Xuyên Không Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
286,685
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM3ZRk14oIFAPu7nV3tg0eRGe9sEnFwrIqFvTa6C91G-WxauJpZ4d3JtiZAggsT6TArFfp_osUDvJi3IoJbWe67i9HDW7iOsc4w-uuhnxpT9wnQyim4OgBR3KpF5L4O_8PfDz0fnMZR5tbvzJN9tQpp=w215-h322-s-no-gm

Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Tác giả: Hảo Điềm Áp Đẳng
Thể loại: Xuyên Không, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hảo Điềm Áp Đẳng

Tran / Editor: Từ sao Hỏa đến La Mã

Thể loại: HE, Hài hước, Sạch, Xuyên không

Độ dài: 20

Giới thiệu

"Bệ hạ, lẻ đổi chẵn không đổi?"*

"Góc vuông!"

Hoàng thượng bỗng nắm chặt tay ta: "Nàng học chuyên ngành gì?"

"Lịch sử."

Hoàng thượng nước nắt lưng tròng: "Đất nước này phải dựa vào nàng rồi."

--

*(Dấu hiệu nhận biết góc vuông)

VD: cos (270°- a) = - sina với 270° là 90°x3 (số lẻ) => Cos biến thành sin, tức là ”lẻ đổi".

Còn, sin (180°+ a) = -sina với 180° là90°x2 (số chẵn) => Sin vẫn là sin ,tức là ”chẵn không đổi”)​
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 1: Chương 1


Ta ngồi ở ngự thư phòng ngấu nghiến ăn điểm tâm.

Xuyên qua ba tháng nay ta thực sự đói muốn chết.

Hoàng thượng nhìn ta với đôi mắt lấp la lấp lánh:

"Hiện tại nàng đang làm gì?"

"Thần thiếp, là Ngô tài nhân."

"Không, không, không, nàng khiêm tốn quá, một cô gái vô cùng ưu tú tốt nghiệp tiến sĩ, sao có thể nói mình vô tài chứ?"

Ta.....

"Thần thiếp họ Ngô, hiện tại là Tài nhân trong hậu cung."

Hoàng thượng: "Ha ha ha, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy."

Ta lau miệng, buông điểm tâm xuống, ngồi thẳng dậy.

"Bệ hạ, người xuyên qua được bao lâu rồi?"

"Ba ngày. Còn nàng?"

Ba tháng rồi.

"Hoá ra là tiền bối, tiền bối vất vả rồi."

Hoàng thượng cầm tay ta, trên mặt tràn ngập sự ân cần.

Đã gọi ta hai chữ tiền bối, ta đương nhiên phải phổ cập kiến thức cho hoàng thượng:

"Quốc gia này tên là Đại Chiêu, là một đất nước không có trong lịch sử. Trình độ phát triến có lẽ tầm thời nhà Tống.

Ta hỏi thêm mấy cáu để hiểu rõ tình hình của hoàng thượng: "Bệ Hạ, trước khi đến đây người học chuyên ngành gì?"

"Biểu diễn đàn dương cầm."

Ta......

Hoàng thượng: "Ta cũng học sơ qua nhạc dân tộc, biết thổi sáo, đánh đàn tranh, còn biết một chút violon."

"Nên là về sau, nàng phụ trách trị quốc, ta phụ trách cầm kỳ thi họa, thế nào?"

Ta nặng nề gật đầu.

Thực ra ta muốn xinh đẹp như hoa.

Ta cũng muốn thử thách cung đấu một chút.

Nhưng mà, nếu như không có ai trị quốc, dựa theo chuyên ngành của Hoàng Thượng, đất nước này chắc chắn sẽ diệt vong mất!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 2: Chương 2


Thế là ta trở thành hoàng hậu.

Ngày ngày phê duyệt tấu chương chất chồng như núi.

Bận đến nỗi chân không chạm đất.

Để động viên ta, hoàng thượng đã vẽ cho ta một bức "Người đẹp công sở", các chị em hậu cung hâm mộ đến đỏ mắt.

Vì thế trong cung bắt đầu có những lời đồn đãi, hoàng thượng thích kiểu con gái nhiệt huyết với công việc.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 3: Chương 3


Dưới ảnh nến đỏ, ta vùi đầu vào tấu chương, vùng dưới mắt thâm sì.

Hoàng thượng tựa vào giường mềm, tay cầm quyển sổ, trên mặt đắp cánh hoa hồng.

"Bệ hạ, người không muốn làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất sao?"

"Không, ta chỉ yêu thích nghệ thuật thôi!"

Ta: "Ha ha."

Hoàng thượng đứng lên, vặn mình một cái:

"Trời không còn sớm, nàng cứ phê duyệt tấu chương đi nhé, ta đi ngủ trước. Thức đêm không tốt cho da!"

Ta không thể nhịn được nữa: "Không được đi!"

Hắn trừng mắt lên án: "Nàng quát trẫm!"

Ta hít sâu một hơi: "Khi còn bé mẹ người không dạy người sao? Chuyện của mình phải tự mình giải quyết. Những thứ này, đều là công việc của người mà."

Hoàng thượng lắc đầu: "Ta không đồng ý với quan điểm của nàng, ta cho rằng, chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp làm.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 4: Chương 4


Vẻ mặt quý phi hờn dỗi: "Hoàng thượng ngày nào cũng ở cùng Hoàng hậu nương nương, đã quên thần thiếp mất rồi!"

Hoàng thượng nhìn ta vẻ mặt cầu xin giúp đỡ, nháy mắt liêm tục: "Nàng ta là ai? Nàng ta là ai? Nàng ta là ai?"

Ta cười gượng: "Quý phi nói vậy khiến ta..."

Khiến ta làm sao nhỉ?

Quả nhiên là không có kinh nghiệm cung đấu mà.

Vẫn là trị quốc bình thiên hạ hợp với ta hơn.

Nhưng Hoàng Thượng cũng không cần ta nói ra mấy lời tranh sủng, hắn chỉ cần ta nói cho hắn biết, hắn mỹ nhân ôm cánh tay là ai là đủ rồi.

"Ái phi ngoan, không nên làm loạn. Chúng ta đi ra ngoài nói, không nên quấy rầy hoàng hậu phê duyệt tấu chương."

Quý phi vẻ mặt nhăn nhó: "Hoàng hậu nương nương là nữ nhân, sao có thể can thiệp triều chính!"

