Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng

Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 10: Chương 10



Lễ Trung thu do quý phi tổ chức phong phú mà không mất đi vẻ trang nhã, náo nhiệt mà không ồn ào, khiến ta vô cùng hài lòng.

Trong tiệc Trung thu, mọi người ăn uống linh đình, nâng chén cạn chén, một mảnh phồn vinh, ta nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Thượng bên cạnh.

Hắn mặc lễ phục, tay cầm chén rượu, ánh mắt xa cách đạm mạc, khuôn mặt tuấn tú quý khí thiên thành.

Ta không khỏi tán thưởng ở trong lòng, lúc mà hắn không cười không làm nũng, thật đúng là có chút mùi vị không giận tự uy.

Như vậy cũng tốt, trước đây ta còn luôn lo lắng hắn một mình vào triều, sẽ bị những đại thần xảo quyệt kia bắt nạt.

Nhưng mà bây giờ xem ra, có vẻ là ta đã lo lắng quá rồi!

Ta đang thưởng thức mỹ mạo hiếm khi thấy được của hắn thì cảm thấy tay áo bị người giật giật.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Ta nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Hắn nhướng mày với ta, lộ ra nụ cười giảo hoạt, tới gần một chút:

"Yến hội kết thúc chúng ta ra ngoài chơi đi."

Ta:...

Là không giận tự uy dữ chưa?

Thấy ta không nói gì, hắn tiếp tục thuyết phục:

"Chúng ta xuyên qua lâu như vậy, cả ngày quanh quẩn có mấy mét đất, chưa đi xem phố xá cổ đại sầm uất thế nào, nàng không cảm thấy nhàm chán sao?"

Ta: "Không!"

Hắn chống khuỷu tay lên cạnh bàn, một tay giữ má, đầu hơi ngẩng lên, vẻ mặt tiếc nuối:

"Nhưng nếu không đến thanh lâu, truyện xuyên không sẽ không hoàn hảo được."

"Bên ngoài quá nguy hiểm, thiếp sợ không bảo vệ tốt cho người. Người đẹp như vậy mang ra ngoài, nhỡ đâu bị người cướp đi thì làm sao bây giờ?"

Nghe xong lời của ta, hắn rất vui vẻ, khóe miệng cong cong đẹp mắt.

Nhưng hắn vẫn không buông tha, giải thích từng chút một: "Nàng không chứng kiến cuộc sống của quần chúng nhân dân, làm sao có thể ra chính sách có lợi nhất cho bọn họ được? Đừng quên, chúng ta phải lấy dân làm gốc, từ trong nhân dân tìm được lối đi đúng đắn!"

Thế là Hoàng thượng đã thuyết phục được ta.

Hắn nói đúng, từ lúc xuyên qua đến giờ ta chưa ra khỏi hoàng cung, hiểu biết về thời đại này chỉ giới hạn trong sách truyện, phim ảnh.

Ta không biết chợ kinh thành bán hàng hóa gì, không biết dân chúng sinh hoạt như thế nào, ta cũng không biết bên ngoài cung thật sự giống như trong tấu chương nói, hưng thịnh thái bình thật không?

Vì thế, ta đồng ý.

Dù sao, ta vốn không thể từ chối hắn.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 11: Chương 11



Ta có lẽ đã nên đổi tên thành Quạ.

Cái miệng này, thật sự là cái tốt không thấy linh. Cái xấu thì phán chuẩn như thần.

Ta và hoàng thượng đang đứng ở bờ sông ngắm trăng, so trăng trên trời và trăng trong nước cái nào tròn hơn, đột nhiên có một toán người lao ra từ hai phía, đao thép trong tay dưới ánh trăng lóe ra hàn quang.

Đúng vậy, trước khi xuyên qua ta là thần đồng, cái gì ta cũng làm được.

Thế nhưng, những người học giỏi đều có một nhược điểm, chính là da tương đối giòn.

Đơn giản mà nói chính không có khả năng vận động.

Nhất là ta, xưa nay chẳng ăn thèm vác nặng bao giờ.

Ta nắm chặt tay Hoàng thượng, muốn an ủi hắn mấy câu:

"Đừng sợ, để ta nghĩ cách thương lượng với bọn chúng."

