Lãng Mạn [ Hoàng Huy ] Ngố

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
81,811
0
0
401522058-256-k800871.jpg

[ Hoàng Huy ] Ngố
Tác giả: Gungngammat
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Cậu cả Hoàng và cục nợ từ trên trời rơi xuống Tags: donhathoanghoànghuystevennguyen​
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
00


Bến chợ nổi Tiền Giang đêm về tĩnh mịch, chẳng còn tiếng chèo khua nước, tiếng reo mua ngọt lịm như buổi sớm mai.

Ghe chở đầy mướp bí, tôm cá đã nối đuôi nhau quay đầu khỏi kênh gạch để về nhà.

Chỉ còn mùi khói bếp, mùi tiêu tỏi bốc lên từ những căn nhà chòi ven sông.Nhà họ Đỗ ở ngay khúc gạch lớn nhất, sừng sững như một ốc đảo riêng.

Mái ngói đỏ au bị mưa gió làm bạc màu theo thời gian, kho lúa no đủ, khoảng sân lớn lát gạch tàu được lau quét sạch bóng.Ông hội đồng Đỗ nổi tiếng khắp vùng, là người hiền hòa, coi trọng danh dự, luôn lấy chữ tín làm đầu.Nhưng số ông lại không may mắn gì.

Bà hội đồng, tức là vợ ông, sinh cho ông được một cậu con trai rồi qua đời vì một cơn trúng gió.Ông không lấy thêm vợ hai, vợ ba gì, gà trống nuôi con mà nuôi nấng con trai thành tài.Khi cậu con trai ấy vừa tròn hai mươi cái xuân xanh, ông trải qua một cơn bạo bệnh rồi cũng đi theo vợ.Để lại cả cơ nghiệp, đất đai cò bay thẳng cánh cho cậu cả độc đinh nhà họ Đỗ - Đỗ Nhật Hoàng.Cậu cả Hoàng thông minh, sắc bén, lại giỏi việc thương hồ, đàm phán.

Ngay cả mấy lão cáo già ngồi trước mặt cậu còn phải nể nang mấy phần.Tính tình cậu nổi tiếng hiền hòa,dáng dấp cao lớn dong dỏng, mặt mày sáng láng, đôi môi mỏng lúc nào cũng nở nụ cười lãng tử.Ánh mắt đa tình như gió Nam thổi qua, đủ làm người ta xao xuyến đêm ngày không yên.Ăn nói, hành xử nho nhã, đúng chuẩn con nhà gia giáo, là người biết chữ.Trai gái trong vùng ai cũng biết danh cậu.Tối nay, cậu cả bận sơ mi trắng dài tay phẳng phiu, quần tây là ủi ngay ngắn đến từng li quần.

Bên tay trái là túi đựng hồ sơ mà cậu thường đem theo mỗi lần ra ngoài có việc.Cậu bước vào cổng lớn được thắp đèn đuốc sáng trưng.

Gia đinh đã chờ sẵn, người cất mũ, người cất áo khoác.Mọi chuyện cũng bình thường như bao ngày.Cho đến khi chúng nó nhìn thấy bên tay kia của cậu đang cầm lấy một thứ gì đó, được bọc trong khăn tay sạch của mình.Nhỏ xíu bằng cái nắm tay, lại còn đen đúa, xì xì, dính đầy bùn đất, như thể cậu cả đã moi được nó lên từ một cái mương rác nào đó.Nhật Hoàng không giải thích, cũng không để ý ánh mắt quái dị của đám gia đinh.Cậu cất giọng, giọng nói như mọi khi, nhẹ nhàng như gió xuân thổi tám dặm đường.“Chuẩn bị cho cậu một thau nước ấm, đem vô phòng.”

Rồi cậu cùng cái thứ đen xì xì kia đi thẳng vào phòng ngủ nằm ở cánh Tây.Gia đinh: “?!”

Bình thường, cậu cả Hoàng ưa sạch sẽ.

Áo bọn nó bận mà dơ dáy là cậu còn chướng mắt, hôm nay không biết ăn trúng gì nữa?Không ai biết, “cái thứ” đen xì kia lúc này đang dụi dụi đầu vào cái khăn tay trắng muốt của Nhật Hoàng.Kêu lên từng tiếng yếu ớt nghe sao mà thảm thương hết sức...“Meo...”
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
01.


Nhật Hoàng bước vào gian phòng ngủ của mình ở cánh Tây.Không gian bên trong rộng rãi, gió từ cửa sổ quên đóng thổi vào mát rượi, khuếch tán mùi trầm hương bay lượn trong không khí.Lúc này, cậu mới xách gáy cục nợ đời mà cậu vô tình nhặt được ngoài bờ sông lên nhìn cho rõ.Đen đúa một cục, lông lá thì bị bùn đất làm cho bết dính từng mảng.“Thảm thương một cách xấu xí.”

Cậu không nhịn được mà nhếch môi cười khẩy.Tạm thời đặt nó xuống sàn, rồi đi về phía giường lớn.Áo sơ mi bị chủ nhân cởi ra, ném tùy tiện lên tấm nệm.

Nhật Hoàng để trần thân trên, khoe ra tấm lưng màu đồng rắn rỏi.

Từng khối cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, cao lớn mà không thô kệch.“Tắm cho mày cái đã, đúng là thứ của nợ hàng chợ.”

Thau đồng chứa đầy nước ấm.

Bàn tay vững chãi xách gáy con mèo nhỏ xíu mà tự dưng bối rối, không biết làm sao.Tắm làm sao đây?

Chắc nhúng thẳng vào luôn như luộc thịt gà.Nghĩ là làm, cậu cả trực tiếp đặt con mèo vào giữa cái thau, phát nước lên mặt nó hệt như rửa chén.Nhìn nó cau có, chau mày như ông cụ non khóc lóc vì bị ướt mưa, khóe miệng Nhật Hoàng giật giật.“Biết mình xấu cỡ nào không mà còn bày đặt làm dáng?”

Cục nợ nhỏ hình như nghe hiểu, khẽ vùng vẫy rồi kêu oai oái lên vài tiếng.“Meo!

Meo!”

Nhật Hoàng nhìn nó đột nhiên vẫy vùng, làm quẩn đục cả thau nước.

Một ít đất bùn cũng bám lên tay cậu.Cậu bực bội, quát khẽ:“Im!

Mày mà dám cào tao, tao chọi mày ra ngoài sông lại bây giờ.”

Lớp đất dơ bẩn bị dòng nước cuốn trôi, hiện ra một cục bông xù màu bò sữa, lốm đốm đen trắng.“Y chang con chó đốm.”

Tắm táp xong xuôi, Nhật Hoàng dùng khăn bông quấn cái thân bé xíu kia lại như một khúc chả lụa, rồi cầm cái khúc chả lụa đó đi về phía giường.Cậu lau chùi một hồi mà con mèo vẫn run cầm cập, như thể chỉ cần một chút nữa là sẽ lăn ra chết liền vậy.“Chậc!”

Cậu kéo con mèo ra khỏi khăn, nằm phịch xuống giường, túm gáy nó quăng lên bụng mình.Cục bông nhỏ xíu hoang mang kêu lên vài tiếng, móng vuốt nho nhỏ cào lên cơ bụng Nhật Hoàng những đường nhột nhạt.Có lẽ là hơi ấm từ thân nhiệt cậu tỏa ra, nó dần dần bớt run rẩy, còn dùng bốn cái chân cụt ngủn đứng lên, đi lòng vòng trên ngực cậu.“Cũng dạng người quá ta.”

Con mèo còn cọ cọ bộ lông sắp khô vào người cậu.Nhật Hoàng bật cười khẽ, búng vào giữa trán con mèo khiến nó ngã ngửa, bốn chân chổng lên trời, nhìn hài hết sức.“Đồ mê trai.”

---Cảm giác đầu tiên Huy cảm nhận được khi tỉnh lại là có vẻ anh đang ở một nơi nào đó mênh mông nước.Không phải là cái nước lạnh cắt da cắt thịt ở bờ sông, mà rất ấm.

Nhưng cái ấm này không thoải mái chút nào hết.Dòng nước cứ tát tới tấp lên cái mặt mèo của anh, tràn vô miệng vô mũi, khiến anh nhịn không được mà hắt xì liên tục.

Anh thầm kêu khổ trong lòng.Đi kiếm ăn bị chó rượt rớt xuống sông, bây giờ thì rơi vào tay đứa con nít quỷ nào nữa rồi không biết?Huy cố gắng mở to đôi mắt nhỏ xíu như hạt đậu xanh, muốn nhìn cho rõ đứa láo xược này là đứa nào.“

Sau này ông mà biến thành người, ông sẽ trả thù mày!”

Qua làn hơi nước mịt mù, một gương mặt dần dần hiện rõ.Không phải đứa con nít quỷ nào hết, mà là một gã khổng lồ.Dù không muốn lắm, Huy vẫn phải công nhận là…“Đẹp trai…”

Cái miệng mèo của anh cũng vô thức há ra đôi chút.

Mặt mũi gì cũng đẹp hết biết, nhưng lời nói ra thì không đẹp giống cái mã bên ngoài.“Xấu hả?!

Cả nhà cậu mới xấu!

Trong lứa mèo mẹ tui đẻ, tui là đẹp nhất biết chưa!”

Anh vùng vẫy phản bác, mà âm thanh phát ra chỉ là những tiếng meo meo yếu đuối, thảm hại.Rồi người đó cất giọng hù dọa sẽ ném anh ra lại bờ sông.

Tưởng anh sợ chắc… anh sợ thật, nên im re luôn.Cậu ta tắm rửa xong thì quấn anh vào cái khăn, còn sờ trán để kiểm tra xem có sốt không.“May là không sốt đó, của nợ.”

Anh gào lên trong lòng:“Cậu là bác sĩ thú y hay sao mà ra vẻ?”

Sau đó, anh được đặt lên một cái giường mà đối với anh là quá rộng.“Tính cày ruộng trên giường hay sao mà sắm cái bự dữ thần."

Ra khỏi chậu nước ấm áp, cái lạnh bây giờ mới ập đến, khiến toàn thân Huy run lên như cầy sấy.Cậu con người kia nhìn anh một lúc, rồi chậc lưỡi một tiếng đầy phiền hà.

Rồi trong sự hoang mang vì bị nhấc bổng, bốn cái đệm thịt của anh đáp xuống một chỗ mềm mại, và đặc biệt là ấm hơn hẳn.“Trời đất ơi"Huy nằm yên trên đống cơ bụng của cậu ta một lúc, nhìn gương mặt đẹp trai cũng đang chăm chú nhìn mình.Cái miệng mèo của anh cong lên.“Được!

Ta chọn ngươi làm chủ của ta đó"Cách đãi ngộ mặc dù cục xúc, nhưng không hiểu sao lại làm anh thấy hài lòng.

Thế là cái bản tính không sợ người của anh trỗi dậy.Anh đi lòng vòng trên ngực cậu ta, dùng mấy cái móng chân nhỏ xíu cào cào xem xét.

Rồi bị hất một cú chổng vó lên trời.Cậu bật cười thành tiếng, giọng nói ấm áp:“Đồ mê trai.”

“Ê!

Nói gì vậy mậy!

Tự ái!”

Thấy anh cứ nằm đơ ra không đứng dậy, cậu con người không cười nữa, khẽ nhíu mày nhìn anh.“Đừng nói không mày không biết đứng dậy nha?

Ngố dữ vậy…”

Rồi cậu ta tự mình quyết định tên anh một cách tự đắc, còn gật gù khen như thể đó là cái tên hay nhất trên đời.“Vậy đặt tên mày là Ngố luôn đi.”

Huy không hài lòng.