Hoàng thượng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nữ Oa có thể chống đỡ nửa bầu trời, quý phi không được vô lễ!"

Quý phi, quả nhiên là người tuỳ hứng kiểu mẫu:

"Hoàng hậu được làm, thần thiếp cũng muốn làm!"

Ta kích động ngẩng đầu: "Muội có thể sao?"

Do ta kích động, giọng điệu có chút không phải.

Quý phi sắc mặt khó coi, bẻ ngón tay, tỉ mỉ đếm tài nghệ của nàng ấy.

"Có thể ạ, thần thiếp biết rất nhiều như là ca múa, làm thơ!"

Ta ra quyết định: "Vậy tiệc Trung thu giao cho muội phụ trách nhé."

Quý phi thô thiển ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không thể tin:

"Công lao lớn như vậy, người chịu nhường cho thần thiếp sao?"

Ta vỗ vai nàng ấy: "Lần này làm tốt, từ nay về sau yến hội đều giao cho muội sắp xếp."

Quý phi nóng lòng muốn cống hiến, kích động xoa xoa tay:

"Hoàng hậu nương nương chính là Bá Nhạc của thần thiếp, thần thiếp nhất định không phụ lòng tín nhiệm của Hoàng hậu nương nương!"

Ta khoát tay: "Không cần khách khí, 996* là phúc của muội."

Vẻ mặt quý phi nghi hoặc.

Nhưng cũng đâu quan trọng!

--

<b>(*) 996: Mô hình làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, liên tục 6 ngày trong tuần, phổ biến trong các công ty Trung Quốc</b>.
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 5: Chương 5


Hoàng thượng bày ra vẻ mặt muốn được khen: "Hôm nay biểu hiện của ta có tốt không? Vẫn đứng về phía nàng, không bị nàng ta châm ngòi ly gián!"

"Bệ hạ cứ để nàng ấy châm ngòi đi, không nên đè nén chính mình."

Ta chẳng buồn ngẩng đầu lên.

"Không đâu, ta mãi mãi đứng về phía nàng. Chúng ta mới là một phe."

Nói thật, trong lòng ta có chút ấm áp.

Ta xuyên qua ba tháng, ban đầu ta làm một phi tần cấp thấp không được sủng ái, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, quả thực đã trải qua những ngày khổ cực.

Cho đến khi ta nghe nói Hoàng thượng đã chiêu mộ nhân tài trên phạm vi cả nước để xây dựng đế chế công nghiệp đầu tiên ở phương Đông.

Ta nghĩ, vị hoàng đế này có thể biết gì đó.

Vì thế, ta đã liều mạng chặn trước cỗ xe của Hoàng thượng.

Cũng may, hắn không làm ta thất vọng.

----

Nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn, ta nghĩ, ta cũng không thể khiến hắn thất vọng được:

"Muốn phần thưởng gì?"

"Muốn một chiếc đàn dương cầm."

Ánh mắt hắn sáng ngời, nhiệt tình như lửa.

Mặt ta không chút thay đổi: "Thiếp chỉ là hoàng hậu, không phải con rùa trong ao ước nguyện."

Hắn che miệng ta lại: "Sao lại nói mình như thế?"

"Hai chúng ta đều không học kĩ thuật máy móc, thiếp không biết chế tạo đàn dương cầm."

Ta đẩy tay hắn ra, tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt đấy.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 6: Chương 6


Vừa mới đi tới cửa ngự thư phòng, ta đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của một ông lão:

"Hoàng hậu nương nương xuất thân thấp kém, Hoàng thượng lại chưa có con thừa tự, vì giang sơn trường tồn, Hoàng thượng nên gây dựng hậu cung phong phú, sớm ngày khai chi tán diệp!"

Trong lòng ta nổi giận.

Là kẻ nào cậy già lên mặt nhiều chuyện thế không biết.

Hoàng thượng yếu đuối như thế, ông ta không nên mang cái chết ra ép hắn như vậy.

Ta đẩy cửa phòng, sải bước đi vào.

À, ta thấy rồi.

Tội nghiệp Hoàng thượng, ông già đó chính là Trần Ngự Sử.

Trần Ngự Sử quỳ trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống.

Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, xinh đẹp lại yếu ớt, giống như một pho tượng dễ vỡ.

Khóe mắt hắn hơi đỏ, vừa nhìn thấy ta, hai mắt sáng long lanh:

"Hắn...... Hắn nói trẫm không được!"

Hắn chỉ vào Trần Ngự Sử, nước mắt trực trào.

Ta lạnh lùng nhìn Trần Ngự Sử: "Hoàng thượng bận việc triều chính, thân thể khỏe mạnh, Trần Ngự Sử cứ quan tâm chuyện Thái tử, là có ý gì!"

Trần Ngự Sử vội vàng hô to: "Lão thần không dám!"

Mà ta, lười nghe ông ta giải thích.

Phất tay đuổi Trần Ngự Sử đi, cẩn thận dò xét Hoàng thượng.

Hắn trời sinh rất xinh đẹp, mặt mày tuấn lãng, làn da trắng nõn, thân cao chừng một mét chín, nhưng nhìn thì không phải cao lắm, chỉ làm cho người ta cảm thấy hắn giống như là thanh tùng thúy trúc trong núi.

Không thể không nói, hắn là "gu" của ta, thêm một điểm thì quá thừa, ít một điểm thì lại không đủ.

Thả mỹ nhân như vậy đi sinh con với người khác, ta thực sự không nỡ.

Nhưng mà, ta lại không muốn sinh, ta né tránh hôn nhân và t*nh d*c hơn hai mưới năm. Hắn đẹp, nhưng không đủ để chữa khỏi cho ta.

Vì thế, ta suy nghĩ rồi mở miệng khuyên hắn:

"Bệ hạ nên hi sinh một chút, vì hoàng gia sinh con nối dõi, khai chi tán diệp."

Hắn kinh ngạc nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bị thương:

"Nàng cam lòng sao?"

Ta nghiêng đầu: "Cho dù con của ai và bệ hạ làm thái tử, ngày sau ta cũng sẽ trở thành hoàng thái hậu, không phải sao?"

Sắc mặt hắn âm trầm, đứng lên, xoay người rời đi.

Hình như Hoàng thượng tức giận rồi!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 7: Chương 7


Mấy ngày sau đó, Hoàng thượng không tới phê tấu chương cùng ta nữa, không có hắn ngồi ở bên cạnh, thật đúng là không quen tý nào.

