Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
626,585
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczOQLE3t-FD11he7y0Pxda0ir2Qp6SzA5NvZwKq0zm1lACEgtZkLfRrYxma0X2BRFccF4oeUBxNWL_xnIoOcPXwc-Efx3fvdd3LBAGByk1X6jhopy0-NLpGb3tO88A6rfUcc5vX0ALOUzgV-QyRrL1E9=w215-h322-s-no-gm

Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Tác giả: Tạ Lạp Cách Đích Tuyết
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là công chúa phế vật nức tiếng của Đại Ân, văn không thạo, võ không thông, chỉ được cái mã ngoài.

Thế nên, phụ hoàng anh minh của ta vung tay, đem ta gả cho Hoàng đế Đại Tề.

Nghe đồn vị Thánh thượng này tính tình thất thường, kỳ quái, đặc biệt thích giết mỹ nhân. Hậu cung của ngài trống rỗng không còn một bóng người.

Tề Nghiên cho ta xem cây quạt làm từ xương mỹ nhân, một tay xoa đỉnh đầu ta, cười như không cười: “Sợ không? Nếu sợ thì giờ chạy về Ân Quốc vẫn còn kịp.”

Tay ta túm ống tay áo hắn run run, nhưng ta vẫn lắc đầu: “Không, không về.”

Tề Nghiên ấn mạnh tay xuống, hỏi: “Ồ? Vì sao?”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt híp lại của hắn, nói từng chữ một: “Lười chạy…”

Tề Nghiên: “…”

Đùa à, chạy từ Tề Quốc về Ân Quốc, mệt chết đi được!

Tên gốc: Thật sự chỉ là lười chạy.​
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 1


Ta tên Ân Nhiêu, là nàng công chúa nổi tiếng bao cỏ của Ân Quốc, à không, theo lời phụ hoàng ta nói thì phải là "Đại Ân".

Thật ra, Ân Quốc chỉ là một nước nhỏ xíu, nằm sát bên Đại Tề và hoàn toàn phụ thuộc vào họ.

Nhưng phụ hoàng ta nói, quốc gia đã nhỏ thì tên phải kêu cho to, phải gọi là "Đại Ân", cứ như vậy là có thể sánh vai với Đại Tề vậy.

Buồn cười thật, Đại Tề chẳng thèm để tâm.

Nhưng phụ hoàng ta thì lo sốt vó suốt ngày, sợ rằng một ngày nào đó Đại Tề lớn mạnh sẽ nuốt chửng chúng ta. Suy cho cùng, trước đó đã có ba nước nhỏ hơn chúng ta trở thành một huyện của họ rồi.

Ân Quốc binh lực yếu kém, đừng nói tấn công, ngay cả phòng thủ cũng chật vật.

Thế là phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta vỗ đầu một cái, quyết định dùng "Mỹ nhân kế" trong 36 kế, gả ta cho hoàng đế Tề Nghiên, và giao cho ta một nhiệm vụ: không cần trông mong ta làm gì to tát, chỉ cần thuyết phục được Tề Nghiên đừng thôn tính Ân Quốc là được.

Trước khi đi, ta đã nghe đồn rằng vị hoàng đế Đại Tề này cần kiệm, trị quốc có tài, đã mở ra thời kỳ thịnh thế. Chỉ là ngài có rất nhiều quái gở, đặc biệt thích giết mỹ nhân. Bất cứ mỹ nữ nào được đưa vào cung, cuối cùng đều yểu mệnh.

Vì vậy, không ít người suy đoán, liệu vị hoàng đế này có tuyệt tự tuyệt tôn không, và tương lai của Đại Tề sẽ ra sao?

Trên đường đi, ta cứ nghe những lời đồn đại này, cộng thêm mệt mỏi vì đường xa, nên lơ mơ buồn ngủ. Mãi đến khi bà ma ma đến đón nhắc nhở một câu: “Công chúa, lát nữa sẽ gặp bệ hạ, người hãy tỉnh táo một chút…”

Ta gật đầu lấy lệ, ngồi trên giường nửa tỉnh nửa mê.

Khiến ta tỉnh táo hoàn toàn là bàn tay của Tề Nghiên. Lạnh băng, từ từ v**t v* mặt ta.

Ta đối diện với đôi mắt u ám của ngài, quên cả hành lễ, ngây người chớp chớp mắt: “Bệ hạ.”

“Mệt lắm sao?” Giọng nói của hắn lạnh lùng, giống như con người hắn, thanh thanh lãnh lãnh. Huyền y thêu kim long khoác trên người ngài toát ra một vẻ tiên khí, khó trách hắn không gần nữ sắc, trông không giống người phàm chút nào.

“Hiện tại cũng không phải thực mệt nữa.”

Dù sao thì bàn tay này… thật sự quá lạnh.

Ngón tay hắn chậm rãi di chuyển xuống, vòng ra sau cổ ta.

Ta có cảm giác, hắn có thể b*p ch*t ta bất cứ lúc nào.

Nhưng nhìn thần sắc hắn, lại không giống như đang muốn b*p ch*t ta.

Thế là ta cứ ngây ngốc nhìn hắn, mặc cho hắn xoa bóp sau gáy ta không nhẹ không mạnh.

Sau một lúc lâu, đừng nói, cảm giác cũng khá thoải mái.

Một lúc sau, hắn vẫn với vẻ mặt hờ hững hỏi: “Không sợ trẫm sao?”

Ta được hắn xoa bóp đến dễ chịu, lim dim mắt rầm rì hai tiếng: “Không sợ.”

Hắn cong môi cười, “Vậy nếu trẫm nói muốn giết ngươi thì sao?”

“Vậy bệ hạ cứ ra tay đi.”

Ta không có ưu điểm gì khác, nhưng được cái tâm lớn. Cho dù có chuyện gấp gáp, ta cũng chỉ cần suy nghĩ một lát là thông suốt, rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Huống hồ, khi được đưa đến đây ta đã biết, hơn nửa là mình sống không được lâu. Thế nên nghe hắn nói vậy, ta cũng không quá bất ngờ.

Tề Nghiên nhìn chằm chằm ta một lúc, cười nói: “Ngươi vẫn chưa xứng để trẫm phải tự tay ra tay.”

Ta cố gắng suy nghĩ, rồi đưa hai tay ra, chớp mắt: “Vậy bệ hạ muốn gọi người đến tra khảo ta sao?”

Tề Nghiên: “…”

“Thôi,” hắn buông cổ ta ra, quay sang tháo đai lưng của ta, “Ân Quốc đã có ý tốt như vậy, trẫm cũng không nên cô phụ.”

Ta không biết hắn tháo bằng cách nào mà chiếc đai lưng phức tạp nhanh chóng lỏng ra. Khi ta hoàn hồn, hắn đã đè ta xuống giường.

“Ai cũng nói trưởng công chúa Ân Quốc có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành,” ngón tay hắn lướt trên eo ta, nhưng trong mắt không hề có một chút d*c v*ng. “Giờ gặp mặt, ngoài khuôn mặt, trên người cũng là một cảnh đẹp.”

Tay hắn thật sự quá lạnh, ta không khỏi nổi lên một trận da gà. Nhìn thấy ta như vậy, ngài lại cười: “Sợ sao?”

Ta không hiểu vì sao hắn lại cố chấp muốn người khác sợ mình như vậy. Hơn nữa, đối với chuyện sắp xảy ra, dù ta vẫn là một xử nữ, nhưng cũng đã đọc qua tiểu thuyết, biết rõ quy trình.

Đối với ta, chỉ có một chuyện quan trọng: “Bệ hạ.”

Hắn đã vùi vào hõm vai ta, hôn lên một cách dồn dập, nghe thấy ta nói, khẽ "ừ" một tiếng.

“Lát nữa, thần thiếp có thể… không cần dùng sức không?”

Theo như ta biết, chuyện này rất mệt…

Bàn tay đang véo eo ta của Tề Nghiên bỗng siết chặt.

Ta nghĩ hắn không hiểu ý mình, nên giải thích thêm: “Ách… thần thiếp vô năng, hy vọng bệ hạ có thể… tự mình làm.”

