Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,599
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM0xPzKuRpkhQUyyuz8e-qfwdIH6f-56_tOa-qbVPjlqL3yq4ik8h2-40DTe-bCtICDt9ACddKMyIHKSYzsztrMYnQNMacpRZvSoRoXMbkRoQIBkom_o--c5YeFcUELsQbt2-AIE8qU6NsBRB6dLXai=w215-h322-s-no-gm

Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Cung Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cha ta là đệ nhất quyền thần ở Nam Tấn.

Khi ta chưa sinh ra, Hoàng thượng đã triệu cha ta vào cung.

"Lão Cố, trẫm muốn kết thông gia với ngươi, ngươi thấy sao?"

Cha ta: "Xin tuân theo ý chí của Bệ hạ."

Thế là hai người thỏa thuận, nếu sinh nhi tử sẽ làm Phò mã, nếu sinh nữ nhi sẽ làm Thái tử phi.

Nhưng đến ngày sinh, mẹ ta lại sinh ra một cặp song sinh long phụng.

Cha ta lập tức băn khoăn, không biết nên chọn đứa nào.

Hoàng thượng phất tay: "Không cần chọn, trẫm muốn cả hai."​
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 1: Chương 1



1

Với tư cách là hài tử của gia đình thủ phụ Nội các, ta và Cố Vân Mặc từ nhỏ đã luôn được ăn ngon mặc đẹp, không có gì phải lo lắng.

Cho đến năm tuổi, bọn ta luôn là những ông hoàng bà chúa trong nhà.

Ngày xuân tươi đẹp, ánh nắng rọi xuống mặt hồ lấp lánh, những chú cá chép đỏ bơi lội trong hồ như những viên ngọc quý rực rỡ.

Ta chăm chú nhìn chúng không chớp mắt, nuốt nước miếng.

"Lão Mặc ơi!"

"Dao Dao, muội phải gọi ta là ca ca!"

Ta giả lơ lời Cố Vân Mặc, làm như không nghe thấy.

Song sinh mà chia huynh muội gì chứ.

Ta tự nói: "Lão Mặc, ta muốn ăn cá."

Cố Vân Mặc vụt đứng dậy, mở to mắt.

"Muội điên rồi sao, đó là cá chép yên chi quý báu nhất của cha, hằng ngày ông ấy đều phải cho ăn một lần mới chịu được đấy."

Vẻ mặt ta không thay đổi, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi nói xem, nướng ngon hay hấp ngon?"

Cố Vân Mặc bị ta đánh lạc hướng, cũng rơi vào suy nghĩ.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Hấp nhỉ? Nước dùng cá chắc chắn sẽ rất ngon ngọt."

"Được, nghe ngươi đó, hấp!"

Chúng ta nhanh chóng hành động.

Mấy con cá béo trong hồ bị cha ta cho ăn đến nỗi ngây ngốc, chỉ cần rắc thức ăn xuống là chúng tụ tập lại, há to miệng ăn, thậm chí còn dùng đầu dụi vào tay bọn ta, thúc giục cho thức ăn.

Do đó bọn ta rất dễ dàng bắt được một con.

Con cá đó quả nhiên ngon ngọt, sau khi nếm một lần, bọn ta không thể kiềm chế được.

Một thời gian sau, số cá giảm đi một nửa.

Cha ta cuối cùng cũng phát hiện ra, ngay lập tức tìm đến bọn ta.

"Cố Vân Mặc! Cố Vân Dao! Cá của ta đâu rồi!"

Ta và Cố Vân Mặc nhìn nhau, rồi thình lình quỳ xuống.

"Cha, chúng con sai rồi!"

Ta nhanh nhạy, kéo vạt áo cha ta, tội nghiệp nói: "Cha, cũng không thể trách chúng con, đều tại những con cá kia trông có vẻ rất ngon, chúng con chỉ muốn nếm thử."

"Con nói vậy, thành ra lỗi của cá rồi sao?"

Cha ta nghiến răng chỉ vào bọn ta, bàn tay run lên vì tức giận.

"Hơn nữa, chỉ nói nếm thử... mà có thể ăn hết một nửa sao?"

Ta cười xấu hổ: "Này là sau khi nếm thử một chút, phát hiện quả nhiên ngon, nên..."

"Đó là cá chép yên chi mà Hoàng thượng ban tặng, phải vận chuyển từ Bắc Thần về đây đấy!"

Cha ta đau lòng nhìn đàn cá của mình, rồi phạt bọn ta một ngày không được ăn cơm, ở trong thư phòng chép sách.

Tối hôm đó, bọn ta đói không chịu nổi, lại bứt trọc cây quất vàng trong thư phòng cha ta.

Ngày hôm sau, bọn ta bị đưa vào cung.

2

Đó là lần đầu tiên bọn ta vào cung.

Cha ta nói Hoàng thượng đặc biệt cho phép bọn ta vào học tử giám trong cung, làm thư đồng cho các Hoàng tử và Công chúa, đây là vinh dự lớn lao.

Nhưng ta nghĩ, ông ấy chỉ ghét bọn ta ở nhà quá nghịch ngợm, muốn để Thái phó trong cung quản lý bọn ta.

Ngày đầu đi học, Thái tử Lý Thừa Thù nắm tay ta: "Muội muội này, sao ta chưa từng thấy ngươi bao giờ."

"Vì đây không phải muội muội của ngài, đây là muội muội của ta." Cố Vân Mặc một tay nắm lấy tay hắn đặt lên tay của Tam Công chúa Lý Nhược Hủ bên cạnh: "Đây mới là muội muội của ngài.”

Lý Nhược Hủ: "???"

Nàng ấy nhìn bàn tay của Thái tử, rồi cẩn thận nhìn chiếc bánh quế hoa vốn giấu dưới tay, đã vỡ tan thành từng mảnh.

Lập tức khóc hu hu.

"Thái tử ca ca đã đập vỡ bánh quế hoa của ta!"

Lý Thừa Thù dỗ dành lâu lắm mới được.

Vì việc này còn phải đền bánh quế hoa trong một tháng.

Sau khi Thái phó đến, Lý Nhược Hủ chủ động ngồi bên cạnh ta, lại từ trong lòng lấy ra một gói bánh quế hoa.

Nàng ấy lấy một chiếc lén lút nhét vào miệng, rồi nhìn ta.

"Ăn không?"

Ta sững sờ, vừa rồi còn khóc thảm thiết như vậy, ta còn tưởng đó là chiếc cuối cùng.

Không ngờ, nàng ấy còn có cả một gói!

Ta cảm thấy Lý Thừa Thù bị lừa, vô thức nhìn về phía hắn.

"Cho ngươi hết, nhất định đừng nói với Thái tử ca ca!"

Lý Nhược Hủ sợ hãi nhét tất cả bánh kẹo vào tay ta.

Sự hối lộ này rất vừa ý ta, ta gật đầu đồng ý.

Rồi vừa ăn một miếng, đã bị Thái phó bắt gặp.

Thái phó hỏi ta: "Ngon không?"

Ta nuốt nước miếng: "Hơi khô."

Thái phó lại hỏi ta bánh từ đâu ra, ta nhìn Lý Nhược Hủ bên cạnh đang như chú chó con tội nghiệp nước mắt lưng tròng.

"Thưa Thái phó, đọc sách quá chán, con đặc biệt mang theo ăn trong giờ học để đỡ buồn."

Thái phó tức giận đến nỗi lông mày lông mi bay hết cả lên, thề sẽ kéo ta đến trước mặt Hoàng thượng, đuổi ta ra khỏi cung.

Ông ấy không biết ta chẳng muốn ở trong cung này!

Đối với việc này ta cầu còn không được, ta nắm lấy tay áo ông ấy bày tỏ bây giờ ngay lập tức đi luôn.

Lý Thừa Thù lại chặn bọn ta lại.

"Thái phó, Cố tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại là ngày đầu tiên đến cung học, xin hãy xem xét đây chỉ mới là lần đầu phạm lỗi mà bỏ qua lần này!"

Lý Nhược Hủ cũng vội vã đứng ra.

"Thái phó, xin lỗi, thực ra bánh quế hoa này không phải của Cố Vân Dao, bánh này là ta đã lén đưa cho nàng ấy, ta biết sai rồi, xin đừng đuổi nàng ấy đi.”

