Ngôn Tình Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 320


Dùng độc hoàn toàn không cùng một cấp bậc với việc bị đạp xuống giường, trong lòng Sở Nam Phong ít nhiều có chút sợ hãi.

Rốt cuộc có nên nghe theo lời khuyên của Huyền Vũ hay không?

Thời gian không đợi người, Sở Nam Phong cảm thấy bản thân đường đường là nam nhi, không nên do dự như vậy. Nếu hắn muốn hòa hoãn quan hệ với Mạnh Lâm Thanh, hiện tại đã có cách, tại sao hắn không thử?

Được! Hắn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

Chết thì chết, ít nhất cũng thử một lần, để hắn c.h.ế.t cho rõ ràng.

Nam tử hán đại trượng phu nói được làm được.

Mạnh Lâm Thanh còn đang cảm thấy kỳ lạ, Sở Nam Phong bình thường giờ này đã đến rồi, đều chơi với lũ trẻ một lúc, nhưng hôm nay lại đến muộn.

Sự việc khác thường ắt có ẩn tình.

Chuyện này hoặc là do có chính sự bận rộn, hoặc là do bản tính của đàn ông… thời gian lâu rồi liền lộ nguyên hình, không diễn vai người tốt được nữa.

Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp nghĩ xong, Sở Nam Phong đã xuất hiện, còn mang theo dáng vẻ vội vàng.

“Nếu ngươi bận rộn chính sự, cũng không cần ngày nào cũng phải qua đây, Đại Bảo bọn chúng có người chơi cùng.” Mạnh Lâm Thanh ra vẻ quan tâm nói.

Trái tim Sở Nam Phong lập tức lạnh đi một nửa, hắn không cho rằng Mạnh Lâm Thanh đang quan tâm mình, nghe câu này ngược lại giống như không mong hắn ngày nào cũng đến lãnh cung.

Vì vậy, quyết tâm thử nghiệm càng thêm kiên định.

“Ta có thể không chơi với chúng, nhưng ta không thể không đến.” Sở Nam Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y nói.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Ý gì đây, sao cảm giác lời nói có ẩn ý?

Hôm nay vốn đã đến muộn, tính thời gian cũng nên cho ba đứa nhỏ nghỉ ngơi rồi, vì vậy Sở Nam Phong trực tiếp bảo nhũ mẫu bế bọn trẻ đi.

“Vì sao?” Đại Bảo tò mò hỏi.

Sao phụ hoàng không chơi với chúng nữa?

Hiện tại, khả năng ngôn ngữ của ba đứa nhỏ đã tiến bộ vượt bậc, đã có thể hiểu được lời người lớn nói, chúng còn có thể tự giao tiếp với nhau.

“Phụ hoàng, đến giờ đi ngủ rồi.” Tam Bảo nhắc nhở, ngáp một cái.

Bây giờ đáng lẽ là lúc mẫu thân kể chuyện cho bọn chúng ngủ, người nên đi không phải là phụ hoàng sao?

“Nhị Bảo không đi đâu, Nhị Bảo muốn ngủ với mẫu thân!” Nhị Bảo giơ tay múa chân nói.

Mấy vị nhũ mẫu cũng rất lúng túng, không biết nên làm thế nào, dù sao trước đây chưa từng có kinh nghiệm bế các vị hoàng tử công chúa đi.

Sở Nam Phong vô cùng kiên quyết, tối nay hắn không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nhất định phải ở lại!

“Tối nay các ngươi không thể ngủ cùng mẫu thân.” Sở Nam Phong nói.

Mạnh Lâm Thanh trong lòng giật thót, lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Ý tứ trong lời nói này, có phải quá rõ ràng rồi không?

Nhưng Mạnh Lâm Thanh không dám tin, bởi vì từ trước đến nay, Sở Nam Phong đều biểu hiện ra dáng vẻ muốn làm mà không dám làm. Ngoài miệng thì dám vượt quá giới hạn vài câu, nhưng chuyện thật sự vượt quá giới hạn lại chưa từng dám làm.

Thời tiết sắp thay đổi rồi sao?

Nàng trước tiên án binh bất động.

“Vì sao?” Ba đứa nhỏ không hiểu.

“Bởi vì phụ hoàng tối nay phải nỗ lực, để mẫu hậu sinh cho các con đệ đệ muội muội.” Sở Nam Phong trơ trẽn nói.

Mạnh Lâm Thanh: “…!!!”

Là nàng điên rồi hay là Sở Nam Phong điên rồi?

Lời này cũng dám nói?

Mạnh Lâm Thanh một chút cũng không khách khí, tuy rằng ngoài miệng không phản bác cái gì, dù sao nơi này còn có nhũ mẫu và cung nữ, coi như là cho Sở Nam Phong một chút mặt mũi, nhưng dưới chân lại là thật sự giẫm lên giày của Sở Nam Phong.

Không chỉ giẫm mạnh, càng là ra sức cọ, một bộ dáng muốn cọ rớt mu bàn chân hắn một lớp da.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 321


Chỉ tiếc Mạnh Lâm Thanh trả thù sai phương hướng, nàng giẫm mạnh như vậy, hiện thực lại là càng nỗ lực, càng chua xót.

Sở Nam Phong một chút cũng không cảm thấy đau.

So với chuyện lớn sắp làm, bị giẫm một cái tính là gì?

Không đau không ngứa!

“Còn ngây ra đó làm gì, mau ôm hoàng tử công chúa đi nghỉ ngơi!” Sở Nam Phong sắc mặt không vui, lớn tiếng ra lệnh.

Vài vị nhũ mẫu toàn thân run lên, cảm nhận được hoàng thượng sốt ruột nhất thời không dám trì hoãn, ôm Đại Bảo bọn họ chạy ra với khí thế như chạy nước rút.

Ba tiểu gia hỏa còn đang ngơ ngác, nhũ mẫu chạy quá nhanh, bọn họ cảm thấy có chút xóc nảy nhưng lại bất lực ngăn cản.

Quan trọng nhất là, vì sao phải ôm bọn họ chạy?

Chạy xa rồi, ai tới kể chuyện xưa cho bọn họ nghe?

“Ca ca, vì sao chúng ta phải có đệ đệ muội muội?” Tam Bảo là người đầu tiên bày tỏ sự không hiểu của mình.

Phụ hoàng nói, là bởi vì muốn cùng mẫu hậu sinh đệ đệ muội muội, cho nên mới không cho bọn họ ở lại ngủ. Nhưng ai có thể nói cho bọn họ biết, vì sao nhất định phải có đệ đệ muội muội, chẳng lẽ bọn họ còn chưa đủ đáng yêu sao?

Đại Bảo trong lúc xóc nảy nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng ta đã có đệ đệ muội muội rồi, ta không cần.”

Nhị Bảo nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Ta cũng có muội muội rồi, còn đệ đệ sao, không sao cả, có hay không cũng không quan trọng.”

Tam Bảo theo sát bước chân hai ca ca, cũng suy nghĩ, bĩu môi không vui nói: “Nếu có đệ đệ muội muội mới, vậy Tam Bảo sẽ không phải là nhỏ nhất nữa, Tam Bảo mới không muốn đệ đệ muội muội đâu!”

Ba tiểu gia hỏa bàn bạc một chút, phát hiện bọn họ không ai muốn đệ đệ muội muội, vậy phụ mẫu vì sao còn nhất định phải sinh đệ đệ muội muội?

“Chúng ta không muốn!”

“Không muốn đệ đệ muội muội!”

“Không muốn không muốn!”

Ba tiểu gia hỏa lập tức gào lên, bày tỏ sự bất mãn, vung vẩy tay chân nhỏ thề muốn phản kháng.

“Mới không muốn đệ đệ muội muội, ta muốn ngủ với mẫu hậu, ta muốn nghe chuyện xưa!”

“Trở về đi, chúng ta muốn nghe chuyện xưa, chúng ta không muốn đệ đệ muội muội!”

“Không được không được, mau trở về!”

Bọn họ gào thét vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn gào đến đỏ bừng, nhưng căn bản không thể ngăn cản những nhũ mẫu đã quyết tâm chạy.

Hoàng thượng đã lên tiếng muốn ở riêng với hoàng hậu nương nương, ai không biết nhìn mặt, lúc này còn dám đến tìm hoàng thượng gây khó chịu? Sợ là mượn bọn họ mười cái mạng cũng không đủ cho hoàng thượng nổi giận.

Lúc này, rất rõ ràng nên nghe lời ai.

Mặc dù các tiểu gia hỏa ra sức phản kháng, nhưng lúc này đã chạy xa, tiếng “gào thét” của bọn họ căn bản không thể truyền đến chỗ Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong. Các nhũ mẫu có nghe thấy, nhưng bọn họ ngoại trừ vất vả dỗ dành tiểu chủ tử, căn bản không dám làm gì khác.

“Đại hoàng tử, đừng kêu nữa, cẩn thận làm hỏng giọng, hoàng thượng muốn sinh hài tử nô tỳ cũng không dám ngăn cản!”

“Đúng vậy, Nhị hoàng tử cũng đừng kêu nữa, ở đây không ai nghe thấy đâu.”

“Tiểu công chúa đừng tức giận, cho dù có hoàng tử công chúa mới, công chúa vẫn là người được hoàng thượng yêu thương nhất, đừng nóng vội.”

