Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM3ZRk14oIFAPu7nV3tg0eRGe9sEnFwrIqFvTa6C91G-WxauJpZ4d3JtiZAggsT6TArFfp_osUDvJi3IoJbWe67i9HDW7iOsc4w-uuhnxpT9wnQyim4OgBR3KpF5L4O_8PfDz0fnMZR5tbvzJN9tQpp=w215-h322-s-no-gm

Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Tác giả: Hảo Điềm Áp Đẳng
Thể loại: Xuyên Không, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hảo Điềm Áp Đẳng

Tran / Editor: Từ sao Hỏa đến La Mã

Thể loại: HE, Hài hước, Sạch, Xuyên không

Độ dài: 20

Giới thiệu

"Bệ hạ, lẻ đổi chẵn không đổi?"*

"Góc vuông!"

Hoàng thượng bỗng nắm chặt tay ta: "Nàng học chuyên ngành gì?"

"Lịch sử."

Hoàng thượng nước nắt lưng tròng: "Đất nước này phải dựa vào nàng rồi."

--

*(Dấu hiệu nhận biết góc vuông)

VD: cos (270°- a) = - sina với 270° là 90°x3 (số lẻ) => Cos biến thành sin, tức là ”lẻ đổi".

Còn, sin (180°+ a) = -sina với 180° là90°x2 (số chẵn) => Sin vẫn là sin ,tức là ”chẵn không đổi”)​
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 1: Chương 1



Ta ngồi ở ngự thư phòng ngấu nghiến ăn điểm tâm.

Xuyên qua ba tháng nay ta thực sự đói muốn chết.

Hoàng thượng nhìn ta với đôi mắt lấp la lấp lánh:

"Hiện tại nàng đang làm gì?"

"Thần thiếp, là Ngô tài nhân."

"Không, không, không, nàng khiêm tốn quá, một cô gái vô cùng ưu tú tốt nghiệp tiến sĩ, sao có thể nói mình vô tài chứ?"

Ta.....

"Thần thiếp họ Ngô, hiện tại là Tài nhân trong hậu cung."

Hoàng thượng: "Ha ha ha, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy."

Ta lau miệng, buông điểm tâm xuống, ngồi thẳng dậy.

"Bệ hạ, người xuyên qua được bao lâu rồi?"

"Ba ngày. Còn nàng?"

Ba tháng rồi.

"Hoá ra là tiền bối, tiền bối vất vả rồi."

Hoàng thượng cầm tay ta, trên mặt tràn ngập sự ân cần.

Đã gọi ta hai chữ tiền bối, ta đương nhiên phải phổ cập kiến thức cho hoàng thượng:

"Quốc gia này tên là Đại Chiêu, là một đất nước không có trong lịch sử. Trình độ phát triến có lẽ tầm thời nhà Tống.

Ta hỏi thêm mấy cáu để hiểu rõ tình hình của hoàng thượng: "Bệ Hạ, trước khi đến đây người học chuyên ngành gì?"

"Biểu diễn đàn dương cầm."

Ta......

Hoàng thượng: "Ta cũng học sơ qua nhạc dân tộc, biết thổi sáo, đánh đàn tranh, còn biết một chút violon."

"Nên là về sau, nàng phụ trách trị quốc, ta phụ trách cầm kỳ thi họa, thế nào?"

Ta nặng nề gật đầu.

Thực ra ta muốn xinh đẹp như hoa.

Ta cũng muốn thử thách cung đấu một chút.

Nhưng mà, nếu như không có ai trị quốc, dựa theo chuyên ngành của Hoàng Thượng, đất nước này chắc chắn sẽ diệt vong mất!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 2: Chương 2



Thế là ta trở thành hoàng hậu.

Ngày ngày phê duyệt tấu chương chất chồng như núi.

Bận đến nỗi chân không chạm đất.

Để động viên ta, hoàng thượng đã vẽ cho ta một bức "Người đẹp công sở", các chị em hậu cung hâm mộ đến đỏ mắt.

Vì thế trong cung bắt đầu có những lời đồn đãi, hoàng thượng thích kiểu con gái nhiệt huyết với công việc.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 3: Chương 3



Dưới ảnh nến đỏ, ta vùi đầu vào tấu chương, vùng dưới mắt thâm sì.

Hoàng thượng tựa vào giường mềm, tay cầm quyển sổ, trên mặt đắp cánh hoa hồng.

"Bệ hạ, người không muốn làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất sao?"

"Không, ta chỉ yêu thích nghệ thuật thôi!"

Ta: "Ha ha."