Thái phó cuối cùng vẫn tha thứ cho ta.

Không thể về nhà quậy phá được, trong lòng ta đầy thất vọng.

Nhưng sau trận chiến bánh quế hoa, ta với Lý Thừa Thù và Lý Nhược Hủ vẫn thiết lập được tình bạn cách mạng sâu sắc.
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 2: Chương 2



3

Sau giờ học, Thái phó giao bài tập, bảo ngày mai nộp.

Ta ngớ người.

Ngàn lần vạn lần không ngờ, ta đã xuyên đến thời cổ đại rồi, vẫn không thoát khỏi việc phải làm bài tập về nhà.

Nuôi ca ca nghìn ngày, dùng ca ca một thời.

Ta nhìn Cố Vân Mặc: "Ca ca, bài tập, cho muội chép."

Cố Vân Mặc bày ra vẻ mặt đau khổ: "Dao Dao, ca ca cũng không biết làm."

Ta lập tức lạnh mặt.

"Hừ, ca ca chả có tác dụng gì!"

Ta quay đầu nhìn Lý Nhược Hủ, sự ngu ngốc mà sáng trong trong mắt nàng ấy làm mù mắt ta.

Ta nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn Lý Thừa Thù.

Ngày hôm sau, Thái phó nhìn bốn bài tập giống hệt nhau được nộp lên, tức giận đến trợn trắng mắt.

Bắt tất cả bọn ta ra ngoài cửa học tử giám cầm bài tập đứng phạt.

Khi Hoàng thượng đi qua thấy, cười vỗ tay.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Xem này, trẫm chọn hôn sự này tốt biết bao, hai cặp thanh mai trúc mã này thật xứng đôi!"

Thế là bọn ta biết được lời hứa giữa cha ta và Hoàng thượng.

Về nhà hỏi cha mẹ.

Mẹ ta thở dài: "Khẩu dụ của Hoàng thượng, cha con không thể không nhận lời!"

Cha ta nhìn về phía chúng ta: "Các con không muốn sao?"

Ta và Cố Vân Mặc nhìn nhau.

Cố Vân Mặc mặt đầy vẻ không muốn: "Nha đầu kia trông cũng quá ngốc..."

Ta suy nghĩ một lúc: "Thái tử trông cũng tạm được, cứ nuôi trước xem thế nào đã!"

Nét mặt cha ta liên tục thay đổi, cuối cùng quyết tâm lại.

"Hoàng thượng cũng chưa thực sự ban thánh chỉ, thời gian còn dài, lúc đó nếu các con thực sự không muốn, cha liều mạng già này cũng sẽ giúp các con tìm đường thoát."

Ta và Cố Vân Mặc sững sờ, cùng lúc cúi đầu.

Cha ta sẵn sàng đánh đổi tính mạng vì chúng ta, chúng ta làm sao nỡ để cha như vậy.

Lần sau đến Học tử giám.

Lý Nhược Hủ chặn Cố Vân Mặc ở cửa, mắng hắn ta không được si mê vọng tưởng, nàng ấy không hề muốn lấy hắn ta.

Cố Vân Mặc quay đầu bỏ đi: "Tự mình đa tình, ngươi muốn lấy ta còn không muốn cưới!"

Khiến Lý Nhược Hủ tức đến đỏ mặt, đuổi theo mắng.

Còn Lý Thừa Thù đỏ mặt đến trước mặt ta: "Dao Dao, muội yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với muội."

Ta bình tĩnh gật đầu.

"Đường khổ còn dài, cố gắng nào! Thiếu niên!"

Từ đó, mô hình giữa chúng ta trở thành, Lý Nhược Hủ đuổi theo Cố Vân Mặc, Lý Thừa Thù đuổi theo ta.

4

Ban đầu, ta còn thấy khá thú vị.

Có một người luôn có thể theo ta, khát nước giúp ta rót nước, nóng thì quạt cho ta mát, thậm chí nghe giảng ghi chép hắn đều làm hai phần, viết xong rồi đưa một phần cho ta.

Nhưng kiểu chuyện tốt một chiều và vô điều kiện này hưởng lâu rồi, ta bắt đầu không quen và có chút chống đối.

Hôm đó Lý Thừa Thù lại đưa ghi chép cho ta, ta không nhận, mà giơ cuốn sách trên tay lên.

"Không cần, ta đã tự ghi chép xong rồi."

"Tại sao muội lại tự ghi chép?" Lý Thừa Thù sốc.

Câu nói này nghe có vẻ như khiển trách.

Ta có chút bực, dùng giọng điệu rất khó chịu chất vấn: "Tại sao ta lại không thể tự ghi chép? Huynh nghĩ là ta không làm nổi sao?"

Lý Thừa Thù bị ta nói đến mức tủi thân.

Hắn lùi lại hai bước cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Ta chỉ nghĩ muội còn nhỏ tuổi, tay không đủ sức, viết lâu sẽ bị đau tay."

Không phải nói chân thành mới là kỹ năng tất sát sao!

Ta ngay lập tức cảm thấy có chút hối hận.

Nhưng điều này không thể đánh bại quyết tâm của ta, ta xin lỗi hắn, sau đó nghiêm túc nói với hắn, từ nay ta sẽ tự ghi chép.

Lý Thừa Thù miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng viết được vài ngày, tay ta bắt đầu đau.

Đừng thấy Lý Thừa Thù vẫn là đứa trẻ bảy tám tuổi, hắn thực sự biết trước như thần.

Thái phó giảng nhiều và nhanh, nên cũng phải ghi chép rất nhiều, ta trước đây hàng ngày ở nhà chỉ nằm không, chưa từng luyện chữ, rất dễ làm tay bị thương.

Nhưng ta không nói, đặc biệt không thể để Lý Thừa Thù phát hiện.

Thành thật mà nói, ta không chịu nổi sự mất mặt này!

Nhưng rất nhanh, ta vẫn bị hắn phát hiện.

Hôm đó tan học hắn kéo ta sang một bên, rất nghiêm túc nhìn ta.

"Tại sao không nói với ta?"

Ta giả ngốc: "Nói gì?"

Hắn nhíu mày cao hơn: "Đưa tay ra."

Ta không chống nổi hắn, chỉ có thể đưa tay ra.

Hắn không nói gì, lấy thuốc mỡ ra bắt đầu bôi thuốc cho ta, mát lạnh, rất thoải mái.

Nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, ta có chút tò mò.

Hỏi hắn: "Lý Thừa Thù, tại sao huynh lại đối xử tốt với ta như vậy?"

Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, lại cúi đầu bôi thuốc cho ta.

"Phụ hoàng đã nói, sau này muội sẽ là Thái tử phi của ta, ta đương nhiên phải đối xử tốt với muội."

Nghe câu trả lời, ta lại có chút thất vọng.

"Chỉ vì thế thôi?"

"Nhưng đây thực ra không phải lý do căn bản."

Lý Thừa Thù bôi xong thuốc cho ta, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều.

Ta hỏi tiếp: "Vậy lý do căn bản là gì?"

Mặt hắn ngay lập tức nhuộm đỏ, dường như có chút ngại ngùng, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: "Ta đối xử tốt với muội, là vì ta thích muội!"

Ta sốc: "Huynh thích cái gì ở ta?"

Lý Thừa Thù mắt sáng lấp lánh.

"Muội trông dễ thương, còn rất dũng cảm và nghĩa hiệp! Sau này chúng ta thành thân, muội cũng nhất định sẽ giúp ta như giúp Hủ Hủ, đúng không?"

Ta: "..."

Không ngờ hắn lại coi ta như người gánh tội thay người khác!

Nhưng lúc đó ta thay Lý Nhược Hủ gánh tội, thực sự chỉ muốn bị đuổi ra khỏi cung, về nhà nằm không mà thôi!
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 3: Chương 3



5

Ta từ mắt Lý Thừa Thù nhìn thấy khao khát mãnh liệt.

Ta liếc mắt: "Huynh là Thái tử, sau này sẽ có rất nhiều người giúp huynh, còn cần ta nữa sao?"

Nét mặt hắn ngay lập tức trở nên buồn bã.

