Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 100



“Tham kiến Hoàng thượng!”

Bá tánh lần đầu tiên nhìn thấy Thiên tử, trong lòng ai nấy đều kích động muốn chết, giống như trong nháy mắt đã được chữa khỏi bệnh, tinh thần quắc thước.

Đều đặc biệt muốn lén nhìn Sở Nam Phong, lại lo lắng trước mặt Hoàng thượng thất lễ, quả thực nghẹn c.h.ế.t mất.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ, tự nhiên cũng bao gồm Mạnh Lâm Thanh.

Trong lòng nàng tràn đầy các loại oán trách, không gì khác ngoài việc đang mắng chửi Sở Nam Phong tên cẩu nam nhân này.

Cầu phúc thì cầu phúc đi, vì sao nhất định phải đi qua y quán của nàng?

Được rồi, coi như không thể không đi qua y quán của nàng, coi như xui xẻo như vậy bị thương, nhưng có cần thiết phải vào y quán của nàng sao? Nàng không tin là người đi theo không có Thái y!

Được rồi, coi như là đã vào y quán của nàng, vì sao nhất định phải mặc long bào?

Nếu không phải long bào c.h.ế.t tiệt kia, nàng cần gì phải quỳ xuống cho tên cẩu nam nhân kia?

Mạnh Lâm Thanh trong lòng tức giận nghiến răng nghiến lợi, trên mặt bất động như núi giả chết, ngay cả câu hỏi vừa rồi của Sở Nam Phong cũng không muốn để ý tới.

Nhưng nàng không để ý tới, luôn có những thứ không có mắt nhìn.

“Hồi Hoàng thượng, Bạch đại phu có ở đây.” Một người bệnh chủ động lên tiếng, chuyện này khiến hắn kích động muốn chết.

Hắn cùng Hoàng thượng nói chuyện, chuyện này có thể để hắn khoe khoang cả đời!

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Là tên người bệnh nào không biết nhìn, đưa vào danh sách đen, về sau đều không cho phép đến Bình An y quán khám bệnh nữa!

Sở Nam Phong không để ý đến bá tánh nhiệt tình, hắn đã nhìn thấy Bạch Tử Ngọc, đi đến trước mặt đối phương.

“Bạch đại phu, trẫm bị thương, còn phải làm phiền Bạch đại phu giúp trẫm xử lý vết thương.” Sở Nam Phong nói, hắn nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc, mà đối phương quỳ trước mặt hắn chưa từng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Mạnh Lâm Thanh trong lòng thầm oán, làm phiền? Đã biết rất phiền phức vì sao còn muốn vào đây?

Thái hậu và Thái y chờ người tự nhiên cũng đi theo vào, thấy Bạch Tử Ngọc chậm chạp không nói, Thái hậu nhất thời bất mãn.

“Hoàng thượng đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Thái hậu cau mày quát lớn.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy phiền muốn chết, nhưng không thể không cúi đầu. Nàng cho dù có ghét tên cẩu nam nhân kia đến đâu, cũng biết lúc này nàng không còn lựa chọn nào khác.

“Vâng, Hoàng thượng.” Mạnh Lâm Thanh đứng dậy, đi vào phòng trong lấy hòm thuốc nhỏ của mình: "Mời Hoàng thượng vào trong ngồi chờ.”

Quay người lại, Mạnh Lâm Thanh liền không chút kiêng kỵ trợn mắt.

Tên khốn nạn này thật biết cách giả vờ, nhìn mà thấy chướng mắt!

Lúc cầm hòm thuốc đến, Mạnh Lâm Thanh đã thay đổi sắc mặt, cung kính hơn rất nhiều, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy nàng đã hiểu ra.

Đã không thể cãi cọ với tên khốn nạn này, chi bằng cứ chăm sóc vết thương cho hắn cho tốt, may mắn thì kiếm được một khoản, còn không thì băng bó xong đuổi đi cho khuất mắt.

Mạnh Lâm Thanh thản nhiên xử lý vết thương cho Sở Nam Phong, nàng chuyên tâm nhìn vào vết thương, nhìn vào động tác trên tay mình, những thứ khác đều không quan tâm.

Cùng lúc đó, Sở Nam Phong cũng đang chuyên tâm nhìn Bạch Tử Ngọc - tay.

Kỳ lạ thật, hắn lại cảm thấy bàn tay của Bạch Tử Ngọc rất đẹp, mang một vẻ đẹp thanh tú.

Bạch Tử Ngọc không cao lớn, nhưng tuyệt đối không yếu đuối.

Một nam nhân, sao có thể có một đôi tay như vậy?

Cho dù y là đại phu, cho dù tay nghề của hắn hẳn là không tệ, nhưng đôi tay này cũng quá giống tay nữ nhân.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 101



Mạnh Lâm Thanh biết tên khốn nạn kia đang nhìn mình, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ánh mắt hắn khi nhìn vào người mình.

Nhưng nàng lựa chọn làm lơ chỉ chuyên tâm làm việc của mình, dù sao bên cạnh còn có thái y đang nhìn chằm chằm, sợ mình đắc tội với long thể tôn quý.

Sở Nam Phong nhìn Bạch Tử Ngọc, cảm thấy hắn rất bình tĩnh.

Thường dân bách tính nhìn thấy đương kim thánh thượng, sao có thể không kích động?

Những thường dân bách tính bên cạnh bề ngoài thì yên tĩnh, nhưng thực chất bên trong đang dậy sóng chính là ví dụ rõ ràng nhất, nhưng Bạch Tử Ngọc lại không hề như vậy.

Sự bình tĩnh ung dung này khiến Sở Nam Phong lại càng đánh giá cao Bạch Tử Ngọc hơn một bậc.

Nhưng... có phải là quá bình tĩnh rồi không?

Trước đây, khi cải trang vi hành đến Bình An y quán, Sở Nam Phong chỉ thay đổi cách ăn mặc, mặc y phục giản dị còn khuôn mặt thì không hề động đến.

Cho nên, khuôn mặt hiện tại của hắn và lúc gặp Bạch Tử Ngọc hẳn là không có gì khác biệt.

Với dung mạo của hắn, không thể nào khiến người ta không nhớ nổi như vậy chứ?

Sở Nam Phong có chút tức giận.

Nhưng hắn không nói.

Mạnh Lâm Thanh băng bó vết thương cho Sở Nam Phong xong, liền bắt đầu viết phương thuốc.