Các nhũ mẫu ôm bọn họ đi xa, sau đó kiên nhẫn dỗ dành.

Lũ nhóc con tuy gào khóc dữ dội, nhưng thấy phụ mẫu đều không còn ở bên, chỉ có các ma ma dỗ dành, nói không muốn đệ đệ muội muội cũng vô dụng. Gào khóc một hồi, cơn buồn ngủ kéo đến liền dần dần im lặng, ngủ thiếp đi.

Mà bên này, những người nên rời đi đều đã rời đi, chỉ còn lại Sở Nam Phong và Mạnh Lâm Thanh, thời gian tốt đẹp, đêm dài đằng đẵng...
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 322


"Thanh Thanh, nàng thật sự không muốn cùng ta..." Cùng ngủ sao mấy chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Sở Nam Phong liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì Mạnh Lâm Thanh xoay người bỏ đi.

Nàng đi rồi.

Sở Nam Phong đứng ngây người tại chỗ, sau đó mới phản ứng lại. Hắn khó khăn lắm mới đuổi hết lũ nhóc con đi, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?

Huống chi nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.

Hắn tối nay nếu không nắm chắc cơ hội này, vậy sau này càng đừng hòng nghĩ tới.

"Thanh Thanh!" Phản ứng lại, Sở Nam Phong lập tức đuổi theo.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh kỳ thật cũng không có ý muốn rời đi, nàng vốn dĩ đã ở tại lãnh cung, chạy thì có thể chạy đi đâu?

Hơn nữa, nơi này là hoàng cung, chạy đi đâu cũng đều nằm trong lòng bàn tay của Sở Nam Phong.

Khi Sở Nam Phong nói muốn sinh con mà dọa chạy mấy vị ma ma, trong đầu Mạnh Lâm Thanh liền hiện lên kế sách ứng phó.

Hừ hừ, đây chính là Sở Nam Phong tự mình chuốc lấy, trách không được nàng "tâm ngoan thủ lạt".

Mạnh Lâm Thanh lấy ra ngân châm của mình, cây ngân châm nhỏ nhắn dưới ánh nến le lói, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.

Nàng chọn một cây ngân châm, trước khi xoay người đi đã tẩm một chút đồ vật lên trên đó.

"Thanh Thanh…" Sở Nam Phong đuổi theo, bởi vì Mạnh Lâm Thanh đột nhiên xoay người, lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ họng.

Ngay sau đó, Sở Nam Phong liền cảm thấy mình bị đ.â.m một cái.

Một cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không thể nói là đau.

Mạnh Lâm Thanh đ.â.m xong, trong lòng cảm thấy yên tâm, động tác cất ngân châm cũng không có ý muốn che giấu Sở Nam Phong.

Dù sao nàng cũng đã đ.â.m rồi, hiện tại nói gì cũng vô dụng.

"Thanh Thanh, nàng đang làm gì vậy?" Sở Nam Phong hỏi, nhìn Mạnh Lâm Thanh chậm rãi cất ngân châm, nghĩ đến cảm giác nhẹ nhàng vừa rồi, phản ứng lại mình bị đâm.

Trọng điểm là, bị đ.â.m cái gì?

Hắn đột nhiên nhớ tới, y độc không phân gia...

Tâm tình trong nháy mắt trở nên thấp thỏm.

"Không có gì," Mạnh Lâm Thanh ngược lại rất ung dung, cất kỹ ngân châm, cười tủm tỉm giải thích cho Sở Nam Phong: "Chỉ là một chút độc nhỏ, không đáng ngại."

Sở Nam Phong: "..."

Một chút độc nhỏ, không đáng ngại?

Nếu như Mạnh Lâm Thanh không cười, lời này của nàng nói ra còn có sức thuyết phục, thế nhưng hiện tại đánh c.h.ế.t Sở Nam Phong hắn cũng không tin cái gì gọi là không đáng ngại.

Mạnh Lâm Thanh làm sao có thể làm chuyện vô dụng?

"Độc gì?" Sở Nam Phong hỏi, trong lòng mang theo một tia cầu xin nhỏ bé, cảm thấy Mạnh Lâm Thanh không đến mức trực tiếp dùng độc lấy mạng hắn chứ.

"Độc khiến chàng không cử được." Mạnh Lâm Thanh mỉm cười nói.

Sở Nam Phong: "..."

Không cử được?!

Sở Nam Phong đại kinh, hắn tối nay hùng tâm tráng chí chẳng phải là muốn gạo nấu thành cơm, kết quả hiện tại Mạnh Lâm Thanh lại dùng độc không cử được với hắn, chẳng phải là từ gốc rễ chặt đứt ý nghĩ của hắn sao?

"Thanh Thanh, hay là nàng lại cho ta…"

Sở Nam Phong muốn nói lại đ.â.m hắn một cái nữa để hắn khôi phục, có chuyện gì mọi người cùng thương lượng, sinh con vẫn rất quan trọng. Nhân lúc Đại Bảo bọn họ còn nhỏ, sinh thêm đứa nữa, bọn nhỏ còn có thể chơi đùa cùng nhau.

Mạnh Lâm Thanh nào quản nhiều như vậy, nàng đã giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, tâm tình vui vẻ lại thoải mái.

Thu dọn đồ đạc xong, Mạnh Lâm Thanh trực tiếp đi tắm rửa thay y phục.

Không có lũ nhóc con cũng tốt, tối nay nàng không cần phải kể chuyện, có thể nghỉ ngơi sớm một chút. Còn Sở Nam Phong... hắn đều không cử được rồi, còn lo lắng làm gì?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 323


Cùng chung một mái nhà, hai tâm cảnh lại hoàn toàn khác biệt.

Từ kinh ngạc đến tiếc nuối, Sở Nam Phong rất nhanh đã chấp nhận hiện thực, sau đó bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.

Kim đ.â.m là thật, nhưng hình như Mạnh Lâm Thanh lại không đuổi hắn đi, ý này là hắn hôm nay có thể ở lại qua đêm rồi?

Cuối cùng cũng có một tin tốt!

Tuy không thể hành sự là rất bi thương, trực tiếp khiến cho giấc mộng đẹp "đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa" vỡ tan, nhưng được ở lại qua đêm cũng không tệ.

Một bước nhỏ hôm nay, ngày mai sẽ biến thành một bước dài.

Đã nỗ lực trong thời gian dài như vậy, tính nhẫn nại của Sở Nam Phong sớm đã được tôi luyện.

Hảo nam nhi tuyệt không dễ dàng từ bỏ!

Mạnh Lâm Thanh rửa mặt xong trở về, thấy Sở Nam Phong vẫn chưa rời đi, thậm chí cũng không lên tiếng đuổi hắn.

Một nam nhân không thể hành sự, sẽ không tạo thành bất kỳ uy h.i.ế.p nào cho nàng.

Mạnh Lâm Thanh chính là tự tin như vậy.

Nàng thay y phục ngủ, trực tiếp leo lên giường nằm ở vị trí quen thuộc nhất của mình, nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Tích cực điều chỉnh tâm thái, Sở Nam Phong không rời đi, cũng đi rửa mặt.

Lúc rửa mặt, trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Thật sự có độc dược khiến người ta không thể hành sự sao?

Cho dù có, có thể chỉ cần tùy tiện đ.â.m một cái là có thể phát huy tác dụng sao?

Sở Nam Phong đối với phương diện này hoàn toàn không am hiểu, động chạm đến điểm mù của hắn cho nên suy nghĩ cũng nhiều hơn, nếu như Mạnh Lâm Thanh chỉ là cố ý lừa gạt hắn thì phải làm sao?

Dù sao loại chuyện này nàng cũng không phải là không làm được.

Không thể tùy tiện tin tưởng, mặc kệ nàng có loại độc dược này hay không, hắn có thể làm chính là thử một chút, có thì có, không có thì hắn liền kiếm lời to rồi!

Vì vậy, Sở Nam Phong không tin tà, sau khi rửa mặt xong cũng theo đó leo lên giường của Mạnh Lâm Thanh.

Mạnh Lâm Thanh cảm nhận được động tĩnh của hắn, trong lòng thầm cười.

Tên này, đây là không tin nàng vừa rồi đ.â.m một kim sao, không sao, nàng sẽ dạy hắn làm người.

Leo lên giường mà không bị đá xuống, Sở Nam Phong được khích lệ mạnh mẽ.

Nằm vững trên giường, Sở Nam Phong liền xoay người ôm lấy Mạnh Lâm Thanh, ghé sát mặt lại muốn hôn nàng…

Trong lòng hắn thật sự rất lo lắng, dù sao loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá văng ra ngoài này, quả thực có chút k*ch th*ch.

Nhưng mà khi hắn hôn lên môi Mạnh Lâm Thanh, vẫn không bị đá văng ra, loại cảm giác vừa k*ch th*ch vừa kinh hỉ này, khiến hắn cảm thấy đặc biệt không chân thật, nhưng mà hơi ấm từ người trong n.g.ự.c lại chân thật như vậy.

Tâm tình Sở Nam Phong phức tạp và mâu thuẫn.

Mạnh Lâm Thanh nhắm mắt mặc cho Sở Nam Phong hôn, bản thân chỉ lo ngủ, dù sao ngoại trừ hôn một cái hắn cũng không làm được gì khác.

