Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 90



Đặc biệt là nghe người ta nói, nữ nhi dùng những viên thuốc kỳ quái, còn có truyền dịch gì đó, đừng nói là chưa từng thấy qua, nàng ngay cả nghe cũng là lần đầu tiên.

Tất cả đều quá kỳ lạ.

“Thanh Thanh, y quán của ngươi gần đây buôn bán ổn chứ?” Bạch Y Nhu rất do dự, không biết có nên trực tiếp hỏi nữ nhi hay không.

“Cũng tạm, mỗi ngày đều có không ít người bệnh.” Mạnh Lâm Thanh đáp.

Thôi, Bạch Y Nhu đột nhiên hiểu ra.

Có gì mà phải hỏi cho ra nhẽ, chẳng lẽ nữ nhi ruột của mình cũng không thể tin tưởng sao?

Chỉ cần Mạnh Lâm Thanh làm việc tốt, là để cứu chữa thêm nhiều người, vậy thì cho dù thủ đoạn có kỳ lạ một chút thì có gì là không thể?

Quá trình trị liệu thật sự quan trọng đến vậy sao?

Không hỏi nữa!

“Ôi chao, vậy hôm nay ngươi chạy một chuyến này, chắc chắn đã bỏ lỡ không ít người bệnh, ngươi mau về y quán đi, lát nữa đừng để mệt mỏi!” Bạch Y Nhu nói, còn sai người đi chuẩn bị xe ngựa, đưa Mạnh Lâm Thanh về y quán.

“Vâng, vậy ta đi trước.”

Bạch Y Nhu đưa nữ nhi đến tận cổng phủ Thừa tướng, tận mắt nhìn nàng lên xe ngựa, cho đến khi xe ngựa biến mất ở ngã rẽ nàng mới quay về phòng.

Mạnh Nguyệt Sinh phẩy tay áo bỏ đi, càng nghĩ càng thấy tức giận.

Ấn Thải Vi mang thai khiến hắn vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể có con trai, nào ngờ mọi chuyện cuối cùng lại thành ra thế này.

Cho dù Ấn Thải Vi có dùng thuốc mạnh, Mạnh Nguyệt Sinh cũng không tức giận, dù sao có con trai là được rồi còn quan tâm dùng cách gì?

Hiện tại hắn tức giận là Ấn Thải Vi rõ ràng biết đứa bé không giữ được, còn bày trò như vậy.

Đại phu đã nói rồi, đứa bé dùng thuốc mạnh nhiều nhất năm tháng sẽ sảy thai, đây không phải là cố tình khiến hắn vui mừng hụt sao?

Ấn Thải Vi có bày trò, Mạnh Nguyệt Sinh cũng chẳng để vào mắt, càng không bận tâm.

Nhưng mà lúc thì vui vẻ mong chờ, lúc thì hụt hẫng thất vọng. Đường đường là thừa tướng lại bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, loại cảm giác này thật khó chịu.

Hắn nhất định phải mượn chuyện này mà lập cho Ấn Thải Vi một chút quy củ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Nguyệt Sinh lại nghĩ đến Bạch Tử Ngọc.

Từ lúc nào mà đại cữu tử lại có thêm một đứa con trai như vậy, còn làm đại phu, nhìn qua có vẻ rất có tiền đồ?

“Ngươi biết Bạch Tử Ngọc này không?” Mạnh Nguyệt Sinh hỏi quản gia.

Cũng là Mạnh Nguyệt Sinh không biết, quản gia ngược lại có nghe nói qua.

“Lão gia, vị Bạch đại phu này gần đây ở kinh thành rất nổi tiếng, nghe nói là rất lợi hại, chữa khỏi cho không ít người. Trước đó Định Viễn tướng quân phu nhân khó sinh, nghe nói đều là Bạch đại phu cứu về.” Quản gia thành thật bẩm báo.

“Ồ, lợi hại như vậy?” Mạnh Nguyệt Sinh nhướn mày, rất là bất ngờ.

“Chỉ là Bạch đại phu là con trai của đại ca phu nhân, chuyện này đúng là lần đầu tiên nghe nói.” Quản gia nói.

Quản gia ở thừa phủ Thừa tướng đã rất lâu, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là do hắn ta quản.

Ngay cả hắn ta cũng không nhớ đại cữu tử có đứa con trai này, Mạnh Nguyệt Sinh lúc này mới thật sự có hứng thú, vì vậy lập tức đi đến viện của Bạch Y Nhu.

“Phu nhân!”

Bạch Y Nhu kỳ quái, Mạnh Nguyệt Sinh lúc này đến viện của nàng, là có ý gì?

“Có chuyện gì?” Nàng hỏi, tay mân mê chén trà bên cạnh.

Hai người cứ như chuyện cãi vã lúc trước không tồn tại, cùng ngồi một bàn, còn có thể hòa hòa khí khí uống trà nói chuyện.

“Cái tên Bạch Tử Ngọc kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mạnh Nguyệt Sinh dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 91



Bạch Y Nhu mi tâm giật giật, lập tức cảnh giác.

“Cái gì mà chuyện gì xảy ra?” Bạch Y Nhu giả ngu, lo lắng cho việc giả trang của con gái bị bại lộ.

“Đừng giả vờ nữa, từ lúc nào đại ca của nàng lại có một đứa con trai bản lĩnh như vậy? Đừng có lấy cái cớ vừa rồi ra mà lừa ta, cho dù có ra ngoài theo sư phụ học y, thì Bạch gia các ngươi cũng không thể một chữ cũng không nhắc tới.”

Mạnh Nguyệt Sinh đầu óc vẫn còn rất tốt, không dễ gì bị lừa gạt như vậy.

Nhưng Bạch Y Nhu cũng không phải kẻ ngốc, biết được trượng phu cũng không hoài nghi thân phận của con gái, liền nghĩ ra cách đối phó.

Nàng lập tức diễn trò, trên mặt lộ ra vẻ giấu giếm.

“Chàng đừng hỏi nữa.” Bạch Y Nhu ánh mắt né tránh.

Đây không phải là rõ ràng có chuyện sao?

Mạnh Nguyệt Sinh làm sao có thể thật sự không hỏi nữa, ngược lại càng hỏi dồn ép hơn.