Mỗi một bước trong đó, đương nhiên đều không thể thiếu sự giám sát của thái y.

"Lưu thái y, không có vấn đề gì chứ?" Thái hậu liếc mắt nhìn Bạch Tử Ngọc, mang theo sự không tin tưởng rõ ràng, và một tia chán ghét cố ý không che giấu.

Loại đại phu tầm thường này mà cũng có thể băng bó cho hoàng nhi của bà, quả thực là tổ mộ bốc khói xanh!

"Bẩm thái hậu, theo thần quan sát, vị đại phu này xử lý không có sai sót, phương thuốc cũng không có vấn đề." Lưu thái y như thực bẩm báo, hắn ta vừa rồi quả thực đã xem xét kỹ lưỡng.

Thái hậu kiêu ngạo quay đầu đi, không nói gì nữa, nhưng thái độ vẫn là vừa bất mãn vừa khinh thường.

Mạnh Lâm Thanh không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ác ý tỏa ra từ đối phương, nhưng nàng không để tâm.

"Tuỳ Phong, bốc thuốc." Mạnh Lâm Thanh đưa phương thuốc cho Tuỳ Phong.

Sở Nam Phong lúc này mới lên tiếng hỏi Bạch Tử Ngọc, cũng không vòng vo hỏi thẳng vào vấn đề.

"Bạch đại phu, ngươi dường như không hề ngạc nhiên trước thân phận của trẫm, vì sao vậy?"

Khi hỏi, Sở Nam Phong vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc, không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của y.

Trong lòng Mạnh Lâm Thanh đã thúc giục tên khốn nạn kia mau cút đi rồi, nhưng vở kịch vẫn phải diễn tiếp, tên khốn nạn kia chưa đi nàng không thể dừng lại.

Nàng hơi nghiêng đầu muốn thể hiện sự nghi hoặc của mình, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hoàng thượng, diễn xuất vô cùng nhập tâm.

Mạnh Lâm Thanh hành lễ xong, mới hỏi: "Hoàng thượng, thảo dân không hiểu ý ngài là gì?"

"Ngươi ngẩng đầu lên." Sở Nam Phong bảo Bạch Tử Ngọc nhìn hắn.

Mạnh Lâm Thanh đành phải ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn thì nhìn, chạm vào ánh mắt của tên khốn nạn kia, nhưng nàng vẫn tiếp tục giả vờ ngây thơ.

Chỉ thấy nàng hơi nhíu mày, nhưng lại không thể hiện ra phản ứng mà Sở Nam Phong muốn thấy.

Sở Nam Phong hơi nghi ngờ.

"Bạch đại phu không nhớ trẫm sao?" Sở Nam Phong nói thẳng.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thảo dân chỉ là một tiểu đại phu tầm thường, hôm nay là lần đầu tiên được diện kiến long nhan, sao có thể nói là không nhớ được ạ?” Mạnh Lâm Thanh chân thành nghi hoặc hỏi.

Nếu nói lúc đầu Sở Nam Phong bởi vì sự bình tĩnh của Bạch Tử Ngọc, cùng với việc không nhận ra mình mà có chút tức giận, vậy thì bây giờ chính là cực kỳ tức giận!

Tên Bạch Tử Ngọc này vậy mà không nhớ nổi hình dáng của mình?

Hắn đã nhắc nhở như vậy rồi, hơn nữa khoảng thời gian từ lần gặp trước đến nay mới được bao lâu?

Bạch Tử Ngọc không nhớ.

Vậy mà thật sự không nhớ nổi hình dáng của mình!

Sao có thể như vậy?

Với dung mạo của hắn, cho dù nói khiến người ta gặp một lần là nhớ mãi không quên cũng tuyệt đối không có thành phần tự phụ trong đó, tên Bạch Tử Ngọc này dám không nhớ hắn!

Sở Nam Phong càng nghĩ càng tức giận.

Oái oăm thay hắn lại không thể nói thẳng ra mình đang tức giận vì điều gì, chẳng lẽ hắn nói Bạch Tử Ngọc không nhớ hắn, cho nên muốn trách phạt Bạch Tử Ngọc?

Hắn không thể nào nói ra những lời như vậy, cho nên chỉ có thể tự mình buồn bực.

Tuy đã vào trong y quán nhưng không ít ám vệ cùng với Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bốn người, vẫn luôn âm thầm chú ý đến động tĩnh bên này.

Nghe được lời nói của chủ tử nhà mình, nhìn thấy biểu cảm của hắn, rất nhiều ám vệ đều không nhịn được mà lén lút cười trộm.

Về phần Thanh Long bọn họ bốn người, đã sớm nhịn đến mức sắp nội thương rồi.

Chủ tử vậy mà cũng có lúc phải chịu ấm ức!

Chủ tử nhà mình thích vị Bạch đại phu này, nói thật là rất thú vị. Dung mạo của chủ tử bọn họ, nói một cách công bằng, đích thực là rất tuấn tú, sao có thể đến mức không nhớ nổi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 102



Mặc dù cố gắng che giấu, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn có thể nhận ra sự khó chịu của Sở Nam Phong. Nói trắng ra là Mạnh Lâm Thanh cố ý làm như vậy, nàng chính là muốn tên cẩu nam nhân này phải khó chịu.

Hơn nữa là khó chịu đến mức không thể phát tác.

Cẩu nam nhân càng khó chịu, trong lòng Mạnh Lâm Thanh càng hả hê.

Ai bảo hắn cố ý mặc long bào chạy đến y quán tự lộ thân phận, nàng còn nhớ rõ mối thù quỳ gối trước mặt hắn.

Đương nhiên, bề ngoài không thể để lộ ý vui mừng, còn phải “vuốt lông” cho cẩu nam nhân.

“Thảo dân kinh hãi, nếu lời nói cử chỉ của thảo dân có chỗ nào mạo phạm Hoàng thượng, mong Hoàng thượng thứ lỗi.” Mạnh Lâm Thanh chắp tay, thành khẩn nói, thậm chí không dám nhìn thẳng Hoàng thượng.

Được, Sở Nam Phong càng thêm tức giận.

Kinh hãi? Theo hắn thấy, tiểu đại phu này một chút cũng không kinh hãi, một câu nói còn giỏi chọc tức người hơn một câu.