"Nhưng ta không muốn họ, họ chỉ biết trông chừng ta như phạm nhân vậy, lúc nào cũng nhắc nhở ta đừng phạm sai lầm. Ta chỉ cần phạm một chút lỗi nhỏ, bên cạnh sẽ có người tấn công chỉ trích ta, mẫu hậu cũng sẽ phạt ta, nói ta làm mất phong thái của Thái tử.

Phụ hoàng cũng sẽ không vui, nói với ta rằng với tư cách một Thái tử tiêu chuẩn, hành sự nên thận trọng hơn.Nhưng ta thực sự mệt lắm, ta rõ ràng đã rất cố gắng học làm một Thái tử tốt."

Làm Thái tử một nước mà dễ được sao?

Ta đột nhiên thấy Lý Thừa Thù cũng khá tội nghiệp, còn chỉ là đứa trẻ mà phải chịu áp lực lớn như vậy.

Lý Thừa Thù đầy kỳ vọng nhìn ta:

"Nhưng muội thì khác, muội đối với ta và Hủ Hủ, đều không có sự tôn sùng đối với hoàng thấy như những người khác, mà giống như đối với bạn bè bình thường hơn. Lần trước chúng ta cùng chép bài, ta rõ ràng biết sẽ bị phạt, nhưng ta vẫn rất vui, vì cuối cùng ta có bạn rồi.

Vậy nên ta hy vọng người đứng bên cạnh ta là muội, và ta hy vọng lần sau dù ta gặp chuyện gì, dù có làm sai việc, muội cũng sẽ giúp ta, ủng hộ ta như giúp Hủ Hủ."

Ta ngay lập tức hiểu ra.

Hóa ra hắn không phải muốn tìm người gánh tội, mà muốn nhận một đại ca!

Nói đến cùng đứa trẻ này quá cô đơn, thiếu tình yêu thương!

Ta ngay lập tức tràn đầy lòng thương.

Vỗ vai hắn, hào hứng nói: "Không vấn đề gì, từ nay ta che chở cho huynh, chỉ cần huynh tiếp tục làm Thái tử tốt là được."

Lý Thừa Thù vui mừng nhảy lên.

Qua một lúc, hắn m.ô.n.g lung nhìn ta: "Dao Dao, thế nào mới là Thái tử tốt?"

Câu hỏi này có chút phức tạp.

Ta suy nghĩ một lúc: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ điều quan trọng nhất là phải tốt với dân!"

Lý Thừa Thù không do dự gật đầu: "ĐƯợc, từ nay ta nhất định sẽ làm một Thái tử tốt đối với dân!"

Không biết tại sao, ta cảm thấy Lý Thừa Thù nhất định sẽ làm được.

Ít nhất hiện tại lòng hắn là thuần khiết.

Tóm lại ta không còn chống đối sự gần gũi của hắn, Lý Thừa Thù lại trở về mô hình chăm sóc ta khắp nơi như trước.

Ta có hơi mất tự nhiên một chút, rồi bắt đầu thoải mái tiếp nhận.

Coi như là đệ đệ hiếu kính với đại ca!

Nhưng mà người làm đại ca như ta vẫn không tròn phận.

Vì thực sự đến lúc phạm lỗi, Lý Thừa Thù nhận lỗi nhận phạt nhanh hơn ta nhiều.

Ta còn từng chất vấn hắn: “Không phải nói huynh muốn khi phạm lỗi sẽ để ta giúp, bây giờ làm vậy khiến ta không có chút thành tựu nào cả."

Lý Thừa Thù chỉ dịu dàng cười an ủi ta.

"Nhưng ý ta không phải thực sự bắt muội giúp ta, ta chỉ muốn dù ta có phạm lỗi, muội vẫn có thể luôn ở bên ta thôi.

"Ta là Thái tử, muội là thần dân, ta muốn làm Thái tử tốt, đương nhiên phải bảo vệ tốt người dân là muội rồi."

Lòng ta mềm lại, đồng thời cũng rất buồn phiền.

Tiểu tử này đúng là rất biết ăn nói.

Khiến người ta không có cách nào tức giận cả!

6

Dần dần, chúng ta lớn lên.

Ngoài đọc sách, chúng ta sẽ kết bạn ra khỏi cung chơi.

Lý Nhược Hủ thích nhất là đến Hương Mãn lâu phía tây thành, vì bánh ngọt nhà đó là ngon nhất toàn Kinh thành.

Nàng ấy nhét đầy một miệng toàn bánh hồ đào, còn háo hức kéo ta: "Dao Dao, ta vẫn thấy những bánh ngọt này đều không bằng bánh kem ngươi làm cho ta ngon, ta muốn ăn bánh kem sữa ngươi làm."

Ta bất lực: "Bánh kem sữa làm quá tốn thời gian, ta đưa công thức cho ngươi, ngươi bảo ngự trù làm cho ngươi đi!"

Ta thẳng thắn biểu thị, thứ này làm quá mệt, ta không muốn làm.

"Dao Dao, ngươi quá tốt, ta yêu ngươi c.h.ế.t đi được!" Nàng ấy ngay lập tức tỏ ra vẻ được yêu đến chết, lập tức dựa vào lòng ta.

Cố Vân Mặc một tay chặn trán nàng ấy, đẩy nàng ấy ra.

"Cút đi."

"Cố Vân Mặc, ngươi làm gì?" Nàng ấy ngay lập tức tức giận chống nạnh nhìn hắn ta.

Cố Vân Mặc thong thả từ trong lòng lấy khăn tay ra lau tay.

"Tay ngươi bẩn thỉu, đừng làm bẩn người Dao Dao."

Lý Nhược Hủ cúi đầu nhìn vụn bánh trên tay, có chút e ngại nhìn ta.

"Xin lỗi, Dao Dao."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta lắc đầu cười với nàng ấy: "Không sao."

Chỉ một chút vụn bánh thôi, ta hoàn toàn không phiền.

Lý Nhược Hủ ngay lập tức yên tâm.

Nhưng quay đầu thấy động tác lau tay của Cố Vân Mặc, tức mà không làm gì được, mặt phồng như cá nóc.

"Tay ta bẩn, chứ đầu không bẩn, ngươi lau tay làm gì?"

"Tóc ngươi đổ dầu rồi, cũng không biết mấy ngày không gội."

"Ah ah ah, đó là do sáng nay ta mới bôi dầu tóc, đồ khốn!"

Lý Nhược Hủ nổi giận, ngay lập tức lao về phía Cố Vân Mặc, hai người vật lộn thành một khối.

Ta nhanh tay bảo vệ đồ ăn trên bàn.

Lý Thừa Thù theo thói quen che chở ta phía trước, thấy ta không sao sau đó bất lực thở dài.

"Hai người họ cứ thế này, đợi Hủ Hủ gả sang bên kia, có mà ồn ào."

Câu này vừa ra, hai người đang vật lộn cùng lúc sững sờ.

Lý Nhược Hủ đỏ mặt tía tai.

"Ai... ai muốn lấy hắn ta!"

Cố Vân Mặc mắt đảo qua đảo lại: "Ta cũng không nói muốn cưới ngươi!"

Lý Nhược Hủ trừng hắn ta một cái.

"Ngươi không muốn cưới sao? Vậy ta lại muốn gả cho ngươi rồi, ta muốn làm tẩu tử của Dao Dao, hàng ngày cùng Dao Dao đi chơi, không dẫn ngươi theo!"

Cố Vân Mặc trầm mặt nhìn nàng ấy một cái, biểu tình phức tạp.

"Vậy ngươi là lấy ta hay lấy Dao Dao?"

Lý Nhược Hủ bị nghẹn một cái.

"Ngươi… Ngươi mặc kệ ta!"

Nàng ấy quay đầu ôm ta, hứng chí nói: "Dao Dao, sau này ta làm tẩu tẩu của ngươi, chúng ta cùng mở một tiệm bánh, kiếm được tiền thì chia ngươi bảy ta ba, được không?"

Ta cố nhịn cười gật đầu: "Đương nhiên là được rồi."

Lý Nhược Hủ ngay lập tức cười, còn đắc ý ngẩng đầu về phía Cố Vân Mặc.