Không biết có phải thời tiết quá nóng hay không, ta cảm thấy vô cùng buồn bực.

Nhìn đống tấu chương vô nghĩa kia, thật sự muốn mắng chửi người.

Mấy đại thần này, chính sự thì không bàn, toàn dâng tấu linh tinh, muốn tăng cảm giác tồn tại hay gì?

Nhưng bọn họ tăng cảm giác tồn tại, người chịu khổ là ta đây này!

Còn nữa, những người này ai nấy đều nhìn chằm chằm hậu cung và con trai của Hoàng thượng, bộ dạng hận không thể thay Hoàng thượng vất vả một phen, quả thực đáng ghét.

Có vẻ như đã đến lúc triều đình phải thay đổi văn hoá rồi!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 8: Chương 8


8

Năm ngày!

Năm ngày!

Năm ngày!

Hoàng Thượng không để ý tới ta đã năm ngày rồi!

Hắn chính là đồng hương duy nhất của ta ở thế giới này.

Hắn còn rất đẹp trai nữa.

Suy đi tính lại, nghĩ tới nghĩ lui, ta cảm thấy thật sự không thể mất đi đồng hương này được!

Nếu không sau này ta nói "Ánh trăng trên cành liễu", ai sẽ đáp lại "Ước hẹn tại thanh lâu" đây.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 9: Chương 9


Trời tối trăng thanh gió mát, lũ côn trùng cũng im ắng. Ta quanh quẩn bên ngoài tẩm cung Hoàng thượng, không biết làm thế nào để giảng hoà với hắn.

Cuối cùng, ta hạ quyết tâm, cứ đi vào coi như không có gì xảy ra:

"Chính sự quăng cho thiếp đã đành, bệ hạ còn không thèm nhìn thiếp lấy một cái, người đem giang sơn xã tắc, lê dân bách tính đặt ở nơi nào!"

Hoàng thượng lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn ta, không nói lời nào.

Ta suy nghĩ một hồi rồi nhận ra hình như thái độ của ta không đúng lắm!

Vốn chỉ là muốn nói chuyện thẳng thắn, ai ngờ lại thành hỏi tội!

Tôi gãi gãi tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Cuối cùng cắn răng nói một câu: "Thiếp không phải ý đó, ý của thiếp là tại sao mấy ngày vừa rồi bệ hạ không cùng thiếp ăn cơm?

Hắn lắc đầu, mặt không chút biến sắc.

Ta cũng sốt ruột, nhưng tâm tư đàn ông lại thật sự rất khó đoán.

Ta không biết làm thế nào để dỗ người ta vui vẻ, ta chỉ có chân thành:

"Bệ hạ, người đừng lặng im đến thế, thiếp sai rồi được không? Nhưng người cũng phải nói gì đi chứ, thiếp...... thiếp rốt cuộc sai ở chỗ nào, để cho thiếp có một cơ hội sửa chữa chứ."

Hắn nghiêng đầu, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng là tốt rồi.

"Nàng còn nhớ chúng ta cùng từ thời hiện đại xuyên tới không?"

Hoàng thượng không nhìn ta, giọng điệu nhàn nhạt.

"Nhớ chứ, chúng ta là đồng hương mà."

"Chúng ta được dạy ra sao? Một vợ một chồng, trung thành với hôn nhân, trung thành với tình yêu, nàng quên hết rồi à? Sao nàng có thể bị tha hóa nhanh chóng như vậy bởi cặn bã phong kiến!"

Ta......

Hắn kể lể:

"Trước kia ta đọc trong tiểu thuyết, mấy cô gái khi xuyên qua đều hi vọng có thể sống cùng người mình yêu suốt đời, sao nàng lại không như thế?"

Ta mở to mắt.

"Nàng....." Hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn ta một cái, vành tai hơi đỏ.

Bảo sao, trách không được hắn nói hắn chưa bao giờ xem tiểu thuyết nam tần!

Còn nói hắn chỉ yêu nghệ thuật, hoá ra là thích đọc truyện nữ xuyên không.

Nhưng có vẻ là bất cẩn lộ ra sở thích của mình nên hắn có chút thẹn thùng.

Là một cô gái chu đáo, ta chủ động lướt qua đề tài khiến hắn đỏ mặt này:

"Thiếp không bị tha hoá, ngày đó thiếp chỉ là tùy tiện nói thế thôi, thiếp vĩnh viễn tôn trọng và bảo vệ bệ hạ, tôn trọng cả ý kiến của người."

Ta nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, tỏ thái độ chắc nịch.

Hắn có chút giật mình, lẩm bà lẩm bẩm nói: "Tất cả lựa chọn của ta, nàng đều ủng hộ sao?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần lựa chọn của bệ hạ không trái với đạo đức, không làm tổn thương người khác, thiếp sẽ vĩnh viễn ủng hộ, đứng ở phía sau người."

Hắn cười.

Thề với trời, từ lúc ta quen hắn tơi nay, nụ cười của hắn lúc này là đẹp nhất.

Dưới ánh nến, ta nhìn nụ cười của hắn, lần đầu tiên hiểu được thế nào là tuyệt sắc giai nhân.

Ta không nhịn được hỏi hắn: "Bệ hạ có từng nghe qua bài thơ này chưa?"

"Cái gì?"

"Trăng và tuyết và người là ba thứ đẹp tuyệt mỹ, Mặt trời, mặt trăng và các vì sao và người là bốn thứ khó có được."*

Không biết vì sao, mặt hắn lại đỏ lên.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 10: Chương 10


Lễ Trung thu do quý phi tổ chức phong phú mà không mất đi vẻ trang nhã, náo nhiệt mà không ồn ào, khiến ta vô cùng hài lòng.

Trong tiệc Trung thu, mọi người ăn uống linh đình, nâng chén cạn chén, một mảnh phồn vinh, ta nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Thượng bên cạnh.

Hắn mặc lễ phục, tay cầm chén rượu, ánh mắt xa cách đạm mạc, khuôn mặt tuấn tú quý khí thiên thành.

Ta không khỏi tán thưởng ở trong lòng, lúc mà hắn không cười không làm nũng, thật đúng là có chút mùi vị không giận tự uy.

Như vậy cũng tốt, trước đây ta còn luôn lo lắng hắn một mình vào triều, sẽ bị những đại thần xảo quyệt kia bắt nạt.

Nhưng mà bây giờ xem ra, có vẻ là ta đã lo lắng quá rồi!