Uất ức lại không thể phát tác, Sở Nam Phong tức giận đến cực điểm, một khắc cũng không muốn ở lại thêm. Giống như người chủ động muốn vào lúc trước căn bản không phải là hắn, mặt đen lại phất tay áo bỏ đi.

“Cung tiễn Hoàng thượng.” Mạnh Lâm Thanh nói, trong lòng vui mừng không thôi.

Cẩu nam nhân rốt cuộc cũng đi rồi.

Thái hậu thấy Hoàng đế phản ứng như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ, ánh mắt dò xét đảo qua đảo lại trên người Bạch Tử Ngọc.

Nghe ý tứ trong lời nói của nhi tử vừa rồi, chẳng lẽ hắn đã sớm quen biết tiểu đại phu này rồi sao?

Biết con trai thỉnh thoảng sẽ lén trốn khỏi cung đi dạo, Thái hậu không cảm thấy con trai quen biết một thường dân có gì kỳ lạ, cho nên cũng không để trong lòng.

“Này.” Thái hậu nháy mắt với cung nữ thân cận, hướng về phía Bạch Tử Ngọc.

Cung nữ hiểu ý, căn bản không cần Thái hậu nói thêm một chữ, lập tức từ trong n.g.ự.c móc ra một túi bạc.

“Thái hậu nương nương thưởng cho ngươi.” Cung nữ cao ngạo nói.

Có thể leo lên được vị trí cung nữ thân cận, Thu Thiền rất giỏi quan sát lời nói sắc mặt người khác.

Chỉ từ khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung vừa rồi, Thu Thiền có thể cảm nhận được Thái hậu không thích tiểu đại phu này, cho nên khi nàng đối mặt với Bạch Tử Ngọc tự nhiên mà ra vẻ ta đây.

Mạnh Lâm Thanh ngược lại không quan tâm thái độ của bọn họ, có bạc đưa là được.

“Đa tạ Thái hậu ban thưởng.” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên nhận lấy túi tiền, cầm trên tay ước lượng một chút.

Thu Thiền chú ý tới động tác nhỏ của Bạch Tử Ngọc, trong lòng càng thêm xem thường hắn.

Chỉ một chút như vậy mà đã lộ ra vẻ mặt kiếm chác được, thật là khó coi.

Thái hậu sau đó rời đi, những người đi theo tự nhiên cũng nối gót.

Chờ đến khi tất cả quý nhân đều rời đi, trong y quán lại chỉ còn lại những người ban đầu, bầu không khí im lặng trong nháy mắt giống như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi.

Nổ tung.

“Trời ơi, vừa rồi ta nói chuyện với Hoàng thượng, ta nói chuyện với Hoàng thượng!”

“Cả đời này cũng chưa từng nghĩ tới có thể tiếp xúc gần gũi với quý nhân trong cung như vậy, lời to rồi, hôm nay ta lời to rồi!”

“Các ngươi có nhìn thấy không, Thái hậu nương nương bảo dưỡng thật tốt, một chút cũng không giống mẫu thân của đương kim Thánh thượng.”

“Không ngờ Hoàng thượng lại tuấn tú như vậy, quả nhiên là Hoàng thượng!”

Mạnh Lâm Thanh trực tiếp phớt lờ những lời bàn tán xôn xao của những người này, sự chú ý của nàng đặt hết lên túi bạc vừa mới nhận được.

Thái hậu ra tay, hẳn là sẽ không quá keo kiệt chứ?

Quả nhiên, lấy ra xem khiến Mạnh Lâm Thanh vô cùng hài lòng, ba trăm lượng bạc!

Hào phóng ghê.

Mạnh Lâm Thanh nhịn không được thầm oán trong lòng, mẫu thân ngươi rốt cuộc vẫn là mẫu thân ngươi, ngay cả khi trả thù lao cũng hào phóng hơn ngươi, đây chính là nhiều hơn một trăm lượng bạc đó.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 103



Tùy Phong và Tử Ngọc vốn rất lo lắng cho tâm trạng của thiếu gia nhà mình, kết quả phát hiện nàng đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào túi bạc…

Ừm, lo lắng của bọn họ quả thực có chút dư thừa.

Không đúng, nói chính xác, là cảnh giới của bọn họ vẫn không bằng thiếu gia.

Cái gì mà lo lắng thân phận bại lộ, cái gì mà kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, trước mặt lượng bạc đủ nhiều tất cả đều không phải là vấn đề.

Quả nhiên là cảnh giới của thiếu gia cao siêu!

“Chúng ta vẫn nên đi nấu trà giải nhiệt thôi.” Tử Ngọc không nhịn được nữa, dáng vẻ lo lắng trước đó của nàng giờ đây giống như một trò cười.

Tuỳ Phong cũng không biết nên nói gì, nấu trà giải nhiệt thôi!

Chờ đến khi những người bệnh trong y quán hết phấn khích, ý thức được mình còn phải khám bệnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

“Bạch đại phu, ngài mau xem giúp ta với!” Người bệnh thúc giục.

Không được đâu, Bạch đại phu là người từng băng bó cho Hoàng thượng, bây giờ còn có thể tiếp tục khám bệnh cho bọn họ sao?

Mạnh Lâm Thanh không chút do dự, cất kỹ ba trăm lượng bạc, rồi lại tiếp tục cần mẫn làm Bạch đại phu của nàng.

Con đường kiếm tiền, còn dài và gian nan.

Sở Nam Phong xông ra khỏi y quán, tức giận hậm hực trở về xe ngựa, bỏ lại một đám quan viên và tùy tùng không biết phải làm sao.

“Còn muốn tiếp tục đến chùa không?”

“Cái này… Hoàng thượng hôm nay bị thương gặp máu, đi chùa cầu phúc e là không hợp lễ nghi.” Vị quan phụ trách lễ nghi có chút do dự.

Vừa hay Thái hậu cũng ra ngoài, lập tức quyết định, việc cầu phúc ở chùa hôm nay tạm thời hủy bỏ.

Chùa chiền không nên nhìn thấy máu, nếu Sở Nam Phong bị thương mà đến đó, đây là điều không may mắn, e là sẽ mạo phạm đến tượng Phật.

Bất đắc dĩ, việc cầu phúc chỉ đành dời lại.

“Về cung trước.” Cuối cùng là Thái hậu ra quyết định, một đoàn người hùng hậu lại quay về phủ.