Hắn là một người làm nghệ thuật, nào đã thấy cảnh đầu rơi máu chảy bao giờ? Tám phần là sợ hãi quá rồi.

Nhưng không, hắn lại rút bàn tay đang bị ta nắm ra, lại còn sờ sờ đầu ta:

"Yên tâm, có ta."

Hắn nhìn ta cười trấn an, sau đó xoay người, ánh mắt lạnh như băng.

Cái này......

Chẳng lẽ Hoàng thượng trốn ta biến thành người khác?

Chỉ thấy đầu tiên là hắn đánh một quyền vào bụng người bịt mặt cách chúng ta gần nhất, sau đó thừa dịp kẻ đó bị đau khom lưng, đoạt lấy đao trong tay.

Mà quá trình này xảy ra quá nhanh, những người bịt mặt khác căn bản còn chưa kịp phản ứng.

Kế tiếp, chính là cảnh hỗn chiến hoa cả mắt, ta nhìn không rõ, chỉ có thể cố gắng bám theo hình ảnh của hắn trong đám người.

Áo trắng của hắn nhuộm đỏ, không biết có phải bị thương hay không.

Ta rất lo lắng.

Quả nhiên, mấy tay đại nội thị vệ chẳng bao giờ có mặt đúng lúc.

Mãi đến khi đám người bịt mặt đều ngổn ngang ngã trên mặt đất, Hoàng Thượng quỳ trên mặt đất người đầy máu, lúc này bọn thị vệ mới khoan thai đến.

Thủ lĩnh ngự lâm quân quỳ trên mặt đất, đọc câu thoại kinh điển: "Thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương trách phạt!"

Ta ngồi xổm bên cạnh Hoàng thượng, đỡ thân thể của hắn, cẩn thận kiểm tra xem hắn có bị thương hay không, không nói một lời.

Hắn yếu ớt cười với ta: "Ta không sao, nàng đừng lo lắng."

Hắn giơ tay lên, hình như là muốn vỗ vỗ lưng ta, nhưng giữa chừng lại rủ xuống.

Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, cẩn thận xem xét:

"Đau chỗ nào?"

"Không đau, là tay của ta không sạch sẽ."

Ánh mắt hắn cực kỳ giống ánh trăng, ôn nhu lại lưu luyến.

Không biết vì sao, mặt của ta đột nhiên cảm thấy có chút nóng.

Ta vừa quay đầu, nhìn thấy thủ lĩnh Ngự lâm quân vẫn quỳ dưới đất, tức giận không chỗ xả.

"Trói bọn chúng lại, đưa về thiên lao thẩm vấn!"

Ngự lâm quân đồng thanh hô rõ, rất có khí thế.

Ta nhìn lướt qua, tổng cộng có tám mẻ bịt mặt:

"Bệ hạ không phải làm nghệ thuật sao? Sao đánh nhau giỏi thế?"

Ta đánh giá hoàng thượng từ trên xuống dưới.

"Kẻ làm nghệ thuật có bộ mặt đẹp trai như ta nếu học tự bảo vệ mình sẽ bị người đùa giỡn đó."

Ta đồng ý, cảm thấy hắn nói rất đúng.

"Bệ hạ ở hiện đại cũng đẹp như này sao?"

Khóe mắt hắn hơi cong, trong mắt lấp lánh:

"Khuôn mặt hiện tại và khuôn mặt vốn có của ta, giống nhau."

Ta rất vui.

Cho dù chúng ta trở về, chỉ bằng khuôn mặt này, ta cũng muốn tìm được hắn.

Mỹ nhân cách sơn hải, sơn hải giai khả bình!

"Vậy rõ ràng người lợi hại như vậy, sao còn bày ra bộ dạng yếu bất lực lại đáng thương như thế làm gì?"

"Bởi vì trong lòng ta có một tiểu Hoàng hậu."

Hắn cười nắm tay ta: "Hơn nữa ta thích bộ dạng nàng bảo vệ ta, tiểu Hoàng Hậu của ta."

Điểm khôn g hài lòng cuối cùng của ta đối với hắn cũng tan thành mây khói.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 12: Chương 12



Quý phi chính thức trở thành bộ trưởng bộ tổ chức sự kiện hậu cung.