Hoàng thượng đứng lên, vặn mình một cái:

"Trời không còn sớm, nàng cứ phê duyệt tấu chương đi nhé, ta đi ngủ trước. Thức đêm không tốt cho da!"

Ta không thể nhịn được nữa: "Không được đi!"

Hắn trừng mắt lên án: "Nàng quát trẫm!"

Ta hít sâu một hơi: "Khi còn bé mẹ người không dạy người sao? Chuyện của mình phải tự mình giải quyết. Những thứ này, đều là công việc của người mà."

Hoàng thượng lắc đầu: "Ta không đồng ý với quan điểm của nàng, ta cho rằng, chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp làm.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 4: Chương 4



Vẻ mặt quý phi hờn dỗi: "Hoàng thượng ngày nào cũng ở cùng Hoàng hậu nương nương, đã quên thần thiếp mất rồi!"

Hoàng thượng nhìn ta vẻ mặt cầu xin giúp đỡ, nháy mắt liêm tục: "Nàng ta là ai? Nàng ta là ai? Nàng ta là ai?"

Ta cười gượng: "Quý phi nói vậy khiến ta..."

Khiến ta làm sao nhỉ?

Quả nhiên là không có kinh nghiệm cung đấu mà.

Vẫn là trị quốc bình thiên hạ hợp với ta hơn.

Nhưng Hoàng Thượng cũng không cần ta nói ra mấy lời tranh sủng, hắn chỉ cần ta nói cho hắn biết, hắn mỹ nhân ôm cánh tay là ai là đủ rồi.

"Ái phi ngoan, không nên làm loạn. Chúng ta đi ra ngoài nói, không nên quấy rầy hoàng hậu phê duyệt tấu chương."

Quý phi vẻ mặt nhăn nhó: "Hoàng hậu nương nương là nữ nhân, sao có thể can thiệp triều chính!"

Hoàng thượng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nữ Oa có thể chống đỡ nửa bầu trời, quý phi không được vô lễ!"

Quý phi, quả nhiên là người tuỳ hứng kiểu mẫu:

"Hoàng hậu được làm, thần thiếp cũng muốn làm!"

Ta kích động ngẩng đầu: "Muội có thể sao?"

Do ta kích động, giọng điệu có chút không phải.

Quý phi sắc mặt khó coi, bẻ ngón tay, tỉ mỉ đếm tài nghệ của nàng ấy.

"Có thể ạ, thần thiếp biết rất nhiều như là ca múa, làm thơ!"

Ta ra quyết định: "Vậy tiệc Trung thu giao cho muội phụ trách nhé."

Quý phi thô thiển ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không thể tin:

"Công lao lớn như vậy, người chịu nhường cho thần thiếp sao?"

Ta vỗ vai nàng ấy: "Lần này làm tốt, từ nay về sau yến hội đều giao cho muội sắp xếp."

Quý phi nóng lòng muốn cống hiến, kích động xoa xoa tay:

"Hoàng hậu nương nương chính là Bá Nhạc của thần thiếp, thần thiếp nhất định không phụ lòng tín nhiệm của Hoàng hậu nương nương!"

Ta khoát tay: "Không cần khách khí, 996* là phúc của muội."

Vẻ mặt quý phi nghi hoặc.

Nhưng cũng đâu quan trọng!

--

(*) 996: Mô hình làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, liên tục 6 ngày trong tuần, phổ biến trong các công ty Trung Quốc.
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 5: Chương 5



Hoàng thượng bày ra vẻ mặt muốn được khen: "Hôm nay biểu hiện của ta có tốt không? Vẫn đứng về phía nàng, không bị nàng ta châm ngòi ly gián!"

"Bệ hạ cứ để nàng ấy châm ngòi đi, không nên đè nén chính mình."

Ta chẳng buồn ngẩng đầu lên.

"Không đâu, ta mãi mãi đứng về phía nàng. Chúng ta mới là một phe."

Nói thật, trong lòng ta có chút ấm áp.

Ta xuyên qua ba tháng, ban đầu ta làm một phi tần cấp thấp không được sủng ái, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, quả thực đã trải qua những ngày khổ cực.

Cho đến khi ta nghe nói Hoàng thượng đã chiêu mộ nhân tài trên phạm vi cả nước để xây dựng đế chế công nghiệp đầu tiên ở phương Đông.

Ta nghĩ, vị hoàng đế này có thể biết gì đó.

Vì thế, ta đã liều mạng chặn trước cỗ xe của Hoàng thượng.

Cũng may, hắn không làm ta thất vọng.

----

Nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn, ta nghĩ, ta cũng không thể khiến hắn thất vọng được:

"Muốn phần thưởng gì?"

