Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
Chương 30



Trình Cảnh Di cảm nhận được một lực mềm mại nhẹ nhàng trên đầu mình, thực chất hành động này rất bất kính. Nhưng kỳ lạ thay, hắn không hề thấy tức giận hay bị xúc phạm, chỉ cảm giác thiếu nữ đang tươi cười trước mặt ấm áp xiết bao.

Nàng tựa vầng dương hé rạng, vừa mãnh liệt vừa xán lạn, soi sáng khắp đáy lòng hắn.

Hiếm khi Trình Cảnh Di ngẩn người, nhìn nàng không chớp mắt.

Triệu Quy Nhạn rút tay về, thấy vẻ mặt khó đoán của hắn, nàng hơi lo lắng.

Hắn sẽ không tức giận chứ?

Triệu Quy Nhạn nhảy xuống giường, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài giận à? Trước đây mỗi lần ta gặp ác mộng, a tỷ sẽ vỗ về ta như vậy. Trong lúc nhất thời, ta quên mất không được mạo phạm long thể.”

Bấy giờ Triệu Quy Nhạn mới nhớ ra, sờ hay chạm vào đầu Đế vương là tội bất kính.

Trình Cảnh Di nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Trẫm không giận.”

Triệu Quy Nhạn mím môi, thở phào nhẹ nhõm. Nếu Trình Cảnh Di tức giận, nàng thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Hình như nàng cứ khiến hắn nổi giận hoài?

Triệu Quy Nhạn có phần nản lòng, nàng luôn quên mất vị trí của mình, luôn thoải mái quá mức trước mặt Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di nhìn những ngón chân xinh xắn đang cuộn tròn trên tấm thảm mềm mại, khóe môi giật giật, hắn bảo: “Mang giày vớ trước đã.”

Triệu Quy Nhạn vội ngồi xuống mép giường, cúi người xỏ chân vào giày thêu.

Sau khi được Triệu Quy Nhạn an ủi theo cách không biết nên khóc hay nên cười, Trình Cảnh Di thư thái hơn hẳn, không còn canh cánh chuyện trong mộng nữa. Bỏ lại một câu “Mau mặc đồ rồi ra ăn sáng” xong, hắn rời khỏi nội điện.

Không dám để Trình Cảnh Di đợi lâu, Triệu Quy Nhạn sai cung nữ chải búi tóc đơn giản rồi ra ngoài.

Trình Cảnh Di đã ngồi trước bàn, các cung nữ đang dọn món.

Sau khi Triệu Quy Nhạn yên vị, Trình Cảnh Di mới cầm đôi đũa ngà voi lên.

Các khớp xương của hắn rõ ràng, ngón tay thon dài tựa một viên ngọc xinh đẹp. Hắn sống trong nhung lụa từ nhỏ, cốt cách đầy cao quý, từng cử chỉ như tranh như họa, trông cuốn hút khó tả.

Triệu Quy Nhạn không nói nên lời, thầm nghĩ thảo nào người xưa thường nói sắc đẹp có thể thay cơm. Ngắm tướng mạo hắn như thế, nàng cũng không nhịn được mà ăn thêm một bát cháo đậu đỏ hạt bo bo.

Hai người lẳng lặng dùng bữa sáng, cung nữ dâng trà thơm, Trình Cảnh Di từ tốn nhấp từng ngụm.

Tranh thủ lúc cúi đầu uống trà, Triệu Quy Nhạn lén lút quan sát Trình Cảnh Di. Thấy hắn đã khôi phục vẻ điềm đạm lạnh lùng uy nghiêm thường ngày, nàng thầm kinh ngạc. Nếu không phải cảm giác khi tiếp xúc với mái tóc của Trình Cảnh Di vẫn còn vương trên đầu ngón tay, thì thậm chí nàng đã hoài nghi, một Trình Cảnh Di nàng vừa gặp ban nãy chỉ là một giấc chiêm bao của nàng.

Trình Cảnh Di chợt ngước mắt, nhìn thẳng vào nàng.

Nhìn lén bị bắt tại trận, Triệu Quy Nhạn xấu hổ, nàng lập tức cụp mắt, ngồi thẳng lưng.

Trình Cảnh Di bất ngờ xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi, cứ như hắn chỉ đến để ăn sáng với nàng.

Nhưng sau khi Trình Cảnh Di rời khỏi không lâu, Lưỡng Nghi Điện đã phái người tới.

Tào Thiện Lai dẫn đầu, tiến vào thỉnh an, sau đó y nêu rõ mục đích đến.

“Bệ hạ bảo, nếu Hoàng hậu nương nương đã hoàn thành lễ nghi cũng như gặp mặt Thái hậu và các phi tần, vậy hiện tại chính là thời điểm tiếp nhận ấn phượng, xử lý hậu cung.”

Dứt lời, y cúi người nâng chiếc hộp vàng đến trước mặt nàng, hộp được làm bằng vàng ròng, bên trên chạm khắc hai con rồng phượng quấn quýt bên nhau.

Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên, mở hộp ra, ấn phượng nằm yên bên trong.

Triệu Quy Nhạn vốn tưởng ấn phượng sẽ trông quyền lực khí phách, nhưng nó chỉ cỡ bằng nửa nắm tay của nàng, nhìn tinh xảo vô cùng.

Triệu Quy Nhạn bồn chồn không yên lòng, nàng thực sự không tin mình có thể quán xuyến tốt hậu cung lớn ngần ấy.

Song…

Nàng vẫn cần quyền thế.

Triệu Quy Nhạn im lặng một lát, bỗng cảm thấy áy náy. Trình Cảnh Di tin tưởng nàng như thế, còn nàng thì muốn mượn thế lực của hắn để truy tìm hung thủ giết hại a tỷ trong hậu cung này.

Tào Thiện Lai thấy Triệu Quy Nhạn đứng bất động tại chỗ.

“Nương nương?”

Triệu Quy Nhạn nhìn y, mím môi cười: “Làm phiền Tào công công rồi, giờ đây bổn cung sẽ nhận lấy ấn vàng, không phụ lòng gửi gắm của Bệ hạ.”

Một khi đã dấn thân vào con đường này, nàng không có cách nào quay đầu lại.

Nàng không được phép quay đầu.

Thải Nguyệt tiến lên một bước, nhận lấy hộp vàng trong tay Tào Thiện Lai, rồi nàng ấy xoay người bước vào nội điện, cất giấu ấn phượng ở một vị trí bí mật.

Tào Thiện Lai cười nói vài câu sau đó rời đi.

Triệu Quy Nhạn đứng ngẩn người một lát rồi mới vào nội điện.

“Thải Nguyệt, bên chỗ Thục phi có tin tức gì chưa?”

Hôm qua, Thục phi nói sẽ tìm các ma ma già từng hầu hạ a tỷ trước kia giúp nàng, nhưng nàng không tin tưởng nàng ta.

Nàng đã quan sát rõ ràng, khi Thục phi nghe thấy nàng nhắc đến các ma ma, thái độ của nàng ta rất kỳ lạ.

Dù nàng ta che giấu khá tốt, nhưng nàng vẫn luôn theo dõi các nàng sát sao, một chút khác thường cực kỳ nhỏ cũng không thể thoát khỏi mắt nàng.

Chắc chắn Thục phi có vấn đề!

Trong mắt Triệu Quy Nhạn loé lên vẻ lạnh lẽo, trên gương mặt vẫn còn nét non nớt của nàng xuất hiện thêm vài phần uy nghiêm.

Thải Nguyệt không hề biết trong lòng Triệu Quy Nhạn đã kinh qua muôn vàn quanh co khúc khuỷu, nàng ấy lắc đầu, thành thật trả lời: “Vẫn chưa có tin gì. Nhưng nô tỳ đã nghe kể, hôm qua Thục phi nương nương trở về thì nhốt mình trong cung, ngay cả bữa tối cũng không dùng, chắc hẳn không còn lòng dạ nào tìm các ma ma rồi nhỉ?”

Triệu Quy Nhạn sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thục phi như vậy, chẳng phải đang lạy ông tôi ở bụi này sao?

Nàng đang lo không biết nên xuống tay từ ai, nhưng hiện tại đã có người rồi.

Thải Nguyệt không rõ vì sao Triệu Quy Nhạn chợt mỉm cười, nàng ấy hỏi: “Nương nương, ngài cười gì thế?”

Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu: “Ta đang suy nghĩ, hôm nay có nên luyện chữ thêm một canh giờ không?”

Thải Nguyệt ngạc nhiên, luyện chữ thêm một canh giờ sẽ mệt mỏi lắm, sao Hoàng hậu nương nương còn cười được?

Nhưng Triệu Quy Nhạn đã đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới bên bàn.

Thải Nguyệt chỉ có thể kìm nén sự kinh ngạc, nhanh chân theo sau.



Trong chớp mắt vài ngày đã trôi qua, cuối cùng Triệu Quy Nhạn không còn thấy Trình Cảnh Di trong hậu cung nữa.