Ta đang thưởng thức mỹ mạo hiếm khi thấy được của hắn thì cảm thấy tay áo bị người giật giật.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Ta nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Hắn nhướng mày với ta, lộ ra nụ cười giảo hoạt, tới gần một chút:

"Yến hội kết thúc chúng ta ra ngoài chơi đi."

Ta:...

Là không giận tự uy dữ chưa?

Thấy ta không nói gì, hắn tiếp tục thuyết phục:

"Chúng ta xuyên qua lâu như vậy, cả ngày quanh quẩn có mấy mét đất, chưa đi xem phố xá cổ đại sầm uất thế nào, nàng không cảm thấy nhàm chán sao?"

Ta: "Không!"

Hắn chống khuỷu tay lên cạnh bàn, một tay giữ má, đầu hơi ngẩng lên, vẻ mặt tiếc nuối:

"Nhưng nếu không đến thanh lâu, truyện xuyên không sẽ không hoàn hảo được."

"Bên ngoài quá nguy hiểm, thiếp sợ không bảo vệ tốt cho người. Người đẹp như vậy mang ra ngoài, nhỡ đâu bị người cướp đi thì làm sao bây giờ?"

Nghe xong lời của ta, hắn rất vui vẻ, khóe miệng cong cong đẹp mắt.

Nhưng hắn vẫn không buông tha, giải thích từng chút một: "Nàng không chứng kiến cuộc sống của quần chúng nhân dân, làm sao có thể ra chính sách có lợi nhất cho bọn họ được? Đừng quên, chúng ta phải lấy dân làm gốc, từ trong nhân dân tìm được lối đi đúng đắn!"

Thế là Hoàng thượng đã thuyết phục được ta.

Hắn nói đúng, từ lúc xuyên qua đến giờ ta chưa ra khỏi hoàng cung, hiểu biết về thời đại này chỉ giới hạn trong sách truyện, phim ảnh.

Ta không biết chợ kinh thành bán hàng hóa gì, không biết dân chúng sinh hoạt như thế nào, ta cũng không biết bên ngoài cung thật sự giống như trong tấu chương nói, hưng thịnh thái bình thật không?

Vì thế, ta đồng ý.

Dù sao, ta vốn không thể từ chối hắn.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 11: Chương 11


Ta có lẽ đã nên đổi tên thành Quạ.

Cái miệng này, thật sự là cái tốt không thấy linh. Cái xấu thì phán chuẩn như thần.

Ta và hoàng thượng đang đứng ở bờ sông ngắm trăng, so trăng trên trời và trăng trong nước cái nào tròn hơn, đột nhiên có một toán người lao ra từ hai phía, đao thép trong tay dưới ánh trăng lóe ra hàn quang.

Đúng vậy, trước khi xuyên qua ta là thần đồng, cái gì ta cũng làm được.

Thế nhưng, những người học giỏi đều có một nhược điểm, chính là da tương đối giòn.

Đơn giản mà nói chính không có khả năng vận động.

Nhất là ta, xưa nay chẳng ăn thèm vác nặng bao giờ.

Ta nắm chặt tay Hoàng thượng, muốn an ủi hắn mấy câu:

"Đừng sợ, để ta nghĩ cách thương lượng với bọn chúng."

Hắn là một người làm nghệ thuật, nào đã thấy cảnh đầu rơi máu chảy bao giờ? Tám phần là sợ hãi quá rồi.

Nhưng không, hắn lại rút bàn tay đang bị ta nắm ra, lại còn sờ sờ đầu ta:

"Yên tâm, có ta."

Hắn nhìn ta cười trấn an, sau đó xoay người, ánh mắt lạnh như băng.

Cái này......

Chẳng lẽ Hoàng thượng trốn ta biến thành người khác?

Chỉ thấy đầu tiên là hắn đánh một quyền vào bụng người bịt mặt cách chúng ta gần nhất, sau đó thừa dịp kẻ đó bị đau khom lưng, đoạt lấy đao trong tay.

Mà quá trình này xảy ra quá nhanh, những người bịt mặt khác căn bản còn chưa kịp phản ứng.

Kế tiếp, chính là cảnh hỗn chiến hoa cả mắt, ta nhìn không rõ, chỉ có thể cố gắng bám theo hình ảnh của hắn trong đám người.

Áo trắng của hắn nhuộm đỏ, không biết có phải bị thương hay không.

Ta rất lo lắng.

Quả nhiên, mấy tay đại nội thị vệ chẳng bao giờ có mặt đúng lúc.

Mãi đến khi đám người bịt mặt đều ngổn ngang ngã trên mặt đất, Hoàng Thượng quỳ trên mặt đất người đầy máu, lúc này bọn thị vệ mới khoan thai đến.

Thủ lĩnh ngự lâm quân quỳ trên mặt đất, đọc câu thoại kinh điển: "Thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương trách phạt!"

Ta ngồi xổm bên cạnh Hoàng thượng, đỡ thân thể của hắn, cẩn thận kiểm tra xem hắn có bị thương hay không, không nói một lời.

Hắn yếu ớt cười với ta: "Ta không sao, nàng đừng lo lắng."

Hắn giơ tay lên, hình như là muốn vỗ vỗ lưng ta, nhưng giữa chừng lại rủ xuống.

Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, cẩn thận xem xét:

"Đau chỗ nào?"

"Không đau, là tay của ta không sạch sẽ."

Ánh mắt hắn cực kỳ giống ánh trăng, ôn nhu lại lưu luyến.

Không biết vì sao, mặt của ta đột nhiên cảm thấy có chút nóng.

Ta vừa quay đầu, nhìn thấy thủ lĩnh Ngự lâm quân vẫn quỳ dưới đất, tức giận không chỗ xả.

"Trói bọn chúng lại, đưa về thiên lao thẩm vấn!"

Ngự lâm quân đồng thanh hô rõ, rất có khí thế.

Ta nhìn lướt qua, tổng cộng có tám mẻ bịt mặt:

"Bệ hạ không phải làm nghệ thuật sao? Sao đánh nhau giỏi thế?"

Ta đánh giá hoàng thượng từ trên xuống dưới.

"Kẻ làm nghệ thuật có bộ mặt đẹp trai như ta nếu học tự bảo vệ mình sẽ bị người đùa giỡn đó."

Ta đồng ý, cảm thấy hắn nói rất đúng.

"Bệ hạ ở hiện đại cũng đẹp như này sao?"

