vàng ngăn nàng lại.

“Bên màu xanh này là lớp ngoài, màu trắng là lớp trong. Lớp trong hướng vào miệng và mũi của mình, sau đó đeo hai dây này vào tai.” Mạnh Lâm Thanh đeo một chiếc lên để thị phạm.

“Giống như khăn che mặt, nhưng bọc kín hơn khăn che mặt.” Tuỳ Phong gật đầu.

“Đúng vậy, sau này ba người các ngươi mỗi ngày đều phải đeo khẩu trang này, đặc biệt là Tuỳ Phong và Tử Ngọc. Hai người ở trong y quán, khi có người bệnh đến nhất định phải đeo khẩu trang cho cẩn thận, tránh bị bọn họ lây virus.”

Hàng dự trữ của Mạnh Lâm Thanh rất nhiều, hoàn toàn không lo lắng về việc sử dụng.

Nhưng tạm thời nàng chỉ có thể lo cho đại gia đình của mình, còn bá tánh khác thì chưa thể chăm sóc đến được.

Hơn nữa trước khi dịch bệnh lây lan, nàng nói những đạo lý này với bách tính khác, mọi người cũng chưa chắc đã nghe.

“Đeo khẩu trang nóng quá.” Tử Ngọc thử một cái.

Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp nói gì, Tuỳ Phong đã mắng nàng một câu.

“Nóng và bị lây nhiễm dịch bệnh, ngươi chọn cái nào?”

Tử Ngọc lập tức im bặt.

Đến đứa ngốc cũng biết nên chọn như thế nào rồi.

“Trương bà tử, bình thường người cũng phải đeo vào, còn khi ra ngoài mua đồ cố gắng một lần mua nhiều thực phẩm một chút, giảm bớt tần suất ra ngoài tiếp xúc với người khác.” Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

“Vâng, thiếu gia.” Trương bà tử đáp ứng.

Bởi vì Trương bà tử phải chăm sóc ba đứa nhỏ, sức đề kháng của bọn nhỏ yếu, một khi Trương bà tử nhiễm bệnh bọn nhỏ sẽ rất nguy hiểm cho nên tuyệt đối không thể lơ là.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 111



“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, ba người các ngươi nhất định phải uống thuốc sắc mỗi ngày.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Trương bà tử còn tưởng là trà thanh nhiệt, gật đầu nói: “Chúng ta mỗi ngày đều uống trà thanh nhiệt, cái này thiếu gia cứ yên tâm.”

“Không phải.” Mạnh Lâm Thanh lại lắc đầu, giải thích: "Ta nói không phải trà thanh nhiệt, mà là thuốc sắc có thể tăng cường miễn dịch.”

“Thuốc sắc tăng cường miễn dịch?”

“Miễn dịch... là có ý gì?”

“Ví dụ như cùng là trời nắng nóng, tại sao có người lại ngã xuống vì trời nóng, còn có người lại không sao cả?”

Câu hỏi của Mạnh Lâm Thanh, khiến ba người suy nghĩ.

“Có thể là do khả năng chịu nóng của mỗi người khác nhau?” Trương bà tử phỏng đoán.

“Hay là miễn dịch mà thiếu gia nói?” Tuỳ Phong hỏi.

“Đúng vậy, là do nhiều yếu tố, nâng cao khả năng miễn dịch của bản thân, trong thời kỳ đặc biệt có thể đảm bảo bản thân không bị bệnh, cho nên phải uống thuốc sắc nâng cao khả năng miễn dịch.” Mạnh Lâm Thanh giải thích.

Hôm nay lúc y quán đóng cửa tiễn hết người bệnh, Mạnh Lâm Thanh mới viết một phương thuốc đưa cho Tử Ngọc, bảo nàng ta bốc thuốc.

Trước khi họp mặt, Mạnh Lâm Thanh đã sắc thuốc sẵn, lúc này mùi thuốc đắng đang tỏa ra.

Mạnh Lâm Thanh vào bếp múc ba bát thuốc, đặt trước mặt bọn họ.

“Chính là nó, phần của hôm nay các ngươi uống trước đi.” Mạnh Lâm Thanh ra lệnh.

“Ơ… sao mà hôi thế.” Tử Ngọc bịt mũi, vẻ mặt chê bai.

Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng có thể đoán được bát thuốc này khó uống đến mức nào, Tử Ngọc giở trò láu cá, hỏi: “Thiếu gia, chẳng phải người có loại thuốc viên màu trắng sao? Loại thuốc viên đó có thể tăng cường miễn dịch không?”

Ý tứ chính là, uống thuốc viên còn hơn là uống bát thuốc này.

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không có thuốc viên, chỉ có bát thuốc này thôi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

So với thuốc bắc thì thuốc tây có tác dụng phụ mạnh hơn, trong giai đoạn phòng ngừa ban đầu, uống loại thuốc bắc này sẽ phù hợp hơn.

Tử Ngọc: “…”

“Sau này mỗi ngày đều phải uống.” Ba người còn đang do dự, Mạnh Lâm Thanh tiếp tục nhấn mạnh, ý là chuyện này không thể thương lượng.

Tùy Phong biết mình không thể trốn tránh, nghĩ thông rồi nên nhanh chóng giải quyết cho xong.

Hắn bưng một bát lên, ngửa đầu uống như tráng sĩ ra trận.

Chỉ là mùi vị này…

Ói!

Cố nhịn cơn buồn nôn, Tùy Phong nhanh chóng dốc vào miệng rồi nuốt xuống. Cả khuôn mặt nhăn lại còn phải ép bản thân không được nôn ra, nếu không thì công sức vừa rồi coi như uổng phí.

“Thế nào?” Tử Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhăn nhó của Tùy Phong, nàng ta cũng nhăn mặt theo.

“Bát thuốc này ngửi thì có hơi đắng một chút, cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ?” Trương bà tử không tin tà, là người thứ hai bưng bát thuốc lên.