Tiếp đó Sở Nam Phong hôn một hồi lâu liền bi thương phát hiện, hắn quả thực là một chút phản ứng cũng không có, một chút xíu cũng không có.

Cho nên Mạnh Lâm Thanh không có lừa hắn, đó thật sự là độc dược khiến người ta không thể hành sự.

Cũng khó trách, nếu không Mạnh Lâm Thanh làm sao có thể không đá hắn xuống giường, phỏng chừng là đã chắc chắn hắn không thể hành sự, mới có thể mặc kệ như vậy.

Sở Nam Phong lại bắt đầu tức giận, cả một buổi tối nay tâm trạng hắn lên xuống thất thường, nhịp tim chưa từng bình thường.

"Ôi..." Sở Nam Phong trở mình, nằm thẳng trên giường, trong bóng tối nhìn chằm chằm trần nhà, phát ra tiếng thở dài ai oán.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 324


Thật là thảm, trên đời này có thể tìm ra người phu quân thứ hai thảm như hắn sao?

Sao Mạnh Lâm Thanh có thể nhẫn tâm như vậy?

Vừa tức giận vừa tủi thân, tâm trạng hỗn loạn không chỗ phát tiết, Sở Nam Phong nhất thời không biết nên làm biểu cảm gì.

Nhưng hắn có một ưu điểm, đó chính là gặp chuyện trước tiên nghĩ đến mặt tốt, ví dụ như chuyện hôm nay, nếu muốn nghĩ theo hướng tốt...

Đôi mắt Sở Nam Phong sáng lên trong bóng tối.

Đúng vậy, tối nay ít nhất hắn cũng đã ôm, hơn nữa còn hôn Mạnh Lâm Thanh, còn có thể cùng nàng ngủ chung một giường, đây sao có thể không phải là một bước tiến lớn chứ?

Nói đi cũng phải nói lại, dù sao trước kia hắn cũng luôn không thể hành sự, loại cảm giác này hắn đã rất quen thuộc rồi, không có gì phải kích động cả.

Được thân mật, được cùng nàng an giấc, quả là diễm phúc!

Ban đầu nghe tiếng thở dài của Sở Nam Phong, Mạnh Lâm Thanh nhịn không được thầm cười trộm, cảm thấy hắn như vậy thật ngốc.

Ngay cả việc vừa rồi bị hôn vài cái, nàng cũng không còn tức giận nữa.

Đang lúc Mạnh Lâm Thanh cho rằng Sở Nam Phong sẽ trở mặt, sau đó ngay trong đêm rời khỏi lãnh cung, thì người bên cạnh bỗng nhiên không còn động tĩnh.

Lòng hiếu kỳ khiến Mạnh Lâm Thanh rất muốn mở mắt ra xem thử, nhưng nhỡ đâu hai người bốn mắt nhìn nhau chẳng phải rất xấu hổ sao?

Hơn nữa với tính cách tự tin của Sở Nam Phong, phỏng chừng hắn sẽ cho rằng nàng chính là muốn nhìn hắn, tất cả lúc trước đều là muốn từ chối để được yêu chiều… thôi, vẫn là thôi vậy.

Kết quả chần chừ như vậy, không bao lâu sau, Mạnh Lâm Thanh nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Sở Nam Phong ngủ rồi?

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mạnh Lâm Thanh.

Bất quá, đã hắn ngủ rồi, vậy nàng mở mắt ra nhìn một chút hẳn là không thành vấn đề?

Mạnh Lâm Thanh mở mắt ra, trong bóng tối cố gắng điều chỉnh tầm nhìn, muốn từ trên mặt Sở Nam Phong tìm kiếm một chút vui vẻ từ vẻ mặt uất ức rối rắm của hắn, sau đó…

Một cánh tay cứ như vậy vươn tới, ôm lấy nàng.

Là hành động vô thức của Sở Nam Phong trong lúc ngủ mơ, một tay hắn ôm lấy, tay còn lại cũng nhanh chóng theo sau, gắt gao giam cầm Mạnh Lâm Thanh trong lòng.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Không sai, ngủ rồi cũng không quên chiếm tiện nghi.

Nàng thử vùng vẫy một chút, nhưng bất đắc dĩ Sở Nam Phong ôm quá chặt, nàng không thoát ra được, nếu dùng hết sức lực để giãy lại sợ đánh thức hắn.

Ai biết Sở Nam Phong sau khi tỉnh lại, sẽ lại phát điên cái gì, vẫn là ngủ rồi ngoan ngoãn một chút thì hơn.

Bị ôm thì bị ôm đi, dù sao tối nay cũng đã bị hôn rồi.

Mạnh Lâm Thanh không nhận ra, giới hạn mà nàng từng đặt ra, đang vô thức lùi dần về phía sau.

Đêm nay, coi như bình an vô sự mà trôi qua.

Ngày hôm sau, khi Sở Nam Phong mở mắt ra, phát hiện trước mắt mình là dung nhan say ngủ của Mạnh Lâm Thanh, hắn lập tức nhắm chặt mắt lại sau đó mới mở ra.

Nàng vẫn còn ở đây.

Vậy đây không phải là mơ!

Ký ức tối qua ùa về trong đầu, Sở Nam Phong nhớ lại, hắn quả thực đã ngủ trên giường của Mạnh Lâm Thanh, thậm chí còn hôn nàng, ôm nàng… Đúng vậy, hiện tại hắn không phải đang ôm Mạnh Lâm Thanh sao?

Cánh tay vô thức siết chặt, người trong lòng lại vì thế mà lầm bầm.

“Đừng quấy…” Mạnh Lâm Thanh chưa tỉnh, giọng nói mềm nhũn giống như đang làm nũng.

Thế là, Sở Nam Phong vốn luôn siêng năng quyết định tùy hứng một lần, sớm triều muộn thì muộn, vẫn là ôm phu nhân ngủ ngon hơn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 325


Đợi đến khi Mạnh Lâm Thanh tự nhiên tỉnh lại, phát hiện mình bị người ta siết chặt đến khó chịu, khó trách nàng cảm thấy cả người không được thoải mái, sau đó quay đầu nhìn thấy Sở Nam Phong…

“Bịch…” Cú đá muộn màng này rốt cuộc vẫn đến.

Bị đá xuống giường, Sở Nam Phong không hề tức giận.

Bất luận là ai ôm phu nhân ngủ một đêm, sáng sớm tỉnh dậy cũng không thể nào nổi giận được.

“Giờ nào rồi, ngươi còn chưa đi lâm triều?” Mạnh Lâm Thanh ghét bỏ nói.

“Lập tức đi ngay, hay là nàng giúp trẫm thay y phục?” Sở Nam Phong được đằng chân lân đằng đầu.

Mạnh Lâm Thanh ngáp một cái, quyết định ngủ nướng thêm một chút, cho nên đáp lại Sở Nam Phong chính là bóng lưng lạnh lùng xoay người của nàng.

Tiểu cung nữ đi vào hầu hạ Hoàng thượng thay y phục rửa mặt đều ngây người. Tuy rằng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng thượng từ trên giường của nữ nhân nào đó dậy, hơn nữa người này lại là Hoàng hậu nương nương, nhưng Hoàng hậu nương nương cũng quá mức bình tĩnh rồi.

Chỉ lo ngủ nướng, hoàn toàn không để ý đến Hoàng thượng.

Nhưng trên mặt Hoàng thượng lại là vẻ mặt vui vẻ, thậm chí còn nhỏ giọng dặn dò các nàng động tác nhẹ nhàng một chút, ngàn vạn lần đừng làm ồn đến nương nương ngủ nướng.

Giờ phút lâm triều, nhìn thấy vị quân thượng đến muộn mà dung nhan lại rạng rỡ như vừa tắm gió xuân. Huyền Vũ đưa tay mân mê cằm, con ngươi đảo một vòng, đoán chừng là do lời khuyên tối qua của mình đã phát huy tác dụng.

Hắn định là tan triều sẽ đi tìm Bạch Hổ bọn họ để chia sẻ chuyện này!

Tốt nhất là có thể đặt cược một phen, bảo đảm có thể thắng lớn từ ba người bọn họ.

Huyền Vũ vô cùng tự tin.

Chờ tan triều, Huyền Vũ vội vã chạy đến chỗ Bạch Hổ, định bụng kéo hắn ta rồi gọi thêm Chu Tước cùng đến chỗ Thanh Long, bốn người bọn họ sẽ đánh cược xem tối qua rốt cuộc chiến của quân như thế nào.

“Bạch Hổ…” Vừa vào đến sân, Huyền Vũ đã lớn tiếng gọi.

Kỳ lạ thật, theo tính tình của Bạch Hổ, giờ này hẳn là đã thức dậy từ sớm rồi, sao gọi thế nào cũng không thấy động tĩnh gì vậy?

Đều là huynh đệ nhà mình, còn thân thiết hơn cả thân huynh đệt, Huyền Vũ cũng không khách sáo, trực tiếp đẩy cửa đi vào, hướng về phía gian phòng nghỉ ngơi của Bạch Hổ.

Cửa vừa mở ra, Huyền Vũ liền ngây người.

Không đúng, nhất định là do tư thế đẩy cửa của hắn không đúng, thử lại lần nữa.

Huyền Vũ lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó đổi tay, một lần nữa đẩy cửa đi vào……

Ừm, không phải do hắn.