Đại cung nữ Tố Vân bên người nàng chẳng lạ gì mấy chuyện này, nàng ấy kể: “Lúc thấy Bệ hạ ngủ lại Phượng Nghi Cung vào đêm tân hôn, chúng nô tỳ đã vô cùng khiếp sợ. Xưa nay Bệ hạ ít khi tới hậu cung, cả năm cũng chỉ đến Thọ An Cung của Thái hậu nương nương thỉnh an, chứ chưa từng đặt chân vào cung điện của các phi tần. Hiện tại ngài ấy không đến cũng là chuyện bình thường.”

Có điều khi nói tới đoạn sau, Tố Vân lại tiếc nuối.

Một mỹ nhân yểu điệu như vậy gả vào hoàng cung, trở thành Hoàng hậu nương nương cao quý thì thế nào chứ? Chẳng phải vẫn lẻ loi một mình, không được Bệ hạ sủng ái, ở góa trong khi chồng còn sống sao? Thật sự chẳng khác nào đang lãng phí tuổi thanh xuân của mình cả.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Tố Vân gặp người sở hữu dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn thế này. Trước đây nàng ấy từng nghĩ Thục phi nương nương và Lệ phi nương nương xinh đẹp, bây giờ nhìn lại, chẳng một ai bì kịp Hoàng hậu.

Tố Vân đã hiểu được phần nào vì sao Bệ hạ chỉ “sủng ái” một mình Hoàng hậu nương nương, để giữ thể diện cho nàng, đêm tân hôn Bệ hạ cũng ngủ ở Phượng Nghi Cung.

Triệu Quy Nhạn thực sự choáng váng khi nghe những lời này của Tố Vân.

“Mọi người đều thảo luận rằng Bệ hạ rất sủng ái ta à?”

Triệu Quy Nhạn dừng bút, đôi mắt long lanh mở to.

Tố Vân dứt khoát gật đầu.

“Vâng! Hoàng hậu nương nương, ngài đích thị là nữ tử duy nhất được Bệ hạ thiên vị. Nô tỳ cảm thấy ở trong lòng Bệ hạ, chắc hẳn ngài mới là người khác biệt.”

Tố Vân vốn không nên bàn luận với chủ tử về những việc này, thân là nô tỳ, nàng ấy nên biết điều, làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình là được. Nàng ấy không phải thân tín của Triệu Quy Nhạn, không cần uống trà tâm sự với nàng. Song, dung mạo Triệu Quy Nhạn xinh đẹp, tính cách khiến người khác yêu mến, nàng không hề kiêu căng, ai trong cung cũng rất quý Triệu Quy Nhạn.

Triệu Quy Nhạn cụp mắt, muộn màng nhận ra một điều.

Mấy ngày trước Trình Cảnh Di qua đêm ở Phượng Nghi Cung, có phải để giữ mặt mũi cho nàng, giúp nàng tránh bị người đời chê cười vì chồng bỏ đi vào đêm tân hôn không?

Dù sao Trình Cảnh Di cũng có tẩm điện của riêng mình, thật sự không cần phải ngủ chung với nàng.

Mọi người biết rõ, Trình Cảnh Di bài xích nữ tử, sẽ không để nữ tử dễ dàng đến gần.

Nhưng khi ấy… họ ngủ chung giường, sát nhau tới mức chỉ cần một trong hai trở người thì sẽ đè lên người kia.

Trái tim Triệu Quy Nhạn thoáng qua niềm hạnh phúc nho nhỏ, cảm xúc ấy từ từ lan theo mạch máu rồi lưu thông khắp cơ thể.

Trình Cảnh Di trông có vẻ bạc bẽo hời hợt, nhưng hắn lại là người dịu dàng hòa nhã nhất.

“Bệ hạ tốt thật…”

Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười, thấp giọng bảo.

Tố Vân lộ ra biểu cảm như thấy quỷ, cứ như lời Triệu Quy Nhạn nói khó tin cực kỳ.

Tố Vân thấy Hoàng hậu nương nương hình như ngây thơ hồn nhiên quá, sợ rằng đời này vẫn chưa từng gặp người xấu…

Tất nhiên Triệu Quy Nhạn không biết Tố Vân nghĩ về nàng thế nào, vừa luyện chữ xong, nàng thấy cung nữ canh gác ở ngoài điện tiến vào, hạ giọng bẩm báo rằng Thục phi nương nương tới.

Triệu Quy Nhạn chậm rãi nhếch khóe môi, nhẹ nhàng bảo: “Mau mời Thục phi nương nương vào.”

Cung nữ cúi người lui xuống, chỉ chốc lát sau nàng đã nghe thấy tiếng ngọc bội leng keng, Thục phi lả lướt bước đến.

“Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”

Thục phi khuỵu gối hành lễ thỉnh an.

Triệu Quy Nhạn miễn lễ, sai người chuyển ghế tới.

Thục phi ngồi ngay ngắn, trên môi đậm nét cười, một nụ cười rất xinh đẹp.

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã không phụ lòng kỳ vọng của ngài, rốt cuộc cũng tìm được các ma ma từng hầu hạ Tiên Hoàng hậu lúc trước.”

Triệu Quy Nhạn vui mừng khôn xiết, nhưng rồi nàng lập tức cảnh giác, Thục phi tốt bụng như vậy sao?

Rõ ràng đây là cạm bẫy, ấy mà nàng ta còn hào hứng đưa người tới nơi này?

Triệu Quy Nhạn mỉm cười: “Vậy cảm ơn Thục phi.”

Thục phi hỏi: “Thần thiếp cho người đưa các ma ma vào nhé?”

Triệu Quy Nhạn gật đầu.

Đại cung nữ bên người Thục phi ra ngoài, một lát sau dẫn hai vị ma ma tiều tụy với mái tóc hoa râm vào.

Họ bước đến, cung kính quỳ dưới đất: “Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế.”

Đôi mắt trong veo của Triệu Quy Nhạn dần ẩm ướt, nàng nhận ra hai vị này quả thực là người hầu hạ bên cạnh a tỷ lúc còn sống.

“Các ma ma mau đứng lên.”

Triệu Quy Nhạn vội vàng bảo họ đứng dậy.

Hai vị ma ma làm theo, đồng thời cũng nhìn nàng.

Triệu Quy Nhạn có lòng muốn hỏi, nhưng xét thấy Thục phi vẫn còn ở đây, nàng không tiện nhiều lời, bèn dặn Thải Nguyệt dẫn hai vị ma ma xuống, sắp xếp và chăm sóc họ cẩn thận.

Thấy Triệu Quy Nhạn trông mòn con mắt, muốn lập tức chạy như bay đến chỗ hai vị ma ma, Thục phi thầm cười mỉa trong lòng.

Cảm xúc hiện rõ trên mặt, không có gì đáng lo, cũng chẳng uy h**p gì cả.

“Thục phi muội muội vừa giúp bổn cung một việc lớn, muội đã nghĩ kỹ xem mình muốn được ban thưởng gì chưa?”

Giọng Triệu Quy Nhạn đầy cảm kích, đôi mắt sóng sánh tràn ngập lòng biết ơn chân thành.

Hiện tại nàng ta không xem Triệu Quy Nhạn là đối thủ, cũng thả lỏng cảnh giác hơn.

Thục phi cười: “Có thể giúp đỡ Hoàng hậu nương nương là vinh hạnh của thần thiếp, thần thiếp không cần ban thưởng.”

Triệu Quy Nhạn tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Không được, muội đã giúp bổn cung, sao bổn cung có thể không đền đáp muội? Vậy e rằng sau này bổn cung chẳng dám nhờ các muội nữa đâu.”

Trò chuyện vài câu, lúc này Thục phi mới miễn cưỡng nhận lấy một mớ đồ trang trí và tranh mỹ nữ do Triệu Quy Nhạn ban thưởng.

Nàng ta ngỏ ý: “Ắt hẳn bây giờ nương nương không thể chờ đợi thêm nữa, thần thiếp không nên ở đây cản trở mắt ngài. Thần thiếp xin cáo lui.”

Triệu Quy Nhạn mỉm cười để nàng ta rời khỏi.

Thục phi vừa đi, nụ cười trên mặt Triệu Quy Nhạn lập tức phai nhạt.

Nàng phất ống tay áo dài, toát lên vài phần khí thế.

“Đi, đến gặp các ma ma.”
 
Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
Chương 31



Lúc cất tiếng nói vậy, trông Triệu Quy Nhạn khí phách vô cùng, nhưng khi đứng sau tấm bình phong, nàng lại chẳng dám tiến thêm bước nào.

Vì nàng sợ…

Sợ đối diện với ánh mắt như nhìn kẻ vô ơn của hai bà, sợ hai bà oán hận nàng tham hư vinh, càng sợ hai bà sẽ trách nàng quên mất biết bao lời dạy bảo nhiều năm của a tỷ.

Thải Nguyệt thấy nàng vậy, đau lòng không thôi.