Lúc ra ngoài còn gõ trống khua chiêng vô cùng náo nhiệt, vậy mà trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Hoàng thượng lại bị thương, nếu còn gõ trống khua chiêng rầm rộ như vậy e là không thích hợp, chỉ có thể lặng lẽ hồi cung.

Trở về hoàng cung, những người nên giải tán sau khi hành lễ, tự nhiên giải tán.

Thái hậu lo lắng vết thương của nhi tử, lại kéo hắn nói chuyện hồi lâu. Không gì khác ngoài việc để hắn chú ý nhiều hơn, chớ để long thể bị thương nữa.

“Đúng rồi, Hoàng nhi, con trước đây quen biết tiểu đại phu của Bình An y quán kia sao?” Thái hậu cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

Vốn dĩ sự dặn dò của Thái hậu đã khiến Sở Nam Phong có chút bực bội, hắn nghe tai này lọt tai kia qua loa cho xong chuyện, tâm trạng không tốt. Lúc này Thái hậu lại nhắc đến Bạch Tử Ngọc, lửa giận của hắn bùng lên.

Nghĩ đến Bạch Tử Ngọc quên mình sạch sẽ như vậy, trong lòng Sở Nam Phong lửa giận không có chỗ phát tiết.

“Trẫm mới không quen!”

Sở Nam Phong như đang giận dỗi ai đó, một câu phủ nhận nói ra nghiến răng nghiến lợi.

Thái hậu im lặng, phản ứng của con trai một chút cũng không giống như là không quen biết.

Hơn nữa, không quen biết thì nói không quen biết: "mới không quen” lại thêm vài phần ý vị khác.

Đặc biệt là câu trả lời này không có căn cứ, đã không quen biết, vậy tại sao vị đại phu kia không nhận ra nhi tử mà hắn lại tức giận?

Hơn nữa trong mắt Thái hậu, nhi tử còn tức giận không nhẹ, đây gọi là không quen biết sao?

Với tình hình hiện tại mà nói, nhi tử không chỉ quen biết vị tiểu đại phu này, dường như còn có quan hệ rất thân thiết.

“Thật sự không quen biết sao?” Thái hậu rõ ràng không tin, muốn moi từ miệng nhi tử ra lời nói thật.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 104



Đáng tiếc Sở Nam Phong không định nói, một mình hờn dỗi.

Thái hậu hiểu rõ tính cách nhi tử mình, nhìn ra hắn không muốn nói, liền biết cho dù thế nào cũng không thể cạy miệng hắn được.

Chỉ có thể từ bỏ.

Hôm nay một phen náo loạn, tuy nói là không mệt nhưng cũng bị kinh hãi, Thái hậu chỉ muốn nhanh chóng trở về cung của mình nghỉ ngơi cho khỏe.

“Nếu Hoàng nhi không muốn nói, mẫu hậu cũng không miễn cưỡng, con vừa mới bị thương nên nghỉ ngơi cho tốt, mẫu hậu về cung trước.” Thái hậu rời đi.

Trở về cung của mình, Thái hậu lập tức sai Thu Thiền đi mời Lưu thái y đến.

“Bản cung cảm thấy có chút không khỏe, vừa rồi nhìn thấy Hoàng thượng bị thương tâm thần bất an, Lưu thái y kê cho bản cung vài thang thuốc an thần uống.”

“Vâng, nương nương.” Lưu thái y cung kính đáp.

May mà tuy Hoàng thượng có vẻ hơi ghét bỏ hắn, nhưng ít nhất Thái hậu vẫn tin tưởng hắn.

Bên kia, sau khi Thái hậu rời đi, cung điện rộng lớn chỉ còn lại Sở Nam Phong và Trương Đức Thuận, tổng quản thái giám luôn ở bên cạnh hắn.

Sở Nam Phong không nói, khí áp cực thấp.

“Hoàng thượng, hay là để ngự thiện phòng đưa chút đồ ăn đến đây, sáng nay người đã vất vả như vậy, có phải là đói rồi mệt rồi không?” Trương Đức Thuận quả nhiên là người tinh ý.

Chỉ tiếc lần này lại không đoán trúng ý người.

Sở Nam Phong đã sớm bị Bạch Tử Ngọc chọc tức đến no rồi, còn ăn, ăn cái gì nữa?

“Không cần.” Sở Nam Phong lạnh lùng nói.

“Trương Đức Thuận, ngươi lui xuống trước đi.”

Lúc này trong đầu hắn không chứa được chuyện gì khác, đang tức giận không muốn nhìn thấy Trương Đức Thuận, liền đuổi người đi trước.

Nhưng bình tĩnh dường như không có tác dụng gì lớn, Sở Nam Phong cũng không biết mình rốt cuộc là thế nào nữa.

Nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy nuốt không trôi cục tức này.

Đã nuốt không trôi, vậy thì không cần miễn cưỡng nuốt nữa.

Sở Nam Phong dự định đi tìm kẻ gây tội thật sự thử xem, có thể khiến hắn trút giận được hay không.

Vì vậy như thường lệ, Sở Nam Phong lại cải trang, động tác thuần thục lẻn ra khỏi cung từ mật đạo.

Mục tiêu thẳng tiến Bình An y quán.

Tuy đã đến, nhưng dù sao cũng phải có lý do chứ?

Đến y quán, lý do tốt nhất đương nhiên là bị bệnh. Sở Nam Phong bèn bắt đầu ho khan, ho khan rồi bước vào y quán.

Tử Ngọc nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy quỷ vậy, vội vàng huých huých vào cánh tay của Tuỳ Phong.

“Ta chắc không phải là nấu trà lạnh đến mức hoa mắt rồi chứ?” Tử Ngọc nói.

Hoàng thượng chẳng phải vừa mới rời đi, lúc này mới qua bao lâu, sao lại thay một bộ y phục khác xuất hiện rồi?

Tuỳ Phong cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng thượng thay một bộ y phục khác, trong nháy mắt liền hiểu ý.

“Chuyện không nên quản thì bớt quản, nâng cao cảnh giác, mọi lúc mọi nơi bảo vệ tốt thiếu gia là được.” Sự chú ý của Tuỳ Phong không còn đặt trên việc nấu trà lạnh nữa, mà âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Hoàng thượng.

“Khụ…khụ…” Tiếng ho giả vờ của Sở Nam Phong nghe thật qua loa.

