Siêu Nhiên Hoang Hoá Luận Thuyết

Hoang Hoá Luận Thuyết
Chương 80: Những bên khác nhau


Một phương diện khác, Sieghart ngồi trên một hòn đá tảng ở một vách núi dựng đứng, lẳng lạng lau kiếm củ mình, xung quanh cậu cũng đầy xác chết quái vật chất thành đống.

Ngoài Sieghart ra, Elsie cũng đang ở nơi này, cô đứng trên mép vách núi phóng tầm mắt quan sát mảnh rừng rậm nguyên sơ bên dưới."

Vô dụng, tôi không cảm nhận được nguồn ma lực nào của người quen trong phạm vi ba dặm xung quanh cả, nơi này hình như rộng hơn những gì mà mắt thường có thể thấy được."

Một lúc sau, Elise quay lại, lắc đầu nói với Sieghart."

Nói thế nào cũng là di tích tồn tại từ thượng cổ, đâu thể dùng lẽ thường để lý giải.

Chỉ là không ngờ lại bị phân tán khi vừa mới vào thôi."

Tra kiếm vào bao, Sieghart đi đến bên cạnh Elsie, bất đắc dĩ nói."

Tôi cũng không ngờ tới chuyện đó.

Nhưng thật tốt khi người đầu tiên gặp được là cậu."

Elsie nhếch môi cười đáp lại."

Chuyện bên ngoài xin lỗi nhé, tôi đại diện cho cả nhà Đại Công Tước, không thể công khai đứng về phía hoàng tộc trong vấn đề này được.

Có thể nói việc bị dịch chuyển ngẫu nhiên cũng có cái tốt của nó."

"Ừ không sao."

Sieghart gật đầu."

Tôi hiểu mà.

Gác chuyện đó sang một bên, tôi nghĩ chúng ta phải nhanh chóng tìm Elaina thôi, cô ấy không giỏi chiến đấu, lỡ mà bị dịch chuyển tới chỗ nào nguy hiểm thì không tốt."

Cả Liliana nữa, lúc nãy tôi cũng thấy cô ấy ở bên ngoài."

Elsie gật đầu đồng tình."

Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi.

Đi thôi."

Dứt lời, Sieghart dẫn đầu nhảy khỏi vách núi, rơi vào rừng cây.Không có đầu mối, hai người chỉ có thể dựa vào trực giác của Sieghart để tìm hướng đi.

Tuy hai chữ "trực giác" nghe khá mơ hồ và trừu tượng, nhưng bằng cách nào đó, trực giác của Sieghart lại thường chính xác, không thể nói là tuyệt đối, nhưng có thể tận dụng.Đột nhiên, Sieghart dừng lại trên một thân cây lớn, nhìn về một hướng với vẻ nghi ngờ."

Bên đó là..."

Cậu thì thầm tự nói.Elsie cũng dừng lại, nhìn theo hướng mắt của Sieghart.Rất nhanh, hai người cảm thấy mặt đất chấn động như có một thứ gì đó rất to lớn đang chạy nhanh về phía này, khiến cả cái cây mà họ đang đứng cũng rung lên nhè nhẹ.Cùng những âm thanh ầm vang như sấm dậy, những cái cây ở hướng đó bị ủi ngã rạp, nguyên nhân của chấn động xuất hiện trước mặt họ từ phía xa.

Đó là một con tê giác đen lớn như một toà núi nhỏ, có chiều cao lên đến mười lăm mét và lớp đa đen bóng rắn chắc như kim loại."

Thiết Giáp Hắc Tê, nó đang đuổi theo ai đó."

Sieghart nhướng mày lên."

Để tôi qua đó giúp."

"Chờ một chút."

Elsie giơ tay ngăn cậu lại trong lúc nheo mắt để nhìn rõ hơn."

Tôi có chút ấn tượng với nguồn ma lực này."

Cô nói."

Hắn là kẻ đột nhập vào nhà tôi để trộm đồ một thời gian trước.

Tôi tưởng hắn bị bắt rồi chứ, không ngờ lại xuất hiện ở đây."

"Hả?"

Sieghart tỏ vẻ ngạc nhiên."

Nói như vậy thì đây là kẻ xấu rồi?"

"Có thể xem như vậy.