Thời còn ở trong phủ, sau nhiều lần Triệu Quy Nhạn bị lạnh nhạt và giễu cợt, đã hình thành nên tính cách có phần mẫn cảm tinh tế. Chỉ cần ai đối xử tốt với nàng, nàng sẽ ghi tạc trong tâm trí, hận không thể đền đáp gấp trăm ngàn lần. Huống chi, Triệu Thanh Loan thương nàng như thế, Triệu Quy Nhạn yêu ai yêu cả đường đi, luôn cực kỳ để tâm đến những người hầu hạ Triệu Thanh Loan.

Trong mắt thân tín bên cạnh Triệu Thanh Loan, việc Triệu Quy Nhạn tiến cung, suy cho cùng vẫn đã phụ lòng yêu thương và chăm sóc của Triệu Thanh Loan ngần ấy năm.

Thải Nguyệt định an ủi vài câu, chỉ thấy Triệu Quy Nhạn hít sâu một hơi, cố gắng nhoẻn miệng cười, sau đó vòng qua bình phong.

Thải Nguyệt vội vàng vào theo.

Lúc này, hai vị ma ma Thục phi vừa đưa tới đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Nghe thấy tiếng bước chân, họ đồng loạt đứng lên, cung kính hành lễ với nàng.

Triệu Quy Nhạn vội tiến tới, tự tay nâng các bà dậy: “Ma ma không cần đa lễ.”

Hai vị ma ma đứng lên.

Ma ma bên trái họ Hà, là bà vú của Triệu Thanh Loan, cũng là người chứng kiến quá trình Triệu Thanh Loan khôn lớn. Bà ngước mắt, cẩn thận quan sát Triệu Quy Nhạn, cười nói: “Ngũ tiểu thư cao hơn rồi.”

Triệu Quy Nhạn chua xót, giàn giụa nước mắt.

Nàng nức nở: “Hà ma ma, bà không trách ta sao?”

Nụ cười của Hà ma ma vẫn ấm áp như trước kia: “Nương nương, ngài không nên tiến cung.”

Triệu Quy Nhạn nhìn Hà ma ma, đôi mắt đẫm lệ, giọng Hà ma ma đầy lo lắng, nhưng không hề có ý trách cứ.

Triệu ma ma cũng không đồng ý: “Ngũ tiểu thư, tình hình trong cung phức tạp vô cùng, ngài thật sự không nên tiến cung.”

Triệu Quy Nhạn nghe vậy, nhìn Triệu ma ma đăm đăm. Nhận ra nỗi lo sợ trong lời của bà, nàng lập tức hỏi: “Triệu ma ma, có phải bà đã biết chuyện gì đó không? Cuối cùng a tỷ qua đời thế nào?”

Triệu ma ma căng thẳng, vội vàng đáp: “Ngũ tiểu thư, ngài đừng hỏi nô tỳ, nô tỳ cũng không rõ, ngài chỉ cần biết đại tiểu thư chết vì ngã bệnh là được.”

Triệu Quy Nhạn không bỏ lỡ thái độ khác thường thoáng qua của Triệu ma ma, nàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không tin, a tỷ khoẻ mạnh như vậy, rõ ràng một ngày trước còn ăn điểm tâm với ta…”

Hà ma ma thấy nàng như vậy, trong mắt ánh lên nỗi xúc động, bà cúi đầu.

Không uổng công đại tiểu thư yêu thương ngũ tiểu thư nhiều năm như thế.

Triệu gia có vô số người, nhưng ai cũng tin đại tiểu thư qua đời vì bệnh nặng. Không, không có khả năng Quốc công gia chưa từng nghi ngờ, nhưng vì lợi ích của gia tộc, ông không dám đòi công bằng với hoàng gia.

Chỉ có ngũ tiểu thư, duy nhất một mình nàng vẫn luôn nhớ thương đại tiểu thư, vì đại tiểu thư mà dấn thân vào hoàng cung - nơi ăn thịt người không nhả xương này.

Hà ma ma nhớ đến Triệu Thanh Loan, nhất thời vừa đau lòng vừa căm giận, cô nương nhu mì như vậy, sao họ dám lừa nàng ấy, sao họ dám?!

Hà ma ma nghĩ tới người kia, nỗi hận trong lòng như đàn kiến gặm nhấm trái tim bà, khiến bà hận không thể lập tức lao ra khỏi cung đến chém người kia thành trăm mảnh!

Nhưng rồi Hà ma ma nhớ về lời căn dặn của Triệu Thanh Loan, bảo bà phải chăm sóc Triệu Quy Nhạn thật tốt.

Đám người đó lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, bà không thể nói cho Triệu Quy Nhạn biết chân tướng, không thể để nàng gặp nguy hiểm.

Hà ma ma chỉ đành đè nén nỗi căm phẫn, khi ngẩng đầu, bà vẫn tỏ vẻ hiền từ.

“Ngũ tiểu thư, ngài tuyệt đối không được mạo hiểm tính mạng. Trước lúc lâm chung, người mà đại tiểu thư không yên lòng nhất chính là ngài. Ngài đã quên đại tiểu thư dạy ngài thế nào rồi ư? Chẳng điều gì quan trọng bằng bản thân mình, luôn phải đặt tính mạng lên hàng đầu.” Giọng Hà ma ma khẩn khoản.

Thấy Hà ma ma và Triệu ma ma tránh nặng tìm nhẹ, Triệu Quy Nhạn hiểu ngay, quả nhiên cái chết của a tỷ có uẩn khúc. Hơn nữa các ma ma cũng biết nội tình, nhưng hai bà lo lắng cho an toàn của nàng, nên không muốn nàng bị liên lụy.

Triệu Quy Nhạn mím môi, không ép các bà tiết lộ cho nàng nữa.

Chỉ khi nàng chứng minh cho họ thấy, mình có đủ khả năng để điều tra sự thật mà không bị tổn thương, có lẽ các bà mới đồng ý kể cho nàng biết chân tướng.

“Triệu ma ma, Hà ma ma, ta không ép hai bà. Ta sẵn sàng chờ, chờ tới một ngày hai bà bằng lòng nói cho ta biết mọi chuyện.”

Triệu ma ma và Hà ma ma liếc nhìn nhau, thở dài.

Triệu Quy Nhạn hỏi thêm về tình hình của hai bà hiện tại. Được biết sau khi Triệu Thanh Loan mất, Triệu ma ma và Hà ma ma đã bị chuyển tới nơi khổ nhất mệt nhất trong cung làm việc, thế nên mới nhìn hai bà hốc hác như vậy.

Triệu Quy Nhạn âm thầm cảnh giác, hai người Triệu ma ma là ma ma đắc lực bên cạnh Hoàng hậu, bất kể thế nào cũng không thể đẩy họ đến làm công việc nặng nhất. Biện pháp thường thấy là để họ rời cung, đưa về Triệu gia. Nhưng hiện tại hai bà lại bị giam giữ riêng, còn phải làm việc nặng.

Nói cách khác, rõ ràng có người không dám thả họ ra khỏi cung, mà muốn giữ họ trong cung. Nếu các ma ma không chịu nổi mệt nhọc, lao lực rồi chết là tốt nhất. Trong trường hợp họ vẫn sống, kẻ đó cũng sẽ tìm cơ hội âm thầm hại chết họ.

Nếu nàng không tiến cung…

Sợ rằng các ma ma cũng chẳng còn được sống bao lâu.

Sau lưng Triệu Quy Nhạn đổ một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt hơi tái nhợt.

Hà ma ma thấy vậy, muốn nói đành thôi.

Nhìn nàng thế này, ắt đã đoán được.

Triệu Quy Nhạn cố gắng kìm nén cảm xúc, mỉm cười ôn hòa nói với hai ma ma: “Ta sẽ bảo Thải Nguyệt sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai bà. Nhiều ngày qua hai bà cực khổ rồi, hiện giờ ta ở đây, sẽ không để ai bắt nạt hai người nữa.”

Hai ma ma nhìn gương mặt tươi cười của nàng, yên lòng phần nào.

Khi theo Thải Nguyệt rời đi, Triệu ma ma quay đầu nhìn thoáng qua. Trước kia cô nương nhỏ luôn thích rúc trong lòng Triệu Thanh Loan làm nũng, giờ đây đã có thể đủ thong dong bình tĩnh tự mình gánh vác mọi chuyện, bảo vệ người khác.

Chẳng qua, bà sợ rằng nàng sẽ đánh mất tính cách vô ưu vô lo mãi mãi.

Trong lòng Triệu ma ma vừa vui mừng vừa thương xót.