Lúc hắn bước vào, Mạnh Lâm Thanh đã chú ý tới, chỉ là không muốn lãng phí ánh mắt cho tên cẩu nam nhân này thôi.

Mãi đến khi thấy hắn ho khan không ngừng, mới coi như rốt cuộc cũng chú ý tới hắn.

Diễn xuất vụng về đến mức này, còn có mặt mũi giả vờ với nàng?

Mạnh Lâm Thanh ngay cả oán trách cũng lười oán trách.

“Ngồi xuống trước đi, đưa tay ra.” Mạnh Lâm Thanh nói, giống như đang đối xử với mỗi một người bệnh bình thường.

Sở Nam Phong phối hợp đưa tay ra, để Bạch Tử Ngọc bắt mạch cho hắn, bản thân hắn lại chớp cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm người ta.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 105



Mạch tượng rất bình thường, tuy có chút dồn dập nhưng thuộc về sự lên xuống của cảm xúc, không đại biểu cho vấn đề sức khỏe gì.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy không có gì để nói, bởi vì nàng có thể đoán được tên cẩu nam nhân kia đi rồi quay lại, căn bản không phải là đến để khám bệnh, nàng cứ chờ là được.

“Bạch đại phu, còn nhận ra ta không?” Sở Nam Phong lại hỏi ra câu hỏi tương tự, giọng điệu kia gọi là nghiến răng nghiến lợi.

Mạnh Lâm Thanh nhìn về phía hắn.

“Nhận ra.” Nàng gật gật đầu, hạ thấp giọng nói: "Là vị công tử thích nam nhân kia.”

Vốn dĩ nghe được hai chữ đầu, lửa giận trong lòng Sở Nam Phong hơi được xoa dịu một chút, nhưng nghe xong nửa câu sau hắn lại không vui.

Mặc dù giọng Mạnh Lâm Thanh rất nhỏ, nhưng hai người ngồi rất gần, Sở Nam Phong nghe rất rõ ràng.

Cái gì mà thích nam nhân?

Hắn rõ ràng là thích Bạch đại phu.

Lời này không phải là nói suông, mà là kết luận mà Sở Nam Phong đã nghiêm túc thực hành rút ra được.

Từ Thanh Long bọn họ, cho đến Thanh Thư tiểu quan nổi tiếng kinh thành kia, hắn đều không có một chút phản ứng nào.

Sở Nam Phong nhìn Bạch Tử Ngọc, đột nhiên phát hiện phản ứng của hắn lúc này, so với lúc đối mặt với Hoàng thượng dường như không giống nhau chút nào, chẳng lẽ…Tiểu tử này căn bản không nhận ra hắn là Hoàng đế?

Kỳ quái thật.

“Bạch đại phu, chúng ta lần trước gặp mặt, là khi nào?” Ngồi đó, Sở Nam Phong bắt đầu thăm dò.

Mạnh Lâm Thanh ra vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc: "Ngươi thế mà cũng quên rồi sao, chính là lần trước ngươi đến y quán một mực khăng khăng mình không phải thích nam nhân. Sau đó vào trong, ta kiểm tra cho ngươi, kết quả ngươi vừa mới c** q**n…”

Sở Nam Phong vội vàng ngăn lại, không để Bạch Tử Ngọc nói ra những lời khiến hắn cảm thấy mất mặt.

Cùng lúc đó, nghe được câu trả lời, trong lòng Sở Nam Phong càng thêm nghi hoặc.

Xem ra Bạch Tử Ngọc này là thật sự không nhận ra hắn, mặc dù trước sau căn bản không qua bao lâu, hắn hoàn toàn không nhận ra hắn chính là vị hoàng đế vừa mới bị thương.

Sở Nam Phong trong lòng chấn động, hắn căn bản không hề cải trang dung mạo.

Chẳng lẽ hắn thay một bộ y phục, liền tương đương với việc thay một khuôn mặt sao?

Sở Nam Phong vuốt cằm suy nghĩ, hoài nghi vị tiểu đại phu này là thật sự không nhận ra, hay là đang giả ngu với hắn.

Nhưng Bạch Tử Ngọc vì sao lại phải giả ngu?

Là thật sự không nhận ra sao?

Thế nhưng Mạnh Lâm Thanh nhìn thấu tất cả lại đang thật sự giả ngu để trêu chọc hắn, đặc biệt là khi nhìn thấy tên tra nam sờ cằm đảo mắt, trong lòng nàng không khỏi hả hê.

Không nhận ra ngươi đấy, thì sao nào, ngươi là hoàng đế thì giỏi lắm à?

“Công tử, chúng ta vẫn nên nói vào chuyện chính đi, thân thể của ngươi rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào?” Mạnh Lâm Thanh nhìn Sở Nam Phong một cách chân thành, giống như một vị đại phu tận tâm tận lực.

Sự tình đã đến nước này, Sở Nam Phong chỉ đành cắn răng giả vờ tiếp.

“Tim đập nhanh, khí uất, luôn cảm thấy n.g.ự.c bị nghẹn không nuốt xuống được, Bạch đại phu ngươi nói xem ta đây rốt cuộc là mắc bệnh gì?”

Sở Nam Phong thuận miệng bịa ra, nói chính là triệu chứng lúc nãy hắn tức giận trên đường, một chút cũng không phải nói dối.

Mạnh Lâm Thanh bình tĩnh ứng phó, thẳng thắn nói: “Công tử đây là tâm bệnh.”

“Tâm bệnh?”

Sở Nam Phong không tin, hắn có bệnh gì đâu, rõ ràng là bị Bạch Tử Ngọc chọc tức mà thôi.

Vừa rồi nói những triệu chứng đó, hắn là có ý trêu chọc đối phương, không tin Bạch Tử Ngọc nghe không hiểu, dù sao cũng là thần y nổi tiếng kinh thành.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 106



Ai ngờ đâu, người ta căn bản không tiếp chiêu, còn nói hắn mắc tâm bệnh, cảm giác luồng khí bị nghẹn ở n.g.ự.c càng thêm khó chịu!

“Đúng vậy, chính là tâm bệnh.” Mạnh Lâm Thanh nghiêm túc nói.

Tâm tư nhỏ bé của Sở Nam Phong, trước mặt Mạnh Lâm Thanh sao có thể qua mắt được, chỉ là nàng có muốn vạch trần hay không mà thôi.

Đã muốn giả vờ, vậy thì xem ai có thể giả vờ giỏi hơn ai.