Sau đó, tất cả yến hội, lễ mừng, cùng các hoạt động văn nghệ khác, đều do quý phi toàn quyền phụ trách.

Yêu cầu duy nhất của ta đối với nàng chính là, tuy rằng nàng là con gái của Lễ bộ thị lang, đối với lễ pháp, quy củ, lệ thường ngày xưa, đều rõ như lòng bàn tay, nhưng không thể quá mức tuân thủ quy tắc, triển khai công tác phải có sáng tạo, có phát triển, có tiến bộ.

Quý phi xuất thân danh môn, lại là phi tần địa vị cao trong cung, bên người cũng có không ít người đi theo.

Vì thế, bộ phận đầu tiên của hậu cung, cứ như vậy vinh quang thành lập.

Tin tức bùng nổ này trong nháy mắt lan truyền khắp trong cung, thậm chí truyền ra ngoài cung.

Trong ngoài triều đều xì xào:

"Trần Ngự Sử quỳ ở bên ngoài, nói muốn tự sát trước cửa cung."

"Văn Uyên Các đại học sĩ làm rơi chén trà, nói nương nương chỉ là họa quốc, đang muốn làm bậy làm bạ."

"Lễ bộ thị lang cáo bệnh, mấy ngày nay đều đóng cửa không ra ngoài, xin miễn tiếp khách."

……

Tiểu thái giám bẩm báo phản ứng của các đại thần.

Ta nghe chăm chú.

Phản ứng dữ dội như vậy sao?

Hoàng thượng ngồi bên cạnh ta, cúi đầu chậm rãi ăn dưa hấu, không hứng thú.

Nói tóm lại, đây là một buổi chiều vô cùng bình yên.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào.

Là tiếng tiếng cười của nữ tử từ xa đến gần, "Ta tới chậm, vẫn chưa bái kiến hoàng hậu nương nương."

Ngay sau đó, tiếng thái giám thông báo mới vang lên: "Đức phi nương nương cầu kiến!

Đức phi, con gái của Lại bộ thượng thư, Văn Uyên các đại học sĩ."

Vốn cô ta là ứng cử viên trở thành hoàng hậu, đợi đến khi hoàng thượng ra chiếu chỉ, sẽ được chính thức sắc lập.

Nhưng mà, giữa đường lại mọc ra một Ngô tài nhân đoạt vị trí của cô ta.

Cũng không trách được phụ thân cô nàng muốn đập chén.

Đức phi so với quý phi khí chât toàn khác nhau, cô ta mặc trang phục thêu rực rỡ, trông giống như thần phi hoặc tiên nữ.

Đôi mắt tam giác đan phượng, đôi lông mày cong lá liễu, dáng người thon thả, thể trạng phong tao, mặt hồng hào đầy sức sống, môi nhỏ căng mọng:

"Lúc trước nghe nói Hoàng thượng phong một tài nhân làm hoàng hậu, ta còn nghĩ là một ả hồ ly nào đó, không ngờ, lại là một người như tiên nữ."

"Vốn dĩ sức khoẻ thiếp không được tốt, lại đúng lúc ốm đau, không thể đến sớm bái kiến Hoàng hậu nương nương được!"

Ta: "Sớm muộn gì cũng phải tới, bây giờ tới cũng không muộn."

Nói cái gì mà bệnh không phải lúc, không phải là ghen tị với ta, cho nên từ chối không đến vấn an, làm cho ta mất mặt sao.

Đức phi quay đầu nhìn Hoàng thượng,

Hoàng thượng cúi đầu ăn dưa hấu.

Nhất thời, trong điện rơi vào trầm mặc xấu hổ.

"Đức phi muội muội không tu dưỡng thân thể cho tốt, tới tìm bổn cung có vấn đề gì?"

Đức phi tươi cười càng tươi, không quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ đến đây:

"Nghe nói Hoàng hậu nương nương để cho quý phi phụ trách lễ tiệc, cung yến các loại rất nhiều công việc, tỷ tỷ bất tài, ở nhà cũng học qua chút mánh khóe của quản gia, nếu Hoàng hậu nương nương dùng được, tỷ cũng nguyện vì Hoàng hậu nương nương cống hiến sức lực."