Cố Vân Mặc trợn mắt với nàng ấy, miệng nhỏ giọng lầm bầm: "Chỉ biết ăn, sau này cũng không biết nuôi nổi không..."
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 4: Chương 4



7

Đợi về phủ, Lý Thừa Thù từ ngoài gõ xe ngựa của ta.

Ta dùng đầu đẩy rèm cửa, từ cửa sổ xe thò đầu ra.

"Sao vậy?"

Hắn phì cười ra tiếng.

Ta nhìn mà chả hiểu mô tê gì.

"Huynh cười gì?"

"Khà, không gì." Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, mặt nghiêm túc: "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến thú cưng ta nuôi ở Đông cung."

Ta ngay lập tức cụp mặt: "Huynh đừng tưởng ta không biết thú cưng huynh nuôi là con rùa."

Không phải nói ta là rùa thò đầu sao?

Lý Thừa Thù to gan lắm!

Ta đưa tay ra đánh hắn, nhưng bị hắn nắm lại, khi thu tay về ta có thêm một thỏi vàng trong tay.

Hắn mỉm cười, mắt rạng rỡ nhìn ta: "Dao Dao, tiểu khố của muội còn bao nhiêu chỗ có thể lấp đầy?"

Tiểu tử này, thực sự lúc nào cũng rình rập ta.

Dần lớn lên, tình cảm thuần khiết của hắn đối với ta cũng hoàn toàn thay đổi, bắt đầu nghĩ đến chuyện cưới ta về nhà.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp nhau, hắn đều mang đến cho ta đủ loại quà tặng, nhỏ thì búp bê khắc tay, lớn thì là đồ trang sức mã não ngọc bích.

Ta đều nhận hết, cuối cùng mới nói với hắn, ta vẫn thích thỏi vàng hơn.

Sau đó cứ cách một thời gian hắn lại đưa ta một thỏi vàng.

Hắn hỏi ta, đợi thỏi vàng hắn tặng có thể lấp đầy kho của ta thì đến cưới ta được không?

Ta cũng không biết do mình bị nụ cười của hắn làm mất hồn hay bị ánh sáng thỏi vàng mê mắt, vô tình đồng ý.

Lúc này nghe câu hỏi của hắn, mặt ta ngay lập tức đỏ.

"Còn cách nhiều lắm!"

"Được rồi!" Lý Thừa Thù có chút thất vọng: "Có vẻ ta còn phải cố gắng!"

Nói xong hắn đưa tay ra, lại lấy ra một thỏi vàng.

Ta mở to mắt.

"Còn nữa?"

"Ta định năm tới sẽ cưới muội về nhà, đương nhiên phải đẩy nhanh tốc độ!"

Ta sững sờ.

Còn không đến một năm, ta sẽ phải lấy Lý Thừa Thù sao?

Nhìn thiếu niên phong thần tuấn tú trước mặt, ta không khỏi tim đập như trống.

Tay Lý Thừa Thù từ từ đưa lại, ta lo lắng nín thở, nhưng cuối cùng tay hắn cũng chỉ dừng ở búi tóc của ta, sửa lại trâm cài cho ta.

"Dao Dao, ta sẽ đi kiếm thêm thỏi vàng cho muội, gần đây có thể sẽ không ở kinh thành, không thể thường xuyên đến thăm muội, muội phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Ta ngây ngô gật đầu, lòng đột nhiên có chút bất an.

Đợi hắn sắp đi, ta mới mở miệng hỏi: "Nguy hiểm không?"

Hắn sững một cái: "Gì?"

Ta đưa tay kéo cổ áo hắn, kéo rất chặt.

"Nguy hiểm không? Nơi huynh sắp đi ấy."

Lý Thừa Thù mắt chớp chớp, ánh mắt ngay lập tức trở nên dịu dàng.

"Không quá nguy hiểm." Hắn đặt tay lên tay ta: "Ta nhất định sẽ bình an trở về."

Không quá nguy hiểm? Nghĩa là vẫn sẽ có nguy hiểm!

Ta nhìn hắn rất lâu, vội vã lấy từ thắt lưng ra một túi gấm đưa cho hắn.

"Đây là bùa bình an mẹ ta cầu từ Hồng Phúc tự, ta thấy khá linh, tặng cho huynh."

Ta vốn không tin những thứ này, nhưng ta dù sao cũng đã xuyên việt, giờ cũng có chút tin rồi.

Lỡ như có tác dụng thì sao?

Lý Thừa Thù gật đầu, nhận túi gấm, nhìn khá lâu mới cất vào lòng như trân như bảo.

"Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về, đợi ta!"

Thấy ta mạnh mẽ gật đầu, hawns mới lên ngựa, chầm chậm chạy về phía xa dần.

8

Lý Thừa Thù vừa đi, tâm trạng ta ngay lập tức mất hứng.

"Chà chà chà, nữ nhi lớn rồi lòng cũng không còn ở nhà nữa!" Cố Vân Mặc hèn hạ lắc đầu cảm thán.

"Im!" Ta liếc mắt như dao, Cố Vân Mặc ngoan ngoãn.

Nhưng vừa về nhà, hắn ta thẳng chạy đến chỗ cha mẹ bắt đầu tố cáo.

"Cha mẹ, cái đồ phá gia chi nữ Cố Vân Dao kia đã đưa bùa bình an cha mẹ cho nó cho người khác rồi!"

Ta không thể tin được mở to mắt nhìn hắn ta.

Lớn thế này rồi còn chơi trò tố cáo với ta.

Mẹ ta nghe xong lo lắng như thiêu đốt: "Dao Dao, bùa bình an đó là đại sư Không Trí khai quang, mẹ đặc biệt cầu về cho con để giữ con luôn bình an, sao có thể tặng người khác!"

"Con... con không phải..."

"Không phải gì không phải, túi gấm không thấy đâu rồi, ta căn dặn bao nhiêu lần..."

Mẹ ta nói nhiều đến mức ta không chen nổi lời.

Ta là người câm ăn hoàng liên, đắng khổ mà không nói được.

Cố Vân Mặc còn ở bên cạnh đắc ý nhướng mày với ta, nụ cười toác đến tận mang tai.

Ta tức đến nghiến răng.

Được! Cười ta, ngươi cũng đừng mong được sống tốt!

Ta nheo mắt, đột nhiên hét lên: "Mẹ, chiếc vòng lưu ly khổng tước mẹ yêu quý nhất là Cố Vân Mặc làm rơi vỡ đấy!"

Mẹ ta ngay lập tức chuyển sự chú ý, quay đầu giáng một cú vào lưng Cố Vân Mặc.

"Thằng nhóc con này, ta đã biết chiếc vòng của ta không thể vô cớ biến mất mà!"

Cố Vân Mặc bị đánh một cái sững sờ.

Bàn tay mẹ ta vẫn tàn nhẫn giơ lên hạ xuống liên tục, hắn ta vừa trốn vừa giận dữ nhìn ta.

"Cố Vân Dao, đồ phản bội, không phải nói sẽ thay ta giữ bí mật sao?"

Ta cong khóe miệng.

Cố Vân Mặc hẹp hòi, đắn đo.

Giây tiếp theo, Cố Vân Mặc lại bắt đầu vạch chuyện xấu của ta.

"Mẹ, cái bình hoa sen phấn thắm của mẹ là do Cố Vân Dao làm vỡ, quả sen bên trong cũng bị nó ăn mất!"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Mẹ ta quay đầu nhìn ta, ta sợ đến mức tim như ngừng đập.
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 5: Chương 5



Không xong! Lộ rồi!

Ta bắt đầu kéo cha ta vào trận chiến.

"Cha, cha còn nhớ chén trà tử sa vẽ mai mà cha thích nhất trước đây không? Là Cố Vân Mặc ăn cắp, bây giờ vẫn ở trong phòng hắn ta.

Còn có bức tranh Lệ Sơn Thu Sắc của cha Cố Vân Mặc cũng trộm đi tặng người khác rồi!”

Gương mặt vui vẻ đang xem kịch của cha ta bỗng cứng lại.

Cố Vân Mặc bụm ngực, hít một hơi lạnh.

"Chuyện đó mà muội cũng dám nói!"