Mặc kệ hắn đi, không nên lãng phí thời gian cho một tên tội phạm, tìm người quan trọng hơn."

"..."

Sieghart do dự một chút, muốn nói gì đó thêm nhưng Elsie đã nhanh chóng di chuyển sang nơi khác.Cậu thở dài một hơi, giơ tay bắn ra một ma thuật vào giữa người kia và Thiết Giáp Hắc Tê, một bức tường đá cao hai mươi mét xuất hiện chắn ngang cả hai."

Chạy nhanh đi, thứ này không giữ chân nó lâu được đâu."

Cậu hét lên với người bên kia rồi xoay người đuổi theo Elsie.***Khoé mắt Aric co giật mấy cái, hắn đang tìm cách dụ dỗ con mồi vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn của mình thì tự nhiên có tên nào đó xen ngang.

Hình như là tưởng hắn gặp nguy hiểm nên ứng cứu thì phải...Người ta có ý tốt, nổi giận thì không hay lắm, dẫn thứ này chạy qua bên đó cũng không được, lỡ khiến người tốt bụng kia bị nhằm vào luôn thì rách việc.Cắn răng, hắn đổi hướng chạy sang một bên, suy nghĩ phương án khác để đối phó con tê giác to bự phía sau mình.***Quay lại với Dunkel, đám người mới xuất hiện cod cả thảy có mười ba người, có đủ nam nữ già trẻ, chia làm ba phe.Phe gần cậu nhất có bốn thành viên, trung bình mỗi người cao một mét tám, đều mặc đồ đen bó sát che kín không nhìn rõ mặt mũi, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng quắc, đồng thời cũng tôn lên từng thớ cơ bắp khỏe khoắn chắc nịch, sau lưng còn đeo hai thanh đao ngắn lấp lóe hàn mang.

Vừa nhìn đã biết là thể loại liếm máu trên lưỡi đao mà sống, mùi vị trận mạc nồng đậm trên thân.

Đặc biệt một người trong số đó dao động ma lực rất cao, có vẻ là nhóm trưởng.Nhóm sáu người tiếp theo toàn bộ là phụ nữ, trừ một người có vẻ ngoài trưởng thành ra, những người còn lại đều đang mang dáng vẻ thanh xuân mơn mởn, gương mặt xinh đẹp, dáng dấp quyến rũ, nếu đặt ở bên ngoài thì cũng thuộc về cấp bậc hại nước hại dân, trang phục có mấy phần giống Evelyn, tai cũng khá dài, hẳn là người cùng tộc.

Tuy người phụ nữ trưởng thành kia có sức mạnh thuộc hàng cao nhất, gần như không kém thủ lĩnh phe áo đen, nhưng cô ta lại không phải nhân vật dẫn đầu của nhóm này.

Thay vào đó, bọn họ lại lấy một thiếu nữ dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, người gặp người thương làm trung tâm.

Bởi vì cả nhóm đều mặc một bộ váy liền thân xanh dài, chỉ mỗi cô gái này mặc váy trắng có hoạ tiết cánh hoa màu hồng, phải nói là nổi bần bật, bắt mắt cực kỳ.Thật sự thì Dunkel có cảm giác cay con mắt, sự tồn tại của đám nữ nhân này không hợp hoàn cảnh chút nào.

Đi khám phá mê cung còn mặc váy dài?

Nếu không phải loại quá tự tin vào năng lực của mình thì cũng là đồ ngáo.Phe cuối cùng được dẫn đầu bởi một người thanh niên, thân không quá cao, gương mặt cũng không có gì đặc biệt, nhìn qua thì còn muốn bình thường hơn cả Aric mấy hôm trước.Ít ra thì Aric vẫn còn một vết sẹo đầy góc cạnh, lại thêm gương mặt tương đối dễ nhìn, tính ra cũng miễn cưỡng xem là đẹp trai.

Còn thanh niên này bình thường từ đầu tới chân, chỉ nhìn vẻ ngoài thì không có gì đặc sắc.Nhưng ẩn sau cái túi da tầm thường ấy lại là một luồng bá khí kiêu ngạo và sức mạnh cuồn cuộn, trong tất cả người ở đây, hắn là mạnh nhất.Phía sau hắn đi theo hai người trung niên, dao động ma lực cũng không hề yếu, xét theo trình độ phân chia của thế giới này thì chắc cũng thuộc hàng cao cấp, không thì cũng không kém nhiều.Cả ba phe vậy mà đều tồn tại cường giả cấp cao.