Tề Nghiên: “…”
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 2


Tề Nghiên có lẽ cũng chẳng có ý định gì, hắn mặc một lúc rồi xoay người nằm xuống một bên, ôm eo ta, nói với giọng không chút tình cảm: “Ngủ đi.”

Một vẻ thanh tâm quả dục, cứ như người vừa cố tình trêu chọc ta không phải là hắn vậy.

Ta suy nghĩ một chút, lặng lẽ kéo chăn che đi nửa thân trên trần của mình, rồi tiện tay kéo chăn đắp luôn cho Tề Nghiên, sau đó nhắm mắt ngủ.

Mặc dù tay Tề Nghiên lạnh băng, nhưng thân thể hắn lại ấm áp lạ thường. Trời vào xuân còn se lạnh, ta ngủ một hồi liền cuộn mình vào lòng hắn, mơ thấy mình đang ôm một cái lò sưởi khổng lồ, thật là dễ chịu.

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Cung nữ nói với ta, Tề Nghiên đã phong ta làm Quý phi.

Nàng còn kích động hơn cả ta: “Nương nương, ngài là vị Quý phi đầu tiên của triều ta!”

“Vậy những người vào cung trước đó thì sao?”

Cung nữ cứng họng, “Họ… họ đều chưa có vị phân nào cả… Nương nương ngài đừng để ý chuyện đó.”

Ta gật đầu hiểu rõ, “À, ta hiểu rồi.”

Đại khái là còn chưa kịp được phong vị gì thì đã yểu mệnh.

Tính ra, ta được phong Quý phi rồi mới chết, cũng xem như là nở mày nở mặt cho Ân Quốc ta.

Không biết Tề Nghiên định khi nào sẽ giết ta đây.

Hắn ấy bận rộn thật sự. Kể từ ngày hôm đó ôm ta ngủ, hắn đã không bước chân vào hậu cung suốt nửa tháng.

Nếu là phụ hoàng của ta, chuyện nửa tháng không lên triều mới là bình thường.

Người trong cung rất thực dụng. Ban đầu họ nghĩ ta được sủng ái nên nịnh bợ, nhưng sau khi thấy ta cũng chỉ có vậy, họ bắt đầu lạnh nhạt với ta.

Sau khi ăn liền ba ngày đồ ăn nhạt nhẽo, ta suy nghĩ một lúc, rồi sai hai cung nhân còn nghe lời mình, dọn dẹp mảnh đất trống trước điện.

Phải nói thêm, vì hậu cung của Tề Nghiên quá hoang tàn, các cung điện đều như lãnh cung, cỏ dại mọc lan tràn, thật sự lãng phí một mảnh đất tốt như vậy.

Ta lấy ra hạt giống mang từ Ân Quốc đến, nhờ cung nhân gieo trồng, rồi sai các nàng tưới nước, bón phân, làm cỏ.

Tiểu Thúy là cung nữ thân cận nhất với ta, đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Nương nương, bệ hạ lâu rồi không đến thăm ngài, sao ngài vẫn vui vẻ thế ạ?”

Ta nhìn chằm chằm mảnh vườn rau nhỏ, l**m môi, “Có người giúp ta trồng trọt, sao lại không vui chứ?”

Ngày xưa ở Ân Quốc, ta không được sủng ái, đồ ăn dĩ nhiên chẳng ra gì, hơn nữa "miếu nhỏ yêu phong lớn", người trong cung của phụ hoàng ta còn quá đáng hơn cả ở đây. Ta chỉ có thể tự mình trồng rau, thật sự… rất vất vả.

Giờ đây cuối cùng cũng được làm “chưởng quỹ phủi tay”, thật là hạnh phúc.

Khi Tề Nghiên cuối cùng cũng nhớ đến ta, ta đang ngồi xổm trong vườn rau, hớn hở v**t v* những chồi non vừa nhú.

Tiểu Thúy hớt hải chạy tới, “Nương nương, bệ hạ đến!”

Vừa dứt lời, một đôi giày đen viền vàng đã xuất hiện bên cạnh những mầm non xanh biếc.

Ta ngẩng đầu. Hắn quay lưng về phía ánh sáng, vẻ mặt không rõ. Hắn mở miệng nói: “Nghe hạ nhân nói, ngươi muốn… nuôi gà?”

À, đúng là có chuyện này. Vì món mặn của Ngự Thiện Phòng thật sự không được như ý, ta liền muốn tự mình nuôi mấy con. Vừa hay mảnh đất trống phía sau điện rất thích hợp để nuôi gà.

Còn về việc ta biết nuôi gà ư? Chỉ có thể nói, đều là do cuộc sống bắt buộc mà thôi.

Ta giản lược kể lại kế hoạch nông nghiệp của mình cho Tề Nghiên, thấy sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh. Các cung nhân bên cạnh sợ hãi đồng loạt quỳ xuống.

“Vì sao không nói cho trẫm?” Ngữ khí của hắn vẫn bình thản, thậm chí còn lạnh hơn vài phần.

“Bệ hạ dạo này không phải bận rộn triều chính sao?” Ta có chút không hiểu, “Hơn nữa đây đều là chuyện nhỏ thôi mà.”

Ngày xưa ở Ân Quốc, phụ hoàng ta biết những chuyện này cũng chẳng bận tâm, dù sao ngài có tới tám cô con gái.

“Chuyện nhỏ?” Tề Nghiên khẽ cười, “Đại Tề ta nghèo túng đến mức phải để một vị Quý phi đường đường tự mình trồng rau nuôi gà sao?” Vừa nói, thái giám bên cạnh hắn liền ra hiệu cho thủ hạ, “Người của Ngự Thiện Phòng làm việc bất lực, bảo họ tự đi lĩnh phạt.”

Tề Nghiên quan sát vẻ mặt của ta, rồi gọi tiểu thái giám lại, quay đầu hỏi ta: “Trông ngươi có vẻ có chuyện muốn nói, muốn cầu tình cho bọn họ?”

Ta không ngờ ngài vẫn luôn nhìn ta, sững sờ một chút, rồi lắc đầu, “Không có. Thần thiếp chỉ tò mò, bệ hạ định phạt họ như thế nào?”

Trong mắt ngài hiện lên một tia hứng thú khó hiểu, “Ngươi muốn trẫm phạt họ như thế nào?”

Lập tức, ta cảm giác mọi người đều đang căng thẳng nhìn ta.

Ta cân nhắc rồi mở lời: “Hay là… để họ giúp ta trồng trọt và nuôi gà đi? Nói thật, nhân lực có hơi thiếu.”

Tề Nghiên: “…”

Sau này,, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, Tiểu Thúy kể cho ta nghe, trước đây cũng từng có tình huống tương tự.

Tề Nghiên hỏi những mỹ nhân kia muốn phạt hạ nhân như thế nào.

Nếu cầu tình cho hạ nhân, hắn sẽ giết mỹ nhân. Nếu nói muốn phạt hạ nhân, hắn sẽ dùng hình ngay trước mặt nàng, rồi mỹ nhân đó sẽ sợ hãi mà chết.

Khi Tiểu Thúy miêu tả cho ta những cảnh tượng đẫm máu ấy, mặt nàng tái nhợt, hiển nhiên vẫn còn kinh sợ.

Còn ta, nhìn vị thái giám của Ngự Thiện Phòng đang giúp ta cho gà con ăn, rơi vào trầm tư.

Vị hoàng đế nước Tề này, có vẻ thật sự rất kỳ lạ.

.
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 3


Nhưng những chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch nông nghiệp của ta.

Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, một tháng trôi qua, những luống rau cải thìa trong vườn đã mọc xanh tốt.

Ta vui sướng vô cùng, nhìn những chiếc lá nhỏ nhắn mà xoa xoa tay: “Khí hậu nước Tề thật sự quá tốt, hơn hẳn quê nhà của ta.”

Tiểu Thúy thấy vậy, nhịn không được lên tiếng: “Nương nương, hiện giờ Ngự Thiện Phòng rất cẩn thận trong việc dâng món ăn. Ngài việc gì còn phải giữ mảnh đất này?”

“Ta không chăm nơi này thì chăm gì?”

“Đương nhiên là… chăm bệ hạ rồi!” Nàng tức giận trừng mắt nhìn ta, rồi lại tủi thân nói, “Ngài không biết đâu, tháng này bệ hạ một bước cũng không đặt chân vào Hoa Ninh Cung chúng ta, ngoài kia lời ra tiếng vào nhiều lắm.”