Rất tốt, đang thiếu một người quản lý tài chính đây.

Chỉ có điều, tật xấu muốn làm tỷ tỷ của ta phải sửa mới được!

Đương nhiên, nếu năng lực của cô ta đủ xuất chúng, ta sửa cũng vẫn cứ là ok!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 13: Chương 13



Chân trước vừa tiễn Đức phi, chân sau Thục phi đã đến.

Thục phi là nữ nhân vô cùng dịu dàng, một cái nhăn mày một nụ cười làm cho người ta liên tưởng đến gió xuân:

"Thiếp thân không có bản lĩnh gì, chỉ là đi theo phụ thân đọc được mấy quyển sách, nghe nói Hoàng hậu nương nương đang biên soạn một cuốn sách, nếu Hoàng hậu nương nương không chê..."

"Không chê, không chê!"

Thục phi, đệ nhất tài nữ kinh thành, xuất thân thư hương thế gia.

Làm sao nàng ấy biết ta đang viết sách?

Chuyện này ta còn chưa nói với cả Hoàng thượng mà.

Ta hỏi nàng những nghi ngờ của mình.

Nàng cười yếu ớt ngẩng đầu, đôi mắt như nước xuân Giang Nam:

"Thần thiếp đoán thôi."

Ta: "Đệ nhất tài nữ kinh thành, quả nhiên thần cơ diệu toán."

Nàng: "Để nắm chắc hơn, thiếp đã chuẩn bị trước một chút."

Ta hài lòng gật đầu.

Đại thắng với một thư ký tuyệt vời.

Hiện tại, trong tứ phi, chỉ có Hiền phi còn chưa tới phỏng vấn.

Đang nghĩ ngợi, Hiền phi đã dẫn theo mấy vị tướng môn hổ nữ, long hành hổ bộ mà đến:

"Ta tuy rằng không giỏi ca múa, cũng không biết tính sổ sách, nhưng ta từ nhỏ đã tập võ, có thể ở bê bảo vệ Hoàng hậu nương nương."

Phía sau nàng, mấy phi tần xuất thân võ tướng gia tộc cùng kêu lên: "Chúng thần thiếp cũng có thể."

Hoàng thượng yên tĩnh hồi lâu đột nhiên mở miệng:

"Ta cảm thấy không thích hợp lắm."

Hiền phi, tướng môn hổ nữ phía sau Hiền phi đồng loạt quay sang Hoàng thượng.

"Không thích hợp chỗ nào?"

Ta cùng Hiền phi trăm miệng một lời.

Hoàng thượng tụt lui về phía sau, trên mặt lộ ra chút sợ hãi, tay ở dưới bàn nhẹ nhàng kéo tay áo ta:

"Nếu Hiền phi làm thiếp thân hộ vệ của Hoàng hậu, trong cung này, chẳng phải chỉ còn lại một mình trẫm sao?"

Ta vỗ vỗ tay hắn trấn an: "Chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, vốn nên phục vụ Hoàng thượng."

Đùa gì chứ, ta đã thấy hắn một chọi tám, quỷ mới tin hắn sợ hãi.

Nhưng lần này Hoàng thượng có chút kiên trì:

"Ta vẫn cảm thấy không thích hợp lắm."

Ta nhìn hắn nghi ngờ.

Hắn ngoắc tay ý bảo ta tới gần một chút, nhỏ giọng nói bên tai ta: "Nàng ấy nói muốn làm hộ vệ bên cạnh nàng , nhưng ta không thích người khác tới gần nàng."

Hiền phi nhìn chằm chằm trần nhà, mặt không chút thay đổi:

"Chỉ làm hộ vệ, không kè kè ở cạnh là được rồi. Chỉ có Hoàng thượng mới có thể bên Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương trăm năm hảo hợp!"

Quả thật không thể làm thị vệ thân cận được, lỗ tai của người tập võ này cũng thính quá rồi.

Hoàng thượng nghe Hiền phi nói xong rất vui vẻ, hài lòng gật đầu.

Tất cả mọi người tìm đã tìm được vị trí của mình, ta cũng có thể mở ra bước kế hoạch tiếp theo của ta.