Hình thành nên thế chân vạc cân bằng, dè chừng và đề phòng lẫn nhau.Đánh giá xong mấy người, Dunkel dời ánh mắt về phía thân đại thụ, so với lúc cậu mới phát hiện, đoá hoa lạ thường kia đã phát triển hơn nhiều, đang ở giai đoạn nở rộ sắp úa tàn và chuyển sang kết quả Trong lúc Dunkel đánh giá mấy người, bọn họ cũng nghiêm túc mà đánh giá lại hắn, thậm chí là có chút e ngại.Bọn họ không cách nào nhìn thấu thiếu niên tóc trắng vừa xuất hiện này cả.

Không có năng lượng dao động, không có khí chất phi thường, dù nhìn bằng mắt hay cảm nhận bằng ma lực thì kết quả nhận được đều chỉ ra hắn là người bình thường, có khi còn yếu hơn.Thế nhưng có người bình thường nào có thể một mình xuất hiện ở nơi này sao?Một người bình thường nhởn nhơ đi lại giữa mê cung đầy nguy hiểm mà không có thương tích nào?

Có thể sao?Nực cười, kể cả là bọn họ để đến được chỗ này cũng phí sức không nhỏ, thế thì nếu chỉ là người thường thì làm sao có thể?Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn không hề nhận ra thiếu niên này đến gần bao giờ, tới tận lúc cậu ta đáp đất mà không thèm che giấu tiếng động, họ mới nhận ra được sự hiện diện bất thường đó.Người này rất bất thường, đề phòng là trên hết.Tuy vậy bọn họ còn không tới mức cảm thấy sợ hãi, người này dù kỳ lạ, song hắn chỉ có một thân một mình.

Bọn họ nhiều người hơn hẳn, có ưu thế số đông, lại còn tồn tại tận ba cao thủ.

Nên dù e dè thì e dè, bọn họ lại không lo lắng quá nhiều, nếu hắn có dị động, trực tiếp hợp tác giết chết là được.Thế chân vạc cân bằng ba phe bởi vì sự xuất hiện của Dunkel mà xảy ra biến đổi, có xu hướng hình thành trạng thái song phương giằng co mà trong đó Dunkel là một phương, những người còn lại là một phương, đồng thời cũng âm thầm dè chừng lẫn nhau.
 
Hoang Hoá Luận Thuyết
Chương 81: Quỷ dị


Dunkel chọn một đoạn rễ nhô lên rồi ngồi xuống, càng quan sát đoá hoa lạ thường kia, cậu càng cảm thấy có gì đó bất ổn.Tuy rất yếu ớt, nhưng có thể cảm nhận được dòng chảy năng lượng xung quanh đang dần hội tụ về phía này, với trung tâm chính là đoá hoa kia.

Dunkel chắc chắn rằng khi mình vừa tới đây, cũng là lúc mê cung này vừa mở ra, những dòng chảy năng lượng vẫn vận hành một cách bình thường.Theo thời gian trôi qua, sự vận hành đó càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn.

Đáng chú ý, những năng lượng này không giống năng lượng tự nhiên mà giống với năng lượng sống của sinh vật bị rút đi hơn.Sinh cơ không ngừng đổ vào một đóa hoa nhỏ, nhưng không phải để nó sử dụng mà lại chuyển sang một thứ nguyên siêu hình nào đó.Trông vừa lạ vừa quen như từng thấy ở đâu rồi.Suy ngẫm một lúc, Dunkel quyết định không ngồi nhìn nữa mà tới gần xem cho ra lẽ, cậu đứng dậy đi thẳng tới chỗ đóa hoa."

Ngươi muốn làm gì?"

Thấy hành động của Dunkel, một gã áo bó đen bất mãn hét to, những người còn lại cũng dùng ánh mắt đầy bất thiện nhìn cậu, một số người thậm chí đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.Dunkel mặc kệ thái độ thù địch của đám người, tựa như mắt điếc tai ngơ, một mực đi tới không hề chùn bước."

Dừng lại!

Ngươi cho ngươi là ai?"

Người phụ cao tuổi nhất trong nhóm yêu tinh tộc cũng quát to lên.Nhưng tiếc là vẫn không có tác dụng gì, bóng người mảnh khảnh kia không hề chùn bước, hoàn toàn là tư thế ta đây chẳng coi các ngươi ra gì."

Hừ!"

Gã thanh niên trông có vẻ bình thường và thủ lĩnh nhóm áo đen đồng thời hừ lạnh, sau lưng bọn hắn, một gã áo đen và một người trung niên đồng thời nhảy tới, hòng bức lùi Dunkel.

Hành động của cậu đã bị bọn họ xem là thù địch, trước kẻ thù và lợi ích chung, đối thủ hôm qua cũng có thể hợp tác cùng nhau.Đám người này một mực chờ ở đây đã có một thời gian, đợi nó sinh trưởng hoàn tất, một kẻ vừa tới đã muốn nẫng tay trên mọi người?Nằm mơ đi!Bọn họ e dè hắn, không có nghĩa là bọn họ sợ không dám chiến.

Trước tiên cứ vô hiệu hoá mối nguy ngại này rồi chậm rãi tính cách phân chia sau cũng được."

Bá Vương Quyền!"

"Huyết Thiên Trảm!"

Cùng với hai tiếng quát to, không gian lập tức bị hai luồng cực quang chiếu rọi, một vàng kim chói lóa phát ra từ nắm tay của người trung niên, một đỏ rực tà dị từ thanh đao trên tay gã áo đen.Bọn hắn trực tiếp dùng tới chiêu số mạnh nhất, không chút khoan nhượng, mang theo uy thế không thể đỡ nổi, không gì không phá, đồng thời nện xuống đầu Dunkel.Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, bọn họ biết đối với thiếu niên quỷ dị này, giữ sức là hành động ngu xuẩn.Trong giây phút hai đòn đánh toàn lực sắp chạm vào tấm lưng gầy gò kia.

Một nụ cười hiện ra trên môi hai người, đánh bất ngờ thành công, đối phương còn không kịp phản ứng.Thủ lĩnh áo đen và gã thanh niên cũng nhếch môi cười, vốn dĩ lần tấn công này chỉ mang tính chất thăm dò thử thực lực của người kia tới đâu mà thôi, không nghĩ tới lại dễ dàng triệt hạ như vậy.

Đúng là hắn rất bất thường, nhưng cũng quá kiêu ngạo không coi ai ra gì, nếu hắn có tâm tư đề phòng hơn thì đã chẳng dễ dàng thành công đến vậy.Hai đòn này nếu là trúng thì kiểu gì cũng phải trọng thương.Kiêu ngạo không coi ai ra gì là phải trả giá đắt.Quay lưng với mọi người, không ai nhìn thấy đôi môi của Dunkel cũng đang nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo.Không gian vặn xoắn trong khoảnh khắc, mọi người chỉ thấy một cơn hoa mắt thoáng qua, hai luồng cực quang chói mắt kia đột nhiên biến mất, nhanh chóng, bất ngờ, giống như chúng vốn dĩ chưa từng tồn tại.Thân hình hai người kia cũng chẳng thấy đâu nữa, nhưng trên lớp rêu xanh bám vào sợi rễ to lớn của đại thụ lại nhiều thêm ra hai vũng máu.Ngoại trừ Dunkel, mỗi người ở đây đều không khỏi hít một hơi khí lạnh, bất kể là nhóm các cô gái, nhóm áo đen hay là phe gã thanh niên đều khó nén chấn kinh và sợ hãi.Xảy ra chuyện gì?Hai người kia dù không phải cao thủ hàng đầu, nhưng khoảng cách không phải là quá xa, thực lực như vậy cứ thế mà chết đi sao?

Không hiểu thấu liền hóa thành hai vũng máu rồi?Sắc mặt ba kẻ với chiến lực tối cường của mỗi nhóm người trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Đặt tay lên trán mà tự ngẫm, bọn họ dù có thể dễ dàng đánh bại hai người kia nhưng không có dấu hiệu nào liền đập chết thì không thể nào.Thế nhưng điều mà bọn họ không thể, thiếu niên kia chẳng những làm được, mà còn làm đến mức độ kinh khủng hơn.Hắn còn bất thường và đáng sợ hơn suy nghĩ của họ vô số lần."

Đánh lén còn hô tên chiêu, sợ người ta không kịp phản ứng?"

Dunkel nghiêng đầu bỏ xuống một câu nói, rồi lại thản nhiên bước tiếp."

Nè anh bạn trẻ, thứ đó còn chưa hái được đâu, phải mấy ngày tới mới có thể, nên chờ thêm một thời gian nữa đã."

Thiếu nữ váy trắng có vẻ là thủ lĩnh của phe yêu tinh nặn ra một nụ cười trên môi, bước lên mấy bước, ra vẻ khuyên bảo.Cô chỉ muốn kéo dài thời gian, bọn họ sớm đã gởi tín hiệu tập hợp từ khi phát hiện đoá hoa này, vẫn còn người chưa tới, chỉ cần đợi tới lúc mọi người tập hợp đầy đủ, tổng hợp chiến lực được nâng lên một tầm cao mới, khi đó sẽ nắm chắc thêm một phần có thể chống lại kẻ này.Hơn nữa, lời cô nói là sự thật, thứ này vẫn chưa hoàn tất sinh trưởng, hái xuống bây giờ chỉ có phung phí của trời.

Chỉ cần tên kia không ngốc, hắn sẽ phải cân nhắc thiệt hơn.Thiếu nữ váy trắng tin chắc rằng sau lời nói của mình, Dunkel sẽ phải dừng lại để cân nhắc.

Và thực tế đã chứng minh cô đúng, lúc này cậu đã ở ngay bên dưới đóa kỳ hoa, chỉ cần cậu nhảy lên là đã có thể dễ dàng chạm vào nó, nhưng ngoại trừ đặt một tay chạm vào thân đại thụ, Dunkel lại không có thêm bất kỳ động tác nào nữa."

Quả nhiên!"

Thiếu nữ thì thầm tự nói, nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên môi.Muốn đóa kỳ hoa kia hoàn tất giai đoạn sinh trưởng chậm thì vài tuần, nhanh cũng mất vài ngày.

Để mọi người tập trung lại, ngần ấy thời gian là quá thừa.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng tên kia không chờ nổi mà manh động, liên lạc hối thúc vẫn hơn.Nghĩ vậy cô liền len lén lấy ra một xấp giấy nhỏ, âm thầm rãi nó ra sau lưng.

Từng tờ từng tờ ngay sau khi rời khỏi tay cô liền tự động xếp thành một con thuyền nhỏ, lặng yên không một tiếng trôi đi.Suốt quá trình đôi mắt cô không rời khỏi thân hình cao gầy đó, mồ hôi lạnh rỉ ra, chỉ vài giây nhưng cảm giác dài đằng đẳng như vài tháng.

Cũng còn tốt là hắn vẫn dán mắt vào thân đại thụ, không để ý tới hành động bên này.Hai phe còn lại cũng có suy nghĩ giống cô, vừa đề phòng Dunkel vừa lén lút sử dụng phương pháp riêng để liên lạc với phần còn lại của đội ngũ, hối thúc bọn họ.Chút hành động đó làm sao qua nổi cảm ứng của Dunkel, chẳng qua là cậu lười phải để ý mà thôi.

Gọi thêm bao người vẫn vậy, khoảng cách chênh lệch thực lực này không phải cứ dùng số đông là có thể giải quyết.Hơn nữa phần lớn tâm tư của Dunkel lúc này đều đang tập trung trên đóa hoa lạ và đại thụ rồi, chẳng rảnh mà để tâm tới họ làm gì."

Thật kỳ lạ..."

Dunkel nhíu mày lẩm bẩm.Đóa hoa kia vậy mà không phải do đại thụ mọc ra, nó là một sinh vật tách biệt hoàn toàn, chỉ là gốc rễ đâm sâu vào thân đại thụ nên nhìn qua thì quả là giống với tự cái cây này mọc ra vậy.Còn chưa hết, Dunkel cảm thấy cái cây khổng lồ này đang muốn nói gì đó.

Cậu không rõ cây này đã sống qua bao nhiêu năm, nhưng dựa vào cái kích thước kia và đám rêu cỏ, dây leo đeo bám xung quanh thì khẳng định là không ít rồi, không có gì lạ nếu như nó thành tinh và tự sinh ra ý thức.Thứ kỳ lạ là điều nó đang cố gắng nói cho Dunkel lại dường như là một lời cầu cứu."

Hoa...

Bẫy...

Tà Thần...

Tất cả sẽ chết..."

"..."

Lại là Tà Thần.Bảo sao cậu lại thấy năng lượng vận hành đổ vào đoá hoa vừa lạ vừa quen.

Bởi vì nó có phần tương tự lời nguyền áp đặt lên anh hùng và Celina.Dunkel bỗng nhiên thông suốt, lý do mà lúc cậu vừa tới đây năng lượng vẫn chưa bị đoá hoa hấp thụ chính là vì cũng như cậu, những người khác cũng chỉ mới tiến vào mê cung.Dựa vào lượng sinh lực đang dần tập trung càng lúc càng mạnh mẽ này, đoán chừng không ít kẻ đã ngã xuống trong mê cung này rồi."

Lẽ nào cái mê cung này có liên quan gì đến Tà Thần sao?"

Cậu không khỏi nghĩ tới chuyện này.Mê cung này có thể là một cái bẫy cực lớn.Nhưng tại sao cây đại thụ lại muốn báo cho cậu?

Nó không cùng phe với Tà Thần sao?Uỳnh!Uỳnh!Uỳnh!Ngay lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, đại thụ to lớn cũng theo đó rung lên từng hồi, mang theo âm thanh to lớn vang vọng khắp nơi, cũng đánh gãy suy nghĩ của Dunkel.
 
Hoang Hoá Luận Thuyết
Chương 82: Âm mưu


Âm thanh rất có tiết tấu, tựa như tiếng bước chân ai đó, có điều là bước chân này lại nặng nề vô cùng, tựa hồ có một thứ gì đó khổng lồ đang di động, mỗi một bước như hàm chứa sức nặng trăm nghìn tấn mà nện xuống mặt đất.Ngoại trừ Dunkel chỉ nghi hoặc đưa mắt nhìn qua thì sắc mặt tất cả mọi người còn lại đều kịch liệt biến đổi.Phải là thứ to lớn thế nào mới có thể tạo ra hàng loạt chấn động này?Mọi người nhất thời lâm vào yên tĩnh, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất đang không ngừng tới gần và tiếng loạt xoạt của cây rừng bị rung chuyển.

Không có một người nói chuyện, tất cả đều dùng vẻ mặt nghiêm trọng mà chăm chú nhìn về hướng phát ra âm thanh.Khi tiếng bước chân chỉ còn cách mấy người vài trăm mét thì lại thình lình im bặt, mặt đất không còn rung lên nữa, đột ngột cũng như lúc nó xuất hiện.

Nhưng điều này không làm mọi người cảm thấy yên tâm, trái lại chỉ làm cho tảng đá trong lòng mỗi người càng lúc càng nặng hơn.

Đã có người thoái ý, rục rịch muốn chạy, nhưng nghĩ đến đóa hoa kỳ lạ vẫn còn ở nơi đó lại không cam tâm mà do dự đứng nguyên."

Ồ!

Không nghĩ tới còn có mấy con sâu mọt bò mò tới được nơi này đấy."

"Trong lúc chúng ta bận thu thập chất dinh dưỡng để chủ nhân hấp thụ thì đã có thể đến tận nơi này, không tồi đâu, bọn chúng có lẽ là đám sâu mọt mạnh nhất rồi!"

"Hở?

Có một nữ nhân còn xinh đẹp hơn ta?

Thật khó chịu!"

Trong rừng cây truyền tới mấy tiếng cười nói, tràn đầy ý vị cợt nhã, dựa vào thanh âm có thể đoán được là hai nam một nữ."

Nhìn bọn chúng thật khó chịu, chỉ muốn giẫm một cái chết hết thôi!"

Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa, âm thanh quyến rũ, tràn đầy mê hoặc nhưng nội dung trong đó chỉ khiến người khác kinh hãi.

Không gian xung quanh lập tức bị một luồng áp lực vô hình đè xuống.Dưới góc đại thụ, tinh thần đã bị kéo căng như dây đàn của đám người cũng vì câu nói này mà nâng lên một cấp độ mới, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, cố gắng chống cự không để bản thân bị ép trên mặt đất."

Chạy!"

Mấy người áo đen liếc nhìn nhau, đồng thời chia làm ba hướng bỏ chạy, có thể toả ra áp lực kinh người thế này không phải kẻ bọn họ có thể chống lại.Xẹt!Xẹt!Xẹt!Nhưng là, bọn họ chỉ vừa phóng lên, còn chưa đi được bao xa liền bị ba lưỡi dao gió vun vút bắn xuyên rừng cây, cắt qua thân thể."

Hả?"

Thủ lĩnh áo đen nhíu mày, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, trong lúc cơ thể vẫn đang di động trên không, hắn xoay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy mọi người đang trừng to mắt nhìn bọn hắn, tràn ngập sợ hãi.Hai tên thuộc hạ chẳng biết từ lúc nào đã bị chia làm hai mảnh, máu tươi vung vẩy.

Còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc, hắn chợt nhận ra cơ thể mình cũng đã bị phân làm hai nửa, ý thức tan biến trong nỗi sợ hãi tột cùng.Ầm!

Ầm!

Ầm!Cây rừng đổ rạp, mặt cắt phẳng như gương, để lộ phía sau một bóng "người".Thân cao gần hai mét, đôi mắt kép bao phủ gần hết gương mặt, miệng rộng ngoác dài tận mang tai, cơ thể được phủ trong một màu xanh lục bóng bẩy, đầy gai góc, sau lưng mọc ra một đôi cánh côn trùng, đáng chú ý nhất là nơi lẽ ra phải là đôi tay lại được thay thế bằng một cặp song đao sắc lạnh.Tổng thể hình dáng ghê tởm như một thất bại của thí nghiệm kết hợp bọ ngựa và người, chính xác là bọ ngựa và phụ nữ."

Quái vật" không còn từ ngữ thích hợp hơn hai chữ này để miêu tả nó nữa."

Ta còn chưa nói xong mà, ghét nhất là loại người không biết lắng nghe khi người khác nói chuyện!"

Nó mở miệng, âm thanh hoàn toàn trùng khớp với giọng nói quyến rũ vừa rồi.Xoạt xoạt mấy tiếng, lại một thân hình nữa xuất hiện, đứng ngay cạnh nữ bọ ngựa, so với con quái vật kia thì nó rõ ràng giống "người" hơn.

Nhưng đôi mắt tam giác của loài bò sát, lớp vảy nơi khóe mắt và chiếc lưỡi rẽ ngọn thỉnh thoảng co ra duỗi vào đã đủ để khẳng định hắn không phải con người."

Chà chà, Mantis, ngươi vẫn nóng tính như vậy, sao chưa gì đã phân thây người khác rồi?

Thật tội nghiệp..."

Hắn quở trách, nhưng giọng điệu không thấy "tội nghiệp" ở nơi nào, có chăng chính là đùa cợt.Ầmmmm!Như đạn pháo nổ tung, con quái vật thứ ba xuất hiện, từ trên không rơi xuống giữa hai kẻ trước, cả người nó phủ đầy giáp cứng lấp lánh tựa kim cương, trên đầu mọc ra một chiếc sừng dài, hoàn toàn là một con bọ hung hình người, có điều con bọ này cao ít nhất cũng bốn mét.

Mỗi bước đi lại khiến cho mặt đất chấn động kịch liệt.Lúc này mọi người cuối cùng đã biết được rõ ràng nguồn gốc của sự rung động và tiếng bước chân nặng nề vừa rồi.

Một nỗi kinh hãi tới tuyệt vọng dâng lên trong tim mỗi người.Phân thây cường giả hàng đầu trong họ đơn giản như nghiền chết con kiến, những con quái vật này còn kinh dị thiếu niên tóc trắng kia nhiều lần.

Ít nhất bọn họ nhận định hắn ta còn có thể đánh bại, nhưng với đám quái vật này, mấy người không thể tưởng tượng được phải chống lại thế nào.Tấn công đồng thời cũng sẽ chết sạch.Dunkel lơ đễnh nghiêng đầu, cậu còn đang bận suy nghĩ đây này.

Từ trong mấy lời vừa rồi của ba con quái vật, cậu nghe ra một chút thông tin.[Chủ nhân].Vào lúc tiêu diệt con quái vật cát ở đại ngàn Smaragd, nó cũng từng nhắc tới hai chữ này.Chủ nhân của nó, Tà Thần.Và lời nguyền chuyển dời sinh lực.Sự kiện này có phần trùng khớp với những gì đang diễn ra ở đây"Các ngươi là ai?