“Họ cứ nói đi, bệ hạ bận rộn quốc sự mà, ta không có chuyện gì thì đừng đi quấy rầy ngài ấy… A, ngươi có nghe thấy tiếng gà gáy không? Ta đoán nó đẻ trứng rồi! Đi, đi mau, chúng ta đi nhặt trứng nào.” Vừa nói ta vừa kéo Tiểu Thúy chạy về phía chuồng gà, thuận tiện xúi giục nàng thò tay đào ra hai quả trứng gà.

Việc gì có thể để người khác làm, ta tuyệt đối sẽ không tự mình động tay.

Con gà mái già ở phía sau vừa đuổi theo vừa mắng.

Tiểu Thúy đang lẩm bẩm cũng bật cười, vừa đùa với nó vừa mắng: “Làm gì mà mắng dữ vậy, có phải ta lấy trứng của ngươi đâu? Đồ keo kiệt!”

Gà mái già: “Cục ta… cục tác tác!”

Ta ôm “tang vật” trong lòng, mặc kệ nó: “Đúng là keo kiệt mà.”

Phát hiện mình bị ta lừa, Tiểu Thúy chạy đến bên cạnh ta, giận dỗi: “Nương nương!”

“Thôi được rồi, ta biết ý ngươi là gì.” Ta ra vẻ hiểu chuyện, “Hôm nay ta sẽ tự mình xuống bếp, lát nữa mang đến Ngự Thư Phòng là được chứ gì?”

Cũng chỉ là tranh sủng thôi mà, chưa thấy heo chạy thì cũng đã ăn thịt heo rồi. Huống chi ta còn thấy heo chạy rồi.

Phụ hoàng ta có đến mấy chục phi tử, từ khi ta có ký ức đã thấy vô số thủ đoạn tranh sủng, chỉ là ta vốn lười, không thích dùng mà thôi.

Vốn dĩ Tề Nghiên xem ta như bình hoa bày trong cung, hắn bận chính sự của hắn, ta chăm vườn của ta, đôi bên bình yên vô sự là tốt nhất.

Nào ngờ bên ngoài đồn đại ầm ĩ, còn lan truyền ta là hồ ly tinh mê hoặc đế vương, sủng ái độc chiếm cả lục cung, thật là nói hươu nói vượn!

Nghe nói còn có không ít quần thần dâng tấu, thỉnh cầu Tề Nghiên phong phú hậu cung, tuyệt đối không thể bị một yêu nữ từ nước phụ thuộc mê hoặc. Gần đây ta còn nghe nói, nước Tề đang xảy ra không ít biến động, bởi vậy Tề Nghiên bận đến tối tăm mặt mũi, chân không chạm đất, vất vả vô cùng.

Vậy thì ta, người đang ở trong nhà hắn, ăn cơm của hắn, lại còn trồng trọt trên đất của hắn, lúc này cũng nên thể hiện một chút.

Thế là ta tự mình xuống bếp làm một chén… canh trứng đủ cả sắc, hương, vị.

Chủ yếu là rau cải thìa trong vườn vẫn chưa lớn, không thì ta đã làm thêm một món trứng gà xào cải trắng rồi.

Tiểu Thúy vẻ mặt khó xử: “Nương nương, như vậy có ổn không? Ít nhất ngài cũng phải làm chút điểm tâm gì đó chứ…”

“Nhưng ta không biết làm.” Ta thản nhiên nói, “Nếu không ngươi chỉ cho ta cách làm điểm tâm từ hai quả trứng gà đi?”

Tiểu Thúy nhìn không nổi nữa, bèn mang hai đĩa đào hoa tô đặt vào hộp đồ ăn: “Nương nương, đến lúc đó ngài cứ nói đào hoa tô cũng là ngài làm.”

Ta gật đầu lấy lệ: “Ừ ừ, được.”

Thế rồi khi Tề Nghiên nhìn thấy những gì ta mang đến, ta thành thật giới thiệu: “Canh trứng là thần thiếp làm, đào hoa tô là của nhà bếp nhỏ làm.”

Tiểu thái giám đứng bên cạnh che miệng nén cười. Đừng tưởng ta không thấy nha.

Tề Nghiên không cười, chỉ chống một tay lên đầu, khẽ nhướn mày: “Vì sao lại tự mình làm canh trứng?”

“À… bởi vì gà mái già vừa vặn đẻ hai quả trứng.”

Gà mái vốn là do hắn ấy sai người mang tới, vậy nên đẻ trứng cho hắn ăn cũng hợp lý mà, đúng không?

Nhưng Tề Nghiên không có ý định động đũa.

Ta nhìn thấy đĩa đào hoa tô tinh xảo, chợt nhanh trí nói: “Bệ hạ nếu không thích canh trứng, cũng có thể ăn chút đào hoa tô, ngài dạo này vất vả quốc sự, nên bồi bổ một chút.”

Tề Nghiên buông tay, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: “Nói về bồi bổ, điểm tâm sao có thể sánh bằng canh trứng?”

Hửm? Có cách nói này sao?

Ta còn đang suy nghĩ xem có hợp lý không thì Tề Nghiên đã ăn xong chén canh trứng. Cuối cùng hắn còn có tâm trạng nhận xét: “Làm cũng không tệ, phong ngươi làm Hoàng hậu đi.”

“Đa tạ bệ hạ khen… A?”

Hắn hoàn toàn không để ý đến sự ngạc nhiên của ta, chỉ vào đĩa đào hoa tô: “Trẫm ăn no rồi, phần điểm tâm này ngươi ăn đi.”

Thế là ta rất thành thật ngồi bên cạnh hắn ăn hết cả đĩa đào hoa tô.

Nói thật, tay nghề của nhà bếp nhỏ cũng không tồi chút nào.

Tề Nghiên vẫn lẳng lặng nhìn ta ăn, trông có vẻ rất thích thú, khiến ta khi cầm miếng cuối cùng không khỏi chần chừ: “Bệ hạ muốn thử một miếng không?”

“Không cần, trẫm không thích ăn đồ ngọt.”

“Ồ.”

Nghe vậy ta an tâm ăn hết miếng cuối cùng. Rồi lại nghe hắn hỏi: “Ngọt không?”

“Ngọt…” Tiếng cuối của ta còn chưa dứt, hắn đột nhiên cúi người tới, bóp cằm ta và ngậm lấy môi ta.

Sau một lúc cọ xát, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm ta: “Thật sự rất ngọt.”

Ta hoàn hồn, tâm trạng phức tạp: “Bệ hạ, ngài không chê bẩn sao?”

Hương vị canh trứng và đào hoa tô lẫn lộn, ít nhất đời này ta không muốn nếm lại…

Tề Nghiên: “…”

Góc nhìn của Tề Nghiên: Ân Nhiêu vừa ăn xong đào hoa tô, đôi môi hồng nhuận, mặt như phù dung, trông rất đáng để hôn.

.
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 4


Ngày hôm ấy, Tề Nghiên với thần sắc kỳ lạ đã cho ta lui về, sau đó ban xuống một đạo thánh chỉ phong ta làm Hoàng hậu.

Tiểu Thúy chấn động kinh sợ: “Nương nương, ngài không phải là đã bỏ thuốc vào canh trứng đấy chứ?”

Ta cầm lấy thánh chỉ nóng hổi như khoai lang, nghe nàng nói liền không nhịn được mà trợn trắng mắt: “Nói bậy! Trứng gà đều là ngươi tự tay móc từ ổ ra, cả quá trình ta làm ngươi đều thấy, trứng gà này ‘chính tông’ đến mức nào chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”

Nguyên liệu chính tông, cách làm chính tông, hương vị cũng chính tông, rõ ràng chỉ là một chén canh trứng giản dị.

Còn về việc Tề Nghiên bỗng nhiên nổi hứng phong ta làm Hoàng hậu ư?

Tất cả đều phải kể từ vị đại thần đã dâng tấu xin thánh thượng phong phú hậu cung kia.

Ban đầu, cứ mỹ nhân nào được đưa vào cung là yểu mệnh, các đại thần không dám góp lời nạp phi nữa. Nhưng giờ thấy ta, một công chúa bị ghẻ lạnh của nước phụ thuộc, sống yên ổn đã lâu, lòng họ lại bắt đầu lung lay.