Không thay đổi thế giới xuyên qua, mới là không hoàn hảo đó!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 14: Chương 14



Hoàng thượng thoải mái tựa vào gối mềm, tủm tỉm nhìn ta.

Nhìn đến nỗi khiến ta sợ hãi nổi da gà.

"Bệ hạ, người nhìn cái gì?"

"Nàng rất quen thuộc với nơi này!"

Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới, giọng điệu chắc chắn.

Ta cũng nhìn hắn, thả lỏng cơ thể, học bộ dạng của hắn, tựa vào gối: "Nói xem nào?"

Hắn một tay chống má, làm bộ trầm tư:

"Nàng biết hoàn cảnh, tính cách của tất cả mọi người trong hậu cung, và thậm chí cả các đại thần trong triều đại này, nàng cũng nắm rõ từ đầu đến chân."

Ta giải thích: "Ta tới sớm hơn, quan sát cẩn thận một chút thì sao?"

"Nhưng nhìn cách nàng sắp xếp cho các phi, rõ ràng là đã sớm tính toán rồi, chỉ chờ ngày này. Nàng nắm chắc phần thắng, hơn nữa ngày ngày ta đều ở bên nàng, sau khi nàng làm hoàng hậu, còn chẳng thèm điều tra bọn họ."

Ta buông tay, thừa nhận suy đoán của hắn: "Đừng chỉ nói thiếp, người không phải cũng rất quen thuộc nơi này sao?"

Hắn ngồi thẳng người, tò mò nhìn ta:

"Làm sao nàng biết? Ta không có sơ hở gì mới đúng chứ."

"Bệ hạ cư xử quá tự nhiên trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, không tò mò, không hoảng loạn, thậm chí giao thẳng quyền lực cho một người xa lạ, nếu không phải bệ hạ cực kỳ đơn thuần và tốt bụng, thì đó chính là người đủ tự tin."

Hắn chớp chớp mắt: "Ta đúng là vô cùng đơn thuần thiện lương mà."

Ta phớt lờ hắn.

Hắn chuyển đề tài: "Nàng muốn viết sách à?"

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lông mi dài che khuất mắt:

"Để ta đoán, là viết một quyển sách phổ thông chính quy sao?"

Hắn nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Xuyên qua cổ đại, không phải đều hy vọng có thể thay đổi lịch sử, đi trước phương Tây tiến vào thời đại mới sao?"

Ta lắc đầu: "Đoán sai rồi."

Hắn hứng thú nhướng mày.

"Ta muốn trở thành quả táo truyền cảm hứng cho Newton hơn là ép buộc họ tiếp nhận lực vạn vật hấp dẫn."

Hắn làm ra vẻ ngạc nhiên, nhưng nói thật, hơi lố.

Nhưng cũng chẳng sao, ta sẽ không vạch trần hắn.

Mặc dù, ta thật ra đã đoán được hắn là ai rồi nhưng vẫn tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ tự nói với ta.

Giống như ta tin rằng, chỉ cần đưa ra gợi ý và hướng dẫn thích hợp, chúng ta nhất định có thể đi đến một con đường phát triển thuộc về mình, không cần bắt chước bất cứ dân tộc nào khác.

Và ta chỉ cần giải phóng tư tưởng của họ, chắp cánh cho trí tưởng tượng của dân tộc ta.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 15: Chương 15



Ta đã viết một cuốn sách giàu trí tưởng tượng, tên là "Những vì sao và biển cả".

Trong đó có núi tuyết trải dài, có thảo nguyên vô tận, có hàng vạn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Có công chúa tóc vàng ngủ yên trong phòng hoa hồng của tòa thành, có quả táo chín vừa lúc rơi xuống, đập trúng thiếu niên dưới tàng cây.

Ta kết hợp với lịch sử cổ kim, cải biên mấy chục câu chuyện, cốn sách nhanh chóng thịnh hành ở Đại Chiêu, trở thành truyền thuyết ai cũng thích.

Từ đại thần trong triều tới người buôn bán nhỏ, cũng bắt đầu tiếp nhận tư tưởng nữ tử đọc sách, nữ tử tập võ, nữ tử chấp chính.