“Sao ta lại không thể hỏi? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nàng nói rõ ràng cho ta, nếu không ta sẽ trực tiếp đi hỏi đại cữu tử!” Mạnh Nguyệt Sinh nói.

Bạch Y Nhu ra vẻ muốn nói lại thôi, khó mở lời.

“Vậy… thiếp có thể nói cho chàng biết, nhưng chàng phải đảm bảo tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.” Bạch Y Nhu thần thần bí bí, trực tiếp khiến cho lòng hiếu kỳ của Mạnh Nguyệt Sinh trỗi dậy.

“Được, ta không nói.” Mạnh Nguyệt Sinh sảng khoái đáp ứng.

“Kỳ thật Bạch Tử Ngọc… là con riêng của đại ca, đừng nói là chàng không biết, ngay cả Bạch gia cũng không có mấy người biết chuyện này, cho nên chàng ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài!”

“Vạn nhất để cho đại tẩu biết được chuyện này, nàng ấy nhất định sẽ cãi nhau với đại ca, đến lúc đó hai người ồn ào cả Bạch gia đều không được yên ổn.”

Bạch Y Nhu liên tục cường điệu, giống như thật sự rất sợ hãi.

“Con riêng?” Mạnh Nguyệt Sinh khiếp sợ, thế nào cũng không ngờ tới đại cữu tử lại dám chơi như vậy.

Mạnh Nguyệt Sinh người này xác thực không đáng tin cậy, nhưng điều này cũng chỉ giới hạn ở thái độ của hắn đối với tình cảm, và đối với nữ nhân và con cái của mình.

Nhưng mà trong việc chung đụng với nhà mẹ đẻ của Bạch Y Nhu, còn coi như là không tệ, ít nhất là làm cho ra vẻ bề ngoài, không đến mức khiến Bạch Y Nhu quá mất mặt.

“Thật là không ngờ tới, đại cữu tử lại có thể làm ra loại chuyện như vậy!” Mạnh Nguyệt Sinh cảm thán.

Đại ca của Bạch Y Nhu, đó chính là người nổi tiếng sợ vợ.

“Chàng đừng nói đại ca của thiếp như vậy.” Bạch Y Nhu bênh vực ca ca.

“Ừ, ừ…” Mạnh Nguyệt Sinh đáp ứng, trong lòng lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Người ai cũng biết là sợ vợ, vậy mà lại có thể có con riêng, còn sắp xếp con riêng ở ngay dưới mí mắt mở y quán.

Phải nói là điểm này khiến Mạnh Nguyệt Sinh phải nhìn nhận lại đại cữu tử của mình.

"Không ngờ, đứa con riêng của đại cữu tử lại có bản lĩnh như vậy, nghe nói gần đây nó rất nổi tiếng ở kinh thành." Mạnh Nguyệt Sinh nói.

Giọng điệu của hắn chua chát, bởi vì điều hắn mong muốn nhất là một đứa con trai nhưng đến giờ vẫn chưa toại nguyện.

Đại cữu tử thì cưới phải một thê tử dữ, trong lòng Mạnh Nguyệt Sinh luôn thương cảm cho hắn ta, bởi vì đại cữu tử thậm chí còn không thể nạp thiếp.

Ai ngờ, có ngày hắn lại đi hâm mộ người khác?

Nam nhân hà tất phải làm khó nam nhân, đại cữu tử đã thảm như vậy rồi, giờ có đứa con trai tốt, Mạnh Nguyệt Sinh cũng không đến mức hẹp hòi mà đi phá hoại người ta.

"Chàng đã hứa với ta, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài." Bạch Y Nhu nhắc nhở.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 92



Vì để con gái có thể che giấu tốt hơn, chuyện này tốt nhất là không nên bị vạch trần, nếu không sau này sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.

"Nàng yên tâm, ta với đại cữu tử không thù không oán, tại sao phải đi hại hắn?" Mạnh Nguyệt Sinh quả thật là người giữ chữ tín.

"Vậy thì chàng đừng có lúc nào cũng nhắc đến chuyện con riêng, chuyện này đừng nhắc đến nữa!" Bạch Y Nhu nhấn mạnh.

"Được, không nhắc nữa, ta coi như không biết chuyện này!" Mạnh Nguyệt Sinh nói.

Giải quyết xong khúc mắc trong lòng, hắn không muốn ngồi đây đối diện với Bạch Y Nhu nữa, dù sao cách đây không lâu hắn còn lớn tiếng đòi hưu thê.

Lúc này hai người đối diện nhau, tuy đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện này nhưng ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

"Ta còn có công vụ phải xử lý, đi trước." Mạnh Nguyệt Sinh đứng dậy rời đi.

Bạch Y Nhu cũng không muốn đối diện với hắn, không lên tiếng giữ lại.

Bên kia, Mạnh Lâm Thanh trở về y quán, quả nhiên bên trong đã có không ít người bệnh đang chờ đợi.

"Thiếu gia, người rốt cuộc cũng đã về!" Tử Ngọc tiến lên tiếp nhận hòm thuốc, thấp giọng hỏi: "Mọi chuyện thuận lợi chứ, phủ Thừa tướng không náo loạn chứ?"

"Không sao." Mạnh Lâm Thanh cho nàng một ánh mắt trấn an.

"Vậy thì tốt rồi! Thiếu gia, người mau vào trong sân xem mấy đứa nhỏ đi, chúng nó đang khóc." Tử Ngọc vội vàng nói.

Trương bà tử nói, mấy đứa nhỏ lúc này khóc là vì đói.

Nhưng trong nhà không có sữa dự trữ, mấy đứa nhỏ bây giờ đều chưa ăn dặm, cháo bột cũng chưa ăn qua, đều là b.ú sữa mẹ, cho nên nàng cũng không dám tùy tiện cho bọn nhỏ ăn gì khác.

"Chắc chắn là đói rồi, ta đi vắt sữa ngay đây, ngươi sắp xếp cho người bệnh chờ một lát." Mạnh Lâm Thanh nói, vội vàng đi vào trong sân.

"Oa…"

"Hu hu…"

Ba đứa nhỏ không giống như là đói, tiếng khóc này thật hùng hồn.

"Thiếu gia, người rốt cuộc cũng đã về! Mấy đứa nhỏ muốn b.ú sữa rồi!" Trương bà tử sốt ruột.

"Ta đi làm ngay đây."