Anh đi vòng quanh, mấy cái răng sữa cắn lên cơ bụng săn chắc của cậu.Cậu ta có vẻ không đau, chỉ bật cười khanh khách.Anh gào thét:“Không chịu tên đó đâu"Nhưng tất nhiên, âm thanh phát ra chỉ là…“Meo!

Meo!”

“Ừ, ừ, chắc mày ưng cái tên này lắm đúng không?

Ngố ơi, Ngố à?”

“Meo!”
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
02.


Sáng sớm tinh mơ, bên ngoài kênh rạch truyền tới những tiếng nói chuyện, reo bán rôm rả, tiếng gà vịt kêu eo éo ầm ĩ.Thế mà trong phòng ăn nhà họ Đỗ lúc này, cảnh tượng lại có phần “bình yên” đến lạ.Nhật Hoàng quần áo tươm tất, giày da bóng lộn sáng bóng, thảnh thơi ăn bữa sáng.

Thỉnh thoảng, cậu lại nhìn xuống cục nợ nhỏ dưới chân.Và cậu cảm thấy lạ lùng.Đặt chén cá khô xé vụn trước mặt rồi, cái bụng nhỏ xíu đói đến mức teo tóp lại, run còn hơn cầy sấy, mà vẫn không chịu ăn?

Còn cố gắng liếm láp chân trước ra vẻ thanh lịch nữa chứ?Cậu chậc lưỡi một tiếng, cảm thấy phiền hà hết sức."

Mày tưởng tao rước mày về làm vua chốn này hả?"

Nhưng cậu vẫn vươn tay, lấy chén cá khô đặt lên bàn ngay bên bữa ăn của mình, rồi túm gáy con Ngố, thẩy nó lên bàn."

Ăn được chưa?"

Hai hột đậu xanh nhỏ tẹo teo ngước lên nhìn Nhật Hoàng, và trong một khắc, cậu nghĩ mình đã bị ảo giác.Vì bên trong đôi mắt mèo kia, cậu thoáng thấy một tia hài lòng xẹt qua rất nhanh, trước khi nó bắt đầu cắm đầu cắm cổ ăn như hổ vồ.Mèo cũng biết thể hiện cảm xúc bằng mắt hả?Nhật Hoàng lắc đầu, tập trung ăn, xua đi suy nghĩ vô lý kia.Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, cái chén sứ đã sạch bóng loáng, không còn dù chỉ là một mảnh vụn.Còn cục bông lốm đốm kia thì thư thả duỗi người, liếm láp bộ lông mà từ tối hôm qua nó đã liếm cả chục lần rồi.Nó ngồi thẳng, cái đuôi bé tẹo vắt lên hai chân trước, chăm chú nhìn cậu ăn như một người giám sát… hoặc chỉ đơn giản là muốn xin thêm miếng nữa mà thôi.Cậu không nhịn được mà nhếch môi cười, dùng đầu của đôi đũa gõ nhẹ lên cái trán lắm lông."

Tao nghe nói mèo con ăn nhiều thì sẽ bể bụng, ăn vừa phải thôi."

"Meo!"

Nó kêu lên một tiếng đầy ương bướng, nhưng vào tai Nhật Hoàng thì lại biến thành sự đồng tình."

Biết vậy là tốt."

Rồi cậu đứng lên, đi ra khỏi phòng ăn mà không quay đầu nhìn lại, cũng không xách gáy nó nữa.

Cậu biết nó sẽ đi theo.Nhìn bốn cái cẳng ngắn cũn cỡn phải chạy bạt mạng để đuổi theo mấy cái sải chân dài miên man của mình, không hiểu sao Nhật Hoàng thấy vui trong lòng.Cậu đợi nó chạy như ngựa phi nước đại đến cái bật lửa, mới tốt bụng xách cái gáy lên, đặt nó vào trong phòng, đóng cửa lại.Dù không biết Ngố có hiểu hay không, Nhật Hoàng quyết định sẽ nói cho nó nghe vài quy tắc nho nhỏ ở trong phòng cậu."

Lát nữa tao phải đi ra ngoài, kiếm tiền mua cá khô cho mày đó.

Ở yên trong phòng, chạy ra ngoài bị lạc đường là tao bỏ mày luôn, không đi tìm về đâu."

Cậu còn định nói thêm quy tắc là không được nhảy lên giường, nhưng nhìn cái thân nó thế này thì trừ khi mọc cánh mới lên nổi.Vậy thôi, khỏi cần nói cái đó.Nhìn lỗ tai con mèo giật giật, chắc cũng hiểu được ít nhiều, Nhật Hoàng chần chừ đưa tay ra, gãi gãi cái cằm nhỏ."

Ngoan."

Rồi cậu xoay người, tìm lấy một cái áo khác phù hợp để ra ngoài và bắt đầu thay đồ.---Huy phóng thân mình lên một cái ghế đẩu thấp trong phòng, giả vờ liếm láp bàn chân, nhưng mắt thì cứ liếc về phía cậu con người kia.“Dặn dò gì nhiều dữ?

Tui còn thông minh hơn cậu nữa đó.”

Anh nhìn, rồi lại nhìn thêm một xíu.“Cái mình cũng được ghê… không biết lúc mình thành người có được vậy không…”

Anh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, do khô họng thôi, chứ không phải thèm khát gì đâu nha.Xong xuôi tươm tất, cậu con người đội cái mũ lên."

Tao đi đây."

"Meo!"

"Đi cẩn thận.”

Dáng người cao lớn đã đặt một chân ra thềm cửa, khựng lại một chút, rồi nhanh chóng xoay người đóng cửa lại.

Huy vô tình nhìn thấy đôi môi mỏng của cậu cong lên thật nhanh rồi hạ xuống.Tiếng bước chân vang vọng ngoài hiên, nhỏ dần, biến mất hẳn.Huy nhìn cánh cửa đã khép lại một lúc, anh ngáp dài, lắc lư cái thân bé nhỏ đi về phía đống vải mà tối qua cậu kia đã lót ở góc phòng.Anh nằm phịch xuống, vừa thiu thiu ngủ vừa miên man suy nghĩ về tối hôm qua…Tối hôm qua, cậu con người gặp ác mộng gì đó có vẻ dữ dội.

Anh thì ngồi trên ngực cậu ta, nhìn gương mặt đẹp trai dúm dó lại như cái bánh bao chiều.Chịu, tại anh có nằm mơ cũng toàn mơ thấy cá khô, có biết ác mộng nó như thế nào đâu?“Nhưng nhìn vầy hoài cũng tội nghiệp…”

Thế là anh dùng cái măng cụt lốm đốm của mình, khều khều mặt cậu ta, lại dùng cái đầu nho nhỏ cọ vào cổ cậu ta, đẩy tới đẩy lui.Cậu con người thế mà yên, mặt mày giãn ra, lặng im ngủ cho đến sáng.“Không có tui cậu ngủ còn không yên nữa,vậy mà đòi cấm tui lên giường.”

Anh kết thúc dòng hồi tưởng, từ từ chìm vào giấc ngủ trưa êm ái.
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
03.


Những ngày sau đó, Nhật Hoàng nhận ra rằng cái cục nợ đời tên Ngố mà cậu nhặt được ngoài bờ sông, thật sự là một ông vua.Một ông vua nhỏ láo xược.Nó không ngủ ở đống vải lót trong góc phòng, mà sẽ gào rú lên những tiếng còn to hơn cả thân mình để được lên giường ngủ với cậu.Và sau khi cậu bất lực xách gáy nó lên, lau sạch bốn cái đệm thịt hồng hồng, cậu tưởng nó sẽ ngoan ngoãn chui vào góc giường mà nằm.Nhưng không.

Nó sẽ trèo lên ngực, vắt mình qua cổ cậu, có ngày còn trèo cả lên đầu, ngửa bụng lên mà ngủ thoải mái.Cậu cả nhà họ Đỗ cũng có phản kháng nhưng không đáng kể.

Cậu hất nhẹ một lần mà nó vẫn trèo lên, cậu liền để yên cho nằm.Vì cậu cũng thấy thoải mái…Ngố nhỏ xíu như vậy mà thân mình thật sự rất ấm.

Mỗi lần nhìn nó ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng bàn tay to lớn đang để ngửa ra của mình, trái tim cậu đung đưa thật khẽ.Cảm giác như thể nó đang dùng mấy cái móng vuốt nho nhỏ, cào cào những đường nhột nhạt lên trái tim cậu.Giống như bây giờ, Nhật Hoàng đang ngồi xem sổ sách ruộng đất, không gian im ắng và nghiêm túc.Chỉ có cục bông dưới chân cậu là không chịu yên, và cũng chẳng nghiêm túc một xíu nào hết.“Meo!

Meo!”

Ngố vừa gào, vừa dùng hai chân trước móc lên ống quần cậu, cố gắng trèo lên như thể đang trèo cây vậy.Nhật Hoàng nhìn nó té ngã, đập cái lưng nhỏ đã có một chút thịt do chuỗi ngày ăn cá khô không ngừng nghỉ xuống tấm thảm trải sàn hết lần này đến lần khác.Cậu xem mà vui như đang xem xiếc vậy, xem một con mèo lai khỉ trèo cây."

Meo!!"

Nó lại gào lên một tiếng vừa giận hờn vừa đầy ai oán.

Cậu mới thương tình, xách nó lên, đặt nó đứng vững giữa đống sổ sách.Giọng cậu trầm thấp, mang theo sự vui vẻ không thèm che giấu."

Quậy cái gì?"

Mèo nhỏ được trèo lên như ý nguyện, còn thở phì một cái như xả tức, khiến Nhật Hoàng bật cười.Cậu nhìn nó đi vòng quanh, xem xét khu vực trên cao mới, rồi cậu với lấy cây bút máy gần đó.Lắc lắc trước mặt nó, cục nợ im lặng nhìn một lúc, rõ là không thèm, ngoảnh mông bỏ đi, ngắm nghía cái khác trên bàn.Nhật Hoàng cũng không bỏ cuộc, kiên trì đưa cái viết máy huơ huơ trước mặt nó mãi.“Meo!”

"À, à, không thích hả?

Vậy thì thôi."

---Huy khinh bỉ nhìn Hoàng - cái tên của cậu con người mà anh biết được do lẽo đẽo đi theo khắp nhà và nghe những người kia gọi vậy.Cứ huơ huơ cây bút máy tầm thường đó trước mặt anh hoài.“Tui không phải con mèo bình thường đâu!

Ai thèm chơi ba trò này!”

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng thoáng qua trong đôi mắt hoa đào kia, anh im lặng rồi thở dài trong lòng.Đành đưa cái cẳng nhỏ xíu ra, giả vờ bắt bắt, vồ vồ cho cậu ta vui.Nhìn khóe miệng cậu khẽ cong lên một đường thật nhỏ, không hiểu sao anh càng chơi càng hăng.“Tui giống chủ của cậu hơn á.

Tui lo cho giấc ngủ của cậu, còn phải bù đắp đời sống tinh thần nữa, mệt dữ thần à.”

Nhưng sự thật chứng minh, dù anh mạnh miệng và cố gắng kiềm chế, Huy vẫn có bản tính của một con mèo.Anh chơi vui hết biết, quên luôn mục đích ban đầu chỉ là chơi "bất đắc dĩ" cho cậu Hoàng kia vui mà thôi.Chơi vui đến mức phang cả thân mình xuống bàn, ngay lúc chuẩn bị đáp đất, tặng cho sàn nhà một nụ hôn nồng nàn.Bàn tay to lớn vươn ra, bắt gọn lấy thân mình của anh.Hoàng đưa anh ra trước mặt mình, mắt hoa đào cong cong."

Vậy mà lúc nãy còn làm giá."