Ngay trước khi ta đến dâng canh trứng, vị trung thần này đã tấu rằng sau khi dẹp yên loạn lạc, mấy quốc gia nhỏ bị thu phục cũng sẽ dâng công chúa đến hòa thân.

Có lẽ Tề Nghiên sau khi xử lý xong chính sự cũng thấy nhàm chán, liền đồng ý.

Sau đó, ta xuất hiện để tạo sự chú ý, nhắc nhở hắn rằng hậu cung không phải là không một bóng người.

Ta đoán hắn ấy cũng ngại phiền, dứt khoát phong ta làm Hoàng hậu luôn cho xong, để đám quần thần đỡ phải tấu lên xem ai thích hợp làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Dù sao thì ta trước đó đã "sủng quan hậu cung", giờ trở thành Hoàng hậu cũng rất hợp lý.

Chỉ là, ta nhìn hai tân nhân rực rỡ trước mắt, cảm thấy hơi đau đầu.

Trời đất chứng giám, ta chỉ muốn yên ổn trồng trọt, nuôi gà, chứ không hề muốn quản lý hậu cung chút nào…

Nhưng Tề Nghiên dùng vườn rau và chuồng gà ra để uy h**p, thế nên ta đành phải căng da đầu diễn vai một vị Hoàng hậu hiền lương thục đức suốt một ngày.

Đến tối, ta đã mệt rã rời. Vừa sai Tiểu Thúy xoa bóp vai, ta vừa than vãn: “Sao đồ trang sức của Hoàng hậu Đại Tề lại nặng thế này?”

Ta thấy đồ trang sức của Hoàng hậu Ân Quốc ta nhẹ tênh.

Chỉ có thể nói, không hổ là đại quốc, đồ gì cũng có trọng lượng của đại quốc.

Tiểu Thúy thì hớn hở, cười ngoác cả miệng: “Nương nương, điều này chứng tỏ Hoàng hậu có vị thế cao mà. Hơn nữa, như vậy thì sau này dù có ai muốn tranh sủng, cũng chẳng thể uy h**p được địa vị của ngài.”

“Ban ngày nô tỳ thấy Lương phi sắc mặt không tốt, nghĩ chắc không dễ đối phó. Còn Thục phi thì có vẻ an tĩnh, nhưng nương nương cũng phải cẩn thận. Chó cắn người không sủa đâu…”

Không biết cô bé này tuổi còn nhỏ mà đâu ra khao khát cung đấu mãnh liệt đến vậy. Ta nghe mà đau đầu, bèn ngắt lời nàng: “Tối nay đã cho gà ăn chưa?”

Tiểu Thúy: “Được ạ, nô tỳ đi ngay đây…”

Bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Khi ta gần chìm vào giấc ngủ, Tề Nghiên tới. Hắn cũng chẳng làm gì, chỉ ôm eo ta, định ngủ.

Trước khi ngủ, hắn vùi đầu vào cổ ta hít hà, đột nhiên hỏi: “Nàng đổi huân hương à?”

Ta đã gần ngủ rồi, cố hé mắt: “Không, thần thiếp không dùng huân hương. Có lẽ là ban ngày gặp hai vị muội muội nên dính hương khí của họ chăng.”

Hương khí của ta nhiều lắm cũng chỉ là mùi cải thìa thôi…

Hôm đó Thục phi có một mùi hương thoang thoảng, thanh nhã dễ chịu, nghe nói là bí phương của gia tộc nàng.

Tề Nghiên lại không vui, kéo ta dậy: “Đi tắm.”

“Thần thiếp đã tắm rồi.” Ta ngáp một cái, chỉ thấy hắn có vấn đề.

“Đi gội đầu,” giọng hắn bình thản nhưng không cho phép phản đối, “Nếu không trẫm không ngại cùng nàng đi tắm đâu.”

Buồn ngủ đến mấy cũng bay hết, ta lại lờ đờ bò dậy, gội đầu qua loa. Tóc còn ướt sũng đã muốn ngủ, bị Tề Nghiên, người giám sát từ đầu đến cuối, giữ lại: “Lại đây.”

Khi ta thật sự mệt rã rời thì hoàn toàn không nhịn được, kiểu trời có sập cũng không thể ngăn ta ngủ.

Tề Nghiên dựa vào giường, ta chịu đựng cơn buồn ngủ, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn. Ta nghĩ một lúc, dứt khoát nép vào lòng hắn, trán tựa vào ngực hắn mà ngủ.

Trong cơn mơ màng, ta như nghe thấy tiếng thở dài của hắn, rồi hắn lấy một chiếc khăn lông lau tóc cho ta.

Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta đâu? Ta ôm cái lò sưởi khổng lồ mà ngủ ngon lành.
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 5


Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy nói với ta, Tề Nghiên đã miễn việc mỗi ngày phải thỉnh an, còn đặc biệt dặn dò Thục phi không có chuyện gì thì đừng đến cung của ta.

Ta vốn không thích dậy sớm chỉ để nghe thỉnh an, thấy vậy liền mừng rỡ.

Nhưng Thục phi lại không vui, ba lần bảy lượt mời mọc, nói nếu nàng không thể đến cung ta thì mong ta có thể đến Thính Vũ Hiên của nàng ngồi chơi.

Ta không muốn đi, nhưng Tiểu Thúy cứ lải nhải bên tai: “Nương nương, đây chính là cơ hội tốt để thị uy đó ạ.”

Ta đau đầu, đành phải mang theo một đĩa đào hoa tô đi.

Thục phi tên là Lương Tri Ý, vốn là công chúa nhỏ nhất của Lương Quốc. Nghe nói sau khi Lương Quốc bị thôn tính, những nam và nữ trưởng thành trong tông tộc nàng đều bị giết, chỉ còn lại nàng và tiểu đệ đệ sống ở Lương Huyện.

Giờ đây, vài năm trôi qua, nàng được chính tiểu đệ mình đưa vào cung.

Lương Tri Ý có vẻ ngoài của một cô nương Giang Nam sông nước, dáng người mảnh mai, ngồi ở đình hóng gió như một bức tranh thủy mặc.

“Hoàng hậu nương nương vạn an.” Thấy ta đến, nàng dịu dàng hành lễ. “Thiếp sớm đã nghe danh tiếng của nương nương, vẫn luôn muốn được gần gũi. Hôm qua vội vàng nên không thể trò chuyện cùng nương nương, hôm nay mời nương nương đến Thính Vũ Hiên một buổi, nương nương sẽ không bận lòng chứ?”

Giọng nói nàng mềm mại, ngọt ngào, pha chút âm điệu của người Ngô, lại thêm mùi hương thoang thoảng trên người, ta cảm thấy cả người mềm nhũn: “Sẽ không, sẽ không.”

Tiểu Thúy nhéo tay ta, ngầm ý ta phải thể hiện uy nghiêm của một Hoàng hậu.

Ta thì lười, hớn hở đưa đĩa đào hoa tô cho nàng: “Điểm tâm trong cung ta làm, ngươi nếm thử xem.”

Lương Tri Ý khẽ cười, ăn từng miếng nhỏ. Sau một lúc, nàng ăn hết một miếng, còn lại đều vào bụng ta.

“Nương nương trông gầy yếu, nhưng hóa ra lại ăn uống tốt như vậy.” Nàng cười nói.

Ta nghe vậy cũng không giận: “Đều là lương thực mà, không thể lãng phí.”

Ta nghĩ thầm, thật ra ta cũng không gầy đâu, chỉ là thịt đều được che giấu thôi. Tề Nghiên còn rất thích véo chỗ thịt mềm ở eo ta.

Khoan đã, sao ta lại nghĩ đến hắn chứ?

Ta và hắn ấy tính ra mới ngủ cùng nhau hai lần, sao những chi tiết như thế lại nhớ rõ vậy?

Ta mãi chìm trong suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nghe rõ Lương Tri Ý đang hỏi gì.

Nàng hỏi ta Tề Nghiên thích ăn gì, nàng muốn tự tay làm chút gì đó mang qua.

Ta suy nghĩ một lát, không chắc chắn đáp: “Có lẽ là… canh trứng?”