Ta lạnh lùng khịt mũi: "Ngươi khởi đầu trước, ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa."

Cố Vân Mặc thoáng trầm mặc, rồi ngay sau đó hắn ta nhìn ta lộ vẻ cười kỳ quái.

"Cha ạ, cha có thắc mắc tại sao cá vàng trong thư phòng thường xuyên thay đổi không? Đó là vì mỗi lần Cố Vân Dao cho ăn quá nhiều khiến cá c.h.ế.t no, rồi nó lại thay cho cha một lô cá mới."

Trước mắt ta bỗng tối sầm.

Không hay, hắn ta bắt đầu chó cùng rứt giậu rồi!

Ta: "Cha ạ, Cố Vân Mặc trước đây đã cắt nhiều lỗ trên quan phục của cha, còn lừa cha rằng là chuột cắn."

Cố Vân Mặc: "Cha ạ, mỗi lần cha ốm đều thấy thuốc quá đắng, là vì Cố Vân Dao khi sắc thuốc đã lén thêm một nắm hoàng liên vào trong."

Ta: "Thế cũng còn tốt hơn ngươi cho hạt ba đậu vào canh của cha, hại cha tiêu chảy ba ngày!"

...

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cuộc chiến đánh địch một nghìn tự tổn tám trăm này kết thúc bằng việc chúng ta bị cha mẹ song kiếm hợp bích đánh một trận.

Tất nhiên, Cố Vân Mặc bị thương nặng hơn ta.

Ta vẫn thắng.

9

Ngày hôm sau, cha ta gọi ta đến thư phòng.

Vừa bước vào đã thấy cha ta quay lưng lại đang cho cá vàng ăn, ta vội lùi lại.

Thời cơ không đúng rồi, đợi lát rồi đến!

"Vào đây!"

Ta nghi ngờ cha ta có mắt sau lưng.

Ta chỉ có thể bước tới, khi đi đến bên cạnh ông ấy, ta nịnh nọt cười: "Cha, chai tìm con có việc gì ạ?"

Cha ta với vẻ mặt không thay đổi.

"Hôm qua bùa bình an của con đã đưa cho Thái tử phải không!"

Cha quả nhiên đã biết rồi.

Ta gật đầu: "Phải."

Cha ta nhìn ta một cái: "Trước đây ta đã nói cho các con thời gian để lựa chọn, việc này thể hiện là con đã chấp nhận chọn rồi?"

Ta lắc đầu: "Nói chọn thì chưa đến mức, chỉ là hiện tại hắn có thể coi là lựa chọn tốt nhất."

Cha ta thở dài: "Dao Dao, người sống một đời, phải sống vui vẻ, nghìn vạn đừng để bản thân phải chịu tủi hờn."

Trong lòng ta có chút cảm động.

Trong thời đại này, sống còn khó khăn, muốn sống vui vẻ lại càng khó hơn.

Nhưng cha luôn tìm mọi cách để cho chúng ta những điều tốt nhất.

Ta không nhịn được bước tới nắm tay ông ấy lắc lắc, cười nũng nịu: "Cha nghĩ gì vậy! Con là ai? Con là thiên kim của Nội các thủ phụ Cố đại nhân, Cố Vân Dao con làm sao có thể để bản thân phải chịu ấm ức chứ? Cha yên tâm, lựa chọn của con nhất định là điều con muốn."

Cha ta nhìn ta một lúc lâu, xác nhận ta nói thật sau đó mới mở mày cười, vuốt râu.

"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt, ca ca ngốc của con ta nhìn bằng một mắt cũng thấy là nó thích Tam Công chúa, nhưng với con thì ta lại luôn không chắc chắn, nay thấy như vậy thì ta thấy mối hôn sự này cũng không sai."

Ta biết mà, Cố Vân Mặc tỏ vẻ ghét bỏ Hủ Hủ, thực chất tình cảm của hắn ta với nàng ấy thì ai cũng thấy được.

Cha ta kéo ta tiếp tục khuyên răn: "Ca ca của con thìi ta không lo, ta chỉ lo cho con, từ nhỏ đến lớn ta sắp xếp gì con đều chấp nhận, tỏ vẻ hiểu chuyện, thực chất việc gì cũng giấu trong lòng, ta chỉ sợ con không thích cũng chịu đựng, để bản thân tủi thân."

Nước mắt lăn tròn trong hốc mắt.

Trước khi xuyên việt, ta là một đứa trẻ mồ côi.

Trong trại trẻ mồ côi, ta đã quen quan sát sắc mặt, biết nhìn sắc mặt người lớn mà hành động, vì như vậy mới có thể được người khác yêu thích, mới có thể sống tốt hơn.

Đến đây sau khi có tình yêu thương của cha mẹ, ta mới dần trở nên phóng túng, chỉ là trong xương tủy vẫn còn một số thói quen vô thức.

Ta luôn tưởng ta giấu giếm rất tốt.

Không ngờ, vẫn bị cha ta nhìn ra.

Ta tựa đầu vào vai cha ta, mím môi thì thầm: "Cha, con xin lỗi, để cha lo lắng rồi."

Cha ta vuốt đầu ta: "Xin lỗi cha làm gì, chúng ta làm cha mẹ, sẽ lo lắng cho các con suốt đời."

Ta chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nên muốn tìm việc gì đó để làm.

Ta lấy thức ăn cho cá: "Cha, con giúp cha cho ăn!"

Đột nhiên sắc mặt cha ta đông cứng lại, một tay giành thức ăn cá.

"Con đi đi!"

Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mặt, ta buồn bã lắc đầu.

Tình cha như núi lở, nói mất là mất!
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 6: Chương 6



10

Vết thương trên người Cố Vân Mặc chỉ cần tĩnh dưỡng không lâu đã nhảy nhót tung tăng.

Trước đây thấy Lý Thừa Thù cưỡi ngựa rất tuấn tú, hắn ta rất ghen tị, vết thương vừa khỏi lập tức đi trường ngựa học cưỡi ngựa, Lý Nhược Hủ cũng rất hứng thú với việc này, theo cùng đi.

Còn ta vì trước đây đã từng học cưỡi với Lý Thừa Thu rồi, lười đi cùng họ, nên mỗi ngày đều ở một mình, không ở nhà thì đi Hương Mãn lâu ăn cơm.

Không ngờ vài tháng sau, ta lại gặp Tứ Hoàng tử Lý Thừa Hiên ở cửa Hương Mãn lâu..

Hoàng thượng con cháu đầy đàn, nhưng Hoàng tử sắp thành niên cũng chỉ có ba người.

Thái tử Lý Thừa Thù xếp thứ hai, ngoài ra cũng chỉ có Đại Hoàng tử trấn thủ biên quan và Tứ Hoàng tử trước mắt này.

Thường ngày ta với Tứ Hoàng tử trong học tử giám cùng đọc sách, tiếp xúc tuy không nhiều, cũng coi là quen biết.

Chỉ có thể chào hỏi: "Tứ điện hạ."

Lý Thừa Hiên dáng dấp ôn văn nhã lễ, nhưng không tránh né bước tới chỗ ta, ngạc nhiên nhìn ta.

"Hóa ra là Cố tiểu thư, Cố tiểu thư đến đây có việc gì quan trọng không?"

"Ờ... nếu ăn cơm cũng coi là việc quan trọng thì có."

Lý Thừa Hiên cúi đầu nhẹ cười.

"Cố tiểu thư quả nhiên thú vị, khó trách Thái tử điện hạ thích ở cùng Cố tiểu thư."

Ta lịch sự mỉm cười, trong lòng nghĩ sao hắn ta vẫn chưa đi?

Lý Thừa Hiên cũng không thấy ngượng, lại hỏi: "Vì Thái tử điện hạ không có mặt, không biết ta có thể mời Cố tiểu thư cùng ăn một bữa không?"

Nghe câu này, ta lập tức thu nụ cười lại.

Chỉ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, có vẻ không phải ta tự đa tình, hắn ta là cố ý nhắm vào ta.

Ta muốn xem hắn ta muốn làm gì, gật đầu đồng ý.

Suốt quá trình đều là Lý Thừa Hiên gọi món, nhưng trong đó có vài món chính là ta thích ăn nhất.