Khóe mắt hắn hơi cong, trong mắt lấp lánh:

"Khuôn mặt hiện tại và khuôn mặt vốn có của ta, giống nhau."

Ta rất vui.

Cho dù chúng ta trở về, chỉ bằng khuôn mặt này, ta cũng muốn tìm được hắn.

Mỹ nhân cách sơn hải, sơn hải giai khả bình!

"Vậy rõ ràng người lợi hại như vậy, sao còn bày ra bộ dạng yếu bất lực lại đáng thương như thế làm gì?"

"Bởi vì trong lòng ta có một tiểu Hoàng hậu."

Hắn cười nắm tay ta: "Hơn nữa ta thích bộ dạng nàng bảo vệ ta, tiểu Hoàng Hậu của ta."

Điểm khôn g hài lòng cuối cùng của ta đối với hắn cũng tan thành mây khói.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 12: Chương 12


Quý phi chính thức trở thành bộ trưởng bộ tổ chức sự kiện hậu cung.

Sau đó, tất cả yến hội, lễ mừng, cùng các hoạt động văn nghệ khác, đều do quý phi toàn quyền phụ trách.

Yêu cầu duy nhất của ta đối với nàng chính là, tuy rằng nàng là con gái của Lễ bộ thị lang, đối với lễ pháp, quy củ, lệ thường ngày xưa, đều rõ như lòng bàn tay, nhưng không thể quá mức tuân thủ quy tắc, triển khai công tác phải có sáng tạo, có phát triển, có tiến bộ.

Quý phi xuất thân danh môn, lại là phi tần địa vị cao trong cung, bên người cũng có không ít người đi theo.

Vì thế, bộ phận đầu tiên của hậu cung, cứ như vậy vinh quang thành lập.

Tin tức bùng nổ này trong nháy mắt lan truyền khắp trong cung, thậm chí truyền ra ngoài cung.

Trong ngoài triều đều xì xào:

"Trần Ngự Sử quỳ ở bên ngoài, nói muốn tự sát trước cửa cung."

"Văn Uyên Các đại học sĩ làm rơi chén trà, nói nương nương chỉ là họa quốc, đang muốn làm bậy làm bạ."

"Lễ bộ thị lang cáo bệnh, mấy ngày nay đều đóng cửa không ra ngoài, xin miễn tiếp khách."

……

Tiểu thái giám bẩm báo phản ứng của các đại thần.

Ta nghe chăm chú.

Phản ứng dữ dội như vậy sao?

Hoàng thượng ngồi bên cạnh ta, cúi đầu chậm rãi ăn dưa hấu, không hứng thú.

Nói tóm lại, đây là một buổi chiều vô cùng bình yên.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào.

Là tiếng tiếng cười của nữ tử từ xa đến gần, "Ta tới chậm, vẫn chưa bái kiến hoàng hậu nương nương."

Ngay sau đó, tiếng thái giám thông báo mới vang lên: "Đức phi nương nương cầu kiến!

Đức phi, con gái của Lại bộ thượng thư, Văn Uyên các đại học sĩ."

Vốn cô ta là ứng cử viên trở thành hoàng hậu, đợi đến khi hoàng thượng ra chiếu chỉ, sẽ được chính thức sắc lập.

Nhưng mà, giữa đường lại mọc ra một Ngô tài nhân đoạt vị trí của cô ta.

Cũng không trách được phụ thân cô nàng muốn đập chén.

Đức phi so với quý phi khí chât toàn khác nhau, cô ta mặc trang phục thêu rực rỡ, trông giống như thần phi hoặc tiên nữ.

Đôi mắt tam giác đan phượng, đôi lông mày cong lá liễu, dáng người thon thả, thể trạng phong tao, mặt hồng hào đầy sức sống, môi nhỏ căng mọng:

"Lúc trước nghe nói Hoàng thượng phong một tài nhân làm hoàng hậu, ta còn nghĩ là một ả hồ ly nào đó, không ngờ, lại là một người như tiên nữ."

"Vốn dĩ sức khoẻ thiếp không được tốt, lại đúng lúc ốm đau, không thể đến sớm bái kiến Hoàng hậu nương nương được!"

Ta: "Sớm muộn gì cũng phải tới, bây giờ tới cũng không muộn."

Nói cái gì mà bệnh không phải lúc, không phải là ghen tị với ta, cho nên từ chối không đến vấn an, làm cho ta mất mặt sao.

Đức phi quay đầu nhìn Hoàng thượng,

Hoàng thượng cúi đầu ăn dưa hấu.

Nhất thời, trong điện rơi vào trầm mặc xấu hổ.

"Đức phi muội muội không tu dưỡng thân thể cho tốt, tới tìm bổn cung có vấn đề gì?"

Đức phi tươi cười càng tươi, không quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ đến đây:

"Nghe nói Hoàng hậu nương nương để cho quý phi phụ trách lễ tiệc, cung yến các loại rất nhiều công việc, tỷ tỷ bất tài, ở nhà cũng học qua chút mánh khóe của quản gia, nếu Hoàng hậu nương nương dùng được, tỷ cũng nguyện vì Hoàng hậu nương nương cống hiến sức lực."

Rất tốt, đang thiếu một người quản lý tài chính đây.

Chỉ có điều, tật xấu muốn làm tỷ tỷ của ta phải sửa mới được!

Đương nhiên, nếu năng lực của cô ta đủ xuất chúng, ta sửa cũng vẫn cứ là ok!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 13: Chương 13


Chân trước vừa tiễn Đức phi, chân sau Thục phi đã đến.

Thục phi là nữ nhân vô cùng dịu dàng, một cái nhăn mày một nụ cười làm cho người ta liên tưởng đến gió xuân:

"Thiếp thân không có bản lĩnh gì, chỉ là đi theo phụ thân đọc được mấy quyển sách, nghe nói Hoàng hậu nương nương đang biên soạn một cuốn sách, nếu Hoàng hậu nương nương không chê..."

"Không chê, không chê!"

Thục phi, đệ nhất tài nữ kinh thành, xuất thân thư hương thế gia.

Làm sao nàng ấy biết ta đang viết sách?

Chuyện này ta còn chưa nói với cả Hoàng thượng mà.

Ta hỏi nàng những nghi ngờ của mình.

Nàng cười yếu ớt ngẩng đầu, đôi mắt như nước xuân Giang Nam:

"Thần thiếp đoán thôi."

Ta: "Đệ nhất tài nữ kinh thành, quả nhiên thần cơ diệu toán."