Huy nằm bất động trên tay to lớn tỏa hơi nóng hừng hực ấy, đôi mắt đã lớn hơn hai hột đậu xanh một chút nhìn cậu chăm chú.Anh không biết cái miệng mèo của anh có há ra giống lần trước không, có vẻ là có, anh cảm nhận được vậy.Trái tim nằm bên trong lồng ngực nhỏ xíu của anh bắt đầu đập nhanh hơn.Và cảm giác đó khiến Huy bị hoảng.

Anh dùng răng sữa cắn lên tay Hoàng, giãy khỏi bàn tay cậu.Anh phóng ra một góc bàn, cái lưng nhỏ quay về phía cậu ta, liên tục liếm láp bàn chân nhỏ xíu phía trước để bình tĩnh lại.Giọng người kia vang lên, trầm ấm và dịu dàng như nước chảy:"Tự nhiên lại giận?

Tự ái rồi hả?

Ngố ơi?"

"Meo!"

“Im đi!”

Huy vừa liếm láp cẳng chân, trong cái đầu nhỏ đột nhiên nảy ra một câu mà anh đã nghe một tiểu thư khuê các nào đó đọc trong những ngày còn đi lang thang.Hình như là được dịch ra từ tiếng Tàu..Nụ cười người yêu em, như gió xuân thổi tám dặm đường."

Tự nhiên nảy ra vậy trời, biến khỏi đầu tao giùm cái!"
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
04.


Vốn dĩ, ban đầu đối với Nhật Hoàng, cục bông nhỏ kia chỉ là một sinh vật sống mà cậu vô tình lượm được ngoài kia.

Một sinh vật đỏng đảnh, biết làm trò con bò.Cậu không nghĩ mình sẽ đặt tình cảm yêu thương quá nhiều lên một con mèo, nghe thật kỳ cục.Rồi nhiều ngày, rồi nhiều tuần trôi qua.

Cậu thấy mấy tuần đó là những ngày vui nhất trong đời mình, nói nghe hơi quá, nhưng đó chính xác là những gì cậu cảm thấy.Nhật Hoàng thấy vui mỗi lần vuốt ve bộ lông lốm đốm, cảm thấy nó mượt mà hơn, thân mình nhỏ xíu, mập mạp và tròn ủm dưới lòng bàn tay.Mỗi lần nó cảm nhận được cậu không vui, dù cậu không chắc lắm nó có cảm nhận được thật hay không, Ngố sẽ ngoan ngoãn hơn thường ngày ít nhiều.

Đôi tai mềm mại rũ xuống và cái đuôi xù quét qua quét lại trên sàn một cách lo âu.Nó tìm mọi cách để lại gần Nhật Hoàng; đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào cậu, im re, cho đến khi cậu không nhịn được mà mỉm cười.Đối với nó, đó là sự cho phép.

Nó nhảy cà tưng cà tưng đến gần, vừa dụi vừa cọ, cái miệng mèo nhỏ xíu kêu lên eo éo.“Meo!

Meo!”

Nhật Hoàng bế nó lên,không phải xách gáy nữa, là bế, cậu đặt Ngố vào giữa lòng ngực cậu.

Để nó phá phách hàng cúc áo, cào lên lớp vải quần tây nhẵn mịn, để nó làm mọi thứ nó muốn.Cậu chỉ mỉm cười, yêu thương và trân quý."

Ngố muốn an ủi tui hả?"

"Meo!"

Đứa nhóc con kêu réo một tiếng như vậy, chẳng biết là phản đối hay đồng tình.Dạo này bốn cái cẳng nhỏ xíu cũng bắt đầu đủ dài để leo trèo, đồng nghĩa với việc mấy món đồ gốm quý trong phòng ngủ của cậu Hoàng bắt đầu…

đổ mồ hôi lạnh đi là vừa.Xoảng!Cái bình sứ trắng mà Nhật Hoàng cất công đem về từ ngoài tỉnh rớt xuống sàn, trút hơi thở cuối cùng một cách vô cùng lãng xẹt.Thủ phạm nhỏ thó đứng giữa đống mảnh vỡ, hai lỗ tai ép sát vào đầu, hoang mang quay vòng vòng."

Đứng yên!"

Nhật Hoàng quát khẽ, rồi nhanh chóng đi về phía hiện trường vụ án.Cái bình?

Cậu không quan tâm; bể rồi thì mua cái khác.Cậu ôm Ngố lên, kiểm tra bốn chân, lật cái bụng sữa lên, nhìn ngó cẩn thận rồi mới an tâm thở phào."

Không bị sao hết… thật cái tình."

"Em không để cho cái nhà tui yên một ngày được hả?"

Rồi Nhật Hoàng đi về phía tủ quần áo, lấy ra một cái áo có túi được may trước ngực, mặc vào dù chuẩn bị đến giờ đi ngủ.Ông vua nhỏ lọt thỏm trong túi áo khoác, ngơ ngác một lát rồi bắt đầu hiểu ra tình hình.

Nó giãy dụa, đôi mắt xanh nhìn cậu đầy ai oán như muốn nói: "Thả tui ra coi, ông già!"

Cậu giả vờ không nhìn thấy ánh mắt uất hận đó, kéo ghế bàn làm việc ra, làm tiếp mớ sổ sách còn đang dang dở trên bàn."

Thả ra để phá nhà hả?

Ngoan dùm đi, để tui còn kiếm tiền mua cá khô cho em đó."

"Meo!!"

Tiếng kêu mười phần uất ức vang lên rồi lặng thinh, thân mình nhỏ xíu chỉ thỉnh thoảng đưa cái đầu ra ngó ngó bên ngoài rồi lại rụt vào trong túi, tạo nên những chuyển động nhột nhạt.Nhật Hoàng không cúi đầu nhìn nữa.

Cậu im lặng làm cho xong công chuyện, đôi môi mỏng vẽ nên một đường cong hài lòng.---Huy nằm yên ắng trong túi áo.

Thật ra anh có thể phóng ra ngoài được, dễ như bỡn, do bốn cái chân đã dài ra không ít.Nhưng không hiểu sao anh lại không làm vậy, anh không muốn.Có lẽ vì ở trong đây ấm hơn ở ngoài, chỉ vậy thôi.Anh không quậy nữa, chỉ thỉnh thoảng ló ra, gác cằm lên vành túi áo, nhìn mấy hàng đen đen chi chít mà anh chẳng hiểu gì đang nằm trên bàn.

Nhìn một hồi chóng mặt thì lại rụt vô trong.Nằm cuộn người ngay vị trí trái tim Hoàng, anh có thể nghe thấy tiếng tim Hoàng đập, từng nhịp đều đặn.

Hơi ấm toả ra từ da thịt và tiếng tim đập vững chãi của cậu êm ái giống như một bài hát ru, đong đưa chòng chành như thể đang trên ở trên ghe, cái ghe chở theo một con mèo sữa chuẩn bị say ngủ, trôi dạt trên dòng sông của những giấc mơ.Một giấc mơ có những con cá khô… thật ngon lành.Có gương mặt của cậu con người… thật là thấy ghét.Có lẽ Huy chuẩn bị đánh một giấc ngay trong túi áo của Hoàng; anh tự nhiên buồn ngủ vậy thôi, chứ không phải do cậu ta đã ru được anh ngủ đâu.Không bao giờ…
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
05.


Một buổi sáng tinh mơ, Nhật Hoàng đang ngồi bàn công chuyện đất đai với một người khách làm ăn từ xa ghé qua nhà.Cậu khá ưng ý mảnh đất và dự định sẽ đồng ý mua.

Nó nằm ở vị trí coi như khá đắc địa, mở thêm chi nhánh cửa hàng ở đó cũng không tồi.Cho đến khi vị khách chú ý đến mấy vết cào xước nhỏ xíu trên mu bàn tay cậu.Ông ta để ý thấy sắc mặt cậu đang vui, liền bạo gan hỏi về nó."

Tay của cậu cả Hoàng đây không biết là bị làm sao vậy?"

Bàn tay đang lật giấy tờ đất của Nhật Hoàng khựng lại một nhịp.

Rồi cũng không giấu giếm gì, cậu vô thức hơi cong môi cười khi kể về chuyện đó."

Dạo gần đây tui nuôi một con mèo.

Hôm qua cắt móng, lỡ làm đau em nó nên bị cào thôi."

Vị khách gật gù, nhưng mọi chuyện không dừng ở đó.

Ông ta bắt đầu đưa miệng đi hơi xa, làm ra vẻ người hiểu biết nhiều."

Mèo là thú hoang dã, khó lòng mà thuần.

Nuôi trong nhà chỉ tổ quậy phá, ăn thì chảnh, ngủ thì chiếm chỗ, đêm xuống lại kêu gào như ma tru quỷ réo."

"Cậu cả đây đã trăm công ngàn việc, tui khuyên cậu đừng làm mình cực thêm."

Nhật Hoàng cau mày, một góc tờ giấy trong lòng bàn tay cậu bị bóp nhăn nhúm như cái nấm mèo.Cậu gõ nhẹ những ngón tay lên bàn, giọng nói lành lạnh hệt như lớp mây mù buổi sáng còn chưa tan hết ngoài kia."

Thôi, ông về đi."

Vị khách ngẩng phắt đầu lên, hoang mang hỏi lại."

Dạ?!"

"Miếng đất này, tui coi kỹ lưỡng rồi, tui không ưng ý."

" Nhưng mà hồi nãy…"

"Thằng Tí đâu, ra tiễn khách cho cậu."

Không kịp để vị khách nọ nói thêm lời nào, Nhật Hoàng đã quay người đi ra khỏi phòng tiếp khách.Cậu đi về phòng ngủ.

Cậu cũng chẳng hiểu sao mình lại tự dưng thấy tức và làm vậy, nhưng cậu muốn làm.Một mảnh đất thôi mà?

Không đáng lo.

Điều làm cậu cả nhà họ Đỗ thấy hơi nao nao trong lòng là…"

Không biết nó còn đau không?

Hồi sáng ăn cũng ít."

Cậu nghĩ ngợi, vô thức tăng nhanh bước chân đi về phòng ngủ hơn.

Cậu phải xem xét cái cẳng nhỏ xíu mà hôm qua cậu cắt móng và lỡ tay làm xước.Khi cậu mở cửa, Ngố đang cuộn mình trên đống vải sạch được lót trong góc.

Nó nằm ngửa, cái bụng sữa tròn ủm phơi ra ngoài.Nhật Hoàng bước rón rén như một thằng đột nhập trái phép ngay trong chính căn phòng ngủ của mình.Thân người cao lớn ngồi xổm xuống bên cạnh cục bông nhỏ đang say giấc.

Cậu cẩn thận hết mực, dùng hai bàn tay nâng cái thân nhỏ xíu đó lên, như thể đang nâng niu một kho báu quý giá nhất trên đời.Ngố chỉ hơi hé mắt ra đôi chút, rồi hầm hừ dụi dụi đầu, ngủ tiếp ngay trên hai bàn tay của Nhật Hoàng.Cậu mang nó đến giường, ngồi xuống rồi đặt nó vào giữa lòng mình, ngó nghiêng kiểm tra.Cái măng cụt được lau chùi mỗi ngày và chỉ bước trên thảm nên rất sạch, màu hồng hào mạnh khỏe.

Có một đường xước rất mảnh, gần như đã khép miệng lành lại luôn rồi.Nhật Hoàng dùng ngón tay cái vuốt ve chỗ xước đó, giọng nói mềm đi và ấm áp hơn mọi khi thật nhiều."

Xin lỗi em, tui chưa quen tay nên vụng về quá.

Không có lần sau đâu."