Hà ma ma thấy vẻ mặt nặng nề tâm sự của bà, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Triệu ma ma và Hà ma ma hầu hạ Triệu Thanh Loan nhiều năm, hiểu rõ lẫn nhau, xem như bạn tốt. Nghe Hà ma ma hỏi vậy, Triệu ma ma cũng không giấu giếm: “Việc ngũ tiểu thư tiến cung, chẳng biết là tốt hay xấu với nàng nữa. Hiển nhiên nàng tiến cung nào phải vì ngưỡng mộ Bệ hạ. Cả ngươi lẫn ta đều biết, có lẽ ngũ tiểu thư tới đây chỉ vì đại tiểu thư. Đến lúc ấy, nếu nàng thật sự điều tra được chân tướng thì phải làm sao? Ngũ tiểu thư nên xử lý thế nào? Chẳng lẽ buộc phải tranh cãi với Bệ hạ? Ầm ĩ với hoàng gia ư?”

Nghe câu trả lời của Triệu ma ma, Hà ma ma ngây ngẩn cả người.

Triệu ma ma suy nghĩ tinh tế sâu sắc, bà nói nhiều như thế, hiển nhiên đã lường trước được cục diện trong tương lai.

Hà ma ma nhíu mày: “Ta thấy Bệ hạ, không giống kiểu người chẳng biết phân biệt đúng sai…”

Triệu ma ma trừng mắt liếc bà: “Bệ hạ ấy, bất kể anh minh uy phong cỡ nào, khi đụng tới thể diện hoàng gia vẫn không tránh khỏi việc khoan dung hơn một chút. Nếu ngũ tiểu thư thật sự có thể chiếm được một vị trí trong lòng Bệ hạ, vậy mới có cơ hội báo thù cho đại tiểu thư.”

Hà ma ma nói: “Việc này ắt sẽ khó khăn… Bệ hạ không muốn thân cận với hậu phi quá nhiều.”

Triệu ma ma cũng lắc đầu.

Bà chỉ nói vậy thôi, không thể coi là thật.



Đế Hậu thành hôn, trời đất trở về đúng vị trí cũng là thời điểm cả nước ăn mừng.

Các đại thần trong triều dâng tấu, khi tổ chức yến tiệc, hy vọng tân Hậu sẽ đến chung vui.

Tại Lưỡng Nghi Điện, Long Diên Hương đang cháy trong chiếc lò Bác Sơn xanh, làn khói xanh bốc lên từ phần đỉnh lò được chạm rỗng, nhưng làn khói đó lại bị một người cắt đứt giữa không trung.

Giang Diêu đứng cạnh lò Bác Sơn, đôi tay trắng thon dài không ngừng nghịch làn khói: “Nếu Bệ hạ thấy Hoàng hậu nương nương hoạt bát quá, vậy ngài hãy mau chóng tìm cho nàng một lang quân như ý, để nàng giả chết rời cung thành thân sớm xíu đi!”

Bàn tay cầm bút son của Trình Cảnh Di hơi khựng lại, lời phê duyệt viết ra càng khắt khe gay gắt hơn: “Tất nhiên trẫm cũng hy vọng như thế.”

“Vậy yến tiệc lần này chính là một cơ hội đấy, Bệ hạ hãy gọi tất cả các thanh niên tài tuấn nổi tiếng ở Trường An vào cung. Đến lúc ấy, đảm bảo Hoàng hậu nương nương sẽ chọn hoa cả mắt, thể nào cũng lựa được lang quân như ý thôi.”

Trình Cảnh Di lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Ngươi nghĩ như đi mua cải trắng à?”

Giang Diêu cười nhạo một tiếng: “Hiệu quả giống mua cải trắng thôi, thấy phù hợp thì mới mua chứ.”

Trình Cảnh Di dừng tay một chút: “Còn phải xem ý của cô nương nhỏ nữa, nếu nàng không muốn, chúng ta cũng không thể ép.”

Cứ như nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, Giang Diêu ôm bụng cười lớn: “Bệ hạ yên tâm, ngoại trừ người có bệnh về đầu óc, không ai muốn ở trong hoàng cung lạnh lẽo của ngài, sống cô đơn suốt quãng đời còn lại đâu.”

Trình Cảnh Di liếc nhìn hắn ta, trên mặt lộ ra vài phần cảnh cáo như có như không.

Giang Diêu cũng không sợ hắn, họ quen biết nhiều năm, biết rõ hắn sẽ đối xử mềm lòng với những người thân thiết. Trùng hợp thay, Giang Diêu miễn cưỡng được xem như bạn tốt của hắn, được xếp vào hàng ngũ những người thân thiết nhất.

Giang Diêu vỗ tay: “Thần nói cũng đâu sai. Ngài xem, hồi trước ngài nghĩ những nữ tử đó không dễ dàng, bị Thái hậu đưa vào cung, sẽ phí hoài tuổi thanh xuân của người ta, nên ngài mới trao đổi với họ. Nếu muốn rời đi, ngài có thể tạo điều kiện, đổi danh tính khác cho họ, đưa bạc tiễn người xuất cung. Hiện giờ, nhóm người ở lại trong cung toàn là mấy nữ tử có tham vọng không chính đáng với ngài, hoặc không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý.”

Trình Cảnh Di cụp mắt, im lặng không tiếp lời hắn ta.

Hắn sẽ không sủng hạnh các nàng, cần gì phải trì hoãn người ta, hắn đã cho họ cơ hội lựa chọn, rời khỏi mai danh ẩn tích hoặc làm một phi tần hữu danh vô thực.

Hầu hết mọi người đã chọn vế trước.

Họ biết rõ, dù sao Trình Cảnh Di cũng không sủng hạnh họ, họ không có cách nào sinh con, tội gì phải đau khổ chịu đựng trong hoàng cung, bỏ lỡ cảnh xuân tươi đẹp ngoài kia?

Một số ít người ở lại vì họ luôn nghĩ mình sẽ là ngoại lệ, sẽ được Bệ hạ sủng ái, sẽ trở thành người duy nhất trong lòng Bệ hạ.

Giang Diêu vẫn luôn âm thầm trợ giúp Trình Cảnh Di, mỗi năm hầu hết các phi tần trong cung sẽ qua đời vì bệnh nặng, những loại thuốc giả chết đó đều được Giang Diêu cung cấp, hắn ta cũng là người hiểu rõ tình hình.

Giang Diêu liếc nhìn sắc mặt Trình Cảnh Di, nở nụ cười kỳ lạ.

Trình Cảnh Di từng bắt gặp Tống Thái hậu ngoại tình, lại tận mắt chứng kiến Tống Thái hậu hư tình giả ý với Tiên đế, thậm chí còn biết bà ta thông đồng với người ngoài muốn hại chết Tiên đế. Từ đó trong lòng hắn sinh ra bóng ma tâm lý, khiến hắn cực kỳ bài xích việc gần gũi với nữ tử.

Hắn ta còn tưởng cả đời Trình Cảnh Di sẽ trôi qua như vậy, nào ngờ, cây già gặp mùa xuân, trong cảm nhận của hắn ta thì vị Hoàng hậu nhỏ mới tới dường như có điểm khác biệt.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo còn người trong cuộc thì u mê. Hắn ta luôn muốn k*ch th*ch Trình Cảnh Di, để Bệ hạ đỡ phải giả vờ chẳng hề để ý mỗi ngày.

“Thoạt nhìn Hoàng hậu nương nương còn nhỏ tuổi, có lẽ chưa hiểu ái tình, vậy nên Bệ hạ mau chóng tìm cho Hoàng hậu nương nương một đức lang quân tốt, để nàng xuất giá sớm sớm. Tránh việc đến lúc đó tình đầu chớm nở, nàng ngưỡng mộ người không nên ngưỡng mộ.”

Giang Diêu có điều ám chỉ, nhìn Trình Cảnh Di đăm đăm.

Trình Cảnh Di nhíu mày, trong lòng rầu rĩ, dù sao hắn cũng đang bực dọc không thể phê duyệt sổ con được nữa. Trình Cảnh Di ném bút: “Trẫm lập tức soạn thánh chỉ, yêu cầu các quan viên tam phẩm trở lên phải đưa con cháu đúng độ tuổi thành thân của nhà mình vào cung. Về phần chúng ta, cần phải lựa chọn kỹ càng.”
 
Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
Chương 32



Trong Phượng Nghi Cung, Triệu Quy Nhạn đang chống đầu nghiêm túc xem sổ sách nội quan đưa tới.

Thời khắc nắm giữ ấn phượng, nàng đã trở thành trung cung được Trình Cảnh Di giao phó nhiệm vụ quan trọng.

Trước kia công việc nội vụ đều do Triệu Thanh Loan xử lý. Sau khi Triệu Thanh Loan qua đời, Thục phi giải quyết thay trong thời gian ngắn, Lệ phi và Hiền phi cùng nhau quản lý hậu cung.

Hiện giờ ấn phượng đã có chủ, tất nhiên các nàng phải trao trả quyền lực.

Từ nhỏ Triệu Quy Nhạn đã không được mẹ đẻ dạy dỗ, hiển nhiên cũng chưa từng học cách xử lý việc nội vụ. Hiện giờ nhìn chồng sổ sách này, nàng chỉ thấy choáng váng đầu óc.

Triệu Quy Nhạn buồn bực thở dài.

“Thải Nguyệt, ngươi nói xem, vì sao làm Hoàng hậu lại khó như vậy?”