Một lát sau, bà thừa nhận giọng nói của mình vừa rồi quá lớn.

“Đắng, thật sự là quá đắng.” Sắc mặt Trương bà tử cũng không khá hơn là bao.

Hai người đều đã uống xong, chỉ còn lại Tử Ngọc.

Mạnh Lâm Thanh nhìn chằm chằm vào nàng ta, ngón tay gõ nhẹ bên cạnh bát thuốc mang theo ý thúc giục.

“Ta uống ngay đây…”

Có kinh nghiệm từ trước, Tử Ngọc cũng học khôn ra.

Nàng ta một tay bưng bát thuốc, một tay bịt mũi nhanh chóng dốc vào miệng.

“Ặc… Bịt mũi cũng vô dụng, đắng quá.” Tử Ngọc thè lưỡi, vô cùng chê bai bát thuốc này.

“Thật sự sau này mỗi ngày đều phải uống sao?” Tử Ngọc giãy giụa.

“Đúng vậy, hơn nữa ta sẽ giám sát các ngươi uống.” Mạnh Lâm Thanh không có ý định mềm lòng.

“Vậy sao thiếu gia không uống?” Trương bà tử nghi hoặc.

Đã muốn phòng ngừa, chắc chắn là mỗi người đều phải uống, không có lý nào ba người bọn họ uống còn Mạnh Lâm Thanh lại không uống.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 112



“Ta không thể uống.” Mạnh Lâm Thanh nghiêm nghị nói.

Ba người lập tức nhìn chằm chằm vào nàng.

“Bởi vì ta còn phải cho đám nhỏ b.ú sữa.” Mạnh Lâm Thanh xòe tay ra, vẻ mặt vô tội nói.

Nàng không hề nói bậy, trong thời gian cho con b.ú đúng là tốt nhất không nên uống thuốc, phần lớn các loại thuốc đều có thể bài tiết qua sữa mẹ.

Đối với đám nhỏ, chỉ cần một lượng thuốc rất nhỏ cũng có thể gây ngộ độc.

Ba người rất thất vọng, tại sao không thể “có phúc cùng hưởng”?

“Mọi người không cần phải bày ra vẻ mặt đó, ta còn thảm hơn các ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói, lấy ra dụng cụ phòng hộ của mình.

Mạnh Lâm Thanh chuẩn bị cho mình, là bộ đồ bảo hộ.

Nàng không chỉ phải cho con bú, ban đêm còn phải ở cùng đám nhỏ, mà ban ngày lại phải tiếp xúc với nhiều người bệnh như vậy cho nên nàng có nguy cơ cao hơn, cần phải được bảo vệ toàn diện hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Lâm Thanh liền lấy bộ đồ bảo hộ ra.

“Cái này là cái gì nữa đây?” Tử Ngọc kinh ngạc.

Tối nay nàng ta cứ liên tục nhìn thấy những thứ kỳ quái, cảm giác như sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài.

“Đồ bảo hộ.”

“Mặc vào người sao?”

“Phải.”

Giá thành của bộ đồ bảo hộ cao hơn khẩu trang rất nhiều, hơn nữa cũng chỉ dùng một lần cho nên nàng không có trình bày quá kỹ càng, chỉ đại khái giảng giải một chút cách sử dụng và công dụng của nó.

“Thiếu gia người mặc cái này, có nóng lắm không?” Tuỳ Phong nghe xong, như có điều suy nghĩ.

“Không sai, không phải là rất nóng mà là cực kỳ nóng.” Mạnh Lâm Thanh đã có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng cả người ướt đẫm mồ hôi sau một ngày.

Bất quá, Mạnh Lâm Thanh còn có diệu kế.

Nàng lấy ra mấy chiếc quạt năng lượng mặt trời, bày ở trong sân giải thích cho ba người bọn họ đây là thứ tốt gì.

“Chỉ cần phơi nắng là được sao?”

“Vậy ngày mưa thì làm sao?”

“Ngươi ngốc sao, ngày mưa không nóng, vì sao nhất định phải dùng nó?”

“Chúng ta thì không nóng, nhưng thiếu gia mặc đồ bảo hộ, ngày mưa cũng vẫn sẽ rất nóng.”

Khả năng tiếp thu của ba người hiện tại đã được Mạnh Lâm Thanh rèn luyện, bất kể nàng lấy ra thứ mới lạ gì, sau một phen giới thiệu bọn họ đều có thể rất nhanh chóng quen thuộc và bắt đầu suy nghĩ.

“Lo lắng của các ngươi rất cần thiết, không sai, nó khi phơi nắng là có thể tích trữ năng lượng cho nên ngày mưa cũng có thể dùng. Năng lượng dùng hết thì không thể dùng được nữa, phải đợi lần phơi nắng tiếp theo.”

Mạnh Lâm Thanh nghĩ, dù sao cũng đã lấy quạt ra rồi, sao không tận dụng chúng một cách tối đa?

“Tối nay để các ngươi thử trước, này, mỗi người ôm một cái về phòng. Lúc ngủ thì mở nó ra như vậy, đảm bảo tối nay ngủ rất thoải mái.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng đột nhiên có chút hối hận, thứ này nên lấy ra sử dụng ngay từ khi vào hè.

“Oa… có gió!” Tử Ngọc vui mừng khôn xiết.

“Gió này cũng nóng.” Trương bà tử nói, sau đó lại bổ sung: "Nhưng có gió còn hơn không có chút gió nào, ít nhất cũng mát mẻ hơn một chút.”

Tuỳ Phong cảm thấy quạt rất mới lạ, nhưng hắn càng hiếu kỳ hơn là thiếu gia ngày thường đều ở y quán khám bệnh cho người ta, vậy những thứ này là từ đâu đến, lại là lúc nào thì lấy đến?

Nhưng nghĩ đến sau khi đi theo Mạnh Lâm Thanh, hắn đã gặp phải không ít tình huống như vậy, vì thế rất thông minh không nhiều lời.