Lương Tri Ý: “?”

Buổi tối Tề Nghiên lại đến, sớm hơn hôm qua một chút, nên hắn ngửi thấy mùi hương trên người ta ngay.

“Đi gặp Thục phi?” Hắn hỏi, nhưng dường như không bất ngờ. Sau đó hắn quay đầu phân phó người hầu hạ ta tắm gội, thay quần áo.

Khi ta với mái tóc ướt ra, hắn một tay kéo ta lại, lấy khăn lông lau tóc cho ta.

Động tác của hắn lưu loát đến mức ta chưa kịp phản ứng, đã nằm gọn trong lòng hắn.

Ta muộn màng nhận ra: “Bệ hạ không thích mùi hương trên người Thục phi?”

Giọng hắn lười biếng: “Trẫm không thích.”

“À, vậy sau này bệ hạ muốn đến thì nói trước một tiếng, thần thiếp sẽ tắm rửa sạch sẽ trước.”

Động tác của hắn dừng lại, khẽ cười: “Không tò mò vì sao trẫm không thích sao?”

“Bệ hạ dĩ nhiên có lý do riêng của mình.”

Chủ yếu vẫn là ta lười hỏi. Lỡ động chạm đến chuyện cũ nào đó thì không hay.

Hắn hơi đẩy ta ra, nâng cằm ta lên, cười nói: “Hoàng hậu mà phải chuẩn bị trước thì vất vả quá. Chi bằng vì trẫm, đừng qua lại với Thục phi nữa, được không?”

Ta rất thành thật: “Mọi người đều ở trong một cung, điều đó không thực tế cho lắm?”

Ánh mắt Tề Nghiên dần sâu thẳm. Dù miệng vẫn cười, nhưng đôi mắt hắn lại lạnh như băng, giống như mặt hồ đóng băng trong đêm đông, phản chiếu ánh trăng mờ ảo, giả vờ như mình vẫn đang từ từ chuyển động.

Dù có ngốc đến đâu ta cũng nhận ra sự bất ổn, liền yếu thế ngay lập tức: “Nếu bệ hạ đã yêu cầu, thần thiếp sẽ tuân theo.”

Mặt hồ kia ánh lên một tia sáng: “Vậy là nghe lời trẫm rồi?”

Ta gật đầu như bổ củi: “Vâng, vâng.”

Dù sao thì hắn mới là “đại ca” trong cung mà.

Hơn nữa, Thính Vũ Hiên thật sự rất xa, ta quả thật cũng lười đến…

Tề Nghiên: Nàng thật nghe lời, trong lòng nàng có ta.

Ân Nhiêu: Nam nhân thật sự còn không bằng một con gà mái già.

.
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 6


Kể từ đêm đó, Tề Nghiên mỗi đêm đều túc trực tại cung ta. Hắn cũng chẳng làm gì khác ngoài việc ôm ta ngủ.

Vì thế, ta cũng không bước chân ra khỏi cung. Thứ nhất là sợ lại dính phải hương thơm gì đó mà bị hắn bắt tắm rửa lần nữa, thứ hai, và quan trọng nhất, vẫn là vì lười.

Đến đầu hè, một vị đại thần lại lo lắng cho tương lai của nước Tề, dâng tấu nói Thánh Thượng con nối dõi hiếm hoi, không thể không lo xa.

Nói thì là vậy, nhưng theo tin tình báo Tiểu Thúy thu thập được, vị đại thần kia bất mãn vì ta được độc sủng đã lâu. Dù có nạp thêm tân nhân, nhưng Tề Nghiên vẫn chưa một lần ghé thăm.

“Yêu nữ a, yêu nữ!” Tiểu Thúy bắt chước vẻ mặt phẫn nộ của vị đại thần sau khi hạ triều, “Trước kia đã nghe nói trưởng công chúa Ân Quốc có dung mạo hồ ly tinh, nếu thật sự mê hoặc tâm trí Thánh Thượng, tương lai lại sinh hạ hoàng tử mang huyết thống Ân Quốc, thì phải làm sao đây?”

“Hấp đi.” Ta vừa nghe vừa dặn dò người của nhà bếp nhỏ, “Cá trích hấp ăn rất ngon.”

Tiểu Thúy lại một lần nữa giận ta đến nỗi hận sắt không thành thép: “Nương nương!”

“Đừng bận tâm chuyện ruồi bâu đó,” ta xua xua tay. “Phong ba lớn hơn cũng chẳng thổi đến đây được. Hơn nữa, nếu thật sự có ngày đó, chúng ta cũng chẳng làm được gì. Chi bằng ăn cơm trước đã.”

Từ khi sinh ra, ta đã mang tiếng “hồng nhan họa thủy”. Nếu cứ để tâm thì sẽ chẳng bao giờ yên. Lo lắng nhiều như vậy, chi bằng lo ăn cơm còn hơn.

Đêm đó, ta vui vẻ ăn nửa con cá trích, khi Tề Nghiên đến, ta còn đang ợ một cái rất kém duyên.

Chắc chắn không phải lỗi của ta, là do hắn về sớm quá thôi.

“Đêm nay, trẫm sẽ không ở lại đây.” Hắn liếc nhìn đống thức ăn thừa trên bàn, lạnh nhạt nói.

Ta không bận tâm, gật đầu: “Bệ hạ có việc thì sai Tiểu Phúc Tử đến thông báo là được.”

Hắn làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm ta rồi nói tiếp: “Trẫm đêm nay sẽ lâm hạnh Thục phi.”

Ta ngạc nhiên, rồi lại nghĩ cũng chẳng có gì. Người ta vào cung cũng đã hai tháng rồi. Ta lại gật đầu: “Ồ.”

Vẻ mặt Tề Nghiên trong khoảnh khắc ấy trở nên rất kỳ lạ, như có chút tức giận, lại có chút thất bại. Ta không hiểu lắm.

Tóm lại, hắn nhìn ta hồi lâu rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Tối đó khi ngủ, ta cảm thấy có chút không quen, cứ thiếu thiếu cái gì đó. Cuối cùng, ta tìm một cái gối ôm vào lòng mới thấy thoải mái, ngủ ngon suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, Tiểu Thúy lo lắng như gặp đại địch, nói Thánh Thượng hôm nay lên triều trông tinh thần không tốt, sắc mặt không tốt, tính tình cũng không tốt.

“Nương nương, bệ hạ sẽ không thật sự… đối với Thục phi…”

Ta nhìn chằm chằm vườn rau dưới ánh mặt trời, trầm ngâm: “Tiểu Thúy, rau cải thìa của chúng ta thu hoạch được rồi.”

Tiểu Thúy lập tức chuyển sự chú ý: “Vâng ạ!”

Đây là vụ cuối cùng. Thu hoạch xong đợt này, ta không còn gì để trồng nữa. Dù sao lúc đó ta nghĩ mình sống không được bao lâu, nên hạt giống cũng không mang theo nhiều. Chỉ có thể thầm thở dài, đúng là tầm nhìn hạn hẹp.

Không còn vườn rau, ta và Tiểu Thúy ăn cải thìa suốt ba ngày, bỗng thấy ngán và nhạt nhẽo, bắt đầu mỗi ngày giục con gà mái già đẻ trứng.

Con gà mái già bị ép đến nóng nảy, mổ một cái vào tay Tiểu Thúy đang ở tuyến đầu.

Cô bé vừa nhìn ta xử lý vết thương cho mình, vừa u oán nói: “Nương nương, hay chúng ta đi mua thêm ít hạt giống nữa đi?”

Ta vỗ vỗ đầu nàng, rất vui mừng: “Cuối cùng ngươi cũng không nghĩ đến chuyện tranh sủng nữa, mà chỉ muốn trồng trọt.”

Tiểu Thúy: “…”

Dạo gần đây Tề Nghiên luôn ở lại Thính Vũ Hiên. Lúc đầu, Tiểu Thúy ngày nào cũng nhắc ta đi giành lại sự sủng ái của Thánh Thượng. Nhưng hai hôm nay, nàng chắc hẳn đã nhận ra mọi nỗ lực đều vô ích, cuối cùng cũng từ bỏ.

Ta rất hài lòng, nhưng cũng không có ý định trồng trọt nữa.