Đúng lúc Hà ma ma bưng một đĩa sữa chua hoa hồng tiến vào, nghe nàng nói thế, bà cười: “Nương nương lại nói mấy lời trẻ con nữa rồi.”

Mũi xinh của Triệu Quy Nhạn khẽ ngửi, mi mắt cong cong: “Sữa chua hoa hồng!”

Hà ma ma cưng chiều đặt đĩa sứ bên tay nàng: “Lúc nào mũi của nương nương cũng thính.”

Triệu Quy Nhạn xem sổ sách cả buổi sáng, vừa mệt vừa đói từ lâu, hai mắt sáng ngời, nàng lập tức múc một muỗng sữa chua hoa hồng, ăn từng miếng nhỏ.

Hà ma ma trìu mến nhìn nàng.

Bà liếc nhanh chồng sổ sách trong rương gỗ lớn để dưới gầm bàn, biết chắc mấy người Thục phi đang cố tình gây khó dễ.

Rõ ràng tất cả công việc lớn lớn bé bé trong cung đều nằm trong đây.

Hà ma ma và Thục phi cũng không xa lạ mấy, bà suy nghĩ một chút, đã đoán được ý đồ của Thục phi.

Sợ rằng nàng ta muốn dùng nhiều việc vặt vãnh để khiến Triệu Quy Nhạn nản lòng, không dám quản lý hậu cung nữa. Triệu Quy Nhạn còn nhỏ, vẫn đang ở độ tuổi hoạt bát ham chơi, chắc chắn không chịu được. Đến lúc không chịu nổi cường độ vất vả này, nhất định nàng sẽ cầu xin các nàng san sẻ gánh nặng với mình.

Mấy người Thục phi có thể nhân cơ hội đó phân chia quyền lực trong cung một lần.

Người khác không thể xen vào.

Dù sao khi Triệu Quy Nhạn vừa tiến cung, các nàng đã hào phóng trả lại quyền lực, chẳng qua vì Triệu Quy Nhạn không đủ năng lực.

“Nương nương, ngài không cần tự xử lý hết mọi việc đâu, những vấn đề này, ngài chỉ cần có thể nắm chắc toàn cục là được rồi. Ngài cứ giao cho người dưới xử lý, các công việc liên quan cần ngài đích thân lo liệu chỉ có tài chính của hậu cung và các ngoại mệnh phụ (*) thôi.” Hà ma ma kiến nghị.

(*) Mẹ và vợ của các đại thần trong chiều được Hoàng thượng chính thức sắc phong.

Triệu Quy Nhạn nuốt sữa chua trong miệng xuống, nói: “Ta biết, nhưng vốn dĩ ta chưa từng học cách giải quyết sự vụ, bây giờ luyện tập vài việc nhỏ không quan trọng trước, để tránh mù tịt không biết gì, phạm sai lầm trong việc lớn.”

Triệu Quy Nhạn cầm khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Thường nói chim ngốc sợ bay không kịp nên phải bay trước, ta phải học cách vỗ cánh trước khi có thể bay.”

Hà ma ma nhìn đôi mắt trong veo của Triệu Quy Nhạn, thầm giật mình, sau đó bà mỉm cười.

Ngũ tiểu thư là người thông minh, tâm hồn đong đầy bao điều đẹp đẽ.

Đám người Thục phi cứ tưởng có thể làm khó Triệu Quy Nhạn, nhưng không ngờ rằng, không những Triệu Quy Nhạn không hề yếu ớt, mà còn hiểu rõ nguyên tắc tiến bộ từng bước một nên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Hà ma ma không quấy rầy nàng nữa, chỉ dặn dò cung nữ hầu hạ cẩn thận hơn.

Triệu Quy Nhạn thấy Hà ma ma nhẹ nhàng rời đi, ánh mắt lóe lên.

Ngoại trừ lý do vừa nói, thật ra nàng còn một mục đích quan trọng hơn.

Nàng vừa mới tới, các mối quan hệ trong hậu cung rắc rối chồng chéo, nàng luôn phải cẩn thận đề phòng, để tránh không phân biệt được bạn và thù, dễ làm bại lộ chân tướng.

Những việc nhỏ nhặt trong hậu cung này, là con đường tốt nhất để nàng có thể tìm ra một số thông tin quan trọng.

Triệu Quy Nhạn gõ ngón trỏ trắng mịn như ngọc lên một dòng chữ, nàng mỉm cười.

Trên đó ghi rõ, Thục phi và Lệ phi điều động nhân lực của Phượng Nghi Cung sau khi Triệu Thanh Loan qua đời.

Thục phi và Lệ phi, đều có khả năng là hung thủ giết a tỷ.

Triệu Quy Nhạn nhìn chằm chặp dòng chữ này, đôi mắt trong veo thoáng qua vẻ âm u.



Là phi tần nhất phẩm, Thục phi được quyền có một cung điện của riêng mình, Chiêu Hoa Cung là tẩm điện của Thục phi.

Bên trong Chiêu Hoa Cung được bài trí lộng lẫy, tinh xảo khắp mọi ngóc ngách. Là con gái Thừa tướng, xuất thân cao quý, từ khi còn ở trong khuê các Thục phi đã có danh xưng tài nữ. Vậy nên khiếu thẩm mỹ của nàng ta tất nhiên không tầm thường, phần lớn đồ trang trí trong cung đều sang trọng.

Thục phi lười biếng ngồi trên sạp, nàng ta cầm một quyển sách, chậm rãi lật xem.

Lệ phi ngồi đối diện nàng ta đã mất bình tĩnh từ lâu, nàng ấy nhíu đôi lông mày thanh mảnh, bất mãn hỏi: “Đến lúc này rồi ngài vẫn còn tâm trạng đọc sách sao?”

Thục phi cũng không ngẩng đầu, dịu dàng bảo: “Sao lại không có tâm trạng? Lệ phi muội muội, sốt ruột cũng vô ích, sao không tìm ít việc giết thời gian? Trong cung này, ngày dài đằng đẵng, dễ chán chường…”

Lệ phi nói: “Thục phi tỷ tỷ, chính ngài đã bảo tìm thêm nhiều chuyện vụn vặt đưa đến Phượng Nghi Cung, chưa tới mấy ngày, vị Hoàng hậu non nớt kia sẽ mệt mỏi tới mức phải trả lại quyền lực cho chúng ta. Nhưng ngài nhìn xem, đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì. Muội nghe kể, Hoàng hậu nhỏ kia rất siêng năng, một ngày đọc hàng chục cuốn sách.”

Ngón tay Thục phi hơi khựng lại, nàng ta lười biếng nhìn Lệ phi: “Gấp gì chứ? Quan mới nhậm chức có ba việc cần làm (*), ba việc của cô nương nhỏ đó còn chưa làm xong, muội ngóng trông nàng giao quyền ra ư?”

(*) Một quan chức mới được bổ nhiệm trước tiên phải làm một vài việc có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của mình.

Nàng ta vươn tay ra, nhìn bộ móng vừa mới vẽ hôm nay của mình, đôi môi đỏ nhếch lên: “Muội và ta còn chưa chắc đủ kiên nhẫn để đọc hết mớ việc tạp nham đó, một cô nương nhỏ vừa cập kê như nàng lại càng thiếu kiên nhẫn hơn.”

Nghe vậy, Lệ phi vẫn hơi do dự: “Nhưng…”

Thục phi thả tay xuống, cắt ngang lời nàng ấy, giọng điệu có phần bực bội: “Muội đang làm phiền ta đọc sách đấy.”

Thấy giữa chân mày của nàng ta lộ ra vẻ tức giận, Lệ phi không dám nói thêm nữa.

Nàng ấy… vẫn hơi sợ Thục phi.

Nhớ đến dạo trước, Thục phi đã dìm chết một cung nữ nghe được bí mật của họ mà không hề chớp mắt, Lệ phi run rẩy khắp người, chỉ đành yên lặng ngồi uống trà.

Ban đầu bất đắc dĩ kết đồng minh với Thục phi, quả thực Triệu Thanh Loan đã chết như mong muốn.

Nàng ấy phải tin tưởng Thục phi.



Đèn hoa rực rỡ, từng chiếc đèn lồng trong Phượng Nghi Cung được thắp sáng, chiếu rọi lên các viên gạch trắng như ngọc, sáng ngời vô cùng.

“Nương nương, nghỉ một lát nhé? Nếu không sẽ đau mắt ạ.”

Thải Nguyệt điều chỉnh bấc đèn, để ánh nến trở nên sáng hơn.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp đôi mắt mỏi nhừ, ngẩng đầu.

Nhìn mớ sổ sách sự vụ đã được xử lý tốt bên tay, nàng mỉm cười hài lòng. Với tốc độ này, chưa đầy nửa tháng nữa nàng có thể giải quyết xong rồi.

“Ừm, hôm nay tạm thời đến đây thôi.” Triệu Quy Nhạn xoa cổ tay ê ẩm, dịu dàng nói.