Dù cậu không biết tại sao mình đột nhiên lại trở nên mềm yếu như vầy với một con mèo, nhưng cảm xúc cứ cuộn lên từ sâu trong đáy lòng.Cậu bật cười một tiếng, lại vuốt vuốt cái mũi mèo."

Tui vừa quăng một miếng đất chỉ vì người ta nói xấu em đó, còn em thì ngủ ngon lành o o à."

"Meo…"

Tiếng kêu ậm ự, mang theo sự bực bội vì bị phá giấc ngủ vang lên.

Nhóc con oằn mình tới lui trên bàn tay to lớn, dùng hai chân trước che hai lỗ tai lại để tiếp tục ngủ."

Chê tui nói nhiều hả?"

"Meo…"

"Ừ, ừ, biết rồi.

Xin lỗi vì đã nói nhiều nha, ông vua."

Nhật Hoàng lại cười, đặt Ngố xuống tấm nệm mềm trên giường.

Nếu không mắc công chuyện phải đi ra ngoài liền, chắc hẳn cậu đã đặt cục nợ lên ngực rồi đánh một giấc ngủ trưa.Khi đang đứng trước cửa tủ và lựa áo sơ mi, ánh mắt cậu vô tình quét qua góc phòng và thấy một cái áo của mình nằm chỏng chơ ở đó."

Dạo này mình có mặc cái áo đó đâu?

Sao nó ở đó?"

Lắc đầu để xua đi những suy nghĩ bắt đầu trở nên viển vông, Nhật Hoàng nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài.

Cậu muốn hoàn thành công việc nhanh rồi về nhà sớm.Ở nhà, có bé khờ chỉ biết kêu ngao ngao đợi cậu về, và cậu sẽ không để đứa bé đó phải đợi lâu.Đôi mắt hoa đào trước khi ra khỏi cửa còn nán lại một lúc, nhìn cái cục lốm đốm đang lần mò tìm đường chui vô cái mền."

Tui sẽ về sớm thôi, về với em."
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
06.


Mấy hôm nay Nhật Hoàng có việc phải đi xa tận ngoài tỉnh.Đây cũng là lần đầu tiên cậu ngủ lại một mình kể từ khi nhặt được Ngố về.

Nghe thật giống đứa con nít, nhưng cậu đã mất ngủ vì nhớ con mèo của mình.Thế là thằng Tý, gia đinh trong nhà, trước đã bận, nay còn phải ôm thêm việc, nó phải dùng cái vốn chữ ít ỏi của mình để viết thư cập nhật tình hình cho cậu cả nghe về "cục vàng" của cậu.Nhật Hoàng thỉnh thoảng lại viết thư gửi về nhà, nhưng không phải để hỏi nhà cửa ra sao hay ruộng đất thế nào..."

Con mèo của cậu sao rồi?

Nhớ phải thay nước sạch mỗi ngày cho nó, cá khô cho ăn loại phơi khô thật khô, không ướp muối.

Cậu có đặt riêng trước lúc đi rồi, người ta đem tới chưa?

Cho ăn mỗi ngày ba cữ, không được nhiều hơn hay ít hơn.

Vô cho ăn xong phải khép cửa lại liền, đừng để nó chạy ra ngoài, lạc.

Còn nữa..."

Tý chỉ biết đọc, chứ viết thì chữ đực chữ cái, nên nó cố gắng viết cho gọn nhất có thể để khỏi mất công sai chính tả nhiều.

Cậu đỡ bực mình, còn nó đỡ phải mất công suy nghĩ."

Thưa cậu, mặp ù nù à."

Cả trang giấy bự tổ chảng, chỉ vỏn vẹn được mấy chữ như vậy, còn sai lên sai xuống, thế mà vẫn khiến Nhật Hoàng hài lòng và an tâm tiếp tục công chuyện đang dang dở.Có lúc cậu không ngủ được, phần vì lạ giường lạ chỗ, phần còn lại là do bàn tay bên phải để ngửa ra hệt như mọi khi, nhưng chẳng có cái thân nhỏ xíu nào đi tới cuộn mình nằm lên.Cậu nằm chăm chú nhìn lên trần nhà trống hoác, nghĩ miên man."

Chắc móng không ai cắt cho dài lắm rồi..."

"Vướng vô mấy sợi chỉ thừa trên giường không ai gỡ ra cho lại kêu oai oái..."

"Cá khô không biết có tách xương ra cho không, hay tụi nó cắt cho ăn đại, ăn đùa, ngày mai phải dặn vô thư mới được..."

"Nghĩ mới thấy, chỉ mập ra chứ chân cẳng hình như không dài ra mấy, mèo cũng bị còi xương hả?"

Nhật Hoàng cứ nghĩ mãi, xong lại vô thức bật cười một mình.

Cậu thấy mình thật ngộ, thật lạ lùng, cứ như đang tương tư chính con mèo mình nuôi vậy.Cậu chắc mẩm trong bụng, hẳn do đây là lần đầu tiên cậu nuôi một thứ gì đó ngoài những cái cây, nên mới hơi bồn chồn và vô thức đặt nhiều tình cảm, không có gì lạ hết, chắc chắn là vậy rồi.Nhưng khi nhìn những con khác, cậu vẫn thấy chúng xấu và chẳng muốn lại gần tẹo nào.

Trong vô thức, cậu cứ so sánh Ngố với những con mèo lạ, và vô thức đưa ra kết luận chắc như bắp: chẳng có con nào đẹp bằng Ngố của nhà cậu."

Tỉnh lại giùm tao đi Hoàng ơi, nó có biến thành người được đâu chứ..."

Giấc ngủ say kéo đến khi những tiếng meo meo tưởng tượng vang lên bên tai Nhật Hoàng.

Cậu chìm vào cõi mơ với nụ cười mỉm trên môi.Trong khi đó, ở nhà, nơi cậu không hề hay biết...---Nửa đêm, bọn gia đinh đã kéo nhau chốt cửa, cài then rồi ngủ say khò khò cả.

Chúng nó không hề hay biết, trong phòng của cậu cả nhà mình đã đèn đuốc sáng trưng tự bao giờ, bên trong đang có một người lạ... mà cũng không lạ lắm.Huy đứng trước cửa tủ quần áo mở toang của Hoàng, nhớ lại cách anh đã nhìn cậu mặc quần áo rồi vụng về mặc vào theo.Hơi dài hơn chân tay anh một xíu, nhưng không sao, kéo lê lết trên sàn nhà thì cái bị dơ cũng là quần áo của cậu ta, liên quan gì đến anh?Dạo này Huy không kiểm soát được hình dạng con người của mình tốt lắm.

Ban ngày thì không sao, anh chỉ hay bị biến thành người vào lúc nửa đêm.

Đang mê man ngủ, mở mắt ra là đã thành con người rồi."

May là cậu con người không có ở nhà..."

Nếu không, anh chẳng biết làm sao, có lẽ Hoàng sẽ coi anh là ăn trộm, sút thẳng ra khỏi cổng luôn.Còn nếu anh nói..."

Tui là con mèo của cậu!

Thiệt đó!"

Quá tuyệt vời, một vé vô thẳng nhà thương điên cho đến mãn kiếp người...

à không, mãn kiếp mèo.Huy lững thững đi đến góc phòng, giơ cả bàn lên giống như lúc còn làm mèo, đẩy cánh cửa sổ ra.Mặt trăng đêm nay tròn vành vạnh, hệt như những hạt trứng cá trong món cá khô xé vụn anh ăn lúc trưa.Anh ngồi bên bệ cửa sổ, hai tay ôm lấy hai bên má, suy tư.Không được, anh không muốn bị đuổi khỏi nhà rồi lại quay về những ngày tháng lang thang bị chó rượt bên bờ sông tí nào...Nếu may mắn lại được chủ mới lượm về, chắc gì người đó đã đẹp trai được như Hoàng..."

Không phải lo nghĩ cái đó!

Trời ơi!"

Huy lắc mạnh đầu qua lại hệt như con mèo lắc thân mình khi vừa tắm xong, xua đi nước còn đọng lại trên bộ lông, còn anh làm vậy để quăng đi những suy nghĩ tào lao trong đầu."

Đúng rồi!

Phải soạn sẵn thoại chứ!"

Chuẩn bị sẵn thoại để nếu có bị phát hiện thì đến lúc đó thoại tuôn ra ào ào, biết đâu nguy cơ bị đuổi đi sẽ giảm xuống một chút.Nhà biên kịch đại tài bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Đôi tai mèo và cái đuôi chưa kịp biến mất khẽ đung đưa rồi lại ngoe nguẩy.Có vẻ đêm nay, cục bông nhà cậu cả Hoàng sẽ có một đêm không ngủ.
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
07.


Sau những đêm dài mất ngủ vì nhớ cục nợ của mình, cậu cả Nhật Hoàng cuối cùng cũng đã được về nhà.Mặc kệ đám gia đinh đang tíu tít hồ hởi, cậu sải những bước thật dài đi về phía phòng ngủ ở cánh phía tây.Cánh cửa phòng ngủ vừa bị đẩy mở.."

Meo!

Meo!"

Cái thân hình nhỏ xíu xiu mà Nhật Hoàng thương nhớ suốt những ngày qua gấp gáp lách ra khỏi khe cửa, vừa kêu réo um sùm vừa duỗi thẳng hai chân trước, cào lên ống quần tây của cậu.Cậu bật cười, đưa tay xuống ẵm Ngố lên, để cái đầu lắm lông cọ cọ từng cái thật mạnh lên cằm mình."

Ngố có nhớ tui không?"

"Meo..."

Tui cũng nhớ em.Cậu muốn đáp lại như thế, nhưng tự dưng lại thấy thật ngượng miệng, bèn gãi gãi cái cằm nhỏ xíu khiến cục bông phát ra những tiếng rừ rừ thoải mái.Có lẽ hành động đó là thay lời cậu muốn thủ thỉ.

Tui đã về với em rồi đây.Nếu nói ra thành lời, chắc nó cũng chẳng hiểu được, dù sao thì cũng chỉ là một con mèo thôi mà, cậu tự nhủ như thế.Nhật Hoàng ôm Ngố đi vào phòng, kiểm tra chén nước, chén đựng cá khô."

Thiếu một giọt nước sạch, cậu lôi ra sân đánh tơi bời hết cho chừa."

Đám gia đinh may mắn thoát được một kiếp nạn, vì cá khô vẫn đầy ụ trong chén và nước mới thay vẫn còn trong veo.Cậu thả nó lên giường.

Nhóc nhỏ ngoan ngoãn ngồi khoanh chân ở mép giường, liếm láp bàn chân trước, đôi mắt tròn tròn nhìn cậu chăm chú.Sau khi đáp lại cái nhìn đó bằng một nụ cười, cậu chậm rãi mở tủ quần áo, tìm một cái áo thoải mái để thay.Và ngay lập tức khựng lại trong giây lát.Trong trí nhớ của một người kỹ tính, Nhật Hoàng chắc chắn rằng bản thân chưa bao giờ để tủ quần áo mình như một bãi chiến trường thế này.

Tủ của cậu luôn được phân ra từng ngăn một cách vô cùng trật tự: sơ mi, đồ ngủ, quần tây, đều có chỗ riêng.Vậy mà bây giờ nó lộn xộn tới mức khiến mí mắt cậu giật giật, giống như ai đó đã lấy ra, mặc, rồi ném đại ném đùa vào tủ.Cậu còn có thể chắc rằng cái đứa đã đụng vào quần áo của cậu hẳn là rất ngu, nó thậm chí còn không móc được cái áo nào vào móc phơi cho ra hồn."

Mình kêu thằng Tí vô cho mèo ăn, chứ có kêu nó lục lọi banh cái tủ ra đâu ta?"