Nói hắn ta chưa điều tra, ta không tin.

Ta cũng lười vòng vo với hắn ta, thẳng thắn: "Tứ điện hạ khá hiểu ta, đều biết ta thích ăn gì."

Lý Thừa Hiên lúng túng, cười: "Ta nói đây là trùng hợp, Cố tiểu thư hẳn không tin..."

"Ngài nói đúng, ta quả nhiên không tin." Ta nối lời cực nhanh.

Nụ cười trên mặt Lý Thừa Hiên lập tức cứng lại.

Chỉ có thể nói không hổ là Hoàng tử lớn lên trong thâm cung, hắn ta rất nhanh đã điều chỉnh lại.

"Cố tiểu thư ăn ngay nói thẳng, khiến ta không biết mở lời thế nào."

Ta cứ ăn, không ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái.

"Điện hạ nếu không biết nói thế nào thì đừng nói, ăn cơm mà nói chuyện thực sự ảnh hưởng đến việc tiêu hóa."

Lý Thừa Hiên im lặng.

Hắn ta ăn hết bữa cơm với vẻ vô cùng bực bội, cuối cùng trước khi đi mới mở miệng: "Thái tử điện hạ rời đi đã lâu, hẳn lúc đi không báo cho Cố tiểu thư biết hắn đi đâu phải không?"

Trong lòng ta thắt lại, mặt chỉ nhìn chằm chằm hắn ta.

"Tứ điện hạ có lời cứ nói thẳng."

"Hắn đi biên quan, Nam Tấn và Bắc Thần sắp xảy ra chiến tranh, hắn có lẽ không thể trở về, Cố tiểu thư không ngại thì có thể cân nhắc đến ta một chút."

Hắn ta nói xong như cười như không, nhét cho ta một khối ngọc bội, vẫy tay rời đi.

Ta nắm khối ngọc bội, nặng nề nhìn bóng lưng hắn ta.

Lý Thừa Thù, có người muốn đào chân tường nhà huynh đó, huynh còn không về sao?

11

Về nhà ta muốn tìm cha ta, nhưng phát hiện ông ấy chưa về.

Bỗng nhớ mấy ngày qua ngày nào ông ấy cũng đi sớm về khuya, Tứ Hoàng tử lại thường gửi thiếp mời ta ra ngoài, trong lòng ta càng ngày càng bất an.

Qua vài ngày ta mới gặp được cha ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Sắc mặt ông ấy nghiêm túc một cách bất thường, nhìn ta và Cố Vân Mặc nói: "Gần đây kinh thành không yên ổn, hai đứa đều phải ngoan ngoãn ở nhà cho ta, đừng ra ngoài nữa."

"Hả? Nhưng con..." Cố Vân Mặc rất không vui, nhưng bị cha ta nhìn đành ngoan ngoãn.

Cha ta nhìn ta hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ để lại một câu: "Dao Dao, trông chừng ca ca của con nhiều chút."

Ta đầy suy tư gật đầu.

Không cần hỏi nữa, Lý Thừa Hiên nói không sai, biên cương bên đó thật sự có vấn đề.

Còn Lý Thừa Thù thì sao?

Hắn... có thể trở về được không?

Thời gian càng trôi lâu, trong kinh thành những tin tức về chiến sự giữa Nam Tấn và Bắc Thần càng lan truyền rộng rãi, thậm chí còn có tin đồn rằng Thái tử Lý Thừa Thù đã bị Bắc Thần bắt giữ.

Cố Vân Mặc còn cẩn thận đến an ủi ta: "Dao Dao, muội đừng lo lắng, Thái tử điện hạ là người có phúc tướng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Ta cũng chỉ mỉm cười với hắn ta, nói với hắn ta rằng ta không sao.

Nhưng nhìn biểu cảm của hắn ta, hắn ta có vẻ lo lắng hơn nữa.

Sau khi đuổi Cố Vân Mặc đi, ta đến kho nhỏ, nhìn căn phòng đầy vàng thỏi, ta đã không còn niềm vui như trước.

Nếu có thể, ta thà không muốn những thứ này, chỉ mong Lý Thừa Thù có thể bình an trở về.
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 7: Chương 7



Ta đưa tất cả vàng thỏi này cho cha ta, bảo ông ấy đổi chúng thành vật tư, gửi đến biên cảnh hỗ trợ quân đội.

Cha ta nhìn ta với ánh mắt phức tạp, gật đầu đồng ý.

Vài tháng sau, tin tức từ biên cảnh truyền về.

Nam Tấn liên tục thua trận, Thái tử Lý Thừa Thù bị thương nặng hôn mê, Bắc Thần muốn đàm phán hòa giải, điều kiện là Nam Tấn phải gửi Công chúa đến Bắc Thần hòa thân.

Ta chưa kịp lo lắng cho vết thương của Lý Thừa Thù, lại nghe tin hòa thân.

Mà Công chúa Nam Tấn đang trong độ tuổi xuất giá chỉ có một người, đó chính là Tam Công chúa Lý Nhược Hủ.

12

Vừa bước ra cửa đã gặp Cố Vân Mặc với đôi mắt đỏ hoe.

"Ta muốn vào cung."

"Ta đi cùng ngươi."

Đến Chiêu Dương điện của Lý Nhược Hủ, chỉ có một mình ta được vào, Cố Vân Mặc bị từ chối ở ngoài cửa.

Bước vào trong phòng, ta liếc mắt đã thấy bóng người co ro thành một khối trên giường, nhỏ nhắn, nhìn thật đáng thương.

Ta từ từ bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu nàng ấy: "Hủ Hủ, ta đến rồi."

Lý Nhược Hủ quay đầu lại, ta thấy mặt nàng ấy đầy nước mắt, đôi mắt đỏ sưng không thể nhìn nổi.

Mẹ ruột nàng ấy mất sớm, bây giờ Lý Thừa Thù cũng không có mặt, nàng ấy trong cung không có người tin tưởng, cũng không biết một mình nàng ấy đã âm thầm khóc bao lâu trong đêm.

Thấy ta, nàng ấy lập tức dỡ bỏ sự đề phòng, ấm ức nhào vào lòng ta mà khóc to.

"Dao Dao, ta không muốn đến Bắc Thần."

"Thế thì đừng đi, nơi khổ hàn nào mà cần Công chúa Nam Tấn chúng ta tự đến."

"Ta cũng không muốn lấy một người chưa từng gặp mặt."

"Thế thì đừng lấy, Bắc Thần Vương nào xứng với Công chúa Nam Tấn chúng ta? Hủ Hủ của chúng ta xứng đáng lấy người tốt nhất trên đời này."

Ta nói một cách kiên định, Lý Nhược Hủ không khỏi nín khóc mỉm cười.

"Phì, Dao Dao, ngươi nói càng lúc càng vô lý."

Thấy nàng ấy bình tĩnh lại, ta dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng ấy, khẽ nói: "Ta nói thật, trong mắt ta, Hủ Hủ của chúng ta đẹp nhất thiên hạ, lấy ai cũng dư sức."

Lý Nhược Hủ cảm động, yên lặng nhìn ta thật lâu, khi nước mắt sắp rơi thì nàng ấy mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Nàng ấy nhìn bóng người ngoài cửa, như thể vô tình hỏi: "Vậy ca ngươi thì sao? Ta lấy ca ngươi cũng dư sức à?"

Ta theo ánh mắt của nàng ấy nhìn ra ngoài cửa.

Một bóng người quen thuộc đang không ngừng đi qua đi lại ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong, bồn chồn như khỉ bị thiêu đ.í.t vậy.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta cười nói: "Lấy hắn? Ngươi lấy hắn tám trăm lần cũng không thừa."

Lý Nhược Hủ cũng cười, nhưng nụ cười cay đắng vô cùng.

"Tiếc thay, cuối cùng bọn ta có duyên không có phận."

Ta dừng lại: "Hủ Hủ, ngươi đã quyết định chưa?"

Lúc này nàng ấy đã hoàn toàn bình tĩnh.