Thục phi lấy thân phận đệ nhất tài nữ kinh thành, dưới sự ủng hộ của ta và Hoàng thượng, mở trường học cho nữ đầu tiên.

Mà nhóm hiển quý lấy Văn Uyên Các đại học sĩ làm đầu, trường học có nữ nhi nhà mình tham gia, vì thế cũng đều yên lặng câm miệng.

Ta biết, những thứ này đều là công lao của Hoàng thượng.

Mỗi một kế hoạch ta định ra, sở dĩ có thể thuận lợi thi hành, đều không thể không nói đến sự ủng hộ của hắn.

Hắn quả thực là một người quản lý rất tốt.

Nhìn có vẻ như cái gì hắn cũng mặc kệ, nhưng lại vô tình cân bằng lợi ích của các bên, trao cả lòng tốt và quyền lực, sắp xếp mọi việc rõ ràng cho mọi người.

Ta hỏi hắn: "Trước xuyên qua bệ hạ làm nghề gì?"

Hình như ta chỉ hỏi chuyên ngành của hắn, chứ không hỏi qua nghề nghiệp của hắn.

Bởi vì ta cũng chỉ có chuyên ngành, mà không có nghề nghiệp.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thần thái thản nhiên: "Ta hả, học tiến sĩ âm nhạc, sau đó tốt nghiệp thì lập nghiệp mở công ty giải trí, nhưng giới giải trí quá loạn, lại không ai bảo vệ ta, ta sợ lắm."

Thì ra người ta là một tổng giám đốc.

Cũng may, không bá đạo.

Hắn nói tiếp: "Sau đó hai năm, công ty đi đúng hướng, ta lại quay về kế thừa sản nghiệp gia đình."

Ta cảm thấy, toàn thân ta đều không ổn, tự nhiên không muốn chuyện trò gì hết!

Chắn chắn hắn không biết nhìn sắc mặt người khác, nhất định có qua có lại hỏi ta: "Nàng thì sao?"

Ta:...

"Không nói cho người biết."

Biết rõ còn nhất định phải hỏi.

Quá đáng ghét.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 16: Chương 16



Trí tưởng tượng của nhân loại quả nhiên là vô tận. Cộng thêm dân tộc phương Đông cổ xưa, vốn hứng thú với bầu trời, từ rất sớm đã phát hiện hai mươi tám tinh tú, vì thế bọn họ đã phát minh ra kính viễn vọng cũng không có gì lạ.

Trước, bọn họ thông qua khoan gỗ để mồi lửa, bây giờ, bọn họ lại thông qua ma sát phát minh dòng điện.

Đại Chiêu bắt đầu tiến vào thời kì điện hoá.

Ta xây một Trích Tinh đài ở góc tây bắc của hoàng cung gần Thái Học và Nữ Học.

Ta muốn tất cả người trẻ tuổi học ở phủ cao nhất quốc gia này phải nhớ kỹ, đối với tương lai không ngừng hi vọng.

Luôn kiên trì tìm tòi học hỏi, theo đuổi chân lý, có dũng khí thực hiện thực hoá tưởng tượng.

Đương nhiên, Trích Tinh Đài này, cũng là vì một màn thổ lộ ta chuẩn bị đã lâu.

Ngày hội Thượng Nguyên, toàn bộ hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại yên tĩnh không thấy bóng dáng một người.

Hoàng thượng nghiêng đầu hỏi ta: "Mọi người đi đâu hết rồi?"

Ta cười mà không nói.

Ta nắm tay hắn, đi về phía Trích Tinh Đài.

Hắn dường như cảm nhận được gì đó, khóe miệng cười tươi, bước chân nhẹ nhàng, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Ta và hoàng thượng sóng vai đứng ở trên đài cao, trên đầu là tinh hà rực rỡ, cúi đầu, là đèn đuốc của hàng vạn ngôi nhà.

Ta quỳ một gối xuống trước mặt hắn, hôn lên bàn tay hắn:

"Ta nguyện cả đời trung thành với tình yêu, trung thành với người, xin hỏi bệ hạ tôn quý của ta, người có nguyện ý giao quãng đời còn lại của người cho ta không?"

Hắn khom lưng, nhẹ nhàng chạm môi lên trán ta:

"Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, Duyệt Duyệt của ta."

Ta ngẩng đầu, nhìn bóng hình trong mắt hắn, nhẹ giọng nói: "Mặt trời lặn non nước yên tĩnh."

Hắn đón ánh mắt của ta, tiếp theo nửa câu: "Vì quân khởi tùng thanh."

Câu thơ này, ta đã viết trong phần giới thiệu cá nhân của mình.

Ở phía sau chúng ta, quý phi dẫn theo ban nhạc mới thành lập trong cung, tấu lên nhạc chương trang nghiêm hoa mỹ.

Ta tựa vào trước ngực hắn, cùng hắn ngửa đầu, nhìn về phía pháo hoa nở rộ đầy trời.

Ta nhẹ giọng gọi tên hắn: "Đông Phương Giang Trác."

Hắn ho khan một tiếng: "Không có Đông Phương, chỉ có Giang Trác thôi. Ta, họ Giang."

Được rồi, quả nhiên chỉ có ta mới để tên thật làm nick name mà thôi.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 17: Chương 17



Ta học lịch sử, nhưng yêu văn học.

Từ thời đại học, ta đã viết tiểu thuyết bán thời gian trên mạng.

Bút danh chính là tên thật của ta, là Hà Duyệt.

Tuy nói là tác giả, nhưng cho tới bây giờ ta chưa kiếm được đồng nào.

Độc giả của ta ít ỏi không có mấy, tác phẩm nào cũng ít tương tác đến thảm thương.

Mà Đông Phương Giang Trác là độc giả trung thành nhất của ta.

Anh ấy đã theo dõi ta từ cuốn những cuốn thuyết đầu tiên.

Sau đó dưới mỗi tác phẩm anh ấy đều để lại bình luận.

Thỉnh thoảng ta sẽ nói chuyện với anh ấy trong khu bình luận, anh ấy luôn cố gắng hết sức để khen ngợi và khích lệ ta.

Có thể nói, nếu không có hắn, ta thực sự không kiên trì được lâu như vậy.

Năm tốt nghiệp tiến sĩ, ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm, từ bỏ sự nghiệp viết lách sau sáu năm.

Ta quay lại chuyên ngành của mình, viết một bài chủ đề chính về lịch sử.

Ta muốn viết một câu chuyện về một dân tộc phương Đông tự khám phá, tìm được một con đường chấn hưng độc nhất vô nhị.

Ta nói cho Đông Phương Giang Trác biết suy nghĩ của mình.

Hắn kích động vô cùng, nói chờ ta viết ra, hắn sẽ bỏ tiền đầu tư, đem tiểu thuyết của ta quay phim truyền hình.

Hắn còn bày tỏ, muốn làm trang bìa cho tiểu thuyết mới của ta.

Tất nhiên là ta đồng ý.

Vì vậy, sau sáu năm quen biết, cuối cùng cũng thêm wechat của đối phương.

Lúc này ta mới biết được, người ta suốt ngày gọi "Bảo bối", "Tiểu thiên sứ", thì ra là đàn ông.

Hắn gửi bìa cho ta, dáng người nam chính phía trên cao gầy mà không có vẻ cường tráng, ánh mắt hơi nhếch lên, giống như là lấy ảnh chụp của ai đó sửa vậy.

Khuôn mặt kia, ừm, đúng gu thẩm mỹ của ta.

Vì thế ta không do dự, sửa toàn bộ hình tượng nam chính sao cho giống với trang bìa nhất.

Trước khi đi ngủ, ta ngứa tay mở nhóm bạn bè của Đông Phương Giang Trác.

Sau đó ta kinh ngạc phát hiện, anh ấy và nam chính trên bìa truyện, thực sự giống nhau như đúc.

Ta nhìn khuôn mặt đẹp trai tiến vào mộng đẹp, đến lúc mở mắt lần nữa, ta đã trở thành Ngô Tài Nhân trong hoàng cung.

Mà nơi ta xuyên qua, chính là cuốn tiểu thuyết ta vừa viết.

Ta biết thân phận của hắn từ khi nào sao?