Hơn nữa, với sự cảnh giác của Bạch Hổ, cho dù có đang ngủ say, thì khi hắn đẩy cửa lần đầu tiên cũng phải mở mắt ra mới đúng.

“Hai người các ngươi!” Huyền Vũ đi đến bên giường, dùng giọng nói lớn nhất mà gào lên: "Cuối cùng cũng ngủ chung một chỗ rồi, chúc mừng a!”

Hai người trên giường lúc này mới tỉnh dậy, đầu tiên là mơ màng nhìn về phía Huyền Vũ, không hiểu gã đồng bọn này rốt cuộc đang kích động cái gì.

Sau đó quay đầu lại, nhìn thấy người còn lại trên giường.

Ừm, hiểu rồi.

Huyền Vũ cứ như một con tiểu cẩu đang phấn khích, trong phòng Bạch Hổ chạy nhảy lung tung, sau đó tra hỏi hai người này.

“Nhanh nói mau, tối qua sau khi bốn người chúng ta tách ra, hai người các ngươi lại làm sao mà đến được với nhau? Hơn nữa còn ngủ chung nữa chứ, được lắm!” Huyền Vũ nhéo một cái vào cánh tay Bạch Hổ, chậc, luyện võ công tốt thật đấy, sau đó lại nhìn Chu Tước với ánh mắt kiểu tiện nghi cho ngươi rồi.

Chu Tước: “...”

Cuối cùng cũng được ngủ với người mình thích, kết quả vừa tỉnh dậy đã gặp phải cái tên Huyền Vũ này, thật là xúi quẩy.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 326


“Có thể câm miệng lại được không?” Chu Tước lạnh lùng nói.

“Không thể.” Huyền Vũ lắc đầu nguầy nguậy nói, lúc này trong lòng hắn đang chất chứa hai chuyện lớn, muốn nổ tung rồi, hắn không thể nào bình tĩnh lại được: "Nhanh nói, nhanh nói, nhanh nói!”

Bạch Hổ vốn đã không giỏi ăn nói, lúc này, càng không biết nên nói như thế nào cho phải.

Còn về phần Chu Tước, nàng căn bản sẽ không nói những chuyện này cho Huyền Vũ biết, không chỉ nàng sẽ không nói mà nàng còn không cho Bạch Hổ nói.

“Chàng ngàn vạn lần đừng nói cho hắn ta biết,” Chu Tước nắm lấy cánh tay Bạch Hổ, nhắc nhở: "Càng không nói cho hắn ta biết, hắn ta lại càng muốn biết, càng muốn biết, hắn ta lại càng khó chịu.”

Bạch Hổ ra vẻ đã được lĩnh giáo, gật đầu nghiêm túc nói: “Ta biết rồi.”

“Bạch Hổ, ngươi cứ nghe lời Chu Tước như vậy, ngươi còn coi ta là huynh đệ nữa hay không?” Huyền Vũ bất mãn nói.

“Ngươi là huynh đệ, nàng ấy là thê tử.” Bạch Hổ không nói thì thôi, một khi đã nói thì khiến người ta kinh ngạc.

“Thê tử?” Huyền Vũ trực tiếp ngây người, không ngờ huynh đệ ngốc nghếch này của mình sau khi khai khiếu lại lợi hại như vậy, khiến hắn cũng phải tự thẹn không bằng.

“Chu Tước, rốt cuộc ngươi đã cho Bạch Hổ ăn cái gì vậy, ngươi sẽ không tàn nhẫn đến mức dùng thủ đoạn đối phó với phạm nhân để đối phó với Bạch Hổ chứ?”

Huyền Vũ cứ thế ồn ào náo loạn trong phòng Bạch Hổ, hai người vừa mới xác định quan hệ đều lười để ý đến hắn.

Chủ yếu là Chu Tước không muốn để ý, còn Bạch Hổ thuần túy là nghe lời.

“Hai người các ngươi thật quá đáng, ta đi tìm Thanh Long chơi đây!” Mắt Huyền Vũ sáng lên, nghĩ đến biểu cảm của Thanh Long khi nghe được hai tin tức này, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện trở nên thú vị hơn.

Thật ra chuyện của Bạch Hổ và Chu Tước, là lẽ tất nhiên, cũng là ngoài ý muốn.

Nói đến đây còn phải nhớ công lao của Huyền Vũ, đều là do lời khuyên “đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa” của hắn tối qua khiến Chu Tước bỗng nhiên khai khiếu.

Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn chờ đợi Bạch Hổ chủ động bày tỏ tình cảm với mình.

Nhưng với cái đầu gỗ của hắn, biết đâu đến khi Chu Tước thành bà lão tóc bạc, hắn vẫn chưa suy nghĩ ra.

Thanh xuân của con người có hạn, vậy tại sao không đánh cược một lần, tự mình đ.â.m thủng lớp giấy cửa sổ này?

Trước đây Chu Tước không dám là bởi vì lo lắng nếu nói ra, lỡ như Bạch Hổ không có ý, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.

Nhưng từ sau lần Bạch Hổ mất trí nhớ, có những lúc hắn như biến thành một người khác, thậm chí còn chủ động khen Chu Tước xinh đẹp.

Còn có lần Chu Tước say rượu, rõ ràng Bạch Hổ lúc đó một giọt rượu cũng chưa dính, vậy mà hai người lại hôn nhau...

Những chi tiết này, đều cho Chu Tước dũng khí và sức mạnh.

Cho nên tối hôm qua sau khi bốn người tách ra, Chu Tước lại tìm đến nhà Bạch Hổ bày tỏ tâm ý với hắn, ngay sau đó hai người liền tự mình trải nghiệm một phen thú vị "đánh nhau đầu giường làm hòa cuối giường".

Huyền Vũ lại chạy đi quấy rầy Thanh Long, ban đầu hắn còn định ra vẻ bí mật, kết quả vừa mới nói một câu "ngươi đoán xem ta thấy ai trên giường Bạch Hổ", Thanh Long liền đáp "Chu Tước".

"Sao ngươi biết được?" Huyền Vũ kinh ngạc.

"Trước đây ta thấy hai người họ lén hôn nhau." Thanh Long thản nhiên nói.

"Cái gì?" Huyền Vũ lại một lần nữa kinh ngạc, sau đó bộc phát bất mãn: "Thanh Long, ngươi còn là huynh đệ không vậy, ta thấy hai người họ ngủ với nhau lập tức nói cho ngươi biết, ngươi thấy bọn họ lén hôn nhau vậy mà giấu diếm lâu như vậy?"
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 327


"Lúc đó ta định nói cho đệ biết nhưng có việc nên trì hoãn, chẳng phải ngươi nói còn một chuyện lớn sao, là chuyện gì?"

"Hắc hắc..." Nói đến chuyện này, Huyền Vũ dám khẳng định Thanh Long còn chưa biết, sự tự tin của hắn lại quay về: "Ngươi đoán xem, hôm nay lúc ta tham gia buổi chầu sớm..."

Đêm qua, đối với rất nhiều người mà nói, đều là một đêm đầy ý nghĩa.

Trải qua một đêm, Sở Nam Phong rõ ràng càng thêm quấn quýt Mạnh Lâm Thanh. Đến lãnh cung nhất định phải ngủ lại, ngủ lại nhất định phải đuổi ba đứa nhỏ đi, mỹ kỳ danh rằng để chúng nó sớm tự lập.

Mạnh Lâm Thanh không còn lời nào để nói, nghĩ thầm dù sao Sở Nam Phong cũng không được, ngủ lại cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Tuy nhiên, nàng cũng coi như là vô tình phát hiện ra một ưu điểm của Sở Nam Phong.

Người này rất dễ thỏa mãn, mặc dù bị nàng hạ độc không thể c**ng c*ng nhưng cũng không yêu cầu nàng nhất định phải giải trừ. Đương nhiên có lẽ là hắn biết, cho dù hắn có yêu cầu thì nàng cũng sẽ không đồng ý.

Hình như chỉ cần để hắn mỗi đêm được ở lại ngủ, hắn liền có vẻ rất vui vẻ.

Sở Nam Phong không biết, hắn cứ tưởng mỗi lần Mạnh Lâm Thanh nói ngủ nướng là lập tức ngủ thiếp đi, kỳ thực nàng chỉ là quay lưng lại lười để ý đến hắn.

Cho nên những lời vui vẻ đắc ý, cùng với những lời dặn dò cung nữ nhỏ giọng của hắn, Mạnh Lâm Thanh đều nghe thấy hết.

Lòng người rốt cuộc cũng là thịt làm thành, liên tục cảm nhận được thiện ý của Sở Nam Phong, cho dù Mạnh Lâm Thanh có là ý chí sắt đá cũng sẽ bị nước chảy đá mòn.

Sáng nay, Mạnh Lâm Thanh tỉnh dậy sớm hơn Sở Nam Phong, nàng khó có được lúc không muốn ngủ nướng.

"Còn chưa dậy?" Mạnh Lâm Thanh đẩy người bên cạnh một cái, ghét bỏ nói: "Lại muốn đến muộn?"

"Nàng lo lắng cho ta sao?" Sở Nam Phong giọng nói mơ hồ hỏi, còn chưa mở mắt, chỉ bằng giọng nói cũng có thể cảm nhận được ý cười của hắn.