Lúc này Mạnh Lâm Thanh không có thời gian cho b.ú trực tiếp, nàng vào phòng mình cởi bỏ lớp ngụy trang trên người, vội vàng vắt sữa cất vào bình sữa.

Trương bà tử chăm sóc trẻ con lâu như vậy, đã từng thấy bình sữa là vật gì, cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Vắt xong ba bình sữa, Mạnh Lâm Thanh vội vàng mặc quần áo vào.

"Ngươi cho chúng nó b.ú trước đi, phía trước còn không ít người bệnh đang chờ ta." Mạnh Lâm Thanh nói.

Hôm nay đến phủ Thừa tướng quả thật là trì hoãn một lúc, Mạnh Lâm Thanh thậm chí còn không có thời gian dỗ dành mấy đứa nhỏ, phải nhanh chóng đi khám bệnh.

"Thiếu gia cứ đi làm việc đi, bên này giao cho lão bà tử là được rồi." Nhận lấy sữa, Trương bà tử cũng yên tâm phần nào.

Tử Ngọc sắp xếp rất tốt, theo thứ tự trước sau cho người bệnh xếp hàng, Mạnh Lâm Thanh đến liền trực tiếp bắt mạch.

"Bạch đại phu, ngài rốt cuộc cũng đã đến!"

"Đến rồi đến rồi, Bạch đại phu rốt cuộc cũng đã về rồi!"

Người bệnh nhìn thấy Mạnh Lâm Thanh, tâm trạng lo lắng cũng được xoa dịu, bây giờ mọi người đều đặc biệt tin tưởng nàng.

"Để mọi người đợi lâu rồi." Mạnh Lâm Thanh trước khi bắt mạch, đặc biệt bảo Tử Ngọc treo bảng hiệu ở cửa.

"Hôm nay không tiếp nhận người bệnh mới nữa, khám xong những người bệnh này chắc cũng muộn rồi." Mạnh Lâm Thanh dự tính.

"Vâng, thiếu gia." Tử Ngọc vội vàng đi treo bảng hiệu.

Chẩn mạch từng người một, kê đơn thuốc, xử lý vết thương cho người bệnh… bận rộn mãi cho đến khi trời tối hẳn.

“Cuối cùng cũng xong rồi.” Mạnh Lâm Thanh duỗi lưng, hôm nay nàng thật sự rất mệt.

“Thiếu gia, người đi nghỉ ngơi trước đi, y quán để ta và Tuỳ Phong dọn dẹp rồi đóng cửa.” Tử Ngọc chủ động nói.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 93



Nàng chứng kiến Mạnh Lâm Thanh hôm nay làm việc không ngừng nghỉ, cũng thấy mệt thay nàng.

“Không sao, chúng ta cùng nhau dọn dẹp.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Lúc bận rộn, Mạnh Lâm Thanh đã nghĩ, tối nay phải cùng mọi người ăn lẩu.

Chỉ có mỹ thực mới có thể xua tan mệt mỏi.

Mặc dù ở thế giới này cũng có món ăn tương tự như lẩu, gọi là nồi.

Mạnh Lâm Thanh đã từng thử qua, ý tưởng thì giống nhau, nhưng so với món lẩu mà nàng thích thì hương vị kém xa!

Linh hồn của món lẩu ngon chính là gia vị.

Gia vị ở thế giới này không phong phú như vậy, người bình thường chỉ có thể kiếm được gia vị cơ bản.

Đúng là “không bột sao gột nên hồ”, cho nên hương vị món ăn cũng không có cách nào khác.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh có không gian!

“Tuỳ Phong, Tử Ngọc, chúng ta nhanh chóng dọn dẹp xong rồi về hậu viện chuẩn bị cơm tối, tối nay chúng ta ăn nồi!” Mạnh Lâm Thanh tuyên bố.

Nàng đã nói trước với Trương bà tử, bảo bà ấy buổi chiều tranh thủ đi mua ít rau và thịt, còn những món khác nàng sẽ nghĩ cách.

“Ăn nồi? Được!” Tử Ngọc lập tức tràn đầy năng lượng.

Nhưng lúc này Tuỳ Phong và Tử Ngọc vẫn chưa biết gì, bọn họ căn bản không biết nồi mà bọn họ sắp được ăn sẽ là nồi lẩu ngon nhất mà bọn họ từng ăn trong đời.

“Tuỳ Phong, ngươi nhanh lên chút!” Tử Ngọc lập tức giục Tuỳ Phong.

“Ta nhanh hơn ngươi nhiều rồi.” Tuỳ Phong đáp.

“Hai người đừng cãi nhau nữa, nhanh lên!” Mạnh Lâm Thanh lên tiếng.

Dọn dẹp xong y quán, Mạnh Lâm Thanh bảo hai người họ đi giúp Trương bà tử, còn mình thì đi chuẩn bị thêm đồ.

Vào không gian, 138 lập tức xuất hiện.

“Ký chủ, sao người lại vào đây?” 138 cảnh giác hỏi, phát hiện đám nhóc không bị mang vào.

May quá, lần này chắc không phải muốn nàng làm bảo mẫu, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Tìm chút đồ.” Mạnh Lâm Thanh nói, sau đó bắt đầu lục tung kho chứa đồ.

Trước đây khi đi đến các thế giới khác nhau để làm nhiệm vụ kiếm điểm tích phân, Mạnh Lâm Thanh đã hình thành thói quen tích trữ đồ, dù sao đồ mua bằng tiền để trong không gian cũng không cần dùng đến điểm tích phân.

“Tìm thấy rồi!” Mạnh Lâm Thanh tìm thấy gói gia vị lẩu được nàng cất giữ từ lâu trong một ngăn tủ.

Chậc chậc… chỉ cần nhìn thôi nàng đã ch** n**c miếng rồi!

Loại gia vị lẩu này là loại có hương vị ngon nhất mà nàng đã thử qua rất nhiều loại, ngay cả những người sành ăn nhất cũng phải gật gù khen ngon.

“Ký chủ, người định làm gì vậy?” 138 tò mò hỏi.

“Tối nay định ăn lẩu.” Mạnh Lâm Thanh không giấu giếm, quay đầu lại thấy 138 đang nhìn mình chằm chằm, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Đã là con người thì không thể vừa muốn ngựa chạy nhanh vừa không cho ngựa ăn cỏ.