Tóm lại thiếu gia không có làm hại bọn họ, hắn cũng không cần quản quá nhiều.

Đêm đó, mọi người đều ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, Mạnh Lâm Thanh ăn sáng xong, sau đó trở về phòng thay bộ đồ bảo hộ của mình rồi mới xuất hiện trước mặt mọi người.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 113



“Cái này...” Tử Ngọc kinh ngạc.

Nếu không phải Mạnh Lâm Thanh từ trong phòng của mình đi ra, ai có thể nhận ra đây là nàng?

“Thiếu, thiếu gia, người hôm nay cả ngày đều phải như vậy để khám bệnh cho người bệnh sao?” Tử Ngọc nghi ngờ hỏi.

“Không chỉ hôm nay, mà là mỗi ngày.” Mạnh Lâm Thanh trả lời.

Ngay lúc Tử Ngọc há to miệng tỏ vẻ kinh ngạc, Tuỳ Phong hiểu chuyện đã bê quạt đến y quán.

So sánh với vị trí khám bệnh thường ngày của Mạnh Lâm Thanh, đặt hai chiếc quạt đối diện nhau thổi, còn những chiếc quạt còn lại thì đều được bày ra sân phơi nắng.

“Đeo khẩu trang vào, mở cửa thôi.” Tuỳ Phong vỗ vỗ đầu Tử Ngọc.

“Không được phép vỗ đầu ta!” Tử Ngọc đi theo sau Tuỳ Phong, toan vỗ đầu hắn.

Y quán mở cửa, rất nhanh đã có người bệnh đến.

“Bạch đại phu đâu, Bạch đại phu đâu?” Người bệnh này đi đến chỗ khám bệnh, ngồi đối diện Mạnh Lâm Thanh, còn đang xoay cổ tìm kiếm.

“Khụ khụ…” Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ mặt bàn, bất đắc dĩ nói: "Ta ở đây.”

“A? Ngươi là Bạch đại phu?”

Nhìn người che chắn kín mít, người bệnh căn bản không dám tin hắn chính là Bạch Tử Ngọc, không ngừng nghiêng đầu đánh giá hắn.

“Có thật không vậy, đừng nói là có người mạo danh Bạch đại phu đấy chứ?”

“Đúng vậy, chúng ta tìm chính là Bạch đại phu, đừng có mèo mả gà đồng gì cũng ra lừa người!”

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Vẫn là Tử Ngọc ra mặt, chứng minh hắn thật sự là Bạch Tử Ngọc, người bệnh mới thôi.

Thế nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.

“Bạch đại phu, vậy sao hôm nay người lại ăn mặc như vậy?”

Không thể nói là sợ bị bọn họ lây bệnh dịch được, Mạnh Lâm Thanh từ chối trả lời, Tử Ngọc nhanh chóng lĩnh hội được ý tứ của thiếu gia nhà mình.

Chống nạnh, Tử Ngọc dạy dỗ tên người bệnh nhiều chuyện.

“Ngươi rốt cuộc là tới xem bệnh hay là làm gì, rảnh rỗi lắm sao? Nhưng mà thiếu gia nhà ta rất bận, ngươi không xem thì đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian của những người bệnh khác!”

Tên người bệnh lập tức bị phản bác đến mức không nói nên lời, ngoan ngoãn đưa tay ra.

Ngoại trừ bộ đồ bảo hộ của Mạnh Lâm Thanh, hai chiếc quạt điện được đặt ở đó cũng nhận được sự chú ý của các người bệnh.

Mọi người không dám đi làm phiền Bạch đại phu nữa, chỉ có thể bám lấy Tử Ngọc cùng Tuỳ Phong hỏi han không ngừng.

Tuỳ Phong thì đã quen với việc “giả câm giả điếc”, trực tiếp không để ý tới những câu hỏi ồn ào của những người này, nhưng Tử Ngọc thực sự là phiền không chịu nổi chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho mọi người.

“Là quạt, ngươi không cảm nhận được sao? Nó có thể thổi ra gió, tuy là gió nóng nhưng cũng tốt hơn là không có gió, ngươi không cảm thấy y quán mát mẻ hơn bên ngoài một chút sao?”

Giới thiệu đến đây Tử Ngọc rất đắc ý, dù sao thứ đồ chơi mới mẻ này nàng dám chắc chắn, chỉ có nhà bọn họ mới có.

“Đúng là mát thật, các ngươi mua ở đâu vậy?” Tên người bệnh hỏi.

“Không phải mua.” Khi được hỏi câu này, Tuỳ Phong lại giành trả lời: "Là thân thích ở ngoại bang tặng.”

Kệ đi, trước tiên cứ bịa đại một cái đã.

Ban đầu, Tử Ngọc không hiểu vì sao Tuỳ Phong lại nói dối, nhưng một lát sau nàng đã hiểu ra và cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy, thân thích ở ngoại bang tặng, chúng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, rất mới lạ…”

“Vậy thì cái quạt này chắc là rất quý nhỉ?” Tên người bệnh lại hỏi, còn muốn để thân thích ngoại bang của bọn họ cũng mang về cho nhà hắn một cái.

“Giá cả thì không rõ lắm.” Tử Ngọc trả lời qua loa.

Đoạn đối thoại này lọt vào tai Mạnh Lâm Thanh, nàng ngược lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Nói thật, trong không gian còn có mấy cái quạt điện khác nhưng đều là loại cắm điện, lấy ra cũng không dùng được, còn phải kiếm thêm một cái máy phát điện.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 114



Còn loại quạt điện năng lượng mặt trời này, nàng nghĩ ngợi một chút, cũng là lúc trước vì phòng ngừa vạn nhất mới tích trữ, cho nên căn bản là không có tích trữ nhiều.

Tính ra, đại khái có khoảng mười cái.

Nếu thật sự bán quạt điện cho bá tánh, mười cái khẳng định là không đủ. Mà hiện tại nàng không thể xuyên qua thế giới khác để mua, chỉ có thể mua trong trung tâm thương mại do hệ thống ràng buộc.

