Trưa hè, gió thổi mát rười rượi, một người một mèo ngồi bên ngoài mái hiên.Nhật Hoàng cẩn thận hết sức cắt tỉa từng cái móng tay cho Huy, còn anh thì ngồi ngoan bên cạnh, cái đuôi mèo như một thói quen quấn bên cánh tay cậu.Chỉ là, thỉnh thoảng anh sẽ tò mò ngó nghiêng ra cổng khi nghe tiếng cười nói, tiếng reo hò bên ngoài.Dù đang tập trung cao độ, Nhật Hoàng vẫn cảm thấy được điều đó.
Cậu không ngẩng lên, chỉ đưa một tay vuốt vuốt đôi tai mèo kia.“Muốn ra ngoài chơi hả?"
Huy không trả lời, nhưng những tia sáng ánh lên trong đôi mắt màu trà tròn vo kia đã thay anh trả lời.Cậu tiếp tục cắt những cái móng tay xinh xắn, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ miên man.“Không để trơ trơ như vậy ra ngoài được, biết đâu người ta tống cả mình với thằng chả vô nhà thương điên...”
Một kế hoạch bất ngờ lóe lên trong đầu, cậu mỉm cười, chất giọng âm ấm vang lên:"Tối nay tui dẫn anh ra ngoài."
"Đi đâu?!"
Anh hỏi ngay mà không do dự."
Bí mật, đến tối sẽ cho biết."
Thật ra là tới một nơi chán phèo đó, nhưng được ra ngoài còn đỡ hơn là suốt ngày phải ru rú trong cái phòng ngủ nhỏ xíu mà.Sau khi để Huy mong ngóng hồi hộp, quấn lấy mình hỏi han cả buổi chiều, luẩn quẩn đi theo tới tuốt trong phòng tắm chỉ để hỏi, Nhật Hoàng cuối cùng cũng bắt đầu tắm rửa chuẩn bị cho anh.Cậu trầm ngâm đứng trước cái tủ quần áo mới toanh mà cậu mới sắm, chỉ để đựng quần áo cho anh, rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.“Áo sơ mi màu giống mình, quần tây cũng màu giống mình luôn, đẹp.”
Đang giúp anh mặc quần áo vô, nhưng tới phần cái quần thì có xíu vấn đề… vướng cái đuôi rồi.Cậu ngồi xuống, vỗ vỗ lên cái đuôi bông đang đung đưa qua lại vì vui vẻ và háo hức."
Cái này anh thu vô được không?
Không thì không ra ngoài chơi được đâu."
Người kia nghe cậu nói liền nhắm chặt mắt, cố gắng gồng người lại.
Nhật Hoàng nhìn mà cũng hồi hộp lây.Bùm.Cái đuôi biến mất như một phép màu, còn hai lỗ tai..."
Tai thì tui không làm được…"
Huy ủ rũ lên tiếng.
Anh đã cố gắng nhưng chúng chỉ giật giật nhè nhẹ chứ không hề biến mất.Thấy anh buồn thiu, Nhật Hoàng không nhịn được mà cong môi cười."
Không sao đâu, đuôi thì chịu thua chứ lỗ tai thì giải quyết dễ như ăn bánh."
Đội một cái nón lên là xong."
Giữ chặt cái nón nghen, đừng để rớt xuống."
"Biết rồi!"
Con mèo kia đáp lại một tiếng đầy phấn khích.Hai người gần như là mặc đồ đôi, đi bộ một lúc thì dần dần ra khỏi con đường đất, bước lên con đường bê tông vững chãi hơn.
Những tiểu thư công tử ra ngoài chơi cũng xuất hiện tấp nập hơn.Nhật Hoàng lặng lẽ nắm lấy bàn tay Huy, áp sát vào bên hông mình.
Thấy anh cứ ngơ ngác nhìn bàn tay của hai người, cậu ho khan một tiếng, giải thích."
Tui sợ anh lạc thôi…"
"Ừm!"
Nghe cậu nói vậy, anh cũng thôi không nhìn nữa, mà dời mắt về phía những hàng quán còn mở về đêm.
Đôi mắt màu trà trong veo phủ lên một lớp ánh đèn lấp lánh.Điểm đến là một phòng trà nhỏ nằm ở góc đường, Nhật Hoàng có việc cần bàn bạc ở đây.Ánh đèn điện bên trong màu vàng dìu dịu, tiếng nhạc du dương, có những cặp đôi đang nắm tay nhau dưới sàn nhảy, từng bước nhảy theo điệu nhạc.Nhật Hoàng dẫn anh lại chỗ ghế ngồi có đãi bánh tây, xoa xoa đôi tai mèo qua cái mũ, cậu ngồi xuống trước mặt anh."
Chắc là sẽ hơi chán..."
"Không sao!"
Huy đáp lại liền tắp lự.
Anh vừa phát hiện ra một điều rất thú vị và kỳ lạ, có lẽ anh sẽ ngó nghiêng nghiên cứu nó một chút."
Ừm, vậy ngồi đây đợi tui.