"Nghĩ nhiều rồi." Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng nào có ý nhắc nhở Sở Nam Phong, chẳng qua là sợ hắn lại đến muộn thêm lần nữa, đến lúc đó tấu chương của đám lão già kia chỉ trích nàng là hồng nhan họa thủy, sẽ nối đuôi nhau mà đến.

Mạnh Lâm Thanh lười so đo với Sở Nam Phong, nàng đứng dậy trước, liền sai cung nữ đi chuẩn bị bữa sáng.

Dùng xong bữa sáng, Sở Nam Phong mới mặt mày hớn hở đi thượng triều.

Mọi chuyện vốn dĩ đều nằm trong kế hoạch, thuốc Mạnh Lâm Thanh cho Sở Nam Phong dùng, một lần có thể duy trì nửa tháng.

Nàng thầm nghĩ lúc này mới chỉ khoảng mười ngày, vẫn có thể gắng gượng thêm được, đến lúc đó nàng sẽ bổ sung thêm một liều, một liều rồi lại một liều, vô cùng vô tận. Như vậy cho dù Sở Nam Phong có bám riết lấy lãnh cung, cũng không thành vấn đề.

Nhưng nàng đã tính sai một chuyện, đó chính là thể chất của Sở Nam Phong.

Hắn võ công cao cường, thể chất cực tốt, loại độc này trong cơ thể hắn chưa đến mười ngày đã hết tác dụng.

Tối hôm đó, Sở Nam Phong lại ôm ấp, ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh.

Kết quả là đang âu yếm, hắn bỗng cảm thấy một trận khô nóng, tiếp đó phản ứng của thân thể lại càng rõ ràng.

Sở Nam Phong căn bản không biết chuyện nửa tháng độc phát tác một lần, hắn nghĩ mình đã có phản ứng cũng không giấu giếm, Mạnh Lâm Thanh chắc chắn có thể cảm nhận được.

Mà nàng đã cảm nhận được, lại không tiếp tục hạ độc hắn, chẳng phải là ngầm đồng ý bọn họ có thể...

“Thanh Thanh.” Giữa những nụ hôn, Sở Nam Phong thâm tình gọi tên thê tử.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 328


Mạnh Lâm Thanh vẫn là bộ dạng cũ, lười phản kháng, dựa theo quy luật trước kia phỏng chừng hôn thêm vài cái người này sẽ an phận.

Nhưng mà, thứ gì đang cản trở nàng?

Mơ mơ màng màng, đầu óc Mạnh Lâm Thanh cũng không được minh mẫn, đợi đến khi nàng nhận ra thứ đang cản trở mình là cái gì, lập tức kinh hãi.

“Ngươi, sao ngươi lại...”

Mạnh Lâm Thanh nghĩ không ra, trong lòng tính toán, ngày căn bản còn chưa tới, tại sao Sở Nam Phong lại có thể có phản ứng?

Chẳng lẽ độc của nàng mất hiệu lực rồi, không, không thể nào, Mạnh Lâm Thanh đối với kỹ thuật của mình vô cùng tự tin.

Thế nhưng, tình hình lúc này lại không cho phép nàng nghĩ nhiều như vậy.

Cho rằng mình được ngầm đồng ý, Sở Nam Phong càng thêm hăng hái, một bên lẩm bẩm gọi tên Mạnh Lâm Thanh, một bên đưa tay đến nơi sâu hơn.

Tên nam nhân đáng ghét này càng ngày càng quá phận, trong lòng Mạnh Lâm Thanh thật sự muốn ngăn cản nhưng thân thể lại có lời muốn nói, nó cảm thấy hình như cảm giác cũng không tệ lắm, hay là thử xem?

Mạnh Lâm Thanh cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nàng cũng là nữ nhân từng nếm trải d*c v*ng, lúc này có chút động lòng cũng là lẽ thường.

Ỡm ờ một lúc Mạnh Lâm Thanh cũng thuận theo Sở Nam Phong.

Ban đầu cảm giác vẫn rất tốt, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy rất hưởng thụ, thầm nghĩ mình cũng không thiệt thòi, đều là người trưởng thành rồi, vui vẻ một chút thì có vấn đề gì?

Nhưng Sở Nam Phong thì không giống vậy, hắn giống như một con sói càng ăn càng đói, mắt sáng rực, hận không thể đem Mạnh Lâm Thanh ăn tươi nuốt sống.

Về sau, Mạnh Lâm Thanh bị giày vò đến mức có chút bực bội.

“Ngươi còn muốn thế nào nữa?” Mạnh Lâm Thanh đẩy Sở Nam Phong một cái.

“Thanh Thanh, Thanh Thanh...” Giọng nói khàn khàn tràn đầy d*c v*ng, vừa nghe đã biết, hắn căn bản không muốn kết thúc.

Mạnh Lâm Thanh thật sự nhịn không được nữa, trong lúc bị dây dưa khó khăn, một cước đá Sở Nam Phong đang không biết thỏa mãn xuống giường.

“Rầm…”

Sở Nam Phong ngã xuống đất vẫn còn ngơ ngác, ồm ồm hỏi: “Thanh Thanh, ta làm nàng đau sao?”

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Nói nhảm có thể không nói hay không.

“Nếu chàng còn muốn lên giường ngủ, thì tự mình ra ngoài dội nước lạnh đi!” Mạnh Lâm Thanh tức giận nói.

Nếu không phải bị giày vò đến mức eo lưng đau nhức, nàng cũng muốn tự mình đứng dậy tắm rửa, cả người dính nhớp thế này thật khó chịu.

“Thanh Thanh...” Sở Nam Phong cố gắng giả bộ đáng thương, hắn mới bắt đầu thôi, còn chưa thỏa mãn đâu.

Lúc này Mạnh Lâm Thanh không muốn quản sống c.h.ế.t của hắn nữa, tiếp tục giày vò nữa, mạng của nàng sẽ mất trước.

“Bớt giả bộ đi.” Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng nói: "Không dội nước lạnh, thì đừng lên giường của ta.”

Sở Nam Phong: “...”

Được rồi, xem ra là không còn hy vọng gì nữa, nhưng vẫn phải ôm thê tử ngủ.

Sở Nam Phong khoác áo ngoài, uất ức gọi thái giám mang nước vào, hắn muốn tắm rửa.

“Mang nước lạnh vào.” Hắn cố ý nhấn mạnh.

Tiểu thái giám toàn thân run lên, đêm hôm khuya khoắt thế này, hoàng thượng muốn tắm nước lạnh là có ý gì?

Liên tưởng đến âm thanh vừa rồi truyền ra từ trong phòng, tiểu thái giám vội vàng ngừng suy nghĩ miên man, nghĩ tiếp nữa sẽ phạm thượng!

Nhìn nước lạnh, Sở Nam Phong không cam lòng bước vào.

“Hít…” Lạnh thấu xương.

Trái ngược hẳn với vẻ mặt hớn hở trước đó, giờ đây mặt mũi hắn - Sở Nam Phong - lại xụ xuống.

Thật là uất ức!

Vừa mới nếm trải chút ngọt ngào, còn chưa đã ghiền đã phải dội nước lạnh vào người cho tỉnh táo, sống như vậy còn ra thể thống gì nữa?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 329


Đợi đến khi tắm nước lạnh xong, mang theo hơi nước mát lạnh leo lên giường ôm lấy thê tử, Sở Nam Phong mới cảm thấy mình sống lại.

Đây đâu phải cuộc sống của người thường, đây rõ ràng là cuộc sống của thần tiên!

Đã có thê tử trong vòng tay rồi mà còn chưa biết đủ sao?

Kể từ đó, trong một khoảng thời gian dài, mối quan hệ giữa Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong vẫn duy trì ở trạng thái khó mà nói rõ ràng.

Nói một cách đơn giản, Sở Nam Phong luôn mặt dày mày dạn bám riết lấy nàng muốn thân mật. Còn Mạnh Lâm Thanh ban đầu sẽ chọn cách làm lơ, đến khi không thể làm lơ được nữa, mới miễn cưỡng cho phép Sở Nam Phong làm một lần.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể làm một lần, tuyệt đối không thể tiếp tục.

Bởi vì lần trước không kiềm chế được làm liền mấy lần, kết quả là Mạnh Lâm Thanh mấy ngày liền cảm thấy đau lưng không chịu nổi, loại cảm giác đó nàng không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.

"Thanh Thanh, giờ còn sớm mà, chúng ta làm thêm lần nữa được không?" Sở Nam Phong vô lại nói.

Hắn bây giờ cũng đã ngộ ra được đạo lý, đối phó với Mạnh Lâm Thanh nhất định phải mặt dày, chỉ cần hắn hơi chút e thẹn, lúc này đã chẳng có cơ hội thân mật với thê tử rồi.

"Không được." Mạnh Lâm Thanh nghiêm nghị nói.

Bất kể Sở Nam Phong có giở trò vô lại thế nào, Mạnh Lâm Thanh vẫn vô cùng kiên định.

"Không được, nếu không thì chàng về tẩm cung của chàng mà ngủ."

Chỉ cần nàng nói ra câu này, Sở Nam Phong sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Hai người đôi khi cũng rất quá đáng, ví dụ như có lần bà v.ú quên bế lũ trẻ đi, cả nhà nằm trên giường, Sở Nam Phong hôn hôn một hồi liền muốn hành sự.

"Hài tử còn ở đây này!" Mạnh Lâm Thanh kéo áo lại, ngồi thẳng dậy, lại đá Sở Nam Phong một cái, mắng hắn quá đáng.