"Mà nó lục lọi làm gì?"

Chậm rãi bước lùi ra khỏi cánh cửa tủ, ánh mắt Nhật Hoàng quét nhanh qua thân hình nhỏ đã nằm vật ra giường, đang tự chơi ngoan với một góc mền."

Em làm sao mà biết mở tủ được, đúng không?"

Nhật Hoàng tự đặt câu hỏi, rồi tự thấy mình làm công chuyện nhiều quá nên đầu óc điên điên, con mèo làm sao mà mở tủ ra được cơ chứ?Chắc chắn là do thằng Tí, lát nữa phải xách lỗ tai nó hỏi cho ra lẽ mới được.Cậu xoay người đi, bắt đầu từ từ thay một bộ đồ khác.

Mà không hề để ý rằng, lúc câu hỏi được đưa ra, cái sống lưng nhỏ xíu kia đã khựng lại một chút vì chột dạ trước khi tiếp tục chơi đùa.---Huy ôm cái góc mền bằng hai chân trước, vừa cắn vừa dùng hai chân sau đạp đạp, anh cố chơi để xua đi nỗi sợ vừa bùng lên trong lòng."

Có mấy cái áo!

Làm gì mà kỹ dữ thần vậy!"

Anh đã tưởng rằng cậu sẽ xách gáy anh lên mà hỏi cho ra lẽ."

Lần sau phải dòm cậu ta xếp quần áo để học theo mới được..."

Dù có lẽ bí mật sẽ không giấu được bao lâu nữa, nhưng anh mặc kệ, được ở trong nhà, được ăn cá khô bữa nào hay bữa đó.Lỡ đâu mai mốt bị nhét vô nhà thương điên, không biết trong đó người ta cho ăn cái gì nữa... nghĩ tới thôi là thấy não hết cả ruột gan ra.Anh chán nản nằm bất động, cái đuôi bông vỗ từng nhịp lên mặt nệm, suy nghĩ miên man về một tương lai đen thùi lùi khi bị phát hiện."

Sao vậy?

Lúc nãy vẫn còn vui lắm mà?"

Giọng nói trầm khàn ấm áp của cậu con người vang lên, khiến Huy giật mình ngóc đầu ngồi dậy.Hoàng đã tắm xong rồi, cậu để trần thân trên, trên tóc vẫn còn vắt một cái khăn bông.

Cậu nằm xuống bên giường, đem Huy để lên bụng mình.Cậu vuốt vuốt những cái ria mèo của anh, trêu ghẹo."

Không có tui ở nhà, em ăn không ngon miệng há?"

Huy không suy nghĩ được gì nữa ráo, chỉ còn cảm nhận được da thịt nóng rẫy dưới bốn cái đệm thịt của anh.Tương lai xa xôi kia, vào lúc này dường như chẳng còn quan trọng.

Anh nằm xuống, dụi đầu vào lòng bàn tay to lớn kia.Tiếng cười nghe hay thật hay đó vang lên, khiến anh thấy thật thoải mái.

"Ừ, đêm nay hai đứa mình đều được ngủ ngon rồi."

Căn phòng tối đen như mực khi Hoàng tắt đèn, nhưng Huy không thấy sợ chút nào.Anh đang ở nhà rồi, "nhà" của anh đã về đến nơi, và ôm lấy anh vào lòng rồi đây mà.
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
08.


Trời đã về khuya, căn phòng ngủ của cậu cả nhà họ Đỗ nằm ở cánh Tây đáng lẽ đã phải tắt đèn im ắng.

Nhưng hôm nay, thật lạ lùng khi ánh đèn dầu đã tắt từ lâu lại đột ngột bật sáng từ bao giờ.Nhật Hoàng cởi trần thân trên, chỉ mặc một cái quần ngủ dài bằng lụa.

Cậu ngồi bên mép giường, hai chân tách rộng đầy thoải mái, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.Gương mặt vốn dĩ hiền hòa, khi không nở nụ cười lại sắc lạnh đến mức khiến người ta nổi da gà.Ánh mắt cậu dán chặt vào thằng đàn ông không biết từ cái xó xỉnh nào chui ra mà giờ này lại xuất hiện trong phòng mình.Cậu giật mình thức giấc khi anh ta đang lục lọi tủ quần áo của cậu.Mở đèn lên một cái, hết đường chạy.Lại còn mặc quần áo của cậu nữa?Đi ăn trộm ăn cắp mà còn cởi chuồng ha?

Ít nhất cũng phải tôn trọng chủ nhà một xíu đi chứ?Thấy người kia khụt khịt mũi khi mùi thuốc lá đắng ngắt bắt đầu len lỏi, Nhật Hoàng vô thức dập điếu thuốc bản thân chỉ mới rít được vài hơi.

Cậu không hiểu sao mình lại làm vậy.Rồi cậu chậm rãi cất giọng.Giọng nói lạnh tanh, dửng dưng và xa cách của cậu vang lên, cắt một đường sắc ngọt vào trong gian phòng im ắng."

Ba giây.Giải thích cho tui, anh là thằng nào?

Tại sao lại ở đây giờ này?Không giải thích được cho rõ ràng rành mạch, tui đá anh vô nhà thương điên hoặc là vô tù ngồi mọt gông."

Người kia cúi đầu, mân mê vạt áo, lặp lại câu giải thích của mình từ nãy đến giờ lần thứ ba.

Giọng nói sợ hãi ban đầu giờ đã trộn lẫn chút bất lực và bực bội."

Đã nói tui là con mèo của cậu mà!

Thiệt đó!"

Nhật Hoàng nhếch môi cười khẩy.

Nhìn cái đuôi quất qua quất lại một cách đầy bất an, và đôi tai mèo trắng lốm đốm chấm đen khẽ giật giật thì đúng là không giống đồ giả.Nhưng cậu có tin không?

Không tin, cậu không muốn tin!Con mèo cậu nuôi biến thành con người, biến thành một thằng cha đàn ông?

Nó hoang đường và vô lý hơn cả việc một con heo nái biết leo cây hái dừa."

Ừ, vậy cứ chờ mà vô nhà thương điên đi."

Có lẽ vì bực tức, anh ta quát khe khẽ, với cái tông giọng đầy uất ức.."

Sau lưng cậu có hai cái nốt ruồi!

Ngay dưới bắp chân cũng có!

Được chưa?!"

"Sao anh biết…"

Nhật Hoàng vô thức hỏi lại, dù cái đầu minh mẫn của cậu đang gào thét: Do ổng là biến thái chứ gì nữa!

Ngày nào ổng cũng rình đó!Nhưng cậu vẫn hỏi."

Tại… tại ngày nào tui cũng nhìn thấy mà…"

Người kia lí nhí nhỏ xíu hệt tiếng muỗi kêu, như thể đang chột dạ vì bị phát hiện làm điều xấu xa.Điệu bộ đó khiến cậu vô thức nghĩ đến con Ngố, đứa nhỏ mỗi lần làm bể bình bể chén đều gục đầu xuống diễn cái nét tủi thân, giống như cả thế gian này mới sai với nó.Và lần nào Nhật Hoàng cũng tan chảy trái tim trước điệu bộ đó, không có lần ngoại lệ nào.Chẳng lẽ… cái người trước mặt…Cơn giận trong lòng cậu đột nhiên nguôi đi như nước sông rút khỏi bờ sau mùa mưa, dù tâm trí vẫn thật sự chưa tin mấy.

Nhưng một phần nào đó trong trái tim cậu thì có, nó không muốn làm con người đang đứng trước mắt đây phải buồn hay sợ hãi.Chưa kịp để cậu phản ứng gì thêm, người đó đã tự động bước đến gần.

Đôi chân trần lướt nhẹ tênh và uyển chuyển trên mặt gỗ.Và dừng trước mặt Nhật Hoàng.Cái đuôi mèo trắng lấm tấm những chấm đen như những hạt mè đen thật lớn, chậm rãi quấn lấy cánh tay của cậu.Lớp lông cọ vào làn da trần, nhột nhạt và ngứa ngáy vô cùng.Giọng nói mềm mại lúc này nghe sao mà tủi thân như sắp khóc, buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn.Nhìn thật rõ, dưới ánh đèn dầu leo lét, sống mũi nho nhỏ và cao thật cao…Và đôi mắt.Không phải đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh, hay nhỏ xíu giống đôi mắt của một con mèo con nữa.Nó có màu nâu trà trong veo, hai mí rõ rành rạnh, hàng mi dày thẳng xuống, tạo thành một cái bóng nho nhỏ trên gò má mịn màng.Đôi mắt giống như hai viên ngọc thạch giữa đêm đen ấy, lúc này long lanh ánh nước.

Nhật Hoàng ngơ ngẩn dõi theo, vô thức nghĩ rằng, biết đâu nếu đưa tay ra lúc này, sẽ hứng lấy được một giọt sương mai chuẩn bị rơi ra từ trong đó."

Tui là con mèo của cậu mà…"

Người đó lặp lại lần thứ tư."

Dù bây giờ tui là Huy, chứ không còn là Ngố nữa…

Nhưng tui vẫn là con mèo của cậu…"

Của cậu.Nhật Hoàng mấp máy môi theo hai từ đó.

Cơ thể cậu chết cứng, còn cái đầu luôn tự nhận là minh mẫn thì trì trệ không vắt óc nổi nữa.Chuyện một con mèo tự dưng biến thành người… chắc là có thật rồi…
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
09.


Sau một đêm thao thức, nghi ngờ thế gian, nghi ngờ chính bản thân mình, nhưng tuyệt đối không nghi ngờ con mèo kia.Nhật Hoàng đã tạm thời chấp nhận việc Ngố từ em bé dễ thương nhất trên đời biến thành một thằng đàn ông tên là Huy.Và cậu nhanh chóng phát hiện ra một sự thật còn phiền hà hơn gấp bội lần.Đó chính là, dù thân hình đã biến thành một con người, nhưng đầu óc anh ta vẫn là một con mèo, vẫn hành xử như một con mèo.Không biết tự tắm rửa, thậm chí còn không chịu ngủ riêng...Ban đầu, cậu còn cố gắng đặt ra một số quy định cho rõ ràng.“Anh nằm trong góc cho tui, tốt nhất là dính cái người anh vô vách luôn, đừng để đụng trúng người tui.”

Sự thật chứng minh rằng, lời răn đe đó cũng chỉ là gió thoảng qua tai.

Vì sáng hôm sau, luôn luôn là cảnh tượng cái gối ngăn cách tội nghiệp giữa hai người không biết đã bị ai đá bay xuống sàn, nằm chỏng chơ.Còn Huy thì rúc vào lòng Nhật Hoàng, đôi tai mèo bông xù cọ lên cổ cậu, và cái đuôi quấn lấy cánh tay, khiến da thịt cậu ngứa ngáy râm ran.Sau vài lần đuổi ra không thành, cậu đã chấp nhận điều đó rất đỗi tự nhiên, như thể đó là chuyện bình thường nhất trên đời, mặc dù chính cậu cũng không hiểu nổi tại sao.“Cũng là mèo của mình thôi mà, đúng rồi...

Mặc dù bây giờ cái thân có hơi khác khác, nhưng vẫn là mèo của mình.”

Nhật Hoàng tự thôi miên chính mình và đã thành công, cậu rất mừng...Nhưng chuyện ngủ nghê thì cũng chỉ là chuyện vặt so với chuyện đi tắm.Nhật Hoàng không hiểu tại sao anh ta lại không thể làm được một chuyện đơn giản như vậy?Nhúng mình vô cái thùng nước, kì kì cọ cọ vài cái cho có lệ là xong thôi mà.