"Muốn một chiếc đàn dương cầm."

Ánh mắt hắn sáng ngời, nhiệt tình như lửa.

Mặt ta không chút thay đổi: "Thiếp chỉ là hoàng hậu, không phải con rùa trong ao ước nguyện."

Hắn che miệng ta lại: "Sao lại nói mình như thế?"

"Hai chúng ta đều không học kĩ thuật máy móc, thiếp không biết chế tạo đàn dương cầm."

Ta đẩy tay hắn ra, tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt đấy.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 6: Chương 6



Vừa mới đi tới cửa ngự thư phòng, ta đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của một ông lão:

"Hoàng hậu nương nương xuất thân thấp kém, Hoàng thượng lại chưa có con thừa tự, vì giang sơn trường tồn, Hoàng thượng nên gây dựng hậu cung phong phú, sớm ngày khai chi tán diệp!"

Trong lòng ta nổi giận.

Là kẻ nào cậy già lên mặt nhiều chuyện thế không biết.

Hoàng thượng yếu đuối như thế, ông ta không nên mang cái chết ra ép hắn như vậy.

Ta đẩy cửa phòng, sải bước đi vào.

À, ta thấy rồi.

Tội nghiệp Hoàng thượng, ông già đó chính là Trần Ngự Sử.

Trần Ngự Sử quỳ trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống.

Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, xinh đẹp lại yếu ớt, giống như một pho tượng dễ vỡ.

Khóe mắt hắn hơi đỏ, vừa nhìn thấy ta, hai mắt sáng long lanh:

"Hắn...... Hắn nói trẫm không được!"

Hắn chỉ vào Trần Ngự Sử, nước mắt trực trào.

Ta lạnh lùng nhìn Trần Ngự Sử: "Hoàng thượng bận việc triều chính, thân thể khỏe mạnh, Trần Ngự Sử cứ quan tâm chuyện Thái tử, là có ý gì!"

Trần Ngự Sử vội vàng hô to: "Lão thần không dám!"

Mà ta, lười nghe ông ta giải thích.

Phất tay đuổi Trần Ngự Sử đi, cẩn thận dò xét Hoàng thượng.

Hắn trời sinh rất xinh đẹp, mặt mày tuấn lãng, làn da trắng nõn, thân cao chừng một mét chín, nhưng nhìn thì không phải cao lắm, chỉ làm cho người ta cảm thấy hắn giống như là thanh tùng thúy trúc trong núi.

Không thể không nói, hắn là "gu" của ta, thêm một điểm thì quá thừa, ít một điểm thì lại không đủ.

Thả mỹ nhân như vậy đi sinh con với người khác, ta thực sự không nỡ.

Nhưng mà, ta lại không muốn sinh, ta né tránh hôn nhân và t*nh d*c hơn hai mưới năm. Hắn đẹp, nhưng không đủ để chữa khỏi cho ta.

Vì thế, ta suy nghĩ rồi mở miệng khuyên hắn:

"Bệ hạ nên hi sinh một chút, vì hoàng gia sinh con nối dõi, khai chi tán diệp."

Hắn kinh ngạc nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bị thương:

"Nàng cam lòng sao?"

Ta nghiêng đầu: "Cho dù con của ai và bệ hạ làm thái tử, ngày sau ta cũng sẽ trở thành hoàng thái hậu, không phải sao?"

Sắc mặt hắn âm trầm, đứng lên, xoay người rời đi.

Hình như Hoàng thượng tức giận rồi!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 7: Chương 7



Mấy ngày sau đó, Hoàng thượng không tới phê tấu chương cùng ta nữa, không có hắn ngồi ở bên cạnh, thật đúng là không quen tý nào.

Không biết có phải thời tiết quá nóng hay không, ta cảm thấy vô cùng buồn bực.

Nhìn đống tấu chương vô nghĩa kia, thật sự muốn mắng chửi người.

Mấy đại thần này, chính sự thì không bàn, toàn dâng tấu linh tinh, muốn tăng cảm giác tồn tại hay gì?

Nhưng bọn họ tăng cảm giác tồn tại, người chịu khổ là ta đây này!

Còn nữa, những người này ai nấy đều nhìn chằm chằm hậu cung và con trai của Hoàng thượng, bộ dạng hận không thể thay Hoàng thượng vất vả một phen, quả thực đáng ghét.

Có vẻ như đã đến lúc triều đình phải thay đổi văn hoá rồi!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 8: Chương 8



8

Năm ngày!

Năm ngày!

Năm ngày!

Hoàng Thượng không để ý tới ta đã năm ngày rồi!

Hắn chính là đồng hương duy nhất của ta ở thế giới này.