“Khuyên công tử chớ nên nóng giận, tức giận uất ức đối với thân thể không tốt, lâu dài có thể thật sự sinh bệnh, đến lúc đó chỉ có thể chịu khổ mà thôi.” Mạnh Lâm Thanh nói với vẻ đầy lo lắng.

“May mắn là, công tử hiện tại vẫn chưa có vấn đề gì, thân thể rất khỏe mạnh. Chỉ cần sau khi trở về chú ý thả lỏng tâm tình, giữ tâm trạng vui vẻ là được.”

Nói xong, vở kịch của Mạnh Lâm Thanh cũng đến hồi kết.

Nàng không có thời gian tiếp tục chơi đùa với tên cẩu nam nhân này nữa.

“Được rồi, công tử có thể đi rồi.” Mạnh Lâm Thanh giơ tay ra hiệu, hô lớn: "Vị tiếp theo.”

Giống như là không muốn để Sở Nam Phong tiếp tục làm chậm trễ thời gian của nàng, vội vàng muốn xem bệnh cho người bệnh khác.

Sở Nam Phong thấy Bạch Tử Ngọc hoàn toàn không coi mình ra gì, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.

Hắn cũng không phải là loại người sẽ đeo bám dai dẳng, bởi vì đối phương đã biểu hiện ra thái độ tránh né, hắn tuyệt đối sẽ không nói thêm gì nữa.

Có thể quay lại để cầu xin một kết quả, đối với Sở Nam Phong mà nói, đã là giới hạn của hắn rồi.

“Được, đa tạ Bạch đại phu.” Miệng nói lời cảm tạ, nhưng biểu cảm của Sở Nam Phong lại không hề giống như thật tâm cảm tạ.

Hắn cười lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.

Những ám vệ luôn ẩn nấp trong bóng tối bảo vệ chủ tử chứng kiến cảnh tượng này, đều cảm thấy vừa khiếp sợ vừa im lặng.

Điều khiến họ kinh ngạc là không ngờ lại có người khiến chủ tử tức giận đến vậy, Bạch đại phu quả nhiên không phải người thường.

Điều khiến họ không nói nên lời là, chủ tử nhà mình quả thực có chút rảnh rỗi quá mức.

Cố tình thay một bộ y phục khác, bị thương cũng không chịu ở lại trong cung nghỉ ngơi cho khỏe, lặn lội đường xa đến tận Bình An y quán chỉ để thử xem Bạch đại phu có nhận ra hắn hay không, có còn nhớ hắn hay không.

Chỉ vậy thôi sao?

Phải rảnh rỗi đến mức nào, là công việc triều chính chưa đủ bận rộn, hay là đám lão già kia giục hôn chưa đủ phiền phức, mà còn có tâm tình nhàn nhã làm mấy chuyện này.

Tuy nhiên, Bạch Tử Ngọc quả thực là một kỳ nhân.

Bọn ám vệ lúc nào cũng kè kè bên cạnh Sở Nam Phong, đây là lần đầu tiên thấy chủ tử bị ai đó chọc tức đến vậy, mà lại không làm gì người ta.

Chỉ riêng điểm này, Bạch Tử Ngọc đã đáng để bọn họ đặc biệt chú ý.

Khám xong người bệnh hôm nay, rốt cuộc cũng có được một chút thời gian rảnh rỗi.

Mạnh Lâm Thanh lúc này mới thôi đùa giỡn, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện Sở Nam Phong quay lại.

Dù nghĩ thế nào, nàng đều cảm thấy Sở Nam Phong như vậy rất khác thường.

Với những gì nàng biết về Sở Nam Phong, chuyện hôm nay hoàn toàn không phải phong cách của hắn, sao hắn có thể ấu trĩ như vậy?

Còn lúc khám bệnh lại giả vờ ho khan, lại còn âm thầm biểu đạt sự tức giận của mình. Nói năng trước sau bất nhất, diễn xuất cũng cực kỳ kém cỏi, thật sự không giống Sở Nam Phong chút nào.

Chẳng lẽ… một ý nghĩ nảy ra trong đầu Mạnh Lâm Thanh.

Và nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Xét cho cùng sau khi thích một người, trí thông minh sẽ bị ảnh hưởng.

Chỉ có trí thông minh bị ảnh hưởng, mới có thể giải thích hợp lý mọi chuyện xảy ra hôm nay.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 107



Nhưng mà, tên Sở Nam Phong ưa thích nam sắc này, sẽ không phải thật sự nhìn trúng Bạch Tử Ngọc giả nam trang chứ?

Điều này cũng quá hoang đường rồi, thuộc về loại tình tiết mà tiểu thuyết cũng không dám bịa đặt như vậy.

Khoan đã, Mạnh Lâm Thanh đột nhiên nhớ tới hai lần nhốt Sở Nam Phong vào phòng tối để kiểm tra.

Tên cẩu nam nhân kia vừa c** q**n ra lập tức chào cờ, bộ dạng đó thật sự không giống người bị thương ở phương diện kia chút nào.

Nếu nhất định phải nói như vậy, Sở Nam Phong ưa thích nam sắc, thích Bạch Tử Ngọc, dường như cũng không phải là không có khả năng?

Trong nháy mắt Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy đặc biệt buồn cười.

Hôm nay nàng chọc tức hắn ta như vậy, tên cẩu nam nhân kia có khi nào sẽ sai mấy tên tay chân bên cạnh ra tay, trực tiếp trói “hắn” mang về, đưa lên giường hắn ta hay không?

Đợi đến lúc động thật s.ú.n.g thật, xé quần “hắn” ra phát hiện “hắn” không phải hắn, mà là “nàng”, cú sốc quá lớn khiến tên chó má kia hoàn toàn suy sụp!

Với tính cách và bản tính của tên cẩu nam nhân kia, đến lúc đó chắc chắn sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng, thẹn quá thành giận trị tội nàng tội danh lừa gạt quân vương?

Về khoản tự biên tự diễn, Mạnh Lâm Thanh một chút cũng không thua kém Sở Nam Phong.

Nghĩ như vậy, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy thật sự rất buồn cười.

Tuy nhiên, rốt cuộc Sở Nam Phong sẽ phản ứng như thế nào là điều nàng không thể nào đoán trước chính xác cũng không thể khống chế được, cho nên nàng không cần phải tự mình chuốc lấy phiền phức, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.