Nàng: "Để nắm chắc hơn, thiếp đã chuẩn bị trước một chút."

Ta hài lòng gật đầu.

Đại thắng với một thư ký tuyệt vời.

Hiện tại, trong tứ phi, chỉ có Hiền phi còn chưa tới phỏng vấn.

Đang nghĩ ngợi, Hiền phi đã dẫn theo mấy vị tướng môn hổ nữ, long hành hổ bộ mà đến:

"Ta tuy rằng không giỏi ca múa, cũng không biết tính sổ sách, nhưng ta từ nhỏ đã tập võ, có thể ở bê bảo vệ Hoàng hậu nương nương."

Phía sau nàng, mấy phi tần xuất thân võ tướng gia tộc cùng kêu lên: "Chúng thần thiếp cũng có thể."

Hoàng thượng yên tĩnh hồi lâu đột nhiên mở miệng:

"Ta cảm thấy không thích hợp lắm."

Hiền phi, tướng môn hổ nữ phía sau Hiền phi đồng loạt quay sang Hoàng thượng.

"Không thích hợp chỗ nào?"

Ta cùng Hiền phi trăm miệng một lời.

Hoàng thượng tụt lui về phía sau, trên mặt lộ ra chút sợ hãi, tay ở dưới bàn nhẹ nhàng kéo tay áo ta:

"Nếu Hiền phi làm thiếp thân hộ vệ của Hoàng hậu, trong cung này, chẳng phải chỉ còn lại một mình trẫm sao?"

Ta vỗ vỗ tay hắn trấn an: "Chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, vốn nên phục vụ Hoàng thượng."

Đùa gì chứ, ta đã thấy hắn một chọi tám, quỷ mới tin hắn sợ hãi.

Nhưng lần này Hoàng thượng có chút kiên trì:

"Ta vẫn cảm thấy không thích hợp lắm."

Ta nhìn hắn nghi ngờ.

Hắn ngoắc tay ý bảo ta tới gần một chút, nhỏ giọng nói bên tai ta: "Nàng ấy nói muốn làm hộ vệ bên cạnh nàng , nhưng ta không thích người khác tới gần nàng."

Hiền phi nhìn chằm chằm trần nhà, mặt không chút thay đổi:

"Chỉ làm hộ vệ, không kè kè ở cạnh là được rồi. Chỉ có Hoàng thượng mới có thể bên Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương trăm năm hảo hợp!"

Quả thật không thể làm thị vệ thân cận được, lỗ tai của người tập võ này cũng thính quá rồi.

Hoàng thượng nghe Hiền phi nói xong rất vui vẻ, hài lòng gật đầu.

Tất cả mọi người tìm đã tìm được vị trí của mình, ta cũng có thể mở ra bước kế hoạch tiếp theo của ta.

Không thay đổi thế giới xuyên qua, mới là không hoàn hảo đó!

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 14: Chương 14


Hoàng thượng thoải mái tựa vào gối mềm, tủm tỉm nhìn ta.

Nhìn đến nỗi khiến ta sợ hãi nổi da gà.

"Bệ hạ, người nhìn cái gì?"

"Nàng rất quen thuộc với nơi này!"

Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới, giọng điệu chắc chắn.

Ta cũng nhìn hắn, thả lỏng cơ thể, học bộ dạng của hắn, tựa vào gối: "Nói xem nào?"

Hắn một tay chống má, làm bộ trầm tư:

"Nàng biết hoàn cảnh, tính cách của tất cả mọi người trong hậu cung, và thậm chí cả các đại thần trong triều đại này, nàng cũng nắm rõ từ đầu đến chân."

Ta giải thích: "Ta tới sớm hơn, quan sát cẩn thận một chút thì sao?"

"Nhưng nhìn cách nàng sắp xếp cho các phi, rõ ràng là đã sớm tính toán rồi, chỉ chờ ngày này. Nàng nắm chắc phần thắng, hơn nữa ngày ngày ta đều ở bên nàng, sau khi nàng làm hoàng hậu, còn chẳng thèm điều tra bọn họ."

Ta buông tay, thừa nhận suy đoán của hắn: "Đừng chỉ nói thiếp, người không phải cũng rất quen thuộc nơi này sao?"

Hắn ngồi thẳng người, tò mò nhìn ta:

"Làm sao nàng biết? Ta không có sơ hở gì mới đúng chứ."

"Bệ hạ cư xử quá tự nhiên trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, không tò mò, không hoảng loạn, thậm chí giao thẳng quyền lực cho một người xa lạ, nếu không phải bệ hạ cực kỳ đơn thuần và tốt bụng, thì đó chính là người đủ tự tin."

Hắn chớp chớp mắt: "Ta đúng là vô cùng đơn thuần thiện lương mà."

Ta phớt lờ hắn.

Hắn chuyển đề tài: "Nàng muốn viết sách à?"

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lông mi dài che khuất mắt:

"Để ta đoán, là viết một quyển sách phổ thông chính quy sao?"

Hắn nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Xuyên qua cổ đại, không phải đều hy vọng có thể thay đổi lịch sử, đi trước phương Tây tiến vào thời đại mới sao?"

Ta lắc đầu: "Đoán sai rồi."

Hắn hứng thú nhướng mày.

"Ta muốn trở thành quả táo truyền cảm hứng cho Newton hơn là ép buộc họ tiếp nhận lực vạn vật hấp dẫn."

Hắn làm ra vẻ ngạc nhiên, nhưng nói thật, hơi lố.

Nhưng cũng chẳng sao, ta sẽ không vạch trần hắn.

Mặc dù, ta thật ra đã đoán được hắn là ai rồi nhưng vẫn tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ tự nói với ta.

Giống như ta tin rằng, chỉ cần đưa ra gợi ý và hướng dẫn thích hợp, chúng ta nhất định có thể đi đến một con đường phát triển thuộc về mình, không cần bắt chước bất cứ dân tộc nào khác.

Và ta chỉ cần giải phóng tư tưởng của họ, chắp cánh cho trí tưởng tượng của dân tộc ta.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 15: Chương 15


Ta đã viết một cuốn sách giàu trí tưởng tượng, tên là "Những vì sao và biển cả".

Trong đó có núi tuyết trải dài, có thảo nguyên vô tận, có hàng vạn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Có công chúa tóc vàng ngủ yên trong phòng hoa hồng của tòa thành, có quả táo chín vừa lúc rơi xuống, đập trúng thiếu niên dưới tàng cây.