Mạnh Lâm Thanh tự nhận mình không phải là Chu Bái Bì, nàng tuyệt đối là một ký chủ rất biết điều.

“138, là hệ thống, ngươi có cần ăn cơm không?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Mắt 138 lập tức sáng lên, gật đầu: “Cần!”

Thật ra không cần, nhưng nàng có thể hóa thành hình người, đã là người thì đương nhiên phải lấp đầy bụng, không có gì sai cả.

“Ngươi muốn thử lẩu không?” Mạnh Lâm Thanh lắc lắc gói gia vị lẩu trong tay.

“Ta có thể sao?” 138 nuốt nước miếng.

Đường đường là hệ thống, nàng cũng không muốn mất mặt như vậy, nhưng đây là lẩu đấy!

Nhưng để 138 ra khỏi không gian không khó, cái khó là để nàng ấy đường hoàng xuất hiện trước mặt Trương bà tử ba người.

Điều này, làm sao có thể làm khó được Mạnh Lâm Thanh?

“Nếu ngươi muốn, có thể.” Mạnh Lâm Thanh nói.

138 cũng cần phải dỗ dành, dù sao khó tránh khỏi sau này có chỗ dùng đến nàng, mua chuộc trước chắc chắn không sai.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 94



“Này, cầm lấy!” Mạnh Lâm Thanh trực tiếp ném nguyên liệu lẩu vào lòng 138.

138 giống như một tiểu muội bưng bê, ngoan ngoãn đi theo sau Mạnh Lâm Thanh, tiếp lấy những món ăn nàng thỉnh thoảng ném tới.

Không bao lâu, 138 đã ôm đầy một tay.

Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ tay, nhận xét: “Ừm, được rồi, chúng ta đi!”

Hai người trong nháy mắt liền rời khỏi không gian.

138 có chút chột dạ, dù sao ngoại trừ Mạnh Lâm Thanh và ba đứa nhỏ không biết nói, nàng chưa từng quang minh chính đại xuất hiện trên thế giới này.

Nhưng ký chủ đã nói để nàng đi theo, nàng có gì phải sợ.

“Trương bà tử, ta lại làm một ít món ăn.” Mạnh Lâm Thanh nói, nghĩ đến lát nữa có thể ăn lẩu, cả người nào còn chút mệt mỏi.

“Vị này là?”

So với món ăn mới, Trương bà tử tử người đầu tiên nhìn thấy là 138.

Ba người nhìn nhau, cố gắng từ chỗ đối phương có được thông tin của người này, nhưng cuối cùng phát hiện hình như bọn họ đều không quen biết.

“Ồ, nàng ấy tên Tiểu Bát, là một đứa nhỏ nhà hàng xóm hôm nay đến góp vui, cùng chúng ta ăn lẩu.” Mạnh Lâm Thanh nói, sắc mặt như thường.

Đứa nhỏ nhà hàng xóm?

Bọn họ ở đây đã được một thời gian, tuy rằng không đến mức rõ ràng nhà hàng xóm có gì, nhưng hình như cũng chưa từng gặp qua Tiểu Bát này.

Đặc biệt là Tuỳ Phong, hắn rất chắc chắn nhà hàng xóm không có nhân vật nào tên Tiểu Bát.

Nhưng đã là Mạnh Lâm Thanh mang đến, nàng ấy cũng đã nói như vậy, bọn họ dù cảm thấy kỳ quái cũng sẽ không nói thêm gì.

“Tiểu Bát à, tốt lắm, vậy Tiểu Bát cùng chúng ta ăn cơm.” Trương bà tử nhiệt tình nói.

138 lúc này mới yên tâm.

Ký chủ chính là ký chủ, thật lợi hại!

Mạnh Lâm Thanh tự mình xào nước dùng, trước tiên cho nguyên liệu lẩu vào, lại thêm một ít dầu, gia vị khác, xào đến khi dậy mùi thơm.

Khoảnh khắc mùi thơm bùng nổ, Trương bà tử ba người đều vây lại.

“Thiếu gia, đây là cái gì vậy, thứ gia vị này thơm quá!” Tử Ngọc không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nồi.

Nồi bọn họ trước đây cũng đã từng ăn, nhưng nào có thơm như vậy?

Đặc biệt là lúc này còn chưa cho nguyên liệu vào, chỉ là gia vị thôi, đã thơm đến mức bọn họ phải nuốt nước miếng.

“Gia vị đặc chế, độc nhất vô nhị, bảo đảm tối nay các ngươi ăn no căng bụng.” Mạnh Lâm Thanh đắc ý nói.

Nấu xong nước dùng, Mạnh Lâm Thanh lại đi chuẩn bị nguyên liệu.

Trương bà tử đã theo lời Mạnh Lâm Thanh chuẩn bị một ít rau củ, thịt cũng được thái thành từng lát mỏng.

Sau đó Mạnh Lâm Thanh lại đổ những viên thả lẩu, thịt bò… bán thành phẩm vừa lấy từ không gian ra đĩa.

Một bàn ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị xong, mọi người vây quanh bàn ngồi xuống.

“Oa…” Tử Ngọc liên tục khen ngợi, tối nay nàng giống như một con quái vật, cứ liên tục phát ra âm thanh như vậy.

“Những thứ này là gì vậy, thiếu gia, ngài lấy đâu ra vậy, nhìn ngon quá!” Con ngươi Tử Ngọc như muốn dính chặt vào bàn ăn.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, có đồ ăn còn không chặn được cái miệng của ngươi sao?” Mạnh Lâm Thanh trực tiếp từ chối trả lời.

“Được rồi, mọi người bắt đầu ăn thôi!”

Mạnh Lâm Thanh ra lệnh một tiếng, năm người cầm đũa đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Ta muốn ăn thịt bò trước!”

“Ta muốn ăn viên thả lẩu!”

“Tuỳ Phong, ngươi để đũa sang một bên đi, đừng chắn ta!”

"Cái nồi to thế này mà cũng che được ngươi à?"

“Đừng cãi nhau nữa, đậu phụ đã chín rồi, mau gắp vào bát đi, đừng để nhừ!”

Một bữa lẩu, ăn đến náo nhiệt, nhưng cũng đặc biệt vui vẻ.

Mùa hè nóng, nồi lẩu cũng rất nóng, ai cũng ăn đến nỗi mồ hôi đầy đầu nhưng trên khuôn mặt nào cũng là nụ cười thỏa mãn cùng với cái bụng ăn đến căng tròn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 95



“Sảng khoái, quá sảng khoái, hôm nay ăn ngon quá!” Tử Ngọc vừa vỗ bụng vừa nói, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Ăn nhiều món nồi như vậy rồi, chỉ có nồi tối nay là ngon nhất, những lần trước căn bản không thể so sánh được.

“Thiếu gia, không ngờ người còn giỏi nấu nướng như vậy, thật là lợi hại.” Trương bà tử tấm tắc khen ngợi.

Thiếu gia nhà nàng… à không, tiểu thư thật sự rất lợi hại, không chỉ có thể chữa khỏi bệnh cho nhiều người như vậy, mà còn có thể làm ra món lẩu ngon như thế, chẳng phải rất lợi hại sao?

Mạnh Lâm Thanh cũng chẳng chột dạ chút nào, tuy rằng món lẩu này chỉ có thể coi là tập hợp bán thành phẩm, không thể hiện được toàn bộ tài nghệ nấu nướng của một người nhưng nàng xác thực rất am hiểu khoản này.

Chỉ là mỗi ngày khám chữa bệnh cho người ta đã rất mệt mỏi rồi, nàng rất ít khi thể hiện khía cạnh này của bản thân mà thôi.

“Quả thật, có dịp sẽ cho các ngươi nếm thử.” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên nói.

Bữa lẩu này chủ khách đều vui vẻ, mọi người vừa xoa cái bụng tròn vo vừa trò chuyện một lúc, Trương bà tử liền chủ động đứng dậy dọn dẹp.

Mạnh Lâm Thanh liếc mắt ra hiệu cho 138, nàng ta lập tức hiểu ý.

“Cảm ơn mọi người đã khoản đãi tối nay, ta cũng nên về nhà rồi.” 138 đứng dậy nói.

“Tuỳ Phong, ngươi tiễn Tiểu Bát về đi, tiểu cô nương một mình giờ này không an toàn.” Tử Ngọc cũng không suy nghĩ nhiều.

138 sợ tới mức suýt nữa thì ba chân bốn cẳng chạy mất, liên tục xua tay: “Không cần đâu không cần đâu, chỉ ở ngay cạnh thôi, không có gì nguy hiểm đâu.”

Tử Ngọc bị phản ứng của Tiểu Bát dọa cho giật mình, nghi hoặc hỏi: “Nàng ấy làm sao vậy, như lửa đốt m.ô.n.g ấy?”

“Có lẽ ăn nhiều quá nên muốn đi tiêu thực.” Tuỳ Phong thản nhiên nói.

Mạnh Lâm Thanh liếc mắt nhìn Tuỳ Phong, thấy hắn vẫn thản nhiên như thường, đang giúp Trương bà tử dọn dẹp tàn cuộc.

Thú vị.

Ba người bọn họ dọn dẹp, Mạnh Lâm Thanh định đi xem thử ba đứa nhỏ bị cho ra rìa vì bữa lẩu.

Ba tiểu bánh bao đang ngủ say sưa, mùi lẩu nồng nặc khắp sân dường như không ảnh hưởng gì đến chúng.

Tam Bảo là người đầu tiên mở mắt.

“Ư…” Tiểu gia hỏa vươn vai duỗi chân mũm mĩm, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.

Không có ai, xung quanh cái gì cũng không có.

Đôi mắt to tròn long lanh tràn đầy tò mò.

Tam Bảo vụng về xoay người, liếc mắt nhìn thấy ca ca, đây là người duy nhất mà tầm mắt của nàng có thể nhìn thấy, vì vậy liền cố gắng nhích người lại gần ca ca.

“Ư!”

Nói không rõ ràng, muốn nhích lại gần ca ca cũng không thuận lợi, Tam Bảo rất cố gắng, khiến bản thân thở hổn hển.

Bàn chân nhỏ bé dùng sức, cả cẳng chân mũm mĩm đá thẳng vào m.ô.n.g ca ca.

Bị ăn một đạp oan uổng, Nhị Bảo tỉnh giấc, nhất thời còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Cho đến khi bị ăn thêm một đạp vào m.ô.n.g nữa, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhị Bảo nhìn bên trái, là đại ca đang ngủ say, nhìn bên phải, là hung thủ đá hắn.

Thế là Nhị Bảo không chút khách khí, nhíu mày, giơ nắm đ.ấ.m nhỏ xíu lên đ.ấ.m về phía Tam Bảo.

Lực đạo này trong mắt người lớn đương nhiên còn không bằng gãi ngứa, nhưng đối với Tam Bảo mà nói, có thể coi là một đòn tấn công chí mạng.

Rất nhanh, hai tiểu gia hỏa đã “ẩu đả” nhau.

Bởi vì đều đang nằm, nên chỉ có thể dùng tay hoặc chân.

Hai đứa đánh nhau rất hăng say, đến cả ga trải giường cũng bị chúng làm nhăn nhúm, Nhị Bảo dùng sức, m.ô.n.g đẩy về phía sau va vào Đại Bảo càng thêm oan uổng.

Đại Bảo tỉnh dậy, không ngoài dự đoán cũng gia nhập vào cuộc chiến này.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 96



Ba tiểu gia hỏa sức lực rất nhỏ, chỉ là bị đánh đều rất tức giận, cố kìm nén muốn đánh trả.

Nhưng bởi vì không đau, nên cả ba đứa đều không khóc.

Trận chiến im lặng vẫn đang tiếp diễn, lúc nào Mạnh Lâm Thanh đẩy cửa bước vào.

Tiếng đẩy cửa lập tức thu hút sự chú ý của các tiểu gia hỏa, nhưng chúng cũng không quên động tác trên tay chân, vẫn kiên trì tấn công đối phương.

“Úi chà, đánh nhau rồi?”

Mạnh Lâm Thanh sau khi ăn xong lẩu cảm thấy rất buồn cười, cảnh tượng ba đứa nhỏ giằng co trông thật hài hước.

“Để nương xem nào, ba người các ngươi ai có tố chất làm tiểu bá vương hơn?” Mạnh Lâm Thanh vừa nói vừa bước vào.

Vừa quan sát, nàng phát hiện ba đứa nhỏ đều rất có chí chiến đấu.

“Thôi nào, còn đánh nữa, không biết đói à.” Mạnh Lâm Thanh miệng thì cằn nhằn, nhưng tay đã bế Tam Bảo ra xa một chút.

Sau đó lại bế Đại Bảo ra, để ba đứa nhỏ tạo thành thế chân vạc, nói một cách dễ hiểu là tay chân nhỏ bé của chúng không thể chạm vào nhau được nữa.

Thế này thì muốn đánh nhau cũng không được nữa.

Ba đứa nhỏ bắt đầu lăn qua lăn lại trong địa phận của mình, quậy phá một hồi lâu cũng không đến gần nhau được bao nhiêu, cuối cùng đành đồng loạt bỏ cuộc.

May mà bây giờ chúng chỉ biết nằm, nếu biết bò biết chạy rồi, không biết sẽ nghịch ngợm đến mức nào, đến lúc đó chắc chắn sẽ đánh nhau dữ dội hơn.

Mạnh Lâm Thanh bỗng nhiên cảm thán, nàng phải biết trân trọng bộ mặt “ngoan ngoãn” hiện tại của các con.

Đợi đến khi chúng lớn hơn một chút, có thể chạy nhảy khắp nơi, cả nhà chắc chắn sẽ phải chạy theo như gà bay chó sủa.

“Các ngươi ấy à, tốt nhất là hãy để ta bớt lo lắng, nếu không ta sẽ vứt hết các ngươi đi đấy.” Mạnh Lâm Thanh dọa.

Mấy đứa nhỏ căn bản không hiểu lời nương nói, vẫn ngây ngô cười nhìn nương.

Tam Bảo liên tục vung vẩy cánh tay nhỏ, nũng nịu muốn nương ôm.

“Ngươi là đứa bám người nhất.” Mạnh Lâm Thanh miệng thì chê, nhưng thân thể lại rất thành thật bế Tam Bảo lên.

Đại Bảo và Nhị Bảo thấy vậy, cũng bắt đầu vung tay tranh giành sự sủng ái.

Mạnh Lâm Thanh có chút ưu tư, mấy tiểu gia hỏa quá biết cách nũng nịu, dường như cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, nàng phải luôn tỉnh táo để không được thiên vị đứa nào.

Đúng là gánh nặng ngọt ngào.

Nửa tháng sau, trong hoàng cung.

“Chủ tử, Thanh Long báo lại rằng mọi thứ trên đường đi lễ chùa ngày mai đã được sắp xếp ổn thỏa.” Huyền Vũ bẩm báo.

Ngày mai là ngày hoàng tộc đi lễ chùa cầu phúc hàng năm, thời gian cố định. Hơn nữa người trong hoàng tộc đều phải tham gia, vì vậy cũng trở thành thời cơ tốt nhất để thích khách ra tay.

Cho nên mỗi năm vào lúc này, cấm vệ quân đều tăng cường tuần tra phòng thủ, ngoài ra, ám vệ của hoàng thượng cũng sẽ được điều động.

Lúc này, Huyền Vũ đang báo cáo về việc bố trí phòng thủ của ám vệ.

Sở Nam Phong vừa nghe vừa gật đầu, những chi tiết như địa điểm đi qua ngày mai.

Đột nhiên, Sở Nam Phong ngắt lời Huyền Vũ.

“Sẽ đi qua Bình An y quán?” Sở Nam Phong hỏi.

Huyền Vũ: “...”

Chủ tử hình như rất để tâm đến vị Bạch Tử Ngọc kia?

Bởi vì Bình An y quán là mới mở, cho nên năm nay khi báo cáo lộ trình mới có thêm.

“Vâng, chủ tử.” Huyền Vũ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ phải chia sẻ tin tức này cho Thanh Long và hai người kia ngay lập tức.

Sở Nam Phong không nói gì thêm, không biết đang suy nghĩ điều gì trong lòng.

Sau khi Huyền Vũ rời đi, quan viên phụ trách nghi thức ngày mai cũng đến báo cáo, dù sao cũng là hoạt động lớn của hoàng gia nên nghi thức long trọng chắc chắn không thể thiếu.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 97



“Cứ theo quy cách mọi năm, các ngươi sắp xếp là được.” Sở Nam Phong thờ ơ nói.

Sáng sớm hôm sau, hoàng tộc từ hoàng cung xuất phát.

Đội nghi trượng đi đầu, vừa đi vừa gõ trống khua chiêng vô cùng náo nhiệt.

Hai bên đường phố Kinh thành có rất nhiều bá tánh vây xem, một là cảm thấy như vậy coi như là gián tiếp tham gia lễ cầu phúc của hoàng tộc, hai là muốn được chiêm ngưỡng phong thái của bậc đế vương.

“Người ngồi trong cỗ xe ngựa đi đầu tiên là hoàng thượng sao?”

“Ngươi nói xem, nếu lát nữa hoàng thượng vén rèm lên nhìn thấy ta rồi phải lòng ta, muốn ta vào cung làm phi tần, vậy thì sau này...”

“Tỉnh mộng đi, từ khi hoàng hậu qua đời, hoàng thượng đến cả nạp phi cũng không có, ngươi nghĩ ngài ấy có thể để mắt đến ngươi sao?”

“Nhỡ đâu? Vậy chẳng phải là chim sẻ hóa phượng hoàng sao?”

Hai bên đường phố toàn là tiếng bàn tán xôn xao của bá tánh hiếu kỳ.

Quả thật có không ít quý nhân ít khi ra khỏi cung, lúc này đều vén rèm lên ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa của kinh thành, tận hưởng cảm giác được người người vây quanh.

Nhưng Sở Nam Phong ngồi trong xe ngựa vẫn nhắm mắt dưỡng thần, như thể mọi náo nhiệt xung quanh đều chẳng liên quan gì đến hắn.

Cả đoàn người hướng về phía ngoại ô kinh thành mà đi, khi đi ngang qua Bình An y quán, tiếng huyên náo đã truyền đến tai Mạnh Lâm Thanh.

“Bạch đại phu, bên ngoài là đoàn người đi cầu phúc, hay là chúng ta cũng ra ngoài xem náo nhiệt một chút?”