Trung tâm thương mại của hệ thống cái gì cũng có, nhưng vấn đề là nó không nhận tiền tệ, thứ nó muốn chính là điểm tích lũy thực sự.

Điểm tích lũy là cái gì, đó là thứ còn quý giá hơn cả vàng bạc châu báu, Mạnh Lâm Thanh sẽ xa xỉ đến mức dùng điểm tích lũy để mua quạt điện sao?

Đương nhiên là không.

Ý nghĩ của Mạnh Lâm Thanh rất kiên định, nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện động dùng điểm tích lũy của mình.

Cho nên, bán quạt điện là điều không thể.

Tuỳ Phong có thể nghĩ ra cách dùng thân thích ngoại bang làm cớ, đầu óc cũng khá lanh lợi.

Ngoài những biện pháp này, Mạnh Lâm Thanh còn nhân lúc nghỉ trưa, sắp xếp cho Tuỳ Phong và Tử Ngọc nhiệm vụ mới.

“Mấy ngày nay hai người chạy nhiều chuyến đến chỗ thương nhân dược liệu, đi thu mua dược liệu số lượng lớn, danh sách ta sẽ viết xong đưa cho hai người.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Với cách thức đối phó với bệnh dịch của thế giới này, chỉ cần tin tức không phải là giả, như vậy việc lan truyền đến kinh thành là điều tất yếu.

Mà thật sự đến lúc đó, dược liệu sẽ trở thành tài nguyên quý giá nhất.

Mạnh Lâm Thanh cũng không có ý định tích trữ hàng hóa để kiếm tiền, nhưng không thể đảm bảo người khác sẽ không làm như vậy. Cho nên nàng hy vọng có thể trước tiên tích trữ càng nhiều càng tốt, đến lúc đó nàng vẫn sẽ bán ra với giá cả bình thường.

Dù sao nàng là người mở y quán, không phải là người mở hội từ thiện.

Cái nên kiếm thì phải kiếm, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân lúc quốc gia gặp nạn mà làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy.

“Ta biết rồi.” Tuỳ Phong gật đầu.

Nếu thiếu gia đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy, thì dược liệu chắc chắn không thể thiếu.

Thế là ngày hôm sau, khi các người bệnh đến y quán, đều không thấy bóng dáng của Tử Ngọc và Tuỳ Phong đâu cả.

Mạnh Lâm Thanh kê đơn thuốc cho họ, ghi rõ tên từng người, dặn họ chiều trước khi đóng cửa y quán thì quay lại lấy thuốc.

Từ lần đầu tiên chọn được thương nhân dược liệu hợp tác, Bình An y quán vẫn luôn hợp tác với họ.

Tuỳ Phong và Tử Ngọc đưa danh sách cho thương nhân, sau khi họ chuẩn bị xong thì sẽ trực tiếp giao hàng.

Nhưng lần này số lượng Mạnh Lâm Thanh cần quá lớn, chỉ mua ở một thương nhân là không đủ, vì vậy còn phải đến chỗ thương nhân khác.

May mà sau một thời gian dài bốc thuốc, Tuỳ Phong và Tử Ngọc đã học được cách phân biệt chất lượng dược liệu.

Cho dù có là thương nhân dược liệu gian ác đến đâu, cũng không thể qua mặt được hai người họ.

Cứ như vậy chạy đi chạy lại nhiều ngày, cuối cùng cũng mua được số lượng khiến Mạnh Lâm Thanh hài lòng, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.

“Thiếu gia, bây giờ dược liệu quá nhiều, phía sau tủ thuốc không thể chất hết được.” Tử Ngọc lo lắng.

Ban đầu phía sau tủ thuốc có một khoảng trống lớn là nơi họ cất trữ thuốc, bình thường số lượng cất giữ không nhiều, phía sau đủ để cất. Hơn nữa việc vận chuyển, lấy thuốc cũng rất thuận tiện.

Nhưng bây giờ mua nhiều như vậy, rõ ràng không thể tiếp tục để như vậy được nữa.

“Không sao, ta đã sớm tính toán rồi, còn bảo Trương bà tử dọn dẹp chỗ đó rồi.”

Mạnh Lâm Thanh chỉ vào một căn phòng trống phía sau y quán, sắp xếp: “Căn phòng này sau này sẽ làm kho, chuyên dùng để cất giữ dược liệu, hai người mau chuyển số này vào phân loại cất giữ cho cẩn thận.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 115



Bảo quản dược liệu là có điều kiện, đặc biệt là số lượng lớn dược liệu để cùng nhau, nếu không kiểm soát tốt điều kiện bảo quản, đến lúc đó hỏng sẽ hỏng hết cả mẻ.

Mạnh Lâm Thanh vừa chuẩn bị mọi thứ, vừa khám chữa bệnh cho người bệnh như thường lệ.

Cùng lúc đó trong hoàng cung, Sở Nam Phong nhận được tin tức đang nổi trận lôi đình trên triều.

“Dịch bệnh? Đã bao lâu rồi, bây giờ kinh thành mới nhận được tin tức?!” Sở Nam Phong tức giận vô cùng.

Mười ngày sau, hắn mới nhận được tin tức này.

Theo như Thanh Long bí mật bẩm báo, dịch bệnh ở biên quan, tính từ lúc bắt đầu đến nay đã gần hai tháng rồi.

Vậy mà đến bây giờ hắn mới biết, chứng tỏ các tầng lớp quan lại đều đang cố tình che giấu chuyện này.

“Hoang đường!” Sở Nam Phong phẫn nộ, ngay cả lão ngoan cố cũng không nể mặt.

Kẻ nào đáng mắng đều phải mắng.

Làm hoàng đế sợ nhất điều gì, sợ nhất chính là “trời cao hoàng đế xa”.