Lần này không để ý, nửa bờ vai đã lộ ra ngoài, tên này chẳng lẽ là cẩu sao, cái gì cũng muốn cắn một cái?

"Thật phiền." Sở Nam Phong bực bội nói.

Lần đầu tiên, ngay cả Tam Bảo trong mắt hắn cũng không còn đáng yêu như vậy nữa.

Tất cả những ai ngăn cản hắn thân mật với thê tử, đều là kẻ thù!

Có đôi khi, ba đứa trẻ nhìn thấy cha mẹ quấn lấy nhau sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí còn lầm tưởng cha mẹ đang đánh nhau.

Lũ nhóc hoảng sợ, lập tức chia nhau ra.

Đại Bảo chạy tới ôm lấy chân mẫu thân, Nhị Bảo và Tam Bảo thì ôm lấy chân phụ thân.

"Phụ thân, mẫu thân, hai người không được đánh nhau!"

"Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau, Tam Bảo không muốn hai người đánh nhau, hu hu hu..."

Tam Bảo sợ hãi, lỡ như phụ thân đánh c.h.ế.t mẫu thân, hoặc mẫu thân đánh c.h.ế.t phụ thân, vậy thì ba bọn họ chẳng phải trở thành những đứa trẻ mồ côi đáng thương sao?

Hai người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của đối phương lại nghe tiếng khóc chân thành của Tam Bảo, bỗng cảm thấy thật hoang đường.

Trong sự hoang đường, còn có chút bất đắc dĩ đến bật cười.

"Tam Bảo ngoan, đừng khóc nữa, mẫu thân không có đánh nhau với phụ thân, chúng ta không có đánh nhau." Mạnh Lâm Thanh dỗ dành, bế Tam Bảo lên.

"Hu hu, ực… Lừa, lừa người, Tam Bảo rõ ràng vừa nhìn thấy mẫu thân đang cắn phụ thân, đang cắn người, hu hu hu oa…"

Mạnh Lâm Thanh xấu hổ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt tự cho là hung dữ trừng mắt nhìn Sở Nam Phong.

Không thể trách ta, vậy đương nhiên là trách chàng rồi.

Sở Nam Phong đành cam chịu làm kẻ đổ vỏ, hắn không chỉ phải dỗ dành nhi tử nữ nhi, mà còn phải dỗ dành cả thê tử nữa.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 330


Nam nhân tốt, chính là phải gánh vác hết thảy mọi tội lỗi trong nhà.

“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, các ngươi nghe này, cha sẽ không bao giờ đánh mẫu thân, biết chưa? Cha chỉ bảo vệ các ngươi và mẫu thân, yêu thương các ngươi và mẫu thân, đánh mắng sẽ không bao giờ xuất hiện trong nhà chúng ta, mãi mãi không bao giờ." Sở Nam Phong nói.

Rõ ràng là đang dỗ dành lũ trẻ, hắn lại không quên ra vẻ lấy lòng trước mặt Mạnh Lâm Thanh, cố ý nói lời ngon tiếng ngọt, còn nhìn chằm chằm vào mắt nàng mà nói.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Nàng không tin vào những lời đường mật này, quang minh chính đại thì không nói, lén lút làm chuyện mờ ám. Nhưng không thể phủ nhận, nếu không có thành kiến mà nhìn nhận thì dung mạo Sở Nam Phong quả thực rất tuấn tú.

Khuôn mặt đẹp đẽ nói ra những lời ngon ngọt, ai mà ghét bỏ cho được?

“Khéo miệng lưỡi." Mạnh Lâm Thanh không lên tiếng, chỉ nhép miệng nói với Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong lén cười, thừa dịp ba tiểu tử tụ tập lại nghiên cứu xem cha mẹ có đánh nhau hay không, liền nhanh chóng chồm tới hôn Mạnh Lâm Thanh một cái.

Hôn xong liền tách ra, trên mặt là vẻ đắc ý vì đã trộm hương thành công.

“Vô lại." Mạnh Lâm Thanh mắng hắn.

Thấy hai người sắp sửa “đánh” nhau, ba tiểu tử nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, hai người này lập tức giả vờ cười vui vẻ.

Mạnh Lâm Thanh xem như miễn cưỡng tha thứ cho chuyện tốt mà tên cẩu nam nhân này đã làm trước đây, chưa điều tra rõ ràng đã giam nàng vào lãnh cung.

Bởi vậy, chỉ khi nào Sở Nam Phong mặt dày mày dạn quấn lấy khiến Mạnh Lâm Thanh không có cách nào khác, nàng mới chịu để ý đến hắn một chút, còn phần lớn thời gian Mạnh Lâm Thanh vẫn là thái độ thờ ơ.

Cứ xem như là “trả thù” của Mạnh Lâm Thanh đi.

Dù sao khi nàng mang thai ba đứa nhỏ, sống trong lãnh cung, ngay cả một người hầu hạ cũng không có lúc đó thật sự đã chịu không ít khổ cực.

Tuy rằng sau đó Mạnh Lâm Thanh đã đi rất nhiều thế giới khác, trải qua rất nhiều chuyện, khiến đoạn ký ức kia phai nhạt đi không ít, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Trong lòng nàng khó chịu, cho nên mới muốn hành hạ Sở Nam Phong.

Mà Sở Nam Phong có lẽ là biết rõ điều đó cho nên đối mặt với sự hành hạ của Mạnh Lâm Thanh, hắn vĩnh viễn đều là cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Kỳ thật muốn hành hạ Sở Nam Phong rất đơn giản, Mạnh Lâm Thanh cũng đã nắm rõ quy tắc của hai người, đánh chửi hạ độc hay là lời nói lạnh lùng mỉa mai, những thứ này đối với hắn đều vô dụng.

Tra tấn lớn nhất đối với Sở Nam Phong, chính là cho hắn ăn, nhưng lại không cho hắn ăn no.

Nắm chắc điểm yếu rồi!

Bất kể buổi tối Sở Nam Phong có làm nũng thế nào, thậm chí có lúc còn trẻ con hơn cả Đại Bảo bọn họ, Mạnh Lâm Thanh đều tuyệt đối không cho phép hắn ăn uống no say. Treo ngược dạ dày của hắn, khiến hắn vừa hưởng thụ, vừa khó chịu.

“Nàng chính là cố ý hành hạ ta." Sở Nam Phong khổ sở nói, trên đời này còn có chuyện gì thống khổ và tàn nhẫn hơn chuyện này sao?

“Không hài lòng?" Mạnh Lâm Thanh căn bản không cần giải thích, bá khí như nàng không cần phải giải thích.

“Hài lòng, ta nào dám nói chữ không?" Sở Nam Phong uất ức cuộn chặt chăn mỏng.

Tuy rằng luôn luôn không được ăn no, nhưng tính ra, Sở Nam Phong cũng đã ăn được không ít.

Vì vậy hắn bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề khác.

Trước kia trước mặt Đại Bảo bọn họ nói muốn sinh đệ đệ muội muội, cũng không phải là nói đùa, Sở Nam Phong thật sự có dự định như vậy.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 331


Nhưng tại sao đã lâu như vậy rồi, bụng Mạnh Lâm Thanh vẫn không có động tĩnh gì?

Cơ thể hai người bọn họ nhất định không có vấn đề, điểm này Sở Nam Phong rất chắc chắn, nếu không lúc trước cũng không thể chỉ một lần đã có Đại Bảo bọn họ.

Cho nên tình trạng hiện tại rất không bình thường.

Sở Nam Phong chỉ có thể khẳng định bản thân mình không có vấn đề, như vậy có nghĩa là, vấn đề nằm ở chỗ Mạnh Lâm Thanh.

Buổi tối hôm đó, Sở Nam Phong khó có được lúc không làm loạn, chỉ ôm chặt lấy Mạnh Lâm Thanh, dùng ngữ khí ai oán nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Thanh Thanh, nàng có phải là đang lén lút uống thuốc tránh thai không?" Sở Nam Phong hỏi, nghe có vẻ rất đau lòng.

Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, lén lút uống?

Nàng cảm thấy mình làm việc quang minh chính đại, không biết vì sao Sở Nam Phong lại có ảo giác lén lút?

“Ta đang uống, nhưng không có lén lút uống.”

Có được đáp án, Sở Nam Phong nhất thời thương tâm, ngồi bật dậy, khó hiểu hỏi: “Thanh Thanh, ta còn tưởng nàng…”

“Ít nhất, ta cảm thấy nàng đang dần dần chấp nhận ta, nếu đã vậy, tại sao nàng còn muốn lén lút uống…”

“Ta không có lén lút uống, ta là quang minh chính đại mà uống.” Mạnh Lâm Thanh cắt ngang hắn, giải thích.

Nàng đại khái có thể đoán được Sở Nam Phong đang rối rắm chuyện gì.

“Được rồi, nàng không có lén lút uống, nhưng tại sao nàng lại muốn uống canh tránh thai, chẳng lẽ nàng không muốn sinh hài tử của chúng ta sao?”

Có vài lời, Sở Nam Phong không nói ra miệng.

Hắn biết nữ nhân mang thai sinh con rất vất vả, hắn hy vọng Mạnh Lâm Thanh mang thai, không liên quan đến chuyện nối dõi tông đường, bởi vì có Đại Bảo bọn họ đã đủ rồi.