Thấy thế, Thải Nguyệt bèn vòng ra phía sau nàng, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng.

Triệu Quy Nhạn híp mắt, trên gương mặt nhỏ đầy thỏa mãn.

Thải Nguyệt mỉm cười, bây giờ trông Hoàng hậu nương nương giống hệt A Li mỗi khi được gãi thoải mái.

Nàng ấy đang nghĩ như vậy, A Li đột nhiên chạy từ trong góc ra, nhảy lên chân Triệu Quy Nhạn, nhẹ nhàng “Meo” một tiếng.

Triệu Quy Nhạn kinh ngạc vui vẻ mở mắt: “A Li, ngươi về rồi à?”

Gần đây A Li thật sự hoang dã, có lẽ vì chuyển từ mảnh sân nhỏ hẹp kia tới hoàng cung, đình đài lầu các vô cùng tinh xảo, phong cảnh hợp lòng người, diện tích rộng rãi, thế nên thỉnh thoảng A Li sẽ chuồn ra ngoài chơi.

May thay nó ngoan ngoãn, không chạy đi xa mà chỉ chơi đùa gần Phượng Nghi Cung.

A Li l**m móng vuốt, sau đó trở mình nằm trên đùi Triệu Quy Nhạn, đôi mắt mèo tròn xoe nhìn nàng.

Triệu Quy Nhạn hiểu ý, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng gãi bụng nó.

A Li thoải mái nheo mắt, phát ra tiếng “Ư ử”.

Thải Nguyệt nở nụ cười khi thấy bộ dạng tận hưởng thư thái của chủ tớ hai người.

Vừa bước vào, Trình Cảnh Di đã thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, bước chân khựng lại, hắn chợt không đành lòng cắt ngang.

A Li bỗng ngửi thấy một mùi hương xa lạ, nó lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chặp vào phía sau bình phong.

Triệu Quy Nhạn cũng nhìn sang.

Lúc này Trình Cảnh Di mới xuất hiện phía sau bình phong.

Giữa ánh nến sáng ngời, bóng dáng ấy chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, trên người vẫn còn đọng hơi lạnh mùa đông, trông hắn nghiêm nghị như sương.

Diện mạo sắc sảo, ánh mắt thâm thúy, vẫn là vị Hoàng đế trong ký ức của nàng.

Triệu Quy Nhạn sửng sốt, sau nhiều ngày xa cách, hai người đã gặp lại, nhưng nàng chỉ cảm thấy hắn có phần xa lạ.

Nàng bế A Li trong lòng, khuỵu gối hành lễ: “Bái kiến Bệ hạ.”

Trình Cảnh Di siết chặt tay, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”

Triệu Quy Nhạn đứng dậy, nhìn Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di đến trước bàn, thấy trên bàn chất đầy sổ sách. Hắn tiện tay lật mở, phát hiện đa số những lời phê chuẩn của nàng đều hết sức nghiêm túc.

Thấy hắn đang xem, Triệu Quy Nhạn căng thẳng ôm chặt A Li.

Trình Cảnh Di đọc vài cuốn, hỏi: “Nàng xử lý hết mấy việc này?”

Triệu Quy Nhạn gật đầu.

Trình Cảnh Di rút tay về, nói: “Không tệ.”

Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng, trên mặt thấp thoáng niềm vui.

Nàng vất vả lâu như vậy, xem ra cuối cùng đã có hiệu quả, ngay cả Trình Cảnh Di cũng khen ngợi thì chắc hẳn kết quả thật sự khá ổn.

Trình Cảnh Di im lặng một lát, bảo: “Nếu nàng có thể tự xử lý sự vụ trong cung, vậy cung yến (*) ba ngày sau sẽ giao cho nàng lo liệu.”

(*) Bữa tiệc trong cung, do hoàng cung tổ chức.

Triệu Quy Nhạn kinh ngạc nhìn hắn, cẩn thận hỏi lại: “Ta tổ chức cung yến à?”

Chuyện này… không thích hợp lắm nhỉ?

Trình Cảnh Di cứ giao cho nàng lo liệu một dịp lớn như thế, nàng sợ mình sẽ làm hỏng việc.

Trình Cảnh Di thấy nàng không tự tin mấy, hắn trầm ngâm một lát: “Nếu có điều gì không hiểu, nàng có thể tới hỏi trẫm.”

Triệu Quy Nhạn thở phào nhẹ nhõm, vậy tốt rồi, có Trình Cảnh Di hỗ trợ, nàng mới an tâm.

Thấy Trình Cảnh Di nói xong chuyện này thì cứ đứng yên, Triệu Quy Nhạn chớp mắt hỏi: “Bệ hạ còn việc gì khác sao?”

Trình Cảnh Di mấp máy môi, nhìn vào đôi mắt đơn thuần ấy, vài điều hắn muốn nói bỗng chẳng thể thốt nên lời.

Ví dụ như hắn tới đây để nói với nàng rằng buổi cung yến này được chuẩn bị đặc biệt cho nàng, với mục đích chọn giúp nàng một đức lang quân như ý.

Đồng thời cũng giống bao lần trước đây, hắn sẽ nói rõ với nàng về việc giả chết rời cung và vị trí Hoàng hậu hữu danh vô thực, cho nàng lựa chọn.

Triệu Quy Nhạn hiếm khi thấy thái độ lưỡng lự của Trình Cảnh Di, nàng chỉ đứng yên lặng, dịu dàng nhìn hắn, không hề lên tiếng thúc giục.

Trình Cảnh Di đột nhiên nắm tay thành quyền, che miệng ho một tiếng, hỏi: “Trẫm muốn chơi cờ với nàng, chẳng biết có tiện không?”

Triệu Quy Nhạn thầm giật mình, cảm thấy đau đầu.

Kỹ năng chơi cờ kém cỏi của nàng, chỉ sợ sẽ khiến Trình Cảnh Di mất hứng?

Trình Cảnh Di thấy nàng khó xử, trong mắt ánh lên nét cười, hắn mới là người nên khó xử chứ nhỉ?

Luật chơi độc nhất vô nhị của nàng mới khiến người ta đau đầu nhất, đúng không?

Trình Cảnh Di nhíu mày.

Hắn nghĩ tạm thời không cần nói cho nàng, nếu thực sự có công tử nhà quan nào thích hợp trong yến tiệc, hắn sẽ đề cập với nàng sau, khi ấy cũng không muộn.

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Cảnh Di u ám, đến lúc đó hắn sẽ để Triệu Quy Nhạn lựa chọn, ở lại hoặc rời đi…



Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua ba ngày.

Để chuẩn bị cho buổi cung yến này, quả thực Triệu Quy Nhạn đã phải vắt nát óc. May sao có Trình Cảnh Di chỉ bảo, nàng cũng không gặp quá nhiều khó khăn.

Đến giờ thỉnh an, các phi tần nối đuôi nhau xuất hiện.

Yến tiệc hôm nay được tổ chức trong vườn bên cạnh Ngự Hoa Viên, các phi tần khác cần theo Hoàng hậu đến tham dự, thế nên các nàng phải tới Phượng Nghi Cung thỉnh an trước, sau đó chờ Triệu Quy Nhạn để đi cùng.

Khi bước ra từ sau điện, Triệu Quy Nhạn thấy Thục phi ngồi đầu hàng bên dưới, sắc mặt nàng ta không giấu được vẻ muộn phiền. Lệ phi ngồi đối diện nàng ta, biểu cảm cũng đầy buồn bực.

Nhận ra hình như giữa hai người đã nảy sinh xích mích mâu thuẫn, nàng hơi kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra với hai người họ vậy?
 
Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
Chương 33



Triệu Quy Nhạn ngồi phía trên cùng, nhìn nhóm phi tần bên dưới, nàng phát hiện mấy người thường ngày có mối quan hệ thân thiết đang thì thầm.

Chỉ riêng Thục phi và Lệ phi ngồi tại chỗ với sắc mặt u ám lạnh lùng, họ không nói chuyện với ai cũng không làm gì.

Triệu Quy Nhạn suy đoán, ắt hẳn hai người đã xảy ra mâu thuẫn.

Trải qua mấy ngày xử lý nhiều chuyện vụn vặt, cũng không hẳn nàng không có thu hoạch.

Điều khiến nàng hài lòng nhất chính là phát hiện mối quan hệ giữa Thục phi và Lệ phi.

Phỏng chừng họ chung một phe.

Nhưng hôm nay hai người họ không ai để ý đến ai.

Triệu Quy Nhạn ngẫm nghĩ một chút, đã đoán được nguyên nhân đại khái.

Là những phi tần có phẩm cấp cao nhất, Thục phi và Lệ phi đã quản lý các sự vụ hậu cung một khoảng thời gian, họ nếm được mùi ngon ngọt, chắc chắn không muốn dễ dàng giao quyền.

Nàng nắm giữ ấn phượng, tất nhiên phải thu hồi quyền lực trong hậu cung, nhất định hai người họ đã lén lút bàn bạc xem có nên trả lại quyền lực quản lý hậu cung không.