"Ta đã quyết định rồi, ta sẽ đến Bắc Thần hòa thân. Ta sinh ra làm Công chúa Nam Tấn, hưởng hết sự cung phụng của dân Nam Tấn, tự nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm của Công chúa, có trách nhiệm với dân Nam Tấn. Nếu hy sinh hạnh phúc của ta một người, có thể đổi lấy sự yên ổn của hai nước, vậy thì ta bằng lòng.”

Nàng ấy thẳng lưng, nhìn xa xăm, giọng nói mang theo uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Lúc này ta mới thực sự cảm nhận được, Lý Nhược Hủ trước mặt ta chưa bao giờ là thiếu nữ yếu đuối gì, mà là Công chúa Nam Tấn kiêu ngạo.

Ta há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Sinh ra trong hoàng thất, thân phận tôn quý, nhưng cuối cùng lại không thể làm chủ số phận của mình.

Dùng hòa thân để đổi lấy hòa bình, với một quốc gia là chuyện nhục nhã biết bao, nhưng với những người dân biên quan đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, bọn họ chỉ muốn ngừng chiến.

Đúng sai hay không, chỉ là góc độ nhìn vấn đề khác nhau mà thôi.

Mà từ lúc bắt đầu quen biết Hủ Hủ ta đã biết, nàng ấy trông có vẻ ngốc nghếch chỉ biết ăn, thực ra lại là cô nương nội tâm mạnh mẽ và thông minh.

Với Hủ Hủ, đây là quyết định mà nàng ấy cho là đúng.

Còn ta, chưa bao giờ có quyền phán xét điều gì.

Ta chỉ nhìn bóng người ngoài cửa.

"Không gặp hắn sao?"

Lý Nhược Hủ nhìn ra ngoài cửa một lần, rồi đành lòng quay lưng lại, cụp mắt xuống.

"Thôi, ta sợ gặp hắn lại hối hận."

Ta sững sờ.

Sợ mình hối hận, nên phải cắt đứt ý nghĩ sao?

Ta đột nhiên cảm nhận được cảm giác mà cha ta nhìn ta, lòng chua xót, nước mắt cũng rơi xuống.

"Hủ Hủ, đừng để bản thân ấm ức như vậy."

Lý Nhược Hủ cũng đỏ hoe mắt.

Nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lắc đầu cười nhạt.

"Ta không ấm ức, có thể giúp được Hoàng thượng và Thái tử ca ca, ta rất vui." Vẻ mặt nàng ấy có phần lo lắng, "Chỉ không biết trước khi đi, có thể gặp lại Thái tử ca ca một lần nữa không."

Ta cũng nghĩ đến Lý Thừa Thù nơi biên quan xa xôi.

Lý Thừa Thù, bọn ta đều đang đợi huynh, nhanh trở về đi!
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 8: Chương 8



13

Sau khi ra ngoài, ta lập tức đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Cố Vân Mặc.

Ta lắc đầu: "Về nhà rồi nói."

Cố Vân Mặc đầy nghi hoặc, nhưng vẫn theo ta bước ba quay đầu một lần ra khỏi cung.

Vừa về đến nhà hắn ta liền không thể chờ đợi hỏi ta: "Lý Nhược Hủ nói sao? Có phải lại khóc lóc làm ầm không? Ta biết mà, nàng ấy ham ăn yếu ớt lại sợ lạnh, chắc chắn không chịu đến Bắc Thần nơi..."

"Nàng ấy bằng lòng."

Tiếng nói lải nhải của Cố Vân Mặc đột ngột dừng lại.

Hắn ta trợn mắt, không thể tin được nhìn ta.

"Muội nói gì?"

"Hủ Hủ nàng ấy sẵn sàng đi hòa thân."

"Không thể nào, ta đi tìm nàng ấy."

"Nàng ấy sẽ không gặp ngươi, nàng ấy còn bảo ta nói với ngươi, trước đây không phải ngươi hay nói không muốn cưới nàng ấy sao? Bây giờ ngươi như ý rồi, nàng ấy chúc ngươi sau này tìm được giai nhân, kết duyên tốt đẹp."

Cố Vân Mặc như bị sét đánh, lùi lại vài bước, như người mất hết sức lực ngồi thụp xuống ghế.

Ta vội vàng đến đỡ hắn ta.

Hắn ta túm c.h.ặ.t t.a.y ta, thần sắc hoảng loạn: "Dao Dao, nàng ấy nói thế là đang trách ta sao? Trước đây ta nói không muốn cưới nàng ấy đều là cố tình trêu nàng ấy, thấy nàng ấy phát cáu đến đánh ta, ta mới vui. Nhưng đó không phải thật, ta muốn đợi nàng ấy đến tuổi cập kê thì cưới nàng ấy về."

Nói xong hắn ta run rẩy lấy từ trong lòng một túi gấm, lại từ trong đó lấy ra hai chiếc nhẫn hồng ngọc, đưa ra trước mặt ta.

"Dao Dao muội xem, ta đã chuẩn bị sẵn cả nhẫn cưới mà muội nói, còn là ta tự tay làm, làm sao lại... làm sao lại muộn một bước?"

Hắn ta nói khan giọng, nước mắt từng giọt rơi xuống, dần dần bắt đầu khóc to.

"Là lỗi của ta, là ta không thể sớm nói cho nàng ấy biết tâm ý của ta, là ta không thể sớm cưới nàng ấy về..."

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta như thế nào ta đều thấy, nhưng như bây giờ thì ta mới thấy lần đầu.

Ta có phần bối rối vuốt lưng hắn ta, an ủi: "Không phải, không phải lỗi của ngươi, tâm ý của ngươi Hủ Hủ biết, nàng ấy luôn biết."

Tên ngốc Cố Vân Mặc này, tâm ý của hắn ta bọn ta đều nhìn ra, Hủ Hủ thông minh như vậy làm sao không biết.

Cố Vân Mặc vẫn không tin, nhìn ta nghẹn ngào: "Nàng ấy biết sao lại nói những lời đó?"

"Nàng ấy chỉ muốn ngươi đừng nhớ nàng ấy nghĩ đến nàng ấy nữa, muốn ngươi lại đi tìm người mình thích, nàng ấy thật lòng chúc phúc ngươi."

Cố Vân Mặc im lặng.

Hắn ta cất kỹ chiếc nhẫn trong tay, cho vào lòng.

Sau đó hắn ta nhìn ta, mặt mày tái nhợt: "Dao Dao, muội giúp ta nói với nàng ấy, ta không nhận lời chúc phúc của nàng ấy."

Nói xong hắn ta quay lưng bỏ đi.

14

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Tối hôm đó, Cố Vân Mặc đến thư phòng của cha ta.

Ta không biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết ngày hôm sau, Cố Vân Mặc đã đến quân doanh ngoài thành.

Trước khi đi, hắn ta đến tìm ta, mặt lại khôi phục vẻ cười đùa như trước.

"Muội muội à, ca đã tìm thấy chí hướng sống của mình rồi, ta muốn nhập ngũ, làm đại tướng, bảo vệ gia đình đất nước! Nhưng sau này không thể bảo vệ muội được nữa, muội phải tự chăm sóc bản thân."

Nói xong hắn ta vỗ vai ta, quay lưng bỏ đi.

Thiếu niên ngày trước chỉ biết vui chơi, như thể một đêm đã trưởng thành.

Nhìn bóng lưng hắn ta, ta không thể che giấu nỗi buồn trong lòng, nước mắt tự nhiên rơi xuống.

Ta không nhịn được gọi lại hắn ta: "Ca... ở doanh trại luyện tập đừng quá gắng sức, nhất định phải chú ý sức khỏe!"

Cố Vân Mặc dừng chân, quay lại, mắt cũng đỏ hoe.

Hắn ta nhanh chóng bước lại, ôm ta vào lòng, khẽ nói: "Bao năm nay, nghe muội gọi tiếng ca thật không dễ dàng! Dao Dao, ca đi rồi, muội phải bảo trọng đấy."

Ta khóc không thở nổi, không ngừng gật đầu.

Sau đó ta kể cho Lý Nhược Hủ nghe chuyện Cố Vân Mặc nhập ngũ.

Nàng ấy im lặng hồi lâu, hơi nghi hoặc: "Hắn vốn sợ chịu khổ nhất, chuyện này là vì sao?"