Ta kết hợp với lịch sử cổ kim, cải biên mấy chục câu chuyện, cốn sách nhanh chóng thịnh hành ở Đại Chiêu, trở thành truyền thuyết ai cũng thích.

Từ đại thần trong triều tới người buôn bán nhỏ, cũng bắt đầu tiếp nhận tư tưởng nữ tử đọc sách, nữ tử tập võ, nữ tử chấp chính.

Thục phi lấy thân phận đệ nhất tài nữ kinh thành, dưới sự ủng hộ của ta và Hoàng thượng, mở trường học cho nữ đầu tiên.

Mà nhóm hiển quý lấy Văn Uyên Các đại học sĩ làm đầu, trường học có nữ nhi nhà mình tham gia, vì thế cũng đều yên lặng câm miệng.

Ta biết, những thứ này đều là công lao của Hoàng thượng.

Mỗi một kế hoạch ta định ra, sở dĩ có thể thuận lợi thi hành, đều không thể không nói đến sự ủng hộ của hắn.

Hắn quả thực là một người quản lý rất tốt.

Nhìn có vẻ như cái gì hắn cũng mặc kệ, nhưng lại vô tình cân bằng lợi ích của các bên, trao cả lòng tốt và quyền lực, sắp xếp mọi việc rõ ràng cho mọi người.

Ta hỏi hắn: "Trước xuyên qua bệ hạ làm nghề gì?"

Hình như ta chỉ hỏi chuyên ngành của hắn, chứ không hỏi qua nghề nghiệp của hắn.

Bởi vì ta cũng chỉ có chuyên ngành, mà không có nghề nghiệp.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thần thái thản nhiên: "Ta hả, học tiến sĩ âm nhạc, sau đó tốt nghiệp thì lập nghiệp mở công ty giải trí, nhưng giới giải trí quá loạn, lại không ai bảo vệ ta, ta sợ lắm."

Thì ra người ta là một tổng giám đốc.

Cũng may, không bá đạo.

Hắn nói tiếp: "Sau đó hai năm, công ty đi đúng hướng, ta lại quay về kế thừa sản nghiệp gia đình."

Ta cảm thấy, toàn thân ta đều không ổn, tự nhiên không muốn chuyện trò gì hết!

Chắn chắn hắn không biết nhìn sắc mặt người khác, nhất định có qua có lại hỏi ta: "Nàng thì sao?"

Ta:...

"Không nói cho người biết."

Biết rõ còn nhất định phải hỏi.

Quá đáng ghét.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 16: Chương 16


Trí tưởng tượng của nhân loại quả nhiên là vô tận. Cộng thêm dân tộc phương Đông cổ xưa, vốn hứng thú với bầu trời, từ rất sớm đã phát hiện hai mươi tám tinh tú, vì thế bọn họ đã phát minh ra kính viễn vọng cũng không có gì lạ.

Trước, bọn họ thông qua khoan gỗ để mồi lửa, bây giờ, bọn họ lại thông qua ma sát phát minh dòng điện.

Đại Chiêu bắt đầu tiến vào thời kì điện hoá.

Ta xây một Trích Tinh đài ở góc tây bắc của hoàng cung gần Thái Học và Nữ Học.

Ta muốn tất cả người trẻ tuổi học ở phủ cao nhất quốc gia này phải nhớ kỹ, đối với tương lai không ngừng hi vọng.

Luôn kiên trì tìm tòi học hỏi, theo đuổi chân lý, có dũng khí thực hiện thực hoá tưởng tượng.

Đương nhiên, Trích Tinh Đài này, cũng là vì một màn thổ lộ ta chuẩn bị đã lâu.

Ngày hội Thượng Nguyên, toàn bộ hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại yên tĩnh không thấy bóng dáng một người.

Hoàng thượng nghiêng đầu hỏi ta: "Mọi người đi đâu hết rồi?"

Ta cười mà không nói.

Ta nắm tay hắn, đi về phía Trích Tinh Đài.

Hắn dường như cảm nhận được gì đó, khóe miệng cười tươi, bước chân nhẹ nhàng, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Ta và hoàng thượng sóng vai đứng ở trên đài cao, trên đầu là tinh hà rực rỡ, cúi đầu, là đèn đuốc của hàng vạn ngôi nhà.

Ta quỳ một gối xuống trước mặt hắn, hôn lên bàn tay hắn:

"Ta nguyện cả đời trung thành với tình yêu, trung thành với người, xin hỏi bệ hạ tôn quý của ta, người có nguyện ý giao quãng đời còn lại của người cho ta không?"

Hắn khom lưng, nhẹ nhàng chạm môi lên trán ta:

"Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, Duyệt Duyệt của ta."

Ta ngẩng đầu, nhìn bóng hình trong mắt hắn, nhẹ giọng nói: "Mặt trời lặn non nước yên tĩnh."

Hắn đón ánh mắt của ta, tiếp theo nửa câu: "Vì quân khởi tùng thanh."

Câu thơ này, ta đã viết trong phần giới thiệu cá nhân của mình.

Ở phía sau chúng ta, quý phi dẫn theo ban nhạc mới thành lập trong cung, tấu lên nhạc chương trang nghiêm hoa mỹ.

Ta tựa vào trước ngực hắn, cùng hắn ngửa đầu, nhìn về phía pháo hoa nở rộ đầy trời.

Ta nhẹ giọng gọi tên hắn: "Đông Phương Giang Trác."

Hắn ho khan một tiếng: "Không có Đông Phương, chỉ có Giang Trác thôi. Ta, họ Giang."

Được rồi, quả nhiên chỉ có ta mới để tên thật làm nick name mà thôi.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 17: Chương 17


Ta học lịch sử, nhưng yêu văn học.

Từ thời đại học, ta đã viết tiểu thuyết bán thời gian trên mạng.

Bút danh chính là tên thật của ta, là Hà Duyệt.

Tuy nói là tác giả, nhưng cho tới bây giờ ta chưa kiếm được đồng nào.

Độc giả của ta ít ỏi không có mấy, tác phẩm nào cũng ít tương tác đến thảm thương.

Mà Đông Phương Giang Trác là độc giả trung thành nhất của ta.

Anh ấy đã theo dõi ta từ cuốn những cuốn thuyết đầu tiên.

Sau đó dưới mỗi tác phẩm anh ấy đều để lại bình luận.