Tại sao phải lo lắng trước, đó chẳng phải là tự chuốc lấy phiền muộn sao!

Sở Nam Phong đường đường chính chính lấy thân phận hoàng đế ghé thăm, quả thực cũng mang đến lợi ích thiết thực cho Bình An y quán.

Hoàng đế bị thích khách ám sát vốn là chuyện lớn, hiện trường có nhiều bá tánh vây xem như vậy, chuyện này không thể nào giấu diếm được.

Đương nhiên, chuyện hoàng đế đến Bình An y quán băng bó vết thương, cũng không thể nào giấu diếm được.

“Ngươi hôm đó có đi xem không, nghe mấy người đứng gần đó nói, bọn họ tận tai nghe thấy hoàng thượng ngay cả thái y cũng không cần, cứ đòi đi tìm Bạch đại phu đấy!”

“Ta biết chuyện này! Hoàng thượng đích danh muốn gặp Bạch đại phu, hình như… còn quen biết Bạch đại phu nữa.”

“Trước đây mọi người nói y thuật của Bạch đại phu rất thần kỳ, rất lợi hại, còn làm ra thứ gì mà trà giải nhiệt mùa hè ta đều không để tâm, chỉ cho là mọi người đồn đại lung tung. Không ngờ hắn thật sự có bản lĩnh, ngay cả hoàng thượng cũng ưu ái!”

“Đúng vậy, Bạch đại phu là người đã từng khám bệnh cho hoàng thượng, thử hỏi xem đại phu của y quán nào ở kinh thành có được vinh hạnh này?”

“Mẫu thân ta mấy hôm nay hơi bất an, ta phải đi tìm Bạch đại phu cho mẫu thân ta xem bệnh, hiện tại ta chỉ tin tưởng Bạch đại phu thôi!”

Bình An y quán vốn đã nổi tiếng, nay lại được hoàng đế ưu ái, danh tiếng càng thêm vang xa.

Mạnh Lâm Thanh tự nhiên vui mừng khi thấy cảnh tượng như vậy, chỉ là nàng dần dần phát hiện có vài người dường như không phải thật sự cần khám bệnh, mà giống như đến đây “đánh dấu” hơn.

Xét cho cùng, Bình An y quán có điểm đặc biệt là hoàng thượng “đã từng ghé thăm”.

“Tử Ngọc, sau này người bệnh đến y quán, ngươi đừng vội xếp hàng cho bọn họ, mà hãy sàng lọc trước một lượt. Những người không phải thật sự đến khám bệnh, đừng để bọn họ lãng phí danh ngạch.” Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một hồi, chuẩn bị thực hiện biện pháp.

Người đông là chuyện tốt nhưng y quán chỉ có một mình nàng là đại phu, nhiều quá thì không thể xem hết được, mỗi ngày tiếp nhận người bệnh có hạn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 108



Những kẻ thích “đánh dấu” kia, có thể ngăn cản được thì cứ ngăn cản.

“Thiếu gia, ta biết phải làm thế nào rồi.” Tử Ngọc đáp, cảm thấy trách nhiệm trên vai mình càng thêm ý nghĩa.

Thiết lập rào cản này, quả nhiên có chút thay đổi.

Ít nhất những kẻ giả bệnh than đau kia, sẽ không còn lãng phí tài nguyên của những người bệnh thật sự cần đại phu nữa.

Nhưng sự nhiệt tình của bá tánh cũng không phải dễ dàng ngăn cản.

Đã không thể tùy tiện tìm Bạch đại phu “khám bệnh”, vậy thì bọn họ đến mua trà giải nhiệt uống!

Trà giải nhiệt là do Bạch đại phu dày công nghiên cứu chế tạo, uống trà giải nhiệt, cũng tương đương với việc có quan hệ với Bạch đại phu.

Có quan hệ với Bạch đại phu, tự nhiên cũng tương đương với việc có quan hệ với đương kim hoàng thượng.

Thế là doanh số bán trà giải nhiệt tăng vọt, Tử Ngọc và Tuỳ Phong bận rộn đến mức chân không chạm đất.

“Trương bà tử, ngươi dậy sớm, có thời gian thì giúp Tử Ngọc và Tuỳ Phong nấu trà giải nhiệt.” Mạnh Lâm Thanh nói xong, lại cố ý nhắc nhở: "Nhưng mà ngươi ở hậu viện làm việc là được rồi, cố gắng đừng xuất hiện trong y quán.”

Nghĩ đến chuyện lần trước để Trương bà tử đưa thư cho Tống pháp y trong nha môn, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy cần phải “giấu kỹ” những người bên cạnh mình.

Xét cho cùng với tình hình hiện tại mà nói, nàng không có nhiều người có thể yên tâm sử dụng, cho nên phải lên kế hoạch cho tốt, phòng ngừa chu đáo.

“Thiếu gia, người yên tâm, ta ở hậu viện làm xong rồi gọi Tuỳ Phong đến bê đi là được.” Trương bà tử đáp.

Bà ngủ ít, hoàn toàn không ngại giúp đỡ nấu trà giải nhiệt.

Cảnh tượng náo nhiệt của Bình An y quán kéo dài mấy ngày liền, Mạnh Lâm Thanh tuy có chút mệt mỏi nhưng có bạc kiếm được chính là chuyện tốt.

Lại qua mấy ngày nữa, trong kinh thành xuất hiện tin đồn mới.

Hồng lão bản tiệm gạo bên cạnh giờ đây đã trở thành “người thứ tư” của y quán, bởi vì hắn ta thật sự chạy đến đây quá thường xuyên, có lúc còn giúp đỡ rót trà giải nhiệt cho bá tánh.

Bởi vậy, Mạnh Lâm Thanh ngầm đồng ý cho hắn ta luôn chạy đến tán gẫu.

“Tử Ngọc, Tuỳ Phong, hai người nghe nói gì chưa, hình như gần đây biên quan xảy ra dịch bệnh!” Hồng lão bản vừa nói, vừa rót xong hai bình trà giải nhiệt cho khách, tiện tay còn giúp thu bạc.

“Dịch bệnh?” Tử Ngọc kinh ngạc.

Không giống như những chứng bệnh khác, dịch bệnh có tính lây lan, hôm nay còn hoành hành ở biên quan biết đâu ngày nào đó sẽ lan truyền đến nơi khác.