Chúng ta dường như không có thù oán chứ?"

Thu hết can đảm, gã thanh niên cố nén kinh hãi bước lên vài bước, muốn thử giao tiếp với ba con quái vật.Đùng!Cơ thể gã như bị tàu cao tốc đâm trúng, đột ngột bay ngược, lõm thật sâu vào thân đại thụ ngay sát Dunkel, làm vụn gỗ vương đầy tóc hắn."

Sâu mọt thì nên biết thân biết phận!

Ta cho ngươi nói sao?"

Gã bò sát quét mắt nhìn qua đám người.Bất kể ai bị ánh mắt của hắn lướt qua, đều không tự chủ rùng mình một cái, lại không dám có thêm bất kỳ cử động gì, đứng yên như trời trồng."

Tốt!

Ngoan ngoãn lắm!

Vậy mới phải!

Có thể vinh hạnh trở thành chất dinh dưỡng thúc đẩy cho chủ nhân tỉnh giấc, các ngươi nên cảm thấy tự hào mới phải!

Ha ha!

Đây là một vinh hạnh đó, đám sâu mọt còn lại muốn trở thành chất dinh dưỡng còn phải đợi một thời gian đâu!"

"Chất dinh dưỡng?"

Thiếu nữ yêu tinh váy trắng mặt đi, dù không biết ba chữ này trong miệng bọn quái vật kia có ý nghĩa là gì, nhưng bản thân nó trong trường hợp bây giờ không thể gợi cho cô dự cảm tốt lành nào cả."

Đây là âm mưu... toàn bộ di tích này là một âm mưu... chúng ta đều bị gạt rồi!"

Yêu tinh lớn tuổi mặt cắt không còn một giọt máu, run giọng nói.Cô cũng đã có tuổi rồi, xét về kinh nghiệm sống thì không phải một đứa trẻ chưa tới đôi mươi như thiếu nữ sườn xám có thể so sánh.Giọng điệu của lũ quái vật này giống như là đã chờ sẵn mọi người từ bên ngoài vào vậy.

Chỉ dựa vào một ít thông tin nhỏ nhoi dù không đủ để hoàn toàn đoán ra là có chuyện gì, nhưng từ trong đó cô có thể ngửi ra mùi âm mưu nồng nặc."

Thú vị lắm!

Ha ha ha!

Dù chỉ là sâu mọt nhưng cũng có chút thông minh đấy, lẽ ra không được sự cho phép của ta mà dám lên tiếng thì sẽ nhận trừng phạt rồi, nhưng vì sự thông minh của ngươi, ta sẽ cho thêm một ân huệ nữa, để các ngươi chết cũng rõ ràng tại sao mình chết!"

Gã quái vật có đặc điểm bò sát ngoác mồm lên cười, cái miệng rộng mở ra ngoác đến tận mang tai, răng nanh lởm chởm, sắc nhọn như dao."

Dóng tai lên mà nghe cho rõ đây nhân loại sâu mọt, chúng ta là bề tôi trung thành của Tà Thần..."

Hắn nghiêm nghị quát lên, cả không gian xung quanh như rung lên, lá rừng rơi lả tả.Ngoại trừ Dunkel, tất cả mọi người đều bị tiếng quát này chấn động đến lỗ tai chảy ra máu, bạch bạch bạch lùi về sau mấy bước, thậm chí có hai thiếu nữ váy xanh còn bị một tiếng quát làm cho ngất đi.Hài lòng nở một nụ cười ghê tởm với biểu hiện kinh hãi muốn tuyệt vọng của đám người, hắn đang chuẩn bị nói tiếp thì nhất thời đôi mắt tam giác chú ý hình ảnh một thiếu niên tóc trắng đang dùng ngón út ngoáy lỗ tai, ra vẻ khó chịu chậm rãi đứng dậy."

Ồ?

Thú vị lắm!

Lại có thể chống đỡ sóng âm công kích của ta mà không bị tổn thương?

Ngươi thấy sao hả Käfer?"

Quái vật bò sát sờ sờ cằm tỏ vẻ hứng thú, nói với quái vật côn trùng bên cạnh.
 
Back
Top Bottom