Lý do rất đơn giản: trước đây vì Ngự Thiện Phòng cắt xén thức ăn nên ta mới phải tự lực cánh sinh. Giờ đã là Hoàng hậu, ăn uống cũng không tệ, nên không cần thiết phải trồng nữa.

Tiểu Thúy nhìn ta đầy ẩn ý: “Nương nương, ngài lười thì có.”

Ta thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.”

Mùa hè đến, thời tiết dần trở nên nóng nực. Ta thực sự lười động đậy, thà trốn trong bóng râm xem gà mẹ ấp trứng còn hơn là đứng dưới nắng nhìn vườn rau.

Quan trọng hơn, mấy ngày sau, một con mèo đã cắn chết gà mái già của ta. Ta bắt được nó tại trận.

Là một con mèo vằn, bụng hơi to, thấy người đến cũng không sợ, ngậm chặt cổ gà mái già không buông.

Các tiểu thái giám tóm nó vào lồng sắt, nó liền co ro ở góc, trừng mắt nhìn mọi người, ai đến gần là nó lại gừ gừ.

Ta hoàn toàn không giận, ngồi xổm ngoài lồng sắt xem rất ngon lành.

Tiểu Thúy giờ đã rất hiểu ta: “Nương nương, ngài đang muốn nuôi mèo à?”

“Đúng vậy. Ngươi nghĩ xem, 'Cục Tác' đã chết dưới miệng nó, một mạng đổi một mạng, nửa đời sau nó phải chuộc tội cho ta.”

Tiểu Thúy sững sờ: “Cục Tác là ai?”

“Gà mái già đó,” ta l**m môi, nói một cách rất hợp tình hợp lý, “Mới đặt tên đấy, nghe có vẻ trịnh trọng hơn không?”

Tiểu Thúy: “…”

Đáng tiếc con mèo vằn này tính tình rất hoang dã, bị nhốt cả ngày vẫn không thèm để ý đến ai, cũng không ăn không uống. Ta cũng có chút sốt ruột. Đúng lúc đó, Tiểu Thúy vào bẩm báo: “Nương nương, Lương phi nương nương cầu kiến.”

Vừa dứt lời, Lương phi vội vàng bước vào, thấy chiếc lồng sắt liền nhào tới: “Meo Meo, thì ra ngươi ở đây!”

Chân tướng đã được phơi bày.

Ta và Tiểu Thúy liếc nhìn nhau, ta nửa đùa nửa thật nói: “Lương phi, nếu đây là mèo của ngươi, vậy ngươi nợ bổn cung một mạng đấy. ‘Cục Tác’ của bổn cung chết dưới tay nó.”

Lương phi ngạc nhiên: “Cục Tác?”

Ta làm vẻ mặt đau khổ: “‘Cục Tác’ là đứa con ta yêu quý nhất.”

Lương phi hoảng hốt: “Thần thiếp chưa từng nghe nói Hoàng hậu nương nương có thai…”

Tiểu Thúy cuối cùng không nhịn được: “Lương phi nương nương, ‘Cục Tác’ là một con gà mái mà nương nương chúng ta nuôi, có tình cảm rất sâu đậm với người.”

Ừm, rất sâu đậm, sâu đậm đến mức tối qua ta đã đặc biệt hầm một nồi canh gà tươi ngon để tế điện linh hồn của Cục Tác.

Lương phi: “?”

Tề Nghiên: Sao nàng không ghen?

Ân Nhiêu (hoàn toàn không nghĩ đến nam nhân): Muốn nuôi mèo.

.
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 7


Lương phi tên là Giang Ninh Dao, vốn là công chúa của Giang Quốc.

Giang Quốc vì đầu hàng kịp thời nên về cơ bản không có ai bị thiệt mạng, cả nhà họ Giang vẫn sống yên ổn tại Giang Huyện. Lần này vào cung, thuần túy là vì cha nàng muốn lấy lòng Tề Nghiên nên đã đưa nàng vào.

Con mèo vằn là do Giang Ninh Dao mang vào cung, không ngờ lúc vào đã mang thai. Một tháng trước nó sinh ba con mèo con, giờ chỉ còn sống sót một con.

Nàng xin lỗi vì hành vi phạm tội của con mèo, nhưng lại có vẻ áy náy, đề nghị khi mèo con được ba tháng tuổi sẽ tặng ta nuôi.

Ta thấy nàng rất luyến tiếc, chiếc khăn trong tay bị xoắn đi xoắn lại. Ta liền nói: “Cũng không sao, cùng lắm thì ngươi tìm một con gà khác đền cho ta.”

Giang Ninh Dao cắn môi, kiên quyết nói: “Không được, nương nương, thần thiếp nhất định sẽ bắt ‘Meo Meo’ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của ‘Cục Tác’.”

Lúc này thì đến lượt ta: “Được rồi, cũng đúng.”

Đến khi ta vào cung của nàng để xem mèo con, ta mới biết vì sao nàng lại kiên quyết như vậy. Bởi vì lứa mèo con này sinh ra có chút tùy tiện, đen thui. Theo lời Giang Ninh Dao thì trông như một mảnh giẻ rách vậy.

“Không biết con mèo đực nào vô lương tâm đã gây ra, chắc lớn lên cũng chẳng ra gì, còn làm hại cả Meo Meo nữa.” Nàng tỏ ra rất phẫn nộ.

Ta nhìn chằm chằm con mèo con, xem xét một hồi, lại không thấy như vậy: “Cũng đáng yêu mà, vậy đợi nó lớn một chút, cho ta nuôi đi.”

Giang Ninh Dao gãi đầu: “Vậy nương nương có muốn đặt tên cho nó không?”

Ta sờ cằm: “Nghe theo ngươi, gọi là Giẻ Rách đi.”

Giang Ninh Dao: “…”

Ta và Giang Ninh Dao cứ thế bắt đầu qua lại.

Vì Giẻ Rách còn nhỏ và được Meo Meo trông chừng rất cẩn thận, không tiện mang đi mang lại, nên ta hiếm khi ra khỏi cung, thường xuyên đến Thiện Hi Đường của Giang Ninh Dao.

Giang Ninh Dao có chút tính cách của tiểu thư đài các, nhưng bản tính không xấu, dễ đối phó hơn Lương Tri Ý nhiều. Quan trọng hơn, khi ta đưa nàng đào hoa tô, nàng ăn còn nhiều hơn ta, ta liền cảm thấy người này có thể kết giao.

Giang Ninh Dao nói rất nhiều, trước đây có lẽ đều nói cho Meo Meo nghe. Giờ có ta đến, nàng lại kéo ta nói chuyện. Nàng bảo trước kia nghe đồn, cứ tưởng ta là rắn rết mỹ nhân, tâm cơ sâu nặng, khó ở chung. Giờ gặp rồi mới biết tin đồn không thể tin.

Ta nghiêm túc sửa lời nàng: “Cũng không phải hoàn toàn không thể tin.”

Nàng sững sờ: “Hả?”

Ta đàng hoàng: “Ta thật sự là một mỹ nhân.”

Giang Ninh Dao: “…”

Thật không dám giấu, mẫu thân ta vốn là người nước Tề, chính vì dung mạo tiên nữ mà bị phụ hoàng ta cưỡng ép đưa về làm phi tử, cuối cùng buồn bực mà chết. Còn những huynh đệ tỷ muội khác của ta, dù có vài phần giống ta, nhưng rốt cuộc không có người mẫu thân xinh đẹp như vậy, nên nhan sắc cũng không bằng ta.

Có lẽ vì ta quá giống mẫu thân, nên phụ hoàng không muốn nhìn thấy ta, sợ nhớ lại mình đã làm hại một người nữ tử vô tội.

Năm ta cập kê, vị quốc sư vớ vẩn kia xem cho ta một quẻ, nói ta là hồ yêu chuyển thế, hồng nhan họa thủy, định sẵn sẽ hại nước hại dân. Dù vô dụng, cũng chắc chắn khắc phu khắc tử. Vì thế, không một vị quan nào của Ân Quốc dám cưới ta.

Phò mã không chiêu được, ta đợi bốn năm thành gái lỡ thì, liền bị phụ hoàng “thông minh tuyệt đỉnh” gả cho Tề Nghiên.