Tuy kinh thành cách biên quan rất xa, nhưng ai dám đảm bảo nhất định sẽ không truyền đến kinh thành?

“Đúng vậy, nghe nói là nghi ngờ có thể là do nước láng giềng giở trò, chính là muốn hãm hại nước chúng ta, tốc độ lan truyền rất nhanh, mấy thành trấn xung quanh đều bị liên lụy!” Hồng lão bản nói văng nước bọt.

“Vậy thì e là không bao lâu nữa, kinh thành cũng khó tránh khỏi.” Tuỳ Phong nói, vốn là người ít biểu lộ cảm xúc, lúc này cũng nhíu mày.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tử Ngọc lo lắng.

“Ôi, Tử Ngọc cô nương sợ gì chứ, có Bạch đại phu ở đây thì an toàn nhất chính là Bình An y quán các người rồi.” Hồng lão bản tuy nói vậy, nhưng thực chất là đang âm thầm lấy lòng Bạch Tử Ngọc.

Dù sao hắn ta cũng coi như là hàng xóm lâu năm của Bình An y quán, nếu thật sự đến lúc kinh thành cũng có dịch bệnh, Bạch đại phu hẳn là sẽ không bỏ mặc hắn ta chứ?

Mạnh Lâm Thanh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này cũng không lên tiếng.

Mà trong kinh thành, dân chúng đều lo sợ bất an. Thậm chí có nhà còn hạn chế ra ngoài, càng không cho phép con cái trong nhà chạy nhảy lung tung.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 109



Cái này mà nhiễm dịch bệnh, trước không nói lây cho người khác, đến lúc đó mạng mình cũng không còn trong tay mình nữa, sống c.h.ế.t do trời.

“Chuyện này khó nói, thiếu gia có thể bảo vệ được chúng ta cũng chưa chắc đã bảo vệ được toàn bộ người trong kinh thành. Đến lúc đó có một người gặp nạn, tất cả mọi người đều không an toàn.” Tử Ngọc trong lòng cũng hiểu rõ.

“Ôi, nói đúng lắm, quả thật là đạo lý này…” Hồng lão bản vẻ mặt sầu khổ nói.

Mặc dù Mạnh Lâm Thanh không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng khi nghe thấy hai chữ dịch bệnh, trong lòng nàng vẫn vang lên hồi chuông cảnh báo.

Đối với loại virus có tính lây lan cực mạnh này, tốt nhất là nên tin là có, sớm có dự tính phòng bị trước.

Vẫn tốt hơn là đợi đến khi thật sự bùng phát rồi mới tìm cách cứu chữa, như vậy sẽ càng thêm khó khăn.

“Chúng ta họp một chút.” Ăn cơm tối xong, Mạnh Lâm Thanh gọi Trương bà tử ba người tụ tập lại, sắc mặt rất nghiêm túc.

Hiện tại ba người bọn họ đã quen với rất nhiều cách nói mới, ví dụ như thiếu gia nói họp hành, ý nghĩa chính là mọi người cùng nhau thương lượng một việc nào đó.

Tuy Mạnh Lâm Thanh là thiếu gia, trên danh nghĩa là chủ nhân của cái nhà này nhưng nàng không làm theo kiểu chuyên quyền độc tài, trong nhà có việc gì đều là lấy thương lượng làm chủ.

“Hôm nay muốn thương lượng chuyện gì?” Tử Ngọc bưng ghế đẩu tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Chuyện dịch bệnh, chúng ta phải sớm có tính toán.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Hôm nay ta đi mua thức ăn cũng nghe nói, nhưng mà dịch bệnh này rốt cuộc là thật hay giả, có phải là lời đồn thổi hay không?” Trương bà tử hỏi.

“Cho dù là thật hay giả, chúng ta đều phải nghĩ cách ứng phó trước.” Tùy Phong nói.

“Đúng vậy, hơn nữa tin tức của Hồng lão bản thường thường đều không phải là giả, hôm nay hắn cố ý chạy tới nói, ta thấy mười phần thì có tám chín phần là thật.” Tử Ngọc nói.

Đây cũng là suy nghĩ của Mạnh Lâm Thanh, chuẩn bị trước.

Mà quan trọng nhất là Mạnh Lâm Thanh có vật tư phòng bị, đã có vậy tại sao không lấy ra sử dụng?

Dự trữ ngàn ngày, dùng trong chốc lát.

Từ sớm, khi xuyên qua các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ tích lũy điểm, Mạnh Lâm Thanh đã hình thành một thói quen.

Bởi vì khi hoàn thành nhiệm vụ rời đi, tiền tệ mà nàng sở hữu ở thế giới đó về sau sẽ vô dụng, cho nên nàng sẽ tiêu hết toàn bộ tiền tài mua đủ loại đồ dự trữ trong không gian.

Hệ thống không cho phép nàng trực tiếp để tiền tài vào không gian mang đi, nhưng dự trữ đồ vật lại không bị hạn chế.

Mà vật tư dự trữ, cũng coi như là một hình thức của tài sản, Mạnh Lâm Thanh liền nắm lấy sơ hở này.

Lúc này trong không gian của Mạnh Lâm Thanh, có mấy kho hàng đều chất đống đồ dùng khử trùng phòng hộ. Nàng chuẩn bị những thứ này, chính là vì ứng phó với virus quy mô lớn.

Trước đây ở thế giới khác, Mạnh Lâm Thanh từng gặp qua dịch bệnh, biết rõ ở thế giới có điều kiện lạc hậu mà gặp phải dịch bệnh sẽ đáng sợ đến mức nào.

“Thiếu gia, nô tỳ tán thành cách nói của người, nhưng chúng ta phải chuẩn bị như thế nào?” Tử Ngọc không hiểu, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt.

“Mọi người yên tâm, đồ vật ta đã chuẩn bị xong rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói, trên bàn bày ra những thứ nàng muốn cho bọn họ xem.

“Thứ này gọi là bình xịt khử trùng, ấn vào như thế này, nước thuốc bên trong sẽ phun ra, có thể xịt vào bất kỳ nơi nào cần khử trùng bao gồm cả quần áo của chúng ta cũng có thể xịt.” Mạnh Lâm Thanh vừa thao tác vừa giải thích.

Bình xịt khử trùng phun ra chất lỏng dạng sương rất mịn, nhưng không phải là mắt thường không nhìn thấy được.
 
Back
Top Bottom