Đúng vậy, bọn ta đều biết Cố Vân Mặc sợ chịu khổ, trước đây học cưỡi ngựa còn than đau chân, bây giờ lại muốn đến quân doanh.

Ta giả vờ nhẹ nhàng cười: "Ai biết hắn phát điên gì! Nói là tìm được chí hướng sống gì đó, còn nói muốn làm đại tướng bảo vệ gia đình đất nước!"

Lý Nhược Hủ nghe xong hốc mắt ẩm ướt.

Nàng ấy nhắm mắt, lầm bầm: "Có cần thiết không?"

Ta biết nàng ấy hiểu rồi.

Cố Vân Mặc đi nhập ngũ, chỉ vì Nam Tấn thua trận, mới buộc nàng ấy phải hòa thân, mà hắn ta muốn thắng.

"Dù hắn ta thắng, ta cũng không thể về."

Lý Nhược Hủ nắm chặt hai tay, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài.

Ngày thánh chỉ hòa thân hạ xuống, Cố Vân Mặc không về, chỉ cử người gửi về một lá thư và một chiếc nhẫn.

Ta đưa đồ cho Lý Nhược Hủ.

Nàng ấy xem xong thư rồi đốt đi.

Khi đeo nhẫn, nàng ấy khóc không thành tiếng.

"Dao Dao, hắn nói với ta, nhẫn cưới đưa cho ta, coi như cả đời này hắn đã cưới ta rồi."

Nói xong nàng ấy nhìn ta cười, nhưng trong mắt ta, nụ cười đó xấu xí vô cùng.

Nàng ấy nói: "Thật tốt, ta cũng coi như đã lấy người ta muốn lấy một lần."
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 9: Chương 9



15

Ngày Lý Thừa Thù trở về, mưa vô cùng to.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Xe ngựa của hắn và xe ngựa của Đại Hoàng tử đều ở phía trước quân đội, ta có thể nhìn thấy.

Ta đứng trong đám đông từ cửa sổ xe nhìn thấy hắn, hào hứng vẫy tay với hắn, nhưng thấy hắn thản nhiên hạ rèm cửa, vội vã đi ngang qua ta.

Rõ ràng hắn đã nhìn về phía ta.

Có phải vì mưa quá to nên không thấy không?

Ta quyết định trực tiếp đến Đông cung tìm hắn, hắn lại tránh mặt, sau đó còn vào cung, đến cung Hoàng hậu.

Lúc này ta biết rồi.

Hắn đang trốn ta.

Ta nhờ Hủ Hủ giúp ta vào cung, nhưng ta vừa vào cung lại nghe tin hắn ra khỏi cung, ta lại ra khỏi cung tìm hắn, người hầu lại báo ta hắn đến trang viên ngoài thành.

Liên tục năm ngày, ta đều không bắt được hắn.

Khi lần nữa đến cung bắt người, ta gặp Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử ở cửa cung trước.

Tứ Hoàng tử Lý Thừa Hiên vẫn là dáng vẻ quý công tử tao nhã, còn Đại Hoàng tử Lý Thừa Lâm thân hình vạm vỡ, một mặt sát khí, vừa nhìn đã biết là được rèn luyện từ trong quân đội.

Lý Thừa Hiên vừa thấy ta thì ánh mắt sáng lên, giới thiệu với Lý Thừa Lâm: "Đại ca, đây chính là thiên kim của Cố đại nhân Thủ phụ Nội các Cố Vân Dao, nàng ấy chính là Thái tử phi mà phụ hoàng chúng ta đã khâm định.”

Lý Thừa Lâm nhướn mày hứng thú, ngước mắt nhìn ta.

Sát khí ập tới.

Ta bình thản từ từ hành lễ: "Tham kiến Đại điện hạ và Tứ điện hạ."

Trong mắt Lý Thừa Lâm lóe lên một tia kinh ngạc, quay đầu trách móc Lý Thừa Hiên: "Tứ đệ, đừng nói bừa, Cố tiểu thư chưa đính hôn ở trong khuê phòng, ngươi nói thế chẳng phải là làm hỏng danh tiếng nàng ấy sao?"

Sau đó hắn ta lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn ta: "Hơn nữa Thái tử như vậy, sắp bị phế rồi, còn nói Thái tử phi gì nữa?"

Lời này cố ý nói cho ta nghe.

Hắn ta chỉ muốn xem phản ứng của ta, ta cố gắng bình tĩnh, nhưng lòng không nhịn được mà hoảng hốt.

Cuối cùng Lý Thừa Thù xảy ra chuyện gì, sao lại đến mức bị phế?

"Ôi chao, là ta nói sai lời, xin lỗi Cố tiểu thư." Lý Thừa Hiên vội vàng xin lỗi, mặt đầy tự trách.

Ta lạnh lùng nhìn hắn ta biểu diễn, thong thả mở miệng: "Không sao, Tứ điện hạ nói không cân nhắc cũng không phải lần đầu, ta đã quen rồi."

Lý Thừa Hiên nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì.

Lý Thừa Lâm lại cười to, vô tình chế nhạo Lý Thừa Hiên.

Ta rất cạn lời, liếc hắn ta một cái.

"Nam Tấn liên tục thua trận, buộc Tam Công chúa phải đến Bắc Thần hòa thân mới có thể bình định chiến sự, nàng ấy sắp đi rồi, ta phải ở bên nàng ấy nhiều hơn trước khi nàng ấy đi, nếu hai vị điện hạ không có việc gì, ta đi trước một bước."

Tiếng cười của Lý Thừa Lâm đột ngột dừng lại.

Hắn ta không cười được nữa, vì trận thua đó là do hắn ta đánh ra.

Nhìn mặt tái xanh của hai người, ta hài lòng nhanh chóng rời đi.

Vừa đến Chiêu Dương điện của Lý Nhược Hủ đã gặp Lý Thừa Thù từ trong đi ra.

Hắn ngồi trên xe lăn mặt mày tái nhợt, thân hình gầy yếu, lưng hơi cong, đôi mắt cụp xuống không có chút ánh sáng nào.

Cách xa ta cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn và bất lực của hắn.

Tim ta như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, đau không thể thở.

Thiếu niên từng phong quang vô hạn, cao cao tại thượng, giờ như đại bàng bị gãy cánh, không còn chút thần thái nào.

16

Ta bước lên phía trước, nhẹ nhàng gọi hắn: "Thừa Thù..."

Lý Thừa Thù đột ngột ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy ta, hắn căng thẳng siết chặt xe lăn, nghiêng đầu muốn né tránh ánh mắt của ta.

Khi ta bước lại gần, đứng trước mặt hắn, ta lại một lần nữa gọi hắn:

"Lý Thừa Thù, nhìn ta đây."

Hắn thở dài một tiếng, từ từ buông lỏng xe lăn, ngẩng đầu lên giả vờ thoải mái mỉm cười với ta.

"Dao Dao, sao muội lại đến đây?"

"Ta không đến thì huynh định suốt đời này không gặp ta nữa sao?"

Lý Thừa Thù im lặng.

Sự im lặng của hắn đã cho ta câu trả lời, nhưng câu trả lời này ta không hài lòng.

Ta giơ tay lên tát hắn một cái.

Lý Thừa Thù bị tát đến sững sờ, chưa kịp phản ứng thì tay ta lại giơ lên.

Các thị vệ bên cạnh vây quanh, Lý Thừa Thù nắm lấy tay ta, quát những thị vệ định tiến lên cứu hắn lui xuống.

Đến lúc này, điều hắn quan tâm trước tiên vẫn là ta.

Đợi mọi người đi hết, hắn mới không thể tin nổi nhìn ta.

"Dao Dao, muội đang làm gì vậy?"

"Làm gì? Huynh không thấy ta đang làm gì sao?"

Ta tức giận hất tay hắn ra, lại giơ lên.

Lý Thừa Thù lại nắm lấy ta, biểu hiện bất lực: "Dao Dao, ta vẫn còn là bệnh nhân."

"Thế thì sao? Ta thấy huynh rất có tinh thần đấy, gần khỏi rồi phải không? Mấy ngày nay đi lại trong cung ngoài cung, dắt ta như dắt chó vậy, vui không?"
 
Back
Top Bottom