Biên quan cách kinh thành quá xa, bên đó thật sự xảy ra chuyện gì, các tầng lớp quan lại bao che cho nhau đều không chịu bẩm báo sự thật, vậy thì hoàng đế ngồi trong kinh thành chẳng khác nào người bị bịt mắt che tai.

“Tốt lắm, chuyện lớn như vậy, từng tên từng tên một to gan lớn mật, vậy mà đến khi không giấu được nữa mới truyền lên đây!”

Sở Nam Phong càng nghĩ càng tức giận.

Có gan che giấu, kết quả không giải quyết được cuối cùng lại trì hoãn thời gian, còn phải ném cái mớ hỗn độn này cho hắn.

Bây giờ hắn chỉ muốn c.h.é.m đầu lũ chó má ở biên quan kia.

“Hoàng thượng bớt giận, hiện nay dịch bệnh ở biên quan đã rất nghiêm trọng, theo ý kiến ngu muội của vi thần, vẫn nên nhanh chóng phái người đến đó, mang theo vật tư cố gắng ngăn chặn tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.” Tả Lĩnh Đô lên tiếng.

Trong những việc lớn, Tả Lĩnh Đô luôn rất nghiêm túc.

Đám lão ngoan cố lúc này lại giả câm giả điếc, ai nấy đều sợ mình bị phái đi.

“Nếu không kịp thời ngăn chặn, e rằng dịch bệnh sẽ lan truyền đến kinh thành.” Tả Lĩnh Đô lo lắng.

“Các vị ái khanh, bình thường không phải đều có rất nhiều lời can gián sao? Bây giờ sao lại im lặng hết rồi?” Sở Nam Phong hỏi ngược lại, lạnh lùng nhìn mọi người phía dưới.

Thôi được rồi, bây giờ không phải là lúc thích hợp để truy cứu trách nhiệm.

Việc cấp bách lúc này, vẫn là phải phái người, vận chuyển vật tư đến biên quan.

“Khoáng đại nhân, ngươi hãy dẫn theo các thái y nhanh chóng đến biên quan, tìm mọi cách ngăn chặn dịch bệnh lây lan, tất cả dược liệu và vật tư sẽ được đưa đến sau.” Sở Nam Phong chọn vị đại thần mà hắn tương đối tin tưởng, giao chuyện này cho ông ta.

Trong thời khắc quan trọng, tất cả nguồn cung dược liệu đều phải ưu tiên cho vùng dịch bệnh.

Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, mọi người đều phải tuân theo.

Do đó, dẫn đến tình trạng thiếu thuốc ở khắp mọi nơi.

“Sao lại tăng giá, tháng trước ta mua dược liệu chưa đến năm mươi lượng bạc, tháng này cùng một lượng như vậy sao lại đòi sáu mươi lượng?”

“Không còn cách nào khác, hiện tại dược liệu đang rất khan hiếm, chúng ta thu mua cũng đắt hơn rồi!”

Thương nhân dược liệu cũng đi thu mua dược liệu từ khắp nơi, khi nhu cầu ngày càng nhiều, thì chi phí thu mua của họ cũng càng cao.

Không phải là vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, mà chỉ là để giữ nguyên lợi nhuận, thì đều phải tăng giá.

Thậm chí có lúc tăng giá cũng không thu mua được dược liệu, phần lớn là tình trạng thiếu thuốc.

Một khâu gặp vấn đề, thì mọi khâu đều bị ảnh hưởng.

“Hoàng đại phu, thang thuốc lần này chẳng phải giống hệt thang An thần trước đây sao? Trước đây ta đến bốc thuốc chỉ có mười văn tiền, sao giờ lại thành mười lăm văn rồi?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 116



“Đúng vậy, hôm nay ta đến bốc thuốc cũng tăng giá rồi!”

“Kỳ lạ thật, sao thuốc của ngươi lại tăng giá, còn thuốc của ta lại không tăng giá nhỉ?”

Vị đại phu của một y quán khác bị người bệnh đuổi theo hỏi, tiểu đồng theo sau giải thích với mọi người, nói là bất đắc dĩ mới phải tăng giá.

“Không thể trách chúng ta được, là do thương nhân dược liệu bên kia tăng giá. Hiện tại khắp nơi đều thiếu thuốc, có thể nhập được hàng đã là may mắn lắm rồi.” Tiểu đồng giải thích.

“Có một số vị thuốc là cần thiết để chữa trị dịch bệnh, chỉ cần liên quan đến những vị thuốc này thì sẽ tăng giá, còn những vị không liên quan thì y quán chúng ta tuyệt đối không tự ý thu thêm chẩn phí.”

Nghe tiểu đồng giải thích, tuy rằng dân chúng vẫn xót tiền nhưng cũng không còn cách nào khác.

Hoàng thượng hạ lệnh phái người đến biên quan, dân chúng đều đã nghe nói, cho nên việc dược liệu khan hiếm cũng là chuyện sớm muộn.

Chỉ là khi rơi vào chính mình, phát hiện ảnh hưởng đến giá cả mua thuốc của mình, mới cảm thấy bực bội như vậy.

“Vậy phải làm sao đây? Cha ta phải thường xuyên đến y quán bốc thuốc, bây giờ tăng giá rồi, chẳng phải là mỗi tháng nhà ta đều không gánh nổi tiền thuốc hay sao?”

“Đại ca ta cũng phải uống thuốc hàng ngày, ôi, đừng đến lúc dịch bệnh chưa đến mà thuốc đã không còn mà uống!”

Đều là những người dân lao động bình thường, cuộc sống vốn đã chật vật, dược liệu tăng giá đối với họ ảnh hưởng không nhỏ.

Trong phút chốc, các y quán đều tràn ngập tiếng oán than.

Nhưng dân chúng cũng là người hiểu chuyện, biết rằng đây là do dịch bệnh ở biên quan gây ra. Cho dù họ có ý kiến, nhưng những người dân đang phải gánh chịu dịch bệnh chẳng phải còn thê thảm hơn sao?

Những người dân cùng đến khám bệnh, đều đang bàn tán xem sau này phải làm sao, làm thế nào để giải quyết vấn đề tiền thuốc tăng giá.

“Lão Trương, sao đi y quán về mà ngươi vẫn mang vẻ mặt ủ rũ vậy?”

“Ôi, chẳng phải là dược liệu tăng giá sao, tiền thuốc men mỗi tháng của nhà ta cũng phải tăng theo. Nếu dịch bệnh không mau chóng kết thúc, cũng không biết còn uống nổi thuốc nữa hay không đây!”

“Tăng giá rồi sao? Không có đâu, nhà ta mới từ Bình An y quán về, bốc thuốc y hệt như trước đây, không nghe nói tăng giá gì cả!”

“Thật hay giả vậy, Bình An y quán bên đó không tăng giá sao? Nghe nói chỉ có dược liệu liên quan đến dịch bệnh mới tăng giá, còn lại không tăng giá, có phải trong phương thuốc của ngươi không có những vị thuốc tăng giá đó không?”

“Chuyện này ta cũng không rõ, hay là ngươi đến Bình An y quán xem sao? Dù sao Bạch đại phu cũng lợi hại như vậy, còn từng băng bó cho Hoàng thượng, ngươi đến đó xem thử đi!”

Thế là tin tức này nhanh chóng lan truyền trong số những người bệnh, ngày càng nhiều người nghe nói dược liệu của Bình An y quán không tăng giá, liền đổ xô đến.

“Bạch đại phu, dược liệu bên y quán của ngài đều không tăng giá sao?”

Người đến quá đông, Mạnh Lâm Thanh quá bận căn bản không có thời gian tiếp đón, chỉ có thể dựa vào Tuỳ Phong và Tử Ngọc.

“Đúng vậy, tại sao cùng một thang thuốc mà bốc ở đây lại có giá như ngày thường, còn đến y quán khác đều tăng giá vậy?”

Bởi vì y quán khác cũng không phải vì kiếm tiền mà tăng giá, nên dân chúng vẫn có thể thông cảm được.

Vậy nên càng thêm nghi hoặc vì sao Bình An y quán không tăng giá, chẳng lẽ thương nhân dược liệu lại phân biệt đối xử khi định giá sao?

“Trước đó trong kinh thành có lời đồn đãi biên quan có dịch bệnh, Bạch đại phu nhà chúng ta đã chuẩn bị trước, đặt mua số lượng lớn dược liệu. Cho nên trước khi số dược liệu này dùng hết, Bình An y quán sẽ không tăng giá.” Tử Ngọc giải thích.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 117



“Không sai, nhưng sau khi dùng hết, chúng ta cũng không đảm bảo có tăng giá hay không.” Tuỳ Phong bổ sung.

Định giá dược liệu của y quán thường dựa theo giá thu mua, nếu như giá thu mua dược liệu tăng lên vậy giá bán tự nhiên cũng sẽ tăng theo.

Tình hình hiện tại, hoàn toàn không cần thiết phải dìm hàng y quán khác.

“Hoá ra là vậy, vậy thì tốt quá! Vậy sau này chúng ta đều đến Bình An y quán mua thuốc, đợi tăng giá rồi tính!”

“Đúng đúng đúng, ta phải nói cho lão Trương nhà bên biết mới được, lão huynh ấy mỗi tháng đều phải bốc thuốc!”

“Đúng vậy, may mà còn có Bình An y quán, thật may nhờ có Bạch đại phu!”

Trong khoảng thời gian ngắn, đánh giá của bá tánh đối với Bạch Tử Ngọc và Bình An y quán càng thêm tốt đẹp, hơn nữa đều “rủ rê bằng hữu” đến đây khám bệnh bốc thuốc.

Điều này trực tiếp dẫn đến việc Bình An y quán mỗi ngày đều có người bệnh xếp hàng dài, còn những y quán khác lại vắng như chùa bà đanh.

“Thiếu gia, hôm nay người đến đông quá đi mất!” Tử Ngọc từ vui mừng lúc đầu, đến bây giờ đã trở nên sợ hãi.

Tuy rằng người bệnh đông là chuyện tốt, nhưng một khi đã vượt quá sức chịu đựng, một mình Mạnh Lâm Thanh căn bản không thể nào khám hết được.

Ví dụ như hôm qua, để khám hết cho những người bệnh đang xếp hàng, Mạnh Lâm Thanh phải đến muộn hơn nửa canh giờ so với thường ngày mới đóng cửa.

Thời tiết vốn đã nóng bức không chịu nổi, Mạnh Lâm Thanh lại còn mặc đồ bảo hộ, thời gian lâu sẽ đặc biệt khó chịu.

“Cứ tiếp tục như vậy không được.” Mạnh Lâm Thanh cau mày nói.

Y quán chỉ có một mình nàng là đại phu, không thể để nàng gắng sức mãi được.

“Vẫn là phải phát số thứ tự, mỗi ngày giới hạn số lượng, vượt quá con số này thì mời bọn họ ngày mai quay lại.” Mạnh Lâm Thanh quyết định.

“Vâng.” Tử Ngọc vội vàng đi thực hiện.

Nhưng người bệnh đều không muốn đến y quán khác, bởi vì thuốc bên đó rất đắt. Nhưng Bình An y quán bên này mỗi ngày đều giới hạn số lượng, đi muộn một bước là không khám được.

“Bạch đại phu, thuốc ở đây của ngài rẻ hơn một chút, chúng ta đều không phải gia đình giàu có gì, ngài xem có thể nghĩ cách thêm số được không?” Có người bệnh đến thương lượng cầu xin.

Mạnh Lâm Thanh biết nàng tuyệt đối không thể mềm lòng.

Loại chuyện này nhất định phải ngay từ đầu đã đặt ra quy củ rõ ràng, không thể dễ dàng phá vỡ. Nếu không sẽ rối loạn quy củ, giới hạn số lượng sẽ mất đi ý nghĩa.

Thông tình đạt lý một lần, vậy lần thứ hai thì sao?

Người bệnh đều là hướng đến dược liệu giá rẻ mà đến, Mạnh Lâm Thanh rất rõ ràng điểm này, vì vậy nghĩ ra cách giải quyết.

“Mọi người có thể đến y quán khác khám bệnh, sau đó cầm đơn thuốc đến chỗ chúng ta mua thuốc.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Mọi người nghe xong, quả thực là đạo lý như vậy.

Y quán khác tăng giá, chỉ giới hạn ở việc dược liệu cần thiết cho dịch bệnh tăng giá, dược liệu thông thường cũng như tiền khám bệnh đều không tăng giá.

“Đúng vậy, đây quả là một cách hay!”

Vì vậy những người bệnh không xếp hàng kịp, lại nhao nhao chạy đến y quán khác khám bệnh.

Những y quán kia yên ắng được mấy ngày, còn tưởng rằng gần đây sẽ không có người bệnh đến nữa, không ngờ lúc này lại đến khá đông.

“Dược liệu bên Bình An y quán cũng dùng hết rồi sao?” Tiểu đồng lẩm bẩm.

Kết quả là những người bệnh này sau khi khám bệnh ở y quán nhà mình xong, hướng đại phu nói lời cảm tạ rồi trả tiền khám bệnh, căn bản không đến chỗ tiểu đồng mà trực tiếp bỏ đi.

“Vương đại phu, có chuyện gì vậy, ta thấy đến mấy ca bệnh rồi, kết quả sao lại không ai đến bốc thuốc?” Tiểu đồng vẻ mặt hoang mang.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 118



Vương đại phu lắc đầu, người ta là người bệnh cũng thật thà, đều nói thật hết.

“Đều đến Bình An y quán bên kia bốc thuốc hết rồi, dược liệu bên đó rẻ!” Vương đại phu bất đắc dĩ nói.

Tiểu đồng cúi đầu thở dài.

Cứ như vậy, rốt cuộc cũng đạt thành một loại cân bằng vi diệu nào đó, giải quyết được vấn đề “mua thuốc đắt” của bá tánh.

Các y quán khác cũng coi như có thu nhập, ít nhất là phần chẩn bệnh đã thu được.

Còn về phía Bình An y quán, từ chỗ người bệnh xếp hàng dài dằng dặc, giờ đã chuyển thành người đến mua thuốc xếp hàng dài dằng dặc.

Mà mọi người đều đến vì dược liệu, lần này, cho dù là Mạnh Lâm Thanh cũng không nghĩ ra cách nào để giải quyết tình trạng bận rộn hiện tại.

Trà giải nhiệt hiện tại hoàn toàn giao cho Trương bà tử ở hậu viện nấu, nấu xong lại để Tùy Phong ra sau khuân vào.

Ở phía trước, Tử Ngọc và Tùy Phong cơ bản đều đang bốc thuốc, không ngừng bốc thuốc.

Ngoài đơn thuốc do Mạnh Lâm Thanh kê, còn có những người bệnh khác cầm đơn thuốc của đại phu khác đến.

Đội ngũ được chia thành hai hàng, đơn thuốc do Mạnh Lâm Thanh kê có thể ưu tiên bốc không cần xếp hàng, còn những người đến từ y quán khác thì phải xếp hàng theo thứ tự.

Đương nhiên, các người bệnh cũng không có ý kiến gì về sự sắp xếp này, dù sao có thể mua được dược liệu rẻ của Bình An y quán đối với họ mà nói đã là kết quả rất tốt rồi.

Chỉ khổ cho Tùy Phong và Tử Ngọc, cả ngày, ngay cả thời gian th* d*c uống miếng nước cũng không có.

Hôm nay bận rộn xong, Tử Ngọc nằm vật ra sân, ngay cả Trương bà tử gọi ăn cơm nàng cũng không muốn động đậy.

Phải biết rằng, ngày thường người chạy nhanh nhất khi đến giờ ăn cơm chính là nàng.

“Tử Ngọc, ăn cơm thôi!” Trương bà tử không thấy người đâu, bèn đi ra tìm.

“Trương bà tử, ta ăn không nổi, bây giờ con mệt quá…” Tử Ngọc nói, giọng yếu ớt như sắp tắt thở, nàng cảm thấy toàn thân mỗi khớp xương như bị tháo rời ra vậy.

Mạnh Lâm Thanh vừa lúc đi đến sân, Tử Ngọc lập tức than thở.

Dù sao thì nàng cũng không thể sống nổi những ngày tháng như thế này nữa, gần như tất cả mọi người đều đến Bình An y quán mua thuốc. Nàng và Tùy Phong có thể gắng gượng được ba ngày năm ngày, nhưng thời gian dài hơn nữa, ai mà chịu nổi?

“Thiếu gia thiếu gia! Thật sự không phải ta lười biếng, nhưng mà bây giờ lượng thuốc cần bốc nhiều quá! Ta và Tùy Phong từ lúc mở cửa đã bốc thuốc, đến lúc đóng cửa rồi mà vẫn còn đang bốc, đầu ta sắp choáng váng rồi!”

“Thiếu gia, hay là người cũng kê cho ta mấy thang thuốc đi, ta cảm thấy ta cần phải bồi bổ một chút.”

Nhìn bộ dạng mệt mỏi rã rời của Tử Ngọc, Mạnh Lâm Thanh đã nhận thức được vấn đề này.

Tuyệt đối không thể bắt một con cừu mà vặt lông mãi được, vặt trụi lông rồi thì làm sao?

Phải phát triển bền vững mới được.

Hơn nữa, cùng với danh tiếng của Bình An y quán ngày càng vang xa, quả thực người bệnh ngày càng đông, phải nghĩ cách giải quyết tình trạng quá bận rộn này.

Cách đơn giản nhất là thuê thêm một tiểu đồng đến làm việc.