Hắn còn rất đẹp trai nữa.

Suy đi tính lại, nghĩ tới nghĩ lui, ta cảm thấy thật sự không thể mất đi đồng hương này được!

Nếu không sau này ta nói "Ánh trăng trên cành liễu", ai sẽ đáp lại "Ước hẹn tại thanh lâu" đây.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 9: Chương 9



Trời tối trăng thanh gió mát, lũ côn trùng cũng im ắng. Ta quanh quẩn bên ngoài tẩm cung Hoàng thượng, không biết làm thế nào để giảng hoà với hắn.

Cuối cùng, ta hạ quyết tâm, cứ đi vào coi như không có gì xảy ra:

"Chính sự quăng cho thiếp đã đành, bệ hạ còn không thèm nhìn thiếp lấy một cái, người đem giang sơn xã tắc, lê dân bách tính đặt ở nơi nào!"

Hoàng thượng lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn ta, không nói lời nào.

Ta suy nghĩ một hồi rồi nhận ra hình như thái độ của ta không đúng lắm!

Vốn chỉ là muốn nói chuyện thẳng thắn, ai ngờ lại thành hỏi tội!

Tôi gãi gãi tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Cuối cùng cắn răng nói một câu: "Thiếp không phải ý đó, ý của thiếp là tại sao mấy ngày vừa rồi bệ hạ không cùng thiếp ăn cơm?

Hắn lắc đầu, mặt không chút biến sắc.

Ta cũng sốt ruột, nhưng tâm tư đàn ông lại thật sự rất khó đoán.

Ta không biết làm thế nào để dỗ người ta vui vẻ, ta chỉ có chân thành:

"Bệ hạ, người đừng lặng im đến thế, thiếp sai rồi được không? Nhưng người cũng phải nói gì đi chứ, thiếp...... thiếp rốt cuộc sai ở chỗ nào, để cho thiếp có một cơ hội sửa chữa chứ."

Hắn nghiêng đầu, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng là tốt rồi.

"Nàng còn nhớ chúng ta cùng từ thời hiện đại xuyên tới không?"

Hoàng thượng không nhìn ta, giọng điệu nhàn nhạt.

"Nhớ chứ, chúng ta là đồng hương mà."

"Chúng ta được dạy ra sao? Một vợ một chồng, trung thành với hôn nhân, trung thành với tình yêu, nàng quên hết rồi à? Sao nàng có thể bị tha hóa nhanh chóng như vậy bởi cặn bã phong kiến!"

Ta......

Hắn kể lể:

"Trước kia ta đọc trong tiểu thuyết, mấy cô gái khi xuyên qua đều hi vọng có thể sống cùng người mình yêu suốt đời, sao nàng lại không như thế?"

Ta mở to mắt.

"Nàng....." Hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn ta một cái, vành tai hơi đỏ.

Bảo sao, trách không được hắn nói hắn chưa bao giờ xem tiểu thuyết nam tần!

Còn nói hắn chỉ yêu nghệ thuật, hoá ra là thích đọc truyện nữ xuyên không.

Nhưng có vẻ là bất cẩn lộ ra sở thích của mình nên hắn có chút thẹn thùng.

Là một cô gái chu đáo, ta chủ động lướt qua đề tài khiến hắn đỏ mặt này:

"Thiếp không bị tha hoá, ngày đó thiếp chỉ là tùy tiện nói thế thôi, thiếp vĩnh viễn tôn trọng và bảo vệ bệ hạ, tôn trọng cả ý kiến của người."

Ta nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, tỏ thái độ chắc nịch.

Hắn có chút giật mình, lẩm bà lẩm bẩm nói: "Tất cả lựa chọn của ta, nàng đều ủng hộ sao?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần lựa chọn của bệ hạ không trái với đạo đức, không làm tổn thương người khác, thiếp sẽ vĩnh viễn ủng hộ, đứng ở phía sau người."

Hắn cười.

Thề với trời, từ lúc ta quen hắn tơi nay, nụ cười của hắn lúc này là đẹp nhất.

Dưới ánh nến, ta nhìn nụ cười của hắn, lần đầu tiên hiểu được thế nào là tuyệt sắc giai nhân.

Ta không nhịn được hỏi hắn: "Bệ hạ có từng nghe qua bài thơ này chưa?"

"Cái gì?"

"Trăng và tuyết và người là ba thứ đẹp tuyệt mỹ, Mặt trời, mặt trăng và các vì sao và người là bốn thứ khó có được."*

Không biết vì sao, mặt hắn lại đỏ lên.

-còn tiếp-
 
Back
Top Bottom