Tui ở ngay phía bên kia, ngẩng đầu lên là thấy liền."
Cậu sải những bước chân dài về bên kia căn phòng, nơi mà mấy người bạn làm ăn đã chờ sẵn từ lâu.Dù nói chuyện, nhưng qua khóe mắt, cậu không lúc nào rời Huy.
Cậu thấy anh chăm chú nghiêng đầu dõi theo những người trên sàn nhảy, vô thức mỉm cười khi anh nhón thử một cái bánh quy trên bàn và ồ à thì thầm trong miệng vì nó ngon.Câu từ thì cứ tuôn ra bàn luận, đáp lời đến là lưu loát, nhưng Nhật Hoàng lại chẳng nghe lọt tai được chữ nào.
Cậu vô thức muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh, muốn đến bên con mèo của mình...“Không biết ngon dữ không mà ăn hoài vậy?"
Đối tác thấy cậu lơ đãng, cũng cố gắng nói nhanh hết mức có thể cho xong."
Vậy, chỗ này cậu cả thấy làm vậy được kh-"Không kịp để người kia nói hết câu, Nhật Hoàng đã đội lại nón rồi đẩy ghế đứng lên."
Ừ, quyết định vậy đi."
Người đối diện vô cùng ngơ ngác.
Lần đầu tiên sau bao năm làm việc chung, ông ta thấy cậu cả chỉ dỡ hợp đồng ra coi đúng một lần.Mặc kệ ông ta đang hoang mang ra sao, cậu thì đã đi ngược về phía bên kia của phòng trà rồi.Cậu lại ngồi xuống trước mặt anh, ngang tầm mắt.
Anh phải cúi đầu xuống nhìn cậu vì anh đang ngồi trên ghế."
Ngon không?
Bánh á, thấy anh ăn không ngớt miệng luôn mà."
Huy nhìn đôi mắt hoa đào cong cong như mảnh trăng non, rồi lại nhìn xuống nửa cái bánh còn trên tay mình."
A."
Anh đưa tới trước mặt cậu, cậu không chần chừ giây nào mà há miệng ăn."
Ngon không?"
"Ừ, ngon nhất trên đời."
---Vừa về đến nhà, Huy đã nằm phịch ra giường, tay chân dang rộng chiếm hết cả cái giường.Nhật Hoàng cất đôi giày vừa cởi ra cho anh vào góc, mở tủ quần áo của mình định bụng sẽ thay đồ.
Cậu vừa cởi được áo ra, Huy đã lên tiếng."
Hoàng."
"Sao?"
"Mấy người hồi nãy... người ta đang làm gì?"
"Mấy người nào?"
"Thì mấy người trong cái chỗ hồi nãy chứ mấy người nào!"
Cậu đặt cái áo vừa định mặc xuống, quay lại nhìn anh."
À, cái đó là khiêu vũ."
Anh cũng à lên một tiếng, rồi lại ngã bịch xuống giường, tiếp tục nằm."
Muốn thử không?"
Anh lại bật dậy."
Được hả?!"
"Được sao không, lại đây."
Nhật Hoàng thấy mình thật tào lao, tự nhiên lại đi khiêu vũ với một con mèo chẳng hiểu gì về sự đời.
Nhưng cậu vẫn đi ra giữa phòng rồi ngoắc ngoắc anh lại gần.Một tay nắm tay anh, một tay để lên eo, rồi dẫn dắt hai tay anh đặt lên vai cậu, tư thế khiêu vũ bài bản."
Anh đứng lên chân tui đi."
"Chi?
Nãy thấy người ta đâu có làm vậy?"
"Kệ người ta, làm vậy đảm bảo vui hơn nhiều."
Nghe thấy là sẽ vui hơn người ta, Huy làm theo liền.
Anh bước lên, hai bàn chân trần để phía trên chân cậu.Lòng bàn chân anh mát lạnh, áp lên bàn chân ấm áp của cậu.Toàn bộ sức nặng của Huy đang dồn lên người mình, nhưng lạ lùng là Nhật Hoàng chẳng hề thấy nặng.Cậu thấy đầy, trái tim cậu đầy.Cậu mang theo anh, di chuyển nhịp nhàng từng bước, trong khi Huy đang nhìn xuống bàn chân và ồ à vì ngạc nhiên.Nhật Hoàng chỉ cúi đầu nhìn anh, nhìn chăm chú, rồi nhanh chóng dời mắt đi, nhìn một góc nào đó trong phòng.Bởi vì nếu cứ nhìn hoài nhìn mãi như vậy, cậu nghĩ mình sẽ hôn...Hôn nhiều lắm.Hôn lên mi mắt đang cong cong vì vui thích của anh.Hôn lên đôi môi mỏng đang nhoẻn miệng cười thật đẹp.Cũng sẽ không bỏ sót lại nốt ruồi duyên dáng nằm trên gò má tròn trịa của anh.Dưới cằm anh hình như cũng có một nốt ruồi nữa?
Cậu không biết, vì cậu không dám nhìn thẳng.