Có lẽ là từ lúc dưới ánh trăng, hắn nói trước khi xuyên qua vẻ ngoài của hắn cũng như thế này.

Hoặc cũng có thể là do ngày qua ngày ở chung, ta phát hiện hắn biết rất rõ về thế giới này.

Ai bảo ta chỉ cho mỗi hắn xem trước nội dung của cuốn truyện chứ.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 18: Chương 18



Chỉ trong thời gian ngắn, Đại Chiêu đã có thế làm ra những con tàu lớn đi xuyên qua các đại dương.

Học sinh trong Thái học tự nguyện đăng ký, thành lập một đội ngũ tận sức khám phá những điều chưa biết.

Hiền phi chủ động xin trở thành một thành viên của hạm đội.

Mấy vị cô nương khác vẫn đi theo bên cạnh nàng, đương nhiên cũng theo sát bước chân của nàng.

Đối với lựa chọn của nàng, ta cũng không bất ngờ.

Hổ nữ tướng môn, sinh đã thuộc về sa mạc, thuộc về biển lớn.

Mấy năm nay bị nhốt trong thâm cung, quả thực là thiệt thòi nàng.

Điều khiến ta bất ngờ là Quý phi.

Nàng luôn dịu dàng, cung điện của nàng xa hoa nhất, cuộc sống gây chú ý nhất, thoạt nhìn là người thích cuộc sống quý tộc nhất.

Nhưng nàng nói, muốn theo Hiền phi ra biển.

Nếu may mắn tìm thấy những người dân tộc khác còn có thể quảng bá văn hoá.

Đúng là thực sự cần quảng bá văn hoá.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 19: Chương 19



Ngày họ khởi hành là một ngày đẹp trời.

Ta nhìn thuyền lớn kéo dài hơn mười dặm trên biển, trong lòng chỉ có rung động.

Khi lên tàu, họ quay lại chào tạm biệt.

Mấy chục cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, nổi bật trong đám người.

Ta nghĩ, ta sẽ không khóc.

Ngày này, ta đã sớm đoán được.

Đối với họ, ta đều chỉ coi như là đồng nghiệp, mà không có tình cảm chị em gì.

Thế nhưng, nước mắt của ta vẫn chảy ra.

Vì các nàng, vì Đại Chiêu.

Lần này đi cho dù kết quả như thế nào, các nàng đều sẽ trở thành anh hùng lưu danh sử sách.

Vì có các nàng, ở quốc gia này, nữ tử sẽ không bị khinh thị nữa, sẽ có được tôn nghiêm ngang hàng với nam nhân.

Lần này đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Ta một tay lôi kéo quý phi, một tay lôi kéo Hiền phi, nghẹn ngào thành tiếng.

Hiền phi sang sảng cười, rực rỡ như mặt trời chói chang:

"So với ở trong cung nhìn hai người ngày ngày chán chường, ta chinh phục biển rộng mới thực sự vui vẻ."

Sau đó, nàng ấy vẫy tay với ta và đi về phía đám đông, bóng lưng oai hùng hiên ngang, giống như lần đầu gặp gỡ:

"Ta từng cho rằng, kết cục tốt nhất của ta chính là gả cho phu quân môn đăng hộ đối, cả đời tương kính như tân, từ cháu dâu chịu đựng thành lão thái quân. Nhưng hiện tại ta sẽ không cần như vậy nữa."

Quý phi nhẹ nhàng ôm lấy ta, ghé vào tai ta chậm rãi nói:

"Cho dù chúng ta có thể trở về hay không, hoàng hậu cũng đừng vì chúng ta mà khổ sở, bởi vì, đây là điều chúng ta muốn."

Nói xong, nàng vỗ vỗ bả vai của ta, lúc xoay người, ta mơ hồ thấy được khóe mắt nàng trong suốt.

Ta cùng hoàng thượng đưa mắt nhìn các nàng đi xa, cho đến khi không thấy bóng dáng hạm đội đâu nữa.

Hắn nắm chặt tay ta, nhẹ giọng nói bên tai ta: "Bọ họ nhất định sẽ trở thành tương lai của Đại Chiêu."

-còn tiếp-
 
Back
Top Bottom