Ai cũng nói hồng nhan họa thủy, ngay cả bà ma ma đi cùng cũng nói, dung mạo xinh đẹp này đối với ta có lẽ là tai họa. Nhưng ta nghĩ, ai biết có nhờ họa được phúc hay không?

Ví dụ như bây giờ, ta có thể trở thành Hoàng hậu, cái vẻ ngoài này chắc chắn có công lớn.

Giang Ninh Dao dám ghét bỏ ta: “Thật khoe khoang. Nói về nhan sắc, ta vẫn thích Thục phi hơn, chỉ là tính cách nàng ấy hơi kỳ lạ, ta thật sự không thể hòa hợp.”

Cuối cùng nàng lại buôn chuyện với ta: “Ta nghe nói, nhà họ Lương của nàng ta vẫn luôn không an phận. Thục phi gần đây được sủng ái phải không? Ta nghe nói chuyện này có liên quan đến đệ đệ nàng ta.”

Đệ đên của Lương Tri Ý, nghe nói là một người có chí tiến thủ. Vốn bị giáng làm thứ dân, nhưng không hiểu sao lại lọt vào quân đội, lập không ít chiến công trong đợt dẹp loạn gần đây, giờ đã là một thiếu tướng chính thức.
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 8


Ta vừa gãi cằm Giẻ Rách, vừa cảm thán: “Thật là một câu chuyện truyền cảm hứng.”

Giang Ninh Dao liếc ta một cái: “Này, ngài không có ý kiến gì sao?”

“Ý kiến gì?”

Nàng dùng khuỷu tay thúc vào ta: “Trước đây chẳng phải ngài được sủng ái nhất sao? Giờ bệ hạ đã lâu không tìm ngài…”

Ta lại như thấy Tiểu Thúy, bất lực nói: “Hậu cung chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Bận tâm nhiều chuyện đó làm gì, chi bằng ăn ngon ngủ tốt. Ngươi nói đúng không, Giẻ Rách?”

Giẻ Rách: “Meo… meo…”

Ta gật đầu: “Ngươi xem, nó cũng đồng ý với ý kiến của ta.”

Giang Ninh Dao: “…”

Tối đó đi ngủ, ta vẫn nghĩ đến Tề Nghiên, không khỏi hỏi Tiểu Thúy: “Bệ hạ đã bao lâu không đến đây rồi?”

“Hơn một tháng rồi ạ.” Tiểu Thúy hoảng hốt, “Nương nương, sao ngài đột nhiên hỏi chuyện này? Có phải bị sốt không?”

Ta gạt tay nàng đi, vừa buồn cười vừa nói: “Ngươi mới bị sốt ấy, càng ngày càng không biết lớn nhỏ.”

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến. Nửa đêm, ta hiếm hoi tỉnh giấc, chỉ thấy nóng đến kinh người, s* s**ng thì có người đang ôm mình. Hồn vía ta bay đi đâu mất: “Ai đó?”

Trên đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc, mang theo chút chế giễu: “Đánh thức nàng rồi sao? Thật là hiếm có.”

“Bệ hạ? Đêm nay ngài không ngủ ở Thính Vũ Hiên sao?” Ta thấy cửa sổ mở hé, thở phào một cái, “Bệ hạ trèo cửa sổ vào ạ?”

Hắn không chút ngại ngần: “Ừm. Sao lại tỉnh? Nằm mơ à?”

“Bị nóng tỉnh,” ta rất thành thật, vừa nói vừa đẩy hắn ra, “Bệ hạ, ngài ôm gần quá…”

Nóng đến đổ mồ hôi, lát nữa lại phải tắm, chuyện này quá mệt mỏi.

Tề Nghiên lại siết chặt eo ta, thuận thế véo một cái: “Ừm,” một tiếng, “Xem ra Hoàng hậu của trẫm dạo gần đây sống khá tốt.”

Ta cảm thấy giọng điệu hắn lạnh lùng, như tâm trạng không tốt, liền đùa một chút: “Có lẽ là vì thần thiếp ăn con gà mái già, bồi bổ cơ thể tốt hơn.”

Hắn thật sự bật cười, vùi vào cổ ta cắn một cái.

Cắn hơi mạnh, ta theo bản năng “hừ” một tiếng, liền cảm thấy cơ thể hắn càng nóng.

“Ân Nhiêu.” Hắn hiếm hoi gọi tên ta, gọi xong lại không nói gì.

Ta cảm nhận được một vài thay đổi, khẽ gọi hắn: “Bệ hạ?”

Hắn siết chặt ta không cho ta cử động, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng.”

“Ồ.”

Thế là ta không nói, cũng không động đậy.

Cái gọi là “tâm tĩnh tự nhiên mát”, dần dần, ta cũng không thấy nóng nữa. Cùng với tiếng thở của Tề Nghiên, ta ngủ lại lúc nào không hay.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy nói không hề thấy bệ hạ.

Nghĩ là Tề Nghiên đã trèo cửa sổ về Thính Vũ Hiên từ sáng sớm.

Về chuyện này, ta chỉ muốn nói: “Ngài ấy thật biết bày trò…”

Vì thế, khi Tề Nghiên lại lần nữa trèo cửa sổ vào và đánh thức ta, ta không nhịn được thở dài: “Bệ hạ, ngài không ngủ được, phải không?”

Hắn bóp cằm ta, ánh mắt rất nguy hiểm: “Không muốn trẫm đến?”

“Không phải, bệ hạ lúc nào cũng có thể đến, chỉ là động tác có thể nhẹ nhàng hơn một chút không…”

Nửa đêm bị đánh thức, thật sự rất khó chịu.

Hắn không chịu bỏ qua: “Vậy nàng có nguyện ý để trẫm đến không?”

Ý chí cầu sinh của ta online: “Rất nguyện ý, vô cùng nguyện ý, nằm mơ cũng mong bệ hạ đến.”

Khóe miệng hắn giật giật, rõ ràng không tin, nhưng tâm trạng tốt hơn một chút, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền: “Vậy sau này trẫm sẽ đến mỗi ngày.”

Ta: “Cũng được, ngài vui là được…”

Cùng lắm thì ban ngày ta ngủ nhiều hơn một chút…
 
Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Chương 9


Từ đó trở đi, mỗi đêm Tề Nghiên lại bắt đầu mò đến tẩm điện của ta, ôm ta ngủ.

Theo lời hắn nói, hắn ngủ ở Thính Vũ Hiên không yên giấc, chỉ có ở chỗ ta mới ngủ được. Đại khái là nhờ công lao của mớ thịt mềm ở eo ta.

Ta: “…”

Tuy cuối cùng cũng ngủ được, nhưng hắn vẫn chỉ ngủ có nửa đêm, dẫn đến tinh thần càng ngày càng kém. Tiểu Thúy còn thì thầm bên tai ta: “Nương nương, nghe nói dạo này bệ hạ mắt thâm quầng, liệu có phải vì túng dục quá độ không?”

Ta nghĩ đến người nào đó ban đêm ôm ta không buông còn chê ta béo, cố ý đáp: “Cũng có khả năng.”

Đêm đó, Tề Nghiên đến sớm hơn thường lệ. Hắn trườn từ cuối giường lên, một tay nắm cổ chân ta, một tay chống eo ta, thong thả nói: “Trẫm túng dục quá độ?”

Hắn biết cũng là bình thường, hậu cung đều là tai mắt của hắn. Mọi cử chỉ của ta sau khi vào cung hắn đều biết, ta cũng rõ điều đó, nhưng lười bận tâm.

Nhưng giờ có chút nguy hiểm. Trời mùa hè nóng bức, ta mặc rất ít. Những ngón tay lạnh lẽo của hắn v**t v* cổ chân ta, rồi đi dần lên bắp chân, đùi, vòng một vòng ở eo rồi dừng lại ở hông.

Ta cảm thấy một luồng lửa từ dưới lan tràn lên bụng, rất không quen, giọng nói có chút run rẩy: “Bệ hạ, thần thiếp chỉ là đùa giỡn với Tiểu Thúy thôi.”

Đêm nay hắn có chút lạ. Giọng nói thanh lạnh thường ngày lại mang theo chút khàn khàn, sền sệt: “Vậy trẫm hỏi nàng một câu, trẫm có túng dục quá độ không?”