Kết quả cuối cùng là thoải mái hào phóng trao trả, không hề chần chừ hay hoạnh hoẹ.

Hiện giờ nàng không hành động theo dự tính của họ, họ mất quyền lực nên chắc chắn đang oán trách lẫn nhau.

Lúc này họ lạnh nhạt với người kia, sợ rằng chó cắn chó đầy một miệng lông rồi.

Triệu Quy Nhạn im lặng mỉm cười.

Thục phi và Lệ phi điều động người hầu của Phượng Nghi Cung, chắc chắn cả hai có liên quan đến a tỷ.

Họ là đồng phạm, biết rõ nhược điểm của nhau, mối quan hệ vốn nên kiên cố không thể phá vỡ này, nào ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xuất hiện rạn nứt.

Nhưng quan hệ của họ buộc phải tan tành, nàng mới có cơ hội điều tra sự thật.

Nàng ngắm nghía hoa văn cây cối trên chén trà làm từ sứ Thanh Hoa, nở nụ cười hồn nhiên đầy dịu dàng.

Thục phi nhìn Triệu Quy Nhạn chằm chặp, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, trông nàng không giống kiểu người mưu mô, chẳng lẽ tất cả chỉ là lớp mặt nạ giả dối diễn cho các nàng xem sao?

Thục phi dùng móng tay phủi ống tay áo, cười khẩy.

Đã là hồ ly, tất sẽ có lúc lòi đuôi, nàng ta sẽ chờ xem.

Chốc lát sau, người từ Lưỡng Nghi Điện tới thông báo rằng đã đến giờ rồi.

Triệu Quy Nhạn sửa sang dung nhan một chút, sau đó dẫn phi tần hậu cung tới Ngự Hoa Viên.

Buổi cung yến này không bị hạn chế ở trong điện, mà diễn ra tại một khu vườn có cảnh sắc hợp lòng người. Lý do vì lượng khách tham gia khá nhiều, trong điện hơi chật, sợ người chen chúc, nên họ dứt khoát chuyển ra ngoài trời. Chẳng những được thoáng đãng, hít thở không khí tươi mát mà còn có thể ngắm hoa thưởng cảnh.

Khi Triệu Quy Nhạn đến nơi, trong vườn tương đối ồn ào, tốp năm tốp ba tụ tập uống trà tán gẫu. Nàng vừa xuất hiện, trong vườn nhất thời trở nên yên tĩnh.

Hôm nay Triệu Quy Nhạn diện váy cung đình màu đỏ lựu dệt kim dài phết đất, tỏa sáng rực rỡ lung linh, trông bắt mắt cực kỳ. Để thể hiện sự trang trọng, nàng còn trang điểm, gương mặt vốn đã xinh đẹp lại càng quyến rũ diễm lệ hơn, ngay cả hoa cũng nhường nguyệt cũng thẹn.

Khoảnh khắc nàng xuất hiện, chúng nữ quyến còn sôi nổi đọ sắc đẹp vừa rồi đều im phăng phắc, ai cũng thầm xấu hổ.

Hay tin Bệ hạ phong thứ tiểu thư dòng chính phủ Vinh Quốc công làm trung cung Hoàng hậu, họ vô cùng khiếp sợ, nghe ngóng khắp nơi, nhưng không thể hỏi thăm được bất cứ điều gì.

Cứ như vị Hoàng hậu nương nương khiến Bệ hạ trở nên khác thường này đột ngột xuất hiện.

Trong lòng các nàng như bị mèo cào, ngày càng hiếu kỳ về Triệu Quy Nhạn.

Đây là lần đầu tiên các nàng gặp vị Hoàng hậu nương nương tiếng tăm lừng lẫy này, nhưng cũng không ngờ Hoàng hậu lại sắc nước hương trời ngần ấy, càng không ngờ tuổi tác lại nhỏ như vậy.

Mấy vị phu nhân thầm tự hỏi, hình như chỉ vừa mới cập kê thôi đúng không?

Thái giám nhỏ đứng ngoài vườn cao giọng hô một tiếng, Hoàng hậu nương nương giá lâm, mọi người như chợt bừng tỉnh từ trong mộng, quỳ xuống nghênh đón.

Triệu Quy Nhạn nhìn lướt qua, phát hiện trong vườn toàn là nữ quyến.

Trình Cảnh Di không có ở đây, nhưng Tào Thiện Lai đã đứng chờ một bên. Thấy Triệu Quy Nhạn, y vội chạy bước nhỏ đến trước mặt nàng, đầu tiên y hành lễ vạn phúc, sau đó cung kính thưa với nàng: “Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ đang chiêu đãi triều thần ở nơi khác, lát nữa sẽ tới đây.”

Triệu Quy Nhạn gật đầu, lập tức đến thẳng vị trí trên cao ngồi xuống.

Triệu Quy Nhạn vừa vào chỗ không lâu, Thái hậu đã dẫn theo một đám người tới, khí thế mạnh mẽ, hiển nhiên muốn áp đảo Triệu Quy Nhạn.

Theo sát bên cạnh Thái hậu là Tống Minh Nhược, hôm nay nàng ta cũng tham dự. Trang phục nàng ta lộng lẫy, hoa mẫu đơn màu tím nhạt trải đầy trên váy dài, một dải lụa cùng màu quấn quanh cánh tay, dáng người thướt tha, hoa sen nở theo từng bước chân.

Nàng ta trang điểm theo phong cách hoa đào đương thời, vừa dịu dàng vừa yêu kiều.

Tống Thái hậu chậm rãi bước lên trên, đứng tại chỗ liếc nhìn Triệu Quy Nhạn, cười nhạt: “Hoàng hậu nhỏ tuổi, nhưng trông cũng kiêu ngạo nhỉ.”

Triệu Quy Nhạn khó hiểu, lời này có ý gì?

Thấy thế, chẳng ai dám thở mạnh, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú. Hai nữ tử tôn quý nhất thiên hạ đang đọ sức trên võ đài, không biết người nào sẽ chiếm thế thượng phong đây?

Tống Minh Nhược lập tức tiếp lời: “Hoàng hậu nương nương có điều không biết, xưa nay vị trí này luôn thuộc về Thái hậu nương nương. Hiện giờ ngài đang ngồi ở vị trí của Thái hậu nương nương đấy.”

Triệu Quy Nhạn mím môi, nhất thời không biết nói gì.

Chỉ là một chỗ ngồi thôi, còn chia ra ai với ai, đến mức này sao?

Nhưng thấy Thái hậu kiên trì, nàng có lòng muốn nhượng bộ, đơn giản vì nàng không định khoe khoang, ngồi dưới cũng tốt.

Ánh mắt của các vị phu nhân tiểu thư kia quá sắc bén, khiến người ta thấp thỏm bồn chồn. Nàng không thể tưởng tượng được việc phải ngồi trong tầm mắt của người khác suốt mấy canh giờ.

Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng di chuyển bước chân, ngồi xuống vị trí đầu tiên ở phía dưới bên phải.

Tống Thái hậu cứ nghĩ Triệu Quy Nhạn sẽ chống đối mình giống lần trước, nào ngờ Triệu Quy Nhạn lại dễ dàng thỏa hiệp như thế, khiến bà ta vẫn chưa kịp điều chỉnh vẻ kinh ngạc trên mặt.

Song, bà ta rất hài lòng với hành động thức thời của Triệu Quy Nhạn, nhẹ nhàng vung ống tay áo, thong thả ngồi phía trên.

Thấy Triệu Quy Nhạn ngoan ngoãn chịu thua, mọi người hơi thất vọng.

Một nữ tử nhu nhược như vậy là người được Bệ hạ coi trọng thật ư? Sao trông nàng có vẻ không tự tin gì cả?

Tống Minh Nhược yên vị kế bên Tống Thái hậu, từ trên cao nhìn xuống Triệu Quy Nhạn bị buộc phải ngồi phía dưới, trong lòng nàng ta vô cùng đắc ý.

Hoàng hậu thì thế nào chứ? Chẳng phải bây giờ vẫn thấp hơn nàng ta một cái đầu sao?

Triệu Quy Nhạn không quan tâm đến việc các nàng nghĩ gì về mình, nàng vốn không phải người có lòng hiếu thắng, thậm chí bản thân nàng còn có phần mềm yếu.

Lần trước nảy sinh tranh chấp với Tống Thái hậu chỉ vì Tống Thái hậu từng đối xử tệ với a tỷ, nàng muốn trút giận thay a tỷ thôi. Hơn nữa, nàng cũng không muốn Trình Cảnh Di cứ phải đứng ra giúp mình mãi.

Bệ hạ là người tốt, là người đáng được nàng tôn kính.

Hắn không nên giống một con rối gỗ bị giật dây, chỉ biết làm theo lời sai bảo của người khác.

Một mình nàng thân bất do kỷ (*) là được rồi.

(*) Không thể khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại.