Là mèo chứ có phải bị ngu đâu mà không biết.Giống như lúc này, cái đuôi mèo của Huy quất qua quất lại trong không trung, đôi môi mỏng trề ra, chất giọng phụng phịu mang đầy tính thanh minh:"Tui không biết tắm, nhưng không tắm cũng được mà... ngày nào tui chẳng tự liếm lông?"

“Bây giờ anh còn tự liếm lông được hả?

Anh liếm tui coi coi?!”

Nhật Hoàng gào lên trong lòng, còn đôi mắt thì đảo tứ phía, nhìn vào mọi ngóc ngách trong phòng ngoại trừ gương mặt kia.Cậu tự nhủ một trăm lần trong đầu là không được nhìn.

Cậu có cảm giác mình sẽ mềm lòng và sẽ tự tay tắm cho anh như một đứa hầu thật sự."

Nhưng giờ anh là con người rồi, anh phải..."

Được rồi, cậu có lỡ liếc mắt xuống và nhìn một cái, có một cái thôi, có vấn đề gì đâu.

Chẳng lẽ Huy có phép thuật thôi miên chắc?"

Đi theo tui... tui làm mẫu cho anh coi một lần thôi đó."

Bàn tay từ trước đến giờ chỉ quen xoay bút máy ký giấy tờ mua đất, bây giờ đang dính đầy xà bông bồ kết.Những lọn tóc đen bóng mềm mại trượt qua kẽ tay Nhật Hoàng, lạ lùng thay lại làm cậu cảm thấy dễ chịu đến lạ.Người kia ngoan ngoãn ngồi bó gối trong thùng nước, nhắm nghiền mắt và mím cả môi lại."

Nhắm cho chặt mắt vô chưa?"

"Rồi!"

Câu trả lời to rõ và dõng dạc như một đứa con nít trả lời thầy giáo khiến cậu cảm thấy hài lòng, vô thức cong cong khóe môi."

Nhưng mà cậu gội như vậy tui có thấy gì đâu mà học theo?"

"Thì khỏi cần học!"

Nhật Hoàng trả lời một cách cọc cằn trong khi múc nước sạch và rửa trôi bọt xà bông.Từ giờ tui gội cho là được chứ gì.Để hoàn thành vai trò người cha bất đắc dĩ, cậu còn phải lau khô người, mặc quần áo vào của cậu vô cho anh.Cứ tưởng là xong ở đó rồi...Nhưng nhìn người kia kéo lê kéo lết cái ống quần dài hơn chân trên sàn nhà, tự nhiên cậu thấy chướng mắt không chịu nổi."

Lại đây."

Con mèo ngoan ngoãn lạch bạch đi đến gần.

Nhật Hoàng nhìn quanh, trong phòng cậu không có thước dây để đo.

Chắc chắn rồi, tưởng đây là cái tiệm may hay gì?"

Dang tay ra."

Cậu đo bằng chính cánh tay mình, vòng qua eo hông, còn chiều cao thì tự mình cầm chừng.Nhật Hoàng nhìn mấy số đo do mình tự ghi lên giấy, chán nản suy nghĩ miên man.“Lòi đâu ra thêm cái miệng ăn nữa vậy không biết?

Còn phải sắm sửa này nọ nữa chứ.”

Nhưng cảm giác đi làm kiếm tiền để phục vụ cho một điều gì đó rõ ràng, cũng được quá chứ ha.Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, Huy đang cố gắng trèo lên cái nóc tủ."

Xuống!

Té bây giờ!"

Rầm!

Bang!Không chỉ té một mình, còn kéo theo cái bình gốm mới toanh ở góc phòng té chung."

Thấy chưa?!"

Xem chừng, cuộc sống sau này của cậu cả nhà họ Đỗ sẽ không yên ổn chút nào rồi.
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
10.


Hôm nay Nhật Hoàng có việc.

Sau khi lo cơm nước, tắm rửa cho cục nợ ở nhà xong xuôi, cậu thay quần áo tươm tất rồi ra ngoài.Sẵn tiện ghé vào tiệm may riêng của gia đình để may một vài bộ quần áo mới.Dì Tư, người thợ may lành nghề, đã may quần áo cho cậu từ nhỏ đến giờ, hoang mang nhìn tờ giấy có viết số đo cậu đưa tới, rồi lại nhìn cậu.May quần áo cho cậu cả bao nhiêu năm, đây là lần đầu dì thấy cậu không những sụt ký mà còn lùn xuống nữa chứ?Như thể đọc được suy nghĩ của dì, Nhật Hoàng khẽ nhíu mày, lên tiếng."

Dì đừng nghĩ tào lao, không phải may cho tui đâu."

"Dạ dạ, vậy quần tây, sơ mi, đồ ngủ lụa trong này mỗi phần may một cái hay sao thưa cậu?"

"Mười…

à không, hai mươi đi.

Đừng để trùng nhau, làm xong cứ gửi đến nhà tui như mọi lần."

Sau lời nói gãy gọn đó, cậu bỏ lại dì Tư đang đứng như trời trồng phía sau lưng mà thong dong ra khỏi tiệm.Vốn định về thẳng nhà, nhưng khi đi ngang qua chợ, thấy người ta rao bán bánh trái, kẹo mứt, Nhật Hoàng lại hơi khựng người lại.“Thành con người rồi vẫn ăn cá khô tối ngày, không biết có chịu thử mấy cái khác không?”

Rồi cậu quyết định ghé vào mua mỗi thứ một ít.

Đúng vậy, rất ít thôi.Ít đến nỗi con Lụa và thằng Tí ở sau lưng cảm thấy hai cái nách của tụi nó muốn rụng xuống đất luôn tới nơi.Mà rụng thiệt cũng không cúi xuống lượm được, do hai tay tụi nó đều bị nhồi đầy túi lớn túi nhỏ.Khi cậu mua thêm vài cái bánh nếp và định quay sang đưa cho hai đứa cầm, Tí lắc đầu nguầy nguậy."

Hết tay rồi cậu ơi, hết tay rồi…"

“Ờ, hết tay rồi hả?”

Cậu nhét cả cái quai cầm của túi bánh vào giữa hai hàm răng nó."

Cắn cho chặt, rớt mất là cậu bẻ răng."

Rồi lại đút hai tay vào túi quần, đi ngắm nghía mấy cái bánh chiên ở xa xa bên kia.

Hai đứa gia đinh lần đầu tiên cảm thấy bọn nó là gia đinh khổ nhất trên đời."

Tự nhiên cậu thèm ăn dữ vậy mậy?

Lần đầu tiên tao thấy cậu mua bánh trái mà nhiều cỡ này luôn á?"

Thằng Tí chịu thua, do nó không còn rảnh miệng đâu mà trả lời.Không ai biết, nguồn cơn cho sự “thèm ăn” bất chợt này của Nhật Hoàng đang nằm ngửa bụng vô cùng thoải mái trên giường của cậu.Một chân thòng xuống đất, cái đuôi mèo bông vỗ bồm bộp lên mặt nệm một cách mong chờ và vui vẻ.Không hiểu sao, Huy có cảm giác mình sắp có được một bữa ăn ngon, rất ngon.---Buổi tối, sau khi cuối cùng cũng giải thoát cho cặp nách tội nghiệp của hai đứa nhỏ, Nhật Hoàng dẫn anh lại cái bàn đã chất đầy bánh trái trong phòng.Huy ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cậu, sát rạt.

Anh tò mò nghiêng đầu nhìn mấy thứ trên bàn, cái đuôi quấn lấy cánh tay rắn chắc của cậu.Cậu mỉm cười.

Dù chỉ đang bóc vỏ một cái bánh ú, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú từ đôi mắt màu trà tròn vo kia, Nhật Hoàng lại có cảm giác như thể bản thân đang làm một điều thần thông quảng đại nhất thế gian.Khi lớp lá chuối cuối cùng được bóc ra, để lộ bên trong là một cái bánh tròn tròn, méo méo, màu trắng đục của gạo nếp, cái đuôi đang quấn chặt lấy tay cậu nới lỏng ra đôi chút.

Giọng nói uể oải, trộn lẫn một xíu xiu thất vọng vang lên.."

Ủa?

Không phải cá khô hả?"

Nhật Hoàng: "….."

Cậu bật cười đầy bất lực, búng nhẹ lên đôi tai mèo kia khiến nó khẽ giật giật.“Khờ, cá khô ai lại đi gói trong lá chuối.

Này kêu là bánh ú, ăn thử đi.”

Huy khụt khịt mũi hệt như khi còn làm con mèo, ngửi mùi hương thơm kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong không khí.Anh nhìn cái bánh mà cậu đưa ra trước mặt mình.

Anh không đưa tay ra lấy, mà cúi đầu xuống, ăn ngay trên tay cậu, cắn lên phần chóp của cái bánh, để lộ phần nhân dừa bên trong.Tay Nhật Hoàng cứng lại trong chốc lát, nhưng cậu không rụt tay về, yên lặng để Huy gặm nhấm, thưởng thức cái bánh ngay trên tay mình.Cậu không bất mãn, cũng không cảm thấy mình như một đứa hầu.

Cậu thấy rất vui, một niềm vui lạ lùng, không biết từ đâu ra và cũng không sao giải thích cho được.Giọng cậu cất lên khi Huy đã ăn được non nửa cái bánh, khàn khàn..“Ngon không?”

“Ngon!”

Con mèo đáp lại Nhật Hoàng bằng một tiếng reo vui sướng.Thế là, cậu cả ngồi yên lặng trên ghế, bóc vỏ hết cái bánh này đến cái bánh khác cho anh.

Cái nào không vừa miệng nên anh chỉ cắn một miếng, cậu sẽ ăn hết phần còn lại.Chỉ mong sáng hôm sau, một người một mèo của ngôi nhà này sẽ không bị đầy bụng khó tiêu thôi…
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
11.


Trưa hè, gió thổi mát rười rượi, một người một mèo ngồi bên ngoài mái hiên.Nhật Hoàng cẩn thận hết sức cắt tỉa từng cái móng tay cho Huy, còn anh thì ngồi ngoan bên cạnh, cái đuôi mèo như một thói quen quấn bên cánh tay cậu.Chỉ là, thỉnh thoảng anh sẽ tò mò ngó nghiêng ra cổng khi nghe tiếng cười nói, tiếng reo hò bên ngoài.Dù đang tập trung cao độ, Nhật Hoàng vẫn cảm thấy được điều đó.

Cậu không ngẩng lên, chỉ đưa một tay vuốt vuốt đôi tai mèo kia.“Muốn ra ngoài chơi hả?"

Huy không trả lời, nhưng những tia sáng ánh lên trong đôi mắt màu trà tròn vo kia đã thay anh trả lời.Cậu tiếp tục cắt những cái móng tay xinh xắn, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ miên man.“Không để trơ trơ như vậy ra ngoài được, biết đâu người ta tống cả mình với thằng chả vô nhà thương điên...”

Một kế hoạch bất ngờ lóe lên trong đầu, cậu mỉm cười, chất giọng âm ấm vang lên:"Tối nay tui dẫn anh ra ngoài."

"Đi đâu?!"

Anh hỏi ngay mà không do dự."

Bí mật, đến tối sẽ cho biết."

Thật ra là tới một nơi chán phèo đó, nhưng được ra ngoài còn đỡ hơn là suốt ngày phải ru rú trong cái phòng ngủ nhỏ xíu mà.Sau khi để Huy mong ngóng hồi hộp, quấn lấy mình hỏi han cả buổi chiều, luẩn quẩn đi theo tới tuốt trong phòng tắm chỉ để hỏi, Nhật Hoàng cuối cùng cũng bắt đầu tắm rửa chuẩn bị cho anh.Cậu trầm ngâm đứng trước cái tủ quần áo mới toanh mà cậu mới sắm, chỉ để đựng quần áo cho anh, rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.“Áo sơ mi màu giống mình, quần tây cũng màu giống mình luôn, đẹp.”