Nói đơn giản thì cũng không hẳn là đơn giản, bởi vì thân phận của Mạnh Lâm Thanh đặc biệt, tùy tiện tuyển người vào nàng thật sự không yên tâm lắm…

Chờ đã, hình như còn có một người rất thích hợp.

Mạnh Lâm Thanh lập tức đưa ra quyết định trong lòng.

“Tử Ngọc, ngươi yên tâm, cố gắng thêm một ngày nữa, ta sẽ tìm thêm một người đến y quán giúp đỡ, chia sẻ bớt công việc cho ngươi và Tùy Phong.” Mạnh Lâm Thanh vỗ vai nàng nói.

“Thật sao?” Tử Ngọc lập tức cảm thấy mình sống lại: "Thật sự sẽ có thêm một người đến giúp sao?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 119



“Đương nhiên rồi.”

“Tốt quá!” Tử Ngọc đã khôi phục năng lượng, lúc này mới cảm thấy đói bụng, vội vàng chạy vào ăn cơm tối mà Trương bà tử đã chuẩn bị sẵn.

Buổi tối, sau khi dỗ đám nhóc con ngủ, Mạnh Lâm Thanh lặng lẽ đi vào không gian.

“Ký chủ, người có gì dặn dò sao?” 138 lập tức xuất hiện.

Mạnh Lâm Thanh ngồi đối diện với nàng, đánh giá nàng.

138 cảm thấy cả người không được tự nhiên, luôn cảm thấy ký chủ hôm nay hình như lại đang ấp ủ điều gì đó, ánh mắt đó trông rất giống đang tính toán điều gì đó.

“Ký chủ?”

“138, ngươi từ hệ thống hóa thành hình người, ngoại hình…” Mạnh Lâm Thanh dùng tay khoa tay múa chân trên không trung, phác họa hình dáng của 138, tiếp tục nói: "Hình dáng hiện tại là do ngươi tự chọn sao? Sau khi chọn rồi, còn có thể đổi được không?”

138 lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của ký chủ.

“Là ta tự chọn đấy, đương nhiên là có thể đổi được.”

Đùa sao, nó đường đường là một hệ thống, chuyện nhỏ này sao có thể làm khó được nó chứ?

“Ký chủ, rốt cuộc người muốn làm gì?” 138 thật sự bất an, nó đã từng đi theo không ít ký chủ, nhưng Mạnh Lâm Thanh là người khó hầu hạ nhất.

Cho nên nó kỳ thực có chút “sợ” Mạnh Lâm Thanh.

“Đừng sốt ruột mà, vậy ngươi trước tiên biến hóa cho ta xem thử, chính là… biến lớn hơn một chút, thành thục một chút, nhìn qua càng gần với trạng thái mười bốn mười lăm tuổi ấy.” Mạnh Lâm Thanh bắt đầu đưa ra yêu cầu.

Muốn để 138 đi theo nàng ra ngoài, ở Bình An y quán làm tiểu dược đồng, nếu là bộ dạng lúc trước ăn lẩu của Tiểu Bát không thích hợp.

Nhìn quá nhỏ, không có sức thuyết phục.

“À.” 138 choáng váng nghe lời, dựa theo yêu cầu của ký chủ, bắt đầu biến hóa hình dạng của mình.

“Như vậy có thể chứ?” Sau khi biến thân, 138 xách làn váy nhỏ màu hồng phấn, ở trước mặt Mạnh Lâm Thanh xoay một vòng.

“Ừm, không tệ.” Mạnh Lâm Thanh sờ cằm đánh giá.

Lúc này hình tượng của 138, so với nàng muốn đã rất gần, cứ như vậy mang ra ngoài làm tiểu dược đồng không còn gì thích hợp hơn.

“Bàn bạc với ngươi một việc.” Mạnh Lâm Thanh trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

138 đang cười hì hì xoay người nhanh chóng biến sắc mặt, quay đầu lại đứng yên, nhìn chằm chằm Mạnh Lâm Thanh.

Nó biết, ký chủ hiện tại nói mới là trọng điểm hôm nay.

“Việc gì?”

“Y quán của ta ở thế giới này gần đây rất bận, thiếu một tiểu dược đồng bốc thuốc, ta cảm thấy ngươi rất thích hợp, ngươi thấy sao?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

138 không biết nói gì: “…”

Quả nhiên!

Nó đã biết, ký chủ vừa đến nhất định sẽ không có chuyện gì tốt, chỉ là nó thế nào cũng không ngờ tới, thế mà muốn nó đi theo ra ngoài làm công!

Tính ra, 138 đã đi theo Mạnh Lâm Thanh dạo chơi mấy thế giới, kiếp này của Mạnh Lâm Thanh đối với 138 mà nói là trạng thái bán hưu trí của nó.

Bởi vì chỉ cần bồi Mạnh Lâm Thanh sống hết đời này, 138 có thể vinh quang về hưu.

Vạn vạn không ngờ tới, đã thành lão nhân sắp về hưu còn phải đi theo ký chủ ra ngoài chịu khổ làm công, chịu mệt nhọc làm việc, sao nó lại thảm như vậy chứ!

“Không, không thể thương lượng sao?” 138 giãy giụa nói.

“Đương nhiên có thể thương lượng.” Mạnh Lâm Thanh không cần nghĩ ngợi liền nói, tuy rằng nàng có chút ý tứ bóc lột, nhưng nàng vẫn là người rất dân chủ, thật đấy.

“Ngươi nghĩ xem, đi theo ta ra ngoài chơi có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện thú vị, còn có thể ăn lẩu, không đáng giá sao?”

138 trầm mặc: “…”

Đáng ghét, quá phạm quy, thế mà vào lúc này lại nhắc tới lẩu, đây với uy h.i.ế.p có gì khác biệt?

Hu hu hu nhưng mà nó chính là ăn bộ này, có thể ăn lẩu, hình như… làm công cũng không phải không thể nhịn.
 
Back
Top Bottom