“Đúng đó, dù sao cũng không xem được bao lâu, chúng ta đi xem đi!”

Không ít người bệnh đều tỏ vẻ muốn đi, nghĩ thầm dù Mạnh Lâm Thanh không đi xem thì cũng chưa đến lượt bọn họ khám bệnh, ra ngoài xem một chút chắc cũng không sao.

Thế nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn ngồi im như núi, chỉ nhìn người bệnh đang ngồi trước mặt.

“Ngươi cũng muốn ra ngoài xem náo nhiệt?”

Người bệnh này vốn rất muốn đi, kết quả nghe thấy giọng nói của Mạnh Lâm Thanh, không hiểu sao lại cảm thấy Bạch đại phu hôm nay hình như tâm trạng không tốt lắm…

“Không, ta không muốn.” Người bệnh vội vàng nói, ngoan ngoãn ngồi chờ Bạch đại phu phân tích tình trạng cơ thể cho mình.

Tiếng trống kèn rất ồn ào, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn chuyên tâm khám bệnh.

Ngay khi đội nghi trượng vừa đi ngang qua Bình An y quán, trong đám người đột nhiên bùng lên một trận hỗn loạn.

“Cẩn thận! Có thích khách!” Ngự lâm quân đi đầu hô lớn, bắt đầu bày trận xung quanh xe ngựa của Sở Nam Phong, tạo thành tư thế bảo vệ.

“Mau bảo vệ Hoàng thượng!”

Cùng lúc đó, ám vệ vẫn luôn mai phục xung quanh cũng hành động, lặng lẽ bao vây Sở Nam Phong.

Để đề phòng thích khách có hành động quá khích, có thể bảo vệ Sở Nam Phong trong thời gian sớm nhất.

“Trời ơi, sao lại có thích khách?”

“A, chạy mau…”

Xung quanh đều là bá tánh, biến động bất ngờ như vậy rất nhanh đã gây ra một trận hỗn loạn.

Đây cũng là lý do thích khách chọn thời điểm này để tập kích, trong lúc hỗn loạn, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

“Đừng hoảng loạn! Mọi người bình tĩnh!”

Có ngự lâm quân cố gắng duy trì trật tự, nhưng vào lúc này, trong đám đông hỗn loạn, tiếng hô của bọn họ trực tiếp bị nhấn chìm.

“Giết c.h.ế.t cẩu hoàng đế!”

Thích khách cũng có tổ chức, bọn chúng nhân lúc hỗn loạn, có kẻ đã tiếp cận được xe ngựa của Sở Nam Phong.

“Cẩu hoàng đế lấy mạng ra đây!”

Lần này thích khách võ công cao cường, đặc biệt là kẻ xông lên trước nhất, có bá tánh che chắn cộng thêm đồng bọn hỗ trợ, hắn dễ dàng tiếp cận Sở Nam Phong.

Ngay khoảnh khắc ấy, hai mắt Sở Nam Phong đang nhắm chặt bỗng chốc mở ra, một tia sát ý lóe lên.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 98



Ngay sau đó, Sở Nam Phong ý thức được lúc này đang ở gần Bình An y quán…

Sở Nam Phong như sống lại, xông ra khỏi xe ngựa, giao đấu với tên thích khách đi đầu.

Ám vệ mai phục xung quanh thấy vậy lập tức muốn gia nhập chiến cuộc, kết quả bọn họ vừa mới tới gần đã thấy chủ tử lén lút ra hiệu cho bọn họ.

Ám vệ không dám tin, vội vàng nhìn đồng bọn xác nhận.

Hắn không nhìn lầm chứ? Vừa rồi ý của chủ tử là bảo bọn họ không được tới gần?

Đồng bọn cũng ngơ ngác, đã đến nước này rồi, chẳng phải nên nhanh chóng giải quyết sao?

Tuy rằng võ công của chủ tử quả thực rất cao cường, nhưng thứ nhất Sở Nam Phong che giấu rất kỹ, thứ hai có ám vệ bọn họ ở đây Sở Nam Phong hoàn toàn không cần thiết phải để lộ thực lực của mình…

Tóm lại, hành động khó hiểu của chủ tử bọn họ thật sự không hiểu nổi.

“Lên hay không?” Ám vệ dừng một chút, do dự hỏi đồng bọn.

“Đã là chủ tử lên tiếng, trước tiên cứ quan sát đã.”

Cử chỉ vừa rồi tuyệt đối không phải bọn họ nhìn nhầm, chính là ý của chủ tử. Nhỡ đâu chủ tử có ý đồ khác, bọn họ trái lệnh xuất hiện, nói không chừng sẽ chuyện tốt.

Sở Nam Phong cùng thích khách qua hai chiêu, liền hoàn toàn xác định đối phương không phải là đối thủ của mình, chỉ là…

Cao thủ so chiêu, chỉ trong một hai thức đã phân định thắng bại.

Trường hợp như thế này, thân là tứ đại trung thành, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tự nhiên cũng có mặt.

Bọn họ đương nhiên nhìn ra thích khách này không địch lại chủ tử, chỉ là... biến cố xảy ra trong nháy mắt.

Sở Nam Phong cùng thích khách giao thủ, có tới có lui, thế nhưng khi một tên thích khách khác đến trợ giúp đồng bọn, tấn công từ phía bên phải, hắn rõ ràng phát hiện ra sự tồn tại của tên thích khách này nhưng lại không thể né tránh.

Cánh tay bị một nhát d.a.o chí mạng, tay áo bị rách, m.á.u chảy ra.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, trong chớp mắt như bị điểm huyệt, chỉ có đầu là có thể cử động, bọn họ khiếp sợ nhìn đối phương.

Chuyện gì thế này?

Chủ tử võ công cao cường vậy mà lại không địch lại thích khách, còn bị thương dưới tay người ta?

Bị thương không kỳ lạ, kỳ lạ là bọn họ rõ ràng có thể nhìn ra, chủ tử là cố ý.

Cố! Ý! Đó!

Rốt cuộc là thứ gì đã che mờ mắt chủ tử, khiến hắn có thể làm ra chuyện cố ý để bản thân bị thương như vậy?

Một đáp án đồng thời hiện lên trong lòng bốn người.

Ánh mắt bọn họ đồng loạt rơi vào tấm biển Bình An Y Quán phía trước.