Bàn tay đặt ở eo ta dần dần nóng lên, ta cũng có thể cảm nhận được hắn càng lúc càng gần, trong bóng tối phát ra một tín hiệu nguy hiểm.

Ta nuốt nước bọt: “Bệ hạ đêm nào cũng triệu Thục phi, cũng không phải là không thể…”

Suy cho cùng, qua kinh nghiệm của phụ hoàng ta thì chuyện một đêm lâm hạnh nhiều phi tử cũng chẳng có gì lạ…

“Ân Nhiêu.” Hắn nghiến răng gọi tên ta, lập tức giữ chặt hai tay ta, thân hình nóng bỏng dán sát vào.

Trời mùa hè, có chút nóng.

Hắn cắn vào sau gáy ta, lạnh lùng nói: “Trẫm cho nàng xem, trước nửa đêm trẫm đang làm gì.”

Bị buộc phải xem toàn bộ quá trình, cuối cùng ta chỉ biết lau mồ hôi nói: “Bệ hạ, vậy ngài vất vả rồi…”

Hóa ra, mỗi đêm trước nửa đêm hắn đều… tự lực cánh sinh như thế.

Quần áo thấm ướt bị ném xuống gầm giường, giọng hắn vẫn còn chút khàn khàn: “Hương trong cung của Thục phi, có vấn đề.”

“À, chuyện này thần thiếp có thể biết sao?”

Ta vờ muốn che tai, bị hắn nắm lấy cổ tay. Cảm giác có chút dính dính.

Tai ta lặng lẽ nóng bừng.

Thị lực của Tề Nghiên ban đêm dường như cực tốt. Lúc này, hắn cười khẽ một tiếng, nhéo vành tai ta: “Nàng là Hoàng hậu, chuyện hậu cung, nàng đương nhiên nên biết.”

Dùng mê tình hương để tranh sủng, thủ đoạn này ta đã từng thấy ở cung của phụ hoàng, thậm chí còn tinh vi hơn Lương Tri Ý nhiều. Tề Nghiên phát hiện sự bất thường từ sớm, nhưng vẫn tương kế tựu kế, tạo ra vỏ bọc sủng ái Lương Tri Ý.

Còn vì sao hắn lại làm vậy, ta không hỏi, cũng không đoán, dù sao thì không ai chê mình sống lâu.

Ta im lặng nghe hết mọi chuyện, rồi hỏi Tề Nghiên: “Vậy bệ hạ, ngài còn ngủ không?”

Thật sự đã rất khuya, ta buồn ngủ chết đi được.

Tề Nghiên: “Ngủ đi…”

Chỉ là trước khi ngủ, hắn nghiến răng bên tai ta.

Ta thật ra có thể ngủ, nhưng vì đã biết một vài chuyện không nên biết, để bảo toàn mạng sống, ta chủ động hôn hắn một cái để xoa dịu cảm xúc hắn.

Hắn có vẻ ngạc nhiên, rồi cười rầu rĩ, ôm chặt ta, lại nói: “Ngủ đi.”

Sau chuyện này, hắn đến sớm hơn, và cũng bớt e lệ hơn.

Ta từ lúc đầu mặt đỏ tai nóng, đến sau này đã đờ đẫn, thậm chí còn có gan trêu chọc hắn: “Bệ hạ, thật ra mà nói, ngài mỗi ngày như thế… cũng coi như túng dục quá độ rồi.”

Thế là đêm đó, Tề Nghiên vần vò ta như một miếng thịt, cắn khắp người. Hậu quả là ban ngày ta phải ngủ bù, đến mức không đi xem Giẻ Rách được.

Ngoài kia vẫn còn đồn rằng Thục phi được sủng ái, đệ đệ nàng được đắc thế. Hai hậu nhân còn sót lại của hoàng tộc Lương Quốc vẫn còn có chí tiến thủ. Ngược lại, Giang Quốc đầu hàng sớm thường bị đem ra so sánh với tỷ đệ họ Lương, càng làm nổi bật khí tiết của người sau.

Giang Ninh Dao nghe những lời này, tức đến nỗi không ăn nổi điểm tâm, oán giận với ta: “Đầu hàng thì sao chứ? Có ăn hết gạo nhà họ không? Dân chúng Giang Quốc trước kia sống khó khăn biết bao, cha ta và huynh trưởng ta đều là những người không có tài cán, căn bản không thể quản lý quốc gia. Đầu hàng thì chẳng phải là bỏ cái ác theo cái thiện sao?”

Ta thấy nàng sắp nhổ hết lông của Meo Meo, vội an ủi: “Họ muốn nói thì cứ để họ nói đi. Ngươi cũng biết đấy, người rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ thích ngồi lê đôi mách, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến ngươi.”

Nàng ta vẫn còn hậm hực, mắng một hồi lâu mới nguôi giận, rồi quay sang hỏi ta: “Ân Nhiêu, vậy ngài có nghĩ đến chuyện về nước các ngài sau này không?”

Ta khựng lại, nói đại: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi. Ta bận tâm thì có ích gì đâu?”

Ta không hỏi chuyện chính sự của Tề Nghiên, dĩ nhiên cũng không dò hỏi xem hắn có ý định thôn tính Ân Quốc không.

Mặc dù phụ hoàng ta bảo ta phải thổi gió bên gối, nhưng quan điểm của ta và Giang Ninh Dao là nhất quán. Dân chúng Ân Quốc dưới sự thống trị của phụ hoàng ta thật sự không có ngày nào tốt đẹp. Hầu hết huynh đệ ta cũng đều là những kẻ vô dụng, nên tiền đồ của Ân Quốc thật mờ mịt.

Tuy nhiên, ta cũng không đủ ngốc để xúi Tề Nghiên thôn tính Ân Quốc ngay bây giờ.

Vẫn câu nói đó, bớt một chuyện thì hơn. Ta tự thấy mình không có năng lực lớn đến thế, nên không có ý định nhúng tay vào những chuyện phiền phức này.

Mỗi người một số phận. Ta là một kẻ nhát gan, đương nhiên chỉ có thể sống một cuộc đời của kẻ nhát gan.

Nhưng suy cho cùng, có thể sống là tốt rồi.

Khi còn trồng rau trong cung điện hoang vắng ở Ân Quốc, ta đã biết, làm một kẻ vô dụng, có thể tạm sống thì cứ yên tâm mà sống tạm.

Chính tôn chỉ này đã khiến ta không xông ra che chắn cho Tề Nghiên vào ngày hắn bị thích khách tấn công. Người đầu tiên xông lên, chính là Lương Tri Ý.

Nàng ta trúng một nhát kiếm vào bụng, ngã vào lòng Tề Nghiên. Mặt nàng ta tái nhợt, máu tươi phun ra xối xả. Trước khi ngất đi, nàng ta vẫn không quên thốt lên một câu: “Bệ hạ không sao là tốt rồi…”

Thích khách đã bị bắt. Tề Nghiên không thèm liếc nhìn, thất thần nhìn chằm chằm Lương Tri Ý. Sau vài lần thị vệ nhắc nhở, hắn mới lạnh lùng thốt ra một chữ: “Giết.”

Mặt và áo ngài dính đầy máu. Khí thế quanh thân hắn như một vị Tu La vừa trở về từ địa ngục.

Ta nén lại cảm giác bất thường trong lòng, bình tĩnh dời mắt đi, phụ trách xử lý những chuyện tiếp theo.

Đêm đó, nghe nói Tề Nghiên đã ở lại Thính Vũ Hiên một đêm. Còn ta thì hiếm khi mất ngủ, ngủ không yên giấc.

Ngày hôm sau, Đại Lý Tự điều tra ra, thích khách ám sát Tề Nghiên là người do Ân Quốc phái đến. Tề Nghiên tức giận, khi lâm triều đã bàn bạc với văn võ bá quan, muốn xuất binh chinh phạt Ân Quốc.

Tin tức truyền đến, Giang Ninh Dao vừa mang Giẻ Rách ba tháng tuổi qua. Nghe vậy, nàng lo lắng nhìn ta một cái.

Ta mỉm cười với nàng, không nói gì, chuyên tâm trêu đùa Giẻ Rách.

Chỉ là, thời tiết đã trở lạnh, có lẽ là sắp vào thu rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back