Điều Sở Nam Phong áy náy là lúc Mạnh Lâm Thanh mang thai lần đầu, hắn chưa từng ở bên cạnh nàng, chưa từng thấu hiểu nàng cũng chưa từng bầu bạn với nàng, đây là một cái gai trong lòng hắn.

Cho nên hắn nghĩ, nếu Mạnh Lâm Thanh còn nguyện ý mang thai thêm một lần nữa, hắn sẽ dốc hết tất cả để bù đắp cho nàng, cũng là bù đắp cho tiếc nuối của chính mình.

“Lại đây, ta phải giải thích với chàng một chút.”

Nói đến chuyện chính sự, ngữ khí Mạnh Lâm Thanh nghiêm túc hơn nhiều.

“Chàng có biết ta sinh ba đứa nhỏ như thế nào không?” Mạnh Lâm Thanh vừa mở miệng, Sở Nam Phong muốn nói, lại bị nàng ngăn cản: "Lúc trước khi giải thích cho chàng, ta nói rất mơ hồ, nhưng kỳ thật ta ở trong quan tài là m.ổ b.ụ.n.g mới sinh ra bọn họ. Nữ nhân sau khi mổ phải điều dưỡng vài năm mới có thể mang thai tiếp, nếu không đối với sản phụ rất nguy hiểm, sẽ c.h.ế.t người.”

Sở Nam Phong nhất thời ngây người, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ là lý do này, hắn thậm chí còn hiểu lầm Mạnh Lâm Thanh cho rằng nàng không muốn.

“Mổ bụng, là có ý gì?” Sắc mặt Sở Nam Phong rất khó coi, bởi vì trong lòng hắn có một suy đoán.

“Đúng vậy, chính là như chàng nghĩ, m.ổ b.ụ.n.g chính là rạch một đường trên bụng sản phụ…”

Đợi Mạnh Lâm Thanh giải thích xong thế nào là mổ bụng, Sở Nam Phong vừa khiếp sợ vừa đau lòng.

Tự mình rạch bụng mình, nghĩ thôi đã đủ khiến người ta kinh hãi.

...

Thế mà Mạnh Lâm Thanh lại chịu đựng tất cả những điều này, nếu không phải hắn giống như kẻ ngốc cho Chu Linh Nhi cơ hội lợi dụng, Mạnh Lâm Thanh căn bản sẽ không gặp phải những chuyện này.

Sự vất vả của nàng đều là do hắn tạo thành.

Nhận thức này khiến Sở Nam Phong cảm thấy đau đớn, đồng thời càng thêm hổ thẹn với Mạnh Lâm Thanh.

“Đều là lỗi của ta.”

“Ta không ép nàng sinh hài tử, chúng ta không sinh nữa, dù sao cũng có Đại Bảo bọn họ rồi.” Sở Nam Phong lập tức thay đổi chủ ý.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 332


Nếu muốn hài tử mà đánh đổi là Mạnh Lâm Thanh có khả năng phải m.ổ b.ụ.n.g thêm một lần nữa, hắn thà rằng không cần.

“Chàng nghe này, ta không bài xích chuyện sinh hài tử, nhưng năm nay là không thể, về sau, chúng ta thuận theo tự nhiên được không?” Mạnh Lâm Thanh thương lượng.

“Được, đều nghe nàng.”

Sở Nam Phong ngoài gật đầu, vẫn là gật đầu.

Trải qua chuyện này, hắn lại rơi vào tâm lý muốn bù đắp cho Mạnh Lâm Thanh như trước, một mực chuyển đủ loại đồ tốt vào lãnh cung.

Thậm chí còn khoa trương hơn trước.

Ban đầu Mạnh Lâm Thanh còn khuyên nhủ vài câu, nói cái gì mà lãnh cung không còn chỗ để, đừng có chuyển đồ vào nữa.

Về sau phát hiện ra đây chính là tâm bệnh của Sở Nam Phong, nàng khuyên không được, cũng lười khuyên, muốn làm gì thì làm, mặc kệ hắn.

Thời gian trôi qua, hai năm sau.

Hôm nay, Mạnh Lâm Thanh đang thưởng hoa trong vườn, đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.

“Ọe…” Mạnh Lâm Thanh che ngực, suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.

“Nương nương, người làm sao vậy, có phải không khỏe không?” Cung nữ bên cạnh lập tức lo lắng.

Bây giờ ai mà không biết Hoàng thượng lo lắng cho Hoàng hậu đến mức nào, các nàng mà hầu hạ không tốt, e là tính mạng khó giữ.

“Có lẽ là gió to quá, hay là về thôi.” Mạnh Lâm Thanh nói, nàng dẫn cung nữ trở về, trên đường còn dùng khăn che mặt, không muốn bị gió thổi.

Hai năm qua, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra.

Mạnh Lâm Thanh biết trên vai Sở Nam Phong luôn gánh vác áp lực không nhỏ, trước kia hắn cứ chần chừ không chịu tuyển tú, áp lực đã rất lớn, nhưng lúc đó là bởi vì hắn cho rằng bản thân không thể.

Mà hiện tại nàng hồi cung đã hai năm, lời đồn Sở Nam Phong rõ ràng không còn hứng thú với nữ nhân cũng không còn đứng vững. Hắn vẫn không chịu tuyển tú, vậy thì những lời chỉ trích càng lớn hơn.

Thậm chí rất nhiều đại thần sau lưng xì xào bàn tán, nói là Mạnh Lâm Thanh vị Phế hậu này muốn quản quá nhiều chuyện, là nàng không cho Sở Nam Phong tuyển tú.

Cuối cùng, các vị đại thần cũng tập hợp lại, ở trên triều đình đồng loạt lên tiếng chỉ trích Mạnh Lâm Thanh.

"Hoàng thượng, Phế hậu khi ở trong dân gian tuy rằng có chút công lao với bá tánh, điểm này lão thần không phủ nhận, nhưng mà từ lúc hồi cung, nàng ta cũng không quản lý hậu cung cho tốt. Thậm chí bởi vì bản thân ghen tuông, liền không cho Hoàng thượng tuyển tú, việc này phạm vào..."

Vị đại thần kia cứ lải nhải nói gì đó, Sở Nam Phong căn bản không có nghe lọt tai, chàng chỉ nghe thấy hai chữ Phế hậu.

"Phế hậu?" Sở Nam Phong lẩm bẩm.

Điều này ngược lại nhắc nhở hắn.

Lúc trước Mạnh Lâm Thanh hồi cung, ngoại trừ việc giả c.h.ế.t rời cung được hợp lý hóa ra, hắn vẫn chưa từng công khai khôi phục thân phận cho Mạnh Lâm Thanh.

Cũng chẳng trách được, sao hắn lại có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy, Thanh Thanh không chịu dời khỏi lãnh cung, đều là lỗi của hắn.

"Truyền ý chỉ của trẫm, Phế hậu Mạnh Lâm Thanh..."

Các vị đại thần từng người một đều kích động hẳn lên, cho rằng Hoàng thượng rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện muốn trách phạt Mạnh Lâm Thanh vì tội ghen tuông, kết quả Sở Nam Phong còn chưa kịp nói gì đã nói muốn lập hậu.

Phía sau, các vị đại thần vẫn còn muốn khuyên can gì đó, Sở Nam Phong một chút kiên nhẫn cũng không có.

"Bãi triều!"

Sở Nam Phong vẫn luôn như vậy, gặp phải những lời vô nghĩa mà hắn không muốn nghe, vậy thì sẽ không nghe.

Những tranh cãi phía sau đều giao hết cho Huyền Vũ, tên kia bây giờ càng ngày càng mắng chửi lợi hại, tốt nhất là có thể mắng cho đám lão già này tỉnh ra mới được.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 333


Hắn vui vẻ chạy đến lãnh cung, trước mặt Mạnh Lâm Thanh một hồi oán trách, chủ yếu là đang mắng đám lão ngoan cố kia.

"Thật là cố chấp, cứ phải tuyển tú tuyển tú, giống như chưa từng nhìn thấy nữ nhân vậy? Thích như vậy, tự mình nạp thêm mấy vị tiểu thiếp là được rồi, còn cứ phải nhắm vào ta, thật là phiền phức!"

"Đúng rồi, Thanh Thanh, trước kia ta thật sự quá sơ suất, vậy mà lại quên mất việc giải trừ Phế vị, trả lại cho nàng thân phận Hoàng hậu. Cho nên vừa rồi ta đã hạ chỉ, một lần nữa lập nàng làm Hoàng hậu!"

"Đã một lần nữa trở thành Hoàng hậu rồi, hay là nàng suy nghĩ một chút, dọn về cung điện mà Hoàng hậu ở trước kia?"

Sở Nam Phong toan tính thật là rõ ràng, tẩm cung của Hoàng hậu cũng là vị trí tốt, quan trọng hơn là rất gần với tẩm cung của hắn, lần này có thể thật sự là "gần quan được ban lộc" rồi.

"Nàng cứ đồng ý đi, được không?" Sở Nam Phong đầy mong đợi nói.

Lãnh cung này quả thực đã chất đống quá nhiều thứ, thêm nữa bọn nhỏ dần dần lớn lên, về sau cũng sẽ có cung điện của riêng mình.

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một hồi, liền đồng ý dọn khỏi lãnh cung.