Đang giúp anh mặc quần áo vô, nhưng tới phần cái quần thì có xíu vấn đề… vướng cái đuôi rồi.Cậu ngồi xuống, vỗ vỗ lên cái đuôi bông đang đung đưa qua lại vì vui vẻ và háo hức."

Cái này anh thu vô được không?

Không thì không ra ngoài chơi được đâu."

Người kia nghe cậu nói liền nhắm chặt mắt, cố gắng gồng người lại.

Nhật Hoàng nhìn mà cũng hồi hộp lây.Bùm.Cái đuôi biến mất như một phép màu, còn hai lỗ tai..."

Tai thì tui không làm được…"

Huy ủ rũ lên tiếng.

Anh đã cố gắng nhưng chúng chỉ giật giật nhè nhẹ chứ không hề biến mất.Thấy anh buồn thiu, Nhật Hoàng không nhịn được mà cong môi cười."

Không sao đâu, đuôi thì chịu thua chứ lỗ tai thì giải quyết dễ như ăn bánh."

Đội một cái nón lên là xong."

Giữ chặt cái nón nghen, đừng để rớt xuống."

"Biết rồi!"

Con mèo kia đáp lại một tiếng đầy phấn khích.Hai người gần như là mặc đồ đôi, đi bộ một lúc thì dần dần ra khỏi con đường đất, bước lên con đường bê tông vững chãi hơn.

Những tiểu thư công tử ra ngoài chơi cũng xuất hiện tấp nập hơn.Nhật Hoàng lặng lẽ nắm lấy bàn tay Huy, áp sát vào bên hông mình.

Thấy anh cứ ngơ ngác nhìn bàn tay của hai người, cậu ho khan một tiếng, giải thích."

Tui sợ anh lạc thôi…"

"Ừm!"

Nghe cậu nói vậy, anh cũng thôi không nhìn nữa, mà dời mắt về phía những hàng quán còn mở về đêm.

Đôi mắt màu trà trong veo phủ lên một lớp ánh đèn lấp lánh.Điểm đến là một phòng trà nhỏ nằm ở góc đường, Nhật Hoàng có việc cần bàn bạc ở đây.Ánh đèn điện bên trong màu vàng dìu dịu, tiếng nhạc du dương, có những cặp đôi đang nắm tay nhau dưới sàn nhảy, từng bước nhảy theo điệu nhạc.Nhật Hoàng dẫn anh lại chỗ ghế ngồi có đãi bánh tây, xoa xoa đôi tai mèo qua cái mũ, cậu ngồi xuống trước mặt anh."

Chắc là sẽ hơi chán..."

"Không sao!"

Huy đáp lại liền tắp lự.

Anh vừa phát hiện ra một điều rất thú vị và kỳ lạ, có lẽ anh sẽ ngó nghiêng nghiên cứu nó một chút."

Ừm, vậy ngồi đây đợi tui.

Tui ở ngay phía bên kia, ngẩng đầu lên là thấy liền."

Cậu sải những bước chân dài về bên kia căn phòng, nơi mà mấy người bạn làm ăn đã chờ sẵn từ lâu.Dù nói chuyện, nhưng qua khóe mắt, cậu không lúc nào rời Huy.

Cậu thấy anh chăm chú nghiêng đầu dõi theo những người trên sàn nhảy, vô thức mỉm cười khi anh nhón thử một cái bánh quy trên bàn và ồ à thì thầm trong miệng vì nó ngon.Câu từ thì cứ tuôn ra bàn luận, đáp lời đến là lưu loát, nhưng Nhật Hoàng lại chẳng nghe lọt tai được chữ nào.

Cậu vô thức muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh, muốn đến bên con mèo của mình...“Không biết ngon dữ không mà ăn hoài vậy?"

Đối tác thấy cậu lơ đãng, cũng cố gắng nói nhanh hết mức có thể cho xong."

Vậy, chỗ này cậu cả thấy làm vậy được kh-"Không kịp để người kia nói hết câu, Nhật Hoàng đã đội lại nón rồi đẩy ghế đứng lên."

Ừ, quyết định vậy đi."

Người đối diện vô cùng ngơ ngác.

Lần đầu tiên sau bao năm làm việc chung, ông ta thấy cậu cả chỉ dỡ hợp đồng ra coi đúng một lần.Mặc kệ ông ta đang hoang mang ra sao, cậu thì đã đi ngược về phía bên kia của phòng trà rồi.Cậu lại ngồi xuống trước mặt anh, ngang tầm mắt.

Anh phải cúi đầu xuống nhìn cậu vì anh đang ngồi trên ghế."

Ngon không?

Bánh á, thấy anh ăn không ngớt miệng luôn mà."

Huy nhìn đôi mắt hoa đào cong cong như mảnh trăng non, rồi lại nhìn xuống nửa cái bánh còn trên tay mình."

A."

Anh đưa tới trước mặt cậu, cậu không chần chừ giây nào mà há miệng ăn."

Ngon không?"

"Ừ, ngon nhất trên đời."

---Vừa về đến nhà, Huy đã nằm phịch ra giường, tay chân dang rộng chiếm hết cả cái giường.Nhật Hoàng cất đôi giày vừa cởi ra cho anh vào góc, mở tủ quần áo của mình định bụng sẽ thay đồ.

Cậu vừa cởi được áo ra, Huy đã lên tiếng."

Hoàng."

"Sao?"

"Mấy người hồi nãy... người ta đang làm gì?"

"Mấy người nào?"

"Thì mấy người trong cái chỗ hồi nãy chứ mấy người nào!"

Cậu đặt cái áo vừa định mặc xuống, quay lại nhìn anh."

À, cái đó là khiêu vũ."

Anh cũng à lên một tiếng, rồi lại ngã bịch xuống giường, tiếp tục nằm."

Muốn thử không?"

Anh lại bật dậy."

Được hả?!"

"Được sao không, lại đây."

Nhật Hoàng thấy mình thật tào lao, tự nhiên lại đi khiêu vũ với một con mèo chẳng hiểu gì về sự đời.

Nhưng cậu vẫn đi ra giữa phòng rồi ngoắc ngoắc anh lại gần.Một tay nắm tay anh, một tay để lên eo, rồi dẫn dắt hai tay anh đặt lên vai cậu, tư thế khiêu vũ bài bản."

Anh đứng lên chân tui đi."

"Chi?

Nãy thấy người ta đâu có làm vậy?"

"Kệ người ta, làm vậy đảm bảo vui hơn nhiều."

Nghe thấy là sẽ vui hơn người ta, Huy làm theo liền.

Anh bước lên, hai bàn chân trần để phía trên chân cậu.Lòng bàn chân anh mát lạnh, áp lên bàn chân ấm áp của cậu.Toàn bộ sức nặng của Huy đang dồn lên người mình, nhưng lạ lùng là Nhật Hoàng chẳng hề thấy nặng.Cậu thấy đầy, trái tim cậu đầy.Cậu mang theo anh, di chuyển nhịp nhàng từng bước, trong khi Huy đang nhìn xuống bàn chân và ồ à vì ngạc nhiên.Nhật Hoàng chỉ cúi đầu nhìn anh, nhìn chăm chú, rồi nhanh chóng dời mắt đi, nhìn một góc nào đó trong phòng.Bởi vì nếu cứ nhìn hoài nhìn mãi như vậy, cậu nghĩ mình sẽ hôn...Hôn nhiều lắm.Hôn lên mi mắt đang cong cong vì vui thích của anh.Hôn lên đôi môi mỏng đang nhoẻn miệng cười thật đẹp.Cũng sẽ không bỏ sót lại nốt ruồi duyên dáng nằm trên gò má tròn trịa của anh.Dưới cằm anh hình như cũng có một nốt ruồi nữa?

Cậu không biết, vì cậu không dám nhìn thẳng.
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
12.


Kể từ sau đêm cả hai cùng khiêu vũ với nhau đó, anh mèo con của cậu cả Hoàng dường như có thêm sở thích mới.Đó chính là đứng lên chân cậu bằng cả hai chân trần, để cậu nhích từng bước một, đưa anh đi khắp ngóc ngách trong phòng.Nhật Hoàng cũng chiều theo hết sức.

Việc phải dang tay đón lấy Huy sẽ nhào đến mỗi khi cậu đứng lên dường như đã trở thành một phản xạ kỳ lạ của riêng cậu.Cách mà toàn bộ sức nặng của anh đổ dồn lên người, cách anh bật cười khanh khách vì vui thích mỗi lần họ làm vậy khiến lòng cậu nao nao vui sướng.Nó còn khiến cậu có thêm động lực luyện tập tăng cường sức mạnh.

Mỗi ngày phải chống đẩy thêm vài chục cái, cậu cũng không thấy đáng ngại gì.Sáng hôm nay cũng là một buổi tăng cường sức khỏe giống vậy.Cậu để trần thân trên, chống đẩy trong phòng.

Huy thì ngồi xếp bằng trên lưng cậu, cái đuôi mèo không cần thu lại nữa, vắt vẻo rũ xuống sàn, đung đưa qua lại theo từng nhịp lên xuống.Anh ôm một hộp bánh tây trong lòng, loại bánh mà Nhật Hoàng cất công trả cả tá tiền kêu người ta ra tận ngoài tỉnh kiếm mới có, gặm nhấm từng cái một.Thỉnh thoảng lại cúi xuống đút cho cậu nửa cái, hệt như đút bánh thưởng vậy.Chắc do vị ngòn ngọt dễ chịu từ cái bánh quy tan ra trong miệng, mà cậu càng tập càng hăng.Cả con người ngồi trên lưng, mà cậu thấy nhẹ hẫng hà, thậm chí còn có thể tán dóc đôi ba câu chuyện phiếm."

Thích bánh này không?

Hay thích bánh bữa trước hơn?"

"Thích hai cái!"

"Ừm, vậy mai mốt mua hai loại luôn.."

Từ khi cục nợ này trở thành con người, những khoảng thời gian rảnh của Nhật Hoàng đều bị lấp đầy bởi những chuyện liên quan đến anh.Sau khi vận động buổi sáng xong thì buổi trưa sẽ đến giờ tham gia lớp học chỉ có hai thành viên, thầy giáo và con mèo.

Lớp học này chỉ vừa mới bắt đầu được dăm ba bữa nay.Huy nắm chặt lấy cây bút máy xanh là đồ quý của cậu cả trên tay, dùng loại mực bơm mà bình thường cậu chỉ dùng để viết thư quan trọng.Từ từ viết lại những chữ cái mà cậu đã dạy, viết từng chữ to tướng như trứng hột vịt.Còn người thầy giáo đã hoàn toàn nhập vai kia, cầm lấy tờ giấy đầy mực, vừa xoa cái đầu mèo vừa khen tấm tắc."

Đẹp hơn hồi bữa nhiều rồi, giỏi.

Lát nữa lấy cá khô chiên cho ăn."

Đến buổi tối thì cậu sẽ vừa ngồi làm công chuyện giấy tờ sổ sách, anh thì ngồi sát rạt bên cạnh, trả bài những từ đánh vần, từ ghép.Cuộc sống lẳng lặng, yên bình trôi qua, nếu không có sự xuất hiện của những vị khách không mời.---Vừa mới hửng sáng tinh mơ mà nhà họ Đỗ đã có “khách quý” đến thăm.Một cô gái tầm độ mười chín đôi mươi, mặt mũi sáng ngời, nhìn rất đẹp.