Trong lúc nàng trầm tư, một bóng người cao ráo tiến từ Nguyệt môn vào. Hắn dẫn đầu, lưng thẳng tắp, bước chân từ tốn nhưng toát lên khí chất lẫm liệt nhất. Đám đông xung quanh, ai cũng vô thức dồn ánh mắt về phía hắn.

Triệu Quy Nhạn bỗng nhớ tới một câu, trong biển người, chàng tựa ngọc trai giữa ngói đá.

“Thần phụ / thần nữ bái kiến Hoàng thượng.”

Mọi người giật mình, rối rít đứng dậy hành lễ.

Triệu Quy Nhạn dõi mắt theo từng hành động của hắn, nàng bất lực nhìn Trình Cảnh Di quan sát quanh vườn, rồi đi thẳng tới chỗ nàng.

Triệu Quy Nhạn nhìn đôi giày hoạ tiết hình rồng đen dừng trước mắt mình, thấp giọng gọi: “Bệ hạ?”

Trình Cảnh Di cúi người xuống, tự tay nâng nàng dậy.

“Sao lại ngồi ở đây?”

Hắn liếc nhìn Tống Thái hậu và Tống Minh Nhược đang ngồi phía trên, giọng điệu điềm nhiên trước sau như một, nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn nghe ra vài phần chất vấn.

Triệu Quy Nhạn mím môi, không nói gì.

Nếu nàng trả lời, sẽ chẳng khác nào đang cáo trạng.

Mọi người không dám thở mạnh, không rõ câu này của Bệ hạ có phải đang muốn dồn ép hỏi tội không.

Song, chính Thái hậu đã ép Hoàng hậu ngồi ở đây…

Còn Hoàng Hậu lại là nữ tử duy nhất được Bệ hạ đối xử đặc biệt trong nhiều năm qua, chung quy vẫn có điểm khác biệt.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đã thầm tò mò không thôi, Bệ hạ sẽ giải quyết thế nào đây?

Tống Thái hậu cũng không rõ ý tứ của Trình Cảnh Di, chẳng lẽ hôm nay hắn muốn xé rách lớp mặt nạ giả dối của mẹ con họ bao năm qua ở trước mặt mọi người?

Bầu không khí trong vườn nặng nề, chỉ vài nhịp hô hấp mà tưởng như đã qua mấy canh giờ.

Trình Cảnh Di không rời đi, cũng không lên trên mà ngồi xuống vị trí vừa rồi của Triệu Quy Nhạn.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt.

Trình Cảnh Di nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống: “Vậy trẫm cũng ngồi ở đây.”

Khi Triệu Quy Nhạn đã ngồi sát Trình Cảnh Di, nàng vẫn chưa kịp phản ứng.

Hắn không lên vị trí cao quý nhất, vì sao lại chen chúc ngồi chung với nàng?

Nàng nói chen chúc thì đúng là chen chúc.

Đây vốn là chỗ dành cho một người, Trình Cảnh Di vừa ngồi vào thì trở nên chật ngay.

Mùi đàn hương êm dịu thoang thoảng ùa vào mũi nàng, toát lên khí chất đặc trưng của nam tử: Điềm tĩnh vững chãi, mạnh mẽ sắc sảo, biết tận dụng mọi thời cơ.

Triệu Quy Nhạn cảm thấy như mình sắp ngồi vào lòng Trình Cảnh Di rồi.

Nàng lén nhích người sang phía bên kia, bỗng nhiên trên hông xuất hiện cảm giác ấm áp. Trình Cảnh Di nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Nàng dịch nữa sẽ ngã đấy.”

Triệu Quy Nhạn vô thức vươn tay trái mò mẫm phía bên cạnh, quả nhiên, nếu mình tiếp tục dịch sang thì sẽ ngã xuống.

Triệu Quy Nhạn không muốn bẽ mặt trước đám đông, đành phải cắn răng nhích về.

Tống Thái hậu sửng sốt một chút, có phần mong đợi bảo: “Hoàng đế, con nên ngồi cạnh ai gia.”

Trình Cảnh Di bình thản đáp: “Trẫm và Hoàng hậu là một, tất nhiên nên ngồi chung.”

Nói cách khác, Triệu Quy Nhạn ngồi ở đâu, hắn sẽ ngồi ở đấy.

Sắc mặt Tống Thái hậu khó coi.

Bà ta không rõ rốt cuộc cảm xúc trong lòng mình thế nào, có thất vọng, có xót xa, càng thêm vài phần xấu hổ.

Trước kia, Trình Cảnh Di sẽ làm một số việc ngoài mặt để che giấu mối quan hệ bất hòa của hai mẹ con, hiện giờ ngay cả hành động ngoài mặt hắn cũng lười làm.

Triệu Quy Nhạn nhìn thái độ của Tống Thái hậu, lông mi run rẩy.

Trình Cảnh Di vẫn điềm nhiên, dường như không hề để ý, hắn gõ ngón trỏ xuống bàn, trầm giọng bảo: “Đứng lên hết đi.”

Bấy giờ đám người đang quỳ dưới đất mới run rẩy đứng dậy, cẩn thận ngồi vào chỗ của mình.

Trình Cảnh Di đã ngồi như thế, những ai ở vị trí kế bên không dám ngồi gần quá, họ từ từ dời bàn sang một bên, tạo ra khoảng cách nhỏ giữa họ và Trình Cảnh Di.

Tống Minh Nhược không đứng dậy mà ngồi quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, nàng ta không dám ngồi cao hơn Trình Cảnh Di…

Tống Thái hậu định nâng nàng ta dậy, nhưng nhìn Trình Cảnh Di ngồi bên dưới, bà ta chỉ đành kiềm chế rút tay về.

Mục đích của yến tiệc hôm nay là để yết kiến Hoàng hậu, các quan viên đi theo Trình Cảnh Di lần lượt yên vị.

Trong lễ thành hôn lần trước, Triệu Quy Nhạn đội khăn trùm đầu, hôm nay thấy nàng ngồi thoải mái, nhiều người bắt đầu lén lút đánh giá.

Triệu Quy Nhạn mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chỉ mỗi nàng mới biết, hiện giờ trong lòng mình đang lo sợ cỡ nào.

Để che giấu trạng thái căng thẳng của bản thân, Triệu Quy Nhạn mò mẫm tay lung tung trên bàn, chạm vào một chiếc chén. Nàng cũng không nhìn, cứ cầm lên uống một hơi cạn sạch.

“Khụ khụ khụ!”

Triệu Quy Nhạn che miệng ho khan.

Nàng lấy nhầm chén rồi, đây là chén rượu của Trình Cảnh Di.

Trong chén chứa rượu mạnh, nàng vừa nuốt đã đốt cháy cổ họng, đây là lần thứ hai nàng uống rượu. Lần đầu tiên là rượu hợp cẩn trong đêm tân hôn, rượu trái cây nồng độ rất nhẹ, hương vị ngọt thanh, miễn cưỡng được xem như rượu.

Hiện giờ, đây mới là rượu mạnh thật sự.

Trình Cảnh Di thấy nàng nhanh chóng đỏ bừng mặt, đôi mắt ướt át sóng sánh ánh nước. Trong mắt hắn thấp thoáng nét cười, hắn vươn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng.

Vất vả lắm Triệu Quy Nhạn mới ngừng ho khan, nàng hơi chóng mặt.

Nàng cắn môi, miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

Tống Thái hậu thầm hả hê: “Hoàng hậu phải chú ý hơn, rượu này mạnh lắm, người không biết uống rượu sẽ phải khó chịu hồi lâu đấy.”

Triệu Quy Nhạn cảm tưởng giọng bà ta như đang bay từ nơi xa tới, mông lung mờ ảo, mang theo cảm giác trống rỗng khó tả.

Nàng nuốt nước miếng, cổ họng nghẹn lại, nàng cố gắng giữ vững tỉnh táo, hy vọng yến tiệc nhanh chóng kết thúc.

Trình Cảnh Di nhìn nàng có vẻ rất khó chịu, nàng cứ nhắm mắt đưa chén rượu ra xa chứ không hề uống.

Triệu Quy Nhạn chỉ cảm nhận được từng làn gió hiu hiu lướt qua người mình, nhẹ nhàng thổi khiến nàng hơi chếnh choáng, có phần buồn ngủ.

Bàn tay chợt bị thứ gì đó gãi gãi, Trình Cảnh Di cụp mắt nhìn, thấy Triệu Quy Nhạn đang nắm chặt tay hắn dưới gầm bàn, thi thoảng nàng còn khều khều ngón út vào lòng bàn tay hắn.

Như thể nàng đang trêu chọc hắn, Trình Cảnh Di nghe thấy giọng nói mềm mại ngọt ngào truyền vào tai, hoà lẫn với mùi rượu thơm nồng, khiến hắn cũng thoáng say mê.

“Bệ hạ, lát nữa nếu thấy ta buồn ngủ, ngài hãy gọi ta một tiếng nhé.”
 
Back
Top Bottom