Toàn tính của Sở Nam Phong không chỉ có vậy, đợi đến khi Mạnh Lâm Thanh dọn xong, buổi tối hắn lại quấn quýt lên.

Mượn cớ là, dọn cung điện mới, phải chúc mừng một chút.

"Vậy chàng định chúc mừng như thế nào?" Mạnh Lâm Thanh cười như không cười nhìn hắn.

"Còn có thể chúc mừng như thế nào nữa?" Sở Nam Phong khó có được chút tâm tư nhỏ bé bị vạch trần, có chút ngượng ngùng, lí nhí nói: "Chẳng phải là trước tiên như vậy như vậy, sau đó như thế như thế..."

Hắn là người nói được làm được, vừa nói, liền động tay động chân.

Kết quả khi chạm vào lớp y phục bên trong, Mạnh Lâm Thanh liền vỗ một cái vào bàn tay hư hỏng của hắn.

"Ngoan ngoãn một chút." Mạnh Lâm Thanh nói.

"Thanh Thanh?" Sở Nam Phong lại muốn giả bộ đáng thương.

"Không được." Mạnh Lâm Thanh nghiêm nghị, ném ra một tin dữ mới: "Không chỉ hôm nay không được, mà ba tháng sau cũng không được."

"Vì sao?"

Sở Nam Phong vừa nghe liền không vui, hôm nay không được thì thôi đi, sao ba tháng sau cũng không được, vậy chẳng phải chàng phải nhịn đến c.h.ế.t sao?

"Chẳng lẽ ta lại làm sai chuyện gì sao?" Sở Nam Phong vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được gần đây mình đã chọc giận Mạnh Lâm Thanh như thế nào.

“Không phải chàng làm sai cái gì, là ta mang thai rồi.”

Hôm nay từ Ngự Hoa Viên trở về, Mạnh Lâm Thanh lại muốn nôn khan hai lần, lúc ấy nàng đã mơ hồ đoán được không phải do trúng gió, bèn lén lút vào không gian kiểm tra một phen.

Quả nhiên là có thai.

“Mang thai thì đã sao, mang thai rồi thì sao không thể…” Sở Nam Phong nói được một nửa, đột nhiên khựng lại: "Thanh Thanh, nàng mang thai rồi?”

Sở Nam Phong vui đến ngây người, hắn mong chờ ngày này đã lâu, nhưng vui mừng qua đi lại là một bụng ấm ức.

Bởi vì Mạnh Lâm Thanh đã nói, ba tháng đầu mang thai không thể gần gũi, hắn chỉ có thể nhịn, chỉ có thể chịu đựng, điều này khiến hắn lại cảm thấy mang thai không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Không chỉ không thể động vào, Thanh Thanh có khi còn phải mổ đẻ một lần nữa!

“Thanh Thanh, sinh xong đứa này chúng ta thật sự không sinh nữa. Ta bây giờ đã bắt đầu lo lắng, nhỡ đâu nàng lại phải mổ đẻ một lần nữa thì làm sao bây giờ?”

Sở Nam Phong thật sự rất lo lắng, sau khi Mạnh Lâm Thanh giải thích cho hắn biết sinh con là chuyện như thế nào, sự lo lắng của hắn vẫn không hề thuyên giảm.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 334


Hắn đã quyết định, đây chính là đứa cuối cùng.

Mong là tiểu công chúa, tốt nhất là thông minh đáng yêu giống như Tam Bảo.

“Sao chàng vẫn còn trọng nữ khinh nam vậy?” Mạnh Lâm Thanh không chịu được, lên tiếng bênh vực cho Đại Bảo Nhị Bảo, rõ ràng hai đứa nhỏ này cũng rất ngoan.

“Nữ nhi giống nàng mà, thôi được rồi, nhi tử cũng được, nhưng mà phải giống nàng mới được.” Sở Nam Phong miễn cưỡng nói.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Vừa rồi còn mắng người khác nên đi vét bớt nước trong đầu, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy, Sở Nam Phong nên tự mình vét trước đi.

“Sinh gì được nấy, chàng còn muốn chọn lựa à?” Mạnh Lâm Thanh giơ tay đánh yêu Sở Nam Phong một cái.

Người này lập tức ngoan ngoãn.

“Được rồi được rồi, đều nghe nàng, nàng nói gì chính là nấy.” Sở Nam Phong nhận sai với dáng vẻ ngày càng thành thục.

Ba đứa nhỏ trước đây vốn không muốn có đệ đệ muội muội, một đứa là đã có đủ cả đệ đệ muội muội nên không cần; một đứa là chỉ cần có muội muội là được, đệ đệ có hay không cũng được; còn một đứa thì không muốn nhường vị trí út ít.

Nhưng bây giờ nghe nói mẫu thân mang thai, ba đứa lại đặc biệt vui mừng.

Ba đứa nhỏ lớn lên càng ngày càng kháu khỉnh, lại còn chạy nhảy ồn ào, nhìn rất là vui mắt.

Thế mà bây giờ lại ngoan ngoãn ở bên cạnh mẫu thân, áp tai vào bụng mẫu thân.

“Ta muốn nghe bọn họ nói chuyện.”

Mạnh Lâm Thanh lắc đầu bật cười, thầm nghĩ còn chưa phát triển ngũ quan, nói chuyện gì chứ.

Mấy đứa nhỏ thường xuyên vây quanh mẫu thân, đơn phương tương tác với các đệ đệ muội muội, còn biết chọn lựa hơn cả phụ thân chúng. Đứa này muốn đệ đệ, đứa kia muốn muội muội, suy nghĩ thay đổi xoành xoạch, ngày nào cũng khác.

Tám tháng sau, Mạnh Lâm Thanh thuận lợi hạ sinh một cặp long phượng.

Đây chính là điềm lành.

Sở Nam Phong vui mừng khôn xiết, hạ lệnh đại xá thiên hạ.

Mười hai năm sau, năm đứa trẻ đều đã trưởng thành.

“Mẫu thân? Mẫu thân?” Tứ Bảo vừa mới từ chỗ thái phó chuồn ra, chạy đến cung điện của mẫu thân nhưng lại không thấy người đâu.

Không bao lâu sau, Ngũ Bảo với dung mạo xinh đẹp như ngọc cũng xuất hiện.

“Tứ ca, sao huynh lại lén chạy đi, đã nói là cùng chạy mà, huynh thật xấu, muội sẽ mách mẫu thân!”

“Còn muốn mách mẫu thân, mẫu thân đã không thấy đâu rồi!” Tứ Bảo lè lưỡi trêu chọc muội muội.

Hai đứa tìm khắp cả cung điện, vẫn không thấy bóng dáng mẫu thân đâu.

“Làm sao bây giờ, mẫu thân sẽ không phải là bị phụ thân bắt cóc rồi chứ?” Ngũ Bảo lo lắng sắp khóc đến nơi.

Đều là do Sở Nam Phong gây ra, bình thường hắn không ít lần dọa dẫm năm đứa nhỏ.

Mỗi lần bọn chúng quấn lấy Mạnh Lâm Thanh muốn làm gì nói gì, sắc mặt Sở Nam Phong sẽ trở nên rất khó coi, cảm thấy bọn chúng đều là đến đòi nợ.

“Sớm muộn gì, ta cũng sẽ mang mẫu thân của các ngươi đi!” Sở Nam Phong không chỉ một lần nói như vậy trước mặt lũ trẻ.

Mạnh Lâm Thanh lúc này đều sẽ cười, sau đó hỏi hắn: “Chàng muốn mang ta đi đâu?”

"Đó đương nhiên là đưa nàng du sơn ngoạn thủy, ngao du khắp chốn non sông gấm vóc này!" Sở Nam Phong hào khí vạn trượng.

"Chúng ta cũng muốn du sơn ngoạn thủy!" Năm tiểu tử lập tức reo lên, nhất quyết muốn phụ thân cũng mang theo bọn chúng.

"Tưởng bở, chỉ có ta và nương các ngươi mà thôi."

"Vậy bọn chúng thì sao?" Mạnh Lâm Thanh thuận theo lời hắn hỏi.

"Bọn chúng à..." Sở Nam Phong cười đầy ẩn ý: "Chúng có rất nhiều việc phải làm, không rảnh mà quấy rầy chúng ta đâu."

Tứ Bảo, Ngũ Bảo tìm kiếm hồi lâu, mãi đến khi đại ca, nhị ca và tam tỷ cũng đến.

"Nương không thấy đâu!"

"Phụ thân hình như cũng không thấy đâu!"

Chỉ có Đại Bảo, là người duy nhất trong năm người không hề hoảng hốt, thong thả từ trong lòng móc ra một phong thư, ném cho bọn chúng.

"Tự mình xem đi." Đại Bảo đã hết hơi.

Ai bảo bọn chúng lại có một người phụ thân như vậy chứ?

Sở Nam Phong để lại một đạo thánh chỉ truyền ngôi, truyền ngôi báu cho Đại Bảo, lại dặn dò thêm vài câu, bức thư liền đến hồi kết.

"Cái gì? Phụ thân thật sự đã trộm nương đi rồi?"

"Không phải trộm đi, là người ta đi du sơn ngoạn thủy, là đi chơi đó!"

"Không phải không phải, theo lời nương, cái này gọi là hưởng tuần trang mật, tuy có hơi muộn một chút..."
 
Back
Top Bottom