Tóc ngắn uốn lọn kiểu Tây, mặc một cái váy xoè màu hồng phấn nhạt.Trong lúc Nhật Hoàng mặt không cảm xúc ngồi ở phòng ngoài tiếp khách, cậu không hề hay biết, từ cái cửa sổ trong góc, một đôi tai mèo và một cặp mắt hí len lén ló ra nhìn lén.Đó là thằng Tí và Huy.Thằng Tí sau khi được cậu dặn rằng anh công tử này là khách quý của nhà họ, phải đối xử cho chu đáo, còn đôi tai mèo thì cứ lơ đi coi như không thấy là được.Với một đứa có châm ngôn sống: Lệnh cậu cả lớn hơn lệnh trời như nó, thì cậu nói sao nó nghe vậy.Tiếp đón hơi bị chu đáo, nếu không muốn nói là hơi bị thân quá là thân."

Cổ đó là ai vậy?"

Huy giật giật đôi tai, cái mũi mèo nhạy cảm khụt khịt vì mùi dầu thơm từ trong phòng theo gió bay ra, quay qua hỏi nó.Cặp mắt hí kia không rời khỏi phòng khách, nhưng vẫn lanh miệng phổ cập kiến thức cho anh.Hoá ra cổ là tiểu thơ Thu Hà, con gái của một phú hộ ở xóm ngoài.

Hồi mười mấy tuổi Nhật Hoàng từng cảm nắng cô, nhưng cô không chịu cậu, thế là cậu cũng thôi, không tìm đến nữa.Nhưng không hiểu sao dạo này cô hay tìm đến đây lắm, nói là thay cha bàn chuyện làm ăn.Tí vỗ lên đùi đen đét, trong giọng nói có chút gì đó bực tức."

Chắc giờ thấy cậu mình trổ mã đẹp trai quá, tính quay lại cua hay gì đó mà."

Tai thì vẫn chăm chú nghe giải thích rồi gật gù, nhưng đôi mắt màu trà tròn vo của Huy cứ dán chặt vào tấm lưng rộng lớn của Nhật Hoàng.Vì đang ở cửa sổ phía sau, nên anh không thể nhìn thấy mặt cậu, không biết cậu đang có biểu cảm gì.Lỡ cậu đang cười thì sao?

Cười ngoác tận mang tai...Cái suy nghĩ đó tự dưng làm anh thấy bực mình ghê gớm.

Anh thọc tay vô túi áo, lấy ra mấy cái bánh vốn dĩ là để dành cho Nhật Hoàng, dúi hết vào tay thằng Tí.“Nè, ăn đi, tui cho á."

Rồi anh đứng lên, phủi phủi hai đầu gối, quay gót bỏ vào trong phòng."

Ủa?

Cậu Huy không muốn coi nữa hả?"

"Không thèm!"
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
13.


Nhật Hoàng mặt không cảm xúc nhìn theo bóng dáng cô tiểu thư váy hồng đỏng đảnh, tướng đi có phần hậm hực, dần dần biến mất sau cổng nhà.Có một cái bản hợp đồng thôi mà thay cha đem đến đây sửa chỗ này chỗ kia bốn năm lần.

Ý tứ con gái nhà người ta rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cậu không hiểu chắc?Vậy nên hôm nay, cổ lại đến, cậu cũng giải quyết dứt khoát một lần luôn cho xong.

Vụ cảm nắng hồi xưa đã là quá khứ, trong lòng cậu đã có người khác."

Cô Hà đây cũng giúp tui chuyển lời cho ông phú hộ.

Tui thấy không đồng tình với ông ở nhiều chỗ, nên vụ làm ăn này dừng tại đây thôi."

Chỉ vậy thôi là xong xuôi êm đẹp.

Nhật Hoàng không phải kiểu người thích ba hoa chích chòe, ăn nói bóng gió không rõ ràng để gieo hy vọng cho người ta.Cậu xoa thái dương, đẩy ghế đứng lên.Ý nghĩ sẽ đi tìm Huy và ăn bánh anh đã cất công để dành từ sáng nhưng cậu vẫn chưa kịp ăn khiến đáy lòng cậu mềm ra.Vừa bước ra đến sân ngoài, đã thấy cái lưng nhỏ thó của thằng Tí.

Hai bả vai nó rung rung, có lẽ là đang cười khúc khích.“Thằng này lạ à, mới sáng sớm đã có chuyện gì vui vậy?"

Với sự tò mò trong bụng, Nhật Hoàng lén len bước ra sau lưng nó, ngó đầu vào nhìn thử.Nó đang ngấu nghiến nhồm nhoàm mấy cái bánh quy, ăn gần hết rồi, chỉ còn xíu xiu vụn rơi lên lòng bàn tay.Nhưng cậu vẫn nhận ra cái loại bánh tây vàng ruộm, thơm sữa nhè nhẹ này, trong nhà chỉ có duy nhất một con mèo có thôi.Khóe môi đang cong cong của cậu hạ xuống gần như ngay lập tức.Rồi cậu cất giọng.

Cậu biết giọng của mình lúc này chắc nghe âm trì địa ngục lắm, mà cậu cũng không hạ tông được."

Bánh đâu ra ăn vậy?"

Thằng Tí giật bắn mình, muốn bay cả người lên trời.

Nó quay đầu lại, mặt tái mét hệt như ông La Sát đã hiện ra trước mặt."

Dạ... dạ?"

"Cậu hỏi mày, bánh đó đâu ra vậy?"

"Dạ... dạ... cậu Huy cho..."

"Sao cậu Huy lại cho?!"

Tí giật mình lần nữa vì cậu đột nhiên lên giọng.

Nó mắc nghẹn đến nỗi muốn trợn tròng trợn trắng con mắt."

Dạ... không... không biết sao nữa..."

Không nhận được câu trả lời như ý, Nhật Hoàng càng thêm bực bội.

Cậu cúi xuống...Bốp!Vỗ một cái như ông trời ổng đánh lên lưng thằng Tí, làm nó phun hết bánh trái vẫn còn trong miệng ra ngoài."

Thấy mày nghẹn nên cậu giúp đó.

Ăn chi cho cố sát vô để mắc họng."

Rồi cậu đút hai tay vào túi quần, để lại đứa tội nghiệp vẫn đang ho sặc sụa mà thong dong đi về phòng ngủ."

Chẳng biết lại hờn trách chuyện chi mà đem bánh trái của mình chia hết cho thằng ất ơ.”

---Cánh cửa phòng ngủ mở ra.Huy đang nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía Nhật Hoàng, cái đuôi mèo rũ xuống mép giường, không đung đưa như mọi khi.“Đang không vui.”

Cậu đọc vị được điều đó ngay lập tức.

Cậu đã sống chung với con mèo này đủ lâu để hiểu được hết ngôn ngữ cơ thể của anh.Cơn giận vì anh đã đem bánh cho thằng nào ngoài kia lắng xuống nhanh như đất phù sa ngoài sông.

Nó không quan trọng bằng cơn giận hờn của anh, ít nhất là bây giờ.Cậu tháo giày, bước đến nơi, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.

Vừa đưa tay muốn chạm vào lưng anh, con mèo đã nhanh nhảu nhích vô trong thêm một chút.Nhật Hoàng nhích theo, anh xích vô trong, cậu nhích theo, cứ như vậy hoài cho đến khi bàn chân anh đụng trúng vách, còn cậu thì gần như nằm rạp ra giường.Cái giọng La Sát lúc nãy đã biến đâu mất tiêu.

Âm thanh phát ra lúc này dịu dàng đến lạ lùng."

Xong luôn, hết đường rồi."

Vừa cười ghẹo, cậu vừa nắm lấy đuôi Huy, để nó mềm oặt nằm trên đùi mình, thỉnh thoảng vỗ nhẹ từng nhịp phản kháng."

Ngồi dậy nhìn tui."

Im re."

Ngồi dậy nhìn tui đi, cá khô lạp xưởng, đem xào cơm cho anh ăn hết."

Đôi tai mèo của anh giật giật, có lẽ là đang đánh giá sự trao đổi này có lợi không hay sao đó.Rồi anh từ từ xoay người, chống hai tay ngồi dậy nhưng vẫn không nhìn cho thẳng vào mặt cậu.Màu trà trong veo cứ nhìn chăm chú ra sau lưng cậu như thể ở đó vừa bày bán một sạp cá tươi ngon nhất hành tinh.

Má thì hơi phồng, môi thì bĩu.Nhật Hoàng nhìn mà chỉ muốn bật cười sằng sặc ngay lập tức.

Nhưng cậu phải kiềm, chưa dỗ xong, cười là banh chành hết."

Huy giận tui hả?"

"Không có!"

"Có mà?"

"Đã nói là không!"

"Nói đi, ba con cá khô bự nhất."

"Cổ hồi nãy là ai vậy?"

Đó, lòi ra liền.Nhưng Nhật Hoàng không ngờ lại là chuyện đó.

Hóa ra anh để ý, anh ghen, rồi anh giận.Nghĩ như vậy khiến cậu không nhịn được, cứ tủm tỉm cười."

Cười cái gì?!"

"Có cười gì đâu."

Cậu thành thật với anh, giải thích cho anh về cô tiểu thư đó, người mà cậu từng để ý rồi mến mộ ngày xưa, những chuyện đã nằm lại quá khứ.Lúc này Huy mới nhìn thẳng vào cậu.

Đôi mắt tròn vo của anh hơi cụp, anh thì thào:"Thương cổ hả?"

Nhật Hoàng sững người trong giây lát.

Hình như là cậu đã dạy anh từ đó thì phải, ở một buổi học chữ nào đó cứ như xa xăm lắm rồi."

Không, chưa đến mức.

Với lại tui thương người khác."

"Cậu thương ai?"

Cậu chỉ cười lên một tiếng, nâng mặt anh lên, làm một điều mà cậu cứ ước ao suốt kể từ lần đầu tiên nhìn thấy.Đặt môi mình lên nốt ruồi duyên dáng bên gò má anh, cậu giữ môi mình ở đó lâu thật lâu.

Hôn lên một nốt ruồi, nhưng cứ có cảm giác như vừa đặt môi hôn lên tận cõi lòng và tâm hồn anh.Cậu lại ngẩng đầu lên, đặt lên đôi tai mèo một nụ hôn nữa, phớt qua như chuồn chuồn lướt trên những bông lục bình."

Tui thương Huy."

"Với lại đừng đem bánh cho người ta nữa, ruột gan tui cồn cào, tội nghiệp tui."

---Yeahhhh

Thỏa mãn chưa?

Mình end nhá? =))))))
 
[ Hoàng Huy ] Ngố
14. Lời Kết


Nói end là end thật đó muhehehe Em Ngố là longfic đầu tiên mà tui hoàn thành, nên giờ lòng tui cứ lâng lâng nôn nao quá.

Tui thương ẻm như cậu Hoàng thương mèo Huy vậy đó, tui sợ viết nữa thì lại thành nhảm và lê thê.

Longfic đầu tay mà, nên có chỗ nào chưa hay thì mọi người vẫn hãy yêu em nó nhaa.

Tui sẽ cố gắng cải thiện trong những fic sau.Sẽ có fic mới, oneshort hay longfic thì vẫn chưa quyết định nữa.Đầu tui đã bắt đầu phát thảo một số plot rồi, đủ loại, chỉ là không có xôi thịt thôi tại tui là hẹn người hồi hihi.Tui muốn vẽ tranh tặng mọi người nhân dịp end fic nữa, nhưng vừa sketch xong cái đầu cậu Quàng thì lưng tui biểu tình dữ quá.Nên thôi hẹn mọi người đợt sau bù luôn hẹ hẹ.Vậy thôi đó, mọi người buổi tối vui vẻ,mái yêu chụt chụt chụt
 
Back
Top Bottom