“Chủ tử... hắn, hắn thích Bạch, Bạch Tử Ngọc đến vậy sao?” Chu Tước ngây người nói.

Không trách Chu Tước khiếp sợ, biểu cảm của ba người còn lại cũng chẳng khá hơn là bao.

Bởi vì ngoại trừ lý do này, bọn họ thật sự không nghĩ ra được Sở Nam Phong còn có lý do gì khác để làm ra loại chuyện này.

“Khó nói.” Huyền Vũ sắc mặt nặng nề nói.

Đây vẫn là vị chủ tử cao lãnh vô tình, sát phạt quyết đoán của bọn họ sao?

Bốn người im lặng không nói.

Do Sở Nam Phong bị thương, ám vệ mai phục xung quanh không thể giả c.h.ế.t được nữa, lập tức đồng loạt xuất động.

Cục diện trên sân trong nháy mắt xoay chuyển, ám vệ vừa xuất động cộng thêm ngự lâm quân bị dân chúng hỗn loạn cản trở hành động, rốt cuộc cũng bắt được toàn bộ thích khách.

Ám vệ không rõ chuyện của Bạch Tử Ngọc, còn đang tự trách vì sự thất trách của mình, vừa rồi thật không nên nghe lời chủ tử.

Xét cho cùng, xem ra chủ tử căn bản không có cái gọi là kế hoạch khác, mà thật sự bị thương dưới tay thích khách.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 99



Bảo vệ chủ tử bất lực, bọn họ đáng chết.

Chỉ là ám vệ không thể quang minh chính đại lộ diện, giúp đỡ bắt thích khách xong, bọn họ lại ẩn mình vào trong đám người, đợi sau khi kết thúc sẽ đến thỉnh tội với chủ tử.

“Hoàng thượng, thần đẳng hộ giá bất lực, xin Hoàng thượng trách phạt!” Đầu lĩnh ngự lâm quân thấy Sở Nam Phong chảy máu, sợ đến mức sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Ai ngờ, Sở Nam Phong căn bản không truy cứu trách nhiệm của hắn, ra lệnh: “Trước tiên áp giải thích khách xuống, duy trì trật tự hiện trường.”

Theo sau khi thích khách bị bắt, bá tánh hoảng loạn cũng dần dần bình tĩnh lại.

Thái hậu cùng đi lúc này vội vàng xuống xe ngựa, được cung nữ dìu nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sở Nam Phong.

“Hoàng nhi, con không sao chứ, để mẫu hậu xem con có bị thương ở đâu không?” Thái hậu vẻ mặt hoảng hốt.

Nhìn thấy cánh tay đang chảy m.á.u của Sở Nam Phong, nữ nhân tôn quý suýt chút nữa ngất xỉu.

“Thái y, thái y đâu rồi? Mau đến băng bó cho Hoàng thượng!” Thái hậu gọi, ngay cả dung nhan tôn quý cũng không còn tâm trí nào để ý.

Ngược lại, bản thân Sở Nam Phong người bị thương, trên mặt lại mang biểu cảm bình tĩnh không thể bình tĩnh hơn.

Như thể cánh tay đang chảy m.á.u kia không phải của hắn.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ im lặng quan sát, một lần nữa không nói nên lời.

Chẳng lẽ Bạch Tử Ngọc đã nhân lúc bọn họ không biết, hạ cổ gì đó lên người chủ tử, nếu không thì chủ tử sao có thể điên cuồng đến vậy?

“Mẫu hậu, nhi thần không sao.” Giọng nói của Sở Nam Phong vang lên, như mặt nước c.h.ế.t không chút gợn sóng.

“Sao có thể không sao được, đều đã chảy m.á.u rồi!” Thái hậu hoảng hốt, lớn tiếng hỏi dồn: "Thái y sao còn chưa tới!”

“Thật sự không sao.” Sở Nam Phong liếc mắt nhìn cánh tay đang chảy máu, như đang nhìn tay người khác, ánh mắt hắn rơi vào phía trước: "Mẫu hậu, lần cầu phúc này, hòm thuốc mà thái y mang theo có lẽ không được đầy đủ. Phía trước có một y quán, nhi thần đến đó băng bó là được.”

“Y quán tầm thường này sao có thể băng bó cho Hoàng thượng được, không được, vẫn là phải đợi Thái y đến!” Thái hậu kiên trì, dù sao Sở Nam Phong là vạn kim chi khu, sao có thể để đại phu bình thường động vào?

Thế nhưng Sở Nam Phong nói xong phía trước có y quán, căn bản không để ý đến Thái hậu ngăn cản, nhấc chân liền đi về phía Bình An y quán.

Nghe tin vội vã chạy tới Thái y, vừa vặn cùng Sở Nam Phong lướt qua nhau, hơn nữa còn nghe được Hoàng thượng ghét bỏ hòm thuốc của hắn chuẩn bị không đầy đủ.

Oan uổng quá!

Thái y quả thực muốn lấy đầu đập đất, hòm thuốc của hắn chuẩn bị rất đầy đủ, đừng nói giúp Hoàng thượng băng bó, cho dù là trị liệu tại chỗ cũng tuyệt đối dư dả.

Làm sao bây giờ, Hoàng thượng hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ Thái y viện của bọn họ rồi sao?

Trong lúc hoang mang như vậy, Thái y trơ mắt nhìn Sở Nam Phong sải bước vào Bình An y quán.

“Bạch đại phu.” Sở Nam Phong một chút cũng không để ý bản thân mặc long bào, đường hoàng tìm kiếm bóng dáng Bạch Tử Ngọc.

Người bệnh trong y quán nhìn thấy Sở Nam Phong đi vào, tuy không nhận ra thiên nhan, nhưng ai mà không biết hình dạng long bào.

Người có thể mặc long bào xuất hiện, ngoại trừ đương kim Thánh thượng, còn có thể là ai?

“Tham kiến Hoàng thượng!”

Thiên tử giá lâm, toàn bộ mọi người trong y quán đều quỳ thành một mảnh.

Tuỳ Phong Tử Ngọc vốn đang chuẩn bị trà giải nhiệt, ngay khoảnh khắc Sở Nam Phong bước vào y quán, hai người bọn họ ăn ý ném đồ trong tay xuống che chắn bên cạnh Mạnh Lâm Thanh.
 
Back
Top Bottom