Thỉnh thoảng ta sẽ nói chuyện với anh ấy trong khu bình luận, anh ấy luôn cố gắng hết sức để khen ngợi và khích lệ ta.

Có thể nói, nếu không có hắn, ta thực sự không kiên trì được lâu như vậy.

Năm tốt nghiệp tiến sĩ, ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm, từ bỏ sự nghiệp viết lách sau sáu năm.

Ta quay lại chuyên ngành của mình, viết một bài chủ đề chính về lịch sử.

Ta muốn viết một câu chuyện về một dân tộc phương Đông tự khám phá, tìm được một con đường chấn hưng độc nhất vô nhị.

Ta nói cho Đông Phương Giang Trác biết suy nghĩ của mình.

Hắn kích động vô cùng, nói chờ ta viết ra, hắn sẽ bỏ tiền đầu tư, đem tiểu thuyết của ta quay phim truyền hình.

Hắn còn bày tỏ, muốn làm trang bìa cho tiểu thuyết mới của ta.

Tất nhiên là ta đồng ý.

Vì vậy, sau sáu năm quen biết, cuối cùng cũng thêm wechat của đối phương.

Lúc này ta mới biết được, người ta suốt ngày gọi "Bảo bối", "Tiểu thiên sứ", thì ra là đàn ông.

Hắn gửi bìa cho ta, dáng người nam chính phía trên cao gầy mà không có vẻ cường tráng, ánh mắt hơi nhếch lên, giống như là lấy ảnh chụp của ai đó sửa vậy.

Khuôn mặt kia, ừm, đúng gu thẩm mỹ của ta.

Vì thế ta không do dự, sửa toàn bộ hình tượng nam chính sao cho giống với trang bìa nhất.

Trước khi đi ngủ, ta ngứa tay mở nhóm bạn bè của Đông Phương Giang Trác.

Sau đó ta kinh ngạc phát hiện, anh ấy và nam chính trên bìa truyện, thực sự giống nhau như đúc.

Ta nhìn khuôn mặt đẹp trai tiến vào mộng đẹp, đến lúc mở mắt lần nữa, ta đã trở thành Ngô Tài Nhân trong hoàng cung.

Mà nơi ta xuyên qua, chính là cuốn tiểu thuyết ta vừa viết.

Ta biết thân phận của hắn từ khi nào sao?

Có lẽ là từ lúc dưới ánh trăng, hắn nói trước khi xuyên qua vẻ ngoài của hắn cũng như thế này.

Hoặc cũng có thể là do ngày qua ngày ở chung, ta phát hiện hắn biết rất rõ về thế giới này.

Ai bảo ta chỉ cho mỗi hắn xem trước nội dung của cuốn truyện chứ.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 18: Chương 18


Chỉ trong thời gian ngắn, Đại Chiêu đã có thế làm ra những con tàu lớn đi xuyên qua các đại dương.

Học sinh trong Thái học tự nguyện đăng ký, thành lập một đội ngũ tận sức khám phá những điều chưa biết.

Hiền phi chủ động xin trở thành một thành viên của hạm đội.

Mấy vị cô nương khác vẫn đi theo bên cạnh nàng, đương nhiên cũng theo sát bước chân của nàng.

Đối với lựa chọn của nàng, ta cũng không bất ngờ.

Hổ nữ tướng môn, sinh đã thuộc về sa mạc, thuộc về biển lớn.

Mấy năm nay bị nhốt trong thâm cung, quả thực là thiệt thòi nàng.

Điều khiến ta bất ngờ là Quý phi.

Nàng luôn dịu dàng, cung điện của nàng xa hoa nhất, cuộc sống gây chú ý nhất, thoạt nhìn là người thích cuộc sống quý tộc nhất.

Nhưng nàng nói, muốn theo Hiền phi ra biển.

Nếu may mắn tìm thấy những người dân tộc khác còn có thể quảng bá văn hoá.

Đúng là thực sự cần quảng bá văn hoá.

-còn tiếp-
 
Hoàng Thượng Chỉ Thích Làm Nũng
Chương 19: Chương 19


Ngày họ khởi hành là một ngày đẹp trời.

Ta nhìn thuyền lớn kéo dài hơn mười dặm trên biển, trong lòng chỉ có rung động.

Khi lên tàu, họ quay lại chào tạm biệt.

Mấy chục cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, nổi bật trong đám người.

Ta nghĩ, ta sẽ không khóc.

Ngày này, ta đã sớm đoán được.

Đối với họ, ta đều chỉ coi như là đồng nghiệp, mà không có tình cảm chị em gì.

Thế nhưng, nước mắt của ta vẫn chảy ra.

Vì các nàng, vì Đại Chiêu.

Lần này đi cho dù kết quả như thế nào, các nàng đều sẽ trở thành anh hùng lưu danh sử sách.

Vì có các nàng, ở quốc gia này, nữ tử sẽ không bị khinh thị nữa, sẽ có được tôn nghiêm ngang hàng với nam nhân.

Lần này đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Ta một tay lôi kéo quý phi, một tay lôi kéo Hiền phi, nghẹn ngào thành tiếng.

Hiền phi sang sảng cười, rực rỡ như mặt trời chói chang:

"So với ở trong cung nhìn hai người ngày ngày chán chường, ta chinh phục biển rộng mới thực sự vui vẻ."

Sau đó, nàng ấy vẫy tay với ta và đi về phía đám đông, bóng lưng oai hùng hiên ngang, giống như lần đầu gặp gỡ:

"Ta từng cho rằng, kết cục tốt nhất của ta chính là gả cho phu quân môn đăng hộ đối, cả đời tương kính như tân, từ cháu dâu chịu đựng thành lão thái quân. Nhưng hiện tại ta sẽ không cần như vậy nữa."

Quý phi nhẹ nhàng ôm lấy ta, ghé vào tai ta chậm rãi nói:

"Cho dù chúng ta có thể trở về hay không, hoàng hậu cũng đừng vì chúng ta mà khổ sở, bởi vì, đây là điều chúng ta muốn."

Nói xong, nàng vỗ vỗ bả vai của ta, lúc xoay người, ta mơ hồ thấy được khóe mắt nàng trong suốt.

Ta cùng hoàng thượng đưa mắt nhìn các nàng đi xa, cho đến khi không thấy bóng dáng hạm đội đâu nữa.

Hắn nắm chặt tay ta, nhẹ giọng nói bên tai ta: "Bọ họ nhất định sẽ trở thành tương lai của Đại Chiêu."

-còn tiếp-
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom